Tình yêu thật lạ! Nó tạo nên sức mạnh khiến con người ta thay đổi, có thể theo chiều hướng tốt hơn, cũng có thể là xấu đi.
Hải Vi và Mai Thu cũng bị tình yêu làm thay đổi, hai đứa lúc nào cũng ngẩn ngơ, rồi lại cười một mình như bị điên. Vậy là tốt hơn hay xấu đi nhỉ?
Mới sáng ra nhận được 1 tin nhắn từ Hàn Duy: “Hỡi nàng công chúa ngủ trên giường, nàng dậy đi nếu không hoàng tử ta sẽ tới bây giờ đó!”
- Tới làm gì, đi học đi chứ!- Vi trả lời.
- Thì trong chuyện, khi nàng công chúa không tỉnh dậy, chàng hoàng tử phải đến và kiss còn gì.hihi.
- Sến quá! Hoàng tử với chả công chúa. Hehe- Mai Thu bất ngờ phá lên cười.
Hải Vi xấu hổ đỏ cả mặt, không biết Mai Thu đứng sau mình từ lúc nào.
- Còn hơn ai đó “chàng”, “thiếp”. Nghe nổi cả da gà.- Vi trọc lại Mai Thu.
- Hơ. Dễ thương chứ bộ. Không bằng con Vân Oanh, nó gọi người yêu nó là “ông lão”, tự xưng là “bà lão”
- Thế còn dễ thương hơn “chàng thiếp” của mày.
Hai con đang cãi nhau chí chóe thì có tiếng gõ cửa. Vi chạy ra mở cửa.
Ai mà gọi lúc sáng sớm vậy ta?
- Tặng công chúa!- Hàn Duy cười tươi đưa bông hồng nhung cho Hải Vi.
- Cảm ơn nha! – Vi ngượng ngùng, tim vẫn đập thình thịch.
- Còn đây là đồ ăn sáng cho cả hai công chúa- Duy nhìn Mai Thu cười.
- Cảm ơn em!- Mai Thu hớn hở chạy ra cầm đồ ăn vào.
Nhân lúc Mai Thu đang hí hoáy với túi đồ ăn, Hàn Duy ra hiệu cho Vi ghé tai lại nói nhỏ. Khi cô vừa nghiêng đầu lại gần phía cậu thì bỗng nhiên...
Hàn Duy khẽ hôn lên má cô một cái thật nhanh.
Cả hai đều ngượng ngùng. Hàn Duy cười nói “gặp lại sau nhé!” , nói rồi đi thẳng. Hải Vi nhìn theo, tim vẫn đập rộn dàng. “Tạm biệt!”
Buổi sáng hôm nay thời tiết rất đẹp! Trời xanh mây trắng, gió hiu hiu thổi, nắng buông nhẹ nhàng. Hải Vi tâm trạng đang cực kỳ vui vẻ nhưng vừa nhìn thấy Bảo Nguyên thì trở nên ỉu sìu. Không hẳn buồn, không hẳn lo lắng, chỉ là cảm giác ngại ngùng, sợ làm ai đó buồn.
Bảo Nguyên ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở ghế như đang chờ đợi, thấy Vi anh nói:
- Hôm nay em không phải làm, ra ngoài với anh có việc nhé!
- Việc gì vậy?
- Ra ngoài đợi, anh đi lấy xe.
Hải Vi ngoan ngoãn đi theo Bảo Nguyên. Lòng cảm thấy lo lắng.
Phải nhanh chóng nói cho anh ta biết, mình đang hẹn hò với Hàn Duy mới được.
Bảo Nguyên vẫn không nói là đi đâu, chỉ chăm chú vào lái xe, có vẻ anh đang bận suy nghĩ điều gì. Hải Vi không hỏi, cô cũng đang bận suy nghĩ xem nói với anh thế nào về việc cô đã chọn Hàn Duy, và anh với cô chỉ có thể là bạn.
Suy nghĩ một lúc, Vi bị lạc đề, lại chỉ nghĩ tới Hàn Duy. Miệng bỗng nở nụ cười lúc nào không hay. Cho tới khi Bảo Nguyên lên tiếng cô mới tỉnh ngộ:
- Em cười gì vậy?
- À, thời tiết hôm nay đẹp quá! Mà chúng ta đang đi đâu vậy?
- Tới nơi rồi khác biết!
- Muốn nói với anh chuyện này...
- Em nói đi- Bảo Nguyên nhìn Vi một cái dò xét.
- Chuyện là...em...
Lần đầu tiên Hải Vi xưng em với Bảo Nguyên, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
- Em với Hàn Duy..
- Anh biết rồi- Bảo Nguyên ngắt lời- Hàn Duy đã nói chuyện đó tối qua.
- Vậy à.
Cả hai lại im lặng. Không khí trong xe có vẻ rất gượng gạo. Một lúc Bảo Nguyên mới lên tiếng:
- Em ...thích Hàn Duy ở điểm gì?
Hỏi vậy biết trả lời thế nào đây?
- Cậu ấy đẹp trai, lại thông minh và tốt bụng
- Những điểm này anh cũng có mà.- Bảo Nguyên nhìn Vi với ánh mắt như trách cứ.
- Hàn Duy khiêm tốn nhã nhặn- Vi bối dối nói.
Điểm này chắc chắn anh ta không có rồi.
Bảo Nguyên không nhìn Vi nữa, khẽ cười buồn. Cả hai lại im lặng.
Xe dừng trước một câu lạc bộ nhỏ. Bảo Nguyên kéo Hải Vi vào trong. Căn phòng khá rộng, nội thất trang trí rất đẹp và sang trọng. Có khá nhiều khách đang ngồi thưởng thức đồ uống và trò chuyện xung quanh những bàn nhỏ. Hải Vi để ý thấy họ toàn là những người còn trẻ, ăn mặc rất sành điệu. Phía trên là 1 bục sân khấu chỉ cao gần 1m, ở đó có vài chàng trai đang chỉnh sửa các loại nhạc cụ.
Bảo Nguyên để Hải Vi ngồi ở bàn gần sân khấu nhất, rồi anh bước lên trên đó và đến bên chiếc piano. Bảo Nguyên gài mic vào áo rồi giới thiệu bài hát mà ban nhạc anh sắp biểu diễn. Sau đó anh nhìn Vi nói: “Bài hát này là dành cho em!”
Bảo Nguyên vừa chơi đàn vừa hát. Anh là giọng ca duy nhất của ban nhạc. Hải Vi thấy bất ngờ vì giọng hát của Bảo Nguyên rất hay.
Rõ dàng lần trước anh ta nói là hát không hay lắm cơ mà. Mà với tính cách “khiêm tốn” của anh ta thì lẽ ra anh ta phải hát rất dở mới đúng. Đằng này...
Giọng hát lúc trầm lắng, lúc lại ngân cao, rất truyền cảm, làm cho người nghe xúc động :
“ ...Nếu em cho anh thêm thời gian…Nếu em không vội vàng đến bên người khác...Em sẽ hiểu anh là người như thế nào...và biết đâu người em yêu lúc đó lại là anh? Anh đã nghĩ như thế.
Liệu em có thể cho anh thêm thời gian không? Hãy cho anh thời gian, để chứng tỏ tình yêu anh dành cho em.
Hãy cho anh thời gian, để em có thể cảm nhận được trái tim này.
Xin đừng vội vàng lựa chọn khi con tim em chưa chắc chắn.
Vì biết đâu anh mới chính là người mà số phận sắp đặt cho em.
Cho anh thêm thời gian em nhé! Vì chỉ có thời gian mới có thể chứng minh tình yêu là vĩnh cửu. Anh sẽ mãi yêu em!...”
Hải Vi nhìn Bảo Nguyên, lòng buồn man mác.
Giọng hát nghẹn ngào ấy, vẻ mặt buồn đau ấy của anh ta có phải là thật? Lẽ nào anh ta lại yêu mình thật lòng?
Để quen biết và hiểu 1 người đúng là cần nhiều thời gian, nhưng chỉ cần 1 khoảnh khắc cũng đủ cho người ta nhận ra tình yêu của mình là dành cho ai đó. Trong khoảnh khắc này, Hải Vi bỗng cảm nhận rõ dàng rằng, trái tim mình đã thuộc về 1 người…
CHAP12
Xong màn biểu diễn, Bảo Nguyên lại chở Hải Vi về. Hải Vi giả bộ vui vẻ nói:
- Anh hát rất hay! Sao lần trước lại nói là hát không hay?
- Em có thể cho anh thêm thời gian chứ?
Bảo Nguyên trả lời bằng một câu hỏi, anh chăm chú nhìn Vi, chờ đợi câu trả lời.
- Thời gian để làm gì?- Vi ái ngại.
- Để em có thể hiểu anh hơn và để anh chứng tỏ rình yêu của mình dành cho em.
Hải Vi đã có chuẩn bị trước, với giọng điệu hết sức nhẹ nhàng, cô nói:
- Nếu thời gian chúng ta quen nhau không đủ để em hiểu và dành tình cảm cho anh, thì anh cũng đâu thể hiểu em, làm sao có thể yêu em được, đúng không?
- Em không hiểu anh vì em không thèm để ý tới anh. Còn anh lúc nào cũng quan tâm tới em, thì làm sao không hiểu em được.
Hải Vi im lặng. Anh ta quan tâm tới mình từ lúc nào nhỉ? Không phải là,việc gì cũng sai mình làm, bóc lột sức lao động của mình chính là quan tâm đấy chứ?
- Ngay từ lần đầu gặp, anh đã quan tâm tới em rồi. Chắc em không nhớ đâu.
- À. Em vẫn nhớ. Lần đó anh đã quát em còn gì. Thế gọi là quan tâm à?
- Không phải lần đó. Lần đầu anh gặp em là tại cổng trường của em. Hôm đó anh tới đón Phương Lan. Biết anh chú ý tới em vì điểm gì không?
Hải Vi lắc đầu. Rồi như chợt nhớ ra cô nói:
- Anh chính là người ngồi trong cái ô tô mui trần vàng đó hả?
- Đúng rồi. Khi đó em đang mải mê đếm ô tô, thì có 1 con sâu đu dây từ trên cây xuống tóc của em. Nhìn nó dạo chơi trên đầu em mà anh phát khiếp.
- Vậy hả. Em đâu biết- Vi khẽ rùng mình.
- Sau đó con sâu bò xuống đuôi tóc của em, chuẩn bị bò vào cổ…thì có 1 người va phải em. Khiến con sâu bị văng xuống đất. Rồi em vô tình dẫm chết nó. Đến lúc đó anh mới thở phào nhẹ nhõm.
- À. Vậy là anh quan tâm tới con sâu chứ bộ.
- Anh lo con sâu đó làm hại em mà.
- Thế mà sao anh không bảo em lấy 1 tiếng, để em rũ con sâu đi.
- Có mà. Anh huýt sáo, gọi, bóp còi mà em không thèm nhìn về phía anh, làm sao anh nói được. Lúc đó em vẫn bận đếm ô tô thì phải.
Hải Vi cười xấu hổ, lúc đó cô đang đếm ô tô thật.
- Thật ra lúc ấy anh rất bực mình. Lần đầu tiên anh gọi 1 cô gái mà cô ta không thèm đáp lời. Sau đó nhìn vẻ mặt ngây ngô của em, thấy buồn cười, không tức nữa. Không ngờ sau này gặp lại thấy em rất dễ thương.
Bảo Nguyên đưa tay lên vuốt mái tóc của Hải Vi. Cô ngại ngùng né tránh.
- Em đã có bạn trai rồi...Em nhận ra rằng mình… rất yêu Hàn Duy. Mong anh đừng buồn, chúng ta chỉ có thể là bạn.
- Từ khi nào em nhận ra mình đã yêu cậu ta vậy?
- Vừa nãy, khi nghe anh hát.
Bảo Nguyên cười buồn: “Bài hát hay cảm động như vậy, không khiến em rung động trước anh mà lại nhận ra là yêu thằng nhóc đó. Hay thật!”
- Xin lỗi anh!- Hải Vi cảm thấy rất áy náy.
- Không cần phải xin lỗi đâu. Thật ra vừa nãy là anh hát nhép đó.
- Thật hả?
- Ca sĩ chính của ban nhạc không tới được. Nên anh nhép bài thu âm trước của nó. Có lẽ vì sự lừa dối đó mà kế hoạch làm em cảm động lại phản tác dụng.
Xe đã dừng trước cổng nhà trọ, Hải Vi định xuống xe, thì bỗng nhiên Bảo Nguyên kéo cô lại, ôm thật chặt, anh thì thầm: “Cho anh ôm em lần cuối. Anh không muốn từ bỏ em, nhưng cũng không thể níu kéo em được vì Hàn Duy là em trai của anh. Đã nói cạnh tranh công bằng. Nhưng không ngờ anh chưa kịp cạnh tranh thì đã thua... Chúc em hạnh phúc!”
---Nguồn: 15giay.xtgem.com
Bảo Nguyên bỏ Hải Vi ra, rồi mở cửa cho cô ra ngoài. Vi nhìn anh áy náy: “Em cũng mong anh hạnh phúc!”, nói rồi bước ra khỏi xe.
Hải Vi nhìn theo cho đến khi xe của Bảo Nguyên đi khuất, lòng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, cô vừa trút được một gánh nặng rất lớn.
Nụ cười vừa nở trên môi thì đột nhiên vụt tắt, vì Vi nhìn thấy một người.
Hàn Duy đứng ở cổng nhìn Vi với ánh mắt kỳ lạ. Hải Vi sững sờ mất một lúc.
Chết rồi Hàn Duy vừa chứng kiến tất cả, liệu cậu ấy có hiểu lầm gì không?
Vi ngại ngùng hỏi:
- Sao em học về sớm vậy?
Hàn Duy cười buồn:
- Chị không muốn nhìn thấy em à?
- Đâu có, rất vui...Bảo Nguyên vừa ở đây về...
- Em nhìn thấy hết rồi.
- Chị đã bảo với anh ấy là chị có bạn trai rồi, chỉ coi anh ấy là bạn. Thế nên, anh ấy mới ôm lần cuối để tạm biệt.
- Vậy đây không phải là lần đầu?
Giọng nói bực mình của Hàn Duy làm Hải Vi thấy sợ.
Đúng đây không phải lần đầu Bảo Nguyên ôm cô, nhưng nói thế sợ Hàn Duy tức giận nên Hải Vi đành nói dối:
- Lần đầu mà. Tại chị thấy...
- Chia tay nhất thiết là phải như thế à?- Hàn Duy nhìn soáy vào đôi mắt Vi.
- Tại…tại…tại anh ấy chứ có phải chị đâu, em đừng giận mà.
- Không thích thì phải đẩy người ta ra chứ!
Hải Vi đang từ lo sợ bỗng nhiên lại nở một nụ cười.
Hàn Duy thường ngày điềm tĩnh, không bao giờ chấp nhặt, thế mà hôm nay lại cáu kỉnh, giận dỗi với mình.
- Chị cười gì vậy?- Duy nhăn mặt hỏi.
- Hihi...Hình như em đang ghen... Chị thấy vui vui.
Hàn Duy im lặng một lát rồi nói.
- Em bực mình vì chị ngốc chứ bộ.
- Chị không có tình cảm gì với Bảo Nguyên đâu. Thế nên em đừng giận nữa nha.
- Em sẽ không giận nữa với 1 điều kiện.
- Gì vậy?
- Từ nay sẽ không xưng hô chị em nữa... mà là anh em- Hàn Duy vừa đi về phía phòng Vi vừa nói, khóe miệng khẽ mỉm cười.
- Không được đâu! Xưng hô vậy kỳ kục lắm!- Vi đi theo sau, phản đối.
- Vậy mai này cưới rồi vẫn gọi là chị em sao?- Duy bất ngờ quay lại hỏi.
Hơ. Cưới ư? Vi chưa dám nghĩ tới chuyện xa xôi ấy. Mặt bỗng cảm thấy nóng bừng bừng. Không dám nhìn Duy nói:
- Đang từ chị em chuyển qua anh em, gọi thế ngượng chết đi được.
- Tập dần rồi sẽ quen thôi.- Hàn Duy cười tươi- Bắt đầu xưng tên, sau này sẽ đến đoạn kia.
Chưa đợi Vi đồng ý, cậu vội nói tiếp:
- Trưa nay Duy ăn cơm ở đây nhé!
Vi “ừ” một tiếng, vội vàng lấy chìa khóa ra mở cửa. Cố gắng để không bị Hàn Duy phát hiện tim mình đang đập hết sức bất thường.
Một buổi chiều thật đẹp. Những tia nắng hiếm hoi của mùa đông khẽ xiên nhẹ qua các kẽ lá, rọi xuống đường. Làn gió heo may lướt qua lướt lại, cố ý gieo rắc sự xao xuyến vào trái tim con người.
Hàn Duy chở Hải Vi tới trường trên chiếc xe đạp quen thuộc. Hải Vi ngồi phía sau, ngắm con đường, hàng cây lòng vui phơi phới.
- Vi à. Năm nay thi đại học, Duy sẽ thi vào trường Vi. Như thế 2 đứa mình có thể đi học cùng nhau rồi.
- Ừ. Như vậy thì vui nhỉ?- Hải Vi mơ mộng.
Nếu ngày nào cũng được cùng cậu tới trường thế này, thì học cả đời tôi cũng chịu.
- Vì thế Duy phải cố gắng chăm chỉ học đó nha!- Vi ngượng ngùng nói.
- Tấc nhiên rồi, vì bà xã, Duy nhất định cố gắng.
Hàn Duy vừa dứt lời thì có tiếng xe máy đi chầm chập sát bên xe đạp của cậu và Hải Vi. Thiên Vũ trên chiếc xe phân khối lớn đó nói to:
- Vi, lên đây tớ chở. Đi cái xe ì ạch này khi nào mới tới trường?
- Không đâu. Cậu đi trước đi.
- Hai người cặp đôi thật à? Hàn Duy kém cậu 2 tuổi đó, ngốc vừa thôi.
- Liên quan gì tới cậu đâu, đi trước đi.
Thiên Vũ nghe Vi nói xong, bực mình rú ga phóng xe đi. Thiên Vũ nói rất đúng, chỉ sau vài giây chiếc xe cùng hắn đã mất hút khỏi tầm nhìn, so với cái xe đó thì xe đạp này, đúng là quá ì ạch rồi.
Nhưng Hải Vi càng lấy đó làm vui mừng, Vì thời gian được ở bên Hàn Duy sẽ nhiều hơn.
- Quan hệ của em với Thiên Vũ dạo này đã tốt hơn chưa?
- Ai là “em” vậy?
- À quên… Duy… được chưa?
- Dạo này cả anh Nguyên và anh Vũ đều đối tốt với Duy hơn trước đây. Từ cái hôm 3 anh em đều bị đánh ấy, tình cảm có vẻ đã thân thiết hơn.
- Vi hỏi thật nha. 2 người anh của Duy đều hận cha, Duy thì không, tại sao vậy?
- Đúng là cha cũng có phần có lỗi. Nhưng ông cũng rất đáng thương! Yêu 1 người, không được lấy, lại phải lấy 1 người phụ nữ khác. Vừa đau khổ vì tình yêu bị chia cắt, lại bị lương tâm cắn rứt vì bỏ rơi người mình yêu. Cha chấp nhận như vậy bởi vì muốn làm tròn chữ hiếu. Sống cùng mẹ Thiên Vũ bao nhiêu năm nhưng vẫn không có tình yêu, ông ấy cũng đã thiệt thòi lắm chứ. Rồi mối tình thứ 2 với mẹ Duy cũng là kết cục buồn. Hai người vì cái chết của mẹ Thiên Vũ mà day dứt không thể ở bên nhau. Cha lại 1 lần nữa đau khổ và dằn vặt. Giờ cuối cùng ông cũng được sống yên ổn với 1 người vợ trẻ đẹp. Nhưng trong thâm tâm ông chắc gì đã yêu người ấy. Rốt cuộc ông vẫn là người đáng thương thôi.
- Vậy mẹ kế của Duy thì sao? Sao Duy có thể thân thiết với bà ấy được ?Nói thật. Duy không nghĩ bà ấy vì tiền mà tới với bố Duy à?
- Bà ấy không yêu bố Duy thì bà ấy là 1 người phụ nữ đáng thương. Tình yêu là cái quan trọng nhất đời người. Nếu bà ấy lấy bố Duy vì tiền thì không phải đã đánh đổi quá nhiều sao? Sống như vậy có hạnh phúc không?
Sao Hải Vi thấy Hàn Duy nói gì cũng đúng vậy trời. Cậu ấy nhân hậu quá!
- Nhân hậu cái đầu cậu ý. Nói như thế thì tất cả các loại tội phạm đều đáng thương à? Không phải bọn họ cũng vì tiền mà không ngại đánh đổi bất cứ thứ gì đấy sao?- Thiên Vũ quát lên, khi nghe Hải Vi kể lại những lời Hàn Duy đã nói.
Hải Vi gật gù, Thiên Vũ nói cũng đúng. Cô gãi đầu phân vân.
Mình đang định thuyết phục Thiên Vũ thông cảm cho cha và mẹ kế cơ mà, sao lại cảm thấy mình mới là người bị cậu ta thuyết phục nhỉ?
Thiên Vũ đột nhiên im lặng, nhìn Vi với ánh mắt ngiêm túc, hỏi:
- Cậu thích Hàn Duy thật à?
- Không phải!- Vi trả lời.
Thiên Vũ vui mừng ra mặt: “Vậy tại sao lại nhận lời làm bạn gái người ta?”
- Vì…vì.. tớ yêu cậu ấy.
Hải Vi mỉm cười, nhớ lại lời tỏ tình mà Hàn Duy đã nói với mình, cũng giống hệt như những gì cô vừa nói với Thiên Vũ.
---Nguồn: 15giay.xtgem.com
Hàn Duy lại tới muộn. Hải Vi đã phải chờ đợi cậu nhiều lần nhưng vẫn không thể quen với cảm giác này, cô cảm thấy rất sốt ruột.
Mai Thu nhìn thấy Vi đi đi lại lại mãi liền nói:
- Làm ơn ngồi xuống đi. Hàn Duy mà tới thì nó khác gọi, mày đi lại mãi lún cả nền nhà rồi.
- Muộn 20 phút rồi, không biết có việc gì không? Gọi không thấy nghe máy.
- Muộn thì càng tốt! Tụi mày đi chơi hẹn hò luôn, khỏi phải đi học võ. Yêu đương gì mà chả thấy đi chơi bao giờ.
- Tại Hàn Duy học buổi sáng, tao học buổi chiều. Tối Duy phải học gia sư mấy hôm, còn lại là phải đi học võ. Bọn tao làm gì có thời gian chứ!
- Đã không có thời gian còn thích đi học võ cơ. Hay là tới đó gặp Phương Lan hai người mới thấy vui?
Hải Vi không nói gì. Nghĩ tới Phương Lan có cảm giác áy náy.
- Mày lại đang thấy có lỗi với Phương Lan à? Bỏ cái kiểu suy nghĩ ngu ngốc ấy đi. Là Hàn Duy chọn mày chứ đâu phải mày giành Hàn Duy với cô ấy.- Mai Thu dí vào đầu Hải Vi 1 cái.
Vi cười hì hì. May mà có Mai Thu hiểu và lo lắng cho cô. Đang định cảm ơn cô bạn thì nó làm cho câu: “Mày cười gì như con thần kinh vậy mày”. Thế là Hải Vi đành tỏ lòng biết ơn Mai Thu bằng vài cú đấm.
Cuối cùng Hàn Duy cũng tới. Nhìn thấy cậu, Hải Vi nhẹ hết cả người.
- Sao Duy tới muộn vậy? Gọi không thấy nghe máy.
- Duy quên mất hôm nay phải đi học võ. Lúc nhớ ra đạp xe tức tốc tới đây, chắc quên điện thoại ở nhà nên ko biết Vi gọi.
Hải Vi thất vọng! Cả tuần được gặp Hàn Duy là nhờ mấy buổi đi học võ, cô thì mong đợi từng ngày, cậu lại quên không nhớ, vậy là sao đây?
- Giờ tụi mình mà đi học võ thì muộn quá. Hay là nghỉ đi chơi nhé?- Hàn Duy hỏi.
- Ừ- Hải Vi mừng thầm, cô đang chờ câu nói này của cậu.
Trên phố, những ngọn đèn sáng trưng nối đuôi nhau, lúc thì chạy thẳng tắp, khi lại uấn lượn theo những con đường, trông rất đẹp. Hương thơm của hoa ngọc lan tỏa khắp mọi nơi, làm cho không khí càng thêm lãng mạn.
Hàn Duy và Hải Vi đi dạo trong công viên. Bàn tay của Hải Vi được bàn tay của Hàn Duy nắm lấy, không quá chặt cũng không quá lỏng, đủ để trái tim cô cảm thấy bình yên và hạnh phúc.
Hai người cứ nắm tay nhau đi trong yên lặng, không ai nói với ai câu nào. Trong công viên có nhiều đôi nam nữ đang tâm tình quá, nhìn mãi mà không thấy có cái ghế nào trống.
Duy nhìn Vi khẽ cười: “Mình đi dạo nhé, khi nào Vi mỏi chân, Duy sẽ cõng.”
Hải Vi cười, gật đầu. Cảm thấy như mình là 1 em bé đang được anh Hàn Duy dỗ dành vậy.
Rõ dàng mình lớn hơn người ta 2 tuổi vậy mà ở bên cạnh cậu ấy lại có cảm giác mình thật nhỏ bé, muốn được bao bọc và che chở.
Hai người đi bộ dọc theo bờ hồ trong công viên, vừa đi vừa nói đủ thứ chuyện trên trời dưới bể. Bỗng nhiên có tiếng xôn xao gần đó. Hải Vi và Hàn Duy tới nơi thì vừa kịp nhìn thấy một người con gái lao mình xuống hồ nước. Nhanh như cắt Hàn Duy vội vàng chạy tới, nhảy xuống hồ.
Hải Vi lo lắng. Không chỉ lo cho Hàn Duy mà còn lo cho… Phương Lan- cô gái vừa nhảy xuống hồ đó. Hình như cô ấy muốn tự tử. Và lý do khiến cô ấy không muốn sống chắc chắn có liên quan đến Hàn Duy.
Một lúc sau, Hàn Duy đã đưa được Phương Lan lên bờ. Cậu thực hiện hô hấp nhân tạo, sơ cứu cho Phương Lan. Cuối cùng cô ấy cũng tỉnh lại.
Hải Vi thầm tạ ơn trời đất, cởi áo khoác của mình khoác lên tấm thân ướt sũng của Phương Lan.
- Cô ấy ổn rồi, không sao đâu.- Hàn Duy nhìn Hải Vi nói.
Thấy đám đông túm tụm vây quanh, bàn tán xôn xao, có người còn chụp ảnh nữa, Hải Vi liền lên tiếng:
- May quá, không sao. Cô ấy ngốc thật! Đánh rơi chiếc vòng đó xuống hồ thì thôi, bơi không giỏi còn nhảy xuống lấy làm gì, nguy hiểm quá!- Rồi quay sang hỏi Duy- Cõng cô ấy về được chưa?
Hàn Duy gật đầu, liền dìu Phương Lan ngồi dậy, rồi cõng cô ấy thoát ra khỏi đám đông.
Cả đêm Hải Vi không ngủ được. Cứ trằn trọc suy nghĩ mãi, trong lòng cô khó chịu vô cùng. Cảm giác có lỗi cứ lởn vởn trong đầu không chịu đi, thêm vào đó là sự lo lắng về tình yêu của Hàn Duy và cô.
Từ nhỏ tới giờ, Phương Lan luôn bên cạnh Hàn Duy. Hai người họ quá là thân thiết. Có khi nào Hàn Duy không thực sự nhận ra Phương Lan mới là người quan trọng nhất với cậu ấy không? Trong giây phút có khả năng mất đi Phương Lan vĩnh viễn, có phải Hàn Duy mới nhận ra tình yêu của mình là dành cho cô ấy? Thế thì, đối với mình…
Tin nhắn của Hàn Duy gửi tới đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Hải Vi.
- Công chúa đã ngủ chưa? Không suy nghĩ linh tinh gì đó chứ?
- Đang rất muốn biết cảm giác của Duy như thế nào, khi nhìn thấy Phương Lan như vậy?
- Lúc đầu thì sợ hãi. Lo có chuyện không hay sảy ra với cô ấy. Sau đó thì cảm thấy áy náy. Nhưng Vi yên tâm đi. Duy đã nói chuyện với Lan rồi. Cô ấy chỉ nhất thời say rượu nên làm ẩu thôi. Cô ấy đã hứa sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.
- Lúc đó cô ấy say rượu thật à? Đúng là vì thất tình Duy mà cô ấy đã muốn tự tử sao?
- Phương Lan có công nhận điều đó. Nhưng mà chuyện này là do cô ấy say rượu nên nghĩ quẩn thôi, chúng ta không có lỗi gì cả. Vi đừng có mà suy nghĩ gì đó. Mọi chuyện đều ổn rồi.
- Nếu Phương Lan có sao. Duy sẽ đau lòng lắm nhỉ?
- Không chỉ đau lòng mà còn rất lo sợ nữa.
- Lo sợ gì?
- Mai Duy sẽ nói với Vi sau nhé. Giờ thì ngủ đi nha. Chúc công chúa của Duy ngủ ngon. Kiss you!
Nói vậy thì làm sao mình ngủ được đây trời. Thôi phải cố gắng ngủ vậy. Kiss you!^^
Tiếp
Sáng nay trời lạnh quá! Lạnh tới mức, Hải Vi rót 1 cốc nước sôi để trên bàn, hơi bay nghi ngút. Cô quay vào nhà vệ sinh 1 phút rồi quay ra, cốc nước đã không còn bốc hơi được nữa.
- Mai Thu kia! Uống mất cốc nước của ta mà không chịu rót bù cốc mới. Tệ thật- Hải Vi lẩm bẩm nói.
- Sợ mày uống nước lạnh bị đau bụng nên tao để mày tự rót, như thế mày sẽ được uống nước ấm.- Thu cười hì hì, rúc đầu vào chăn ngủ tiếp.
Thế mới biết là trời lạnh như thế nào. Cốc nước sôi vừa rót ra mà đã bị Mai Thu uống cạn, chứng tỏ trời lạnh khiến cho cốc nước chỉ cần chưa đầy 1 phút đã nguội rồi. Thật là khing khủng!
Hải Vi nhanh chóng mặc quần áo ấm để tới chỗ làm thêm. Mặc dù 8h30 cô mới phải vào làm, nhưng dạo này hôm nào cô cũng đi sớm từ lúc 6h30 để được gặp Hàn Duy một lát trước lúc cậu đi học.
Mới sáng ra mà không hiểu sao xe bus đông người vậy, thành ra Hải Vi phải đợi tới chuyến thứ 2 mới bắt được xe. Vì muộn giờ mà cô không được gặp Hàn Duy nữa.
Hải Vi thong thả tản bộ trong công viên, chờ tới giờ làm. Nhìn thấy mọi người trong công viên ai cũng say sưa tập thể dục buổi sáng, cô cảm thấy rất phấn chấn. Nhưng niềm phấn chấn đã nhanh chóng bị sẹp xuống khi Phương Lan xuất hiện.
- Cậu làm gì ở đây vậy?- Ánh mắt của Phương Lan nhìn Hải Vi có chút kỳ lạ.
- 8h30 mới vào làm nên tớ ra đây đi dạo 1 tí- Hải Vi trả lời.
- Muộn như vậy mới phải làm, sao cậu đi sớm thế? Để gặp Hàn Duy à?
Câu hỏi bất ngờ của Phương Lan làm Vi ấp úng. Cô không dám thừa nhận cũng chẳng dám nói dối. Đành cười một cái rồi hỏi:
- Cậu hôm qua về nhà ổn chứ?
- Tấc nhiên rồi. Có Hàn Duy chăm sóc nên tớ không sao.
- Lần sau …cậu đừng có làm chuyện dại dột nữa nhé!- Hải Vi ái ngại nói.
Phương Lan nhìn Hải Vi rồi cười một cách quái lạ, cô nói:
- Cậu đừng hiểu lầm. Hôm qua không phải là tớ có ý tự tử đâu! Chỉ là… tớ muốn thử xem phản ứng của Hàn Duy thế nào thôi.
- Thử ư?- Vi ngạc nhiên hỏi
- Đúng vậy. Từ xa tớ đã nhìn thấy 2 người. Đợi các cậu tới gần tớ mới nhảy xuống hồ. Dù tớ không biết bơi nhưng tớ tin rằng Hàn Duy nhất định sẽ cứu được tớ nên không hề cảm thấy sợ hãi.
- Cậu mạo hiểm như vậy để làm gì?
- Để xem tình cảm của Duy đối với tớ như thế nào…Cậu biết đấy tớ với Hàn Duy từ nhỏ lớn lên bên nhau, vô cùng thân thiết. Vì thế mà cậu ấy đã quen với việc luôn có tớ ở bên cạnh. Tớ muốn biết nếu mất tớ cậu ấy sẽ cảm thấy như thế nào…Và tớ đã có câu trả lời.
- Như thế nào?
- Cậu cũng có mặt lúc đó, chắc cậu cũng hiểu chứ!
- Hàn Duy thực sự đã rất lo lắng cho cậu.
- Tớ biết! Không chỉ lo lắng mà còn sợ hãi nữa. Thực ra lúc đó tớ vẫn tỉnh táo, nhưng lại giả vờ nhắm mắt như bất tỉnh. Tất cả những gì Hàn Duy làm cho tớ, tớ đều biết hết. Tớ cảm giác được sự sợ lo lắng sợ hãi mất đi tớ của cậu ấy. Vì thế mà cậu ấy đã rất hấp tấp, vội vàng sơ cứu cho tớ.
- Tấc nhiên rồi. Cậu là bạn tốt của Hàn Duy mà.
- Cậu không nhận ra hay là đang cố lừa dối mình vậy?
Phương Lan hỏi, nhìn xoáy vào đôi mắt của Hải Vi làm cô cảm thấy bối dối.
- Sao cơ ? Mình không hiểu ý cậu.
- Những biểu hiện của Hàn Duy lúc đó đã chứng tỏ 1 điều…Cậu ấy có tình cảm với tớ…hơn cả tình bạn bình thường.
- Không phải chứ? Tớ nghĩ ai trong trường hợp của Duy cũng đều làm như vậy- Vi nói thật suy nghĩ của mình.
- Cậu cũng xem nhiều phim tình cảm rồi nên chắc cậu biết. Nhiều khi nam chính không hề biết rằng mình đã yêu 1 người, vì người đó đã quá quen thuộc với anh ta. Nhưng rồi cuối cùng anh ta cũng sẽ nhận ra thôi. Vì thế tớ khuyên cậu không nên kỳ vọng quá nhiều vào Hàn Duy. Như thế sẽ đỡ bị đau khổ hơn đó.
Phương Lan bước đi được vài bước rồi quay đầu lại nói:
- Hôm qua Hàn Duy đã hôn tớ trước mặt bao nhiêu người mà không hề e ngại đó. Cậu ấy đã làm vậy với cậu lần nào chưa?- Nói xong cười rồi tiếp tục bước đi.
Hải Vi bực mình ngồi xuống ghế đá.
Chỉ là hô hấp nhân tạo thôi, hôn gì chứ, cô ta đúng thật là…Ôi tức chết đi được. Sao mình cảm thấy bất an và lo lắng quá!
Tiếp
Hải Vi lau dọn phòng Hàn Duy như mọi khi. Bỗng nhiên phát hiện trên mặt bàn học có 1 tệp giấy nhớ màu vàng.
Hàn Duy có dùng giấy nhớ bao giờ đâu nhỉ? Chắc dạo này học nhiều nên dùng nó để ghi lại các công thức cũng nên.
Vi thu sọt rác ở gần đó, thì thấy bên trong có vài tờ giấy nhớ màu vàng đã bị vò nát. Cô tò mò giở chúng ra xem. Những dòng chữ rõ dàng của Hàn Duy đập vào mắt của Hải Vi:
“Yêu một người, ở bên một người khác thật sự rất mệt mỏi, nhưng tôi không thể làm khác được”
Vi bàng hoàng mở những tờ giấy tiếp theo: “Có lỗi với cả 2 người con gái, tôi biết làm sao bây giờ? Nếu cô ấy biết tình yêu của tôi với cô ấy là giả dối chắc sẽ ghét tôi lắm”, “Xin lỗi! Xin hãy tha thứ cho tôi, thật lòng tôi không muốn ai phải đau khổ ”
Hải Vi ngồi đờ đẫn trong phòng của Hàn Duy, nước mắt rơi lã chã. Bỗng nhiên cánh cửa phòng mở ra, Thiên Vũ bước vào. Cậu đã phát hiện ra đôi mắt đẫm nước của Vi, liền hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Không có gì- Vi lắc đầu quay mặt đi
- Hàn Duy viết thư tình làm cậu cảm động chứ gì?- Thiên Vũ nhìn mấy tờ giấy trong tay Hải Vi hất hàm hỏi.
- Không có gì.
Hải Vi vừa toan đứng dậy bỏ đi thì bị Thiên Vũ giật mất mấy tờ giấy nhớ trong tay. Cậu ta cười nham nhở: “Xem thư tình hai người sến tới mức nào.haha.”
Vi không ngăn được Thiên Vũ đọc nhữnglời của Hàn Duy, lòng cảm thấy vừa đau buồn vừa xấu hổ, cô liền chạy đi.
Vừa chạy được mấy bước đã đâm sầm vào ai đó, suýt ngã. Tiếng nói quen thuộc vang lên: “Lâu quá không gặp rồi nhỉ?”
Bảo Nguyên nhìn Hải Vi với ánh mắt lo lắng.
- Em bị làm sao vậy?
Vi chưa kịp trả lời thì Thiên Vũ chạy ra gọi lớn: “Hải Vi! Chờ tớ đã!”
Bảo Nguyên nhìn Thiên Vũ nghi hoặc: “Tự nhiên sao lại gọi người ta với giọng điệu tha thiết như vậy?
- Không có gì- Thiên Vũ kéo Hải Vi đi- Tớ muốn nói chuyện riêng với cậu.
- Cậu lại đang bắt nạt cô ấy hả. Hải Vi không phải sợ cậu ta. Có gì cứ nói với anh!- Bảo Nguyên to tiếng
- Không có gì đâu. Em xong việc rồi. Em về đây. Chào anh! Chào cậu!- Vi nhanh nhảu nói.
- Đợi đã- Cả Thiên Vũ và Bảo Nguyên cùng đồng thanh.
Vi quay đầu lại hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Để anh(tớ) đưa em (cậu) về” Cả hai người bọn họ lại cũng đồng thanh một lần nữa.
Vi cười : “không muốn đi chung với cả 2 giống lần trước đâu. Tôi muốn về 1 mình. Cảm ơn!”
Khi Hải Vi đã yên vị trên xe bus rồi thì nhận được tin nhắn của cả hai anh chàng. Thiên Vũ: “Cậu đâu cần phải cười gượng như vậy. Đồ ngốc! Mấy dòng chữ đó chưa nói lên điều gì cả.
Bảo Nguyên: “Không gặp em thực sự là… rất nhớ!”
Hải Vi cười, không phải vui mà là cảm thấy cay đắng.
Chưa bao giờ Hàn Duy nói là nhớ mình. Ngay cả ngày gặp mặt hiếm hoi cậu ấy cũng quên. Có khi nào những mẩu giấy đó viết những suy nghĩ thật của cậu ấy? Tại sao lại làm như vậy? Tại sao không yêu lại có thể nói lời yêu dễ dàng như thế? Tại sao?......
- Hiểu lầm! Chắc là hiểu lầm thôi, mày đừng có vội, cứ hỏi cậu ấy cho rõ đã- Mai Thu vỗ vỗ vai Hải Vi nói.
- Tao cũng mong chỉ là hiểu lầm…nhưng mà…có lẽ đó là sự thật Thu ạ. Mày biết không? Bọn tao chưa từng có first kiss vậy mà trước mặt mọi người cậu ấy không ngần ngại hô hấp nhân tạo cho Phương Lan.
- Thì hô hấp nhân tạo khác với kiss mà. Mày đừng suy nghĩ linh tinh. Để tao gọi hỏi Hàn Duy ngay bây giờ nhé?
- Đừng!- Vi quát lên, rồi lại dịu giọng xuống: “Tao muốn nghỉ ngơi một chút. Rồi tao sẽ hỏi.
- Ừ thôi đừng nghĩ nhiều mà đau đầu. Tao thấy Hàn Duy là người tốt cậu ấy không thể lừa dối mày đâu, mày yên tâm đi.
Hàn Duy là người tốt. Có khi nào tốt quá, vì muốn nhường Phương Lan cho Thiên Vũ nên mới mượn mình làm bạn diễn không? Tại sao đối xử với mình như thế?... Ôi điên cái đầu mất!!!
Buổi tối Hải Vi hẹn Hàn Duy ra ngoài nói chuyện. Nhưng rồi chính cô lại là người không tới chỗ hẹn. Bởi vì…
- Mai Thu chết tiệt sao lại làm đổ nước mắm lên người ta chứ?
Chả là Hải Vi vừa vót vét những giọt nước cuối cùng để tắm xong, đang chuẩn bị ngồi vào mâm cơm thì thì bị tạt ngay một bát nước vào mặt. Một bát nước mắm mới khổ chứ!
- Em lạy chị, tại sàn trơn quá nên bị trượt chân.huhu.Xin lỗi nha, chị đừng giận- Mai Thu lấy giấy ăn lau từ đầu xuống mặt, xuống cổ Vi .
- Chết mất thôi. Cả xóm trọ không còn giọt nước nào, làm sao tắm lại đây? Trời…. ơi!
- À. Bình nước lọc của nhà mình còn nhiều đó. Đổ ra dùng tạm vậy?
Hải Vi nhìn Mai Thu nghi hoặc: “Bữa nay sao mày có vẻ thoáng thế nhỉ? Thật là cho tao tắm nước lọc sao?”
- Đành vậy chứ biết làm sao được- Mai Thu nhìn lại bình nước lọc với ánh mắt tiếc nuối- Theo kinh nghiệm của tao phải 12h đêm mới có nước.
- Vậy thì tao không khách sáo nữa nha.
Vi ôm bình nước vào nhà tắm với sự giúp đỡ của Mai Thu. Không hiểu hai đứa loay hoay kiểu gì, cuối cùng cả người và nước đều rơi xuống sàn. Hai đứa đau đớn nhìn những giọt nước quý báu lênh láng trên nền gạch mà không làm gì được. May mà trong bình còn sót lại gần 1 ca nước, nên Vi và Thu còn rửa qua được cái mặt. Nhưng than ôi mặt mũi của hai đứa đâu còn nguyên vẹn. Những vết xước dài thay nhau vẽ đường thẳng trên má họ.
Hai đưa nhìn nhau ngán ngẩm. Lại gặp chuyện xui xẻo rồi! huhu
Tuy đau đớn về thể xác lẫn tinh thần nhưng không vì thế mà bữa cơm của hai cô bạn thiếu đi sự nhiệt tình so với mọi khi. Xong bữa, hai đứa nằm lăn ra giường mệt mỏi. Mai Thu lên tiếng:
- Vậy là mày không đi gặp Hàn Duy nữa à?
- Gặp với bộ mặt được vẽ hoa văn và mùi “nước hoa mắm” à?
- Huhu. Mai làm sao đi học đây. Mặt mũi như thế này!
- Đeo khẩu trang vào vậy- Hải Vi thở dài
- Gọi cho Hàn Duy báo mày không đến được chưa?
- Không gọi. Không nhắn tin. Tao tắt máy rồi. Cho hắn đợi.
- Tại sao?
- Lần nào cũng là tao đợi hắn, lần này cho hắn biết mặt.
- Hehe. Mày ngã có đập đầu vào đâu không thế? Sao lại trở nên ghê gớm vậy!
- Thế mà ghê gớm á? Tại tao hiền lành quá, nên suốt ngày bị Hàn Duy bắt nạt. Yêu thì tự nhiên biết quan tâm tới đối phương. Đằng này lúc nào cũng lạnh lùng. Không yêu thì thôi. Không cần!
- Thế có lần nó mua đồ ăn sáng cho bà, rồi còn kiss 1 cái vào má nữa thì sao? Không phải quan tâm à?
Hải Vi đỏ mặt. Hic. Hóa ra đã bị Mai Thu nhìn thấy hết. Giọng Vi tự nhiên trùng xuống .
- Nhưng mà…nhỡ đâu tại hắn thấy ân hận nên mới làm vậy.
- Ân hận gì?
- Ân hận vì lợi dụng tao…giả vờ yêu tao để qua mặt người khác
- Ây. Mày nói cứ như kiểu Hàn Duy bị gay ấy.
“Cái gì?” Tiếng kêu thất thanh của ai đó làm cho Hải Vi và Mai Thu đang nằm trên giường giật thót mình ngồi dậy.
Vẫn là giọng nói đó: “Hai người vừa nói gì?”
Hàn Duy đứng trước cửa với vẻ mặt tức giận, đối nghịch với vẻ dịu dàng, tươi tắn của nụ hồng trên tay.