XtGem Forum catalog
Đọc truyện

Lại gặp con nhà giàu - phần 4


Hải Vi chưa kịp bấm chuông cửa thì đã thấy Bảo Nguyên mở cổng bước ra. Hắn ngó ngiêng bốn phương tám hướng rồi nhìn Vi hỏi:

-  Người yêu cô không đưa cô đi làm à?

-  Tôi làm gì có người yêu.- Hải Vi nhìn hắn ngây ngô nói.

-  Biết ngay mà, người như cậu làm gì có ai thích nổi chứ!- Thiên Vũ không biết xuất hiện từ bao giờ vừa cười hà hà vừa nói.

-  Thế lần trước cô chả bảo có bạn trai còn gì?

-  Bạn bình thường thôi, không phải người yêu.

-  Ừ. Con trai ngày nay cũng tinh mắt lắm, đâu dễ gì chọn người như cô. Tôi cũng chẳng quan tâm chuyện yêu đương của cô đâu, tiện thì hỏi thôi. Cô đã yêu ai chưa vậy?

Mới phát hiện thêm thằng cha này có tính hóng hớt à nha. Chẳng quan tâm thì hỏi làm gì không biết.

Hải Vi lắc đầu rồi đi nhanh  vào nhà, ở thêm 1 lúc nữa chắc bị 2 thằng này sỉ nhục cho chết mất.

Bảo Nguyên bắt Hải Vi làm một cốc nước cam, làm xong cô mang lên cho hắn. Bảo Nguyên ra lệnh: “Cô uống đi, ai bảo làm chậm chạp giờ tôi không muốn uống nữa.”

May quá! Đang khát nước, Hải Vi quay đi tu một hơi gần hết. Uống xong, ho 1 tiếng, nước mắt từ từ chảy ra.  Trông thấy như vậy Bảo Nguyên cười: “Cho cô cốc nước cam mà cũng xúc động vậy sao? Đúng là…”. Chưa nói hết câu đã thấy Hải Vi ho lấy ho để.

Tại ta bị sặc nước chứ bộ. Xúc động cãi nỗi gì đây?

Bảo Nguyên kéo Hải Vi ngồi xuống giường, ân cần nói: “Cô nghỉ một tí đi”. Hải Vi ngại ngùng định dứng dậy thì Bảo Nguyên lại ấn cô ngồi xuống. Bị mất thăng bằng Hải Vi ngã lăn ra giường. Chưa kịp ngồi dậy đã nghe thấy tiếng hét ing tai: “Anh làm cái gì vậy”, Thiên Vũ nhìn Bảo Nguyên với ánh mắt tức giận.

-  Làm gì là làm gì, có ai điếc đâu mà cậu phải hét lên vậy?- Bảo Nguyên nói.

-  Anh yêu đương lăng nhăng ở ngoài thế nào cũng được, nhưng cấm anh được động đến Hải Vi, biết không?- Thiên Vũ xông vào nắm cổ áo Bảo Nguyên.

Ây za, hiểu lầm rồi, Thiên Vũ đầu óc đen tối kia, sao có thể nghĩ ta và Bảo Nguyên như thế chứ.

-  Không phải thế đâu Thiên Vũ- Hải Vi ngồi dậy giải thích.

-  Không phải cái gì?- Bảo Nguyên nhìn Hải Vi cười nói.

Đến lúc này mà hắn còn đùa được.

-  Thì không phải cái mà Thiên Vũ đang nghĩ đến ý.

-  Tôi đang nghĩ cái gì?

-  Hơ, thì cậu hiểu lầm Bảo Nguyên và tôi đó.

-  Cậu ngốc vừa vừa thôi, là Bảo Nguyên cố tình làm vậy.- Thiên Vũ vẫn chưa chịu buông cổ áo Bảo Nguyên ra.

-  Làm vậy là làm cái gì? Cậu là gì của Hải Vi mà nói tôi không được động đến cô ấy? Động đây này.-Bảo Nguyên nói rồi lấy tay khẽ chạm vào người Hải Vi.

Trẻ con hết sức! Hải Vi lôi tay của Thiên Vũ ra khỏi Bảo Nguyên: “Cậu thấy đấy, Bảo Nguyên trẻ con thế kia thì giữa tôi và anh ta có chuyện gì được!”

Hai người bọn họ cứ coi Hải Vi như vô hình, cãi nhau um củ tỏi. Cho tới khi có tiếng quát lớn : “Im ngay!”.

Hải Vi giật mình nép vội sau lưng Bảo Nguyên. Cả 3 nhìn ra phía cửa. Cha của Bảo Nguyên và Thiên Vũ trừng mắt nhìn hai thằng con rồi lia mắt qua Hải Vi: “Có chuyện gì mà um sùm lên vậy. Hai đứa không nhường nhau lấy 1 câu được à?”

Thiên Vũ chẳng nói chẳng rằng kéo tay Hải Vi lôi sồng sộc ra ngoài. Bỏ lại phía sau tiếng hậm hực của Bảo Nguyên: “Cậu..”

Hải Vi bị Thiên Vũ lôi ra công viên gần nhà ngồi. Lúc này có vẻ đã bình tĩnh lại, cậu ta nhẹ nhàng nói:

-  Cậu không biết, trông Bảo Nguyên như thế thôi chứ anh ta thay người yêu như thay áo ấy. Mỗi tháng lại đổi bạn gái một lần. Vì thế cậu đừng có nghe anh ta dỗ ngọt, sau này thể nào cũng chịu đau khổ đó.

-  Là cậu hiểu lầm thôi. Bảo Nguyên ngoài sỉ vả tôi ra chưa bao giờ nói ngọt cả.hic

-  Có thể anh ta dùng chiêu mới này chăng? Nhưng cậu nhớ là không được gần gũi anh ta đấy, con người hắn quái dị lắm, phải cẩn thận.

Tự nhiên được Thiên Vũ quan tâm lo lắng, Hải Vi thấy vui vui. Bảo Nguyên đúng là khá quái dị, nhưng tính anh ta trẻ con như thế, không phải là người xấu, chẳng có gì phải lo. Hải Vi liền đổi chủ đề.

-  Quan hệ của cậu với cha không được tốt lắm thì phải, con cái phải tôn trọng và nghe lời bố mẹ chứ!

-  Nếu cậu vào hoàn cảnh của tôi thì cậu sẽ sử sự thế nào? Người cha đó có con với 1 người đàn bà khác nhưng lại lấy mẹ tôi. Sau đó lại đi cặp bồ và có con với 1 người đàn bà khác. Mẹ tôi vì uất ức không chịu nổi mà đã…tự tử, bỏ lại tôi cô đơn trên cõi đời này. -Thiên Vũ đang nói bỗng nhìn Hải Vi quát lên- Nếu là cậu, cậu có ngoan ngoãn, kính trọng 1 người cha như thế được không?

Hải Vi nhìn thấy mắt Thiên Vũ đã đầy nước, chỉ trực trào ra ngoài. Cô khẽ khàng vỗ vào vai cậu an ủi: “Xin lỗi, tôi không biết chuyện này, xin lỗi đã làm cậu buồn.”Thiên Vũ bất ngờ gục đầu xuống vai Hải Vi, lại một lần nữa Hải Vi bị mất thăng bằng đổ người xuống đất.

Thiên Vũ ôm đầu nhăn nhó: “Cậu đúng là vô dụng, có làm chỗ dựa cũng chẳng xong!”. Hải Vi cười rồi ngồi lên ghế vững chai nói: “Xin lỗi, giờ thì chắc chắn rồi, cho cậu tựa nhờ đó.”

Thiên Vũ tựa đầu lên vai Hải Vi kêu : “Vai êm thật đó, béo quá nên lắm thịt đây mà.”. Vừa nói hết câu đã bị Hải Vi đẩy ra.

“Đùa Tí thôi mà, làm gì mà dữ vậy” Thiên Vũ cười rồi tiếp tục ngả đầu xuống. Nhưng  sau đó cậu đã  phải ngồi ngay ngắn lại tức khắc, vì nghe thấy câu nói của Hải Vi: “Phương Lan, cậu cũng ở đây à?”

TIẾP

Thiên Vũ ở lại công viên với Phương Lan, Hải Vi quay về nhà một mình. Vừa về đến cổng đã thấy Bảo Nguyên chờ sẵn ở đó.

“Chờ tôi ở đây!” Bảo Nguyên ra lệnh. Một lúc sau anh ta cùng chiếc ô tô mới cáu dừng lại trước mặt Hải Vi: “Lên xe đi!”

-  Cậu chủ mới thay xe hả?... wao! Xe đẹp thật!

-  Vậy hả. Tôi có mắt thẩm mĩ hơi bị cao đấy. Xe này…

-  À không, tôi đang khen cái xe vừa lướt qua chúng ta đấy chứ. Xe này của anh cũng bình thường thôi. Mà Chúng ta đi đâu vậy?

-  Đi biển chơi!

Hải Vi không nói gì cắm cúi nhắn tin cho bọn Mai Thu và Vân Oanh. Đề phòng bất trắc cứ phải thông báo địa điểm chỗ mình sẽ tới cho chúng nó biết. Ngay tức khắc đã nhận được tin trả lời của 2 cô nàng kia:

-  Nhớ mua cho tao ít mực với tôm nữa.hehe- Mai Thu háu ăn.

Trả lời : Tiền mua râu tôm còn không có nữa là, mơ đi nha.

-  Cẩn thận, về trước khi trời tối biết không?-Vân Oanh từng trải.

Trả lời: Tối ngày mai hay ngày kia đây?hehe.

Bảo Nguyên thấy Hải Vi vừa nhắn tin vừa cười, liền nói:

-  Đi chơi với tôi vui vậy sao?

-  Tôi chưa được đi biển bao giờ nên rất thích. Anh có hay đi không?

-  Tháng nào cũng đi.

-  Có phải mỗi lần có bạn gái mới đều dẫn ra biển không? Thiên Vũ kể mỗi tháng anh thay bạn gái 1 lần.

Bảo Nguyên cau mày, ngay sau đó lại cười nói:

-  Cứ cho là thế đi. Vậy coi như cô là bạn gái mới của tôi.

Hải Vi ngượng ngùng. Hắn đùa kiểu gì vậy? Liếc nhìn hắn một cái, thấy hắn vẫn cười. Vi định phản đối một câu nhưng sợ mình bị hớ nên lại thôi.

Bãi biển ở đây sao mà không giống như Hải Vi tưởng tượng gì cả. Trong giấc mơ của cô biển thật đẹp! Những bãi cát dài trắng xóa với những cây dừa đu đưa quả, những con sóng khẽ ru êm bờ cát, mặt nước biển xanh giống như mây trời, xa xa thấp thoáng những cánh buồm, trên bãi biển có rất nhiều người chơi đùa vui vẻ, ồn ã tiếng cười.

Ở đây chả có cây dừa nào cả, bãi cát thì có ít người nhưng khá nhiều rác, nước biển không trong xanh còn bầu trời thì có màu xám.

Hơi thất vọng, nhưng Hải Vi vẫn thích thú. Cô sách dép đi dọc theo bờ biển, hít thở không khí lành lạnh do gió biển thổi vào.

-  Giờ là cuối thu, thời tiết bắt đầu lạnh, nên ít người ra biển- Bảo Nguyên giải thích.

-  Công nhận là ra ngoài này hơi lạnh, nhưng cảm giác rất thích.

Sau một hồi đi bộ, Hải Vi cùng Bảo Nguyên ngồi trên bãi cát ngắm biển từ phía  xa. Trên bãi cát vẫn có vài đôi trai gái đang đùa nghịch vui vẻ, xa xa hơn nữa là chân trời màu xám đang ngả dần sang đen.

-  Tôi chưa đi cùng bạn gái ra đây bao giờ, chỉ đi cùng với mẹ.- Bảo Nguyên nói.

Chưa bao giờ Hải Vi thấy Bảo Nguyên lại có vẻ trầm ngâm rầu rầu như vậy.

-  Mẹ anh giờ ở đâu?

-  Ở quê ngoại. Bà lấy chồng và sống ở đó.

-   Anh ở với cha từ nhỏ hả?

-  Không, 4 tuổi tôi mới về sống với ông ấy.

-  Cũng buồn nhỉ, gia đình phải ly tán.

-  Chỉ tại ông ấy nhu nhược. Ông ấy yêu mẹ nhưng lại vì ông bà nội ép buộc mà lấy người khác. Làm mẹ tôi vừa chịu tai tiếng vì mang bầu, lại đau khổ vì bị phản bội.

-  Cha anh lấy mẹ Thiên Vũ vì bị ép buộc sao?

-  Vì ông bà nội không chấp nhận mẹ tôi là người thấp kém, không học hành, còn mẹ Thiên Vũ lại có bằng tiến sĩ ở bên Mỹ.

-  Anh vẫn giận cha mình phải không? Chuyện đã qua lâu rồi, cũng nên học cách tha thứ đi.

-  Cứ nghĩ tới mẹ tôi cực khổ sinh tôi ra như thế nào, và cách ông ấy đối xử với những người khác ra sao, tôi không thể tha thứ được.

Ngày hôm nay là một ngày đặc biệt, Hải Vi được nghe hai anh em nhà họ kể chuyện gia đình. Câu chuyện của ai cũng đáng buồn hết, và cả hai đều rất giận người cha của mình. Qủa thật chính Hải Vi cũng thấy một người cha như thế thì không thể chấp nhận được.

Bầu trời báo hiệu sắp có 1 cơn mưa, Hải Vi cùng Bảo Nguyên nhanh chóng ra về. Hai người mới chui được vào ô tô thì trời đổ cơn mưa lớn. Bảo Nguyên nhìn mưa rồi quay sang Hải Vi nói: “Hay ở lại đây tối nay đi, trời cũng gần tối rồi mà trời mưa thế này đường đi bẩn lắm.”

-  Không được, anh phải đưa tôi về ngay.-Hải Vi cương quyết.

-  Cô sợ tôi làm gì cô chắc?-Bảo Nguyên cười.

-  Ở nhà tôi còn bao nhiêu quần áo chưa giặt, bát đĩa chưa rửa, bài tập chưa làm, bạn tôi ở nhà một mình nó sợ ma, không có tôi nó không ngủ được.

-  Thôi được, về thì về. Cô lắm lý do quá đấy!

Trời mưa gió lớn làm cho cây cầu trên đường về của Bảo Nguyên và Hải Vi bị sập, thành ra hai người phải đi đường vòng, xa hơn chục cây số. Khi hai người đang băng qua đoạn đường đất đó, thì xe bị sa lầy, không đi tiếp được nữa. Đội cứu hộ giao thông thì nói phải tới mai họ mới tới giúp được.

Thế là giữa đồng không mông quạnh, chỉ có Bảo Nguyên và Hải Vi đang ngồi trong chiếc ô tô bất động.

-  Chết rồi, làm sao bây giờ?

-  Tại cô cả đấy, nghe lời tôi ở lại thì có phải đã không bị thế này rồi không?

-  Biết trước đã giàu. Thế giờ phải ở đây chờ trời sáng sao?

-  Chờ chứ biết làm gì, đoạn đường này có thấy ma nào đâu.

Nhắc  đến ma, Hải Vi nổi da gà, ngồi gần Bảo Nguyên thêm 1 chút. Vừa lúc có điện thoại vang lên, Hải Vi giật nảy mình.

-  Chị ở đâu vậy? Không đi học võ sao?-Hàn Duy bên kia đầu dây nói.

-  Không đi được rồi. Chị đang bị mắc kẹt đây này. Đi cũng bạn, giờ ô tô bị sa lầy ở đoạn đường vắng phải đợi đến mai mới về được.

-  Chị đi với những ai, trai hay gái?

-  Đi với 1 anh nữa. Khổ quá, giờ chỉ ước được nằm trên giường ở nhà thôi.huhu!

-  Chị bị sa lầy ở đoạn nào.

Hải Vi vừa trả lời xong Hàn Duy đã cúp máy. Cô nhìn sang Bảo Nguyên thấy anh ta đang loay hoay cái gì đó trong xe. Hải Vi bỗng nhiên cảnh giác. Đêm hôm thế này lại chỉ có 2 người, không biết hắn có nảy sinh ý đồ gì xấu không?

Ghế xe của Hải Vi bất ngờ bị hạ thấp xuống như giường nằm. Bảo Nguyên nhìn cô nói: “Tối nay cô phải chịu vất vả tí rồi, cố gắng nha!”

Nói thế là có ý gì không đây? Thấy Bảo Nguyên tiến lại gần mình, cô sợ hãi lấy tay đẩy hắn ra.

---Nguồn: 15giay.xtgem.com

“Trời đất, cô nghĩ tôi định làm gì hả? chỉ muốn lấy cái chăn để dưới gầm ghế của cô thôi, vậy cô lấy đi”-Bảo Nguyên có vẻ tức giận.

Thế mà mình cứ tưởng.hi. Hải Vi thở phào 1 cái. Lấy chăn ra đưa choBảo Nguyên. Hắn chẳng nói gì đắp chăn lên người Vi, còn hắn thì nằm không. Vi thấy áy náy chia cho hắn nửa chăn, hai người đắp chung.

Bảo Nguyên nói cái gì đó, nhỏ quá Vi nghe không rõ. Trời mưa to như thế này còn bày đặt thì thầm, ai mà nghe tiếng chứ. Cô nói lớn :

-  Anh nói to lên.

-  Nói chuyện cứ gào lên thế này mất hết cả lãng mạn.-Bảo Nguyên nói rồi ghé lại gần Hải Vi.

Hải Vi ngượng ngùng, ấp úng : “Nói gì …thì nói nhanh lên”

-  Mỗi tháng tôi thay bạn gái một lần, thay nội thất của phòng nữa, chỉ bởi vì, tôi muốn cho người cha của mình thấy, tôi giống như ông ấy, xem ông ấy có cảm giác thế nào?

-  Ừ, rồi sao?

-  Ông ấy khó chịu và tôi thấy vui.

-  Anh cũng giống như ông ấy,  vậy thì cậu có quyền gì mà trách cứ chứ!

-  Tôi chỉ giả vờ giống thôi.

-  Thì cũng như nhau cả thôi.

-  Như nhau thế nào được?

-  Tôi không phải loại người lăng nhăng hay thay đổi.

-  Có lẽ anh không biết, nhưng anh đang thể hiện mình chính là loại người đó đấy.

-  Cô…

Bảo Nguyên nằm lại chỗ cũ, có vẻ bực mình. Hải Vi mặc kệ, cô nói đúng chứ có sai gì đâu, tại anh ta không hiểu ra  vấn đề thôi.

Bên ngoài mưa vẫn rơi nặng hạt, rào rào lên vỏ xe. Bên trong hai người đều im lặng. Hải Vi bắt đầu chìm dần vào giấc ngủ. Chưa kịp ngủ đã bị Bảo Nguyên đánh thức: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, từ giờ tôi sẽ thay đổi, cô thấy thế nào?”

-  Ừ- Hải Vi trả lời.

Im lặng tầm 3 phút Bảo Nguyên lại nói tiếp:

-  Tôi sẽ sống với bản chất thật của mình.

-  Ừ.

Vài phút sau, Bảo Nguyên lại lên tiếng:

-  Tôi sẽ tập trung vào âm nhạc, để trở thành một nghệ sĩ giỏi.

-  Ừ

Lại im lặng một lúc, rồi ghé lại gần Vi nói:

-  Tôi sẽ chỉ yêu một người và chung thủy với người đó.

Hải Vi bỗng nổi đóa lên:

-  Anh còn muốn nói gì thì nói một mạch đi! Cứ sắp ngủ lại bị đánh thức, bực mình!

-  Trời đất, từ nãy đến giờ cô ngủ không nghe tôi nói gì à?

-  Tôi có bị điếc đâu, to mồm như thế ai mà ngủ được chứ!

-  Hơ!tưởng cô còn thức chứ bộ. Thôi ngủ đi. Giữ như bà chằn ấy.- Bảo Nguyên cười khùng khục.

Hải Vi yên chí ngủ, thế mà vừa ngủ lại có tiếng “cộc!cộc!” vang lên. Bực bội hết sức! Cô mở mắt ra có một bóng đen đang ở bên ngoài đang đập vào cửa kính ô tô. Hải Vi hét sợ hãi hét lên: “A!!!!”

 CHAP 8

Hải Vi sợ hãi bấu lấy Bảo Nguyên. Bỗng có ánh sáng chiếu vào xe làm cho cả hai lóa mắt. “Hải Vi!” tiếng gọi quen thuộc vang lên.

Hải Vi nhìn thấy một người con trai mặc bộ quần áo mưa với chiếc đèn pin trên tay, đang đứng trong màn mưa tầm tã gọi tên mình. Dù tiếng mưa đập vào cửa kính rất to, nhưng Vi vẫn nghe được tiếng của người ấy. Cảm giác ngạc nhiên vui mừng xen lẫn xúc động! Vi vội mở cửa ô tô bước ra ngoài:

-  Hàn Duy, em tới đây làm gì?

-  Trời đất, chị ướt hết bây giờ chui vào ô tô đi, để em đi lấy áo mưa- Hàn Duy nói.

Bảo Nguyên cũng ra khỏi xe từ bao giờ, đẩy Hải Vi vào xe, ngạc nhiên hỏi : “Cô cũng biết Hàn Duy sao?”

Bảo Nguyên cầm tay lái chở Hải Vi và Hàn Duy đi trên con đường trơn trượt.Có đoạn khó đi cả 3 lại xuống dắt xe đi bộ. Chiếc xe máy mà Hàn Duy mượn dính bê bết bùn đất. Cuộc hành trình trên con đường đất khá là gian nan, nhưng đến cuối cùng mọi người đều về tới nhà an toàn.

Hải Vi nằm trong chăn ấm mà vẫn không sao ngủ được. Cứ nghĩ tới việc Hàn Duy không quản đường sá xa xôi, mưa gió bão bùng tới đón mình mà cảm động đến ứa nước mắt.

Không biết kiếp trước mình làm được việc gì tốt mà kiếp này lại gặp được một người như vậy!

Mùa đông đã về thật rồi, thời tiết bắt đầu trở lạnh. May mà mới nhận lương nên Hải Vi có tiền mua áo khoác để mặc. Ngày đầu tiên diện áo mới đi học cứ thấy ngại ngại. Con nhà quê ít có quần áo mới nên nó khổ thế đấy.

 Vừa tới cửa lớp đã bị Thiên Vũ trêu: “Aó mới à nha, trông ngố ngố, hợp với cậu đó”.

-  Aó này lâu rồi, mới gì nữa.

-  Ngày nào mà tôi chả gặp cậu, cậu có mấy cái áo mặc đi mặc lại ai mà chả biết.

Hải Vi xấu hổ đi thẳng vào giảng đường không nói câu nào. Thiên Vũ đi theo, tới ngồi cạnh Hải Vi.

-  Chỗ này có người ngồi rồi. Hai bạn của tôi đi gửi xe vào ngay bây giờ đó.

-  Họ ngồi 1 bên, tôi ngồi 1 bên, cạnh cậu.

-  Không tôi ngồi giữa hai người đó cơ.

-  Tôi cứ ngồi cạnh cậu đấy làm gì được- Thiên Vũ cười thách thức.

Ngồi gần hắn thể nào cũng bị thầy giáo soi. Hắn không ngủ gật thì lại chọc phá người khác. Thôi kệ vậy.

-  Hôm nọ cậu với Bảo Nguyên làm gì vậy?

-  Hơ, làm gì là thế nào?

-  Từ hôm đó tới giờ hắn ngiêm chỉnh hơn hẳn. Không thấy đi chơi khuya qua đêm nữa. Thấy cô giúp việc bảo vậy chứ tôi chả quan tâm.

-  Thật sao, vậy là tốt rồi. Tôi chỉ rọi ánh sáng công lý vào cái đầu tăm tối của anh ta thôi. Hehe- Hải Vi đắc chí- Còn cậu nữa. Bạn gái xinh đẹp học giỏi thế kia mà không chịu phấn đấu, cứ chơi bời đánh nhau hoài.

-  Nói thế có phải ý cậu là, cậu là bạn gái của Bảo Nguyên rồi không?- Thiên Vũ bỗng nhiên nói lớn làm cả lớp quay lại nhìn, Hải Vi phải nhanh chóng cúi đầu xuống.

Đầu óc kiểu gì mà lại suy luận như thế không biết.

Lớp học bỗng nhiên xôn xao, thì ra là Phương Lan vừa bước vào lớp. Cô ấy tiến tới chỗ Hải Vi và Thiên Vũ nở một nụ cười đẹp như thiên thần. Đến Hải Vi còn bị choáng ngợp bởi nụ cười đó, huống chi là bọn con trai vốn đã háo sắc. Phương Lan ghé tai nói với Thiên Vũ điều gì đó, cậu ta liền đứng dậy theo Phương Lan ra ngoài. Nhìn họ bất chợt Hải Vi nghĩ đến Hàn Duy, lòng tự nhiên lại cảm thấy buồn.

Tiết học hôm nay cứ thê lương kiểu gì ấy. Cả lớp ai cũng buồn rầu ủ rũ như đưa đám, đến cả giáo sư dạy bộ môn cũng vậy.Thi thoảng còn thấy ông khẽ lấy khăn lau nước mắt. Hải Vi lấy làm khó hiểu hỏi Mai Thu-kênh thông tin của lớp: “Sao trông ai cũng buồn thế nhỉ?”

Mai Thu thì thầm: “Hiệu trưởng trường ta vừa qua đời, mày không biết sao?”

-  Ra vậy, không ngờ thầy ấy lại được sinh viên trong trường và các giáo viên yêu quý như vậy.

-  À, thật ra là vì - Mai Thu chỉ ra bên ngoài cửa sổ- Có người đang quay phim ngoài kia. Lúc nãy mày không ở trong lớp thầy giáo có dặn mọi người phải thể hiện tình cảm như vậy.

Hic. Người ta chết rồi có nhìn thấy được đâu mà phải đóng kịch như thế chứ. Thời buổi bây giờ, cái gì cũng giả tạo hết.

Không khí đang im lìm là thế bỗng nhiên nghe tiếng cười khanh khách của Thiên Vũ. Chả là cậu ta vừa chơi thắng game trong điện thoại.

Thầy giáo phản xạ rất nhanh. Ông đang lau nước mắt thì bỗng nhiên cầm viên phấn lia thẳng vào đầu Thiên Vũ, nhưng rất không may Hải Vi mới là người lãnh viên phấn đó. Ngay lập tức cô được đưa xuống phòng y tế vì một bên mắt bị dính đầy phấn.

Biết ngay là ngồi gần hắn sẽ gặp phiền phức mà. Huhu.

Sau khi mắt đã có thể nhìn thấy bình thường, Hải Vi định quay về lớp tiếp tục học, nhưng đã bị Thiên Vũ lôi lên tầng thượng.

-  Cậu bị đuổi ra ngoài thích đi đâu thì đi còn tôi phải đi học đây.

-  Sắp hết giờ rồi, vào làm gì, ngồi đây với tôi 1 tí.

Hải Vi nhìn khung cảnh từ trên cao xuống cảm thấy thích thú nên đồng ý ở lại.

-  Xin lỗi vì chuyện vừa rồi, mặc dù lỗi là do ông thầy đó “phi công” kém.

Trời đã về chiều, mặt trời đang từ màu vàng chuyển sang màu đỏ, những tia nắng yếu ớt dần, chỉ đủ sức để rọi sáng chân trời phía xa.

Hải Vi và Thiên Vũ ngồi im ngắm khung cảnh rất đẹp ấy. Hải Vi tự hỏi có phải bây giờ ở quê nhà cũng nhìn thấy mặt trời đỏ như ở đây không?

Thiên Vũ lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô:

-  Tôi hỏi cậu chuyện này nhé.

-  Ừ, hỏi đi.

-  Nếu...người mà cậu yêu… muốn cậu giả vờ làm người yêu của người ấy, chỉ để chọc tức người mà người ấy thực sự yêu, thì cậu có làm không?

Hải Vi mất 1phút để phân tích câu hỏi lằng nhằng này.

-  Vậy thì tôi sẽ không làm. Vì như vậy sẽ có cảm giác mình là thứ đồ chơi, sẽ bị tổn thương và đau khổ.

-  Vậy nếu cậu yêu một người, mà người đó cứ thờ ơ với cậu. Cậu có dùng cách trên để làm hắn ghen không?

-  Không. Vì tôi không biết đóng kịch. Nhưng mà nếu có nhờ ai làm người mình yêu ghen đi nữa, thì nhất quyết tôi cũng không nhờ người đang yêu mình. Vì như thế là nhẫn tâm với người đó.

Thiên Vũ im lặng, có vẻ đang suy tư lắm, rồi nở 1 nụ cười cay đắng.

Tại sao cậu ta lại như vậy nhỉ? Rõ dàng đang rất hạnh phúc với Phương Lan cơ mà.

-  Về thôi!- Thiên Vũ nói rồi đứng dậy.

-  Ừ- Hải Vi cũng đứng dậy lẽo đẽo theo sau.

---Nguồn: 15giay.xtgem.com

Ngồi sau xe Hàn Duy, Hải Vi phân vân mãi. Có nên đưa quà cho cậu ta bây giờ không? Đây là quà cảm ơn việc hôm nọ Hàn Duy đã giúp cô và Bảo Nguyên về nhà. Chẳng có gì to tát nhưng nó cũng là tấm lòng của Hải Vi.

-  Sao hôm đó em lại mạo hiểm mà tới đón chị vậy? Thực sự chị…rất cảm động!

-  Chị đừng áy náy, hôm đó em đi chơi nhà bạn, lúc về phải đi qua đoạn đường đó, tình cờ nhìn thấy xe bị sa lầy, đoán là của bạn chị, nên dừng lại xem sao. Ai ngờ đúng là chị thật. Chỉ là chúng ta có duyên thôi.

-  vậy sao em biết chị không đi học võ mà gọi điện hỏi thăm chứ?

-  Vì lúc đó em nghĩ mình không về kịp để đi học, nên mới gọi điện trêu chị. Hóa ra là chị đã có ý định nghỉ học từ trước để đi chơi với bạn trai.

Hải Vi biết Hàn Duy nói dối. Rõ dàng cậu ta đã lo lắng cho mình nên mới tới tận con đường lầy lội ấy, vậy mà lại không nhận. Không hiểu là vì sao nữa. Vi cũng giả vờ tin lý do của Hàn Duy cho cậu vui lòng.

-  Bạn trai gì, đó là cậu chủ của chị đấy, chị là osin cho nhà anh ta mà.

-  Không thể nào!- Hàn Duy thốt lên đầy ngạc nhiên.

-  Vì sao lại không thể?

-  À…Thì thấy hai người thân mật như thế, chắc quan hệ không đơn thuần là như vậy.

-  Những công tử nhà giàu như thế chị đâu có với tới. Với lại chị cũng chẳng thích bọn con nhà giàu. Mình nghèo không hợp với họ.

-  Vậy chị thích kiểu người như thế nào?

-  Như em ấy, tốt bụng, ngoan ngoãn.

Hải Vi nói xong tự nhiên thấy ngượng ngùng, cảm giác mặt nóng ran.

Sao mình lại nói vậy không biết? Hàn Duy mà hiểu lầm ý mình thì chết!

Hàn Duy cùng Hải Vi vào tới sân tập thì đã thấy Phương Lan và Thiên Vũ ở đó. Trông bọn họ hôm nay rầu rầu, không vui vẻ như mọi khi.

Phương Lan tiến tới cạnh Hàn Duy và nói: “Trời lạnh vậy mà chẳng chịu quàng khăn gì cả.”- Nói rồi bất ngờ lấy trong túi ra một chiếc khăn, quàng lên cổ Hàn Duy.

Hải Vi bị đơ người ra. Không phải cô tủi thân vì mình cũng không có khăn mà không được Phương Lan quan tâm, chỉ tại món quà trong túi của cô cũng là một chiếc khăn quàng cổ.

Chiếc khăn của Phương Lan vừa đẹp, lại đắt tiền nữa. Khăn của mình chỉ bằng thứ len thường, mình đan không đẹp mấy, làm sao sánh được.

Trong buổi học hôm nay, Thiên Vũ và Phương Lan rất ít trò chuyện. Nhìn mặt Thiên Vũ cứ u ám kiểu gì ấy. Chắc là hai anh chị đang giận nhau.

Hải Vi rất ghét kiểu của Phương Lan. Cô ấy giận hờn với bạn trai của mình lại quay sang gần gũi với Hàn Duy. Hàn Duy là gì của cô ấy chứ? Cứ thân mật như người yêu của nhau vậy. Rõ ràng đã có bạn trai rồi, Phương lan làm vậy thì khi nào Hàn Duy mới quên được cô ấy đây.

-  Sao lại thần người ra như vậy?- Thiên Vũ hỏi Hải Vi.

-  Cậu và Phương Lan giận nhau hả?-Vi ghé tai Vũ thì thầm.

-  Muốn biết thì lát nữa về cùng tôi.

Tưởng Thiên Vũ nói đùa thế thôi, ai ngờ lúc về hắn nói:

-  Hàn Duy chở Phương Lan về đi. Tôi có hẹn với Hải Vi rồi.

Sáu con mắt ngạc nhiên nhìn Thiên Vũ, nhưng cậu ta đã nhanh chóng đi lấy xe, không thèm đáp lại.

Hải Vi muốn về cùng Hàn Duy, nhưng có lẽ cậu ấy lại đang mong được chở Phương Lan về. Nghĩ thế nên Vi liền nói: “Hai người về cùng nhau đi nhé!”, xong cô đuổi theo Thiên Vũ.

Ngồi trong quán cà phê nhạc ru êm đềm, Hải Vi khoan khoái uống ly sinh tố. Thiên Vũ chỉ khẽ nhấp một ngụm cà phê, rồi trầm ngâm nhìn qua cửa kính xuống đường phố. Cậu ta đúng là kỳ lạ. Tự ý nói có hẹn với Vi, rồi lại tự ý dẫn cô tới đây, chẳng hỏi cô lấy một câu là có muốn đi hay không?

Xem ra vị trí của mình dù ở đâu đi nữa, thì đối với Thiên Vũ vẫn chỉ là cô osin mà thôi.

-  Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi à?- Hải Vi rụt rè hỏi.

-  Không phải cậu muốn biết chuyện của  tôi với Phương Lan sao?- Thiên Vũ vẫn nhìn ra ngoài cửa kính.

-  À…chuyện đó…cậu thấy tiện thì kể, còn không thì thôi, tôi…

-  Tôi và Phương Lan chỉ là bạn.

Giọng Thiên Vũ nghe thật buồn!

-  Cậu có biết tình cảm tôi dành cho cô ấy như thế nào không?

-  Cậu nhờ tôi giúp cậu tỏ tình với cô ấy còn gì.

-  Ừ…Từ khi tôi biết thích, cô ấy là người đầu tiên và cũng là duy nhất mà tôi thích. Rồi tôi biết mình yêu cô ấy, từ rất lâu rồi và đến giờ vẫn vậy!

-  Không ngờ cậu là người chung thủy như thế.

-   Nhưng cô ấy đối với tôi lúc nào cũng chỉ là tình bạn.

-  Không phải hai người đang yêu đương sao?

Thiên Vũ uống một hơi hết sạch cốc cà phê nóng. Sau đó gọi một chai rượu. Hải Vi ngạc nhiên vì cô không nghĩ quán cà phê có bán cả rượu. Thiên Vũ đang buồn, cậu ta muốn mượn rượu giải sầu. Hải Vi chẳng dám ngăn mà cô biết có ngăn cũng chẳng được.

Rót một cốc đầy rượu, Thiên Vũ uống một hơi hết nửa cốc. Xong cậu lại kể tiếp:

-  Phương Lan chỉ muốn tôi giả vờ thân thiết để làm Hàn Duy ghen thôi. Người mà cô ấy yêu chính là cậu ta.

CHAP 9

-  Không thể nào! Sao lại như thế? Hàn Duy yêu đơn Phương cô ấy cơ mà- Hải Vi thốt lên đầy ngạc nhiên.

-  Hàn Duy nói với cậu như thế sao?

-  Cậu ấy không nói, nhưng tôi biết. Hôm sinh nhật Phương Lan, cậu và cô ấy ăn ở trong nhà hàng, Hàn Duy đứng ngoài nhìn vào có vẻ rất buồn.

-  Thì ra là cậu ta có tới. Vậy mà lại gọi cho tôi nói có việc đột suất không đến được, nhờ tôi đi ăn tối với Phương Lan.

Hải Vi không hiểu, tại sao Hàn Duy lại làm vậy?

Thiên Vũ lại uống nốt nửa cốc rượu, rồi nói tiếp:

-  Tôi không hiểu tại sao, cô ấy lại yêu thằng nhóc đó. Từ trước tới giờ thấy bọn họ thân thiết như thế cứ ngĩ là tình bạn thôi. Cô ấy hơn cậu ta 2 tuổi cơ mà. Trong khi tôi đây, đẹp trai không kém, địa vị không kém, lại cùng tuổi, cũng lớn lên bên cô ấy từ nhỏ mà cô ấy không màng tới.

Thiên Vũ nói rất đúng. Nhưng Hàn Duy là một người đặc biệt, không thể trách Phương Lan được. Tự nhiên Hải Vi cảm thấy rất khó chịu.

Phương Lan yêu Hàn Duy, vậy thì thằng nhóc đó hạnh phúc rồi, sao mình lại thấy không vui, không vui tẹo nào! Có phải vì mình đang thương hại cho Thiên Vũ không?

-  Cậu đừng buồn! Người ta còn thất tình đến 3,4 lần ấy chứ, cậu có 1 lần ăn nhằm gì.- Hải Vi chẳng suy nghĩ được gì để an ủi Thiên Vũ cả.

-  Giờ này chắc họ đang vui vẻ bên nhau.-Thiên Vũ lại rót một cốc rượu và lần này uống một hơi hết sạch.

-  Đừng uống nữa. Say đâu có giải quyết được vấn đề- Hải Vi cầm lấy chai rượu để về phía mình.

-  Vậy làm sao để giải quyết chuyện của mình đây? Làm sao để mình quên cô ấy, làm sao để không cảm thấy đau khổ nữa. Cậu có biết cảm giác ấy như thế nào không?

Thiên Vũ nhìn Hải Vi, trong mắt cậu ta hình như có nước. Hải Vi làm sao có thể trả lời câu hỏi ấy. Nếu có cách giải quyết thì biết bao nhân tài trên quả đất này sớm đã tìm ra câu trả lời rồi, đâu đợi đến Hải Vi ngu dốt chưa từng biết yêu này.

Chẳng biết đau khổ vì thất tình là thế nào, nhưng giờ lòng Vi cũng cảm thấy khó chịu lắm, nhìn Thiên Vũ như vậy cô cũng phần nào cảm nhận được nỗi đau ấy.

-  Mình biết cậu buồn lắm. Nhưng rượu cũng đâu giúp được cậu. Uống nhiều chỉ làm hại bản thân thôi.

Thiên Vũ không nói gì, uống nốt số rượu còn lại. Mặc cho Hải Vi ngăn cản cậu ta lại gọi thêm một chia rượu nữa và uống hết sạch. Xong, Thiên Vũ nằm lăn ra bàn ngủ.

Hải Vi thấy Thiên Vũ thật đáng thương! Cậu ta đã thiếu thốn tình cảm gia đình giờ lại thiếu thốn tình yêu đôi lứa. Đúng là con nhà giàu mà vẫn khổ.

Gọi mà mà Thiên Vũ không tỉnh dậy, Hải Vi đành ngồi nhấm nháp cốc sinh tố, để cho cậu ta nghỉ ngơi một chút.

Bỗng phía bàn bên kia, khuất sau một chậu cây cảnh lớn, có tiếng nói quen thuộc vang lên:

-  Trời lạnh thế này uống cà phê mới ngon!

-  Ừ, cậu hay tới quán này sao?

-  Thi thoảng thôi, hay tới cùng Thiên Vũ.

Hải Vi biết bàn bên đó, không ai khác chính là Phương Lan và Hàn Duy.

Thiếu gì quán cà phê mà họ lại chui vào đây không biết! Lát Thiên Vũ mà tỉnh dậy nhìn thấy họ sẽ càng đau khổ thêm. Vi cũng gục xuống bàn như Thiên Vũ, mắt nhắm lại nhưng tai thì vẫn lắng nghe câu chuyện của hai người bàn bên.

-  Tớ muốn nói với cậu chuyện này.-Phương Lan nhẹ nhàng.

-  Ừ, Cậu cứ nói đi.- Hàn Duy cũng nhẹ nhàng đáp.

-  Tớ với Thiên Vũ chỉ là bạn…Thực ra, tớ đã nhờ cậu ấy giả vờ thân mật với tớ…để xem phản ứng của cậu thế nào?

Tiếng sặc nước của Hàn Duy vang lên.

Tim Hải Vi đập thình thịch, cô có cảm giác tò mò hồi hộp, và lo lắng. Rất muốn biết Hàn Duy đang nghĩ gì.

Chắc ku cậu đang bất ngờ lắm. Cứ tưởng mình yêu đơn phương mà giờ lại được người ta thổ lộ là yêu thầm mình, chắc hạnh phúc lắm đây!

Phương Lan im lặng một lúc rồi nói tiếp:

-  Cậu cũng biết tình cảm tớ dành cho cậu mà…

-  Cậu cũng biết Thiên Vũ yêu cậu, tại sao lại nhờ anh ấy làm việc đó?- Hàn Duy cắt ngang lời Phương Lan.

Câu chuyện của họ xoay chuyển theo chiều hướng mà Hải Vi không ngờ tới. Hàn Duy không những không vui mà còn có vẻ tức giận, vậy là sao nhỉ? Người Hải Vi nóng bừng lên, cô càng tò mò hơn về câu chuyện của bọn họ.

-  Người tớ yêu là cậu, tớ không phải đã thể hiện rất rõ tình cảm của mình sao, xin cậu đừng gán ghép tớ và Thiên Vũ nữa.

Hàn Duy im lặng, Phương Lan lại tiếp:

-  Tớ biết cậu luôn cảm thấy rằng cậu nợ Thiên Vũ. Nhưng lỗi đâu phải ở cậu, chẳng lẽ cậu muốn dùng tớ để bù đắp cho cậu ấy sao?

-  Cậu hiểu lầm rồi. Lý do tớ muốn cậu đến với Thiên Vũ là vì, anh ấy mới là người thật lòng yêu cậu.

-  Vậy còn cậu thì sao?...Chẳng lẽ không có tí tình cảm nào với tớ à? Cậu nói đi!

-  Cậu là một người bạn tốt của tớ, và mãi mãi là như thế.

-  Tớ không tin! Cậu nói dối. Vì Thiên Vũ mà cậu dối tớ. Vì cậu sợ Thiên Vũ đau khổ, nên không dám đến với tớ đúng không?

-  Phương Lan à, cậu thực sự xinh đẹp, thực sự tài giỏi, nhưng…tớ không thích cậu.

-  Tại sao?Cậu không thích tớ ở điểm gì, tớ sẽ xửa.

Nghe tiếng Phương Lan như kiểu cô ấy sắp khóc vậy.

-  Tớ xin lỗi, mọi điểm của cậu đều tốt, chỉ có điều tớ… không có cảm giác đó với cậu… Cậu đừng buồn cũng đừng giận tớ.

---Nguồn: 15giay.xtgem.com

-  Chắc là tại cậu chỉ lo học hành, nên không biết đến tình cảm nam nữ đó thôi. Tớ sẽ chờ đến lúc cậu cảm nhận được.

-  Cậu đừng chờ, vì..trái tim tớ… đã biết rung động trước một người khác rồi.

-  Ai vậy? Cậu lại định nói dối tớ nữa sao. Tớ biết từ trước tới giờ, cậu chưa từng để ý tới cô gái nào.

Hải Vi cảm thấy rất lo lắng. Phương Lan xinh đẹp tài giỏi mà Hàn Duy không thích, cậu ta cũng chưa từng để ý tới người con gái nào, đừng nói là… cậu ta lại đi thích…con trai đó nha.

-  Người đó là Hải Vi- Hàn Duy nói.

Hải Vi nghe tới đây liền ngồi bật dậy, ngạc nhiên hết mức, cảm xúc trong người lẫn lộn khó tả. Càng ngạc nhiên hơn khi thấy Thiên Vũ đã tỉnh dậy từ lúc nào, cũng đang ngồi nghe cuộc trò chuyện của Hàn Duy và Phương Lan.

CHAP 10

Bỗng nhiên Thiên Vũ rời khỏi chỗ ngồi, tiến tới chỗ của Hàn Duy và Phương Lan, kéo Phương Lan đi.

-  Khoan đã, tớ còn có chuyện phải nói với Hàn Duy- Phương Lan cố gỡ tay Thiên Vũ ra nhưng vô ích. Cậu ta không nói câu nào, cứ lôi tay của cô đi ra khỏi quán.

Hàn Duy lại chở Hải Vi về trên con đường quen thuộc giống như mọi khi. Chỉ khác hôm nay cả hai đều im lặng, không khí có vẻ ngượng ngịu khác thường. Đi được một đoạn khá dài, Hàn Duy mới lên tiếng:

-  Chị vừa nghe hết chuyện em và Phương Lan nói rồi à?

Hải Vi rất muốn trả lời là “không” nhưng chuyện đã rõ ràng như thế, cô làm sao nói dối được.

-  Chị hiểu mà. Em nói vậy chỉ là để Phương Lan bỏ cuộc thôi.

-  Không! Em nói thật đó.

“Thật đó” là cái gì thật? Là việc cậu không yêu Phương Lan hay là việc cậu… rung động trước… tôi?

Tim Hải Vi đột nhiên đập nhanh, hồi hộp chờ Hàn Duy nói tiếp, giải đáp thắc mắc trong lòng cô.

Đợi 5 giây, 5 phút…gần tiếng đồng hồ hắn vẫn không nói câu nào, làm Hải Vi đến là hụt hẫng.

Hai người đều im lặng cho tới khi về đến cổng nhà Hải Vi, Hàn Duy mới cất lời:

-  Khăn len của em đâu?

-  Khăn nào?

-  Chị Mai Thu nói chị có quà tặng em mà.

Cái con Mai Thu lanh chanh này, chưa gì đã cầm đèn chạy trước ô tô.

Hải Vi còn đang chần chừ, thì Hàn Duy tự ý mở túi của Vi, lấy hộp quà trong đó ra.

-  Của em phải không?

Vi gật đầu một cái. Hàn Duy bóc luôn hộp quà, lấy chiếc khăn ra nhìn Vi cười. Đoạn cậu bỏ chiếc khăn của Phương Lan còn ở trên cổ ra, quàng chiếc khăn len của Hải Vi thế vào đó, nói:

-  Cảm ơn chị nha. Vừa đẹp vừa ấm. Em rất thích.

-  Không có gì.

-  Chị vào đi, em về đây!

Nói rồi Hàn Duy leo lên xe đạp biến đi. Hải Vi thẫn thờ một lúc.

Sao nó không nói điều gì về chuyện vừa rồi nhỉ? Mà rốt cuộc mình chờ đợi điều gì? Có gì để mong chờ chứ? Có thể đó chỉ là những lời nói đùa.

Mới sáng sớm, Hải Vi đã mang tâm trạng nặng trĩu bởi vì hàng ngàn dấu hỏi bị nhốt ở trong đầu mà không thể thoát ra. Vừa bước vào nhà đã nghe tiếng Bảo Nguyên sai khiến.

-  Lấy cho tôi bộ quần áo để trong tủ. Bộ vest màu đen ấy.

Hắn có vẻ đang vội thì phải, tay trái thì dùng lược cố gỡ mái tóc xù, tay phải đang gắp lấy gắp để thức ăn để trên bàn. Bộ dạng đó khiến Hải Vi bật cười. Hắn bỗng quay lại ngườm cô một cái, Hải Vi liền tức tốc chạy lên lầu.

Tủ quần áo của Bảo Nguyên thật to. Con trai gì mà mua lắm quần áo thế không biết, trong này phải có đến trăm bộ chứ chả ít. Bộ nào cũng đẹp và mới cả. Hải Vi nghĩ tới cái tủ vải để quần áo ở nhà mà tủi thân.

Vi nhìn thấy bộ vest màu đen ngay ở bên ngoài, liền nhanh chóng lấy nó ra. Cô chợt phát hiện, treo cùng bộ vest đó là một chiếc mặt nạ hóa trang.

Hải Vi lặng người, người hôm đó trong buổi dạ hội cũng đeo chiếc mặt nạ giống thế này. Những nét quen thuộc, tầm thước cũng có vẻ giống, chẳng lẽ đó chính là Bảo Nguyên?

-  Sao đần người ra vậy? Quần áo của tôi đẹp quá à?Quên không nói với cô tôi có tới 10 bộ vest màu đen, bộ tôi cần không phải cái này.-Bảo Nguyên lấy bộ vest trong tay Vi cất vào tủ, và lấy ra một bộ khác.

-   Có phải… người đeo mặt nạ tôi gặp trong lễ hội hóa trang lần trước… là anh không?

Bảo Nguyên nhìn Vi cười tinh quái: “Giờ cô mới biết sao?”

Hải Vi nhìn hắn nghi ngờ, không thể nào!

-  Thôi ra ngoài đi, tôi cần thay đồ.-Bảo Nguyên nói rồi đẩy Hải Vi ra ngoài.

Vi thẫn thờ đi xuống tầng dưới.

Sao có thể là Bảo Nguyên được? Rõ dàng hôm đó hắn còn giận hờn vì mình không trả lời điện thoại của hắn mà. Lúc hắn đến và mời mình nhảy, sao không nói luôn “tôi là Bảo Nguyên đây”, còn bày đặt bí hiểm. Mà ánh mắt hắn nhìn mình lúc đó, không phải có chút kỳ lạ sao? Sao lại vậy nhỉ? Ôi điên cái đầu mất!

-  Cậu mệt à?- Thiên Vũ đứng ở chân cầu thang hỏi.

-  Không. Cậu dậy rồi à?

-  Chỉ hỏi tớ như vậy sao?

-  Sao?

-  Ban ngày làm gì có sao. Chứng tỏ cậu chẳng quan tâm gì tớ cả.

-  Sao phải quan tâm tới cậu? Cậu là cái quái gì đâu!

Hải Vi có ăn gan hùm cũng không dám nói như thế, câu vừa rồi là của Bảo Nguyên đó. Hắn cười nhìn Hải Vi nói tiếp: “Bà xã anh đi đây!”, rồi nháy mắt với cô một cái.

Thằng cha này hôm nay bị làm sao vậy, không phải ăn nhiều quá nên bị say thức ăn đấy chứ? Lý do này không hợp lý lắm, vậy thì tại sao nhỉ?

Thiên Vũ nhìn Hải Vi nghi hoặc.

-  Bảo Nguyên đùa thôi, bọn tớ không có gì đâu nhé!- Hải Vi phải nhanh chóng giải thích.

-  Vậy thì tốt, có thể nhờ cậu việc này rồi.

-  Việc gì?

-  Tối gặp tớ sẽ nói.

-  Nói luôn bây giờ đi, tối làm sao gặp được…

Thiên Vũ bỏ đi không thèm nghe Hải Vi nói. Hắn ra ngoài lấy xe rồi phóng đi luôn.

Nhờ vả kiểu gì thế không biết.Tối nay ta bận rồi.

Điện thoại của Hải Vi bỗng rung lên, cuộc gọi tới là của Hàn Duy. Vi hồi hộp nhấc máy:

-  Alô!

-  Chị đang làm gì vậy?

-  Đang đi làm thêm.

-  À…Chiều thứ 7 tuần này chị rảnh không?

-  Rảnh, có việc gì không?

-  Em có trận đấu bóng rổ, nếu chị không bận gì…thì tới cổ vũ cho em nhé!

-  Ừ. Tấc nhiên là tới rồi.

Cậu ta vẫn không nhắc gì tới chuyện hôm qua. Là cậu ta cố ý phớt lờ chuyện mình nghe thấy cậu ta nói rung động trước mình, hay bởi vì cậu ta chẳng hề có ý gì. Trái tim nào đập mà chẳng phải “rung” với “động” chứ. Chỉ là mình quá để ý đến những lời vô nghĩa ấy thôi.

*************

Hải Vi và Mai Thu vừa đi dự sinh nhật bạn về. Đang dắt xe vào cổng chợt Hải Vi nghe thấy tiếng quát lớn: “Này! Đứng lại!”.Cô giật bắn mình, còn Mai Thu vất cả túi bánh vừa mua xuống đất mà chạy.

-  Cái đồ nhát gan- Hải Vi cười nói với theo.

Nhưng khi quay lại nhìn đằng sau thì Hải Vi còn sợ tới mức vất cả xe đạp mà chạy.

-  Hải Vi!

Tiếng gọi quen thuộc làm Hải Vi dừng bước, quay lại nhìn một lần nữa. Xong cô vẫn quyết định chạy. Vào tới nhà, then cửa an toàn rồi Hải Vi mới nhìn Mai Thu và run run nói:

-  Ngoài kia…có 1 tên cầm súng…nó còn gọi tên tao.

-  Trời đất!- Mai Thu phát hoảng lên, mặt tái mét- Mày gây thù chuốc oán với ai không mà lại ra nông nỗi này.

-  Không!..Người tên đó dính…máu. Loang lổ khắp cái áo trắng.

-  Ôi trời, chết rồi. Chắc hắn vừa thực hiện xong một phi vụ, giờ tới lượt mày.

Cả hai rú ầm lên sợ hãi khi nghe có tiếng đập cửa.

-  Hải Vi. Cậu ra đây cho tôi.

Tuy sợ hãi nhưng Vi cũng nhận ra tiếng người đang nói. Cô liền nói với ra ngoài, vẫn không dám mở cửa:

-  Thiên Vũ hả, có việc gì vậy?

-  Tôi ăn thịt cậu hay sao mà không dám ra đây thế hả?

-  Nhưng mà, sao cậu… lại mang súng?

-  Trời đất! Cậu không ra tôi lấy súng bắn vào đầu tự tử đấy. Một!..Hai!..

“Cạch!” Tiếng cửa mở. Hải Vi bước ra ngoài. Đúng là Thiên Vũ đang kê súng ngang tai thật. Hải Vi sợ hãi: “Đừng dại dột Thiên Vũ, Cuộc đời còn có nhiều điều đáng để sống lắm!”

-  Ví dụ xem nào!-Thiên Vũ cười nhạt.

-  Cậu còn phải sống vì người thân yêu của mình nữa.

-  Tôi làm gì có người thân yêu. Cậu biết mà.

-  Mọi người đều yêu quý cậu mà họ không nói ra thôi.

-  Cậu cũng yêu quý tôi chứ?

-  Có, tấc nhiên rồi.

Thiên Vũ cười, hạ súng xuống rồi đột nhiên chĩa vào người Vi, bóp cò

“Pằng!”. Hải Vi ngã xuống.

May mà có Mai Thu đỡ, nếu không Hải Vi đã bị ngã xuống đất rồi. Mắt nhìn Mai Thu vẻ biết ơn, nước mắt dơm dớm chảy ra, cô nói: “Thu ơi, sao tao chẳng cảm thấy đau gì cả, có phải tao sắp chết không?”

Thiên Vũ cùng Mai Thu cứ thế cười phá lên, mãi không dừng được.

Bọn họ cười cái gì chứ? Hải Vi không hiểu.

-  Đây là bật lửa không phải súng đâu cô bạn ạ.- Thiên Vũ nói xong lại cười ha hả.

-  Sao có tiếng “pằng ” được.

-  Thì cậu ta vừa kêu “pằng” chứ có phải tiếng súng đâu.-Mai Thu cũng không kìm được cười lấy cười để.

Đến lượt Hải Vi cười phá lên, cười mãi không thôi. Mình vẫn an toàn không sao cả. ha ha!

-  Áo cậu sao thế kia?- Hải Vi nén cười hỏi.

-  À, vừa đánh đổ cốc rượu vào đó mà. Trông như máu ấy nhỉ? Mà tôi đã hẹn cậu tối nay gặp có chuyện cần nói rồi mà. Sao cậu lại thất hẹn. Để tôi đợi từ tối tới giờ.

-  Ai hẹn cậu. Tôi chưa kịp bảo gì thì cậu đã phóng xe đi rồi.

-  Điện thoại sao lại tắt máy?

-  Hết pin. Thế có chuyện gì?

Thiên Vũ bỗng nhiên đổi giọng:

-  Cũng chẳng có gì, cậu vừa bảo cậu yêu quý tớ. Cậu là người duy nhất trên trái đất này yêu quý tớ. Vì thế tớ giao bản thân mình cho cậu đấy.

-  Thế là sao?

-  Là nhờ cậu ở bên giúp mình vượt qua thời gian khó khăn này. Tớ về đây!

-  Tớ không hiểu?- Hải Vi hỏi.

Thiên Vũ không nói gì, lên xe rồi phóng mất hút.

Đúng là không hiểu nổi. Thằng cha này chắc say rượu rồi.

Sáng sớm, Hải Vi vừa nhét bánh mỳ vào mồm vừa chạy vội ra bến xe bus.

Có chiếc xe máy chạy chầm chậm sát bên cô, là Thiên Vũ.

Hắn bảo Vi lên xe rồi chở một mạch ra công viên.

-  Tớ phải đi làm mà.

-  Không sao, tớ vừa bảo cô giúp việc là có việc nhờ cậu ở bên ngoài rồi.

-  Việc gì?

-  Đã nói từ hôm qua rồi mà.

Thiên Vũ nói rồi kéo Hải Vi đi chơi những trò chơi trong công viên.

Lần đầu tiên được chơi những trò đắt tiền này, nên Hải Vi rất thích, thôi không thắc mắc tại sao Thiên Vũ lại làm vậy nữa.

Sau khi đã khá mệt, hai người liền kiếm một ghế đá ngồi nghỉ. Thiên Vũ lên tiếng:

-  Tớ đã quyết định sẽ quên Phương Lan, vì thế muốn cậu giúp đỡ để quên cô ấy.

-  Giúp thế nào đây?

-  Cậu có thể ở bên cạnh, để tớ đỡ cảm thấy cô đơn và trống trải, để quên đi nỗi đau thất tình. Có được không vậy?

-  Được thôi. Khi nào buồn cứ nói với tớ, tớ sẽ luôn luôn lắng nghe, nhưng lâu lâu mới hiểu đấy nhá.-Hải Vi cười.


Đọc tiếp: Lại gặp con nhà giàu - Phần 5

Trang Chủ » Truyện » Tiểu thuyết » Lại gặp con nhà giàu
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com