Polly po-cket
Đọc truyện

Đem hạt giống tình yêu cắm vào máu - phần 5


CHƯƠNG 34:

Khoa Anh Ngữ có sinh viên mới là một cô gái xinh đẹp Khâu Hiểu Bình, một đôi mắt to như nước trong veo, đầy thông minh, lại ôn nhu như nước. Cô ấy vừa vào học liền dẫn tới toàn bộ trường xôn xao, bởi vì cô ấy có điểm số cao thứ nhất cao khi nhập học. Lễ chào mừng Tân sinh viên cô ấy có tài đàn piano hay, là người yêu mơ ước của ton bộ nam sinh trong mộng. Giỏi giang lại xinh đẹp, đ l sự cm dỗ m khng ai chng lại đợc.

Cy gia nhập Ban Cu lạc bộ. Ban cu lạc bộ cùng hội sinh vin của trờng học l hai tổ chức c cơ cu tự quản lý, tuy rng hội học sinh quản lý chung, nhng tn trọng tự do, dn chủ kiu tự quản lý của sinh vin khiến cho chan cu lạc bộ ở mức rt ln trn cùng với hội sinh viên về kiểm soát và cân bằng. Bình thường ban câu lạc bộ đều đứng ở mặt đối lập với hội sinh viên kêu gào này nọ.

Vì vậy trong cuộc họp hội sinh viên, mọi người nói chuyện thảo luận cả buổi về động cơ Khâu Hiểu Bình gia nhập ban câu lạc bộ.

"Nhất định là muốn thu hút sự chú ý của Thuộc Đình, bởi vì bạn gái trước của Thuộc Đình là Trương Duy Ngọc chính là ở ban câu lạc bộ. Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt chứ sao." (*)
(*) Xuất xứ từ Thanh Dạ lục của Du Văn Báo đời Tống: “Gần nước lâu đài trăng dọi trước, hướng dương hoa cỏ dễ xuân về” ( Cận thuỷ lâu đài tiên đắc nguyệt, hướng dương hoa mộc dị vi xuân). Thành ngữ ví những người sống gần, ở gần dễ có điều kiện ưu tiên, cũng dùng để chỉ những ai đó lợi dụng địa vị của mình mà có được lợi ích ưu tiên nào đó. Sau hàm ý xấu, chê bai.

"Không! Cô ta nhất định là hình tượng Võ Tắc Thiên, muốn dùng ban câu lạc bộ để thay thế cho hội sinh viên." Ai nói vậy? Ý tưởng rất sáng tạo.

"Tôi nghĩ, cô ta có thể là đối với hội sinh viên chúng ta có thành kiến với ai đó? Không muốn làm việc chung, cho nên liền gia nhập ban câu lạc bộ để đối đầu phân đình gây chia rẻ."

"Nếu không chính là muốn nghĩ ở câu lạc bộ gây sóng gió, để thể hiện bản thân mình ?"

". . . . . ."

Mọi người thất chủy bát thiệt (**), cái gì ý tưởng đều đã nói ra, chỉ còn kém chưa nói thành là Từ Hi thái hậu buông rèm chấp chính nữa thôi.
(**)Thất chủy bát thiệt[七嘴八舌]: bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà nói.

"Hội trưởng, chị cũng nói ra quan điểm của chị đi." Không biết ai chán ghét như vậy, như thế nào nhắc tới tôi.

Quả nhiên, một câu nói của cậu ta đem tất cả toàn bộ lực chú ý lên trên người của tôi.

"Đúng vậy đúng vậy, hội trưởng có suy nghĩ gì?"

"Hội trưởng có sợ không cô ta cướp mất Thuộc Đình sao?" Ai vậy? Đã bao nhiêu tuổi rồi trong lời nói lại có sự sáng tạo như vậy? 

Tôi giương mắt, chậm rãi nhìn quét một chút toàn bộ người có mặt. Trước ánh mắt của tôi, cuộc thảo luận mới vừa rồi còn nóng hừng hực từ từ không khí đã lạnh xuống. Tất cả mọi người cúi đầu. "Các cô các cậu có phải quá rãnh rỗi hay không? Có thời gian nói chuyện phiếm về người ta, vậy liền đem nhiệm vụ năm nay giao cho các vị đi." Tôi dừng một chút, hài lòng nghe bên tai truyền đến một trận hút không khí cùng tiếng ai thán, "Như thế nào dường như lại giống trẻ con như vậy? Cô ấy muốn gia nhập cái gì là tự do của cô ấy, hội sinh viên sẽ không bởi vì một Khâu Hiểu Bình không gia nhập mà đóng cửa. Có thời gian buồn lo vô cớ vậy không bằng suy nghĩ một chút công tác năm nay nên làm như thế nào. Hội nghị lần sau mỗi người giao một phần kế hoạch công tác lên." Tôi rất ít khi cho người ta viết kế hoạchcông tác, trừ phi thời điểm tôi nghĩ sửa chữa người ta.

CHƯƠNG 35

"Trời ạ!" Mọi người đều thở dài, "Hội trưởng, cũng không thể không cần viết được không? Nói ra là tốt rồi."

Tôi trừng người nói chuyện liếc mắt một cái, "Chẳng lẽ công tác nói ra là được, không cần phải bắt tay vào làm sao?" Thấy bọn họ còn muốn mở miệng, tôi làm bộ như không vui nói, "Còn muốn cò kè mặc cả..., liền phạt người nào năm nay thay mặt giữ chức vụ hội trưởng."

Lần này ai cũng không dám mở miệng. Bình thường có vài người không kiểm soát được miệng lưỡi của mình, liền toàn bộ đem miệng mình che kín. Sợ nhất thời điểm nói lỡ lời, toàn bộ lượng công việc cả năm đều đè lên lưng người nào đó.

"Tốt !" Tôi hài lòng nhìn chung quanh một cái, "Nếu mọi người đều biết lượng công việc hội trưởng rất lớn, cũng đừng có lại dùng loại chuyện nhàm chán này đến làm phiền tôi. Có việc nói mau, không có việc gì tan họp."

"Oh ——" tất cả mọi người uể oải kéo dài âm thanh, "Đã biết, hội trưởng máu lạnh vô tình."

Ngày đó chính ở chỗ quẹo cầu thang đi bộ dẫn tới hội sinh viên, chỗ kia là một góc chết. Tôi gặp Khâu Hiểu Bình, hướng về phía cô ta gật gật đầu —— làm hội trưởng phải có độ lượng rộng rãi, cho dù gặp lại người trong lòng hận đến tưởng muốn ăn sóng thịt của kẻ thù vậy, nhưng bạn cũng phải đối với ai kia cười đến thật chân thành thật thân thiết.

"Hội trưởng, xin dừng bước." Khi tôi vượt qua cô ta, nghĩ đến không có việc gì phát sinh trong thời điểm đó, cô ta liền mở miệng.

Tôi dừng lại. Thật là, nên đến vẫn là sẽ đến. Thế nhưng, bản thân tôi là thật thưởng thức cô bé này, cô ta có vẻ trầm đắc trụ khí (*), so với bạn gái của Thuộc Đình đảm nhiệm nhiều lần đều trầm đắc trụ khí hơn nhiều. Hầu hết các cô gái đều là ngay từ đầu đến tìm tôi trước, gửi cho tôi một chiến thư.
(*) Trầm đắc trụ khí: là người đối mặt khó khăn sẽ biểu hiện lạnh nhạt, đối mặt hiểu lầm thì biểu hiện hờ hững và sẽ không nông nổi.
"Chuyện gì?" Tôi gạt gạt lông mày.

"Hội trưởng, tôi là tới thông báo với cô một tiếng." Cô ta thật giảo hoạt nở nụ cười, "Tôi biết hội trưởng thích Thuộc Đình, từ ánh mắt của cô nhìn anh ấy tôi biết, đó là ánh mắt của một phụ nữ xem trọng một người đàn ông." Gặp tôi bất vi sở động (*), cô ta nói tiếp đi, "Tôi nghe nói hiện tại Thuộc Đình cùng Hội trưởng ở cùng một chỗ. Đương nhiên, các người là anh em kết nghĩa, sẽ không có việc gì, nhưng mà cô nam quả nữ, ít nhất nên tránh né điểm hiềm nghi (**)? Hội trưởng là người thông minh, tôi hi vọng cô không cần bám dím lấy anh ấy, đem cơ hội phân chia một cách công bằng cho mọi người."
(*) Bất vị sở động: không có hành động nào
(**) Hiềm nghi: ngờ vực
Cô ta thật là một người phụ nữ thông minh, cô ta không nói muốn tôi đem Thuộc Đình trả lại cho cô ta ..., mà cô ta nói đem cơ hội phân chia một cách công bằng cho mọi người. Nghe qua thật vô tư, như thể thay mặt các cô gái thích Thuộc Đình đòi một cơ hội để cạnh tranh, sự thật có phải sẽ như vậy sao?

"Người đẹp, tôi nghĩ cô đã lầm. Thuộc Đình không phải là loại người cho phép các người điều khiển được, ngay cả khi tôi lợi hại đi chăng nữa, cũng không quản được anh. Căn hộ là của tôi, nếu cô có thể thuyết phục anh ấy không cần mặt dày mày dạn không cần tới nhà tôi nữa..., tôi còn muốn cảm ơn cô." Nhìn sắc mặt cô ta đột biến, tôi bỗng nhiên theo trong lòng sinh ra một loại khoái cảm, "Thuận tiện đưa cho cô một đề nghị có lương tâm, theo đuổi Thuộc Đình mà đem tôi trở thành kẻ thù là lãng phí thời gian, có thời gian tìm tôi không bằng tốt hơn cô nên nghiên cứu Thuộc Đình thích người như vậy, càng phù hợp thì càng tốt, như vậy mới đạt tới mục đích của cô chứ."

CHƯƠNG 36

"Thật không nghĩ tới tại sao lại có người đối với cô tử tâm tháp địa (*) chứ. Cô rõ ràng là một người dối giá mà, lại có thể giả trang ra một bộ dạng Thiên Sứ. Hội trưởng, không đơn giản nha." Cô ta cười lạnh, "Không biết Thuộc Đình có thấy rõ bộ mặt thật của cô hay không, nếu như không có, tôi rất vui vẻ mà đi vạch trần cô."
(*) tử tâm tháp địa: khăng khăng một mực, quyết một lòng
"Ha ha a, " tôi cảm giác đã lâu không có như vậy cười qua, thật là có người dám ở trên đầu tôi giương oai mà. Tôi nghĩ cô ta nhất định không biết tôi là hạng người gì. Dối trá, đó là khẳng định; Thiên Sứ, đó là ngụy trang của tôi. Cô ta nói đúng, mà chẳng lẽ cô ta không biết mặt khác của Thiên Sứ chính là Ác Ma sao? Ác Ma sẽ để ý người khác thấy cô ấy như thế nào sao?

"Tốt, người đẹp, tôi nếu có thể ngụy trang nhiều năm còn không có người phát hiện được, vậy tôi còn sợ cô đi nói sao? Ha ha, cẩn thận chính mình không vạch trần được tôi ngược lại bị người chán ghét đó nha. Cô không biết rồi, Thuộc Đình nhà chúng tôi ghét nhất bị người khác nói xấu." Xuất ra một bộ dáng thật quan tâm cô ta, "Người đẹp, tin tưởng tôi. Nếu tôi là cô, chắc chắn sẽ không làm việc vô ích này. Tôi sẽ đem thời gian đặt ở trên người Thuộc Đình, suy nghĩ sẽ như thế nào mới có thể làm cho anh ấy chú ý tôi, hơn nữa yêu thích tôi, nếu như có thể liền yêu tôi thì càng tốt."

Khâu Hiểu Bình là một người thông minh, cô ta đương nhiên biết cái gì đối với cô ta là tốt nhất. "Hội trưởng, thật sự là cám ơn cô, không nghĩ tới Hội trưởng không chỉ có tài trí hơn người, còn thích giúp người khác như vậy. Trách không được tôi nghe nói hội trưởng lúc mới nhập học đã không sợ thế lực tà ác, còn giải cứu một nữ sinh. Nghe nói nữ sinh kia cùng với hội trưởng hiện giờ còn là bạn bè nữa, cô ấy thật sự là thực may mắn nha." Biến đổi sắc mặt so với lật sách còn nhanh, cô ta vừa rồi thay bộ dạng xấu xa lời nói lăng mạ, biến thành một bộ dạng thề chết đi theo hội trưởng đại nhân như con cáp cha cẩu (**) nhỏ vậy. Đương nhiên, chó này cũng không phải là con thú cưng tôi nuôi, nên tôi cực kỳ sợ con kia liền ngược lại cắn mọi người xung quanh nha.
(**) cáp cha cẩu: chó giữ nhà ví với tên đầy tớ tận tụy.
"Ha ha a," chúng tôi đồng thời cười khanh khách, "Được rồi, hội trưởng còn có việc, đi trước. Không gặp lại." Xoay người hướng phía trên đi lên, cô ta cũng đi xuống dưới, gặp thoáng qua, tựa hồ cũng không có chuyện gì.

Rẽ chỗ ngoặt đã là tầng cao nhất, tôi thích phong cảnh ở tầng cao nhất —— có thể đứng ở trên cao, khi mở rộng vòng tay ra thì dường như có thể ôm lấy toàn bộ thế giới. Tôi luôn luôn nghĩ: nếu tôi có toàn bộ thế giới này, như vậy Thuộc Đình có phải hay không sẽ là của tôi? Mỗi lần bản thân nghĩ tới cũng đều bật cười, sau đó mở mắt ra, để thấy sự thật. Ước mơ vẫn vậy, sự thật vẫn như vậy, tôi vẫn như cũ không có được toàn bộ thế giới, mà Thuộc Đình vẫn là trải qua ngày Tiêu Dao (***) của anh, rượu ngon, xe đẹp, người đẹp nhỏ tuổi. Anh ấy trôi qua trong chỉ túy kim mê (****), mặc kệ tôi yêu anh ấy đến đau lòng.
(***) Tiêu dao: (tiêu diêu) là tự do tự tại.
(****)chỉ túy kim mê: xa hoa trụy lạc.

---Nguồn: 15giay.xtgem.com

CHƯƠNG 37

Nhớ tới thời điểm tôi mười cha tuổi cùng Thuộc Đình nói chuyện về hoa tình yêu. Khi đó anh cảm thấy tôi thật nhàm chán, đối với người tại thời điểm mười ba tuổi, cuối cùng xác định mình là thật sự yêu anh, không phải sùng bái anh cũng không phải thói quen muốn anh ở bên cạnh.

Hoa tình yêu ah! Thuộc Đình, hoa tình yêu của em ở trong mu đã mun bén rễ, nhng anh vẫn tiếc một tia nh mặt trời cho tnh yu của em, tnh yu của em sẽ c một ngy nở hoa sao?

Khu Hiu Bnh bt đầu ở phía trc Thuộc Đnh nh thong qua. C ta lm thật tự nhin, ging nhau lun lơ đãng cùng Thuộc Đnh ngẫu nhin m gặp, mỗi lần ngẫu nhin gặp đu c một việc pht sinh. Bt đầu l khi c ta cùng bạn bè chơi đùa, chạy rượt lại đụng phải Thuộc Đình, cô ta cười ngây thơ với anh, một cô gái kia mỉm cười ngọt ngào khéo léo như vậy, nụ cười ấy lập tức liền tiến vào trong lòng Thuộc Đình.

Sau đó tại cuộc họp của Hội, cô ta đưa ra một loạt các đề xuất mới, cùng với yêu cầu mãnh mẽ hội sinh viên thả ra một phần quyền lực cho ban câu lạc bộ, đừng cho ban câu lạc bộ giống như một cái bình hoa. Ban đầu là một cô gái nhỏ đáng yêu trong giây lát trở thành một người đẹp sáng tạo nhanh nhẹn cá tính, Thuộc Đình bắt đầu chú ý tới cô ta.

Và sau đó là ở thư viện, bể bơi, thậm chí cả công ty Thuộc Đình.

Công ty Thuộc Đình muốn tìm một gương mặt xa lạ để quay một đoạn quảng cáo, cuối cùng trong vòng chung kết ngoài một cô gái đáng yêu má hồng còn có Khâu Hiểu Bình. Tuy rằng quảng cáo kia cô ta không quay được, bởi vì cô gái kia có điều kiện so với cô ta thích hợp hơn một chút. Nhưng là thời gian sau, Thuộc Đình bắt đầu theo đuổi cô ta.

Tặng hoa, đưa đón, bữa tối lãng mạn. . . . . . Thuộc Đình thời điểm mỗi lần phát triển một tình yêu mới tôi cũng là có thiếu đi một người cùng nhau dùng cơm. Nhưng mà khi chính mình dùng bữa tối, nghĩ đến Thuộc Đình ở trong ánh nến lung linh cùng bạn gái mới chứa chang tình cảm yêu thương, bày ra phong thái mê người của anh, tôi đều dùng nước mắt để thay thức ăn.

Mà mỗi lần Thuộc Đình trở về lúc nửa đêm, đều mang theo trên người mùi nước hoa lên giường tôi.

Khâu Hiểu Bình là bạn gái Thuộc Đình một phụ nữ lạt mềm buộc chặt (*). Thuộc Đình theo đuổi cô ta là thời gian lâu nhất từ trước tới nay, hầu như chẳng có phụ nữ giống như cô ta, ước chừng cự tuyệt anh hai tháng. Ngay tại Thuộc Đình hào hứng nhất chính là thời điểm cô ta đồng ý yêu cầu của anh, trở thành bạn gái mới nhất của anh.
(*) Trong bản raw ghi là dục cầm cố túng. Đây là một trong 36 kế có nghĩa là muốn bắt thì phải thả.
Thời điểm Thuộc Đình theo đuổi cô ta, tôi ở một bên thấy rất rõ ràng. Tôi hiểu được từ khi chơi đùa đến nay đây là lần đầu tiên anh thật sự nghiêm túc. Bởi vì anh bắt đầu ở trước mặt tôi nói về cô ta, thời điểm nói đến cô ta ánh mắt của anh liền sáng lên. Anh bắt đầu tốn tâm tư muốn làm sao cho cô ta vui vẻ, như thế nào để mỗi ngày cô ta đối với anh "bày ra một nụ cười mê người. Thuộc Đình nói mỗi lần thấy cô ta đối với anh cười, có cảm giác dường như mặt trời trên thế giới đều vì ai kia mà nở rộ.

CHƯƠNG 38

Tôi bắt đầu nhấm nháp hương vị tịch mịch một mình, bởi vì Thuộc Đình bắt đầu qua đêm bên ngoài. Tôi không biết Thuộc Đình có thỏa mãn trên người Tiểu Bình hay không, dù sao anh cũng không trở lại ngủ.

Sau đó khi Tiểu Bình ở trong trường học bắt đầu thật kiêu ngạo xưng hô Thuộc Đình một tiếng "Đình", tuy rằng thật buồn nôn, nhưng mà tôi thấy Thuộc Đình thật sự là hưởng thụ, dường như chỉ cần Tiểu Bình gọi anh một câu mềm mại ôn nhu "Đình" thì trong người sẽ thoải mái vậy.

Tận mắt thấy Thuộc Đình biến hóa từng ngày, tôi biết thời đại của tôi đã qua, tôi bắt đầu trở thành quá khứ của Thuộc Đình. Trước kia tôi sẽ nghĩ như thế nào? Anh ấy chơi một lúc mệt mỏi thì sẽ trở lại bên cạnh tôi. Tôi không thể không nghĩ tới rồi một ngày kia sẽ có một người làm cho anh ấy phải đầu hàng, nhưng tôi không nghĩ nó sẽ tới nhanh như vậy, hơn nữa lại là Tiểu Bình này.

Đêm đó khi Thuộc Đình trở về, tôi đã ngủ. Trong thời gian này tôi cơ hồ mỗi đêm đều mất ngủ, liền đêm đó phá lệ ngủ sớm. Trong lúc mơ ngủ cảm giác dường như có một đôi tay ở trên người tôi dao động, tôi hung hăng cắn một cái, dù sao hiện tại tôi chỉ có nằm mơ mới thấy anh."Thuộc Đình ——" tôi khẽ lẩm bẩm, "Rất nhớ anh nha."

Trong giấc mơ kia có đôi bàn tay ấm áp thật ấm áp. Tôi hướng đôi tay kia dựa sát vào. Để mặt chôn ở đôi tay kia, chà qua chà lại, càng ôm chặt hơn một ít. 

"Thuộc Đình," tôi thở dài một tiếng, "Vì sao anh yêu không phải là em? Thuộc Đình, em yêu anh đến tim đã vỡ nát rồi. Không cần, em không muốn anh bị người khác cướp mất đâu."

Trong mơ Thuộc Đình thật ôn nhu, anh nhẹ vuốt ve mái tóc dài của tôi, hôn lên má tôi. Tôi cười hì hì: "Thuộc Đình, nếu anh thật sự đối với em tốt như vậy thì thật tuyệt biết bao nhiêu. Em không nghĩ sẽ mất anh đâu, không nghĩ. . . . . ." Nước mắt bắt đầu chảy ra.

"Đứa nhỏ ngốc này, em sẽ không mất anh đâu. Anh sẽ vĩnh viễn là anh trai của em mà." Anh ôn nhu dựa vào tóc, thì thầm bên tai tôi.

"Không cần, em không muốn anh là anh trai em, em chỉ muốn anh là của em thôi. Không cần Trương Duy Ngọc, không cần Từ Huệ Nhi, cũng không cần Tiểu Bình . . . . ." Tôi ở trong giấc mơ đối với anh tùy hứng, nước mắt rơi càng nhiều, tự tay vòng qua cổ anh, miệng hôn loạn xạ.

Anh bắt đầu hôn lại tôi, hai tay ở trên người tôi như tạo ra nhiệt vậy. Nong nóng quá, càng ngày càng nóng, giấc mơ này cũng chân thật như giống nhau cũng từng phát sinh . . . . . . Tôi tỉnh dậy, mở mắt ra, Thuộc Đình ghé trên người tôi cười như ma quỷ vậy, "Quan Tâm, không nghĩ tới em đang ngủ cũng sẽ nhiệt tình đáp lại anh như vậy nha."

Tôi sợ đến chết, cái gì trong giấc mơ đẹp cũng không có.

Nghe thấy những lời nói mộng mị của Quan Tâm, nhìn thấy trong lúc giấc ngủ không yên cô ấy còn khóc, Thuộc Đình trong lòng như có một nơi nào đó có một chút dịu dàng, dịu dàng đến đau đớn vậy. Không yêu cô ấy tại sao phải đau lòng khi thấy nước mắt cô ấy? Có lẽ là lâu ngày rồi sinh tình cảm không? Ở cùng một chỗ lâu như vậy, đối với cô ấy, ngoài tư cách là em gái ra đã sinh ra một tình cảm khác sao? Nhưng là, hắn đã có Khâu Hiểu Bình. Nghĩ đến cô bé con kia, Thuộc Đình lại cười —— Quan Tâm, em vẫn là em gái kết nghĩa của anh.

CHƯƠNG 39


Trường học muốn cử tôi đi nước Anh với tư cách là sinh viên trao đổi. Tôi không muốn đi, bởi vì tôi không thích tính kiểu cách của người Anh. Nhưng chủ nhiệm khoa muốn tôi suy nghĩ, trong một tuần lễ cho thầy ấy câu trả lời.

Tôi không nói cho Thuộc Đình biết, anh ấy hiện đang bận rộn yêu đương, tội gì phải lấy việc vặt như vậy mà làm phiền anh? Cho dù có nói với anh, anh cũng sẽ không nói với tôi: Quan Tâm, em không nên đi, anh không thể không có em được.

Thực ra là tôi không hạ quyết tâm được, không phải tính kiểu cách của người Anh, mà là tôi rời không được Thuộc Đình. Tôi không biết nếu tôi đi nước Anh, không nhìn thấy Thuộc Đình, mỗi đêm không có nhiệt độ cơ thể của anh làm hơi ấm, tôi như thế nào sẽ vượt qua một năm dài đằng đẳng được chứ?

Cách thời hạn của chủ nhiệm khoa còn một ngày. Ngày mai, tôi phải quyết định, là đi hay vẫn là ở lại. Đi, sẽ có một năm không nhìn thấy Thuộc Đình; ở lại, thực ra cũng giống nhau, chỉ có thể nhìn Thuộc Đình cùng người con gái khác khác tình cảm ngọt ngào, thì chỉ càng thêm đau khổ thôi. Nhưng mà quyết định thật sự rất khó khăn.

Ngồi ở hồ Vô Danh, nhìn mặt trời buổi chiều từ từ khuất bóng, hồ nước một màu đỏ, như màu máu tươi vậy.

Di động reo, là Thuộc Đình gọi đến. Tôi đặt nhạc chuông điện thoại khi Thuộc Đình gọi đến là bài hát mà tôi yêu thích ——《Yêu là đáng giá cả đời》của Kỷ Như 璟. Mỗi lần Thuộc Đình gọi tới, di động sẽ vang lên: "Người phụ nữ bạn yêu là ai có đáng giá cả đời không? Bất kể bao lâu cũng không chia cách. Người phụ nữ bạn yêu là ai có đáng giá cả đời, mỗi sáng bạn thức dậy sẽ nhìn thấy bên cạnh?" Đây là điều tôi vẫn muốn hỏi Thuộc Đình. Tôi biết câu trả lời không phải là tôi.

"Alô, em đây." Tôi nắm lấy di động, nghe bên kia giọng nói truyền đến, mỗi một câu một chữ làm trái tim tôi từng chút một vỡ vụn ra.

"Quan Tâm, anh nghĩ anh yêu cô ấy rồi." Ở đầu bên kia điện thoại anh nói, "Anh muốn cô ấy luôn luôn ở bên cạnh anh, anh không muốn cô ấy không hạnh phúc; mọi lúc mọi nơi khi ở bên cô ấy đều cho anh niềm vui, thật muốn ở bên cô ấy suốt cả đời. . . . . ."

Tôi đã không còn nghe được anh ấy đã nói những gì. Thuộc Đình có nói qua, chỉ cần anh không nói yêu, thì người con gái đó sẽ không phải là người yêu của anh. Tôi biết sớm muộn gì sẽ có một ngày như thế, nhưng mà không nghĩ đến, ngày này đến thời điểm tôi sẽ bất lực chống cự như vậy. Nước mắt tôi không thể kiềm nén lại được, chảy dài xuống, tôi không biết tự nhiên trên tay vì sao có thể có màu đỏ như vậy.

Hóa ra mặt trời chiều trong mắt người yêu lại chảy ra máu. Thuộc Đình, kiếp này có một người con gái vì anh rơi lệ đến ra máu, anh cũng xứng đáng có được. Tuy rằng anh không biết.

"Tâm Tâm, em có nghe không?" Anh hỏi.

"Đúng vậy, em đang nghe đây." Tôi trầm giọng trả lời, "Anh trai, tìm kiếm nhiều năm như vậy, rốt cục anh cũng tìm được cho mình một người cô gái đáng giá cả đời để, thật chúc mừng anh." Hít mũi một cái, nhìn trong máu mũi cũng bắt đầu chảy ra, tôi bỗng nhiên muốn cười.

---Nguồn: 15giay.xtgem.com

CHƯƠNG 40

Cười bản thân mình là si tình hay là ngu ngốc? Tôi ngay cả lý do khóc đều không có. Thuộc Đình có bao giờ nói yêu tôi đâu.

"Tâm Tâm, em là một cô gái tốt, anh vẫn muốn nói," anh dừng một chút, "Anh vĩnh viễn sẽ là anh trai của em. Về sau có chuyện gì, đều có thể đến tìm anh như trước vẫn được. "

Thuộc Đnh ngc, em cũng khng coi anh l anh trai. C em gi kết nghĩa nh ai lại giặt quần o nu cơm cho anh, còn cùng anh thn thiết? Anh nghĩ rng em vi anh l ci g ? Ai đến đu cũng khng cự tuyệt sao? Nếu khng yu anh, lm sao c th nh vậy khng hi hận tặng cơ th của em cho anh m khng cần trả gi chứ?

Nc mt đỏ rực từng giọt từng rơi nhanh xung, ngay cả mũi cũng đầy dẫy. Trong nháy mắt đó tôi đưa ra quyết định —— "Anh trai, em có việc muốn nói cho anh biết."

"Em nói đi, Tâm Tâm. Anh thật vui em còn có thể nói với anh." Anh ở bên kia vội vàng nói, giống như chỉ có như vậy mới có thể hiện ra anh vẫn là anh trai của tôi vậy.

"Em được đi nước Anh rồi, Đại học Cambridge. Em đi một năm, là trao đổi sinh viên. Tuần sau sẽ đi." Tôi ở bên lẳng lặng nói.

"Cái gì?" Anh ở bên kia hét to, "Anh như thế nào không biết? Cha mẹ bọn họ biết chưa?"

Đúng vậy ah, làm sao anh biết được? Bởi vì anh còn vội vàng yêu đương mà, bởi vì trong lòng anh quan trọng nhất vẫn là người kia mà. . . . . . Đã không phải là Quan Tâm nữa rồi. . . . . . " Bọn họ sẽ không quản thúc được, bọn họ tôn trọng quyết định của em. Em nghĩ em đã là người lớn rồi, cũng nên đi ra ngoài một lần, đó cũng là một chuyện tốt." Tôi rơi nước mắt cười khẽ.

"Không được!" Anh vẫn là bá đạo như vậy, "Anh không đồng ý, Tâm Tâm. Nơi đó xa như vậy, một mình em đi anh rất lo lắng. Hơn nữa, em không phải ghét người Anh sao, em còn đi làm cái gì?"

Đủ rồi, Thuộc Đình. Mặc kệ anh là quan tâm đến em, hoặc không có thói quen không hỏi ý kiến anh trước tiên mà tự quyết định, thì lúc này đây, em quyết tâm rời khỏi anh —— "Anh đã quên rồi sao? Em vẫn muốn nhìn thấy đồng hồ Big Ben ở nước Anh, muốn xem dòng sông Thames. Anh bây giờ đã có bạn gái rồi, sẽ không thể đi cùng em được, em liền tự mình đi thôi. Tạm biệt." Tắt điện thoại, cúi đầu, một đóa hồng nhỏ ở trên quần áo nở rộ.

Ngồi ở chỗ đó thật lâu. Từng hình ảnh cũ như ở trong đầu nhanh chóng hiện lên—— năm tuổi, mười cha tuổi, hai mươi tuổi. . . . . Dường như ở mỗi một độ tuổi tôi đều có thể tìm được rất nhiều kỷ niệm. Thuộc Đình, rời khỏi anh, hóa ra những kỷ niệm có nhớ lại cũng đã chết rồi. . . . . .

Thuộc Đình, Thuộc Đình, Tiểu Bình chính là người co gái để anh đáng giá yêu cả đời sao? Em thật ghen tị với cô ta. Cho nên, em không thể ở lại.

CHƯƠNG 41

Ngày hôm sau, thời điểm rời giường, sắc mặt của tôi tái nhợt như quỷ vậy, khi chải tóc nhìn trên đầu một mái tóc đen bóng, có một ít sợi tóc như lụa trắng. Bây giờ còn có loại chuyện này sau một đêm trở thành đầu bạc? Tôi cười nhạo chính mình.

Ngoài việc muốn nói cho chủ nhiệm khoa tôi đồng ý đi nước Anh, tôi còn muốn tuyển ra tân hội trưởng cho hội sinh viên. Tôi nhìn trúng trong sinh viên khoa toán đại học năm nhất Trần Khắc Thuyền. Đó là một thiên tài toán học, lúc thi tốt nghiệp trung học toán học đạt được điểm số rất cao, là trước nay chưa có, hơn nữa, cậu ta còn có năng lực tổ chức cùng năng lực lãnh đạo rất mạnh mẽ.

Giương mắt nhìn lên, Thuộc Đình cùng Tiểu Bình như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, anh ôm Tiểu Bình tới đây, "Tâm Tâm, em đêm qua đã chạy đi đâu? Điện thoại cũng không gọi được."

"Điện thoại của em hết pin." Tôi bình tĩnh không giống như nói dối, "Sáng sớm mới nhìn thấy tin nhắn của anh."

"Thật muốn đi?" Anh hỏi.

"Thật muốn đi." Tôi trả lời.

"Được rồi, vậy em tự giữ gìn sức khỏe." Nhìn không ra vẻ mặt anh, "Khi nào thì chay?"

" Sáng sớm ngày kia." Tôi cũng vậy bình thản như nước.

"Nhanh như vậy? Không phải nói tuần sau sao?" Anh nhíu mày.

Tôi cũng vậy lựa chọn lông mày, "Dù sao sớm muộn gì cũng đi, không bằng đi sớm một chút, đi sớm để thích nghi với hoàn cảnh."

"Tốt lắm, hai ngày này buổi tối anh liền hy sinh Tiểu Bình rồi, ở lại với em." Anh nói đùa.

"Tốt, anh trai, hai ngày." Ta cũng không nói đùa, chuyển hướng qua Tiểu Bình, "Cô thả anh ấy được không? Hai ngày."

Tiểu Bình có chút không vui, lấy tay hung hăng véo thắt lưng Thuộc Đình một phen, vẫn là ra vẻ hào phóng, "Cô là em gái kết nghĩa của Đình, tôi cũng sẽ không ghen tuông? Hai ngày." Cô ta chuyển hướng Thuộc Đình, "Cho anh tự do hai ngày, anh cẩn thận cho em."

Hai ngày này tôi cũng không có luôn cùng anh một chỗ, tôi cũng không muốn khi tôi đến nước Anh mà sau đó còn vì anh ở trước mặt Tiểu Bình giải thích cái gì. Chính là buổi tối, tôi muốn ôm anh vào giấc ngủ.

Buổi chiều đầu tiên tôi dọn căn hộ thật sạch sẽ, cũng làm một số món ăn mà Thuộc Đình thích. Khi đang nấu cơm đột nhiên nghĩ đến một câu: Con đường dẫn đến trái tim người đàn ông là đi qua dạ dày (*)? Thật sự là chó má mà, tôi đem dạ dày Thuộc Đình bắt được qua nhiều năm như vậy, tim anh còn không phải bị một quả táo bắt được sao? Nhưng mà cũng nắm quá chặt đi.
(*) Thật ra không phải câu này đâu nhưng nếu edit như thế thì hơi thô nên tớ nghĩ câu này hay hơn, nghĩa vẫn như nhau*~*
Cũng không có một bữa tối dưới ánh nến, chia tay thì cần gì lãng mạn? Chính là ở trên bàn cơm có một con chim trên thiên đường bằng bột màu xanh đứng trên cành cây, thật bất ngờ, như một thiên nga cô đơn mà tao nhã đang cong lên một chân đứng ở nơi đó, giống như trái tim tôi cô đơn vậy. Nhấn phím xuống《 Thực sự muốn yêu em 》của Chu Huệ, giọng hát ngọt ngào của Chu Huệ ở trong không khí truyền khắp.

CHƯƠNG 42

Một chai rượu vang đỏ, rót cho anh một ly đầy, còn tôi tự rót mình nửa ly. Tôi không uống được rượu, một ngụm nhỏ cũng có thể say, nhưng đây là thời khắc ly biệt rồi, để cho tôi cùng anh uống một lần duy nhất cuộc đời đi.

Thuộc Đình cũng cảm thấy một chút buồn bã của biệt ly, nhưng anh còn có Tiểu Bình. Hơn nữa tôi chỉ là em gái kết nghĩa không có máu mủ gì với anh, hay chỉ là có thể thỏa mãn làm tình nhân bí mật của anh, thì còn có cái gì? Cái gì cũng không có. Tôi mười mấy năm yêu say đắm mà trong lòng anh còn không có lưu lại một nửa dấu vết gì. Vậy cũng tốt, dù sao tôi cũng muốn cùng anh từ nay về sau phân rõ giới hạn, không để lại bất cứ dấu vết gì đối với chúng tôi đều tốt cho nhau.

Uống xong một nửa ly rượu, mặt lập tức đỏ lên, trong lòng cũng cũng bị đốt cháy sạch. Say rượu nên ở dưới ánh đèn tôi thoạt nhìn bỗng nhiên cũng quyến rũ đi rất nhiều, đôi mắt với lệ rơi như trong mắt có chứa nước vậy, nhìn giống như trong một vũng hồ sâu vậy, tôi muốn anh ấy chìm trong đó.

Đêm hôm đó ta không để cho anh ngủ, anh cũng rất phối hợp.

Ngày hôm sau tôi cùng Thuộc Đình nắm tay nhau đi dạo hết các phố lớn nhỏ của thành phố B. Anh mua cho tôi một chút đồ ăn vặt mà tôi thích, vì tôi mà chống đỡ ánh mặt trời mùa thu như chiếc ô vậy, nuông chiều như đối với tình nhân mình yêu.

Sinh nhật của tôi rất nhanh sẽ đến. Sinh nhật năm nay của Thuộc Đình tôi tặng anh một quà tặng không mắc tiền. Tôi lấy ảnh mình và của anh chụp làm thành một chiếc hổ phách (*), tròn tròn trong suốt, bên trong còn có chất lỏng lưu động, khi lắc lắc chất lỏng thì trong bức ảnh, người ở bên trong sẽ biến thành hình ảnh yêu tinh dường như đang đánh nhau, hơn nữa còn có thể thay đổi tư thế. Tuy nhiên, hình ảnh của người trong trông rất mơ hồ, tôi đã xử lý qua, tôi nhưng không hy vọng có người nhìn thấy được cơ thể tôi. Thuộc Đình thật thích món quà này, đêm đó anh đặt chiếc hổ phách kia ở đầu giường, cùng tôi thay đổi nhiều tư thế thân thiết, giống như hai người bên trong kia. Anh nói: "Tâm Tâm, anh thích nhất quà sinh nhật của em năm nay. Anh sẽ trân quý nó."
(*)Hổ phách, có khi được gọi là huyết phách, minh phách, hồng tùng chi. Hổ phách thường gặp dưới dạng khối nhựa cứng hoặc dạng nhũ đá với các khối to nhỏ không đều nhau, nhìn trong suốt với màu rất đẹp; một số trường hợp còn thấy rõ trong mảnh hổ phách chứa các động vật hóa thạch nguyên vẹn. Đem đun nóng, hổ phách tỏa mùi hương dễ chịu. 
Đi trên đường dành riêng cho người đi bộ, ngắm các hàng hóa choáng ngợt hai bên cửa, tôi nghĩ muốn một món quà từ anh.

"Anh trai, em muốn nhận trước quà sinh nhật năm nay."

"Ừ, em nói đi, muốn thứ gì? Mấy ngày trước công ty của chúng ta lại ký một hợp đồng rất lớn, lợi nhuận cao. Em muốn cái gì, nói đi." Anh hứa hẹn.

Tôi nghĩ đến cái vòng kim cương trên cổ Khâu Hiểu Bình. Đó là anh mua, nhưng tôi không muốn, bởi vì tôi không thích mấy thứ này. Nhưng lúc này đây, tôi muốn một quà tặng mà anh vĩnh viễn không có khả năng tặng.


Đọc tiếp: Đem hạt giống tình yêu cắm vào máu - Phần 6

Trang Chủ » Truyện » Tiểu thuyết » Đem hạt giống tình yêu cắm vào máu
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com