CHƯƠNG 43
Mang anh đến một gian của xưởng thủ công cổ điển, tôi chỉ vào đồ vật trong góc khuất của quầy, "Em liền muốn nó, anh mua tặng cho em đi."
Đó là một chiếc nhẫn bạch kim đính kim cương (*) không có gì nổi bật, chiếc nhẫn tinh tế, mặt trên khảm năm viên ngọc toàn (**), ở bề ngoài có vẻ như vậy, là nơi không có bt kỳ đặc biệt, hơn nữa ti lại l ngời cha chao giờ mang my thứ ny. Anh quay lại, nhn ti hỏi.
(**) ngọc ton: loại ngọc đẹp
Ti khng mun giải thích, lần đầu đi vi anh ơng ngạnh, "Anh trai, em mun ci ny. Anh mua đi, mua đi." Ti lc tay anh.
Anh thật sủng nịnh xoa xoa tc ti, "Thật khng c biện php no vi em, nha đầu ngc, chiếc nhẫn ny phải là chồng tương lai trao cho. Được rồi, anh liền trao trước cho em, tương lai có chồng rồi, nhưng không được cho anh ta ghen nha." Anh dùng thêm sức vò đầu tôi, vò rối rồi, nhìn thấy tóc bạc bên trong.
"Trời ạ, Tâm Tâm, làm sao em có tóc trắng rồi?" Anh giật mình thốt lên, dường như có điều này là việc bất ngờ, "Tâm Tâm, như thế nào mà anh không biết?"
Trước kia chúng tôi thân mật mỗi đêm thì tóc tôi luôn rối tung ở trên giường, anh thích sự gợi cảm khi tôi nằm với thân thể trắng noãn cùng mái tóc đen xỏa ra. Mà có tóc bạc thì như thế nào? Dù sao tôi cũng phải đi, anh thích hay không thích tôi đã không muốn quan tâm nữa.
Khi thanh toán xong, ông chủ hiền hậu với cặp mắt kính nhìn tôi, trong ánh mắt như thấy tương lai mà tràn ngập thương tiếc, "Cô gái, cô xem như là người hữu duyên. Hi vọng cô có duyên phận là chủ nhân chiếc nhẫn kia, khiến nó có thể thay cô ngăn một kiếp."
Giá tiền chiếc nhẫn làm cho Thuộc Đình có chút kinh ngạc, một cái nhẫn nho nhỏ như vậy, chỉ có mấy viên ngọc toàn, lại là đặt ở chỗ góc khuất quầy nhất. Khi nhìn ra cái anh mua cùng với cái anh cho Tiểu Bình cũng tương đương giá tiền nhau. Anh dùng ánh mắt khác thường nhìn tôi, thật sự không rõ tôi là vì cái đồ thoạt nhìn lại không đáng giá này.
Anh không biết tôi cũng không nói cho anh biết, chỉ cần trong lòng tôi hiểu được là tốt rồi. Làm cho anh đeo chiếc nhẫn cho tôi, đeo vào ngón vô danh (*), tôi thật tâm cầu nguyện lời của ông chủ có thể trở thành sự thật. Tôi không cần nó có thể hay không ngăn tôi một kiếp nạn, tôi chỉ hi vọng nó có thể đem Thuộc Đình là món quà sinh nhật tặng cho tôi.
(*) ngón vô danh là ngón áp út (có ai không pít ko nhỉ, kệ ta cứ chú thích *~*)
Cái nhẫn kia thật vừa với tôi, ở tiếp xúc với da thì chỗ đó mang cảm giác có ánh sáng không đồng đều, mà cái nhẫn đắc tiền này chắc chắn có bí mật gì đó ——
Ở trong đó có một vòng chữ nhỏ, vừa vặn được dán sau năm viên ngọc nhỏ, ghi rằng: Anh yêu em, thật sự. Nó có thể cảm ứng được với nhiệt độ cơ thể, một thời gian dài sẽ thay đổi màu, ban đầu từ màu bạch kim đổi thành màu lam nhạt, hơn nữa giữ nguyên trạng một thời gian mà không cần cởi ra. Nếu đeo nhẫn lâu dài, thì màu sắc từ những viên ngọc toàn sẽ phát sáng, lúc đầu từ màu trắng chói mắt thay đổi sẽ phát ra ánh sáng màu lam nhạt nhẹ. Khi vào ban đêm, ánh sáng kim cương chiếu ra, chính là: Anh yêu em, thật sự.
CHƯƠNG 44
Lần trước khi tôi tới cửa hàng này đã nhìn trúng chiếc nhẫn kia, tôi thích nó ở trong bóng tối, nhất là đeo trên tay, liền phát hiện ra bí mật này. Tôi rất muốn mua nó tặng cho Thuộc Đình, nhưng nghĩ đến ngón tay hơi thô của anh, sẽ không đeo được, vậy là anh sẽ không bao giờ phát hiện bí mật này. Tôi vì thế liền đem chiếc nhẫn này nhớ kĩ trong lòng, nghĩ có một ngày sẽ tự mua cho mình, hoặc là ảo tưởng muốn Thuộc Đình tặng cho tôi (nếu như sau này chính anh phát hiện bí mật này, liền mua tặng cho tôi thì càng tốt).
Sở dĩ muốn Thuộc Đình tặng cho tôi, còn muốn chính anh đeo cho tôi. Trừ bỏ nguyên nhân này, tôi cũng muốn mượn "Chiếc nhẫn" để hài hòa "Cởi bỏ", làm cho Thuộc Đình tự tay cởi bỏ sự trói buộc của tôi với anh. Tất cả chỉ là mua dây buộc mình, chi bằng dùng chiếc nhẫn này để cởi bỏ đi.
Khi màn đêm buông xuống, tôi cùng Thuộc Đình về chỗ trọ.
Thuộc Đình còn muốn nói điều gì đó. Còn tôi rót một ly rượu mà đã mua lúc đi dạo phố, uống một ngụm, sau đó hôn lên môi anh, chuyển hết rượu vào trong miệng anh, đây là điều cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng làm. Thuộc Đình cũng có vẻ rất thích thú, từng chút từng chút một nuốt vào, cho đến khi anh dần dần hai mắt mơ hồ.
"Quan Tâm, em. . . . . ." Anh có chút không thể tin.
Tôi hôn anh thật sâu, "Ngủ đi. Thuộc Đình, ngủ đi."
Anh cố gắng tỉnh táo lại, nhưng đối với người đã bỏ thuốc ngủ vào trong rượu. Anh chật vật một lát, rốt cục cũng thất bại trước sự kêu gọi của giấc ngủ, nặng nề ngủ, trước khi nhắm mắt thì trừng tôi với ánh mắt cực kỳ hung dữ. Đổi lại ngày thường, tôi có thể sẽ sợ; nhưng ngày mai, khi anh...tỉnh lại, tôi đã ngồi trên máy bay rời nước rồi, tôi còn sợ anh sẽ làm gì?
Ngắm khuôn mặt người tôi yêu, tôi ghé vào tai anh thì thầm: "Thuộc Đình, em yêu anh, thế nhưng anh lại không yêu em. Bông hoa tình yêu của em không có cơ hội nở rộ. Anh biết không? Em rất muốn biết bông hoa của em có màu gì. Nhưng anh không chịu cho em hạnh phúc; không có hạnh phúc thì sao..., tình yêu chắc là không nở hoa được rồi." Tôi bật khóc. Ba lần, tôi nói với anh ba lần về bông hoa tình yêu, nhưng mà cuối cùng tình yêu của tôi còn không có nở.
Khi khẽ hôn anh, tôi đem hành lý gói ghém xong, chuyển tới một khách sạn của thành phố B. Cha mẹ cùng cha mẹ nuôi đã chờ ở đó. Tôi nói với bọn họ đã chuốc thuốc ngủ Thuộc Đình ở chỗ tôi, kết quả bọn họ mất cười. Cười như vậy để làm giảm đi không khí li biệt đau buồn này, để cho tôi có thể đem sự đau lòng ẩn thật sâu dưới nụ cười.
Tôi tìm gặp Tiểu Bình, đem Thuộc Đình trịnh trọng phó thác cho cô ta.
CHƯƠNG 45
"Tiểu Bình, tôi rất khâm phục cô, rốt cục cô cũng có được anh ấy."
"Cám ơn Hội trưởng, lúc trước nếu không phải Hội trưởng chỉ điểm, tôi cũng phải đi thêm rất nhiều đường vòng."
"Mặc kệ cô đi bao nhiêu đường vòng, tôi nghĩ, anh ấy vẫn là sẽ yêu cô."
"Đó là đương nhiên, khi tôi còn chưa vào đại học đã thề sẽ nắm giữ được anh ấy mà." Gặp tôi nhíu mày tỏ vẻ hỏi, Tiểu Bình cười đến rất đắc ý, "Tôi có nhìn thấy bức ảnh Thuộc Đình chụp trong quyển tốt nghiệp của em họ, em họ nói cho tôi chuyện của anh ấy, đương nhiên, cũng chao gồm cô. Em ấy nói cho tôi biết, nếu như muốn có được Thuộc Đình, phải loại bỏ Quan Tâm."
"Ha ha a, " tôi đang cười, nhưng trong lòng chảy máu, thua cũng liền thua không vinh quang gì, "Tiểu Bình, hãy thật yêu thương anh ấy."
Vẫy vẫy tay, không cần tạm biệt, tôi xoay người đi vào trong đêm tối.
Sân bay sáng sớm, thật yên lặng, trong phòng chờ cũng không ồn ào. Kỷ Như Thần, Kỷ Như Hàng (anh ta cho tới bây giờ vẫn là bạn trai tôi), Tang Khả Trữ, Hứa Uy Nhi, hơn nữa cha mẹ nuôi cùng cha mẹ tôi, bọn họ đến tiễn tôi. Hội sinh viên cùng trường học có ít người đến đưa tiễn tôi, đối với người không thích buồn bã của ly biệt, cũng liền miễn cho bọn họ đi.
"Hi, Anh yêu, anh chăm sóc tốt thân thể mình nha." Tôi túm lấy thấp áo Kỷ Như Hàng, "Anh phải thật trung thực với, không được có bạn gái mới nha."
"Yên tâm đi, em yêu," Anh ta bắt chước tôi nói..., "Em cũng phải nghiêm túc ở bên kia mà học tập đó. Không được đi lung tung quyến rũ đàn ông nước ngoài!"
"Anh nếu dám lung tung phóng điện, để cho em biết được anh liền thảm." Tôi uy hiếp anh ấy.
"Tốt lắm, em đã là thiếu phụ (*) rồi," anh ta xoa tóc tôi, "Thật? Lắm lời, anh sẽ chờ em trở về ."
(*) thiếu phụ: Người phụ nữ trẻ đã có chồng.
Kỳ thật chúng ta đều hiểu được, nói những lời này chỉ là vì điều chỉnh không khí, bởi vì không khí trầm lặng của bốn lão hồ li kia không được tự nhiên lắm.
Kỷ Như Thần tới đây, "Nha đầu ngốc, tự mình một mình ở bên ngoài, phải cẩn thận. Nhớ rõ không được đi một mình với người lạ đó."
Tôi đi qua dựa vào, "Như Thần, em sẽ nhớ tới chị. Mỗi đêm em sẽ nghĩ dáng vẻ quyến rũ của chị để ru nha."
"Làm trò," chị ấy đẩy tôi, "Em trong lòng nghĩ đến ai mà chúng tôi không biết, có thời gian nghĩ tới chị không bằng ngẫm nghĩ về Thiên Sứ của nhà chúng tôi đi."
"Đúng vậy a, Quan Tâm, em là bạn gái mà anh yêu nhất, không nghĩ đến cơ thể của anh thì còn muốn ai nữa?" Kỷ Như Hàng đưa ra một vẻ mặt “Em chẳng lẽ muốn quăng anh đi", "Có muốn hay không anh đưa cho em ảnh nude của anh, để an ủi nỗi khổ tương tư của em?"
---Nguồn: 15giay.xtgem.com
CHƯƠNG 46
"Bệnh thần kinh!" Chúng tôi đều cười rộ lên. Tang Khả Trữ cùng Hứa Uy Nhi cũng ở đây thoải mái cười to. Tôi thật sự cảm ơn bọn họ trong lúc tôi yếu đuối nhất đã ở bên cạnh tôi.
Trước khi vào cửa, cha mẹ cùng cha mẹ nuôi hôn tạm biệt. Kỳ thật bọn họ vốn muốn đưa tôi đi, nhưng tôi nói: "Nếu cha mẹ đa con đi..., sẽ lm bọn quỷ nc Anh quc cời mt, bọn họ sẽ cho rng con ln nh vậy m còn cha cai sữa."
Vừa nghe những lời ny, bọn họ lập tức thay đổi chủ ý, "Vậy con tự đi một mnh vậy, qua đến đ lin điện v cho cha mẹ đy. Ở bn kia khng đợc khc, khng lm cho bọn nc ngoi khinh thờng ngời Trung quc chúng ta."
"Hnh khch của chuyến bay dân dụng C322 mời đến trạm kiểm vé số 3, máy bay sẽ nhanh chóng khởi hành, xin quý vị nhanh chóng lên máy bay. . . . . ." Giọng nói ngọt ngào truyền vào tai chúng tôi như đại biểu cho tín hiệu biệt li.
Đi đến cửa soát vé, thời điểm đưa vé, tôi bỗng nhiên xoay người nhìn xung quanh đại sảnh, mặc dù biết rõ Thuộc Đình cũng chưa tỉnh, nhưng tôi vẫn là hi vọng nhìn thấy hình bóng của anh.
"Qúy khách, vé máy bay của cô." Cô gái phục vụ ngọt ngào nhắc nhở tôi, thời khắc ly biệt thật sự đã đến.
"Tạm biệt, phải nhớ đến tớ đó." Giả vờ vui vẻ vẫy chào bọn họ, tôi xoay người đi vào.
Tôi đi chầm chậm, đợi cho đến chỗ ngoặt, khi người bên ngoài đã không còn thấy tôi, mới bắt đầu chạy, đồng thời nước mắt tôi cũng từng giọt từng giọt rơi.
Ngồi trên máy bay, tôi ngồi ghế cạnh cửa sổ, nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, nhìn máy bay chậm rãi cất cánh. Khi thành phố B trong mắt tôi dần dần nhỏ lại, tôi vô thanh nói một câu với ngoài cửa sổ: Tạm biệt, người yêu của tôi.
CHƯƠNG 47
Ở nước Anh ngày trôi qua rất nhanh, nhưng tôi không vui vẻ gì. Tôi nghĩ về Thuộc Đình nghĩ đến hàng đêm nước mắt đều làm ướt gối. Trước kia lúc còn trong nước, tuy rằng không phải hàng đêm cùng ngủ, nhưng ít nhất tôi mỗi ngày đều nhìn thấy anh. Mà nay, tôi hàng đêm mơ thấy anh, nhưng như thế nào cũng không cảm giác được nhiệt độ của thân thể anh.
Gọi điện về, tôi cũng không hỏi những chuyện có liên quan của anh và Tiểu Bình. Nhưng Thuộc Đình cũng có gọi điện, anh nói: "Quan Tâm, em được lắm, em cũng can đản lắm, dám đánh thuốc anh. Nếu không phải anh biết em không có mưu đồ gì với anh, đừng nói em có đang ở nước Anh, thậm chí em có chạy đến Sao Hoả, anh cũng sẽ đuổi theo tính sổ với em."
Sau đó chúng tôi đều dựa vào E-mail để liên lạc, Thuộc Đình viết rất nhiều mail cho tôi, đây là tôi bất ngờ nhất. Có một lần, trong thư anh nói: Tâm Tâm, em biết không? Hiện tại anh cũng đã bắt đầu trồng một cây hoa tình yêu, anh nghĩ, anh cũng sẽ biết nó có màu gì rồi.
Đóa hoa tình yêu của anh là vì Tiểu Bình mà gieo xuống, tôi đã ở nước Anh xa xôi rồi mà còn vì anh đau lòng, còn muốn thấy anh trồng một loài hoa tình yêu thuộc về bọn họ. Cho nên tôi không đáp lại anh, dần dần cũng không chịu đọc thư anh gởi, nhưng anh cũng chưa từng từ bỏ qua. Thuộc Đình, chúng ta cũng nên chặt đứt một cách sạch sẽ được không? Chẳng lẽ chỉ bởi vì em dùng cách đánh thuốc ngủ anh, anh lại dùng cách thức này để báo thù sao?
Đêm đó, trong lúc hôn mê khi anh còn một chút ý thức nhợt nhạt, liền nghe được cô ấy nói về bông hoa tình yêu. Vừa nghe, tâm bắt đầu quặn đau —— vì sao, rõ ràng là cùng Tiểu Bình yêu nhau, vì sao còn có thể vì sự tuyệt vọng của cô ấy mà đau lòng? Có lẽ tình yêu không phải là loại cảm xúc như anh tưởng tưởng, có lẽ nó còn rất nhỏ bé, Quan Tâm có lẽ đã đem một hạt giống gieo vào trong máu của anh. . . . . .
Quan Tâm đi rồi, tuy rằng anh mỗi ngày đều cùng Tiểu Bình một chỗ, mỗi ngày đều nhìn má lúm đồng tiền như hoa của Tiểu Bình, thế nhưng trong lòng anh không còn tưởng tượng vui vẻ như trước nữa, cảm thấy trong lòng trống rỗng, tựa hồ mất một cái gì đó. Mỗi đêm trở lại căn hộ, nhìn căn phòng trống rỗng, bỗng nhiên cảm thấy hư không trước nay chưa từng có.
Ngồi phòng khách xem tivi, như theo thói quen gọi: "Tâm Tâm, làm cho anh tách cà phê đi." Trong phòng tắm, cũng buột miệng: "Tâm Tâm, lấy cho anh khăn tắm." Sáng sớm rời giường cũng nghĩ đến Tâm Tâm ở phòng bếp đang làm trứng ốp lếp, mặc quần áo thời điểm cũng nói: "Tâm Tâm, caravat màu lam của anh để đâu rồi?"
Khi cùng Tiểu Bình đi dạo phố, có đôi khi nhìn thấy cái này cái kia, đều hiện lên ý nghĩ đầu tiên là: Tâm Tâm sẽ thích. Cùng Tiểu Bình xem phim, cũng sẽ lựa chọn bộ phim hài mà Tâm Tâm thích nhất.
Khi anh phát hiện những hành động vô thức này của mình thì thật sự giật mình. Ông trời! Khi nào thì Tâm Tâm đã dung hợp vào máu mủ của anh mà anh cũng không biết? Khi nào thì bông hoa tình yêu của Tâm Tâm ở trong lòng anh đã chớm nở nụ hoa rồi? Bỗng nhiên nghĩ đến buổi sáng sớm ngày hôm đó, khi Tâm Tâm nói cho anh biết phải rời đi thì biểu tình tuyệt vọng cùng bất lực như vậy. Ông trời! Anh lúc ấy còn cho là mình đã yêu Tiểu Bình, còn ngọt ngào hạnh phúc chia xẻ với Tâm Tâm, anh thật là tên khốn mà! Anh giờ mới hiểu được vì sao mỗi lần thấy Tâm Tâm cùng Kỷ Như Hàng cùng một chỗ lại không được thoải mái, mới hiểu được nghe được Tâm Tâm phải đi thì trái tim đột nhiên một trận co rút hoá ra là mùi vị đau lòng. . . . .Trên ngực còn lưu lại dấu vết hình lưỡi liềm kia, đó là sự thoải mái duy nhất an ủi tâm hồn tịch mịch của anh, vuốt ve dấu vết kia như có thể cảm giác được độ ấm của môi Tâm Tâm.
CHƯƠNG 48
Tâm Tâm, nếu hiện tại mới gieo xuống cho em một hạt giống hoa tình yêu, có phải hay không là quá muộn? Một năm, anh cho em một thời gian năm, anh cũng sẽ dùng một năm này để xác nhận, anh có thật sự yêu em không, nếu đúng anh sẽ không bao giờ để em thoát khỏi cuộc đời anh nữa.
Vì để vượt qua những ngày dài tha hương, tôi điên cuồng chọn chương trình học.
Tôi không dám không học tập, bởi vì chỉ cần buông lỏng xuống, tôi liền sẽ nhớ Thuộc Đình, nhớ đến những ngày ở bên anh, nhớ đến chúng tôi đã từng có lúc đam mê tuyệt vời.
Tôi luôn luôn nói muốn xem đồng hồ Big Ben, muốn thấy dòng sông Thames, nhưng mà không có bạn đi cùng, thì dù phong cảnh có đẹp chao nhiêu thì tôi cũng chẳng có hứng thú nỗi; cũng không muốn đi dạo phố, lo sợ sẽ lại nghĩ tới Thuộc Đình, sợ bản thân mình nhịn không được liền bỏ trở về quấy rầy anh và Tiểu Bình, đành phải càng liều mạng học tập.
Ăn no mặc tốt, thế nhưng người lại càng ngày càng gầy. Không biết từ lúc nào, tôi bắt đầu ghét ăn, thấy cái gì đều muốn buồn nôn, sáng sớm lúc thức dậy trước tiên sẽ vội vã tới phòng tắm nôn một phen, sau đó nhìn mình trong gương: tái nhợt, gầy yếu, một chút tinh thần cũng không có.
Bắt đầu có hiện tượng ngất xỉu, mặc dù không lâu, nhưng số lần càng ngày càng nhiều. Tôi đem triệu chứng nôn mửa cùng chóng mặt tự tổng hợp lại, tự mình đưa ra kết luận: tôi bị thủy thổ bất phục (*). Mà cách khắc phục bệnh này chính là cố gắng thích nghi hoàn cảnh. Nhưng mà ăn này nọ đều nôn ra, lúc nôn lại nghĩ đến Thuộc Đình, nghĩ đến nếu không vì anh, tôi sẽ không chạy đến này tha hương làm một người khách qua đường.
(*) thủy thổ bất phục: không thích nghi được với môi trường sống
Lại mất hơn hai tháng sau, tôi phát hiện ra mình bắt đầu béo lên, thậm chí là có bụng. Có phải vì từ khi đến nước Anh không có vận động? Ngày hôm đó, ở thư viện đang tìm một vài tài liệu có nói đến《sử thi Homer》, ngồi xổm ở kệ sách thấp nhất giá tìm kiếm, thì lúc cầm quyển sách kia đứng lên, thấy trời đất quay cuồng, nhìn đến trên đầu toàn ngôi sao, sau đó lập tức té xuống đất. . . . . .
Khi tỉnh lại ở bệnh viện, là bạn học trong thư viện đưa tới. Tôi có một chút chưa rõ tình huống, còn cho là mình còn đang ở quê hương, khi thấy một cô bác sĩ mắt xanh tóc vàng nói bô bô một đống, một lúc lâu còn tưởng mình đang nằm mơ, sau đó mới ngây người nghĩ đến tôi đã ở nước Anh được bốn tháng rồi.
"Cô gái, chúc mừng cô, cô mang thai hơn mười sáu tuần rồi.” Bác sĩ cười nói, "Em bé của cô sẽ rất đáng yêu đấy."
Tôi nghĩ mình còn đang nằm mơ, mà trong giấc mơ cô y tá thật tốt bụng, cô ấy nói cho tôi biết tôi đang mang thai. Tôi thật muốn khóc, mang thai nha, không phải cái gì khác, là mang thai! Tôi cùng Thuộc Đình công khai hoặc bí mật ở cùng nhau nhiều năm như vậy, tôi thậm chí trứng chưa nở, mà hiện tại tôi ra nước ngoài rồi, thì có người nói tôi đã mang thai!
---Nguồn: 15giay.xtgem.com
CHƯƠNG 49
Bác sĩ thấy tôi có vẻ lúc tỉnh lúc mê, nên nói rõ ràng lại một lần nữa. Thực sự không phải là giấc mơ, tôi tự tay nhéo đùi mình, ôi, trời ạ, đau quá.
Đau? Như vậy tôi không phải đang nằm mơ rồi? Trời ạ! Nếu có thể tôi muốn hét lên: "Tôi có thai rồi."
Tôi ngồi dậy, kinh ngạc nhìn bụng mình. Trách không đợc my ngy đy ti vừa nn lại chong vng nữa, trch khng đợc ti cảm thy ti c bụng, ng trời, ở đy c một em bé, l của ti cùng Thuộc Đnh.
Thy bộ dng của ti, bc sĩ nghĩ l ti khng mun, "C gi, c tuy còn trẻ, nhng lại c thai, coi nh l c cùng n c duyn. Tuy nhin, nếu c khng mun, thby giờ vẫn còn kịp."
Mun! Mun! Mun! Tôi đương nhiên muốn! Tôi nhảy xuống giường ôm lấy cô bác sĩ: "Cám ơn, cám ơn, cám ơn cô đã nói cho tôi biết cái tin tốt này. Ông trời, tôi được làm mẹ rồi!"
Muốn gọi điện nói cho ai đó, nhưng tôi không biết có thể nói với ai. Trong nhà bốn lão hồ li kia nếu biết tôi mang thai, nhất định sẽ vui ngất trời, cho dù Thuộc Đình không cưới tôi đi nữa, nhưng có một đứa con của tôi với Thuộc Đình, bọn họ sẽ mừng đến phát khóc. Nếu nói cho bọn họ biết..., thì Thuộc Đình nhất định sẽ biết. Tuy rằng Thuộc Đình đã yêu Tiểu Bình, nhưng anh cũng đã nói, nếu có đứa nhỏ, chúng ta liền kết hôn; nhưng tình yêu của anh là Tiểu Bình, anh không thể cùng tôi kết hôn được, như vậy, đứa nhỏ sẽ chỉ làm mọi người không vui mà thôi.
Đứa nhỏ là tôi muốn, cách duy nhất là không cần nói cho họ biết, dù sao tôi cũng ở lại nước Anh một năm. Một năm sau, đứa nhỏ của tôi cũng đã sinh ra rồi. May mắn ở bên nước Anh này không có họ hàng cũng như bạn bè của chúng tôi, đối tác của cha nuôi cũng không thể biết tôi. Trong một năm này chỉ cần tôi giấu giếm được, thì cái gì cũng không phải là vấn đề.
Tôi bắt đầu chủ động bố trí hết mọi thứ. Khi bụng vẫn chưa làm người ta nghi ngờ thì tôi về nước xem xét thử, có ý định dò hỏi thử, nhìn xem thử có thể bởi vì đứa nhỏ mà nảy sinh hiểu lầm hoặc chuyện gì khác không, sau đó mới quyết định là có nên nói cho bọn họ biết không.
Những ngày tiếp theo tôi cố gắng ăn cái gì để đảm bảo thân thể khỏe mạnh, bác sĩ nói thai nhi của tôi bởi vì cơ thể người mẹ dinh dưỡng không đầy đủ nên có chút gầy yếu, cho nên đã bốn năm tháng còn chưa nhìn thấy được. Ôi, con yêu, mẹ thật xin lỗi con, mẹ sẽ nuôi con phát triển khỏe mạnh.
Khi đứa nhỏ được năm tháng, ở Trung Quốc cũng đã đến Tết âm lịch. Bụng của tôi cũng đã có chút lồi ra, vì thế tôi mua vé máy bay về nhà.
Cận hương tình khiếp (*). Xuất cảnh gần năm tháng nay tôi đứng ở giữa lòng thành phố B, trong lòng có những cảm xúc lẫn lộn.
(*) Cận hương tình khiếp: chỉ việc xa quê đã lâu giờ trở về sẽ thấy lòng hồi hộp.
CHƯƠNG 50
Thuộc Đình, em đã trở về, em còn mang theo một món quà tặng anh, chẳng qua món quà này hiện tại chưa thể mở ra được, Thuộc Đình, anh sẽ thích chứ?
Đi ra cửa sân bay, đối diện là một bức poster rất lớn: một cái cô gái tóc đen xõa dài, ngồi trong bồn tắm đưa lưng về phía ống kính, bong bóng màu lam nhạt dán trên người cô ấy, nghiêng theo bàn tay cô, đang cầm một chai sữa tắm, còn tay kia thì đặt lên cánh tay, nhẹ nhàng vuốt ve. Thân thể của cô gái trắng sáng như ngọc, tản ra một vẻ đẹp trẻ trung. Bên cạnh còn viết một hàng chữ to: sữa tắm Mộng Lam, chăm sóc chính mình.
Đó là bảng quảng cáo của công ty Kỷ Như Thần. Khi tôi nhìn cô gái trong bức ảnh kia không nhịn được nở nụ cười. Nụ cười này, cảm xúc này đã xa cách tôi rất lâu rồi, tôi dường như đã hòa nhập với thành phố luôn thay đổi này, như thể chưa từng rời đi.
Bởi vì cô gái trong bức ảnh kia, chính là tôi.
Khi ở nước Anh, Kỷ Như Thần từng gọi điện hỏi tôi: "Quan Tâm, chị muốn dùng bộ ảnh của em làm người mẫu cho công ty chị, có được không?"
Lúc ấy tôi liền nói: "Chỉ cần giấu mặt đi là được."
"Em yên tâm, Yêu dấu, chị khẳng định mặt em chắc chắn không để lộ." Hiện tại mới hiểu được chị ấy sao lúc đó có thể cười đến như vậy. Ha ha, trừ bỏ mặt, cái gì cũng đều lộ liễu.
Gọi taxi, tôi nói địa chỉ công ty nhà họ Kỷ. Tôi muốn đòi tiền thù lao quảng cáo, hiện tại tôi có đứa nhỏ phải nuôi rồi, muốn kiếm một ít tiền.
Đến cửa công ty chị ấy, lễ tân mới đổi một cô gái khác. Cô ấy không biết tôi, cho nên rất lịch sự mời tôi dừng bước. Tôi cũng không làm khó dễ cô ấy, nói cô ấy gọi cho thư ký của Kỷ Như Thần. Còn tôi ngồi chờ ở chỗ kia, cũng yên lặng đếm lui từng số: mười, chín, tám. . . . . . Không!
Cùng lúc đó, một tiếng "Đinh" thang máy mở ra, lao ra là một cơn lốc màu đỏ. Kỷ Như Thần như cơn gió xoáy, dừng lại trước mặt tôi: "Quan Tâm, thực sự là em, Quan Tâm, chị còn nghĩ là ai đùa giỡn chị nữa chứ."
Chị ấy ôm tôi thật chặt, liên tục hôn khắp mặt tôi, hôn đến mặt tôi đổ ngứa.
Sau đó chị ấy lại đẩy tôi ra, "Đến đây, để chị xem. Ừ, có chút gầy, tuy vậy không tệ, vẫn xinh đẹp như xưa."
Chị ấy vừa nói vừa lôi kéo tôi lên tầng, cũng như một cơn lốc tiến văn phòng, khi đóng cửa nói với thư ký: "Khả Oánh, từ giờ trở đi tôi không tiếp khách, đem toàn bộ lịch trình của tôi ngày mai dời hết."
Tôi hướng Khả Oánh lộ ra một nụ cười bất lực, sau đó bị chị ấy kéo vào cửa.
CHƯƠNG 51
Đóng cửa lại, chưa đợi tôi ngồi xuống, chị ấy đến trước mặt tôi, "Nói, em trở về làm gì? Chị không tin là em nhớ bọn chị đâu." Sau đó chị ấy nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng nhìn ra vấn đề mấu chốt, "Bụng em làm sao lớn như vậy? Đừng nói với chị cái bên trong đó là của bọn nước ngoài nha." Chị ấy bày ra cái biểu "Chị không tin đâu".
"Đúng vậy." Tôi vỗ nhẹ bụng, "Trong đây có một cậu nhóc, đây cũng là nguyên nhân mà em trở về."
Chị ấy ngồi xuống, "Thuộc Đình." Rất quả quyết, vì chị ấy hiểu rõ tôi, tôi không thể khi còn yêu Thuộc Đình mà cùng người khác có quan hệ.
"Đúng vậy." Tôi gật đầu.
"Cậu ta biết?"
"Chị nói gì vậy? Em sẽ ngốc như vậy à?" Tôi liếc chị ấy một cái.
"Ha ha a," chị ấy cười, "Vậy em dự định thế nào?"
"Chị yêu dấu ơi," tôi dựa đầu vào vai chị, "Em bị người ta bỏ rơi rồi, cho nên em chỉ có thể dựa vào chị mà thôi."
"Thôi, đừng có diễn cái trò này nữa." Chị ấy đẩy tôi ra, "Em có thể nuôi nổi một đứa trẻ không?"
"Ô ô ô, em tới để bàn với chị về tiền sữa bột." Tôi giả vờ khóc, "Chị tính tiền thù lao của cái quảng cáo kia cho em đi, em muốn mua sữa bột cho cục cưng."
Chị ấy cố nín cười, "Đủ rồi Quan Tâm, em đừng có chọc cười chị nữa, chị sẽ đau bụng mất."
Tôi cũng cười, "Nói thật, Như Thần, quảng cáo của chị chết tiệt đẹp quá đi. Nói, hiện tại có người nào đem tấm poster này ảo tưởng về đối tượng của mình không vậy?"
"Em đừng có thần kinh. Đừng quên, em là phụ nữ có thai, hãy dưỡng thai cho tốt vào. Nói tục cái gì đó?" Chị ấy trừng mắt tôi một cái, "Về phần cái poster kia, ha ha, Quan Tâm, thật không nghĩ đến, em một thân tàn hoa bại liễu (*), lại là người có ý nghĩ kỳ quái đó."
(*) tàn hoa bại liễu: người bị vùi dập, tàn tạ vì chuyện ấy đó ^~^
Bỗng nhiên chị ấy nhớ ra cái gì đó vỗ tay cười to, "Quan Tâm, em biết không? Quảng cáo của chị mới dán có hai ngày thôi, mà có một người đàn ông chạy tới đây phát điên lên, thiếu chút nữa lật luôn phòng làm việc của chị. Em đoán thử là ai?" Chị ấy làm như bán được đứa nhỏ vậy.
"Ai? Không phải là Kỷ Thiên Sứ nhà chị chứ?" Tôi thật không nghĩ ra.
"Ha ha, hiện tại người đàn ông này quả thực coi chị thành kẻ thù rồi. Quan Tâm, em nhất định phải giúp chị, chị thật không muốn công ty của chị bị tên đàn ông chèn ép đến chết đâu. Em nói đi, em cũng không phải vợ của cậu ta, cũng không phải làm trò xấu hổ gì, cậu ta làm gì mà giận dữ như vậy chứ? Bản thân cũng đã có Tiểu Bình rồi, chị chỉ dùng thân thể của em kiếm một ít lợi nhuận thôi, cậu ta mắt mũi hẹp hòi vậy đến cả gót chân cũng không cho."