Mẹ tôi đã bắt đầu nghi ngờ về những động thái bất thường của tôi. Mà không nghi ngờ sao được, tôi có triệu chứng đầy đủ của một kẻ cực kì mờ ám. Hành tung bí ẩn, đi sớm về khuya,cười một mình, hát một mình và nhiều khi cầm điện thoại lên lẩm bảm một mình. Các bạn thử yêu đi thì biết, nếu bạn để quên điện thoại trong vòng năm phút bạn sẽ cảm giác như bạn vừa mất nó cả thế kỷ ấy. Tôi thừa khôn ngoan để biết mẹ tôi nghi ngờ, nhưng tôi cũng có đầy trí thông minh để né tránh những câu hỏi hóc búa của mẹ. Vì vậy, mẹ tôi dù có nghi ngờ đến đâu cũng chẳng tìm ra được manh mối nào hết. Khà khà, quả này tôi không tự lấy làm khâm phục bản thân mình thì hơi phí, nhỉ?
Mà thôi, việc đáng tự hào nhất phải kể đến là từ nay, Lãng Tử và tôi trở thành một cặp đôi đẹp trong tòa nhà nơi chúng tôi làm việc, mặc dù đôi lúc tôi vẫn nghe thấy người ta bàn tán sau lưng rằng, “Ô, sao anh ấy lại yêu cô ta nhỉ?” Thật là lắm chuyện, có thế thôi mà các người cũng phải hỏi đi hỏi lại. Vì tôi xinh đẹp, vì tôi duyên dáng, vì tôi thông minh chứ còn gì nữa, nhiều lúc tôi muốn hét vào mặt họ như vậy. Nhưng nhờ sự kiêu hãnh thiên bẩm của mình, tôi kiềm chế được. Vẻ đẹp của tôi không cần nói ra bằng lời, nó đã toát hẳn ra bên ngoài rồi, nếu ai mà không nhận ra thì chắc chắn họ ghen tị với nhan sắc trời phú của tôi mà thôi.
Lãng Tử chiều chuộng tôi, thường mua cho tôi những món quà đẹp nhất, tôi muốn đi bất cứ đâu Lãng Tử đều sẵn lòng đưa tôi đi. Chỉ có điều, Lãng Tử cũng khắt khe với tôi, anh ấy luôn bắt tôi mặc váy điệu đà, đi giày cao gót và tô son. Những thứ đó, tôi đều ghét, nhưng vì tình yêu, tôi vẫn vui lòng thực hiện. Tôi nghĩ, khi yêu, mỗi người nên bớt đi một chút cái tôi của riêng mình để có thể hòa hợp và xích lại gần nhau hơn (Ôi cứ nói như triết gia ấy, dù điều này tôi chỉ học lỏm ở đâu thôi).
Một buổi chiều trời mưa như trút nước, tôi và Lãng Tử ngồi trong xe ô tô ngắm mưa qua cửa kính. Lãng Tử vừa nhìn mưa, vừa nghêu ngao hát vài bài tiếng Anh. Càng ngắm, tôi càng thấy Lãng Tử đẹp trai hơn bất kì người đàn ông nào tôi từng gặp. Tôi nghĩ, anh ấy thật may mắn vì đã yêu được một người biết nhìn nhận đúng vẻ đẹp của mình (Điều này phải nói ngược lại chứ nhỉ). Đúng lúc tôi đang say sưa ngắm nhìn nhan sắc của Lãng Tử thì đột ngột anh ấy quay lại nhìn tôi. Bốn con mắt chạm nhau, à không, nếu tính đúng thì phải là tám vì tôi và anh ấy đều cận. Lãng Tử ghé sát vào mặt tôi, tôi thậm chí còn nghe thấy được tiếng thở gấp và mùi thơn từ một loại nước hoa dành cho đàn ông nào đó. Tôi nghiêng đầu ra xa để che dấu sự bối rối, nhưng Lãng Tử thật lì lợm, anh ấy vẫn không ngừng thu hẹp khoảng cách giữa hai đứa. Cứ thế, tôi càng né, anh càng tiến đến. Cuối cùng, đành nhắm mắt để chờ đợi một nụ hôn như trong phim vậy (Ô, thực ra thích lắm còn sĩ). Đúng lúc, môi sắp chạm môi, kính chạm kính thì chuông điện thoại của tôi reo lên. Chúng tôi giật mình rời nhau ra, tôi cuống cuồng tìm điện thoại, bố khỉ, đứa chết tiệt nào gọi điện vào đúng lúc này nhỉ? Tôi nhấc điện thoại, là thằng Cây Sậy gọi, mưa to quá nên tôi nghe được câu được câu mất. Loáng thoáng nghe nó nói, “Đến bệnh viện ngay, thằng Bi Ve….sắp….sắp…rồi, nó đang ăn thì…gục….”. Ối trời ơi! Tôi bủn rủn cả chân tay, hét lạc cả giọng để ra lệnh cho Lãng Tử lái xe đến bệnh viện. Trên đường đi, tôi vừa lo lắng vừa băn khoăn. Thế quái nào mà thằng Bi Ve lại… phải cấp cứu được nhỉ? Hôm qua nó vừa gặp tôi và cười hô hố cả buổi cơ mà. Nghe giọng của thằng Cây Sậy có vẻ bệnh tình cũng nghiêm trọng lắm đấy, trời! Mà thằng Cây Sậy chằng bảo là nó sắp…sắp…gì đó mà. Lạy trời đừng nói là nó sắp….chết nhé. Tôi chỉ có mỗi thằng bạn, à không, tính cả Cây Sậy nữa là hai, lạy trời. Tôi vừa ngồi trên xe, vừa cầu nguyện và lần đầu tiên nước mắt tôi cứ thế chảy. Lãng Tử liếc nhìn tôi và nắm tay tôi thật chặt.
Chúng tôi hốt hoảng lao như điên trong hành lang bệnh viện. Ngó nghiêng mãi mới nhìn thấy Cây Sậy và Chuối Hột đang đứng cuối hành lang. Tôi lao đến, tóc tai ướt rũ, nước mắt lã chã (Trời ơi, đoạn này mà ai bảo tôi xấu như quỷ tôi cũng cam lòng). Thằng Cây Sậy thảng thốt nhìn tôi rồi hỏi.
“Có chuyện gì vậy?”
Ôi, thằng dở người, chính tao mới là người hỏi mày câu đó chứ. Tôi nhìn quanh quất rồi nói trong tiếng nấc.
“Bi Ve đâu? Nó đâu rồi? Nó chết rồi à?”
Cây Sậy và Chuối Hột trố mắt nhìn tôi. Cây Sậy hét lên.
“Mày điên à, chết đâu mà chết, nó đang mổ.”
Ôi trời, mổ à, mổ gì? Đã bị đến nước phải mổ thì chắc là nặng lắm. Tôi nắm tay Chuối Hột như cần sự chia sẻ, Chuối Hột nhẹ nhàng nói với tôi.
“Chị đừng lo, anh ấy chỉ mổ mấy cái mụn bọc to đùng ở…lưng…thôi mà!”
Hả? Cái quái gì thế này? Bó tay với thằng Cây Sậy, mổ mụn mà nó nói cứ như là thằng kia sắp mổ não ấy. Làm tôi rụng cả tim. Tôi vừa lau nước mắt vừa mắng nhiếc Cây Sậy, nó cũng mắng lại tôi vì tội chưa nghe xong đã nghĩ xong, nghe được câu được câu mất mà cứ suy diễn lung tung. Ờ, công nhận nó nói cũng đúng, nhưng tính tôi vốn dễ thương như thế quen rồi, làm sao mà thay đổi được cơ chứ.
Bi Ve lếch thếch đi ra khỏi phòng mổ, nhìn bộ dạng của nó không đến nỗi tồi, chỉ có điều nó không được mặc áo và lưng bị quấn một dải băng trắng muốt bắt chéo qua ngực. Nó nhìn tôi bộ dạng ướt sũng nước của tôi một cách cảm kích. Thôi thì, nó trót tưởng tượng là tôi thương nó đến mức đầu bù tóc rối thế này thì cứ để cho nó nghĩ thế đi, mất gì của bọ! Thế là tôi giả vờ xông vào hỏi han, lo lắng cho Bi Ve, mặt nó cứ hớn lên như bắt được của ấy. Khổ, bình thường tôi toàn đánh, chửi, mắng mỏ nó, gườ quan tâm thế này mà nó không cảm động mới lạ ấy.
Tôi quay sang bảo Lãng Tử về trước, anh ấy có vẻ không bằng lòng. Nhưng tôi lấy lí do là đi taxi về cùng Bi Ve cho an tâm thì anh ấy miễn cưỡng gật đầu (Thực ra tôi muốn đẩy anh ấy về để tôi xử lí hai thằng bạn nối khố). Lãng Tử vừa khuất bóng, tôi đã lao tới xỉa xói không ngừng vào mặt Bi Ve và Cây Sậy khiến “mưa” văng tung tóe vào mặt chúng nó. Khổ thân hai thằng bạn, cứ phải giơ tay lên vuốt mặt, lau “mưa” liên tục nên có cãi lại tôi được lời nào đâu. Cuối cùng, thằng Bi Ve vừa nhăn mặt vì đau vừa nói, “Vừa phải thôi, tao mới mổ xong đấy, đừng để tao mà sốc…phản vệ là chết đấy”. Úi, nó nhắc mới nhớ, thôi dù sao nó cũng vừa chịu đau đớn xong, không cần phải hành hạ nó nữa, nhỡ may sốc…phản vệ thật thì lấy gì mà đền (Mặc dù, sốc phản vệ là cái quái quỷ gì tôi đâu có biết, mà tôi cá là cái thằng ranh vừa mới mở mồm nói ở trên cũng chẳng biết luôn). Nhưng thôi, tôi sinh ra vốn có tấm lòng nhân hậu vị tha, bao la thằng cánh nên tôi tạm thời cho qua.
Đương lúc cả bọn nhốn nháo bàn bạc xem nên đi taxi hay xe ôm về, thì tôi nhìn thấy bóng áo vàng quen thuộc ngồi ở hành lang phía đối diện. Tôi dụi dụi mắt nhìn lại lần nữa, ô hay, thật là duyên kì ngộ. Tôi hét lên:
“Hoành Tá Tràng!!!”
Cả bệnh viện nhìn tôi, còn tôi đang bận nhìn Hoành Tá Tràng nên không qua tâm lắm đến những người dó, Hoành Tá Tràng đứng bật dậy đầy ngạc nhiên. Tôi nghe loáng thoáng tiếng Cây Sậy nói sau lưng mình “Hét gì mà to thế, đồ vô duyên”. Im nhé, tôi đang bận nhé, đừng có động vào tao. Tôi ra bảo với hai thằng về trước, còn tôi tí sẽ có người chở về (Tự tin thái quá không nhỉ.). Tôi lao về phía Hoành Tá Tràng như kiểu bạn thân lâu ngày không gặp mặt ấy.
Hoành Tá Tràng mỉm cười nhìn tôi, mặt có vẻ mệt mỏi. Tôi nhiệt tình hỏi thăm liến thoắng, chả hiểu hôm đó uống phải thuốc gì mà lắm mồm thế. Hoành Tá Tràng trả lời qua loa và yếu ớt. Lúc này tôi mới sực nhớ ra không hiểu anh ta đến đây làm gì. Ô hô, mình thật là có duyên quá!!!. Hoành Tá Tràng chỉ tay vào phòng trước mặt, tôi nghển cố nhìn qua cửa sổ khép hờ, thấy một cô gái tóc dài đang nằm quay mặt vào bên trong. Tôi lùi lại hỏi nhỏ Hoành Tá Tràng (Cho nó có vẻ tế nhị).
Tôi lùi lại hỏi nhỏ Hoành Tá Tràng (Cho nó có vẻ tế nhị).
“Này…anh đưa người yêu đi…giải quyết à?”
“Điên à!”
Hoành Tá Tràng trợn mắt nhìn tôi, ơ hay, tôi nói nhầm thì thôi, việc gì phải cáu thế. Đấy mà, bản chất con người nhỏ nhen thì muôn đời không thay đổi mà. Rõ ràng, tôi đã nghĩ cho thể diện của anh ta nên mới nói nhỏ nhẹ, đầy tế nhị mà anh còn không tỏ ra tử tế được chút nào. Ôi, nhưng nhân vật bí ẩn đang nằm trong kia cũng khiến tôi không thể không tò mò, thôi, cố nín nhịn một tí mà biết được thêm chuyện gì đó hay ho thì có chết ai đâu. Tôi xuống giọng hỏi Hoành Tá Tràng.
“Thế cô ta là ai?”
“Không Ai Cả”
Điên à, không ai cả mà có người nằm lù lù ra đấy à, muốn tiết lộ cũng nên tiết lộ cho người ta một cái tên đàng hoàng chứ, đằng này cứ không ai cả, không ai cả…À! Ha! Ra rồi, chính là cái đứa phiền phức hay gọi điện đó hả? Tôi sung sướng hét lên, Hoành Tá Tràng bịt mồm tôi lại, ra hiệu giữ im lặng. Tôi quá phấn khích nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Rồi nhé, cuối cùng cũng biết được Không Ai Cả là ai nhé. Hóa ra là một cô gái cơ đấy, Hoành Tá Tràng gớm thật. Chuyện này có vẻ hay và li kì phết, mình phải “moi”thêm mới được.
Nghĩ là làm (Xưa nay tôi có bao giờ nghĩ trước khi làm đâu, toàn làm xong mới hối hận), tôi ngồi xuống cạnh Hoành Tá Tràng, ra vẻ đầy cảm thông và chia sẻ, tôi đặt tay lên vai anh ta như một người bạn thân thiết.
“Dù sao, cô áy cũng còn quá trẻ…chắc anh buồn lắm!”
“Cái gì cơ?!”
Hoành Tá Tràng hỏi lại tôi.
“Thì đấy, người yêu anh mắc bệnh nan y, chẳng lẽ anh không buồn.”
“Đồ dở hơi, cô ta không phải là người yêu của tôi.”
“Ô, thế à, thế là em gái anh à?”
“Không…là…cục nợ…của tôi…”
“Ôi, anh nợ tiền cô ta? Anh không có tiền trả nên đã oánh cô ta đến mức phải nhập viện thế này à?”
“Đỗ Tiến Phương!!!Đừng có suy diễn vớ vẩn. Cô ấy vừa tự tử
“Cái gì?”
Ôi trời ơi, sao lại tự tử? Sao có người lại nghĩ đến việc tự tử trong khi cuộc sống quá dễ thương và tươi đẹp thế này nhỉ? Trên đời này tôi ghét nhất là những người hễ một tí là nghĩ đến cái chết. Xã hội bây giờ đầy những cái chết lãng xẹt và vô ích như thế. Các bạn thử tìm hiểu mà xem, mỗi ngày mở báo ra, bạn sẽ đọc không biết bao nhiêu tin, nào là tự tử vì không được yêu, tự tử vì thi trượt, tự tử vì bố mẹ mắng, thậm chí tự tử vì chán đời…Thật kì quặc, sống dễ hơn chết nhiều chứ, chết thì còn giải quyết được việc gì nữa. Tóm lại, tôi ghét cay ghét đắng thể loại hễ tí là đòi chết, còn đầy người ngoài kia khao khát được sống mà họ còn chẳng có cơ hội kia kìa. Tôi đã thuyết giảng cho Hoành Tá Tràng một bài dài về sự sống. Hoành Tá Tràng nhăn mặt nhìn tôi, “Thưa cô, cô thuyết giảng không đúng người rồi, cô ấy muốn chết chứ có phải tôi đâu”. Ờ nhỉ, sao mình cứ ba hoa chích chòe với gã hâm dở này nhỉ?
Tôi nhìn khuôn mặt không dấu nổi sự chán nản và mệt mỏi của Hoành Tá Tràng, cảm thấy thương xót cho anh ta quá. Thực ra, tình trạng của cô gái đó tạm thời ổn định, chẳng có gì đáng lo, nhưng sao Hoành Tá Tràng vẫn không cảm thấy thoải mái? Tôi cố gặng hỏi, thì ra cô gái này tự tự lần này là lần thứ năm rồi. Cứ mỗi lần không hài lòng là cô ta tìm đến cái chết, bố mẹ ly hôn – tự tử lần một, trượt học bổng – tự tử lần hai, buồn chán – tự tử lần ba, thất tình – tự tử lần bốn và bị từ chối tình cảm – tự tử lần năm. Ôi, tại sao thế giới này lại có loại người thích đưa cái chết ra làm áp lực, đe dọa người khác thế nhỉ? Đúng là đối tượng tôi ghét, máu tôi sôi len trong khi Hoành Tá Tràng đang kể. Ô, hóa ra cô ta có quan hệ gì với Hoành Tá Tràng đâu, chẳng qua lúc cô ta tự tử lần thứ hai thì Hoành Tá Tràng vô tình cứu được. Từ đó trở đi cô ấy cứ bám riết lấy anh chàng, hơi một tí là lại gọi điện dọa tự tử, hơi một tí là đi tìm gặp để khóc lóc, kể lể. Trời! Sao lại có đứa con gái làm mất hình tượng của phụ nữ Việt Nam kiên cường như mình đây chứ. Thật là không thể chấp nhận được. Lại còn có kiểu, ngỏ lời với Hoành Tá Tràng không được, thế là làm một vốc thuốc ngủ vào mồm. Điên thế là cùng, tưởng cô mà to à? Tưởng chết mà dễ à? Chẳng qua cô chưa chết bao giờ nên cô không biết sợ thôi, thử chết một lần rồi sẽ thấy (Gớm, chết rồi thì biết gì nữa mà sợ). Sao lại tự hủy hoại bản thân vì những lí do ngớ ngẩn như thế được chứ. Máu tôi sôi lên sùng sục, không được, mình phải dạy cho cô ta một bài học, mình sẽ nói cho cô ta hiểu, sống là thế nào, chết là ra sao. Tôi đứng phắt dậy, phi vào bên trong, Hoành Tá Tràng cố gắng ngăn tôi lại nhưng vô ích…
Hú hú ! ” Tâm thư” của nàng Chân Ngắn !
Gửi các bạn thân “iêu” của nàng Chân Ngắn !
Trước hết, Chân Ngắn vô cùng cảm ơn các bạn đã yêu mến và đón đọc “ Chân ngắn, sao phải xoắn” trong thời gian qua. Mặc dù, nàng Chân ngắn có vẻ hơi bị ẩm IC chút xíu nhưng vẫn… rất dễ thương, nhỉ ? ( Có tí xí hổ ).
Vì sự sĩ diện vô đối của nàng Chân Ngắn, mình xin trân trọng thông báo, tạm thời mình sẽ ngừng post truyện trong thời gian tới nhằm chuẩn bị cho việc xuất bản “ Chân ngắn, sao phải xoắn” vào tháng 12 tới. Các bạn vẫn còn.. . yêu mến và chờ đợi Chân Ngắn thì hãy đón chờ sách của mình nhé. Dự kiến Noel này cuốn “ Chân ngắn, sao phải xoắn” sẽ ra lò ạ.
Rất mong được các bạn đón đọc và ủng hộ !
Hí hí.
Ký tên,( đóng dấu cộp cộp)
Huyền le le.
Niềm vui vì được Cục Kẹo tin tưởng “trao than gửi phận” đã khiến tôi hân hoan đến độ thường xuyên nhắn tin cho Hoành Tá Tràng để thêm mắm, dặm muối cho tình cảm của họ thêm phần thắm thiết. Đương nhiên, Hoành Tá Tràng nhắn lại bằng giọng lạnh lùng vốn có “Đừng có lắm chuyện”. Ô này nhé, không phải tự nhiên thò cẳng khuấy đảo tình yêu của đó đâu nhé, đây được gửi gắm nhờ cậy hẳn hoi đấy, dù đây có hơi lắm mồm tý thôi chứ không ai có quyền liệt Đỗ Tiến Phong này vào hạng lắm chuyện đâu nhé. Tóm lại, nhân danh sự nhờ vả của Cục Kẹo xinh đẹp, tôi sẵn sàng lao vào “dầu sôi lửa bỏng” để họ được đến với nhau. Nói thật, chẳng phải tốt đẹp gì đâu, chẳng qua tôi sinh ra vốn có lòng nhiệt tình bẩm sinh nên ai nhờ là tôi giúp, giúp hết sức có thể mặc kệ kết quả sau này có thế nào đi chăng nữa (Thường thì những gì tôi nhúng tay vào đều có hậu quả).
Chính vì sự nhiệt tình thái quá đó mà tôi được Cục Kẹo khá yêu quý. Cô bé (cô ta kém tôi hai tuổi) thường gọi điện kể đủ chuyện với tôi, than phiền với tôi, cười với tôi, rồi khóc cũng với tôi nốt. Đôi khi, tôi chột dạ, nhỡ đâu cô bé lại chuyển sang yêu tôi, thay vì yêu Hoành Tá Tràng thì chắc là tôi chết mất. Tóm lại, từ khi kết bạn với Cục Kẹo, tôi trở thành một cái hũ đựng đủ các thứ tả phì lù của cô nàng yếu đuối. Ôi trời, thảo nào mà Hoành Tá Tràng sợ Cục Kẹo đến thế, đến cái đứa có đầy sức chịu đựng như tôi cũng phát hoảng nữa là. Tôi nhận ra điều đó và khuyên nhủ Cục Kẹo là phải trở nên bản lĩnh hơn, phải biết cách tiết chế tình cảm và tinh thần của mình, như thế Hoành Tá Tràng mới thích. Cục Kẹo vui lắm, mời tôi đi ăn một bữa no nê. Đấy, làm bà mối kể ra cũng ấm bụng lắm chứ, thà một lời khuyên vô thường vô phạt mà cũng được mời ăn còn gì…
Tình bạn của tôi và Cục Kẹo ngày càng thân thiết, điều đó đồng nghĩa với việc sự căm thù của Hoành Tá Tràng dành cho tôi ngày một lớn. Khổ, thế này người ta gọi là làm ơn mắc oán đây, vì tôi vốn cao thượng nên sẵn sàng bỏ qua cho anh ta, mặc dù nhiều đêm tôi vấn nghiến răng ken két vì thái độ xác xược, bất cần của lão mặt sắt đó.
Vào một ngày mùa thu gió nhẹ, chết tiệt, cứ lúc nào trời đẹp là lại có chuyện, có lẽ ông trời vẫn luôn ghen tị với nhan sắc của tôi. Các bạn thấy đấy, đẹp lắm cũng chẳng sung sướng gì đâu. Hôm đó, Lãng Tử và tôi ngồi trong ô tô nói chuyện, Lãng Tử nhìn tôi cười tủm tỉm. Tôi hồi hộp không biết có chuyện gì mà tự nhiên anh ấy lại cho xe tấp vào bên lề đường bất ngờ như vậy. Anh ấy nói, muốn cho tôi xem một thứ. Ô, nhẫn cầu hôn chăng? Mấy cái kiểu lãng mạn bất ngờ thế này người ta chiếu trên phim đầy mà, tôi lạ gì. Nói thế thôi, nhưng quả thật tim tôi cứ đập thình thịch trong lồng ngực ấy, tôi có giả vờ như mình ngây thơ lắm rồi tròn mắt nhìn Lãng Tử. Lãng Tử rút ra một sợi dây chuyền lấp lánh. Ôi, tôi lóa cả mắt, hóa ra không phải nhẫn à? Thế chắc không phải quà cầu hôn đâu, ai lại đi cầu hôn bằng dây chuyền chứ. Nghĩ thế, nên mặt tôi ngắn cũn lại, Lãng Tử ngạc nhiên pha chút buồn rầu.
“Sao, em không thích món quà này à?”
“Thực ra em không thích những đồ lấp lánh, điệu đà như thế này.” Chả hiểu lúc đó tôi nghĩ cái quái gì mà lại phun ra một câu như vậy nữa. Lãng Tử hơi nhíu mày nhìn tôi, mặt anh ấy lộ vẻ thất vọng. Tôi thấy tình thế hết sức nguy ngập nên vội sà vào lòng anh, dụi đầu lên cách tay anh và thả giọng thỏ thẻ nhất mà tôi từng có.
“Em đùa đấy! Sao anh tặng mà em không thích được chứ, bất kể cái gì được nhận từ anh, em đều thấy nó đẹp và long lanh lắm ý.”
Xong câu nói đó, tôi thấy lưỡi mình như xoắn lại, trong lòng tôi tự sỉ vả mình rằng, đồ nói dối trơ tráo. Tôi thấy tôi khốn nạn quá các bạn ạ. Tuy nhiên, câu nói dối trá của tôi ngay lập tức phát huy tác dụng, mặt Lãng Tử giãn ra, anh giang ôm tôi rồi cười rất tươi.
“Thật chứ”
“Thật!”
“Thế để anh đeo vào cho!”
Tôi e lệ gật đầu (Quả này cũng có hơi xấu hổ tí chút). Lãng Tử cầm lấy sợi dây chuyền vòng tay đeo vào cổ tôi. Đúng lúc cả hai nhìn nhau âu yếm thì tiếng còi vang lên. Cả hai giật bắn người nhìn ra ngoài, có một chú cảnh sát giao thông đang gõ cửa xe, cả hai ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì xảy ra. Và các bạn khỏi đoán làm gì cho mất công, trước mặt chúng tôi bây giờ là viên cảnh sát oan gia Hoành Tá Tràng! Trời ơi là trời! Không biết có phải vì trả thù vụ tôi giúp Cục Kẹo không mà đi theo phá đám chúng tôi như thế.
Hoành Tá Tràng hơi sững lại khi nhìn thấy tôi và Lãng Tử. Anh ta đưa mắt nhìn tôi có vẻ hơi bối rối và chỉ trong phút chốc đã lấy lại vẻ mặt sắt vốn có của mình. Lãng Tử nhã nhặn hỏi có chuyện gì không, tôi chỉ nghe bập bõm Hoành Tá Tràng nói là đỗ xe ở đường cấm đỗ. Tôi điên tiết lao đến đẩy Lãng Tử về phía sau và nói bằng giọng nhỏ nhẹ nhất có thể.
“Này, anh làm cái quái gì thế?”
“Làm nhiệm vụ!”
“Thôi đi, anh định trả thù tôi à? Bỏ qua đi…”
“Tôi không mang chuyện cá nhân vào công việc.”
Hoành Tá Tràng điềm nhiên rút biên lai ram anh ta không thèm nhìn tôi lấy một lần.
“Bảo anh ta mang giấy tờ đến đây! Anh ta tên là gì?”
“Tên á? Là Lãng Tử…. À không!”
Ôi trời, trong phút chốc tôi bỗng nhiên quên mất tên thật của Lãng Tử. Thì từ trước đến nay cứ luôn môm gọi Lãng Tử chứ có nhớ tên là gì đâu. Tôi hồn nhiên quay lại hỏi.
“Anh, tên thật của anh là gì ý nhỉ?”
Lãng Tử như chết đứng. Phải mất một lúc Lãng Tử mới lấy lại bình tĩnh và trình giấy tờ cho Hoành Tá Tràng mà không nói một lời nào với tôi. Hai người đàn ông giải quyết nhanh gọn, Hoành Tá Tràng đưa giấy phạt cho Lãng Tử và cầm bằng lái của anh ấy đi thằng. Anh ta cũng không thèm nhếch mép chào tôi lấy một lần. Thật kỳ cục, có nhất thiết phải cần hổ báo thế không nhỉ?
Hai người đàn ông này thật là kỳ cục, Hoành Tá Tràng thì nguẩy mông đi như không quen biết, còn Lãng Tử thì lên xe và mặt như đâm lên. Anh ấy không nói với tôi lời nào, ô hay, chỉ phạt có mỗi mấy trăm ngàn chứ có làm sao đâu mà phải giận đến thế nhỉ? Đến như tôi còn bị giữ xe rồi mà chỉ tức có một lúc thôi chứ có đến nỗi này đâu. Nói thế thôi, chứ tôi thừa biết Lãng Tử giận tôi vì điều gì, nhưng… tôi chỉ quên có mỗi tên của anh ấy thôi mà!!! Dù tôi có cố gắng làm lành cỡ nào, Lãng Tử vẫn giữ nguyên cái mặt sưng sỉa ấy. Thật là khó chịu, tất cả chỉ tại lão Hoành Tá Tràng khốn khiếp!!! Hoành Tá Tràng! Tôi thề sẽ trả thù!!! Chả hiểu lúc đó tôi nghĩ cái quái gì mà lại phun ra một câu như vậy nữa. Lãng Tử hơi nhíu mày nhìn tôi, mặt anh ấy lộ vẻ thất vọng. Tôi thấy tình thế hết sức nguy ngập nên vội sà vào lòng anh, dụi đầu lên cách tay anh và thả giọng thỏ thẻ nhất mà tôi từng có.
“Em đùa đấy! Sao anh tặng mà em không thích được chứ, bất kể cái gì được nhận từ anh, em đều thấy nó đẹp và long lanh lắm ý.”
Xong câu nói đó, tôi thấy lưỡi mình như xoắn lại, trong lòng tôi tự sỉ vả mình rằng, đồ nói dối trơ tráo. Tôi thấy tôi khốn nạn quá các bạn ạ. Tuy nhiên, câu nói dối trá của tôi ngay lập tức phát huy tác dụng, mặt Lãng Tử giãn ra, anh giang ôm tôi rồi cười rất tươi.
“Thật chứ”
“Thật!”
“Thế để anh đeo vào cho!”
Tôi e lệ gật đầu (Quả này cũng có hơi xấu hổ tí chút). Lãng Tử cầm lấy sợi dây chuyền vòng tay đeo vào cổ tôi. Đúng lúc cả hai nhìn nhau âu yếm thì tiếng còi vang lên. Cả hai giật bắn người nhìn ra ngoài, có một chú cảnh sát giao thông đang gõ cửa xe, cả hai ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì xảy ra. Và các bạn khỏi đoán làm gì cho mất công, trước mặt chúng tôi bây giờ là viên cảnh sát oan gia Hoành Tá Tràng! Trời ơi là trời! Không biết có phải vì trả thù vụ tôi giúp Cục Kẹo không mà đi theo phá đám chúng tôi như thế.
Hoành Tá Tràng hơi sững lại khi nhìn thấy tôi và Lãng Tử. Anh ta đưa mắt nhìn tôi có vẻ hơi bối rối và chỉ trong phút chốc đã lấy lại vẻ mặt sắt vốn có của mình. Lãng Tử nhã nhặn hỏi có chuyện gì không, tôi chỉ nghe bập bõm Hoành Tá Tràng nói là đỗ xe ở đường cấm đỗ. Tôi điên tiết lao đến đẩy Lãng Tử về phía sau và nói bằng giọng nhỏ nhẹ nhất có thể.
“Này, anh làm cái quái gì thế?”
“Làm nhiệm vụ!”
“Thôi đi, anh định trả thù tôi à? Bỏ qua đi…”
“Tôi không mang chuyện cá nhân vào công việc.”
Hoành Tá Tràng điềm nhiên rút biên lai ram anh ta không thèm nhìn tôi lấy một lần.
“Bảo anh ta mang giấy tờ đến đây! Anh ta tên là gì?”
“Tên á? Là Lãng Tử…. À không!”
Ôi trời, trong phút chốc tôi bỗng nhiên quên mất tên thật của Lãng Tử. Thì từ trước đến nay cứ luôn môm gọi Lãng Tử chứ có nhớ tên là gì đâu. Tôi hồn nhiên quay lại hỏi.
“Anh, tên thật của anh là gì ý nhỉ?”
Lãng Tử như chết đứng. Phải mất một lúc Lãng Tử mới lấy lại bình tĩnh và trình giấy tờ cho Hoành Tá Tràng mà không nói một lời nào với tôi. Hai người đàn ông giải quyết nhanh gọn, Hoành Tá Tràng đưa giấy phạt cho Lãng Tử và cầm bằng lái của anh ấy đi thằng. Anh ta cũng không thèm nhếch mép chào tôi lấy một lần. Thật kỳ cục, có nhất thiết phải cần hổ báo thế không nhỉ?
Hai người đàn ông này thật là kỳ cục, Hoành Tá Tràng thì nguẩy mông đi như không quen biết, còn Lãng Tử thì lên xe và mặt như đâm lên. Anh ấy không nói với tôi lời nào, ô hay, chỉ phạt có mỗi mấy trăm ngàn chứ có làm sao đâu mà phải giận đến thế nhỉ? Đến như tôi còn bị giữ xe rồi mà chỉ tức có một lúc thôi chứ có đến nỗi này đâu. Nói thế thôi, chứ tôi thừa biết Lãng Tử giận tôi vì điều gì, nhưng… tôi chỉ quên có mỗi tên của anh ấy thôi mà!!! Dù tôi có cố gắng làm lành cỡ nào, Lãng Tử vẫn giữ nguyên cái mặt sưng sỉa ấy. Thật là khó chịu, tất cả chỉ tại lão Hoành Tá Tràng khốn khiếp!!! Hoành Tá Tràng! Tôi thề sẽ trả thù!!!