XtGem Forum catalog
Đọc truyện

Đại ca đến trường

 

CHAP 20

-Cơm của cậu này! Ăn đi!

Vũ Hoàng đặt dĩa cơm xuống trước mặt Bảo Nam, rồi cắm cúi ăn. Vừa phải dìu Bảo Nam xuống canteen, vừa xếp hàng chen lấn mua cơm, quả thực khiến cậu tiêu hao năng lượng không ít. Nỗi khổ này, chẳng lẽ phải kéo dài một tháng thật sao? Càng nghĩ càng thấy tương lai sặc mùi đen tối, Vũ Hoàng khốn khổ thở dài, tiếp tục ăn với tốc độ ánh sáng. Chợt cậu cảm thấy mùi nguy hiểm, bèn ngước lên nhìn Bảo Nam, lúc này đang nở một nụ cười đầy ẩn ý.

-Lại có chuyện gì?

Bảo Nam vẫn không ngừng cười, đưa đôi mắt vô tội nhìn cậu, nói giọng nhỏ nhẹ:

-Thời gian này nếu không có cậu, quả thực tôi không biết làm sao cả. Cám ơn nhé!

-Cái này thì khỏi cần - Vũ Hoàng lạnh nhạt khoác tay - Cậu tốt nhất cứ ăn nhiều vào cho chân chóng khỏi, để tôi không còn phải khổ sở thế này là được rồi!

-Gì chứ, chẳng qua là mỗi ngày đưa tôi đến trường, rồi cõng tôi về phòng. Tiện thể mua hộ bữa sáng, bữa trưa…

Bảo Nam càng nói càng cảm thấy bất an, vội vã đưa tay bụm miệng lại. Nó dùng cặp mắt dò xét nhìn sang Vũ Hoàng, lúc này vì bị chạm đến nỗi đau nên đang nhăn nhó trông rất đáng thương. Bảo Nam bèn nở một nụ cười cầu hòa, đưa tay vỗ vai cậu an ủi:

-Được rồi, bị như thế này tôi cũng chẳng muốn, là do xui rủi mà. Cậu cứ nghĩ đến khoảng thời gian tôi bị hành hạ ngày trước đi, cũng khổ chẳng kém cậu bây giờ đâu!

Vũ Hoàng lườm mắt nhìn nó, rồi tiếp tục ăn. Bảo Nam bị thương như vậy, rốt cuộc còn nói nhiều hơn, thật khiến cậu đau đầu hết sức. Nhưng Vũ Hoàng chẳng yên ổn được bao lâu, vừa múc được vài muỗng đã bị Bảo Nam nhìn chằm chặp, khiến cậu không nuốt nổi cơm, bực bội ngẩng lên hỏi:

-Rốt cuộc có chuyện gì, cậu mau nói phứt ra đi. Cứ rào trước đón sau mãi thế này khiến tôi phát bực rồi đấy!

-Đúng nhỉ - Bảo Nam hồ hởi nhìn Vũ Hoàng - Vậy tôi không khách sáo nữa. Nhờ cậu kèm tôi học toán nhé!

-Gì chứ!

Vũ Hoàng nuốt vội nắm cơm trong miệng, xem chừng đang bị nghẹn rất nặng. Cậu quay sang nhìn Bảo Nam lúc này vẫn đang mở mắt rất to nhìn cậu, gạt phăng cái ý tưởng điên rồ của nó.

-Tôi không rỗi! Cậu tốt nhất là tự học đi!

-Nếu tôi đã tự học được thì việc gì phải nhờ đến cậu. Đồ keo kiệt!

-Cậu nói tôi sao cũng được, nhưng đừng hòng bảo tôi kèm cậu học - Vũ Hoàng nhún vai nói.

-Giúp tôi đi mà! Bảo Nam khẩn khoản nài.

Vũ Hoàng im lặng, cố gắng ăn nốt dĩa cơm rồi quay sang nhìn Bảo Nam, nói lạnh nhạt:

-Cậu còn không mau ăn nhanh lên! Tôi muốn về phòng!

-Biết rồi!

Bảo Nam tiu nghỉu cắm cúi ăn, nét mặt cực kì bi thảm khiến Vũ Hoàng có chút dao động. Cậu nhìn nó chằm chằm, rồi tìm cách thoái thác:

-Mà cậu cần gì phải học, cứ chép bài của tôi là được rồi!

-Không thích, tôi muốn lấy điểm cao nhờ vào thực lực của mình cơ!

Vũ Hoàng nhìn Bảo Nam một cách ngờ vực, khiến có cảm thấy hơi ngượng, đành lúng túng gãi đầu, khai ra ý đồ đen tối:

-Thật ra thì… Cậu cũng biết rồi mà, thi cuối kì sẽ trộn lớp, lúc đó tôi đâu còn ngồi cạnh cậu nữa!

-Thì cứ bị điểm kém thôi. Hình như chuyện này vốn chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến cậu mà!

-Đúng là tôi chỉ cần lên lớp đều đều là được rồi! Cơ mà lần này cô giáo lại muốn mời phụ huynh, nếu kinh động đến ba tôi thì những ngày tháng sau này tôi không được sống yên ổn đâu!

-Phiền quá! Đưa dĩa đây!

Vũ Hoàng nói, rồi đứng dậy đem đĩa đi dẹp. Xong xuôi, cậu quàng tay Bảo Nam lên vai mình, chán nản đi về phòng. Trên đường đi, Bảo Nam vẫn không chịu từ bỏ ý định, liên tục quay sang nhìn Vũ Hoàng, lúc này chỉ cách nó có vài cm, thì thầm vào tai cậu:

-Giúp tôi đi mà, kèm tôi học toán đi!

Vũ Hoàng đang gánh theo một cái bị thịt lắm điều, cảm thấy phiền như sắp chết đến nơi, bèn bực bội quay sang nó, gắt:

-Được rồi! Nhưng cậu phải giữ im lặng, cấm có được lắm mồm trước mặt tôi!

-Tôi đã lắm mồm bao giờ đâu!

-Còn cãi nữa - Vũ Hoàng phát hỏa, cố gắng kìm chế bản thân trước khi cậu nảy sinh ra ý đồ vứt quách Bảo Nam lại dọc đường - Từ nay tôi không cho phép thì không được lên tiếng, biết chưa?

-Vậy tôi muốn giao tiếp với cậu thì phải làm thế nào? Bảo Nam bướng bỉnh hỏi lại.

-Nhắn tin đi!

Vũ Hoàng bực bội nói, rồi tiếp tục dìu nó về phòng. Mới chỉ có một tuần trôi qua mà cậu có cảm giác như đã già đi mấy tuổi vậy. Trần Bảo Nam này, đúng thật đã gây ra cho cậu quá nhiều phiền phức...

CHAP 21

Trưa hôm đó, Vũ Hoàng lại tiếp tục vác Bảo Nam qua thư viện. Thật ra ở phòng cũng có thể học được, nhưng Bảo Nam nhất quyết đòi cậu đưa qua đây, lấy lý do ở phòng vừa nóng vừa bức bối. Vũ Hoàng đương nhiên hiểu rất rõ cái ý đồ bất chính của Bảo Nam, nhưng không còn cách nào khác, đành phải chiều theo ý nó. Thôi vậy, dù sao thì ở thư viện vừa được hưởng máy lạnh, lại có quy định cấm làm ồn, nhờ vậy mà cậu có được chút thời gian thư thả.

Bảo Nam đến nơi thì nhất quyết đòi ngồi ngay cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy câu lạc bộ bóng đá đang tập luyện. Cả tuần rồi nó không được ra sân, đúng là có chút bức bối. Nó thấy nhớ đội tuyển, nhớ một Duy Trường tưng tửng, một Vũ Luân chuyên bắn pháo liên thanh, và cả một Đắc Thành cần mẫn, vui vẻ. Cuối tuần này lại có trận đấu, đáng tiếc là nó không thể tham gia được. Bảo Nam quay sang Vũ Hoàng, lúc này đang thản nhiên đọc sách, hỏi dồn:

-Này, cả tuần nay cậu không đi tập luyện, định không ra sân sao?

Vũ Hoàng bỏ sách xuống, đưa đôi mắt khó chịu nhìn nó, nói:

-Đã bảo khi tôi chưa cho phép thì không được nói chuyện mà!

-Cậu đã dạy gì cho tôi đâu mà bảo tôi phải nghe lời cơ chứ!

-Thế cậu nãy giờ học được những gì rồi, hay là toàn nhìn ra sân bóng thôi hả? Đống bài tập tôi bảo cậu làm, còn chưa rớ được vào bài nào. Cậu là đang đi học hay là đi ngắm trai vậy? Càng ngày càng lộ liễu rồi đó!

-Là do tôi không biết làm mà!

Bảo Nam bị nói đúng tim đen xấu hổ cúi mặt xuống làm bài, nhưng chẳng được bao lâu thì lại ngước lên, định quay sang nói chuyện với Vũ Hoàng. Chợt nó bắt gặp ánh mắt khó chịu của cậu đang nhìn chòng chọc vào mình thì đành bất lực nằm dài xuống bàn, lẳng lặng rút điện thoại ra nhắn tin.

“Cuối tuần này có trận đấu đấy! Cậu có tham gia không?”

“Hỏi làm gì. Mau làm cho xong bài đi!”

Bảo Nam đưa cặp mắt hình viên đạn sang nhìn Vũ Hoàng, rồi bực bội giải bài tiếp. “Tên đáng ghét, dù có giỏi đến đâu cũng cần gì phải ra oai như vậy. Làm thì làm!”.

-Xong rồi đó!

Bảo Nam vừa nói vừa vứt quyển vở sang chỗ Vũ Hoàng, rồi ung dung nhìn ra sân bóng. Vũ Hoàng ngừng đọc sách, quay sang nhìn mấy bài tập nó làm, nét mặt ngày càng trở nên khó coi. Cô nhóc này, làm sao có thể lên được lớp mười vậy? Không phải là do ba đã âm thầm đút lót đó chứ!

-Sai be bét hết cả rồi! Làm lại cho tôi! Vũ Hoàng nói như ra lệnh.

-Nếu tôi biết thì đã làm đúng ngay từ đầu rồi - Bảo Nam quay sang cãi bướng - Cậu không phải là kèm tôi học sao, những câu này, tôi vốn không hiểu gì cả!

-Thật là - Vũ Hoàng bực bội nhìn sang - Thế trong giờ học thì cậu làm gì hả?

-Thì tôi chép bài cho cậu đấy, không nhớ sao? Bảo Nam câng mặt lên đáp.

-Cậu chép gấp đôi người ta, nhưng vào đầu thì chẳng được bao nhiêu cả, thật là. Chỉ cần nắm những điểm trọng yếu thôi!

Vũ Hoàng nói, rồi vứt đống bài tập sang một bên, chỉ cho nó mấy dạng căn bản. Bảo Nam chăm chú nghe, càng lúc càng thấy thấm. Nếu cậu ta cứ tận tình thế này thì đến khi thi học kì, có lẽ nó chẳng phải lo không đủ điểm trung bình nữa. Về phần Vũ Hoàng, nhìn thấy Bảo Nam lúc này đang ngồi im như một chú mèo con, há hốc nuốt từng lời của cậu thì khẽ mỉm cười. Nếu bình thường cậu ta cũng ngoan ngoãn thế này có phải tốt hơn không!

Lát sau, cậu để mặc Bảo Nam tiếp tục làm bài, rồi khẽ phóng tầm mắt về phía sân bóng. Một tuần rồi không đến tập, đúng là có hơi trống vắng. Lần trước ra sân, dù chưa hết hiệp một, nhưng vẫn để lại cho Vũ Hoàng một ấn tượng rất sâu sắc. Lần đầu tiên cậu cố gắng hết mình như vậy để giành chiến thắng. Và cũng là lần đầu tiên, cậu cảm nhận được tình đồng đội, thứ mà trước giờ một đứa trẻ cô đơn chưa hề được trải qua. Đúng là có chút ấm áp...

Vũ Hoàng vừa nghĩ vừa nhìn sang Bảo Nam, lúc này đang vừa làm bài vừa bực dọc. Cô nhóc này đúng là quá phiền nhiễu, luôn khiến cậu phải lưu tâm. Vũ Hoàng đành gấp quyển sách còn đang đọc dở lại, nói bằng giọng lạnh tanh:

-Cậu gặng hỏi chuyện tôi có tham gia thi đấu không, là vì muốn tôi dắt cậu theo cổ vũ chứ gì!

-Cậu đều biết cả rồi, còn hỏi tôi chi nữa! Bảo Nam khẽ nhíu mày ra vẻ buồn bực.

-Tâm tư cậu đều lồ lộ ra ngoài thế kia, ai mà không biết hả? Chỉ là tôi không thích chiều theo thôi!

-Đưa tôi đi xem lần này đi mà, được không? Bảo Nam quay sang lay tay Vũ Hoàng, nài nỉ.

-Phiền quá - Vũ Hoàng bực bội gắt - Chân cậu như vậy, đưa đến nơi rồi bị đám cổ động viên giẫm đạp thì làm thế nào? Lúc đó là tôi hưởng đủ đấy! Không được đi!

-Đáng ghét!

Bảo Nam vùng vằng nằm bẹp xuống bàn, thái độ cực kì bức bối. Vũ Hoàng nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của nó thì cảm thấy hơi hối hận. Chỉ có thể trách cậu không may, gặp ai không gặp lại nhằm đúng vào Bảo Nam phiền phức nhà ta. Vũ Hoàng đành chán nản thở hắt ra, nói tiếp:

-Thôi được rồi, nếu cậu chịu khó học chăm chỉ và bớt càu nhàu đi thì tôi sẽ dẫn cậu đi xem!

-Thật sao?

Bảo Nam vừa nghe cậu nói liền tỉnh hẳn, nét mặt tươi như hoa, đưa cặp mắt trong veo nhìn cậu đầy cảm kích. Vũ Hoàng nhìn thấy cảnh này thì khẽ mỉm cười, quay sang vặn vẹo nó:

-Này, cậu muốn đi như vậy, là vì Đắc Thành đúng không?

-Là vì đội mình thi đấu nên tôi mới hào hứng đi xem đó chứ, còn Đắc Thành, từ ngày bị thương đến giờ hôm nào cậu ấy chẳng qua thăm tôi!

-Nhưng cậu thích cậu ta, không phải sao?

-Phải! Bảo Nam lỡ lời khẳng định, rồi đưa cặp mắt hoảng hốt nhìn sang Vũ Hoàng, lúc này cũng đang ở trong trạng thái không khác nó mấy. Mà sao cậu lại biết?

-Tôi có bị mù đâu! Cậu suốt ngày bám dính lấy cậu ta, chẳng quá rõ rồi còn gì!

-Vậy là Đắc Thành cũng biết rồi sao?

Bảo Nam vừa nói vừa quay qua quay lại, nét mặt lộ vẻ cực kì xấu hổ. Vũ Hoàng nhìn thấy cảnh này thì đành bất lực quay sang, vỗ vai trấn an nó:

-Cậu ta cũng ngốc như vậy vậy chắc là không hay biết gì đâu. Vả lại, dù sao cậu cũng đang là con trai mà!

-Đúng thật - Bảo Nam thở hắt ra nhẹ nhõm - Tôi đột nhiên quên mất!

Vũ Hoàng nhìn thái độ thất thường của Bảo Nam thì cảm thấy hơi buồn cười. Tên nhóc Đắc Thành này, kiếp trước chắc là ăn ở không ra gì, nên mới may mắn được Bảo Nam để ý. Xem ra cuộc sống sau này của cậu ta sẽ còn rất bi thảm...

CHAP 22

Khoảng thời gian một tháng trôi chậm kinh hoàng cuối cùng cũng qua, khiến tâm trạng Vũ Hoàng phấn khởi lên không ít. Cuộc sống của cậu đã quay lại như ban đầu, thoải mái, vui vẻ, không còn phải vướng bận gì cả. Về phần Bảo Nam, đương nhiên cũng trở về cái kiếp sai vặt khổ ải của nó. Tuy có chút nuối tiếc, nhưng Bảo Nam đã không còn cảm thấy ấm ức nhiều như ban đầu nữa. Tên nhóc Vũ Hoàng này, thật ra nếu so với ngày đầu nó gặp thì đã thân thiện hơn rất nhiều rồi. Mà có lẽ, Bảo Nam vốn cũng chẳng hi vọng gì nhiều ở cậu. Hai tiếng bạn bè, đối với nó đã là quá xa xỉ.

Giờ ra chơi, Bảo Nam hí hửng vứt bỏ cặp sách , chạy vội ra canteen. Lâu rồi không được vận động khiến nó cảm thấy vô cùng bức bối. Nhưng Vũ Hoàng đã kéo tay nó lại, nói lạnh nhạt:

-Đi với tôi ra đây một lát!

-Để tôi mua đồ xong đã!

Bảo Nam vừa nói vừa gỡ tay Vũ Hoàng ra, nhưng đã bị cậu nắm chặt lôi đi. Ra phía sau dãy phòng học, Vũ Hoàng mới bỏ tay nó ra, thản nhiên đứng dựa vào gốc cây gần đó, dáng vẻ dường như là đang đợi ai. Bảo Nam thấy vậy thì khó chịu quay sang nhìn cậu, gắt gỏng:

-Có việc gì mà cậu cứ phải lôi tôi ra đây cho bằng được vậy?

-Tôi đang cần người đứng về phía mình, để đỡ cảm thấy lạc lõng. Cậu chỉ việc ngồi đấy nhìn là được rồi!

-Gì chứ -Bảo Nam chán nản ngồi xuống, nói giọng giận dỗi - Từ sáng tới giờ tôi chưa ăn gì, đang định đi mua thì lại bị cậu lôi đến đây. Có chuyện gì thì giải quyết nhanh lên đi!

Vũ Hoàng định quay sang mắng cho nó một trận, nhưng có vẻ người cậu chờ đã đến rồi. Ngọc Anh dắt theo ba cô bạn nữa đang thong thả đến, nhìn thấy Vũ Hoàng thì khẽ nở một nụ cười thật tươi:

-Xin lỗi, hôm nay lớp tớ ra chơi hơi muộn. Cậu chờ có lâu không?

-Không sao, tôi cũng vừa mới đến - Vũ Hoàng lạnh nhạt đáp - Cậu có chuyện gì thì nói nhanh đi, tôi còn phải vào lớp!

-Ơ…

Ngọc Anh bị thái độ của Vũ Hoàng làm cho bối rối, khẽ đưa tay mân mê tà áo, nét mặt đỏ ửng lên trông rất đáng yêu. Cô lúng túng ngước mặt lên nhìn cậu, nói thật khẽ:

-Hôm qua tớ có gửi một lá thư cho cậu…

-Tôi đọc rồi!

Vũ Hoàng nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của Ngọc Anh thì đành lên tiếng cắt ngang, hi vọng có thể giải quyết mọi chuyện một cách nhanh gọn. Chỉ là Bảo Nam ngồi ngay bên cạnh nghe thấy thì khẽ quay sang thắc mắc:

-Sao cậu bảo chẳng đọc thư của con gái bao giờ?

Vũ Hoàng quay sang dứ nắm đấm trước mặt Bảo Nam, cốt ý bảo nó im miệng. Cậu nhìn Ngọc Anh, nói giọng lạnh tanh:

-Cậu bảo thích tôi, còn nói nếu chấp nhận thì hãy đến đây gặp mặt, không thì cứ viết thư từ chối. Nhưng tôi không thích cái kiểu úp mở ấy, nên muốn đến gặp cậu nói thẳng luôn!

-Vậy câu trả lời là... Ngọc Anh nghe tim mình đập mạnh, cảm thấy hơi lo lắng.

-Tôi không thích cậu, hi vọng cậu từ nay đừng làm mấy trò này nữa!

Ngọc Anh đứng im lặng nghe từng lời Vũ Hoàng nói, rõ ràng đang cảm thấy rất sốc. Đành rằng cô biết cậu không có nhiều tình cảm với mình, nhưng từ chối một cách thẳng thừng như vậy, không phải là hơi tàn nhẫn rồi sao? Cô cố nén giọt nước mắt đang chực trào ra, nhìn cậu đầy căm phẫn. Con người này, không phải chỉ lạnh lẽo bên ngoài, mà ngay trong tâm khảm cũng không có chút tình cảm nào sao? Nói những lời như vậy trước mặt một thằng con trai khác, rõ ràng không để lại cho cô chút tự trọng nào. Cô thích cậu, là tội ác tày trời đến mức nào mà phải đối xử với cô như vậy?

Ngọc Anh vừa nghĩ vừa khẽ nắm chặt tay để ngăn dòng nước mắt, lúc này đã chảy dài trên má. Cô nhìn thẳng vào mắt Vũ Hoàng, nói giọng ấm ức:

-Xin lỗi, là tôi đã sai khi làm phiền cậu!

Vừa nói, Ngọc Anh vừa quay lưng bỏ đi, để lại Vũ Hoàng đứng đó, trong lòng cảm thấy hơi dao động. Cũng không phải là lần đầu cậu từ chối một cô gái, chỉ là cảm giác làm tổn thương một người quả thực không dễ chịu gì. Nhưng biết sao được, cậu không muốn dây dưa nhiều đến chuyện tình cảm. Mặc kệ vậy, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua nhanh thôi...

-Cậu định cứ thế mà đi về à?

Bảo Nam nãy giờ chứng kiến mọi chuyện, cảm thấy rất bức bối. Tên nhóc này, sao lại có thể nhẫn tâm như vậy. Dù sao Ngọc Anh cũng là con gái, không thể để cho cô ấy có một chút tự trọng sao? Bảo Nam không quan tâm cái thế giới mà cậu ta đang thu mình lại có những gì, nhưng cảnh vừa chứng kiến đã khiến hình ảnh của Vũ Hoàng trong mắt nó bỗng trở nên quá đáng ghét.

-Cậu lại muốn nói gì? Vũ Hoàng lạnh nhạt quay lại nhìn nó, chẳng mảy may để tâm đến ánh mắt sắc lạnh đang nhìn chằm chằm vào cậu.

-Còn hỏi nữa! Cậu làm tổn thương con gái người ta như vậy, sao lại có thể thản nhiên về lớp như không có chuyện gì? Tim cậu, ngoài việc bơm máu nuôi cơ thể thì không còn chút tác dụng gì sao?

-Tim dĩ nhiên chỉ biết bơm máu, còn có thể làm được gì?

Vũ Hoàng nói, rồi đột ngột bỏ đi luôn. Nhưng Bảo Nam đã nắm lấy tay cậu, lôi lại. Bảo Nam thực sự chẳng biết phải nói gì với con người này cả, chỉ là nó cảm thấy ấm ức thay cho Ngọc Anh. Phải tận mắt chứng kiến cảnh này, khiến nó chỉ muốn đấm cho Vũ Hoàng vài cái, tốt nhất là hủy hoại đi cái gương mặt đẹp trai vô cảm của cậu ta cho rồi, xem sau này cậu ta còn vênh váo nữa được không?

Vũ Hoàng nhìn thấy thái độ của Bảo Nam thì bực bội ra mặt. "Thật là, cậu ta nghĩ ai cũng như mình, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cứ việc cười à". Cậu lạnh lùng gạt tay nó ra, gắt gỏng:

-Cậu bỏ cái thói hễ chút là lên án người khác đi! Rốt cuộc thì cậu hiểu tôi được bao nhiêu? Tôi không thích thì nói không thích, chẳng việc gì phải cảm thấy ray rứt cả. Mà chuyện này thì có liên quan gì đến cậu? Tốt nhất là đừng có làm phiền tôi, kẻo tôi nổi nóng đấy!

-Cậu suốt ngày chỉ biết nổi cáu thôi - Bảo Nam bực bội hét vào mặt Vũ Hoàng - Tôi cũng là con gái, tận mắt chứng kiến một tên con trai tồi tệ như thế sao có thể làm ngơ được!

Vũ Hoàng lúc này tâm trạng đang không tốt, chẳng còn chút sức lực nào mà cãi nhau với nó nữa. Cậu đi rất nhanh về phía lớp học, bỏ mặc Bảo Nam đứng đó chỉ còn nước bất lực nhìn theo. Nó thoáng nghĩ đến những lời cậu nói vào hôm sinh nhật, cảm thấy máu nóng dâng lên ngùn ngụt. “Cậu là người thế nào, tôi quả thực không muốn biết. Nhưng cái cách cậu hành động thực sự khiến tôi quá chán ghét rồi!”

Chỉ là ở bức tường bên cạnh, lúc này cũng đang có một người với tâm trạng rối bời như Bảo Nam. “Là con gái sao? Vậy suốt thời gian qua, cậu đã dối gạt tôi à? Còn ở chung với Vũ Hoàng nữa, thật…” Đắc Thành cứ thế đắm chìm trong đống suy nghĩ ngổn ngang, sắc mặt bỗng trở nên nhợt nhạt. Sự việc bỗng dưng xảy đến quá bất ngờ, khiến cậu thật sự không có cách nào đối mặt.


Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com