Đọc truyện

Trái tim chàng thỏ đế - phần 6


Ủa sao đang nói chuyện người yêu lại tắt đi vậy? - Híc, nói lâu quá! Hết tiền luôn òy. Đợi khoảng 10 phút nữa gọi lại cho Keng nhé! 10 phút, rồi 15 phút,... không thấy di động của mình rung, Keng gọi lại cho Tuấn chỉ nghe những tiếng tút dài không hồi đáp. Tuấn chẳng chịu trả lời điện thoại nữa. Kiên trì khoảng chục lần Keng đi ngủ. Chả hiểu nổi người yêu online của mình sao nữa. [Bùn như con chùn chùn] Ngày giỗ, Keng đi chơi dưới Bà Rịa. Chiều đang tung tăng ngắm cảnh thị xã thì có một số máy lạ gọi đến. Bắt máy Keng nhận ra ngay giọng Tuấn: 
- Sao hôm qua nói gọi lại mà Keng đợi hoài chẳng thấy. Người ta gọi mà cũng không thèm bắt máy nữa chứ! Ghét quá đi! - Khổ quá à! Vừa mới cầm máy lên định gọi cho Keng thì bị giật xừ mất. Hôm nay phải gọi cho Keng bằng số khác đây này. 
- Híc... Sao người yêu đen đủi thế nhỉ? Mới mất xong giờ lại mất nữa. Thế là chia buồn, thế là an ủi, thế là nói linh tinh chuyện,... biết Keng đang đi chơi nên để treo một lời hẹn vô thời hạn nữa: Khi nào có cơ hội thì gặp nhau sau. *** Hơn một tuần, Keng thì chẳng nhớ gọi điện hỏi han ai bao giờ, Tuấn có lẽ bận hoặc sao sao đó nên chỉ thỉnh thoảng online vu vơ vài câu chat. Và rồi "ghen tuông ảo" dẫn đến cuộc hẹn trước cổng trường Đại học Sư phạm. 7h kém 10 Keng phone cho Tuấn, nói là đang có mặt ở chỗ hẹn. Keng ngồi nghịch điện thoại, bấm linh tinh trong lúc chờ đợi. Khá lâu sau quay đầu lại nhìn nghiêng ngửa đã thấy Tuấn đứng gần đó tự bao giờ với nụ cười thường trực trên môi, nửa ngây thơ, nửa bí ẩn. Keng thắc mắc Tuấn vào trong trường làm gì thì nhận được lời giải thích ba mẹ của Tuấn dạy trong đó. Thảo nào Tuấn theo nghề sư phạm. Ngạc nhiên tập 1. Trước khi đi ăn Tuấn dẫn Keng ghé qua 1 chỗ có treo biển hiệu to oành: Váy cưới - Trang điểm cô dâu... Keng đứng ngoài chờ, Tuấn đi vào nói cười gì đó với nhân viên trong tiệm. Vài phút sau quay ra, Keng nháy mắt: "Chuẩn bị cho lễ cưới hả?". Tuấn không trả lời, cười bí hiểm nữa. Hai chiếc xe lướt song song nhau trên đường, Tuấn nói: "Keng thích thì có thể đến đấy may đồ!", "Keng chưa có nhu cầu!", "Cái tiệm đó là của mình bỏ vốn ra thuê người quản lý...". Ngạc nhiên tập 2. Keng không bao giờ có những đề xuất tốt trong chuyện ăn uống. Rốt cuộc hai người đi loanh quanh một lúc mới đến quán Đo Đo (nghe nói là của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh). Lựa một bàn trên lầu và chọn món, trong lúc đợi chờ họ bị thu hút bởi câu chuyện từ bàn bên gồm 2 người đàn ông và 1 người đàn bà. Giọng điệu đầy bất mãn và tự mãn của một người đàn ông về quy định của nước Việt trong nghệ thuật khiến ông ta không triển lãm ảnh Art Nude được chứng tỏ ông ta là nhiếp ảnh gia Thái Phiên. Người đàn ông còn lại là giám đốc một nhà xuất bản. Người đàn bà có thể cũng là một cây bút. Keng xì xào với Tuấn về trường phái Art Nude gây tranh cãi mà Thái Phiên đang cố làm một cuộc cách mạng. Tuấn rất tự nhiên: "Có vẻ họ hợp với Keng đấy! Qua đó làm quen đi!". Keng ngượng ngùng: "Hợp đâu mà hợp...", vậy mà cuối cùng Tuấn cũng gây được sự chú ý khiến những người lớn tuổi ở bàn bên qua trao namecard cho hai đứa và hẹn hò một ngày nào đó cùng nhau café. Trong mắt Keng, Tuấn là một người trẻ rất tự tin. Ngạc nhiên tập 3. Đầu bữa ăn, Tuấn nhận một cuộc gọi, Keng nghe loáng thoáng: "Có chuyện gì nào?... sao mà chưa ăn tối?... đi ăn một mình đi... không có người đi cùng thì không chịu ăn à?... Thôi tự đi ăn đi!...", rồi Tuấn thở dài một cái vẻ không hài lòng. Keng lí lắc: "Hình như là hơi tàn nhẫn đó!", "Thà lạnh lùng như thế để họ khỏi nuôi hy vọng. Keng nghĩ có đúng không?". Keng thì không nghĩ nhiều, chỉ ảo tưởng đơn giản: Có một người con gái bị bỏ rơi và mình có diễm phúc được nhận sự quan tâm của Tuấn. Ngạc nhiên tập 4. Đồ ăn trên bàn được giải quyết gần hết, Tuấn hỏi Keng: 
- Đã xong vấn đề chính chưa? - Ủa thế còn vấn đề phụ nữa sao? - Chẳng có vấn đề phụ nào hết. Mà là qua vấn đề chính khác. 
- Thế thì gọi chuyện ăn uống là vấn đề cấp bách đi. Keng sẵn sàng lắng nghe người yêu nói nè! - So...! Thực sự mình chẳng biết bắt đầu từ đâu. 
- Người yêu định nói về chuyện gì? Về Keng hả? - Hình như là thế! Nhưng mình không làm cách nào để dẫn dắt được cả. 
- Thì người yêu nghĩ gì nói nấy đi... Rắc rối hóa làm chi! thoại lúc nãy? - Tuấn gọi cho Keng hay Keng gọi cho Tuấn? - Thì Keng gọi cho mình chứ đâu! - Ơ, thì người yêu gọi cho Keng, hỏi Keng rảnh không? Keng nói rảnh, người yêu hẹn gặp Keng, nói khi nào Keng đến thì gọi, nên Keng gọi chứ sao? - Tớ đang băn khoăn: Chúng mình là gì với nhau? - Trời đất! Là người yêu trên mạng chứ sao. Ngoài đời chúng ta đã làm gì vượt quá giới hạn của những người bạn bình thường chưa? - Tất nhiên là không! Nhưng tại sao Keng không cảnh giác chút nào! Nhỡ mình là người xấu thì sao? - Xấu sao phải đợi đến tận giờ mới bộc lộ? Mất công chơi trò mèo vờn chuột ghê! - Nếu mình có ý đồ gì xấu với Keng, mình không phải đợi đến tận bây giờ. Nhưng Keng không hiểu dân gian vẫn nói: chẳng mèo nào chê mỡ hay sao? - Đã từng có một người nói với Keng rằng: Để ăn một miếng mỡ con mèo sẽ căn cứ trên 3 yếu tố. Một là nhìn miếng mỡ đó có ngon không? Hai là ăn miếng mỡ đó có bị mắc nghẹn không? Ba là xung quanh miếng mỡ đó có miếng mỡ nào ngon lành hơn không? Mà Keng nghĩ Tuấn có rất nhiều người vây quanh, đâu đến lượt mình! Hihi - Thực tế mình có rất nhiều bạn như Keng. Từ Nam ra Bắc, người Việt lẫn người nước ngoài, có người thổ lộ thẳng thắn, có người âm thầm đi theo, có người chỉ đứng nhìn và im lặng,... Nhưng duy nhất có Keng dám nói với mình cái từ đấy. 
- Từ nào vậy người yêu? Nói nhiều quá nên chẳng nhớ mình đã nói gì cả? hị hị... 
- Đó, cái từ Keng hay gọi mình ý! - "Người yêu" á? - Ừh! Nên tớ mới không hiểu giữa chúng ta là gì? Keng biết gì về tớ và tớ biết gì về Keng? - Nói thật nhé! Theo cảm nhận thì Tuấn không biết gì về Keng nhưng Tuấn có thể hiểu Keng là con người như thế nào? Còn Keng á! Chẳng biết và cũng chẳng hiểu gì về Tuấn cả. Nhưng chuyện đó thì có gì là quan trọng đâu? - Rõ ràng là Keng không quan tâm chứ không phải là không biết! Đúng không nào? - Kỳ ghê! Người yêu nói rằng chúng ta chỉ yêu online thôi nhé! Gọi Keng là người yêu cũng chỉ để cho vui thì Keng ngộ nhận làm gì? Tự nhiên quan tâm đến người yêu quá sẽ khiến ai đó phiền lòng thì sao? - Chắc là cũng sẽ có một vài người phiền lòng! - Vậy bây giờ người yêu có thích Keng quan tâm không? Gì chứ Keng dễ tính trong mấy chuyện này lắm! - Thôi xin! Keng cứ dễ tính như thế không tốt đâu! Đem mỡ treo trước miệng mèo không à! - Á! Người yêu đang định ví Keng là mỡ, còn người yêu là mèo sao? thế mà! Cặp thành một đôi rồi chỉ để... 
- Nếu đã cặp thành đôi thì người yêu không nên gọi là Mỡ Mèo gì đâu. Miếng mỡ chỉ để ăn một lần thôi! - Biết là thế! Nhưng cái suy nghĩ của dân mình thì vẫn là chuyện mèo mỡ mà! Chính vì thế đến tận giờ mình không lựa chọn bất cứ ai. Ba mẹ mình thúc mình ghê lắm. Nhưng cái chính là mình chưa đủ khả năng lo cho bất cứ ai, hiện thời mình chỉ có thể lo cho bản thân mình... 
- Lo vì sợ người yêu bị Gay chắc? Hĩ hĩ - Nói chung là mình không rõ Keng nghĩ gì về mình. Nhưng đừng có coi mình là người tốt quá! - Trước giờ trong mắt Keng lúc nào người yêu cũng tuyệt vời hết á! - Thế hôm nay đã tìm được điều xấu xa nào chưa? - Để nghiệm lại đã... ngộ tính của Keng hơi kém mừ! Cuối cùng cho câu chuyện, phải chăng Tuấn muốn trở thành một người xấu đối với Keng? Mà định làm một người xấu đến mức nào? Tuấn luôn luôn là một chàng trai bí ẩn đối với Keng, mỗi lần gặp là đem lại bao khám phá thú vị. Và giờ đây Tuấn muốn Keng nhìn mình với một đôi mắt cảnh giác, một sự đề phòng vì Tuấn không phải là người tốt. Tuấn sẽ phá hỏng câu chuyện tình online đầy lãng mạn bằng cách nào đó chăng? Hay chỉ đang cố demo cho một lời nhắc nhở về lối sống của Keng? Đã quá từng trải và vô cảm với bao điều, đã biết quên đi những nỗi buồn bi thảm, những thù hận, những ngọt đắng của thăng trầm,... liệu Keng có còn biết đau nếu Tuấn thực sự trở thành một con người xấu? Ngạc nhiên toàn tập và một bí ẩn đang chờ phía những ngày chưa tới. 9h30 quán đóng cửa, tạm biệt những nhà văn nghệ sỹ mới quen, hai người cùng đi một đoạn đường trước khi rẽ hướng trở về nhà. Tuấn nói nếu Keng muốn gặp những người như Thái Phiên hoặc nổi tiếng hơn nữa thì Tuấn sẽ dẫn đi, nhưng thực sự Tuấn không hợp với giới văn nghệ sỹ, nói chuyện thấy sao sao ấy. Tuấn kể có nhiều cuộc giao tế buộc phải ăn nhậu cùng nhau nhưng thực chất vô vị kinh khủng. Keng hỏi sóc một câu: "Người yêu đi ăn cùng Keng có thấy vô vị không? Vì Keng đâu có giúp ích được gì cho người yêu đâu nà!". Tuấn méo mặt than rằng mình cứng họng với câu hỏi này. Keng vênh váo: "Chỉ là hỏi thẳng nói thật thui mừ!" trước khi vẫy tay chào Tuấn rẽ về con đường của mình. Bước vào phòng, đồng hồ chỉ 10h. Keng định bụng nhắn cho Tuấn cái mesg tình cảm kiểu: "Này người yêu! Từ giờ Keng sẽ quan tâm đến người yêu nhé!" nhưng lại thôi. Làm điều gì đó quá lố đều không tốt. Huống hồ Keng không được trao cái sứ mệnh can dự vào cuộc sống của Tuấn. Chỉ là hai tâm hồn bối rối trên mạng ảo tìm thấy nhau. Và rồi cũng chẳng ai giúp được ai gỡ bớt những mối rối. Họ chỉ trò chuyện để có thể tĩnh tâm hơn rồi tỉnh táo tháo mớ bòng bong cuốn vào đời trong dòng sông sinh tồn đầy bất trắc. Giữa họ là những hư ảo chân thành. Keng nghĩ, nếu gặp Tuấn theo kiểu tình cờ ngoài đời, Keng sẽ yêu Tuấn dù là đơn phương. Nhưng thật may mạng ảo và blog vô hình tạo thành rào cản để ngăn những khổ đau bi lụy của chữ tình. Keng không tin vào tình yêu đẹp trên Net, nhưng lại thực sự tin thế giới số tồn tại sự chân thành nếu những người online sống thật với chính mình. Tuấn cho biết giữa tháng 5 sẽ quay trở lại Thái hoặc qua bên một nước nào đó học tiếp tiến sỹ. Như vậy trong vòng 4 năm nữa sẽ rất khó về Việt Nam. Xuân thì chóng qua, khó thiếu nữ nào có thể chờ đợi quá lâu. Không biết Tuấn có lấy vợ trong vòng 1 tháng nữa. Tất nhiên người Tuấn lấy không phải là Keng. Tuấn có gia đình rồi thì chắc Keng sẽ hơi buồn. Nhưng nếu Tuấn bỏ lỡ đi một hồng nhan tri kỷ đã gắn bó bao năm thì cũng thấy tiếc cho Tuấn lắm. Đến cuối cùng Keng cũng chẳng hiểu mình mong muốn điều gì nữa. Luôn nghĩ rằng trong lòng mình Tuấn là người yêu online, vẫn thích đôi khi gặp nhau và cùng đối mặt triết lý về chính câu chuyện cuộc đời của mỗi người để thấy rằng: Ít ra đã có một mối tình ảo đầy thi vị và đẹp nhẹ nhàng. Tình online của Keng như một cánh diều chấp chới trong gió, cao quá dễ dứt dây mà thấp quá lại không thể bay được. Hãy cứ vừa một khoảng cách để thu trọn vào tầm mắt cánh diều mộng mơ cõng bao ước vọng, để rồi chúng ta còn có những cuộc bay dài trong cái thế giới thực ảo đan chéo như muốn hòa tan tất cả mọi ranh giới. Thế nhé người yêu online!

Nguồn: 15giay. xtgem. com

- Mình có một nguyên tắc không ngồi với con gái quá 11h khuya và nếu đi chơi với bạn gái thì sẽ đưa về nhà trước 9 rưỡi tối. Nên chuyện sẽ "chấm hết" ở đây. 

- Coi mình như là một thằng bạn được không? - Không được! Chấm hết. Tuấn ghé sát tai tôi và kéo dài từ "chấm hết". Cậu xách cặp và đứng sẵn sàng trong tư thế quay gót khi tôi cố ngồi nán lại chiếc bàn nhỏ bên ô cửa kính của café Vòng Xoay. Tôi nài nỉ: 
- Mình muốn nói với bạn một điều, chỉ cần 5 phút thôi. 
- 11h rồi và nhà mình ở rất xa. Chấm hết nhé! Mình về trước đây! Tôi líu ríu nhặt nhạnh đồ quăng vào túi rồi chạy theo cậu xuống lối cầu thang. Tuấn nhất quyết không chờ tôi, ngồi lên xe và nổ máy. Tôi đứng sát đầu xe Tuấn, nghe tiếng gừ gừ của động cơ... và thò tay vặn chìa khóa về nút Off. Tuấn cười vặn trở về chế độ On và đề máy, tiếng xe lại gừ gừ như con thú sẵn sàng phóng đi. Tôi cười nhã nhặn, rồi bình thản rút chìa khóa xe của Tuấn ra cầm ở tay, Tuấn lắc lắc cái đầu, đường chỉ giữa hai môi tạo thành hình một cánh cung cong cong. 
- Vậy có gặp nhau nữa không nè? - Tôi hỏi - Có! - Tuấn trả lời và lại kéo dài giọng ra như để tăng sự khẳng định. 
- Bao giờ nè? - Tôi dai dẳng, tha thiết. 
- Mình sẽ gọi điện cho bạn! - Tuấn nhìn tôi, đôi mắt sóng sánh chân thành như những lần trước đã từng hứa bất cứ điều gì đó. 
- Ngày mai được không? - Tôi lẵng nhẵng đòi hỏi. 
- Mình phải xem lại, vì ngày lễ phải dành cho ba mẹ! - Cậu bặm môi một thoáng - Mình hứa gọi là sẽ gọi. Từ trước đến giờ mình đã thất hứa với bạn bao giờ chưa? - ...thì chưa! - Tôi cắm lại chìa khóa và mở điện chiếc xe của Tuấn - Mình chờ đó! Người con trai ấy phóng xe đi, như đang muốn trốn chạy thật nhanh, ít ra thì hành động của cậu ấy làm tôi nảy ra suy nghĩ như thế. Những lần trước cậu luôn từ từ chào tôi trước khi chia tay. Và lần này có lẽ tôi thực sự đã đem phiền phức đến cho cậu ấy, rồi tự đẩy mình vào hoàn cảnh bị bỏ rơi. Người ta e ngại tôi, hoặc sợ tôi đến nỗi chạy mất dép. Còn lời hứa với tôi e rằng lơ lửng ở một khoảng cách rất xa. Chúng tôi là hai vị khách cuối cùng rời quán café Vòng Xoay thưa vắng. Xe cộ và người vẫn ào ạt chạy quanh cái vòng xoay to lớn như vẫn luôn luôn thế. Tôi lững thững dạo bộ về căn phòng của mình cách đó vài trăm thước. Đã rất khuya với những người nghiêm túc. *** Tuấn in vào tâm trí tôi qua khái niệm "người yêu online", nói lời chào đầu tiên từ cuối tháng 10 năm ngoái. Nhí nhố nhận nhau làm "ngừi iu" mãi đến dịp tết Mậu Tý khi cậu bên Thái Lan về thăm gia đình, chúng tôi mới gặp nhau ngoài đời lần đầu tiên. Tôi đổi cách xưng hô sang "người yêu" kể từ đó. Cho đến giờ, nếu không kể buổi tối ngày hôm nay, chúng tôi gặp nhau 6 lần. Chẳng biết Tuấn nghĩ gì về tôi? Còn ở phía một đứa con gái thích những gì hào nhoáng, màu mè, phù phiếm là tôi đã không ngần ngại nói rằng: Tôi thích Tuấn vì sự bí ẩn thú vị. Con người không phải là thần thánh, nên Tuấn đã cảnh báo tôi rằng cậu không hề hoàn hảo như trong suy nghĩ của tôi. Tôi gật gù một cách đại trà và nhận ra rằng tình cảmmình dành cho cậu ta càng ngày càng lớn. Lớn hơn cái cụm từ "người yêu online" rất nhiều. Một người giấu mặt tự xưng là Cốp (nghe đâu là em họ của Tuấn nữa) nói với tôi rằng: "Rõ ràng là Keng thích Tuấn. Đừng giữ trong lòng sẽ nặng nề lắm. Mối tình đau khổ là mối tình lặng câm...". Tôi chat rằng: "Keng lăng nhăng lắm, nên việc yêu thích một ai đó là điều dễ dàng, vì vậy nếu có yêu Tuấn cũng chẳng có gì lạ". Cốp gõ trên màn hình: "Vậy thì hãy nói cho Tuấn biết điều đó!" Tôi nhanh nhảu: "Vậy thì Cốp hãy nói với Tuấn rằng: Keng rất thích Tuấn đi. Tuấn vừa biết được tình cảm của Keng, còn Keng sẽ không phải xé bỏ cái quy luật con gái không được nói lời tỏ tình với con trai trước!" Cốp khăng khăng rằng sẽ không nói, vì Cốp không phải là kẻ buôn chuyện. Cốp là đàn ông. Đàn ông phải ra dáng đàn ông. Tôi xỏ xiên: "Chẳng phải khi Cốp chat với Keng cũng chỉ toàn là tám chuyện về một người thứ ba sao? Như thế là đang buôn chuyện đó!". Tất nhiên Cốp không có một lời giải trình hợp lý, chỉ nói rằng đó là một chuyện hoàn toàn khác. Tôi nói chẳng rõ thật lòng hay còn đùa giỡn: "Được rồi, lúc nào đó Keng sẽ ngỏ lời với Tuấn rằng: "Keng thích Tuấn" theo mong ước của Cốp nhé!". Nếu móc trái tim tôi ra tra khảo, chắc rằng nó cũng sẽ khai rằng có thích Tuấn. Chỉ chưa rõ ở mức độ nào thôi. Đã nói tôi là một cô nàng thích những hào nhoáng như loài thiêu thân lao về phía ánh sáng rồi mà. *** Một cô bé comment trong blog của tôi viết về Tuấn: "Thật tình cờ khi người yêu online của chị cũng đã là người yêu cũ của em...". Tò mò, chúng tôi chat với nhau, cô bé kém tôi với Tuấn vài tuổi. Khi những câu chuyện về quá khứ, về hiện tại được kể hết ra, theo cách nhìn nhận của mỗi người trong cuộc, cô bé và tôi hẹn uống café. Theo thói quen cũ của mình, tôi chờ ở Vòng Xoay, bởi dễ tìm cho cô bé, còn tôi có thể rảo bước từ căn phòng của mình qua mà không cần bất cứ phương tiện giao thông nào ngoài đôi chân mang dép. Tôi ngồi từ trên lầu, ngắm xuống nút thắt giao thông rộng rãi. Người chạy xe máy đông như một đồng ốc bươu dồn đẩy. Thấy mình đang cố tạo một tình huống buồn cười. Gần 1 tiếng sau cô bé đến. Bắt đầu câu chuyện bằng ngoại hình bên ngoài khác hay giống những avatar trên mạng, rồi rất tự nhiên Tuấn trở thành chủ đề chính của việc gặp gỡ. Tôi táy máy nháy vào số Tuấn, chờ vài khoảnh khắc Tuấn gọi lại. Tôi than thở, buồn quá đang ngồi café và muốn Tuấn ra cùng cho vui. Tuấn la rầm trời lên rằng mình đang cài lại máy vi tính nên sẽ rất lâu. Tôi nhõng nhẽo, nằng nặc bắt Tuấn hứa phải ra dù có thể sẽ đến tận 10h khuya. Cô bé cũng tự nhiên hiếu kỳ muốn gặp Tuấn xem dạo này thế nào. Vậy là cả hai cùng chờ. 10PM, tôi thấy Tuấn tấp xe lên lề của quán. Cô bé canh được giờ Tuấn đến nên đã vào restroom. Tuấn ngồi đối diện tôi, nhìn và hỏi: "Keng lạ lắm, có chuyện gì thì nói cho mình nghe đi!". Tôi ấp úng chưa kịp tìm cách nào cho việc bắt đầu tóm lấy giọng nói của mình để nhả chữ ra thì mắt Tuấn đã hướng về phía góc quán, hai tay khẽ vỗ vào nhau, nở một nụ cười. Cô bé quay trở lại. Và tôi biết cả 3 người đều bối rối khó xử. chàng nữa. Nàng đã là một hồn ma, đã cách biệt với chàng cả một thế giới, nàng sẽ xóa sạch ký ức về chàng, về những đắng cay lầm lạc để có thể bình an qua những kiếp luân hồi. Nếu trở lại làm người, nàng mong một cuộc sống tốt hơn. Nàng đã lạc lối trong kiếp này, nàng đã cố gắng thay đổi, vậy mà ... Quá khứ, nàng đã trượt dài trong sự suy đồi đạo đức. Đàn ông muốn ngủ với nàng phải mất tiền. Nàng nghĩ làm đĩ giống như việc đi "bán lẻ" cho hết thằng nọ thằng kia chà đạp thân xác, mà mỗi lần ngủ với 1 gã đàn ông mới thì cảm giác phẩm hạnh bị bào mòn đi một lớp. Nàng sợ đến lúc nào đó phẩm hạnh của nàng kiệt quệ, nàng sẽ trơ ra như gỗ đá. Nên nàng đủ khôn để kín đáo biến mình thành một loại gái bao trá hình dưới chữ "tình", nàng bán thể xác mình nhưng không hề cùng hệ với những con đĩ rẻ mạt chất đầy trong các bar, vũ trường, lố nhố ở các tụ điểm ăn chơi. Gần 10 năm nàng cũng chỉ mới "bán buôn" cho chưa tới 10 người đàn ông. Họ có tiền nhưng ngặt nỗi đều có gia đình. Dĩ nhiên nàng chẳng yêu ai. Tình đổi tiền, yêu sao nổi. Cặp với người đàn ông có vợ, những ngày lễ nàng luôn một mình, họ phải trở về với nghĩa vụ của mình. Trong một dịp lễ lớn nàng lang thang ra biển đổi gió, gặp chàng, trò chuyện, trao nhau số điện thoại, thỉnh thoảng café ở thành phố. Qua một dịp lễ nữa, chàng rủ nàng ra biển, về nơi 2 người gặp nhau lần đầu tiên. Chàng ngỏ lời yêu. Nàng hiểu là mình cần chàng trong cuộc đời. Cần thực sự. Nàng giấu nhẹm quá khứ của mình, đoạn tuyệt với những người đàn ông cũ và yêu chàng một cách vừa dịu dàng, vừa mãnh liệt. Chàng tuyệt nhiên cũng chẳng bao giờ hỏi về cuộc sống trước đây của nàng. Chàng thấy nàng nhu mỳ đúng điệu gái ngoan, ngoài việc theo một vài khóa học, hầu hết thời gian còn lại nàng ở nhà thêu đan, cắm hoa, luyện thư pháp và cả vẽ tranh nữa. Nàng muốn vẽ một bức tranh "Hoa hướng dương" thật lớn, thật đẹp tặng chàng. Hoa hướng dương tượng trưng cho lòng ngưỡng mộ. Nàng yêu chàng. Trao trọn con tim cho chàng được gần năm, một buổi tối nàng đứng trước căn hộ nhỏ của mình, tiễn chàng về. Chàng đi khỏi, nàng đảo gót định quay vào nhà thì chiếc ô-tô dừng gần đó nháy đèn, rọi luống sáng vào nàng. Nàng nheo mắt nhìn và hoảng hốt với biển số rất quen. Chủ nhân chiếc xe đó là một người đã từng bao nàng. Bước đến gần chiếc xe, người đàn ông ra dấu nàng mở cửa ngồi vào. Ông ta kể đã li di vợ và tự nhiên giờ đây ông thấy rất cần nàng. Nàng từ chối ông, nàng nói đã có người yêu, nàng muốn một cuộc sống yên ổn,... nàng bỏ mặc ông ngồi đấy và bò vào nhà. Thời gian sau đó ông tìm mọi cách tiếp cận nàng, ngọt nhạt rồi cuối cùng đe dọa sẽ kể cho chàng nghe về quá khứ của nàng. Nàng cầu xin ông buông tha, ông nhất quyết phải được ở bên nàng một lần cuối. Nàng miễn cưỡng chấp nhận để bảo vệ sự bình yên của mình. Nàng là một con điếm đã hoàn lương, song đời luôn thích khuấy động trớ trêu. Sau cái thỏa thuận với người đàn ông cũ, đột nhiên chàng biến mất. Điện thoại khóa, nhà đổi chủ, cứ như chàng bốc hơi khỏi trái đất. Sau cuối nàng tự an ủi lấy lòng, chắc chàng đã chán nên mới bỏ trốn khỏi cuộc đời nàng, dẫu sao nàng cũng đâu có xứng đáng với chàng... 3 tháng sau, chàng lại ngưng đọng thành một thực thể trước mặt nàng, ném cho nàng mớ tiền để sỉ nhục, nghiền nát trái tim nàng. Nàng không chịu được nỗi đau đó, nên nàng chết. Đơn giản như bao câu chuyện trên đời. Chết cũng nhanh chóng như biết bao cuộc tự sát khác. Nàng chết. Nàng đã chết! *** 


Đọc tiếp: Trái tim chàng thỏ đế - Phần 7

Trang Chủ » Truyện » Truyện Teen » Trái tim chàng thỏ đế
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com

Teya Salat