XtGem Forum catalog
Đọc truyện

Trái tim chàng thỏ đế - phần 7


Chàng nói với nàng: con gái chẳng ảnh hưởng đến ý chí của chàng trong cuộc sống, tất cả đã được lập trình sẵn, như một cỗ máy tự động hóa, nhưng chàng lại có số sát gái, nên chính điều đó sẽ giết chết chàng. Hai điểm mạnh vượt trội đối nghịch nhau trong một con người liệu có làm nên một vụ nổ? Sự công phá thường đeo theo thiệt hại nhiều hơn là lợi ích. 
- Em tạo cho anh một cảm giác bất an... ngần ngại khi đến gần... có lẽ chúng ta không nên gặp nhau! - Tại sao? Chính anh đã tìm đến với em... vậy thì anh chỉ cần lặng lẽ ra đi. Nói làm gì cho em đau lòng? - Anh không muốn sẽ hoài nghi và chờ đợi. Anh muốn em quên anh thật nhanh. 
- Anh có quên được em sau 2 giây không? - Nếu anh hỏi em: "Có quên được anh sau 2 giây không?", liệu em có trả lời được chính xác và không hề lừa dối bản thân mình? - Em chỉ muốn biết: Anh có quên được em sau 2 giây không? - Có thể... 
- Vậy thì hãy quên đi! Còn em thì vẫn nhớ... Nàng buông sõng hai tay, mặc cho thứ tình yêu đã cố công níu giữ, phút chốc vút bay theo mây gió. Giờ nàng bất mãn, nhỏ bé đứng trơ giữa chợ đời. Nàng bày tình yêu của mình ở một góc thưa bước chân người, kiêu kỳ không chịu bán với bao lượt khách hàng qua. Cho đến khi chàng dừng chân, nàng tình nguyện trao tặng, tất cả, trong một lần duy nhất, miễn phí. Lạ thay, vị khách hàng này quá đặc biệt, hoặc thừa mứa đến mức không muốn nhận thêm bất cứ món đồ nào vào giỏ hàng của mình. Vậy tại sao chàng lại dừng chân nơi nàng? *** Nàng chưa bao giờ có ý nghĩ làm thay đổi bất kỳ điều gì nơi chàng. Nhưng nàng thích chàng, rất thích. Một đêm khuya khó ngủ, nàng đứng nơi lan can tĩnh lặng trong con hẻm nhỏ, nhìn xuống mảng đường thuỗn dài đơn côi, vài khoảng sáng hăn hắt loang lổ. Nàng xoay xoay chiếc di động trong tay, bấm bấm, đưa lên, bỏ xuống và ngần ngại, nàng không dám chắc về quyết định của mình. Cuối cùng, nàng cũng bạo gan chờ đầu máy bên kia cất tiếng "alo" trả lời, từ ngữ trôi ra thật nhanh trong thái độ ngập ngừng của nàng: 
- Anh, chúng ta yêu nhau một thời gian đi! Em sẽ chẳng phiền lòng nếu có bất cứ điều gì xảy đến sau này, đơn giản là chỉ yêu một thời gian thôi, khi nào anh thấy không muốn tiếp tục thì sẽ ngừng lại... 
- Em suy nghĩ kiểu gì thế? Anh không muốn vội vàng trong chuyện tình cảm. Em biết gì về anh nào? Và anh cũng đâu có biết gì về em. 
- Nhưng chúng ta quen nhau cũng đã nửa năm rồi. Chẳng lẽ anh không thích em? - Nếu không thích, thì anh đã chẳng chơi với em lâu như thế! Anh có những kế hoạch riêng cho tương lai, và hiện tại anh không muốn có ai xen vào kế hoạch đó. 
- Em đâu có cản trở gì anh. Em chỉ cần chúng ta yêu nhau một thời gian thôi mà! - Anh không thích sống vội vã theo kiểu Tây. Việc đó anh đã từng trải rất nhiều rồi và anh thực sự không muốn mình bị cuốn vào những cuộc tình không có kết quả nữa. 
- Phải chăng anh không có cảm giác gì với em? - Không phải! Dù em chẳng có gì nổi trội hơi bất cứ cô gái nào anh quen. Nhưng anh vẫn rất tôn trọng em, thì em phải hiểu tình cảm anh dành cho em như thế nào chứ? - Vậy tại sao anh không chấp nhận yêu em, chỉ một thời gian thôi! - Anh không muốn mình đi theo những con đường cũ. Nó làm anh tha hóa, vốn dĩ anh là một kẻ rất xấu. Chẳng lẽ em cũng muốn những điều tồi tệ sẽ xảy đến với mình? - Em mặc kệ, em chấp nhận được hết. Dù có chuyện tệ hại đến mức nào em cũng sẽ không trách móc gì anh cả. Để em yêu anh đi... Tình cảm của nàng lớn nhanh như chiếc bóng của chàng lúc mặt trời xuống núi, dài mãi và phủ ngập cả không gian. "Tình yêu là cướp giật, hạnh phúc dành cho kẻ nhanh tay", ai đó đã từng nói với nàng như thế! Nhưng giản đơn và nhẹ nhàng hơn, nàng cho rằng đã gặp được người mình thực sự yêu thương, nên nàng cần nỗ lực giành lấy cơ hội trở thành một nửa của chàng. Bởi nếu chàng ra đi tất cả sẽ không còn kịp nữa. Nàng cần phải nói cho chàng biết, nàng muốn đến sát bên chàng, cạnh bên và chạm vào chàng... *** Nàng nhìn chàng đau đáu, đôi mắt ủ một bọng nước như sắp vỡ. Chàng không thích nàng hay chàng quá kiên định? Nỗi tủi thân của người con gái mang cả trái tim ra rao bán ngập lút tâm hồn. Vậy mà chỉ thấy chàng cúi mặt, đăm chiêu vào hai bàn tay lồng chéo từng ngón, nghiêm nghị như trong một buổi hội nghị. Chàng lắc đầu chầm chậm như nhịp quay của trái đất trước mỗi lời nói khẩn thiết của nàng... 
- Em muốn đánh mất chính mình sao? Em muốn chuốc lấy khổ đau sao? - Chỉ cần anh chấp nhận em là được. Em sẽ không quan tâm đến những chuyện đó. 
- Chúng ta khác nhau ở một điểm: Em chẳng bao giờ cần biết kết quả của những việc mình làm. Còn anh dự đoán trước được tương lai, vì thế anh biết chắc rằng không nên để em yêu anh. 
- Tại sao phải cần biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước? Sao anh không quan tâm đến cảm xúc hiện tại của em? Sao anh không hiểu rằng em thích anh và muốn yêu anh? - Vì anh biết chắc rằng sẽ có chuyện gì sẽ xảy đến. Nên anh muốn làm điều tốt nhất cho em, đó là ngăn không để em yêu anh. 
- Nhưng em muốn, điều lớn lao nhất với em là tình yêu của anh. Em cần anh và mặc kệ tất cả mọi điều. 
- Anh chỉ còn ở lại Việt Nam một tháng nữa. Anh còn phải học rất lâu, anh không có thời gian dành cho em... Ngốc ạ! - Đừng gọi em là Ngốc. Em đủ thông minh để biết anh là người đàn ông em cần, vì thế hãy yêu em trong một tháng nữa thôi cũng được. 
- Xin lỗi! Nhưng em đừng khờ khạo vì tình yêu ngộ nhận như vậy được không? - Yêu em một tháng thôi! Để em biết rằng mình đã không hề bị từ chối... Con gái khi đã yêu, thường táo bạo và tội nghiệp đến lạ. Nàng bất chấp định kiến của bản thân, gạt phăng lý lẽ e thẹn của nữ giới chỉ mong được ở thật gần chàng. Nàng vòng ra phía sau lưng chàng, vòng tay ôm ngang cổ và áp sát đầu xuống vai chàng, thủ thỉ: "Hãy cho em được yêu anh đi...". Chàng nhíu mày, không bất ngờ về hành động của nàng, để yên một lúc rồi chàng từ từ gỡ hai cánh tay của nàng ra và đứng dậy. Gạt chiếc ghế ra một bên, chàng quay lại, mặt đối mặt với nàng, giữ hai vai nàng trong tầm tay của mình, để nàng không thể áp sát vào chàng trong một tư thế thuận lợi nữa, chàng nghiêm nghị: 
- Anh quá từng trải để biết em đang sai lầm. Đừng chạm vào anh gần quá! Em sẽ phải khổ đau và anh thì không vui vẻ chút nào. 
- Sao anh cứ cố tình đẩy em ra xa? Nếu như anh đã từng có những cuộc tình ngắn ngủi, vậy xin hãy cho em làm một trong số đó. Em cũng chỉ cần anh yêu em một thời gian thôi, em đâu bắt anh hứa hẹn gì hay phải yêu em trọn đời... Nước mắt nàng bắt đầu ứa ra hai bên khóe mắt, chảy thành dòng từ một mạch nguồn dồi dào. Chàng bất nhẫn quay mặt qua một bên, tránh cả một trời đau đáu sau làn nước. 
- Anh không muốn nhìn thấy con gái khóc, nhất là vì anh. Đừng làm anh cảm thấy khó khăn khi là bạn của em. 
- Em... 
- Muộn rồi, chúng ta phải về thôi. Chàng quay lưng bỏ nàng đứng chơ vơ giữa quán khuya vắng. Chàng hết kiên nhẫn với sự đeo bám dai dẳng, cố chấp của nàng. Chàng thực sự muốn tốt cho nàng, không muốn nàng rồi cũng như bao người người khác đã từng yêu, từng đau và từng oán hận chàng sau những cuộc tình nhẹ nhàng, hời hợt mà lại mang nặng cảm giác xác thịt, trần tục. Đôi lúc tự hỏi: sao ai đến với chàng cũng muốn được yêu hết mình trong khi chàng không hề xác định bất cứ một tương lai nào cho họ, ngoài sự chia ly khi đã chán hoặc bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Nàng biết chàng như thế! Vì chàng đã nói điều đó rất, rất nhiều lần. Nàng hiểu mình không đủ khả năng làm bất cứ điều gì để chàng sống khác ngày xưa. Nhưng nàng càng lúc càng yêu chàng, yêu vô vàn. Chính sự kiên định nhẫn tâm của chàng khiến mối tình của nàng cứ lớn lên như một con quái vật, càng đói sống càng dai dẳng, trong khi no quá lại dễ chết. Có phải chàng khác biệt, tài giỏi đến mức biết cách hữu hiệu nhất để nuôi dưỡng tình cảm nơi trái tim nàng, cho đến khi nàng không thể gánh nổi phải rao bán với hình thức đại hạ giá xuống mức cho không, biếu không. Vậy mà chàng vẫn từ chối... 

Nguồn: 15giay. xtgem. com

Phản bội trong tình yêu chẳng qua là trò trả thù của một cuộc tình nên chấm dứt. *** Giữa tháng 8, mưa - gió - lá bay bay trong hoàng hôn nhạt nét chì, anh và em yêu nhau. Những nét chì đậm dần, phác thảo bức tranh tình yêu rõ rệt bố cục. Em bướng - lông bông như cái tuổi của mình, anh điềm đạm và bao dung cho tất cả những nông nổi - cố chấp thoát ra từ em. Anh nói: không hiểu sao trong sâu thẳm cứ muốn che chở chăm sóc cho em, dù đôi lúc anh thấy mệt mỏi. Em đương nhiên hưởng cái quyền sở hữu một nô lệ trong hờn giận. Chẳng có tương lai nào cho chúng ta cả, rồi em sẽ ra đi như chiếc lá vàng cuối thu lìa cành vì cơn gió. Em đã từng thanh thản trải qua những cuộc chia lìa như thế! Mùa đông, rét nồng. Chúng ta vẫn ở bên nhau và bức tranh đã được phủ kín những mảng màu. Anh cố gắng phục chế suy nghĩ nghiêm túc về tình yêu và gia đình trong em. Nhà anh - Nhà em đã không còn phân biệt khái niệm. Bắt đầu câu hỏi: "Đã đến lúc mình phải thay đổi?" lất phất bay trong suy nghĩ của em. Xuân đến, mầm non khai sinh, bắt đầu cuộc đời của một chiếc lá. Hoa cũng nở để rồi héo tàn trong câm lặng. Song họa phẩm của chúng mình đã tươi rói, sắc xảo. Em cần phải học cách thích nghi với cuộc sống gia đình. Nghĩ là mình đang thay đổi... Tháng 3 - Hà Nội chìm trong trận rét cuối mùa, luyến lưu chia tay xuân, trước sự bắt buộc phải ra đi để nhường chỗ cho hạ. Mùa hạ nóng tính và khắc nghiệp lắm. Em ghét mùa hạ! Bất chợt giọt nước ở đâu rơi xuống, bột màu bở ra tan tác. Bức tranh loang lổ xấu xí. Nơi ngực trái của em nhói lên từng cơn đau. tàn nhẫn và vô cảm với nước mắt của em: "Em phải xem lại bản thân mình đi, tại sao anh chọn người ta mà không phải là em?". Hóa ra phản bội trong tình yêu chẳng qua là trò trả thù của một cuộc tình nên chấm dứt. * ** Không có cơn gió nào cuốn em lìa xa cái cây của mình. Em chấp nhận rụng xuống, như đã từng thanh thản. Hết 1 tháng đau buồn ngồi tiếc thương bức tranh dang dở - bức tranh bị hủy hoại bởi giọt nước mang vị mặn. Em chuyển đến thành phố của nắng và mưa, nơi sẽ không sự rạch ròi giữa xuân - hạ - thu - đông nữa. Em trở về là em, bất cần - vô tâm. Gió của miền đất mới thổi bay hết ngột ngạt trong em. Chúng ta coi nhau như bạn bè bình thường. Đôi khi chat hoặc phone nói những câu chuyện táo bạo, vì mình đã từng yêu nhau. Kỷ niệm 1 năm ngày chia tay, em vẫn nhớ trong lòng, còn anh chắc đã quên từ lâu lắm. Thời gian đã đủ dài để không ai trong chúng ta còn thương tổn, huống hồ chưa bao giờ hai đứa nghĩ rằng mình bị tổn thương. *** Tháng 10 của năm thứ 2, anh nói với em chuẩn bị kết hôn. Em hồn nhiên đùa giữa đám đông: "Huu, người yêu cũ của em sắp đi lấy vợ rùi", ai cũng cười vì tính hài hước của em. Mọi người nghĩ rằng chắc em chẳng bao giờ biết đau. Chỉ riêng em biết vì mình đã từng quá đau nên giờ miễn nhiễm với những cung bậc tình cảm rồi. Có lẽ là một điều tốt! Thu Sài Gòn không có lá vàng, lá đỏ, nên mùa đông chẳng thể nhìn thấy những cành cây khô trụi trơ mình chịu rét giữa nền trời xam xám. Tâm em giờ bình thản như cây cối miền này, quanh năm xanh lá và thỉnh thoảng trổ hoa. Em lẩm bẩm: "Lấy vợ thì cứ lặng lẽ mà làm, thông báo với chả thông biếc làm quái gì khiến người ta phải lo nghĩ"... Mẹ em nếu biết anh lấy vợ trước thể nào cũng lại cằn nhằn, ca cẩm em vụng dại, yêu không biết giữ cho mà xem. Nên em chả thích tẹo nào cái chủ đề kết hôn của anh cả. Cho nên em sẽ lờ lớ lơ chuyện đó và đổ thừa cho cái tính vô tâm cố hữu của mình. Nhìn ráng chiều vàng như mật tưới đẫm không gian mỗi khi hoàng hôn sắp buông, em nhớ sắc vàng sắc đỏ và cái dìu dịu của thu Hà Nội lắm. Nhưng chỉ là một nỗi nhớ xa xăm... Nếu như em trở về chắc gì đã tốt? Có ai sinh ra đã biết rằng mình phải đề kháng với những biến cố của cuộc đời là gì? Phải học từ từ thôi! Nếu sau này vẽ bức tranh tình yêu khác, thì em cũng đã tìm được 1 loại vắc-xin từ câu chuyện của chúng mình. Chúc anh hạnh phúc nơi bến đỗ cuối cùng! 

"Vì Trái Đất này tròn♥ Nên những người iu nhau sẽ quay về với nhau" 

"Vì Trái Đất này tròn ♥ Nên tình iu chân thật giữa một biển người vẫn nhìn thấy nhau" 


Hết.


Trang Chủ » Truyện » Truyện Teen » Trái tim chàng thỏ đế
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com