Đọc truyện

Chiếc ôm từ vệt gió quỷ - phần 12


Nếu Federer là vua, cai trị mọi vật và được mọi người tôn sùng thìRichard chính là hoàng tử bé được bao bọc trong ánh hào quang đó. Cậunhư viên kim cương, cậu toàn vẹn đến tuyệt đối, quí giá tới nỗi Federerkẻ khác tới gần cậu quá một mét. 



Quản gia Lâm từchối tách trà mà thầy giám thị mời, ông ngồi trầm ngâm thật lâu, mái tóc điểm bạc phảng phất chút mệt mỏi. Ông khẽ nói bằng chất giọng ồm ồm: 

- Đáng lẽ, Hữu Phong phải sang Thụy Sĩ từ mấy ngày trước. 

Thầy giám thị cũng dần rơi vào trầm mặc sau câu nói ngắn gọn nhưngnhiều ẩn ý kia. Mấy ngày trước, Hữu Phong đột nhiên mất tích ngay tạisân bay vào phút chót, vậy là anh đã để lỡ ngày trọng đại nhất của dònghọ quí tộc cũng như bỏ phí mất 18 năm anh từng sống. 

Theo quiước lâu đời thì cứ mười năm, người đứng đầu dòng họ quyền uy sẽ đượcthiết lập lại một lần. Đơn giản mà nói thì dòng họ quí tộc hiếm hoi cònsót lại này như một quốc vương thu nhỏ, người đứng đầu là vua, có quyềnsở hữu và cai quản tất cả. Mọi luật lệ hay phép tắc cũng đều do ngườiđứng đầu áp đặt. Thế nhưng trong suốt nhiều năm qua, vị trí tối cao đóvẫn thuộc về Federer và không một ai có thể lật đổ được hắn … ngoại trừcậu con trai mà hắn luôn cưng nựng - Richard! 

Nếu Federer làvua, cai trị mọi vật và được mọi người tôn sùng thì Richard chính làhoàng tử bé được bao bọc trong ánh hào quang đó. Cậu như viên kim cương, cậu toàn vẹn đến tuyệt đối, quí giá tới nỗi Federer kẻ khác tới gần cậu quá một mét. 

Luật lệ này dù điên rồ và vô lý nhưng chẳng kẻ nào dám làm trái. Ngay cả mẹ của Richard cũng bị hạn chế tiếp xúc với con trai. 

Những kẻ tầm thường thì cho là Federer quá độc tài, còn riêng những aicó đầu óc nhạy bén thì hiểu rõ luật cấm đó là một hình thức để ông bảovệ Richard. Bởi lẽ vị trí ông đang đứng có rất nhiều kẻ dòm ngó, chúngkhông trực tiếp hạ được ông thì sẽ gián tiếp hại ông. Ai cũng biết,Federer yêu con trai hơn hết thảy mọi thứ trên đời này và đó cũng chínhlà điểm yếu của ông, thế nên ông buộc phải giấu Richard trong vòng kiểmsoát sít sao đầy luật cấm nghiêm khắc. Còn lý do để ông cách ly người vợ lẽ và con trai mình thì Richard hiểu rõ hơn ai hết. Mẹ không còn làngười bình thường kể từ lúc bà sinh cậu ra, bà không chỉ trút lên cậunhững lời lẽ cay độc mà còn muốn cướp đi sinh mạng của cậu nhiều lần.Vết sẹo nơi lòng bàn tay Richard là do bà dùng dao rạch và còn nhữnghành động ghê rợn hơn như ép cậu uống thuốc ngủ, bóp cổ cậu… Rồi ngàyđịnh mệnh đó cũng tới, bà nhất định phải giết con mình! Đứa bé 8 tuổi bị người phụ nữ dìm xuống hồ nước sâu nhưng chẳng hề chống cự, Richard cólẽ đã chết đuối nếu Federer không kịp thời tới cứu. Ông vì quá tức giậnnên làm bà bị thương bằng phát súng mất lý trí còn bà thì đã tự sát ngay sau đó bằng cách giằng súng từ Federer, nhằm thẳng thái dương của mìnhmà bóp còi… bà chết ngay trước mặt con trai… 

Vốn căm phẫn bố và dòng máu lai trong người mình nên kể từ sau cái chết của mẹ, Hữu Phongquyết định chôn vùi dòng họ quí tộc đó. Mười năm qua, nhờ những tínhtoán chuẩn xác và sự hỗ trợ đắc lực từ quản gia Lâm, thầy giám thị, anhđã thâu tóm rất nhiều thứ, quyền lực về tay anh còn nhiều hơn. Như đãđịnh thì anh sẽ chiếm đoạt ví trí tối cao nhất của dòng họ quí tộc vàđày đọa những người dưới quyền mình, biến vương quốc thịnh vượng đóthành nơi vùi chôn đời của họ. Anh sẽ không cho họ cơ hội được tự điềukhiển đời mình, anh sẽ biến họ thành nô lệ của anh và định đoạt đời họ.Anh thích thế, thích người ta cứ xuôi theo sắp đặt của anh mà chẳng biết là mình đang nằm trên bàn cờ. Như nữ sinh học bổng, cô gái nhỏ ấy là ví dụ điển hình cho tính quỷ quyệt của Hữu Phong nhưng chính cô đã khiếnanh tự phá bỏ kế hoạch tàn ác khi nó sắp sửa thành công.
Hữu Phong 18 tuổi là Richard sau mười năm tái sinh, anh có thể hất văngFederer dễ dàng như gió quẳng bụi vào thùng rác nhưng vệt gió ấy đã bịcỏ dại vướng chân… Vì quay lại với cô gái nhỏ mà anh đã bỏ qua ngàytrọng đại và để nguyên Federer với vị trí cao ngất ấy. 

- Ngay từ lần đầu tiên thấy con bé, Hữu Phong đã lung lay rồi! 

Quản gia Lâm thở dài, khá mệt mỏi sau chuyến đi gấp rút. Ông đã biếtHữu Phong thể nào cũng sẽ rung động trước Đông Vy nhưng không cách nàongăn chặn. Nhiều lần muốn hại Đông Vy hay làm cô bé ấy biến mất vĩnhviễn khỏi đời Hữu Phong nhưng rồi lại chẳng dám ra tay vì sợ Phong mấtđi người anh yêu thương. Anh sẽ lại đau… 

- Cứ để yên thế nàykhi Phong và Vy đều chưa rõ mọi chuyện. Tôi tin là, khi đã quá quenthuộc với nhau rồi thì hai đứa sẽ tự gạt bỏ thù hận thôi! - Thầy giámthị như đang tự trấn an mình trước cơn lo sợ về quá khứ sẽ bị đào xới. 

- Không đơn giản thế đâu! Federer về đây rồi! - nét mặt người quảngiabỗng trở nên đầy nghiêm trọng - Có khi là muốn tìm Đông Vy! 

*** 

Chiếc xe ô tô sang trọng rẽ thẳng vào bãi đỗ trước khách sạn. Ngồi sautay lái điều khiển, Minh Quý dành cho người ngồi cạnh anh một nụ cườimỉa. 

- Cô ác hơn tôi tưởng. Tự ra tay đánh bạn thân cơ đấy! 

Từ bạn thân được nhấn mạnh, như gợi lại hình ảnh bạo lực mà Minh Quýtận mắt chứng kiến. Người giăng bẫy Đông Vy và người đánh cô gái nhỏ bất tỉnh đều là một… 

- Sao cũng được. Tôi không đánh thì có kẻkhác đánh. - Tuệ Anh nhún vai, chẳng có chút mảy may hối lỗi hay áy náy. Chỉ nhắc nhở người đang mỉa mai mình - Anh nhớ những gì tôi dặn chứ?Đừng để sai sót đấy. 

- Biết rồi. Chỉ cần tôi cứu Đông Vy và vờ làm Richard thôi chứ gì? 

- Đúng! Cứ làm cho cô nàng tin anh là Richard, cô nàng sẽ dần phải lòng anh. Còn Hữu Phong, sẽ đau khi bị anh đoạt mất người mình yêu! 

Minh Quý cười đắc ý , ánh mắt gian xảo liếc về phía tòa nhà cao ốc của khách sạn, nơi cô gái bé nhỏ đang bị bắt nhốt. 

- Cũng lâu rồi. Tôi vào đây. Richard mà, đâu thể để lũ yêu râu xanh bắt nạt người tình bé nhỏ được. 

- Để lát nữa đi! - Tuệ Anh bỗng giữ chặt tay Minh Quý, nói nhanh - Tôi muốn con bé đó bị ăn thịt thật sự! 

Cứ thử bị AIDs như tôi, em sẽ không thấy sợ! 



Khôngthể cử động như búp bê đặt trong tủ kính, cô gái nhỏ hít thở khó nhọc,cố di dịch đôi chân và những ngón tay nhưng chúng đều bị trói chặt bởidây thừng. Trước mắt là mảng tối đen, cô gái nhỏ như bị nuốt gọn trongbóng đêm, muốn chớp nhẹ hàng mi im lìm nhưng mắt đã bị bịt kín bởi chiếc khăn tối màu. 

Đông Vy cố lắng nghe động tĩnh xung quanh, ngoài tiếng thở nhẹ của cô thì mọi âm thanh dường đã biến mất. Căn phòngkhách sạn vắng lặng… Cô gái nhỏ kiềm chế sợ hãi, gắng tập trung suy nghĩ thoát khỏi đây trước khi vị khách nào đó sẽ tới. 

Đông Vy không rõ mình bị đưa tới đây thế nào, khi cô tỉnh dậy thì đã thấy một đámngười bặm trợn vây quanh, trong đó có gã cướp mà cô đuổi bắt lúc chiều.Gã nói, cô ngu ngốc, tự chui vào bẫy. Thực chất, người phụ nữ béo kia là chủ chứa, chuyên đi lừa những thiếu nữ nhẹ dạ như cô. Đáng lẽ, gã vàđàn em sẽ thịt cô trước nhưng bị mụ béo cấm, mụ dặn là nếu chúng độngtới cô, vị khách đó sẽ dẹp cả bọn. Gã còn dặn thêm, khách rất nhiều tiền và có địa vị cao, cô liệu hồn mà phục vụ cho tốt. 

Đông Vychống cự thì bị chúng đánh và đem cô trói lại. Giờ trốn thế nào đây? Côgái nhỏ gắng cựa mình, gắng vùng vẫy, gắng ngọ nguậy chân tay… nhưng rồi mọi cố gắng đều vô ích. . Đông Vy chợt nhớ tới Hữu Phong, nhớ tới luậtcấm thứ ba dành riêng cho cô. Ý nghĩ bỏ trốn bỗng chốc bị cô gái nhỏthay thế bằng ý muốn người đó xuất hiện… 

Tiếng cửa mở và tiếng bước chân dần tiến lại khiến tim cô gái nhỏ giật thót, vội hét lên: 

- Biến mau!
Vị khách như không nghe thấy lời xua đuổi ấy, lặng lẽ ngồi xuống trước mặt cô nhóc, cất tiếng thật chậm rãi: 

- Bé con dữ dằn quá nhỉ? 

Đông Vy càng thêm hoảng sợ với chất giọng lạ lẫm pha chút trêu đùa củavị khách nhưng vẫn tự dặn mình phải thật bình tĩnh, thật khôn khéo đểthoát thân. Tạm thời chân tay chưa dùng được thì cô sẽ sử dụng đầu óc! 

- Ông làm bậy là không xong đâu! Tôi còn chưa đủ 18 tuổi, tôi mà bị gì à, ông vào tù, mọt gông! - Đông Vy dọa. 

- Luật sư của tôi giỏi lắm, không vào tù được đâu. 

- Được rồi. Luật pháp ông không sợ chứ gì? Thế ông sợ chết không? Chỉcần bạn trai tôi biết ông chạm vào tôi, anh ấy sẽ cho ông sống khôngbằng chết! 

- Xin lỗi, tôi không sợ thằng nhãi nào cả! - Vị khách cười khẩy, chợt nổi cơn tò mò - Mà bạn trai em, là ai thế? 

Đinh Hữu Phong! Cô gái nhỏ định thốt ra tên Gió Quỷ để lấy danh anh uyhiếp nhưng môi không bật ra nổi ba chữ ấy. Cô không dám nhận xằng ngườiđó là bạn trai mình vì như thế khác nào bôi nhọ danh dự anh? Hơn nữa côđang nằm gọn trong miệng cọp, khó mà nguyên vẹn trở ra, nên tốt nhất làkhông lôi người đó vào! 

- Nói tên bạn tôi ra để ông chết vì sợ à? - Đông Vy hừ hừ. 

- Chết vì sợ? Em hết thứ để dọa rồi sao? Thế mình bắt đầu được rồi! 

Vị khách dứt lời liền kéo chiếc chăn đang trùm kín cô gái nhỏ, khá sửng sốt vì những sợi dây thừng thắt chặt đôi tay và đôi chân be bé, tựa như cành liễu mỏng manh đang bị lũ rắn hung ác quấn lấy. Ánh mắt lạnh lẽocủa vị khách rơi thật lâu trên khuôn mặt đang nhăn nhó. Hẳn là phải rấtđau! 

- Đừng động vào tôi! 

Đông Vy co rúm người, run giọng: 

- Tôi bị HIV đấy! Ông không sợ sao? 

- Thế à? - Vị khách có vẻ không bận tâm lắm, vẫn tiếp tục cởi trói giúp cô gái nhỏ. 

- HIV đấy. Tôi bị HIV thật đấy! Ông thật sự không sợ sao? 

- Không! 
- Tại sao? Tại sao không sợ? 

- Cứ thử bị AIDs như tôi, em sẽ không thấy sợ! 

Vị khách nhếch miệng… 

*** 

- Em nghiêm túc đấy chứ? - Tuấn Dương hỏi dồn ngay khi ngồi vào bàn. 

- Em hoàn toàn nghiêm túc! Một tháng nữa em sẽ cưới. Nếu anh có thời gian thì tham dự lễ cưới của em. 

Hạ An lặp lại những gì đã nói qua điện thoại, không sót một từ. Dù đãtỏ ra thản nhiên nhưng hàng mi ủ rũ không che nổi cặp mắt sâu buồn bã,dáng người gầy gò đã tố cáo tình trạng suy sụp mà cô đang mắc phải. 

- Thật ra là có chuyện gì? Nhìn em, anh biết là cuộc hôn nhân này rất miễn cưỡng! 

Hạ An cúi đầu nhìn mặt bàn, đáp khe khẽ: 

- Không phải việc của anh! 

- Đến lúc này rồi, em còn cố chấp! Hay em thật sự muốn kết hôn, hả? 

Tuấn Dương to tiếng truy bức, mặc kệ những ánh mắt đang đổ dồn về phíamình. Anh nhất định phải làm rõ chuyện này! Bỗng dưng cô nói sẽ kết hôn, thử hỏi, ai mà chịu nổi! 

- Đấy cũng không phải việc của anh! 

- Anh nói đúng rồi phải không? Là em muốn kết hôn, phải thế không? 

Lần này, Hạ An chỉ cười nhạt cho câu hỏi thẳng thừng ấy. Mắt cô dời đến sân khấu âm nhạc nhỏ trong quán ăn, lắng tai nghe giai điệu buồn để tìm lại cảm giác của những lần chờ đợi dù người cô chờ đang ở ngay trướcmặt cô với cơn tức giận, bàn tay anh đang siết mạnh ly nước như muốn bóp vỡ nó. 

- Anh hỏi lại lần cuối! Phải em muốn kết hôn không? 

- Phải thì sao mà không thì sao? - Hạ An nhấn mạnh từng chữ đau đớn - Anh nên nhớ, em và anh, kết thúc rồi! 

- Kết thúc không có nghĩa là chấm hết, vì anh, vẫn còn yêu em. Nên xinem, nói anh biết chuyện gì đang xảy ra! - Tuấn Dương nắm gọn tay ngườianh yêu, nhìn sâu vào mắt cô, thật thành khẩn - Nói rõ đi, được không? 

Hạ An bỗng gục mặt xuống bàn khóc, không nức nở nhưng nước mắt cứ ầng ậc trào ra, không nấc nghẹn nhưng đôi vai cứ run rẩy. Cô 
Cô không đủ mạnh mẽ để có thể đối diện Tuấn Dương với khuôn mặt bìnhthản như cô vẫn tưởng, nhất là những lời nói thật lòng của anh càngkhiến cô thêm khổ sở. Anh còn yêu cô và cô cũng thế, chưa bao giờ hếtyêu anh nhưng rồi thì sao? Định mệnh cho anh và cô bên nhau một lần làđể biết không thuộc về nhau … thế thôi! 
Ngay cả bản thân cô, cũng không thuộc cô nữa rồi. Cô phải lấy người màcô còn chưa biết mặt mũi hắn ta thế nào, thậm chí tên hắn ta ra sao côcũng không rõ. Chỉ biết, hắn hơn cô đến chục tuổi, và lấy hắn thì giađình cô sẽ xoá được số nợ khổng lồ. 

- Nhà em nợ hắn bao nhiêu? 

Tuấn Dương khẽ thở phào khi anh có khả năng giải quyết vấn đề này. Gãmà ép hôn Hạ An chỉ là tên cho vay nặng lời, có máu mặt đôi chút. Tiềnvà vũ lực, anh đều chấp! 

- Nhiều. Tiền bố em đầu tư chứng khoán là của gã hết. Vỡ nợ rồi! 

Hạ An chớp mắt liên tục để ngăn những giọt khóc đang chực trào ra, côkhông muốn mình tỏ ra quá yếu đuối, nhất là lúc này. Tuấn Dương giúp côlau nước mắt, vỗ nhẹ vai cô an ủi: 

- Anh sẽ giúp. Em không phải lấy hắn đâu! 

Hạ An đột nhiên xô mạnh tay anh ra, giọng phẫn nộ: 

- Rồi sao? Em không lấy hắn thì lấy anh, hả? Thế còn cuộc hôn nhân của anh thì sao? Là anh muốn phải không? 

Chẳng để Tuấn Dương kịp giải thích, Hạ An đã chạy vụt khỏi nhà hàng như tránh né sự thật. Cô điên cuồng băng qua làn xe cộ tấp nập mà chẳngthèm để ý tới chiếc mô tô đang lao nhanh về phía mình... 

Luật dành riêng cho em đây! - Ngón tay đưa ra, dí mạnh trán cô nhóc - Không được rời khỏi tôi, một mét! 


Đã dùng mọi cách để đe dọa nhưng cảm giác sợ hãi không đến với vị khách kia mà ngược lại, nó đang xâm chiếm cô gái nhỏ thật mạnh mẽ. Tai ĐôngVy như ù đi khi hắn nói mình bị AIDs, tuy không tin lắm nhưng cơ thể nhỏ nhắn vẫn cứng đờ, quên cử động dù những sợi dây thừng đã bị cởi bỏ toàn bộ. 

- Tôi còn trẻ, còn tương lai, còn nhiều thứ phải làm. Ôngđừng hại tôi! Hơn nữa, tôi chỉ mới bằng tuổi con cái ông, ông làm bậy là mất nhân cách đấy! 

Đông Vy nhẹ nhàng khuyên giải, chỉ mongnhững lời thành thật có thể đánh thức một phần lương tâm của kẻ làm cha. Đây cũng coi như là biện pháp cuối cùng! 

- Xin lỗi, tôi không có con. - Vị khách lịch sự đáp. 

- Vậy tôi bằng tuổi cháu ông! Ông không cảm thấy có lỗi với con cháu sao? 

- Bị ngốc à? Đã không có con thì làm sao có cháu! - Vị khách bực mình,cốc trán cô gái nhỏ liền vài cái. Rõ ngốc, nếu muốn thịt người thì anhđã chẳng thèm nghe cô nàng lảm nhảm đến tận bây giờ. 

- Đau! 

Cô gái nhỏ kêu lên, vừa xuýt xoa vừa che trán và bỗng giật mình khinhận ra sự tự do đã được trả về với đôi tay. Một âm mưu nhỏ chợt nảy ravà được Đông Vy thực hiện ngay lúc đó. Cô gái nhỏ bặm môi, dùng hết sứctung cú đạp thật mạnh về phía đối diện, nơi mà cô đoán chắc là vị kháchđang ngồi. Đồng thời, tay tháo khăn bịt mắt để tiện đường thoát thân. 

Nhưng nằm ngoài dự đoán của Đông Vy, vị khách không dính đòn mà ngượclại, tóm lấy bàn chân phách lối để cô gái nhỏ hoảng sợ, luống cuống vùng mạnh cả hai chân. 

- Biến đi! Biến ngay! 

Nét cườithoáng qua trên khuôn mặt điển trai, vị khách bỗng vòng tay ôm chặt lấycô gái nhỏ, khẽ đặt lên chóp mũi xinh xắn một nụ hôn phớt như làn gióthoảng qua. Giây lát đó, cả không gian bị nhấn chìm trong im lặng. Côgái nhỏ thôi chống cự, ngồi ngoan trong đôi tay quen thuộc, nín thinhthật lâu rồi khẽ nói: 

- Ai thế? 

Thay cho câu trả lời,vị khách nới lỏng nút thắt của chiếc khăn để nó tự tuột ra, trả lại tựdo cho đôi mắt còn ngập sợ hãi. Cô gái nhỏ ngước nhìn người đối diện với vẻ mặt ngạc nhiên tột cùng, làn da tái xanh bỗng chốc ửng hồng, trưngra toàn bộ sự ngượng ngùng đang lấn chiếm cô nhóc. Đông Vy mấp máy môi,bật ra những thanh âm run run:
- Sao lại là anh? 

- Là tôi thì sao? 

- Nhưng giọng nói …anh biết giả giọng? 

Đông Vy hướng thẳng ánh mắt hoài nghi về phía người đối diện, hai taybấu chặt vào lưng anh để … trả thù cho việc bị người này đùa giỡn. Thậtmất mặt! Thật xấu hổ! Lại bị anh chứng kiến mình rơi vào thảm cảnh này,đã thế còn mạnh miệng dọa người máu lạnh, có khác gì là làm trò cườikhông? 

Bất chợt, một ý nghĩ lướt qua đầu cô gái nhỏ như tiachớp loé lên giữa trời quang, Đông Vy nhìn chằm chằm đôi mắt xám tro mêhoặc, khẽ rùng mình bởi linh cảm kì quặc đang mách bảo cô rằng, nhân vật đáng sợ này chính xác là người lạ mang tên Richard nếu như… 

- Anh biết giả giọng nói đúng không? - Cô gái nhỏ lặp lại phán đoán của mình, tim đập liên hồi như sắp vỡ tung. 

Hữu Phong gật đầu thừa nhận với thái độ dửng dưng cố hữu, cứ như là bí mật về Richard chẳng bị khơi ra. Anh thấp giọng: 

- Dạo phố thế này à? 

- Em lạc đường rồi sau đó… không nhớ nữa. Lúc tỉnh dậy thì đã thế nàyrồi! - Cô gái nhỏ lấp liếm chuyện đuổi bắt cướp, không muốn phô trươngthêm sự ngốc nghếch của mình trước ai kia. 

Hữu Phong cũng chẳng thèm suy xét lời nói dối lộn xộn ấy, mắt anh xoáy sâu vào bờ má còn lưu dấu tay, dấu vết của những cái bạt tai. Anh mím môi, có chút thương cônhóc, nhưng hơn hết vẫn là cơn điên vẫn muốn nổi lên! Vệt sáng mạnh mẽphủ lấy đôi mắt xám tro lạnh lẽo, Hữu Phong gạt tay cô nhóc để hất văngmấy cái bấu véo của mèo con. Anh thảy chất giọng dữ dằn vào không khí: 

- Luật dành riêng cho em đây! - Ngón tay đưa ra, dí mạnh trán cô nhóc - Không được rời khỏi tôi, một mét! 
Đông Vy nhắm mắt, gục mặt vào bờ vai rộng, miệng cười tủm tỉm, mũi nhăn nhăn. 

- Tóc anh cũng thật thơm! 

Sau lời khen ấy, cô gái nhỏ dùng hết can đảm vài cái vươn tay, chạm nhẹ mái tóc màu hạt dẻ của người đang cõng mình. Vì lúc chiều chạy quánhanh nên bị sái chân, còn phải trải qua mấy tiếng đồng hồ bị trói nênĐông Vy đến lết cũng chẳng nổi. Nài nỉ mãi, ai đó mới chịu cõng cô vớilời dặn “ Không nhúc nhích, không mở miệng! ” 

Cô gái nhỏ phạmphải hai điều cấm kia mất rồi… Hữu Phong khựng người, miệng nhếch hờthành nụ cười quỷ quyệt và đột ngột… anh buông tay. 

Rầm! Đông Vy tuột khỏi lưng Gió Quỷ, đáp đất bằng tiếng hét thảm thiết… 

Tuệ Anh kinh ngạc khi Minh Quý trở lại chỉ sau vài ba phút vào kháchsạn, với thần thái sứt mẻ và vẻ mặt thảm hại, anh đập mạnh volant. 

- Sao đấy? 

- Tên chết tiệt ấy đến trước rồi! 

- Tên chết tiệt nào? Ý anh… không phải Hữu Phong chứ? 

Tuệ Anh mất bình tĩnh, đồng tử trong đôi mắt híp giãn căng. Cô đang lovì sợ hỏng kế hoạch và sợ nhất là Gió Quỷ rồi sẽ bóc trần âm mưu này ra. Cô rồi sẽ thật xấu xí trong mắt anh. 

- Nhìn đi! 

MinhQuý dí đầu Tuệ Anh vào ô cửa kính nhỏ để cô nàng thấy rõ chiếc xe BMWchiễm chệ đậu gần đấy, chứng tỏ Gió Quỷ đang hiện diện tại nơi này. Đámlưu manh ăn hại! Bọn chúng chả phân biệt nổi đâu mới là vị khách thậtsự. 

- Hắn tới rồi. Kế hoạch của cô, xem ra chỉ là thứ bỏ đi! 

Chẳng đợi người bên cạnh kịp phản ứng trước sự đổ vỡ của cái bẫy tuyệthảo, Hồ Minh Quý đã thẳng tay đẩy cô nàng ra khỏi xe và phóng đi điêncuồng. Anh ghét phải thất bại liên tiếp trước đứa em trai cùng cha khácmẹ, cứ như đó là một quy luật. Tạo hoá thật không công bằng, vì cớ gìanh và hắn đều là con trai độc nhất của dòng họ quí tộc nhưng chỉ mìnhhắn mới nhận được sự tôn sùng của muôn người, còn anh… cứ như đứa conhoang. Federer đối xử với anh thật khác so với hắn. Nếu Hữu Phong đượcbố tự tay chăm bẵm từng chút, rèn dũa từng chút, nâng niu từng chút thìanh lại bị ông ta quẳng cho đám người hầu. Mọi yêu cầu của Minh Quý,Federer đều đáp ứng, anh luôn sống trong đủ đầy, chưa từng thiếu thốnbất cứ thứ gì nhưng bố cũng chưa bao giờ gần gũi Minh Quý. Anh tủi thân, đôi lần nhốt mình trong phòng không ăn không uống nhưng rồi vẫn phải tự chui ra vì chẳng ai thèm ngó tới. Nhiều lần, anh chủ động tiếp cận bốnhưng lại lủi thủi một mình vì bố luôn từ chối anh với lí do - Bận!Federer bận thật, nhưng chỉ cần Richard bỏ ăn một bữa thì ông ta sẵnsàng gạt hết công việc. 

Ngày thơ bé, Minh Quý đã tưởng Federerchiều chuộng Richard hơn vì anh thua kém cậu ta. Muốn được người bố vĩđại quan tâm nên Minh Quý đã luôn gắng hết sức để chứng tỏ mình hơn hẳnem trai, dù là việc cỏn con như ngoan ngoãn ăn uống chứ không kén ăngiống cậu em. Đối với mọi người xung quanh, anh luôn tỏ ra thật thânthiện, thật chuẩn mực, thật trái ngược với phong thái bất cần và nổiloạn của Richard. 

Thế nhưng mà, hết thảy những điều đó chẳngđem tình thương của bố cho anh mà dần dần, chúng hình thành lớp ngụytrang thật hoàn hảo để che đậy con quỷ tham vọng, ích kỷ bên trong anh.Và chỉ duy nhất Hữu Phong biết anh chẳng phải thiên sứ như người khácvẫn lầm tưởng, cậu ta luôn buông lơi nét cười chế giễu và chọc điên anhnhằm để bóc mẽ con người thật của anh. Con người thật của Minh Quý … làđứa trẻ vẫn thường độ kị, ghen tị với cậu em trai cùng cha khác mẹ, vẫnthường thèm khát những thứ Richard có mà chẳng thể chiếm đoạt. Con người thật của Minh Quý, tóm lại là kẻ thua cuộc!
Kéttt! 

Chàng trai đột ngột quay đầu xe khiến những phương tiện tham gia giaothông ở làn đường kế bên đồng loạt phanh gấp, tấp vội vào lề đường hệtnhững con thú hoang đang trốn chạy cuộc săn đuổi ghê rợn nào đó. 

Minh Quý tăng tốc độ, lao đi nhanh hơn về hướng ngược lại. Anh dù thuacuộc lần này thì cũng phải đạp đổ chiến thắng của Đinh Hữu Phong! Anh sẽ không nằm yên trên thất bại như đã từng nữa, vì anh đã biết chính xácđiểm yếu cậu ta … 

Hữu Phong ngồi xuống cạnh cô gái nhỏ, ánh mắt lạnh lẽo phóng thẳng tớinhững vết bầm tím bám quanh cổ chân mảnh dẻ, bàn chân be bé co rúm lạidưới cơn đau. 

- Có tới bệnh viện không? 

- Không cần đâu! - Cô gái nhỏ đáp gọn lỏn, quay mặt đi nơi khác, không thèm nhìn cái người đã tàn nhẫn quẳng cô xuống đất. 

- Thế mai Vy đi học kiểu gì? Lết à? 

- Ừ, lết đấy! - Đông Vy bặm môi, tỏ ra bất cần. 

- Tốt! 

Hữu Phong đột nhiên xoa đầu cô nhóc, tia gian manh ánh lên trong đôimắt xám tro và thấp thoáng sau nét mặt dửng dưng. Anh đều giọng: 

- Vậy, Vy cứ lết nhé. Tôi đi đây! 

Đi đâu cơ? Cô gái nhỏ đờ người, lơ ngơ nhìn theo đôi giày thể thao sọcđen cho tới lúc bóng dáng kiêu hãnh khuất dần sau bãi đỗ xe chật cứng…À! Thì ra là bỏ rơi cô… 
Đông Vy suýt chút thì hét ầm vì quá giận,cục tức lúc nãy cô còn nuốt chưa trôi đã lại bị anh nhồi thêm cơn bựcnày nữa. Rõ ràng là anh tới đây với ý đồ chẳng tốt đẹp gì, anh vốn chỉmuốn giễu cợt sự ngốc nghếch của cô. Đông Vy thôi liên tưởng Hữu Phongtới Richard, dù hai người đều cứu vớt cô khỏi những cái hố nhưng phongthái của họ là hoàn toàn khác biệt. Người lạ chu đáo hơn, chuẩn bị bánhdonut ngon lành, cử người đưa cô về tận trường chứ không vô tâm như cáingười vô tình này, luôn đối xử với cô thật tệ! 

“ Tồi tệ! Đồ tồi! Đồ tồi tệ! Đồ tồi tệ! Đồ tồi, tồi tệ! … ” 

Trong lúc Đông Vy không ngừng nhại đi nhại lại mấy từ tồi tệ, một cánhtay chìa ra trước mặt cô nhóc, tỏ ý muốn nâng nhóc ta dậy nhưng bị hấtra. Đông Vy cáu tiết, chả thèm nhìn đã gắt loạn lên: 

- Đồi tồi! Sao anh còn quay lại làm gì! 

- Ồ! Ai đã làm em phải giận thế này? 

Những thanh âm nhẹ nhàng tựa dải lụa mềm mượt chậm rãi tiến thẳng vàotai Đông Vy khiến cô đánh mất một nhịp thở, ngây người trong vài giây,thật từ từ ... thật từ từ... cô gái nhỏ ngước đầu. 

- A! Anh cũng tới đây sao?
Tuấn Dương thở nặng nề,vòm ngực rắn chắc lộ ra sau chiếc áo 
phông đẫm mồ hôi. Anh nắm chặt tay người đang nằm trên giường bệnh, 
nhìn cô đau đớn khi vừa trải qua cuộc phẫu thuật kéo dài hàng 
tiếng đồng hồ để giữ lại sinh mạng trước cơn thèm muốn của tử 
thần. Càng thương cô bao nhiêu thì anh càng giận bố mẹ cô bấy 
nhiêu, dù họ có khó khăn tới đâu cũng không được phép mang con cái 
ra trao đổi như món hàng thế kia. Bởi vậy mà anh còn để họ vào thăm Hạ An, sợ cô tỉnh giấc sẽ thêm đau buồn. 

Anh quyết định rồi, anh sẽ huỷ bỏ cả hai cuộc hôn nhân bằng mọi 
cách và bằng mọi giá! Sẽ không ai có quyền thay anh quyết định 
tương lai nếu như anh của sau này thiếu vắng tình yêu. 

- Chị Hạ An! Chị làm sao thế này! 

Tuệ Anh vừa bước vào phòng bệnh đã bịt miệng khóc nấc lên. Vừa 
nghe tin Hạ An bị tai nạn là cô rời khách sạn, chạy tới đây ngay. 
Một phần vì cô thật sự lo lắng cho người chị thân thiết, một 
phần vì cô muốn lấy đây làm lí do để lấp liếm sự vắng mặt của 
cô kể từ lúc bỏ lại Đông Vy tại cửa hàng thời trang. 

- Ngậm miệng lại! Đừng có ồn! Hạ An đang ngủ, không thấy à? - 
Tuấn Dương gay gắt, bởi anh vốn kinh tởm sự giả tạo. 

Tuệ Anh sững người mất vài giây trước lời quát mắng kia nhưng rồi cũngchẳng mấy để tâm, vì cô đã quá quen với bản tính nóng nảy của tên đànanh khối trên.Hơn nữa người yêu anh ta đang gặp nạn, cư xử thô lỗ đôichút cũng chả sao, đừng nên chấp người lúc họ vì đau buồn mà mất kiểmsoát làm gì! Tuệ Anh bước tới giường bênh trắng xóa, nhẹ nhàng nắm lấybàn tay xanh xao đến tội nghiệp của Hạ An.5 
- Đừng lo lắng, chị ấy sẽ không sao đâu. Thần chết sẽ không nỡ bắt người tốt! 

Tuệ Anh thầm thì, có ý an ủi Tuấn Dương nhưng anh lại ném cho cô ánh nhìn khô 
ng mấy thiện cảm, kèm theo chất giọng mỉa mai: 

- Cô biết vậy thì ăn ở cho tử tế, không thì chết sớm đấy! 

- Ý anh là sao? - Tuệ Anh quắc mắt. 

- Chả ý gì cả. Nhắc nhở thôi, mà nếu cô tử tể thật thì cần quái gì phải giật mình! - Tuấn Dương xoáy thẳng vào đôi mắt híp sắc bén, cười lạnhmột tiếng như ngầm vạch trần mọi tội lỗi của cô ả. 

Tuệ Anh vẫngiữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh, hồ như không chút run rẩy trước những lờiđay nghiến kia, chỉ riêng đôi bàn tay là lạnh toát bởi lo sợ. Cô nàngkhéo léo lái chủ đề sang hướng an toàn cho mình: 

- Chồng chưa cưới muốn gặp chị Hạ An. Hắn còn ở ngoài kia, anh ra xem thử thế nào! 

Chưa để cô nói hết câu, Tuấn Dương đã đứng vụt dậy và lao nhanh rangoài. Chờ tới lúc cửa phòng khép chặt, Tuệ Anh mới cẩn thận đi tới cửasổ, lấy máy gọi cho Minh Quý để nghe ngóng tình hình. Anh ta đang thựchiện kế hoạch mới, sẽ đưa nữ sinh học bổng về nhà riêng của anh ta rồitùy ý hành động. Miễn sao Gió Quỷ phải đau! 

- Thế nào rồi? Anh bắt được nó chưa? 

- Hay lắm! Tôi sẽ gọi thêm gã lưu manh. Gã nhớ con bé lắm! Lần trước gã đã kịp làm gì với nó đâu! 

Nằm chết lặng trên giường bệnh trắng xóa, Hạ An nín thở, nhắm nghiền mắt vờ còn bất tỉnh. Cô đã nghe thấy hết thảy. 

Cảm giác thế nào? Nhìn người tình bé bỏng của mình sắp chết mà không làm gì được ấy! Thiếu gia uy phong đâu rồi nhỉ, giờ ai thèm nghe cậu chứ!Cậu thua rồi! Đông Vy không sống được đâu, cô nàng ngốc tới mức thắt dây an toàn cũng chẳng cài nổi! 


Qua cửa kính xe, Đông Vythờ thẫn nhìn cảnh vật đang lùi dần về phía sau với gương mặt nhợt nhạt, tóc rối tung đầu rối bời hệt cô nàng bê bối. Cô gái nhỏ không ngừng vặn vẹo những ngón tay, nghe tim đập liên hồi. Cô e sợ mối đe dọa nào đóđang rình rập quanh mình nhưng chẳng rõ nguyên do của nỗi sợ này xuấtphát từ đâu. Là vì Tuệ Anh gặp nạn hay vì cô đi cùng xe với một conngười khá phức tạp? 

- Bệnh viện còn xa không anh nhỉ? 

- Xa chứ! Chúng ta còn chưa đi hết nửa chặng đường. 

- Ừm. Em biết rồi! 

Cô gái nhỏ khẽ thở dài, bắt đầu có chút hối hận khi theo Minh quý. Dùcô vẫn chưa hiểu rõ về con người này nhưng chắc chắn anh ta chẳng phảikẻ xấu, bởi ba năm trước, Minh Quý từng là người duy nhất bên cô chịugiúp đỡ vô điều kiện. Cô túng thiếu, tuy không hỏi vay nhưng trông thấykhuôn mặt ảo não của cô là anh ta hiểu chuyện ngay, chẳng cần hỏi han gì nhiều đã đem tiền cho cô mượn. Sau đó, Đông Vy không có dịp gặp lạiMinh Quý nữa. Còn bây giờ thì anh đâu biết cô là ai, ngoại trừ học sinhcùng trường! Nói chung, Minh Quý an toàn với cô, chỉ có điều lòng dạ cứmãi bứt rứt không yên là vì Đông Vy đang mang cảm giác bỏ-rơi-một-người. Có khi nào, cô hiểu nhầm Hữu Phong … Anh đi lấy xe để đưa cô về chứkhông hẳn là vứt cô. 

- Anh Minh Quý, anh… 

- Đông Vy, em… 

Cùng lúc, hai giọng nói đồng loạt cất lên khiến hai ánh mắt vô thứcchạm vào nhau qua chiếc gương chiếu hậu, một ánh thăm dò từ chàng traitrẻ và một ánh e ngại từ cô gái nhỏ. 

- Anh nói trước đi! 

- Lady first! - Minh Quý nói ngắn gọn. 

Đông Vy cũng không lôi thôi thêm, hỏi nhanh: 

- Em khá tò mò là sao anh biết Tuệ Anh xảy ra chuyện? 

- Nghi ngờ anh hả nhóc? 

- Không phải đâu. Anh đừng nghĩ thế! - Cô gái nhỏ vội xua tay, cụp mắt lí nhí - Em chỉ hơi thắc mắc. 

- Thế thì anh không cần giải đáp! Đến nơi rồi em sẽ biết! 

Minh Quý đột ngột nhấn mạnh ga, đẩy tốc độ lên tới mức gần như là caonhất. Sau vài cú luồn lách, xe đã nghiễm nhiên dẫn đầu làn đường caotốc. Cô gái nhỏ hoảng hốt vịn chặt vào mép ghế để người không va đập vềphía trước, giờ cô mới biết thế nào là tốc độ tử thần mà người ta hay ám chỉ những tay đua gan lì.
- Anh đi chậm hơn được không? - Đông Vy sợ tái người, da trắng bệch không khác tượng sáp là mấy. 

- Thắt dây an toàn vào! - Nét mặt Minh Quý nghiêm lại một cách khác thường, anh quát - Mau lên! 

Cô gái nhỏ thấy chóng mặt, đầu óc xoay tròn như đang nhón chân theođiệu nhạc. Ngửi được mùi nguy hiểm đang bám lấy mình và chiếc xe này,Đông Vy liền làm theo lời Minh Quý nhưng sự luống cuống của cô càng làmtay thêm run, không sao gài nổi đai an toàn. Cô gái nhỏ lo lắng nhìntheo tầm mắt của người ngồi sau ghế lái điều khiển, phải kìm lắm mớikhông reo lên. 

Cảm giác bất an ban nãy bỗng chốc bị thổi bay đi mất, thay vào đó là sự an tâm tuyệt đối như khi cô gái nhỏ nằm gọntrong vòng tay của Gió Quỷ. Thật quá mức vô lý, nhân vật đáng sợ nhấtlại là người Đông Vy tin tưởng nhất… 

- Anh dừng lại đi! Đấy là xe Hữu Phong mà! 

Cô gái nhỏ nói như reo, khẽ thở phào vì chẳng có cuộc đuổi bắt nào diễn ra hết. Có lẽ Minh Quý hiểu lầm chiếc BMW đang bám sát phía sau là củabọn côn đồ nào đó nên mới phóng nhanh như vậy. Nhưng lạ thật, đến xe emtrai mình mà anh ta cũng không phân biệt nổi hay sao? Đúng lúc Đông Vyđịnh biến mối ngờ vực thành một câu hỏi nào đó thì chuông điện thoạiMinh Quý reo, lần thứ hai kể từ lúc cô gái nhỏ bước lên xe. Anh ta không bắt máy, cũng không giảm tốc độ, chỉ cười một điệu quái dị rồi bỗngđánh tay lái … 

Trước khi lao ra khỏi xe, Minh Quý khẽ thì thầm: 

- Đông Vy, tôi xin lỗi! 

Giữa đêm tối, chuỗi âm thanh rùng rợn của sự va đập vút lên cao nhưlưỡi dao sắc ngọt, cứa sâu vào tận cùng của sắc đêm và gieo rắc trongđôi mắt xám tro một nỗi đau tinh khiết… 
*** 
Chỉ trong giây lát ngắn ngủi, vụ tai nạn kinh hoàng đã mang mùi máu tanh bao trùm cả không gian. Đoạn đường cao tốc bị kẹt tắc, xe cộ đều phanh gấp và tấp vội vào vỉa hè để không gây thêm hỗn loạn. 
Vừa nãy, chiếc xe đang lao với tốc độ tử thần bỗng lấn đường, đâm thẳngvào làn xe ngược chiều. BMW theo sau cũng không tránh khỏi liên lụy, vìtrước đó, Hữu Phong cho xe phóng như vũ bão nên dù đã thắng gấp vẫn laothẳng vào đám hỗn độn. Do bị ép từ cả hai phía trước sau, xe dẫn đầu của Minh Quý đã bị quẳng lên không trung và lật ngược như pha hành độngkinh điển thường hay có trong những bộ phim bom tấn. Lửa dần bốc cháyquanh xe… mùi xăng, mùi máu quyện vào nhau đặc sánh. 

Hữu Phongbị choáng nặng, trước mắt tối sầm nhưng vẫn cố không gục đầu bất tỉnhtrên volant. Anh thấy đau, đau tới nỗi phải mím chặt môi để không bật ra bất cứ tiếng rên rỉ nào. Ý thức của anh còn nguyên vẹn nhưng thể xácthì lại quằn quại trong đau đớn và bất lực. Anh muốn cứu cô gái nhỏ rakhỏi chiếc xe chết tiệt đang bốc cháy kia! Vừa nãy, anh chỉ thấy mỗiMinh Quý nhảy ra… còn cô ngốc kia, bị mắc kẹt rồi! 

Một phúttrôi qua, có vài người kéo Hữu Phong ra khỏi xe BMW cũng bị lật. Anhthấy lờ mờ gần đó là đám đông nhốn nháo đang vây thành vòng tròn quanhxe của Minh Quý, họ liên tiếp gọi cảnh sát, cấp cứu. 

- Trong xe còn có người! - Hữu Phong khẽ thều thào, lồng ngực quặn thắt từng cơn khiến anh ho ra máu. 

- Xe sắp nổ rồi chàng trai! Không ai dám tới gần đâu. Mọi người đang đợi cứu hộ. Cậu cố lên! 

- Tôi bảo trong xe còn có người! 

- Ai không biết thế. Nhưng xe sắp nổ, cậu không nghe thấy sao? Chắc là cứu hộ tới liền thôi! Họ bị kẹt xe. 

Mắt Hữu Phong hằn mạnh những vệt đỏ, anh gằn từng chữ: 

- Ông cứu Vy rồi ông muốn gì tôi cũng cho. Còn nếu Vy có chuyện gì, tôi cho ông chết đấy! 

- Ơ, Vy nào? Cậu đang nói gì thế? 

Người đàn ông nhìn Hữu Phong lạ lẫm, cho là anh không được tỉnh táo nên mới ăn nói linh tinh. Còn Hữu Phong đã gần như lịm đi, anh khó nhọc mấp máy môi: 

- Vy… 

- Hả? 

Tôi không nghe thấy cậu nói gì cả! Nói lại xem nào! 

Đến lúc này, nửa chữ Hữu Phong cũng không thốt ra nổi nữa. Anh chỉ hấtcằm, hướng ánh nhìn của người đàn ông tới chiếc xe đang cháy. Ông ta lại càng không hiểu, phẩy tay có ý bảo anh đừng tiếp tục Vy Vy gì đó nữa.Ông ta đỡ anh ngồi tạm xuống đường, mặt căng thẳng nhìn máu đang lankhắp mặt Hữu Phong. 

- Khốn thật! Lũ y tá bác sĩ chết dí ở đâu rồi! 

Mặc ông ta chửi rủa, Hữu Phong giữ hơi thở nhẹ, chầm chậm rút di độngkhỏi túi quần. Một bàn tay đỡ Hữu Phong ngồi vững , một giọng nói vừanhẹ vừa quỉ quyệt rỉ vào tai anh: 

- Cảm giác thế nào? Nhìnngười tình bé bỏng của mình sắp chết mà không làm gì được ấy! Thiếu giauy phong đâu rồi nhỉ, giờ ai thèm nghe cậu chứ! Cậu thua rồi! Đông Vykhông sống được đâu, cô nàng ngốc tới mức thắt dây an toàn cũng chẳngcài nổi! Hahaha! 

Hữu Phong chết lặng, chỉ kịp ấn số quản gia Lâm trước khi nhắm nghiền mắt…

Biển cả mênh mông. Có cậu bé bất tỉnh trên bờ cát, cả người cậu đều dính máu. Chung quanh vắng lặng như chỉ có mỗi mình cậu tồn tại trên thếgian này. 

Cậu cứ nằm bất động như thế kể từ lúc bình minh kéonắng lan tràn cho đến lúc hoàng hôn gọi bóng đêm bừng tỉnh. Phải rất lâu sau, tưởng chừng như cả thế kỷ đã trôi qua, mới có ai đó tới gần cậu.Là người phụ nữ tuyệt đẹp, chỉ riêng mọi đường nét trên gương mặt bà đều buồn, đều sầu. Vóc dáng bà mỏng manh tựa làn khói, chân không đi màlướt trên cát. 

- Hữu Phong, con mở mắt ra nào! - Tiếng người phụ nữ thì thầm như tiếng sóng rì rào của biển khơi. 

Tựa lời thần chú được truyền tới, cậu bé thức tỉnh ngay sau đó, vệtlông mày thanh tú khẽ nhíu lại, đôi mắt xám tro từ từ mở ra. Cậu khónhọc thều thào: 

- Mẹ! 

- Hữu Phong, con thật ngoan! 

Ánh mắt người phụ nữ xa xăm tựa cánh buồm nhấp nhô ngoài biển khơi, bà nhìn cậu bé trìu mến: 

- Phong có muốn đi với mẹ không? 

Cậu bé chầm chậm gật đầu, đặt tay mình vào lòng bàn tay mẹ không chút do dự. 

- Con ngoan lắm! 

Sau lời khen ngợi của mẹ, cậu bé bỗng có cảm giác mình nhẹ bẫng chỉ tựa chiếc lông vũ vút cao lên không trung. Cậu thấy rõ ánh mặt trời rực rỡ, thấy rõ từng cụm mây trôi lững lờ. Những vệt máu trên người cậu biếnmất một cách kỳ lạ. 

Dường như cậu đang ở thiên đường, bởi chỉcó thiên đường mới không tồn tại đau đớn. Cậu chết rồi ư? Sao cũng được! Lúc này ngoài chói mắt ra, cậu không có chút cảm giác nào nữa hết! 

- Chỉ cần bước vào Cổng thiên đường là con sẽ đến với thế giới của mẹ! - Người phụ nữ chỉ về cầu vồng bảy sắc lung linh giăng ngang trời. 

- Vâng, mẹ! - Cậu bé ngoan ngoãn đáp. 

- Nào, con yêu đến với mẹ! 

Lúc này, người phụ nữ đã đứng sau cầu vồng, bà như trong suốt giữa bảysắc màu tỏa sáng khắp nền trời. Bà chìa tay để con trai nắm, cười cưngnựng:
Nào con! 

Cậu bé bỗng sững người, có giọng nói trong veo rấtđỗi quen thuộc đang vang vọng quanh đây khiến cú nhấc chân của cậu khựng lại. Cậu lắc đầu, đáy mắt xám tro ánh lên những tia sáng mạnh mẽ. 

- Con từ chối mẹ sao hả Phong? 

- Xin lỗi Người. Con đã hứa, phải bảo vệ Vy! 

Một khoảng im lặng như trùm kín cả vũ trụ. Người phụ nữ khóc trong câmnín, những giọt nước mắ rơi khỏi gò má xanh xao, tan ra bao la. Ngay sau tiếng nấc nghẹn, bà xô mạnh Hữu Phong… 

“ Được rồi con trai.Hãy quay về thế giới của con nhưng nên nhớ rằng, con phải khiến ngườicon gái ấy đau gấp ngàn lần những gì mẹ đã trải qua! Không được quên nỗi đau của mẹ nhé Hữu Phong! ” 

Bóng mỏng manh của người phụ nữ dần tan biến, chỉ còn tiếng nói âm u cùng con trai bà rơi khỏi tầng mây… 

*** 

Hàng chục đôi mắt đồng loạt dõi chiếc máy đo tim trong câm lặng, trên mành hình, điện tâm đồ chạy một vạch thẳng tắp… 

- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức! 

Quản gia Lâm nhìn người bác sĩ đang cúi gập trước mình, ông bình tĩnh đặt câu hỏi: 

- Ý ông là thế nào? 

- Gia đình nên chuẩn bị… 

- Ra ngoài hết cả đi! - Federer ngắt lời với ngữ khí lạnh tanh. 

Chỉ phút chốc, phòng bệnh đã lặng như tờ. Những giọt khóc đều bị cơnđau thắt ép chặt trong tuyến lệ, không sao thoát ra nổi. Quản gia Lâmđứng thất thần, những ngón tay siết chặt. Thầy giám thị cúi gằm mặt, mắt đỏ hoe. 

- Hai người nữa, đi ra đi! 
Sau mệnh lệnh của người đứng đầu dòng họ quí tộc, chỉ mỗi thầy giám thịbước đi. Còn quản gia Lâm quì xuống ngay khi cánh cửa đóng lại, ôngnghẹn tiếng: 

- Tôi đáng chết, thưa chủ nhân! 

- Ta bảo rồi, ông chỉ vờ trung thành với Richard, không được phép chiều ý nó. Ta đã cấm Richard quen cô bé đó rồi cơ mà! 

- Tất cả là lỗi của tôi, thưa chủ nhân. 

- Biết thế thì đi chết đi! - Federer hất cằm về phía cửa, nét mặt u tối. 

- Vâng, thưa chủ nhân! 

Một lần nữa, cánh cửa khép lại, đem mọi âm thanh dập tắt. Federer nắmbàn tay lạnh buốt của con trai, tim như vỡ thành hàng trăm hàng ngànmảnh vụn. Ông khóc , lần thứ ba trong đời. Lần thứ nhất là khi mẹRichard - người phụ nữ duy nhất ông thương yêu qua đời. Lần thứ hai làvào ba năm trước, khi Richard gặp nạn. Nạn đó ông gieo nhưng người gánhchịu đã chẳng phải là Richard nếu như anh không cứu vớt gia đình đángchết đó! Thêm lần này nữa, con trai độc nhất của ông mất cả tính mạngchỉ vì đứa bé ấy… 

Nó cũng là mầm mống của lũ chết tiệt đã hại vợ con ông, phải giết nó! 

Federer chạm vào khẩu súng ngắn gài trên thắt lưng, đúng lúc ý định gây án mạng kia sắp được ông thực hiện thì màn hình máy đo tim hiển thịnhững vạch cong. Federer không tin nổi vào mắt mình, nhìn Hữu Phong đang nhíu mày, mệt mỏi vứt một từ duy nhất cho sự kinh ngạc tột độ của ông. 

- Vy! 


Đọc tiếp: Chiếc ôm từ vệt gió quỷ - Phần 13

Trang Chủ » Truyện » Truyện Teen » Chiếc ôm từ vệt gió quỷ
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com

Teya Salat