Teya Salat
Đọc truyện

Bé Ngốc - phần 4


-Ông ơi! Ông xem nè!

Dương Quân đẩy thẳng cửa vào phòng ông nó trong khi ông đang nằm tắm nắng sớm. Lật đật ngồi dậy, ông có vẻ hơi bực mình

-Có chuyện gì mà cháu gấp gáp vậy? Những gì ta dạy cháu bỏ ngoài tai cả rồi sao?

-Ông! Bây giờ ko phải lúc nói chuyện này. Ông xem đi

Quân đưa tờ tin tức mới ra sáng nay cho ông xem. Trên mặt báo là hình ảnh Trịnh Vĩnh Dương trong bộ quần áo thường ngày đang đi dưới nắng, đứng bên 1 cửa hàng bán báo. Ngài Hiệu trưởng đáng kính đã suýt làm rơi tờ báo, tay ông run run. Mọi ng đều nghĩ rằng ông quá vui mừng nhưng chỉ có ông mới biết. Ngoài sự vui mừng của việc tìm lại đc đứa cháu còn có sự vui mừng khi niềm tin của mình đặt đúng chỗ. Trong lúc ông còn đang xúc động nghẹn ngào thì ông quản gia đã tiến tới với 1 chiếc laptop

-Thưa Chủ tịch. Có email từ Nepal. Ko có địa chỉ ng gửi nên tôi ko dám xóa đi

-Nepal ư? Đó là nơi ng ta đã tìm thấy anh Dương mà?-Quân hoảng hốt cướp lấy chiếc Laptop.

Nhấp chuột mở thư điện tử. Những hàng chữ dần dần hiện lên

“Hiệu trưởng. cháu tin chắc bây giờ ông đã biết đc đáp án rồi nhỉ? Cháu chỉ muốn báo để ông biết 1 chuyện. Nếu ông muốn đứa cháu lớn của ông tức Trịnh Vĩnh Dương trở về lành lặn như hình ảnh trên báo thì ông hãy hạn chế hành động của con dâu mình lại đi ạ. Cháu nói thế tin chắc ông đã hiểu. Mọi chuyện cháu sẽ giải thích ngọn ngành sau khi gặp ông. Khai giảng cháu sẽ về. Chúc ông khỏe mạnh đến lúc cháu về nhé”

-Ông! Thế này là sao?-Quân gần như phát điên lên

-Cháu bị thiểu năng hay sao mà còn phải cần ta nói rõ ràng những chuyện này nữa?

Hiệu trưởng chỉ nói vậy rồi bc vào nhà. Nhìn thì có vẻ như ông đang tức giận nhưng thực sự ông đang mừng rơn.Đứa cháu trai lâu ngày mới trở lại sao có thể ko mừng đc chứ? Và ông cũng chưa lẩm cẩm tới mức lại quên béng mất sự tồn tại của bức thư điện tử vừa rồi. Và thiếu phu nhân của tập đoàn IT lừng danh đã bị cấm túc trong im lặng.
…………………………..
Ngày 1/9. Nó chính thức đặt chân lên máy bay quay trở về đất nước xinh đẹp của mình: VIỆT NAM. Nó đã ngủ suốt cả chuyến bay. Do để kịp ngày bay, nó đã phải thức suốt 7 ngày để thu thập đầy đủ chứng cứ nó cần. Vĩnh Dương ngồi nhìn nó với hàng loạt thắc mắc. Tại sao nó lại giúp đỡ anh, tại sao nó ko quản nguy hiểm, bao lần giúp anh thoát khỏi bọn sát thủ nào đó muốn lấy mạng mình, Rốt cuộc nó là ng như thế nào vậy?

“Xin chào, Hãng hàng ko Vietnamairline chúng tôi rất vui mừng đc phục vụ quý khách. Chúng tôi xin thông báo, chuyến bay từ Nepal tới Việt Nam s
ắp hạ cánh. Đề nghị quý khách hãy thắt dây an toàn cẩn thận. Hello, Vietnamairline…”

Nó khẽ “ưm” mấy tiếng rồi tỉnh giấc. Nhìn quanh thấy khung cảnh quen thuộc, nó vội vàng thắt dây an toàn. Xuống sân bay, nó và Vĩnh Dương còn chưa kịp ngắm nhìn, tận hưởng cái khung cảnh quen thuộc này thì đã phải đua tốc độ. Vừa ra khỏi sân bay, còn chưa kịp bắt Taxi, 1 nhóm ng du côn nổi tiếng trong thành phố đã cầm hàng nóng đuổi theo 2 ng.

-Lại đến nữa sao trời?-Nó nói với giọng chán nản

-Đừng ca cẩm nữa, bị bắt là xong đời luôn đấy-Dương nói rồi cầm tay nó lôi đi

2 ng họ chạy suốt từ sân bay vòng vèo qua những khu phố nhộn nhịp, những con đg xe cộ qua lại tấp nập. Những tưởng đã thoát nhưng ngược lại, 2 ng cùng bị bao vây

-Haizzz!-Nó đội mũ lên-Đây là cái gọi là “chạy” của anh đấy hả?

-Này…Em đừng có mà xúc xỉa anh.-Dương bắt đầu nhỏ mồ hôi

-Em chỉ nói sự thật thôi-Nó rút từ trong ba lô ra 1 cây gậy dài cỡ 70cm rồi đặt lên vai, 1 tay chống hông, nó hất hàm-Muốn gì?

-Cô em bình tĩnh đi-1 tên đại ca to xác, khuôn mặt đầy những sẹo nói-Bọn anh chỉ cần tên nhóc này thôi-Hắn chỉ về phía Dương-Còn cô em, tùy ý.

-Chậc-Nó tặc lưỡi-Biết làm sao đây? Em cũng rất cần anh ta.

-Nếu vậy thì dùng “luật” thôi.

Nói rồi hắn vẫy tay 1 cái, bọn đàn em ở phía sau đều xông lên, tên nào cũng lăm le dùi cui cùng dao, kiếm. 1 cái cảnh đã trở nên quen thuộc với nó. Nếu bình thường thì nó sẽ chẳng cần lo lắng gì nhưng lần này thì khác. Nó đang ở Việt Nam, nếu làm lớn chuyện thì bố mẹ nó sẽ biết và…Nó ko dám tưởng tượng tiếp, nếu bố nó biết thì sẽ xử nó như thế nào

-Đành đánh nhanh thắng gọn thôi!-Nó kéo cụp cái mũ xuống

Nó vừa dứt câu thì cuộc chiến ko cân sức giữa nó và 15 chàng trai cao to vạm vỡ diễn ra. Nó biết nếu kéo dài thời gian thì nó sẽ là ng bị thiệt, nên mỗi 1 lần ra tay nó đều khiến cho đối phương ko thể đứng dậy đc. 1, 2, 3…10 tên ngã xuống, trong vỏn vẹn 1p. Nhưng nó đã thấm mệt. “Nguy. Nếu tiếp tục thì ko xong. Làm sao đây?”-Nó lo lắng và nhanh chóng tính toán với cái đầu có chỉ số IQ thất thường, lúc có lúc ko của mình.

-”Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách”-Nó vừa nói vừa cầm tay Vĩnh Dương kéo đi.

Băng qua dải phân cách các làn đường, qua 1 ngã năm đông đúc, nó với Dương tạt lên lề đường của 1 con phố buôn bán sầm uất. Lũ du côn đuổi theo 2 đứa ko mệt mỏi, vừa đuổi vừa kêu “Đứng lại”. Cả con đg vốn đã đông vui giờ lại càng trở nên náo nhiệt. Vừa lúc 1 chiếc xe Công-ten-nơ đi qua, nó kéo Dương bật nhảy thẳng lên nóc chiếc xe. Rồi từ trên nóc xe, 2 đứa nhảy xuống rồi biến mất trong làn ng qua lại như mắc cửi của thành phố.

-Khỉ thật. Rút

Sau khi nhóm du côn giải tán hết nó và Dương mới thở phào nhẹ nhõm. 2 ng vừa nhìn nhau vừa cười. Dương cốc yêu lên đầu nó rồi cả 2 cùng sánh vai bước đi. Nhưng khi cả 2 đang định bắt TAXI thì nụ cười trên môi họ tắt hẳn. Bên kia đường, Quân và Vân cũng y hệt tình trạng của 2 ng.

-Anh…Anh…VĨNH DƯƠNG-Vân vừa hét vừa lao qua đường

Quân định nắm tay kéo Vân lại nhưng ko kịp. Cô chạy nhanh qua đường. 1 chiếc xe máy từ đầu lao tới, với tốc độ cực nhanh. Mắt thấy Vân sẽ bị đâm, cả 2 anh em Dương và Quân đều lao nhanh qua đường. Nhưng Quân đã chậm hơn Dương 1 bước. Dương nắm đc tay Vân kéo mạnh về phía mình. Anh ôm chặt cô trong lòng. Chỉ có lúc này anh mới cảm thấy an toàn. Mới có đc cảm giác Vân đang trong vòng tay mình. 2 ng ôm nhau giữa đg, Vân khóc òa trong lòng Dương:

-Anh…quá đáng lắm…huhu…tại sao lại để em chờ lâu như vậy?…anh có biết…em buồn…rất buồn ko hả…huhu…hic hic.

-Anh biết, anh biết mà-Dương vuốt mái tóc Vân rồi nhẹ nhàng dỗ dành

-NÀY!-Nó hét to-2 NG CÒN ĐỊNH ĐỨNG Ở ĐẤY ĐỂ LÀM UYÊN ƯƠNG TỚI BAO GIỜ NỮA HẢ?

Lúc này Dương và Vân mới buông nhau ra rồi đi tới chỗ nó. Quân cũng đi theo. Tâm trạng cậu lúc này buồn vui lẫn lộn. Lại có cảm giác hụt hẫng. Nhìn xuống đôi bàn tay của mình, những cảnh tượng vừa nãy lại tái hiện. Lúc ấy, tim cậu dường như ngừng đập. 1 cảm giác run sợ vỡ òa. Chưa bao giờ cậu cảm thấy sợ hãi như vậy. Ngẩng mặt nhìn lên phía trc, Vân đang tay trong tay đi cùng Dương, họ thực sự rất đẹp đôi, nhìn nụ cười rực rỡ trên môi Vân, 1 cảm giác thất bại thảm hại đến với cậu. Trong suốt 5 năm qua, chưa bao giờ cậu nhìn thấy Vân cười như vậy, nụ cười của cô luôn có 1 vẻ buồn man mác nhưng ngay lúc này đây, nụ cười của cô lại sáng lạn tới vậy, lại trong sáng và thuần khiết như thế. Quân biết mình đã yêu Vân, rất sâu đậm, nhưng tình cảm ấy chưa kịp bắt đầu đã kết thúc nhanh chóng…
Nó đứng ngay bên cạnh Quân. Những cảm xúc của Quân khiến nó khó chịu. Cố đè nén cảm xúc đang mấp mé chuẩn bị nảy mầm trong tim, nó vỗ vai Dương:

-Xin lỗi đã làm phiền nhưng ko biết 2 ng có điều gì muốn nói với em ko nhỉ?

-Tất nhiên rồi-Dương cốc đầu nó-Cảm ơn em!

-Còn cô bạn này thì sao?-Nó cau mày nhìn Vân

-Cảm…cảm ơn cậu!-Vân xấu hổ, 2 má đỏ bừng nép vào ng Dương

-Và?-Nó cố tình làm khó

-Và…xin lỗi cậu-mặt Vân càng đỏ hơn, giọng cô bé lí nhí

Nó cười rồi quay lại nhìn Quân. Quân ngạc nhiên nhìn nó mà ko hiểu gì. Nó đứng nhìn Quân 1 lúc nhưng cậu chàng cũng chẳng có phản ứng gì.

-Thôi bỏ đi!-Nó kéo mũ xuống

Cả 4 ng lên chiếc xe thể thao của Quân. Chiếc xe đưa 4 ng tới trc cổng 1 tòa nhà nguy nga tráng lệ. Nếu là bình thường chắc đến nhìn nó cũng chẳng có cơ hội nhưng bây giờ nó lại chẳng để tâm tới những điều đó. Hôm nay nó mặc bộ đồng phục của trg nó. Bộ quần áo y như cái ngày mà nó đã ra đi vào 3 tháng trc. Khoác trên vai 1 túi đồ cồng kềnh. Nó hiên ngang bước vào phòng khách của ngôi nhà.

-Chủ tịch. Cô bé tới rồi!-Ông quản gia cung kính thông báo với Hiệu trưởng

-Ta biết rồi.

4 người cùng bước vào và ngồi xuống bộ salon cao cấp.

-Hiệu trưởng. Cháu đã ko phụ sự tin tưởng của ngài-Nó cung kính chào hỏi

-Ta biết. Ta luôn tin tưởng vào phán đoán của mình

-Đây là ng mà Hiệu trưởng nhờ cháu tìm. Nhưng trc đó, hãy để cháu gặp Thiếu phu nhân đc ko ạ?-Nó vẫn rất từ tốn, ko chút xu nịnh, ko chút e sợ. Thẳng thắn và khảng khái. Đó là tính cách của nó.

-Đc thôi! Nhưng sau đó cháu phải giải thích cho ta tất cả mọi chuyện.

-Tất nhiên ạ.

Vĩnh Dương ngồi ngay bên cạnh nó, anh chàng vẫn im lặng và Hiệu trưởng cũng vậy. Cả 2 tuyệt đối chưa hề nói với nhau nửa câu. Nhưng vào cái lúc thiêng liêng này thì dù có nghìn ngôn vạn ngữ cũng ko thể diễn tả hết sự xúc động này. Vĩnh Dương vẫn đang rất khâm phục nó. Nó là ng đầu tiên mà cậu biết khi ở trc mặt ông có thể nói chuyện bình thản như vậy. “Cô bé là ng đặc biệt”-Trong lòng Vĩnh Dương thầm khẳng định. Chỉ 1 lát sau, ng mà nó muốn gặp đã đến trc mặt nó. Bà thiếu phu nhân mặc bộ đầm màu vàng từ từ đi xuống, bà ta có 1 vẻ đẹp chết ng, đẹp 1 cách đáng sợ

-Bây giờ cháu có thể nói cho ta nghe tất cả mọi chuyện đc rồi chứ?

Hiệu trưởng nhìn nó đầy mong đợi. Nó giữ cho mình ở trạng thái lạnh lùng nhất mà nó có thể làm đc bây giờ. Rút từ trong túi đồ mang theo 1 tập hồ sơ. Nó đặt trc mặt Hiệu trưởng:

-Như đã nói, cháu sẽ giải thích rõ ràng.-Nó ngồi thẳng lưng, nhìn thẳng vào Hiệu trưởng, vẫn cái nhìn ko dè chừng đó, nó nói bằng giọng vô cảm nhưng ko lạnh lùng-5 năm trc. 3 ngày sau khi Vĩnh Dương bị mất tích, có ng đã tìm ra anh ấy. Nhưng ngay sau đó, cả nhà ng ấy trên dưới 20 ng từ cụ già 80 tới đứa bé chưa tròn 1 tuổi đều biệt tăm vô dạng. Sau đó, Trịnh Vĩnh Dương bị ng ta bỏ lại ở đỉnh Ever. Nhờ 1 nhà thám hiểm kì lạ mà anh ấy đã đc cứu sống. Chuyện chỉ có vậy. Cụ thể thế nào và tại sao anh ấy phải ở lại Nepal suốt 5 năm thì có lẽ Thiếu phu nhân còn rõ hơn cháu. Tuy nhiên cháu nghĩ nó cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi

Tất cả mọi ng trong phòng, ngoài 4 ng nhà Hiệu trưởng và Mỹ Vân còn có tất thảy những ng giúp việc. Mọi ng đều hết sức ngạc nhiên, bởi theo lời nói của nó thì Thiếu phu nhân đã âm mưu ám hại Cậu chủ lớn. Nhưng 1 ng hiền từ, nhân hậu như phu nhân sao có thể làm điều ấy đc? Hơn nữa, hổ dữ ko ăn thịt con, sau thiếu phu nhân lại hại con mình đc? Đó là câu hỏi xuất hiện trong đầu mọi ng

-Cháu nói thế ko sai chứ Thiếu phu nhân Tô Cẩm? Hay cháu phải gọi là Chủ tịch Lương Quỳnh Hoa nhỉ?

Ánh mắt sắc lẻm, nó nhìn thẳng vào mắt Thiếu phu nhân lúc này đang co ro cúm rúm như 1 con cún. Khuôn mặt trắng bệch, 2 mắt mở to. Bà ta lắp bắp mở miệng:

-Cô…Cô là ai?…Cô…Cô đang nói…nói linh tinh…cái gì vậy?

-Mọi chuyện là thế nào?-Hiệu trưởng nheo mắt nhìn nó.

Cô con dâu vừa hiếu thuận lại vừa biết lễ nghĩa như Tô Cẩm có đốt đuốc ông cũng ko tìm đc. Sao lại chịu để cho 1 con nhóc đang tuổi cháu mình nói ra nói vào chứ?

-Bố…Bố ko đc tin con nhỏ đó. Con là con dâu bố mà. Bố phải tin con-Thiếu phu nhân lên tiếng biện bạch

-Những gì cần nói và muốn nói cháu đã nói hết. Ông tin hay ko thì tùy. Nếu ông ko muốn tin thì hãy đốt tập hồ sơ đó đi. Cháu xin phép

Nó lạnh lùng nói rồi quay lưng bước đi ko chút do dự. Cái ko khí tắc nghẹn trong các gia đình giàu có này ko hợp với nó. Lúc nãy nó đã để ý thấy nét mặt của mọi ng đều khá nghiêm trọng. Nó ko hề nói trc việc này cho Vĩnh Dương. “ko biết liệu anh có bị sock ko nữa? Lại còn hắn nữa. Tâm hồn hắn còn quá non nớt, hắn sẽ phản ứng sao đây? Hi vọng là mọi chuyện vẫn sẽ ổn”.

-Haizzz!

Nó lại thở dài, ở tuổi 17 này, nó đã phải thở dài rất nhiều lần. Ngửa mặt nhìn ngắm bầu trời, nó thơ thẩn rời khỏi khu nhà. Mới đó mà 3 tháng hè của nó đã kết thúc thật nhanh chóng. Vài ngày nữa nó sẽ lại phải tới trg. Bây giờ nó thấy nhớ bố mẹ nó kinh khủng, nhớ những lời chỉ bảo của bố, nhớ những câu cằn nhằn của mẹ, nhớ cả sự nũng nịu của Hải Phong em nó nữa. Ko chỉ vậy, nó cũng rất nhớ 3 đứa bạn của mình. Lần này nó đã đi mà ko chào hỏi 1 câu nào. Ko biết 3 nhỏ sẽ dùng biện pháp gì để xử tội nó nhưng nó vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Bởi đây là quê hương nó, là nơi nó thân quen nhất. Và chợt nó khẽ rùng mình ớn lạnh, bởi trong tâm trí nó, hình ảnh 1 cậu con trai với vẻ ngoài khôi ngô hiện ra. Nó khẽ lắc đầu để hình ảnh đó tan biến rồi lại đi tiếp…
Vừa suy nghĩ liên miên, vừa đi bộ dọc theo các con phố. Nó ko về nhà ngay mà tới mộ ông nó. Cuối năm n
goái, ông nó lên cơn đau tim và đã qua đời. Lúc ấy nó đã ko rơi 1 giọt nc mắt, cũng ko hề buồn rầu như mọi ng trong nhà. Nó đã mỉm cười khi nhìn ông nằm trên giường bệnh. Nhìn khuôn mặt ông lúc ấy nó biết ông đã ra đi 1 cách thanh thản. Và nó vui vì điều đó.

-Ông ơi! Cháu lại đến thăm ông đây-Nó ngồi dựa lưng vào mộ ông nó-Ông ở trên đấy chắc ông nhìn thấy hết chứ ạ? Cháu làm vậy là đúng phải ko ông?

Ko có tiếng trả lời nó mà chỉ có tiếng lá cây xào xạc, tiếng ve kêu đâu đó. Nó vẫn cứ ngồi đó và trò chuyện với ông nó, vẫn những câu nói ngô nghê, nào chuyện học hành, chuyện gia đình. Mãi tới khi bầu trời chỉ còn lại những vệt mây màu hồng rực nó mới đứng dậy cúi đầu chào ông nó:

-Ông à! Cháu phải đi rồi. Cháu sẽ lại đến thăm ông. Ông chờ cháu nhé!

Gió đêm nổi lên, thổi tung quần áo và mái tóc nó. Nó lên 1 chiếc Taxi đi về. Đúng lúc cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm. Nó chỉ cúi đầu chào bố mẹ rồi xin phép lên phòng. Nó thấy mệt mỏi. Cả mùa hè này đã rút hết toàn bộ sinh lực của nó rồi. Nhưng khi nằm trên giường nó vẫn ko thể nào ngủ đc. Nằm nhìn trần nhà, nó nhớ lại quãng thời gian vừa qua. Chuyến đi này giúp nó hiểu đc nhiều điều, và cũng nhờ chuyến đi này mà nó đã gặp đc 2 ng bạn rất tốt. Nhưng có lẽ nó sẽ chẳng bao giờ còn đc gặp lại họ nữa. Và nó cũng nhớ tới Mỹ Vân, lúc nó đi Vân đang ở bệnh viện. “ko biết tình hình cô ấy thế nào rồi?”. Nó cũng nhớ tới 2 cái tát của Dương Quân “Xem ra mình sẽ bị thiệt rồi”. Đưa tay vuốt 2 má, nó thấy tim nó có gì đó, đau. Rất đau. Nó muốn khóc, nó muốn khóc thật to nhưng nó ko làm đc. Nước mắt nó cứ bị kìm nén nơi khóe mắt, cổ họng nó nghèn nghẹn. Nó buồn. Và nó ko hiểu tại sao mình lại như thế. Nó chỉ biết cảm xúc của nó lúc này rất hỗn độn, có lẽ nó đã quá mệt mỏi rồi…
…………………………
Sau vài ngày ăn đủ no, ngủ đủ giấc, tinh thần nó lại trở lại bình thường. Những tin tức về Cậu chủ lớn tập đoàn IT cũng đã dịu dần. Ngay cả thông tin Thiếu phu nhân IT cũng bị phanh phui. Thực ra Tô Cẩm thật đã bị giết từ hơn 5 năm trc. Lương Quỳnh Hoa là chủ tịch của 1 công ty thương mại nhỏ lúc ấy đang có nguy cơ bị phá sản. Trong 1 dịp tình cờ, bà ta biết mình và Tô Cẩm có cùng 1 khuôn mặt và dã tâm nổi lên. Bà ta thuê ng giết chết Tô Cẩm rồi tự mình hóa thân thành Tô Cẩm bước chân vào giới thượng lưu. Lúc mới vào nhà họ Trịnh, bà ta đã bị Vĩnh Dương nghi ngờ, lo lắng mình sẽ bị vạch trần, bà ta dụ cậu đi Nepal rồi ngấm ngầm thuê ng giết chết cậu. 20 nhân mạng của gia đình xấu số ở Nepal cũng chung cảnh ngộ với Tô Cẩm. Chuyện này tưởng chừng sẽ đi vào dĩ vãng nếu như nó ko gặp đc họ hàng của gia đình nọ ở Nepal. Bởi thế mà việc điều tra ra chân tướng chỉ còn là vấn đề thời gian. Lương Quỳnh Hoa bị phạt án tử hình nhưng Hiệu trưởng đã xin giảm án cho bà ta mức tù chung thân, để bà ta phải sống ko bằng chết. Tất cả mọi tài sản của bà ta đc dùng để bồi thường cho 21 nhân mạng đã chết. 1 câu chuyện thương tâm.

Trước ngày khai giảng, nó đang chuẩn bị sách vở thì…

-Chị!-Em nó đá phăng cánh cửa phòng nó rồi chạy vào lắc lắc tay nó-Chị quên đã hứa gì với Phong rồi à?

-Hứa gì? Chị có hứa gì sao?-Nó giả ngu nhìn em nó

-Huhu! Ko biết đâu. Chị nói xong lại nuốt lời à?-Em trai nó òa lên khóc

-Đc rồi, đc rồi! Khiếp quá.-Nó giỗ em nó-Phong ko nhớ ông nói gì à? Con trai có thể chảy máu nhưng ko thể chảy lệ. Đã rõ chưa?

-Tại chị bắt nạt Phong đấy chứ-Em nó bĩu môi rồi lại ôm lấy tay nó-Phong đã lấy đc tận 5 điểm 10 đó nha

-Thật sao? Phong của chị giỏi quá-Nó cưng chìu em nó

-Tất nhiên. Vậy chị đi mua thẻ cho Phong đi

-Ừ. Chị biết rồi.

Nó cười cưng chiều, xoa đầu em nó. 1 cảm giác vui mừng khôn xiết đến với nó. Dường như đã rất lâu lắm rồi nó ko làm như vậy…
…………………………….
Ngày khai giảng năm học mới, nó bình thản đi vào trường. Bên cạnh là 3 con bạn nó, Đình Việt và cả Gia Luật nữa. Từ năm học này Gia Luật sẽ chuyển tới học trg nó, cùng lớp nó luôn.

-Ngốc nè! Xin thông báo 1 tin vô cùng buồn là trong 3 tháng bà đi du hí thì Nguyệt cô nương của chúng ta đã ngày càng trở nên thu hút hơn-Hằng trịnh trọng thông báo

-Ủa? Có chuyện động trời thế sao?-Nó tròn mắt

-Bà ko tin chứ gì? Nhìn nhé, đối tượng số 1 đã xuất hiện-Lan vừa dứt lời thì 1 anh chàng cao ráo, nước da ngăm đen, đeo 1 đôi kính cận phong cách bước tới trc mặt tụi nó

-Hi! Nguyệt à, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi. Anh thấy tụi mình rất có duyên đấy

-Tiếp theo là đối tượng thứ 2 nè-Hằng chỉ chỉ về phía sau. 1 chàng trai khác xuất hiện. Anh chàng này cũng cao như anh chàng trc, da dẻ ko đen ko trắng, nhưng anh ta có 1 đôi mắt rất đẹp. 1 nụ cười rất ấm áp và 1 đôi mắt cười đặc biệt.

-Hi, Darling! I miss you. Very much!

-Hừ! Ai là Darling của anh vậy hả? Ăn có thể ăn bừa nhưng nói thì ko thể nói bừa nha

Nguyệt gần như phát cáu, cô nàng bỏ đi vào lớp trc. 2 anh chàng cũng chạy theo.

-Họ là ai vậy?-Nó huých vai Hằng

-Ng thứ nhất là thành viên của đội bóng đá. Anh chàng học lớp kế bên lớp mình đó. 12A2. Theo đuổi nhỏ suốt 3 tháng hè luôn đó

-Xuất thân rất tốt! Nhưng ko phải mẫu ng nhỏ Nguyệt thích-Nó gật gù nhận xét-Vậy còn ng thứ 2?

-Ng thứ 2 là 1 trong tứ Hoàng tử. lớp 12A4. Mọi ng biết đến anh ta với tên gọi warm-boy. Theo đuổi nhỏ từ tháng 8, sau khi cứu nhỏ khỏi 1 bọn du côn nào đó

-À! Vậy thế nhỏ chọn ai trong 2 ng đó?

-Ko biết-Hằng lắc đầu rồi kéo tay Luật-Luật biết ko? Anh em sinh đôi nên chắc cũng có chút cảm giác chứ?

-Mình ko rõ lắm. Nhưng hiện tại mình đang thấy rất bồn chồn, có lẽ con bé đang bị rối loạn cảm xúc

Luật chỉ nói đơn giản như vậy rồi 5 ng chúng nó cùng đi vào lớp. Gần bc vào cửa lớp thì cả Luật và Việt cùng hét lên “Cẩn thận”. Đồng thời cả 2 anh chàng đều kéo ng yêu bé nhỏ của mình vào lòng rồi ôm chặt lấy. Nó chưa kịp hiểu chuyện thì 1 xô nước đã bay tới và an toàn ngự trị trên đầu nó. Cả ng nó ướt đẫm, bộ quần áo mùa hè mỏng dính dán lên da thịt, nhìn nó lúc này gần như khỏa thân. Chậm rãi lấy cái xô xuống, nó để lại vị trí cái xô nên ở rồi nhảy qua lan can hành lang xuống dưới sân trg vào phòng y tế.(T/g:coi chừng,đây là tầng 3 đó)

-Chậc! Cũng thông minh đấy

1 giọng nữ êm tai vang lên sau lưng Hằng cùng 3 ng còn lại.

-Là cô làm sao? Cô muốn làm gì vậy?-Hằng lạnh lùng

-Ko phải việc của cô. Nếu muốn yên thân thì hãy tránh xa con nhỏ đó 1 chút

Nói rồi cô gái bỏ đi với 1 vài cô gái khác theo sau. Nhìn hình ảnh ấy, rất giống cảnh nữ sinh đánh ghen vì tình mà thắng lợi. Cả 4 ng ko nói gì. Chỉ nhìn nhau lắc đầu rồi đi vào lớp. Họ biết đó là ng của “Crazy fan club” nhưng họ ko hiểu nó đã đắc tội gì với những con ng đáng sợ ấy. Rất đáng lo ngại. 4 nhỏ lo lắng cho nó còn nó lúc này đang ung dung ngồi sấy quần áo. Bởi vậy nên nó đã tới lớp muộn mất nửa tiết. Thầy giáo cũng ko cằn nhằn gì nó. Lúc nó đi tới chỗ ngồi của mình, nó nhìn thấy trên chiếc bàn của nó có để lại 1 tờ giấy với bốn chữ “KILL” viết bằng màu đỏ rất ghê rợn. Cầm tờ giấy lên cho vào túi quần, nó đút cặp vào ngăn bàn và “Xoẹt”. 1 tiếng rách ghê ng. Cả 2 bàn tay nó đều bị cứa bằng nhiều vết dao, cái cặp của nó thì bị rách luôn. Kinh hoàng, vội vàng rút tay ra, nó khẽ nhíu mày. Máu. Máu từ 2 bàn tay nó nhỏ giọt lên bàn học kêu tí tách như tiếng những giọt mưa vậy. Và nó lại có mặt ở phòng y tế lần nữa. Giáo viên phụ trách phòng y tế đã rất kinh hoàng khi nhìn thấy 2 tay nó, nhưng cô cũng ko nói gì. Chỉ lặng lẽ sát trùng cho nó rồi dặn dò vài việc cơ bản. Nó cảm ơn cô rồi về lại lớp. Ngăn bàn nó đã đc dọn sạch, tất cả là 40 miếng sao lam. Nó ko biết mình lại làm sai điều gì nhưng chắc chắn rằng có liên quan tới cái ng đang ngồi cạnh nó đây. Biết vậy nên nó cũng chẳng nói gì. Từ lúc vào lớp, nó chưa nhìn Dương Quân lấy 1 lần, với nó Quân bây giờ chỉ là ko khí. Để sách vở gọn gàng trên bàn, nó xin phép thầy ra ngoài rồi chạy thẳng tới phòng Hiệu trưởng.

-Có chuyện gì vậy?-Hiệu trưởng ngạc nhiên nhìn nó

-Cháu muốn nhờ ông 1 chuyện. Cháu muốn chuyển qua lớp 12A4, mong ông giúp cháu

-12A4? Tại sao cháu lại muốn chuyển qua lớp đó? Đó là 1 lớp toàn nam mà?

-Mong ông giúp cháu-Nó ko trả lời câu hỏi của Hiệu trưởng mà chỉ kiên định nhắc lại yêu cầu của mình.

Hiệu trưởng cũng ko làm khó nó, ông vui vẻ chấp nhận. Nó vội vàng chạy về lớp mà ko hề để ý tới ánh mắt thâm trầm của Hiệu trưởng. Ôm đống sách vở của mình (vì cặp nó đã hỏng) sang lớp 12A4, nó ko nói 1 lời nào. 3 nhỏ bạn thân, Luật cùng Việt đều ngạc nhiên nhìn nó nhưng chẳng ai nói gì, họ hiểu vì sao nó làm thế và họ tôn trọng quyết định của nó.
……………………………..
Lớp 12A4, đang học tiết Anh văn. Sau khi trình bày mọi việc với thầy giáo bộ môn, nó đc xếp ngồi ngay cạnh anh chàng warm-boy. Ko biết nó có số đào hoa hay sao mà đi đâu cũng đc ngồi với trai đẹp thế ko biết. Bây giờ nó để ý kĩ hơn về anh chàng warm-boy này. Anh ta cũng khá cao, lưng thẳng, cánh tay rắn chắc, bàn tay anh ta cũng khá to, to hơn cả tay nó nữa. Khuôn mặt anh ta thì miễn bàn. Và chữ viết của anh ta cũng khá đẹp. Nếu so sánh anh chàng với Dương Quân thì Dương Quân vẫn đẹp hơn 1 chút, bởi cái vẻ lạnh lùng vốn có của mình khiến Quân có vẻ thu hút hơn

-Xin chào! Bạn là bạn của Nguyệt à?-Anh chàng lên tiếng khi phát hiện nó cứ nhìn anh ta chằm chằm.

-À…Ukm. Bạn thích Nguyệt hả?-Nó hơi ngại 1 chút nhưng lại hỏi 1 câu rất thẳng thắn

-Bạn đúng là 1 ng rất thú vị. Mình tên Tuấn Anh, Phạm Tuấn Anh. Làm bạn nhé

-OK. Mình là Hải Anh, Hoàng Hải Anh

Nó và Tuấn Anh đã quen nhau như vậy đấy. Tuấn Anh nhìn có vẻ hời hợt nhưng việc nào ra việc nấy, làm việc rất có nguyên tắc, dù vậy thì anh chàng cũng rất hài hước. Nó cũng vô cùng ngạc nhiên khi biết anh chàng là lớp trưởng của 12A4, vừa học giỏi, vừa đẹp trai lại vừa chơi thể thao tốt, tính tình lại ôn hòa, vậy nên anh chàng là đối tượng săn đuổi của khá nhiều những cô gái trong cùng khối cũng như khác khối, cùng trg cũng như ngoài trg. Và cũng bất tri bất giác, nó trở thành ‘trợ lí’ của Tuấn Anh. Ng ngoài nhìn vào còn tưởng 2 ng đang yêu nhau cơ đấy. Quả thật thì từ khi chuyển lớp, để mọi chuyện lắng xuống, nó
đã yêu cầu nhóm bạn nó đừng gặp nó nữa, nếu có chuyện gì xảy ra cho mấy nhỏ thì nó sẽ rất hối hận. Và nó ko hề biết rằng, việc nó thân thiết với Tuấn Anh đã làm tổn thương Nguyệt tới mức nào. Cô nàng đã yêu thầm Tuấn Anh từ khi mới vào lớp 10 rồi. Nhưng lại ko có can đảm bày tỏ, thế rồi cô nàng gần như phát điên lên khi biết anh chàng cũng có tình cảm với mình nhưng ko hiểu sao cái miệng nó cứ nói ngược rồi lại tỏ ra khó chịu với anh chàng nữa chứ…

-Hey! Dạo này thế nào?-Nó vỗ vai Nguyệt khi thấy cô đang suy tư

-Hơ. Sao bà bảo là…

-À. Tui thấy mọi chuyện cũng ổn rồi nên…hì hì. Chắc ko có chuyện gì nữa đâu

Nó cười vui vẻ mà ko nhìn thấy anh mắt căm giận và buồn rầu của Nguyệt. Cô nàng giận vì nó đã cướp ng cô yêu thương nhưng cô lại buồn vì khi tình yêu đến cô đã ko biết nắm bắt, để rồi khi nó đã ra đi thì cô mới thấy tiếc nuối.

-Chị hai! Giờ phải làm sao? 12A4 toàn con trai, chúng em ko ra tay đc

-Hừ. Nó nghĩ có thể trốn sao? Ngu ngốc

-Chị hai! Gần đây mọi ng thường nói nó và Tam Hoàng tử đang yêu nhau. Điều này khiến em hơi ngạc nhiên

-Oh? Có chuyện như vậy sao?

-Dạ. Nhưng rõ ràng Tam Hoàng tử đang yêu nhỏ Nguyệt bạn nó mà. Sao giờ lại trở thành ng yêu của nhỏ Ngốc đó đc?

-Thế thì càng tốt chứ sao? Chúng ta có thể lợi dụng con nhỏ bạn nó. Hiểu chứ?

Ko có tiếng đáp lại. Đoạn đối thoại vừa rồi cũng như cơn gió. Ko còn ai ở phía sau trg nữa. Chỉ còn những hàng cây xanh đang uốn ** trong gió…
…………………………
Hôm nay là 1 ngày âm u, mây đen giăng khắp bầu trời. Hôm qua dự báo thời tiết nói hôm nay có thể sẽ có mưa to nhưng sau cơn mưa thì mặt trời sẽ ló ra ngay. Hôm nay nó có hẹn với Nguyệt. Nguyệt hẹn nó tới trg bảo là có việc muốn nhờ. Thế nên từ sáng nó đã hấp tấp chạy tới chỗ hẹn.

-Ủa? Hải Anh phải ko? Đi đâu sớm thế?

-Tuấn Anh à? Mình đi gặp Nguyệt. Đi cùng ko?-Nó cười hiểm ác nhìn anh chàng

Anh chàng thoáng đỏ mặt nhưng vẫn đi theo nó tới trg. “RRRRRRRRRR”-Điện thoại nó rung

-Alo-Là Nguyệt-Ukm. Cậu đang ở đâu vậy?…Hiểu rồi…Mà sao cậu lên đó làm gì thế?…Ok, lên liền. Chờ chút nhé.

Nó chỉ nói ngắn gọn như thế rồi nhanh như cắt, nó chạy lên sân thượng-Điểm hẹn của nó-để mặc Tuấn Anh còn đang ngơ ngác ở dưới sân trg.
……………………………..
Trên sân thượng lúc này ko phải chỉ có mình nó mà còn có những ng khác nữa, những con ng mà nó đã từng gặp ở nhà kho để đồ thể dục.

-Tới rồi à? Cũng nhanh nhỉ?-Vẫn bà chị lần đó lên mặt với nó-Mày coi lời nói của tao là gió thoảng bên tai à? Tao đã cảnh cáo mày rồi. Là tự mày tìm khổ thôi. Đừng trách tụi tao.

Bà chị nói rồi vỗ tay 1 cái, 1 đoàn ng toàn những nữ sinh yểu điệu bao quanh nó. Nó gãi gãi đầu hỏi lại

-Hê hê. Có gì từ từ nói. Có thể cho tôi biết, bạn tôi…

-Ý mày là con nhỏ này hả?-Bà chị vừa rồi ngắt lời nó

Từ phía sau bà chị đó, Nguyệt bước lên, ánh mắt căm giận nhìn nó:

-Tôi đã coi cô là bạn. Tại sao cô lại có thể làm thế với tôi?

-Mình đã làm gì?

-Tại sao cô lại cướp Tuấn Anh của tôi? Cô là đồ đáng chết

Dứt lời, Nguyệt cầm 1 cây gậy đập thẳng vào đầu nó. Nó ko đỡ, ko né mà quay ng lại hứng trọn cú đập của Nguyệt. Nó ngất. nhưng ko có máu chảy ra

-Ha ha ha. Tôi ko ngờ. Cô lại có thể ác độc như vậy đấy Gia Nguyệt.

Nguyệt vội vàng quay lại phía phát ra tiếng nói, đập vào mắt nó là Quyên với 1 bộ dáng rất côn đồ.

-Đừng gọi tôi là Gia Nguyệt. Tôi ko phải là bạn cô-Rồi quay qua phía nó, Nguyệt tiếp tục-Nó đáng bị như vậy-Nguyệt căm giận đá vào ng nó 1 phát rồi ném cây gậy xuống đất-Nếu ko có nó thì lúc này tôi và Tuấn Anh đã ở bên nhau rồi. Tại nó. Tất cả là tại nó

-Hahahahaha-Quyên cười đên rung cả ng-Mày nói gì cơ? Tao ko có nghe nhầm đấy chứ? Mày bảo mày và Tuấn Anh ở bên nhau?

-Ko phải sao?-Nguyệt chẳng thèm liếc Quyên, cô xoay ng đi xuống khỏi sân thượng

Nhưng Quyên sao có thể để cô đi 1 cách dễ dàng như vậy.

-Cô muốn gì?-Nguyệt lạnh lùng đối diện Quyên

-Hừ! Cô cho mình là ai? Là tiên sao? Cô xứng với Tam Hoàng tử sao?-Quyên dùng gậy hất cằm Nguyệt lên-Cô đừng có tự lừa mình dối ng

Dứt lời, Quyên đá thẳng vào bụng Nguyệt. Nguyệt ăn đau lui lại phía sau. Khuôn mặt tái mét, mồ hôi chảy dọc 2 bên má. Cô hoảng sợ nhìn Quyên

-Sao vậy? Đã biết sợ rồi sao?-Quyên ngồi xuống 1 cái ghế gỗ ở phía sau-Cái này ng ta gọi là quả báo đấy. Biết tại sao mày bị như thế này ko? Là tại mày ngu

-Hừ. Rốt cuộc mày muốn làm gì tao?-Nguyệt dù run sợ nhưng cô vẫn ko thể thừa nhận việc ng khác **** mình ngu đc

-Làm gì mày?-Quyên vẻ cực kì buồn cười nhìn Nguyệt-Mày nghĩ mày đáng giá sao? 1 con nhỏ chỉ vì tình cảm ngu ngốc mà dám quay lại phản bạn 1 cách ko thương tiếc như mày mà cũng xứng đáng để tao phải ra tay sao? Mày tự đề cao bản thân mày quá rồi đấy

Nguyệt ngẩn người, 2 mắt mở to bàng hoàng nhìn Quyên. Những gì mà Quyên nói khiến Nguyệt bừng tỉnh. Đầu cô trở nên trống rỗng, cô ko biết mình đã làm những gì. Cúi đầu xuống, cô nhìn thấy nó đang nằm cuộn mình dưới chân Quyên. Và mọi chuyện như 1 thước phim quay chậm dần dần đc tái hiện trong đầu nó. Cô run rẩy lùi lại, nhìn 2 bàn tay của mình. Những giọt nước mắt như pha lê, những giọt nước mắt hối lỗi của cô đang tuôn chảy, hòa cùng với cơn đau ở bụng khiến tim cô tê buốt.

-Sao? Hối hận rồi à?-Quyên đứng dậy, đi về phía Nguyệt-Nhưng mọi chuyện sẽ ko chỉ dừng ở đây thôi đâu!

-ko thể nào. Ko thể nào. Tại sao có thể như vậy đc. Ko thể nào…Ko thể-Nguyệt gần như phát điên. Cô hoảng loạn bỏ chạy xuống khỏi sân thượng.

Nguyệt vừa đi vừa nói, vừa lắc đầu. Do ko để ý, có ng đã đẩy cô từ phía sau. Và cô mất thăng bằng=> Ngã. May vừa kịp lúc Tuấn Anh đi lên. Anh chàng này đuổi theo nó rồi bị mất dấu nên phải tìm suốt tầng 3, do nghe tiếng cãi lộn trên sân thượng nên đang định lên sân thượng thì gặp Nguyệt bị ngã=>Tiết mục anh hùng cứu mĩ nhân diễn ra. Sau khi đỡ đc Nguyệt an toàn, Tuấn Anh mới thở phào

-Nguyệt! Bạn ko sao chứ? Có bị thương chỗ nào ko?-Tuấn Anh lo lắng hỏi han, xem xét Nguyệt

Nhưng Nguyệt ko trả lời mà chỉ lắc đầu, rồ khóc. Miệng cứ luôn miệng nói “Ko thể nào”. Nhìn cô bây giờ như 1 bệnh nhân tâm thần vậy. Tuấn Anh tái mặt. Anh chàng vội cõng Nguyệt rồi chạy thẳng tới bệnh viện. Tình trạng hoảng loạn của Nguyệt khiến anh ko còn tâm trí đâu mà quan tâm tới nó nữa. Trời bắt đầu đổ mưa, những hạt mưa rơi xuống ngày càng nhanh, ngày càng nặng hạt, tạo thành những vệt dài dày đặc giữa ko gian âm u. Nhưng Tuấn Anh vẫn mặc kệ tất cả, 2 mắt nhìn thẳng, anh chạy ko ngừng nghỉ qua 3 dãy phố tới bệnh viện gần nhất. Lúc gặp đc bác sĩ anh luôn miệng nói ” Xin bác sĩ hãy cứu cô ấy, cháu xin bác sĩ………….”
………………………………
“Ưm…Ư…”-Nó khẽ nhăn mặt, hơi chuyển động 1 chút rồi mở mắt ra. 1 cảm giác tê dại từ trên đỉnh đầu truyền xuống. Nó chớp chớp mắt để nhìn rõ xung quanh. 1 màu đen xì. Tối om. Nó ko nhìn thấy bất cứ gì ở bên cạnh mình. Đanh định đứng dậy thì nó phát hiện, mình bị ng ta trói vào 1 miếng gỗ. Nó lại nhắm mắt lại cho cơn đau vơi bớt. Nó nhớ rằng mình tới trg tìm Nguyệt, rồi Nguyệt gọi cho nó bảo nó lên sân thượng gặp cô ấy. Rồi sau đó, sau đó… Còn đang cố nhớ lại 1 chút gì đó thì có 1 tốp ng bc vào, họ ko nói gì mà cởi trói cho nó rồi đưa nó đi đâu đó. Nó bị ng ta ném vào 1 căn phòng sáng sủa. Trong phòng đầy đủ tiện nghi và có 1 cô gái đang ngồi đó. Quay lưng về phía nó. Nó chỉ nhìn thấy mái tóc dài, uốn quăn của cô gái và trên tay cô ta là 1 ly nước gì đó màu đỏ rực, có lẽ là rượu.

-Xin hỏi, cô là…-Nó ngập ngừng đứng dậy

-Sao vậy? Vừa chuyển lớp mà đã ko nhớ mặt bạn bè rồi sao?-Cô gái lên tiếng, đồng thời xoay ng lại.

Nó ngạc nhiên, vì nó ko ngờ ng đó lại là Quyên. Nếu là Quyên thì việc này ko đơn giản rồi. Ko biết cô ta đã làm gì Nguyệt rồi.

-Quyên?-Nó giật mình-Cô đã làm gì Nguyệt?-Nó hỏi thẳng. Cả ng nó tỉnh táo hẳn

-Chà. Cảm động quá. Cô ko lo cho mình mà còn hỏi tới cái ng đã phản bội mình ấy sao?

-Nói! Cô đã làm gì Nguyệt?-Nó tức giận, đạp đổ cái bàn trc mặt. Nó bây giờ ko có chút sức lực nào, nếu để cho Quyên biết thì hôm nay nó thừa sống thiếu chết là cái chắc

-Bình tĩnh chút đi. Mục tiêu của tôi là cô chứ ko phải cô ta-Quyên lạnh lùng đưa ly rượu lên miệng nhấm nháp. Cánh cửa sau lưng nó lại mở ra. 1 nhóm ng khác lại bc vào. Lần này toàn con trai mà ko có bóng dáng 1 thục nữ nào hết

-Đc. Tôi tin cô. Nói đi. Cô muốn gì?

-Rất tốt. Tôi rất thích những ng thẳng thắn như vậy-Quyên cười ngọt ngào

-Nếu là việc của Tam Hoàng tử thì cô ko tư cách xét hỏi. Nếu là việc của Ty Mỹ Vân thì tôi ko có lỗi

-Oh! Rất rõ ràng. Nhưng biết làm sao đây? Nếu tôi nói tôi thấy cô ngứa mắt, muốn hủy hoại cô thì sao?-Quyên cười ác

-Lí do? Tôi ko tin 1 ng khôn ngoan như cô lại làm việc theo cảm tính đến vậy

-Oh! Tôi có thể nghĩ là cô đang khen tôi ko?

-Tùy cô muốn nghĩ sao thì nghĩ. Bây giờ thì cô muốn làm gì?-Nó đã hết nhẫn nại

-Muốn làm gì ư? Ko phải thử thì sẽ biết ngay sao?


Đọc tiếp: Bé Ngốc - Phần 5

Trang Chủ » Truyện » Truyện Teen » Bé Ngốc
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com