Snack's 1967
Đọc truyện

Lữ quán giết người - phần 5


Bà giao tiền cho Jean rồi lại bên xe đang đợi, bảo tên đày tớ:

- Anh chạy về kêu Richards ra dắt con ngựa mới về. Đừng choông hay nghe. Tôi muốn ông ngạc nhiên...

Đợi bà Bassat và James đi khuất, Jean khều tay gã con trai đứngcạnh mình:

- Này, anh muốn có năm shillings không?

Gã con trai gật đầu, há miệng chờ. Jean nói tiếp trong khiđưa ra năm shillings:

- Giữ giùm con ngựa này và chờ đầy tớ của bà kia ra, giaocho hắn. Vợ tôi sinh đôi và bị nguy hiểm. Tôi đợi không được. Chúc anh vui vẻ...

Jean biến mất trong một nhoáng, anh đi mau, tay đút túi quần.Mary kín đáo theo sau, mặt đỏ rần, mắt dán xuống đất, nàng phải dùng khăn quàngbụm miệng cho khỏi bật cười. Đến một nơi xa đám người, nàng dừng lại thở, Jeanchờ nàng, mặt hí hửng.

- Jean! Anh đáng bị treo cổ: bán ngựa cho chính người mìnhđi ăn trộm! Quá, quá...

Jean cười ồ lên làm nàng cũng cười theo. Jean nắm tay cô:

- Nào! Vui vẻ chứ?

Mary gật đầu. Hai người dạo giữa không khí ấm áp hơi người.Jean mua tặng nàng một cái khăn đỏ chói và đôi khoen tai vàng. Đoạn kéo nàng đếngiải khát và sau rốt, họ coi bói. Bà thầy bói già, da nhăn nheo khuyên Mary:

- Cô nên cẩn thận, coi chừng một người đàn ông tóc nâu.

Hai người cười ngất. Bà lại bảo Jean:

- Còn cậu, tay cậu sắp vấy máu. Một ngày kia, cậu sẽ giếtngười, giết một người.

Jean bảo cô gái:

- Thấy chưa? Tôi đã nói tôi chưa giết ai hết. Tôi vô tội mà!

Mary im lặng. Những hạt mưa nhỏ rơi trên mặt họ. Gió thổi mạnhlên, tung cả giấy, giây băng, làm các lều lung lay.

Chỉ giây lát, có mấy chiếc lều ngã sập. Táo, cam, lăn lông lốc,mưa nặng hạt. Mọi người thi nhau tìm chỗ núp, gọi nhau ơi ới. Jean kéo tay Maryvào một mái hiên, tay quàng vai nàng, âu yếm.

Mây đen kịt khắp trời, đường xá vắng tanh, mưa tạt vào máihiên. Jean đứng quay lưng ra che mưa cho bạn. Anh tháo khăn cột tóc Mary, vuốttóc nàng, rồi nâng mặt Mary lên, nhìn vào mắt nàng và cúi hôn nàng. Mary choángváng một giây, nhưng nàng lại hất tay anh ra:

- Chúng ta trở về!

- Cô đòi về? Trên cái xe không mui trong lúc trời đất thếnày? Lên dốc, gió sẽ lật xe mất, ở lại đi!

- Đừng nói chơi kiểu đó. Anh đi lấy xe đi. Tôi đợi anh đây !

- Đừng làm bộ. Về bây giờ sẽ ướt như chuột. Mary ! Cô cũngyêu tôi như tôi yêu cô, phải không?

- Anh nói vậy vì tôi là người giúp việc cho lữ quán GiaoMai...

- Bỏ lữ quán khốn nạn đó đi! Tôi yêu cô là yêu cô. Tôi khôngcó bộ vó phong lưu, nhưng tôi yêu cô! Vậy không đủ ư? Ta cần có nhau ! Đừng giảvờ cứng rắn nữa... Yêu nhau là đủ...

- Đối với vài người thì đủ, nhưng tôi, rất tiếc tôi không thể...

- Hãy ở lại đêm nay với anh, Mary!

- Không! Không và không ! Thà tôi chịu ướt trên xe!

- Tim cô như đá rắn. Rồi cô sẽ hối cho mà xem. Tôi sẽ muacho cô cái nhẫn, nếu cô muốn...

- Tôi chỉ muốn về. Nếu quả anh yêu tôi, hãy cho tôi về.

- Đành vậy, chờ đó, tôi đi lấy xe.

Jean cúi đầu, chạy ra giữa mưa, mất hút sau dãy phố lầu.Mary nép sát vào mái hiên. Nàng biết trở về lúc này là điên: 11 dặm với chiếcxe trần, giữa gió mưa. Nhưng ở lại với Jean ư? Nàng không thể, tuy nàng cảm độngnghĩ đến anh... Có thể nàng yêu Jean! nhưng nàng không điên rồ đến thế. Nàngkhông muốn lệ thuộc Jean. Nàng biết tự trọng...

Nàng nóng ruột, không đứng đợi nữa, men dọc theo mái hiêntìm Jean. Nàng đến chỗ gửi xe, qua khe cửa, Mary thấy trống trơn. Nàng gõ bừavào nhà bên cạnh. Có tiếng mở khóa canh cách rồi tiếng càu nhàu:

- Hỏi gì vào giờ này? Không có gì cho ăn đâu.

- Tôi không xin ăn, tôi tìm một người bạn, anh ta gởi xeđây.

- Xin lỗi cô, anh ta có đến và đi hơn 20 phút rồi, có vẻ vộilắm. Hình như đi với tên bồi quán “Nai Trắng” thì phải. Cô nên lại đó hỏi coi.

- Cảm ơn ông.

Nàng nói và hấp tấp đến quán “Nai Trắng”. Bụng thắc mắc,không biết Jean đến đó làm gì? Có thể ông ta lầm. Nhưng nàng còn biết đi đâu, cứđến đó xem sao.

Bên trong đèn sáng rỡ, chả thấy xe ngựa của Jean đâu. HayJean bỏ về một mình? Không có lý nào. Nàng đẩy cửa bước vào, nhiều tiếng cười rộkhi thấy nàng. Tên bồi chạy đón, Mary nói liền:

- Tôi tìm Jean Merlyn. Xin ông hỏi giùm cho.

Tên bồi gật đầu, bước vào trong, Mary bỗng lạnh người khi thấygã mắt lươn và ông bạn hắn. Nàng linh cảm chuyện bất lành. Tên bồi trở ra, dấmdẳn:

- Chiều nay đông khách quá, tôi không thể biết ai là JeanMerlyn.

Mary không kịp có thái độ gì thì tên mắt lươn tiến lại:

- Nếu cô định tìm tên bán ngựa thì tôi biết, (gã cười khả ố)cách đây 10 phút nó bị buộc lên xe. Cô biết chuyện ngựa đen, há? Ngựa quí mà!

Mọi người cười vang. Mary bình tĩnh hỏi:

- Ông biết họ đi đâu không?

- Rất tiếc, mà gã cũng không nhắn gì cả. Tối rồi, quên tên đểuđi, cô ạ ! Vô đây, ăn réveillon với tôi cho vui!

Mary quày quả đi ra. Trận cười khả ố như đuổi theo nàng. Thếlà hết! Không biết tên trộm ngựa có bị treo cổ như sát nhân không? Tội nghiệpJean quá!

Thành phố tối om, buồn bã. Mary bước tràn không kể gió mưa,lòng tan nát...

Bỗng một cái xe lên dốc, ngược chiều với nàng, trông như connhện khổng lồ. Như kẻ chết đuối gặp thanh ván trôi gần, Mary bám lấy. Cô chạytheo, kêu to:

- Ông đi đâu? Có chở ai không?

Phu xe lắc đầu, giục ngựa nhanh hơn, nhung đột nhiên, mộtbàn tay rắn chắc đặt lên vai cô gái:

- Mary Yellan! Cô đi đâu trong đêm Giáng Sinh một mình thếnày?

Giọng nói êm ái, quen thuộc, gương mặt trắng, mái tóc trắng,cặp mắt thủy tinh của linh mục phó xứ Altarnun hiện ra.

Chúa ơi! Đó không phải phép mầu của Chúa sao?

Trong xe tranh tối, tranh sáng, cha phó với nét mặt thanhtú, mũi hơi quặp như mỏ chim, môi mỏng và mím chặt. Giọng êm ru:

- Lần nữa, cô gặp tôi, ướt như chuột. Cởi áo choàng ra và cảvớ nữa, trong xe không gió, Mary ạ ! Lấy khăn khoác vào cho ấm!

Mary bối rối làm theo lời cha Francis. Ông vẫn dịu dàng:

- Thế nào? Con đến đây làm chi?

Cũng như lần trước, Mary không thể dấu diếm ông điều gì.Nhưng nàng không dám nói đến tên Jean, làm y như đó chỉ là một người lạ. Đợinàng nói xong, linh mục hỏi:

- Thế ra con cũng không đến nỗi cô đơn ở chỗ heo hút hoang vắngnày nhỉ? Tên hắn là gì?

Mary cảm thấy mình bị chế giễu, nhưng khi nàng nhìn linh mục,nàng lại vững lòng. Nàng kể tên Jean cho ông biết và còn bạo dạn thêm rằng Jeankhông giống anh... Linh mục hơi cao mặt:

- Cô muốn nói là Jean không biết gì về tội ác anh hắn? Hắnchỉ ăn trộm ngựa thôi, phải không?

Mary nài nỉ:

- Thưa cha, cha có nói với con là cha quen ông Bassat xincha giúp anh ấy, ảnh còn trẻ... có thể làm lại cuộc đời.

Sự im lặng của cha phó làm Mary xấu hổ thêm. Chắc ông chonàng là đứa mất nết hay đứa ngốc?

- Mary! Cha không quen thân với ông toà. Gặp nhau chào hỏiqua loa thôi. Vả lại, không chắc ông ấy tha tội trộm ngựa của Jean vì nể chađâu.

Mary im lặng nghe. Mưa vẫn rơi, gió càng dữ bên ngoài. Giọnglinh mục ôn tồn:

- Cô còn trẻ, hãy quên đi! Một cô gái không nên quan tâm nhiềuđến một chàng trai gặp gỡ đôi lần và nụ hôn đầu tiên cũng không là một kỷ niệmkhó phai. Nín đi!

Mary ngạc nhiên: linh mục không hề nhắc đến Chúa, đến một lờicầu nguyện như các tu sĩ khác. Và nàng bỗng kinh hoảng nhớ ra rằng nàng quên phắtJoss Merlyn với những giờ khắc nặng nề trong lữ quán.

- Thưa cha, cha có nghe đến chuyện đắm tàu không?

Rồi, không gìn giữ nữa, nàng thao thao kể hết những điềuJoss nói với nàng. Giọng linh mục hết dịu dàng:

- Vậy ra khi say, tên Joss nói toạc hết?

Mary ngước nhìn linh mục, khác với giọng nói, mắt ông bìnhtĩnh, lạnh lùng.

Mary nức nở:

- Thưa cha, vâng! Ghê gớm quá. Chính vì vậy mà con mất hếtkhôn ngoan, bình tĩnh, hết tin tưởng, con đã hành động như người mất trí khicùng Jean đi Lauceston!...

Gió tạt vào xe những hạt cát to gần bằng hạt sỏi, gió hơi cómùi mặn của bể. Cha phó nói:

- Gần tới ngã năm rồi. Tôi sẽ xuống xe đi bộ về. Còn cô, cứngồi yên, xe đưa cô đến lữ quán. Quên, bí mật của cô chỉ mình tôi biết hay Jeancũng được nghe cô kể cho nghe nữa?

- Thưa cha, Jean hình như cũng biết, nhưng anh em ảnh khônghợp nhau.

- Vậy thì con yên tâm. Tôi vừa đi họp về. Đại diện của HoàngĐế quyết định ngăn các vụ đắm tàu bằng cách cho tuần phòng bờ biển kỹ càng, từnay Joss sẽ chết mòn vì rượu, cô sẽ yên giấc, và đợi người yêu được tha về.

Ông sửa soạn xuống xe. Mary toan xin được theo ông nhưngkhông kịp nữa.

Nguồn: 15giay. xtgem. com

Còn ba dặm nữa mới về đến lữ quán. Nếu linh mục nói đúng thìcòn gì vui hơn! Kỷ nguyên của bọn đánh đắm tàu chấm dứt. Họ sẽ biến mất theobóng đêm. Tàu bè đến Anh quốc sẽ không sợ hãi gì nữa. Người ta yên lòng mà du lịch.Mọi người sẽ quên những chuyện kinh hoàng. Trên đồng hoang nông dân sẽ đến trồngtrọt, khai khẩn, chả ai sợ lữ quán Giao Mai... Nàng và Jean sẽ...

Bỗng Mary giật mình: qua cửa sổ xe nàng thấy có tia lửa xẹtvà hình như cả tiếng súng, tiếng hú vang xa. Rồi tiếng chân và tiếng người quáttháo. Nàng nghiêng người, chồm ra nhìn, mưa tạt vào mặt nàng, bác phu xe rú lênmột tiếng, toan quay xe lại nhưng không kịp nữa. Đoàn người tiến đến sát xe,tên đi đầu có cầm đèn lồng, chúng nhảy tới chứ không phải đi. Đoàng một tiếng,bác phu xe gục tức thời; tiếng kêu cứu tắt nghẽn trong cổ họng. Xe chao qua, đảolại dễ sợ.

Mũi súng còn bốc khói, Joss dí vào cháu vợ và khi nhận ranàng, hắn gầm lên:

- A! Mày trở về đó hở? Con chó cúp đuôi !

Cả bọn xúm lại nhìn nàng chỉ trỏ, cười vang. Mary lặng im.Joss tát nàng một cái:

- Mày câm hả? Mày đi đâu cả ngày?

Mary đưa tay đỡ, má nàng như bỏng. Lão bẻ quặt tay nàng rasau và đẩy nàng. Mary hét:

- Chú không có quyền đụng tới tôi. Chú là kẻ sát nhân! Tôiđi tố cáo chú, nghe chưa? Tôi đến Lauceston...

Cả bọn giật mình, nhao lên, nhưng Joss quát:

- Tụi ngốc! Lui ra, nó đi sao nổi! Coi cặp giò nó kìa! Thôi,sửa soạn công chuyện. Để nó cho tao! Gió lên rồi đó. Đừng mất thì giờ. Harry!Lên xe ngay, xe này chở được 6 đứa lận!

Trong chớp mắt, cả bọn lên xe: Joss và bốn năm tên. Hắn đẩymạnh Marry vô trong, giục ngựa chạy nhanh. Lữ quán Giao Mai sáng rỡ phía trước.

- Mày định tố cáo tao, hử? Tao sẽ treo cổ mày lên như conmèo... như... mà chưa đâu. Tao cho mày thấy đã, rồi sẽ treo sau, không vội gì.

Lữ quán mất dạng, Mary bị bịt kín miệng ú ớ không ra tiếng.Không khí trong xe sặc sụa khói thuốc và rượu. Cả bọn nói chuyện ầm ỹ, thỉnhthoảng có tên nhìn xem Mary có xấu hổ, sợ hãi chi không? Nhưng nàng kiệt lực,rũ ra như đống giẻ rách.

Joss lấy cùi tay thúc vào bụng nàng làm nàng đau nhói. MắtMary nổ đom đóm, nàng chỉ ao ước được mê thiếp đi, mặc tất cả.

Bọn chúng rút cỗ bài ra trong lúc xe tiến trong bóng đêm, tiếnđến bờ biển.

Bỗng xe ngừng lại, gió lạnh và mặn thốc vào mặt Mary. Vắnghoe, chúng xuống xe mang theo cả đèn lồng. Mary đau ê cả toàn thân.

Có tiếng rì rào quen thuộc, tiếng sóng bể. Mary sợ quá đếnrúm ró cả người. Nàng rùng mình: Joss và đồng lõa nấp đâu đó, đợi nước lên. Giánghe tiếng họ hò hét, nàng lại đỡ sợ hơn.

Cửa khóa, nhưng biết đâu nàng không thoát ra được bằng cửa sổ?Mạng sống nàng có nghĩa gì? Nàng không thể để mặc chúng gây thêm tội ác. Có thểnàng chưa làm được đã bị treo cổ, nhưng Mary không cần. Nàng thấy phải hành động.

Mary cố chui qua cửa sổ, vai và lưng ê ẩm nên thật khó khăn.Mui xe lại ướt, trơn tuột khó bám víu. Tay, hông cô gái bị mảnh kính ở cửa sổ cứađứt... Nàng mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất. Mary nằm một chút cho khoẻ rồimò mẫm đứng lên. Máu ri rỉ chảy sau lưng, may không nhiều lắm. Nàng ngược dốcbò lên. Tiếng sóng bây giờ tăng theo gió, biển động mạnh gần đâu đây. Bây giờnàng đứng thẳng bước mau. Quen với bóng tối, một chốc sau, Mary thấy chúng tụ tậpdưới chân một mỏm đá. Im lặng một cách đáng sợ. Mary không dám tiến tới nữa, sợlộ mất.

Bọt sóng tung vào các mỏm đá, trắng xóa giữa đêm đen mịt.Sương mù tan dần.

Bờ bể cao và dốc lên, đá nhô ra nhiều hơn mặt nước rộng nhưvô tận. Phía tay phải, xa xa, chỗ dốc đá nguy hiểm nhất, Mary thấy một đốmsáng. Ban đầu, cô ngỡ là một ngôi sao, nhưng sau, cô biết không phải: sao đâucó lung linh theo cơn gió bão? Y như một con mắt trắng trong đêm tối, đốm sángnhảy múa theo cơn gió.

Bọn người họp nhau trên bãi nhìn ánh sáng rồi lại nhìn bóngđen ngoài khơi. Cô gái chợt hiểu: ánh sáng kia tưởng như một chỉ dẫn, hóa ra làhình ảnh của tử thần do Joss và đồng lõa đặt ra để lừa tàu đến. Có người canhgiữ cho ánh sáng khỏi tắt thì phải, vì Mary thấy có bóng đen qua lại trước đó,rồi thình lình, hắn lấy tay làm loa gọi đồng bọn, cả bọn xôn xao lên. Sự im lặngbị phá tan.

Trông chúng nhốn nháo, không như lúc đầu, cho đến khi Jossra hiệu bảo im, cả bọn lại tuân răm rắp. Mary nhận ra Joss nhờ đôi vai rộng vànhững bước chân sãi dài trên bãi.

Một lát sau, cả bọn đứng im chờ đợi, sắp hàng trên bãi như mộtbầy quạ. Mary nhìn theo hướng họ. Một ánh sáng khác vừa hiện ra , không nhảynhót, lung linh, từ từ tiến lên rồi biến mất sau cồn đá, một chốc lại hiện ra.Cứ thế nó tiến lại ánh sáng đầu tiên như được mời gọi, như bị cuốn hút. Mary đãphân biệt được sườn tàu và các cột buồm như những ngón tay chỉ lên trời. Biển đầysóng trắng, đèn mắc trên cột buồm càng lúc càng gần ánh sáng trên cồn, giốngnhư con thiêu thân ngu dại xáp vào lửa đỏ.

Mary không thể im được nữa. Nàng đứng lên, liều lĩnh chạycàn xuống bãi, vừa kêu khóc, hai tay giơ khỏi đầu... nhưng gió và sóng át lờinàng. Lại có ai xô nàng quị xuống.

Bọn bất lương xúm lại, đè cứng và trói nghiến cô gái lại,dùng chân đá vào nàng, dùng giẻ nhét vào miệng nàng. Hai tay bị bẻ quặt ra sau,cô gái can đảm đáng thương giống như con lợn sắp mang vào lò sát sinh.

Mary vẫn nhìn bóng đen to lớn của con tàu tiến tới, tronglúc tiếng hò hét man rợ của bọn sát nhân át cả tiếng sóng vỗ vào gành đá. Có tiếnggãy răng rắc, đổ ào ào, tiếng ầm ỹ của khối to lớn va vào cồn đá, tàu nghiêng lạinhư một con rùa khổng lồ bị lật, các cột buồm ngả nghiêng, gãy gập. Phía mạntàu nghiêng chổng lên trời, Mary phân biệt được vô số chấm đen bám vào, nhưngkhi sóng dậy lên, những chấm đen rơi lả tả, mạn tàu tách đôi, bọt sóng trắngxóa tan, quét sạch...

Cô gái kinh hoàng úp mặt xuống cát, thôi nhìn. Nàng đau hơnbị đánh đập, hành hạ, hơn cả khi ngồi nhìn mẹ đợi tử thần.

Bọn đàn ông ùa xuống bãi, vừa chạy vừa hò hét, nước tận thắtlưng chúng. Chúng bập bềnh giữa những mảnh ván gãy nát, rồi lội ra sâu hơn.Chúng bơi theo những vật bị nước cuốn trôi trên tàu. Có tên cởi hết áo quần chođỡ vướng. Chúng tranh nhau các vật tìm được. Một tên đốt lửa bên mỏm đá, ngọn lửatỏa ánh sáng vàng vọt ma quái dưới bầu trời đen kịt, lấm tấm mưa.

Khi các xác chết tấp vào bờ, bọn chúng xúm lại lục lọi: tháotừng cái nhẫn trong các ngón tay sưng vù, lột những vòng vàng, đồng hồ, nữ trang,tóm lại tất cả những gì đáng giá. Các túi áo, quần được xét kỹ. Cuối cùng,chúng bỏ xác chết nằm lật úp, hay ngửa giữa bọt sóng, bập bềnh cùng với những mảnhgỗ...

Tuy kinh hãi, Mary lại ngẩng nhìn, nàng thấy chúng làm việclộn xộn: mạnh ai vét được gì cứ vét cho riêng mình. Joss ướt sũng, mình trần, nổibật giữa bọn thủ hạ.

Thủy triều bắt đầu rút. Không khí lạnh rợi, ánh sáng thôi nhảynhót, tàn dần. Nước trở mầu xám cũng như bầu trời. Chúng vẫn hăng hái trong lúcbóng tối nhường cho ánh sáng, Joss kêu to chỉ cho đồng lõa thấy khung trời ngảsang mầu chì. Ai nấy đều tiếc rẻ những đám đồ đạc trôi lềnh bềnh trên nước.Chúng như không để ý đến thời gian qua mau. Chúng giật mình, vội vã hơn, sợbình minh đến, bóng tối rút lui không che chở cho chúng nữa.

Joss mở trói cho cô gái. Lão chửi thề ầm ỹ khi thấy cô gáikhông đứng nổi, lão vác Mary lên vai như một gói hàng, các vết thương làm nàngđau đớn thêm.

Bọn cướp hối hả chất đồ đạc lên xe, vội vã cho đến nỗi sơ ý,bánh xe lọt vào hố và gãy bánh đánh rắc một tiếng. Chúng càng rối loạn thêm, cảbọn tranh nhau cái xe còn lại. Một tên tuân lệnh Joss đốt chiếc xe gãy để phitang.

Lúc bấy giờ, tên nào có súng thì có lợi thế hơn hết. Josscùng tên thủ hạ trung thành bắn bừa vào các tên khác đang xông tới để leo lên xe.Phát thứ nhất bị hụt, Joss bị bọn kia trả đũa bằng những viên đá nhọn, một viêntrúng mắt Joss, phun máu, Joss gầm lên, bắn bồi hai phát tiếp, một tên trúng đạn,rú lên, ngã lăn xuống bùn. Harry bắn trúng cổ họng tên nữa, máu phun có vòi. Thấyhai bạn bị ngã, cả mấy tên còn lại sợ hãi rút lui, mạnh ai nấy chạy.

Joss và Harry gấp rút chất đồ đạc lên xe, cạnh Mary. Còn rấtnhiều món có giá trị dưới bãi. Tuy vậy, chúng không dám xuống lấy vì sợ lộ.

Không biết hai tên bị bắn chết hay sống, Harry lôi chúng lại,vứt vào ngọn lửa thiêu xe. Merlyn lặng im cột ngựa rồi ra roi cho ngựa chạy.

Nằm trong xe, cô gái nghe tiếng sóng biển xa dần, gió cũng lặng.Cỏ ven đường không lay động. Trời xám sáng, mưa lất phất tạt vào mặt Mary. Xechạy đều trên đường vắng. Bỗng một hồi chuông vọng lại ròn rã nhắc Mary nhớ ra:Hôm nay lễ Giáng Sinh!

Nguồn: 15giay. xtgem. com

Mary cố nhớ xe mình đang ở đâu. Xe ngừng chạy, mưa thôi bayvào mặt nàng từ bao giờ? Nàng rên rỉ, quay nhìn hai bên: ra nàng đang nằm trongphòng, ở lữ quán. Nàng chán nản, không còn thiết sống. Nàng qua nhiều thửthách, nhưng chưa bao giờ xúc động đến mức này. Sức mạnh tinh thần và thể xácnàng như bị đập nát. Cô khóc rưng rức...

Bỗng dì cô hiện ra, đôi mắt buồn lo khổ sở. Hai người ômnhau khóc lặng. Mary hỏi dì:

- Dì biết chuyện gì không?

Mắt dì nàng như van xin khẩn thiết nàng đừng hỏi.

- Cháu nằm mê hai ngày nay. Mình mẩy cháu đầy máu, dì tắm rửacho cháu nhưng cháu không biết gì cả. Cảm ơn Chúa, cháu chỉ bị trầy trụa thôi.Giấc ngủ dài quá, nhung nhờ nó, cháu lại sức...

- Dì biết ai hành cháu tới mức này không?

Đau khổ làm Mary trở thành lạnh lùng độc ác.

Mặc dì nàng van vỉ, nàng kể lại đầu đuôi câu chuyện cho đếnlúc nàng thấy dì nàng tái mét, run rẩy, nàng chợt hối, im bặt. Nàng đứng lên,thay quần áo. Dì nàng hốt hoảng:

- Cháu tính đi đâu? Chú đang ngồi dưới nhà. Ông không đểcháu ra khỏi cửa đâu.

- Cháu cóc sợ chú Joss. Cháu không sợ gì nữa.

- Mary! Dì van cháu! Chú ngồi dưới nhà, lăm lăm khẩu súng, cửanẻo khóa hết. Rủi chú đánh cháu hay bắn cháu thì sao? Dì van cháu! Đừng.

Dì nàng quì xuống sàn nhà, nắm tay cháu hôn và khóc lặng, mặtdì ướt đẫm.

- Dì ơi! Vì thương dì, cháu chịu đựng đến mức này. Quá sứccháu rồi. Đừng hòng cứu chú ấy bằng nước mắt của dì. Cho đến lúc cháu chết,cháu không quên cảnh tượng trên bãi bể...

Giọng Mary càng lúc càng to lên, dì cô không ngớt van vỉnhưng vô ích. Nàng không còn nghe dì nữa. Bỗng cửa phòng sịch mở. Joss thò mặtvào, vết thương ở mắt còn đỏ, áo quần bẩn thỉu, rách nát, bộ dạng bơ phờ :

- Mấy người có nghe gì không?

Dì Patience lắc đầu, Mary thì im lặng. Joss nhìn lơ láo rangoài, sợ hãi:

- Rồi ổng sẽ đến! Ta đã trái lệnh ổng. Chắc ta phải chết, cảmụ và mày nữa, Mary! Chết đến nơi rồi!

Lão ngừng lại nuốt nước bọt:

- Sao mấy người không ngăn tôi uống rượu? Sao không đập bể hếtrượu đi? Sao không nhốt tôi lại? Trễ quá rồi ! Ổng sẽ giết hết cho coi!

- Chú nói gì? Chú sợ ai vậy?

Mary có cảm tưởng như Joss dưới quyền một kẻ nào nữa, nàngtò mò hỏi. Joss lắc đầu vênh mặt lên:

- Đừng hòng ta lộ bí mật này. Ta chưa say đâu. Cô, dì cháucô đều kẹt dính vô đây. Chúng ta cùng số phận: một bên là pháp luật và bên kia,nhưng luật pháp không đáng sợ bằng...

Lão dừng lại bất ngờ:

- Thôi ta không ngu mà khai cho mi biết thêm, hãy đi ra, đâyẩm quá!

Lão lôi dì cháu nàng tuồn tuột xuống bếp. Lão ngồi bệt xuốngghế, châm lửa hút thuốc:

- Phải tìm kế thoát thân. Hai ngày nay, ta như chuột nằmtrong bẫy. Chán quá! Mary cô vui dữ há? Đừng tưởng cô vô tội! Cô cũng sẽ bịtreo cổ như ta và dì...

Dì Patience khe khẽ sờ vai chồng, thều thào:

- Tại sao ta không đi trốn? Đi Lauceston, Devon... Ta có thểđi suốt đêm về...

- Ngu! Đi bây giờ cho chúng tóm cổ hả? Mọi người đều biếtchuyện đêm Noel hết... Cứ ở đây, không có bằng cớ gì để kết tội ta... Có thểchiều mai sẽ đi... Ừ, có thể.

*

Mary không ăn uống, nàng lên phòng đóng cửa sớm, định sẽ trốnđi báo tin cho cha Davey. Nàng không đi được vì cửa phòng khóa ngoài, vả Jossbiết thì nguy lắm.

Trước chiều mai thế nào nàng cũng phải đến Altarnun. Nàng sẽhết trách nhiệm. Có người khác lo. Dì nàng sẽ khổ tâm, nhưng biết làm sao? Marymong cho công lý được thi hành đứng đắn. Kẻ ác phải đền tội.

Nàng thích thú khi nghĩ đến lúc Joss bị còng tay dẫn đi...

Mary thiếp ngủ trong lúc mưa giông ồ ạt bên ngoài.

Một lúc sau, nàng tỉnh giấc, trời ngưng mưa, ngớt gió. Bỗngcó ai ném đất vào cửa kính phòng. Ai? Hay người khác đáng sợ mà chú Joss chờ đợiđã đến? Nàng tò mò nhón chân lại bên cửa sổ nhìn ra thấy bóng đêm nhạt dần. Rồinàng thấy nơi cổng lớn một người đàn ông: Jean Merlyn! Mary quên cả giữ gìn,reo lên một tiếng. Jean ra hiệu cho nàng im và khẽ nói:

- Xuống mở cửa cho tôi.

- Tôi bị nhốt trong này...

Jean sửng sốt nhìn Mary, rồi nhìn quanh:

- Cho tôi mượn cái chăn.

Mary hiểu ngay, nàng cột một góc chăn vào chân giường và thảđầu kia xuống. Bám vào chăn, Jean đu lên tường. Mary cố đẩy khung cửa sổ nhưngkhông được, Jean không thể nào chui vào phòng mà không đập vỡ khung kính.

- Đến gần đây, Mary! Tôi có chuyện nói.

Mary quì xuống sàn, thò mặt ra khung cửa. Jean mệt nhọc, mắtthâm quầng. Anh mất cả vô tư thường lệ:

- Xin lỗi cô, đêm Noel tôi đã bỏ rơi cô. Cô tha thứ cho tôihay không tùy cô, tôi không thể giải thích...

- Tôi biết rồi. Tôi lo cho anh. Tôi không trách anh đâu.

- Tại sao cô bị nhốt?

- Chú Joss nhốt tôi, anh lạ lắm ư? Ông ta bảo sẽ trốn đi chiềumai. Ổng có vẻ đợi một kẻ nào đó và rất sợ hãi, ôm súng khư khư.

- Thật ư?

- Tôi nói dối anh làm chi?

Thốt nhiên, Mary có ý ngờ Jean là người khác đáng sợ củaJoss. Nàng rùng mình tuyệt vọng, nếu quả thế thì... Ồ! không đâu, Jean vô tội.Nàng tự bào chữa cho người yêu, nàng nghĩ nên tin cho Jean hay thái độ Joss:

- Anh nên cẩn thận. Bữa nay ổng điên thật rồi đó, không chỉsay đâu...

- Tôi không sợ ảnh đâu.

Jean bỗng chăm chú nhìn cô gái, kêu lên thảng thốt:

- Mary! Mặt cô sao trầy trụa dữ vậy? Trời ơi ! Cô đau lắmkhông?

Mary gượng để khỏi khóc:

- Họ lôi tôi cùng đi, họ trói nghiến tôi, bịt miệng tôi,không cho tôi kêu cứu, tôi thấy hết... thấy hết mà không thể làm gì cứu vãn. Họsay khướt, có trên chục người...

Mary run bây bẩy, bưng mặt lại nhưng vẫn kể lại từ đầu câuchuyện. Sau cùng nàng kết luận:

- Jean! Anh Joss của anh không phải là người...

- Ảnh sẽ chết! Ảnh phải đền tội! Ảnh hành hạ cô... Lỗi tạitôi! Mary! Tha lỗi cho tôi nhé? Tôi còn đau hơn cô nữa, Mary ơi!

Lần thứ nhất, Mary thấy chàng trai bướng bỉnh vô tư nghẹn ngàonhư sắp khóc.

Anh vói nắm tay cô gái, vuốt nhẹ trên mặt cô giọng trìu mến,nồng nàn:

- Mary! Anh muốn chịu đau đớn thay em. Anh sẽ làm tất cả nhữnggì em muốn. Anh quyết định rồi, dù có mất mạng, anh cũng không cần... Em sẽ thấy!

Mary chưa kịp nói gì thì Jean đã đu mình tuột xuống. Chỉ mộtgiây sau, anh mất dạng.

Mary hồi hộp, nín thở vì xúc động. Nàng không chợp mắt đượcnữa. Nàng quyết định sẽ giả vờ tuân lời Joss. Đợi trong lúc không ai để ý, nàngsẽ chạy băng đồng đến Altarnun.

Sáng hôm sau ngày dài lê thê. Giữa ba người không khí nhưcăng thẳng. Dì Patience đi lui đi tới thoăn thoắt từ hành lang đến cầu thang,dì gói ghém áo quần, xếp dọn xoong chảo, chai lọ... Đôi tay xanh xao run rẩy sờhết vật này đến vật kia tháo ra, gói lại vẫn không xong. Mary cố giúp dì nhưngnàng biết công việc này vô ích. Tim đau nhói khi nghĩ đến lúc dì mất Joss.Merlyn thì nóng nảy chửi rủa vợ không ngừng, mỗi khi dì nàng làm rơi vật gì haylúng túng vấp ngã. Lão ra vào, lên, xuống, nôn nả như có kiến đốt trong lòng,đăm đăm nhìn ra cửa, vẻ sợ hãi lộ rõ trên khuôn mặt bơ phờ.

Bữa trưa, họ ngồi lại bàn ăn, khác lệ thường, Joss uể oảikhông nuốt trôi.

Mary thu hết nghị lực, vờ hỏi Joss:

- Chú định rời đây vào lúc nào?

- Khi nào sẵn sàng...

Mary giúp dì thu dọn và khuyên dì nên mang theo giỏ thức ăn,giọng như ân cần nàng bảo Joss:

- Nếu đi tối tay, dì và cháu cần nghỉ trưa cho có sức...

- Muốn nghỉ thì nghỉ đi. Tối sẽ có việc cho hai người.

Mary mừng cuống. Nàng nán lại một chút cho lão khỏi nghi rồinhẹ nhàng lui ra. Vô phòng xong, nàng khóa cửa liền. Tim nàng thình thình tronglồng ngực. Mary mặc cái áo dày nhất và quấn khăn choàng cẩn thận. Đoạn, nàng đếncửa sổ, kiên nhẫn đợi đồng hồ gõ bốn tiếng. Ít nhất cũng bảy giò Joss mới gọinàng, trong ba giờ Mary có thể vừa đi vừa về kịp chán. Nàng chờ đợi một cách khổsở.

Sau cùng, Mary đứng lên, mở cửa nghe ngóng động tĩnh. Rồinàng vào phòng, khóa cửa và chui ra bằng cửa sổ, tuột xuống như Jean. Quay lưnglại lữ quán, cô gái thoăn thoắt vừa chạy, vừa đi.

Trời thật tốt, hai bên đường đồng hoang trải dài, núi đá mờmờ trong làn sương mỏng. Mọi vật yên tĩnh. Nàng vững lòng bước tới, bước tới...

Đến ngã năm, cô rẽ qua trái và đổ dốc. Altarnun phía dướikia. Mary xúc động khi đi ngang những căn nhà bên trong tràn ánh sáng, ấm cúngvà yên lành. Nhiều tiếng quen thuộc khác an ủi cảm quan nàng: tiếng chó sủa, tiếnglá reo, tiếng nước từ miệng gàu do bàn tay nào xách lên khỏi giếng. Có cả tiếngtrò chuyện từ bên trong thoát ra, tiếng gà cục cục sau rào. Một cái xe đi ngangvà tên phu xe vui vẻ cất mũ chào thiếu nữ. Không khí lương thiện an lành trùmkhắp không gian.

Nhà cha phó không một đốm sáng, mọi vật như chìm trong giấcngủ say. Mary hấp tấp kéo chuông, thật lâu không có ai ra. Hay là hôm nay chúanhật, cha bận bên nhà thờ? Mary lui ra, nàng gặp một thiếu phụ từ nhà thờ bướcra, tay ôm bó hoa. Bà ta nhìn Mary chăm chú rồi thấy nàng là người lạ, bà gậtchào và đi luôn. Mary gọi lại hỏi:

- Xin lỗi bà, bà vừa ở nhà thờ ra? Bà có thấy cha Darveykhông?

- Không! Cô muốn gặp cha?

- Vâng! Có việc rất quan trọng... bà có thể giúp tôi?

- Tiếc quá: cha đi vắng, cha bận giảng ở một họ đạo xa. Chiềunay cha không về Altarnun.

Mary bàng hoàng vì thất vọng. Nàng gặng:

- Cha đi vắng sao? Đâu có lý? Bà biết chắc ư?

Người đàn bà phật ý, cau mặt:

- Cha rời đây trưa qua. Đi bằng ngựa. Tôi không biết thì aibiết? Tôi giữ nhà cho ngài mà...

Chợt bà dịu giọng vì đọc thấy sự lo âu trên mặt cô gái:

- Cô có thể viết giấy để lại, tôi trình lại ngài...

Mary chán ngán lắc đầu:

- Sẽ quá trễ. Trời ơi! Tôi biết làm sao đây...

- Có người ốm nặng? Tôi có thể chỉ nhà bác sĩ. Cô ở đâu?

Mary không trả lời, cô nóng nảy hỏi:

- Gần đây có quan toà nào không?

- Gần đây thì không. Có ông Bassat ở North Hill. Cách đây bốndặm, cô đi sao nổi?

- Tôi phải đi gấp. Đường có khó đi không, hở bà?

- Không khó. Cô chỉ việc dọc theo đường Launceston cỡ hai dặmrồi quẹo phải. Nhưng con gái mà đi đêm hôm bất tiện lắm. Cô nên ở lại, chờ chavề, tốt hơn.

- Cảm ơn bà, nhưng tôi không thể đợi. Nhờ bà thưa lại cha cóMary Yellan đến tìm cha...

Rồi nàng cắm cổ chạy tràn mặc người đàn bà ngơ ngác nhìntheo, thương hại.


Đọc tiếp: Lữ quán giết người - Phần 6

Trang Chủ » Truyện » Truyện ma » Lữ quán giết người
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com