Disneyland 1972 Love the old s
Đọc truyện

Duyên Âm - Phần 3

Hôm sau tôi có đi ngang qua nhà thằng H và cũng để ý qua loa thấy gia đình nó có mời thầy cúng về chuẩn bị tạ lỗi gì đó, không biết thằng H đã đỡ và được về nhà hay chưa. Thực ra tôi cũng không chơi thân với thằng H lắm bởi nó hơn tôi một tuổi với lại nhà nó cũng không gần nhà tôi chỉ có chơi kiểu thanh niên cùng làng thì rủ nhau tụ tập mà thôi.

Mấy hôm sau nghe một bác hàng xóm cạnh nhà thằng H qua chơi tôi có hỏi về tình hình của nó.Bác ấy kể lại là sau khi nghe tôi kể về việc lật tiểu người chết ở ngoài đồng để chiêm ngưỡng thì mẹ nó có tạt qua nhà ông thầy (cũng cái ông thầy mà tôi đã từng nhắc đến ở mấy chap trước , vì ông này có tiếng tử tế và giỏi đạo nên được rất nhiều người tôn kính và biết đến).Ông này phán thằng H đã phạm phải một tội lớn là làm kinh động đến người đã khuất lâu năm ,làm cho họ thấy ánh sáng mặt trời cũng giống như tra tấn họ bằng lửa thiêu , vong của người này đau đớn oán hận nên trả thù bằng được . Thế rồi ông thầy cùng gia đình thằng H chuẩn bị cúng lễ suốt mấy ngày ông thầy phải ngồi ở nhà thằng H đọc kinh cầu xin vong này tha mạng cho thằng H.Tình hình cũng chỉ cải thiện được đôi chút , thằng H chỉ qua đợt nguy kịch nhưng bây giờ tâm trí vẫn không ổn định được.

Bác ấy kể cũng khá lâu và mẹ tôi cũng ngồi cùng và bàn tán về chuyện ấy. Tôi lại ăn mắng , mẹ tôi là người sung đạo Phật nên rất chú ý chuyện cúng bái , phong thủy …. Vì vậy nên cũng chú tâm vào mấy chuyện như thế này.Mà kể ra không để ý sao được, cả làng đang bàn tán về vụ này , “miệng dân sóng bể” mà. Do đó tôi cũng hóng hớt được thêm mấy thông tin nữa là gia đình nhà thằng H phải ra tận mộ cầu xin , đắp lại tử tế cúng lễ khá rườm rà ở cái mộ vô danh ấy.



Tôi tuyệt nhiên không dám bén mảng đến nhà thằng H vì sợ con ma ấy nó lại đi theo tôi thì khổ, ai ở trong tình cảnh này cũng hành sự giống tôi thôi.Sợ phết ấy chứ.Tôi cũng không hỏi tất cả những đứa hôm ấy đi đào chuột cùng tôi vì cũng chẳng muốn nhắc đến nữa , có chăng hỏi thêm chi mua thêm sự sợ hãi vào người.Có điều tôi vẫn thấy thắc mắc tại sao mấy thằng kia ko bị “ ăn đập” như tôi, rõ ràng tôi không tham gia đào một tí đất nào mà lại chịu hậu quả nặng hơn so với tụi nó.Cũng có thể đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên hoặc có thể là do tôi biết qua loa đến sự đại kị của việc cho người chết thấy ánh sáng mà không chịu ngăn cản quyết liệt nên bị oán hận.Đó là hai lí do mà tôi nghĩ ra có vẻ thuyết phục nhất.


Còn về thằng H , cho đến bây giờ nó vẫn còn ngơ ngơ và không được bình thường như trước, tôi cũng không ngờ là sự việc tưởng chừng không có gì ấy mà đem lại hậu quả thật kinh khủng . Thế rồi mấy ngày nghĩ thi cũng kết thúc tôi lại tiếp tục những ngày đạp xe đến trường học.

Kì hai của lớp mười này lớp tôi bắt đầu chơi với nhau thân hơn, tôi cũng thỉnh thoảng hay đùa nghịch với đám con gái cùng lớp . Đặc biệt tôi hay ngắm một bạn gái cùng bàn , bạn này tên là Hoa, có thể tả sơ qua là dáng người Hoa không cao lắm,thân hình khá đầy đặn và được bọn con trai trong lớp đánh giá là “gợi cảm” số 1, Hoa có nước da trắng mịn lại càng tô thêm vẻ gợi cảm của mình, nếu Hoa mà có gương mặt xinh xắn thì đảm bảo sẽ nổi tiếng khắp trường.Tôi tả vậy không có nghĩa là Hoa xấu, Hoa có nhan sắc gọi là khá bởi có cái má lúm đồng tiền và nước da trắng , như thế cũng là nổi bật trong lớp tôi lắm rồi .Bọn con trai mới lớn chúng tôi nhìn thấy gái ngon thì thằng nào cũng xớn xác cả, luôn tìm cách tiếp cận và trêu ghẹo.Tôi thì tôi ấn tượng nhất cái vòng 1 của bạn ý .May mà Hoa ngồi cách tôi một người nên tôi có thể kiềm chế được chứ không ngồi cạnh Hoa thì có ngày tôi “ nhắm mắt quơ tay làm liều” thì mặt mũi lại chẳng ra gì 

Do Hoa chơi thân với Diệp mà Diệp lại hay đùa với tôi nên Hoa cũng hay hùa theo, với lại ngồi cũng gần nhau nên tôi với Hoa trở lên khá thân thiết . Nhiều lúc tôi tưởng tượng nếu Hoa mà trở thành “gấu” của tôi thì thích biết mấy , tôi rất muốn xơ múi cái vòng 1 tuyệt vời ấy 




Kì hai lớp mười trôi qua cũng khá nhanh , có vẻ như kì một lớp tôi không thân thiết với nhau nên cảm giác thời gian trôi qua ì ạch. Lớp tôi thuộc vào những lớp nghịch ngợm nên thành tích học tập không khá khẩm gì, nhiều đứa hồi cấp hai ngoan ngoãn , chăm chỉ bây giờ học phải lớp tôi nghịch như quỷ sứ. Đúng là “ nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò” .Hàng ngày rất hay xảy ra những vụ chơi xỏ nhau, thậm chí chơi xỏ cả giáo viên vui đáo để, thầy giáo chủ nhiệm lớp tôi cũng khá đau đầu vì cái lớp quỷ sứ này, lúc nào xếp hạng cũng gần đội sổ hoặc đội sổ của khối.

Tôi cũng dính phải một vụ bị chơi xỏ khá đau mà ngay tiết học Sinh của thầy giáo chủ nhiệm thì “đau lại càng đau”


Giờ ra chơi hôm ấy sau tiết học thứ tôi buồn ngủ nên ngủ gục xuống bàn,có lẽ do tối qua đọc truyện khá muộn nên tôi tranh thủ ngủ tí cho đỡ mệt, giờ ra chơi được có mười phút nhưng tôi vẫn cứ cố ngủ dù biết chả được mấy nhưng còn hơn là không có mới lại hôm nay đám con trai lớp tôi kéo nhau đi đâu chơi gần hết nên lớp cũng đỡ ồn.


Đến tiết Sinh của thầy giáo thì đứa bên cạnh tôi gọi tôi dậy, kể ra tôi ngủ được giấc ngắn nhưng khá ngon, tỉnh dậy tôi cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều, mà đây là tiết học của thầy chủ nhiệm nên tôi cũng chả dám “vạ vật” .


Đến giờ học thầy giáo bước vào như thường lệ mở sổ điểm ra kiểm tra bài cũ và tôi là người đầu tiên bị “lên thớt” .Cũng may là bài hôm trước có vẻ dễ nhớ, tuy không học bài cũ nhưng tôi cũng trả lời được kha khá, đúng là phúc bảy mươi đời không bị ông ấy cho điểm dưới trung bình.


Tôi trả lời xong xuôi thầy giáo ngó qua vở ghi và vở bài tập của tôi xem có ghi chép và làm bài tập đầy đủ không (đương nhiên là đầy đủ,tôi không dại mà lười học môn này) thì tôi cũng cảm thấy hết sợ.Thoát nạn ai mà chả sướng,bây giờ chỉ có việc là chuẩn bị về chỗ ngồi mà xem đứa nào tiếp theo lên bảng “ ăn hành” rồi cười vào mặt nó cho khoái 


Đếch hiểu sao mà hôm nay bọn quỷ sứ lớp mình cứ nhìn mình lại ôm miệng cười khúc khích (thách đứa nào dám cười to hay nói tự do trong giờ Sinh này) khiến tôi nghi nghi mình có vấn đề gì đó . Liếc nhanh xuống “ khu vui chơi giải trí” thì thấy khóa quần vẫn bình thường, đảo mắt qua đồng phục thì cũng chả có vấn đề gì.Sao bọn hâm này nay cười cái gì mà bí hiểm thế nhỉ? Lại còn nhìn mình, nhất định có vấn đề rồi, đặc biệt liếc về phía bàn mình thấy Hoa và Diệp cười nhiệt tình nhất.


Loay hoay một lát không tài nào biết được mình có vấn đề gì tôi cũng bắt đầu cảm thấy bối rối, thầy giáo cũng xem xong vở của tôi và kêu tôi lại mang về.Lúc tôi đưa tay nhận hai quyển vở từ tay thầy thì thầy bất ngờ hỏi:


- À ! Dũng này, sơ yếu lí lịch của em gần đây có gì thay đổi không?
- Dạ không ạ! – Tôi đáp cũng chả mấy tự tin.
Thầy tôi liền cười và nói tiếp:
- Tôi tưởng sắp phải sửa giới tính của em trong sổ học bạ, dạo này lớn rồi biết làm đỏm ra phết nhỉ.


Tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên thì thấy bọn lớp phá lên cười ầm ĩ , thầy giáo cũng cười ngặt nghẽo(Ông này còn khá trẻ nên tính cũng vui vẻ nhưng phải quản lý cái lớp quỷ sứ này bất đắc dĩ thầy tôi phải nghiêm khắc). Tôi vẫn chẳng hiểu gì cả cứ đần mặt ra cho đến khi mấy đứa lên tiếng về bàn tay của tôi thì tôi mới nhận ra là cả hai bàn tay của tôi được đánh son móng tay màu hồng rất là “nữ tính”.

Tôi ngại đỏ hết cả mặt mũi cầm hai cuốn vở về chỗ ngồi lầm bầm rủa đứa nào chơi đểu mình và trong đầu đang suy tính cách trả thù.Về đến chỗ thì thấy Hoa hỏi thăm:
- Thấy tớ với Diệp khéo tay không, tác phẩm quá đẹp.


Tôi bực mình không thèm nói gì vì bọn lớp đang thừa cơ ồn ào và cười nhạo tôi, được một lát thì thầy kêu yên lặng rồi cả lớp lại tập trung vào bài học.Hôm nay do có vụ của tôi nên hơi mất thời gian nên không có đứa thứ hai phải lên bảng kiểm tra bài cũ. Đậu má bọn này may thế, còn mình bị troll thảm hại có thể nói tiết học của thầy là bọn lớp tôi ngoan nhất không ồn ào.

Cũng may là hai “người đẹp” kia đùa tôi chứ phải đứa khác thì tôi không tha, kiểu gì cũng phải có ngày khổ với tôi.

Năm học lớp mười cứ thế trôi qua.

Năm học mới lớp mười một lại đến sau kì nghỉ hè khá vui vẻ trôi qua, đại loại là vào những ngày hè ban ngày thì tôi tham gia giúp gia đình những công việc đồng áng vào những ngày mùa màng còn ban đêm thì chúng tôi lại tụ tập đi chơi và bày đủ trò nghịch phá như ăn trộm hoa quả, ngồi quán nét chơi game hoặc hôm nào mát trời thì ra đồng săn xem có đôi tình nhân nào ra “ tâm sự 18+” thì hùa nhau ra phá hoại … Vui phải biết  !

Tôi xin phép kể ra một số vụ tiêu biểu như vào một buổi tối tầm tháng 8 dương lịch bọn tôi có khoảng bảy đứa rủ nhau đi sang làng bên cạnh để ăn trộm nhãn lồng ở một nhà mà thằng nhóc kém bọn tôi 4 tuổi mach nước.Tầm 11h tối cả bọn đã có mặt ở trên cây nhãn nhà này.Xui thay, nhãn nhà này chưa chín hẳn nên ăn không ngọt lắm.Mấy thằng cứ vừa bẻ nhãn vừa chê thằng kia mắt lác ( đằng nào cũng mất công đi thì dù nhạt tí bọn tôi cũng phải vặt , chả lẽ về tay không mà tối trời tìm đâu ra nhà khác có nhãn ngon hơn  ). Chắc do bọn tôi ồn ào quá nên chủ nhà tỉnh giấc bật điện nhưng bọn tôi vẫn không sợ (thanh niên quê tôi bướng phải biết, đi ăn trộm mà cứ như là hái của nhà mình,đi buổi tối không phải là sợ bị bắt mà chỉ sợ biết mặt nên mới đi tối) chủ nhà ra quát thì bọn nó kêu nhà này ngu trồng nhãn chả ngon đ’ gì rồi ném nhãn về phía ông chủ nhà. Điên tiết ông ta hô ầm lên :

-  Cứu tôi với bà con ơi ! Cướp ! Cướp!

Lão già này ngoa thế không biết bọn tôi ăn trộm chứ ăn cướp đâu, lão hô cướp mà không chuồn lẹ thì dân làng ra quay bắt được tóm lên công an xã thì rách việc.Biết vậy cả lũ bọn tôi bật tường vọt lẹ và có nghe đâu tiếng hò hét cùng gạch đá ném đằng sau chứ cũng chẳng dám quay lại nhìn.

Chạy được một lúc ra đến cánh đồng nằm giữa hai làng biết là đến vùng an toàn cả bọn ngồi nghỉ trên một cái cống xây bằng bê tông , thằng thì nằm ,thằng thì ngồi vạ vật kêu mệt miệng lảm nhảm chửi thề và hứa sẽ trả thù lão già đáng ghét hành chúng tôi suýt chết.Vừa ngồi nghỉ vừa chia nhau ăn nhãn được một lúc khá lâu thì chúng tôi rủ nhau về, đang đi được một đoạn thì bỗng một thằng khẽ kêu:

-  Suỵt !!! Tất cả ngồi xuống.

Cả bọn im lặng làm theo thằng kia chỉ vào hai bong đen đang ngồi trên bờ ruộng khẽ nói tiếp:

-  Có “ ếch đôi” chúng mày ạ, đợi lát chúng nó “hành sự” thì xông vào phá cho bõ ghét.Nay đang bực mình.

Cả bọn ra ám hiệu đồng tình rồi cùng nhau ngồi rình.Được một lát thì cả bọn sốt ruột vì không thấy “cảnh nóng” phần vì muỗi cắn ngứa hết cả người cả đám đổi chiến thuật sang dọa ma đôi này.Thế là hết thằng này đến thằng kia giả đủ thứ giọng các loài vật rồi khóc lóc nhưng đôi kia chả có phản ứng gì.Bực mình tôi vơ cục đất ném về phía hai người kia, cục đất khá to nên không thể tới được và rơi xuống ruộng nước làm nước bắn lên hai người kia khiến họ quay lại và quát.

-  Bọn mất dạy nào đấy, ông tóm được đập chết hết bây giờ

Ôi hãm quá , tôi nhận ra đây là giọng của gã chuyên đi bắt ếch ban đêm.Chắc người bên cạnh cũng là một đồng nghiệp nhưng tôi chưa xác định được dáng người vì trời khá tối.Thế là cả bọn lại phải chạy nước rút về làng rồi chia nhau về nhà ngủ kết thúc một buổi đi chơi toàn phải chạy  .

Lại thêm một buổi tối tụi tôi năm thằng đi hai xe đạp lượn lờ sang làng khác chơi , một xe kẹp ba và một xe hai người.Chơi chán với đám con trai ở làng đó về chúng tôi không về lối đường chính mà đi tắt lối đường ra cánh đồng về cho nhanh.Dù sao lối ấy cũng tiết kiệm được nửa đường chứ ít gì đâu. Đường ấy phải đi qua một cái nghĩa địa gần sông rồi mới ra cánh đồng, khi đến đoạn nghĩa địa ấy thì thằng V nảy ra ý tưởng là bắt trộm mấy con vịt nhà ông coi trạm bơm gần đó về làng thịt với lí do hôm trước đi bắt cá gần đó bị lão gây khó dễ,lần này trả thù(lấy lí do cho đỡ áy náy thôi chứ ăn trộm thì vẫn là ăn trộm  ).Cả bọn đồng tình vì lâu không được tụ tập đánh chén, thế là cả bọn ngồi lại bàn cách rồi đưa ra quyết định cần một thằng dắt 2 cái xe về đầu cây cầu của làng còn 4 thằng sẽ tham gia đột nhập cho an toàn.Dĩ nhiên thằng được tất cả những đứa còn lại bình chọn dắt hai cái xe qua nghĩa địa về làng vì bạo nhất trong đám bạn.Tôi cũng không muốn để mấy sĩ diện nên đành đồng ý.Biêt làm thế nào bây giờ , toàn thằng nhát ma như cáy ấy đố dám một mình đi qua nghĩa địa giờ này (Tầm 1h sáng các thím nhé  ) thế là cả bọn kéo nhau đi bộ nhẩy qua con mương rồi mất hút còn mình tôi vừa đạp xe vừa một tay dắt theo cái xe nữa lóc cóc đạp về phía nghĩa địa.

Con đường này không phải đường chính nên gạch đá lởm chởm đi xóc ê cả mông và không thể đạp xe nhanh được.Tôi dần dẫn đạp vào nghĩa địa ấy, con đường xuyên qua nghĩa địa ấy có vài ba trăm mét thôi mà tôi cảm thấy xa thế.Đang đạp xe với tâm trạng đỡ sợ vì chả thấy ma cỏ gì đó ra bóp cổ thì tôi giật mình vì ánh sáng lóe lên phía ngôi mộ mới (Tôi đoán được vì ánh sáng tỏa ra từ ngôi mộ rất mạnh khiến tôi thấy được mấy vòng hoa tưởng niệm rất mơi cắm ở đó). Ánh sáng ấy màu xanh giống như ngọn lửa bếp gas và tôi cũng tự trấn tĩnh được đó là hiện tượng “ma trơi” (thím nào không biết thì hỏi cô giáo dạy Hóa cấp hai nhé, đây là hiện tượng tự nhiên của một số ngôi mộ mới chon người thôi) nhưng tim vẫn không tránh khỏi chân tay run lẩy bẩy cùng tim đập 500 lần / phút. Ánh sáng lạnh lẽo đó tắt khá nhanh trong đêm tối và khiến tôi chú ý đến ngôi mộ đó vì nó cũng khá gần đường hướng tôi đạp xe tới.

Tiếng hai chiếc xe đạp lách cách vì đường xấu trong đên yên tĩnh chả thú vị cho lắm, nghe láng máng đâu đây có tiếng khóc thút thít . Tôi lại phải tự trấn tĩnh cho rằng đó là do mình tưởng tượng vì sợ nhưng nó vẫn không kết thúc do ban đêm ngoài cánh đồng khá yên tĩnh chỉ thỉnh thoảng có tiếng ễnh ương kêu .Tôi hướng mắt về ngôi mộ thì ôi thôi . Một người vận áo tang trắng toát đang gục mặt vào ngôi mộ đó khóc, chân tay tôi bắt đầu bủn rủn nhưng có lẽ đầu óc vẫn còn tỉnh táo chút và cố gắng đạp xe đi qua. Biết làm thế nào bây giờ chả lẽ nằm lăn ra ngất rồi ma nó khiêng xuống âm phủ thì tàn đời. Cố gắng bình tĩnh rồi tôi cũng đem được hai cái xe về đến cái cầu như đã hẹn và ngồi chờ trong lòng vẫn chưa hết run nhưng dù sao đến được cái cầu cạnh mấy nhà làng mình thì coi như an toàn rồi. Đợi một lúc không lâu thì mấy thằng bạn cũng về tới nơi đem theo hai con vịt to. Tôi lên tiếng kể lại chuyện vừa xảy ra rồi đề nghị cả bọn kéo đến xem thực hư thế nào nhưng cả bọn đều không đồng tình và tính chuyện làm thịt vịt chén chứ không rảnh . Tôi thừa biết bọn này sợ có cho thêm tiền cũng chả dám đi nên nói cho oai thôi, chả lẽ để một mình mình sợ mà không chia sẻ nỗi sợ hãi cho bạn bè thì gọi là “ăn mảnh”  .

Thế rồi cả bọn chia nhau đi kiếm dụng cụ và gia vị để làm thịt vịt đến tầm 2h30 thì cũng được ăn.Kể ra mấy thằng làm cũng hơi giống thổ dân nhưng tầm ấy đói tranh nhau ăn ngon đáo để. Xong xuôi không có chuyện gì xảy ra hết rồi cả bọn chia nhau về nhà ngủ.

Năm học lớp 11 này lớp tôi càng thân thiết với nhau nên việc nghịch phá có tính tập thể của đám con trai có cả sự tham gia của mấy “nàng” nên giáo viên trong trường rất ngán dạy lớp tôi, phong trào học tập lớp tôi đi xuống trầm trọng vì thầy cô nào muốn dạy tử tế trong khi chả có mấy đứa chú ý học. Đặc biệt có ông thầy dạy toán được gọi là “dạy ngu có tiếng”( không phải tôi chê nhưng đây là biệt danh của tất cả các khóa học từng học qua ông này truyền lại, cũng chả hiểu tại sao ông này dạy kém thế lại vẫn công tác ở trường ,có lẽ do tuổi tác ông này ngoaig 60 hoặc là món quà cho những lớp không muốn học như lớp tôi) của trường lại dạy lớp tôi những hai năm liền.Ông này khù khờ có tiếng giải toán còn hay sai được cái là hiền nên lớp tôi tha hồ quậy.Tôi cũng ngán học toán của ông này và đăng kí học thêm ở ngoài để củng cố kiến thức.Thực tình mà nói, ông này giảng bài không bằng tự đọc sách giáo khoa.Chả có ví dụ nào ông ta cho khác SGK cả.Đến nản!!!!

Do tôi có học thêm ở bên ngoài nên kiến thức vẫn khá vững và là niềm hi vọng mỗi giờ kiểm tra Toán của mấy bàn lân cận vì tính tôi thoáng hay cho chép bài ,mặc dù chưa làm xong vẫn sẵn sàng đưa bài cho mấy đứa xung quanh chép xong rồi tôi mới làm tiếp.Do đó mấy đứa xung quanh tôi quý tôi lắm, tai hại của cái tính cả nể làm điểm kiểm tra của tôi chỉ thay nhau ở ba con số 6 ; 7 ; 8.May ra có bài kiểm tra 15 phút thì may ra làm nhanh được con 9.

Hoa ngồi cách mình một người mà đề kiểm tra thường chia làm chẵn lẻ nên kiểu gì tôi với Hoa cũng trùng đề . Hoa học toán kém nhưng được cái học tiếng Anh cũng khá nên khi kiểm tra Toán tôi đưa bài cho chép nhiệt tình (cái lí do Hoa học khá Anh nên tôi cần “có đi có lại” khá thuyết phục với bọn xung quanh không được tôi giúp đỡ nhệt tình bằng Hoa. Ngon thế không giúp hóa ra không galang hoặc không có tờ rim các thím nhỉ ) và tôi với Hoa có phần thân nhau hơn. Thỉnh thoảng thấy Hoa vươn người ra nhìn bài tôi thoáng liếc qua cái cổ áo của nàng , đầy đặn thì thôi rồi 

Khối 11 của tôi năm ấy học chính buổi sáng còn buổi chiều học thêm 3 tiết vào 3 ngày trong tuần.Vậy là có 3 ngày phải học cả ngày, mệt phát ngán, được cái học thêm không có “sổ đầu bài” nên chuyển chỗ free mà tám chuyện thoải mái.Con bé ngồi giữa tôi và Hoa thường chuyển chỗ đi mất tăm và thế là tôi có nhiều cơ hội ngồi tám chuyện cùng Hoa rất nhiều vào những buổi học thêm, thi thoảng Diệp cũng chuyển xuống bàn tôi ngồi cùng Hoa, thế là tôi có cơ hội tám chuyện với hai người đẹp . Ngồi cạnh Hoa phải nói là bức xúc vô cùng và nhiều lúc CDSHT  . Nhưng cố gắng thì em cũng kiềm chế không làm bậy (mà dám làm bậy chắc cả lớp nó coi là bệnh hoạn thì bỏ mẹ). Nhưng mà ngồi cạnh nhau nhiều tôi cũng có một cơ hội khá tuyệt , đó là vào một hôm học thêm Vật lí, cô giáo môn này hiền như cục đất nên mấy thằng thuộc hang “rắn mặt” trong lớp còn mở sới đánh bài ở mấy bàn cuối còn tôi thì nằm bò ra bàn tám chuyện với Hoa.Được một lúc tự nhiên tôi thấy mùi gì thơm thơm dễ chịu tôi hỏi Hoa:

-  Hoa xài nước hoa à, sao tớ ngửi thấy mùi gì thơm từ đầu tiết học đến giờ?

Hoa cười và trả lời:

-  Nước hoa gì chứ , áo tớ xả comfort hơi đậm đặc nên thơm ấy mà. Hihi!

Tôi tiếp tục thắc mắc:

-  Sao comfort lại có mùi thơm lạ thế ? Để tớ ngủi lại kĩ xem nào.

Thế là tôi cúi thấp xuống nhằm ngửi ở phần bắp tay Hoa đồng thời lúc này Hoa vô tình lại nghiêng người cũng nhằm mục đích để tôi ngửi thử làm tôi vô tình áp mặt vào một bên ngực của Hoa.

Một cảm giác thật là êm ái kèm theo mùi thơm dễ chịu kéo dài trong khoảng 3 giây khiến tôi sướng tê tái và dĩ nhiên phải rụt cổ lại theo phản xạ.Mặt tôi đỏ bừng lên vì ngại và Hoa cũng ngại ko kém nhưng cả hai vẫn trấn tĩnh lại coi như không có chuyện gì xảy ra.Đúng là ông trời thương tình bố thí cho tôi một cơ hội khá tuyệt.Tôi vẫn còn đang sướng thì đằng sau có tiếng cười khúc khích :

-  Hihi!!! Mày vừa làm gì cái Hoa đấy ???

Thôi bỏ mẹ rồi con bé ngồi sau nhìn thấy, nó thuộc hạng nghịch nên tôi cũng ngán với lại lúc này tôi không thể giải thích thế nào được thì Hoa quay lại đáp trả giải nguy cho tôi:

-  Nó ngửi xem áo tao có thơm không. Mày lạ lắm à?

Rất may là Hoa đã gỡ rối tình hình khá ổn nên sự việc này không bị phát tán khắp lớp chứ không thì tôi phải ngại đến dường nào.Nhưng vẫn còn một cái xui nữa là Diệp nay ngồi bên cạnh Hoa bên tay trái cũng chứng kiến “cảnh nóng ” vừa qua và hơi đỏ mặt gượng cười khi tôi liếc mắt nhìn qua. Mất hết cả điểm. Thế là kế hoạch chuẩn bị tán tỉnh Diệp trong thời gian sắp tới của tôi có lẽ đã tan thành mây khói.Thôi đằng nào cũng thế tôi quyết định không quan tâm đến việc tán Diệp nữa và có ý định chuyển sang tán Hoa vì “rau nào cũng xanh” nhưng ông trời cứ muốn chơi đểu tôi hay sao lại dàn dựng một vụ tiếp theo vào khoảng hai tuần sau khi mọi nỗ lực lấy điểm của tôi trong mắt Hoa đang tiến triển tốt.

Buổi sáng hôm ấy trời đang thời tiết mùa thu trời có vẻ hơi lạnh một chút (khoảng đầu tháng mười dương lịch) tôi đi học sớm .Đạp xe đến trường với vận tốc khá nhanh nên trời hơi lạnh tôi vẫn cảm thấy nóng và mở toang của sổ cạnh bàn Diệp(Diệp ngồi góc trong cùng bàn 4 dãy bên trong lớp học) ra để hóng gió hạ hỏa.Hôm nay trời xui đất khiến thế nào Diệp đi học khá sớm , cả lớp mới đến lác đác tầm chục đứa, bàn tôi thì chỉ có mình tôi đến.Hôm nay không biết bực dọc cái gì mà Diệp phụng phịu đi vào lớp trông dễ thương thế không biết.Vừa đặt cặp xuống bàn thì Diệp toan đóng cửa lại kêu lạnh thế mà ai mở cửa sớm kinh, hôm nay Diệp mặc mỗi áo sơ mi trắng đồng phục (và 1 cái áo chị em phụ nữ trưởng thành hay mặc chắc ai cũng biết lớp 11 con gái dậy thì hết rồi mà) nên bị lạnh cũng dễ hiểu.

Tôi không phải là kẻ không chịu nhường nhịn con gái nhưng thấy thế tôi kêu lên :

-  Trời nóng toát cả mồ hôi để người ta hóng gió tý chứ.Đúng là con người nhiệt độ khác thường,vừa đến lớp đã khác người.

Tôi chỉ muốn true Diệp tí cho vui thôi chứ chả phải làm khó gì nhau , và Diệp đáp trả :

-  Đúng là đồ hâm.

Bị dìm hang tôi bực mình làm quá :

-  Lạnh thì kiếm anh nào bảo anh ấy ôm cho ấm , cứ phải đóng cửa sổ lại làm người ta vừa đạp xe vã mồ hôi tới trường nóng chết đi được.

Diệp quay lại cãi tay đôi đá đểu tôi:

-  Tớ chỉ muốn anh Dũng ôm thôi - Diệp vênh mặt lên thách thức:

Tôi phản pháo luôn:

-  Nếu thích vậy thì xuống đây anh giúp nhé

Tưởng nói vậy là Diệp chịu thua nhưng hôm nay không hiểu sao Diệp bạo thế có lẽ do mấy đứa xung quanh kích động liền chạy hẳn đến chỗ tôi và ngồi bên cạnh :

-  Đủ can đảm thì giúp đi .

Lúc này mặt Diệp bắt đầu đỏ ửng lên và tôi thấy mấy đứa láo nháo bơm đểu tôi là đồ nhát như cáy mới điên.Thế rồi suy nghĩ trong mấy giây để giữ sĩ diện tôi vòng tay qua eo Diệp ôm chặt lấy Diệp mà người run lẩy bẩy. Lần đầu tiên tôi ôm con gái là thế đó. Lúc này tôi cũng cảm nhận được Diệp cũng khá run và tim đập nhanh.

Bọn cùng lớp cũng đang vào lớp nhiều hơn chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào cũng vỗ tay rầm rầm .

Thế là tôi cũng đủ can đảm để giữ cái sĩ diện hão của thằng con trai nhưng Diệp vẫn cứng đầu nói tiếp:

- Để xem can đảm được bao lâu – Câu nói khiến tôi không thể bỏ tay ra khỏi người Diệp vì đây giống một cuộc thi gan ai lì thì thắng.

Tình hình cứ căng thẳng như thế và tôi buộc phải ôm Diệp tầm năm phút và lớp tôi đến khá đầy đủ vỗ tay ầm ĩ.Hoa cũng đến và tất nhiên chứng kiến vụ này và có vẻ không hứng thú hùa theo true hai đứa tôi như những đứa khác.Rồi Diệp cũng tha cho tôi bằng câu nói:

-  Thôi không đùa nữa rồi thản nhiên đi về chỗ.

Thế là lỡ kế hoạch tặng hoa cho Hoa vào ngày 20/10 vì sau vụ này Hoa có vẻ không thích đùa với tôi nữa và thường ít nói với tất cả mọi người.

Ngày 20/10 cuối cùng đã đến và khung cảnh ngày này ở trường học tôi cũng chả phải dài dòng, tôi đi học bình thường và ra về cùng bọn bạn chứ không có kế hoạch hoa và gái gì cả.

Chuẩn bị về đến quán kem thì thằng M nảy ra ý định kêu thằng nào dám tặng hoa con bé bán kem ở gốc hoa sữa (con bé này năm nay lên lớp 9 nhìn khá xinh xắn nên khi đi học về bọn tôi xúm vào ăn kem hay true nó vì buổi trưa nó đi học về hay bán kem phụ mẹ) vì nó thấy một mình con bé này bán kem chứ không thấy mẹ nó.Thằng M không biết nay lụm đâu được mấy bong hoa hồng kêu mang về tặng mẹ nên thấy gái sẵn sang hi sinh cho thằng nào can đảm tặng hoa em kia.Đang bực mình vì hôm nay không được vui tôi quát:

-  Để tao.

Cả bọn Ồ một tiếng rõ to kêu thằng này khá , biểu diễn cho anh em coi mày chai mặt đến mức nào.

Tôi một mình dựng xe cách đó tầm chục mét để đám bạn đứng đó rồi tự tin cầm bông hoa tới và nói với con bé ấy:

-  Nay 20/10 mà chịu khó thế em.Anh có quà tặng em nè.

Con bé này chắc lần đầu tiên được tặng hoa (vì lớp 9 hồi đó chưa đứa nào dám tặng hoa nhau) nên mặt đỏ lừ lí nhí cúi mặt xuống và cảm ơn tôi.

-  Dạ em cảm ơn anh.

Tôi thì chạy thật nhanh về phía bọn bạn nhưng chưa được mấy bước thì em ấy hét lên :

-  Áaaaaaaaaa

Rồi ném cành hoa về phía tôi.

Chỉ là cành hoa thôi nhé  vì bông hoa bị tôi ngắt thật nhanh và giấu trong bàn tay . Đám bạn thấy thế bò ra cười nghiêng ngả và không ngớt khen tôi cao thủ.Cuối cùng thì cũng có trò vui ở cái ngày này  .

Nhưng có vẻ từ đó đến giờ em ấy vẫn nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn mỗi khi gặp tôi .Có lẽ tôi đùa hơi ngu bởi đó là lần đầu tiên em ấy nhận được hoa ngày lễ  .Không biết sau này nhận hoa của ai em ấy có nhớ tới mình không  . Chắc cũng phải để ý xem còn bông không chứ  .

Hôm sau thằng C loan tin khắp lớp vụ tôi troll em bán kem và bọn lớp tôi thêm một trận cười nghiêng ngả.Bọn con gái thì xông vào xâu xé tôi kêu trả thù cho em kia.Hic, họ hang gì mà bọn này dã man thế làm tôi đứt hai cái cúc trên của cái áo đồng phục, Diệp và Hoa cũng tham gia vụ này mới ghê chứ.

Oánh tôi chán chê rồi bọn này cũng tản mát đi chơi và tôi đành đến cầu cứu Hoa khâu lại dùm tôi hai cái cúc vì biết Hoa thích khâu vá hay cẩn thận gì đó nên trong cặp lúc nào cũng có kim chỉ. Tôi không dám cởi áo ra cho Hoa khâu vì nhìn thế bệnh lắm (mặc một áo mà) đành ngồi im cho Hoa hành sự.Hoa vừa khâu vừa dọa kêu tay hoa vụng về nếu có sơ sảy chọc kim nhầm vào đâu thì rang chịu. Sợ VCL.

Lúc Hoa đang đơm cúc lại cho tôi thì mấy đứa lại xúm vào khen tình cảm, tôi thì biết rằng mất hết điểm với gái lớp này nên chũng chả giữ miệng nữa liền phán:

-  Lúc này Hoa khâu áo cho tớ thì lúc khác Hoa có tuột cúc thì tớ cũng khâu lại cho.

Mấy thằng xung quanh lại phá lên cười khen tôi khôn hết phần thiên hạ.

Hoa tức giận làm Phực một cái đi nguyên cả hang cúc áo rồi quay đi.Tôi đau khổ không tả được đành lụm lại cúc tự khâu vá miệng không ngớt chứi mấy thằng í đồ đen tối xuyên tạc lời nói “trong sáng” của tôi và tự an ủi : “Hôm nay mà chỉ có hai đứa một phòng thì tôi sẵn sang làm lại như thế với Hoa ngay”.thế là tôi chả còn cơ hội tiến xa hơn với hai mục tiêu khá gần của mình.Đến là chán, có thể do số tôi đen hay một cái gì đó dàn dựng làm tôi vô duyên thế này ???

Kết thúc năm học lớp mười một thành tích học hành của lớp tôi đội sổ của khối. Còn về tôi, tuy lười học tất cả các môn nhưng môn Toán thì tôi vẫn phải mày mò tự học chứ không thể để sa sút phong độ được. Nói chung trong giờ kiểm tra tôi vẫn là ngôi sao của tổ tôi . Thật đúng là “Xứ mù thằng chột làm vua” , tuy ở cái lớp nghịch như quỷ sứ này những đứa chăm học bị coi là thần kinh hoặc sinh vật lạ do số lượng phá học sinh cá biệt nhiều nhưng tôi vẫn hòa đồng với cái lớp này được bởi tôi nghịch chẳng kém.Còn việc học dốt môn Toán yêu thích của tôi ư,tôi không làm được vì đó lầ mồi câu duy nhất để mấy em xinh xắn tranh nhau ngồi cùng tôi mấy giờ kiểm tra hoặc những tiết làm bài tập để “tránh nạn” khi thầy giáo gọi lên bảng làm bài tập.Nhiều lúc tôi cũng đếch hiểu mình học cho mình hay học cho gái nữa, tuy được nhiều “gái bu” nhưng chả hiểu sao tôi vẫn F.A hoài. Haizz

Kì thi cuối năm lớp 11 năm ấy cũng có vấn đề đáng nhớ là vào hôm thi môn Toán, hôm nay giám thị xếp số báo danh kiểu trận đồ bát quái gì mà mình ngồi cùng một đứa lớp chọn Văn , liếc qua loa thấy người ngon lành ra phết , đếch hiểu sao bây giờ bọn gái ngon sinh ra nhiều thế những kì thi khác trước đó có thấy đâu quần áo mặc kiểu gì mà mỏng dính nhìn thấy cả nội y.Mình có thiện cảm nhất là khi em ấy hay đi ra đi và qua chỗ mình do 2 cái bàn xếp hơi chật nên cứ đi qua là y như rằng cái mông mềm mại của nàng này lại đè hết cả lên lưng mình . Quần thì không mặc quần jean mà đi mặc quần vải mỏng dính lại còn hay lượn qua lượn lại , cái mông ấy cử thế hỏi thăm lưng tôi tầm 4 , 5 lần (đau hết cả lưng  ).Liếc qua giấy thi thấy em ấy tên là Dịu , đúng là phòng toàn vần D chữ D trong từ Dê Xồm  .

Đề thi Toán năm nay khá dễ nên tôi làm xong nhanh (có 5 câu làm được 4 thôi.Câu khó nhất 1 điểm không thèm làm vì ít điểm  tiêu chí học hành “dễ không làm khó bỏ qua”)nhưng dù sao cũng không thể quên Diệp đang ngóng chờ tôi làm nhanh rồi coppy ra giấy nháp một bản rồi ném cho.Nhiệm vụ cao cả nhất của giờ thi Toán chỉ có thế và năm nay không ngoại lệ.Hai câu đầu ném cho Diệp trót lọt rồi làm xong 2 câu sau tôi cũng chép ra giấy nháp rồi đưa cho thằng ngồi sau bảo nó đưa cho Diệp rồi chả chú ý gì thêm nữa . Em Dịu này cũng thuộc vào hàng “một số cắn đôi không biết” mà kể cũng đúng thôi,ông trời cho cái nọ phải mất cái kia chứ ít người hoàn hảo lắm.Não của em ấy chỉ để nghĩ làm sao cho thân hình mình gợi cảm để con trai nhìn mà rỏ dãi, thời gian ở nhà sẽ không phải lấy sách vở ra học mà là xem mấy cái tạp chí làm đẹp để học cách làm đẹp … bla…bla tôi chỉ tưởng tượng thế thôi chứ chả biết được (bạn gái nào đọc đến đây thì đừng ném gạch nhé , mỗi người có một tư duy khác nhau mà ).Em này bắt chuyện với tôi nhanh chóng và được tôi bất chấp hiểm nguy đưa cả bài thi gốc của mình cho chép, phải công nhận bọn con gái lợi hại thật, chỉ cần nói chuyện xã giao vài câu mà khiến mình mạo hiểm thế.Phải thằng con trai mà muốn chép bài mình chắc phải cầu xin rát cả cổ họng rồi cuối giờ mời anh ăn chè thì may ra anh còn suy nghĩ lại

Dịu chép bài xong xuôi thì thời gian vẫn còn thừa nửa tiếng nữa và chúng tôi thỏa sức buôn chuyện nốt thời gian còn lại , mồm thì nói còn mắt tôi thì đảo lung tung khắp cơ thể của Dịu, em này chả có vẻ gì cảm thấy khó chịu gì cả ( chắc đã quá quen khi thấy con trai nhìn mình như thế).Tám chuyện với gái xinh đến là sướng, nói chuyện gì cũng thấy hay.Đại loại câu chuyện diễn ra như sau.

Tôi:

-  Líu lo , líu lo, hú hú…

Dịu:

-  Chíp chip, bụp bụp, chip chip …

Blo.. bla..bla…

[Viết thế thôi cho mọi người dễ hiểu chứ cứ dông dài kể chuyện về những cuộc tám chuyện với gái lạc đề các thím độc giả là fan của truyện ma lại ném gạch em  ]

Cuối giờ khi nộp bài xong chuẩn bị ra về thì gặp Diệp đi ngang qua chỗ tôi ném cho tôi câu nói sắc lẻm:

-  Dạo này Dũng chỉ giỏi tám chuyện với gái mà thừa thời gian không thèm giúp đỡ bạn cùng lớp gì rồi.

Rồi đi thẳng ra khỏi phòng thi mắt có vẻ hơi đỏ.

Tôi hơi bất ngờ liền quay lại hỏi thằng ngồi sau:

-  Mày đưa bài của tao cho Diệp chưa  ???

Thằng ngớ ngẩn này giật mình:

-  Thôi chết mợ lúc ấy giám thì coi chặt tao để bài ở ngăn bàn định lát đưa luôn nhưng mải làm quá quên mất

-  Cái đệt , mày chán sống rồi hả con - Tôi tát bốp vào mặt nó cái rồi mấy đứa ở phòng thi thấy thế xông vào giữ tôi lại không thì hôm nay thằng kia không xong với tôi. Bình sinh tôi rất ghét bị đổ oan hoặc hiểu lầm.

Thế rồi tôi cũng bị mấy đứa ngăn cản rồi kéo ra lán xe lấy xe để ra về, Diệp cố tình tránh tôi và ra về thật nhanh.Tôi cũng chả có ý định giải thích vì trong người đang có tí máu “chiến” với lại cũng ghét đi.Tôi là người bị oan mà, mà Diệp chả là cái gì của tôi mà tôi phải hầu hạ như osin được.Thích thì cạch mặt từ đây.

Môn Toán cũng là môn thi cuối cùng nên sau buổi hôm nay cũng là nghỉ hè, cũng như mọi năm mùa hè năm nay bọn tôi lại tiếp tục những cuộc vui chơi phá làng phá xóm đủ kiểu. Sướng phải biết, nhưng có điều trôi qua hơi nhanh vì năm lớp 12 này chúng tôi phải vào học sớm hơn tầm một tháng để chuẩn bị kiến thức cho năm cuối cùng, chán …

Sau gần hai tháng nghỉ hè lên lớp học tôi tưởng Diệp ghét tôi không thèm nói chuyện nữa nhưng đằng này lại khác.Diệp thấy tôi có vẻ lảng tránh lại càng lấy cớ để bắt chuyện với tôi, chắc vụ tôi choảng thằng ngớ ngẩn kia trong phòng thi cũng đến tai nên hết giận hoặc vì mục đích gì đó cũng nên . Nhưng tính tôi thù dai nên tiếp chuyện vẫn có vẻ nhạt nhẽo hơn trước


Đọc tiếp: Duyên Âm - Phần 4

Trang Chủ » Truyện » Truyện ma » Duyên Âm
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com