Sau cơn mưa, trời lại sáng, mọi thứ bây giờ mới là bắt đầu…
Ngày 28/8, tại nhà Sun:
- Chúc mừng sinh nhật bé Sun nhà ta, chúc mừng Tân Á khoa trường Y. – Tôi hào hứng nâng cốc
- Bé cái gì mà bé. Đấm chết giờ. – Sun nhăn mặt
- Êu, em dâng mặt em cho chị đánh nè. – Tôi núp vào sau lưng Lin ló mặt ra
- Thôi đi, đừng quậy nữa. Nào cùng nâng cốc chúc mừng sinh nhật Sun của chúng ta nào. - Chị Tú với cái bụng bầu gần 9 tháng cười thật tươi bên Ken
- Nào cạn ly. – Chúng tôi cùng đồng thanh.
Sau khi tôi hồi phục, tôi bước vào kì học thêm dưới sự chỉ bảo của cô giáo Sun, thầy giáo Lu, thầy giáo Lin cùng các cộng sự là các yêu quái lớp 12C2 để có thể qua được kì thi tốt nghiệp với số điểm cao nhất có thể. Và k phụ mong đơi của mọi người, tôi đỗ tốt nghiệp với điểm số cao gần nhất lớp, thua mỗi con nhỏ Phong Linh. Đơn giản vì cả 2 chúng tôi đều có ý định đi du học, vì thế tôi phải làm đẹp bảng thành tích của mình hết mức có thể. Còn lại các nhân trong lớp thường học qua loa kì thi này với mục tiêu thi đại học là chính. Qua kì thi tốt nghiệp, trong khi bạn bè chạy đôn chạy đáo học thi thì tôi chỉ việc học tiếng Nhật sao cho thành thạo, ngoài ra còn học củng cố thêm tiếng Hàn Quốc, Trung Quốc và cả tiếng Anh, tiếng Ý của tôi. Nói chung bây giờ tôi chỉ cần bổ sung cho vốn ngôn ngữ mà tôi đã có. Thông thạo 6 ngôn ngữ, đó là mục tiêu tôi đặt ra trong 4 năm vừa qua. Và bây giờ tôi đã làm được. Lin và Lu cũng đi du học. Nhưng ngộ ở chỗ là 2 anh em thay nhau đi du học. Vì mẹ Lu k thể nào chịu được cảnh cả 2 cậu quý tử đều đi hết, một mình bà ở nhà sẽ rất buồn. Chiều ý vợ, bác Nhật đã quyết định để cho 2 cậu đi du học thay phiên. Lu sẽ đi trước học khoá thiết kế thời trang và theo đuổi ngành Quản trị kinh doanh mà anh mơ ước. 2 năm sau sẽ đến lượt Lin đi học, cũng là Quản trị kinh doanh. Lu sẽ về nước để học tiếp trường Đại học Kinh tế Quốc dân mà anh vừa thi đỗ. Còn Lin thì tiếp tục theo học khoá học 4 năm bên đó. Đất nước mà anh sẽ đến chính là Italia, nơi mà tôi luôn muốn đến, cũng là đất nước sở hữu một trong bốn kinh đô thời trang thế giới, thành phố Milan, và cách xa tôi rất nhiều. Tối nay, chúng tôi tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho Sun đồng thời đây cũng là tiệc chia tay Lu lên đường vào ngày mai. Nói thật, tôi k muốn xa anh chút nào. Một năm qua, anh đối với tôi rất tốt, lúc nào cũng một lòng một dạ yêu thương tôi. Giờ thì chúng tôi phải xa nhau, những 5 năm trời. Tất nhiên là sẽ có gặp nhau nhưng k thể thường xuyên như bây giờ. Thi xong đại học, lập tức mọi quỹ thời gian của anh hầu như dành hết cho tôi. Những buổi tôi đi học ở trung tâm, là anh đưa tôi đi đón tôi về. Những khi tôi ở công ty, cũng là anh đến bắt tôi đi ăn cơm. Rồi cả đôi lúc tôi thức khuya để học bài, anh cũng gọi điện bắt tôi đi ngủ cho bằng được. Bất cứ khi nào tôi rảnh rỗi, anh đều dành thời gian cho tôi đi chơi hoặc làm những gì tôi thích. Khoảng thời gian ngắn ngủi đó, chúng tôi vô cùng trân trọng. Loáng cái đã đến ngày anh đi. Buồn thật. Àk, lại nói về nhân vật chính của bữa tiệc. Việc Sun thi đại học Y là một bất ngờ k chỉ với gia đình Sun mà cả với cánh bạn bè như tôi. Nói thật là phải là sốc mới đúng. Tôi vốn biết Sun có khả năng tư duy tốt, lại là người cẩn thận, chu đáo, năng nổ, nhiệt tình. Nó thì rất hợp với hình ảnh một nữ giám đốc. Nhưng k, bỏ qua tất cả những lời khuyên, nó âm thầm quyết định thi Y. Lí do đơn giản, là vì tôi. Nó bảo nhìn thấy tôi 2 lần ngã bệnh,mẹ nó bệnh tật đau ốm liên miên, nó chỉ biết đứng ngoài chờ và hi vọng. Giờ nó muốn tự tay chữa khỏi cho những người thân yêu của nó. Nó là một đứa bạn tuyệt vời, là thiên sứ mà ông trời gửi xuống cho tôi.
- Này, lát nữa tiệc tan đi với anh một lát nhé. – Tôi giật mình vì Lu đến sau tôi, thì thầm vào tai tôi
- Mai anh đi rồi, sao bây giờ còn đi đâu nữa. Sáng mai bay chuyến 3h đấy. Về ngủ đi. – Tôi khuyên anh
- K được. Mai là anh phải xa em rồi, anh muốn em làm cho anh một chuyện.
- Nhưng nhớ là phải về sớm nhé. Em k muốn anh mệt đâu.
- Uhm. Chúng ta cũng cần phải có tiệc chia tay chứ nhỉ? – Anh cười ranh mãnh. Tôi yêu nụ cười này, yêu cả chủ nhân của nó nữa.
Nếu bình thường chúng tôi hay nói hay cười bao nhiêu thì bây giờ chúng tôi im lặng bấy nhiêu. K ai nói với ai câu nào. K khí im lặng, bao trùm lên là những cảm xúc giống nhau. Tôi sợ nếu mình nói câu nào sẽ k thể kìm chế được nước mắt mất. Chia ly, đó là từ tôi ghét nhất. Nhưng cuộc sống là thế. Phải có chia ly mới có hợp lại, đôi khi đó là phép thử cho tình yêu chúng tôi. Đồng thời, nó cũng là con dao 2 lưỡi, có thể một nhát cắt đứt sợi dây tình yêu mà tôi và anh đang cố gắng gìn giữ ấy.
- Đến nơi rồi. - Giọng anh khang khác, trầm lắng hơn, ưu tư hơn.
- Đây chẳng phải là . . . – Tôi nhìn anh ngạc nhiên
- Vào đây em. Nhanh. – Anh đứng lên, ra ngoài rồi vòng sang chỗ tôi mở cửa cho tôi.
Đây là nơi mà chúng tôi vẫn thường đến. Nơi mà trái tim tôi lần đầu tiên rung động trước anh. Đó chính là ngôi nhà bí mật, ngôi nhà nằm giữa rừng cỏ lau mà tôi yêu thích.
- Đồ ăn tới rồi đồ ăn tới rồi, nào ăn thôi, vợ yêu ơi. – Lu nghêu ngao hát. Tôi tròn mắt
- Vậy anh bắt em ngồi chờ là để nấu mì thôi hả?
- Nếu lần đầu tiên anh đưa em tới đây em nấu mì cho anh thì lần cuối cùng anh đưa bạn gái anh đến đây anh sẽ nấu mì cho em.
- Lần … cuối cùng? Ý anh là sao?
- Lần sau anh sẽ đưa vợ anh tới. – Lu cười gian
- Anh! Ăn đi kẻo nguội. – Tôi tảng lờ
Một lúc sau…
- Kem này! – Đang ăn thì Lu bất ngờ gọi tôi
- Vâng! Ó uện ì ậy an! ( có chuyện gì vậy anh). - Mặc dù anh nấu k ngon lắm nhưng đang đói, ăn ngon tuyệt. Hơn nữa, mì này do anh làm.
- Đưa tay đây! – Hình như tôi đoán được ý đồ của anh, cái hộp kia bé quá, đừng bảo với tôi là nhẫn nhé. Tôi mới 17 tuổi rưỡi, sắp 18 tuổi thôi, đeo nhẫn suốt người ta nói cho mất. Huhu.
- K phải nhẫn đâu. Linh tinh quá cô ơi! – Anh lấy tay dí trán tôi.
- Nhưng cái hộp kia bé khiếp. – Tôi nhăn mặt
- Nhắm mắt lại!
- Tại sao?
- Cô ơi, cô nhắm mắt con nhờ với.
- Hix, nhắm rồi đây. Mà đợi tí, cho em ăn nốt miếng mì. – Tôi vội vàng xúc miếng mì cuối cùng vào miệng.
- Nhắm chặt vào. – Anh cười
- Rồi.
Tôi mở mắt ra. Anh mỉm cười nhìn tôi. Tôi nhìn xuống tay mình. Một chiếc lắc tay xinh xắn. Lắc tay bằng vàng trắng, dịu dàng nhưng vẫn rất cá tính.
- Chúng ta cùng chờ nhau em nhé? – Anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt âu yếm khiến tim tôi đập từng hồi loạn nhịp
- Té ra vật này là vật đính ước đây hả? – Tôi cười
- Uhm. 5 năm có phải quá dài k nhỉ? – Anh cười buồn
- Em k biết. Chắc là dài lắm. – Tôi lí nhí
- 5 năm nữa, anh sẽ chính thức rước em về làm vợ. – Anh nhìn vào ánh mắt tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi chẳng biết nói gì nữa.
Tôi nhìn ra ngoài, ánh trăng phủ lên nhân gian một màu vàng huyền ảo. Tự nhiên trong lòng tôi có một cảm giác bình yên, tin tưởng tới lạ lùng. Phải, anh, chỉ có anh mới có thể sánh bước bên em cả cuộc đời này. Mọi người thường nói giờ là quá sớm để quyết định điều gì, nhưng chúng tôi thì khác, chúng tôi có niềm tin, niềm tin vào nhau, niềm tin vào tương lai của chúng tôi. Mỗi người đều có một lựa chọn cho riêng mình. 6 tháng trước,chị Tú chọn Ken làm bến đỗ đời mình, sau đó một tháng Huy Hùng chọn sự biến mất sau 400 năm tồn tại của mình để bảo vệ tôi, Hoàng Tâm Bình cũng chọn sự biến mất khi cố gắng thoát khỏi tôi theo Huy Hùng tan thành hư vô. Và bây giờ, sau sáu tháng, Sun chọn con đường bác sĩ,trong sự ủng hộ, động viên của Lin và bất chấp sự phản đối của mọi người,bạn trai nó tức em chồng tương lai của tôi - Lin quyết định sẽ ra gánh vác công ty cùng bố và anh trai, điều mà trước đây Lin chưa hề nghĩ tới. Còn chúng tôi, cảm giác lúc này chẳng có gì sánh bằng, nó đẹp như ánh trăng ngoài trời kia vậy. Người ta thường nói, xa mặt cách lòng. Không, tôi sẽ giữ những hạnh phúc ngày hôm nay, tuyệt đối k thể để nó rời xa tôi. Anh cũng thế, tôi tin là vậy.
5 năm sau….
Ở Osaka, Nhật Bản
Tôi đã kết thúc khoá học 5 năm tại đây. Hôm nay tôi sẽ về nước chờ bằng tốt nghiệp. Gắn bó ở đây đã 5 năm, tôi đã trót yêu mất những buổi chiều đi dạo dưới con đường hoa anh đào, yêu mất những người bạn Nhật Bản thông minh dí dỏm, yêu mất những bộ kimono truyền thống, yêu mất bà chủ nhà thân thiện và hiếu khách,yêu Nhật Bản náo nhiệt nhưng k kém phần yên tĩnh. Dù trong mọi khó khăn, Nhật Bản vẫn vươn lên như một nhành cây mùa xuân tràn đầy sức sống. Chia tay Nhật Bản, có một cảm giác nuối tiếc nghẹn lại trong tim. Nhưng biết sao được, cuộc vui nào cũng phải có lúc tàn. Ở Việt Nam có biết bao người đang đợi tôi trở về. Tạm biệt Nhật Bản sau 5 năm gắn bó, sẽ nhớ lắm đấy, Nhật Bản ạk. Tôi sẽ quay trở lại thăm bạn sớm nhất. Nhìn đồng hồ, ôi không, sắp trễ chuyến bay rồi. Ở sân bay còn có người đang chờ tôi. Kéo cái vali nặng trịch, tôi chạy nhanh trên con đường thân quen, hoa anh đào con vương trên tóc…
Phù, chưa có ai cả. May quá, anh mà tới trước tôi thì chắc tôi chết quá. Ngồi xuống hàng ghế chờ, tôi vuốt mồ hôi. Lạ thật, sao anh bảo về cùng tôi, giờ còn chưa thấy đâu nhỉ. Thôi kệ, mình tới chưa muộn là được.
- Anh đợi em cả tiếng đồng hồ rồi, muộn quá đấy. - Một giọng nói vang lên ở hàng ghế tôi ngồi. Tôi quay sang, ôi không, anh. Anh đội mũ phớt đen, đeo kính đen, mặc áo phông đen, quần đen bên ngoài là áo jacket đen nốt. Thảo nào tôi k nhận ra. Nếu k có cái tay và cái mặt ló ra là da người, chắc tôi tưởng ai mang bao tải than đặt ở đây mất.
- Lu, thân yêu, xin lỗi sếp nhé, em xếp đồ lâu quá nên muộn. – Tôi giở giọng nài nỉ
- Bắt anh đợi là có tội rồi. Về anh xử em tiếp, giờ thì đi thôi, máy bay sắp cất cánh rồi. – Anh gấp tờ báo, đứng lên xách vali cho tôi rồi bước vào, k đợi tôi gì cả. 5 năm trước tôi bắt nạt anh bao nhiêu thì 5 năm sau, anh trả lại cho tôi bấy nhiêu, cả gốc lẫn lãi luôn. Huhu.
- Welcome to Việt Nam! – Đó là câu đầu tiên Sun và Lin nói với tôi khi đón chúng tôi ở sân bay Nội Bài.
- Ôi, nhớ mày quá, bác sĩ trẻ ạk.- Tôi ôm chầm lấy Sun.
- Tao mới học 5 năm thôi, hiện tại chỉ đang học cao học tại nước ngoài được có hơn 1 năm thôi cô ạk. Chưa được nâng lên thành bác sĩ đâu.
- Nếu em thích, anh có thể mở phòng mạch riêng cho em. – Lin khoác vai Sun cười
- Thôi, cho chị xin, cậu học xong đi đã. Cả hai người đều còn 1 năm ak? – Tôi hỏi
- Ừk, gần một năm.
- Thế ra mình còn về sớm chán. – Tôi cười
- Em đi tuốt luốt 5 năm, người ta thì mới đi một năm, em muộn nhất rồi còn nói ai. – Lu phản bác
- Ơ hay, người ta bạn gái về nước thì vui mừng hỏi han. Anh thì bạn gái về nước bắt nạt nhiệt tình. – Tôi bắt chẹt
- Gặp suốt rồi, hỏi han gì nữa. – Lu kéo vali đi, k thèm nhìn tôi một cái mới đau chứ, à mà tôi cũng chẳng biết, vì anh đeo kính đen.
-_-
- Yêu nhau lắm cắn nhau đau. – Lin bụm miệng cười. Sun cũng khúc khích cười theo.
- Vâng, nhất 2 người. – Tôi xị mặt đi ra theo sau Lu.
Chúng tôi về nhà trong sự vỡ oà của mọi người. Mặt ai cũng tươi cười vui vẻ. Hay nhất là lúc tôi đi chị Tú mang bầu 9 tháng lận, lúc về chị cũng sắp sinh. Hix. À mà nhắc tới chị Tú tôi mới nhớ ra, thằng cháu tôi đâu rồi ý nhỉ?
- A, ăn trộm. - Một giọng nói lanh lảnh ầm ĩ cả phòng
- Chuyện gì thế con? - Chị Tú hỏi
- Sao mẹ lại đưa ăn trộm về nhà, con tìm mãi k thấy ô tô của con đâu, hoá ra chị kia ăn trộm của con. Mẹ ơi, bắt trộm. - Thằng bé chỉ vào tôi. Tôi nhìn xuống tay mình, đúng là có cái ô tô đồ chơi thật. Lúc bước vào cổng tôi nhìn thấy nó, nghĩ bụng chắc là của thằng bé nên cầm vào cho nó, ai ngờ nó bảo tôi là ăn trộm mới đau.
- Sao con lại nói với cô thế? - Chị mắng nhẹ đứa bé, sau đó chị quay sang tôi – Sao em lại có cái ô tô đó?
- À, em thấy nó ngoài cổng, em mang vào cho bé con thôi. Nó k biết nên hiểu nhầm ý mà. Trẻ con mà chị, k sao đâu chị. – Tôi cười rồi cúi xuống – Chào con, cô là cô của con, cô k phải ăn trộm đâu, trả lại con này.
- Xin lỗi cô đi con. – Ken bảo thằng bé
- Cô, con xin lỗi. Thằng bé lí nhí. Tôi cười xoa đầu nó, lần nào tôi về nó cũng quên tôi. Thằng bé tên Nguyễn Hoàng Tú, giống Ken như đúc, cũng cái mắt một mí đáng yêu, da trắng, phúng phính, ai nhìn vào cũng chỉ muốn hôn chụt một cái. Tôi cũng k ngoại lệ. Bế nó lên, tôi hôn vào má nó. Thằng bé chính là phúc tinh mà ông trời gửi xuống cho gia đình tôi.
- Lu ơi, anh lấy hộ em cái túi với. – Tôi vẫn bế thằng bé trên tay, nói với Lu
- Này, cái này cô tặng con, bé Tú của cô phải hay ăn chóng lớn nhé. – Tôi rút ra bộ đồ chơi tôi đặc biệt mua bên Nhật cho nó
- Cảm ơn cô. – Nó hôn chụt vào má tôi rồi trượt xuống đi khoe mọi người. - Mọi người ơi, cô cho con đồ chơi mới này. Cái này hàng ngoại hẳn hoi nhé. Mọi người k có đâu. Chỉ có Tú có thôi.
Sự hồn nhiên của thằng bé làm mọi người phì cười. Nó cũng giống bố nó, chỉ chuộng hàng ngoại, khác hẳn với tôi. Tôi thích hàng Việt hơn.
- Đáng yêu quá, mình cũng muốn có một đứa con như thế. – Sun ngưỡng mộ
- Vậy thì mày lấy chồng đi, lấy chồng rồi đẻ mấy đứa luôn khỏi cần một đứa? – Tôi trêu
- Lấy ai? – Sun bĩu môi
- Anh chứ ai. – Lin vỗ ngực hùng hồn tuyên bố
- Thôi đi anh, ai lấy k tôi cho này. – Sun kêu lên
- Nhưng nó lỡ dính chặt lấy em rồi, k dứt ra được đâu. – Lin khoác vai Sun
- Đúng đấy, nó là kẹo cao su thế kỉ 21 đấy. – Lu hùa vào
- Kẹo cao su gì thì cũng gỡ được tuốt. – Sun cãi
- Ken ơi, cô ấy chối bỏ em kìa, thế mà anh bảo Sun hiền lành tốt tính lắm. – Lin quay sang Ken cầu cứu
- Cái này thì anh chịu rồi. – Ken lắc đầu cười
- Hay anh chỉ cho em cách anh đưa chị Tú về dinh cho em đi. - Lại cái kiểu diễn viên nổi tiếng.
- Thôi mấy đứa, vào ăn cơm thôi. - Mẹ đang đứng cạnh tôi đứng ra can. – Con đi cất đồ đi rồi xuống ăn với mọi người. - Mẹ giục tôi
- Vâng. Lu ơi, giúp em nhé. – Tôi bảo Lu
Huhu, biết thế ngay từ đầu tôi chẳng chọn ở trên tầng, ở dưới nhà thì đỡ cái khoản đưa hành lí lên tầng cực nhọc này. Mang được cái hành lí lên phòng là tôi nằm phịch xuống giường.
- Dậy đi em. – Lu cũng nằm xuống, chống tay quay qua nhìn tôi. – Còn phải ăn cơm nữa mà. – Ôi, xin đừng nhìn em với cái ánh mắt này, nó âu yếm quá.
Nhưng tôi chả kịp nói gì nữa, vì anh đã kịp khoá môi tôi. Một nụ hôn dạt dào nhung nhớ, một nụ hôn chan chứa tình cảm. Vẫn hôn tôi, nhưng tay anh lần xuống tìm lấy tay tôi. Và…
- Ôi, cái này là… - Tôi ngồi dậy, nhìn vào tay mình. Một chiếc nhẫn . . .
- Lấy anh nhé. – Lu ôm lấy tôi
- Uhm. – Tôi nhẹ nhàng gật đầu. K còn có thể nói gì hơn, bởi bây giờ k còn gì có thể diễn tả được niềm hạnh phúc đang rạo rực trong tim tôi
- Giờ xuống ăn cơm, tiện thể thông báo với mọi người thôi em. – Lu nắm lấy tay tôi
Ngoài kia trời đang mưa. Một cơn mưa hạnh phúc. Ai nói rằng mưa là đau đớn, ai nói rằng mưa là buồn đau, ai nói rằng mưa là kết thúc. Mưa đánh dấu cho bắt đầu mới, ghi dấu trong mình niềm vui của con người, rửa trôi đi những buồn đau giấu kín, đem đến cho người ta giá lạnh để chúng ta có thể trao những ấm áp tình người, mưa xoá tan đi những ngày nắng nóng, làm tâm hồn con người dịu lại trong yêu thương vô bờ bến…