Polaroid
Đọc truyện

Mỉm cười đợi em ở kiếp sau

CHƯƠNG 27

Quang Triệu đưa cô về biệt thự màu trắng của hắn, nghiêm giọng nói:

- Trước khi tôi tra ra chân tướng, cô nhất định không được bỏ trốn.

- Được, tôi không bỏ trốn. Nhưng anh cũng không được cho người theo sau giám sát hay canh chừng tôi. – Như Quỳnh cũng bổ sung điều kiện.

- Được. Đây coi như là cam kết.

Lúc họ bước vào, hàng chục người làm đã đứng ngay ngắn xếp hàng chào đón. Quả nhiên như lão quản gia kia đoán, sớm muộn cũng là cô gái này.

Thức ăn được dọn lên đầy một bàn, ông chủ còn chưa bao giờ đích thân liệt kê ra một thực đơn chi tiết như vậy. Cô gái kia ngày hôm nay không phải người giúp việc, mà có lẽ đã trở thành chủ nhân.

Như Quỳnh lặng lẽ ngồi vào bàn ăn, cúi đầu ăn qua loa một vài thứ. Nãy giờ Quang Triệu vẫn mãi nhìn cô, thỉnh thoảng mới đưa rượu lên môi nhấp một chút. Cảm tưởng chỉ hơi ngẩng đầu lên là chắc chắn sẽ bắt gặp ánh mắt của hắn.

Mà trong đôi mắt của Quang Triệu kia, rõ ràng là đang ưu phiền.

- Tại sao lại làm cho mắt môi thâm xì như vậy? – Hắn bỗng dưng hỏi.

- Để tiện buôn bán, không muốn người ta bắt nạt thì cũng phải tỏ ra lọc lõi một chút. – Cô cũng rất thẳng thừng đáp.

- Nếu không gặp lại tôi chắc cô vui lắm?

- Nếu tôi không xuất hiện chắc anh cũng rất vui vậy…

- Làm cho mặt mũi trở về bình thường đi. – Hắn sau khi hừ lạnh liền tuôn ra một câu.

- Không cần. – Như Quỳnh buông chén đũa, toan đứng lên – Tôi ăn xong rồi, có thể về được chứ?

Quang Triệu có vẻ như không hề nói đùa, lạnh giọng tuyên bố:

- Không được, cô phải ở lại đây.

- Tôi cũng có nhà cửa, tôi không chạy thoát khỏi bàn tay anh được, không cần thiết phải giam giữ tôi. Chúng ta đã đồng ý tin tưởng đối phương đến khi tìm ra sự thật.

Hắn đứng dậy, đi đến ngay sát bên cô, không e ngại, vươn tay ôm chặt lấy.

- Nhưng tôi muốn cô ở lại. Như Quỳnh, hắn ta đã chết rồi, tại sao tôi lại không được? Tôi có thể đối xử với cô như lúc xưa, còn mang lại cho cô nhiều thứ viên mãn hơn ngày đó. Những gì tôi ngày trước không làm được, bây giờ liền có thể làm cho cô.

- Quang Triệu, cả đời này tôi không bao giờ phản bội Tấn Khang! – Như Quỳnh giãy dụa, kiên quyết nói.

Họ vì giằng co mà làm chén bát trên bàn rơi xuống nền đất tạo ra những chuỗi âm thanh vỡ nát. Quang Triệu rốt cuộc khó có thể kiên trì, dùng sức mạnh siết chặt cô, đôi môi rơi xuống mặt cô, tai cô, liên tiếp hôn. Hơi thở nóng như lửa mang theo mùi men không ngừng quẩn quanh mũi cô.

- Quang Triệu, anh so với năm năm trước có gì khác nhau, chỉ biết cưỡng bức tôi! – Cô oán hận thét lớn. – Anh so với ngày đó chỉ càng kinh tởm hơn!

Quang Triệu đang trong cơn sóng tình bất chợt ngẩn người, tạm đình chỉ động tác, cũng phẫn nộ xen đau đớn mà hét lên:

- Cô nói cô không phản bội hắn, được thôi, cho cô không phản bội hắn về tư tưởng, nhưng người cô rõ ràng là của tôi, mãi mãi chỉ là của tôi. – Nói rồi lại tiếp tục hôn xuống – Cô yêu hắn ta được bao nhiêu lâu? Tôi từng yêu cô nhiều như vậy, tôi cũng có quyền sở hữu tình yêu mà tôi muốn!

Đột nhiên thấy cô không giãy dụa nữa, chỉ run bắn vì mỗi nụ hôn hay những cử chỉ động chạm của hắn. Quang Triệu không muốn nghĩ nhiều, ôm cô lên lầu. Lúc hắn đặt cô xuống giường, mặt đối mặt với cô mới có phần hoảng hốt.

Cô cười lạnh, ánh mắt nhìn hắn đầy căm hận. Hắn giật mình, quên là cô và Tú Anh vốn khá giống nhau, bây giờ cô nhìn hắn như vậy, khiến hắn liên tưởng đến gương mặt Tú Anh hôm đó, bên tai còn vang rõ những lời nguyền rủa của cô ta.

- Còn nói là năm xưa anh không cố tình tổn thương tôi? Rõ ràng anh chỉ nói dối.

- Im đi, năm xưa tôi không hề!

- Tấn Khang anh ấy không bao giờ ép buộc tôi, anh ấy không phải loại người cầm thú như anh!

- Đừng so sánh thằng đàn ông khác với tôi. Tôi yêu cô mãnh liệt hơn hắn nhiều lần, ham muốn giữ lấy là chuyện tất yếu. Nhưng năm xưa tôi không hề âm mưu tổn hại cô!

Hắn nói rồi phẫn nộ nhảy xuống giường, trút giận lên những đồ đạc trong phòng. Chỉ trong chớp mắt, mọi thứ đồ đạc xa xỉ đều bị đập vỡ, hóa thành những đống ngổn ngang tan tành…

Cuối cùng, hắn thẫn thờ đi ra phía cửa, chân dù dẫm phải từng mảnh vỡ cũng không quan tâm.

- Đi đi… đi đi…! – Hắn vừa cười vừa lẩm bẩm nói.

Như Quỳnh vội chạy ra ngoài, những tưởng hắn đã buông tha cho cô rồi, nào ngờ khi cô đi lướt qua hắn được mấy bước, cánh tay lại bị hắn bóp chặt:

- Nếu những lời cô nói có nửa chữ dối trá, tôi nhất định không tha thứ cho cô!

Hai tuần sau đó, Như Quỳnh không nghĩ là mình lại được tự do bình yên như vậy, Quang Triệu cũng không hề xuất hiện, cũng không hề gây cản trở cho cô.

Hắn biến mất không dấu vết hệt như năm năm về trước vậy.

Thời gian này, cô ngày nào cũng có thể tranh thủ đến thăm Tấn Khang và chơi violon cho anh nghe. Bệnh tình của mẹ cô cũng tiến triển rất tốt, Anthony nói có thể để bà điều trị ngoại trú.

Một hôm, Anthony đến mời cô đi uống cà phê. Bấy giờ thái độ của anh giống như đang có điều muốn nói nhưng lại e dè chưa thể nói ra. Như Quỳnh cảm thấy anh cứ mãi nhìn xuống tách cà phê, bèn chủ động mở lời trước:

- Anthony, anh có chuyện gì muốn nói sao? Giữa chúng ta chẳng phải không cần e ngại ư?

Anthony bỗng thở dài, cuối cùng mới thừa nhận:

- Như Quỳnh, tôi có việc cần nhờ cô giúp đỡ, nhưng có lẽ sẽ làm phiền cô.

- Sao lại có thể nói như vậy? Anthony, anh luôn giúp đỡ tôi, khi anh có việc cần, nhất định tôi sẽ tận tâm… – Cô quả quyết nói.

- Vậy thì tôi yên tâm rồi, nhưng nếu cô thấy không tiện thì cứ từ chối, cũng không cần nghĩ nhiều đâu. – Lúc này anh mới chậm rãi trình bày – Tuần tới là sinh nhật lần thứ bảy mươi của mẹ tôi, sức khỏe của bà dạo này rất sa sút, anh trai lớn của tôi cũng đã cố gắng tìm liệu pháp chữa trị nhưng cũng không mấy khả quan. Các anh của tôi đều đã lập gia đình, chỉ có tôi vẫn chưa có ý định đó, cũng chưa bao giờ mang bạn gái về ra mắt bà, cho nên mẹ tôi thường hay phiền lòng. Lần này, cũng do cha tôi và các anh thúc ép, nhất định phải đi cùng một cô gái về ra mắt để vui lòng mẹ…

- Cho nên… – Như Quỳnh nửa ngạc nhiên nửa phỏng đoán nói – Cho nên có phải anh muốn tôi giả làm bạn gái?

- Đúng vậy… – Anthony nhìn cô bằng ánh mắt tin tưởng hi vọng – Mẹ tôi thích những cô gái dịu dàng như cô, chắc chắn bà sẽ rất thích…

Anthony tuy là nói vậy nhưng trên thực tế, một người được nhiều phụ nữ mến mộ như anh thì không thiếu người để sắm vai này. Chỉ có điều trong tâm tưởng, anh vẫn muốn đó là Như Quỳnh, dù chỉ là giả trong vài ngày cũng được.

Còn Như Quỳnh, cô cũng cảm thấy có chút ít e ngại nhưng nhớ đến việc Anthony đã nhiệt tình giúp đỡ mình bao lâu nay như vậy, cô không nghĩ ngợi nhiều nữa, liền gật đầu đồng ý, dẫu sao cũng chỉ sắm vai này trong một hai ngày.

CHƯƠNG 28:

Để chuẩn bị cho buổi ra mắt làm vừa lòng mẹ Anthony, Như Quỳnh buộc phải quan tâm đến ngoại hình. Cô liền đi xóa xăm mắt xăm môi, chú ý việc chăm sóc tóc và da mặt trong một tuần liền. Cô cũng đang bắt đầu mở một cửa hàng tạp hóa cỡ vừa, cũng chẳng có ý định buôn bán cửa hàng vật liệu xây dựng nữa, cho nên sau này cũng không cần phải hóa trang thành già dặn lọc lõi.

Đến hôm lên máy bay, cô xuất hiện trước mặt Anthony trong một bộ dáng thanh tú hoàn hảo hệt như nhiều năm về trước, khiến cho cả Anthony cũng phải ngây ngất ngỡ ngàng.

Chính là cô gái này, người đã thu hút ánh nhìn của anh ngay từ lần đầu gặp gỡ.

Như Quỳnh mặc một chiếc váy xanh ngọc đơn giản mà thanh nhã, tóc đen mượt thả suông, càng tôn lên nước da trắng nõn của cô. Đi bên cạnh chàng người lai Anthony cao ráo điển trai, bọn họ thực sự là một cặp tiên đồng ngọc nữ, thu hút mọi ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người xung quanh.

Đây là lần đầu tiên Như Quỳnh đến nước Pháp, cô không khỏi ngỡ ngàng khi đứng trước kinh đô Paris hoa lệ. Anthony mỉm cười, hứa sẽ đưa cô đi thăm thú thỏa thích.

Henri – anh trai của Anthony lái xe đến tận sân bay đón hai người bọn họ. So với Anthony, người anh cả sống lâu năm ở Pháp này càng có phần hào hoa lịch thiệp. Anh ta không rành tiếng Việt như Anthony nên chỉ nói bằng tiếng Pháp, chẳng hiểu anh ta nói câu gì mà Anthony nghe xong thì mỉm cười rất vui vẻ.

“Anh ấy nói em rất xinh đẹp, còn nói chúng ta rất đẹp đôi, mau mau tổ chức lễ cưới”.

Anthony ghé vào tai Như Quỳnh tường thuật xong, hai má cô liền đỏ bừng vì ngượng.

Bởi vì cha anh là người Việt cho nên họ đã giao hẹn trước, cách xưng hô cũng tạm thời thay đổi cho giống một cặp đôi yêu nhau.

Nhà của cha mẹ Anthony nằm ở vùng ngoại ô phía Đông Paris, là một biệt thự kiểu cổ với khuôn viên rất rộng. Gia đình họ đều là y bác sĩ cho nên trong nhà vô cùng sạch sẽ ngăn nắp.

Julie, chị dâu đảm đang của Anthony đã ở nhà chuẩn bị bữa tối từ sớm. Cha anh thì vừa đưa mẹ anh đi bệnh viện kiểm tra, anh hai và anh ba thì phải đến một tiếng nữa mới hạ cánh xuống sân bay Paris.

Gần tám giờ tối, đại gia đình mười mấy người mới sum họp đầy đủ bên bàn ăn lớn. Cha mẹ và các anh chị của Anthony đều là những người nhã nhặn thân thiện, chưa kể đến việc họ đều là những bác sĩ hiền đức lương thiện. Họ vừa gặp liền rất quý Như Quỳnh, cô hoàn toàn không cảm thấy áp lực như khi con dâu đến ra mắt một gia đình truyền thống phương Đông.

Cha mẹ Anthony nghe nói Như Quỳnh là nghệ sĩ violon thì càng vừa lòng, nhất là mẹ Anthony, mắt bà không giấu khỏi vui mừng vì đứa con trai út cứng đầu không chịu có bạn gái kia cũng đã tìm được một cô nàng tốt.

Anh trai Anthony còn tự nhiên nói đùa trước mặt mọi người rằng, suýt nữa cả nhà đã nghĩ Anthony là gay rồi. Trong nhà đã lắm con trai, không lẽ Anthony sau này lại dẫn thêm một anh chàng về? Nói đến đó, mọi người cùng vui vẻ bật cười, Anthony chống đỡ bằng cách bình tĩnh ôm lấy Như Quỳnh.

Cuối cùng mọi người động viên cặp đôi nhỏ nhất song kiếm hợp bích biểu diễn một bài. Lúc Như Quỳnh còn đang ngơ ngác thì đã thấy Anthony ngồi vào đàn piano, dịu dàng nhìn cô rồi xướng lên đoạn đầu của bản Canon in D. Thì ra anh còn biết chơi piano, không phải chỉ suốt ngày biết cầm dao mổ, đúng là công tử hào hoa con nhà danh giá có khác.

Như Quỳnh liền lấy violon hợp tấu với anh, hai người họ uyển chuyển tạo nên một bản nhạc vô cùng đẹp…

Đến tối, bỗng dưng có chút bất tiện xảy ra. Bọn họ đều nghĩ Như Quỳnh và Anthony chính là một cặp uyên ương mặn nồng nên chỉ chuẩn bị có đúng một phòng. Anthony đành phải nói với cha anh, Như Quỳnh chính là một thiếu nữ Á Đông chuẩn mực, cho nên hai người họ tôn trọng phong tục tập quán, trước khi kết hôn không thể ngủ chung. Cha anh là người gốc Việt, dĩ nhiên ông hiểu điều này, cho nên liền bảo chị dâu Anthony đi thu xếp thêm một phòng.

Sáng hôm sau, Anthony cùng với anh cả và chị dâu dẫn Như Quỳnh đi thăm thú Paris. Bốn người họ có một ngày rất vui vẻ, đặc biệt là Như Quỳnh…

Lúc Như Quỳnh và Anthony hồn nhiên nắm tay đi dạo trên phố, cô hoàn toàn không biết rằng hình ảnh xem chừng rất hạnh phúc ngọt ngào của họ đã vô tình rơi vào tầm mắt của một người đàn ông đứng cách đó không xa…

Quang Triệu lúc này chỉ đứng cách cặp đôi kia chừng mấy chục bước chân nhưng họ hoàn toàn không để ý đến hắn – kẻ đang khoác trên người bộ vest xám và đeo kính râm. Từ xa bỗng dưng bắt gặp bóng dáng của Như Quỳnh, hắn vốn đã không tin nổi vào mắt mình. Nhưng sau khi xác nhận chính là cô, hắn liền lặng người đi, nheo mắt nhìn về phía xa đó, đôi bàn tay vô thức siết chặt, tạo nên những tiếng khớp xương kêu răng rắc…

Mấy tuần nay, hắn vốn đang có việc phải sang Paris diện kiến người đỡ đầu cho hắn năm xưa, chính là một lão đại hiện đứng đằng sau một hệ thống mafia có mặt ở nhiều nước. Tập đoàn của hắn ở Việt Nam, có thể nói là một chi nhánh trực thuộc mạng lưới của lão đại này.

Vốn định đi lòng vòng Paris mua quà gửi về cho cô ta, không ngờ đã thấy cô ta xuất hiện, còn cặp kè với đàn ông ngay trước mắt. Mà gã đó, lại không xa lạ gì, chính là gã bác sĩ người lai từng hẹn hò với cô ta, cho cô ta ba tỷ để trả hắn. Còn nói họ là bạn bè ư? Rõ ràng cô ta đã nói dối không biết ngượng mồm lừa hắn.

Mà càng bất ngờ hơn là, hôm nay cô ta xuất hiện trước mặt hắn, chính là trong bộ dạng xinh đẹp thuần khiết của nhiều năm về trước. Là vì gã đàn ông mà cô ta đang mải mê đầu mày cuối mắt kia ư? Quang Triệu không nén nổi căm hận khi nhìn thấy cô ta tình tứ bên người đàn ông khác. Giả dối, tất cả chỉ là giả dối, hắn đã bị cô ta lừa.

Ra vẻ thương tâm trước cái chết của cha hắn, còn dám nói là năm đó không phải cô ta sai người? Hét to trước mặt hắn là yêu thương gã Tấn Khang đã chết, một lòng chung thủy với gã đó? Cô ta luôn có thể nói dối không cần chớp mắt.

Hôm nay hắn tận mắt chứng kiến, còn có thể ngu ngốc tin tưởng nữa sao?

Như Quỳnh bỗng cảm thấy hơi lạnh sống lưng, thâm tâm bỗng lo sợ khó hiểu. Anthony thấy biểu cảm không ổn trên mặt cô, vội sờ tay lên trán cô xem thử.

- Em không sao, Anthony.

- Em có đói không? Ở đây có bánh mỳ baguette rất nổi tiếng, em đợi anh một lát!

Anthony nói rồi chạy vào cửa hàng gần đó, mua một bao bánh mỳ cho cả bốn người. Như Quỳnh ăn thử, tấm tắc khen ngon. Anthony cao hứng vui vẻ thuyết minh cho cô một hồi, mọi cử chỉ gần gũi của họ đều được một người đàn ông đằng xa ghi nhận.

Lúc bốn người kia dần khuất xa khỏi tầm mắt Quang Triệu, cũng có một chiếc xe hơi đến đỗ trước mặt hắn. Là thuộc hạ của lão đại được cử đến đón hắn đi dự tiệc. Quang Triệu chui vào xe, bên trong còn có một người phụ nữ gốc Việt sắc sảo mặn mà khác đang mân mê khối rubic trong tay, khóe môi gợi cảm khẽ cong lên cười, điệu bộ bí ẩn mang theo một chút chế giễu:

- Triệu, chú không vui à? Chẳng phải nói là đi thăm thú vòng quanh sao? Làm sao mà lại có vẻ không hào hứng gì vậy? – Nói rồi khẽ liếc mắt nhìn về phía gương chiếu hậu, nơi có phản chiếu bóng dáng mỗi lúc một nhỏ dần của Như Quỳnh, nụ cười trên môi càng thâm thúy.

- Thanh Nguyệt, chị không phải chọc tôi. – Hắn hơi cau mày, ngả lưng về phía ghế dựa tìm một chút thư giãn.

CHƯƠNG 29:

Trong một căn phòng khách sạn xa hoa.

Quang Triệu thả người vào một chiếc ghế nhung sang trọng, môi nhấp rượu vang, tai lắng nghe những tin tức do thuộc hạ bẩm báo:

- Ông chủ, những thông tin đã điều tra này hoàn toàn là chính xác. Bọn họ là dòng họ bác sĩ danh tiếng ở Pháp, cô gái người Việt kia là vợ chưa cưới của gã con trai út đem về ra mắt cha mẹ.

Quang Triệu chợt cảm thấy ba chữ “vợ chưa cưới” kia đâm vào tai hắn đến đau nhức. Tên thuộc hạ kia vẫn tiếp tục báo cáo:

- Gã con trai út thì ở lại Pháp thêm một thời gian để thăm mẹ, còn cô gái thì ngày kia lên máy bay về nước, chuyến bay lúc bốn giờ chiều…

- Được rồi, lui ra. – Đáy mắt hắn tăm tối tràn ngập oán hận, ngón tay gõ trên mặt bàn tạo nên những tiếng lạch cạch khô khốc.

Hai ngày sau, Anthony tự mình chở Như Quỳnh ra sân bay, lưu luyến tiễn đưa cô. Anh đợi cô lên máy bay, nhìn máy bay cất cánh rồi mới trở về.

Cô gái ấy, có lẽ suốt đời này chỉ coi anh như bạn, mà anh chỉ có thể tìm một chút hạnh phúc mãn nguyện ở mấy ngày giả làm bạn trai bạn gái với cô vừa rồi…

Trên máy bay, Như Quỳnh giở những tấm hình chụp ở Paris ra ngắm một lượt. Trong lòng cô, chuyến đi này thực sự rất thú vị.

Lúc xuống sân bay Nội Bài, có một gã taxi bộ dáng rất chỉnh tề nhanh nhảu ra đỡ hành lí cho cô. Nhìn thấy đồng phục hãng taxi quen thuộc, Như Quỳnh liền lập tức lên xe, dặn đến địa chỉ nhà mình. Sau một hồi, thấy taxi đi không đúng đường, cô vội nghiêm giọng nói:

- Này anh, anh đi đường vòng sao? Đừng có lừa đảo, tôi không phải trẻ con.

Gã taxi có bộ mặt hiền lành kia đột nhiên xảo quyệt cười:

- Chị yên tâm, em không đi nhầm đường. Không lo về tiền taxi đâu, vì ông chủ đã dặn, hộ tống chị về nhà cẩn thận.

Như Quỳnh liền giật mình, ông chủ nào chứ? Trong lúc hoang mang, đã cảm thấy chiếc xe này dường như đang trên lộ trình dẫn tới biệt thự màu trắng của Quang Triệu.

Như Quỳnh cố gắng lấy bình tĩnh, không biết tại sao Quang Triệu lại sai người đem cô đến. Căn bản cô còn chưa nghĩ ra, chuyện cô giả vờ tình tứ bên Anthony đã bị hắn trông thấy.

Cho nên lúc mới bước vào biệt thự, cô cũng không quá sợ hãi, còn cho là hắn tìm cô vì chuyện điều tra bí mật năm năm về trước.

- Cô Quỳnh, xin mời lên trên lầu… – Một người giúp việc cúi đầu nói.

Như Quỳnh thấy hơi bất an nhưng cũng từng bước đi lên đó. Lúc cô bước vào phòng ngủ, cánh cửa phía sau đột nhiên đóng sầm lại, Như Quỳnh phát hoảng đập cửa kêu gào, nhưng làm thế nào cũng không mở ra được.

Trong phòng liền xuất hiện tiếng bước chân, cô xoay đầu lại nhìn thử. Là Quang Triệu, hắn bước ra từ nhà tắm, mái tóc còn ướt, trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, điệu bộ ngả ngốn ngồi xuống bên giường.

- Anh muốn gì đây? – Giọng cô có phần tức giận.

Quang Triệu không nói gì, rất thản nhiên cầm điều khiển mở tivi lên. Trên màn hình lớn, cô thấy Anthony đang đi dạo quanh Paris, nhưng mà có một vài người đàn ông lạ mặt bí mật đi theo anh, bộ dạng của họ rất hung hiểm.

Cô kinh hãi nhìn Quang Triệu, thực sự chưa hiểu Anthony đã đắc tội gì với anh ta.

- Sao? Lo lắng cho vị hôn phu? – Quang Triệu tà ý cười – Gã đó cũng thật tội nghiệp, đâm đầu vào người đàn bà dối trá lừa lọc không biết xấu hổ như cô.

Cô bấy giờ mới hơi ngờ ngợ ra, Quang Triệu trực tiếp lật ngửa bài:

- Nếu không phải chính mắt tôi ngẫu nhiên nhìn thấy cô cặp kè với gã đó bên Pháp, ắt còn bị cái lưỡi giảo hoạt của cô lừa. – Hắn đứng dậy, như hung thần ác sát đi về phía cô. – Tôi đã cảnh cáo, nếu trong lời cô có nửa từ dối trá, nhất định bắt cô trả giá.

- Không, tôi không có! – Như Quỳnh luống cuống lùi lại. – Tôi không hề lừa anh, mọi việc cũng không liên quan đến Anthony, không được làm hại anh ấy!

- Mồm nói không liên quan nhưng đã vội lo cho hắn rồi? – Hắn vươn tay nắm lấy vai cô, bóp chặt rồi kéo đến – Còn dám nói năm năm trước không phải là cô muốn giết tôi?

Tình ngay lý gian, nhất thời cô cứng họng không thể giải thích, mà hắn xem chừng không còn muốn tin cô. Chỉ lo hắn sẽ sát hại Anthony, khiến cho cô cả đời sống trong ân hận tội lỗi.

- Tôi muốn cô cũng phải chứng kiến nỗi đau nhìn thấy người thân của mình ra đi như thế nào? – Hắn độc ác nói, tay cầm điện thoại nhấn phím gọi.

Cầu xin, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ phải nhục nhã cầu xin hắn. Nhưng để đổi lại sự an toàn của Anthony, danh dự cô cũng không cần.

Quang Triệu từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ hèn mọn đang quỳ rạp dưới chân mình, trong lòng nửa thống khoái, nửa đau đớn.

- Muốn tha cho hắn?

- Bỏ qua cho anh ấy, việc gì tôi cũng làm.

Hắn ngồi xổm xuống nhìn cô, vạt áo vì thế mà mở rộng, lộ ra vết sẹo dài gớm ghiếc.

- Tôi đem cô cho bọn đàn em cùng nhau chà đạp, có được không?

- Được. – Thấy cô như kẻ vô hồn đáp lại.

Câu trả lời này, cô đờ đẫn đáp trả, hắn sâu trong lòng đau đớn lẫn phẫn uất đan xen.

- Đem trái tim cho tôi có được không?

Thấy Như Quỳnh đột nhiên chớp mi mắt, ngẩn người nhìn hắn, Quang Triệu bèn cười lớn:

- Cô có hay không có thứ đó?

- Thứ đó, bản thân tôi cũng không còn sở hữu. Nhưng cùng lắm nếu anh muốn, tôi có thể tỏ ra như một Tú Anh ngoan ngoãn, thần phục anh, thế nào?

- Cô đánh giá mình hơi cao sao?

- Chẳng phải anh từng theo đuổi tôi mười mấy năm sao? Như vậy cũng đủ để tôi ngẩng đầu.

- Tôi phải thử xem đã! – Hắn nhếch môi cười, giây tiếp theo liền quăng cô lên giường.

Như Quỳnh nghiêng đầu nhắm mắt lại, phong tỏa mọi cảm xúc. Sau ngày hôm nay, có lẽ cô rất muốn chết đi. Nếu như còn có thể trăn trối lại một điều, cô chỉ ước muốn sau này có thể hợp táng cùng Tấn Khang, kiếp sau là vợ chồng, không bao giờ lìa xa…

Anh đã nói: “Như Quỳnh, dù thế nào em cũng phải sống.”

“Như Quỳnh, con người mở mắt ra có thể thấy mình đang sống trong một ngày tăm tối cùng cực, nhưng không thể vì vậy mà không sống tiếp. Tôi đã từng sống như vậy, nhưng dù không có lí do để sống, tôi vẫn sống tiếp, vì chỉ hi vọng ngày mai sẽ tìm thấy một lý do tốt. Mà lý do ngày hôm nay tôi tìm được, chính là em”.

Tấn Khang, từng là bờ vai duy nhất khiến cô có thể yên tâm òa khóc.

Vĩnh biệt anh, vĩnh biệt anh…

Điều mà anh nói, cô không làm được…

Phía trên người cô, Quang Triệu tràn đầy hận ý, bàn tay không kiêng nể xé rách quần áo của cô. Nhưng chính vào giây phút này, điện thoại trong túi áo cô lại reo vang. Quang Triệu vốn định ném đi nhưng Như Quỳnh đã kịp liếc thấy đó là số điện thoại ở bệnh viện tư nhân của Anthony. Mẹ cô đã xuất viện, nếu như bệnh viện gọi đến, chỉ có thể là vì Tấn Khang!

Tấn Khang, anh lại làm sao rồi? Tấn Khang, lẽ nào anh vẫn muốn ra đi trước cô?

Đột nhiên cô lấy được sức mạnh vùng lên, gào thét giãy dụa, cố lấy được chiếc điện thoại.

- Trả điện thoại cho tôi! Bệnh viện! Bệnh viện gọi đến, anh mau trả cho tôi! – Như Quỳnh như kẻ điên, đấm đá loạn xạ trên người hắn.

Quang Triệu bất ngờ khi thấy con người bao lâu nay điềm tĩnh như cô lại có thể điên cuồng gào thét đến vậy. Chuông điện thoại không ngừng kêu rất nhức óc, dục tính của hắn cũng vì vậy mà tiêu tan, liếc mắt nhìn thấy trên màn hình hiển thị dòng chữ “Khoa điều trị đặc biệt bệnh viện S”, hắn liền mềm lòng trả điện thoại cho cô. Là mẹ cô ta đang nằm viện sao?

Như Quỳnh vội vã nhấc máy, chỉ thấy đầu dây bên kia là giọng điệu gấp gáp của cô y tá:

“Cô Như Quỳnh, bệnh nhân Hoàng Việt phòng số P21 đột nhiên không thấy trong phòng bệnh nữa!”

Như Quỳnh nghe vậy, trong lòng kinh hoảng lo sợ đến co thắt, toàn thân run lẩy bẩy. Hoàng Việt chính là tên trong hồ sơ giả của Tấn Khang ở bệnh viện…

“Đêm qua chúng tôi đi kiểm tra thấy anh ấy vẫn nằm đó như bình thường, nhưng ban nãy vào liền thấy giường bệnh trống trơn, đã hỏi các bác sĩ hộ lý nhưng họ đều xác nhận rằng không có việc di chuyển người bệnh đến phòng khác điều trị… Cô có thể đến đây ngay được không? ”

Như Quỳnh đánh rơi máy điện thoại, bên kia đầu dây vẫn oang oang giọng cô y tá. Cô ngẩng đầu nhìn Quang Triệu, trong mắt đầy dè chừng lẫn ghê tởm. Ánh mắt đó đột nhiên làm hắn cảm thấy rất khó chịu. Năm năm về trước, cũng là ánh mắt ghê tởm đến mức như thế này.

- Là anh làm phải không? – Cô oán hận hét lên, nước mắt tuôn ra như suối, túm lấy áo hắn – Tại sao? Tại sao?

Hắn một vẻ ngạc nhiên không hiểu nổi, vội nắm lấy hai cổ tay cô mà khống chế.

- Tôi không làm gì mẹ cô ở bệnh viện cả! Cô nói linh tinh cái gì vậy?

Như Quỳnh bấy giờ mới tỉnh ngộ. Hắn còn không biết chuyện mẹ cô ở hay không ở bệnh viện, lại càng không biết đến sự tồn tại của Tấn Khang? Vậy là cô đã đoán sai rồi?

Tấn Khang không ở bệnh viện, vậy thì anh ở đâu? Anh đang trong trạng thái hôn mê sâu như vậy thì có thể đi đâu được? Rốt cuộc ai đã mang anh đi?

Không được, cô nhất định phải đến bệnh viện xem.

Hai mắt cô mở lớn nhìn hắn, ngay cả lúc nãy quỳ xuống cũng không có vẻ cấp bách sợ hãi đến như vậy:

- Làm ơn, tôi phải tới bệnh viện, anh làm ơn thả tôi đi được không?

Hắn nhìu mày, hai người họ giằng co thêm một lát, cuối cùng vì cô đã gào thét đến khản cả giọng, hắn không còn nhẫn nại nổi, cau mày nói:

- Tôi trực tiếp đưa cô ra ngoài, tôi không muốn thấy cô lại lừa dối!

Như Quỳnh lúc đó không thể chờ đợi thêm, cũng không có cách nào mặc cả với hắn nữa, chỉ có thể chấp nhận để hắn đưa tới bệnh viện.

Nếu anh thực sự không còn ở đó, có nghĩa là sự tồn tại của anh đã bị bại lộ rồi sao? Năm năm qua cô cất giấu anh kĩ như vậy, không ngờ một ngày anh đột ngột biến mất.

Anh đang ở đâu, còn sống hay đã chết? Như Quỳnh không ngừng miên man suy nghĩ lẫn tự trách bản thân mình.

CHƯƠNG 30:

Xe vừa đỗ trước cổng bệnh viện, Như Quỳnh đã hấp tấp mở cửa xe bước xuống. Vì vội vàng mà cô suýt nữa vấp ngã nhưng vẫn cắm đầu chạy tới khu điều trị đặc biệt. Quang Triệu lập tức đuổi theo.

Căn phòng mở toang, giường bệnh lạnh lẽo trống không. Mà cạnh chiếc giường, từng đầu ống truyền đã bị gỡ ra, buông thõng dưới sàn nhà.

Cô hoang mang run rẩy từng bước đi vào, sắc mặt tái nhợt khi cầm lên một đầu ống truyền.

Thứ này, ngày hôm qua còn truyền vào cơ thể anh duy trì sinh mạng, năm năm qua, Tấn Khang luôn phải sống với mấy thứ dây rợ này. Nếu như đem chúng dứt ra, anh làm sao có thể sống?

Cô quỳ dưới nền nhà, tóc bết dính vào nước mắt, khóc rất thương tâm.

Bên ngoài cửa, Quang Triệu chằm chằm nhìn vào, hắn vốn không hiểu gì cả, nhưng bỗng dưng lại có một linh cảm trỗi dậy trong đầu.

Như Quỳnh đờ đẫn trong chốc lát, thoáng cái trong đầu liền nghĩ nhất định phải tìm được Tấn Khang. Cho dù anh còn sống hay đã chết, cho dù anh bình an hay hiểm nguy, cô nhất định phải tận mắt trông thấy. Rõ ràng vô phương vô hướng nhưng cô vẫn lao ra ngoài, trong đầu chỉ có một khái niệm “tìm kiếm anh, tìm kiếm anh”.

Quang Triệu nhanh chân đuổi theo túm cô lại, hai người giằng co, Như Quỳnh như con thú hoang bị thương, há miệng cắn vào cổ tay hắn rồi chạy bán sống bán chết.

Cô muốn về nhà, cô muốn lục tìm tất cả những thứ có liên quan đến Tấn Khang, mọi quan hệ, mọi manh mối…

Cô chạy ra đường gọi một cái taxi, lúc này cũng không thể để ý đến Quang Triệu. Bỗng dưng điện thoại reo, cô trợn mắt kinh ngạc, số điện thoại này năm năm rồi chưa từng một lần liên lạc đến, chính là số di động của Tấn Khang:

“ Tấn Khang, Tấn Khang….” – Cô cuống cuồng gọi, trái tim như nảy lên.

“Như Quỳnh, tôi là Ngọc Thu” – Đầu dây bên kia lạnh giọng nói – “Tấn Khang đang ở chỗ tôi, anh ấy vẫn được an toàn, cũng đã tỉnh lại rồi.”

“Anh ấy tỉnh rồi? Anh ấy tỉnh rồi?”

“Như Quỳnh, rất xin lỗi, nhưng vì sự an toàn của Tấn Khang và tất cả chúng tôi, cô buộc phải ra đi, Tấn Khang không biết gì cả, tôi nói với anh ấy rằng cô đã bỏ anh ấy mà đi từ năm năm trước.” – Ngọc Thu thản nhiên nói – “Cô đã vất vả chăm sóc Tấn Khang năm năm qua, nhưng anh ấy cũng là do cô hại, cô chính là điểm yếu chết người của anh trai tôi, tôi không thể để cô tồn tại. Nếu sau này anh ấy vì cô mà phân tâm một lần nữa, chính anh ấy và toàn bộ chúng tôi sẽ đều chết dưới tay kẻ thù!”

“Cô nói gì? Làm sao cô có thể nhẫn tâm như vậy?” – Như Quỳnh bèn hét lên.

“Ở cái thế giới tanh bẩn này, ai cũng phải nhẫn tâm, cô đã làm anh ấy mềm lòng và suy yếu đi, cô vốn không cùng ở một thế giới với anh ấy, xin lỗi, tôi sẽ lưu tâm đến mẹ cô.”

Ngọc Thu vừa dứt lời, phía trước mặt Như Quỳnh chợt xuất hiện một chiếc xe tải cỡ lớn phăng phăng lao tới, đèn pha chiếu rọi đến nhức mắt.

Như Quỳnh cảm thấy người mình bị văng ra, va đập vào lề đường đến đau đớn. Đầu óc cô ong ong, có một vài tiếng la hét thất thanh.

Lúc cô quay đầu lại, kinh hoàng khi thấy nửa người của Quang Triệu gần như nằm dưới bánh xe. Ngay sau đó có một toán người khác chạy đến, tiếng súng nổ ầm ầm. Lái xe tải vội vã chạy trốn, nhưng liền bị một người khác bắn trúng. Người đi đường sợ hãi nháo nhác ầm ĩ…

Khoảnh khắc đó, cô thấy Quang Triệu còn một chút tỉnh táo, hắn cắn răng giương mắt tìm kiếm cô, thấy được cô bình an ngồi trên vệ đường mới yên tâm một chút, nhếch môi cười, chuẩn bị gục xuống.

Hắn đã cứu cô?!

Như Quỳnh lồm cồm bò đến bên hắn, chỉ thấy xung quanh hắn rất nhiều máu. Hắn vô cùng suy yếu, từng chữ thều thào:

- Đi.. đi… Quang Tuấn… sắp đến…sợ rằng anh sẽ không thể… bảo vệ em…

- Quang Triệu, anh sẽ không chết chứ?

- Chắc là không… nhưng nửa đời sau này… chắc anh không thể đuổi theo em nữa rồi.

Lần đầu tiên, hắn nhìn thấy cô vì hắn mà rơi lệ. Mắt hắn nhòa đi, tất cả mọi thứ đều chìm vào khoảng tối, bao gồm cả gương mặt xinh đẹp đẫm nước mắt của cô mà hắn có biết bao lưu luyến.

Lúc Quang Triệu mở mắt, hắn cảm giác như đã mê man trong suốt hàng trăm năm. Thuốc tê đã gần hết tác dụng, cho nên hắn mới vì đau mà tỉnh lại. Đây cũng là lần thứ hai rồi thì phải, trong căn phòng theo dõi vô trùng kín mít của bệnh viện này.

Một thoáng sau, Quang Tuấn em trai hắn tiến vào thăm. Không một lời hỏi han hắn có đau không, Quang Tuấn mặt lạnh, ánh mắt mang theo hận ý nhìn hắn, độc ác phun ra một câu:

- Tự mình mê muội, thật đáng đời. Trước đây tôi nghĩ là anh yêu cô ta nhiều quá nên thành ra mất lý trí, nhưng bây giờ tôi cho rằng, anh đúng là bị tâm thần rồi.

Gương mặt nhợt nhạt của Quang Triệu vẫn bình thản, chưa bao giờ hắn có được sự điềm tĩnh như vậy. Quang Tuấn có mắng nhiếc gì cũng mặc kệ, chỉ hỏi một câu đơn giản:

- Chân của anh có còn không?

- Không còn. – Quang Tuấn tức giận trả lời – Với người điên như anh thì như vậy cũng tốt lắm, tôi sẽ đưa anh về một căn biệt thự rộng rãi để điều dưỡng, mua cho anh một cái xe lăn, nếu thích thẩm mỹ thì gắn cho anh một cái chân giả. Sau này tôi chính là đại ca, muốn làm gì thì làm, anh không thể ngăn cấm tôi.

Quang Triệu thở dài, hắn biết sự phẫn nộ và những lời lẽ cay nghiệt của Quang Tuấn cũng là do đau lòng mà tạo thành. Tuy nhiên hắn vẫn không thể kìm chế được mà liền phải hỏi:

- Như Quỳnh đâu? Chú có đã làm gì cô ấy?

- Anh sợ tôi chặt một chân của cô ta à? Đối với tôi, cô ta chết bao lần cũng không đủ.

- Tuấn, chuyện năm năm trước phải điều tra kĩ rồi hãy nói…

- Sao trước mặt tôi thì anh cứ phải bênh cô ta chằm chặp như vậy? Yên tâm đi, tôi còn chưa giết bảo bối của anh, chỉ xỉ vả cô ta một bài. Anh lúc bất tỉnh vào phòng cấp cứu vẫn còn nắm chặt tay cô ta không buông, bác sĩ phải tiêm thuốc mê liều cao cho người anh mềm đi mới gỡ được. Nếu cô ta chết, tôi e rằng mỗi năm cũng phải tốn công hương khói cho anh.

Quang Triệu bật cười khẽ:

- Nếu có kiếp trước, chắc là tôi đã nợ mạng cô ấy.

- Hừ, kiếp trước tôi nợ gì ông hả ông anh? – Quang Tuấn nhăn mặt nói – Anh muốn nghe tin tức mới, hay là muốn tiếp tục tĩnh dưỡng?

- Nói đi.

- Đau lòng đấy, cố mà chịu đựng. – Quang Tuấn chậm rãi kể – Tôi đã bắt bọn bác sĩ y tá ở bệnh viện đến tra hỏi, bệnh nhân mất tích đó là một người đàn ông, bị hôn mê sâu năm năm rồi. Tuy là trong bệnh viên lưu hồ sơ giả, nhưng chắc anh cũng đoán được là ai rồi đấy… Còn chuyện ám sát Như Quỳnh ngày hôm nay, vẫn chưa tra ra là thế lực nào, nhưng anh cũng phải cẩn thận.

- Được rồi, chú ra ngoài đi.

- Đi chết đi. – Quang Tuấn nguyền rủa rồi bước ra.

Trong phòng lại vô cùng yên tĩnh. Quang Triệu không phải là không nghi ngờ, ngay từ giây phút hắn đứng ngoài cửa phòng bệnh đó nhìn vào.

Thì ra, cô không hề nói dối hắn, cô thực sự yêu Tấn Khang đến thế sao? Một mình bí mật che giấu hắn suốt năm năm, tự mình ngụy trang hết thảy.

Hắn phẫn nộ, hắn ghen tị, hắn đau lòng. Vì bản năng hắn lao vào cứu cô, nhưng sau khi nằm dưới lòng đường, đó chính là khoảnh khắc hắn cảm thấy tuyệt vọng mệt mỏi nhất, muốn kết thúc ở đó.

Người chết rồi thì sẽ được giải thoát, hắn sau khi chết cũng chẳng có cơ hội mà bận tâm xem cô có cảm động vì hắn hay không.

Hắn đối với cô, đã dốc hết sức yêu rồi.

Bây giờ hắn bỗng dưng chẳng cần gì cả, nhẹ nhõm như vậy đấy, thật muốn sảng khoái mà cười.

Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn giả vờ nhắm mắt lại, nếu là Quang Tuấn thì thôi đi, hắn lúc này không muốn nghe lải nhải.

Nhưng tiếng bước chân này, tựa hồ nhẹ nhàng hơn tiếng bước chân của Quang Tuấn rất nhiều. Người đó đang đứng bên đầu giường, hắn có thể cảm nhận được hơi thở phiền não. Tim hắn lạc nhịp, hắn biết đó là cô.

Bỗng dưng thấy cô nói, là đang nói với hắn, nhưng cũng giống như tự lẩm bẩm nói một mình, âm điệu mỗi câu mỗi từ đều rất u uẩn:

- Việc trên đời này mà tôi hận anh nhất, đó là hôm nay anh đã cứu tôi. Quang Triệu, hiện tại tôi rất muốn chết…

Cô ngưng một lát rồi lại nói tiếp:

- Tôi cứ nghĩ rằng, dù việc gì khó khăn thì gắng gượng chống chọi cũng có thể thay đổi, nhưng cả đời này, tôi chẳng thể làm việc gì. Mọi việc cứ đầy nghịch lí, sai càng thêm sai. Tôi và anh quen nhau hai mươi mấy năm, vậy mà thực sự lại không thể tin tưởng trọn vẹn đối phương. Thì ra, chúng ta đều là những người sợ bị tổn thương. Còn nữa, tôi yêu Tấn Khang, tin tưởng vào lời anh ấy nói rằng tôi là lý do để anh ấy sống, nhưng thực tế lại trở thành vật cản đường của anh ấy. Nếu tôi chết sớm một chút, Tấn Khang đã không sao, mà anh cũng không có mệnh hệ gì. Từ nhỏ, tôi đã là sao chổi xui xẻo gây họa, trong khi những người bên tôi chịu tổn hại thì tôi chỉ có cách giương mắt nhìn…

Hắn nghe được những lời lẽ tuyệt vọng của cô như vậy, định mở mắt nói với cô vài điều an ủi. Nhưng bỗng thấy cô hít vào một hơi sâu, sau đó lại có vẻ bình thản hơn mà nói tiếp:

- Nhưng tôi phát hiện ra rằng, nếu tôi dùng cái chết để chạy trốn, để giải thoát cho một mình mình thì thật ích kỉ và vô liêm sỉ. Cho nên nửa đời sau, anh không cần phải đuổi theo tôi, anh cứ việc hưởng thụ, vì anh mãi là ông chủ, cũng đừng sa thải tôi, có được không?

- Ai cần cô chịu trách nhiệm? – Hắn bỗng dưng mở mắt – Cô coi thường tôi như thằng tàn phế phải không? Nói cho cô biết, tôi vẫn có thể một tay che trời. Cô đã gian dối tất cả mọi người suốt năm năm để bảo vệ cho tình nhân của cô, chẳng phải cô một lòng muốn đi tìm hắn sao?

Hắn nói rất khó nghe, chính là vì muốn cô bỏ đi, hắn đương nhiên không cần sự thương hại này.

Như Quỳnh nghe thấy vậy, cô chỉ trầm mặc cúi đầu đợi hắn nói hết một tràng mắng nhiếc xua đuổi rồi mới lủi thủi đi ra cửa. Cho rằng hắn sau khi tỉnh lại biết mình bị tàn tật vĩnh viễn nên tâm trạng mới không tốt, cô đành nhẫn nhịn quanh quẩn ở bệnh viện.

Cô vì chuyện của Tấn Khang vốn đã rất đau lòng. Nếu anh thực sự tin tưởng cô thì có lẽ anh sẽ muốn gặp cô, nhưng cô lại không dám gặp anh. Anh năm xưa rơi vào bẫy của kẻ thù, mà cô chính là mồi nhử… Bây giờ anh mới tỉnh lại, còn Ngọc Thu năm năm trước nói là đi du học nhưng có lẽ là âm thầm gây dựng lại thế lực, đợi ngày trả thù, bọn họ không hề muốn một người thừa như cô.

CHƯƠNG 31:

Thời điểm đó, tại một biệt thự bí mật.

Hoàng Tấn Khang nâng người ngồi dậy, vì cơ thể còn yếu ớt nên anh chỉ có thể dựa vào thành giường, đưa mắt nhìn qua cửa sổ ngắm khu vườn tươi tốt.

Người con gái anh yêu, thực sự đã bỏ rơi anh rồi sao? Thật khó mà trách cô ấy, một cô gái nhỏ bé yếu ớt như vậy, cáng đáng cuộc sống của mình còn khó khăn, làm sao có thể vất vả chăm lo thêm cho anh nữa?

Nghĩ như vậy nhưng trong lòng anh vẫn rất đau khổ, chẳng lẽ năm năm qua, những thứ trong vô thức anh mơ hồ cảm nhận được, từ nước mắt của Như Quỳnh, tiếng đàn violon của cô ấy cho đến những câu chuyện thủ thỉ bên tai… đều chỉ là ảo giác trong tâm tưởng của anh thôi sao?

Anh luôn cảm thấy, cô ấy chính là người đã níu giữ anh về với cuộc sống này, chẳng lẽ lại sai rồi sao? Chỉ là ý niệm cố chấp của một mình anh thôi sao?

Có người bước vào căn phòng của Tấn Khang, chính là một thuộc hạ cũ của anh, một trong số ít người mà anh cuối cùng còn tin tưởng được. Hắn tên là Duy Thành, hiện tại là bạn trai của Ngọc Thu.

- Đại ca, anh vẫn còn suy nghĩ nhiều sao? – Duy Thành quan tâm tiến đến gần anh mà hỏi.

- Năm năm trước lúc chú đến cứu cô ấy, cô ấy vẫn khỏe mạnh bình an chứ? – Giọng anh chậm rãi, tưởng chừng như đang hồi tưởng đến một câu chuyện xưa xa xăm.

- Vâng, cô ấy rất an toàn, không bị thương ở đâu cả.

Tấn Khang khẽ mỉm cười. Mặc dù trong lòng anh rất muốn hỏi Duy Thành rằng năm xưa lúc cô ấy rời khỏi anh, cô ấy có đau khổ không, cô ấy có bao nhiêu lưu luyến, sau đó còn quay lại thăm anh mấy lần… nhưng anh lại chọn sự im lặng. Dẫu sao năm nay cô ấy đã hai mươi sáu tuổi, hẳn là đã lập gia đình và có một cuộc sống yên bình, hoặc không thì cũng đã có bạn trai mới, một người có thể đem cho cô ấy một cuộc sống nhàn hạ, không có sóng gió…

Duy Thành tuy là cũng rất khó xử nhưng Ngọc Thu đã kiên quyết bắt gã phải giữ bí mật để Tấn Khang không còn bị bận tâm. Năm năm qua, mấy người bọn họ đã sống chui lủi vật vờ, thực sự cũng đã rất khổ cực…

- Đại ca, anh không muốn nghe thêm tin tức về cô ấy sao? – Duy Thành sau cùng gạt bỏ cảm giác tội lỗi, đã làm thì có lẽ nên làm đến cùng, để đại ca của gã không còn tâm tưởng.

- Chú nói đi.

- Cô ấy bây giờ sống rất tốt, vẫn xinh đẹp như xưa… – Duy Thành lấy trong túi áo ra mấy tấm ảnh.

Đều là hai bức chụp gần đây. Tấm thứ nhất là hình ảnh lúc Như Quỳnh vừa từ Pháp trở về ở sân bay, thái độ vui vẻ thản nhiên. Bức này zoom rất kĩ, có thể thấy gương mặt xinh đẹp và nụ cười của cô. Bức thứ hai là chụp trước cửa biệt thự màu trắng của Quang Triệu, lúc hắn chở cô đến bệnh viện. Bức này chỉ thấy bóng lưng của Như Quỳnh nhưng lại thấy rõ mặt Quang Triệu, hắn đang mở cửa xe cho cô.

Tấn Khang nhìn vào bức này, ánh mắt liền trầm xuống. Duy Thành giọng điệu rất bình tĩnh nói tiếp:

- Cô ấy đã quay về với Quang Triệu, chính là người theo đuổi cô ấy từ thời thơ ấu. Hắn hiện tại cũng có uy danh rất lớn. Cuộc sống của cô ấy hiện tại rất đầy đủ và mãn nguyện, anh không cần lo lắng.

Đây là lần đầu tiên Duy Thành phụ sự kì vọng của Tấn Khang mà nói dối anh. Hắn hi vọng rằng lần này sẽ giáng cho Tấn Khang một thương tổn lớn khiến anh hoàn toàn từ bỏ Như Quỳnh. Năm năm về trước, khi nghe tin Như Quỳnh vào nhà nghỉ cùng Quang Triệu, Tấn Khang vẫn có thể tin tưởng bảo vệ cô ấy, nhưng thêm lần này, chắc hẳn anh sẽ rất thất vọng về Như Quỳnh.

Bỗng thấy Tấn Khang cầm bức ảnh Như Quỳnh một mình ở sân bay lên, ngón tay xoa nhẹ trên gương mặt cô, sau đó thản nhiên nói:

- Được rồi, bây giờ anh muốn được yên tĩnh, chú ra ngoài xem cái Thu về chưa dùm anh.

Một ngày nọ, Như Quỳnh mang cháo vào trong phòng bệnh của Quang Triệu, lập tức gặp được gương mặt sa sầm của hắn. Cô đặt cặp lồng cháo lên cái bàn đầu giường, cúi đầu nói:

- Đây là cháo thịt hầm, rất dễ ăn…

Thấy hắn vẫn lạnh lùng không chịu động đậy, cô tự tay mở cặp lồng, cầm muỗng cháo đưa đến trước mặt hắn, không ngờ hắn gạt phăng cả cặp lồng cháo xuống nền nhà.

Cô không tức giận, lúi húi thu dọn. Nhìn cô tội nghiệp, hắn thực sự cũng rất đau lòng, nhưng hắn không cần sự thương hại của cô, cũng không muốn cô cả đời quanh quẩn hầu hạ hắn chỉ vì trách nhiệm. Dọn xong, bộ dạng cô lại có phần buồn bã ủy khuất:

- Lát nữa, anh Tuấn sẽ vào thăm anh, tôi bảo anh ấy mua gì anh thích ăn vậy… – Nói rồi bước ra ngoài.

- Tôi đã bảo không muốn nhìn thấy cô nữa cơ mà, phải nói bao lần cô mới hiểu? Cô vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa! – Phía sau lưng cô, Quang Triệu phẫn nộ nghiến răng nói – Về nhà của cô đi, tôi ghét nhìn thấy bản mặt của cô, đúng là tai họa!

Nói xong mới thấy hai vai Như Quỳnh hơi run run, cô bước thật nhanh ra khỏi phòng bệnh. Bấy giờ hắn liền hối hận, dường như đã hơi quá lời, hôm trước cô ấy cũng tự trách mình đáng chết, trách mình là tai họa, hôm nay hắn lại mắng như vậy, nếu như cô ấy nghĩ quẩn thì làm sao?

Khó khăn nhổm người dậy, quơ tay định với chiếc nạng đầu giường, nào ngờ chiếc nạng rớt xuống đất. Lúc này, hắn liền cảm nhận được sự vô dụng của bản thân.

May mà vừa lúc đó, Quang Tuấn liền bước vào, nhìn Quang Triệu ngạc nhiên hỏi:

- Anh đuổi cô ta về à, thấy cô ta vừa thu dọn đồ đạc rời khỏi đây. – Nói rồi đưa một tập tin tức thu thập được cho Quang Triệu xem – Đã điều tra được một phần manh mối. Người đứng ra thuê chiếc xe tải hôm ấy, trông rất giống một gã thuộc hạ năm xưa trong băng đảng của gã Tấn Khang, có điều không hiểu sao họ muốn ám sát Như Quỳnh?

Đang nói đến đó thì Quang Tuấn lại có điện thoại gọi tới, sau khi nghe xong, sắc mặt hắn không được tốt lắm, nhíu mày nói:

- Lại có thêm thông tin, em gái Hoàng Tấn Khang, người đã ra nước ngoài rồi biến mất năm năm trước hiện đã xuất hiện lại trong nước, tuy nhiên không bắt được chính xác hành tung của cô ta…

Quang Triệu nghĩ mấy giây, sắc mặt trắng bệch rồi hét lên:

- Không được! Không được để cô ấy rời khỏi đây, nếu cô ấy trở về nhà của mình sẽ càng nguy hiểm! – Hắn luống cuống đến mức suýt ngã nhào khỏi giường – Anh phải đi, phải đi!

- Ở đâu, em đi thay anh! – Quang Tuấn vội đỡ Quang Triệu – Ngồi yên đi, cô ta mới rời khỏi đây mấy phút, đuổi theo là kịp chứ gì?

Quang Triệu không đủ yên tâm, cũng không đủ tin tưởng Quang Tuấn sẽ thực sự cứu Như Quỳnh. Vơ được cái nạng rồi, hắn liều lĩnh đứng lên, nhất thời cũng không biết đau hay mệt mỏi, từng bước lê ra ngoài, hét lớn với thuộc hạ đứng ngoài, kêu bọn chúng chuẩn bị xe.

Như Quỳnh không biết nơi nào có thể đi. Hiện tại, cô đúng là ở trạng thái “không có lý do để sống”.

Cô lẩm nhẩm trong miệng, rốt cuộc “cái ngày mai sẽ tìm được một lý do tốt để sống” như Tấn Khang nói có đến không?

Cuối cùng lại trở về căn nhà chứa nhiều kỉ niệm với Tấn Khang, nếu như muốn bỏ đi xa, tìm một nơi nào đó để trốn chạy thì cũng phải quay về nhà lấy một thứ, đó là bức tranh đầu tiên anh vẽ tặng cô. Nếu chỉ có thể giữ lại một thứ duy nhất, cô cũng chỉ hi vọng được mang đi kỉ vật đó thôi…

Lúc Như Quỳnh bước ra cổng, có một phụ nữ mặc áo đen, đội mũ rộng vành đã đứng ở một góc bên đường.

Cô rất bình tĩnh, nhìn thẳng vào người đó mà nói:

- Ngọc Thu, cô nhất định muốn giết tôi?

Nơi này là khu biệt thự bên hồ yên tĩnh, nếu Ngọc Thu có muốn chớp nhoáng ra tay, hẳn sẽ không khó khăn.

- Chẳng phải nếu không có sự tồn tại của cô, anh ấy sẽ không rơi vào bẫy ư? – Cô ta tiến lại gần hơn – Như Quỳnh, Tấn Khang chắc không kể với cô, thật ra chúng tôi không phải anh em ruột, tôi chỉ là con gái nuôi thôi…

- Cô yêu anh ấy? – Như Quỳnh liền hiểu ra, động lực mạnh mẽ như vậy, chỉ có thể là vì tình yêu.

- Đúng vậy, tôi đã ở bên anh ấy nhiều năm, chứng kiến anh ấy qua bao thăng trầm khốn khó, đã một thời, tôi là niềm quan tâm duy nhất của anh ấy. Khi tôi tám tuổi, mẹ ốm rồi mất, anh ấy thì vì ngộ sát cha mình mà đi tù, tôi chỉ còn lại anh ấy là người thân. Tôi luôn ở cô nhi viện một lòng một dạ chờ anh ấy đến đón tôi, cho dù bị bọn trẻ khác bắt nạt, cướp quần áo, đồ chơi, thức ăn… nhưng tôi vẫn kiên cường, bởi Tấn Khang đã hứa một ngày nào đó sẽ cho tôi một cuộc sống hạnh phúc no đủ. Khi cô xuất hiện thì hai chữ “hạnh phúc” đó không còn nữa!

Như Quỳnh liền cười:

- Cô yêu anh ấy, nhưng lại không biết anh ấy muốn gì ư? Thay vì ở bên chăm sóc anh ấy năm năm, cùng anh ấy đối mặt với sinh tử, cô lại chọn cách sang nước ngoài gây dựng thế lực để phục thù? Nếu như anh ấy không còn sống, những việc làm của cô có ý nghĩa sao?

- Cô trách tôi năm năm qua lợi dụng cô à? – Ngọc Thu cũng không yếu thế đáp lại – Cô có biết, anh ấy còn có cả hàng trăm anh em đồng đạo, cô giành anh ấy, để anh ấy muốn thoái thác trách nhiệm người lãnh đạo mà bỏ đi là rất ích kỷ không? Anh ấy không yêu tôi, tôi có thể chấp nhận anh ấy nuôi người đàn bà khác trong nhà làm thú cảnh, nhưng vì một người đàn bà mà đánh mất lí trí, bỏ rơi những người anh em bao năm cùng anh ấy vào sinh ra tử là không thể!

Nói rồi Ngọc Thu rút ra từ thắt lưng một con dao găm sáng loáng, nhanh chóng lao tới phía cô, Như Quỳnh giật mình vội lùi về phía sau. Nhưng chớp mắt Ngọc Thu đã giơ chân ra đánh ngã cô rồi vung dao xuống.

- Thu! Dừng lại ! – Bấy giờ, chợt có người thét lên.

Là Duy Thành, hắn vội lao vào giằng con dao từ tay Ngọc Thu.

- Thu, em làm gì vậy? Dù hôm nay em xuống tay được, nhưng nhỡ như một ngày Tấn Khang biết được em tính sao? Tấn Khang rất tinh ý, chưa kể nếu anh ấy bí mật đi tìm tin tức của cô ấy, biết cô ấy đã chết hay mất tích, mọi việc đều sụp đổ, em hiểu không?

Ngọc Thu vẫn tiếp tục giằng co, Duy Thành buộc phải mạnh tay với cô.

- Chưa kể đến, hôm nay cô ấy còn đang được sự bảo hộ của phe cánh Quang Triệu, em muốn chưa tìm được kẻ thù đã chết trong tay Quang Triệu sao?

Ngọc Thu nghe vậy liền bớt kháng cự, Duy Thành nhanh chóng kéo cô ta đi, nói với Như Quỳnh:

- Cô Như Quỳnh, chốn giang hồ máu tanh không hợp với người như cô, mong cô đi đến nơi nào đó an bình mà sống!

Nói rồi liền kéo Ngọc Thu lên xe, thoáng thấy phía sau xuất hiện mấy chiếc ô tô phóng tới, gã vội đánh xe đi, nhanh chóng rời khỏi khu này. Trên đường, vừa đi vừa giải thích với Ngọc Thu về việc hắn chụp ảnh Như Quỳnh rồi sắp xếp để Tấn Khang hiểu lầm. Ngọc Thu nghe vậy mới yên tâm, chấp nhận từ bỏ việc giết hại Như Quỳnh.

Lời nhắn nhủ trước khi các bạn đọc 4 chương cuối này:

Đây có lẽ là nỗ lực cuối cùng của tác giả, là câu chuyện cuối cùng mà mình đã dồn tâm sức viết cho đến hết. 10 chương cuối có độ dài 40000 từ được tác giả viết chỉ trong 1 ngày đêm không ngủ (tất nhiên phần cốt truyện đã được viết trước). Lý do: tập trung viết để kịp gửi bản thảo cho nxb xem xét. Mình có thể viết thong thả hơn cũng như up đều đều cho các bạn đọc, nhưng thực sự mình muốn thử sức với việc xuất bản 1 lần, đã theo con đường viết lách mấy năm trời mà không có chút gì lưu lại, mình cảm thấy rất buồn. Mặc dù khi viết xong, mình cảm thấy chưa được ưng ý và cảm thấy bản thân chưa thực sự "chắc tay" nhưng ngẫm lại ngày nay cũng rất nhiều tác giả non trẻ được in sách, mình có lẽ cũng không đến nỗi nào.

Lúc đọc comment thúc giục khiếm nhã của các bạn, ban đầu mình cảm thấy bị tổn thương, dĩ nhiên ai nghe những lời nặng nề thì cũng cảm thấy thế, mình cũng từng là độc giả đi đợi truyện, mình cũng từng có cảm giác đó. Sau đó nghĩ lại, mình không biết là nên vui hay nên buồn =..=

Mình đang học đại học năm cuối, đối mặt với rất nhiều vấn đề việc làm, thi cử bla bla nên hay bị stress, chưa kể ngoài đời tư mình là kẻ không may mắn, luôn gặp bất trắc... nên phiền muộn ăn sâu vào máu mình.

Đó là lí do mình rất hay viết các câu chuyện bi kịch, càng bi kịch thì càng thích. Viết ra để cảm thấy mình vẫn chưa phải là kẻ bất hạnh nhất.

Thôi không lảm nhảm nữa, đại khái là, câu chuyện này, kết thúc cũng sẽ không viên mãn. Các bạn nên chuẩn bị tinh thần. Có thể các bạn sẽ oán trách "kết thúc chả ra gì"... Thực sự đây là một cái kết tệ đấy, nhưng mình không phải người viết chuyện cổ tích, cũng không viết truyện tình yêu cho teen, các bạn thông cảm ^.^

Sau khi hết truyện này, mình sẽ tập trung để viết luận văn và ôn thi tốt nghiệp, hẹn gặp lại các bạn.

CHƯƠNG 32:

Xe của Quang Triệu đỗ trước cửa nhà Như Quỳnh, thấy cô đang ngã bệt dưới lòng đường, hắn kìm lòng không được vội lao đến. Thuộc hạ muốn dìu hắn nhưng hắn lại gạt đi, chống nạng lê đến bên cô. Phát hiện ra Như Quỳnh đang khóc, hắn liền hốt hoảng ôm lấy cô.

- Quỳnh, anh xin lỗi, là anh không tốt! – Hắn càng siết chặt cô vào lòng – Anh sẽ không bao giờ làm em tổn thương nữa, cũng không bao giờ đuổi mắng em!

Tuy cô không hề kháng cự, không hề né tránh vòng tay của hắn nhưng nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống từng giọt, ánh mắt thì vô hồn. Hắn không biết chuyện ban nãy xảy ra, cho nên đổ hết tội lỗi lên đầu mình.

- Anh không muốn thấy em vất vả chăm sóc anh, càng không muốn thấy em gượng ép bản thân mình vì trách nhiệm hay lòng thương hại với anh nên mới nói như vậy… – Hắn vội lau nước mắt cho cô – Đừng khóc nữa, em thương hại anh cũng được, không yêu anh cũng được, em muốn ở bên anh bao lâu cũng được, khi nào không muốn liền có thể rời đi, anh sẽ không ép buộc em gì cả…

- Anh có anh em cùng vào sinh ra tử không? Anh có gì vướng bận không? – Bỗng thấy cô hỏi hắn những câu rất lạ – Anh có cảm thấy tôi là vật cản đường, là tai họa không? Vì tôi, anh có thể đánh đổi sự nghiệp, bạn hữu của mình không?

Hắn hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh liền đáp:

- Như Quỳnh, trước giờ điều anh cần nhất vẫn chỉ là em. Tất cả những thứ khác đều không đáng giá. Anh cũng từng cố chấp sai lầm, vì hận em nên mới bước vào con đường này… Nhưng ngày hôm nay, ngày hôm qua hay ngày mai, mọi việc anh làm đều có em là lý do. Nếu em không muốn, anh có thể từ bỏ tất cả giới đạo này, giao lại hết cho Quang Tuấn. Dù sao hiện giờ anh cũng không còn khỏe mạnh, bọn họ sẽ không ai có ý kiến.

Hắn nói đến đó thì thấy cô khóc càng lớn, nước mắt ướt hết vai hắn, run run nói:

- Được rồi, tôi mệt mỏi quá, anh đưa tôi đến nơi nào yên tĩnh được không? Thật xa… thật xa…

Quang Triệu trước hết là đưa cô về biệt thự màu trắng. Hắn cần sắp xếp một số việc, cũng phải thông báo lại với lão đại về việc xin rút lui.

Mọi việc có vẻ cũng không quá mức phức tạp, em trai hắn Quang Tuấn còn là người tàn nhẫn và có dã tâm hơn, lại còn là một kẻ máu lạnh thực sự, trong lòng không bị bất cứ thứ tình yêu nam nữ gì vướng bận, rất phù hợp lên làm đại ca thay cho hắn.

Ngẫm lại, khi cô hỏi hắn, anh em vào sinh ra tử là sao? Hắn ngoài em ruột Quang Tuấn thì không tin tưởng bất cứ ai, mà ngay cả với Quang Tuấn cũng còn có ít nhiều bất đồng. Trước giờ hắn vì muốn nhanh lớn mạnh đã luôn dùng thủ đoạn, mọi mối quan hệ đều là lợi dụng lẫn nhau, có lợi thì làm, thực sự không có cái gì gọi là anh em vào sinh ra tử. Cho nên với việc hắn gặp nạn phải từ bỏ vị trí lãnh đạo, chắc chắn có không ít kẻ vui mừng, làm gì có mấy ai luyến tiếc hay thương xót cho hắn.

Anh em vào sinh ra tử, họa chăng chỉ có gã Tấn Khang kia mới có. Anh em bạn hữu trên giang hồ có thể là chỗ dựa tốt, nhưng đôi khi cũng là ràng buộc, hắn không thích.

Cô đồng ý đi theo hắn, hắn rất mừng, dù có mất thêm một cái chân, một cái tay hắn cũng cam lòng. Nhưng Hoàng Tấn Khang kia chỉ là đột nhiên biến mất chứ không thể bảo hắn ta đã chết, nếu một ngày hắn ta trở lại, Như Quỳnh liệu có thay đổi ý định?

Quang Triệu tuy nói là không gượng ép cô, nhưng hắn lại sợ đến lúc đó, hắn sẽ nổi điên, ích kỷ muốn giữ chặt cô…

Dẫu sao, trước mắt hắn cũng phải bảo vệ cho cô thật tốt.


Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com