CHƯƠNG IV
Lạc Đình Phong không còn lạnh lùng với tôi như trước. Anh ta hay về nhà hơn, dù là về rất muộn. Lại còn hay kể chuyện tình yêu với tôi. Nhắc đến cô gái đó, khuôn mặt anh ta sáng rỡ lên. Anh tả lại vẻ vui mừng khi đeo sợi dây ruby vào cổ cô ấy bằng giọng điệu đầy hào hứng. Tôi chỉ mỉm cười, yên lặng nghe. Tôi có gặp cô gái ấy một lần, khi cô ta đứng trước cửa nhà đợi Lạc Đình Phong. Khuôn mặt đẹp, nhưng dặm đầy phấn son như búp bê, miệng nhả khói thuốc lá, thái độ khinh khỉnh. Rõ ràng không phải cô gái tốt. Nhưng thôi kệ, dù gì cũng là người Lạc Đình Phong yêu. Ít ra, yêu cô ta, anh cũng không còn hay cáu gắt. Tôi thì chỉ cần đến thế.
Mẹ chồng thấy con trai hay về nhà, hay nói chuyện với tôi hơn, cũng vui ra mặt.
”Thì ra cô cũng được việc. Rước cô về quả chẳng uổng công.”
Tôi nhìn bà, cười nhạt.
Nhưng vào một tối, Lạc Đình Phong lại về nhà với những vết thương hằn đầy trên mình.
”Anh sao thế này? Lại đánh nhau à?”
Tôi chạy tới, nhìn những vết thương đầy cổ và hai cánh tay anh.
”Tránh ra. Cô là gì mà quản tôi?”
Anh buông giọng cáu kỉnh, ngồi phịch xuống ghế.
Tôi chạy vội đi lấy hộp bông băng. Đứng trước mặt anh, tôi lấy lọ thuốc ra, xoa lên những vết thương hở.
”Để em băng bó cho anh!”
“Buông ra, không cần.”
Lạc Đình Phong gạt tay tôi. Đầu cứng của lọ thuốc sượt qua vết thương. Không kìm được, anh ta rên lên một tiếng.
“Thấy chưa? Đừng bướng. Để em rửa cho. Thế này anh sẽ nhiễm trùng mất.”
Lạc Đình Phong dường như cũng đã thấm đau, không còn phản kháng, để yên cho tôi rửa vết thương.
“Anh lại đánh nhau à?” Tôi hỏi, chấm miếng bông thấm thuốc vào một vết cắt trên cánh tay. Anh nhăn mặt xuýt xoa.
“Là ai đánh anh thế?”
“Chết tiệt” Lạc Đình Phong bặm môi lại, gương mặt phẫn nộ “Thằng Hoàng Lục.”
“À, ra là tình địch.” Tôi im lặng đợi anh nói tiếp.
“Hôm nay tôi thấy nó chở Khả Uyên từ tiệm trang sức ra. Tôi đuổi theo, tính hỏi cho rõ ràng. Nó vênh mặt lên bảo rằng Khả Uyên đã theo nó, đá tôi rồi.”
“Thế là anh đánh nhau với hắn?”
“Thằng thiểu não đó thì đánh đấm gì. Nó sai đàn em đánh tôi. Lúc đó do nóng vội quá, tôi lại đi một mình, nên đành đơn độc chống đỡ.”
“Có bao nhiêu tên vây đánh anh?”
“Khoảng hơn chục thằng, toàn lưu manh.”
“Cái gì?” Tôi há hốc miệng kinh ngạc.
“Vậy mà anh vẫn còn về đến đây được à?”
“Chết tiệt, cô nghĩ tôi là ai hả? Tôi cho chúng nó nằm đơ hết rồi mới về đấy. Có điều tại bọn chúng đông quá, nên tôi cũng bị thương chút xíu.”
“Thế này mà là chút xíu à?” Tôi quệt miếng bông qua vết thương nơi mu bàn tay anh. Lạc Đình Phong kêu lên một tiếng.
“Cô làm gì mạnh tay thế?”
“Chẳng yêu thì thôi, anh bỏ cô Khả Uyên đó cũng được. Đằng nào cô ta cũng phản bội anh rồi.”
“Không bao giờ” Anh ta quát lên giận dữ “Khả Uyên nhất định không bao giờ phản bội tôi”
‘Được rồi, được rồi, không phản bội. Anh không muốn bị đau thì ngồi yên đi.”
Lạc Đình Phong không nói nữa, nhưng trong mắt vẫn đầy ấm ức.
“Thế cái cô Khả Uyên đó giải thích thế nào?”
“Tôi chưa gặp được cô ấy.”
“Sao anh không gọi điện xem?”
“Cô ấy không bắt máy” Giọng nói của anh ta đầy nộ khí.
“Thôi được rồi.” Tôi băng cho anh vết thương cuối cùng “Xong rồi, giờ anh vào phòng nghỉ đi, có chuyện gì để mai tính.”
Tôi đứng dậy, xốc vai Lạc Đình Phong lên, dìu về phòng.
Lạ thay, lần này anh không đẩy tôi ra.
----------
Liền mấy ngày sau đó, Lạc Đình Phong luôn về nhà muộn, trên người đầy mùi rượu.
Tôi cũng lờ mờ đoán biết được chuyện gì đã xảy đến.
Lần nào anh về, tôi cũng pha một tách trà giã rượu. Lần nào tôi bưng trà đến, anh ta cũng hất phăng đi.
“Việc quái gì tôi phải uống cái thứ này?”
Anh ta hét lên như thú dữ. Tôi lẳng lặng thu dọn những mảnh vỡ, rời khỏi phòng.
Những lúc thế này, tốt nhất nên để anh ta được yên. Bằng không, tôi cũng khó mà sống.
Chuyện tôi đoán quả chẳng sai. Hoàng Lục giàu hơn Lạc Đình Phong. Hắn ta mua cho cô Khả Uyên kia rất nhiều đồ đáng giá, còn mua cả căn hộ cao cấp để cùng chung sống. Cô này hoa mắt vì những xa hoa anh ta mang lại, nên phũ phàng rũ bỏ Lạc Đình Phong.
Tôi chỉ không ngờ Lạc Đình Phong lại si tình đến vậy. Hằng ngày, anh vẫn đi tìm Khả Uyên. Có lẽ kết quả chẳng ra gì, tối nào anh cũng về nhà trong tình trạng say khướt.
Tôi lúc bấy giờ, đối với Lạc Đình Phong, cũng có chút thương cảm.
----------
Hôm ấy, tôi đi siêu thị mua đồ ăn cho cả nhà. Rẽ vào một ngách phố nhỏ, chọn đường tắt, đập vào mắt tôi là cảnh tượng một đôi trai gái đang cãi nhau. Tôi hơi chững lại một chút. Là Lạc Đình Phong và Kiều Khả Uyên. Tôi nép vào một góc, quan sát.
Lạc Đình Phong đứng trước mặt cô nàng kia, trông rất khổ sở. Anh ta cố gắng nói rằng Khả Uyên chỉ nhất thời hồ đồ, nhất thời mù quáng. Nhưng cô nàng lại chỉ nhìn anh một cách khinh bỉ, miệng nhả khói thuốc, đứng chống tay vào hông, ra vẻ bất cần.
Tôi thấy Lạc Đình Phong tiến tới nắm tay cô ta.
Kiều Khả Uyên hất tay anh ra, nhưng không được. Cô ta càng hất, bàn tay anh càng nắm chặt.
Rồi có tiếng “rầm” vang lên, gai góc. Lạc Đình Phong ngã ngửa ra phía sau, trên mặt hằn nguyên một đấm tay. Một thanh niên có lẽ cũng không lớn hơn Đình Phong là bao nhiêu, tiến tới ôm eo Kiều Khả Uyên, thét lớn:
“Thằng khốn. Đúng là đồ không biết trời cao đất dày. Dám động vào bồ của ông.”
Gã thanh niên chắc hẳn là Hoàng Lục.
“Chúng mày, lên. Đánh chết nó cho tao” Hắn quay xuống, hất hàm ra lệnh cho đám người đi theo.
Mấy tên này lập tức xông tới chỗ Lạc Đình Phong, đấm đá túi bụi. Lạc Đình Phong chưa kịp đứng lên đã bị đạp xuống, nằm dúm lại chịu đòn của chúng, không thể phản kháng.
Người tôi run lên vì sợ. Đây là lần đầu tiên tôi trông thấy người ta đánh nhau.
Lạc Đình Phong càng ngày càng bị đánh nặng, máu từ những vết thương cũ chưa kịp lành lẫn cả những vết thương mới tứa ra, thấm xuống đất.
“Mấy anh cảnh sát ơi, ở đây có đánh nhau.”
Tôi hét, hướng về phía đầu ngõ.
Tôi cũng chẳng hiểu sao lúc đó tôi lại can đảm đến thế. Có lẽ tôi vì quá sợ Lạc Đình Phong bị đánh đến chết. Dù sao anh ta cũng không phải là người hoàn toàn xấu. Dù sao anh ta hiện thời cũng rất đáng thương. Dù sao anh ta cũng là... chồng tôi, dù chỉ trên danh nghĩa.
Việc tôi làm quả có hiệu lực. Đám lưu manh vội vã bỏ chạy toán loạn. Tên Hoàng Lục, trong lúc kéo Kiều Khả Uyên chạy, còn quay lại nhìn Lạc Đình Phong, nhổ toẹt một bãi nước bọt.
“Mẹ kiếp, thằng ranh. Hôm nay mày may mắn đấy. Lần sau cấm giở trò với Khả Uyên của tao. Tao giết đấy.”
Rồi hắn ta chạy đi.
Tôi tiến tới chỗ Lạc Đình Phong. Khắp mình mẩy anh toàn những vết thương. Tôi lắc đầu ngao ngán, bấm điện thoại gọi taxi, rồi dùng hết sức xốc vai anh dậy.
”Anh thế này lại làm khổ tôi rồi.”
----------
Lạc Đình Phong phải nằm bẹp trên giường suốt hơn một tuần.
Tôi, như thường lệ, tiếp tục chăm sóc anh ta.
Tay anh ta bị thương, cử động rất khó khăn. Từng miếng thức ăn cũng phải do tôi đút. Lạc Đình Phong có vẻ không hứng thú, nhưng cũng vẫn mở miệng, trệu trạo nhai.
Anh ta không còn la hét với tôi nữa. Hoặc giả, cũng chẳng còn sức để mà la hét.
Lạc Đình Phong dường như rất buồn, lại cũng dường như phẫn nộ. Anh ta kéo đứt sợi dây chuyền bạc Kiều Khả Uyên tặng, ném xuống đất.
Tôi nhặt nó lên, lặng lẽ cất vào trong một cái hộp.
Dù gì cũng là vật anh ta từng yêu quý.
Khoảng mười ngày, khi những vết thương bắt đầu lên da, Lạc Đình Phong nhất định đòi ra khỏi nhà, mặc cho tôi ra sức can ngăn.
”Bỏ ra, tôi phải đi tìm Khả Uyên.”
”Anh điên à? Vết thương của anh chưa lành hẳn đâu. Anh thích chết đúng không? Có biết hôm đó Hoàng Lục dọa gì không hả? Anh mà đến gặp cô ta nữa, hắn sẽ giết anh đấy.”
”Bỏ ra, tôi có chết cũng phải đi.”
Bốp.
Năm ngón tay tôi hằn trên má anh, từng vệt đỏ ửng.
Lạc Đình Phong sững sờ nhìn tôi.
Còn tôi, tôi sững sờ nhìn vào bàn tay mình.
Tôi vừa làm gì thế này?
”Hứa Anh Đào... Cô... cô dám...”
Anh ta lắp bắp, ngó tôi kinh ngạc, như không tin nổi mình vừa bị đứa con gái là tôi tát.
Bấy giờ, tôi cũng đã kịp lấy lại bình tĩnh. Đã lỡ rồi. Tôi mà không can đảm lên, anh ta nổi điên là chết chắc.
”Đã bảo anh không được đi cơ mà. Anh không lo cho mình, nhưng ít nhiều phải nghĩ cho tôi chứ. Có biết mỗi lần anh bị thương, tôi chăm sóc khổ sở đến thế nào không hả?”
”Làm ơn đi, anh để cho tôi thở một ngày có được không? Cứ thế này, trước khi anh trả tự do được cho tôi, chắc tôi cũng đã chết rồi.”
Lạc Đình Phong vẫn im lặng. Tôi thở dài.
”Lạc Đình Phong, em biết anh rất đau khổ. Nhưng đừng cứ u mê hoài như thế. Anh tỉnh ra đi có được không? Kiều Khả Uyên phụ anh rồi. Cô ta phụ anh rồi, anh nghe rõ không? Sao anh cứ cố níu kéo thứ đã rời xa mình? Người con gái như vậy đâu đáng để anh hi sinh nhiều đến thế?”
Lạc Đình Phong nghe những lời tôi nói, quỵ xuống đất. Tôi cúi xuống, đối diện với anh ta. Khuôn mặt anh tràn trề đau khổ.
”Tôi thật không dám tin, không dám tin. Tại sao cô ấy đối xử với tôi như thế? Tôi rốt cuộc đã làm gì sai? Đã làm gì đắc tội với cô ấy?”
Anh đấm tay xuống sàn nhà. Vết thương nứt ra, lại đầm đìa máu.
”Tại sao không ai yêu thương tôi? Tại sao không ai quan tâm tôi? Tại sao ai cũng làm tôi phải đau khổ? Ba mẹ, người tôi yêu... Tôi rốt cuộc tại sao lại phải trở nên thế này?”
Lạc Đình Phong ôm lấy đầu. Bỗng nhiên, tôi thấy nước chảy ra từ mắt anh, lăn xuống gò má gầy guộc.
”Hứa Anh Đào... Nói xem, tôi làm gì mà lại phải thành ra thế này...”
Anh thều thào yếu ớt, giọng lạc hẳn đi.
Tôi nhìn Lạc Đình Phong, trào nước mắt. Anh ta cũng có lúc phải khóc thế kia?
Tôi vòng tay ôm lấy anh. Lạc Đình Phong không đẩy ra, lại dựa đầu vào vai tôi, nước mắt chảy ra ướt đẫm. Tôi ôm anh, khóc cùng. Tại sao giờ đây anh đáng thương đến thế?
”Còn có em, còn có em quan tâm đến anh. Em không bỏ mặc anh.”
Lạc Đình Phong không đáp lại. Tôi vẫn nấc lên từng hồi. Rồi từ từ, tôi cảm thấy vòng tay anh nhẹ ôm lấy lưng tôi. Vòng tay cứng cáp và lạnh lẽo. Chúng tôi cứ ngồi như thế, cho đến khi anh gục xuống, thiếp đi trên vai tôi.
Ngắm khuôn mặt tiều tụy đầy nước mắt khô, bỗng dưng tôi thấy chạnh lòng. Một cảm giác mơ hồ len lỏi trong tim. Vội gạt đi, tôi đưa tay lau nước mắt, dìu anh về phòng.
CHƯƠNG V
Kiều Khả Uyên gửi trả lại chiếc nhẫn, kèm theo lời nhắn.
“Tôi không yêu anh. Tôi chỉ yêu tiền của anh thôi, đồ ngu.”
Lạc Đình Phong đọc bức thư vỏn vẹn một dòng, cười khẩy. Có lẽ những ngày ở nhà suy nghĩ đã làm anh tỉnh ra.
Từ ngày hôm đó, Lạc Đình Phong rất ít khi ra khỏi nhà.
Hầu như anh chỉ quanh quẩn trong mấy gian phòng. Thậm chí có lúc còn xuống bếp, phụ tôi nấu ăn, mặc kệ tôi nói không cần.
Ánh mắt anh nhìn tôi cũng dịu dàng hơn trước
Đôi lúc, bắt gặp đôi mắt anh, tôi thấy má mình nóng ran.
“Mặt sao đỏ bừng lên thế kia? Yêu tôi rồi à?” Anh phá lên cười tinh nghịch.
Lạc Đình Phong lạnh lùng giờ cũng đã biết đùa.
Anh ta cứ thế đưa tôi đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Mẹ chồng cũng vui mừng ra mặt. Cho dù ánh mắt bà nhìn tôi vẫn có sự coi thường.
Từ lúc ấy, bữa cơm của gia đình cũng có ba người, Lạc Đình Phong, mẹ chồng, và tôi.
Thấm thoắt cũng nửa năm trôi qua.
Sáng đó, tôi đang lau nhà. Lạc Đình Phong từ đâu đột nhiên xuất hiện, giằng lấy cây chổi trên tay tôi.
“Từ giờ cô không phải làm những việc này nữa”
Tôi há hốc miệng ngạc nhiên.
“Tại sao?”
“Cô không phải người ở mà làm những việc như thế này.”
“Không cần, em muốn làm” Tôi giằng cây chổi từ tay anh.
Lạc Đình Phong trong mắt đầy tức giận.
“Cô... dám không nghe lời tôi?”
Lại nữa. Cái tính khoái áp đặt của anh ta. Tôi nhìn anh, ngao ngán và thách thức.
“Làm gì kệ em. Can gì đến anh.”
“Hứa Anh Đào... cô...”
Lạc Đình Phong cáu giận giơ tay lên. Tôi nhắm mắt, đón chờ một cái tát. Nhưng bàn tay ấy lại chỉ dừng lại giữa không trung, rồi mệt mỏi hạ xuống.
“Được. Cô thích thì cứ làm. Tôi quan tâm cô còn không biết điều.”
Rồi anh ta tức tối bỏ đi.
Tôi đứng ngơ ngẩn. Lạc Đình Phong lại quan tâm tôi?
Tôi cười khúc khích, tiếp tục công việc lau nhà. Dù anh có tức đến thế nào, tôi vẫn cứ muốn làm.
Bởi nếu không làm những việc đó, thì trong căn nhà này, tôi còn có thể làm gì nữa?
----------
Buổi tối, trong bữa ăn cơm, Lạc Đình Phong có vẻ vẫn cáu kỉnh, nhất định không chịu gắp miếng thức ăn nào.
Tôi thấy vừa buồn cười, vừa bực. Làm gì kệ tôi, việc quái gì anh ta phải giận dỗi như trẻ con thế.
Mẹ chồng đưa mắt nhìn tôi ra hiệu. Tôi biết ý, vội vã gắp một miếng cá sốt, định bỏ vào bát của anh.
Lạc Đình Phong hất tay tôi ra. Miếng cá văng lên ngực anh, rớt nước cà chua, bẩn cả chiếc áo phông trắng.
Mẹ chồng đứng phắt dậy.
”Cô đúng là đồ vô dụng.”
”Không... con chỉ...”
Chưa kịp nói hết câu, tôi đã nghe má mình đau rát. Mẹ chồng mới tát tôi, rất mạnh, làm tôi xây xẩm cả mặt mày.
Khi bàn tay bà định giáng xuống tôi một lần nữa, Lạc Đình Phong đột nhiên đứng dậy, giữ chặt lấy tay bà, mắt tóe lửa giận dữ.
”Còn dám đánh cô ấy, bà đừng mong thấy mặt tôi trong cái nhà này nữa.”
Nói rồi anh ta kéo tay tôi đi, bỏ mặc mẹ chồng đứng chôn chân, nhìn theo sững sờ.
----------
Lạc Đình Phong đặt khăn lạnh lên má tôi. Có một sự tận tâm đầy yêu thương dâng trong mắt anh. Tim tôi nhảy tưng lên, má càng đỏ rực.
”Xem kìa, để má sưng đỏ cả lên thế này.”
”Tại sao cô không phản kháng?”
”Vì... đó là mẹ...”
Tôi ấp úng trả lời. Lạc Đình Phong chẳng nhận ra sự e ngại trong tôi. Anh ta chau đôi mày lại.
”Ngốc quá, chịu đựng như thế làm gì. Bà ta còn dám đánh cô, cứ nói với tôi một tiếng”
”Xì, em bị đánh cũng là vì anh chứ ai.”
Tôi buột miệng. Khuôn mặt Lạc Đình Phong biến sắc. Tôi vội vàng chữa lời.
”Em đùa đấy mà. Thôi, em không sao. Anh ra ăn tiếp đi.”
“Còn ăn được cái gì nữa...”
Anh ngồi lên chiếc ghế đối diện tôi.
Cả hai đều im lặng, không khí bỗng trở nên ngột ngạt.
Trong lúc tôi còn đang loay hoay không biết nói gì, Lạc Đình Phong đột ngột lên tiếng.
“Còn nhớ tôi từng hứa sẽ trả tự do cho cô?”
Tôi nhìn Phong, đầy bất ngờ vì điều anh vừa nói.
“Còn nhớ không?”
“Vâng, em có nhớ.”
“Giờ cô có muốn được tự do không?”
Tôi kinh ngạc, không mở miệng nổi.
Lạc Đình Phong đứng lên, tiến tới, quỳ xuống trước ghế tôi ngồi. Anh nắm lấy đôi bàn tay tôi, ngước lên nhìn, ánh mắt tha thiết.
“Hứa Anh Đào, cô có yêu tôi không?”
“Anh... nói gì?”
Tôi bàng hoàng, ngó anh đăm đăm.
“Hứa Anh Đào, em có yêu tôi không?”
Anh lặp lại câu nói một lần nữa, lần này chắc chắn hơn, khẩn khoản hơn.
“Em... em...”
Những cảm xúc rối tinh đan xen trong tôi. Tôi có yêu Lạc Đình Phong không? Tôi chẳng biết nữa. Bất chợt trong đầu tôi lướt qua hình bóng Trình Thiếu Vĩ. Hình như lâu lắm rồi tôi không nhớ đến anh?
Trong lúc tôi còn phân vân chưa biết nên trả lời thế nào, Lạc Đình Phong đã đứng dậy, trong mắt có thất vọng.
“Thôi, không cần nói nữa. Tôi hiểu rồi.”
“Anh... Em...”
“Tôi sẽ sớm giải thoát cho cô”
Phong nói mà không quay lại nhìn tôi. Rồi anh bước ra khỏi phòng. Cánh cửa đóng sập lại.
Tôi vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần. Đôi mắt như phủ sương, vẫn còn lưu lại chút hình bóng của Lạc Đình Phong. Bên tai tôi, vẫn còn văng vẳng những lời anh vừa nói.
Tim tôi lại đập nhanh.
Chuyện gì vừa xảy ra thế này?
----------
Từ sau lần đó, Lạc Đình Phong có vẻ tránh mặt tôi. Tôi ngạc nhiên, rồi sau đó chuyển thành bực tức. Tôi đã làm gì đắc tội mà anh ta tránh tôi như tránh quỷ. Nỗi ấm ức cứ dày xéo tâm can, làm tôi ăn không ngon, ngủ không yên.
Một ngày, thu hết can đảm, tôi nắm cánh tay anh, kéo lại.
Lạc Đình Phong quay đầu, cau mày khó chịu.
“Có chuyện gì?”
“Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Còn tôi chẳng có chuyện gì cần nói với cô cả.”
Anh gạt tay tôi ra, định bỏ đi. Không còn nén nổi, tôi hét lên sau lưng anh.
“Anh, Lạc Đình Phong, anh đứng lại cho tôi. Đồ hèn.”
Lạc Đình Phong quay lại, thấy tôi đầm đìa nước mắt. Tôi đã quên mất anh ghét nhìn thấy con gái khóc. Nước cứ thế trào ra khóe mi, mang theo cả nỗi uất ức, trôi tuột ra ngoài.
“Anh có gì cứ nói, đừng có đối xử như thế với tôi. Tôi làm gì sai nào? Cứ im thin thít tôi biết làm sao? Anh nói đi, nói xem nào?”
Tôi càng khóc to. Lạc Đình Phong luống cuống chạy tới, vụng về đưa tay quệt nước mắt tôi.
“Anh... Không, cô không làm gì sai cả. Là do tôi.”
“Thế tại sao anh tránh mặt tôi? Tại sao đối với tôi như thế? Có phải anh xem tôi như một món đồ, lúc vui thì anh tốt, lúc chán thì anh làm gì cũng được?”
Tôi gào lên trong tiếng nấc. Lạc Đình Phong buông tay khỏi mặt tôi, thở dài.
“Không phải thế.”
“Lạc Đình Phong, tôi hận anh. Tôi căm ghét anh. Tôi vì sao lại thành món đồ chơi trong tay anh? Tôi vì sao lại trở nên thế này?”
Trút hết những uất ức vào anh, tôi quay lưng, chạy ra khỏi nhà.
Lạc Đình Phong không đuổi theo. Tôi cũng chẳng buồn quay lại xem phản ứng của anh ta thế nào.
----------
Mười một giờ đêm, tôi vẫn lang thang trên phố.
Mở máy điện thoại lên, thấy có tới bốn mươi bảy cuộc gọi lỡ của Lạc Đình Phong. Ngay lúc ấy, anh lại gọi đến. Tôi bực tức tháo cả pin điện thoại ra, bỏ vào túi quần.
“Lạc Đình Phong, đồ xấu xa.”
Tôi ngồi bệt xuống, dựa lưng vào một bức tường ố.
Tôi đang ở đâu? Đang làm gì thế này?
Tôi vốn là con gái ngoan dưới vòng tay ba mẹ, cớ gì thân gái đêm hôm khuya khoắt lại ngồi đây một mình?
Tại anh đấy, Lạc Đình Phong.
Càng nghĩ, tôi càng uất hận. Trí nhớ tôi tua ngược trở lại, từng chút một. Ánh mắt Lạc Đình Phong khổ sở nhìn tôi khóc. Thái độ kì lạ của anh. Câu anh hỏi tôi trong phòng, khi đang chườm nước lên má tôi. Mọi thứ, tôi dần dần nhớ lại.
Tôi vì sao lại để tâm tới Lạc Đình Phong nhiều đến thế? Tại sao lại giận khi anh ta làm mặt lạnh với tôi? Tại sao lại đỏ ửng má lên mỗi lúc anh ta trêu đùa? Chẳng phải tôi đã định trọn đời yêu Trình Thiếu Vĩ?
Tôi bỗng giật mình.
Bao lâu rồi tôi không nhớ đến Thiếu Vĩ? Bao lâu rồi trong đầu tôi chỉ lo đến chuyện của Lạc Đình Phong?
Cũng đã ba năm kể từ ngày anh đi, đến giờ vẫn chưa thấy tin tức. Có lẽ đã quên tôi rồi.
Tôi thở dài. Đúng là không nên tin vào một lời nói chẳng có gì đảm bảo.
“Này em gái, sao lại một mình thở dài ở đây thế này?”
“Cãi nhau với người yêu hả?”
“Đi bay với bọn anh không? Giải sầu tí?”
Tôi ngước lên nhìn. Bốn tên đàn ông mặt mũi nham nhở, mặc áo ba lỗ, tay chằng chịt vết xăm, đang đứng trước mặt tôi. Ánh mắt chúng nhìn tôi đầy nhục dục.
Thoáng chốc, tôi thấy sợ.
“Đi với anh nào”
Một tên đầu trọc nắm lấy tay tôi, kéo dậy.
“Bỏ ra.”
Tôi sợ hãi hất tay hắn, lùi vào trong góc tường.
“Kìa em gái, đừng sợ. Bọn này muốn giải sầu cho em thôi, cần gì cảnh giác dữ thế?”
Cả bọn cười vang khả ố. Tên đầu trọc nói xong, lao tới, ôm ngang eo tôi.
Tôi bị đụng chạm bất ngờ, vừa sợ, vừa tức giận, nhất thời không thể kiềm chế.
Bốp.
Tôi cho hắn một bạt tai, rất mạnh.
Cả bọn nhìn tôi kinh ngạc. Tên đầu trọc mắt vằn lên những lửa, xông tới bóp mạnh vai tôi.
“A, con ranh. Mày dám tát ông cơ à?”
Hắn ta hôn tới tấp lên mặt, lên cổ tôi. Tôi ra sức vùng vẫy chống cự. Cả bọn cùng xông vào giữ lấy tay tôi.
Tên đầu trọc tát vào mặt tôi, một cái tát nảy lửa.
“Trả lại mày đấy, con ranh”
Tôi xây xẩm mặt mày, thấy mắt mình như phủ sương. Máu từ khóe môi ứa ra. Đầu óc choáng váng, tôi ngất lịm đi trong tay chúng.
Lạ thay, trong cái khoảnh khắc hiểm nguy đó, tôi không nhớ đến Trình Thiếu Vĩ.
Trong đầu tôi chỉ xuất hiện nụ cười của Lạc Đình Phong. Nụ cười bay trong gió, nghênh ngang, bất cần.
----------
Tôi tỉnh dậy vì nghe tiếng đấm đá thùm thụp ngay bên tai, chát chúa. Chẳng biết tôi đã ngủ bao lâu rồi. Định ngồi lên, nhưng không được, cả thân dưới của tôi không hiểu sao đau ê ẩm. Rồi nhanh chóng, tôi nhận ra đồ đang khoác trên người tôi là một cái áo khoác đàn ông. Còn tôi, tôi không mặc quần áo, nằm sõng soài trên đường.
Tôi nhớ lại dần những chuyện vừa diễn ra. Cả người tôi run lên với ý nghĩ chuyện đã xảy đến với mình. Tôi hoảng loạn.
Huỵch.
Một bóng đàn ông ngã nhoài. Mắt tôi lờ mờ nhận ra trên mặt đất cách tôi không xa có mấy hình người nằm bất động. Rồi cái bóng duy nhất còn đứng chạy ào đến chỗ tôi. Tôi hoảng sợ, cố gắng đứng dậy, muốn chạy, nhưng không được. Người đàn ông kia lao đến, ôm chầm lấy tôi.
Đột nhiên tôi thấy ghê tởm, thấy buồn nôn. Tôi vùng vẫy, cào, cấu, đấm thùm thụp vào lưng anh ta, ráng đẩy ra. Miệng tôi gào thét, giọng lạc hẳn đi trong nước mắt.
“Không, buông tôi ra! Khốn nạn! Cút đi... Tránh xa tôi ra.... Đồ nhơ bẩn.... Đồ ghê tởm... Súc sinh...”
“Anh Đào, Anh Đào...” Anh ta hổn hển gọi tên tôi ”Anh Đào, là anh đây, là anh.”
Anh? Anh là ai?
Tôi ngừng vùng vẫy. Nhận ra bàn tay và mùi hương quen thuộc, tôi ngước lên nhìn.
”Lạc... Đình... Phong...?”
”Là anh, anh đây. Em không sao đâu, Anh Đào. Em sẽ không sao hết.” Anh gấp gáp trấn an tôi, trong mắt có nước. Nước từ mắt anh chảy ra, rơi tách trên mặt tôi, lăn xuống môi tôi. Ấm. Mặn. Tôi đưa tay lên, chạm vào bờ má anh.
“Anh... Đúng là anh rồi, Phong.”
Lòng tôi bỗng dịu lại. Chợt nghĩ, có anh ở đây rồi, tôi sẽ không sao hết.
“Ôm em... Ôm chặt em...”
Hơi thở tôi đứt quãng. Cảm nhận vòng tay anh siết chặt lấy mình, tôi an tâm thiếp đi. Chỉ còn mơ hồ nghe thấy những tiếng còi xe vang rộ.