Đọc truyện

Đông, Phong, Hạ, Vũ


Câu nói của Phong dường như là nút chai bật tung mọi thứ, Đông mím môi, nhưng không thể kìm lại được, Đông bắt đầu khóc...

Kỳ 2: Những con đường.

- Tớ được giải nhì quốc gia văn. Và tớ sẽ thi đại học sư phạm, khoa văn trong miền Nam.

Giọng nói con gái vang lên, rành rọt, dứt khoát và có phần bình thản đến ngạc nhiên. 

Đông thông báo như vậy, hiển nhiên như nó phải vậy. Cô bé nói thế, nhưng thực ra trong lòng đang thầm quan sát phản ứng của ba đứa bạn. “Hạ sẽ loạn lên, Vũ sẽ bất ngờ nhưng im lặng, còn Phong sẽ kỳ cục cho mà xem. Mà chẳng phải mình là người kỳ cục nhất sao”.

Thực ra thì, cả ba đứa bạn đều im lặng. Không hiểu vì bất ngờ quá, hụt hẫng quá, hay vì đã quá quen với những lời nói ít nhưng rất đáng quan tâm của Đông. Bỗng nhiên, không khí oi ả của trưa hè càng thêm ngột ngạt hơn, như bị ai đó bóp nghẹt, bức bí và không thể thoát ra.

Hạ chưa kịp vui mừng cho bạn đã buồn đến phát khóc. Đông sẽ vào Nam sao, ai sẽ ở bên cạnh, dạy nó làm những món đồ handmade tỉ mỉ đáng yêu, ai sẽ ở cạnh, cho nó mượn vai để khóc. Hạ và Đông, giống như hai mảnh ghép vậy, và Hạ biết, thiếu mảnh nào cũng sẽ rất đau. Vì mùa hạ sẽ chẳng còn trọn vẹn nếu không có mùa đông, người ta sẽ không thể nhớ nhung đến cái nắng chói chang nếu không có cái lạnh buốt giá đến thấu xương. Mà, với nó mùa đông cứ ở lại Hà Nội thôi, đừng di chuyển vào phương Nam đầy nắng làm gì….

Vũ có cảm giác như bị nghẹt thở, có ai đó đang treo nó lên, lơ lửng, bị lộn ngược xuống mặt đất, chóng mặt và hoa mắt. Tại sao lại là Sư Phạm? Tại sao lại là khoa Văn? Tại sao lại là miền Nam? Trong một giây phút nào đó, nó đang nghĩ đến cảnh nó và Đông học chung trường, hai đứa sẽ cùng nhau học hành, tâm sự, thi thoảng đưa nhau đến trường, rồi cùng nhau tham gia câu lạc bộ nào đó chẳng hạn. Rồi chẳng hiểu sao, trí não nó liên kết chuyện Đông và Phong cùng thi và học trong Nam. Chỉ là trùng hợp thôi ư? 

Phong định nói một điều gì đó, phá đi bầu không khí mệt mỏi này, rồi lại thôi. Nói gì đây, vì nói gì cũng là không hợp cả. Chúc mừng Đông sao. Hay là tỏ vẻ tiếc nuối. Nói kiểu gì cũng là giả tạo mà thôi, bởi lòng nó đang rất xáo trộn. Giờ thì nó đã hiểu cảm giác của Vũ mỗi khi nó đột ngột thông báo điều gì đó.  

Cảm giác không trọng lực và rất muốn về lại mặt đất. Lớp mười hai lạ thật, kỳ quái thật, bỗng nhiên bọn nó bị đẩy ra xa nhau, như những người lâu ngày mất liên lạc, và chẳng thể giống như những quả lắc, trở về vị trí cân bằng ban đầu. Một điều rất lạ đang dấy lên trong lòng nó. Có gì xót xa và tiếc nuối…


Cuối cùng, chính Đông mới là người lên tiếng:

- Này các cậu - Ba đứa ngẩng mặt lên, hướng mắt về phía Đông.

- Chúng ta mãi mãi là bạn bè thân thiết, phải không?

Hạ đã bắt đầu đỏ hoe mắt. Nó đổ tại bụi bay. Cũng phải, lớp mười hai mà, bụi bay vào mắt nhiều lắm, bay cả vào tóc, vào tim nó.

Đông vẫn điềm đạm, nhìn thẳng vào mắt những đứa bạn không thể thay thế, khẳng định chắc nịch:

- Dù thế nào, chúng ta vẫn có nhau, tớ tin như vậy. Đó là niềm tin mười mấy năm, không thể dễ dàng đổ sập được. Các cậu nhìn đi này…

Đông rút chiếc ví ra, ở trong đó có tấm ảnh bốn đứa trẻ con mẫu giáo, mặc quần đùi, toe toét nhe răng sún ra cười. "Nhất định mà, mãi mãi ở trong tim. Xin hãy hiểu cho tớ."

Mọi quyết định đều là những sự đánh đổi. Trong cuộc sống này, không biết đã phải đánh đổi bao nhiêu lần. Nó làm sao mà nhớ hết được. Nó chỉ biết rằng, mỗi lần đánh đổi, tim nó lại tấy đau lên, nhưng nó sẽ không khóc, nhất quyết không khóc, bởi vì nó cần là điểm tựa cho bạn bè, cho gia đình, cho cả chính bản thân nó nữa. Bởi vì nó nhớ lời mẹ dặn trước lúc mất, rằng nó là Đông, mùa đông cần phải gai góc, xù xì, cần biết ngoài lạnh trong ấm để kiên cường bước đi trong cuộc đời này. Nhưng mà, nó đâu có biết, mẹ đã không nhắc nó rằng, có đôi khi, hãy biết yêu bản thân mình, trước khi hy sinh cho người khác…

Mà, Hạ, Vũ, Phong sẽ hiểu cho nó, sẽ thông cảm cho nó, sẽ thương cho nó, phải không. Dù lần này, nó chẳng thể là chuyên gia giải cứu trái tim cho lũ bạn, thì các bạn cũng sẽ không oán trách nó, phải không. Bao nhiêu câu hỏi cứ vây quanh đầu Đông, khiến nó muốn chìm vào làn nước lạnh để xóa tan mọi thứ đang bủa vây.

- Haizz, có tí buồn đau, nhưng mà thôi, cứ phải chúc mừng Đông cái đã. Giải nhì cơ mà, oách xà lách thế chứ. Lại còn toàn quốc nữa. Giỏi thật đấy. Hehehehe.

Vũ nhoẻn miệng cười, thế là Hạ cũng cười theo, rồi Đông, rồi Phong. Cả lũ cùng cười vui, cùng trò chuyện, cứ như thời trẻ con vậy, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cứ như là chúng nó chẳng cần lớn, sẽ có một thế giới không tên, không tuổi, không thi thố, cho chúng nó chui vào, chơi với nhau, đùa cùng nhau, vậy là đủ mãn nguyện lắm rồi.


Dù sao thì, chúng nó cũng chỉ là những đứa trẻ mười tám tuổi mà thôi.

Trống đánh vào ca chiều. Mấy đứa tạm biệt nhau. Vũ định về, rồi chợt nhớ ra vụ bàn bạc của lớp. “Biết đâu bọn nó vẫn ở lại”. Nghĩ vậy, Vũ leo nhanh lên cầu thang. Lên đến cầu thang tầng 2, bỗng nhiên nó nghe tiếng nói rất quen. A, thằng Phong. Ơ, cả tiếng Đông nữa. Vũ đi tới, rồi bỗng khựng lại….

Trước mắt nó, hai đứa bạn chí cốt đang ôm nhau rất chặt, một thằng bé thường ngày tưng tửng, bỗng nhiên trở nên chững chạc và che chở, một cô bé thường ngày chín chắn và điềm đạm, bỗng nhiên trở nên bé nhỏ và yếu mềm… Không, không thể nào là cái ôm kiểu bạn bè được! Chỉ khi người ta có tình cảm đặc biệt với nhau, người ta mới thay đổi như vậy mà thôi…

Nó định xông tới cho thằng bạn một trận. Chính Phong, nó phải hiểu rõ nhất tình cảm mà Vũ dành cho Đông chứ. Huống chi bọn nó còn là bạn bè thân thiết, huống chi Vũ còn chưa có ý định từ bỏ. Như thế là quá lắm, không thể chấp nhận được. Hèn! Ném đá giấu tay! Không đáng mặt bạn bè! 

Vũ đỏ bừng mặt, nó có cảm giác tất cả cái nắng mùa hè nóng rát đang đổ dồn lên đầu nó, một cục đá to nặng đang đè nén trái tim nó, ngạt thở và buốt nhói. Nó bước tới, nhưng vừa thoáng thấy ánh mắt mệt mỏi của Đông, nó lại thôi… Lại mềm lòng, lại không nỡ… Nó im lặng rút lui, để lại đằng sau biết bao câu hỏi. Phải, Đông và Phong cùng nhau vào miền Nam không phải là chuyện vô tình, nhưng cứ cho là bọn nó thích nhau, tại sao Đông phải buồn bã đến vậy. Phải vui sướng và mừng rỡ chứ. Mà tại sao phải vào miền Nam, thích nhau sớm muộn nó cũng biết mà thôi, đâu có giấu được mãi. Bao nhiêu câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu nó.

Nó những tưởng, tình bạn của bọn nó rất giống thì hiện tại đơn, đơn giản, tin tưởng và luôn đúng như những chân lý vậy. Hóa ra không phải, tình bạn của nó - Đông - Phong rắc rối như mấy cái bài đọc hiểu chuyên ngành, nó tự tin quá đáng đáp án là A, nhưng Phong và Đông lại lạnh lùng chọn là D. Và giờ nó đang hoang mang, tình bạn của chúng nó sẽ đi đến đâu, là will hay won’t, hay là never…

Nắng hè có bao giờ dịu lại đâu… Hạ bước vào một lớp học vẽ. Địa chỉ này là Đông cho nó trưa nay, nghe nói là khá uy tín. Trong khi bạn bè đang miệt mài trong những lò luyện toán, văn, anh, lý, hóa, sinh, nó lại ở đây, trong một lớp học vẽ, với cái nắng hầm hập phả vào mặt liên tục.

- Chào chị, chị là người mới ạ?

Giọng một cô bé cất lên, trong veo, lảnh lót như tiếng chim hót vậy. Thật là dễ chịu. Hạ quay lại, cười tươi rói:

- Ừ, chị là người mới. Em thì sao? - Trước mặt Hạ là một cô bé có mái tóc đen nhánh, tết gọn gàng hai bên, mặc áo phông hoạt hình và quần yếm bò, đi đôi giày lười màu vàng. Trông thật giống cô bé Maruko ngộ nghĩnh quá đi.

- Em học được mấy tháng rồi ạ. Em tên là Thảo, Thu Thảo ạ. Thế chị thì sao? - Cô bé thân thiện bắt chuyện với Hạ.

- Chị tên là Hạ, cái mùa đáng ghét này này. Mà sao em biết là chị, nhỡ may bằng tuổi cũng nên. - Ánh mắt Hạ hấp háy vui, cô bé này đáng yêu quá, mới gặp đã thấy dễ chịu mát lành rồi. Đúng là một ngọn cỏ xanh tươi hiếm hoi trong cái nắng oi ả này.

- Hì, chị mặc đồng phục lớp của học sinh cuối cấp kia kìa, em cũng học trường này mà! - Cô bé tinh tế thật đấy.

- Ô, thế Thảo học chuyên gì vậy em. Mà em học lớp 10 hay 11? - Hạ cảm thấy một điều gì đó đang âm ỉ reo vui trong lòng: một cô bé đáng yêu, lại còn học cùng trường nữa chứ.

- Em học lớp 10. Em học chuyên Địa chị ạ. Hihi. Chị mau vào đi, thầy sắp đến rồi này.

Thảo kéo tay Hạ vào trong lớp, còn cho Hạ mượn giấy và chì nữa. Cô bé này tốt bụng như tên vậy, tấm lòng thơm thảo quá, ngoan ngoãn nữa. Thảo mới học có mấy tháng mà Hạ đã thấy vẽ đẹp ghê, đúng là người có khiếu có khác. Tự nhiên Hạ thấy buồn buồn… 

- Chị đừng lo, ai mới đầu cũng thế mà. Mới đầu em chẳng biết gì cả, cầm chì còn để gẫy cơ mà. Cứ chăm chỉ tập luyện, sẽ tiến bộ thôi. Em tin là như vậy. 

- Ừa - Hạ vẫn buồn buồn - Chị sẽ cố gắng. Chỉ là chẳng biết có còn thời gian mà cố gắng không nữa…

- Không thử sao biết, nên cứ phải thử chứ chị. Hồi em mới học, ai cũng ngạc nhiên lắm, vì chuyên Địa mà, lại đi học vẽ, còn muốn thi mấy trường mỹ thuật nữa chứ.

- Thế sao em không học mấy môn xã hội, hay là em không thích? - Hạ băn khoăn, chuyên Địa thì phải thích Địa chứ, cô luôn mặc định như vậy mà.

- Em có thích, nhưng em còn thích vẽ nữa. Ý em là một người có thể có nhiều sở thích đam mê ấy, làm gì có khuôn mẫu đâu. Em nghĩ đơn giản là, mình thích gì, mình làm nấy, cố gắng và kiên trì, nhất định sẽ thu được về cái gì đó.

- Cái gì đó là thành công ý hả?

- Không, chưa chắc đã thành công đâu. Thảo lắc đầu, hai bím tóc lúc lắc theo. Cái gì đó là khi nghĩ về, mình thấy vui vui thôi, cho mình thêm một vài kinh nghiệm chẳng hạn, hoặc vài người bạn tốt. Đấy, thế là vui rồi mà chị.

Thảo trong sáng quá, à không, phải là trong veo và tinh khôi mới đúng, và luôn nhiệt tình sôi nổi. Đúng là tuổi trẻ. Hạ giật mình, nó cũng trẻ mà, nó còn chưa tròn 18 tuổi đấy thôi, sao nó lại ủ rũ mệt mỏi rệu rã thế này, như một người đã nhiều năm ngược xuôi vậy. Áp lực thi cử đã biến nó trở nên như vậy sao? Hay vì từ trước đến nay nó quá vô lo vô nghĩ, lạc quan quá mức, nên bây giờ, đối diện với những ngã rẽ, những chọn lựa, nó chùn chân chẳng biết đi hướng nào cả.

Nó chợt nhận ra, sẽ có lúc, trong cuộc đời nó, bây giờ và cả sau này, nó sẽ phải tự chọn đường, bạn bè gia đình không thể làm thay hộ nó, không ai nắm tay nó suốt để chỉ dẫn từng li từng tí, tỉ mỉ chu đáo. Như thế nghĩa là nó đang lớn, một sự lớn cần thiết mà bấy lâu nay, được chở che bảo vệ, nó chẳng hay biết nhận ra. Nó sợ đi lạc đường, nó sợ một mình đứng giữa đất trời mênh mông, nó sợ cảm giác cô độc, nó sợ vấp ngã. Nhưng như bé Thảo nói, nó phải thử, nó phải cố gắng và kiên trì, nó phải... phải...

Phải làm nhiều điều lắm, nó mới có thể có lúc đứng vững bằng chính đôi chân của mình. Rồi nó chợt nhớ những lần ương bướng tranh cãi với mẹ, mẹ hay nhẹ nhàng bảo nó rằng: Rồi con sẽ hiểu, khi con lớn khôn. Khi con mười tám, mọi sự sẽ kỳ lạ lắm. Nó thì cứ phụng phịu, cười hihi và trẻ con làm nũng mẹ. Giờ thì nó đã hiểu rồi.

Thì ra, tuổi mười tám mang đến cho nó thật nhiều điều, hơn cả một kỳ thi, hơn cả những điểm số, hơn cả những lo âu. Tuổi mười tám, thành công không phải là thi thật oách, điểm cao chót vót, đỗ trường oai.

Tuổi mười tám, có đôi khi, thành công chỉ đơn giản là trải nghiệm. Đó là lớn. Là thử. Là ngã. Là đứng dậy. Và mỉm cười. Vậy thì, tuổi mười tám kỳ lạ của nó, ắt hẳn còn những điều thú vị để khám phá lắm. Vậy thì, đừng muộn phiền và lo âu.

Hạ vui vẻ cùng bé Thảo đi lấy xe, con bé còn phấn chấn đến mức quyết định rủ Thảo đến quán trà quen uống nước cho đỡ mệt. Và cô bé chuyên địa nhận lời.

- Quán này chị hay đến với mấy đứa bạn thân lắm, yên tĩnh mà nhạc cũng hợp tai nữa em ạ. Em gọi đồ đi - Hạ hồ hởi.

- Hi, chị gọi trước đi, có món gì ngon giới thiệu em.

- Ừa, thế hai trà sen em nhé - Hạ vẫy người bồi bàn gọi đồ.

- Vâng chị ạ. À, năm nay em được tham dự ban tổ chức chương trình chia tay của học sinh lớp 12 đấy chị. Bọn em đang lên chủ đề chị ạ. Nhưng mà cũng khó, các anh chị cứ cãi nhau loạn xị cả lên.

- Hehe, thế là em trong Đoàn trường hả. Có biết anh Vũ không?

- Có chứ chị - Mắt Thảo sáng lấp lánh, hào hứng. Anh ý giỏi lắm chị ạ, sắp xếp mọi việc đâu ra đấy. Em ngưỡng mộ lắm luôn, chẳng biết bao giờ được đỉnh như vậy. Bỗng dưng Thảo nói nhanh nhảu, như là đang che giấu một điều gì đó.

- Thế hả em? - Hạ nháy mắt tinh nghịch, có vẻ như bé Thảo có cảm tình đặc biệt với thằng bạn ông già của nó - Nó là bạn thân chị đó. Từ bé cơ.

Thảo nào, khi bước vào quán, cô bé đã cảm thấy rất quen thuộc, thì ra là đã được anh Vũ siêu nhân của nó kể mấy lần. Anh Vũ trong mắt Thảo là một người giỏi giang, khiêm tốn, lại còn chu đáo cẩn thận nữa. Hồi mới vào Đoàn trường, Thảo lúng túng mọi việc, có lần tổ chức đêm lễ hội Halloween, nó suýt bất cẩn làm sập hệ thống điện của chương trình. Sau đó, nó bị các anh chị mắng ghê lắm, nước mắt rưng rưng, may mà có anh Vũ nói giúp. Cuối buổi họp, anh Vũ còn gặp riêng Thảo, an ủi động viên. Thảo nhớ như in, nó cứ thút thít mãi (xấu hổ ghê), anh Vũ liền hát cho nó nghe, vừa hát vừa nhảy, làm điệu bộ lúc lắc, thật sự rất đáng yêu.

"Mây làm vơi nắng giữa đệm trời xanh

Khẽ thì thầm nhỏ to một điều rằng bạn có đang buồn

Bạn có đang giận hờn một ai

Gió khẽ nói rằng là kẻ đáng ghét

Cứ mãi luôn thích khóc nhè thôi

Muốn gửi đến bạn một khúc ca này.. "

Vậy là cô bé có hai bím tóc xinh xắn cứ ngồi đó, nước mắt tự khô trên má lúc nào không biết… Ngoài kia, những tia nắng cũng như đang nhún nhảy theo điệu nhạc, theo tâm hồn trong trẻo của cô học trò nhỏ…

Trong quán, những bản nhạc không lời vẫn vang lên dìu dặt, làm nền cho hai cô bé ngồi cạnh cửa sổ ríu rít nói chuyện về một người đặc biệt .

Phong đạp xe về nhà. Năm tiết trôi qua trong mệt mỏi và uể oải, nó chỉ nghe thấy tiếng giấy sột soạt, tiếng thầy cô, tiếng lũ bạn nhộn nhạo trong những giờ nghỉ giữa tiết. Nhưng tuyệt nhiên nó không hiểu nội dung của tất cả mọi thứ. Giống như nó đang xem một bộ phim câm vậy, à không, nó đang bị bắt buộc xem, như thế có đáng buồn không.

Khoảnh khắc Đông khóc nấc lên, nó trở nên lúng túng không biết làm gì… Nó định pha trò cười cho cô bạn nín khóc, nhưng đầu nó trống rỗng… Tay chân như thừa thãi, đúng là thừa thãi thật, vì nó cứ đứng trơ ra nhìn Đông khóc... Giá mà nó không hẹn Đông ở lại gặng hỏi, chắc cũng không đến mức khó xử như thế này…

- Sao cậu lại vào Nam thế Đông? Hehe. Có phải thích anh nào hay ho rồi không?

- Chả liên quan. Cậu nhí nhố ghê. Đông hơi bực mình, chuyện gì Phong cũng đùa được sao?

- Ơ, thế là gì vậy? - Phong gãi đầu gãi tai, nó không dám trêu thêm nữa, sợ Đông giận dỗi.

- Chả gì cả, tớ chưa muốn nói, cậu đừng hỏi nhiều làm chi. Tớ đang mệt mỏi áp lực lắm rồi.

Đông quay đi, nhưng Phong đã kịp đuổi theo, đứng chắn trước mặt Đông:

- Nói đi mà, nói một xíu cũng được, tớ sốt ruột lắm. Mà dù gì cũng nên nói với bọn tớ chứ, cậu không thấy lúc nãy Hạ rơm rớm à? Phong buột miệng

Câu nói của Phong dường như là nút chai bật tung mọi thứ, Đông mím môi, nhưng không thể kìm lại được, Đông bắt đầu khóc. Nhìn Đông khóc rất thương, như thể việc khóc là một điều nằm ngoài tầm kiểm soát, cô bé không dám khóc to, cứ mím môi lại, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, vai rung lên bần bật. Mắt nhắm chặt, Đông cúi đầu xuống, và những giọt nước mắt mặn môi vẫn tiếp tục rơi không ngừng. Người Đông lạnh toát.

Bỗng nhiên, một luồng hơi ấm bủa vây lấy cô bé. Cũng chẳng có ý định kháng cự, cô bé dựa đầu vào vai người đối diện. Tai như ù đi, nhưng Đông vẫn còn kịp nghe được một giọng nói rất ấm áp nhẹ nhàng:

- Tớ xin lỗi… Cứ khóc đi, chỉ cần khóc xong sẽ lại mạnh mẽ như cậu vẫn thế…

Phong cứ ôm Đông như vậy, nó cảm thấy cô bạn bé nhỏ quá, và nó cần che chở bảo vệ bạn mình. Người Đông mềm nhũn, như chỉ chực tan ra. Những giọt nước mắt càng thấm vào áo, nó càng thấy xót xa, nó càng thấy tim mình đập nhanh hơn, mạnh hơn…

Rồi tim nó như khựng lại, khi nhìn thấy Vũ đang đứng chôn chân nhìn cảnh tượng này…

Nhưng …

Nó sẽ không buông tay…

Thà nó bị hiểu lầm, còn hơn để Đông bị khó xử, hay bỏ rơi cô bé …

Hoặc là bởi vì, khi cô bé trong vòng tay nó, nó cảm nhận được một tình cảm rất khác, đang trỗi dậy trong lòng, mà dường như nó cố che giấu bao lâu…

Phong bừng tỉnh. Một tiếng kíttttt dài khô khốc vang lên. Nó vừa suýt đâm vào một chiếc xe máy đi ngược chiều. Người trên xe khó chịu quay lại: "Muốn chết à?"

Phong lẳng lặng đi tiếp.

Nó luôn là thế. Nó không thích tranh cãi gây sự, nhường được thì sẽ nhường. Nó luôn trưng ra trước mọi người một bộ mặt vui vẻ và phớt đời. Vì nó nghĩ, cuộc sống nhiều chuyện phức tạp, nếu nó trầm tư hay ủ dột, mọi thứ sẽ còn rắc rối đến cỡ nào. Nên nó luôn chào cuộc đời với một thái độ bình thản mà cũng cực thách thức. Mọi người tranh luận, nó cũng chẳng đổ thêm dầu, trong hàng tá suy nghĩ đang lởn vởn trong đầu, nó chọn ra cách nào đơn giản nhất với nó - hoặc là kỳ quặc nhất với lũ bạn. Nó cứ cười, cứ cười, và nó luôn vượt qua mọi chuyện bằng những nụ cười. 

Con đường của một đứa mười tám tuổi như nó còn dài lắm, nhưng nó sẽ không bỏ cuộc. Và cả bạn bè nó cũng không được bỏ cuộc. Nó mở điện thoại, nhắn tin cho Vũ : "Mai mày rảnh không? Gặp nhau nhé. Vẫn quán cũ."

 "Trên đời này làm gì có đường. Người ta đi mãi thì thành đường thôi".


Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com

The Soda Pop