Ring ring
Đọc truyện

Đôi Mắt Của Hầu Gái


Có thể đây chỉ là một câu chuyện cổ tích ngoài đời thật, có thể bạn thấy nó giống như một mô típ nào đó nhưng mong rằng những cảm xúc mà bạn có được khi đọc câu chuyện này sẽ khiến các bạn cảm thấy hài lòng.
Cô là một cô gái nhỏ, cũng đã từng yếu ớt và nũng nịu khi còn được ấu yếm trong vòng tay của cha mẹ. Nhưng cuộc đời luôn bắt cô phải lựa chọn, cô lựa chọn cách để bảo vệ người thân của cô, lựa chọn cách tốt nhất cho tất cả.
Sóng gió khiến con người cô thay đổi.

Phần 1: Nỗi đau

Chương 1: Bán con
An Ninh ngồi bên cạnh giường, hai bàn tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng nâng niu cánh tay xinh xắn bé bỏng của đứa em vừa mới chào đời chưa đầy một tháng tuổi.
- An Ninh à! – Ông Nguyễn đặt trước mặt An Ninh một bộ đồ mới rồi nhìn cô chăm chăm.
- Có chuyện gì vậy cha? – Biết có chuyện chẳng lành, An Ninh cố víu lấy tay người mẹ đang nằm liệt giường mong được sự giúp đỡ.
- Con chuẩn bị đồ đi nhé.
- Chuẩn bị đồ? Làm gì hả cha? – Cô bé vẫn cố tỏ vẻ không biết chuyện gì, bản thân cô sợ đối mặt với cái sự thật khốc nghiệt mà cha cô sắp nói.
- Ta đưa con vào nhà họ Lưu. – Ông im lặng nhìn xuống sàn nhà, hai tay vẫn run run.
- Cha bán con thật sao? – An Ninh ngồi sụp xuống trước mặt cha, lay lay vạt áo ông, mong mỏi ở ông sự thay đổi nhưng đôi mắt ông vẫn nhắm nghiền, một sự quyết tâm cao độ.
Đây không phải là lần đầu ông đề cập đến chuyện đưa An Ninh vào nhà họ Lưu, cũng đã đôi ba bận ông có ý định đó nhưng rồi dần dà lại thương con không dám nói ra lời. Nhưng giờ đây khi vợ ông liệt giường, đứa con mới sinh đỏ hỏn còn khát sữa mẹ, gia cảnh chẳng đủ ăn, đến ngay tấm áo mới ông mua cho con trước khi để nó đến một nơi xa lạ ông cũng phải đi vay mượn khắp nơi.
- Con à...– Người cha rơm rớm nước mắt nhìn đứa con gái lớn. An Ninh là đứa con gái duy nhất và cũng là đứa hiểu chuyện nhất trong nhà. Ông nhìn sâu vào đôi mắt đang ầng ậng chực tuôn ra những dòng lệ có thể khiến ông xé lòng nhưng ông vẫn phải nhìn nó, vẫn phải thể hiện ra mặt cái sự quyết tâm để An Ninh của ông có thể dứt tình mà rời xa gia đình.
- Con không muốn đi đâu, con muốn ở nhà với cha cơ...– Cô bé ôm chặt lấy cha, hôn vội lên gương mặt gầy guộc hốc hác đen sạm của ông...Nước mắt lưng tròng từ khi nãy giờ đã đẫm cả hai má, thấm rát cả làm da trắng hồng của cô bé.
- Con ơi...con nghe cha, con vào nhà họ nghe lời thì con sẽ được ăn no mặc ấm...nhà mình nghèo quá, các em con còn quá nhỏ...– Ông vỗ nhẹ vào lưng con gái, cầu xin ở nó một sự thông cảm và thấu hiểu. Chính lòng ông cũng quặn lại, cũng đau đớn đến từng khúc ruột khi chỉ còn vài giờ đồng hồ nữa thôi, ông sẽ chẳng còn được nhìn thấy nó lớn lên từng ngày, chẳng còn thấy được sự thay đổi trong đôi mắt đẹp tuyệt vời của nó nữa.
- Con sẽ không đi học nữa, con sẽ đi làm cùng cha...xin cha đừng bán con đi. – Cô bé vẫn van nài cha mình, cô quỳ xuống dưới chân cha, hai tay chắp lại rồi lại níu lấy gấu quần sờn vải cũ kỹ của cha. Nhưng đáp lại mọi điều nó làm chỉ là sự im lặng. An Ninh biết, cha cô cũng đang rất đau đớn.
- Con thương mẹ, con thương cha, con thương em con. Không có tiền, chắc em con chết mất. – Lúc này đây, cha nó cũng đang quỳ trước mặt nó, ông van lơn đứa con của mình, ông cũng chắp tay lạy nó, vuốt vuốt gương mặt ngây dại, đôi mắt trong veo như sương sớm và mái tóc dài đen láy của con.
Nó chợt nghĩ ra điều gì đó, nó đến bên giường, nơi mẹ và em nó đang nằm, đứa em đỏ hỏn đang thoi thóp từng ngày vì căn bệnh viêm phổi cấp, đứa trẻ mười hai tuổi ngồi cạnh đang nắn tay chân cho người mẹ bại liệt. An Ninh vuốt nhẹ má đứa bé đang nằm cạnh mẹ, thằng nhóc khẽ cựa mình cất tiếng e é, khìn khịt, cô bé mỉm cười nhìn đôi mắt nhỏ xinh xinh khẽ rung rung, hơi thở nóng hổi phả vào ngón tay cô. Đứa nhóc ngồi bên cạnh giường xoa bóp cho mẹ, là đứa em thứ hai của An Ninh, thằng nhóc An Bình mười hai  tuổi mặt vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện, An Ninh đưa tay ra đánh nhẹ vào vai em một cái rồi sụt sùi nghẹn ngào nói: 
- Ở nhà một ngày phải lau người cho mẹ hai lần, tối nhớ nhắc cha thay đồ cho mẹ, khi nào em khóc thì cho tay vào miệng nó xem nếu nó ngậm tay em thì là nó đói, phải cho ăn ngay. Mẹ không có sữa, cách pha sữa bột chị dạy em rồi, không được cho An Hòa uống sữa lạnh. Khi nào An Hòa khịt khịt mũi nhiều thì phải vỗ nhẹ vào lưng em, đừng để nó không thở được. – An Ninh cứ dặn dò trong vô thức, hai hàng nước mắt lại chực ùa ra khi nhìn thấy thằng em trai nhỏ mười hai tuổi thơ dại gật đầu như không có chuyện gì. Mẹ nó cũng nhìn nó, bà không nói được, bà cũng không thể cầm tay nó lần cuối, điều duy nhất bà có thể làm là khóc, là ư...ư...trong miệng, là chớp mắt với nó. Nhiều lúc bà muốn mình chết đi, chết đi để cha con nó đỡ khổ, nhìn nó, nhìn đứa con vừa tròn mười lăm tuổi của bà phải bị bán đi như một món hàng, lòng bà quặn đau.
Nó không khóc nữa, lẳng lặng vào trong lấy mấy bộ quần áo tươm tất nhất rồi theo cha qua nhà họ Lưu...
Khi nó bước ra cửa, nó nghe thấy tiếng ư ư thút thít của mẹ và tiếng gọi khe khẽ của thằng em trai. Đến khi thấy chị xách đồ đi, nó mới biết là chị nó bị đưa đi đến nhà người khác. Từ vài bữa trước, nó cũng nghe thoang thoáng cha nó nói chuyện với chị nhưng khi đó nó vẫn an tâm vì chị nó kiên quyết lắm, nhưng giờ nhìn thấy chị cầm cái túi đứng đợi cha ở cửa thì nó biết rằng chị nó sắp rời xa nó rồi.
- Chị Ninh!...Chị Ninh ơi!
An Ninh nuốt nước mắt vào trong lòng rồi theo cha đi nhanh ra khỏi nhà...
Và rồi cuộc đời cô bé lật sang trang mới từ đây...

An Ninh và cha đứng trước một ngôi nhà lớn, nơi có những bức tượng đồng đen to cao ngất ngưởng, những cây cổ thụ cao lớn được cắt tỉa và uốn đầy nghệ thuật. Ông Nguyễn buông tay con ra rồi rón rén bấm chuông, trong một giây lưỡng lự, ông đã định lùi xuống cầm tay con dắt về, nhưng nghĩ đến hai đứa nhỏ cùng người vợ ốm đau ở nhà, ông lại nuốt nước mắt mà bấm chuông.
Hồi chuông vang lên, một lúc sau, một giọng nói nghiêm trang phát ra qua chiếc máy: 
- Ai đấy?
- Dạ, thưa bà, tôi là Nguyễn, hôm nay tôi đưa cháu An Ninh đến như đã hẹn ạ...
Cánh cổng lớn mở ra, người bảo vệ chỉ đường cho cha con An Ninh vào trong nhà. Căn biệt thự nằm trên ngọn đồi rất lớn, phải đi bộ mười phút hai cha con mới thấy được cánh cửa, nơi vị quản gia đang đợi.
- Chào bà.
- Đây là An Ninh đúng không?
- Vâng thưa bà. – Ông Nguyễn đẩy An Ninh lên phía trước rồi lại rụt rè lùi về phía sau một bước, ông không muốn đứng gần con quá, sợ mình không nỡ rời xa mà ôm lấy nó.
Bà quay qua An Ninh hỏi. Đôi mắt già nua nhăn nheo đầy vết chân chim ngắm cô bé hồi lâu.
- Con tên An Ninh đúng không?
An Ninh lễ phép cúi chào. Hai tay vẫn ôm chặt chiếc túi bên trong đựng vài bộ quần áo cũ cha chuẩn bị cho.
- Dạ vâng, con tên Nguyễn An Ninh ạ.
- Con bao nhiêu tuổi?
- Dạ, mười lăm.
Bà nhìn cô bé một hồi rồi quay đi. Cô bé không xinh xắn lắm, nhưng bù lại, được ông trời ban cho đôi mắt rất đẹp, đôi mắt làm điên đảo tâm can bất cứ ai nhìn vào nó, đôi mắt biết nói.
- Con vào trong đi, ngồi ở chiếc ghế bên góc trái sảnh lớn đợi ta. Ta nói chuyện với cha con xong sẽ vào ngay.
Cô bé chào từ biệt cha, cô không ôm ông lần cuối mà đi vội vào trong. Ngoái lại nhìn, cô thấy người quản gia đang đưa cho cha cô một chiếc phong bì. Vậy là xong. Từ giờ cô không còn là Nguyễn An Ninh, con gái của ông Nguyễn nghèo khổ nữa mà là Nguyễn An Ninh – người hầu của dòng họ Lưu lừng lẫy.

 

Chương 2: Người mới, việc mới.

Những cơn mưa đầu mùa hạ luôn làm cho không khí trở nên ẩm ướt, gột trôi lớp đất dưới gốc những cây cổ thụ khiến rễ của chúng càng trơ ra gai góc. Bụi hoa dại mọc ở góc vườn mới ngày nào giờ đã lớn bổng, đơm hoa trắng xóa mặt đất, tuy hoa không có hương thơm ngào ngạt như những loại hoa cảnh quý hiếm đẹp đẽ khác nhưng bà chủ nhà họ Lưu thích nó vì vẻ đẹp đơn giản thuần túy của nó, chính vì vậy bà không cho người nhổ nó đi, bà muốn giữ lại cho khu vườn rộng lớn thêm phần vui mắt.
An Ninh giống như những bông hoa nhỏ đơn giản ấy, chỉ là những bông hoa dại nhưng có sức sống mãnh liệt, bông hoa trắng muốt thuần khiết như tâm hồn của cô. Sống ở nơi xa lạ trong suốt những năm tháng qua, tuy không phải lo nghĩ đến cơm ăn, áo mặc, vẫn được học hành đầy đủ nhưng không một giây phút nào cô nguôi ngoai nỗi nhớ nhà. Hàng đêm An Ninh vẫn tưởng tượng ra gương mặt ông Nguyễn ngồi trước cửa nhà với điếu thuốc trên tay, tuổi của ông không phải quá lớn nhưng những nỗi nhọc nhằn của cuộc đời, mải mê với tiền bạc khiến ông già đi và sự khắc khổ đeo bám trên gương mặt ông. An Ninh nhớ cả tiếng khóc của đứa em nhỏ, tiếng thằng em trai léo nhéo gọi chị và cả ánh mắt bất lực của người mẹ. Cũng chính vì gia đình nhỏ nghèo khổ đó mà trong lòng An Ninh không biết từ khi nào có sự quyết tâm rất lớn, cô cố gắng học tập thật tốt, làm tròn mọi nhiệm vụ thật tốt để mong cho tương lai cô sau này được sáng lạn hơn.
Trong phòng khách, người con trai cả của Lưu gia đang cầm tập hồ sơ của các cô hầu gái nhìn qua một lượt..
Cậu là Lưu Thiên Minh – một chính khách cấp cao, tính tình khô khan, cứng nhắc, luôn nhìn đời theo kiểu phức tạp hóa; là người kỹ tính và nghiêm túc. Cậu nhìn qua một lượt rồi dừng lại ở An Ninh. Có vẻ cậu rất ưng ý.
- Cô gái này có đôi mắt thật đẹp, rất đẹp, một đôi mắt như thế mà làm hầu gái thì thật phí! – Rồi cậu lướt qua cô và dừng lại ở Kim Oanh, cậu chọn Kim Oanh.
Người tiếp theo chọn lựa là cô ba, cậu hai nhường cô ba chọn trước. Cô ba tên đầy đủ là Lưu Thiên Mai, là người đỏng đảnh nhưng khá tốt bụng, thích những gì dễ thương, vui nhộn, cô không coi hầu gái như một người hầu mà luôn coi họ như một người bạn trung thành.
- Tôi sẽ chọn Hà Anh, trông cô ấy thật dễ thương, tôi thích nụ cười của cô ấy.
Giờ chỉ còn lại An Ninh và Huệ Ân, cũng chỉ còn hai cậu chủ. Cậu hai Lưu Thiên Bảo là một tay chơi có hạng, tính tình phóng túng, trăng hoa, không ít lần gây rắc rối cho Lưu gia, hơn nữa, các cô hầu gái đều sợ phải hầu hạ một kẻ như thế.
- Tôi thật sự cảm ơn anh cả, anh đã không chọn An Ninh, tôi để ý cô ấy từ đầu tới giờ, đúng như anh nói, tôi như bị mê hoặc bởi đôi mắt của cô ấy.Tôi chọn An Ninh.
Huệ Ân thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô cũng lo lắng cho An Ninh. Rơi vào tay cậu Thiên Bảo thì khác gì thỏ rơi vào tay cọp. Còn An Ninh, cô chẳng hề có hứng thú với việc ai chọn mình, đối với cô thì ai cũng như nhau cả. Cuộc đời cô sang một trang mới từ ba năm trước, cô bé Nguyễn An Ninh đa cảm của ngày trước giờ đã chẳng còn nữa, giờ cô trở nên lạnh lùng hơn, vô cảm hơn. Cô khẽ cúi chào cậu hai, ánh mắt nhìn xuống.
Vậy là cuộc chọn lựa kết thúc, cuối cùng ai cũng đã có chủ, năm cô hầu gái trở về nơi ở tạm dọn đồ tới gần phòng của chủ nhân mới để tiện việc phục vụ.

Công việc của một hầu gái như An Ninh là gì? Là chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ, quần áo, cuộc sống sinh hoạt, sức khỏe của chủ nhân...
An Ninh đang nhẩm lại quy định của hầu gái thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
- Vâng tôi nghe...
- Cô qua đây ngay nhé An Ninh! – Là cậu Thiên Bảo.
Cô đẩy cửa bước vào căn phòng hoa lệ. Căn phòng mang phong cách châu Âu cổ với nội thất mạ vàng sang trọng. Mọi thứ đều sáng loáng và thoảng mùi thơm dịu nhẹ.
- Cô hơi chậm đó, An Ninh à.
- Cậu chủ có gì cần căn dặn ạ?
- Để chúc mừng cô thôi, chúc mừng cô đã trở thành người của Thiên Bảo này. – Cậu vừa nói vừa đưa cho cô một ly rượu.
- Thưa cậu, đây là trái với quy định làm việc, chúng tôi không được phép nhận bất cứ thứ gì có giá trị từ phía chủ nhân, càng không được phép uống rượu trong khi làm việc.
- Ồ...đừng cứng nhắc như thế, nó chỉ làm cô và tôi thấy mệt mỏi hơn thôi.
- Thưa cậu, quy tắc được đặt ra là để chúng tôi tuân theo, xin cậu đừng làm tôi khó xử.
Cậu Thiên Bảo tiến lại gần An Ninh, ghé sát gương mặt trắng mịn của cô...
- Cô biết là...cô rất đặc biệt không hả An Ninh?
An Ninh lùi lại, cố giữ vẻ bình tĩnh.
- Mong cậu chủ đừng đi quá giới hạn giữa người hầu và chủ nhân.
Cậu kéo cô vào gần mình hơn, hít lấy một hơi dài hương thơm trên cơ thể An Ninh.
- Nếu lúc sáng...anh cả mà chọn cô...chắc tôi sẽ đánh nhau với anh ấy để giành cô lại...cũng may...anh ấy không phải là một kẻ thích sắc đẹp...
Một lần nữa cô cố đẩy cậu ra, lần này cô kiên quyết hơn.
- Nếu lúc sáng, cậu cả chọn tôi, thì giờ chắc tôi không phải khó xử như vậy, mong cậu đừng khiến tôi khó xử.
Thiên Bảo buông cô ra.
- Thôi được, không đùa với cô nữa...dù sao tôi cũng không phải là kẻ thô bạo với người mới. Rồi cô cũng phải cho tôi cái tôi muốn thôi...– Thiên Bảo cười khẩy.
- Cậu không có dặn dò gì, vậy tôi xin phép trở về phòng.
An Ninh định bước đi thì Thiên Bảo gọi giật lại: 
- Khoan đã...
Cậu vứt lên mặt bàn một thẻ mua hàng và dặn An Ninh: 
- Tới cửa hàng ở địa chỉ trong tấm card này, mang về cho tôi mấy bộ đồ ngủ, càng sexy càng tốt. Cứ lấy số đo của cô làm chuẩn là được.
Cô cầm tấm thẻ bước ra khỏi phòng. Mặc dù không hiểu cậu chủ của mình muốn gì nhưng đó là quy định, cô không được phép hỏi gì mà phải tuân theo mọi mệnh lệnh của chủ nhân.

Hơn một giờ sau cô về tới nhà, lúc này mọi người đã đi nghỉ hết, hành lang dài cũng tắt bớt đèn. Cô đi men theo bên có ánh sáng để có thể nhìn rõ đường. Đột nhiên, một cánh cửa bật mở khiến An Ninh giật mình làm rơi túi đồ, mấy bộ đồ rớt ra ngoài.
Đó là cánh cửa phòng cậu út...cậu đang tựa người vào tường lẳng lặng nhìn An Ninh nhặt đồ.
- Xin lỗi vì đã làm cậu giật mình...Chúc cậu ngủ ngon.
An Ninh toan rời khỏi thì bị câu nói của cậu út gọi lại: 
- Không ngờ hầu gái của anh hai lại nhanh nhẹn vậy...Đã biết chuẩn bị cho mình những bộ đồ khêu gợi ngay từ ngày đầu...Quả là không tồi. Lại còn là nhãn hiệu đắt tiền nữa...Chắc chắn cái thẻ nằm đâu đó trong túi cô là của anh Bảo.
Cô quay lại, định giải thích nhưng quy định vẫn là quy định, cô không được phép làm như vậy.
- Xin cậu út đừng hiểu lầm, chúc cậu ngủ ngon. – Nói rồi cô đi thẳng.
Đây là lần đầu cô đụng mặt cậu út, ngay lần đầu đã không mấy tốt đẹp. Cậu út nổi tiếng khó tính, cô thấy cần cẩn thận mỗi khi gặp cậu ấy...không nên để cậu ấy hiểu nhầm bất cứ điều gì, như vậy sẽ rất bất lợi cho cô sau này.

Cuộc sống của một hầu gái cô từng tưởng tượng giống như quản gia...được tôn trọng, được tín nhiệm và có gì đó mực thước. Nhưng ngay lúc này đây, cô đang phải làm cái trò ngu ngốc nhất hành tinh.
Tiếng động vẫn phát ra đều đều trong căn phòng sang trọng của cậu hai. Đã ba đêm rồi cô không được ngủ, vì cô là hầu gái nên tất cả những gì chủ nhân nói đều là mệnh lệnh. Ngay cả việc đứng ngoài cửa canh cho cậu ấy âu yếm các cô gái trong phòng. Gia quy không cho phép đưa người lạ vào nhà mà chưa được cho phép của bậc trên. Nhưng bằng cách nào đó, các cô gái chân dài kia vẫn lọt được vào phòng cậu hai và luôn ở lại qua đêm.
An Ninh tựa vào tường. Đúng là thức lâu mới biết đêm dài. Ban ngày thì bị coi như người sai vặt, lấy hết cái nọ đến cái kia, mua hết thứ này đến thứ khác. Ban đêm thì làm chú lính chì dũng cảm canh gác cho sự thác loạn của chủ nhân. Bóng tối bao trùm tất cả như đang dần lấy đi sức lực của An Ninh...Cô thở dài một cái rồi quay sang nhìn cánh cửa phòng của Huệ Ân, nó đã tắt đèn từ lúc nào, cô ấy chắc nhàn lắm, không phải trực đêm như An Ninh. Rồi An Ninh nhìn qua phòng cậu út, vẫn còn ánh đèn hắt qua khe cửa, cậu út vẫn chưa ngủ. Mấy đêm nay cô luôn để ý, đèn phòng cậu út thường tắt rất muộn, dường như khi mặt trời ló dạng nó mới tắt. Cậu cũng là một người ngủ muộn chăng? Cô tò mò một hồi rồi nghe thấy tiếng bộ đàm réo gọi...
An Ninh bước vào phòng cậu hai. Quần áo rải đầy lối tới giường. Và trên giường là đôi nam nữ...An Ninh quay mặt đi chỗ khác, cô không muốn nhìn thấy cảnh tượng ô uế này.
- Cậu hai có gì dặn dò ạ?
- Đúng lúc lắm...– Cậu hai ngồi dậy, choàng chiếc áo lông dài lên người rồi tiếng lại gần phía An Ninh.
An Ninh thấy hơi sợ nên lùi lại một bước.
- Tôi đang khát...pha rượu cho tôi.
An Ninh cúi đầu kính cẩn rồi đi tới kệ rượu phía trong...Cô gái lõa thể kia không thèm mặc gì, cứ để vậy chạy lại phía cậu hai.
- Anh có cô hầu gái dễ bảo ghê...
- Đương nhiên, trong nhà anh tất cả hầu gái đều phải phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân.
- Vậy sao? Vậy nếu anh nhàm chán, hay muốn thỏa mãn...thì có thể gọi cô hầu gái này đúng không?
An Ninh đứng gần đó, nghe thấy hết mọi chuyện. Cô cảm thấy lòng tự trọng bị xúc phạm ghê gớm...Hầu gái bị đẩy xuống thành lô lệ từ lúc nào...Cô cố lấy lại bình tĩnh, mang hai ly rượu về phía cậu hai rồi từ tốn nói: 
- Rượu của cậu đây. Cậu có gì căn dặn gì nữa không ạ?
Uống một hơi cạn, cậu hai đẩy cô gái ra rồi tiến sát An Ninh.
- Không, em yêu, những cô hầu gái không thể động đến một cách dễ dàng đâu...– Rồi hắn chạm tay lên mặt An Ninh.
Lập tức cô hất tay hắn ra..
- Xin cậu hãy giữ lấy thể diện cho tôi và cho cả cậu nữa, thưa cậu hai.
Hắn cười khẩy, điệu cười hoắc cáo...Hắn ghì An Ninh vào tường.
- Cô tưởng, nếu tôi muốn thì cô có thể thoát được sao? Cô hơi nhầm về tôi rồi đấy An Ninh à...
- Tôi là một hầu gái theo đúng nghĩa, tôi được trả lương và được bảo vệ trước sự xâm hại của chủ nhân. Tôi có quyền được khởi kiện trước bất kỳ sự xâm hại thân thể nào. Mong cậu hiểu cho.
An Ninh đưa mắt nhìn cậu hai với thái độ kiên định và lạnh lùng. Đến lúc này, hắn mới chùn bước, buông An Ninh ra, cô lập tức chạy ra khỏi phòng. Cảm giác ô nhục dâng lên...Cuộc đời mang lại cho cô những gì, chưa một giây phút sung sướng...Lúc này, cô lại nhớ lại những ngày được sống cùng cha mẹ ở quê nhà. Mặc dù nghèo khó, quần áo không đủ mặc, cơm không đủ ăn, nhưng đó là quãng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời cô.
BỘP...tiếng động phát ra kèm theo tiếng thủy tinh vỡ...Cô cúi xuống xin lỗi theo phản xạ tự nhiên rồi chạy vụt đi.
Cánh cửa kia quá lớn, quá rộng và quá nghiêm ngặt, làm sao cô có thể đi qua nó để trở về với mái ấm thân yêu của mình...Tiếng khóc lớn dần, cô gục xuống trước cánh cửa lớn...Cứ như vậy, cô khóc đến tận sáng.

 

Chương 3: Cậu út.

Cuộc sống luôn đem lại những điều thú vị cũng như những nỗi buồn cho con người. Những nỗi buồn luôn đọng lại trong lòng rất lâu, nó giống như một loài ký sinh ăn bám và làm mòn tâm can bạn.
Hoa đã nở ba mùa, nắng cũng đã chiếu đến mùa thứ tư, và cô gái nhỏ An Ninh ngày nào giờ cũng đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Hàng mi cong dài khẽ rung khi cơn gió nhẹ thổi qua, đối mắt màu nâu đậm, to và tròn, đuôi mắt dài và cong lên như hình bán nguyệt. An Ninh ít khi cười, cô bé biết điểm thu hút của mình là những lúc cười nhưng cô lại che giấu nó.
- Cậu thế nào rồi An Ninh?
An Ninh nhìn cô bạn. Sau hôm đó, cô dường như bị khủng hoảng trầm trọng mỗi lần đối mặt với cậu hai, mỗi lần nhận điện thoại hay bộ đàm của cậu hai...
- Ừ...không sao cả..
- Trông cậu gầy đi nhiều quá. Chắc cậu hai hành hạ cậu dữ lắm?
- Gì mà hành hạ chứ! Chỉ là phục vụ tận tụy thôi. Trách nhiệm của mình mà.
- Gì thì cũng phải vừa vừa thôi chứ. Như tớ này, ngày chỉ có làm việc vài tiếng. Ngoài các bữa ăn chính và 9 giờ 30 hàng ngày dọn phòng cho cậu út ra, mình chẳng phải làm gì cả. Rất nhàn hạ.
- Cậu thì sướng rồi, chẳng ai nhàn bằng cậu cả.
- Nói thế chứ nhiều lúc cũng chán lắm. Cậu út lạnh nhạt, thờ ơ cực độ luôn. Ngoài những câu cảm ơn xã giao ra thì cậu ấy chẳng nói gì cả.
An Ninh chỉ cười, đối với cô có lẽ được như vậy lại hay. Quãng thời gian một tháng hầu hạ cậu hai vừa qua quả đúng là cực hình. Nhiều lúc cô muốn kêu than với một ai đó, nhưng nó chỉ làm cho phẩm hạnh của cô bị hạ thấp. Cô muốn tát hắn, nhưng lại không thể, vì hắn là chủ, sợi dây ràng buộc với cậu hai sẽ còn mãi, còn cho đến khi cậu chịu buông tha.
- An Ninh! – Giọng cậu hai gọi cô từ phía cửa phòng, An Ninh tất tả chạy lại, trên tay vẫn cầm bông hồng đang cắt dở.
- Cậu có gì dặn dò ạ?
- Ba ngày tới tôi đi Hongkong, mau chuẩn bị đồ đạc,       4 giờ 30 chiều chuyến bay sẽ cất cánh.
Lại là một chuyến đi dài, với cô ở đâu cũng vậy. Trong đầu cậu hai lúc nào cũng chỉ có những cô gái xinh đẹp, tiếng nhạc xập xình và mùi vị cay nồng của rượu. Nhưng đó là công việc, là bổn phận của cô. Cô chỉ biết vâng lời và trở về phòng mình dọn dẹp đồ đạc.

1 giờ 30 chiều.
An Ninh đã sẵn sàng cho chuyến bay, cô đang mải mê cắm nốt lọ hoa hồng ban sáng còn dở dang...
- An Ninh...– Giọng quản gia nghiêm nghị ở phía cuối phòng.
- Dạ, bà có gì dặn dò ạ?
- Huệ Ân bị trượt chân ngã sai khớp.
- Cô ấy có sao không ạ? – An Ninh lo lắng hỏi.
- May mắn là không sao, nhưng bác sĩ dặn là phải nghỉ ngơi vài ngày. Chiều nay cậu hai đi Hongkong đúng không?
- Dạ, con đã chuẩn bị mọi thứ rồi. Chỉ cần lệnh của cậu là khởi hành.
- Tốt...Nhưng có lẽ con phải ở nhà rồi, Huệ Ân bị như vậy, không ai chăm sóc cậu út. Ta sẽ cử người khác đi cùng cậu hai, còn con qua hầu hạ cậu út nhé.
- KHÔNG! – Giọng cậu hai vang lên ở cuối sảnh khiến hai người giật mình.
- Cậu hai! – Quản gia cúi chào kính cẩn.
- Tại sao An Ninh của ta lại đi hầu hạ Thiên Thành được? Điều người khác đi, ta muốn An Ninh đi cùng ta tới Hongkong.
- Dạ thưa cậu, đây là lệnh của bà chủ, tôi không thể làm khác được. Cậu út cần một người thành thục như An Ninh bên cạnh.
- Có rất nhiều người, tại sao ta phải cho thằng đó mượn người của ta? Kiếm đại một ai đó đi.
- Thiên Bảo! – Giọng nghiêm nghị của bà chủ vang lên. Bà là người có quyền lực nhất trong gia đình. Vì phần lớn thời gian chủ tịch ở nước ngoài nên mọi việc trong nhà đều là do bà lo lắng tất cả. Có thể nói, bà như một Võ Tắc Thiên vậy.
Mọi người đều cúi đầu chào bà một cách cẩn trọng. Đến ngay cả cậu hai vừa mới vài giây trước còn lớn tiếng quát nạt giờ cũng chịu xuống giọng.
- Mẹ! Tại sao con phải đưa hầu gái của con cho Thiên Thành?
- Ta đã quyết như vậy rồi. Không cần hỏi lý do vì sao. Con đi Hongkong thì cần gì phải đem theo hầu gái. Mọi lần con vẫn đi một mình được mà.
- Con...– Thiên Bảo chẳng nói được lời nào, đúng như lời mẹ cậu nói, từ trước khi An Ninh tới, cậu từng sống mà không cần đến hầu gái, đi đâu cũng một mình, nhưng lần này cậu có cảm giác nếu An Ninh không đi cùng cậu, cậu sẽ mất cô. Có thể là khi trở về, cô đang trong vòng tay của Thiên Thành hay cô sẽ nhìn Thiên Thành với một ánh mắt khác, âu yếm hơn chứ không đầy lạnh nhạt và thù hận như lúc cô nhìn cậu.
- Không nhiều lời nữa, ta đã quyết rồi. – Bà chủ nạt lớn khiến tất cả đều sợ hãi im re.
Về phía cậu hai vẫn ấm ức, cậu đưa mắt nhìn bà chủ rồi bỏ về phòng. An Ninh nhìn theo cậu hai rồi chợt thấy bóng dáng cậu út đang đứng lấp ló phía xa...Khi thấy ánh mắt An Ninh cậu liền rụt người lại...

Nhà họ Lưu là dòng họ nổi tiếng từ rất lâu đời, họ có nhiều công xưởng cũng như đồn điền lớn chuyên sản xuất và xuất khẩu nguyên dược liệu ra nước ngoài. Ngoài ra Lưu gia còn sở hữu nhiều trung tâm thương mại tài chính lớn nhỏ trong nước và rải rác từ Nam ra Bắc. Chính vì mức độ giàu có của mình, Lưu gia luôn biết tạo cho dòng tộc một sự khác biệt với thế giới bên ngoài. Nơi ở của Lưu gia nằm trên một ngọn đồi lớn, xung quanh đều được cắt tỉa, trang trí rất bắt mắt và đầy nghệ thuật, gia đình tổng cộng có năm người, bà Lưu và bốn người con, nhưng số lượng bảo vệ, hầu gái và người giúp việc lên tới hơn năm mươi người. Riêng hầu gái được chọn lựa rất kỹ lưỡng và cẩn thận, các cô hầu gái trước khi được phục vụ cho chủ nhân thường được đào tạo từ hai đến ba năm, mọi kỹ năng cần thiết để chăm sóc cho một thành viên trong Lưu gia đều phải thành thục và chịu được áp lực công việc cao.
6 giờ 30 sáng, An Ninh đã sửa soạn xong xuôi và đứng chờ cậu út ở cửa. Cô chưa biết gì nhiều về thói quen sinh hoạt của cậu. Qua những lời Huệ Ân kể thì cậu luôn thức dậy lúc 7 giờ. Đúng 7 giờ, cậu út mở cửa cho An Ninh vào dọn dẹp.
Phòng cậu út khác hoàn toàn căn phòng hoa lệ của cậu hai. Dường như cậu là một người thích sự đơn giản, đơn giản đến kỳ lạ. Cả phòng chỉ có một chiếc giường, một bàn làm việc, bộ sofa và một chiếc ti vi, tủ và vài vật dụng lặt vặt khác.
An Ninh thay ga và trải lại chăn gối cho phẳng, xong xuôi, cô đặt trên bàn một ly sữa như đã được dặn và tắt đèn ngủ.
- Đừng tắt. – Giọng nói nhỏ nhẹ của Thiên Bảo phát ra từ phía sau.
- Dạ thưa cậu.
- Tôi bảo đừng tắt đèn.
- Thưa cậu trời đã sáng...
- Cô chỉ cần biết là không phải tắt đèn.
Đúng như Huệ Ân nói, cậu út là một người cộc cằn và lạnh nhạt đến cực điểm, cậu không hề nhìn cô lấy một lần, không buồn quan sát mọi thứ cô làm như cậu hai. Nhưng, ánh mắt của cậu út ngày hôm qua lúc đứng ở góc khuất, vẫn khiến cô tò mò. Ánh mắt như một chú mèo con lặng lẽ sống qua ngày trong căn nhà rộng lạnh lẽo...cảm giác như cần ai đó biết đến, cần ai đó vuốt ve thương yêu.
- Tôi đã làm xong công việc buổi sáng, cậu có cần căn dặn gì nữa không ạ?
- Không, cô có thể nghỉ, khi nào cần tôi sẽ gọi.
An Ninh cúi đầu kính cẩn chào cậu út rồi bước ra. Cậu quả là một con người kỳ lạ. Đó chắc cũng lý giải một phần cho việc lúc nào phòng cậu út cũng có ánh sáng đèn. Và ngày hôm đó kết thúc. Không một lời gọi sai bảo nào nữa.

Tiếng chuông điện thoại đánh thức An Ninh. Hôm nay là ngày thứ ba cô hầu hạ cậu út. Chắc những tháng ngày êm ả này sẽ kết thúc, chỉ vài tiếng nữa cậu hai sẽ trở về.
Giờ là 6 giờ, phải chuẩn bị thật nhanh, hôm nay là ngày thay hoa phòng cậu út. Cậu chỉ ưa loại hoa đồng tiền cánh đơn, trong họ nhà hoa đồng tiền thì nó là loại ít được trồng nhất, vì cánh nhỏ, thưa, lại không rực rỡ nên rất khó tìm. Nhưng cậu út lại trồng một vườn toàn hoa ấy, thật là lạ.
Vẫn đúng 6 giờ 30 cô có mặt trước cửa phòng cậu út. Nhưng hôm nay cậu mở cửa sớm hơn mọi ngày. Cô bước vào trong phòng, mọi thứ đã gọn gàng, dường như cậu đã dậy từ rất sớm dọn dẹp.
- Cậu đã dọn dẹp mọi thứ thưa cậu?
- Cô có thể đi nghỉ. – Cậu út vẫn lạnh lùng với An Ninh.
- Sao cậu không để tôi làm? Đó là công việc của tôi. Nếu bà chủ mà biết, tôi sẽ bị trách mắng.
Cậu tiến lại phía cô, cầm ly sữa và lọ hoa rồi trở về bàn làm việc.
- Hôm nay là ngày cuối cùng rồi. Cô tranh thủ nghỉ ngơi đi. Không thì khi anh hai về, cô sẽ phải thức đêm nhiều đấy.
Đây là lần đầu tiên cậu út nói chuyện với cô, đó có được xem như sự cởi mở hiếm hoi của cậu út không? Nghe người trong nhà nói, cậu út bị trầm cảm gần hai năm nay. Mặc dù học trường điện ảnh nhưng cậu không hề có bạn. Mọi ê kíp làm phim theo đề tài đều một tay bà chủ thuê người giúp cậu. Bà chủ đưa cậu về nước để tiện chăm sóc cũng như theo dõi bệnh tình của cậu...An Ninh vui mừng mỉm cười: 
- Dạ, không sao đâu. Đó là nhiệm vụ của tôi, có điều gì cậu cứ sai bảo. Dù sao hôm nay cũng là ngày cuối tôi hầu hạ cậu.
Cậu út ngồi như đang suy nghĩ điều gì đó. An Ninh nhớ lại hôm cô đụng phải cậu lúc đi mua đồ ngủ cho cậu hai. Lúc ấy, cô đã thấy cậu út rất đáng ghét, cậu không hiểu chuyện và áp đặt sự phán xét của cậu lên người khác. Nhưng sao lúc này, mọi suy nghĩ trước đấy như tan biến hết, trong đầu cô chỉ muốn hiểu xem cậu út đang nghĩ gì, muốn làm gì.
- Vậy cô có thể đứng ở đó một lát được không?
An Ninh ngỡ ngàng trước lời đề nghị của cậu út, trong lời nói có sự cô đơn, lại như sự cầu khẩn tình bạn từ phía An Ninh. Cô gật đầu rồi đứng đó nhìn về phía cậu út. Ánh sáng của một ngày khô ráo đang rọi qua khung cửa kính lớn, khung cửa không bao giờ được kéo rèm. Thứ mà cô nhìn thấy chỉ là tấm lưng gầy guộc sau lớp áo trắng muốt mỏng manh.
- Cô có thể ngồi xuống. – Giọng cậu út khiến cô giật mình. Cô rón rén đến ngồi bên mép giường.
Cậu đang gọt bút chì, đó là thói quen của cậu, hai hôm nay, cô cũng phần nào nắm được trật tự mọi thứ trong căn phòng. Từ chiếc đệm cứng ngắc đến một dàn mười chiếc bút chì vót nhọn đặt trong ống bút, rồi đống giấy nháp vứt đi được xếp gọn bên góc bàn.
- Dường như cô có rất nhiều điều tò mò.
Câu hỏi của cậu út khiến cô ngỡ ngàng, không khí thân thiện dần dần tràn ngập căn phòng, cậu út cởi mở hơn, cậu chủ động bắt chuyện với cô nhưng không nhìn thẳng vào mắt cô, cậu đang tránh né nó như một sự đề phòng hay sợ sệt nào đó.
- Nếu cậu không phiền, ngày mai tôi sẽ bảo người thay giúp cậu một tấm đệm thoải mái hơn, tấm đệm này sẽ khiến cậu ngủ không ngon giấc.
- Không, tôi sợ phải ngủ quá ngon, tôi không muốn ngủ quá sâu.
An Ninh mạnh dạn tiến lại gần phía cậu.
- Tôi có thể giúp cậu chuốt bút chì không? Và trong lúc ấy, cậu có thể kể cho tôi nghe vì sao cậu lại không muốn ngủ ngon không?
Cậu lưỡng lự hồi lâu rồi cũng đưa chiếc bút và con dao cho cô, cậu cẩn thận chỉ cho cô phải chuốt ra sao cho chiếc bút không bị gãy.
Nhưng rồi cậu chỉ ngồi bên cạnh lặng nhìn cô chuốt bút, cậu không nói, chỉ lặng lẽ quan sát. Nom cậu lúc này thật giống một đứa trẻ tiểu học đang học quan sát mọi thứ xung quanh.
- Chuyện...lần trước...tôi xin lỗi nhé.
Cô ngước lên nhìn cậu, lần đầu tiên cô được nhìn thấy gương mặt cậu. Cậu trẻ hơn cô tưởng, cô luôn tưởng tượng ra cậu là một tên sinh viên năm cuối già dặn, cau có và có đôi mắt sắc khó gần. Nhưng ngược lại, cậu như một thư sinh chưa nếm mùi đời, chưa từng chạm vào thứ gì lạ lẫm hay xấu xa. Có thể nói cậu trong sáng đến nỗi chỉ cần chạm nhẹ vào cậu cũng đủ để làm vấy bẩn cậu.
- Sao ạ?
- Chuyện lần trước...tôi hiểu nhầm và quát nạt cô ấy.
Hai ngón tay cậu xoay vòng quanh nhau, đôi mắt cậu nhìn chằm chằm xuống tập vở đang để dưới bàn.
- Không sao đâu, tôi không để bụng chuyện đó đâu.
Cậu khẽ mỉm cười rồi thở ra như trút được một gánh nặng trong lòng.
- Cậu út, tôi có thể hỏi cậu một điều không?
- Ừ, cô hỏi đi.
- Sao...cậu không nhìn vào tôi khi nói chuyện?
Cậu đột nhiên mở to mắt không ngăn được sự ngạc nhiên, đôi mắt chớp nhanh hơn.
- Nếu cậu không muốn nói thì không sao cả, xin lỗi vì đã hỏi cậu như vậy.
Cậu xua xua tay rồi với lấy ly sữa uống một hơi dài.
- Vì cô có đôi mắt giống mẹ lắm.
An Ninh ngạc nhiên trước câu trả lời của cậu, cô có thể chắc chắn cô không hề giống bà chủ ở bất kỳ một điểm nào, vậy...người mà cậu út nhắc đến là ai?
- Tôi về rồi đây An Ninh!
Giọng cậu hai kèm theo cú đẩy cửa mạnh khiến cả An Ninh và cậu út đều giật mình...Sẵn chiếc dao trên tay, không may An Ninh lướt vào tay ngọt lịm. Dòng máu đỏ chảy xuống.
- Á...– Tiếng kêu khẽ vẫn khiến cả hai cậu chủ hốt hoảng.
- Máu...– Cậu út cầm tay An Ninh lên run run khi thấy máu, đôi mắt cậu mở to hoảng hốt.
Lập tức, cậu hai rút chiếc khăn tay trong túi áo lau đi vết máu trên bàn và bịt vết thương trên tay An Ninh lại.
- Đi ra ngoài ngay.
Cậu cầm tay kéo An Ninh ra ngoài, bỏ mặc cậu út trong phòng. An Ninh chỉ biết nhìn theo cậu đang ngồi bất động với gương mặt tái xanh.
Cậu hai nhẹ nhàng rửa vết thương trên tay An Ninh. Cô khẽ rụt tay lại.
- Cậu để tôi tự làm được rồi.
- Ngồi yên đi, vết thương khá sâu đấy.
- Tôi có thể tự làm được mà.
Cậu hai nhẹ nhàng thổi vào vết thương để An Ninh không cảm thấy đau.
- Có đau lắm không?
- Không...– An Ninh lí nhí.
Cậu hai lúc này thật khác...Cậu không còn là một Casanova suốt ngày chỉ trăng hoa nữa...Cậu nâng đôi tay An Ninh lên một cách nhẹ nhàng, cái cách cậu chạm vào vết thương rón rén như sợ sẽ làm An Ninh đau...
- Chắc là đau lắm...– Gương mặt cậu biểu hiện rõ sự đau đớn, thương xót.
- Cậu hai!
- Gì?
- Chúng ta nên lo lắng cho cậu út hơn, lúc nãy tôi thấy sắc mặt cậu ấy không tốt.
Cậu hai im lặng một lúc rồi nói: 
- Cứ kệ nó, nó quen một mình rồi, khi ở một mình, nó sẽ không sao hết.
Dường như không phải như vậy, qua vài phút nói chuyện với cậu út, An Ninh thấy rằng cậu luôn muốn có một người bạn để trò chuyện. Chỉ là cậu không biết mở lời ra sao và không biết nên nói với ai. Trong gia đình này, có lẽ cậu út là người khao khát được nói hơn ai hết. Cậu út không quyền lực như bà chủ, không nghiêm nghị và có tiếng như cậu cả, không có nhiều các cô gái vây quanh như cậu hai, không phải là con gái như cô ba, cậu út được quan tâm nhiều nhưng có thể chưa đúng cách nên mọi người mới nghĩ là cậu út cần một mình.
- Xong rồi đấy.
An Ninh nhìn xuống ngón tay mình, nó đã được cậu hai băng bó cẩn thận. Cậu hai đi lại chỗ chiếc va li và lấy ra một hộp quà.
- Của cô này.
An Ninh mở ra, đó là một chiếc móc điện thoại hình hầu gái thật xinh xắn.
- Tôi nghĩ nó hợp với cô nên mua nó. Đừng vì những quy định vớ vẩn mà từ chối nó nhé.
An Ninh ngạc nhiên nhìn cậu hai, cô tự hỏi, con người ngông cuồng và xốc nổi của cậu trước kia đâu? Người đứng trước mặt cô lúc này là một cậu hai dịu dàng biết quan tâm, một cậu hai lễ phép và lịch thiệp.
Cậu lại phía An Ninh và lấy từ trong túi của cô chiếc điện thoại xinh xắn. Cậu tỉ mẩn ngồi cài con búp bê vào điện thoại. Xong xuôi đâu đấy, cậu lắc qua lắc lại tỏ vẻ thích thú. Cậu nhìn An Ninh, cười: 
- Nhìn nó rất giống cô đấy, nhất là đôi mắt.
Dường như cậu quên điều gì đó, cậu lại ra chỗ để va li và lôi ra chiếc kính. Cậu đeo nó lên mắt An Ninh.
- Được rồi đấy.
- Sao cậu lại muốn tôi đeo kính? – An Ninh ngạc nhiên hỏi.
- Vì cô có đôi mắt giết người đấy, mỗi khi nhìn vào đôi mắt của cô, tôi không thể làm được việc gì cả.
Một phút bối rối, có lẽ cô đã quá quen với việc nạt nộ sai bảo của cậu hai, nên trong cô có cảm giác lạ. Cô trở về phòng của mình trong tâm trạng mơ hồ khó hiểu.

- An Ninh, bà chủ gọi cô ra phòng khách, bà chủ có điều căn dặn.
An Ninh bỏ chiếc khăn trên tay xuống và vội vàng chạy ra phòng khách. Ngoài phòng khách, cả bà chủ, cậu hai và cậu út đã có mặt đông đủ.
- An Ninh, cô lại đây.
An Ninh sợ sệt đến gần phía bà chủ.
- Vì Huệ Ân phải nghỉ ngơi khoảng nửa tháng nữa nên cô sẽ thay Huệ Ân chăm sóc Thiên Thành...
Cậu hai nghe thấy sửng cồ lên, cậu nạt lớn: 
- Không thể nào, ba ngày là quá đủ, từ trước đến nay, chưa bao giờ nhà ta thiếu hầu gái đến mức một người phải hầu hạ hai chủ như vậy.
Cậu út vẫn ngồi im, dường như cậu chấp nhận mọi ý kiến quyết định từ phía bà chủ.
- Chỉ nửa tháng thôi, sao con phải hằn học với em con như vậy?
- An Ninh là của con, cô ấy đeo chiếc khuyên mang biểu tượng của con, con không cho phép cổ hầu hạ ai ngoài con cả.
- Thiên Bảo, con đừng ngang bướng như vậy. Từ trước đến nay, Thiên Thành chưa bao giờ tranh giành với con thứ gì, nó cũng chưa bao giờ đòi hỏi gì hết, chỉ nửa tháng thôi, con không thể nhường em con được sao?
- Thành, mày nói gì đi chứ, mày quen sống một mình rồi, có hầu gái hay không với mày thì quan trọng gì...mày thừa biết tao không thích chia sẻ, mày nói gì đi chứ.
- THIÊN BẢO...– Bà chủ quát lớn khiến mọi người đều giật mình.
- Tóm lại là con không muốn, nếu mẹ muốn có người chăm sóc nó, anh cả sẵn sàng chia sẻ đấy.
Nói rồi cậu hai đi thẳng về phòng đóng rầm cửa lại, tiếng đóng cửa mạnh đến nỗi đứng từ phòng khách vẫn nghe thấy rõ.
An Ninh nhìn cậu út, cậu quay mặt ra phía ngoài, ánh mắt thất vọng cộng thêm sự u uất càng làm cậu trông tồi tệ.
- Thành à, đừng lo, mẹ sẽ bảo Thiên Minh, có lẽ nó sẽ dễ tính hơn thằng Thành.
- Thôi, con quen sống một mình rồi, không có hầu gái cũng không sao cả. Con xin phép về phòng trước.
Cậu út đi ngang qua An Ninh, cậu đưa ánh mắt tiếc nuối thất vọng nhìn cô. An Ninh chỉ biết cúi mặt chào cậu một cách gượng gạo.
- Thưa bà chủ, để tôi khuyên cậu hai, biết đâu cậu ấy lại chịu nghe. Dù sao, tôi cũng là người gần với cậu ấy nhất...
Bà chủ gật đầu rồi vỗ vai An Ninh nói: 
- Vậy thì nhờ cô vậy, tôi cũng chán cái cảnh nó tranh giành với em nó rồi.
An Ninh cúi đầu kính cẩn chào bà chủ.

Cộc...Cộc...
- Cậu hai, tôi An Ninh đây, tôi vào được chứ?
- Ừ, vào đi.
An Ninh mở cửa, mọi thứ trước mặt cô là một đống hỗn độn, cả một giá rượu đắt tiền, mọi thứ trên bàn đều bị cậu gạt xuống đất.
- Cậu hai, cậu làm gì vậy?
Cậu hai không trả lời, cậu đang rất tức giận, An Ninh có thể cảm nhận được luồng khí tức giận đang phủ kín căn phòng.
An Ninh lặng lẽ dọn dẹp. Thấy vậy, cậu hai lên tiếng: 
- Để đấy đi, tôi sẽ bảo người khác làm, đừng để tay mình bị thương, tôi không muốn hầu gái của tôi bị thương đâu.
Mặc dù giọng cậu hai vẫn còn bực tức nhưng An Ninh thấy được trong đó sự quan tâm của cậu.
- Cậu hai!
- Gì?
- Tôi có thể hỏi vì sao cậu không muốn tôi hầu hạ cậu út không?
Thái độ cậu hai thay đổi hẳn, ánh mắt cậu chùng xuống, nặng trĩu, cậu nằm xuống giường vắt tay lên trán.
- Có rất nhiều lý do khiến tôi làm như vậy.
- Chỉ là nửa tháng thôi, nếu cậu sợ tôi mệt thì tôi không sao đâu, tôi ổn mà.
- Đó không phải là vấn đề chính...
Cậu ngồi dậy, vươn tay kéo An Ninh ngồi xuống giường.
- Thiên Thành không phải là con ruột của mẹ tôi, nó được nhận nuôi trong một lần mẹ đi làm từ thiện. Mới về đây nó đã ít nói, luôn nhìn mọi người với ánh mắt rất lạ. Ai cũng sợ nó không vui nên quan tâm nó hết lòng, mẹ luôn cho nó những điều tốt nhất. Mặc dù nó không đòi hỏi điều gì bao giờ, nhưng mẹ đã thay nó làm tất cả. Mẹ đưa nó đi học, ăn cùng nó, quan tâm chăm chút đến việc học tập của nó. Mẹ làm cho nó mọi thứ, cho nó mọi thứ tốt nhất. Những điều đó, chưa bao giờ mẹ làm với tôi cả. Mọi thứ đều là hầu gái và quản gia giúp tôi làm.
- Có thể là do cậu ấy bị bệnh.
- Nó không bị bệnh gì cả, tất cả chỉ là do nó không nói ra...Tôi và nó chưa bao giờ nói chuyện suốt mười tám năm qua.
An Ninh nhìn cậu hai và cô nhận ra rằng, cậu không phải là một Casanova nông nổi, hời hợt. Cậu chỉ cố làm điều đó để chứng minh sự tồn tại của mình. Cậu khác với cậu út, cậu út chọn cách im lặng để nhận được sự quan tâm, ánh nhìn của mọi người, còn cậu, cậu lại chọn cách gây rắc rối. Cậu giống như một cậu bé thiếu thốn tình cảm, cậu càng tỏ ra bất cần và trăng hoa bao nhiêu, càng chứng tỏ cậu cần có người bên cạnh bấy nhiêu. Giống như hai đứa trẻ, một đứa luôn quậy phá, quấy rối còn một đứa chỉ lặng im. Người ta sẽ lo lắng cho đứa bé chỉ biết im lặng, vì họ sợ nó bị bệnh. Trong thâm tâm họ luôn cho rằng, đứa trẻ luôn quậy phá kia là đứa trẻ khỏe mạnh.
Bất chợt, cậu hai tựa đầu vào vai An Ninh khiến cô giật mình rụt vai lại, nhưng cô đã bị cậu giữ chặt lại.
- Ngồi im đi, chỉ năm phút thôi...năm phút thôi.
An Ninh không phải là người dễ mủi lòng, cũng không phải người dễ bị lay động. Nhưng cô là một người thấu hiểu tâm can người khác. Lúc này, thứ cậu hai cần là một bờ vai, một bờ vai để cậu cảm thấy mình được cần đến, mình được tồn tại và mình được quan tâm.

 

Chương 4: Cô có đôi mắt giống mẹ lắm.

Sáng sớm, An Ninh tới phòng cậu hai sớm hơn mọi ngày định dọn dẹp nốt trước khi cậu thức dậy. Nhưng mọi thứ đã gọn gàng, cõ lẽ cậu hai đã dọn tối hôm qua.

- Tôi biết kiểu gì cô cũng sẽ tới dọn sớm mà.
An Ninh cúi đầu, chợt thoáng cô nhìn thấy tay cậu hai có vài vết cắt, chắc do trong lúc dọn đống chai rượu vỡ.
- Cậu chủ, tay cậu bị thương rồi...– An Ninh hốt hoảng.
- Không sao đâu.
- Phải băng lại chứ, nếu bà chủ mà nhìn thấy thì tôi sẽ bị mắng đó, nên khi ra ngoài, cậu nhớ cho tay vào túi áo nhé. – An Ninh cười lém lỉnh.
- Biết rồi. – Cậu chủ cười lớn.
- Bàn tay cậu hai thật đẹp đấy. – An Ninh vừa băng vết thương cho cậu hai vừa nói. -Taycậu vừa thon vừa dài, lại còn trắng mịn nữa...Tôi ghen tị với cậu...
Bất chợt, cậu nắm lấy tay An Ninh.
- An Ninh này.
- Dạ, cậu chủ có gì sai bảo? – An Ninh rụt tay lại.
- Hãy chăm sóc Thiên Thành nhé.
An Ninh ngạc nhiên, cô mở to mắt nhìn cậu hai.
- Chỉ nửa tháng thôi mà, dù sao cũng là người trong gia đình.
Cậu ghì chặt vai An Ninh rồi nói: 
- Nhưng không được bỏ mặc tôi đâu đấy, đừng quá quan tâm đến Thiên Thành mà bỏ mặc tôi...
An Ninh cười mỉm: 
- Cậu hai yên tâm, An Ninh vẫn sẽ đứng trước cửa phòng cậu khi cậu thức dậy, và sẽ có mặt ngay khi cậu cần mà.
Cậu hai yên tâm bỏ An Ninh ra...nhưng dường như quên điều gì đó: 
- Vì Thiên Thành dậy sớm hơn tôi...nên từ giờ...mỗi sáng cô phải tới đánh thức tôi dậy trước khi tới phòng của Thành. Tôi muốn là người nhìn thấy cô đầu tiên.
An Ninh gật đầu. Mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp. Chưa ai biết được nửa tháng tới sẽ có chuyện gì xảy ra...Bánh xe số phận vẫn quay, nó quay nhanh hay chậm, rẽ trái hay phải đều dựa theo tình cảm của mỗi người...
Cậu hai không còn đưa các cô gái về nhà vào buổi tối nữa, và cậu cũng không hề gọi hầu hạ sau 8 giờ, cậu muốn An Ninh đi ngủ sớm để có sức khỏe tốt vào sáng hôm sau.

6 giờ sáng.
Chỉ còn nửa tiếng nữa là phải đứng đợi trước cửa phòng cậu út...An Ninh vội vã chạy qua phòng cậu hai. Mọi thứ vẫn tối om...đơn giản vì cậu hai kéo rèm cửa khi ngủ. An Ninh vội kéo rèm lên, cậu hai vẫn không cựa mình, cậu ngủ quá say. Có lẽ cậu đã quen với việc dậy muộn, nên giờ cậu vẫn còn rất say sưa...
- Cậu hai, dậy thôi nào...
An Ninh lay lay cậu hai nhưng cậu không phản ứng. An Ninh lay mạnh hơn, mắt cậu vẫn nhắm nghiền. Cô biết cậu đã tỉnh và đang muốn kéo dài thời gian...
- Nếu cậu không dậy, tôi sẽ qua phòng cậu út ngay bây giờ đó.
Lập tức, cậu hai bật dậy.
- Thôi thôi, tôi dậy đây, tôi dậy rồi.
An Ninh gật đầu có vẻ hài lòng.
- Vậy giờ tôi qua phòng cậu út, sau khi thay ga giường và mang đồ ăn cho cậu út, tôi sẽ về và giúp cậu chuẩn bị trang phục, hôm nay cậu có hẹn với bạn vào lúc 9 giờ 30 đó.
Cậu hai gật gật rồi xua xua tay ý bảo An Ninh đi qua phòng cậu út. Nhưng bất chợt, cậu kéo mạnh tay An Ninh níu lại như không muốn cho An Ninh đi.
- Vừa mở mắt ra đã thấy An Ninh rồi...thật là thích...một ngày tốt đẹp sắp bắt đầu đây...
An Ninh rút tay ra khỏi tay cậu hai, cô cảm thấy ngại với cách cậu hai thể hiện tình cảm...dù thế nào đi chăng nữa cô và cậu hai cũng là quan hệ chủ tớ...thân mật quá dễ khiến người khác dị nghị, mà An Ninh hoàn toàn không muốn vậy.
Thiên Bảo nhìn An Ninh nhẹ nhàng bước ra cửa, cái dáng hình mà chẳng biết từ khi nào đã trở nên quá quen thuộc với cậu. Đôi mắt tuyệt vời ấy, ba ngày ở Hongkong là ba ngày cậu không thể ngủ ngon. Không rõ cậu bị đôi mắt biết nói ấy hớp hồn từ khi nào! Từ khi cô nhìn cậu với đôi mắt vô hồn hay oán hận, sợ sệt hay lãnh đạm, thẹn thùng hay tức giận? Từng sự biểu cảm của đôi mắt, sự rung động của hàng mi cũng như ngấn lệ đọng trên khóe mắt rồi lăn dài trên má, tất cả đều in rõ trong tâm trí cậu. Đúng như Thiên Minh nói, đôi mắt đó làm hầu gái thật là quá uổng phí.

6 giờ 30, An Ninh đứng đợi trước cửa phòng cậu út...7 giờ 30 vẫn không thấy cậu ra mở cửa. Một chị quản lý đi ngang qua và cho An Ninh biết, cậu út đã ra ngoài từ sáng sớm và nhờ chị dặn lại với An Ninh cứ để lọ hoa đồng tiền và cốc sữa trên bàn.
An Ninh mở cửa bước vào phòng, sau khi thay ga giường và dọn dẹp căn phòng, cô đặt lọ hoa và cốc sữa lên bàn làm việc của cậu út. Cô ngỡ ngàng khi nhìn thấy chiếc bút chì và con dao gọt, nó vẫn ở nguyên vị trí hôm An Ninh ngồi đó, chiếc bút vẫn còn đang chuốt dở và con dao thì vẫn chưa dược gấp gọn, chiếc ghế cô ngồi vẫn còn đó, mọi thứ vẫn nguyên chỗ cũ như hôm An Ninh ngồi ở đó.
Tiếng mở cửa khiến An Ninh giật mình, là cậu út.
- Cô tới rồi à?- Cậu út mở lời trước.
An Ninh kính cẩn chào cậu út: 
- Cậu út mới về, tôi đã để hoa và sữa trên bàn cậu rồi ạ.
- Cảm ơn nhé...
Cậu út cầm ly sữa uống một hơi gần cạn, nhưng do uống quá nhanh khiến cậubị sặc.
- Cậu út cẩn thận...
Cô vỗ nhẹ lên lưng cậu để cậu cảm thấy dễ chịu hơn.
- Chắc anh Bảo thích cô lắm nhỉ!
An Ninh ngạc nhiên trước cậu hỏi của cậu út: 
- Cậu nói sao ạ?
- Anh hai thật may mắn khi có cô là hầu gái...
- Huệ Ân cũng là một người rất chu đáo...Cô ấy cũng rất giỏi...Nếu cậu cần gì cứ việc nói với cô ấy.
Cậu út cười nhạt, cậu từ từ uống cạn ly sữa rồi nói tiếp: 
- Mọi thứ thật lạ, mỗi khi nhìn thấy cô, tôi lại không muốn để cô đi, mặc dù biết rằng cô không phải hầu gái của tôi...Trong đầu dặn rằng mình không được nhìn cô, nhưng rồi lại không đừng được...Tôi không hiểu vì sao mình lại thế...Tôi không hiểu nổi bản thân mình.
- Có phải...vì...tôi có đôi mắt giống mẹ cậu không? – An Ninh dè chừng hỏi.
Cậu út ngồi khá xa An Ninh như muốn giữ một khoảng cách nào đó, một khoảng cách khiến cô cảm thấy an toàn và có thể yên tâm nghe cậu kể chuyện.
- Chắc qua anh hai cô cũng biết...tôi không phải con ruột của gia đình này...
An Ninh gật đầu.
- Mẹ tôi là gái điếm. Nhưng không vì thế mà tôi ghét bà. Bà là một người dịu dàng, giỏi giang. Vì hoàn cảnh đưa đẩy nên bà mới phải làm cái nghề đó. Cô có đôi mắt rất giống bà nên khi nhìn cô, tôi cảm thấy như bà đang bên cạnh tôi. Cuộc sống của hai mẹ con vốn vẫn tốt đẹp, nhưng khi tôi lên bốn tuổi, bà đưa về một người đàn ông và bắt tôi kêu là cha. Một đứa trẻ bốn tuổi không thể hiểu mọi thứ, tôi ngoan ngoãn nghe lời gọi người ấy là cha. Nhưng chẳng có gì tốt khi có một người cha như thế. Mẹ con tôi càng ngày càng chật vật hơn khi người cha đó chỉ biết rượu chè. Càng ngày trông mẹ càng tiều tụy, gầy guộc và ốm yếu.
Nói đến đây giọng cậu út như nghẹn lại, nỗi đau như ùa về trong từng câu nói. Cô có thể cảm nhận được những rung động trong tâm trí cậu út, bàn tay cậu đan vào nhau, nắm chặt, run rẩy...
- Vào ngày sinh nhật của mình, tôi từ nhà hàng xóm trở về và thấy mẹ tôi nằm trên sàn, máu từ người mẹ chảy ra rất nhiều, mẹ đưa mắt nhìn tôi, ánh mắt như muốn nhìn thấy tôi lần cuối...
Đôi môi cậu bắt đầu run lên, cậu đưa ngón tay cái lên chạm vào môi. Mắt cậu mở to một cách vô hồn...An Ninh vỗ nhẹ vào mu bàn tay cậu, lạnh ngắt...
- Không sao đâu, có tôi ở đây rồi...
- Người đàn ông đó giết mẹ, hắn cướp hết số tiền dành dụm của mẹ và giết mẹ...Tôi ngồi đấy nhìn mẹ, tôi không thể làm gì...Tôi không thể làm gì để cứu mẹ...
Cậu bật khóc, sợ hãi tột cùng...Cậu gục xuống dưới ghế...An Ninh nâng cậu dậy, đỡ cậu ngồi xuống giường. Giờ cô có thể hiểu được phần nào tính cách của cậu, nỗi ám ảnh về cái chết của mẹ với một cậu bé bốn tuổi đã ăn sâu vào máu và tổn thương sâu sắc tâm hồn trẻ thơ của cậu. Và nó mặc định trong đầu cậu ý nghĩ luôn phải đề phòng và dè chừng với tất cả mọi thứ, tất cả mọi người. Cậu sợ bóng tối vì nó làm cậu nhớ đến cái đêm mẹ cậu bị giết, cậu không dám ngủ sâu vì nó sẽ khiến cậu rơi vào ảo giác của nỗi ám ảnh...Cậu thích cái gì đơn giản vì càng đơn giản, đơn thuần bao nhiêu thì càng vô hại bấy nhiêu. Cậu tạo cho mình vỏ bọc an toàn và cô độc để tránh xa nỗi ám ảnh. Cho tới khi bà chủ đưa cậu ra khỏi quá khứ và mang đến cho cậu một tương lai mới, cậu coi bà như một bà tiên, một vị cứu tinh đem lại cho cậu mọi thứ cậu cần. Cậu sùng bái bà, cậu nghe theo tất cả những gì bà sắp đặt cho cậu vì tin tưởng chúng đều khiến cậu an toàn và tránh xa nỗi đau, coi đó như một sự trả ơn đối với người đã cứu cuộc đời cậu.
An Ninh vỗ nhẹ lên lưng cậu, giúp cậu yên lòng và ngủ thiếp đi, mi mắt vẫn còn vương lệ...Hẳn cậu đã rất nhớ mẹ trong suốt những năm qua. Bà chủ luôn cho cậu cái tốt nhất, nhưng bà không thể chữa lành vết thương đã hằn sâu trong tâm trí cậu.
An Ninh đóng nhẹ cánh cửa, đồng hồ đã điểm 9 giờ, nửa tiếng nữa là đến giờ hẹn của cậu hai, cô vội vàng trở về, tự nhủ rằng cậu hai sẽ rất giận.
Nhưng khi cô về tới nơi, cậu hai vẫn đang ngủ, cô ngán ngẩm gọi cậu hai dậy.
- Cậu hai dậy đi nào...dậy nào...
Cô lôi chăn cậu hai ra, mong rằng cậu có thể dậy được. Đột nhiên cậu kéo mạnh chăn khiến cô ngã vào lòng cậu.
- Haha, cuối cùng cũng bắt được rồi...– Cậu cười gian xảo.
- Cậu hai, thả tôi ra, tôi không có thời gian để đùa đâu...
Cậu hai vờ như không nghe thấy lời của An Ninh, cậu ghì chặt cô vào lòng.
- Cậu chủ...thả tôi ra...thả tôi ra...
Cậu chủ thả An Ninh ra...Cô chỉnh lại y phục rồi quay lưng đi mất...Nhưng cậu út đứng đó khiến cô giật mình, cậu đã thấy tất cả...Cậu nhìn cô một cách vô hồn.
- Cô để quên điện thoại. – Cậu đặt chiếc điện thoại lên bàn, cúi chào cậu hai rồi đi ra khỏi phòng.
An Ninh cầm điện thoại chạy theo cậu út.
- Cậu út...cậu út...
Cậu út đứng lại, cậu quay lại nhìn An Ninh.
- Cậu đừng hiểu nhầm.
- Tôi không hiểu nhầm gì cả đâu.
An Ninh có thể cảm nhận được những gì cậu út đang nghĩ. An Ninh không có gì nổi bật ngoài đôi mắt, cô có thể thấu hiểu nỗi đau của người khác khi họ nhìn vào mắt cô. Con người cậu út khá đơn giản, mọi thứ luôn được bộc lộ hết ra ngoài. Cậu nói không nghĩ gì nhưng chắc chắn trong đầu cậu lại nghĩ ngược lại...
- Xin cậu đừng nghĩ theo kiểu đó, giữa tôi và cậu hai không hề có gì vượt qua giới hạn chủ tớ cả...
- Tôi đã bảo là tôi không nghĩ gì rồi, tôi chưa nhìn thấy gì cả. – Cậu nói lớn.
An Ninh giật mình, ánh mắt cậu phút chốc thay đổi, sự thất vọng hiện rõ trong đôi mắt...Cậu coi những gì mình nhìn thấy giống như sự phản bội. Một người đem tâm tư của mình kể hết cho một người bạn, nhưng rồi lại nhìn người bạn ấy tay trong tay với người khác chỉ vài phút sau đó...Nó giống như một sự trơ trẽn.
- Vậy coi như cậu chưa nhìn thấy gì...và mong cậu đừng bao giờ hiểu theo chiều hướng mà cậu suy nghĩ nhé...
Không nói không rằng, cậu quay mặt đi thẳng về phòng.
An Ninh biết mình đã làm cậu thất vọng, mọi chuyện sẽ không tệ đến thế nếu không có kiểu đùa quá trớn của cậu hai. Cô trở về phòng cậu hai, cậu đã tắm xong, đang ngồi trên giường chờ An Ninh.
- Nó sao rồi, có tức điên lên chửi bới ỏm tỏi không?
- Cậu hai, mong cậu từ nay không đùa kiểu quá trớn như vậy nữa, dù sao tôi cũng là phận đầy tớ, nếu có ai nhìn thấy sẽ không hay...
Cậu nhếch mép cười, mắt quắc lên: 
- Nói thẳng ra là cô không muốn Thiên Thành nhìn thấy, cô sợ nó sẽ hiểu nhầm đúng không?
- Không chỉ riêng mình cậu út, mà còn là tất cả mọi người.
- Không phải biện hộ đâu...– Cậu chặn ngang câu nói của An Ninh. – Nếu cô thích nó thì cứ nói thẳng, nhìn cái kiểu chạy theo giải thích đó là tôi biết mà, đáng lẽ ngay từ đầu tôi không nên để cô tiếp xúc với nó.
- Cậu hai, cậu nói gì vậy?
- Tôi nói thật. Cái hôm chọn hầu gái, vốn tôi đã định chọn Huệ Ân, nhưng vì Thiên Thành luôn nhìn cô từ đầu đến cuối, vì tôi biết Thiên Thành muốn có được cô nên tôi mới chọn cô...
Cảm giác bị xem như một món hàng thật là nhục nhã, An Ninh phẫn nộ nói: 
- Xin cậu hãy rút lại những gì mình đã nói. Dù tôi là người hầu kẻ hạ của cậu, cậu sai bảo gì tôi cũng sẽ làm. Nhưng việc cậu nói và coi như một món đồ để cậu trêu tức cậu út...
- Sao? Cảm thấy ấm ức à? Hay ngay bây giờ tôi nói với mẹ để đổi cho cô sang hầu hạ Thiên Thành nhé. Như vậy sẽ chẳng còn ai coi cô như món đồ nữa.
An Ninh thấy mình đã đánh giá quá sai lệch về cậu hai, từ trước tới nay, cô chưa từng thấy ai thay đổi nhanh như cậu. Lúc đầu thì tỏ ra mình là một thiếu gia trăng hoa, bất cần, lúc lại nhẹ nhàng quan tâm, còn giờ thì coi người khác như giẻ rách...
- Tôi nghĩ mình đã đánh giá cậu quá cao. Vì tôi là người hầu của cậu, tôi vẫn mang trên tai chiếc khuyên của cậu. Nên tôi có trách nhiệm làm tròn bổn phận hầu gái với cậu. Việc cậu nói và nghĩ thế nào tôi sẽ không can thiệp, chỉ mong cậu luôn coi tôi là một hầu gái theo đúng nghĩa là được.
An Ninh cúi chào rồi đóng cửa lại như mọi lần. Chỉ chờ cửa đóng lại để nước mắt rơi xuống.
Tối hôm ấy, cô nhận được điện từ cậu hai, cậu sẽ đi Ma Cao một thời gian và nói An Ninh không phải tới phòng cậu dọn dẹp, việc đó đã có người khác lo. An Ninh không hiểu vì sao cậu hai làm vậy, dường như cậu đang tránh mặt cô mà không rõ lý do. Đầu óc cô quay cuồng trong mớ suy nghĩ hỗn độn rối ren.
Sáng hôm sau, cô vẫn tới phòng cậu hai, dọn dẹp như thường lệ. An Ninh phát hiện một tấm thiệp được giấu trong vỏ gối, đề tên An Ninh. Cô ngạc nhiên mở nó ra. Bên trong chẳng có gì...tất cả vẫn còn là một trang giấy trắng tinh...Cô đặt lại chiếc thiệp vào trong gối rồi lặng lẽ đóng cửa rồi sang phòng cậu út. Như mọi ngày, cô vẫn đợi cậu út trước cửa phòng lúc 6 giờ 30. Cánh cửa khép hờ, An Ninh khẽ đẩy cửa bước vào trong. Cậu út vẫn đang ngủ, ngoài trời đang mưa lớn, tiếng mưa ồn qua lớp cửa kính dày càng khiến không khí trở nên ảm đạm. Lọ hoa trên bàn cậu út đã cạn hết nước, cánh hoa rũ xuống héo úa...Cô đặt ly sữa lên mặt bàn rồi quay lại đắp lại chăn cho cậu út. Cậu đang mơ gì đó, lông mày cậu khẽ nhíu lại, mồ hôi tuôn đầm đìa.
- Cậu út...cậu út...– An Ninh lay lay cậu út.
Cậu như đang chìm sâu vào giấc ngủ...hơi thở cậu gấp gáp hơn. Cậu túm chặt lấy tấm ga giường khiến nó nhăn nhúm, nhàu nát.
- Ai...có ai không...cứu mẹ cháu với...có ai không? Làm ơn cứu mẹ cháu...
Cậu khóc như một đứa trẻ trong giấc mơ, tiếng khóc càng ngày càng lớn hơn.
An Ninh ngồi xuống cạnh giường, cô vỗ nhẹ lên lưng cậu. Bất giác, cậu nắm chặt lấy tay cô, cậu vẫn tiếp tục khóc.
- Mẹ ơi, mẹ mở mắt ra đi, con sẽ gọi người tới mà...Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ rơi con...
Càng lúc cậu càng siết chặt tay An Ninh hơn. Chắc hẳn cậu đã rất nhớ mẹ. Ai cũng vậy thôi, An Ninh cũng thế, cô rất nhớ gia đình nhỏ nghèo khó của cô. Nhớ lúc cùng cha đi làm thuê, nhớ lúc cùng đứa em chăm sóc cho mẹ...nhớ cả bữa cơm chẳng có gì no bụng của cả nhà...Đã có lúc cô muốn trốn khỏi đây để trở về bên bàn tay gầy guộc của cha. Nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ, giống như cậu út lúc này, tất cả chỉ là suy nghĩ, cậu không thể nói ra sau những gì bà chủ đã dành cho cậu, cậu không thể làm bà buồn mà chỉ biết giữ nó trong lòng, nỗi nhớ da diết cứ vò xé tâm can ùa về hàng đêm...
Cậu chợt mở mắt bật dậy...Cậu gạt đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má khi nhìn thấy An Ninh.
- Sao cô lại ở đây?
- Cậu không sao chứ?
Cậu út thở hắt ra, gương mặt mệt mỏi của cậu đủ để nói lên tất cả.
An Ninh lấy cho cậu cốc nước mát để giúp cậu bình tĩnh hơn.
- Cậu...cậu vừa gặp ác mộng phải không?
Cậu út khẽ gật đầu.
- Cậu mơ thấy gì vậy? Trông vẻ mặt cậu rất sợ hãi...Có phải...cậu lại mơ về mẹ không?
- Liên quan gì tới cô chứ? – Cậu nói rồi bỏ vào phòng tắm.
An Ninh biết cậu vẫn còn giận mình chuyện bữa trước nên cũng không dám hỏi thêm, cô lẳng lặng dọn dẹp căn phòng rồi đi khỏi.

 

Chương 5: Tôi cầu xin cậu, cậu út!

 - An Ninh, quản gia có việc muốn gặp cô.

An Ninh nhận lệnh liền tới ngay phòng quản gia, bà đang ngồi bên mép giường, trên tay là một lá thư đã nhàu nát.
- An Ninh, con lại đây.
An Ninh ngồi xuống, cô đoán chắc có chuyện chẳng lành, vẻ mặt của quản gia càng lúc càng nghiêm trọng hơn.
- Hãy bình tĩnh nghe ta nói nhé!
An Ninh hết sức bình tĩnh khi thấy bà quản gia cầm tay cô.
- Mẹ con...mẹ con đã qua đời sáng nay.
- Bà nói gì ạ? Mẹ con, mẹ con làm sao?
- Suốt những năm con ở đây, ta đã cho người hàng tháng tới giúp gia đình con, đưa mẹ con vào viện, mong sẽ duy trì được sự sống. Nhưng...
Nước mắt An Ninh bắt đầu rơi xuống, người mẹ hàng đêm vẫn về trong giấc mơ của cô giờ đã không còn. Nỗi nhớ mong mỏi được gặp bà, được nhìn thấy, đặt bàn tay mình lên bàn tay bại liệt khô khao của bà giờ đã không còn. Cô nhận lấy lá thư từ tay quản gia, lá thư viết vội bị nhòe đi vì nước mắt...Từng dòng chữ đơn giản của người cha ít học càng làm cô thấy đau đớn hơn.
“An Ninh của cha!
Con có khỏe không? Hãy tha thứ cho người cha tội lỗi này nhé, cha xin lỗi vì đã sinh ra con trong một gia đình nghèo như thế, cha xin lỗi vì chưa thể làm gì cho con. Cha ít học, cha không có tiền, cha không thể cho con cuộc sống tốt đẹp. Cha xin lỗi con vì điều đó. Nhưng cha yêu con bằng cả tấm lòng mình, cha không thể đem lại cho con hạnh phúc như những người cha khác. Nhưng con hãy biết rằng cha luôn yêu con bằng cả trái tim mình. Nếu được sinh ra một lần nữa, cha hứa là sẽ không để con phải khổ như vậy. Chúc mừng sinh nhật con gái của cha, cha yêu con rất nhiều.”
Lá thư khép lại bằng dòng nước mắt tuôn rơi của An Ninh. Trong phong bì là một chiếc lắc tay xinh xắn.
- Lá thư đươc chuyển đến đây năm ngoái, vào đúng sinh nhật của con.
- Vậy sao người không đưa nó cho con?
- Vì quy định là quy định.
- Sao người lại làm như thế? Người có biết là con đã nhớ cha mẹ con thế nào không? Từ giờ con không thể nhìn thấy mẹ con nữa rồi...người biết không?
- Ta biết, nhưng con thử nghĩ xem nếu ta đưa nó cho con một năm về trước, liệu con sẽ bỏ trốn hay tiếp tục ở lại đây?
An Ninh quỳ xuống trước mặt bà quản gia.
- Con xin người, xin người hãy cho con về thăm nhà...
- Không được, cố gắng đợi đi, khi con đủ mười tám tuổi con sẽ được về thăm nhà.
- Con xin người, dù chỉ được gặp vài phút, vài giây hay đứng từ xa nhìn thôi cũng được...Con cầu xin người.
Bà quản gia ôm An Ninh vào lòng, cô là cô bé bà yêu thương nhất. Không bao giờ cô bé che giấu được cảm xúc của mình, mọi thứ đều được thể hiện qua đôi mắt tuyệt đẹp ấy...
- Ngoan nào An Ninh, ta cũng rất muốn cho con về, sở dĩ ta nói cho con để con nhớ được ngày giỗ của mẹ, con hãy cố gắng, chỉ hai tháng nữa là tới sinh nhật mười tám tuổi của con, đến lúc ấy, ta sẽ đưa con về gặp họ được không?
Cô lắc đầu, dụi vào lòng quản gia khóc nức nở. Còn gì đau đớn hơn khi không được về dự đám tang mẹ. Còn gì đau đớn hơn khi không được ở bên gia đình lúc mẹ mất...Tất cả như mờ dần đi, cô buông tay quản gia ra rồi vụt chạy...
Cộc...cộc...cộc...
- Vào đi...
An Ninh đẩy cửa bước vào phòng cậu út. Cậu đang ngồi trên ghế. Cô đến bên cạnh cậu rồi quỳ xuống.
- Tôi xin cậu, cậu út...Tôi biết tôi đã khiến cậu thất vọng, tôi xin lỗi, tôi ngàn lần, vạn lần xin lỗi cậu. Tôi xin cậu hãy giúp tôi, giờ chỉ có cậu mới có thể giúp tôi...
- Có chuyện gì vậy An Ninh, đừng khóc nữa...– Cậu út hoảng hốt.
- Tôi cần về nhà, tôi cần về nhà...Tôi xin cậu, tôi cúi lạy cậu, xin cậu hãy giúp tôi, mẹ tôi qua đời rồi, tôi phải về thăm cha tôi...Tôi phải về với mẹ tôi...dù chỉ vài phút thôi cũng được, xin cậu, lạy cậu, mong cậu hãy giúp tôi...
An Ninh cúi đầu lạy cậu út, cậu hốt hoảng đỡ An Ninh dậy.
- Bình tĩnh lại đi An Ninh...Tôi sẽ đưa cô về mà...Bình tĩnh lại đi...được không.?
An Ninh không khóc nữa, cô nhìn cậu út với vẻ biết ơn.
Cậu rút điện thoại ra gọi cho tài xế.
- Chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn đi hóng gió, không cần gọi vệ sĩ đâu, tôi muốn ra ngoài một mình.
Cậu lại chỗ An Ninh và ngồi xuống trước mặt cô.
- Được rồi, đừng khóc nữa. Để tôi đưa cô đi. – Cậu nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má An Ninh.

An Ninh trở về nhà, cánh cổng đơn sơ hoang tàn hiện ra trước mắt...Chiếc đèn lồng màu trắng đang treo trước cửa.
- Mẹ...– An Ninh khóc lớn hơn, cô sẽ chỉ đứng từ khoảng cách này mà nhìn về phía ngôi nhà nhỏ thân thuộc.
- Mẹ ơi...mẹ ơi...
An Ninh nhớ lại những ngày mẹ còn sống, những ngày mẹ còn đi lại được, những ngày mẹ bồng cô trên tay rồi những ngày mẹ dắt cô tới trường học...Nhớ những giọt nước mắt cũng như những nụ cười của mẹ...Nhớ cả ánh mắt lần cuối mẹ nhìn cô trước khi cô tới nhà họ Lưu...

- Mẹ hãy ra đi thanh thản nhé. Con xin lỗi vì không thể ở bên chăm sóc, phụng dưỡng mẹ. Con bất hiếu.
Cô quỳ xuống lạy hướng về ngôi nhà...
Cậu út nhìn cô, cậu nhớ lại lúc mẹ cậu mất. Cậu cũng bất lực như An Ninh lúc này, không thể làm gì hơn. Cậu vỗ nhẹ vào vai An Ninh: 
- Tôi hiểu cảm giác của cô lúc này. Nhưng nhìn thấy cô như vậy, chắc chắn mẹ cô sẽ càng đau lòng hơn...nên...
An Ninh đứng dậy, cô đi về phía cánh đồng, lúa đang kỳ trổ đòng xanh mượt. Gió lao xao đưa hương thơm man mát của hoa cỏ. Cậu út đi theo đằng sau cô một cách lặng lẽ. Cậu biết lúc này cô cần yên tĩnh.
Một thoáng gió thoảng qua khiến mái tóc cô tung bay, giờ cậu mới nhìn kỹ gương mặt cô. Cô không xinh đẹp, sắc sảo, nhưng gương mặt và tâm hồn cô dường như hòa làm một, mọi thứ luôn được thể hiện rõ nét qua đôi mắt đượm buồn ấy.
- Cậu út, chúng ta về thôi. Tôi không muốn bị mắng đâu. – Cô gạt dòng nước mắt vẫn đang chảy dài trên má.
- Cô có muốn về qua nhà không? Chắc cô phải nhớ họ lắm...
An Ninh lắc đầu.
- Không, tôi chỉ cần nhìn thấy cả nhà như vậy là được. Nếu gặp gia đình, tôi sợ mình sẽ không thể rời xa được.
Cậu út dần đã hiểu hơn về cô. Có lẽ những gì cậu nhìn thấy đều là hiểu nhầm. Một cô gái chân thật, không bao giờ che giấu cảm xúc của mình. Một cô gái không lấy nước mắt để mong được cảm thông. Cô chọn cách im lặng, chọn cách một mình để không ai phát hiện ra cô đau như thế nào. Cô lặng lẽ đi phía trước, nước mắt vẫn rơi nhưng cô cắn chặt môi để không khóc thành tiếng, nhưng cậu út hiểu tất cả, cậu hiểu cô đau đến mức nào, nó như muốn xé nát mọi thứ, như ngàn mũi dao găm sâu vào tim.
Trên xe, cô quay mặt ra phía cửa, nước mắt vẫn tiếp tục rơi, rơi rồi bay theo gió. Làn gió nhẹ thoảng qua đôi mắt cay sè...
- Cô cứ khóc đi, đường về nhà còn dài, tôi sẽ đi thật chậm, vì vậy cô không phải lo đâu...
An Ninh không trả lời, cô tựa đầu lên thành cửa sổ. Cuộc đời thật bất công, sao lại bắt nhà cô nghèo như thế, cái nghèo chia lìa gia đình cô, cái nghèo khiến cô phải làm hầu gái phục vụ người ta, không cho cô gặp người thân, có nhà mà không thể về...Cô hận cái nghèo, cô hận nó đến tận xương tận tủy. Sao cuộc đời lại cho cô toàn những bất hạnh như vậy!
Cậu út dừng xe trước cửa, bà chủ và quản gia đang đứng ở cửa đợi sẵn.
- Thiên Thành, con và An Ninh vừa đi đâu về vậy?
- Con chỉ đi hóng gió một lúc thôi.
- Vậy sao? Ta lại không nghĩ thế.
- Mẹ nói gì vậy? Mẹ không tin con sao?
- An Ninh, tôi hỏi cô, cô vừa đi đâu với Thiên Thành về?
An Ninh không giấu giếm, cô nói thật với bà chủ.
- Mong bà chủ thứ lỗi, tôi biết phải hơn hai tháng nữa mới đến ngày tôi được trở về thăm nhà. Nhưng mong bà hiểu cho, mẹ tôi...
- Không cần giải thích gì hết. – Bà cắt lời An Ninh. – Đó là quy định, mà quy định đặt ra để mọi người tuân thủ. Nếu cô nói với ta, ta có thể châm trước cho cô về thăm nhà. Nhưng cô lại nói với Thiên Thành, để nó nói dối ta. Điều này có thể tha thứ được sao?
- Mẹ...– Cậu út định nói gì đó, nhưng đã bị bà chủ chặn lại.
- Nếu con xen vào việc này, mẹ sẽ lập tức đuổi việc cô ta.
Cậu út không nói gì nữa, cậu đành im lặng.
- Từ ngày mai, cô không cần tới hầu hạ Thiên Thành nữa, cô sẽ tới khu bếp làm phụ bếp một tháng, và tháng này cắt toàn bộ lương của cô.
Nói rồi bà chủ quay ngoắt đi, có vẻ bà rất giận. Cũng phải thôi, đứa con trai yêu quý của bà vì một cô hầu gái mà nói dối bà, có người mẹ nào chấp nhận được chứ. An Ninh cúi đầu chịu hình phạt, gập người chào bà chủ trước khi bà đi khuất.

Một ngày làm việc mới ở một môi trường mới, An Ninh phải dậy sớm hơn mọi lần, vì đã quen với việc thức khuya dậy sớm nên cô cảm thấy khá ổn.
- Chào mọi người, tôi là An Ninh, mong mọi người giúp đỡ. – An Ninh cung kính chào tất cả mọi người có mặt trong bếp...
Một vài người bâng quơ nhìn rồi cúi đầu chào lại, nhưng cũng có một số người nhìn cô với ánh mắt khó chịu.
- Em là An Ninh hả? – Một chị niềm nở chào hỏi cô.
- Dạ vâng ạ.
- Chị đã nghe quản gia nói chuyện, chị là quản lý bếp, cứ gọi chị là chị Thanh là được.
- Em chào chị ạ.
- Nào, đi theo chị, chị sẽ chỉ cho em những việc em phải làm.
An Ninh ngoan ngoãn đi theo chị Thanh. Công việc cũng không có gì nặng nhọc lắm, chủ yếu chỉ là lau dọn sàn nhà, bát đĩa, sơ chế rau củ...Hầu như toàn việc nhẹ nhàng.
Mọi người đã đi ăn trưa, chỉ còn An Ninh ở lại bếp, cô cố gắng dọn dẹp cho xong đống bát đĩa thật nhanh.
- An Ninh! – Cậu út đứng sau cánh cửa phòng bếp gọi An Ninh.
- Có chuyện gì vậy cậu út, cậu không được phép xuống đây đâu. – An Ninh ngạc nhiên.
- Có...có cần tôi giúp gì không?
An Ninh lắc đầu: 
- Không...không...đây là công việc của đầy tớ chúng tôi, cậu đừng lo, tôi không sao đâu.
- Tôi...xin lỗi nhé. Muốn giúp cô mà thành ra hại cô thế này...
- Không có gì đâu, chỉ là những việc nhẹ nhàng thôi mà, dù sao tôi cũng thấy được gia đình tôi vẫn sống tốt là đủ rồi. Chút công việc thế này có đáng gì đâu.
- Cô sắp xong việc chưa? Bao giờ được nghỉ thế?
- Rửa xong đống bát đĩa này là tôi có thể nghỉ rồi.
- Vậy khi nào xong thì qua phòng tôi một chút nhé.
- Dạ...
- Cứ qua đi, chỉ là...muốn nhờ cô chuốt bút chì thôi mà. – Cậu út kiếm cớ.
- Vâng, khi nào xong việc tôi sẽ qua.
- Vậy tôi về trước nhé, bye. – Cậu út cười vẫy tay chào tạm biệt An Ninh trước khi trở về phòng mình.
An Ninh vẫy tay theo trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người lúc này đã đi ăn về. Từ trước đến nay, cậu út nổi tiếng là khó tính và lạnh lùng, cậu luôn xa lạ, lãnh đạm với những việc xảy ra xung quanh mình. Nhưng giờ đây, khi cô hầu gái An Ninh mới chỉ phục vụ cậu được một tháng, con người cậu thay đổi.
Khi An Ninh đã dọn dẹp xong xuôi mọi thứ, đồng hồ cũng đã 7 giờ tối, chắc tầm này cậu út đã dùng bữa xong. Giữ đúng lời hứa, cô định tới phòng cậu út nhưng bị một chị làm cùng gọi lại.
- An Ninh...– Chị này đỏng đảnh tiến lại gần phía An Ninh.
- Chị chưa về ạ? Có chuyện gì vậy?
- Cô có thể giúp tôi cất chỗ thực phẩm kia vào kho được không? Người chuyên làm việc đó nghỉ ốm mà tôi thì còn quá nhiều việc.
- Vâng, có gì đâu chị. – An Ninh vui vẻ giúp chị.
An Ninh tới khu nhà kho, đống thực phẩm đó không phải ít, nếu không muốn nói là rất nhiều. Vì có hẹn với cậu út nên cô cố gắng làm thật nhanh...Từng bao tải khoai, bắp cải, hành tây...được cô bê vào kho...một lúc sau cô thấm mệt, không ngờ lại nặng như thế, cô ngồi sụp xuống thở hổn hển...mồ hôi túa ra. Đã 8 giờ 30, cuối cùng thì cũng đã xong, đống đồ đã được để gọn vào kho.


Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com