Teya Salat
Đọc truyện

Cuối Cùng Mình Cũng Lấy Được Vợ

Mình xin được bắt đầu ạ :

Cuộc đời độc thân dài đằng đẵng của mình vừa kết thúc cuối tuần qua. Ở tuổi 39, khi mấy thằng bạn cùng lớp đã chuẩn bị thành bố vợ thì Thuyền trưởng Húc mới đi chạm ngõ ăn hỏi, còn khi đám cưới cử hành mình đã bước sang tuổi 40. Mình, cao 1m77, mặt mũi ko hề đến nỗi nào, ko nghiện ngập đồng tính, thu nhập hằng năm từ lâu đã là 11 con số, nghe chuyện 40 tuổi mới lấy vợ hầu như ko ai tin.

Thực ra thì đám cưới cuối tuần rồi là kết thúc của một vài mối tình và có khi đến cả trăm vụ mai mối giới thiệu, một số vụ còn bắt đầu và kết thúc éo le hệt như phim Hàn quốc. Mình thấy nhiều bạn 24, 25 tuổi đã than là "ế lắm rồi", phải như Thuyền trưởng Húc và vợ mới gọi là siêu ế, ai đời đám cưới lần thứ nhất mà chồng 40, vợ 32, nhưng chuẩn bị đi trăng mật thì vẫn tíu tít tí tởn như thường.

Tự nhiên mình chợt có ý nghĩ kể lại cho các bạn nghe con đường gần 20 năm đến hôn nhân của mình. Nghĩ lại, đúng chuyện vợ chồng thật sự là có duyên có số, muốn cưỡng cầu cũng không được.

Nói lại 1 tí về hoàn cảnh nhà mình (vì nó liên quan nhiều đến chuyện của mình với nàng). Nhà mình gốc HN nhưng bố mẹ lên miền núi công tác nên mình sinh ra và lớn lên ở miến núi. Lúc bé nhà mình nghèo lắm, cả nhà chỉ có 2 cái thau, 1 cái thau nhôm nhỏ dùng để rửa mặt, 1 cái thau sắt tráng men to hơn để vo gạo rửa rau. Cái thau men dùng lâu bị thủng, bố mình lấy nhựa đường trét lại, được vài hôm lại bục ra như cũ. Thế nên năm lớp 2 về thăm ông ngoại ở HN, thấy hàng xóm có 1 chú đi học Liên Xô mang về bao nhiêu là thau nhôm sáng choang, mình đã thề quyết phải học giỏi để cũng đi Liên Xô mua thau về cho bố mẹ (!).

May mà mình học cũng khá, được gửi đi du học thật, năm 96 học xong mình đã có một ý tưởng kinh doanh, kèm theo là những kiến thức và quan hệ cần thiết ở nước ngoài. Thế là mình về nước, mang quà của 1 anh bạn nghiên cứu sinh cho gia đình anh ấy, tình cờ gặp nàng ở đó và… chết luôn.

Nàng lúc đó đang học năm thứ 4, là bạn của cô em anh bạn (lằng nhằng quá nhỉ), hôm đó cũng chỉ tình cờ sang chơi. Mình đổ tắp lự vì nàng xinh và có một vẻ hiền thục rất đặc biệt, chỉ cần nhìn qua là hình dung ngay đây sẽ là một người phụ nữ toàn tâm toàn ý vì gia đình. Thế là mình mặt dày nhờ luôn cô em anh bạn giới thiệu, mặc dù biết cô em luôn luôn cảnh cáo “đuôi của nó xếp hàng dài mấy vòng Bờ Hồ, anh đừng có mơ”.

Không biết vì cao to đẹp giai hay vì cái mác du học sinh mà cuối cùng mình tán được nàng. Mấy tháng đầu tiên hai đứa rất hạnh phúc, rắc rối chỉ bắt đầu khi nàng mang mình về báo cáo với gia đình và bà mẹ nàng tỏ ngay ý không hài lòng.

Đối với mẹ nàng, mình chỉ là một thằng miền núi không nhà cửa, không quan hệ, tương lai thì hết sức mù mờ, dù có cái mác du học sinh nhưng đi học nước ngoài ở HN thiếu quái gì, vơ bừa 1 cái cùng được cả rổ. Về sau khi thấy hai đứa yêu nhau quá thì mẹ nàng cũng miễn cưỡng chấp nhận, nhưng lại bắt đầu một kiểu mới: luôn tìm cách đạo diễn cả gia đình mình, cái này phải thế nọ, cái kia phải thế kia. Bố mẹ mình xuống chơi nhà nàng vài lần, nghe giọng dạy bảo của bà ta rất bực nhưng vì thương con nên phải nhịn, mình cũng cố chịu với ý nghĩ “đợi đến lúc ta thành công rồi xem thái độ thế nào”, cảnh bằng mặt không bằng lòng giữa 2 nhà cứ như vậy kéo dài đến khi ông chú nàng xuất hiện.

Ông này chỉ là em họ của bố nàng nhưng mẹ nàng rất quý ông ta, vì thời bao cấp hay giúp đỡ gia đình nàng. Ông chú có cty ở Sài gòn, ra HN mở chi nhánh mới đến thăm anh chị. Lúc gặp mình ở nhà, mẹ nàng giới thiệu mình cũng đang mở cty kinh doanh. Ông chú hỏi mình định làm gì thì thằng bé thành thật kể ra hết, kể nhiều hơn cần thiết khiến ông ta nổi lòng tham, định cướp luôn cả ý tưởng của mình.

Hôm sau chú nàng hẹn ngay mình gặp riêng, thuyết phục mình ko cần thành lập cty nữa mà nhập vào cty ông ta làm chung. Mình đã suýt nữa đồng ý nếu ko ngẫu nhiên nhìn thấy vẻ tham lam trong mắt ông ta, chợt nhận ra rằng nếu làm như vậy thì mình sẽ phải tiết lộ rất nhiều thông tin, và mọi giao dịch, hợp đồng sẽ mang tên cty đó. Về sau khi kinh doanh đã có kết quả, nếu ông ta tìm cách đuổi đi thì mình sẽ mất trắng.

Thế nên mình đã từ chối, và đúng như dự đoán, chú nàng thay đổi ngay thái độ. Không biết ông ta nói gì với bố mẹ nàng mà thứ bảy tuần sau, khi mình đến đón nàng đi chơi thì đã thấy ông ta ở đó với 1 anh chàng trạc tuổi mình, bố mẹ nàng ngồi tiếp khách. 4 người chuyện trò rất vui vẻ, thấy mình đến họ cũng mời ngồi, mẹ nàng rót chén trà và giới thiệu anh chàng kia là con một bà người quen của gia đình, “nhà giàu lắm, có cửa hàng to, mấy nhà trong phố cổ”. Thế rồi 4 người lại nói chuyện coi như không có mình ở đó, mà chuyện thì toàn là tâng bốc sự giàu có của ông chú và bà mẹ anh chàng kia.

Mình cũng hơi tức nhưng mặc kệ, đến lúc nàng trang điểm xong đi ra, mình xin phép hai ông bà cho nàng đi chơi với mình thì mẹ nàng nạt luôn “Con H. hôm nay ở nhà tiếp khách, không đi đâu hết!”

Nghe thế cả mình và nàng đều sững người, mình dại dột cố vớt vát thêm 1 câu: “Tối nay có nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng biễu diễn ở Nhà hát lớn, cháu xin phép hai bác cho chúng cháu đi nghe.” Có lẽ chỉ chờ thế, mẹ nàng nhìn mình lạnh tanh: “Nhà có khách thì chủ phải ở nhà tiếp khách, BỐ MẸ CẬU KHÔNG DẠY CẬU THẾ HẢ?”

Động đến bố mẹ thì không xong rồi, máu nóng bốc lên đầu, mình trừng mắt nhìn thẳng vào bà ta và cả ông chú, dằn giọng: “Bố mẹ cháu có thể không dạy cháu nhiều thứ, nhưng ít nhất cũng dạy đồng tiền phải tự mình làm ra, không đi xin đi cướp của người khác!” Nói rồi mình quay lại, sập cửa đi thẳng.

Những ngày tiếp theo đúng là khổ cho người yêu mình, nàng tìm cách giải hòa 2 bên nhưng mẹ nàng đương nhiên đã coi mình là đồ bỏ, mình thì cũng đòi mẹ nàng phải xin lỗi mới nói chuyện tiếp. Tình yêu của mình với nàng bắt đầu đẹp bao nhiêu, cuối cùng đã kết thúc tức tưởi như vậy.

Hơn 1 năm sau nàng thành hôn, chú rể chính là anh chàng mình gặp hôm ấy. Mấy năm sau nữa qua cô em anh bạn, mình mới biết nàng không hạnh phúc. Chồng nàng là một kẻ bám váy mẹ thượng hạng, bà mẹ chồng lại quá mức keo kiệt. Sau khi cưới, mẹ chồng bắt nàng nghỉ việc cơ quan để trông hàng nhưng thường xuyên “quên” đưa tiền tiêu, làm nàng mấy lần phải về nhà mẹ đẻ xin tiền mua sữa cho con. Nàng định đi làm trở lại thì mẹ chồng tuyên bố “Con H. xin việc thì tự đi mà xin, đừng mong tao cho đồng nào”.

Lúc đó việc kinh doanh của mình đã ổn định và có 1 chút quan hệ, mình nhờ xin được cho nàng chỗ làm trong 1 tổng cty Nhà nước với thu nhập tương đối tốt. Nhận việc xong nàng muốn gặp để cảm ơn nhưng mình từ chối. Cái gì đã qua, tốt nhất hãy để nó trôi qua.

Khoảng 1 năm sau khi chia tay, mình được giới thiệu cho 1 em. Thực ra mình chưa có ý định yêu trở lại vì dư âm của mối tình đầu còn quá lớn, hơn nữa việc kinh doanh lại đang gặp khó khăn, nhưng khi gặp người bạn mới này mình thay đổi ngay ý định vì đó là 1 cô gái rất đặc biệt.

Mặc dù là con của một vị lãnh đạo cấp cục, gia đình không thiếu thứ gì, nhưng sự tự lập của em làm mình kinh ngạc. Đang học năm cuối đại học nhưng em đã là nhân viên part-time của một cty nước ngoài, còn có vốn góp trong 1 cửa hàng lưu niệm khá đông khách, chuyện học giỏi thì tất nhiên khỏi phải bàn. Tóm lại, em là 1 mẫu người hoàn toàn khác với các cô sinh viên tiểu thư Việt nam đương thời. Em và mình kết thân rất nhanh vì đều là những người ham hiểu biết và thượng tôn kiến thức, và sau chừng 3 tháng thì 2 đứa đã ngầm hiểu rằng, chỉ cần chọn thời điểm nói câu I Love You nữa là xong.

Thế nhưng, lúc ấy mình mới khẳng định một tính cách đã nhận thấy từ trước đó ở em, đó là sự cực đoan đến lạ lùng. Với thiên hạ em không quan tâm, nhưng với những người thân thì em không thể chịu được khi họ có một ý kiến hay quan điểm nào đó trái với mình, cho dù đó chỉ là những chuyện nhỏ. Và “chuyện nhỏ” giữa mình và em đã nổ ra một buổi sáng chủ nhật, khi 2 đứa ngồi uống cà phê tán gẫu chuyện trong tuần. Không nhớ câu chuyện dẫn dắt thế nào mà đưa đến xung đột về một vấn đế “vĩ đại” là hội họa. Em sùng bái hội họa lãng mạn Nga của Levitan, Kramskoy và Serov, mình lại thích hội họa ấn tượng Pháp của Monet, Cezane và Pissaro.

Tất nhiên bình thường thì chẳng có gì xảy ra nhưng cô bạn mình lại nhất quyết không chịu, tìm cách chứng minh bằng được là em đúng, mình sai. Cuối cùng quan điểm của em là mình thích Ấn tượng Pháp cũng được, nhưng phải công nhận với em rằng Levitan là nhất, còn Monet của mình thì giỏi lắm chỉ đứng thứ hai thôi (!). Mình không chịu, thế là em đùng đùng đứng dậy đi về, bỏ cơm trưa, cả buổi tối mình nhắn ra gặp cũng không thèm trả lời.

Ngay sau đó mình phải vào Sài gòn làm việc mấy tháng, những cuộc điện thoại cứ khách sáo dần rồi dừng hẳn từ lúc nào không biết. Có lẽ cả em và mình đều cùng nhận ra rằng bên kia không phải là người trong mộng của bên này, và vì cùng có tính cách quá mạnh nên không thể uốn mình theo đối phương được.

Thật ra hôm ấy mình hoàn toàn có thể nhường nhịn em để mọi sự yên lành trôi qua. Hội hoạ chỉ là chuyện chơi, nếu cần thì chẳng những Levitan mà họa sĩ Còm mình cũng cho nhất thế giới được hết, chỉ là mình muốn thử đẩy tranh luận lên đến cùng xem em phản ứng thế nào, và đúng như mình nghĩ, đối với em chỉ có một con đường là “theo tôi hoặc biến”. Thử nghĩ xem, nếu là vợ chồng thì gia đình mình và em sẽ thế nào?

Có lẽ đó là lý do em không thể tìm được chồng Việt nam, những anh chàng cái gì cũng gật thì chắc chắn không đủ kiến thức để làm em rung động, còn những người học rộng tài cao thì tất nhiên luôn có chính kiến của mình. Mãi đến gần đây mình mới biết em đã lấy chồng Na uy và sang đó định cư. Con trai Bắc âu rất ga lăng và hiền lành, mình rất hy vọng em được hạnh phúc.

Khoảng giữa năm 99 công việc của mình bắt đầu có kết quả. Những ai đã từng lăn lộn dựng nghiệp chắc đều biết, kinh doanh ban đầu bao giờ cũng gian khổ vô cùng, nhiều khi khóc không ra tiếng, thậm chí tuyệt vọng muốn buông bỏ tất cả, nhưng đến khi hàng hóa được thị trường chấp nhận thì tình hình xoay chuyển nhanh không ngờ. Chỉ trong vòng 1 năm mình đã có thể xây nhà đón bố mẹ về Hà nội, mua được 1 con Toyota xinh xinh và bắt đầu được thiên hạ gọi là “doanh nhân thành đạt”.

Thú thực với các bạn, 1 thời gian dài mình cứ lâng lâng như trong mơ. Cảm giác thành công bằng ý tưởng và bàn tay của chính mình nó đặc biệt lắm, bạn nào phải trải qua rồi mới biết. Nói không ngoa, nó còn sướng hơn cả việc tay không tán đổ một em hoa hậu hay trúng xổ số độc đắc liên tỉnh. Mình không vung tiền vào rượu chè ăn chơi mà bắt đầu thực hiện những giấc mơ hồi nhỏ: mua 1 ống kính viễn vọng để “nghiên cứu” trời sao, sắm piano chuẩn bị học nhạc, mua 1 giàn hi-fi hoành tráng… và đương nhiên là khởi động lại việc đi tìm vợ.

Gọi là “tìm vợ” chứ không phải tim người yêu vì mình đã ngót 30 tuổi, bắt đầu bị tất cả các bên liên quan thúc giục đá trận chung kết rồi. Lúc này các quan hệ của mình đã rộng hơn, và kết quả mình được giới thiệu cho 1 cô bạn hết sức “khủng bố”.

Chắc hẳn nếu chỉ tiết lộ 1 vài chi tiết thì các bạn đều đoán ra ngay đó là ai nên mình kể hết sức chung chung thế này: em vừa học xong chuẩn bị đi làm, cũng đang có ý tìm người yêu nhưng rất khó khăn vì các anh chàng đến với em đều không thể giấu được sự quan tâm thái quá tới bố em, mà em lại là người tinh nhanh nên nhận ra ngay và lập tức cho đối tượng đi “tàu suốt”.

Nghe người giới thiệu nói em là con ai, mình lắc đầu ngay “thôi ngại lắm, người ta lại tưởng mình lợi dụng”, nhưng bà chị rất nhiệt tình: “Chị thấy hai đứa rất hợp nhau, thử gặp đi xem nó có nhận ra chất của em không, nếu không thì thôi cũng mất gì đâu?”

Mình nghe bùi tai, ừ thì gặp thử. Gặp rồi mới biết cô bạn rất vui vẻ dễ gần, phải tinh ý lắm mới nhận ra sự đề phòng trong lời ăn tiếng nói, mình cho rằng như thế là đúng vì con của VIP không thể vô tư quá được. Có điều dù em là con ai thì mình cũng không care vì mình đã đứng được trên đôi chân của mình, và chắc chắn sẽ còn thành công hơn nữa.

Em kiêu ngầm, mình cũng kiêu ngầm, có lẽ vì thế mà mình lọt vào mắt xanh của em. Lần đầu tiên em gặp một người không nịnh nọt em, không quỵ luỵ bố em, còn dám phê phán thẳng lĩnh vực mà bố em phụ trách. Thật ra lúc phê phán mình đã nghĩ sẽ bị bố em đuổi ra khỏi nhà, nhưng vì quá bức xúc nên không nói không được.

Hóa ra nghe xong bố em chỉ lắc đầu: “Khó lắm cháu ạ, về sau cháu sẽ biết!” Chắc ý “về sau” của ông là sau khi mình và em cưới nhau, còn lúc đó hai đứa vẫn chỉ là bạn thân trên mức bình thường, thậm chí còn chưa chính thức nhận lời yêu nên ông không thể nói nhiều cho mình được.

Các bạn thấy quan hệ của mình với em, thậm chí với cả gia đình em đã tiến xa đến mức nào. Vậy mà cuối cùng chuyện cũng không thành, mình phải bỏ của chạy lấy người sau khi phát hiện ra một sự thật “kinh hoàng”.

Số là, một hôm gặp nhau mình thấy em có 1 chiếc Hermes mới, hỏi mua ở đâu thì em bảo có người tặng, nhưng bà chị em lại thành thật kể hôm qua hai chị em sang Singapore mua sắm 1 ngày rồi về, tổng cộng quẹt thẻ hết gần 100 ngàn usd và “tháng nào cũng đi, không đi thấy thiếu không chịu được”.

Trời đất ạ, con chỉ là thảo dân, không dám sánh với công chúa rồi!

Lại một mùa thu nữa qua đi…

Khi bắt đầu mình đã biết là sẽ bị soi về thu nhập 11 chữ số, và mình hoàn toàn thông cảm về điều đó. Cơm áo gạo tiền lúc nào cũng là nỗi lo lớn nhất của con người, nhất là trong thời lạm phát phi mã như hiện nay mà.

Thực ra định viết về chuyện này vào cuối truyện, nhưng vì sự quan tâm lớn quá nên mình cho nó nhảy cóc lên đây. Hy vọng một vài bạn nào đó có thể bắt chước con đường của mình thì vui lắm.

Nói đến kinh doanh, có lẽ tất cả mọi người Việt nam đều nghĩ về bất động sản, vàng, chứng khoán và ngoại tệ. Điều đó đúng nhưng không đủ, mình cũng không kiếm tiền bằng cách ấy.

Nếu thường xuyên xem báo, các bạn có thể đọc được tin “hơn 80% hàng hóa trong siêu thị là hàng Việt nam sản xuất”, có lẽ đúng là như thế, nhưng mình biết chắc đến 90% nguyên liệu của các hàng Việt nam đó là nhập từ nước ngoài.

Sự phụ thuộc gần như hoàn toàn về nguyên liệu và tư liệu sản xuất vào nước ngoài giải thíchsố nhập siêu siêu lớn của Việt nam, năm 2010 đâu như là hơn 10 tỉ$. Chắc các bạn biết Chính phủ từng có ý định hạn chế nhập khẩu những hàng “xa xỉ” như ô-tô, điện thoại di động để giảm bớt nhập siêu, nhưng mình cho đó là vô tác dụng. Tổng kim ngạch nhập ôtô năm 2010 là 1 tỉ$, ĐTDD hình như cũng xêm xêm. Nếu cấm hẳn hai thứ đó thì nhập siêu cũng còn đến 8,9 tỉ.

Vấn đề thực ra không nằm ở hàng xa xỉ, mà ở nguyên liệu và máy móc, là những thứ Việt nam không nhập không được. Một đất nước có 3000km bờ biển mà đến muối ăn đủ chuẩn cũng nhập khẩu, hay vẫn tự hào là “nước xuất khẩu gạo thứ 2 thế giới” nhưng đến 80% giống lúa lại mua từ Trung quốc. Đất nước như thế, không nhập siêu kinh niên mới lạ.

Với một nền kinh tế phụ thuộc đến 90%nguyên liệu vào nước ngoài, nếu bạn sản xuất được chỉ cần 0,0000001% giá trị số nguyên liệu đó trong nước với chất lượng tương đương, bán rẻ hơn nước ngoài chỉ cần vài phầm trăm, tiền bạn đã không biết để đâu cho hết rồi.

Thu nhập hơn 20tỉ/năm của mình thực ra là kết quả của sản xuất chỉ 2 nhóm nguyên liệu cho công nghiệp chế biến với 6 sản phẩm, bí quyết công nghệ mua từ Đức và Séc, giá bán thấp hơn 8-10% so với thị trường thế giới. Mình không buôn bán vàng, cổ phiếu hay chứng khoán, nhà cửa thì thỉnh thoảng làm cho vui nhưng cũng không ham.

Viết thề này có hơi lan man, nhưng quả thực mình rất muốn bạn Dr.K hay các bạn trai khác vào đọc, quan tâm đến thu nhập 11 chữ số của mình thì đọc kỹ bài này và nghiêm túc quan tâm đến gợi ý: hãy cố kiếm tiền rồi đầu tư vào sản xuất, bởi nếu đầu tư thành công bạn không chỉ sẽ kiếm được nhiều tiền hơn mà còn giúp nhiều người khác có công ăn việc làm, và làm ra giá trị cho xã hội. Người Việt nam đang sục sôi vì bất động sản, vàng, chúng khoán, đô-la, tất cả những thứ đó đều KHÔNG LÀM RA GIÁ TRỊ. Căn nguyên nhập siêu của Việt nam chính là ở chỗ đó.

Trước đây mình rất tham việc, thượng vàng hạ cám cái gì cũng muốn can thiệp. Năm 2007 bị một trận sốt virus nặng, đang nằm giường bệnh truyền dịch mà đến cái bệ xí công nhân dùng loại gì cũng bị hỏi. Sau khi khỏi ốm mình thay đổi, tìm người có trình độ, thoả thuận lương thưởng thỏa đáng rồi giao quyền điều hành, ràng buộc thêm bằng hợp đồng chia cổ phần tương lai. Bây giờ mình chỉ còn 80% sở hữu cty (sang năm sẽ giảm xuống 70%) nhưng bù lại mỗi ngày chỉ phải làm việc chừng 6 tiếng mà công việc vẫn chạy tốt, vì những quản lý trẻ “máu mê” công việc và tiền bạc hơn, thứ mà đối với mình đã không còn nhiều ý nghĩa lắm.

Tuần trăng mật mình chỉ ăn chơi nhảy múa, cắt hết điện thoại, không vào internet, kết quả cuối ngày thứ năm hết chịu nổi phải gọi về công ty, hóa ra công ty vẫn hoạt động bình thường (hay mình bắt đầu trở thành người thừa nhỉ?).

Vào internet, thật vui về sự quan tâm và ủng hộ của các bạn. Như đã nói ở bài đầu tiên, mặc dù đã trải qua không ít chìm nổi nhưng sau đám cưới mình vẫn thấy cuộc đời như vừa bước sang một trang khác, và tự nhiên có ý muốn tâm sự với ai đó về những gì đã trải qua. Thật may là WTT có mục Tâm sự này, nếu những thứ mình viết không đúng lắm với chủ đề “Tình yêu” thì cũng mong các bạn thể tất.

Trở lại với chủ đề chính. Năm 2002, việc kinh doanh thương mại của mình đạt đến mức cực hạn. Hàng cứ đều đều về rồi đi, thậm chí còn xuất tiểu ngạch được sang cả Trung quốc và Cam-pu-chia. Công việc thì sáng sủa như vậy, không hiểu sao đường tình duyên mình vẫn cứ tối mù như bên trong cây đèn thần của Alađanh, tóm lại là thất bại toàn tập.

Mình có gặp một số người, cũng được giới thiệu cho một số người khác, nhưng tất cả cứ nhàn nhạt trôi đi rồi kết thúc. Mình nhận ra rằng khả năng nhìn người của mình tăng lên theo sự trưởng thành trong công việc và khi gặp một ai đó, thường chỉ cần nói chuyện khoảng 30 phút là mình có thể đoán được gần hết tính cách người ấy, hầu như không bao giờ nhầm. Khi đã đoán được hết thì tự nhiên sinh ra chán, mà đã chán thì làm sao có thể yêu!

Mấy người bạn thân, thậm chí cả mẹ mình cũng bảo “mắt nhắm mắt mở thôi, phiên phiến đi chứ cứ cú vọ thế thì tìm đâu ra người hoàn hảo”. Thực ra mình cũng muốn phiên phiến lắm chứ, có lúc nửa đêm tỉnh giấc cảm giác rõ ràng thiếu một người nằm cạnh, đi nghỉ thấy một phong cảnh đẹp, tự nhiên rất muốn chia sẻ mà ngoảnh đi ngoảnh lại chỉ có một mình. Không hiểu số phận đưa đẩy thế nào mà người thích thì mình chẳng có cảm xúc gì, đến lúc gặp người làm mình rung động thì hoa lại đã có chủ mất rồi.

Mình kể câu chuyện này, thâm tâm có hơi áy náy, chỉ muốn khuyên các bạn tự coi là “muộn màng” đừng vội vã đốt cháy giai đoạn, vì sự vội vã rất có thể “đốt cháy” cơ hội của bạn.

Đó là cuối năm 2002, một hôm vào giờ nghỉ trưa có cô nhân viên lại bắt chuyện với mình, kể chuyện gia đình, nhà cửa… rồi mới vào đề “Anh có người yêu chưa? Nếu chưa, để em giới thiệu đứa bạn thân cho!” Theo như lời kể thì hai cô này chơi thân với nhau hồi cấp 2, lên cấp 3 một cô chuyển nhà, vừa rồi mới tình cờ gặp lại. Cô bạn kia đã đi làm, đang học văn bằng hai, “cả bề ngoài tính tình đều rất được”. Mình nghe hay gật đầu luôn: “Ừ, em bố trí đi!”

Cuộc gặp đầu tiên diễn ra khá vui vẻ, thực ra thì mình không có ấn tượng lắm với cô bạn kia, chỉ nghĩ “thử gặp lại lần nữa xem sao”. Không ngờ vì mình cư xử hay ho thế nào đó, cộng thêm cô nhân viên tuyên truyền về mình nhiều quá mà nàng bạn kia đổ cái rụp luôn. Lần gặp thứ hai chỉ sau có 6 ngày, tán gẫu một lúc dẫn đến chuyện tuổi tác, cô nhân viên của mình hỏi “Hình như T. kém tớ 1 tuổi ấy nhỉ?”. Cô bạn gật đầu: “Ừ, năm nay tớ 27, không cưới là sang năm Kim lâu mất rồi!” Nói xong liếc nhìn mình một cái rất nhiều ý nghĩa.

Nhìn cái liếc mắt ấy, có là thằng ngốc nhất cũng biết cô bạn định nói gì. Thế mà đó mới là buổi gặp thứ hai, thực ra còn chưa qua giai đoạn “xem mặt”!

Không biết tại sao cô bạn lại có một hành động thiếu khôn ngoan như vậy, mọi hứng thú của mình bay biến hết và đành lấy lý do “cảm thấy không hợp” để từ chối cuộc hẹn lần sau. Có lẽ cho đến giờ cô nhân viên của mình vẫn không hiểu tại sao.

Sự tỉnh táo quá mức có thể nhiều lúc không hay, những ít nhất cũng cứu mình trong một trường hợp.

Chuyện là, sau mấy năm mình gặp lại bà chị từng giới thiệu mình cho “cô bạn Hermes”, tất nhiên ngay sau câu hỏi “khỏe không?” là “vợ con gì chưa?”. Khi mình bảo “chưa” thì bà chị sảng khoái gật đầu ngay “Chị biết mày là thằng kén lắm. Chị đang có một đứa rất được, đảm bảo hai đứa xứng đôi luôn!”

Bà chị này là người kỹ tính lại quen biết lớn, bảo “được” thì chắc là phải được, khi nghe em này đã tốt nghiệp đại học 2 năm, đang làm ngân hàng thì mình thở phào, chỉ cần trông sạch nước cản nữa là xong!

Đến nhà, hóa ra em còn hơn cả mong đợi, một sự pha trộn rất hài hòa giữa sự dịu dàng nữ tính và tự tin của người có kiến thức. Em là người Thái bình, chắc gia đình khá giả nên mua được căn hộ cho hai chị em lên HN học. Người xinh, nhà sạch, nói chuyện hay, đúng là chẳng còn gì nữa để băn khoăn.

Quan hệ giữa mình và em diễn ra không chậm không nhanh, sau hơn hai tháng mình nghĩ, nếu cứ tiếp diễn thì chừng một tháng nữa thì có thể nói I love you. Thế mà đến một lúc, cảm xúc của mình với em tự nhiên dừng lại, không tiến thêm được nữa.

Ban đầu mình rất khó hiểu, thậm chí hoang mang, vì thâm tâm đã coi em là người yêu. Sau khi bình tâm nghĩ lại mình mới nhận ra, hình như lý do là những hành động của em đều tính toán quá. Mỗi câu nói, nụ cười của em có vẻ như đều nằm trong kiểm soát và gây ra cảm giác không thật lòng (dù phải tinh ý mới thấy), sự “không thật lòng” ấy bảo chứng mình thì mình chịu mà chỉ thuần túy là cảm giác. Nếu sự kiểm soát đó là công việc thì mình ok, nhưng chẳng nhẽ với người yêu tương lai mà em cũng như vậy?

Lần gặp sau đó mình để ý thật kỹ, và càng lúc càng tin cảm giác của mình là đúng. Không biết nguyên nhân tại sao, nhưng sự tính toán của em trong cư xử làm mình cụt hứng và không biết nên tiếp tục thế nào. Mình đành thực hiện một “âm mưu” là lấy lý do đi công tác, xa hẳn em 1 tháng, thử xem lúc gặp lại em có thật sự vui mừng không. Nếu em vẫn tính toán và kiểm soát được cảm xúc bản thân thì có lẽ mình phải nghĩ lại.

Không ngờ chưa đầy 1 tháng sau mình nhận được điện thoại của bà chị: “Này, mày đã có gì với con A. chưa?”. Có gì là thế nào chị?”. “Tóm lại đã yêu đương gì chưa?”. “Chưa, mà có chuyện gì vậy?”. “Ồi, may quá……………..!”

Hóa ra từ lâu em đã là bồ nhí của một đại gia còn hơn tuổi bố em, hai người giấu khéo đến nỗi bà chị mình quen cả hai người mà cũng không biết gì. Sự việc bại lộ chỉ hoàn toàn tình cờ, và khi không thể giấu diếm được nữa thì em sắm ngay một chiếc BMW, mua kim cương đeo đầy tay và chuyển sang thái độ thách thức tất cả mọi người.

Ơn trời, hai mắt cú vọ của mình đôi lúc cũng được việc!

Thời gian ấy, không phải mình không gặp cô gái nào khiến mìnn rung động, thậm chí còn hơn một lần như vậy, nhưng nó chỉ càng chứng tỏ sự “vô duyên” với tình yêu của mình. Những cuộc gặp ấy đều diễn ra trong hoàn cảnh chớ trêu, còn mình vì sĩ diện, vì tử tế hay thậm chí vì nhát gan, đã không làm gì mà chỉ đứng nhìn, và tiếc…

Có hai cuộc gặp làm mình nhớ mãi. Một ở Sài gòn năm 2002, năm ấy khi vào công tác mình thường ăn sáng ở quán phở trong một ngõ đường Hàm Nghi, thực ra đồ ăn quán này không có gì đặc biệt nhưng được cái sạch và yên tĩnh mát mẻ. Thường thì ăn xong mình hay gọi thêm tách cà phê, vừa uống vừa đọc báo chờ đến giờ làm việc.

Hôm ấy mình ăn xong, vừa giở tờ báo ra thì một chiếc xe hơi đỗ trước quán, bước xuống đầu tiên là hai mẹ con. Người mẹ khoảng 27, 28 tuổi, dáng dong dỏng cao, mặc chiếc váy đầm trắng hoa xanh và sắc đẹp thì, phải nói là sáng bừng cả một góc phố.

Thú thật là mình đã gai hết người mất mấy giây, không những vì người đẹp mà còn vì kiểu cách của nàng gợi lại cho mình mối tình đầu gần bảy năm về trước. Có những người phụ nữ mà vừa gặp bạn đã biết đây là mẫu người toàn tâm toàn ý vì gia đình, người đàn ông thấy ngay cảm giác vừa muốn che chở nâng niu, lại vừa có thể yên tâm giao phó nhà cửa, con cái. Quả thực thật may mắn cho ai lấy được người vợ như vậy.

Sau phút choáng váng, mình định thần lại và nghĩ thầm “mẹ đẹp mà con chẳng xinh tí nào”. Lúc ấy người lái đỗ xe xong xuống xe… một ông già khoảng gần 60 tuổi, thấp (thấp hơn nàng), béo, hói, bệch xệch như một cỗ máy cũ mà tất cả các ốc vít đều đã lỏng. Đầu tiên mình hy vọng đó chỉ là tài xế hay thân phụ của nàng, nhưng sau khi nghe đứa trẻ gọi “ba” thì… từ hy vọng chuyển thành thất vọng toàn tập.

Quán sáng hôm đó rất vắng, chỉ có mình và hai người đàn bà hình như đang bàn công chuyện, nên trước sau chỉ chúi đầu vào nhau to nhỏ. Mấy đứa phục vụ có vẻ rất tò mò nhưng không dám nhìn lâu, chỉ đi qua đi lại nhiều hơn cần thiết. Quả thực nhìn cặp vợ chồng ấy đặc biệt quá, không ai có thể thờ ơ được.

Mình nhớ hai vợ chồng đó gọi hai bát phở, đứa con thì uống sữa mang theo. Người vợ lấy sữa cho con rồi lấy khăn, lau thìa đũa cho chồng, tận tình chu đáo nhưng rất lặng lẽ. Chỉ có đứa trẻ ngây thơ chạy lăng xăng, đầu tiên quanh bàn ba mẹ rồi bắt đầu sang các bàn khác, đột nhiên nó vấp vào chân ghế và ngã ra sàn nhà.

Đưa bé ngã ngay phía sau lưng mình, mình đứng lên đỡ nó dậy, người mẹ chạy tới, cảm ơn rồi mang nó trở lại bàn. Lúc nói “cảm ơn”, mắt nàng và mắt mình gặp nhau trong giây lát, và mình lại một lần nữa gai người vì nỗi buồn mênh mông trong đôi mắt ấy. Cho đến bây giờ, mình chưa thấy đôi mắt nào đẹp và buồn như vậy.

Hai người nhanh chóng ăn xong rồi mang con đi. Nhìn cách họ lên xe, mình càng khẳng định gia đình này chắc có nhiều uẩn khúc. Chỉ là một thoáng nhìn, nhưng đôi mắt buồn lặng lẽ của người phụ nữ ấy còn ám ảnh mình mãi mấy năm sau này.

Thấy mọi người quan tâm đến kinh doanh nhiều quá, mình đành thay đổi chương trình, hoãn tình lại để viết về tiền vậy!

To bạn amypdx: Bạn hãy đọc kỹ, mình chưa bao giờ nói là mình được thử hàng của LV và Hermes. Nơi mình học là một thành phố nhỏ, không đủ lớn để LV và Hermes đặt cửa hàng, nhưng vẫn có một số shop D&G, Moschino, và quầy bán hàng hiệu tại các department stores.

Có lẽ vì là thành phố nhỏ nên con người đối với nhau cởi mở hơn, và thực tế là mình không khó khăn lắm để bắt chuyện và hỏi thông tin ở các SAs. Còn về chuyện thử hàng, thực ra chủ yếu chỉ là nước hoa và một lần được xỏ thử đôi giày Todd thôi.

Mình không biết bạn định nói gì khi so sánh thu nhập của mình với lương của Tổng thống Mỹ. Có lẽ theo bạn, vì Việt nam là nước nghèo nên không nhà kinh doanh nào có thể có thu nhập hơn Tổng thống Mỹ, nếu nói hơn thì là xạo chăng?

Vậy thì bạn sẽ giải thích ra sao khi nhìn vào bảng 10 người đứng đầu sàn chứng khoán Việt nam, với người giàu nhất có tài sản xấp xỉ 1 tỉ USD? Nói thật, tài sản và thu nhập của mình so với những người đó còn chưa thấm vào đâu. Càng kinh doanh, mình càng gặp và biết những người thực sự rất giàu, và càng tự thấy mình nghèo. Số người có thu nhập hơn Tổng thống Mỹ ở Việt nam không phải quá nhiều, nhưng không ít chút nào đâu bạn ạ!

Quay lại chủ đề chính hôm nay, mình muốn bàn về câu hỏi của bạn kochino: về câu “nghèo thì lâu, giàu mấy chốc”.

Đây là một câu tổng kết rất chính xác. Nếu bạn đọc lại một bài viết trước, mình đã kể là sau thời gian đầu rất khó khăn, đến năm 1999 tự nhiên doanh thu của mình tăng vọt và chỉ sau 1 năm mình không những trả hết nợ mà còn mua được nhà và sắm một số vật dụng lớn. Bản chất của chuyện đó không phải là sự may mắn, mà là một đặc tính mà mình tạm gọi là SỰ BẤT TIỆM TIẾN của các quá trình kinh doanh.

Thế nào là sự bất tiệm tiến? Đó có nghĩa là trong hầu hết trường hợp, mặc dù bạn có ý tưởng đúng, chuẩn bị và tổ chức tốt, việc kinh doanh cũng không bao giờ “tăng dần đều” mà thường có một thời gian dài đi theo đường ngang, không ổn định và thu không bù chi. Phải sau một thời gian nhất định, khi thị trường đủ “ngấm” hàng hóa của bạn thì đến một lúc nào đó, tự nhiên sẽ có một bước nhảy vọt của nhu cầu, và bạn sẽ chứng kiến một sự phát triển vượt bậc về doanh thu và lợi nhuận. Cái gọi là “giàu mấy chốc” chính là như vậy.

Quãng thời gian từ khi bắt đầu đến lúc đạt bước nhảy vọt lúc nào cũng là quãng thời gian rất khó khăn, kể cả với những nhà kinh doanh dày dạn. Bạn sẽ thấy những kế hoạch mình đề ra lúc đầu đều sai bét, sẽ phải đối mặt với tình trạng thiếu hụt tài chính triền miên, trong khi tương lai lại hoàn toàn bất định. Quãng thời gian này chính là thước đo sự sáng suốt, nghị lực, tài tháo vát và độ “liều” cũng như độ “lì lợm” của bạn. Nếu có thể vượt qua sự trì trệ ban đầu, kiên trì đưa kinh doanh đến bước nhảy vọt, thì không những bạn sẽ được nếm trái ngọt của thành công mà tôi còn dám chắc 100%, bạn sẽ trưởng thành vượt bậc.

Tuy nhiên, cũng có một tin buồn là cái “thời điểm nhảy vọt” ấy bao giờ thì đến, thậm chí liệu có đến hay không, không ai có thể dự đoán cũng như tính trước được. Nhiều khi đó chỉ thuần túy là dự cảm và niềm tin sắt đá vào chính mình, mỗi người kinh doanh đều phải có dự cảm và niềm tin như vậy thì ít nhất mới có hy vọng thành công


Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com