Disneyland 1972 Love the old s
Đọc truyện

Cô gia sư bé nhỏ của anh

 Xe buýt dừng lại ở bến, cô đi bộ đến quán cà phê. Hùng đã ngồi ở đó từ bao giờ, anh vẫn chẳng thay đổi gì cả, chỉ có chững chạc lên thôi. Làm cha rồi mà, lại còn quản lý cả một tập đoàn lớn nữa chứ.

-Hey.- anh vẫy tay khi nhìn thấy cô.

-Chào anh.- cô ôm chầm lấy anh.- Lâu rồi không gặp, anh về lúc nào mà không báo để em ra đón.

-Anh về mới được mấy hôm, tại công việc bận quá nên bây giờ mới gọi cho em được. Em vẫn khỏe chứ?

-Vâng, em vẫn khỏe? Còn Trang và bé Yun thế nào?

-Vẫn rất khỏe. Tuần sau là cả ba người được gặp lại  nhau rồi đấy, hai năm rồi còn gì. À, anh có ảnh của hai mẹ con đây này.- anh nói rồi rút từ ví ra một tấm ảnh nhỏ đưa cho cô.

-Wow! Đáng yêu quá đi mất. Còn nhớ lần đầu tiên em bế nó trên tay, nhỏ xíu, bây giờ thì đáng yêu quá.- cô xuýt xoa khi nhìn thấy bé Yun.

-Thì em đợi đến lúc có em bé đi. Khỏi cần phải khen con anh đáng yêu nữa. À mà này, anh nghe Trang nói em có một anh chàng nào đấy đúng không?

-Vâng. Bọn em sẽ kết hôn.

-Chà, cô làm bọn anh bất ngờ đấy nha. Còn công việc, em có định tiếp tục tìm công việc theo đúng chuyên môn của mình không?

-Dĩ nhiên. Làm luật sư là niềm đam mê lớn nhất của em mà. Nhưng mà chẳng có công ty nào nhận em hết.

-Có công ty anh này. Anh sẽ mở một chi nhánh của công ty tại Việt Nam. Và anh cần một đoàn luật sư.

-Nhưng em làm gì có kinh nghiệm gì đâu.

-Cứ làm rồi sẽ có kinh nghiệm. Hơn nữa, thủ khoa tốt nghiệp của đại học Luật chẳng lẽ lại không có chút bản lĩnh nào sao. Anh thấy hơi lạ khi mấy công ty kia không nhận em đấy.

-Bởi vì con cháu họ lấp đầy công ty cả rồi, hơi đâu thuê người ngoài như em.

-Đoàn luật sư sẽ có năm người. Em là người đầu tiên anh thuê đấy. Yên tâm, em sẽ được làm việc với những người có năng lực nhất.

-Để em suy nghĩ được không?

-Dĩ nhiên.

-À anh này, ngày mai anh em mình đi tìm nhà nhé? Vợ anh ngày nào cũng hối em hết ý.

-Rồi rồi. Cái chuyện đó cô ấy còn nói đến nỗi anh muốn trốn luôn mỗi khi thấy cô ấy. May mà em ở xa, còn anh đây, anh ở ngay trong nhà cô ấy.

-Con bé này.- cô bật cười.

-Mà này, anh nóng lòng muốn được gặp anh chàng của em đấy nhé. Anh nghe nói anh ta có một cô con gái 10 tuổi, bị bệnh tim đúng không?

-Sao anh biết?

-Trang và em có bao giờ giấu nhau chuyện gì đâu? Hơn nữa, cô ấy rất lo lắng khi nghe em nói rằng anh ta có một cô con gái 10 tuổi nên bắt anh điều tra. Anh xin lỗi vì làm những chuyện đó sau lưng em.

-Không sao đâu. Em hiểu Trang lo lắng cho em. Cô ấy là người thân duy nhất của em trên đời này mà, sao em có thể trách cứ cô ấy. Nhưng thật sự, em thấy nó hơi xâm phạm quyền riêng tư quá.

-Anh biết. Nhưng nếu em phải biết, nếu Trang không bắt anh làm thế thì tự anh cũng phải làm thôi. Giao em cho một người đàn ông có  đứa con gái 10 tuổi, lại bị bệnh nữa, em bảo làm sao anh yên tâm. Vì thế dù em có không thích, anh vẫn phải điều tra.

-Anh với anh ấy giống nhau thật đấy. Anh có biết anh ấy cũng đã điều tra em lúc em đến xin làm việc ở nhà anh ấy không. Nếu đặt anh ấy ở vị trí của anh, em nghĩ có khi anh ấy còn làm nhiều hơn thế nữa ấy chứ.

-Anh bắt đầu thích anh ta rồi đấy...Này tối nay đi ăn tối với anh nhé. Lâu lắm mới gặp, nói chuyện lâu một chút.

-Ok.

Hùng đưa cô về nhà, đến bây giờ cô mới cảm thấy nhẹ nhõm. Anh yêu Trang rất nhiều và dành toàn bộ trái tim mình cho cô ấy. Vậy là cô không cần phải dằn vặt vì cảm giác có lỗi khi từ chối anh, làm tổn thương anh.

-Đến nhà em rồi.- Hùng nói.- Có lẽ anh nên về thôi.

-Hôm nay em rất vui, cảm ơn anh.- cô nói.

-Anh phải cảm ơn em mới đúng chứ.- Hùng nói rồi ôm cô thật chặt.- Anh mừng vì em được hạnh phúc.

-Cảm ơn anh.

-Thôi, anh về đây. Mai chúng ta đi chọn nhà nhé. Nếu không vợ anh không tha cho anh đâu. Rồi tối nay thể nào cô ấy cũng gọi điện hối thúc anh. Em không biết cô ấy háo hức thế nào khi biết sắp được về nước đâu. Chuẩn bị cả tháng nay rồi đấy.

-Con bé đó nó thế mà anh. Chắc anh phải chịu đựng lắm nhỉ.

-Ai bảo em không yêu anh mà lại giao phó cô bạn của em cho anh làm gì.

-Thôi đi, đừng có đùa nữa.- cô bật cười.

-Anh về đây. Gặp lại em sau nhé.

-Chào anh.

-Chào em.

Cô quay lại định vào nhà thì thấy anh đứng đó. Hết cả hồn.

-Trời, anh đúng là như ma. Sao anh đứng đây mà không lên tiếng?- cô khoác tay anh.

-Tôi định lên tiếng nhưng thấy hai người tình cảm quá nên không dám làm phiền em.

-Ngài đang ghen sao thưa ngài?- cô ghé vào tai anh thì thầm.

-Không.- anh lạnh lùng nói.

-Vậy mà em lại thấy khác đấy. Trên mặt anh đang hiện rõ mồn một kia kìa.

-Sao cũng được.- anh gỡ tay cô ra rồi mở cửa đi vào nhà.

Cô chạy theo khoác chặt lấy tay anh, mặc cho anh giằng ra. Cuối cùng anh cũng phải đành bực bội để yên cho cô đi bên cạnh. Hai người vừa vào nhà, bất chợt anh khựng lại. Cô đọc được sự khó chịu trên khuôn mặt anh rồi quay ra. Mỹ Anh đang ở đây, khuôn mặt chị toát lên sự ngạc nhiên lẫn hiếu kỳ khi nhìn thấy hai người tay trong tay.

-Cô đang làm gì ở đây?- anh lạnh lùng hỏi. Ánh mắt anh sắc lạnh.

-Em...em có chuyện muốn nói với anh.- Mỹ Anh là một người phụ nữ bản lĩnh, cô biết thế khi nhìn vào phong thái của chị ấy. Nhưng dù có bản lĩnh đến đâu thì người phụ nữ nào cũng sẽ mềm yếu trước người đàn ông cô ta yêu.

-Em lên xem Tiểu Ly thế nào.- cô vội buông tay anh ra rồi quay đi. Nhưng cánh tay anh vòng qua eo kéo cô lại, anh đặt một nụ hôn ấm nóng lên trán cô, nhìn cô đầy âu yếm.

-Nói với con bé là anh yêu nó nhé.- anh buông tay để cô đi.

-Cô có chuyện gì muốn nói đây.- anh ngồi xuống đối diện với Mỹ Anh.

-Chuyện hợp tác giữa tập đoàn Bombay và tập đoàn Pamelie.- cô đã biết điều đó, ngay từ lần đầu tiên gặp cô gái ấy ở đây. Ánh mắt anh không rời cô ta, anh nhìn cô ta không chớp mắt cứ như thể nếu anh chớp mắt thì cô ta sẽ biến mất. Anh đã không còn là của cô nữa rồi, Hoàng Bình của cô, giờ anh đã thuộc về người con gái khác. Cô hiểu mình không còn cơ hội để cứu vãn được tình cảm của hai người, chính cô đã phá hỏng nó, chính cô đã rời xa anh. Phải, chính cô đã tự mình đánh mất hạnh phúc.

-Ngày mai cô có thể tới công ty mà. Tôi không tiếp đối tác và khách hàng ở nhà.

-Em biết. Em muốn gặp riêng anh nữa. Anh...

-Đừng nói gì hết. Thú thực, tôi không còn muốn giận cô nữa. Nhưng như thế không có nghĩa là tôi tha thứ.  Mong cô đừng tới đây, đừng làm xáo động cuộc sống của Phương Ly.

-Em rất muốn được gặp con bé. Làm ơn. Em xin anh.

-Tôi cần thời gian để nói chuyện với con bé. Nhưng tôi không chắc tôi làm được gì. Con bé không thể bị sốc.

-Em có thể chờ... Em nghe nói anh sẽ kết hôn.

-Đúng vậy.

-Với cô ấy?

-Phải. Với cô ấy.

-Anh hạnh phúc chứ?

-Tất nhiên.- cô cay đắng khi nghe câu trả lời của anh. Cô hiểu người đàn ông đang ngồi trước mặt cô bây giờ không còn là Hoàng Bình trước kia nữa. Trái tim anh đã thực sự rung động trước cô gái ấy.

-Chúc mừng anh.

-Cảm ơn.

Anh không nghĩ mọi chuyện lại trở nên nhẹ nhàng thế khi không còn sự hận thù, căm ghét trong lòng. Từ ngày cô đến, mọi chuyện trong đời anh đã đi theo chiều hướng khác. Không còn luẩn quẩn trong cái vòng không lối thoát, không còn phải che giấu mình trong vỏ bọc ngụy tạo, không còn phải gồng mình với những thứ xung quanh. Có vẻ mọi thứ đều đơn giản hơn khi nhìn cuộc sống với con mắt bao dung. Mà phải rồi, anh cần biết cái gã vừa đưa cô về là ai. Tức chết đi được, dám ôm nhau trước cửa nhà như thế.

Cô không có trong phòng, chắc lại ở phòng Tiểu Ly rồi. Hai người đó càng lúc càng thân thiết, không khéo anh cuối cùng lại bị con gái và vợ chưa cưới cho ra rìa thật. Trong nhà này, rõ ràng anh là kẻ yếu thế nhất rồi, phụ nữ chiếm số đông còn anh lại đơn thương độc mã.

-Cha tưởng giờ này con phải đi ngủ rồi chứ.- anh nói.

-Con đang chuẩn bị đi ngủ. Cha hôn con đi.- anh lại gần đặt một nụ hôn lên trán con bé.

-Ngủ ngon con yêu.- anh khẽ thì thầm.

-Chúc cha mẹ ngủ ngon.- con bé nói nhỏ rồi nhắm mắt, chìm dần vào giấc ngủ. Anh nhìn cô.

-Ra ngoài thôi.- anh nói rồi kéo cô ra ngoài. Đến phòng anh.

-Chị ấy về rồi sao?- cô hỏi khi anh đóng cửa phòng.

-Ừ.- anh đáp.

-Không có chuyện gì chứ?

-Không. Nói chuyện bình thường thôi. Anh không còn cái cảm giác căm ghét cô ta. Với anh, cô ta bây giờ chỉ là một người phụ nữ bình thường.

-Anh có định nói chuyện này với Tiểu Ly không?

-Anh không biết. Không biết phải nói thế nào với con bé. Anh đã trốn tránh câu hỏi của con bé nhiều năm rồi.

-Tiểu Ly cần thời gian. Cả anh cũng vậy. Em biết để quên đi những chuyện chị ấy đã làm thật khó khăn. Nhưng, dù sao chị ấy cũng vẫn là mẹ con bé. Họ là mẹ con, dù anh có làm gì cũng không thể thay đổi được sự thật này. Dòng máu đang chảy trong người con bé không chỉ là của anh mà còn của chị ấy nữa.

-Không nói chuyện này nữa. Cho anh biết, gã ta là ai? Cái gã mà em ôm ấp thân mật ấy.

-Đừng có nổi cơn ghen như thế.- cô mỉm cười đến bên anh.- Anh ấy là chồng của cô bạn thân nhất của em. Anh ấy mới về nước vài hôm. Hẹn gặp em nói chuyện thôi mà.

-Hắn là người như thế nào?

-Đừng có đa nghi thế. Anh ấy là người tốt, và...

-Và sao?

-Em nói chuyện này nhưng anh không được ghen nhé.

-Chuyện gì thế?- anh hỏi cô nghi hoặc.

-Trước đây, anh ấy đã từng yêu em.

-Gì cơ?- anh bật dậy nhưng bị cô giữ lại.

-Bình tĩnh đi nào. Đó là chuyện trước kia, bây giờ thì anh ấy là chồng của bạn thân nhất của em đấy.

-Em không yêu anh ta chứ hả.

-Anh nghĩ cái gì vậy?- cô bật cười.- Anh ấy tỏ tình với em nhưng bị em từ chối. Em chỉ cảm thấy mình có lỗi với anh ấy. Vì vậy em mới cố sức vun đắp cho anh ấy và bạn em. Ai ngờ đâu hai người họ nhanh đến thế. Em chỉ coi anh ấy như anh trai thôi.

-Vậy thì tốt. Nhưng dù là ai cũng không được bạ đâu ôm đấy như vậy. Bạn bè hay anh trai gì cũng thế thôi.

-Bây giờ em lại phát hiện ra hai người có thêm một điểm chung nữa đấy nhé. Ngày mai em phải đi tìm nhà cùng với anh ấy, anh chịu khó cô đơn vài hôm nhé.

-Ngày nào mà anh chẳng thế. Em có quan tâm đến anh đâu, suốt ngày Tiểu Ly...Tiểu Ly...Tiểu Ly. Anh tưởng anh có em sẽ không phải suốt ngày nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét của thằng bạn "công việc", cuối cùng thì đâu vẫn vào đấy, một ngày được gặp em nhiều nhất hai tiếng đồng hồ.

-Được rồi, thật sự anh đang muốn nói gì nào?- cô hẳn đã nhận ra ẩn ý trong những câu nói của anh.

-Đêm nay hãy ở lại phòng anh được không?- anh thì thầm trong hơi thở gấp gáp của mình.

-Em yêu anh.

Chỉ chờ có thế, anh vòng tay bế thốc cô lên giường. Để mặc cho những cảm xúc yêu thương đang tuôn trào, thấm đẫm từng ngóc ngách trong con người anh. Vòng tay cô quấn quanh cổ anh, vò mái tóc anh rối bù. Hơi ấm của cô truyền sang anh khiến trái tim đập rộn ràng khúc hát yêu thương. Những nụ hôn ngọt ngào đánh thức nỗi khao khát cháy bỏng trong anh. Sự kìm nén bấy lâu vỡ òa trong bản tình ca ngọt ngào của vũ điệu ái ân. Thế giới bây giờ là của hai người, không đau khổ, không hận thù, không nước mắt. Chỉ có tình yêu trao cho nhau, vòng tay ấm áp của cô quấn lấy anh. Chỉ có đôi môi anh khao khát, đòi hỏi. Chỉ có anh nồng nhiệt trao đi và cô đê mê đón nhận. Thế giới bây giờ chỉ toàn một màu hồng của niềm hạnh phúc và tình yêu, là ngọn lửa bùng cháy giữa hai con người khao khát yêu thương.


Một tuần lang thang đến từng ngóc ngách của thành phố, lùng sục từng tòa nhà, từng khu đô thị để tìm được một ngôi nhà vừa ý cô vợ yêu dấu và con bạn thân nhất đời của mình khiến Hùng và cô mệt nhoài. Hùng sung sướng đi đi lại lại, mua sắm đủ các loại đồ đạc. Còn cô thì bị hai người đó kéo qua kéo lại. Ông chồng thì lôi cô đi khắp các trung tâm thương mại lớn nhỏ để sắm đồ. Bà vợ thì ngày nào cũng bắt cô buôn chuyện đến quá khuya. Một người ở ngay bên cạnh, một người ở cách nửa vòng trái đất...còn một người thì lúc nào trông cũng như muốn giết ai đó, cô tự dưng lại rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Ơn trời là cái ngày đó cũng đến. Hùng "lôi" cô ra khỏi giường từ lúc sáu giờ sáng, không cần biết bà vợ yêu quí của anh "hành hạ" cô đến tận 2 giờ sáng. Hai người chuẩn bị thức ăn, dọn dẹp nhà cửa. Bảy rưỡi. Máy bay hạ cánh. Hùng nhấp nhổm, không thể đứng yên một chỗ, anh cứ đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại nhìn về phía phòng cách li.

-Được rồi, được rồi, anh đứng im một chỗ cho em nhờ cái, chóng hết cả mặt. Bây giờ chưa đến tám giờ, họ còn phải làm thủ tục nữa.

-Sắp tám giờ rồi. Tại anh nôn nóng quá?- anh gãi đầu nói, lại tiếp tục ngoái đầu về phía phòng cách li.

-Một tuần rồi em không được yên với hai người. Nếu không vì con trai yêu quí của em thì em đã cho hai người một trận rồi.

-Ơ, kia rồi.- Hùng hét lên, khuôn mặt lộ rõ vẻ sung sướng như đứa trẻ được quà.

-Ôi, bạn yêu, tớ nhớ cậu quá đi mất.- Trang đang bế bé Yun chạy lại ôm chầm lấy cô, bỏ mặc Hùng với khuôn mặt ngơ ngác xen lẫn thất vọng.

-Anh cũng phải chờ em từ sáng tới giờ. Sao em nỡ lòng nào đối xử với anh như vậy?

-Xì, thôi đi, bọn em hai năm mới được gặp lại. Còn anh, mới một tuần không gặp.- Trang nói thế nhưng cũng ôm lấy anh thật chặt và đặt một nụ hôn lên môi anh.

-Bé Yun. Lại đây với mẹ nào.- cô giơ tay ra bế khi Trang đưa thằng bé cho cô. Nhìn thằng bé thật đáng yêu làm sao.

-Nó khác quá.- cô nói.

-Lúc mới sinh với lúc hai tuổi thì phải khác nhau chứ.- Trang nhẹ nhàng đáp.

-Thôi, đi về nhà rồi nói chuyện.- Hùng xách hành lý đi sau tháp tùng hai người phụ nữ và thằng bé con đang ngoan ngoãn như con mèo trên tay Linh.

Một ngày bên cạnh Trang và Hùng thật vui vẻ và ấm cúng. Trừ lúc phải trả lời hết câu hỏi này đến câu hỏi khác của con bạn thân về anh, thì mọi thứ đều tuyệt vời. Cô biết Trang lo lắng cho mình, từ khi còn nhỏ, ngoài cha mẹ ra thì Trang đã luôn bảo vệ cô. Với cô, Trang không chỉ là một người bạn, mà còn giống như chị gái. Và bây giờ, cô ấy là người thân duy nhất trên đời này của cô.

Lúc ra về, Trang cứ bắt cô phải ở lại bằng được, nhưng cô phải từ chối, vì cô biết Hoàng Bình sẽ nổi điên thực sự nếu tối nay cô lại bỏ mặc anh nữa. Suốt một tuần qua, cô thậm chí còn chẳng khi nào gặp mặt anh, Tiểu Ly thì chỉ có khi con bé học bài mới gặp cô. À còn phải nói thêm, nhờ tài thuyết phục có một không hai của con bạn thân mà giờ đây cô đã chính thức trở thành luật sư của gia đình nó chứ không phải của công ty Hùng. Mặc cho Hùng kêu oai oái phản đối, Trang nhất quyết tranh giành, còn anh Hùng thì không dám trái ý cô vợ yêu dấu. Hai người họ hạnh phúc quá, ước gì cô và anh cũng sẽ hạnh phúc như vậy. Nhưng ước mơ ấy của cô sẽ bị gián đoạn bởi những toan tính thấp hèn vẫn đang ngự trị trong tâm tưởng người phụ nữ ấy.

-Cô ấy đã ngủ với anh ta, em chắc chắn điều đó.- Trang nói chắc nịch. Hùng ngẩng đầu lên từ cái laptop, nhìn cô vợ của mình đang đi đi lại lại.

-Làm sao em chắc chắn điều đó được, cô ấy đâu có kể với em.

-Đâu cần phải kể chứ, điều đó hiện rõ mồn một trên mặt cô ấy rồi.

-Em yêu, em đa nghi quá. Linh không phải người dễ dãi, cô ấy sẽ không làm chuyện để mình phải hối hận. Hơn nữa, cô ấy đã lớn rồi, cô ấy có thể tự lo cho mình, chúng ta đã xâm phạm quyền riêng tư của chồng chưa cưới của cô ấy, như vậy là quá đủ rồi.

-Nhưng em thật sự rất lo. Nhỡ đâu anh ta không thật lòng với cô ấy. Nhỡ đâu anh ta chỉ muốn có cô ấy để qua đường.

-Đấy, em lại lo lắng thái quá rồi. Anh phải nói điều này với em bao nhiêu lần nữa, Linh đã lớn rồi, cô ấy không phải là một đứa trẻ. Cô ấy không cần em bảo vệ như hồi hai em còn là những đứa trẻ nữa.- Hùng để công việc sang một bên, anh đến bên vợ mình vòng tay ôm cô vào lòng.

-Anh nghĩ anh ta là người như thế nào?- Trang hỏi.

-Anh chưa dám nói chắc điều gì bởi anh chưa gặp anh ta bao giờ. Nhưng với một người đàn ông có thể gây dựng nên một sự nghiệp ở tuổi còn trẻ như vậy thì anh ta không phải một gã tầm thường. Và hãy tin anh đi, anh ta xứng đáng với bạn em hơn bất cứ ai trên đời này. Em cũng nên tin tưởng vào sự lựa chọn của Linh nữa. Cô ấy đã từ chối cả anh vậy thì không có lý do nào khiến cô ấy chọn một người đàn ông không xứng đáng với mình.

-Anh muốn hợp tác với công ty anh ta đúng không?

-Sao em biết? Anh mới chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi mà?

-Anh nghĩ gì, muốn gì mà em lại không biết chứ. Em biết anh đã tìm hiểu rất kỹ về tập đoàn Pamelie lúc điều tra về anh ta.

-Anh thấy Pamelie sẽ là một tấm khiên vững chắc để công ty tiến vào thị trường Việt Nam.

-Anh chọn công ty đó vì Linh hay thật sự vì công việc?

-Vì công việc.- thấy cô vẫn còn nghi hoặc, anh nói tiếp.- Em hiểu rõ anh mà.

-Phải.- cô mỉm cười.- Có đôi lúc em vẫn tự nghi hoặc mình, không biết liệu anh còn...

Chưa đợi cô nói hết câu anh đặt một nụ hôn lên môi cô.

-Anh yêu em hơn bất cứ điều gì trên thế gian này. Với anh, Linh là quá khứ, là một kỉ niệm đẹp mà anh sẽ mãi mãi không bao giờ quên. Và anh yêu cô ấy, mãi mãi anh vẫn sẽ yêu thương cô ấy, bao bọc, và che chở cho ấy vì nhờ cô ấy mà anh biết được tình yêu là gì, và nhờ cô ấy, anh gặp được em, có được em trong cuộc đời này. Anh sẽ luôn yêu cô ấy...như một cô em gái, một người bạn, và cô ấy sẽ mãi là một thành viên trong gia đình chúng ta. Cho nên, đừng bao giờ nghi ngờ tình yêu của anh, với anh, em và con là duy nhất.

-Tất cả chúng ta đều yêu cô ấy. Em thật ngốc khi nghi ngờ anh? Em xin lỗi.- Trang đặt lên môi anh một nụ hôn thật sâu, cô hạnh phúc vì có anh trong đời, thầm cảm ơn cô bạn thân vì đã mang anh đến cho cô.

Linh về đến nhà, dưới phòng khách không có ai cả. Cô giật mình khi nhìn lên đồng hồ, đã mười rưỡi rồi, giờ này thì bà Năm chắc đi ngủ rồi, cả Tiểu Ly cũng thế. Không biết anh về chưa.

-Bạn em vẫn khỏe chứ?- giọng nói của anh kéo cô quay lại, anh đang đứng trên bậc cầu thang.

-Vâng. Cô ấy vẫn khỏe. Anh đang làm gì vậy?- cô bước tới chỗ anh.

-Anh xuống lấy nước. Anh nghĩ hôm nay em sẽ ở lại nhà cô ấy.

-Cô ấy muốn em ở lại đó, nhưng em không muốn.- cô đưa cho anh cốc nước.

-Tại sao? Em mong gặp lại cô ấy lắm mà.

-Vì em nhớ anh.- cô thì thầm vào tai anh đầy khiêu gợi.

-Anh đã làm hư em mất rồi.- anh nói rồi bế thốc cô lên phòng.

Anh lao vào cô với tất cả những ham muốn của mình. Họ lại thuộc về nhau, trao nhau những yêu thương ngọt ngào. Cả một tuần qua đúng là cực hình với anh, anh chẳng được gặp cô lúc nào cả. Ngày nào anh cũng ngập đầu với núi công việc, lại thêm phải giải quyết những rắc rối từ phía tòa án khi Mỹ Anh tự dưng đòi quyền nuôi Tiểu Ly. Cô ta có những chứng cứ có thể khiến anh thua kiện. Anh không muốn để ai biết chuyện này, nhất là Tiểu Ly, anh còn không dám chắc con bé có muốn gặp lại mẹ nó hay không nữa.

-Có chuyện gì vậy anh?- cô đã nhận ra sự bất an của anh ngay khi cô nhìn thấy anh đứng ở bậc cầu thang.

-Không có gì.- anh chối, khẽ xiết chặt cô vào lòng.

-Đừng giấu em làm gì, vô ích thôi. Em đã nhìn thấy sự bất an trong mắt anh. Chuyện đó... liên quan đến Tiểu Ly đúng không?

-Sao em lại nghĩ thế?

-Cách anh nhìn em... Nếu chuyện đó liên quan đến em, anh sẽ không nhìn em nhẹ nhàng thế. Nếu là công việc của anh, anh sẽ không để lộ nỗi lo lắng ra ngoài quá nhiều như thế. Nên em nghĩ chỉ có Tiểu Ly mới khiến anh như vậy...

-Không chuyện gì anh giấu được em phải không?- anh mỉm cười.

-Anh nghĩ sao...

-Mỹ Anh muốn đòi quyền nuôi con bé.

-Gì cơ?- cô ngẩng lên nhìn anh nghi hoặc.- Anh đang đùa?

-Nếu anh đùa thì anh có lo lắng như vậy không...

-Nhưng chị ta đã bỏ con bé đi mà... Chị ta không có quyền...

-Anh biết... Nhưng cô ta có những bằng chứng chống lại anh...

-Chống lại anh?

-Cô ta có những bằng chứng, cả nhân chứng nữa, về chuyện anh đã từng phải vào trại cải tạo vì tội ăn cắp, đánh nhau, sử dụng chất kích thích lúc anh 14 tuổi. Anh đã từng bị vào tù 1 năm vì tội đánh người gây thương tích...

-Chuyện đó có sao?- cô hỏi, nhìn anh, không tin rằng người đàn ông đang nằm bên cạnh cô lại có một quá khứ như vậy.

-Đó chính là anh đấy. Anh có một quá khứ đáng khinh bỉ, một quá khứ người ta muốn phỉ nhổ vào. Anh không biết cha mình là ai, mẹ anh bỏ đi khi anh 5 tuổi. Anh sống trong cô nhi viện đến năm 10 tuổi rồi sống lang bạt ở bất cứ đâu, làm bất cứ việc gì để tồn tại. Vào tù ra tội, trộm cắp, đánh nhau... Mọi thứ mà em không thể tưởng tượng được. Cho đến khi anh gặp Mỹ Anh, anh gặp cô ấy năm anh 19 tuổi, lúc đó anh mới ra tù vài tháng. Hình ảnh cô gái nhỏ rửa bát thuê cho hàng cơm khiến anh thấy thương cảm, anh yêu cô ấy một tình yêu mãnh liệt. Nhưng cô ấy không chịu đáp lại tình cảm của anh, nỗi giận dữ bị từ chối cộng thêm ham muốn trong anh trỗi dậy. Một đêm, đợi cho tất cả mọi người trong quán cơm đó về hết chỉ còn cô ấy, anh đã uống say, bước vào, bày tỏ tình cảm chân thành của mình. Nhưng ánh mắt cô ấy đáp lại anh là sự sợ hãi, khinh bỉ, cô ấy biết anh là ai, biết quá khứ tội lỗi của anh. Không thể chịu đựng được ánh mắt đó, anh đã lao vào cô ấy như một con thú dữ bị bỏ đói lâu ngày nhìn thấy miếng mồi ngon, anh cưỡng bức cô ấy, mặc cho cô ấy la hét vùng vẫy. Sau hôm ấy, cô ấy như người mất hồn, anh hối hận, căm ghét và ghê tởm chính bản thân mình. Anh tìm mọi cách để xin cô ấy tha tội. Ngày nào anh cũng tới quán cơm đó chỉ để được nhìn thấy cô ấy. Rồi dần dần, tình cảm chân thành của anh được cô ấy đáp lại, đón nhận nó một cách dè dặt nhưng mãnh liệt, anh hiểu kí ức về đêm đó vẫn còn đấy. Anh và cô ấy đã có những ngày tháng hạnh phúc, có Tiểu Ly, nhưng rồi cô ấy không thể chịu được khi bác sĩ nói về bệnh tình của con bé. Cô ấy không muốn Tiểu Ly là gánh nặng của mình. Chuyện sau đó, em biết rồi đấy.- cô chăm chú lắng nghe câu chuyện của anh không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào. Cô không ngờ được anh đã phải chịu đựng nhiều bất hạnh như vậy. Nhưng điều đáng nói là cô lại muốn được che chở đứa trẻ xưa kia hơn là anh bây giờ.- Chắc bây giờ em đang sợ anh lắm đúng không?

-Không.- cô nói nhỏ.- Đó là quá khứ của anh. Chỉ là những việc làm bất đắc dĩ để tồn tại trong thế giới này, sống cùng với vòng quay của thế giới để không bị đào thải. Sống một cuộc sống như vậy không phải là lỗi của anh.

-Đó là lý do anh lo sợ, cô ta có những bằng chứng, những thứ bất lợi cho anh. Hơn nữa, cô ta biết về...- nói đến đây anh quay ra nhìn cô.- Em đừng giận nếu anh nói ra chuyện này... Cô ta biết về những cô gái đã từng lên giường với anh...

-Không quan tòa nào chấp nhận một người cha thiếu đứng đắn...- cô nói khi hiểu được điều khiến anh lo lắng. Nhưng cảm giác khó chịu và ghen tức len lỏi trong cô khi nghĩ đã từng có những người phụ nữ khác trong vòng tay anh.- Có bao nhiêu người phụ nữ đã nằm trên chiếc giường này?

-Em đang ghen đấy à?- anh bật cười khi cô hỏi.

-Em nghĩ em có quyền được biết đã có bao nhiêu người phụ nữ nằm trên giường của chồng sắp cưới của mình chứ.- cô thì thầm vào tai anh bướng bỉnh.

-Chỉ một thôi. Một người duy nhất.- anh kéo môi cô xuống môi mình.

-Em muốn biết cô ta là ai?- cô vẫn cứng đầu

-Em... Em là duy nhất trên chiếc giường này, trong căn phòng này và... trong trái tim anh. Hơn nữa, em không nghĩ anh đưa tình nhân của mình về nhà trong khi con gái anh đang ở đó chứ.

-Ồ. Em quên mất.- cô nói đầy hối lỗi.- Với những bằng chứng như vậy có thể rất bất lợi cho anh. Nhưng sẽ không như thế nữa bởi vì chính chị ta đã bỏ rơi con bé suốt mười năm.

-Luật sư của anh đang chuẩn bị những thủ tục cần thiết.

-Nhưng anh vẫn lo lắng?

-Ừ... Em yêu, anh thực sự sẽ phát điên mất nếu như bây giờ anh không có em ở bên cạnh.- cô mỉm cười khi nhìn thấy sự tin tưởng dành cho cô trong ánh mắt anh.

-Nói cho em biết... Đêm đó... đêm đầu tiên của chúng ta. Nếu em đẩy anh ra. Nếu em kháng cự lại anh thì anh sẽ làm gì?

-Anh không biết... Nếu em cự tuyệt anh, có lẽ anh sẽ bỏ chạy thật xa khỏi em.

-Tại sao?- cô nhíu mày.

-Bởi vì nếu không bỏ chạy, anh sẽ cưỡng bức em, anh sẽ ép buộc em lên giường với anh như những gì anh đã từng làm với Mỹ Anh.

-Anh sẽ không làm thế?

-Sao em lại nghĩ vậy?

-Bởi vì em tin anh sẽ không làm tổn thương em. Nếu như anh thật sự sẽ làm thế thì em sẽ không bao giờ yêu anh. Ở bên anh, em có cảm giác an toàn tuyệt đối, nếu như anh thực sự có thể làm tổn thương em theo lời anh nói thì em sẽ không có cảm giác ấy khi ở bên anh.

Lúc nào cô cũng khiến anh ngạc nhiên về những suy nghĩ của mình. Anh đã tưởng cô sẽ căm ghét anh, ghê sợ anh và sẽ chạy ngay ra khỏi căn phòng này khi anh kể chuyện quá khứ của mình cho cô. Anh đã che giấu nó bởi vì anh sợ cô sẽ ghét anh. Nhưng đến khi Mỹ Anh nói cô ta muốn tranh giành Tiểu Ly với anh, và cô ta có những bằng chứng. Anh đã lo sợ việc Mỹ Anh sẽ nói với cô những chuyện đó, nếu vậy anh muốn mình là người nói với cô, thà cô căm ghét anh, còn hơn phải nhìn thấy cô bị Mỹ Anh lấy ra làm công cụ cho toan tính của cô ta. Anh thấy ghê sợ người phụ nữ đó, cô ta không còn là cô bé làm thuê hiền lành, đáng thương mà anh đã từng yêu thương nữa mà là một người phụ nữ đầy toan tính và nhẫn tâm.


Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com