XtGem Forum catalog
Đọc truyện

Cô gia sư bé nhỏ của anh

 Linh đứng trước một cánh cổng to lớn màu xanh lá cây của căn biệt thự, trên tay cầm một tờ báo nhỏ, ngập ngừng tới nhấn chuông. Như mọi lần, Linh cũng chẳng hy vọng nhiều lắm vào ngôi nhà này. Đây đã là ngôi nhà thứ...mấy trăm mà cô đặt chân tới kể từ ngày tốt nghiệp đại học đến giờ. Cô ngán ngẩm số mệnh con lừa của mình đến tận cổ nhưng có làm gì được "số trời đã định ta...vô nghề ngỗng".

Nhấn chuông và chờ đợi, một lát sau đó, cánh cửa gỗ mở ra, một người đàn ông bước ra. Anh ta mở cánh cổng màu xanh, vẻ nghiêm nghị và phong trần toát lên từ người đàn ông trước mặt khiến cô khẽ rùng mình. Anh ta cao lớn, nước da sáng nhưng không trắng bóc như kiểu của những gã con nhà giàu ăn chơi, ở anh ta có một chút từng trải, một chút phong trần, và đôi mắt anh ta...đôi mắt đen sâu thẳm nhưng nhìn kĩ lại là một màu nâu ấm áp- đôi mắt nhìn Linh không chút ngạc nhiên.

-Tôi...tôi là Dương Ngọc Linh, tôi đã gọi điện tới sáng nay...-cô ấp úng nói.

-Tôi biết! Tôi đang đợi cô, mời cô vào nhà.- Anh ta mở rộng cửa cho cô bước vào.

Cô đi theo anh vào phòng khách, căn phòng khiến cô choáng ngợp. Cô thấy mình như đang bước vào thế giới khác, giống như thiên đường. Căn phòng được trang hoàng bởi những chùm đèn pha lê dang trọng quý phái trên trần nhà. Bể cả lớn choán gần hết bức tường rộng và xung quanh chỗ nào cũng là những bể cá lớn nhỏ. Chúng có vẻ rất được chủ nhân nâng niu và chăm sóc.

-Mời cô ngồi!- anh ta giơ tay chỉ vào chiếc ghế đối diện. Vẻ mặt vẫn lạnh lùng khiến cô tự hỏi liệu người đàn ông này có biết cười.- Tôi là Nguyễn Hoàng Bình, chủ nhà này.

-Tôi...tôi muốn tới đây xin việc.- cô nói.

-Dĩ nhiên! Chứ không sao cô lại tới đây chứ.- cách anh ta trả lời khiến cô khó chịu. Từ trước đến giờ, chưa bao giờ có ai nói chuyện với cô theo cách kiểu cách như vậy.

-Cô có mang theo hồ sơ chứ!- anh ta hỏi.

-Dạ có!- cô nói rồi đưa tập hồ sơ cho anh ta.

Anh xem đi xem lại hồ sơ của cô rồi đặt xuống bàn. Anh ta quan sát cô thật kĩ, cô khó chịu với cách nhìn ấy. Cái ánh mắt dò xét của anh ta cứ như thể cả thế giới này chẳng có ai đáng tin cả. Nhưng như vậy cũng có cái hay của nó. Cô có thể nhìn anh ta kĩ hơn. Anh ta đẹp trai, một người đàn ông chững chạc, thành đạt và đẹp trai, phụ nữ còn muốn gì hơn thế. Anh ta có lẽ là 32 hoặc 35 tuổi, tuổi tác của người đàn ông này quả thực rất khó đoán.

-Trên mặt tôi có nhọ sao?- anh ta hỏi với một giọng khó chịu.

-Chẳng phải anh cũng nhìn tôi sao? Tôi cũng không thích cách người khác nhìn mình như thế.- cô đáp lại và quay đi không thèm nhìn anh ta nữa.

-Trong hồ sơ của cô có ghi cô tốt nghiệp ngành luật kinh tế. Là một sinh viên giỏi. Tại sao cô lại không tìm việc theo đúng chuyên môn của mình mà lại xin làm gia sư?- anh hỏi.

-Thật ra tôi đã nộp đơn xin việc đến một số văn phòng luật sư nhưng đều thất bại. Họ viện ra đủ mọi lý do, nào là không có đủ kinh nghiệm, không có khả năng...tất tần tật những lý do trên đời này. Và rút cục thì tôi vẫn chăng được nhận. Nhưng tôi cũng chẳng thể ở nhà ngồi không...nên tôi mới quyết định đi tìm việc.- cô đáp.

-Cô có thể chăm sóc trẻ con chứ?- anh hỏi.

-Dạ...chăm....chăm sóc trẻ con ạ?- cô lắp bắp.

-Con gái tôi, năm nay con bé 10 tuổi. Con bé không thể tới trường như những đứa trẻ khác bởi vì nó bị bệnh tim bẩm sinh. Tôi không chỉ muốn tìm một gia sư đơn thuần mà là một gia sư kiêm bảo mẫu. Nhiệm vụ của cô sẽ là trông nom, chăm sóc và dạy dỗ con bé. Sao, cô có thể nhận công việc này chứ?

-Nếu anh đồng ý nhận tôi!- cô đáp ngay không cần suy nghĩ. Không hiểu sao cô lại thấy đồng cảm với cô bé ấy đến vậy.- nhưng...nhưng tôi muốn hỏi, mẹ cô bé đâu, tại...tại sao chị ấy lại không chăm sóc được con gái mình.

Anh quay lại nhìn thẳng vào cô, ánh mắt chết chóc hiện lên trong đôi mắt đẹp tuyệt ấy bất chợt khiến trái tim cô đập liên hồi.

-Mẹ của Tiểu Ly là người không bao giờ được nhắc đến dưới ngôi nhà này cô hiểu chưa.- anh ta cúi xuống trước mặt cô và nói, trong giọng nói chứa đầy sự căm phẫn và đau đớn. Giọng nói ấy khiến anh ta trở thành một con người khác hoàn toàn với con người đã nói chuyện với cô hai phút trước.

-Tôi...tôi xin lỗi vì đã khiến anh giận.- cô lắp bắp nói.

-Tôi cũng xin lỗi vì sự khiếm nhã của mình.- anh trở lại là con người lạnh lùng.- Cô được nhận. Ngày mai cô hãy chuyển đồ đạc của mình tới, tôi sẽ cho người tới giúp cô.

-Tôi có thể gặp cô bé được chứ? Ý tôi là con gái anh ấy.- cô nói.

-Bà quản gia đã đưa Tiểu Ly tới chơi nhà một người bà con xa của bà ấy. Ngày mai hai người họ mới về. Nhận tiện, con gái tôi tên là Phương Ly, Nguyễn Phương Ly, nhưng ở nhà con bé thích cái tên Tiểu Ly hơn. Nhưng tôi phải nhắc cô trước, trước cô, đã có rất nhiều gia sư tới đây, nhưng họ chỉ chịu đựng được nhiều nhất là hai tuần. Nếu cô có thể chịu đựng được con gái tôi lâu hơn họ thì tốt, nhưng nếu ít hơn cũng chẳng sao cả. Chào mừng cô tới đây.- anh ta nói và đưa ta ra bắt tay cô.

Một luồng điện chạy dọc sống lưng Linh khi bàn tay ấy chạm vào tay cô. Bàn tay anh thô ráp, nhưng rất ấm. Nó khiến cô muốn sà vào lòng anh. Nhưng ánh mắt ấy chiếu vào mình khiến cô vội gạt bỏ cái ý nghĩ ấy ra khỏi đầu. Cô vội rút tay mình ra, rồi chào tạm biệt.


Cô gái đó, ánh mắt cô ta nhìn mình khiến Hoàng Bình khó chịu bởi những cảm xúc anh chôn chặt trong trái tim giờ đây không còn nghe theo anh nữa. Nhưng cô ta chỉ là cô gia sư bé nhỏ, có đáng để anh quan tâm. Bàn tay cô chạm vào anh, đã bao lâu rồi anh không chạm đến một người phụ nữ như vậy. Kể từ khi Mỹ Anh ra đi,anh đã chán ghét mọi thứ trên đời này, cuộc sống của anh là công việc, anh chỉ sống và làm việc với một mục đích duy nhất là Phương Ly. Anh hận Mỹ Anh, anh căm hận người phụ nữ đã vứt bỏ anh và đứa con gái bé bỏng để chạy theo tiếng gọi của đồng tiền. Mỗi đêm, nhìn đứa con gái bé bỏng, lòng anh đau thắt. Nhưng anh không thể làm gì hơn cho con bé. Bệnh tim của nó chỉ có thể khỏi nếu thay tim, nhưng con bé chưa đến tuổi phẫu thuật. Con bé đã 10 tuổi nhưng chưa một lần được gọi một tiếng mẹ. Mỹ Anh- cô độc ác quá, nhẫn tâm quá, cô đang tâm vứt bỏ đứa con nhỏ dại, bệnh tật, đang tâm vứt bỏ hạnh phúc của chính mình vì nỗi nghèo hèn. Đối với anh, tất cả phụ nữ trên đời này chỉ là đồ bỏ đi, cái họ yêu duy nhất trên đời này là tiền bạc. Anh hận. Anh hận tất cả, anh căm hận số phận của chính mình.

Bây giờ, anh là một kẻ giàu có, Tập đoàn Pamelie là tập đoàn lớn mạnh nhất đất nước này, có tổng vốn đầu tư cao thứ tư châu Á. Chỉ trong vòng 10 năm mà anh đã biến một công ti du lịch nhỏ trở thành một tập đoàn quốc tế, không ai có thể tưởng tượng ra được sự tăng trưởng đến chóng mặt của công ti. Những con số tăng theo cấp số nhân, giá cổ phiếu niêm yết liên tục tăng nhanh, trong vòng 5 năm trở lại đây, Pamelie đã thâu tóm được hàng loạt công ti lớn nhỏ ở châu Á, châu Âu với giá cả thấp đến mức không ngờ. Các chi nhánh của Pamelie có mặt ở hầu hết các quốc gia trên Thế giới. Anh đã làm được một điều không tưởng, người ta chỉ ngưỡng mộ tài năng, và vẻ bề ngoài của anh nhưng ít ai hiểu rằng ngày hôm nay của anh được xây dựng nên bởi lòng thù hận với một người đàn bà, người đàn bà mà anh đã từng yêu say đắm và tha thiết bằng cả linh hồn và thể xác rồi lại đang tâm vứt bỏ đứa con của anh. Với sự thành công của mình, anh trở  thành tâm điểm của giới truyền thông trong và ngoài nước, phụ nữ lao vào anh như thiêu thân nhưng với anh, họ chỉ là những tạo vật xinh đẹp để thỏa mãn nỗi khao khát nhục dục của cánh đàn ông. Anh lên giường với bất cứ người đàn bà nào muốn anh, anh khiến họ sung sướng, mua cho họ tất cả những thứ họ đòi hỏi, nhưng anh không bao giờ yêu họ. Họ tới với anh vì một mong muốn nào đó, còn anh thì đáp ứng họ, không có ràng buộc nào hết. Trách nhiệm duy nhất của anh bây giờ là Phương Ly.

***

Tiếng phanh xe ngoài cửa phá vỡ bầu không khí yên bình của một buổi sáng chủ nhật. Phương Ly và bà Năm đã về tới. Anh ra mở cửa, Phương Ly chạy tới ôm choàng lấy cổ anh.

-Con nhớ cha quá cha à!- cô bé nũng nịu nói trong vòng tay anh.

-Cha cũng nhớ con nhiều lắm con yêu!- anh vuốt tóc con bé rồi quay sang bà Năm.- Bác vất vả quá. Tiểu Ly không gây phiền hà cho bác chứ?

-Cậu cứ nói thế. Tiểu Ly không gây phiền hà gì cho tôi cả.- bà Năm đáp. Bà là một người phụ nữ phúc hậu, đã chăm sóc Tiểu Ly từ ngày Mỹ Anh đi. Ngoài bà Năm và cha mình, Tiểu Ly không thân thiện với ai cả, đó là lý do tại sao biết bao cô gia sư chỉ trụ lại được nhà anh nhiều nhất hai tuần.

-Con gái, cha có một bất ngờ nho nhỏ cho con.- anh bế Tiểu Ly vào nhà và nói.

-Thật không cha? Bất ngờ gì vậy?- cô bé háo hức.

-Hôm nay cô gia sư mới sẽ tới đây. Có lẽ con sẽ thích cô ấy.

-Lại gia sư nữa, lần nào cha cũng nói điều này nhưng rồi sao, tất cả bọn họ chỉ ở lại đây được nhiều nhất hai tuần.- cô bé tụt xuống khỏi người cha mình và nói.- Tại sao lại cứ phải có gia sư, con không cần họ, sớm muộn gì con cũng chết, học làm gì cho uổng phí.

-Tiểu Ly, con  không được nói như thế.- anh nghiêm nghị nói rồi ngồi xuống trước mặt cô bé, ánh mắt trìu mến.- Con sẽ không chết, cha sẽ không để con chết, cha sẽ đánh cược với Thượng đế. Con tin cha chứ? Cha yêu con hơn bất cứ điều gì trên thế gian này. Cho nên, từ giờ trở đi, con không được phép nhắc đến điều đó nữa, nghe chưa?

-Con cũng yêu cha nhiều lắm cha àh.- Tiểu Ly vòng cánh tay nhỏ nhắn của mình ôm choàng lấy cổ anh.

-Thượng đế, dù ông có là ai thì tôi cũng phải cược ván bài này với ông. Ông đã lấy đi của tôi số phận rồi, tôi sẽ không để ông lấy đi bất cứ thứ gì của tôi nữa.- anh thì thầm với chính mình.

-Cha nghĩ con nên lên phòng nghỉ ngơi một chút. Lát nữa cô gia sư sẽ tới đây, hai người phải làm quen chứ.- anh mỉm cười nói.

-Con sẽ khiến cô ta phải rời khỏi đây cho coi.- cô bé nói rồi đi cùng bà Năm lên phòng.

Anh vừa định ra khép cánh cửa lại thì chiếc xe >của anh đỗ lại trước cổng nhà. Anh đã cử tài xế tới đón cô, anh ta đi khá là nhanh đấy. Anh đã không nhận ra rằng mình mong gặp lại cô ấy đến thế cho tới khi cô đứng trước mặt anh. Cô chỉ mang theo một chiếc va li nhỏ đựng quần áo và một cái túi xách.

-Cô vào nhà đi, con gái tôi vừa mới về. Để tôi chỉ phòng cho cô rồi sẽ đưa con bé tới gặp cô.

-Thôi không cần phiền phức vậy đâu. Anh cứ chỉ phòng cho tôi đi, rồi tôi sẽ tự lên làm quen với cô bé. Nếu không có mặt anh ở đấy chắc hai cô cháu tôi sẽ dễ nói chuyện hơn.

Anh kinh ngạc vì lần đầu tiên trong vòng 10 năm nay có người lại hất anh qua một bên như thế. Cảm giác khó chịu len vào trong anh. Anh đưa cô tới một căn phòng nhỏ trên tầng hai.

-Đây là phòng của cô, phòng Tiểu Ly ở đầu dãy, cô có thể sang thăm con bé.- anh nói rồi đi ra khỏi phòng. Đóng cánh cửa một cách thô bạo.

Sao cô ta dám nói với anh kiểu như vậy. Nỗi giận dữ trong anh đang bốc lên ngùn ngụt. Nhưng như vậy cũng không thể phủ nhận những cảm xúc của anh khi đứng trước cô. Anh đã cố quên cái cảm giác ấy, nhưng khi đứng trước cô thì nó lại trỗi dậy. Anh muốn khám phá vẻ đẹp dưới lớp trang phục kia, chạm tay vào làn da cô sẽ có cảm giác gì, liệu nó sẽ ấm áp như khi anh nắm bàn tay cô. Nỗi khao khát dục vọng trong anh trỗi dậy khiến anh bực bội, tức tối, và... muốn giết một ai đó.


Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com