Snack's 1967
Đọc truyện

Vợ Gui Ơi ! Chồng Wang Yêu Vợ - Phần 19


Khoảng gần 10 giờ trôi qua Cô cảm thấy mình như trôi qua 10 năm.Lúc thì cô ôm đầu lo lắng và sợ hải sẽ có chuyện không hay xảy ra với anh.Còn lúc thì vừa run sợ và ngồi thầm cầu nguyện cho anh không có mệnh hệ gì và ca phẫu thuật đừng xảy ra chuyện không mai mắn. 

Thằng bé trong lòng cô cũng đã ngủ đi lúc nào không hay.Thằng bé có lúc thì nó hét to lên Papa đẹp trai ơi đừng bỏ Ku Kin mà pa pa.Cả người thằng bé đổ mồ hôi trên trán và sau lưng nó thì mồ hôi ướt hết cả áo.Cơ thể nó cũng run lên từng cơn.Không biết trong mơ nó mơ thấy gì nữa.Mà cứ thế lâu lâu thì nó hét lớn tên anh. 

Nhìn thấy con trẻ trong lòng mình rung lên từng cơn.Con mình cứ kêu tên ba nó,vài giọt nước mắt xót xa đau lòng tuông ra từng cơn.Ôm con trong lòng mà cô không dám khóc thật lớn và hét thật to.Tại sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn như vậy với gia đình cô,hay là ông trời đang ghen ghét hạnh phúc của gia đình cô,không cho cả 3 người gia đình cô được lấy 1 phút và 1 giây hạnh phúc.Cô muốn hét thật to lên cho thoả mãn những đau đớn và buồn khổ ở trong lòng.Nhưng cô không dám cô sợ thằng bé tỉnh lại vì đây cũng là bệnh viện.Trời cũng chưa đến mức giết cô trong đau khổ.Cuối cùng đèn đỏ phòng cấp cứu cũng tắt đi 

Một người đàn ông lớn tuổi bước ra ngoài.Nhìn thấy cô gái ngồi bế đứa trẻ trên tay hai mắt xưng lên vì khóc quá nhiều.Ông nhìn cô chỉ biết thở đài ta một hơi.Ông nghĩ chắc là cô bé này chưa chớp mắt được một phút quá. 

Cô phản xạ rất nhanh khi nghe được tiếng cửa mỡ ra.Quay lại thì nhìn thấy bác sĩ đang đứng nhìn mình.Cô như chớp lấy được 1 tia hy vọng vội bế đứa bé lên. 

Nhưng vị bác sĩ tốt bụng đã khuyên cô ngồi xuống.Ông cũng sợ nói ra việc sẽ làm cô ngã mất_Cháu cứ ngồi ở đó đi. 

Nghe vậy cô cũng ngoan ngoãn ngồi đó.Nhưng trong lòng vẫn không ngừng lo sợ_Bác sĩ anh ấy thế nào rồi bác sĩ...Anh ấy chắc tốt...đúng không bác sĩ_Câu cuối cùng càng nhỏ lại và rung lên.Câu cuối cũng là câu nói tự cô an ủi chính mình. 

Ông bác sĩ nhìn thấy cô gái trẻ đứng đó mà rung lên và giọng nói cũng thế.Ông nhìn cô xót thương_Thật ra câu ấy không sao.Nhưng mà..._Ông e ngại dừng lại. 

_Nhưng mà sao bác sĩ?_Cô cảm giác như cả cơ thể không còn 1 tí hơi thở.Cô ngước mặt lên nhìn bác sĩ 2 mí mắt cứ run lên 

_Cô phải bình tĩnh lại_Ông an ủi cô trước rồi mới lấy dũng khí nói?_Thật ra cậu ấy nếu nội trong 3 ngày mà không tỉnh lại thì tôi sẽ không thể cam đoan cậu ấy sẽ không sống tiếp được. 

_Cô run lên và không tin lấy lời của bác sĩ_Hai khoé mắt của cô như chuẩn bị rơi lệ. 

_Nhưng tôi nghĩ nội tâm của cậu ấy đang đấu tranh rất lớn.Nếu bệnh nhân có ý định sống tiếp như thế.Thì cô cũng nên yên tâm mà nghỉ cho khoẻ.Còn lấy sức để chăm sóc cậu ấy nữa.Tôi đi đây_Nói xong ông ấy quay lưng bước đi.Nhưng đi được vài bước thì quay đầu lại_Tí nữa cô có thể vào thăm cậu ấy_Ông bác sĩ bước đi thẳng không quay đầu lại nữa.Những cảnh như thế ông điều đã nhìn thấy sự xót xa của người nhà.Mặc dù ông cũng rất muốn cố gắng cứu sống những bệnh nhân.Nhưng mỗi con người điều có giới hạn riêng của mình.Khả năng của ông chỉ có thể cứu anh đến đây thôi,còn việc 3 ngày nữa sống hay chết là do nội tâm của anh có quyết định sống tiếp không. 

Khi nhìn thấy ông bác sĩ bước đi khá xá.Thì cũng đã nghe tiếng bước chân của nhiều người.Nghe thấy tiếng động lớn thế cô cũng quay lại nhìn.Nhìn thấy 4 người Yatou,Vỹ,Aaron,Hebe.Cô quay đầu lại bế thằng bé lên và bước đi về phía phòng mà anh đã được đưa đến đó.Mọi người cũng đi theo sau. 

Cô ngồi bên cạnh giường anh.Cô nhìn khuôn mặt xanh xao của anh mà lòng quặn lại từng cơn đau đớn.Lỗi cũng tại cô nếu không phải cô băng qua đường không xem chừng thì anh cũng sẽ không xảy ra cớ sự này.Cô nắm chặt lấy bàn tay của anh.Cứ mỗi lúc thì đưa tay lên mũi anh.Trong lòng cứ sợ anh sẽ không còn thở được nữa.Thằng bé lúc nãy cũng được cô để lên ghế sofa mà nằm ngủ. 

Lúc nãy mọi người cũng đã nghe bác sĩ nói về sự việc họ chỉ biết thở đài và đau xót cho vợ chồng Wanggui. 

Aaron cùng Hebe đứng ra an ủi cô.Hebe nắm lấy tay còn lại của Gui mà nói_Em yên tâm đừng lo lắng mà.Chị nghĩ cậu ấy sẽ không có việc gì đâu. 

Gui quay lại ôm lấy Hebe như muốn tìm lấy một chỗ dựa tinh nhần.Bây giờ cô muốn theo anh ngủ một giấc thật dài.Nếu anh có chuyện gì không mai xảy ra cô nghĩ mình sẽ không sống nổi mất.Bây giờ cô ôm chặt lấy Hebe vào lòng cứ thế mà khóc lên để buông ra những giọt nước mắt đắng cai mì đau khổ. 

Nín đi em gái.Chị đã điện thoại và báo cho pama cậu ấy rồi_Hebe vừa vỗ vỗ vào lưng cô mà an ủi.Hebe chỉ biết thế nhìn cô mà không biết làm gì. 

Mọi người đã liên lạc với pama Wang và cho họ biết tình trạng của Wang bây giờ.Vì cách tốt nhất là như thế vì nếu sau này nói lỡ xảy ra chuyện gì nữa thì khó mà có cách giải thích dễ.Mọi người thà cho họ biết trước.giời pa ma Wang đang ở bên Anh về. 

Yatou cũng đi lại gần_Đúng rồi đó.Cậu cứ yên tâm mà nghỉ ngơi.Tôi nghĩ anh ấy cũng sẽ nhanh tỉnh lại thôi. 

Vỹ lên tiếng sau 1 hồi chưa n1oi lời não_Em đưa thằng bé về đi.ở đây để anh lo cho.Nhìn tình trạng em bây giờ thật tệ.Em xem thằng bé kìa_Vỹ chỉ tay về hướng thằng bé đang nằm trên ghế sofa_Bây giờ em nên đưa nó về rồi nghỉ ngơi hả vào đây.Nhìn thằng bé ngủ trong tội không. 

Mọi người có về về trước đi.Em nhất định phải ở đây_Cô không muốn xa anh trong tình trạng này. 

_Mọi người đồng thanh nói trừ Vỹ_Vỹ nói đúng đó. Gui về đi để mọi người ở lại chăm sóc cho cậu ấy được rồi 

_không em sẽ không về có về mọi người về đi._Cô lắc đầu không chấp nhận về.Cô sợ nếu về anh sẽ tỉnh lại mà không thấy cô chắc anh thất vọng lắm.Nếu mà trong này anh xảy ra chuyện gì lỡ gì cô sẽ không được gặp mặt anh lần cuối.Nên cô quyết định ở lại đây để chăm sóc và nhìn thấy anh thế cô mới yên lòng.Về nhà còn tệ hơn bây giờ nữa. 

Sau một lúc thì mọi người đi về và cũng đưa thằng bé về cho bà chăm sóc thằng bé.Cô ở lại một mình trong căn phòng cùng với Wang. 

Wang trong tình trạng này anh đang cũng đấu tranh với 2 cánh cửa.Một cánh cửa của sự sống cánh còn lại của cái chết.Trong không khí im lìm mà âm u không 1 chút anh sáng.Anh thấy mình như đang đi lạc vào chốn nào không có 1 tí tia sáng toàn là bóng tối của màng đêm.Anh cứ đi mãi tìm con đường nào có anh sáng.Nhưng đi mãi thật lâu anh cũng không thấy được ánh sáng. 

Anh nằm trên giường bệnh hai con mắt cứ nhắm chặt lại 1 chút cũng không hé ra.Anh như cảm nhận mình đang lạc trong vương quốc bóng tối.Anh đi mãi mãi mà không tìm ra được lối thoát dẫn đến đường có anh sáng.Chợt anh cảm nhận được phía trước có một ánh sáng mờ ảo nó có một màu trắng kì lạ.Anh bước từng bước đi đến gần đó từ từ ánh sáng cũng sáng nhiều hơn.Anh phát hiện thấy 2 người mặc đồ thật kì lạ một người mặt đồ đen và một người mặc đồ trắng.Linh tính mách bảo vế anh đừng đi lại gần đó nữa.,như đường đó 1 niềm xấu Anh quay đầu lại tìm lối đi khác. 

Hai người kia chợt phát hiện ra anh nên kêu lớn lên_Anh kia đứng lại cho tôi._Chắc giọng hơi khàn khàn. 

Anh vẫn tiếp tục bước đi.Xem như chưa bao giờ nghe thấy lời nào của 2 người lạ kia.Anh cứ thế mà đi tìm con đường có anh. 

Hai người đó thấy anh không có 1 chút động tĩnh là nghe thấy lời nói của họ.Cả hai người mặc áo đên trắng bay thẳng lên trước mặt anh.Anh bất ngờ đứng khựng lại khi thấy họ đã đứng trước mình.Anh quay đầu lại không thèm để ý đến họ.Bây giờ anh muốn đi tìm cô và con anh.Trong lòng anh muốn gặp họ bây giờ anh nhớ họ nhớ họ vô cùng. 

Khin thấy anh định quay đầu lại đi thì người áo đen lên tiếng_Anh đã bị lạc vào gần cửa địa ngục rồi. 

Nghe hai chữ địa ngục anh như sụp đỗ.Không lẽ mình đã chết nên mới bị đưa vào đây sao?Tai anh và cả cơ thể như muốn xoá bỏ lời nói của người đó.Anh không muốn ở địa ngục anh phải trở về trần giang mà gặp con trai và vợ anh.Anh chạy thật nhanh thật nhanh để tìm lối thoát cho mình.Nhưng chạy sao không ngờ anh lại đến trước một cánh cửa màu trắng cái cổng màu trắng.Mọi vật trong cánh cửa đó điều tối đen như mực.Đôi khi anh thấy có 1 chút anh sáng của lữa đốt bằng 1 ngọn đuốc và có vài tiếng rên lên thật to.Anh cảm nhật được chắc vì họ quá đau do xử phạt với những tội lỗi của mình gây ra.Anh nghỉ nếu anh vào trong đó biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây.Anh chắc phải mất nhiều lỗi không đáng tha lấm đưa đến 18 tầng địa ngục cũng chưa đủ.Anh không sợ mình bị phanh thây trăm mãnh mà sợ không được gặp lại vợ con mình. 

Gui đang nằm trong đó đôi khi thấy cái máy nhịp tim của anh nó lúc lên cao lúc hạ thấp.Lúc đó tim cô như ngừng lại .Cứ mõi phút thế lòng cô quặn lại vì lo lắng.Cô hoảng sợ nắm chặt lấy tay anh.Mồ hôi trên tay cô làm ướt cả bàn tay anh.Bàn tay anh thì lạnh như băng.Cô muốn lấy hơi ấm trong cơ thể mình truyền qua cho anh.Tay cô run run lên từng cơn vì lo sợ anh không còn mở mắt ra nữa.Cô sợ nhất lài giây phút đó giây phút phải xa anh.Xa người cô yêu thương nhất trên thế giới này.Nếu mất anh nữa không biết sau này cô sẽ sống như thế nào.không có anh mẹ con cô có sống hạnh phúc không?không không cô không muốn sống thiếu anh.Cô tự nói với chính mình:"nhất định anh ấy sẽ tỉnh lại nhất định là như thế.Dù đã 2 ngày rồi.Nhưng mình tinh anh ấy sẽ tĩnh lại và sống hạnh phúc bên mẹ con mình.Đúng không anh nhất định sẽ tỉnh lại đúng không anh?.Cô nhìn anh mà tiếp tục rơi lệ.Nhìn đầu anh được băng những miến băng xung quanh cô thấy thế mà lòng quặn đau xót xa. 

Anh đứng nhìn hai người kì lạ này mà khuôn mặt lạnh lùng nhìn họ không nói lời nào.Đột nhiên anh lai muốn hỏi và khẳng định lại điều 2 người này mới nói là đúng không_Có thật trong đó là địa ngục không? 

Họ nhịn anh thở dài và nói_Đúng,Anh đi theo chúng tôi vào đó_Họ chỉ tay vào cánh cửa địa ngục mà anh cần phải đến.Cảnh tượng này hai người họ cũng đã chứng kiến nhiều.Cái chết đối với nhân loại không ai muốn một chút nào.Nhưng đây là quy luật rồi ai cũng phải có luân hoài.Nên hai người này không muốn làm trái quy định của địa ngục nên phải đem anh vào đó. 

Anh cũng nghe theo họ mà tiếng vào trong đó.Anh biết có nói thế nào họ cũng sẽ không buông tha cho anh đi về.nên đành nuốt đắng mà nghe theo họ bỏ lại sợ lưng vợ con anh.Nhưng anh hứa với lòng kiếp sao sẽ chăm sóc vợ con mình một cách tốt nhất mà anh có thể.Kiếp này anh đành nợ họ vậy.Anh quay lại nhìn thế giới của mình một lần nữa.Nhưng nhìn sao cũng chẳng thấy được thế giới của mình trước mặt anh chỉ là một màu đen không một chút ánh sáng.Anh quay lại và tiếp tục họ_Thể liệu kiếp sau tôi có được sống lại không?_Anh muốn tìm một chút hy vọng để có thể kiếp sau gặp lại 2 người mà anh lưu luyến nhất ở trên trần giang kia. 

Người mặt áo trắng thở dài._Còn tùy thuộc vào diêm vương nữa.Nếu anh không mất nhiều lỗi trên trần giang và có nhiều việc tốt.Thì tôi nghĩ anh sẽ được sống lại kiếp sao_Nhìn thấy chàng trai này người mặt áo đen cũng biết anh ta đang rất lưu luyến trần giang này.Thế nào trên đó cũng có người mà chàng trai này yêu quy nhất đây. 

_Vậy à._Anh không nói gì nữa mà cứ thế bước đi vào cánh cửa địa ngục. 

Nghe tin con mình gặp nạn bố mẹ wang nhanh chóng trở về. Rời sân bay họ chạy nhanh vào bệnh viện cán cửa phòng wang mở ra. Họ thấy xót xa vô cùng wang đang nằm đó khuôn mặt xanh xao, nhưng trên đôi môi vẫn nở nụ cười và đáng chú ý hơn là hình ảnh bé nhỏ của gui ngồi cạnh chiếc giường. Cô như người mắt hồn nắm chặt lấy tay wang khuôn mặt tràng đầy nước mắt và nổi thống khổ. 

Bao nhiêu năm qua họ biết tất cả mọi chuyện nhưng họ chưa bao giờ tin gui là người như vậy. Ba má Wang tin tưởng Gui không bao giờ là người con gái như thế.Họ biết chắc thế nào cũng có một âm mưu ở phía sau đó.Nhưng họ cũng tìm mãi mà chẳng được,âm mứu đó quá kín đi 

_Tôi nghĩ đứa con dâu này của mình đã phải chịu rất nhiều ấm ức_Ông nói nhỏ với vợ mình. Thật ra ngày hôm đó ông có sai 

người đi tìm cô ông không tin cô là người như vậy và càng muốn hỏi rỏ cô vì không muốn con trai mình đau khổ.Ông sai người đi tìm suốt 3 năm trời nhưng một tin tức nhỏ về cô điều không tìm được ông đành thất vọng và không tìm nữa.Đứng ngoài cửa nhìn 2 người con mình yêu quy xót xa ông cũng rất đau khổ. 

_Chúng ta vào thôi_ mẹ wang nhẹ nhành bước tới bên cạnh ôm lấy vai cô. 

_Mẹ _ cô giật mình quay lại nhìn thấy ông bà wang đứng sau mình. Cô cảm thấy có lỗi vô cùng, cô không biết phải đối mặt với ông bà thế nào vì cô mà anh mới như vậy.Cô không dám nhìn 2 người thêm nữa.Cô nhìn anh mà nói_Anh nhanh tĩnh lại ba mẹ đến rồi kìa. 

Mẹ Wang nhìn con trai mình trên người đầy vết thương bị băng lại.Bà khóc lớn lên vì đau xót.Thằng con trai này chính bà sinh ra mang nặng đẽ đau.Nay nó lại nằm bất tỉnh nhưng vậy tâm gan của mà như có nghìn vết thương bị dao đâm vào vậy.Con dâu bà bà nhìn nó cũng thống khổ như mình.Bà cũng rất xót xa mà ôm lấy nó vào lòng. 

Thằng bé ngồi trên ghế chơi nãy giờ nhìn thấy hai người một người già và người mẹ của nó.hai người cứ ôm nhau khóc như vậy nó thắc mắc không hiểu nên đi lại gần và hỏi_Mẹ hai ông và bà là ai thế mẹ_Nó chỉ tay về phía ba Wang rồi chỉ tay lại về phía mẹ Wang. 


Kukin đã gây sự chú ý của tất cả mọi người. Ông bà wang liền bị thu hút bởi thằng nhỏ kêu gui bằng mẹ và càng ngạc nhiên hơn khi nhìn vào đôi mắt to tròn, đôi mắt sao giống Wang đến vậy. Ông bà nhìn nhau trong đầu đều có một suy nghĩ. 

_Đây là con ai?_ Khó khăn lắm mẹ Wang mới có thể mở miệng. 

Gui lúc này tràn ngập những suy nghĩ. Liệu cô nói đây là con Wang thì họ có tin đây là sự thật không. Cô phân vân suy nghĩ còn Kukin thì nhìn cô mãi thấy cô không trả lời nó liền kếu nắm tay áo cô để gây sự chú ý. 

_Mama mama sao không trả lời Kukin. Kukin ngoan mà_ Thằng bé nói như khóc. 

_Cô liền bồng nó ngồi vào lòng_Con cô đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi, dù ba mẹ Wang tin hay không thì cô cũng nói ra sự thật. 

Kukin đã gây sự chú ý cho tất cả mọi người đang có mặt trong phòng. PaMa Wang liền bị thu hút bởi thằng nhỏ kêu Gui bằng mẹ và càng ngạc nhiên hơn khi nhìn vào đôi mắt to tròn, đôi mắt sao giống Wang đến vậy. Ông bà nhìn nhau trong đầu đều có một suy nghĩ. 

_Sao con không nói gì_ Ba Wang lên tiếng dù là người bình tỉnh trầm tính nhưng ông rất sốt ruột chờ cô trả lời. 

_Đó là con của Wang_ Cô nắm lấy tay anh Wang nói Kukin đã nhảy lên giường anh ngồi vuốt má anh. Không còn chú ý đến cuộc nói chuyện của người lớn, Kukin đã nằm xuống bên cạnh ôm anh. 

Ba mẹ Wang sửng sốt nhìn cô rồi nhìn đứa trẻ đang nghịch má anh khuôn mắt to tròn hai mà phúng phính, đôi tay bé nhỏ đang sờ trên má anh. Rất giống Wang lúc nhỏ đó. 

_Sao có thể ngày đó không phải đứa bé mất rồi sao_Mẹ Wang lên tiếng sau một hồi trấn tỉnh, bà không tin được sau bao nhiêu năm bà không biết đến sự tồn tại của cháu nội mình. 

_Gui bình tỉnh nói năm đó thật ra con đã sinh đứa bé nhưng 

_Gui bình tĩnh nói năm đó thật ra con đã sinh đứa bé ra . Đó là sự thật nếu ba mẹ không tin con cũng không biết làm sao, thằng bé đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi, nó đã có cảm tình với anh Wang ngay lần đầu, anh ấy cũng vậy rất yêu thương thằng bé. Có phải con đã sai khi dấu anh ấy, nếu không có ngày hôm đó thì anh ấy đâu phải nằm đây, cha con họ nếu không nhận lại nhau thì cả đời con ân hận. Con xin lỗi vì đã dấu ba mẹ bao nhiêu năm qua nhưng con chỉ muốn bảo vệ con mình, ngày đó con sợ anh ấy sẽ hại thắng bé. Con không biết làm sao giờ_ Gui vừa nói vừa khóc. 

Thằng bé nằm trên giường nghe thấy tiến cô khóc liền ngồi dậy giang đôi tay nhỏ bé ra đòi cô bế, nó cố với đôi tay ngắn của mình để lau đi hàng nước mắt trên mặt cô _ Mama đừng khóc Kukin không muốn thấy mama khóc 

Mẹ Wang ôm lấy thằng bé vào lòng.Đứa cháu bà đã từng mong đợi từ lâu bây giờ mới được dịp ôm nó vào lòng một cách ấm áp.Bà rơi lệ trên khuôn mặt đã già và nhiều nét nhân.Ôm thằng bé một hồi lâu rồi bà lên tiếng_Kêu bà nội cháu. 

Thằng bé đưa đôi mắt tròn xoe nhìn bà.Nó không hiểu bà đang nói gì. 

Thấy thằng bé không nói gì.Gui vôi kêu nó_Nhanh kêu bà nội đi con.Bà nội của con đó. 

_Bà nội.Cuối cùng con lại có thêm người bà nữa rồi_Thằng bé ôm chặt bà.Nhít người lên môt tí nó hôn lên má bà có một cái "chút" 

_Bà cười một cái thật to_haha.Thằng bé này biết nịnh quá nhen ông_Bà quay qua nhìn ông chồng mình đang đứng đó._Nhanh gọi ông nội đi cháu yêu. 

_Ông nội ơi!bế cháu đi_Nó đưa hai ta ra ý muốn ba Wang bế nó. 

Ông chỉ biết nhìn thằng bé lém lỉnh và đưa tay ra bế nó_Cháu ông đúng là ngoan mà. 

Hai ông bà vui vẻ cười.Nhưng nhìn lại đứa con mình đang nằm trên giường đó họ không có một tí tâm trạng cười nữa.Mọi người ở lại một lúc lâu rồi cũng đi về chỉ còn lại cô và thật bé.Má Wang cũng muốn ở lại nhưng ba Wang sợ ảnh hưởng đến sức khoẻ của bà.Chỉ còn một ngày nữa thôi.Một ngày quyết định số mệnh của Wang.Liệu anh có tỉnh lại không cô lo lắng nằm đó nhìn anh chăm chú.thằng bé thì cũng nằm trên ghế sofa trong phòng bệnh. 

Wang bước đi được gần đến cửa.Nghe có tiếng người kêu mình.Anh quay đầu lại không có ai.Anh bước đi tiếp 

Anh Wang...Anh Wang_tiếng kêu lúc đầu rất xa.Nhưng dần dần nó lại rất gần_Anh Wang..đợi em ....Anh. 

Anh tiếp tục lại nghe có người kêu mình.Chợt quay đầu lại tiếp lại không thấy ai.Anh quyết định bỏ ra ngoài tai những lời nghe được và đi tiếp. 

_Anh Wang..Anh không được bỏ 2 mẹ con em Anh Wang_Tiếng nói đó càng ngày càng gần lại. 

Wang tiếp tục quay lại thấy 2 người đang đi đến.Một lớn một nhỏ.Anh mắt anh ngưng động mở thật to ra.Hai chân mài hơi dựt lên vì xúc động mạnh.Không ngờ đến đây cũng gặp mẹ con cô.Anh vội chạy lại ôm lấy hai người mà nói._Sao hai mẹ con em lại ở đây. 

Gui và thằng bé trong vòng tay anh.Gui lên tiếng_Không ở đây để anh đi bỏ 2me con em sao.Anh đúng là đáng ghét mà_Gui đánh nhẹ vào người Wang.Khóc lớn lên vì mừng rỡ thấy anh._Anh không được bỏ 2 mẹ con em nữa đó.Nhất định đó_Cô khóc lớn lên. 

Nhất định nhất định anh không để mẹ con em một mình_Anh vỗ nhẹ vào lưng cô 

Wang và Gui cùng thằng bé.Cả ba người ôm nhau thật chặt họ như không muốn rời xa nhau.3 người điều rơi lệ trong hạnh phúc ai cũng cảm thấy một niềm vui đang sôi lên trong lòng mình.Niền vui gặp lại người thân mình yêu thương nhất.Anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cách say mê.Xong anh lại hôn lên má của thằng bé nhỏ.Nó cũng hôn lại anh một cái chụt vào má anh 

Hai người mặt áo đen và áo trắng thấy thời gian lâu như vậy mà anh không có động tĩnh muốn rời đi.Họ liền nôn nóng sợ diêm vương trách tội lên tiếng hối dgic anh._Anh kia nhanh đi kẻo trể đấy. 

_Wang buông hai mẹ con gui ra.Anh lưu luyến không muốn rời xa mẹ con họ.Nhưng ý trời đã định anh phải rời xa họ.Anh bước đi về phía hai người kia.Tay Gui thì cố gắng nắm chặt tay Wang nhưng tay anh ngày càng càng xa cô.Anh buông tay cô ra như buông xuôi tất cả.Anh phải xa cô dòng lợi đau khổ chảy dài hai bên má anh. 

_Ku Kin khóc và hét lớn lên.Thằng bé nghẹn ngào nói_Papa đẹp trai không được bỏ pé Kin.Pé Kin nhất định sẽ ngoan papa đẹp trai đừng xa bé Kin mà._Thằng bé khóc to hơn nữa khi nhìn thấy anh chuẩn bi đi xa nó hơn 

_Papa xin lỗi Ku Kin papa phải đi rồi.Ku Kin nhớ ở lại chăm sóc mẹ nha.Nhất định phải làm một người đàn ông tốt.Không được giống papa nha con._Anh đau khổ quay lại đi theo hai người kia. 

_Gui đứng đó hét to lên_Wang anh không được đi.Em không cho phép anh đi.Anh đã bỏ hai mẹ con em gần 4 năm nay rồi.Bây giờ anh còn muốn bỏ hai mẹ con em nữa sao._Gui chạy lại nắm lấy tay Wang nếu anh lại.Nhưng hai người 

_Nhưng chúng tôi phải đưa cậu ấy đi rồi_Hai người mặt áo đen và áo trắng lên tiếng. 

_Gui quỳ xuống cầu xin họ._Hãy cho anh ấy ở lại đi.Mẹ con con cần anh ấy xin hay vị hãy cho anh ấy ở lại đi,_Gui vừa khóc vừa gật đầu cầu xin họ 

_Wang thấy vậy cũng quỳ xuống theo_Xin hay vị hãy tha tôi ra đi.Tôi phải về nhà sống với vợ con mình. 

Lời câu xin của Gui và Wang vô ít.hai người kia dù thấy tình cảnh lúc này rất tội nghiệp nhưng họ không thể trái lịnh được.Họ nắm tay Wang đi.Thằng bé cùng cô khóc rất nhiều mặt đầy nước mắt.Cô cố gắng chạy theo.Nhưng đôi chân thì bất lực không thể nào bước thêm một bước nữa.Cô cố gắng nắm chặt lấy tay anh nhưng càng ngày tay anh càng buông lõng ra 

_Wang_ Gui và thằng bé la lớn lên_Không không thể được.Đừng bắt chúng tôi phải xa nhau. 

_Wang anh sao vậy đừng làm em sợ Wang_Gui lo lắng và đau xót.Khi nhìn thấy mồ hôi ướt đầy trán Anh.Khuôn mặt anh thì vẫn xanh không một chút máu.Đôi khi trán anh lại nhíu lại một chút như bị đau vậy.Nhịp tim thì cứ lúc mạnh lúc yêu Gui lo lắng mà thống khổ.hôm nay là ngày thứ 3 rồi.Nếu tôi nay anh không tỉnh lại.Hy vọng nhỏ bé của cô từ đó cũng biết mất.Mãi mãi cũng se không được gặp lại anh.Nước mắt cô chảy dài trên khuôn mặt xanh của anh.Rơi lệ tiếp vì quá đau khổ 

Anh hơi nhíu mày vì thấy có gì đó đang ướt ướt trên mặt mình.Khẻ mở nhẹ mắt ra.Nhìn thấy cô đau khổ anh đau xót định mở miệng kêu tên cô nhưng lại nghe cô có ý định gì anh dừng lại không nói tiếp mà đợi xem cô nói gì. 

_Wang anh phải tỉnh lại nhất định phải tỉnh lại.Nếu anh không tỉnh lại em sẽ không tha thứ cho anh.Anh mà rời xa hai mẹ con em.Em nhất định sẽ xuống dưới đó tìm anh.Không thể tha cho anh đi dễ dàng vậy được_Cô vừa khóc vừa nói.Tâm trạng vẫn thế mà đau lòng khi nhìn thấy anh bất tỉnh nhân sự_Anh tỉnh lại nhất định em sẽ tha thứ cho anh và về sống chung với anh.Anh phải tỉnh lại để còn gặp mẹ con em chứ. 

Nghe đến đây anh liền mở mắt to ra và giọng khàn khàn nói_Thật sao.Em sẽ về sống chung với anh sao.?_Anh vui mừng nói. 

Gui liền ôm chầm lấy anh đang nằm trên giường.Nước mắt không ngừng rơi vì hạnh phúc cuối cùng anh cũng đã tỉnh lại rồi._Wang anh cuối cùng cũng tỉnh rồi.Anh làm cho em lo quá đi_Cô khóc đầy trên vai anh. 

_Anh gạt em_Cô đánh mạnh vào lưng anh.Giả vờ hờn dỗi.Mà tay thì cứ vậy ôm chặc lấy người anh. 

_Wang la lên ah...ah_Anh nhăn mặt lại vì đau.Nhưng chỉ là giả vờ. 

_Gui đầy lo lắng hỏi_Xin lỗi xin lỗi anh.Anh không sao chứ?_Cô xoa xoa cái lưng anh.Cô nói mà có phần hối hận. 

_Wang lại giả vờ_Em xoa nhẹ thôi đau anh._Thôi em đở anh gồi dậy đi. 

_Gui em ngại nói_Nhưng mà...anh còn đau mà. 

_Không em cứ đỡ anh ngồi dậy đi_Wang nhẹ giọng nói. 

_Vâng_Gui từ từ đở Wang ngồi dậy.Nhẹ nhàng cẩn thặng cô sợ anh bị đau. 

Anh ôm chặt lấy Gui vào long.Gui cũng như vậy mà ôm lấy anh.Họ hạnh phúc và vui vẻ.Trái tim lại đập liên hoài.Nó không ngưng đập cho đối phương 

Thằng bé vươn vai lên hai tay đưa lên.Nó lấy tay dụi hai con mắt mình.Ku Kin nhìn thấy ba mẹ nó ôm nhau như thế nó mừng rỡ nói_Papa tỉnh rồi vui quá._Nó la lớn xong rồi nói ra một câu không kịp đỡ_Papa và mama ôm nhau kìa.Sao hai người lại ôm nhau thế?_Thằng bé ngây thơ hỏi 

Cả hai ngơ ngác nhiền thằng bé không biết nói gì hơn.Gui im lặng.Wang cũng thế. 

_Thằng bé thấy papa mama nó không nói lời nào nó càng tỏ ra khó hiểu và thắc mắc_Sao hai người không trả lời con?Sao lại ôm nhau khi có con đây thế này.Nhìn mà nổi cả da gà._Hi hi_Thằng bé cười lớn tiếng hơn. 

_Thì papa ôm bẹ không được sao_Wang giả ngây thơ nói.Anh đầy ý chăm chọc thằng bé.Nói anh quay lại hôn vào má Gui. 

Gui thấy vậy lại oánh một cái nhẹ lên lưng anh_Anh có con đó mà còn như thế nữa kì quá đi. 

_Trời bama lại làm cho con nổi cả da gà nè_Thằng bé đưa tay lên giả vờ như da gà nổi.Mà thật sự không có da gà gì hết._Mà không sao con thích bị nổi da gà hơn. 

_Anh và cô ngây người ra vì câu nói thằng bé.Họ đồng thanh_Tại sao? 

_Thì tại con thích thấy pama ôm nhau và hôn nhau_Thằng bé ngây thờ nó nói mà cứ cười khúc khích. 

_Con nay giỏi nha_Anh chỉ tay về phía thằng bé_Ai dạy con như thế. 

_Pama đó_Thăng bé nói mà tay chỉ về phía pama nó đang ôm nhau trên giường bệnh. 

_Sao hồi nào_Cả hai lại tiếp tục đồng thanh. 

_Mới lúc nãy_Thằng be đôi mắt to tròn nhìn về phía hai người_Pama cùng hôn nhau và ôm nhau đó. 

Anh và Gui cười không ra nước mắt.Thằng bé đúng là lém lĩnh thật khó mà nói lại nó.Nói sao nó cũng trả lời được 

Cả ba vui vẻ ngồi nói chuyện với nhau.Ai cũng rất hạnh phúc khi gia đình mình đoàn tụ 

Được một tuần nghỉ ngơi Anh cũng được xuất viện.Sau khi Wang xuất viện Gui và bé Kin cùng về nhà Wang ở. 


Đọc tiếp: Vợ Gui Ơi ! Chồng Wang Yêu Vợ - Phần 20

Tieu thuyet tinh yeu Vợ Gui Ơi ! Chồng Wang Yêu Vợ
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com