Đọc truyện

Tôi và BOSS thật trong sáng - Phần 7


Trở lại công ty, nghỉ trưa vẫn còn, Bạch Thuần Khiết  đi qua trước sân khấu bị gọi lại: "Thuần Khiết ơi, có thư của cô." 

Đầu tiên là tỉnh mộng, sau đó định thần lại, ông Bạch hồi âm! Kích động mở phong thư ra, nhìn thấy chữ kí cứng cáp của ba, hai mắt cô thi nhau rơi lệ. 

"Tiểu Khiết, chúng ta đều khỏe, ba cũng thu được tiền rồi, hai vạn đồng kia con cho dì Tần, còn lại ba không biết dùng, con không phải thường hay nói  sao, không có tiền thật thoải mái, ba có thể ngủ ngon được. Hãy chăm sóc mình, con biết là ba không lòng vì con. Cái gì đều có thể đánh mất, nhưng riêng con thì ba không thể mất được." 

Kiềm nén không được, Bạch Thuần Khiết bụm mặt chạy vào toilet. Ngồi trên bồn cầu nước mắt ào ào, cô tiếp tục xem tin, ngạc nhiên khi phát hiện tên Lục Cảnh Hàng. 

"Cảnh Hàng đã bán căn nhà của nó giúp chúng ta, không biết nên cảm ơn nó thế nào. Con ở đây phải yên lặng một chút, không được quấy rồi nó, ba không muốn nó gặp thêm rắc rối." 

Anh ta bán căn nhà của mình giúp ba Bạch ? Việc này sao không nói trước với cô ? Đọc xong bức thư, Bạch Thuần Khiết đi đến văn phòng Lục Cảnh Hàng, nhưng khi mở cửa, cô thấy toàn bộ trái tim rơi vào khoảng vực thẳm. 

Bởi vì có người từ chối ăn cơm trưa, Lục Cảnh Hàng ở lại văn phòng xử lý tài liệu, chậm hơn 1 giờ, đúng lúc Hàn Nghi Tĩnh mua cháo về , vì thế 2 người cùng nhau ăn cơm trưa ở trong văn phòng. 

Khuôn mặt cứng ngắc, tay Bạch Thuần Khiết còn chưa rời khỏi cánh cửa, "Việc này, tẹo tôi vào nói chuyện." 

"Không cần, tôi ăn xong rồi, còn muốn đi đâu." 

"Tôi ra ngoài trước." Đồ hâm, sao cô phải nhường nhịn nhỉ ? Đây là văn phòng của cô mà! 

Thấy Bạch Thuần Khiết muốn rút lui, Lục Cảnh Hàng mở miệng: "Đến giờ làm việc, cô còn muốn đi đâu?" 

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tường, đã đến giờ làm việc. Cô dừng lui chân về phía sau, đứng cạnh cửa cũng không biết làm gì.  Chuyên gia đình của cô không muốn cho nhiều người biết. 

Làm bộ dáng hiền lương thục mẫu dọn dẹp bát cháo, Hàn Nghi Tĩnh ngượng ngùng cười nói: "Mua mỗi 2 phần." 

"Không sao, tôi ăn rồi." 

"Tôi thấy rồi, cô cùng Cố Trữ." Cô ấy quan tâm hỏi: "Nhà hàng đấy ăn ngon à, nếu đúng, lần sau tôi đi ăn thử." 

"Cũng được." Khi nói chuyện, Bạch Thuần Khiết  bắt đầu bắn tia mắt âm u vào vật thể hình người. 

"Lần sau tôi sẽ đi ăn thử. Tôi về văn phòng, không làm phiền công việc 2 người nữa." Dọn đồ bỏ đi, Hàn Nghi Tĩnh ra khỏi văn phòng. 

Rốt cuộc cũng biến thành không gian 2 người, Bạch Thuần Khiết đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Vì sao lại giúp tôi?" 

Khó chịu chau mày: "Tôi giúp cô cái gì?" 

"Bán nhà." 

Lục Cảnh Hàng hiểu ra, giọng điệu anh khó coi ngại biểu tình người nào đó tự mình đa tình: "Tôi chỉ giúp chú Bạch." ( ở đây Hàng khó chịu vì Khiết nhận vơ đó ). 

"..." Không còn lời nào để nói, Bạch Thuần Khiết điềm tĩnh trở lại ngồi vị trí của mình, nhưng trong đầu rất rối loạn. Trời đất quay cuồng, đầu cô vang lên 1 giọng nói quen thuộc không thể quen thuộc hơn nữa, chẳng lẽ cô tự nói chuyện với mình: "Chỉ là thương cảm thôi, anh ta đối với mày giống như lúc đó mày giữ tiểu Tiện Viên ở lại nuôi." 

Đúng vậy, cô không thể nào quên khi bản thân mới lên thành phố A, là Lục Cảnh Hàng bày bộ dáng phiền toái! Hoá ra cái thế giới này chỉ có cô là ôm mộng nhớ mãi không quên người cũ. Bạch Thuần Khiết ơi là Bạch Thuần Khiết, so với gấu mèo, mày còn hiếm lạ hơn! 

Bắt đầu vào công việc buổi chiều, lúc phạm vài lỗi nhỏ, tuy Lục Cảnh Hàng không có há mồm giáo huấn cô, nhưng cái ánh mắt lạnh lùng này, so với độc miệng còn đáng sợ hơn. 

"Được, chúng ta phải người đưa đi." Tắt điện thoại, Lục Cảnh Hàng theo 1 chồng tài liệu trong cặp hồ sơ lấy ra tìm bản hợp đồng với công ty hợp tác,  thấy Thuần Khiết đang ngẩn người mải nhìn màn hình trồng rau , nói: "Bản hợp đồng này, cô đưa cho công ty đối tác đi." 

"Hả?" Bàng quang, cô giương miệng ngây ngô nhìn Lục Cảnh Hàng, hi vọng anh nói lại lần nữa. 

Bất đắc dĩ: "Bản hợp đồng này, cô mau chóng đưa cho công ty đối phương." 

Đứng dậy tiếp nhận tài liệu, Bạch Thuần Khiết gật đầu: "Vâng, Lục tổng còn dặn dò gì không?" 

Nhíu mày: "Thời gian đi làm lại còn chơi linh tinh, cô có thể đến quán cơm Tây làm công." 

"... Vâng." 

"Làm cái gì cơ?" Từ công ty đối tác đi ra, Bạch Thuần Khiết đứng tại cổng cửa trợn tròn mắt, lúc cô đi ra khỏi công ty là thời tiết có thay đổi, âm u, nhưng không nghĩ đám mây kéo mưa nhanh đến thế, thật sự là so với kỹ thuật diễn của ngôi sao điện ảnh còn lợi hại hơn. 

Đưa tay lấy di động, cô định gọi cho Lục Cảnh Hàng, gọi anh ta tới đón mình, nhưng nghĩ đến buổi chiều xảy ra chuyện, còn có lời ba Bạch nói, quên đi, gọi xe về là được. Cũng vừa lúc, sờ túi tiền, 1 xu dính túi cũng không có. Không ngờ trời định cho cô gặp mưa , Bạch Thuần Khiết không đắc tội ai, muốn mưa là gặp mưa,  bây giờ cô cần tình huống thế này, để làm thanh tỉnh 1 chút vậy! 

Muốn mượn nước mưa làm cho bản thân tỉnh táo lại, nhưng sau khi buổi tối về nhà, Bạch Thuần Khiết cảm thấy không ổn, đầu choáng váng, mặt nóng. 

Qua bữa cơm chiều, Lục Cảnh Hàng chuẩn bị tắm rửa, nhắc nhở Bạch Thuần Khiết: "Không về nhà à?" 

"Hì, tôi muốn xem tivi 1 lát." Nói xong, cô chìa tay bấm điều khiển, 1 lát sau, tivi mở chương trình hoạt hình ‘ Tom và Jerry. Đột nhiên không biết nghĩ đến cái gì mà cô khách sáo: "Làm phiền anh rồi, cảm ơn." 

"..." Câu cảm ơn xa lạ, Lục Cảnh Hàng không nói gì nữa, đem quần áo đi vào phòng tắm. 

Tiếng mưa hoà cùng tiếng xả nước trong phòng tắm, có người đang ngồi trên ghế sopha dần dần thiếp đi ....... 

Lục Cảnh Hàng mặc áo ngủ trở lại phòng khách lần nữa, Bạch Thuần Khiết đã giống con mèo nhỏ đang ngủ trên ghế sôpha, Tiếng thở đều đều, nhưng khuôn mặt đỏ lạ thường. Lúc vừa nãy ăn cơm, phát hiện sắc mặt cô không tốt lắm. Lấy tay sờ trán, nóng quá, cả người cũng nóng bừng lên. 

"Sao thế?" Mờ mịt. 

Đưa lưng  về phía Bạch Thuần Khiết, khom người tìm thuốc trong ngăn tỷ, Lục Cảnh Hàng bình tĩnh nói: "Tối nay ngủ nhà tôi." 

Người ở ghế sôpha mệt mỏi: "Không cần đâu." 

"Cô sợ tôi ăn cô à?" 

"Chỉ sợ không hợp khẩu vị." 

Ho nhẹ 1 tiếng, Lục Cảnh Hàng bưng cốc nước và thuốc đến trước mặt cô: "Bên cạnh người bệnh phải có người chăm sóc tốt. Tối hôm nay cứ ngủ giường tôi, tôi ngủ trên sôpha." 

Uống thuốc xong, Bạch Thuần Khiết cũng không cự tuyệt. 


Có người N năm cũng chưa 1 lần sinh bệnh, nếu sinh bệnh sẽ khó chữa hơn so với người khác, Bạch Thuần Khiết là người như vậy. 

Rạng sáng sớm, giấc ngủ đặc biệt ít Lục Cảnh Hàng bị tiếng ho đánh thức, đứng lên rót chén nước đưa đi. Ánh mắt nửa nhắm nửa mở Bạch Thuần Khiết nằm ở trên giường nhìn người bên cạnh xuất hiện, động môi vài cái: " Làm phiền anh rồi." 

Thật không được tự nhiên, Lục Cảnh Hàng không biết sao cô lại đối với mình khách khí như vậy, nhưng bây giờ không nên tốn sức vào vấn đề không quan trọng này nữa. Đưa tay sờ sờ cái trán nóng phỏng, anh lấy áo khoác trong tủ mặc cho Thuần Khiết: " Mặc vào, chúng ta đi bệnh viện." 

" Không cần." 

" Cô không khó chịu à?" 

Đương nhiên khó chịu, đầu đau như muốn nổ tung, cổ họng cũng muốn ói ra, nhưng cô lại bướng bỉnh không muốn gay rắc rối cho anh: " Tôi chỉ cần uống thuốc là được, anh đi ngủ đi." 

" Bạch Thuần Khiết, cô điên rồi?" Giọng nói không lớn, nhưng quả thật đây là lần đầu tiên Lục Cảnh Hàng nói giọng nghiêm khắc với cô. 

Trong căn phòng yên tĩnh, vầng sáng màu vàng ngọn đèn chiếu hắt vào tường tản mát 1 màu sắc mùa hè sặc sỡ. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt của anh càng có nhìu phẫn nộ, bởi vì cô không nghe lời, mà cô, mắt đã thấy tủi thân, trái tim so với đầu còn đau hơn nhiều. 

Đồng hồ điện tử treo trên tường đột ngột ‘tích tắc’ 2 cái, 2 giờ sáng. 

" Anh đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm." 

Lục Cảnh Hàng vẫn không nhúc nhích đứng trước giường: " Mặc xong quần áo, đi bệnh viện." 

" Tôi không muốn."  Ngữ khí đang mắc bệnh có chút yếu hơi. 

" Phải đi." Không muốn cùng cô phân rõ phải trái, Lục  Cảnh Hàng lần đầu đối với 1 phụ nữ mãnh liệt như vậy, đưa tay đem ổ chăn kéo lên ngực người bệnh, trong nháy mắt, Bạch Thuần Khiết được anh ôm đến bệnh viện, hai người ở đó trở nên  bình lặng, cái ôm đó lại là chuyện bình thường. 

Thật không ngờ cô lại ở phía sau, dưới tình huống anh ôm chặt như vậy, mớia vừa rồi Lục Cảnh Hàng đùng đùng nổi giận giờ cả người ngây dại. Mà Bạch Thuần Khiết nằm ở đầu vai anh, cô vẫn không nhúc nhích giống như bị hoá đá. 

Vì cái gì phải ôm anh ta, nghĩ không ra lý do, người bệnh lớn nhất, muốn ôm là liền ôm đi. 

Không khí trong phòng lại càng yên tĩnh. 

" Tôi không muốn đi bệnh viện." 

" Cô bị sốt." 

" Uống thuốc là được." 

" Tiêm sẽ khỏi nhanh hơn." 

" Nhanh hơn nhưng ... sẽ không phải chăm sóc." Cô không nói gì: " Anh", nhưng loại tình huống này, chắc là đủ để cho người ta nghĩ thông. 

Một phụ nữ tham lam muốn một người đàn ông quan tâm tới mình, cảm giác này là gì? Lục Cảnh Hàng trầm mặc, thật lâu mới mở miệng hỏi: " Cô còn muốn nói với tôi à?" 

".... Đúng. Trước kia tôi rất thích anh, bây giờ vẫn thích anh, tôi thật sự thích anh." Không hiểu sao nước mắt tuôn ra khỏi hốc, mưa mùa hè này hình như không làm cô đủ nước mắt. 

Mấy chữ đó, có người không biết nhìn bao lâu , nhưng Cảnh Hàng thừa nhân, trăm phần trăm là có nghe thấy: " Cô hoàn toàn tỉnh?" Phải biết rằng lúc mê sảng so với say rượu còn nói mê sảng hơn. 

"  Tôi rất tỉnh táo, cho nên tôi hối hận.."  Gắt gao ôm lấy cổ anh: " Hối hận khi nói cho anh biết." 

Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt trên lưng cô, Lục Cảnh Hàng khoé miệng tươi cười hình lưỡi liềm: " Không cần hối hận." 

" ..." Cô cảm giác anh ôm lấy mình, nói cách khác. 

" Cảm ơn trận mưa ngày hôm qua." 

Nếu như không gặp mưa, không phát sốt, hai người bọn họ rốt cuộc muốn đùa giỡn nhau tới lúc nào, khi nào bọn họ mới có thể cùng nhau lật bài ngửa. 

*** 

Một cái ôm cũng không giải quyết vấn đề bệnh tật, bệnh tật bọn họ vẫn nên đi. 

Ngủ cả đêm, khi Bạch Thuần Khiết tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao. Chỉ có điều, cô không phải con heo, suốt ngày nằm trên giường. 

Lục Cảnh Hàng, lúc ở nhà anh chúng ta đã nói cái gì? Rõ ràng mới qua vài giờ, nhưng khi tỉnh lại Bạch Thuần Khiết không nhớ nổi tình hình cụ thể, chỉ có điều cô nhớ rõ, anh ôm cô rồi nói cảm ơn mưa. Ngẩng đầu trông thấy gương trong phòng bệnh, ở bên trong gương là hình ảnh một cô gái tươi cười hạnh phúc. 

" Hai chúng ta xem như quen nhau ..." Một bên nỉ non, sắc mặt cô gái hồng nhuận mỉm cười  tới sát gần khuôn mặt ngủ say của anh, thật sự khó khống chế không để cho anh 1 cái KISS.

Một cánh hoa không có khe hở, điện thoại Lục Cảnh Hàng được đặt trên bàn bắt đầu có chuông. 

Mở mắt ra thấy thấy trước mặt mình có người nhìn, anh giống như bị kinh hãi. Bạch Thuần Khiết sợ tới mức tim đập bịch bịch, nhưng so với kinh hãi, mất mặt và thẹn thùng chiếm cứ cảm xúc cô nhiều hơn. Tránh né ánh mắt Lục Cảnh Hàng, tay cô giấu trong ổ chăn tự nhéo lấy mình. 

Nhìn bộ dáng là tốt lắm rồi. 

Lục Cảnh Hàng cười khẽ, ấn nút kết nối điện thoại: " Xin chào." 

" Cảnh Hàng hôm nay không đi làm à? "Nếu chỉ có 1 mình anh không đến, Hàn Nghi Tĩnh tuyệt đối sẽ không ngạc nhiên mà tự mình gọi điện tới. 

" Hôm nay không đi, trợ lý Bạch bị bệnh, tôi phải ở bệnh viên chăm sóc cô ấy." 

" Hoá ra là như vậy, bệnh gì, nghiêm trọng không?" 

" Bị sốt cao." Miết liếc mắt 1 cái, Lục Cảnh Hàng trả lời: " Hình như hạ sốt rồi." 

" Không sao là tốt rồi. Tối nay anh có giờ rảnh không?" 

" Chuyện gì?" 

" Mẹ em vừa gọi điện thoại nói, 2 tuần nữa muốn tới chỗ em 1 thời gian, cho nên em muốn làm phiền anh cùng em mua vài thứ." 

" Chắc là có thể, buổi tối gọi điện lại nhé." 

" Được, tạm biệt." 

Tắt điện thoại, không khí trong phòng lại yên tĩnh. Người trên giường gần như nghe được tiếng bước chân tới gần, thần kinh bắt đầu kéo căng, giai đoạn xấu hổ nhất chắc là vào lúc đó, vừa mới thổ lộ thành công và hôn trộm bị thất bại. 

" Đói bụng à?" 

" Hmmm." 

" Nói ngôn ngữ con người  đi." 

Quay đầu trở lại trừng mắc Lục Cảnh Hàng, vẻ mặt Bạch Thuần Khiết khó chịu chất vấn "Hmmm" không phải là ngôn ngữ con người à?" 

Không trả lời, Lục Cảnh Hàng híp mắt nở nụ cười: " Tôi đi mua cơm sáng." 

" Tiện thể cùng nhau mua cơm sáng." Cô chỉa chỉa đồng hồ treo tường trong phòng bệnh: " Tôi muốn ăn thịt." 

" Mới bị bệnh, ăn gì dễ tiêu đi. Nhưng cô có thể ngửi mùi thịt." Anh mở cửa đi, nhưng lại lui về từng bước, không thể không nói cho Bạch Thuần Khiết, " Mặt kề gần quá không sợ bị phát hiện khoé mắt có gì à?" 

Khóe mắt có cái gì, khóe mắt có thể có cái gì vậy! Lục đại tổng giám đốc anh đúng là nho nhã, nói thẳng luôn mắt tôi có rỉ là được!Mặt đỏ bừng, Bạch Thuần Khiết dụi mắt, thầm mắng nhỏ. 

Trong phòng đài phát thanh, những người khác đều rời khỏi, Cố Trữ thảnh thơi sửa lại đồ đạc của mình, điện thoại trên tay anh bấm tin nhắn cho 1 dãy số xa lạ. 

" Bạn gái anh bị bệnh, đang ở bên cạnh cô ấy là anh, đúng không?" 

Bạn gái?Cố Trữ cảm thấy tin nhắn này có thể gửi sai, theo bản năng bấm vào số di động của Thuần Khiết: " Ê, có khoẻ không?" 

" Ôi chao? Làm sao anh biết tôi ốm?" 

" Bệnh gì?" 

" Ngày hôm qua bị sốt, bây giờ đỡ hơn rồi." 

Mí mắt trầm xuống, Cố Trữ giống như đoán được chủ nhan dãy số xa lạ là ai, " Thế là được rồi, cô đúng là dạng phụ nữ yếu đuối." 

" Xí, nói nhảm ít thôi, gọi điện thoại tới tìm tôi có việc gì?" 

" Không có chuyện gì, nói cho cô biết, từ sau kì 1 phát sóng, danh tiếng không được tốt lắm." 

Bạch Thuần Khiết cũng không kinh ngạc, chương trình lúc ấy có chút hỗn loạn cô cũng không phải không biết: " Không cần thu nữa?Tôi không có tiền lương à?" 

" Tôi chưa nói xong, danh tiếng không tốt, nhưng khiến không ít người chú ý. Vừa rồi họp , đã có người muốn tài trợ." 

" Cái này cũng được đấy ..." Thế giới thật kì diệu. 

" Đương nhiên, Được rồi, cô đi nghỉ ngơi đi, tối nay xong việc tôi đi tìm cô." 

"  Nhìn tôi?" 

" Gặp tên tiểu tử kia." 

" xí." 

Tắt điện thoại, Bạch Thuần Khiết ngây người nửa giây  kinh hoàng, tiểu Tiện Viên ở nhà 1 mình không xảy ra chuyện gì chứ ... 

..................

Bạn đang đọc tiểu thuyết Tôi và Boss thật trong sáng tại wapsite www.15giay.xtgem.com Chúc bạn có những phút giây vui vẻ.

...................

" Cảnh Hàng , hôm nay vui thế ?" 

Lục Cảnh Hàng nhìn người bên cạnh : "Sao cơ?" 

" Hôm nay em thấy anh hay cười , lâu lắm rồi anh không có bộ dáng vui vẻ như này. 

" Thế à?"  Cảm thấy bản thân không biết mình ngây ngô cười ? Lục Cảnh Hàng không khỏi xấu hổ . 

Thấy mặt anh lộ chút ngượng ngùng , Hàn Nghi Tĩnh nở nụ cười : "  Em đi mua đồ uống , anh muốn uống gì?" 

" Nước đá ." 

" Được." Lấy ví ra , Hàn Nghi Tĩnh đem túi xách đưa về phía Lục Cảnh Hàng : " Cầm giúp em ." 

Lần đầu tiên đứng ở chỗ đông người cầm túi xách con gái  , Lục Cảnh Hàng có điểm không thoải mái , vì muốn rời đi chú ý của bản thân , anh lấy điện thoại trong tay gọi cho người kia . Khi nhận được điện thoại , Bạch Thuần Khiết đang ngồi ở ghế sôpha nhà anh chơi cùng Tiện Viên . 

" Uống thuốc chưa?" 

" Haizz , câu đầu tiên gọi điện đừng hỏi như thế được , chưa gì đã đi hỏi thẳng vào vấn đề !" Tật xấu đúng là tật xấu , cô vẫn ngoan ngoãn hồi báo tình huống bản thân : " Uống rồi." 

" Cơm chưa ?" 

" Đương nhiên là ăn rồi ,  tôi cũng không phải là đứa nhóc đâu !" 

Lục Cảnh Hàng mở miệng cười : " Không phải đứa nhóc , chỉ là suy nghĩ hơi đơn giản ." 

" Thế , anh đang ở đâu ?" Lời vừa ra khỏi miệng , Bạch Thuần Khiết cảm giác mình là nữ chủ nhân của nhà này  , hai má bỗng chốc ửng đỏ. 

Cũng cảm giác được điểm này , Lục Cảnh Hàng cười càng lớn : "  Gia Cụ Thành." 

" Ra đấy làm gì , chẳng lẽ anh định mua cho tôi ít vật dụng ? Đừng mua , tôi hi vọng có thể có máy tình cho mình !" 

" Có điều , đem tôi bán cho Phượng tỷ là sao?" 

" Anh biết à , tôi còn tưởng anh không phát hiện."  Vẻ mặt cô cười mỉa vừa rồi cô theo đồng nghiệp khác đem mua Lục Cảnh Hàng làm nô lệ , nhưng lần  này chỉ trừng phạt rửa chân cho cô ! 

Hai người tán gẫu 1 lúc rất vui vẻ , Hàn Nghi Tĩnh cầm hai cốc nước đã trở lại , nhìn thấy bộ dáng Lục Cảnh Hàng cầm túi hộ mình , trong lòng cô ấm áp đến cực điểm . Quả thật , bộ dáng kia của anh giống như người chồng đang chờ vợ về . 

" Nói chuyện điện thoại với ai thế?" 

Đầu dây điện thoại , cái lỗ tai Bạch Thuần Khiết nghe thấy giọng the thé kia mà ngồi thẳng người : " Lục Cảnh Hàng , không phải 1 mình anh đến Gia Cụ Thành à?" 

Cần trả lời 2 người , thói quen gần đây Lục Cảnh Hàng , " Trở về nói sau." 

Một câu ' trở về nói sau' Hàn Nghi Tĩnh bên này cũng không trả lời . Tâm tình sáng lạn lập tức bị gió thổi , mí mắt cô trầm xuống , mím môi , giác quan thứ 6 mãnh liệt nói cho cô biết , Lục Cảnh Hàng và Bạch Thuần Khiết trong lúc đó giống như ở bệnh viện 1 đêm thăng hoa : " Cảnh Hàng ...." 

Cô muốn nói cái gì , Lục Cảnh Hàng sao lại không đoán ra được : " Ừh , chúng tôi ở cùng 1 chỗ. 

" Thế à ..." Hàn Nghi Tĩnh trầm mặc 1 lúc rồi miễn cưỡng cười : " Cảnh Hàng ,  mẹ em nói muốn mua màn của màu lam , chúng ta qua bên kia chọn đi ." 

" Được." Đi sau lưng cô , Lc Cảnh Hàng nhìn cái người trước mặt trong lòng không khỏi áy náy . 

Tắt điện thoại , Bạch Thuần Khiết càng bực bội , đẩy tiểu Tiện Viên sang 1 bên , lông mày cô dựng đứng hăng hái chơi đùa tiểu tử kia : " Ông chủ nhà mày đang ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt , .... thật đúng là yêu gái hận không biết mất nước !" 

" ..." Khuôn mặt vô tội tiểu Tiện Viên sửng sốt , ngơ ngác nhìn Bạch Thuần Khiết , đột nhiên cô mờ mịt nhìn tiểu Tiện Viên , 3 giây sau mới lấy lại tình thân : " Lục Cảnh Hàng thành ông  mày bao giờ?" 

Bối cảnh này , nói cũng đúng thôi , lúc trước lúc gọi là tiểu Tiện Viên , Bạch Thuần Khiết không phải lấy nó làm con nuôi  Tiểu Tiện với Viên Viên sao. Nhưng nếu tính như thế thì , bản thân không phải là bà nó à? Mí mắt trầm xuống , cô có loại cảm giác thương cảm . 

Ngoài cửa truyền đến tiếng chuông cửa , dễ dàng phân biệt tiếng chuông truyền từ nhà nào . Bạch Thuần Khiết đứng dậy đến trước cửa , con mắt ti hí nhìn qua bên ngoài , quả nhiên , Cố Trữ đến gặp cô . 

" Đừng ồn , ở bên cạnh đây." Mở cửa , cô hưng phấn muốn chơi trò trốn tìm mới người kia. 

Cố Trữ quay đầu , lông mày dựng đứng lên : " Đổi chỗ ở?" 

" Không , bên này là nhà Lục Cảnh Hàng." 

Trong mắt hiện lên chút tia sáng quắc , anh cười : " Hai người các cô thật lắm chuyện." 

" Xì , đừng tìm chỗ cãi nhau nhé." 

Vào cửa  , Cố Trữ nói : " Chúng ta không cãi nhau thì chơi cái gì được ." 

" Gâu ..." Tiểu Tiện Viên nhìn Cố Trữ đến lập tức phát giác , nhưng  1 tiếng kêu non nớt không được Cố Trữ để vào mắt . 

" Chơi với nó—" chỉ vào tên chân ngoài dài hơn chân trong, Bạch Thuần Khiết lòng đầy căm phẫn : " Ném xương cho nó nhặt , 1 nghìn lần , thiếu 1 lần cũng không được !" Bình thường cô chơi ít , nhưng bây giờ xem ra thật hào phóng ! 

" Trò trẻ con." 

" So với trí tưởng tượng của anh còn mạnh mẽ hơn !"  Theo thói quen lấy đồ ăn ra khỏi tủ lạnh , Bạch Thuần Khiết không muốn cãi nhau , nói chuyện nghiêm túc : " Anh nói việc kia quảng cáo tài trợ là làm cái gì?" 

" Nội y." 

" Thật sao? Tôi đây có thể lợi dụng quan hệ này lấy mấy bộ miễn phí để mặc không?" 

Cố Trữ gật đầu : " Có thể , cô thích nội y quyến rũ không?" 

" Quyến rũ?" Bạch Thuần Khiết mở to hai mắt có điểm ngượng ngùng : " Không được bình thường lắm." 

" Dù sao cũng là mặc bên trong , giống nhau cả." 

" Nhưng cũng không giống với ." Bĩu môi : " Tôi không thèm." 

" Phải mặc , về sau còn mặc làm chương trình nữa." 

" Biến ngay -" 

Nhìn bộ dáng cô nghiến răng nghiến lợi kìa , Cố Trữ cười ha ha , đột nhiên anh cảm thấy mình có phần biến thái , bị người khác mắng mà lại vui vẻ như vậy . Cố 1 số việc thật khó giải thích . Mở đồ uống ra , anh cũng bắt đầu nói : "  Trong kì 1 vừa rồi biểu hiện của cô có điểm thấp , họ nói nếu cô không tiến bộ , sẽ đổi người khác." 

" Không thể nào." Cả đầu đều là chữ số 5000 đồng , Bạch Thuần Khiết lấy lòng Cố Trữ nói : " Anh xem , 2 người số 1 kia có quen từ trước, tự nhiên có chuyện để tán gẫu , bà số 2 thì vốn nói nhiều , hai ông kia tôi lại không quen , anh nói tôi nói nhiều như thế nào? Nếu không , bỏ 1 nam khách quý đi , anh tham gia , như vậy 2 chúng ta có dịp nói móc nhau , chương trình trở lên phấn khích !" 

Liếc mắt cô 1 cái , Cố Trữ xoa đầu tiểu Tiện Viên nói : " Tôi cũng không muốn đi cùng cô doạ người khác." 

" Đi bên cạnh  , người như anh đi theo tôi không phải việc lạ!" 

" Không lạ sao?" Lộ ra ý cười xấu xa , Cố Trữ nghiêng người về phía Bạch Thuần Khiết , ban đầu anh chỉ muốn đùa cô , ai ngờ .... Đôi khi  người ta lại không khống chế được . Mắt thấy 4 cánh hoa sẽ đụng tới nhau , Tiểu Tiện Viên được người ta dịu dàng ôm lấy liền há mồm cắn ngón tay Cố Trữ. 

"Á , tiểu gia hỏa này đúng là bảo vệ chủ ." 

" ..." Kinh ngạc nhìn tiểu Tiện Viên , Bạch Thuần Khiết ngu muội mà vỗ tay , làm tốt lắm , chốc lát nữa sẽ thưởng thịt cho mày !Bây giờ thôi , cô bừng tỉnh vẻ mặt giả dối tươi cười hướng mặt Cố Trữ : " Tôi xem nào, có bị chảy máu không? " Vừa dứt lời , cô nắm cổ tay Cố Trữ 'hôn' lên , 1 tiếng kêu sợ hãi . "Cô thô bạo quá." 

" Ai kêu anh nước đổ đầu vịt ! Tôi nói cho anh biết bây giờ tôi muốn cùng ..." Tên Lục Cảnh Hàng còn chưa nói  ra , người thật cũng đã trở về. 

Lần đầu tiên cảm thấy nỗi nhớ nhà nhiều như vậy , giống như lúc anh lái xe , vẻ mặt cười ngây ngô , cũng là lúc lên thang máy ,  nếu không thì sao hàng xóm lại nhìn chằm chằm anh. Bây giờ vừa vào cửa , nhìn 2 người ngồi trên ghế sôpha , Lục Cảnh Hàng muốn cười cũng cười không nổi. 

" Lục tổng đã trở lại ?" 

" Anh về sớm vậy?" 

Anh trở về quá nhanh à ? Lục Cảnh Hàng đem chìa khoá thả vào ngăn tủ , vẻ mặt khách khí : " Ngại ghê , đi về sớm thì phải đóng cửa phòng khách trước nhé." 

" Lục tổng lệnh đuổi khách đúng là đặc biệt thật." Cố Trữ đứng dậy , cười sáng lạn còn hơn đèn treo phòng khách : " Làm phiền nghỉ ngơi của ngài , chúng tôi đi đây." 

" Chẹp ...." Nhưng cô không muốn đi đâu , chỉ là có người sắc mặt không tốt lắm , cô và Cố Trữ cùng nhau rời đi : " Mệt mỏi thì anh nghỉ ngơi sớm đi." 

Sắc mặt tiếp tục âm trầm , Lục Cảnh Hàng gõ đầu Bạch Thuần Khiết . Mắt thấy , Lục Cảnh Hàng rốt cuộc vẫn nhịn không được , 1 tay giữ chặt lấy cô : " Tôi có chuyện muốn nói với cô." 

" A?". Cô có thể ở lại rồi ! 

" Cố tiên sinh đi thong thả ." 

Cố Trữ cười cười : " Được , lần sau lại tìm cô , Tiểu Bạch ." 

Bực mình , đây không phải là chương trình thu , kêu tên tiểu Bạch làm chi , thật sự rất giống tên con chó trong bút sáp màu tiểu Tân  ! Không đợi Bạch Thuần Khiết và Cố Trữ nói lời từ biệt , cánh cửa nhà Lục Cảnh Hàng đã đóng lại . Ngăn cách 2 không gian , trong phòng giống như thiếu khí oxi , không khí rất kì lạ . 

Không phải có chuyện muốn nói sao? Tại sao còn chưa nói ? Bạch Thuần Khiết liếc con mắt to nhìn con mắt nhỏ chằm chằm vào Lục Cảnh Hàng đang đi vào phòng khách rót nước uống . Điều hoà thổi ra mát lạnh như gió bắc phả vào trong cổ áo anh , vì mới ở bên ngoài oi bức trở về mà hiện ra làn da hồng phấn..... Cô biết mình bị mê hoặc , nếu không sẽ không giống người gỗ còn đứng đơ ở cửa. 

" Cô muốn rời đi?" Ánh mắt híp hẹp dài. 

" Không mà . Nhà tôi không có điều hoà , ở trong này thoải mái hơn." 

" Điều hòa tắt thì về à?" 

" Có tắt cũng không về , ở trong nhà anh tốt hơn." 

" Bởi vì có TV và máy tính." 

" Còn có tủ lạnh nữa." Nhếch miệng lên cười to. 

Xem mặt cô đắc ý , Lục Cảnh Hàng lại càng không dễ chịu : " Cho dù nhà tôi cái gì cũng có , cũng không muốn đem nơi này trở thành phòng khách." 

" Cố Trữ không phải do tôi mời đến ..." Muốn đem chân tướng mọi chuyện nói ra ,  Bạch Thuần đột nhiên nghĩ đến vừa rồi Lục Cảnh Hàng ở nhà đã đủ thành câu chuyện , đổi chủ đề : " Bên trong điện thoại có giọng nữ , quản lý Hàn à?" 

Mỹ nam uống nước trên mặt lộ thần sắc xấu hổ : " Thì , mẹ của cô ấy chuẩn bị tới đây , cho nên muốn giúp cô ấy mua vài đồ linh tinh." 

" Mẹ của cô ấy , anh cũng muốn chăm sóc..." 

" Bởi vì lúc trước ở bên kia , bác ý đã quan tâm không ít." 

" Vậy , cho dù tôi gọi Cố Trữ đến cũng không có gì , tôi cũng được anh ta quan tâm không ít." 

" Quan tâm cái gì?" 

" Chương trình đài phát thanh , phí dịch vụ rất tốt." 

" Tôi cho cô tiền lương ít à?" 

" Nếu có thể nhiều hơn nữa thì tốt nhất." 

Hai người không biết như thế nào càng nói giọng càng nhỏ , nhưng khoảng cách lại càng gần . Một bàn tay xoa cái trán Bạch Thuần Khiết : " Tốt lắm à?" 

" Sớm hơn thì tốt rồi." 

" ..." 

Bốn mắt nhìn nhau , tình cảm nồng nàn . Một nụ hôn môi thay thế dấu bàn tay ở trên trán : " Quay về ngủ đi." 

" Ừh."  Sao cô lại trở nên giống con chó nhỏ vẫy đuôi biết nghe lời thế này? Chỉ có điều , cảm giác cũng không tệ. 


Nếu bạn nói yêu, bạn nghĩ muốn đem việc này nói cho ai trước ? 

Bạch Thuần Khiết ngồi trên bồn cầu ở phòng wc trong công ty, tay cầm di động nhưng vẫn chưa bấm. Thật sự nhớ..... chính miệng nói câu nhớ cho ba Bạch. Tiếp tục do dự, toilet lại tiến thêm 1 đám nhân viên thường cùng cô tán chuyện. 

" Nghe chương trình 'Tinh Quang người yêu' chưa?" 

" Nghe rồi! Chị muốn nói trong đó có người giống Thuần Khiết chúng ta à?" 

" Không phải rất giống, mà chính là cô ấy. Tôi nhìn nữ số 3 trong diễn đàn chính là ảnh chụp Tiểu Bạch, tuy rằng có mặt nạ khổng tước, nhưng nhìn ra là biết Tiểu Bạch. 

" Việc này... xem như là làm thêm sao?" 

" Nghe nói chương trình này có phí dịch vụ." 

" Còn rất cao, không phải là công ty không được cho nhân viên làm ở bên ngoài mà?" 

" Hư — đừng làm người khác nghe thấy. Người đó chính là Thuần Khiết. Chúng ta coi như không biết đi." 

" Được, cái gì cũng chưa nghe thấy! Nhưng, các chị nói Lục tổng có biết hay không ? Bọn họ làm ở cửa đối diện mà, gần như vậy..." 

Đột nhiên 1 trận tán gẫu bao trùm toilet, Bạch Thuần Khiết đang ở bên trong, ngốc đến độ thiếu oxi, lảo đảo từ bên trong đi ra, nhếch miệng cười xấu hổ: " Cảm ơn, các chị đã giúp tôi bí mật." 

Như ong vỡ tổ, các đồng nghiệp cợt nhả nói: " Đền ơn đi, Lục tổng chúng ta biết việc này không?" 

" Biết, biết." 

" Quả nhiên là biết! Nói như vậy..." Một đôi ánh mắt loé ra như chó con hướng tới Bạch Thuần Khiết: " Hai người tuyệt đối không thể cho ai biết bi mật!" 

" Không thể cho ai biết?" Tính cả quen nhau sao ?.... 

" Lục tổng giả không biết cô đi làm thêm, điều kiện là cũng giúp bảo vệ bí mật cho anh ta?" 

Bạch Thuần Khiết lắc đầu: " Anh ta có thể có bí mật gì chứ!" 

" Trời ạ... Tiểu Thuần Khiết, cô không phải là có điều kiện ngầm chứ ? Cũng không đúng, Lục tổng không phải là cái loại người này, hơn nữa nếu là có điều kiện gì đó, cô cũng không cần làm thêm, chìa tay lấy tiền của Lục tổng là được rồi." 

Hắc tuyến: " Các chị đừng đoán bừa, tôi chính là người trong sáng không thể trong sáng thêm nữa!" 

Các đồng sự gật đầu: " Như vậy hai người yêu nhau thật trong sáng hả?" 

Đỏ mặt, đám dưa lê này có lối suy nghĩ thật phong phú. Bạch Thuần Khiết nhất thời không nói nên lời, các đồng nghiệp mặt đầy cảnh xuân, giống như là các cô ấy đang nói chuyện yêu đương của mình vậy. 

" Lúc mới quen cô, chúng tôi chỉ biết các cô trong lúc đó có JQ thôi!" 

Vội vàng xua tay, Bạch Thuần Khiết giải thích: " Khi đó thật sự chúng tôi không có gì, không có thật mà." 

" Có thể có - tất cả mọi người chúng tôi cảm thấy cô thích hợp với Lục tổng hơn quản lý Hàn." 

Đang nói chuyện đột nhiên thêm 1 người đi vào, tất cả mọi người nháy mắt im lặng 2 giây, tiếp theo đó tất cả xấu hổ. Mới vừa nói Bạch Thuần Khiết, Bạch Thuần Khiết liền từ bên trong đi ra ngoài. 

" Ha, nơi này cũng không phải tốt đẹp gì, chúng ta mau ra ngoài giải quyết vấn đề đi, còn nhiều việc phải làm đấy!" 

" Đúng vậy, việc ngập đỉnh đầu, ngày mai chúng ta mới có thể tắm suối nước nóng!" 

" Ôi chao, Tiểu Thuần Khiết không đi cùng chúng ta sao?" 

" Ngay mai á, chắc là được. Nhưng, có đắt không?" 

Nữ đồng sự bí mật nhảy ra vỗ bả vai cô: " Đương nhiên là miễn phí chúng ta mới đi! Chồng tôi học cùng họ cho 1 ít vé miễn phí, không chỉ tắm miễn phí thôi đâu, buổi tối còn được ăn ở đấy miễn phí nữa nha!" 

" Thế tôi đi!" 

" Rủ Lục tổng đi nữa." 

" A?" Bạch Thuần Khiết choang sáng: " Anh ta không đi đâu..." 

" Không hỏi làm sao biết, trước tiên chỉ nói được rồi, Lục tổng không đi, chúng tôi cũng không mang cô đi." 

" Các chị quả nhiên thích hắn!" Bạch Thuần Khiết bĩu môi ghen. 

Trở lại văn phòng, Lục Cảnh Hàng không có ở đó, nhìn chỗ ngồi trống rỗng, có người từ trước nay sinh ra chưa có dã tâm đột nhiên nghĩ chỗ ngồi tổng giám đốc chắc thoải mái lắm. Đặt mông ngồi chồm hổm, cánh cửa vừa lúc bị người khác đẩy ra. 

Giật mình, Lục Cảnh Hàng nhìn bộ dáng xấu hổ Bạch Thuần Khiết nở nụ cười: " Bạch tổng, đã đến giờ cơm trưa, ngài muốn ăn ở văn phòng hay bên ngoài?" 

Khụ, Bạch Thuần Khiết cũng diễn theo: " Tiểu Lục à, hôm nay chúng ta đi ăn ở bên ngoài đi." 

" Ý Bạch tổng là chị mời tôi ăn cơm sao?" 

" Sao cậu còn chưa sắp xếp hồ sơ đi ?" 

" Sao có thể, vinh hạnh." Nói xong, buông tài liệu ra, Lục Cảnh Hàng đổi quần áo chờ Bạch Thuần Khiết đứng dậy nghĩ giống như chờ đợi phi tử lâm hạnh. Nghiện diễn trò, cô không muốn đứng lên, vung tay: " Đỡ trầm đứng lên." 

Lục Cảnh Hàng đi đến phía trước, không nói chuyện, vẻ mặt cưng chiều. 

" Ngày mai có việc gì không?" 

" Không có." 

" Anh theo tôi đi tắm nước nóng nhé ?" 

Ngẩng đầu nhìn gương mặt chờ mong, Lục Cảnh Hàng hỏi: " Hào phóng thế??" 

" Nghi ngờ tôi? Tuy rằng tôi là người không có tiền, nhưng tôi có vé miễn phí đấy!" 

" Là của cô sao?" 

"....." Luôn bị nhìn thấy thật sự không có ý nghĩa, Bạch Thuần Khiết tâm lý khó thở: " Thế anh có đi hay không, không đi thì tôi tìm người khác đi cùng!" 

" Tôi nói không đi sao?" 

Lập tức vui vẻ ra mặt, cô đang ra hiệu động tác thắng lợi, mình được đi tắm nước nóng rồi. 

Ngày hôm sau... 

" Hello, Lục tổng!" 

"... Chào các chị." Đã sớm nghĩ tới, vé miễn phí không chỉ có 2 tờ, nhưng thật không nghĩ có nhiều người như này. Khiến Lục Cảnh Hàng không muốn đi, trong đám người chỉ có 1 mình anh là đàn ông. 

" Ha ha ha." Bây giờ Bạch Thuần Khiết chỉ có thể ngây ngô cười bù đắp người đàn ông bên cạnh này. 

Trên đường đi, các đồng nghiệp bà tám này vẫn không kiềm chế được, một đám thay nhau ném bom Lục Cảnh Hàng, vu khống hỏi một lần lại một lần hỏi vấn đề quan hệ của hai người bọn họ, Bạch Thuần Khiết có chút lo lắng sợ anh ta thấy phiền, nhưng trên mặt anh ta vẫn duy trì mỉm cười. Đại khái Lục Cảnh Hàng này nhiều năm không có người yêu vì có người thầm thương trong lòng có thể lý giải được. 

" Lục tổng à, cậu với Tiểu Thuần Khiết nhà chúng ta bắt đầu từ khi nào, bao giờ thì công khai ?" 

" Chị ngu ngốc, chúng ta đã biết, chẳng khác nào là công khai!" 

Lục Cảnh Hàng cười, rất có tự mình biết mình. 

" Việc này, Lục tổng, hai người thân mật đến đâu rồi?" Vấn đề đủ lực công kích rốt cục cũng đã hỏi tới. 

Bạch Thuần Khiết run rẩy nhìn về phía người bên cạnh, anh vẫn nhẫn nại chắc thôi tiêu đời rồi. Nhưng ngoài dự kiến của cô, Lục Cảnh Hàng cũng xoay đầu nhìn cô, còn 1 phen giữ chặt tay cô. 

Vì thế người ngồi giữa xe ôtô bắt đầu lớn tiếng: " Trình độ này á! Các người đúng là trong sáng quá!" 

" Lục tổng này, trong công việc anh thật quyết đoán! Chúng tôi xem trọng anh đấy!" 

Bạch Thuần Khiết chảy mồ hôi, cô cảm thấy được hôm nay nếu bị 1 đám nam đồng sự vây quanh, chắc mình cố gắng sẽ bị cổ vũ bắt Lục Cảnh Hàng sớm 1 chút, mà không phải làm cái lô-cốt nhỏ chuẩn bị nhảy vào thế này. Nhưng cô cố ý dùng sức nắm chặt tay anh coi như là trừng phạt. Bọn họ tiến triển đến trình độ cầm tay cơ, không phải đâu, cũng không biết ngày đó là ai biến thái hôn mình! trước mặt mọi người còn nói dối lừa đảo! 

Thời gian tám chuyện khá nhanh, mọi người không còn hỏi sâu thêm nữa, mục đích tới đã ở trước mặt. Phong cảnh khá đẹp, có núi có biển. Phía sau đầu, Bạch Thuần Khiết chấn động, hoa hướng dương màu vàng rực rỡ trên sườn núi, chẳng hiểu sao khóe miệng giương lên. 

Không biết vui quá hoá buồn mà lúc dùng cơm cô thật bi kịch. Cũng không biết từ lúc nào tiểu Tiện Viên học được thói tha đồ vật này nộ, hơn nữa còn tha quần lót, hơn nữa, lúc trước ở siêu thị Bạch Thuần Khiết mua 1 cái quần khố nam, vì thế.... 

" OH MY LADY GAGA!" Vốn tán thưởng Bạch Thuần Khiết chữ trong cái quần, nhưng nữ đồng sự lại kinh ngạc phát hiện trong túi đồ còn có cái quần khó của nam màu xám trắng ô vuông. 

" Phụt." Mọi người cười văng lên : " Lục tổng, cậu gạt tôi! Nhưng tha cho cậu đấy, anh đúng không cẩn thận." 

" Mọi người đừng hiểu lầm! Đây không phải của anh ta!" Bạch Thuần Khiết cấp tốc lấy lại quần khố, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nói: " Đây là của tôi, bình thường tôi hay mặc cái này! " 

" Thuần Khiết, càng giải thích càng muốn che dấu " 

"..." Làm sao để chứng minh mình trong sạch đây hở trời ? " Nếu các chị không tin, tôi mặc vào cho các chị xem, là của tôi, vừa vặn luôn." 

" Không cần mặc thử." Trong phòng ăn không có ít người đâu. 

" Nhưng...." 

" Được rồi." Không khí yên lặng đột nhiên Lục Cảnh Hàng mở miệng, anh một phen cầm lấy cái quần khố trong tay Bạch Thuần Khiết bình tĩnh nói: " Là của tôi." 

Giật mình. Không riêng gì các đồng nghiệp trợn tròn mắt, ngay cả Bạch Thuần Khiết cũng ngây người ra nhìn. 

Ăn liên hoan chấm dứt, hai người cầm thẻ phòng cùng nhau trở về phòng, đang đi nửa đường thì bị 1 nữ đồng sự ngăn lại, vẻ mặt cô kia chỉ chỉ để biết có chuyện gì sắp xảy ra kế tiếp , người nhà tôi vừa gọi điện nói cũng muốn dếnd dây, anh xem có thể nhường phòng được không?" 

" Ái chà! Nhường phòng, anh ấy phải ngủ ở đâu?" Bạch Thuần Khiết nhíu mày, " Các chị sẽ không nghĩ muốn anh ta phải phòng tôi chứ ?" 

" Lời đề nghị này không tồi!" Giả ngu. 

" Tôi nói rồi, quần lót kia không phải của anh ta, là của tôi mà." 

" Thuần Khiết à, ở nơi công cộng này không cần lớn tiếng như vậy đâu." 

Bị nhắc nhở, Bạch Thuần Khiết âm trầm nhìn 4 phía, quả thật mình có chút làm tiêu điểm. Đang nhìn Lục Cảnh Hàng, anh cũng bị thử thách nhiều ánh mắt nhìn vào. 

" Cho cô." Anh đem phòng của mình cho người khác: " Tôi đi đặt phong khác." 

" Lục tổng, nơi này muốn có phòng phải đặt trước 3 ngày." 

Bạch Thuần Khiết thở dài, quên đi, dù sao cũng không phải chưa ở cùng nhau. Lắc lắc cánh tay Lục Cảnh Hàng: " Đi thôi, trở về phòng." 

Nhìn bóng dáng cũng thật xứng đôi, tim các đồng sự xem cuộc vui đều nhảy thình thịch: " Làm tốt lắm, quả nhiên Lục tổng chúng ta là công nhân tốt, Thuần Khiết là đồng sự tốt!" 

" Nếu 2 người lâu dài, chúng ta cũng mừng theo, nhưng ngộ nhỡ..." 

" Xí, miệng cô lại xui xẻo kìa!" 


Đọc tiếp: Tôi và BOSS thật trong sáng - Phần 8

Tieu thuyet tinh yeu Tôi và BOSS thật trong sáng
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com

XtGem Forum catalog