Khi Ly Minh Phi nhìn thấy Cảnh Lan Hiên trèo sang từ cửa sổ nhà bên, cô thực sự há hốc mồm.
"Anh anh anh ...."
"Anh tới tìm em".
"Lúc này ?"
"Những lúc thế này sao em không tới tìm anh?". Mới không gặp vài ngày mà trông cô có vẻ gầy đi nhiều, càng có vẻ yếu đuối.
Cô có gửi tin cho hắn, hắn chẳng lẽ không nhận được sao? Quên đi, thế này là được rồi. "Anh nói muốn chia tay ... em còn lý do gì để tìm anh?"
Nếu hắn muốn bỏ thì đã bỏ từ lâu rồi! Cảnh Lan Hiên thầm thở dài, lấy từ trong túi ra một phong bì, "Vé máy bay đi Nhật sáng sớm ngày mai".
"Cái này để làm gì?"
"Đi giải sầu đi! Loại tin tức nhảm nhí này sẽ không còn tồn tại lâu được đâu".
"Em không đi". Cô vì sao phải ra nước ngoài? Cảm giác như chạy trốn vậy.
"Tại sao em lại không muốn đi? Chẳng lẽ cam chịu để bọn họ đàm tiếu sao?"
Ly Minh Phi biến sắc, ngữ khí cũng gai góc hơn nhiều, "Chuyện đó thì quan hệ gì đến anh? Anh bởi vì sợ danh tiếng bị ảnh hưởng, cho nên mới định đưa tôi đi nước ngoài sao? Nếu là như vậy thì anh không cần phải lo, tôi sẽ không để đám người kia tổn hại đến mặt mũi anh đâu". Cô rút chiếc vé ra, xé làm đôi, lại xé tiếp, "Anh hôm nay đến đây mục đích cũng đạt được rồi, giờ thì về đi!". Cô tức giận xoay người sang chỗ khác, không thèm nhìn đến hắn.
Vì sao lại như vậy? Thấy hắn đến, cô thật sự rất vui sướng! Trong đầu đã nghĩ ra thật nhiều điều muốn nói với hắn, thế nhưng thái độ của hắn lại làm cô bị tổn thương rất nặng.
Đôi vai cô hơi run run, cô gái nhỏ này ngay cả khóc cũng không muốn để hắn thấy sao? Cảnh Lan Hiên không nói gì, chỉ tiến đến gần, đem cả người cô ôm vào lòng.
"Minh Phi, anh rất lo cho em, vụ bê bối này đối với bản thân hay công việc của em đều gây ảnh hưởng không tốt". Mà hắn tất nhiên không muốn cô bị thương tổn.
"Tôi không quan tâm".
"Vậy em quan tâm cái gì?"
Cô không muốn nói, nói rồi lại tự làm mình mất mặt mà thôi.
Cảnh Lan Hiên nhắm mắt, hít sâu hương thơm hắn quen thuộc từ lâu. "Anh một mực chờ em tìm đến anh, chỉ mong em khi gặp trắc trở thì người đầu tiên nghĩ đến là anh". Hắn vẫn cho rằng bản thân đủ kiên quyết, đủ quật cường, nhưng từ sau khi gặp cô hắn mới nhận ra, hắn thực sự yếu đuối một cách đáng ngạc nhiên, hắn cần Ly Minh Phi đến giúp hắn khẳng định, nói cho hắn, hắn là muốn cô cần đến hắn.
"Em đã gửi tin nhắn cho anh, là anh không thèm hồi âm lại".
"Em tắt máy rồi làm sao mà nhận được?". Vậy nên hắn mới vội vã tìm tới Trầm Thù Sắc.
Cô vẫn cố chống chế nói: "Anh ... việc gì phải gửi lại? Không phải anh nói ... muốn chia tay sao?". Cô hiểu bản thân có lỗi rất lớn khi hắn nói như vậy, thế nhưng vừa nghĩ đến hắn từng nói qua những lời này, cô vẫn có chút không vui.
"Anh muốn chia tay, nhưng trái lại không hề muốn em để anh đi, mà càng mong muốn ... em chủ động tới nắm tay anh". Nói ra đúng là hơi mất mặt, trong mối quan hệ giữa hắn và cô, hắn vẫn là ở thế yếu, nhưng đã yêu rồi thì chẳng còn cách nào khác.
Người này thật đáng ghét, rõ ràng không am hiểu dỗ dành người ta, vậy mà sao lúc nào cũng nói ra được mấy câu làm người ta yêu mến không thôi? Trong lòng tình cảm ngọt ngào hòa lẫn với yêu thương, cô cũng thành thật mà thú nhận.
"Từ ngày hôm đó, em đã nghĩ, lần này đến lượt em chủ động tới tìm anh. Nhưng mà anh làm vậy chẳng qua bởi vì em, vậy nên trước tiên phải lấy lạ lòng tin của anh, mấy ngày nay em chỉ chăm chú làm mỗi việc này".
"Minh Phi ...". Hắn vô cùng sửng sốt, thì ra, không phải chỉ có hắn quan tâm chuyện tình cảm này.
"Đầu tiên, em muốn nói cho anh, em đã từng rất yêu Lương Thành Hãn, nhưng đó là quá khứ, trong lòng em anh ấy chỉ có một, em sẽ không vì ai đó giống anh ấy mà sống mãi trong quá khứ, làm vậy chẳng khác gì lăng nhục anh ấy, giống như ai cũng có thể thay thế anh ấy vậy".
"Hiện nay trong lòng em chỉ có một người tên gọi Cảnh Lan Hiên, hắn có tin hay không cũng không quan trọng, bởi vì em sẽ không vì vậy mà hoài nghi người trong lòng là ai, em sẽ theo đuổi tình yêu của mình, cho đến khi nào hắn chịu tin tưởng mới thôi".
"Còn nữa, anh đã từng cho rằng đêm đó phát sinh là do ánh mắt anh giống anh ấy". Nói đến đây cô lại thấy tức giận, vùng vằng muốn thoát khỏi hắn, nhưng đôi tay hắn lại càng ôm chặt chẽ hơn.
"Không phải sao?". Đây là câu hỏi hắn cực kì mong muốn cô trả lời.
"Cảnh Lan Hiên, anh nghĩ vậy đối với cả hai ta đều không công bằng, nếu như nói đôi mắt anh giống anh ấy, vậy thì toàn bộ người trên thế giới này khi quan tâm mà nhìn đối phương đều là như nhau. Em không biết anh khi đó nếu là yêu thích hay là tán thưởng, nhưng ánh mắt của anh quả thực rất dịu dàng, hay là khi đó anh chẳng qua chỉ là chịu ảnh hưởng của Lương Thành Hãn, bởi vậy nên không tự chủ được mà hành động?
"Nhưng lúc đó em không có khả năng hứng thú với anh, vậy sao em vẫn đáp lại?"
"Có lẽ là ... em vẫn khao khát được quan tâm, vì vậy khi tìm được người có thể đáp lại khao khát đó, em đương nhiên không muốn bỏ qua, một cô gái mong chờ tình yêu nếu một ngày nào đó tìm được một nửa của mình, thì đến gần là chuyện hoàn toàn tự nhiên". Đối với đêm hôm đó cô cũng không hề hối hận".
Cảnh Lan Hiên thở dài nhẹ nhõm, thả lỏng cơ thể đang cương cứng nãy giờ, hắn cúi đầu, khuôn mặt vùi sâu trong mái tóc dài của cô. "Xin lỗi ..."
Cô hé miệng cười trộm, thở phào nhẹ nhõm, con ngươi ranh mãnh chuyển động, "Anh không hỏi em về chuyện mấy tờ báo lá cải đó sao?"
"Hôm ấy anh về đến nhà mới nghĩ ra, có lần Thu Hồng đến gặp anh ở công ty có nói, anh đừng nên đắc ý lâu, bởi cô ta có cách để làm cho ta mất mặt ... Anh nghĩ, cô ta đã sớm sắp đặt mọi chuyện rồi". Chỉ là thật đáng tiếc, chính mình biết vậy nhưng vẫn mắc câu, tuy rằng đã sớm tỉnh ra.
"Cô ta đến tìm anh?". Cô xoay người nhìn hắn.
"Ừ". Cảnh Lan Hiên đem chuyện ngày đó thuật lại một lần.
"Cô ả đó thật sự là ...". Thì ra ả đã có ý đồ muốn cướp Cảnh Lan Hiên từ lâu, chỉ là chọc phải cái đinh, vì vậy thay đổi kế hoạch đi dùng cách này muốn chia rẽ bọn họ.
Ngày hôm qua cô xem mấy tấm hình chụp tại căn hộ của Thu Hồng, cũng thu được những lời bọn họ nói với nhau, hơn nữa bằng chứng về vụ tai tiếng của họ ở nước ngoài cô cũng tìm ra được, chỉ cần cô muốn là có thể phản kích, vạch trần bộ mặt thật của họ.
"Minh Phi, nếu em không muốn đi Nhật Bản, vậy ngày mai chúng ta cùng nhau đối mặt truyền thông đi!"
"Cái gì?"
"Sau khi nàng Bạch Tuyết gặp được hoàng tử, không phải sẽ kết hôn với hắn, sống hạnh phúc đến khi đầu bạc răng long sao?"
Cô choáng váng một giây, sau đó bật cười, "Ha ha ha ... Cảnh Lan Hiên tiên sinh, tôi bỗng nhiên phát hiện ngài rất thích truyện cổ tích a!"
Thực sự không ngờ quý ông đầu gỗ này lại là kẻ sùng bái truyện cổ tích, nhưng nghe hắn nói xong cô thật sự rất cảm động, bất kể là mặc cảm ngày xưa của cô, hay chuyện đối mặt báo giới hiện tại, tất cả đều nhờ có hắn làm chỗ dựa cho cô.
Nhưng mà, hiện tại cô không muốn một mình đào tẩu, để lại hắn một mình chống đỡ mọi chuyện, cô không phải là kẻ nhu nhược, lại càng không phải loại người có phúc cùng hưởng, có họa thì chia như vậy.
Sự thực nếu hôm nay Cảnh Lan Hiên không xuất hiện, cô cũng tự mình xử lý tốt mọi chuyện, sau đó sẽ đi tìm hắn. Mà hiện tại hai người đã hòa giải, cô nghĩ, trước mặt hắn cũng không nên quá cứng rắn, thỉnh thoảng giả làm một cô nàng yếu đuối cũng được! Cô cũng muốn cho hắn biết, cô rất cần hắn ở phía sau nâng đỡ cô.
Chuyện Thu Hồng ... cô dự định sẽ gửi một bản ghi âm cùng chứng cứ đến cho cô ta, để cô ta tự mình suy nghĩ nặng nhẹ, làm việc cũng nên để một con đường lui, không nên dồn đối phương vào đường cùng.
"Chúng ta chỉ là tuyên bố chuyện kết hôn mà thôi, nếu em không muốn vào lễ đường quá nhanh thì cũng chẳng sao, từ từ sẽ đến thôi".
"Thì ra anh không vội sao?"
"Vội thì có tác dụng sao?"
"Anh không gấp rút, làm sao biết được không có ích?"
"Được, anh thực sự rất vội".
"Thật không?"
"Thật!". Trong lúc chờ đáp án, tim hắn đã muốn nhảy ra ngoài rồi.
Ly Minh Phi đưa tay chỉ sang một hướng khác, "Nếu vội như thế thì không cần phải dừng lại, WC ở kia, mời vào!"
Lại bị cô đùa giỡn, nhìn cô cười đến lăn lộn, Cảnh Lan Hiên cũng đành chịu khổ, nín nhịn mà ôm cô vào lòng, "Trêu đùa anh thú vị đến thế sao?"
"Rất thú vị".
Hắn bất đắc dĩ thở dài, thực sự hết cách với cô, "Minh Phi ... lấy anh đi!"
Ly Minh Phi ôm hắn, khuôn mặt nhỏ chôn sâu trong lòng hắn, hít sâu vào hương vị sạch sẽ của hắn, "Bắt nạt anh là độc quyền của em, nếu như lấy anh mà có thể làm vậy cả đời, vậy em đồng ý!"
Cô lại ngẩng đầu, lè lưỡi cười nghịch ngợm, "Cảnh Lan Hiên, em yêu anh!"
Hắn hôn cô. "Anh cũng yêu em! Từ rất lâu rồi đã yêu em ..."
Tuy không nói thêm lời nào, nhưng cả hai đều hiểu được tình cảm đã lưu luyến vĩnh viễn không rời.
***********
Sau khi tin về hôn lễ giữa hai người được công bố, đám săn tin tức tuy vẫn không từ bỏ chuyện những tấm hình kia, nhưng bởi hai người công khai thông báo với truyền thông, hơn nữa về sau cũng không có thêm một sự kiện tương tự xảy ra, thế nên phong ba dần dần ngưng lại, vài ngày sau không còn ai nhắc đến nữa.
4 giờ sáng, đương lúc ngủ say Ly Minh Phi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng tiếp chuyện: "Alo ..."
"HU ~"
Là tiếng ai đó đang khóc.
Cơn ngái ngủ phút chốc bị đánh bay, cô đã tỉnh hẳn, "Ê, cô là ai?", là tập đoàn lừa đảo sao?
"Tôi là Thu Hồng ... Chí Dương hắn ... Hắn sắp chết! Hắn sắp chết!"
Mấy câu nói không đầu không đuôi này thật là đáng sợ a! Ly Minh Phi bị Thu Hồng dọa cho sợ ngây người, "Cô nói từ từ thôi, rốt cuộc là có chuyện gì?". Cô ả sẽ không lừa cô lần nữa chứ?
"Chí Dương hắn phải quay cảnh chiếc xe bốc cháy ... tình huống rất nghiêm trọng, tôi ... tôi sợ! Rất sợ! Ở đây tôi chẳng quen biết ai cả, huuu .....". Thu Hồng gọi điện lần này làm cô thực sự thấy kinh ngạc, ấy là chưa nói đến quan hệ quá sơ sài của cô ta với người trong đoàn.
Ly Minh Phi không ngờ Thu Hồng lại gọi điện cho cô, huống chi mới mấy hôm trước cô vừa gửi một ít tài liệu cho cô ta, ý tứ cảnh cáo rõ ràng.
Suy nghĩ một chút, cuộc gọi này khả năng có gài bẫy là không lớn, hơn nữa cô cảm nhận được Thu Hồng thực sự đang quẫn bách. "Tôi biết rồi, nói cho tôi cô đang ở đâu, tôi đến đó ngay".
Vừa ngắt cuộc gọi, Ly Minh Phi lập tức báo cho Cảnh Lan Hiên nói rõ tình huống, hắn một mực kiên trì muốn đi cùng cô.
Hai người vừa tới bệnh viện liền gặp Thu Hồng ngồi ở hành lang phòng cấp cứu, trong mắt cô tràn đầy sự hoảng loạn.
Ly Minh Phi đi tới bên cô ta. "Thu Hồng ..."
Cô ngẩng đầu lên, dường như an tâm hơn khi nhìn thấy người quen biết, nước mắt rơi xuống không ngừng, "Xin lỗi ... đã muộn thế này còn làm phiền cô ..."
Cô cảm thấy có phần lạ lẫm khi đối mặt với một Thu Hồng ngày thường vốn cứng rắn nay đột nhiên yếu đuối. Vỗ vỗ vai Thu Hồng, cô ngồi xuống bên cạnh cô ta, "Tình hình anh ta thế nào?"
Thu Hồng lắc đầu, đau khổ nói: "Gương mặt hắn tổn thương rất nghiêm trọng, thân thể cũng vậy, hơn nữa còn bị gãy xương ... Huh Huh, tôi sợ, sợ hắn chết mất!"
Gương mặt bị tổn thương? Ly Minh Phi thở dài, nghĩ đến trong cuốn băng ghi âm, Tống Chí Dương từng nói với Thu Hồng – có đôi khi anh nghĩ, đối với em, anh ngoại trừ khuôn mặt thì không còn gì đáng giá nữa.
"Nếu anh ta có thể sống sót, mặt hắn cũng sẽ phải chỉnh hình một lần nữa, sẽ không còn giống Lương Thành Hãn, nếu vậy cô sẽ không sao chứ?
Thu Hồng ngẩn người, nước mắt rơi xuống càng nhiều, "Tôi đã từng cho rằng hắn chỉ là cái bóng của Lương Thành Hãn, nhưng vẫn không phát hiện vị trí của hắn ở trong lòng càng ngày càng lớn, mãi cho đến lúc hắn xảy ra chuyện, tôi mới giật mình ... Tôi chỉ muốn hắn sống sót, chỉ cần hắn sống ... cái gì cũng không quan trọng, tôi ... tôi yêu hắn!". Thu Hồng khóc không thành tiếng.
Ly Minh Phi thở dài, thoải mái nói: "Anh ta sẽ không có việc gì, bởi vì anh ta ... một mực chờ cô nói những lời này".
Thu Hồng ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt tràn đầy nước mắt mang theo sự hổ thẹn, "Ly Minh Phi, cảm ơn, còn nữa ... xin lỗi cô!"
Cô hiểu, cũng tiếp nhận lời xin lỗi, "Mọi việc đã qua thì cho qua đi".
Đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt, các bác sĩ lần lượt đi ra khỏi phòng, Thu Hồng thấy vậy lập tức đứng lên.
"Bác sĩ, anh ấy ... anh ấy thế nào?"
"Tình trạng cũng không tệ lắm, chỉ có mặt bị tổn thương cực kì nghiêm trọng, cần tiến hành cấy da giải phẫu".
"Vậy là tốt rồi ... vậy là tốt rồi!"
Ngồi đó cùng Thu Hồng một lúc, hai người mới rời đi.
Ra khỏi bệnh viện đã gần 8 giờ sáng, bên ngoài ánh nắng chói chang, đến lúc ngồi lên xe của Cảnh Lan Hiên, cô mới thở dài.
"Sao lại thở dài vậy?"
"Thu Hồng mất bao thời gian mới nhận ra tình yêu đích thực, cũng may ông trời giúp đỡ, cô ấy mới lại có cơ hội để hạnh phúc". Cô ngáp một cái rõ dài, "Thật tốt quá, em thấy mừng thay cho họ".
"Không tức giận vì những việc trước đây sao?"
"Giận! Đương nhiên là giận, nhưng trong những thời khắc cảm động thế này không nên để tâm tình bị ảnh hưởng bởi mấy chuyện không hay như vậy".
Tiểu ma nữ của hắn kỳ thực vô cùng lương thiện, chỉ là nếu hắn nói ra, cô sẽ đỏ mặt mà trừng mắt với hắn, mắng hắn đáng ghét. "Vậy em nghĩ trong lúc này nên làm gì mới kéo dài được tâm trạng tốt đây?"
"Ôm Cảnh Lan Hiên cùng nhau ngủ, cùng ăn trưa với Cảnh Lan Hiên, đi dạo phố với Cảnh Lan Hiên, hay nhất là tìm một nhà trọ hay khách sạn nào đó ở một đêm ...". Hôm nay là thứ bảy, cuối tuần này bọn họ không có việc gì phải làm".
"Chỉ cần ở một chỗ với anh là tâm trạng tốt?"
"Hiện giờ thì đúng vậy".
"Hiện giờ?"
"Uhm ... sau đó chắc sẽ ngán đi? 60 năm sau em nhất định sẽ ngán đến tận cổ, đến lúc đó em sẽ báo cho anh".
60 năm sau a ..."Vậy nếu anh không đợi được đến lúc đó, vậy hẹn đến kiếp sau sẽ gặp lại em, cho em kéo dài tâm trang vui vẻ đó thêm một giáp nữa được không?"
Ly Minh Phi nhìn hắn mỉm cười ngọt ngào, trong lòng tràn đầy cảm động, "Em sẽ lại hóa trang để thử anh!"
Hắn lại nhớ đến một bài hát đã nghe được từ rất lâu – dù cho không gian, thời gian thay đổi, dung nhan cũng đổi thay, anh vẫn như cũ không quên lưu luyến ánh mắt em ... "Được!"
Cô thỏa mãn nhắm lại đôi mắt. "Em ngủ một chút, về nhà hãy gọi".
"Ừ"
"Cảnh Lan Hiên"
"Sao?"
"Em tự dưng nhớ ra một chuyện, chúng ta nếu là kết hôn, rốt cuộc vẫn là xem mặt rồi kết hôn!"
"Hình như là vậy".
"Em thấy không cam lòng".
"Vì sao?"
"Em ghét nhất là phải đi xem mặt, vậy mà cuối cùng lại thông qua xem mặt rồi kết hôn! Duyên phận thật là ... thực sự rất khó nói, quả nhiên đúng như mẹ em đã nói, một cô gái cả đời sẽ ăn cùng ai đã sớm được định trước rồi".
"Ăn cùng anh không tốt sao?"
"Đương nhiên là tốt, vừa có ăn, vừa có đồ mang về".
Vừa nghĩ đến cuộc hẹn ngày hôm đó, hai người đều không khỏi bật cười.
Ai ~ nghĩ đến lại thấy bực mình, ai ngờ được sau này nhớ lại lại thấy thú vị như vậy, chuyện này đến già phải kể cho con cháu nghe mới được.
Ah ~ cùng nhau hạnh phúc thôi!