Teya Salat
Đọc truyện

Sorry sorry - Phần 8


Họ muốn thu hồi Aaron về ư? Cậu chỉ lo điều này, những chuyện khác đều không quan trọng. 

Quả nhiên, ăn được một lúc, Ngải Mễ đặt bát đũa xuống. Cả ba người đều dừng tay lại. 

"Đường Mộc." 

"Hả?" 

"Có một chuyện tớ muốn nói với cậu." 

"Ừ, nói đi." Cậu hít một hơi thật sâu, mình đã có sự chuẩn bị về tình huống xâu nhất, để bão táp ập đến mạnh hơn đi. 

"Việc này, Lý Tuấn Ninh, cậu nói đi." 

"Cũng không có gì cả, đó là, tớ và Mễ Mễ yêu nhau rồi." 

Câu này cậu nói rất rõ ràng, dĩ nhiên là Đường Mộc đã nghe thấy, cậu nhìn Aaron, Aaron gật đầu với cậu ta, xem ra lần này, không phải là Lý Tuấn Ninh tự mình tưởng bở nữa. Cậu không tỏ ra sửng sốt, mặc dù Lý Tuấn Ninh có nhiều điểm rất đáng ghét, nhưng trong chuyện thích Ngải Mễ lại là tấm gương của rất nhiều chàng trai. 

Nếu bạn thích một người, người đó không thích bạn, thậm chí còn ghét bạn, người bình thường chẳng kiên trì được lâu như vậy. Nhưng Lý Tuấn Ninh đã kiên trì đến cùng. 

"Thế thì, tớ chúc mừng các cậu thôi." 

"Được bạn trai cũ của Mễ Mễ chúc mừng, tớ thực sự rất vui." Lý Tuấn Ninh bê bát cơm lên, "Thế thì để tớ lấy cơm thay rượu nhé, nào!". 

Đường Mộc không kìm được liền bật cười: 

"Đây là cái kiểu gì vậy! Ha ha ha". Câu chuyện của họ ngoài sức tưởng tượng của Đường Mộc, hiện giờ trong lòng thấy rất vui. Và thế là cậu cũng bưng bát cơm lên: "Ngải Mễ, tớ cũng lấy cơm thay rượu, cậu tìm được hạnh phúc của mình, tớ cũng thấy mừng cho cậu". 

Tất cả đều bưng bát cơm lên: "Nào, chúng ta lấy cơm thay rượu!". 

Đêm hôm đó đi ngủ, Đường Mộc và Aaron còn nói chuyện với nhau một lát. Tay Aaron giờ đã thành thói quen, không ôm Đường Mộc, lại thấy trống trải. 

"Không ngờ, bọn họ vẫn đến với nhau." 

"Chính vì thế mới nói, kiên trì là luồng sức mạnh vĩ đại nhất thế giới." 

"Ừ." 

Đột nhiên có người gõ cửa, tiếng nhỏ nhưng kiên quyết. 

"Ai đấy?" Đường Mộc hỏi một câu với vẻ cảnh giác, cậu hận kẻ gõ cửa này chết đi được, giây phút ấm cúng này lại bị cậu ta cắt đứt. 

Aaron xuống giường ra mở cửa, Đường Mộc nghe thấy cậu khẽ gọi: "Ngải Mễ!". 

Ngải Mễ vội vàng lấy tay bịt miệng Aaron, cô lẻn vào, lúc này đây Đường Mộc đã bật đèn trên đầu giường. Aaron đóng cửa lại, hỏi bằng giọng quan tâm: "Ngải Mễ, cậu làm sao vậy?". Dưới ánh đèn, chúng mới nhìn kỹ là Ngải Mễ mặc quần áo ngủ, đi chân đất chạy vào. 

Đường Mộc đang định mở miệng hỏi cô, Ngải Mễ lại đặt ngón tay lên miệng, ra hiệu nói nhỏ thôi và thế là Đường Mộc nén giọng hỏi: "Sao vậy trong nhà vệ sinh có chuột à?". 

Ngải Mễ bắt chước động tác khoa trương của Đường Mộc, cũng nói rất khẽ, từng tiếng một "Không phải chuột, nhưng sợ hơn chuột nhiều". 

"Hả... đó là cái gì vậy?" 

"Là Lý... Tuấn... Ninh!" 

"Cậu ta! Cậu ta làm gì cậu vậy?!" 

Hóa ra vừa nãy Ngải Mễ đi vệ sinh, lúc ra gặp ngay Lý Tuấn Ninh, luống cuống đưa cho cô một mẩu giấy, Ngải Mễ thầm nghĩ chắc là thư tình hoặc thơ tình gì đó, hiện giờ dù thế nào trên danh nghĩa cũng là bạn gái của cậu ta rồi, nhận một lá thư tình của cậu ta, cũng không có gì là ghê gớm. Lý Tuấn Ninh đưa thư tình xong, trốn vào phòng mình, Ngải Mễ tưởng là cậu ta xấu hổ. Nhưng sau khi đọc hết nội dung tờ giấy dưới ánh đèn, cô sợ đến nỗi chạy thẳng vào phòng Đường Mộc. 

Lá thư này của Lý Tuấn Ninh không dài. Thậm chí không còn được gọi là thư, chỉ vẽ một bức tranh, trên giường, có một cô gái đang ngủ, nằm bên cạnh là một cậu con trai. 

"Anh chàng Lý Tuấn Ninh này, rốt cục cậu ta muốn làm gì hả?" Aaron tức giận. 

Đường Mộc hơi ngơ ngác: "Ngải Mễ, không phải các cậu đang yêu nhau đó sao..." 

"Đường Mộc ngốc ạ, Ngải Mễ đến với cậu ta, không phải vì Ngải Mễ thích cậu ta." Aaron đứng bên cạnh nói, xem ra chỉ có Đường Mộc vẫn chưa hiểu rõ vấn đề. 

"Thế là tại sao?" 

"Vì Lý Tuấn Ninh biết chuyện của bọn mình, cậu ta lấy chuyện này để đe dọa Ngải Mễ!" 

Lần này thì thực sự khiến Đường Mộc tức đến nổ đom đóm mắt, không ngờ lại còn có chuyện như vậy. Cậu tức quá, suýt thì hét lớn: "Thế thì cứ để cậu ta nói đi". Nhưng chợt nghĩ lại, mình và Aaron không phải yêu nhau thật, hơn nữa cậu cũng phải giữ kín điều bí mật này cho Aaron, mình mà kích động làm những việc tổn thương đến Ngải Mễ, kiếp này, chắc chắn Aaron sẽ không tha thứ cho mình. 

"Tớ phải làm thế nào?" Ngải Mễ hỏi. 

Đường Mộc cảm thấy mình đang lấy lòng Aaron, cậu nói với Ngải Mễ: "Hay là, đêm cậu ngủ ở phòng bọn tớ vậy". 

Tuy nhiên từ phản ứng của Ngải Mễ và Aaron có thể thấy, hai đứa vẫn tỏ ra tán đồng trước lời đề nghị này. 

Ngải Mễ nói: "Như thế không ổn lắm, liệu có làm phiền đến hai cậu không". 

Aaron đứng bên tức giận: "Thần kinh". 

Đường Mộc lại ngồi dậy kéo Ngải Mễ - "Không sao, một đêm đâu có sao". 

Và thế là đêm ấy Ngải Mễ liền ngủ lại trong phòng Đường Mộc. Đối với cô, cuối cùng đã được ngủ chung giường với Aaron, mặc dù ở giữa bị ngăn cách bởi Đường Mộc, nhưng đối với Ngải Mễ thế cũng là đủ rồi. 

Đến bây giờ, cô vẫn không hiểu mọi chuyện mà mình làm rốt cục có đáng hay không, cô không biết có phải ngay từ đầu, mình đã không tính toán sự báo đáp, chính vì thế hy sinh bao nhiêu đối với cô không phải so đo nhiều. Đêm nay, Aaron không ôm Đường Mộc, nhưng chúng lại cầm tay nhau, bàn tay kia của Đường Mộc, cũng chủ động cầm tay Ngải Mễ. Ngải Mễ không nói gì, lặng lẽ đón nhận cảm giác ấm áp mà Đường Mộc trao cho cô, cô có thể tưởng tượng ra được rằng, bàn tay kia của Đường Mộc đang nắm tay Aaron, như thế, nhiệt độ cơ thể Aaron sẽ theo tay Đường Mộc từ từ truyền sang cô. 

Nếu nói như vậy thì việc nắm tay Đường Mộc và nắm tay Aaron có gì khác nhau đâu. 

Ba đứa nín thở nghe thấy Lý Tuấn Ninh chạy thình thịch lên gác, sau đó là gõ cửa, một lát sau liền đẩy cửa vào, chúng cố nhịn cười khi nghe thấy Lý Tuấn Ninh đi đi lại lại trong phòng, chắc là đang tìm Ngải Mễ. Sau đó lại chạy thình thịch xuống dưới, chắc là cậu ta đi một vòng quanh phòng khách, lại vào bếp, nhà vệ sinh tìm một lượt, sau đó cậu ta liền dừng lại trước cửa phòng Đường Mộc. 

Bọn chúng đợi cậu ta gõ cửa, chắc là cậu ta cũng đang do dự, ba phút sau, nghe thấy Lý Tuấn Ninh đi về phòng mình, đóng cửa rầm một tiếng. 

Đường Mộc nắm tay Ngải Mễ và Aaron, hai tay nắm chặt, lòng bàn tay hơi nóng. Vì hiện giờ chúng đang rơi vào cảnh hoạn nạn, nên càng trân trọng nhau hơn. 

Cô đã ngủ thiếp đi trong nụ cười hạnh phúc, ngủ thiếp đi trong tiếng thở chỉ có ở con trai. Thích con trai cũng được, thích con gái cũng chẳng sao, thích bạn cũng được, không thích cũng chẳng sao, tuổi thanh xuân sẽ bắt gọn bạn. Chúng nằm cùng nhau trên giường, lâng lâng trong biển rộng của tuổi thanh xuân. Thực ra, bạn thích hạnh phúc của một người khác, anh ta không thích nỗi buồn của bạn, niềm vui các bạn ở bên nhau, những điều này không đủ để trở thành một dải màu trên cầu vồng thanh xuân rực rỡ hay sao? Nếu các bạn mỗi người giữ riêng một dải màu, thì thật đơn điệu biết bao. 


Sáng hôm sau tỉnh dậy, Lý Tuấn Ninh lại ra ngoài mua đồ ăn sáng, cậu đã tìm khắp các ngóc ngách xó xỉnh, đã chắc chắn Ngải Mễ ở trong phòng Đường Mộc. Chính vì thế khi Ngải Mễ từ phòng Đường Mộc đi ra, cậu ta cũng mỉm cười cất tiếng chào. 

Mọi người đều không nhắc gì đến chuyện đêm qua, chỉ cảm ơn sự tận tình của Lý Tuấn Ninh, lại còn mua đồ ăn sáng cho mọi người. Đường Mộc còn trêu cái bánh màn thầu này suy dinh dưỡng thế nào, kết quả Ngải Mễ lạnh lùng buông một câu: "Thế mà cũng gọi là có kinh nghiệm sống, cái này đâu phải là màn thầu, rõ ràng là bánh ngọt mà". 

Và thế là họ lại cùng cười ha ha, giống như chưa từng xảy ra chuyện đêm qua. 

Cuối cùng Lý Tuấn Ninh vẫn lên tiếng: "Thời gian này tớ ở đây thật là phiền cho các cậu quá" 

Đột nhiên cậu ta lại nói ra câu đó, Đường Mộc thầm nghĩ, hay là cậu ta định chuyển đi? Nhưng sau đó lại nghe thấy Lý Tuấn Ninh nói: "Tớ có một thói xấu, trước đó tớ tưởng rằng mình đã sửa được rồi, nên không nói với các cậu, không ngờ đêm qua lại mắc phải, chính vì thế tớ muốn nhắc các cậu". 

"Thói xấu gì?" Đường Mộc hỏi một câu tỏ ra rất quan tâm. 

"Đó là, tớ mắc bệnh mộng du." Lý Tuấn Ninh sờ tay lên gáy, hiếm khi cậu ta lại tỏ ra ngại ngùng như vậy. 

Ba đứa đưa mắt nhìn nhau, Ngải Mễ thầm nghĩ, chuyện đêm qua, mặt cậu ta lại có thể dày như vậy hay sao? 

Bầu không khí dường như khá ngượng ngùng, và thế là Đường Mộc liền nói: "Cậu làm tớ nhớ đến một câu thơ, trong mơ đi một quãng đường rất dài, đến lúc tỉnh dậy, vẫn đang ở trên giường". 

"Ha ha, đại khái là như vậy. Nào, ăn thêm một cái màn thầu phiên bản gầy nữa." Lý Tuấn Ninh lại gắp cho Đường Mộc một miếng bánh ngọt. 

"Cậu vật lộn cả đêm như thế không mệt à?" 

Đột nhiên Aaron hỏi. 

Câu hỏi này khiến Lý Tuấn Ninh hơi luống cuống, cậu ta đành phải trả lời lấp liếm: "Cũng hơi mệt, ai như thế cũng sẽ thấy mệt!". 

"Thế thì phải làm thế nào?" Aaron cau mày lại nghĩ ngợi. 

Lý Tuấn Ninh nhìn thấy thời cơ đã chín muồi bèn đặt miếng màn thầu xuống: "Chính vì thế tớ có một ý là, để đêm đến không làm ảnh hưởng đến các cậu, hay là để tớ và Ngải Mễ ngủ cùng nhau như thế cũng có người giám sát". 

Ngải Mễ đang uống nước đậu nành, liền phun hết ra ngoài, cô đi lấy khăn lau, vừa lau vừa giải thích yếu ớt: "Nước đậu nành nóng quá". Cô nói thầm với mình rằng, xem ra không bao giờ nên đánh giá thấp độ dày mặt của Lý Tuấn Ninh. 

"Không được, không được." Aaron nghiêng đầu nghĩ một lát rồi nói. 

"Tại sao?" 

"Tuấn Ninh à, Ngải Mễ là bạn gái cậu, cậu nói mình mắc bệnh mộng du, lại còn bắt Ngải Mễ ngủ cùng cậu, người ta là con gái, chắc chắn sẽ sợ. Hơn nữa, đêm qua cậu đi đi lại lại trong cơn mộng du, sau này nhỡ cậu lại giở võ ứng chiến trong cơn mộng du thì sao, Ngải Mễ sẽ gặp nguy hiểm là cái chắc, cậu nỡ lòng nào đặt Ngải Mễ vào hoàn cảnh đó ư?" 

"Thật tuyệt!" Ngải Mễ thầm khen ngợi Aaron. 

"Thế nhưng, tớ thực sự sợ đêm đến làm ảnh hưởng đến các cậu." Mặc dù Lý Tuấn Ninh thấy không còn hy vọng gì nữa nhưng vẫn cố vớt vát. 

Aaron gật đầu: "Đây cũng là một vấn đề". 

"Chính vì thế tớ mới nói." 

"Nếu đã như vậy thì tớ cũng có một ý tưởng, sau này đợi đến khi cậu vào phòng ngủ rồi, bọn tớ sẽ khóa trái cửa, như thế cho dù cậu lăn lộn như thế nào trong phòng, đều không làm ảnh hưởng đến bọn tớ, cậu cũng không phải áy náy vì chuyện này làm gì. Thế nào?" 

Ngải Mễ lại phun nước đậu nành ra một lần nữa: "Nóng quá, nóng quá". Cô nhìn vào khuôn mặt lúc này đã biến thành màu nhờ nhờ của Lý Tuấn Ninh giải thích. 

Đến tối, đương nhiên là họ không khóa trái Lý Tuấn Ninh lại, nhưng họ cũng biết chắc là Lý Tuấn Ninh sẽ không quấy rối Ngải Mễ nửa. 

Trước khi đi ngủ Đường Mộc vẫn chạy lên phòng Ngải Mễ nói chuyện với cô: "Ngải Mễ, cậu thật là vĩ đại". 

Ngải Mễ cười đau khổ: "Ý cậu muốn nói đến những chuyện mà tớ làm vì Aaron ư?". 

"Đúng vậy, khiến tớ vô cùng cảm động." 

"Nhưng tình yêu không phải mỗi cảm động là đủ. Tớ nghĩ, những chuyện mà tớ làm cũng khiến Aaron cảm động đúng không. Nhưng cảm động là cảm động, tình cảm là tình cảm." 

Đường Mộc nhìn Ngải Mễ, cô không hề biết những chuyện mà người anh trai Aaron đã làm vì cô. Một ngày nào đó, cô sẽ biết được sự thật, đến lúc đó, không biết tình cảm của cô dành cho Aaron có chuyển hết thành sự cảm động hay không? Nếu như vậy, sự cảm động này sẽ lớn biết bao. 

"Ngải Mễ." 

"Hả?" 

"Cậu không thích được người nào nữa à?" 

"Tớ cũng muốn lắm, có một thời gian tớ còn tưởng là tớ thích cậu nữa cơ." 

"Tớ xin lỗi..." 

"Đừng nói lời xin lỗi với tớ! Tớ cảm thấy hiện giờ mọi người đều tốt cả." 

"Cậu cứ nói đi, chắc chắn trong lòng cậu rất bực Lý Tuấn Ninh. Vì hai đứa tớ mà cậu phải chịu đựng những chuyện này." 

"Đường Mộc, tớ thật sự nghi ngờ động cơ của cậu, cậu đã đánh cược với Aaron, muốn đến chọc cho tớ khóc hay sao?" 

"Không phải đâu, không phải đâu." Đường Mộc vội vàng làm mặt ngáo ộp, đến khi chọc được Ngải Mễ cười rồi, cậu ta liền trốn đi. Chỉ ném lại một câu "Nếu Lý Tuấn Ninh lại đến bắt nạt cậu nữa thì giường của tớ lúc nào cũng chào đón cậu". 

Lúc xuống dưới, Đường Mộc nhìn thấy Lý Tuấn Ninh từ phòng cậu ta đi ra, cậu bèn đứng trên cầu thang nhìn cậu ta. Lý Tuấn Ninh cũng đứng ở đó, trong bóng tối, không nhìn rõ khuôn măt nhưng dường như cũng đang nhìn mình. Hai đứa đều đứng yên như tượng ở đó. Một phút sau, Lý Tuấn Ninh gọi: "Đường Mộc à?". 

"Ừ." 

"Sao cậu lại đứng ở đó làm tớ sợ thót tim." 

"Cậu mới là người làm tớ sợ thót tim, tớ cứ tưởng là cậu đang ở trong cơn mộng du cơ." 

"Đâu có đâu có, tớ đang định đi vệ sinh, sao cậu lại lên đó, suốt ngày lên phòng bạn gái tớ vậy?" Xem ra, Lý Tuấn Ninh có vẻ bực bội. 

Đường Mộc từ bậc thang đi xuống, cậu bước đến trước mặt Lý Tuấn Ninh, ghé sát vào cậu ta khẽ nói: "Cậu ghen với tớ à? Có vẻ như là hơi thừa đấy". 

Lý Tuấn Ninh chưa kịp hiểu ra vấn đề thì Đường Mộc đã đi về phòng mình. 

Cậu tỏ ra rất hào hứng, định kể với Aaron chuyện vừa xảy ra bên ngoài, nhưng vừa vào phòng, thì đã ngửi thấy mùi khói sặc sụa, cậu tưởng là phòng bị cháy, nhưng lại nhìn thấy ngay cánh Aaron ngồi trên bậc cửa sổ hút thuốc. 

Nhìn thấy Đường Mộc bước vào, Aaron dập tắt điếu thuốc, nhảy từ trên bậc cửa sổ xuống xin lỗi Đường Mộc với vẻ ngại ngùng: "Xin lỗi nhé thực sự tớ thấy hơi bực nên đã hút một điếu". 

Đường Mộc không nói gì, cậu bước đến bên cạnh Aaron, cùng nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ thấp thoáng có mấy ngôi sao. Bầu trời đêm, màn đêm rất sáng, đằng sau màn đêm này, ẩn chứa một sự thật, nhưng từ xưa đến nay, không ai trong số các nhà chiêm tinh có thể nhìn thấu được những điều bí ẩn của bầu trời. Dưới bầu trời, trên đám mây, phải chăng đang có lá thăm tình yêu của mỗi người đang tung bay hay không, ai là quẻ trên, ai là quẻ dưới, chỉ khi một tình yêu đi đến điểm cuối, mới nhìn thấy được. 

"Aaron buồn vì Ngải Mễ à?" Vì cậu thích Aaron nên luôn hiểu được tâm trạng của cậu ta. 

Aaron gật đầu, đối với Đường Mộc, cũng không có gì để giấu. 

Cậu cũng không thể ngờ rằng sự việc lại diễn biến theo chiều hướng này, vì Ngải Mễ, cậu mới đóng kịch với Đường Mộc, không ngờ hiện nay Ngải Mễ vì muốn cậu và Đường Mộc được ở bên nhau, nên mới ấm ức chấp nhận Lý Tuấn Ninh, đây là điều Aaron hoàn toàn không nghĩ đến. 

"Thế thì tớ đuổi Lý Tuấn Ninh đi nhé?" Đường Mộc nói. 

Aaron lắc đầu, đây không phải là biện pháp căn bản để giải quyết vấn đề. Sau đó chúng lại đứng rất lâu, cả hai đều không nói gì. 

Lâu lắm rồi Lệ Lệ không gặp Đường Mộc nên cũng hơi nhớ cậu, cô gọi điện thoại đến, bảo Đường Mộc đưa Ngải Mễ về nhà ăn cơm. Đường Mộc còn đang lưỡng lự, Ngải Mễ đứng bên cạnh nghe thấy liền nói lớn: "Chị Lệ Lệ, em cũng nhớ chị". Thế nên cũng không thoái thác được. 

"Vây, thế thì bọn em sẽ về, chị nấu nhiều đồ ăn lên một chút, gọi cả Tư Nhiên đến ăn cơm nữa." 

Cúp máy xong Đường Mộc mới sực nhớ ra, Lệ Lệ vẫn chưa biết chuyện mình chia tay với Ngải Mễ. 

Trước đó chị Lệ Lệ đã từng nói đùa rằng: "Đường Mộc à, nếu em làm chuyện gì có lỗi với Ngải Mễ thì chị sẽ không tha cho em đâu". 


Lúc đầu Aaron không muốn đi, nhưng ở nhà thì lại chạm trán với Lý Tuấn Ninh, cộng với việc Đường Mộc bám riết năn nỉ, cậu cũng đành miễn cưỡng nhận lời. Lần đầu tiên chị Lệ Lệ gặp cậu, Đường Mộc giới thiệu: "Chị Lệ Lệ à, cậu ấy là Aaron, bạn thân của Ngải Mễ.. 

"Thế à." Lệ Lệ thầm thắc mắc, tại sao Ngải Mễ đưa một cậu bạn đẹp trai như thế này đến mà Đường Mộc không hề tỏ ra ghen gì cả. 

Đường Mộc giới thiệu tiếp: "Aaron là con trai của người mẹ mà ba em mới tìm cho em". 

Lệ Lệ giật mình, cô phải ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu ra mối quan hệ này. 

"Aaron, đây chính là chị Lệ Lệ xinh đẹp, chăm chỉ hiền lành mà ngày ngày tớ vẫn nói với cậu chị ấy đã nuôi tớ khôn lớn bằng cơm." Cậu giới thiệu chị Lệ Lệ với Aaron. 

Aaron mỉm cười chào chị. 

Đường Mộc tìm một vòng quanh phòng, cậu hỏi: "Em bảo chị gọi cả Tư Nhiên đến cơ mà?". 

"Tư Nhiên bận, vị khách quan trọng của nó, cô Trương nào đó cứ bám riết lấy nó, chị bảo nó hết bận thì đến" 

"Cô Trương... bò già muốn ăn cỏ non ư?" 

"Thần kinh!" 

"Vâng, vậy bọn mình đợi Tư Nhiên đến rồi cùng ăn." 

"Không cần đâu, bọn mình cứ ăn trước đi, ai biết bao giờ nó mới xong." 

"Không được, hôm nay phải nghe em!" Lần này Đường Mộc rất kiên quyết. 

Ngải Mễ bước lên nắm tay chị Lệ Lệ: "Chị Lệ Lệ, bọn mình vào bếp đi, mặc kệ cậu ta". 

"Ừ, Ngải Mễ vẫn là tuyệt nhất." 

"À chị Lệ Lệ, lần trước em có xem cách dạy nấu một món ăn trên ti vi, hôm nay bọn mình nấu thử có được không?" 

"Được, được chứ." 

Đợi đến khi hai người vào bếp rồi Aaron lén kéo Đường Mộc sang một bên. 

"Đường Mộc à, tớ có một câu muốn hỏi cậu, cậu phải trả lời thật nhé." 

"Cái gì vậy?" Đường Mộc thấy hơi thắc mắc trước vẻ nghiêm túc của Aaron, lẽ nào Aaron muốn tỏ tình với mình hay sao? 

"Thế thì tớ đi thẳng vào vấn đề nhé." 

"Vào thẳng đi, vào thẳng đi." 

Aaron hỏi với vẻ hết sức nghiêm túc: "Cậu thích anh Tư Nhiên đó à?". 

Đường Mộc giật mình: "Sao cậu lại hỏi như vậy?". 

"Cậu trả lời tớ trước đi." 

Trong lòng Đường Mộc rất ấm ức, con người này lại nghi ngờ mình thích người khác, lẽ nào Aaron không nhận ra rằng Đường Mộc rất thích cậu ta hay sao? 

"Không." Cậu lạnh lùng trả lời. 

"Không thì không chứ có sao đâu, tại sao sắc mặt lại như vậy." 

"Chỉ thấy lạ thôi, tại sao tự nhiên cậu lại hỏi tớ điều đó." 

"Cảm giác thôi, tại vì hôm nay lúc cậu nói đến anh ấy, tớ cứ thấy lạ lạ." 

Đường Mộc lắc đầu một cách chán nản: "Tớ tưởng là Aaron ghen cơ". 

"Thần kinh!" 

Chúng đang nói chuyện thì chuông cửa vang lên, chắc là Tư Nhiên đã đến. Đường Mộc vui vẻ ra mở cửa trước ánh mắt coi thường của Aaron. 

Đường Mộc mở cửa ra, Tư Nhiên liền cười tươi như hoa. 

"Tư Nhiên, lâu lắm rồi không được gặp anh." 

"Chào Đường Mộc, cảm ơn em đã mời anh đến ăn cơm." 

Đường Mộc chớp chớp mắt, hạ thấp giọng xuống nói: "Em vẫn còn chưa kịp cảm ơn anh chuyện lần trước đến giảng hòa giúp bọn họ, vì thế hôm nay em phải cảm ơn anh vì đã cho em một cơ hội báo đáp". 

Vừa lúc Lệ Lệ và Ngải Mễ bưng thức ăn từ bếp ra. Từ khe hở Lệ Lệ nhìn thấy Đường Mộc và Tư Nhiên đứng trước cửa, bèn nói lớn: "Tư Nhiên à, Cuối cùng thì em cũng đã đến, Đường Mộc cứ bắt đợi em đến mới được ăn cơm". Câu nói này khiến cả Tư Nhiên và Đường Mộc đều tỏ ra ngại ngùng. Giọng Lệ Lệ lại tiếp tục vọng ra: "Các em mau vào đi, còn đứng thần người ngoài đó làm gì". 

Tư Nhiên bước vào phòng, ánh mắt chạm ngay ánh mắt Ngải Mễ, Ngải Mễ trêu anh: "Em còn tưởng anh sẽ mang cô Trương đến cơ". 

Và thế là Tư Nhiên liền cúi đầu xuống: "Chuyện lần trước thật là ngại quá". 

"Em đùa anh thôi." 

Bọn họ ngồi vào bàn, Đường Mộc lại phải giới thiệu Aaron với Tư Nhiên, lúc Tư Nhiên nghe thấy Đường Mộc nói: "Aaron là bạn thân của Ngải Mễ hồi nhỏ, hai người đã lớn lên cùng nhau", nét mặt thoáng vẻ gì đó hơi là lạ, mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng Đường Mộc vẫn phát hiện ra. Cậu nhìn Aaron một cái, phát hiện Aaron cũng đang nhìn Tư Nhiên, hai người đều phát hiện ra, sau đó bèn nhìn đi chỗ khác. 

Không ngờ Aaron gửi ngay tin nhắn cho Đường Mộc, cậu mở ra xem. 

"Tớ biết cậu đang nghĩ gì rồi." 

Chẳng ra đâu vào đâu cả! Đường Mộc xóa tin nhắn đi, cậu bắt đầu chăm chú ăn cơm, đồng thời liên mồm khen ngợi tay nghề của chị Lệ Lệ tiến bộ rõ rệt. Lệ Lệ không chịu được nữa, bèn nói đùa: "Đường Mộc, em mà còn khen nữa thì Aaron sẽ nghĩ trước đây chị nấu ăn chắc là dở lắm". 

Aaron vội vàng bỏ bát xuống: "Thức ăn chị Lệ Lệ nấu ngon thật mà". 

Đường Mộc ngồi bên la lớn: "Chị Lệ Lệ nói gì vậy, em khen chị thật lòng mà chị còn nói em à!". 

"Ừ, ừ, ừ... cảm ơn em." Lệ Lệ không chống cự được nữa bèn đầu hàng, nói tiếp: "Đường Mộc à em nhìn em xem, có người yêu lâu thế rồi mà vẫn còn như trẻ con, may mà Ngải Mễ là người hiểu biết. Haizz...". 

Nói đến đây Lệ Lệ liền dừng lại, vì chị nhìn thấy nét mặt của mọi người trên bàn ăn đều có vẻ bất thường. Cuối cùng vẫn là Đường Mộc nói: "Chị Lệ Lệ, em và Ngải Mễ chia tay nhau rồi". 

"Gì cơ!" Quả nhiên Lệ Lệ thốt lên ngạc nhiên, đúng như những gì Đường Mộc tưởng tượng. 

"Chị đừng sửng sốt như vậy, em và Ngải Mễ chia tay nhau rồi." Cậu nhắc lại một lần nữa bằng giọng nghiêm túc, quay sang nhìn Tư Nhiên, những người khác đều dừng tay lại, chỉ có Tư Nhiên vẫn gắp thức ăn. 

Vẻ mặt Đường Mộc rất nghiêm túc, nhưng Lệ Lệ vẫn không chịu tin, cô nhìn Ngải Mễ, chỉ mong Ngải Mễ nói: "Mặc kệ cậu ấy, cậu ấy măc bệnh thần kinh đấy", nhưng rõ ràng là Ngải Mễ lại gật đầu. 

"Có chuyện gì vậy?" Lệ Lệ hỏi. Thực sự cô không thể hiểu, Ngải Mễ là cô gái tuyệt vời biết bao, Đường Mộc lại nói là chia tay rồi, đi đâu mới có thể tìm được cô gái như thế này? 

"Vì... vì lớp 12 rồi, bọn em đều muốn tập trung cho học hành." 

Lệ Lệ đưa mắt nhìn xuống, cô cũng cảm thấy mình đang giống câu nói hoàng đế không sốt ruột thái giám lại sốt ruột: "Ừ, chị Lệ Lệ luôn ủng hộ sự lựa chọn của hai em". 

Đường Mộc nói: "Chị Lệ Lệ yên tâm đi, mặc dù bọn em chia tay rồi nhưng vẫn là bạn rất tốt của nhau". 

Tuy nhiên sau đó bữa cơm diễn ra trong bầu không khí rất ngượng ngùng, mọi người chỉ muốn nhanh chóng tiêu diệt hết số thức ăn trong bát mình. Ăn cơm xong, Tư Nhiên là người cáo từ đầu tiên. 

"Anh xin nghỉ để đến đây ăn cơm nên phải về sớm." 

Và thế là mọi người liền tiễn Tư Nhiên ra cổng, anh chào tạm biệt từng người. 

"Tạm biệt Đường Mộc, tạm biệt Aaron, tạm biệt chị, tạm biệt... Ngải Mễ." 

Lệ Lệ và Ngải Mễ thu dọn bát đũa, Đường Mộc và Aaron xem ti vi ở ngoài. 

Lệ Lệ đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn nói với Ngải Mễ: "Ngải Mễ à, các em gọi chị là chị, chị phải cho ra dáng người chị. Đường Mộc là một đứa trẻ con, haizz, chị biết Ngải Mễ phải chịu rất nhiều điều ấm ức. 

"Chị Lệ Lệ." Ngải Mễ gọi tên chị. Lòng tốt của chị Lệ Lệ dành cho Đường Mộc cũng khiến Ngải Mễ rất cảm động, không ngờ tình cảm mà chị dành cho Đường Mộc lại sâu sắc và chu đáo đến vậy. Vì chị Lệ Lệ, cho dù Đường Mộc phạm lỗi gì Ngải Mễ đều có thể tha thứ. Chỉ có điều thực tế lại quá nực cười và tàn nhẫn, Ngải Mễ cũng không nỡ lòng nào kể với chị. 

"Hả?" Lệ Lệ dỏng tai lên, cô muốn nghe xem Ngải Mễ nói thế nào. 

"Tại em không tốt, tự em thấy gia cảnh nhà em và Đường Mộc cách nhau quá xa, em..." 

Và thế là Lệ Lệ đã hiểu, hóa ra là như vậy. Tay cô ngâm trong nước, nếu không cô đã ôm lấy Ngải Mễ và nói với cô rằng, cô thật ngốc biết bao, những điều này, chị Lệ Lệ đều hiểu. 

"Thật sự không thể trách Đường Mộc, nhưng em nghĩ, chắc Đường Mộc sẽ gặp được người tốt hơn." 

"Ngốc quá, ngốc quá." Lệ Lệ chỉ có thể nói như vậy. 

"Sao không trả lời tin nhắn của tớ?" Aaron hỏi Đường Mộc đang tỏ ra bực bội, cậu ngồi trên ghế sofa xem ti vi, đổi sang hết kênh này đến kênh khác, vẫn không thể tĩnh tâm trở lại. 

"Cậu biết hết rồi thì tớ còn có thể nói gì nữa." 


Đường Mộc tắt ti vi đi. 

Aaron ngồi sát vào vô vai Đường Mộc: "Đường Mộc, thực sự phải cảm ơn cậu. Tớ cũng cảm thấy, Tư Nhiên tuyệt hơn Lý Tuấn Ninh rất nhiều lần, nhưng tất cả mọi chuyện vẫn phải để nó diễn ra tự nhiên thôi". 

"Cậu không nhận ra Tư Nhiên rất thích Ngải Mễ à?" Đường Mộc hỏi Aaron bằng giọng rất nghiêm túc. 

Aaron gật đầu, cái này, ai cũng có thể nhận ra chứ nhỉ? 

Đường Mộc nói tiếp: "Lần đầu tiên đưa Ngải Mễ đi cắt tóc, tớ đã phát hiện ra rồi". 

"Nhưng điều quan trọng nhất là, Ngải Mễ có thích hay không?" 

"Ừ, tớ chỉ nghĩ là, hay là để Tư Nhiên đến đóng kịch, không phải Lý Tuấn Ninh đã nói rồi đó sao, nếu như có một người như thế, cậu ta sẽ rút lui." Cuối cùng Đường Mộc đã nói ra suy nghĩ của mình. 

Aaron ghé lại gần hơn, Đường Mộc không biết cậu chuẩn bị làm gì. 

"Đường Mộc, cậu hãy nhìn vào mắt tớ." 

"Ừ." Đường Mộc đã nhìn vào mắt cậu ta rồi, mắt cậu ta đẹp biết bao. 

Kết quả không phải Aaron hôn Đường Mộc như cậu ta tướng, Aaron chỉ nói bằng giọng hết sức nghiêm túc: "Đường Mộc, tớ biết là cậu cũng tốt với Ngải Mễ, nhưng chúng ta đã đóng quá nhiều vở kịch, chúng ta không thể đóng tiếp nữa. Nếu Ngải Mễ thích Tư Nhiên, tớ sẽ giơ cả hai tay tán thành, nhưng tớ không muốn Ngải Mễ bị tổn thương lần nữa, tớ thực sự không muốn nữa". 

Đến khi chúng về đến nhà đã rất muộn nhưng Lý Tuấn Ninh lại không có nhà. Khi chúng tắm gội xong xuôi, Lý Tuấn Ninh mới về, vẻ mặt rất hào hứng: "Aaron, có tin vui đây". Lâu lắm rồi không thấy cậu ta vui như thế. 

"Gì vậy?" 

"Tối nay tớ vừa đi họp, cuối cùng đã xin được trường rồi, trước khi tốt nghiệp, trường sẽ tổ chức một giải thi đấu bóng đá." 

"Thật hả!" Aaron thốt ra rất thật lòng, đúng là, cậu và bóng đá đã xa nhau rất lâu rất lâu rồi. 

"Tớ cảm thấy hai lớp bọn mình là ứng cử viên chức vô địch đấy." Lý Tuấn Ninh phân tích, đây là sự khẳng định của cậu ta đối với năng lực của Aaron. Ngải Mễ trên gác cũng nghe thấy tin này, cô rất hào hứng, chạy thẳng xuống dưới. Vừa chạy vừa hỏi: "Thật hả, có thật là thế không?". 

Lý Tuấn Ninh bèn hắng giọng, nói rất ta đây: "Vì lần trước Ngải Mễ nói muốn xem thi đấu bóng đá chính thức, vì thế tớ đã xin thầy hiệu trưởng." 

Câu ta nói như vậy, Đường Mộc đứng bên canh lén làm động tác "ọe" với Aaron. 

Ngải Mễ liền cảm ơn Lý Tuấn Ninh, Lý Tuấn Ninh vội vàng xua tay: "Cậu đừng cảm ơn tớ, bọn mình là gì của nhau nhỉ. Ha ha". 

Đường Mộc không kìm nổi bèn xen vào: "Lớp 12 rồi mà hiệu trưởng lại đồng ý chuyện này". 

"Vì tớ nói với thầy rằng, sau cuộc thi bóng đá có thể bỏ hết các giờ thể dục. Tớ là hội trưởng hội thể thao trường mình mà." 

Bọn họ ngồi ở phòng khách nói chuyện một lát sau đó ai về phòng người nấy. Lúc về phòng, Đường Mộc ra hiệu với Ngải Mễ, nếu Lý Tuấn Ninh quấy rối cô thì phòng cậu lúc nào cũng chào đón cô đến ngủ. 

Dạo này Aaron thường đứng trước cửa sổ ngắm bầu trời, hôm nay cũng không ngoại lệ. 

"Cậu cứ giả vờ tư lự đi." Đường Mộc châm chọc. 

"Tớ không giả vờ... Tớ đang nghĩ một chuyện." 

"Chuyện gì vậy? Nói với tớ được không?" 

Aaron lắc đầu, cậu bắt chước lời thoại trong phim nói: "Biết càng ít, càng an toàn, cậu ngủ trước đi, tớ sang nói chuyện với Lý Tuấn Ninh". 

Đường Mộc liền tỏ ra không vui: "Đi đi, đi đi, tốt nhât là cậu ngủ luôn ở đó". 

"Thần kinh!" 

Aaron sang gõ cửa phòng Lý Tuấn Ninh cậu ta liền ra mở cửa ngay. 

"Tớ còn sợ làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cậu." Aaron nói. 

"Đâu có, đâu có, tớ đang đợi cậu sang mà." Lý Tuấn Ninh làm động tác "mời", để Aaron vào phòng. Mặc dù phòng Lý Tuấn Ninh chỉ được ngăn cách với phòng Đường Mộc bằng một bức tường nhưng cách bài trí bên trong lại khác hoàn toàn, phòng Đường Mộc thực sự không giống với phòng của con trai, còn phòng Lý Tuấn Ninh lại quá giống phòng con trai. Chính vì thế Aaron cũng không nề hà gi mà ngồi ngay lên giường Lý Tuấn Ninh. 

"Sang tìm tớ có chuyện gì vậy?" Lý Tuấn Ninh ngồi xuống cạnh Aaron. 

Aaron không trả lời cậu ngay: "Thế cậu đợi tớ sang đây làm gì vậy?". 

"Ha ha, tớ cũng đoán, nhưng không chắc là cậu sẽ sang thật, nếu không tớ đã thành Gia Cát Lượng rồi." 

"Thế thì tớ nói luôn nhé, vừa nãy cậu nói đến chuyện thi đấu bóng đá, tớ liền nghĩ, hay là bọn mình lại thi với nhau." 

Lý Tuấn Ninh bị Aaron nói trúng những điều cậu đang nghĩ, bèn bật cười: "Ha ha, cậu nói tiếp đi, thi với nhau, rồi sao nữa?". 

"Cậu biết là tớ muốn nói gì." 

"Tớ vẫn muốn cậu tự mình nói ra." 

"Được, nếu lớp bọn tớ thắng cuộc thì mời cậu chuyển đi chỗ khác, từ nay không được quấy rối Ngải Mễ nữa. Nếu như lớp các cậu thắng thì từ nay trở đi tớ sẽ không can thiệp vào chuyện của cậu và Ngải Mễ nữa." Aaron nói liền một hơi. 

Lý Tuấn Ninh lắc đầu liên tục: "Cái này bất công quá!". 

"Nhưng tớ không thể nói, nếu như lớp các cậu thắng thì tớ sẽ gả Ngải Mễ cho cậu đúng không? Nếu cậu yêu Ngải Mễ thật thì cậu cần phải biết rằng, cô ấy là con người, không phải là đồ vật." 

"Tớ biết, tớ biết, thế này nhé, nếu lớp tớ thắng thì cậu nhất định phải dốc lòng giúp tớ theo đuổi Ngải Mễ, có được không?" 

Aaron nghĩ một lát, sau đó cậu đưa tay ra, vỗ vào mu bàn tay Lý Tuấn Ninh: "Được, tớ đồng ý". 

Lý Tuấn Ninh lấy bàn tay kia vỗ lên mu bàn tay của Aaron: "Aaron à, lần này cậu phải cố gắng lên, nếu không sau này có khi phải gọi tớ là em rể đấy". 

"Việc này thì cậu yên tâm, tớ sẽ cố gắng." 

Ngày hôm sau Aaron lấy được thể lệ thi đấu, cậu cũng không xem kỹ, những quy định về thi đấu bóng đá cậu đã thuộc làu từ lâu. Chỉ có Đường Mộc là cảm thấy mới mẻ, mang ra nghiên cứu một hồi, lúc hết giờ lại chạy đến hỏi Aaron. 

"Aaron này, ở đây nói, mỗi lớp có thể mời một cầu thủ ngoài, cầu thủ ngoài là gì? Có phải là nói người hoàn toàn không hiểu về bóng đá như tớ là cầu thủ ngoài hay không?" 

Aaron giở thê lệ thi đấu ra xem, bên trong ghi rất rõ ràng, mỗi lớp có thể có một cầu thủ ngoài, cầu thủ ngoài không hạn chế là học sinh trong trường. 

Cậu vội vàng chạy sang hỏi Lý Tuấn Ninh, dứ thể lệ thi đấu trước mũi Lý Tuấn Ninh, hằm hằm: "Cái này có nghĩa là gì?". 

"Hả?" Lý Tuấn Ninh giả vờ ngờ nghệch. 

"Vì muốn giành chức vô địch mà cậu không từ thủ đoạn thế này ư?" 

Aaron đã nói rõ vấn đề, Lý Tuấn Ninh cũng cảm thấy không cần thiết phải giả vờ nữa, cậu ta lại đưa tay sờ gáy mình: "Aaron à, đâu phải chỉ mỗi lớp tớ được nhờ cầu thủ ngoài đâu, lớp các cậu cũng có thể làm mà, tất cả các lớp đều có thể. Tớ cảm thấy đây là một chuyện rất công bằng". 

"Bọn họ ai chẳng biết cậu quen rất nhiều người thi đấu ở các câu lạc bộ." 

"Quen biết nhiều, không phải cũng là một sức mạnh đó sao? Nếu thực sự cậu cảm thấy rất ấm ức thì cậu có thể rút lui mà." Lý Tuấn Ninh nói một cách vô liêm sỉ. 

Aaron hằm hằm chạy về lớp, Đường Mộc đến hỏi cậu, cậu nói sơ qua tình hình, Đường Mộc nghiêng đầu nghĩ một lát nói: "Bọn mình có thể ra chợ việc làm để tìm mà!". 

Câu này khiến Aaron phải bật cười, cậu đang định nói cho Đường Mộc nghe lời giao kèo giữa mình và Lý Tuấn Ninh, nhưng ngẫm nghĩ lại thấy làm như thế cũng chỉ gây rắc rối cho Đường Mộc, thế thì một mình tự chịu vậy. 

Tiếp sau đó Lý Tuấn Ninh đã thông báo việc chia bảng, lớp của cậu ta và lớp của Aaron nằm ở hai bảng, cũng có nghĩa là, cậu ta chuẩn bị gặp Aaron ở trận chung kết. Để Aaron thua ở bước cuối cùng, đây có lẽ là mưu kế của Lý Tuấn Ninh. 

Có thể nhiều năm sau, chúng ngoái đầu nhìn lại, tự mình cũng cảm thấy rất kỳ quặc, họ đấu đá nhau vì một trận thi đấu bóng đá của trường, chúng lại có thể móc nối tình yêu với bóng đá. 

Tuổi trẻ thật là tuyệt, tình yêu thật là tuyệt, tình yêu của tuổi trẻ, bao giờ cũng như nhảy vào biển lửa chứ không theo một trật tự nào cả. 

Trận đấu bảng đã diễn ra yên ả, dựa vào tài năng của Aaron, lớp cậu thắng cả ba trận, lọt vào vòng trong từ rất sớm. Mặt khác, Lý Tuấn Ninh cũng đã lặp lại câu chuyện thần kỳ của Aaron. Thậm chí hai đứa còn theo sát nhau trong bảng cầu thủ ghi nhiều bàn thắng nhất, không thua kém gì nhiều. Aaron đã đi xem trận đấu của lớp Lý Tuấn Ninh, muốn xem xem rốt cục cậu ta mời cầu thủ ngoài nào vào, nhưng xem ra Lý Tuấn Ninh vẫn giấu kín, trên sân không thấy xuất hiện gương mặt của cầu thủ ngoài, chắc là trong trận chung kết, cậu ta mới sử dụng như một kỳ binh. 

Đường Mộc và Ngải Mễ là những cổ động viên trung thành nhất của Aaron trên sân, Ngải Mễ cũng không biết lời giao kèo giữa Aaron và Lý Tuấn Ninh, nếu chuyện này bị cô biết được, chắc là cô sẽ nổi trận lôi đình. Vì bảo vệ Ngải Mễ mà Aaron đã đi rất nhiều đường vòng, thực sự cậu không được phép thua. 

Từ trước đến nay Đường Mộc chưa bao giờ chăm chú xem bóng đá như vậy, khi diễn ra trận đấu cuối cùng của vòng bảng, sau khi Aaron đá bóng vào lưới, đột nhiên cậu nói với Ngải Mễ: "Tớ phát hiện ra lúc đá bóng là lúc Aaron vui nhất". 

"Vớ vẩn. Giống như lúc cậu trang điểm, là lúc cậu hạnh phúc nhất chứ gì?" 

Ngải Mễ nói trúng tim đen Đường Mộc, cậu liền cuống lên: "Ê! Tớ đâu có trang điểm? Tớ đã nói với cậu hàng trăm hàng nghìn lần rồi, đó là tớ chăm sóc da chứ không phải trang điểm!". 

"Đúng rồi, Đường Mộc, cậu còn nhớ lần trước Aaron thi đấu với Lý Tuấn Ninh, lời giao kèo đó của bọn mình..." 

"Quên rồi, quên rồi." Đường Mộc hơi mềm lòng, tạ ơn trời đất, cuối cùng Ngải Mễ đã nhớ ra chuyện này. 


Đọc tiếp: Sorry sorry - Phần 9

Tieu thuyet tinh yeu Sorry sorry
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com