Nước...
Tất cả chung quanh đều là nước...
Tôi cảm giác thân thể của chính mình như trôi bồng bềnh ở trong nước biển, tôi nghĩ muốn giãy dụa, nhưng lại sử dụng không hơn một nửa sức lực, không biết qua bao lâu, khi tôi cảm giác sắp không thở nổi nữa, thì một luồng hơi ấm truyền vào trong cổ họng tôi, sau đó, tôi cảm giác thân thể của chính mình hơi ấm áp một chút.
Tôi chớp chớp mở mắt ra, đập vào truớc mắt là hình ảnh rất mơ hồ, tôi mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng màu vàng di chuyển quanh người tôi, bóng dáng màu vàng kia biến biến, cuối cùng biến thành một người đàn ông.
Trước mắt tôi mơ hồ nên không thấy rõ diện mạo của anh ta, chỉ có thể thấy đựơc là anh ta có làn da trắng nõn, tóc đen thui, tôi muốn mở miệng nói chuyện, kết quả miệng vừa hé ra liền uống luôn mấy ngụm nước biển, nhất thời, truớc mắt tôi lại tối đen.
Không biết qua bao lâu thì tôi từ từ tỉnh lại.
Một đường ánh sáng màu vàng chiếu vào trong mắt tôi, tôi có chút thích ứng nhưng lúc đầu có hơi nhắm mắt lại, phải qua một lúc lâu tôi mới chậm rãi mở to mắt ra.
Tôi ngủ trên một chiếc giuờng rất nhỏ, ra giường màu trắng, nhưng có vẻ đã đựơc dùng rất nhiều năm rồi, trên đó đã có vài lỗ thủng, hơn nữa ra giường màu trắng này đã có chút ngả màu.
Giường đựơc làm bằng gỗ, ván giường rất cứng, sau đó tôi tiếp tục nhìn cách bài trí xung quanh.
So sánh với ngôi nhà xa hoa của tôi thì căn phòng này còn nhỏ hơn cả toilet nhà tôi nữa. Căn phòng khoảng hai mười mét vuông, trừ cái giường tôi đang nằm ra thì còn có một cái bàn cũ kỹ, và một tủ gỗ, còn lại trống trơn, không có thứ gì khác nữa.
"Dát chi" một tiếng, cửa gỗ bị mở ra, bước vào là một cụ bà lớn tuổi, cụ bà có khuôn mặt to lớn, nếp nhăn đã che kín hết mặt, trên mặt bà lộ vẻ tươi cười, nhìn rất hiền lành phúc hậu.
"Cháu gái đã tỉnh" Bà cụ cất giọng nói buồn bã.
"Ách..." Vốn là tôi muốn nói, kết quả vừa há miệng thì phát hiện cổ họng tôi đau rát, khó chịu như bị dao cứa, vì thế chỉ có phát ra cái âm điệu trên.
Bà cụ đến bên giường, ngồi xuống nói với tôi "Cháu hôn mê đã nửa tháng rồi, thật sự là doạ chết người ta, lúc cháu lâm vào hôn mê, bà thật sự muốn tìm người đưa cháu đi xa chữa trị"
Có lẽ người lớn tuổi yêu lải nhải, bà cụ này cũng không chờ tôi đáp lại đã nói tiếp "Cháu thật là lương thiện, thời buổi này đi tìm một cô gái tốt như cháu thật sự là đốt đèn lồng tìm khắp nơi cũng không thấy"
Ánh mắt tôi đảo đảo, nghĩ rằng, sao bà cụ này lại biết mình cứu người ?
Tôi lập tức nhớ đến Vưu Vụ, không biết Vưu Vụ có xảy ra chuyện gì không, mà chắc là an toàn rồi, dù sao tôi cũng đựơc người cứu lên đây rồi.
"Bà nội, cô ấy đã tỉnh chưa ?" Ngoài phòng vang lên một tiếng nói ôn nhu, giọng nói rất quen thuộc.
"A, tiểu Vụ, cháu đã đi học về rồi à"
Quả nhiên đi vào trong phòng chính là Vưu Vụ. Vưu Vụ mặc áo quần giản dị, tóc hai bên đan tết lại như dây roi, màu da trắng hồng, nhìn rất thanh thuần đáng yêu.
Vưu Vụ chớp chớp ánh mắt đáng yêu, đi đến bên người tôi nói "Cô đã tỉnh, thật tốt, rốt cuộc thì cô đã tỉnh"
Tôi vô cùng kích động, khi tôi chìm xuống biển, là em gái này đã cứu tôi sao ?
Vưu Vụ thấy tôi không nói lời nào thì sốt ruột hỏi "Tại sao cô lại không nói lời nào, cô có chỗ nào thấy không thoải mái sao ?"
Tôi lắc lắc đầu, lấy tay chỉ vào yết hầu, nháy mắt Vưu Vụ đã hiểu đựơc.
"Cảm ơn cô đã cứu tôi, đây là nhà của tôi, cách thành phố X khá xa, nơi này là thành phố L, thị trấn XM, là vùng nông thôn nhỏ hẻo lánh..." Sau đó Vưu Vụ cứ ở bên cạnh tôi, chậm rãi nói cho tôi biết chuyện của vùng nông thôn nhỏ này.
Sau khi được Vưu Vụ giới thiệu, tôi đã biết đây là chỗ nào.
Đây là một vùng núi hơn là nông thôn, xung quanh rất nhiều ngọn núi lớn, trên núi có rất nhiều động vật hoang dã. Thôn này gọi là thôn XL, đây là thị trấn XM.
Thị trấn này tương đối nghèo, từ thị xã đến thị trấn, cần đi qua một cái đỉnh núi, đi vài canh giờ đường bộ mới có thể đi ra ngoài.
Vưu Vụ nói: "Cô vận khí thật tốt, được một anh chàng cứu". Tôi thấy rõ ràng, Vưu Vụ tại thời điểm nhắc tới anh chàng kia, ánh mắt thoạt nhìn càng thêm ôn nhu, môi hơi hơi nhếch lên, giống như có chuyện gì vui vẻ.
Ánh mắt tôi nhìn qua, rất muốn hỏi cô ấy, cô đang cao hứng cái gì ?
Vưu Vụ là một cô gái thông minh, cô ấy có lẽ nhìn thấy trong mắt tôi có nghi hoặc, nói: "Cô biết không, cái anh chàng cứu cô, là người đẹp trai nhất mà tôi từng thấy, đẹp hơn cả anh trai của tôi nữa."
Tôi hiểu biết gật gật đầu, cô ấy đang yêu. .
Vưu Vụ còn chưa cao hứng được bao lâu, lại bắt đầu sầu mi kêu lên: "Ai, tôi còn chưa hỏi được anh ta tên là gì, thật là kỳ quái, anh ta sau khi đem cô cứu lên, lại trực tiếp nhảy tiếp xuống biển". Nói xong, Vưu Vụ liền nhíu mày.
Trong lòng tôi a lên một tiếng, cũng hiểu được kỳ quái, làm sao lại có thể có người hướng biển nhảy xuống ?
Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện hai cái đáp án:
Đáp án thứ nhất: Anh ta vốn sống ở trong nước !
Đáp án thứ hai: Anh ta nhảy xuống cứu những người khác !
Đáp án thứ nhất là không có khả năng, ta tin tưởng thế giới này nhất định không xuất hiện cái gì mỹ nam ngư, hoặc là Long Vương, Long Thái tử đi.
Đáp án thứ hai, ừ, mới có thể, hiện tại người xấu tuy rằng nhiều, nhưng người tốt cũng không thiếu.
Vưu Vụ đột nhiên ngẩn người, a một tiếng, nói: "Không được rồi, tôi phải đi học, nếu đến muộn, anh trai tôi không mắng chết tôi mới là lạ"
Tôi có chút tò mò, anh trai của cô ấy như thế nào, mà có việc gì cô ấy đều đem anh trai đặt lên đầu tiên.
Sau khi Vưu Vụ đi rồi, bà nội bận rộn công việc, tôi nâng nâng cánh tay, phát hiện chính mình một chút khí lực cũng không có, vì thế tôi bỏ cuộc, không muốn ngủ vả lại ngủ không được, lại không có người nói chuyện phiếm giải buồn với tôi, tôi chỉ có thể trừng mắt nhìn trần nhà, kết quả của việc nhìn chằm chằm, tôi rốt cục ngủ thiếp đi......
Trong mơ, tôi lại mơ thấy cái bóng màu vàng kia, trong bóng tối mơ hồ, tôi chỉ có thể cảm giác được nó có màu vàng , sau đó cái bóng dáng ở bên cạnh tôi bắt đầu lần lượt biến dần, biến dần, liền biến thành một con rồng vàng nhỏ, sau đó lại biến tiếp, rồng vàng nhỏ lại biến thành một người đàn ông.
Đột nhiên trước mắt tôi trở nên mơ hồ, không thấy rõ hình dáng của người đàn ông đó, chỉ cảm thấy đến anh ta càng ngày càng tới gần tôi, sau đó nổi giận với tôi, tôi liền bất tỉnh nhân sự ......
"Này này, dậy đi" đột nhiên một giọng nói đàn ông vang lên, tôi đang nằm mơ, lại bị anh ta đánh thức, khó tránh khỏi sẽ có chút mất hứng.
Kết quả tôi vừa mở mắt, liền phát hiện một anh chàng đẹp trai đang giận dữ nhìn tôi, như thể tôi đoạt mất bảo bối của anh ta.
Anh chàng này quả thực có thể dùng phong hoa tuyệt đại để mô tả, cực kỳ hoàn mỹ để hình dung.
Nhìn khuôn mặt của anh ta, không mất đi sự nam tính, cũng không mất đi vẻ mềm mại đáng yêu, chính là ái nam ái nữ trong truyền thuyết, nhìn vào đôi mắt kia, quả thực chính là phong tình vạn chủng, nhìn xem sống mũi cao, đôi môi khêu gợi......
Trong lòng tôi đánh rầm một cái, nhịp tim có khả năng đập quá nhanh, tôi còn chưa kịp hoàn hồn, đã bị thái độ của anh ta kéo về.
Anh ta nhăn mặt trừng mắt nói: "Cô là ai? Cô làm sao lại ngủ trên giường của tôi? Cút ra ngoài cho tôi!"
Đầu tôi nhất thời choáng váng, hừ, đẹp trai thì giỏi sao? Đẹp trai thì có thể làm loạn mắng chửi người khác sao? Một người đàn ông như vậy là không có phong độ đâu?
Vì vậy, tôi cũng hét lên: "Mẹ nó, anh không thấy tôi đang bệnh sao? Anh thế nào lại như vậy? Lại quát một người đang ốm?"