Đọc truyện

Ông xã ăn dấm chua - phần 9


Khi đến không gió mưa, khi đi lại giàn giụa.

Sự sợ hãi đã tích tụ đến một mức độ cao nhất, muốn đối mặt cũng thật khó khăn, Thương Hải Tình liều lĩnh chạy giữa trời mưa, hận không thể làm cho thời gian lập tức đảo ngược, trở về những tháng ngày không có Hàn Quang Lỗi.

"Hải Tình, em bình tĩnh một chút!" Thương Hải Vi, Thương Hải Nhược chạy theo cô.

"Không cần lo cho em, để cho em một mình suy nghĩ, không cần lo cho em...."

Khoảnh khắc xoay người, một chiếc xe máy từ đâu phóng tới, làm cho mỗi người đều kinh hãi!



Trở tay không kịp, Thương Hải Tình cả người mất đi trọng tâm té trên mặt đất.

Chiếc xe phía trước ngừng lại, Hàn Quang Lỗi đang điều khiển xe hơi lúc này chứng kiến hết tất cả, trong tâm nhất thời thắt lại, đau đớn cùng cực.

"Hải Tình " Điên cuồng hét lên.

Anh trừng lớn hai mắt, ánh nhìn tối tăm làm cho người ta sợ hãi, sắc mặt anh trắng bệch, cả người phát ra hàn khí lạnh thấu xương như thể vừa bước ra từ địa ngục lạnh lẽo.

Mở cửa xe, nhanh chóng chạy qua đường cái, vài bước chân đã chạy đến bên người Thương Hải Tình, anh ôm lấy thân hình mảnh mai của cô,"Hải Tình! Hải Tình, đừng làm anh sợ, van xin em đừng làm anh sợ!"

Cả người đau đớn cô miễn cưỡng mở to mắt,"Quang Lỗi..." Nước mắt khẽ tuôn trào như suối khi nhìn thấy anh.

"Đừng sợ, không có việc gì, anh đưa em đến bệnh viện, đừng sợ!" Anh ôm lấy cô, một giây cũng không dám trì hoãn chạy nhanh đến chiếc xe, sau đó nhanh chóng chạy tới bệnh viện.

Trải qua liên tiếp kiểm tra, xác nhận chỉ là bị thương ngoài da, tảng đá trong lòng mỗi người nhất thời được dỡ xuống.

Thương Hải Tình tay chân đều có băng gạc, trán bởi vì va chạm mà phải khâu mấy mũi, cô im lặng ngồi ở trên ghế ở phòng cấp cứu, hai bên là cha mẹ.

"Đứa nhỏ này, con như thế nào lại sơ ý như vậy? Hù chết mẹ." Thương mẫu khuôn mặt đầy u sầu, một bên lẩm bẩm nhẹ, một bên dùng áo khoác bó chặt lấy cô lúc này cả người ướt đẫm.

"Mẹ, thực xin lỗi, con không sao..." Cô có chút suy yếu nói.

Hàn Quang Lỗi sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Thương Hải Vi và Thương Hải Nhược, nhanh chóng đi về phía cô.

Thân hình ngồi xổm xuống, anh khẽ nâng mặt của cô lên, ánh mắt cùng cô nhìn thẳng,"Không có việc gì, thầy thuốc nói có thể trở về."

"Thực xin lỗi..." Bởi vì cô, Quang Lỗi cũng bị mưa làm ướt sũng.

"Đứa ngốc!" Anh hôn nhẹ lên trán cô, tình cảm trìu mến không có ngôn từ nào có thể diễn đạt.

"Hải Tình, thật sự không cần về nhà ở một đêm?" Thương mẫu không ngừng thuyết phục.

"Mẹ, không cần, con thật sự không có việc gì, người đừng lo lắng."

"Con sẽ chiếu cố Hải Tình, mọi người đừng lo lắng, ngày mai con sẽ xin phép ở nhà chăm sóc cô ấy, có chuyện gì con sẽ gọi điện thoại cho mọi người."

"Quang Lỗi..." Cô bất đắc dĩ nhìn anh, cô không muốn liên lụy anh, một chút cũng không hy vọng anh không chừng mực làm hư cô.

"Vậy được rồi, các con nên về đi, hai đứa cẩn thận đừng để bị cảm." Thương phụ dặn dò.

Trong xe, Hàn Quang Lỗi điều chỉnh lại độ ấm trong xe, một bên Thương Hải Tình thủy chung cúi đầu, mặt không chút thay đổi.

Theo lời của hai chị, anh mơ hồ nắm bắt được chút tình huống, về phần vì sao Hải Tình lại đột nhiên không khống chế được, ai cũng không rõ ràng.

"Nghỉ ngơi một chút, chúng ta lập tức về nhà."

"Ân." Cô không có dũng khí nhìn anh, đơn giản đem hai mắt gắt gao nhắm lại.

Nhưng là, nhắm mắt lại có năng lực như thế nào? Trong bóng đêm, làm cho người ta cảm nhận được sự sợ hãi càng rõ ràng hơn.

Bộ dáng nhăn mày thống khổ của cô làm cho Hàn Quang Lỗi ở bên cạnh cảm thấy đau lòng.

Về nhà, cô không chịu nhận sự giúp đỡ của anh, cố ý tự mình đảm nhiệm, Hàn Quang Lỗi không muốn khiến cho cảm xúc của cô xấu hơn, đành phải bất đắc dĩ thuận theo.

Sau khi tắm, thay quần áo khô, anh giúp cô gọi điện đến công ty áo cưới, nhờ Lực Tử Quyên ngày mai làm giúp hải Tình, mới vừa gác máy, Thương Hải Tình vừa lúc đẩy cửa ra, từ phòng tắm đi ra.

Anh tiến lên ôm lấy cô, đem cô đặt lên giường, trên người cả hai đều có hương thơm của xà phòng.

"Anh vì sao lại ở nơi đó?" Cô nghi hoặc hỏi.

"Anh đưa ba mẹ đi thăm viếng một người bạn kinh doanh về rượu, lần trước hắn giúp ba mua được mấy bình rượu tốt, ba muốn mời hắn ăn bữa cơm."

"Anh thường đến nhà em?"

"Ngày nghỉ vừa rồi có đi nhờ mẹ một việc, có đôi khi em vội vàng đi làm, mẹ lại gọi điện thoại bảo anh qua ăn cơm. Như thế nào, em không thích anh đi sao?" Anh thực cố gắng lấy lòng người nhà cô.

Cô chau mày lại,"Anh không cần đối bọn họ tốt như vậy, em đến giờ cũng không có quan tâm ba mẹ anh."

"Đó là bởi vì công việc em bận rộn, mọi người đều có thể thông cảm."

Anh tốt, làm cho trong lòng cô tràn ngập áp lực trầm trọng, anh tốt, cũng làm cho dũng khí của cô sắp muốn cạn kiệt rồi.

"Ngày mai anh đừng xin phép, em có thể ở nhà một mình."

Kỳ thật, cô càng muốn nói là — đừng có đối tốt với người nhà của em nữa, cũng không cần lại rất tốt với em, điều đó sẽ chỉ làm em càng thống hận chính mình, trách cứ chính mình yêu thương anh...

Nhìn thẳng mắt cô,"Hải Tình, nhìn anh, anh muốn em nhìn thẳng anh." Anh thúc giục.

Cô bối rối nâng mắt nhìn anh một cái, vừa muốn cúi đầu, anh lập tức ngăn trở cô, làm cho ánh mắt của cô chật vật không thể không nhìn anh.

"Phát sinh chuyện gì ? Chị hai nói cho anh biết, em đột nhiên không khống chế được cảm xúc chạy đi, ai ngăn cũng không được, làm sao vậy? Nói cho anh biết được không?" Thanh âm của anh khàn khàn lộ rõ sự bất an.

"Không có, các chị hiểu lầm, em tốt lắm, em không có chuyện gì." Cô không ngừng qua loa tắc trách.

Cô không muốn nói cho anh, cô rõ ràng xem anh là người ngoài. Nhận thức này, làm cho tim Hàn Quang Lỗi thắt lại, đau đớn.

"Em... Chán ghét anh sao?"

Cô kinh ngạc khẽ nhếch miệng, không được lắc đầu, làm sao có thể, cô làm sao có thể chán ghét anh?

Từng đêm khuya, khi cô mệt mỏi về nhà, nhìn thấy anh nằm trên chiếc giường đôi, nhìn thấy anh lúc ngủ không còn sự phòng bị hiền lành như đứa nhỏ, lòng của cô luôn cảm thấy hạnh phúc.

Thì ra, đây là vợ chồng, mà người đàn ông này chính là người chồng mà cuộc đời này cô dành trọn tình cảm chân thành, cô không biết có bao nhiêu niềm quý trọng, yêu mến anh khó mà nói thành lời.

Cô yêu anh, tình cảm cô dành cho anh ngày càng tăng, không thể kìm chế được cảm xúc, ngay cả cô cũng không biết là từ khi nào thì bắt đầu, ngày hôm qua? Hôm kia? Ba ngày trước? Tuần trăng mật? Lần đầu tiên khi phát sinh quan hệ thân mật? Hôm đó kết hôn? Hoặc là sớm hơn, lần đầu tiên khi hôn, lần đầu tiên khi gặp mặt, cô đã bị anh hấp dẫn.

Nhưng là, cô không thể yêu anh, trên hiệp ước giấy trắng mực đen rành mạch, ai cũng không được yêu thương ai (haizz, cái hiệp ước đó bị anh sửa lại tùm lum nhìn không ra nữa rồi chị ơi, hehe), một tháng là duyên phận của bọn họ, nếu cô cố tình vượt qua chừng mực, bước qua phân tuyến này...

"Bộ dạng này của em làm sao anh có thể yên tâm?! Không cần như vậy được không? Vài ngày nữa anh phải đến Âu Châu công tác, ít nhất ở nơi đó một tuần, em cái gì cũng không nguyện ý nói với anh, anh như thế nào có thể yên tâm?" Hàn Quang Lỗi thống khổ nhìn cô nói.

Gì, anh muốn đi công tác? Hơn nữa là đi đến một tuần...

Như vậy, thời điểm chờ anh trở về, kỳ hạn một tháng sớm đã chấm dứt, bọn họ ngay cả cơ hội nói lời tái kiến (gặp lại) cũng không có sao?

Lòng của cô thất vọng như sóng triều bao phủ...

Cũng tốt, cứ như vậy chấm dứt, còn hơn khi đối mặt lại xấu hổ, cô sẽ tranh thủ trong khoảng thời gian anh đi công tác, đem chính mình vĩnh viễn rời xa anh, cứ như vậy có khi lại tốt hơn."

"Em mệt rồi, ngủ ngon."

Cô nghiêng người nằm xuống, nước mắt, từ hốc mắt chảy ra thấm ướt cả chiếc gối.

Xiết chặt nắm tay, lại vô lực buông ra, Hàn Quang Lỗi phát hiện chính mình không hiểu cô, không hiểu cô vì sao kháng cự sự quan tâm của anh, chẳng lẽ bọn họ không phải là vợ chồng sao? Trải qua mấy ngày này ở chung, anh đối với cô mà nói, là không có ý nghĩa sao?

Anh vô lực nằm ở bên người cô, trong lòng thất bại khó có thể nói ra lời.

Tất cả đều thay đổi, kế hoạch ban đầu đều vì những câu nói, những hạnh phúc anh cảm nhận được lúc bên cạnh cô, cả khi đấu khẩu cùng cô đã làm thay đổi hết, cuộc sống của anh đã không thể không có cô!

Anh vươn tay, ngăn cản không được chính mình ôm lấy cô, gắt gao đem cô ôm vào trong ngực.

Một kế hoạch lớn mật, lặng lẽ ở trong lòng anh hình thành...


Trương Tiểu Phàm sắp kết hôn vào tháng sau, vì muốn chuẩn bị một hôn lễ hoàn hảo mà cô mơ ước, cô một mình đi đến công ty áo cưới Moonriver, tìm tới Thương Hải Tình, nhờ cô ấy làm ra một bộ váy cưới có một không hai, làm cho cô xinh đẹp rạng ngời gả cho người đàn ông cô yêu thương nhất.

Diện mạo ngọt ngào, tất cả làm cho người ta nghĩ lầm cô như bông hoa bé nhỏ cần được che chở bảo vệ, kỳ thật, trong thâm tâm cô lại là một cô gái ngốc nhưng cứng rắn, lớn mật.

Không có vị hôn phu đi cùng, cô luôn một mình lui tới công ty áo cưới, trải qua chọn mẫu, xem bản thảo, thử mặc phôi y (y phục chưa hoàn thiện), hôm nay đến mặc thử lễ phục, cũng vẫn là một người.

Thương Hải Tình lưu loát giúp cô mặc lễ phục mới tinh, cẩn thận ôm khít từng đường cong hoàn mỹ.

Ngày mai Hàn Quang Lỗi sẽ đi công tác, đêm nay sẽ là lần cuối cùng hai người ở chung, mặc dù tâm tình thực loạn, Thương Hải Tình vẫn là lấy lại tinh thần công tác.

Bản thân cô không thể đạt đến hạnh phúc, nhưng cô vẫn mong muốn làm người khác hạnh phúc.

"Hải Tình, bên ngoài lối vào có tấm hình quảng cáo, người trong ảnh là cô và chồng của cô sao?" Trương Tiểu Phàm đột nhiên dường như nghĩ đến hỏi.

"Đúng vậy." Bất quá sắp là chồng trước, Thương Hải Tình ở trong lòng nghĩ.

Trong lòng một tiếng thở dài, vội vàng gạt bỏ suy nghĩ tiêu cực này, chuyên tâm lo lắng phần thắt lưng có nên buộc chặt chút nữa hay không, làm cho đường cong càng thêm hiện rõ.

"Hai người quen nhau như thế nào ?" Đứng trước tấm gương, Trương Tiểu Phàm đứng thẳng, trong mắt lộ vẻ tò mò.

"Chúng ta nha..." Cô tạm ngừng tay, nghiêng đầu nghĩ nghĩ,"Coi mắt. Có phải hay không nghe qua một chút cũng không lãng mạn?" Ánh mắt cô đột nhiên tối sầm, lại vẫn là miễn cưỡng nhẹ giọng cười cười,"Cũng không phải là mỗi người đều có thể ở trong xe điện ngầm New York, gặp được chân mệnh thiên tử nha!"

Tình yêu của Trương Tiểu Phàm, là câu chuyện tương đối kỳ lạ trong Moonriver này. Nghĩ đến mất đi cô gái sở hữu, lúc chuẩn bị rời khỏi New York lại gặp được người chồng tốt, tình yêu không có thiên lôi câu địa hỏa, bởi vì lúc ấy trong mắt người chồng tốt này căn bản không có cô, làm cho tình yêu của cô chưa kịp bày tỏ đã chết non.

Đổi làm là người khác có lẽ đã sớm ảm đạm rời đi, nhưng Tiểu Phàm lại dùng trực giác ngu đần của mình nhận thức, cố gắng vì chính mình tranh thủ tìm cơ hội bày tỏ, không tiếc lần lượt vượt biển xuất ngoại.

Mối tình ngàn dặm này thật rất vất vả, bất quá cô gái ngốc Trương Tiểu Phàm này càng bị áp chế lại càng hăng, cô dũng cảm vượt qua ngàn dặm, sau khi những mất mát lần lượt được trả giá, ưu điểm của cô, rốt cục cũng được người đàn ông cô yêu thương cảm nhận được.

Vài ngày nữa, cô sẽ mang theo lễ phục này, một mình bay đến New York, gả cho người đàn ông cô yêu nhất.

Tương lai không biết là tốt hay xấu, nhưng là, Trương Tiểu Phàm biết cô sẽ không chấp nhất hay hối hận.

"Kia nhất định là buổi coi mắt thực đặc biệt." Trương Tiểu Phàm thực chắc chắn nói.

"Coi mắt còn có thể như thế nào đặc biệt? Ánh mắt nếu không chăm chú xem xét đối phương, lại cắm cúi ăn cơm cho hết buổi."

"Nhưng tôi lại cảm nhận được hai người không giống như vậy." Cô khẳng định,"Tuy rằng chỉ nhìn vào ảnh chụp, nhưng là thần thái, cách biểu lộ, làm cho tôi phát hiện hai người trong lúc đó bất phàm tình yêu." (bất phàm=khác thường, hơn người)

Bất phàm tình yêu?

Thương Hải Tình nhớ tới cô cùng Hàn Quang Lỗi lần đầu tiên gặp mặt.

Bọn họ thân cận, căn bản chính là một trò chơi khôi hài.

Một người đàn ông bị trói đến nỗi bàng quang sắp chịu không nổi, cùng một cô gái đói bụng đến nỗi cắm cúi ăn bất kể hình tượng, không ai có ý định tiến tới hôn nhân, thấy thế nào đều là cực kỳ không phù hợp, lại ở lần đầu tiên khi gặp mặt, kỳ quái đâu có muốn kết hôn.

Không phải là loại tình cảm thề non hẹn biển cả đời, mà là một tháng hôn nhân.

Khi những người khác vội vàng ký tên lên hôn thú, cô cùng Quang Lỗi còn phải ký thêm một phần khế ước hôn nhân bí mật, để bảo đảm lập trường của đối phương.

Quả thật là bất phàm, nhưng không có nghĩa phải là tình yêu, bởi vì, cô cũng không được phép yêu thương anh, càng không nói đến là yêu nhau.

Sự thật này, làm cho cô chỉ mới hồi tưởng như vậy, tâm liền nhịn không được gắt gao đau, hình như là có một lực nào đó làm cho cô không thể hô hấp được, cứ như bị người nào đó bóp chặt yết hầu, thật khó chịu.

"Đối với ngôn ngữ cơ thể của hai người lúc đó, tôi có loại trực giác rất chuẩn, có lẽ cô sẽ cảm thấy, bộ dạng đó là bởi vì thợ chụp ảnh bày vẻ, tuy nhiên tư thế giống nhau nhưng tình cảm thể hiện lại bất đồng, đã có cảm giác bất đồng, hai người trong lúc đó rõ ràng như đang chống chọi nhau."

Trương Tiểu Phàm nhúc nhích thân thể, thử kéo nhẹ chiếc váy, tiện đà còn nói:"Hai người không giống vợ chồng, có vẻ như là một đôi tình nhân vừa nảy sinh tình cảm nam nữ, cả hai đều bị sức hút của đối phương hấp dẫn, ánh mắt anh ta nhìn cô, phi thường đặc biệt, mà cô, hiển nhiên lâm vào giãy dụa, rõ ràng khát vọng nhưng lại muốn trốn tránh."

Khát vọng lại muốn trốn tránh... Lời nói của Trương Tiểu Phàm đánh sâu vào Thương Hải Tình, làm cho tâm tình cô rõ ràng đã bị ảnh hưởng.

Trong đầu cô bất giác nhớ đến anh từng giúp cô tắm vòi sen một cách ôn nhu, nhớ tới mỗi đêm trước khi ngủ, sự sợ hãi chia lìa mãnh liệt, nhất thời biểu tình cứng ngắc, tâm tình cũng cảm thấy bế tắc, lo lắng.

Rõ ràng đâu có không thương, nhưng là, cô lại theo đuổi chính mình trầm mê, đầu tiên là một cái ôm, một cái hôn, sau đó là một hồi kinh thiên động địa hoan ái, một khoảng thời gian chân thật vừa khổ vừa cười lúc đi hưởng tuần trăng mật, còn có càng nhiều, càng nhiều những đoạn thời gian hai nguwoif chung sống...

Trong lòng cô hiểu không nên, lại lần nữa ngầm đồng ý chính mình hướng tuyệt cảnh (không có lối thoát) đi đến.

Đúng vậy, cô thực vui vẻ, cùng anh ở chung hết thảy luôn làm cho cảm xúc của cô lúc nào cũng như hải triều mênh mông, cô rất đắc ý vênh váo, cho nên xem nhẹ kỳ hạn một tháng có thể kết thúc bất cứ lúc nào, chờ đến khi cô bừng tỉnh lại, lúc này mới phát hiện chính mình đã không thể tự kềm chế yêu thương người đàn ông Hàn Quang Lỗi này.

Như buổi sáng hôm nay, bởi vì lại nghĩ đến anh sắp rời đi, cô đứng ở trong phòng tắm, đứng trước bồn rửa tay khóc nức nở, cuối cùng lại biến thành một hồi khóc lớn, làm cho trước khi đi làm, cô không thể không dành nhiều thời gian để láy lại bình tĩnh.

Hơn nữa sau khi cô rửa mặt chải đàu rời phòng, trên bàn cơm nhìn thấy có vẻ như Quang Lỗi vì cô để lại bữa sáng, cô nhìn thấy món trứng chần nước sôi trên bàn, lập tức không biết vì sao lại muốn khóc...



Lòng đỏ trứng vàng óng, thật giống như của cảm tình của cô, vừa nhấc dĩa lên, lại vô tình làm đổ nước... Nhuộm đẫm nguyên cả lòng trắng trứng, bao gồm toàn bộ bàn ăn, trở tay không kịp, hoàn toàn không còn lại chút gì.


Cô sao lại vô dụng như vậy?

Bị từng giọt từng giọt thẩm thấu, cô lừa gạt chính mình chỉ là sắm vai, nhưng mà trên thực tế, cô rõ ràng hiểu rõ, kia không chỉ là sắm vai, đó là tình cảm thật của cô, tình cảm chân thật!

Cô đau đớn nhắm mắt, sự chua sót dâng lên càng không ngăn được nước mắt, sợ hãi chính mình sẽ thất thố, cô mượn cớ có việc gấp phải đi lấy các phụ kiện để trang trí trên áo cưới của Trương Tiểu Phàm, cố gắng kìm chế cảm xúc của chính mình.

Một lúc sau trong phòng thử đồ, cô có vẻ bình tĩnh rất nhiều.

"Vòng eo thế này, cảm thấy như thế nào?"

Ánh mắt Trương Tiểu Phàm lẫm lẫm nhìn chằm chằm vào gương, nhưng cô không phải nhìn chính mình, mà là Thương Hải Tình.

Bỗng nhiên, cô xoay người lại, hai tay đặt lên vai Thương Hải Tình.

"Hải Tình, cô nếu dũng cảm một chút, cho phép chính mình lại chủ động một chút, có chút hành động tranh đoạt lấy thứ hạnh phúc thuộc về mình, cô không thể cứ chờ đợi như vậy!"

"Tiểu Phàm..." Thương Hải Tình kinh ngạc nhìn Tiểu Phàm.

Trương Tiểu Phàm xem xét cô liếc mắt một cái, chợt buông cô ra, khẽ bước đi, lên tiếng khuyên bảo cô,"Không nên cân nhắc nhiều quá, bởi vì, từ bỏ là cả đời hối hận."

Nói xong, lại thành cô gái chờ mong hôn lễ mơ ước của mình, nhiệt tình soi gương, hưng phấn lải nhải.

Thương Hải Tình khẽ thót tim vì câu nói của Tiểu Phàm, có thể chứ? Cô có thể tranh sao?

Nếu lỡ, bởi vì hành động của cô mà làm kết thúc hết thảy, cô có thể chấp nhận sao?

Hạnh phúc của Tiểu Phàm là dựa vào hành động của bản thân, nhưng là cô xem nhẹ một vấn đề....

Có loại hạnh phúc là có thể tranh, nhưng lại có thứ hạnh phúc, muốn tranh cũng tranh không được.

Thậm chí, nếu chạm vào sẽ vỡ vụn...

Hạnh phúc của cô, chính là thuộc loại sau.

Cô đã muốn dung túng chính mình lâu lắm, lâu lắm, không nên cứ tùy hứng như vậy, cho nên cô quyết tâm, lúc kỳ hạn hôn nhân kết thúc, cô sẽ chủ động bày ra bộ dáng đẹp đẽ nhất, mê hoặc anh.

Bao gồm, tình cảm trong lòng cô.

Phải có được quyết tâm này cũng không dễ dàng, so với lấy dao cắt chính mình còn đau hơn, nhưng là, ít nhất có thể giữ lại một đoạn ký ức tươi đẹp.

Nếu lòng cô chấp nhất sợ đau khổ lao đầu vào cuộc tình không thuộc về mình, như vậy ngày sau gặp nhau, chẳng phải càng làm đau đớn nhau?

Nghĩ đến ngực lại không nén được đau sót, khả năng vĩnh viễn cũng không thể hợp lại....

Đọc chương này thấy tội chị Tình ghê, yêu mà lại thấy tình yêu của mình thật bế tắc....


Kéo lê thân hình mệt mỏi về nhà ngủ.

Ngày mai sáu giờ máy bay cất cánh, rạng sáng phải chuẩn bị xuất phát, một đêm cuối cùng, vẫn là không thể có cơ hội nói một câu. Nghĩ đến chính mình có thể ngủ ngay giờ, sau khi tắm rửa xong đi vào chiếc giường đôi, tinh thần tốt. Thương Hải Tình quỳ gối ngồi ở vị trí mà cô thường nằm, kinh ngạc ngóng nhìn khuôn mặt đang ngủ kia.

Nhã nhặn cùng nam tính, dáng vẻ thoải mái lại tuấn tú, gương mặt tuấn tú này, thần thái tự tin toả sáng kia, chính là bộ dáng xuất sắc trong mắt cô, cô quyến luyến ngắm nhìn.

Anh hô hấp vững vàng, ngực hơi hơi tác động, chỉ là nhìn như vậy, tâm liền cảm thấy đau, làm sao có thể nghĩ đến bọn họ mỗi người sẽ đi mỗi ngã?

Có thể lại một lần nữa hôn môi anh sao? Cảm thụ sự ấm áp của anh...

Ngón tay khẽ vuốt từng đường nét khuôn mặt anh, khẽ chạm vào bờ môi mị hoặc như điêu khắc của anh, một cỗ xúc động nảy lên, cô dùng hai tay ôm lấy mặt anh, khoảnh khắc này cô như dùng trọn tình cảm yêu thương trong lòng dâng lên anh một nụ hôn chúc phúc.

"Ưm..." Người đang say ngủ kia khẽ giật mình, ánh mắt mờ mịt mở to.

Ý thức được chính mình làm cái gì, Thương Hải Tình hoảng sợ. Người đã bị cô đánh thức, làm sao bây giờ?

"Em đánh lén anh?" Thản nhiên nở nụ cười, giọng nói mang theo nồng đậm buồn ngủ của anh mang ý trêu chọc.

Nhìn vẻ mặt quen thuộc này, Thương Hải Tình càng thêm quyến luyến không tha, trong lòng thê lương bất an, làm cho cô thầm muốn ôm lấy anh chặt hơn, hôn môi anh.

"Đúng vậy, là em đánh lén anh." Dứt lời, cô lại lần nữa ôm lấy mặt anh, thật sâu hôn lên anh.

Hương thơm sau khi tắm rửa, thân hình mềm mại, triền miên hôn, làm cho vẻ đẹp say lòng người toàn bộ hiện ra, cơn buồn ngủ của Hàn Quang Lỗi nhất thời bị đánh tan, ánh mắt anh tối sầm lại, khát vọng thức tỉnh...

Xoay người một cái , người chủ động rơi vào hoàn cảnh bị động, bị kiềm chế dưới thân hình mạnh mẽ của anh.

"Là em dùng nụ hôn đánh thức con dã thú đang say ngủ, vậy bây giờ nên làm gì mới tốt đây ?" Ánh mắt anh xấu xa nhìn cô.

"Anh muốn sao thì cứ như vậy!" Thái độ của cô tràn ngập khiêu khích.

Anh nheo mắt,"Em không sợ anh lại ép buộc em?"

"Nói không chừng lần này là em đang trừng phạt anh?"

Anh khẽ nhíu mày,"Anh đây chỉ có thể nói, anh thích loại trừng phạt này." Thổ lộ kinh hỉ.

Chợt, anh cúi đầu hôn lên môi cô, chiếc lưỡi ẩm ướt nóng bỏng không ngừng quấn quýt lấy lưỡi cô, hai tay nhanh chóng cởi bỏ nút thắt trên chiếc áo ngủ của cô, thân hình rắng nõn mê người đầy khát vọng được phô bày trước mắt.

Thân hình thiếu nữ dưới ánh trăng, tràn ngập ánh sáng đầy thần bí, ánh mắt Hàn Quang Lỗi gắt gao ngóng nhìn, không thể tin xinh đẹp như vậy. Bộ ngực căng tròn đầy mê hoặc, đường cong quyến rũ của vòng eo, hình ảnh hấp dẫn đầy thần bí dụ dỗ.... Anh cảm giác được yết hầu của chính mình khô rát, hô hấp dồn dập.

"Anh chưa từng nói với em nhỉ, em thật đẹp, luôn dễ dàng đánh tan sự tự chủ của một người đàn ông." Thanh âm của anh khàn khàn.

Cô khẽ nhăn trán, ánh mắt yếu đuối lảng tránh cái nhìn chăm chú mãnh liệt của anh, không vội mà che lấp chính mình, bởi vì hy vọng bộ dáng chính mình có thể hoàn toàn khắc sâu trong đầu anh. Nhưng mà sự phản xạ vô ý thức của cánh tay cô lại tiết lộ sự khẩn trương.

Bàn tay to như mang lửa theo chiếc cằm thon của cô một đường nhẹ nhàng đi xuống, lướt nhẹ qua bờ ngực phập phồng, mơn trớn lấy phần thắt lưng của cô, lướt qua cặp giò thon dài mịn màng, tuỳ ý trêu chọc, tuỳ ý khẽ hôn, tất cả đều làm cho cô như đang ở trong lò lửa, như đang bị tra tấn....

Bờ mi khép hờ, đối với sự cố ý trêu chọc của anh, khẩn trương xen lẫn chờ mong.

Hô hấp dồn dập, thân thể mẫn cảm khó có thể nhẫn nại thốt ra một tiếng ưm, như là một tiếng chuông, mở màng một khúc nhạc tuyệt vời đầy mê hoặc, ủng hộ Hàn Quang Lỗi.

Điều này có ý nghĩa vạch trần mở màn một đêm, kịch liệt nóng bỏng....

Khi nào thì, cô đã mê luyến được người đàn ông này hôn, thật sâu say mê? Khi nào thì, cô đã mê luyến cùng người đàn ông này yêu, không thể tự kềm chế?

Là cô tỉnh ngộ quá muộn, là cô đối chính mình rất có nắm chắc, đợi cho vô lực quay lại, tức khắc dứt ra, chỉ sợ cũng chỉ còn lại có thể xác.

Một người đàn ông không thể yêu, cô cố tình đi yêu, nếu là trời sinh phản cốt, cũng nên có cái hạn chế.

Thế nhưng, bây giờ cũng đã muộn rồi, ngày mai qua đi, cô sẽ đem từng khoảng thời gian tươi đẹp tích góp từng tí một nhớ lại, ngày sau một mình thưởng thức.

Anh động thân tiến vào, dã man yêu cầu cô, kia ngọt ngào lại tàn khốc đánh sâu vào, chọc cô thở gấp khóc ngâm. Một đêm cuối cùng, cô phải nhớ chính mình từng cảm nhận được khoảnh khắc yêu cuồng nhiệt này...

Thân thể thân mật giao triền, mồ hôi bốc hơi nhiệt tình, không còn nhớ được ai là người đầu tiên rơi vào cơn ảo mộng của hoan ái, hôm sau tỉnh lại, đối mặt chính là biệt ly.

Anh bá đạo muốn cô tiễn đưa, khi sắc trời vừa rạng sáng, cô cố gắng chống đỡ nghiêm mặt tươi cười, hy vọng có thể bày ra thần thái mà anh yêu thích, đưa anh rời đi.

Thân ảnh to lớn mặc âu phục, mang theo hành lý trong tay, cánh tay lôi kéo cô, muốn cô tiễn anh.

"Em không có chuyện gì nói với anh sao?" Hàn Quang Lỗi bất mãn hỏi.

"Em buồn ngủ quá..." Cô có ý định gây sự.

Mày rậm vừa nhíu,"Người phụ nữ không lương tâm." Anh không cam lòng bàn tay theo áo của cô tham nhập, nắm lấy bầu ngực mềm mại của cô, cảm thụ nhịp đập quả tim cô không ngừng nhảy lên theo quy luật, chỉ vì chứng minh cô không phải thật sự vô tâm.

Chỉ là bị đụng chạm như vậy, Thương Hải Tình liền cảm giác các mạch máu như ngừng lại, người cô cơ hồ cứng lại, toàn thân nóng lên, anh ác ý gây xích mích trên đỉnh hoa mẫn cảm của cô, làm cho cô nhịn không được nhắm mắt cắn môi.

"Em chán ghét anh sao?" Trong ánh mắt anh lộ ra một tia khẩn cầu.

"Không chán ghét." Cô không thể nói chính mình là thương anh, nhiều đến thống khổ.

Anh chợt thở ra thả lỏng hơi thở.

Bọn họ đều lựa chọn vấn đề an toàn nhất, câu trả lời an toàn nhất, có lý trí nhất!

Anh kìm lòng không đậu lại chiếm lĩnh môi của cô, cho đến khi bọn họ đều thở hổn hển phải buông nhau ra vì thiếu dưỡng khí. Anh hôn lên trán cô,"Anh sẽ gọi điện thoại cho em."

"Không..." Cô mở miệng muốn cự tuyệt, cô sợ cái tình cảm dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, làm anh bất mãn sâu sắc nhìn cô ngăn cản cô nói tiếp.

Cô thay đổi cách nói, tránh cho anh tức giận,"Em sợ công việc của em bận rộn quá không nhận điện thoại được."

"Không quan hệ, anh sẽ nhắn lại, em nhất định phải nhớ rõ nghe."

"Ân..." Thanh âm của cô xuất hiện một tia nghẹn ngào, làm cho cô không thể không cố gắng khắc chế tâm tư của chính mình, cố ý dùng vấn đề dời đi lực chú ý của anh,

"Em có thể đi pub uống chút rượu không?"

Quả nhiên anh bộc lộ sự ghen tuông,

"Đương nhiên không được! Không được chọc não anh, nếu không anh lập tức đáp máy bay trở về trừng phạt em một chút."

Anh đe dọa chọc cô nở nụ cười.

Taycủa anh còn đặt trên ngực cô, yêu thích không muốn buông tay khỏi sự mềm mại của cô, hồi lâu, mới luyến tiếc buông tay. Biểu tình của anh đột nhiên trở nên nghiêm túc, thật cẩn thận buộc lại nút thắt trên áo cô, bộ dáng kia, giống như là biểu thị công khai không cho phép người khác nhìn thấy da thịt của cô, làm cho cô không tự giác ngừng thở.

"Phải biết tự chiếu cố mình, biết không?"

"Vâng." Cố nén lòng chua xót, lại vẫn là thất bại trong gang tấc đỏ hốc mắt.

Anh khẽ vuốt vuốt tóc cô,"Đứa ngốc, chỉ là đi công tác một tuần."

"Em sợ anh yêu thương các cô gái Châu Âu."

Anh cười, thản nhiên tươi cười, sau lưng lại đối cô tiến hành một kế hoạch biểu thị công khai chờ anh trở lại, nhất định phải chờ anh trở lại!

Dù đau xót, anh vẫn là đi rồi.

Mở cửa gấp gáp, Thương Hải Tình chạy nhanh ra đường, ánh mắt gắt gao ngóng nhìn về phía mặt đường, nhìn chiếc xe quen thuộc đang chạy xa dần, hoà nhập vào ánh sáng mờ ảo lúc rạng sáng, nước mắt của cô rốt cuộc không thể ngăn lại mà tuôn trào.

Tạm biệt, một tháng hôn nhân, tạm biệt, người đàn ông muốn yêu lại không thể yêu.


Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com

pacman, rainbows, and roller s