Thầy giáo Ngô thở dài: “Quý trọng tính mạng, cách xa bệ cửa sổ… .”
Một điều rất lạ là khi Vệ Nam và Nguyên Nguyên đến khoa cơ xương khớp, Phí Đằng cũng chạy đến khoa cơ xương khớp.
Nguyên Nguyên vừa nhìn thấy anh ta liền trốn vào nhà vệ sinh, giống như chuột trốn mèo vậy. Vệ Nam phì cười, xem ra hai người họ đúng là có tình ý với nhau. Thế là Vệ Nam chạy đến nhà vệ sinh tóm cổ Nguyên Nguyên: “Nói thật đi, có phải anh ta đang theo đuổi mày không?”
Nguyên Nguyên gườm gườm nhìn Vệ Nam: “Anh ta đang truy sát tao”.
“Thế á?”
“Vì ngày đầu tiên đến ngoại khoa tim mạch, tao không cẩn thận ngáng chân anh ta ngã, khiến anh ta nằm bò trên hàng lang mãi không đứng dậy được. Một đám y tá, bác sỹ và bệnh nhân đều cười anh ta… Tao không cố ý làm như vậy. Nhưng anh ta nhớ rất dai. Anh ta nói nếu không ngáng chân lại thì anh ta không phải họ Phí”.
Vệ Nam ngây người, bây giờ thật khó phán đoán xem rốt cục là có tình ý hay có thù hận?
Vệ Nam vẫn chưa phán đoán xong thì ngoài cửa vang lên giọng nói gian tà: “Em ra đây một chút”.
Nguyên Nguyên hét lên: “Anh dám… xông vào phòng vệ sinh nữ?”
Phí Đằng nghiêm túc nói: “Bác sĩ không phân biệt giới tính, chỉ biết cứu người”.
“Em em… không có vấn đề gì về tính mạng. Không cần anh phải lo lắng”.
“Có người gặp nguy hiểm về tính mạng, cần em giúp đỡ”. Ngừng một lát, Phí Đằng trau mày: “Có xe cấp cứu, muốn đi cùng không?”
Vệ Nam và Nguyên Nguyên nhìn nhau, cùng gật đầu như gà mổ thóc: “Có ạ”.
Nguyên Nguyên vừa đi vừa cười hí hí: “Em vẫn chưa biết xe cứu hộ thế nào. Cảm ơn anh đã cho em cơ hội ngàn năm có một này”.
Phí Đằng quay đầu lại và nói: “Chút nữa các em đứng bên quan sát là được, không được nói xen vào, không được động tay chân”. Nói xong liếc nhìn Vệ Nam và nói: “Nhanh chân lên”.
“Vâng”. Vệ Nam vội chạy đuổi theo.
Cuối cùng một ngày căng thẳng cũng trôi qua, Vệ Nam và Nguyên Nguyên tạm biệt nhau ở cổng bệnh viện, sau đó mỗi người đi một hướng.
Hôm nay tâm trạng Lục Song không tốt lắm, ngồi trên bàn ăn cơm mà cứ trau mày nhăn nhó.
Vệ Nam đoán chắc vấn đề phát sinh từ phía Kỳ Quyên. Kỳ Quyên thật kiên cường, vì thể diện và nguyên tắc mà hy sinh bảo bối 80G đó sao?
Vệ Nam ngẩng đầu nói: “Anh thả virus vào máy Kỳ Quyên thật sao?”
Lục Song vẫn trau mày: “Không. Dọa cô ấy chút thôi mà”.
“Vậy… .ngày mai mẹ anh đến rồi, anh định thế nào?”
Lục Song im lặng, ánh mặt hiện lên sự “đau khổ” và “đáng thương”. Anh thở dài, thấp giọng nói: “Tiếc là mẹ anh đã biết anh đưa bạn gái đi đón mẹ. Lúc gọi điện thoại mẹ rất vui. Anh quả thực không biết sau khi biết sự thật thì mẹ anh có buồn đến nỗi lên cơn đau tim không”.
“Mẹ anh bị bệnh tim à?….” Vệ Nam không nhẫn tâm, cô nói: “Về phía Kỳ Quyên… .có cần em giúp anh khuyên nó không?” Dù gì thì cũng chỉ mất một tiếng, gặp mẹ anh rồi ăn cơm là xong thôi mà.
“Không cần đâu. Tính khí của Kỳ Quyên thế nào anh hiểu chứ. Anh dọa nạt, nịnh nọt lâu như thế mà cô ấy không hề lay động”.
Đúng vậy, Kỳ Quyên rất bướng bỉnh, đã quyết làm gì thì không bao giờ thay đổi, có lúc sứt đầu mẻ chán cũng không chịu lùi một bước. Tính nó kiên cường khí khái như thế, vì sao Lục Song cứ muốn nó đóng giả làm bạn gái cơ chứ… .
“Không thì nhờ Nguyên Nguyên giúp vậy?”
“Anh không muốn bị anh mắt của cậu Phí Đằng kia xuyên thủng”. Lục Song nhún vai nói.
“Oh… ” Đột nhiên Vệ Nam nhớ đến câu chuyện giữa anh ta và em gái anh ta. Em gái anh ta hỏi vì sao không nhờ Vệ Nam giúp, anh ta nói không muốn làm khó mình. “Không thì… em chịu thiệt thòi một chút cũng được”. Vệ Nam vuốt tóc, mỉm cười: “Không biết mẹ anh gặp em rồi có thấy chướng mắt không, lại làm hỏng chuyện của anh thì chết”.
Lục Song mừng thầm trong bụng. Quá tuyệt, quá hoàn hảo, chú cá tự động cắn câu trông mới đáng yêu làm sao.
Lục Song nghiêm túc nói: “Sao anh có thể làm vậy được. Anh và anh trai em là bạn thân. Anh ấy đã nói rõ ràng không cho phép anh bắt nạt em”.
“… … Đâu thể gọi là bắt nạt được. Mẹ anh sức khỏe không tốt. Anh lại nhận lời dẫn bạn gái đến gặp mẹ. Lừa dối người trên là không tốt”. Hơn nữa dù gì anh không có hứng thú gì với em, để anh đóng giả làm bạn trai em để mẹ em từ bỏ ý định tìm bạn trai cho con gái. Như vậy cũng là vẹn cả đôi đường.
Lục Song mỉm cười: “Vậy thì được. Cảm ơn em”.
Thực ra Lục Song đã nói trước với mẹ là sẽ đưa bạn gái đến gặp mẹ. Anh cũng nghĩ nếu Vệ Nam không muốn giúp thì sẽ nói với mẹ như thế nào?
Nhưng cuối cùng Lục Song vẫn đánh cược, một bên là lòng tốt của Vệ Nam và một bên là tình bạn giữa Vệ Nam và Kỳ Quyên.
Kết quả một mũi tên trúng hai đích, giải quyết vấn đề của Kỳ Quyên, còn khiến Vệ Nam chủ động cắn câu, đóng giả làm bạn gái, không biết chừng lại thành sự thật.
Lục Song cũng ngẩng đầu mỉm cười: “Cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề khó khăn này, anh thấy nhẹ cả người”.
“Thật sao?”
“Dĩ nhiên rồi”.
Vệ Nam nhìn Lục Song với ánh mắt nghi ngờ. Không hiểu sao vẫn có cảm giác anh ta cười… .rất nham hiểm?
Chẳng mấy chốc đã đến thứ hai, bố mẹ Lục Song nhanh chóng chuyển từ miền bắc đến miền Nam.
Lục Song cũng chuẩn bị đưa “bạn gái” ra sân bay đón bố mẹ.
Để thỏa mãn khiếu thẩm mỹ của mẹ Lục Song, Vệ Nam đã cố gắng trang điểm sao cho thật năng động trẻ trung. Cô đi đôi giày cao gót rất đẹp. Ngoài lớp kem bôi hàng ngày còn đánh thêm lớp phấn lót, tô son bóng, để môi không khô như mảnh đất hạn hán ba năm. Mái tóc lòa xòa được buộc cao ra sau, trông rất gọn gàng. Cuối cùng Vệ Nam lấy chiếc áo sơ my đã mặc hôm dẫn chương trình buổi thảo luận, kết hợp với quần bò bó sát, soi mình trước gương.
” Trông chẳng ra làm sao cả”. Lục Song làu bàu.
Vệ Nam quay đầu lại lườm cho anh ta một cái: “Nếu mẹ anh mà có ý kiến gì thì em cũng chẳng còn cách nào… .Cố hết sức rồi”.
Lục Song đáp: “Không sao, em thế này… .”, nhếp mép mỉm cười: “Rất xinh mà”.
Ba giờ máy bay hạ cánh nhưng hai giờ hai người đã bắt đầu xuất phát. Vốn dĩ thoải mái thời gian nhưng đáng tiếc là tắc đường, kỹ thuật lái xe của Lục Song lại không thể len lỏi qua hàng xe đông đúc, khó khăn lắm mới đến được ngã tư, vòng hết đường này đến đường kia, cuối cùng vẫn đến muộn.
Đứng từ xa đã nhìn thấy một cặp vợ chồng đang che ô. Mẫu người phụ nữ thành đạt trong công việc với búi tóc phía sau, tay cầm chiếc quạt nhỏ không ngừng phe phẩy, đeo cặp kính râm. Người đàn ông cười rất tươi đứng bên cạnh che ô cho vợ, đúng dảng vẻ nho nha của người có học.
Lục Song đỗ xe, sau đó cầm tay Vệ Nam rất tự nhiên, chạy về phía bố mẹ.
Những ngón tay dài của anh ấy lồng vào tay, mười đầu ngón tay đan vào nhau, thật chặt, thật chặt. Vệ Nam bỗng thấy sởn cả gai ốc. Nhưng … cũng không có ác cảm. Bàn tay ấm áp và đốt ngón tay khô dài ấy khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh hồi còn nhỏ, Lục Hựu Hựu dắt mình ra bờ sông bắt cá, cuối cùng đạp một chân khiến mình ngã xuống nước…
Cảnh tượng ấy thật chẳng vui vẻ gì. Vệ Nam rất muốn rụt tay lại, nhưng thấy ánh mắt của bố mẹ Lục Song, đành phải để cho anh ta dắt đi.
“Bố mẹ vất vả rồi”. Lục Song mỉm cười giới thiệu: “Đây là bạn gái con, người mà con đã nói cho bố mẹ biết. Cô ấy tên là Vệ Nam”. Vệ Nam vui cúi đầu chào, thái độ đúng mực: “Cháu chào cô chú ạ”.
“Chào cháu, trông cháu thay đổi nhiều quá”. Mẹ Lục Song bỏ kính râm ra, nhìn Vệ Nam một lúc, sau đó cười và nói: “Nên chủ động xách đồ giúp người lớn, đúng không?”
Vệ Nam giật nảy mình, vội đỡ chiếc túi trên tay cô ấy. Lục Song thản nhiên giơ tay cầm túi trước rồi mỉm cười: “Chắc bố mẹ đói rồi. Chúng ta đi ăn đã”.
Mẹ Lục Song gật đầu: “Uh, đi ăn hải sản, gọi Lục Đan cùng ăn”.
“Hôm nay Lục Đan đi phỏng vấn, buổi tối sẽ đến gặp bố mẹ”.
“Nó lại nghỉ việc rồi à? Sao suốt ngày đi phỏng vấn thế. Hay là nó nghiện phỏng vấn rồi”. Mẹ Lục Song nhíu mày, mặt mày sa sầm bước lên xe. Bố Lục Song mỉm cười rất thân thiện với Vệ Nam, còn vỗ vào vai cô và nói: “Rất tốt rất tốt, đúng là thiếu nữ có khác. Không ngờ cô bé hồi nhỏ tóc tai bù rù, mặt dính đầy bùn đất, bây giờ đã trở thành cô gái duyên dáng yêu kiều”.
Lục Song quay sang nhìn, ánh mắt toát lên sự dịu dàng. Vệ Nam bị mọi người nhìn đến nỗi sợ hết cả hồn vía, vội cúi đầu xuống tỏ vẻ ngoan ngoãn, e dè.
Lục Song lái xe. Vệ Nam ngồi cạnh anh ta. Bố mẹ Lục Song ngồi sau. Vệ Nam có cảm giác ánh mắt sắc nhọn của mẹ Lục Song sắp xuyên thủng đầu mình. Cảm giác ấy thật đáng sợ. May mà bố Lục Song rất hiền. Mỗi lần nhìn vào gương sau đều thấy bác ấy mỉm cười hiền từ với Vệ Nam. Nhưng cười nhiều như vậy Vệ Nam cũng thấy không tự nhiên chút nào. Chỉ có sự kết hợp “kinh khủng” như thế này mới sinh ra được cặp song sinh “biến thái” như Lục Song và Lục Đan… .
Bốn người cùng đến khu phố hải sản. Vệ Nam vừa nhìn thấy những sinh vật biển ấy đã thấy đau đầu. Nhà họ Lục rất thích ăn hải sản. Tốc độ bóc tôm cua của bố mẹ Lục Song nhanh đến chóng mặt. Vệ Nam chỉ có thể ngồi mân mê bóc càng cua, nhai mãi mà chẳng được chút thịt nào.
Mẹ Lục Song thấy chướng mắt, tỏ vẻ khó chịu nói: “Người ta không ăn càng cua như thế đâu. Cái kiểu nhăn nhó như nhai hạch đào của cháu khiến cô ăn mất cả ngon. Lục Song, con dậy nó đi”.
Mẹ Lục Song mà sánh vai với giáo sư este thì không biết ai thua ai thắng.
Vệ Nam thầm than thở trong lòng, bề ngoài vẫn tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe lời. Cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái càng cua. Lục Song ngồi cạnh Vệ Nam, anh gắp cho Vệ Nam con cua đã bóc sẵn, sau đó chấm xì dầu, đặt vào bat cô, sau đó khẽ cười: “Em nên ăn nhiều hải sản, dùng đũa chọc thịt sẽ dễ dàng hơn”. Vệ Nam gật đầu: “Vâng”. Lục Song nói tiếp: “Em muốn ăn cua cứ bảo anh, anh bóc giúp em”. Vệ Nam ngoan ngoãn trả lời: “Vâng”.
Ăn hải sản thật phiền phức, Vệ Nam thầm nghĩ: “Haizzz, đi ăn đùi gà thì tốt biết bao, ăn một cái to to một chút là đủ no. Hoặc một bát phở cũng được. Mấy loại sinh vật biển này, ăn cả chục con cũng chẳng bõ dính răng”. Vệ Nam rất đói, mắt liếc nhìn một con cua rất to. Nhưng lại ngại không muốn Lục Song bóc giúp mình trước mặt bố mẹ anh ta. Vì vậy đành tự gặp một con, kết quả là đũa trơn quá, con cua rơi ngay vào bát canh hải sản bốc khói nghi ngút vừa mới được bưng ra. Đúng lúc ấy Lục Song đang múc canh, vì vậy nước canh dính đầy tay anh.
Vệ Nam rất áy náy, vội vàng hỏi ngay: “Anh có bị bỏng không… .”
Lục Song nói: “Không sao, canh không nóng lắm”
Mẹ Lục Song đặt đũa đến cạnh một cái, trau mày nói: “Vệ Nam, đây không phải lần đầu cháu ăn hải sản, sao lại có thể sơ ý đến thế được?”
“Cháu xin lỗi… .” Vệ Nam ngoan ngoãn trả lời nhưng trong lòng thấy rất ấm ức. Khó khăn lắm mới ăn được chút hải sản, càng ăn càng thấy đói, lại còn phải nhìn khuôn mặt đáng sợ của bà mẹ chồng giả. Chỉ có điều cô ấy vẫn thấy may mắn, may là hôm nay Kỳ Quyên không đến, nếu không với tính cách nóng như lửa của cô ấy, nếu bị mẹ Lục Song mắng nhất định sẽ vứt đũa xuống bàn rồi bỏ về.
Lục Song lau sạch tay. Vệ Nam quan sát thấy không bị sưng đỏ, dường như không bị bỏng, đang thở phào nhẹ nhõm thì bỗng nhiên Lục Song lên tiếng: “Mẹ đừng mắng cô ấy trước mặt con”.
Vệ Nam ngẩng đầu lên, trông sắc mặt của mẹ Lục Song rất khó coi: “Sao? Mẹ mắng nó có gì sai không? Con gái con đứa không biết trang điểm, ăn không biết ăn, ngồi không biết ngồi, bóc con cua cũng không biết, chắc chắn cũng không biết làm việc nhà, thích ngủ nướng, ngủ dậy không gấp chăn, suốt ngày ăn mỳ tôm… .”
Vệ Nam cười thầm trong bụng, bà ta nói câu nào cũng đúng.
“Mẹ đừng nói nữa”. Lục Song bình tĩnh ngắt lời mẹ, nghiêm túc nói: “Vệ Nam là người yêu của con. Mong mẹ tôn trọng cô ấy, tôn trọng con”.
Vệ Nam quay sang nhìn anh ta, thấy vẻ mặt anh ta rất bình thản, không hiểu vì sao bỗng nhiên cảm thấy xúc động bùi ngùi. Thôi được, mình rất có năng khiếu diễn kịch, có thể nhập vai nhanh vậy. Vệ Nam tỏ vẻ áy náy, khẽ kéo áo Lục Song như cô con dâu mới về nhà chồng vậy: “Đều tại em không tốt… .”
Khóe miệng Lục Song bắt đầu run run.
Mẹ Lục Song ngây người một lúc, sau đó bũi môi nói: “Việc gì phải ấm ức như thế, cứ làm như mẹ giống nhà bà mẹ chồng độc ác thích ức hiếp người khác. Mẹ chỉ nghĩ rằng là con gái thì không nên lười quá”. Xem ra mẹ Lục Song đã biết được bản chất của Vệ Nam, nói câu nào trúng câu nấy.
Mẹ Lục Song quay sang nhìn bố Lục Song, lạnh lùng nói: “Ông thấy tôi giống bà mẹ chồng độc ác không?”
Bố Lục Song mỉm cười: “Không giống chút nào”. Nói xong gắp một con cua đã bóc vỏ vào bát mẹ Lục Song và nói: “Con trai thích là được rồi. Bà nói nhiều thế làm gì”.
Ăn xong, mẹ Lục Song đòi đi dạo ở khu phố đi bộ nổi tiếng nhất.
Lục Song nói: “Mẹ vừa xuống máy bay, chắc là mệt lắm, chi bằng về khách sạn nghỉ ngơi trước đã, ngày mai… .”
Mẹ Lục Song khó chịu ngắt lời: “Ngồi máy bay hai tiếng, mệt gì mà mệt. Mẹ còn ngủ được một giấc trên máy bay rồi. Bây giờ tinh thần rất thời mái, mới đến đây dĩ nhiên là phải đi mua đồ rồi”. Nói xong quay sang phía Vệ Nam: “Vệ Nam, cháu đi cùng cô”.
Lục Song sợ bà mẹ mới bước vào độ tuổi mãn kinh hễ không vừa ý là lại mắng Vệ Nam, vì vậy đành phải nói: “Vậy con đưa mẹ đi”.
Mẹ Lục Song cười: “Vệ Nam cũng đi, mẹ quên không mang theo quà gặp mặt, bây giờ đi mua”.
Vệ Nam vội xua tay: “Không cần đâu cô ạ… .”
“Bảo cần là cần, nói nhiều thế làm gì”.
“… … … … .” Vệ Nam không biết nói gì, quay sang nhìn Lục Song. Lục Song cũng không nói gì.
Lục Song lái xe, tiến lên lùi lại một lúc lâu mà vẫn không quay được xe. Bố Lục Song cười híp mắt, nói: “Con để bố lái cho”.
Thế là hai người đổi vị trí. Bố Lục Song ngồi trên ghế điều khiển, quay sang mỉm cười nhìn Vệ Nam.
Kỹ thuật lái xe của nố Lục Song giỏi hơn anh ta gấp mấy lần, trong nháy mắt đã đưa được chiếc xe ra khỏi bến đỗ, sau đó phóng từ từ trên đường, vừa đi bác ấy vừa nói chuyện với Vệ Nam: “Bố mẹ cháu vẫn khỏe chứ?”
Vệ Nam gật đầu: “Vâng ạ. Bố mẹ cháu vẫn khỏe”.
“Uh, trước đây chú và cha cháu rất hay đáng bài với nhau. Bố cháu đỏ lắm, thắng chú rất nhiều tiền”. Nói xong bố Lục Song bật cười.
Bỗng nhiên Vệ Nam có cảm giác nụ cười ấy không thân thiện chút nào. Lẽ nào muốn gỡ lại số tiền năm ấy? Haizzz… .bố thật đáng thương, gần đây số đen, đừng bán cả nhà đi là được.
“Không ngờ cháu và Lục Song lại đến được với nhau”. Bố Lục Song cười ha ha: “Hồi nhỏ đánh nhau suốt ngày, bây giờ có đỡ hơn không?”
Vệ Nam chưa kịp nói gì thì Lục Song đã vội xen lời: “Bố yên tâm, chúng con đối xử với nhau rất tốt”. Nói xong anh ta nhếch mép mỉm cười: “Đúng không Vệ Nam?”
Vệ Nam gật đầu: “Đúng à”.
Tốt đến nỗi suốt ngày nghĩ cách xỏ đũa đối phương, tốt quá đi ấy chứ.
Sau khi đến khu phố đi bộ, xe không đi vào được, bố Lục Song lái xe đến bãi đỗ xe gần đó ngồi chờ, ba người đi dạo phố.
Cùng mẹ Lục Song đi dạo khắp khu phố, Vệ Nam bắt đầu cảm thấy rùng mình. Hôm nay đi đôi giày cao gót đế nhọn, chí ít cũng phải 8 phân. Lâu lắm không đi đôi giày này, cảm giác không vừa chân lắm. Cứ tưởng rằng chỉ đến sân bay đón bố mẹ anh ta rồi cùng nhau đi ăn bữa cơm, nào ngờ phải thêm khu phố đi bộ dài ngoằng này nữa.
Đi được một lúc, chân Vệ Nam sưng tấy vì đau, chân mỏi nhừ. Sức chiến đấu của mẹ Lục Song rất mãnh liệt, đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, hết mua áo rồi lại mua quần, mua xong quần lại mua dép, sau đó lại còn vào siêu thị mua nào là khăn tắm, khăn mặt, màn, cuối cùng còn mua một cái chậu rửa mặt… .
Vệ Nam và Lục Song đi sau xách đồ. Tuy Lục Song đã cố gắng xách hết những túi nặng, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của mẹ Lục Song, Vệ Nam không thể đi tay không được. Thế là cô cũng xách một đống đồ, ban đầu thì nhẹ, về sau càng ngày càng nặng, khiến tay cô hằn lên vì đau.
Mẹ Lục Song chọn cho Vệ Nam rất nhiều quần áo, nói là quà gặp mặt. Quần áo không rẻ chút nào. Vệ Nam cảm thấy rất ngại nhưng không dám từ chối thẳng thừng, chỉ có thể nhờ Lục Song cầm giúp.
Ba người xách túi lớn túi bé đến bãi đỗ xe. Vệ Nam sắp bị hạ đường huyết, trời nắng chang chang, đi dạo suốt cả một buổi chiều, người ướt đẫm mồ hôi, nhớt nhát, khó chịu, chân đau, tay đay, cuối cùng đầu cũng đau dữ dội. Vệ Nam thầm thốt lên: Chao ôi, khả năng dạo phố của cô ấy mới đáng khâm phục làm sao. Cô ấy đúng là máy bay chiến đấu trong các loại máy bay.
Sau khi nhét hết đồ trên xe, người mỏi nhừ đến nỗi không thể ngồi xuống được.
Lục Song tỏ vẻ khó chịu, với lấy tờ bản đồ. Bố Lục Song lái xe đưa mẹ về khách sạn. Lục Song và Vệ Nam ngồi tàu điện ngầm.
Sau khi xe đi, Vệ Nam mới cúi người xuống, thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng được về nhà”.
Lục Song mỉm cười nhìn Vệ Nam, anh đưa tay phải, nhẹ nhàng ôm Vệ Nam vào lòng, vuốt mái tóc rối của cô ấy.
“Thật vất vả cho em”.
Thực ra Vệ Nam cảm thấy hơi khó chịu, tự nhiên bị anh ta lôi đi đóng giả làm bạn gái, bị mẹ anh ta mắng cho một trận không nói làm gì, lại còn khiến toàn thân mệt mỏi, tuy bề ngoài thì mặt dày diễn vở kịch này, nhưng trong lòng cảm thấy rất ấm ức.
Nhưng lúc ấy, thấy hình ảnh Lục Song mỉm cười dịu dàng, quan tâm đến mình, Vệ Nam cũng không muốn kêu ca gì, chỉ có thể nói với giọng điệu hơi dỗi hờn một chút: “Không sao… … “
Lục Song khẽ nói: “Chân đau lắm đúng không?”
“… … Một chút thôi”.
Lục Song đưa túi đồ cho Vệ Nam xách và nói: “Cởi giày ra”.
Vệ Nam lắc đầu: “Không đâu”.
“Vì sao?”
“Em không thích đi chân đất ngoài đường”.
Lục Song vuốt tóc Vệ Nam và nói: “Cởi giày ra cho thoải mái. Em không cần đi chân đất đâu. Anh cõng em. Đừng xấu hổ”.
Vì câu nói cuối cùng của anh ta, Vệ Nam đành phải “không xấu hổ”. Một tay xách túi đồ mẹ Lục Song mua cho làm quà gặp mặt, một bên xách đôi giày cao gót, nằm bò trên lưng Lục Song.
Cơn gió nhẹ thoảng qua, mang thao mùi hương thơm mạt tỏa ra từ mái tóc của Lục Song. Vệ Nam nghiêng đầu nhìn Lục Song, chỉ thấy anh ta đang mỉm cười. Nhớ lại hồi nhỏ có lần không cẩn thận bị chẹo chân, Lục Song cũng cõng mình về nhà. Suốt đường đi không ngừng mắng nhiếc, nào là đồ ngu ngốc, hậu đậu, nếu không vì nể mặt anh em thì anh cũng mặc xác em. Vệ Nam vừa khóc vừa chùi nước mũi vào lưng anh ta.
Nhớ lại thời thơ ấu hồn nhiên, nghịch ngợm, Vệ Nam bỗng thấy lòng ấm áp, cô khẽ gọi: “Lục Hựu Hựu”.
“Hả?”
“Anh không thích em đấy chứ?” Nếu chúng ta có thể giống như lúc còn nhỏ, không vướng bận chuyện tình cảm, vậy thì có được người bạn thân như anh, có lẽ là niềm hạnh phúc nhất của em. Vệ Nam khẽ mỉm cười: “Em còn nhớ anh nói thích những cô gái sành điệu”.
Lục Song im lặng một lúc lâu rồi mới mỉm cười: “Đúng, dĩ nhiên là anh không thích em rồi”.
“Thế thì em yên tâm rồi. Có vậy thì khi diễn kịch mới không cảm thấy áp lực”. Nói xong, Vệ Nam thấy nhẹ nhõm cả người, cô ngẩng đầu lên trời than thở, “Haizzz… .mệt chết đi được. Mẹ anh thật dã man. Em sắp hạ đường huyết đến nơi rồi. Nếu hôm nào mẹ anh lại bắt em làm gì làm gì thì em nên làm thế nào?”
“Không đâu. Nếu mẹ muốn em đi làm gì thì anh sẽ đi cùng em”. Lục Song khẽ cười: “Em mệt thì ngủ chút đi”.
“Hựu Hựu hiểu em nhất. Vậy thì em không khách sáo đâu, mệt quá đi mất… .” Nói xong Vệ Nam gối đầu lên vai Lục Song, chẳng mấy chốc đã thấy ngủ ngon lạnh, giống như hồi còn nhỏ, Lục Hựu Hựu vẫn là người anh bên hàng xóm thích bắt nạt mình.
Nghe tiếng thở đều đều bên tai, Lục Song nhếch mép mỉm cười.
Thực ra lúc ấy rất muốn đặt cô ấy xuống, nhìn thẳng vào mắt cô ấy rồi thật lòng nói, Vệ Nam, thực ra anh đã yêu em từ rất lâu, từ lúc anh nhìn thấy em khóc vì anh ta anh đã động lòng rồi, anh muốn mãi mãi ở bên cạnh em, nhìn thấy em cười, muốn em quên đi quá khứ đau khổ.
Rất yêu em, yêu đến nỗi lúc nào cũng nghĩ đến cảm nhận của em, coi niềm vui của em là trên hết. Yêu đến mức làm mọi cách để lấy lòng những người xung quanh em – còn mình thì rơi vào góc chết.
Nhưng nói ra rồi thì sẽ thế nào đây?
Nói ra rồi thì sẽ là hồi kết không thể cứu vãn cho mối quan hệ này, cùng với sự trốn tránh của cô ấy và không bao giờ liên lạc. Vì hiểu rất rõ cô ấy đã chịu nỗi đau quá lớn sau khi chia tay với Hứa Chi Hằng, cũng hiểu rất rõ rằng cô ấy chưa bao giờ quên Hứa Chi Hằng, thậm chí suốt đời không quên.
Nên trong khoảnh khắc quyết định che ô cho cô ấy đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị ướt.
Nên dù mình đang tự dựng lên một vở kịch mà trong mắt cô ấy nó rất vô vị nhưng vẫn vui vì có thể cảm nhận được một chút gì đó ngọt ngào và ấm áp trong sự vô vị ấy.
Ví như, có thể đường đường chính chính nắm tay cô ấy, nói cô ấy là người yêu của mình. Cuối cùng có thể cõng cô ấy về nhà, để cô ấy nằm ngủ ngon lành trên vai mình.
Chương 27. Đồng sàng không thể dị mộng
Bố Lục Song lái xe về chỗ ở của con trai. Mẹ Lục Song ngồi cạnh cười khoái trí.
Bố Lục Song bực tức nói: “Bà đừng cười nữa, bà cười là tôi lại muốn vượt đèn đỏ”.
Mẹ Lục Song lườm một cái rồi nói: “Ông nói xem, lần tấn công bất ngờ này có thành công không?”
Bố Lục Song cười và nói: “Dĩ nhiên rồi, có bao giờ bà thất bại đâu”.
Mẹ Lục Song khoái trí: “Con trai do tôi sinh ra, trong đầu nó có những ý nghĩ xấu xa như thế nào chẳng nhẽ tôi không biết? Muốn tìm bạn gái giả để qua mắt tôi, haha… ” Mẹ Lục Song vuốt tóc rồi nhếch mép cười: “Còn lâu nhé”.
Bố Lục Song chỉ cười không nói gì.
Mẹ Lục Song nói tiếp: “Bây giờ con bé Vệ Nam đã hoàn thành xong nhiệm vụ, nhưng chắc chắn sau khi đi sẽ để lại sơ hở. Tôi muốn xem xem nó sẽ giải thích như thế nào”.
Sau khi tỉnh dậy Vệ Nam thấy mình đang nằm trên ghế sofa, trong bếp phát ra ánh sáng mờ mờ. Cô dụi mắt, thấy Lục Song đang đeo tạp dề, hâm nóng thức ăn trong lò vi sóng. Đồng hồ trên tường báo 8 giờ tối. Vệ Nam xoa cái bụng lép kẹp, hí hửng chạy vào phòng bếp: “Lục Hựu Hựu, có gì ăn không?”
Lục Song không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Phở”.
“Chỉ có phở thôi à? Em đói lắm, ăn phở no làm sao được?”
“Yên tâm, chắc chắn là no”. Lục Song quay đầu lại, cười và nói: “Biết em ăn như lợn nên anh đã mua ba bát”.
“… … … ” Vệ Nam không còn gì để nói.
Hai người ngồi đối diện trên bàn ăn, giải quyết nhanh gọn ba bát phở. Lục Song ăn một bát. Vệ Nam ăn hai bát. Tỉ lệ giữa thức ăn và giới tính trái ngược một cách rõ rệt. Vệ Nam cảm thấy hơi xấu hổ… .
Sau khi ăn xong, Lục Song nói: “Em đi tắm đi. Hôm nay mệt cả ngày rồi”.
Người Vệ Nam dính đầy mồ hôi, quả thực rất khó chịu. Cô “vâng” một tiếng rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Tắm một cái thật thoải mái, khi bước ra khỏi phòng tắm, Vệ Nam thấy Lục Song đang cắm cúi tìm thứ gì đó. Cô vừa lau tóc vừa cười và hỏi: “Anh tìm gì vậy?”
“Tìm thuốc cho em”. Nói xong Lục Song vứt cho Vệ Nam một lọ thuốc bôi ngoài ra: “Chân em sưng đấy, bôi chút thuốc sẽ thấy dễ chịu hơn”.
Vệ Nam bỗng thấy rất cảm động. Tuy mình có công nhưng cũng có lỗi. Lục Song không xỏ đũa mình mà còn mỉm cười rất dịu dàng, thực sự cảm thấy không quen.
Vệ Nam đang ngồi cạnh đầu giường xoa thuốc thì chuông điện thoại reo.
“Buồn quá, đây không phải là kết quả anh mong muốn… … .”
Vệ Nam sững người, nhạc chuông đặc biệt này, chắc không phải của mẹ anh ta chứ?”
Quả nhiên, sau khi Lục Song nhấc máy, người phụ nữ ở đầu dây bên kia bắt đầu quang quác, bắn như súng liên thanh không ngớt. Vệ Nam ngồi cạnh nên nghe thấy giọng nói của bà ta. Đại ý là điều hòa ở khách sạn bị hỏng, tối nay đến chỗ Lục Song tụ tập một buổi, ngày mai chuyển đến chỗ ở mới.
Cuối cùng Lục Song chỉ nói một câu rất nghiêm túc: “Vâng, thế thôi mẹ nhé!” rồi cúp máy.
Sau đó, Lục Song ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Nam: “Mẹ anh nói tối nay sang đây ngủ”.
“Em nghe thấy rồi”. Vệ Nam gật đầu.
Vừa nói dứt lời thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Tốc độ này có thể sánh ngang với chị Kỳ Quyên vừa nói “đến ngay”, vừa xuất hiện trong nháy mắt.
Khi nhìn thấy Vệ Nam, mẹ Lục Song hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng: “Vệ Nam chưa đi à?”
Lục Song khẽ mỉm cười: “Mẹ, chúng con sống cùng nhau, quên chưa nói với mẹ”.
Trong khi hai bố con Lục Song mỉm cười thì mẹ Lục Song lại tức giận gườm gườm nhìn Vệ Nam với mái tóc còn ướt vì nghĩ rằng đã bị con trai qua mặt.
“Chưa gì đã sống cùng nhau rồi. Quan điểm của hai đứa thoáng thật”.
Lục Song cười và nói: “Bây giờ phần lớn đều là sống thử một thời gian trước khi kết hôn, thử xem có thể sống được với nhau không. Đây gọi là thời kỳ thích ứng trước khi kết hôn. Nếu không, đợi sau khi kết hôn thì đã muộn rồi, không hợp nhau lại phải li hôn, rất phiền phức”.
Ba người đều ngạc nhiên trước “mưu tính sâu sa” của Lục Song. Người ngạc nhiên nhất là Vệ Nam, vì sao trong nháy mắt quan hệ giữa đôi tình nhân giả bỗng nhảy vọt lên thành quan hệ sống thử? Lại còn thời kỳ thích ứng trước hôn nhân? Tư duy của Lục Song thật sinh động, khiến người ta phải thót tim… .
Vệ Nam vẫn chưa hết bàng hoàng thì mẹ Lục Song lên tiếng: “Uh, như vậy cũng tốt. Con cũng biết nghĩ đến chuyện lấy vợ rồi”.
Lục Song gật đầu: “Dù gì thì sớm hay muộn cũng phải lấy vợ, chết sớm thì đầu thai sớm”.
Mẹ Lục Song hài lòng gật đầu, sau đó quay sang nói với Vệ Nam: “Vậy các con định bao giờ kết hôn?”
Vệ Nam thật sự choáng, cô nhìn Lục Song, sau đó tỏ vẻ ngượng ngùng nói: “Cháu… .nghe theo anh ấy ạ”.
Lục Song nhìn Vệ Nam, cười bí hiểm, sau đó cúi đầu sờ mũi.
Mẹ Lục Song lườm cậu con trai đang cúi đầu sờ mũi: “Thế con định thế nào?”
Lục Song ho một tiếng, ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Con nghe bố mẹ”.
Mẹ Lục Song nói với bố Lục Song: “Ông thấy chúng nó kết hôn bây giờ có sớm không? Lục Song mới đi làm đã xin nghỉ phép kết hôn, chắc sẽ bị đuổi việc. Hay là đính hôn trước, vài năm nữa thì kết hôn?”
Bố Lục Song mỉm cười rồi nói: “Tôi nghĩ vẫn nên tôn trọng ý kiến của Vệ Nam”.
Quả bom được đá đi đá lại một vòng lại quay về chỗ Vệ Nam.
Vệ Nam cúi đầu, mặt đỏ bừng, nói lắp ba lắp bắp: “Vậy thì… cứ chờ một thời gian nữa ạ. Năm nay cháu mới 21 tuổi… .vẫn chưa tốt nghiệp đại học… .”
Lục Song suýt thì cười phá lên. Mẹ Lục Song rất vui: “Rất tốt, có ý định kết hôn là được. Chúng ta cứ từ từ làm quen đã. 21 tuổi đúng là vẫn trẻ, chí ít thì cũng phải tìm được việc đã rồi tính”. Nói xong mẹ Lục Song ngồi xuống ghế sofa, nói với Vệ Nam: “Nào, rót cho mẹ cốc nước”.
Không còn là dáng vẻ đáng sợ của “bà mẹ chồng độc ác” ban ngày nữa mà thay vào đó là nụ cười thân thiện, hòa nhã, qua ánh mắt ấy dường như có thể thấy mẹ Lục Song đã thực sự coi Vệ Nam là con dâu.
Hơn nữa… .đã nhảy vọt đến cách xưng hô mẹ rồi. Thì ra tư duy sinh động của Lục Song di truyền từ cô.
“Không quen gọi mẹ à? Vậy thì đợi đến khi kết hôn hãng hay. Cô nghĩ cháu nên thích ứng với sự chuyển biến trong cách xưng hô”. Mẹ Lục Song nhìn Vệ Nam, đỡ lấy cốc nước rồi nói: “Hôm nào mời bố mẹ cháu ăn cơm. Cô và mẹ cháu học cùng nhau hồi đại học. Lâu lắm rồi không gặp nhau”.
Vệ Nam chỉ có thể tỏ vẻ thẹn thùng, cúi đầu sờ vạt áo.
Lục Song nói đi rửa hoa quả, nháy mắt với Vệ Nam. Vệ Nam cũng đi vào phòng bếp.
Lục Song đứng lại, quay đầu, khoanh hai tay trước ngực và nói: “Em giả bộ thật là giống”.
Vệ Nam nói: “… .Chẳng có cách nào cả, em không muốn chết dưới ánh mắt của mẹ anh”.
Lục Song nhịn cười: “Mẹ anh thích những người nhanh nhẹn, vì sao em càng giả vờ càng giống thỏ con vậy?”
“Chúng ta phải căn cứ vào tình hình của địch để thay đổi sách lược mà”. Vệ Nam nhún vai: “Phải gọi là lấy nhu khắc cương. Mẹ anh là cương. Nếu em là sắt thì chẳng phải va vào nhau sẽ tóe lửa sao?”
Lục Song xoa cằm, gật đầu tán thành: “Đúng vậy đúng vậy. Chưa gì đã học được cách ứng phó với mẹ anh rồi”.
Vệ Nam nói: “Vạn bất đắc gĩ mà, đành phải làm vậy thôi”. Nhà chỉ có hai phòng, ngủ thế nào mới là vấn đề.
Thực ra không có vấn đề gì cả, vì mẹ Lục Song đã kéo chồng vào phòng ngủ của con trai, đóng cửa lại rồi nói: “Hai con nghỉ sớm đi”.
Lục Song nhún vai nói: “Anh ngủ ở ghế sofa”.
Vệ Nam ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Mẹ anh thấy anh ngủ ở ghế sofa, chẳng phải sẽ lộ tẩy sao?”
“Vậy thì… ..”
Vệ Nam vỗ ngực rất nghĩa khí: “Em ngủ dưới sàn nhà”.
“Làm sao có thể để cho con gái ngủ dưới đất được… .” Đang nói rất hùng hồn bỗng nhiên chuyển sang giọng nhẹ nhàng: “Nam Nam, em vào phòng ngủ đợi anh. Anh đi tắm cái đã”. Vệ Nam suýt thì ngất lịm, này, khi anh nói những lời tình cảm sởn gai ốc ấy có thể đừng dùng anh mắt oai hùng như thế được không, khiến tôi thấy áy náy. Nói xong Lục Song nhếch mép: “Đi đi”.
Vệ Nam liếc nhìn, cánh cửa phòng ngủ bên cạnh hé mở rồi lại nhẹ nhàng đóng lại. Xem ra mẹ Lục Song rất có tiềm năng làm trinh sát, nghe trộm xem con trai mình và “con dâu tương lai” đang nói gì. Thật là vô liêm sỉ… .
Quả nhiên không phải là Vệ Nam ngủ dưới sàn, Lục Song trải đệm xuống đất. Tuy cái đệm ấy rất giống giường của trẻ sơ sinh, nhưng con phòng vốn dĩ đã nhỏ, tủ quần áo, bàn học và một chiếc giường đã chiếm hết phần lớn không gian, phần còn lại chỉ đủ chỗ cho một người đi lại. Lục Song giống như con tôm riu co ro trong góc, đang ngáp ngủ. Trông anh ta thật đáng thương.
Vệ Nam hào phóng nói: “Hay là anh lên giường ngủ đi?”
Lúc Song đang ngáp ngủ, đột nhiên ngẩng đầu lên, cười tít mắt nhìn Vệ Nam: “Em đừng thoáng thế”.
Vệ Nam nhún vai: “Mẹ em nói tuyệt đối tin tưởng nhân phẩm của anh. Anh em cũng nói nhỡ đâu em lên cơn động kinh thì lại làm liên lụy đến anh. Họ đều nghĩ rằng trong hai chúng ta, em là người dã man”. Cô xoa cằm rồi cười toe toét nói: “Yên tâm đi, em sẽ không làm gì anh đâu. Hơn nữa em cũng tin vào nhân phẩm của anh”.
Lục Song nói: “Anh có nên cảm thấy vinh dự không?”
Vệ Nam lắc đầu: “Không, không, là em nên cảm thấy vinh dự mới đúng… .”
“Hả?”
“Bởi vì thói quen ngủ của em không tốt. Thực sự rất dã man. Vì vậy… .anh là người đầu tiên dám leo lên giường em. Em cảm thấy vô cùng vinh dự”.
Khi Vệ Nam nói câu ấy, một chân Lục Song vừa giẫm lên thành giường, ngừng một lát, sau đó kiên quyết nhảy lên giường.
“Vậy thì anh cũng thật vinh dự”.
Trước khi ngủ Vệ Nam lấy chiếc khăn tắm làm vạch ngăn cách.
Kết quả Lục Song nằm im không nhúc nhích, một sợi tóc cũng không vượt quá dải ngăn cách. Nhưng Vệ Nam thì ngược lại, nằm xoay lung tung, còn ôm chặt Lục Song làm gối ôm. Như thế thì không nói làm gì, trong cơn mơ mơ thấy bệnh viện đang thực tập kiểm tra cơ thể, thế là thò tay vào trong áo Lục Song, không thèm để ý đến cơ thể đông cứng của Lục Song, vừa sờ ngực đếm xương sườn vừa lẩm bẩm: “Xương sườn thứ tư, chắc là dưới phổi… ” Sau đó sờ sang bên phải, sờ mãi sờ mãi, bông nhiên nói: “Ơ? Nhịp tim đâu rồi?”
Lục Song gườm gườm nhìn lên trần nhà, dịch móng vuốt của cô ấy sang bên trái rồi khẽ nói: “Tim ở bên trái”.
Vệ Nam cười: “A, sờ thấy rồi, xương sườn thứ năm, cường độ bình thường”.
Sau đó cô ấy yên tâm ngủ tiếp.
Đồng sàng dị mộng thật đau khổ, đồng sàng không thể dị mộng càng đau khổ hơn.
Vệ Nam ngủ rất ngon. Còn Lục Song đáng thương, đừng nói là mơ, chỉ có thể nằm im không nhúc nhích, người đông cứng, mắt thao láo, mất ngủ cả đêm.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Vệ Nam thấy mình đang bấu vào người Lục Song như con bạch tuộc vậy. Tay vẫn thò trong áo anh ta, đặt ở đúng vị trí nhịp đập của tim.
Vệ Nam giữ tư thế đó rất lâu, rất lâu, sau đó nói với giọng đầy nghi ngờ: “Không phải nằm mơ chứ?”
Lục Song đặt hai tay ra say gáy, buồn rầu nhìn trần nhà rồi khẽ nói: “Không phải nằm mơ”.
Vệ Nam vội rụt tay lại như bị điện giật, sờ mũi rồi ngại ngùng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, em đúng là dã thú, xin lỗi… .Em thật là đáng trách, anh thiệt thòi rối… xin lỗi anh… .”
Lục Song lạnh lùng nhìn Vệ Nam, không thèm để ý đến cô ấy, ngồi dậy, chỉnh sửa lại quần áo rồi vào phòng vệ sinh.
Vệ Nam nằm trên giường, mặt đỏ như gấc chín, tự nguyền rủa mình: “Mình thật là vô liêm sĩ, đúng là loại con gái �háo sắc� điển hình. Ôi hình tượng của tôi, hình tượng của tôi”.
Bỗng nhiên nhớ lại, mình đâu còn hình tượng trước mặt anh ta. Mất mặt bao nhiêu lần, thậm chí những thứ lưu trong máy đều bị anh ta kiểm tra… Mất mặt thêm một lần nữa thì cũng có là gì đâu.
Vệ Nam đập đầu vào gối thật mạch, bi thảm nhìn bàn tay của mình – Muốn cắt cụt nó để chứng minh sự trong sạch của mình.
Nhưng vừa nãy mình đặt tay vào tim anh ta, cảm thấy sao tim anh ta đập nhanh đến vậy? Nhịp tim nhanh đến nỗi giống như đang thi chạy maratong vậy, bịch bịch bịch, đập rất dữ dội.
Chương 28. Vật thí nghiệm trong bệnh viện
Những ngày thực tập ở bệnh viên trôi qua thật nhanh, Vệ Nam và Nguyên Nguyên thực tập xong ở ngoại khoa, bây giờ sang khoa hô hấp. Trong cuộc họp giao ban buổi sáng nhìn thấy mấy cô cậu mặt mũi non choẹt đứng rúm ró trong góc phòng làm việc, lại gần hỏi mới biết là các em khóa dưới bị bắt đến tham gia “kiến tập”. Trong đó có một người tên là Hà Diệp, con gái của giáo sư Diệt Tuyệt sư thái. Trái hẳn với vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ của mẹ, Hà Diệp là cô bé hoạt bát, đáng yêu, ngoan ngoãn, một câu chị, hai câu chị, gọi đến nỗi Vệ Nam và Nguyên Nguyên đều cười tít mắt.
Hôm ấy, mọi người đang kiểm tra phòng thì bỗng nhiên Vệ Nam nghe thấy một âm thanh rất quen thuộc.
“Buồn quá… .Đây không phải là kết quả anh mong muốn… .”
Vệ Nam quay ngoắt đầu lại như phản xạ có điều kiện, chỉ thấy một người quen đang nằm trên giường số ba – Chẳng phải là Lục Song sao?
Lục Song thò bàn tay nhợt nhạt ra khỏi chăn, trên tay có kim tiêm lại có băng dính, trông rất đáng thương. Sờ mãi mới tìm thấy điện thoại, nhấc máy lên nói: “Mẹ à… .con không sao… .không sao thật mà, chỉ bị cúm thôi, khụ, khụ, khụ… .”
Tiếng ho xé ruột xé gan, ho đến nỗi Vệ Nam thấy tim mình như thắt lại, đứng ngoài phòng bệnh nhìn anh ta chằm chằm.
Cô giáo Chương của khoa hô hấp mỉm cười nói: “Những bệnh nhân đẹp trai thường được nhiều người chú ý. Bệnh nhân này sáng nay được đưa đến bệnh viện vì sốt cao. Có bạn gái ở bên chăm sóc. Vệ Nam, em nhìn đủ chưa?”
Vệ Nam “dạ” một tiếng, vội chạy theo đoàn người đi kiểm tra nhưng vẫn không khỏi nghi ngờ, mình còn đang ở đây, anh ta móc đâu ra bạn gái?
Khó khăn lắm mới thoát khỏi hơn một tiếng kiểm tra phòng bệnh. Lúc ấy đã hơn 10 giờ, tất cả học sinh được cô giáo Chương sắp xếp đến phòng làm việc kiểm tra bệnh án. Vệ Nam rất muốn tìm bệnh án của Lục Song trên giá bệnh án. Nhưng không tìm thấy. Thế là chạy đi tìm cô giáo Chương và nói: “Thưa cô, em muốn xem bệnh án của bệnh nhân giường số ba”. Cô giáo nói: “Bệnh nhân ấy sáng nay mới nhập viện, vẫn chưa có bệnh án”. Vệ Nam nhanh nhẹn nói: “Vậy em có thể đi thăm anh ta được không ạ? Mọi người đều bận như vậy… .” Cô giáo nói: “Được, em và Nguyên Nguyên dẫn các em khóa dưới đến hỏi thăm cậu ta, sau đó viết bệnh án cho cô xem”.
Vệ Nam mong cơ hội ấy còn chẳng được, lập tức gọi Nguyên Nguyên và Hà Diệp đi cùng.
Hà Diệp là sinh viên năm thứ hai, chưa học qua cách viết bệnh án, không biết phải hỏi thế nào nên ngoan ngoãn đứng bên cạnh lắng nghe. Chỉ có điều bệnh nhân nam ấy cũng rất lạ, vì sao vừa nhìn thấy Vệ Nam là khóe miệng run run?
Nguyên Nguyên đứng cạnh ấn bụng nhịn cười, Vệ Nam nghiêm túc hỏi: “Chào anh, tôi muốn tìm hiểu một chút về bệnh tình của anh”.
Lục Song ho một lúc rối mới nghiêm túc nói: “Được”.
Vệ Nam nói y như thật: “Có thể nói cho tôi biết tên của anh được không?”
Lục Song vẫn chưa trả lời, cô gái bên cạnh đã mở miệng nói: “Anh ấy tên là Lục Song”.
Vệ Nam quay đầu mỉm cười: “Tôi không hỏi cô”.
“… … .” Cô gái đó không nói gì.
Lục Song che miệng ho vài tiếng, quay sang nói với cô gái ấy: “Hạ Vi, em về trước đi, anh không sao”.
“Không sao, em xin nghỉ rồi ạ”.
Vệ Nam gườm gườm ngắt lời họ, lạnh lùng nói với Lục Song: “Có thể trả lời câu hỏi của tôi trước được không?”
Lục Song quay sang nhìn Vệ Nam và nói: “Tôi tên là Lục Song”.
Nguyên Nguyên huých vào tay Vệ Nam: “Tao thấy anh ta rất mệt mỏi, mày đừng xỏ anh ta nữa. Chọn vài câu hỏi quan trọng rồi thôi”. Nguyên Nguyên đúng là “đàn em” trung thành của Lục Song.
Vệ Nam gật đầu: “Anh thấy… khó chịu ở đâu”. Giọng nói có vẻ nhẹ nhàng hơn: “Bắt đầu từ lúc nào?”
Lục Song vẫn ho: “Card âm thanh, khụ khụ, xuất hiện sự cố. Bắt đầu từ sáng nay”.
Vệ Nam gật đầu: “Còn gì nữa?”
“Card đồ họa cũng có vấn đề”.
“Còn thấy khó chịu ở đâu nữa không?”
Lục Song nghiêm túc nói: “CPU rất đau… .”
Hà Diệp không thể kìm nén được nữa, huých tay Nguyên Nguyên và hỏi: “Chị ơi, vì sao em chẳng hiểu gì cả?”
“Chị cũng không hiểu”. Nguyên Nguyên nghiêm túc nói: “Anh ta đang chòng ghẹo Vệ Nam”.
“Hả? Chòng ghẹo… .” Hà Diệp há hốc miệng, “Vậy thì lát nữa phải viết bệnh án thế nào?”
Nguyên Nguyên cười: “Để Vệ Nam viết, chúng ta chép bài của nó”.
Hà Diệp gật đầu: “Đúng là cách hay”.
Vệ Nam vẫn đóng vai bác sĩ, bước lại gần đuổi cô bạn gái đứng bên cạnh đi chỗ khác rồi khẽ nói: “Để tôi kiểm tra giúp anh”.
Lục Song gật đầu: “Ừ”.
Sau đó Vệ Nam cởi áo Lục Song, thò tay vào trong kiểm tra xương sườn, bắt đầu ấn quanh ngực.
“Đau không?”
“Này, cô ấn mạnh quá đấy… .khụ khụ… .”
“Tôi hỏi có đau không?”
“… ..Đau”
Vệ Nam ấn một vòng quanh phổi của Lục Song, bỗng nhiên, cô quay sang nói với Nguyên Nguyên bằng giọng nói bí hiểm: “Tao thấy tiếng clicks… “
“Hả?” Nguyên Nguyên ngạc nhiên nói: “Không phải chứ?”
Lục Song tái mặt lại: “Các cô đừng hù dọa người ngoài ngành, tiếng clicks là gì?”
Vệ Nam cười thầm trong bụng, cảm giác hù dọa người ngoài ngành thật sung sướng. Chả tránh Lục Song lừa Kỳ Quyên nói đã thả virus vào máy tính của nó mà mặt vẫn tỉnh bơ như không. Nhìn dáng vẻ căng thẳng của người khác thật là thích thú.
Vệ Nam tỏ vẻ rất bi thương, cô nói: “Tiếng clicks à… . không có gì”.
Lục Song run run. Hạ Vi đứng cạnh lo lắng nói: “Bác sĩ, anh ấy làm sao ạ?”
Vệ Nam cười: “Tôi làm sao mà biết được, chẳng phải đang khám sao?”
Nguyên Nguyên vội lấy ống nghe đến, đặt vào vị trí lúc nãy Vệ Nam ấn, một lúc sau mới nghiêm túc nói: “Rales ẩm hay rales khô? Nam Nam, lại đây nghe xem nào”.
Vệ Nam lại gần, đeo ống nghé và nói: “Ẩm”.
Nguyên Nguyên nói: “Sao tao lại thấy là khô nhỉ?”
Vệ Nam nghe một lúc rồi nói: “Là rales ẩm. Túi phổi bị vỡ phát ra tiếng ùng ục. Lại đây nghe mà xem”.
Lục Song bực tức nói: “Hai cô có thể ra ngoài thảo luận được không, khi nào có kết quả thì báo cho tôi biết? Nếu tôi mà có bệnh tim thì chắc sẽ bị hai cô dọa đến chết mất”.
Vệ Nam nhìn Lục Song, cài cúc áo cho anh rồi giúp anhđắp chăn. Cô nói: “Vậy thì anh nghỉ đi”. Sau đó quay sang nói với cô gái bên cạnh: “Người nhà bệnh nhân, chú ý chăm sóc anh ta nhé”. Nói xong quay người bước đi.
Sau khi vào phòng làm việc, Vệ Nam lấy giấy bệnh án và bắt đầu viết.
Tên, giới tính, tuổi, địa chỉ, Vệ Nam không cần nghĩ ngợi nhiều mà điền vào luôn. Hà Diệp thốt lên: “Chị thật lợi hại, không cần hỏi mà cũng biết”.
Nguyên Nguyên nhe răng cười bí hiểm: “Bệnh nhân lúc nãy là bạn trai của chị em đấy. Đừng nói là tên tuổi, địa chỉ, ngay cả số đo ba vòng chị ấy cũng biết đấy”.
Hà Diệp ngạc nhiên một lúc rất lâu rồi nói: “A? Chả trách hiểu ý nhau thế, nào là card âm thanh, card đồ họa… .”
Chiều hôm ấy, mẹ Lục Song và Lục Đan xách giỏ hoa quả vào thăm Lục Song. Để khỏi khó xử, Vệ Nam viện cớ tránh mặt.
Buổi tối Vệ Nam về nhà một mình. Lúc ngồi ăn phở một mình, đột nhiên cô nghĩ, may mà bệnh của Lục Song không đến nỗi nghiêm trọng, nếu không mẹ anh ta sẽ lấy lý do “không quan tâm bạn trai” để cầm dao cắt cổ mình.
Không có người cùng đấu khẩu, ăn cơm một mình thật cô đơn. Thế là Vệ Nam gọi điện thoại cho Lục Song: “Alo, Lục Song à, anh đỡ chưa?”
Lục Song vẫn đang ho: “Tiêm rồi cũng thấy đỡ hơn”.
Vệ Nam ở nhà một mình cũng thấy nhàm chán nên buột miệng nói: “Hay là… .em đến bệnh viện chơi với anh”.
“Không sao, bệnh của anh sẽ không vì em đến chơi mà đỡ nhanh hơn đâu”. Giọng nói của anh ta tuy bình tĩnh nhưng rất khàn. Vệ Nam nghe mà thấy sốt ruột.
“Thôi được, vậy thì anh nghỉ sớm đi”. Mình đúng là con ngốc khi đồng cảm với con người này.
Sáng hôm sau, khi đánh giá về bệnh án, Vệ Nam được cô giáo Chương khen ngợi hết lời.
“Bạn Vệ Nam viết bệnh án rất tốt, khái quát các triệu chứng rất rõ ràng, nhiệt, ho, kèm theo đau ngực một ngày… .”
Hà Diệp thì thầm: “Oh, thì ra đây chính là bệnh về card đồ họa, sự cố về card âm thanh và đau CPU… Bây giờ thì em đã hiểu”.
Nguyên Nguyên nháy mắt, khẽ nói: “Em thật thông minh”.
Cô giáo Chương đọc tiếp: “Một tuần trước bệnh nhân bị dính mưa, ba ngày trước mất ngủ, viết những điều này vào bệnh án chứng tỏ bạn Vệ Nam nắm rất rõ bệnh tình của bệnh nhân. Ngoài ra, không bỏ sót tiền sử bệnh của gia đình như mẹ mắc bệnh tim. Có thể thấy mức độ hiểu bệnh nhân vừa toàn diện vừa sâu sắc”.
“Vừa toàn diện, vừa sâu sắc”. Nguyên Nguyên lén nhắc lại câu nói ấy, nhìn Vệ Nam cười bí hiểm. Vệ Nam nghiêm túc gật đầu.
Bỗng nhiên cô giáo chuyển chủ đề: “Bạn Hà Diệp viết rất kém, thế nào gọi là �tinh thần sảng khoái, ăn uống vẫn tốt�? Viết bệnh án chứ không phải là viết truyện, cần dùng những từ ngữ chuyên ngành. Lại còn viết �Không nôn phân đen�. Nôn là nôn, phân đen là phân đen. Em nôn phân đen ra cho tôi xem”.
Mọi người cười bò lăn bò càng, Hà Diệp mặt đỏ như gấc chín, lắp bắp nói: “Thưa cô… em vẫn chưa học viết bệnh án… .”
“Chưa học thì cũng phải biết phân được thải ra ngoài qua đường nào chứ? Lại còn viết là �nôn phân đen�. Cách nghĩ của em thật trừu tượng”. Cô giáo lườm một cái rồi nói tiếp: “Phải biết nắm tình hình của bệnh nhân giống như chị Vệ Nam”.
“Nếu không thể hiểu một cách sâu sắc và toàn diện thì hẹn hò với tất cả các bệnh nhân đi… ” Nhìn ánh mắt sắc nhọn của cô Chương, Hà Diệp vội nói: “Vâng, em biết rồi ạ”.
Cô Chương nói: “Thôi đi đi, bệnh nhân này rất biết hợp tác. Các em kiểm tra xem phổi của anh ta có gì bất thường không”.
Dưới sự dẫn dắt của cô Chương, đám sinh viên thực tập giống như đàn ruồi lao về phía Lục Song như lao vào vũng máu. Từng người thay phiên nhau nghe âm thành khác thường trong phổi của anh ta, sau đó từng người thực hành gõ, ấn, một đoàn người thực hành xong, một đoàn tiếp lại đến, hết lượt này đến lượt khác, liên tục không ngớt.
Từ đầu đến cuối, Lục Song đều tỏ ra rất thư thái, dường như thích thú với việc ấy.
Kết quả, thông tin bệnh nhân ở giường số ba rất biết hợp tác điều trị lan khắp bệnh viện. Một đám y tá thực tập đến thực hành tiêm. Kết quả mu bàn tay Lục Song có rất nhiều mũi tiêm, xanh xanh tím tím. Lục Song không thể chịu đựng được nữa, liền nói với đám y tá: “Đôi tay”. Các y tá cảm động đến rớt nước mắt, vội đổi tay để thực hành tiếp, kết quả chọc nát cả ven, tỏ vẻ đang thương nói: “Xin lỗi, ven của anh hơi khó lấy… .”
Lục Song nghĩ bụng, không biết tiêm thì cứ nói là không biết tiêm đi, còn dám phàn nàn về ven của ta. Bị chọc bao nhiên lần mà vẫn không chọc được, Lục Song bi thương nhìn bầu trời phía xa… .
Trở thành “vật thí nghiệm” trong suốt một ngày, bị đám học sinh vây quanh hết nghe rồi lại gõ, hết nhìn rồi lại tiêm, sức chịu đựng của Lục Song lên đến cực điểm.
Cuối cùng buổi chiều anh cũng gặp được Vệ Nam bận rộn, khó khăn lắm mới có chút thời gian rảnh rỗi.
Vệ Nam cười đểu: “Anh thật ngoan. Em nghe nói rồi, bệnh nhân rất biết hợp tác, chịu để thực tập sinh thực hành không phải là nhiều đâu”.
Lục Song nói: “Ai bảo bạn gái anh học y. Anh phải làm gương chứ, đúng không?”
Vệ Nam ngây người, thấy Lục Song nhếch mép cười, không biết là anh ta nói thật hay nói đểu. Vệ Nam nhìn thấy bó hoa đặt cạnh chiếc tủ gần giường bệnh. Nghe nói “bạn gái” anh ta tặng. Cô sờ mũi, cười và nói: “Người sáng nay tặng hoa cho anh là ai vậy?”
“Đồng nghiệp”.
“Ồ… .” Vệ Nam không hỏi nhiều, Lục Song chủ động giải thích: “Sáng hôm qua đến công ty, sốt cao đến nỗi bị ngất. Cô ấy đưa đến bệnh viện. Là người cùng phòng thiết kế game”.
“Vậy à… .” Vệ Nam gật đầu, “Không sao, em vừa xem kết quả chẩn đoán, anh bị viêm phổi thùy lớn”.
“Thùy lớn?” Lục Song sờ mũi rồi cười: “Lẽ nào còn có thùy nhỏ?”
Vệ Nam gật đầu: “Còn có viêm phổi thùy nhỏ”.
“… ..Thôi được, em có thể bắt nạt người ngoài ngành”.
Trận ốm này đến nhanh mà đi cũng nhanh, ở bệnh viện vài ngày, sau khi xuất viện, Lục Song lại tràn đầy sức sống.
Ngày Lục Song xuất viện, y tác thực tập của khoa đều đến cảm ơn, lưu luyến không rời. Vệ Nam sờ bàn tay bị chọc không biết bao nhiêu lỗ, cười rất tươi: “Đừng khách sáo”. Đúng khí chất của người hào hiệp trường nghĩa.
Vệ Nam mời Lục Song ăn cơm, chúc mừng anh ra viện. Hai người đến hàng ăn theo phong cách phương tây ở gần bệnh viện. Vì suất ăn theo đôi rẻ hơn nên dĩ nhiên Vệ Nam gọi suất đôi. Đang ăn cơm, bỗng nhiên thấy một người đi tới, người ấy dáng chuẩn, đường nào ra đường nấy, kiểu tóc rất mốt, mặc bộ váy bó sát, đi giày cao gót, mỉm cười với Lục Song: “Giám đốc Lục, anh cũng ăn ở đây à?”
Lục Song mỉm cười gật đầu: “Hạ Vi, lần này thực sự phải cám ơn em. Nếu em không phát hiện ra thì có lẽ anh đã bị sốt cao đến nỗi tan chảy trong phòng vệ sinh rồi”.
Cô gái có tên Hạ Vi kia cười rất nhã nhặn: “Anh khách sáo quá”. Sau đó quay người bước đi.
Vệ Nam lè lưỡi: “Giám đốc Lục?”
Lục Song mỉm cười: “Giám đốc kỹ thuật khai thác game ở công ty. Họ quen gọi như vậy rồi”.
“Nói như vậy anh cũng là người chủ chốt trong công ty đấy nhỉ?” Vệ Nam cười đểu: “Cô Hạ Vi ấy có phải có cảm tình với anh không? Em thấy cô ấy rất lo cho anh mà. Lúc ở bệnh viện cũng ở bên chăm sóc anh suốt, hỏi anh có nghiêm trọng không, có vẻ cô ấy rất quan tâm đến anh”.
Lục Song im lặng không nói gì.
Vệ Nam nói tiếp: “Cô ấy là mẫu cô gái sành điệu mà mẹ anh thích đấy. Anh có nghĩ đến việc theo đuổi cô ấy không? Bạn gái giả mạo như em có thể rút lui một cách thành công rồi”.
Lục Song vẫn im lặng.
Vệ Nam hút nước cam, ho một tiếng lấy giọng rồi nói: “Em đóng giả làm bạn gái anh cũng không phải kế lâu dài. Em thấy anh nên tìm bạn gái thật… .”
“Em chán rồi à?” Lục Song nói.
“Cũng không hẳn thế”. Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Vệ Nam lại cảm thấy rất kỳ lạ. Không hiểu vì sao mình đột nhiên để ý đến những cô gái bên cạnh anh ta. Vì sao khi nghe tin anh ta ngất, được Hạ Vi đưa đến bệnh viện lại cảm thấy không thoải mái. Vệ Nam nuốt nước bọt rồi nói: “Em thấy cô Hạ đấy rất tốt, anh với cô ấy trông rất đẹp đôi, làm cùng công ty yêu nhau cũng tiện”.
“Vệ Nam”. Bỗng nhiên Lục Song sa sầm mặt ngắt lời Vệ Nam: “Em muốn làm bà mối, đừng lấy anh làm mục tiêu”.
Vệ Nam sờ gáy rồi cười: “Em chỉ đánh giá khách quan thôi mà”.
“Dù thế nào thì anh vẫn là bạn trai của em trên danh nghĩa”. Đột nhiên Lục Song trở nên nghiêm túc lạ thường: “Em muốn gán ghép anh với cô gái khác, như vậy sẽ động chạm đến sự tự tin của anh. Em không nên thách thức anh”.
Khi nói những lời ấy Lục Song không nhìn thẳng vào Vệ Nam, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ có điều khi cắt bít tết thì dùng lực mạnh hơn, dao và đĩa tiếp xúc với nhau phát ra tiếng két két chói tai, dường như đang muốn bày tỏ sự phẫn nộ của mình.
Vệ Nam biết điều ngậm mồm lại.
Nhưng, kế hoãn binh để qua mặt cha mẹ vốn dĩ không thể kéo dài mãi được. Vệ Nam thấy mình nói không sai chút nào, chỉ thấy cơn tức giận của Lục Song có gì đó bất thường.