XtGem Forum catalog
Đọc truyện

Mối lương duyên trời đánh - Phần 6

Vừa tốt nghiệp cô đã bước chân ngay vào ngành nội thất,kiến trúc, đã gặp rất nhiều lại đàn ông, có người ăn mặc tùy tiện, có người ănnói thô tục, có người tính khí nóng nảy, có người coi thường phụ nữ, lại còn cóngười độc mồm độc miệng. Còn người đàn ông nho nhã, dịu dàng, khiêm tốn, lịch sựnhư thế này, ngoại trừ Thẩm sư huynh phải lòng Tang sư tỷ ra thì gần như đã tuyệtdiệt trên địa cầu này.

Thật ra, cô đã miễn dịch với những người đàn ông đẹptrai từ lâu, thế nhưng lại chẳng thể nào từ chối nổi người đàn ông phong độ ngờingời như anh. Trái tim nằm trước ngực cô ngay từ lúc đầu đã không an phận, giờđây lại càng đập mạnh hơn.

Cô thầm hét trong lòng: “Viên Nhuận Chi, mày tiêu đờirồi! Không ngờ lại phải lòng người đàn ông mới gặp chưa đến một phút, người đànông này lại còn là khách hàng của công ty…” Ngay vào khoảnh khắc nhận được ly nướcmát, cô đã tiêu đời triệt để với người đàn ông trước mặt này. Cô đã trúng tiếngsét ái tình, hix.

Bị Viên Nhuận Chi nhìn chằm chằm, Kỷ Vũ Ngang cảm thấyhơi nghi hoặc, đưa tay lên sờ mặt mình rồi hỏi: “Trên mặt tôi có thứ gì kì lạsao?”

Viên Nhuận Chi định thần lại rồi đáp: “À, không có,không có!”

Cô cắn chặt răng vào chiếc ly giấy. Thật sự ngạiquáđi mất.Cô bắt đầu tự khinh bỉ chính bản thân mình. Kỷ Vũ Ngang mỉm cười dịudàng rồi đáp: “Đã nói chuyên lâu vậy rồi, tôi vẫn chưa biết cô tên là gì?”

“Hả?À, tôi tên là Viên Nhuận Chi. “Nhuận” trong từ“Nhuận trạch[1]”, “Chi” trong từ “Chi hồ giả dã[2]””.

“Viên Nhuận Chi, cái tên nghe rất hay”.

 Trước lờikhen của Kỷ đẹp trai, khuôn mặt của Viên Nhuận Chi lại ửng hồng. Cô đưa tay sờlên mái tóc, mỉm cười ngốc nghếch nói: “Có thật không? Ha ha, đây là lần đầutiên tôi nghe thấy người khác khen tên của tôi hay đấy. Thật ra, cái tên này làdo dì tôi tùy tiện đặt cho. Hình như hôm ấy dì vừa hay đi qua một trường học,nghe thấy đám học sinh đang đứng đồng thanh đọc bài thơ Xuân dạ hỉ vũ của Đỗ Phủ[3]:

Tùy phong tiềm nhập dạ

Nhuận vật tế vô thanh.

 (Nghĩa là: Đưanhẹ một cơn bừng giấc thắm

Rơi ra từng sợi thấm cành khô.)

Cho nên dì mới đặt cái tên này cho tôi”.

“Dì của cô?” Kỷ Vũ Ngang ngây người đôi lát, một lúcsau dường như ý thức được điều gì đó, vội vàng tạ lỗi: “Nếu như có chỗ nàokhông phải tôi thành thật xin lỗi!”

Viên Nhuận Chi xua xua tay: “À, không có gì cả, tôixuất thân từ gia đình đơn thân, mẹ tôi lại qua đời sớm, cũng chẳng có ấn tượnggì sâu đậm. Từ nhỏ dì đã nuôi tôi khôn lớn. Chỉ có vậy thôi, anh không cần phảixin lỗi gì hết!”

Cô lại nghiến chặt răng vào mép chiếc cốc giấy, bởivì cô có cảm tình đặc biệt với Kỷ Vũ Ngang, cho nên cũng nói với anh nhiều hơnngười khác đôi chút.

Kỷ Vũ Ngang gật gật đầu, nghĩ một hồi rồi hỏi thêmcô làm vị trí gì trong công ty? “Đi tìm kiếm thị trường? Hình như không có nhiềucon gái chọn công việc tìm kiếm thị trường nội thất kiến trúc này?”

“Ồ, chức vụ hiện nay của tôi là Trợ lí Tổng Giám thịtrường cũng chính là Trợ lý của Kỷ tổng. Quả thực không có nhiều phụ nữ làmngành này, nhưng tôi cảm thấy cũng khá tuyệt, làm lâu cũng thành quen”. “Thì racô là Trợ lí của anh ta”.

 Kỷ Vũ Ngang tỏra hài lòng trước câu trả lời của Viên Nhuận Chi. “Vào thời buổi hiện nay màcóđược người phụ nữ có khả năng chịu khổ, một người Trợ lí năng động như cô, Kỷtổng đúng là có phúc quá!”

“Anh quá khen rồi…” Trước lời tán thưởng tiếp theo củaKỷ đẹp trai, khuôn mặt Viên Nhuận Chi lúc này lại phết màu hồng phấn, tronglòng trào dâng cảm giác ấm áp, sung sướng khó nói thành lời.

Kỷ Vũ Ngang mỉm cười, cầm bản đề án từ mặt bàn lên,tiện tay lật giở rồi nói: “Phiền cô trước khi quay về nói với Tổng kỷ một câu,tôi đọc qua đề án này trước, có điều gì không rõ tôi sẽ gọi điện thoại hỏisau”.

 “Dạ được”.

Kỷ Vũ Ngang còn định nói gì đó nhưng di động lạivang lên.

“Thật ngại quá, tôi nghe cuộc điện thoại đã”. Khianh mở điện thoại nhìn thấy số hiển thị trên màn hình, sắc mặt nhanh chóng biếnđổi, vội vã ấn nút nhận.

Viên Nhuận Chi nhìn thấy sắc mặt của anh không ổn,trong lòng bất giác cũng thấy lo lắng, thấp thỏm. Đầu bên kia không biết nói nhữnggì, nhưng sắc mặt của anh càng ngày càng thêm khó coi, chỉ nghe thấy anh trả lờilại như sau: “Tôi đang ở ngay bên cạnh, tôi sẽ sang luôn, tôi sẽ sang luôn!”

 “Phập” một tiếng,Kỷ Vũ Ngang gập di động lại, vội vã đi ra phía cửa.

Chợt nhận ra Viên Nhuận Chi vẫn còn ở trong phònganh vội vã quay người lại nói: “Thành thật xin lỗi, bây giờ tôi có chút việc phảira ngoài trước!”

Nhìn thấy Kỷ Vũ Ngang bỗng nhiên hoang mang như vậy,Viên Nhuận Chi cũng không biết phải làm thế nào, không biết đặt tay ở đâu mới ổn.

Cô tốt bụng hỏi thăm: “Tôi có thể giúp đỡ được gìcho anh không?” Cô thấp thỏm lo lắng nhìn khuôn mặt đang căng thẳng của Kỷ VũNgang.

Anh nhìn Viên Nhuận Chi rồi nói: “Cô đi theo tôi”.Nói xong anh liền nhanh chân bước ra ngoài.

 “Vâng”. ViênNhuận Chi đáp lại rồi bước ra khỏi cửa, đuổi theo đến thang máy, đột nhiên nghĩtới việc anh vẫn chưa đóng cửa, cô liền nói: “Anh vẫn chưa đóng cửa kìa!”

“Không cần bận tâm đâu”. Kỷ Vũ Ngang nhanh chóng kéocô vào trong thang máy, ấn nút đi xuống. Viên Nhuận Chi nhìn anh, không nói lờinào.Tại sao anh lại có thể thiếu ý thức phòng chống trộm cắp như vậy chứ? Có điềunhư vậy thật sự rất là Man!

Cửa thang máy mở ra, Kỷ Vũ Ngang liền xông ra ngoài,Viên Nhuận Chi hít hơi thật sâu rồi nhanh chóng theo sau. Khi nhìn thấy nơi KỷVũ Ngang muốn tới chính là Bệnh viện não khoa bên cạnh, Viên Nhuận Chi bất giácdừng chân lại.

Lẽ nào một người nào đó của anh chàng đẹp trai nàyđang ở trong? Nhìn bộ dạng vội vã, gấp gáp đó của anh, nhất định đó phải là mộtngười vô cùng, vô cùng quan trọng với anh. Cảm giác đau xót, tiếc thương khó diễntả bằng lời dần dần dâng trào trong lòng. Cô hít một hơi thật sâu, nhanh chóngtiến về phía trước, đuổi theo bóng dáng to cao, vội vã trước mặt.

Kỷ Vũ Ngang chạy thẳng tới tầng ba khu C của bệnh viện,phía trước có một bác sỹ mặc chiếc áo khoác trắng bên ngoài bước tới.

“Cao tiên sinh!” Kỷ Vũ Ngang bước về phía Cao tiênsinh, bác sỹ chủ trị rồi vội vã nói: “Trước khi tôi đi, bà ấy vẫn khỏe mạnh mà,mới khoảng mười phút, tại sao đột nhiên lại như vậy?”

Cao tiên sinh vừa nói vừa giải thích: “Hôm nay, có mộty tá thực tập tới, chưa quen thuộc lắm với tình hình ở đây. Nhìn thấy chú gấubông nhỏ hàng ngày mẹ anh ôm hơi bẩn, nên định đưa đến phòng giặt để làm sạchđi. Kết quả lại khiến cho mẹ anh phát bệnh, hơn nữa cô y tá thực tập đó còn bịmẹ anh đè lên giường, dùng sức bóp cổ, suýt chút nữa là ngộp thở mà chết”.

“Tôi thành thật xin lỗi, cô y tá thực tập đó bây giờthế nào rồi?” Kỷ Vũ Ngang nghe thấy bác sỹ nói vậy, trái tim trong lồng ngựccũng đập thình thịch mãnh liệt.

“Người phải nói xin lỗi là chúng tôi mới đúng, đâylà lỗi của chúng tôi. Cô y tá thực tập kia không sao rồi, nhưng lúc này tinh thầncủa mẹ anh không ổn định lắm, chúng tôi sẽ phải tiêm thuốc trấn tĩnh cho bà,anh vào trong trước rồi bàn thêm”. Bác sỹ Cao mở cửa phòng bệnh ra.

Kỷ Vũ Ngang còn chưa bước vào trong đã nghe thấy tiếngla hét thất thanh vang lên: “Các người cút đi! Nếu như các người dám tới đây,tôi sẽ giết chết hết. Không ai được động đến đứa con của tôi. Cút đi! Cút đi…”

Viên Nhuận Chi theo sát phía sau Kỷ Vũ Ngang. Vừa bướcvàobên trong cô liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đầu tóc rối bù, thânhình gầy guộc đang áp người vào khung cửa sổ.

Tay phải bà ôm một chú gấu bông nhỏ màu trắng đã khábẩn, tay còn lại cầm một ống kim tiêm, giơ về phía hai nam bác sĩ cùng với ba ytá rồi thét lớn: “Các người còn dám tới gần tôi sẽ giết hết. Giết chết hết cácngười!” Bác sĩ và y tá thấy Kỷ Vũ Ngang đến, tất cả đều đứng dẹp sang một bên.

Kỷ Vũ Ngang thận trọng đi về chỗ người mẹ của mình,bà Trang Vân Hà, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Vân Hà, là anh đây, Bình Viễnđây!”

Trang Vân Hà vừa nhìn thấy Kỷ Vũ Ngang đến lập tứcthả ống kim tiêm trong tay ra. Bà mở to mắt nhìn thấy Kỷ Vũ Ngang bước tới, hoảnghốt ôm chặt lấy rồi bật khóc thành tiếng: “Viễn, anh vừa đi cái là bọn họ lại địnhcướp Vũ Ngang của chúng ta. Em nhất định không để bọn họ cướp đi Vũ Ngang đi,em sẽ giết chết hết bọn họ!”

Kỷ Vũ Ngang ôm chặt lấy mẹ, khẽ khàng vỗ phần lưng củabà rồi nói: “Có anh ở đây, bọn họ không dám cướp Vũ Ngang đi đâu.

Vũ Ngang vẫn luôn ở bên cạnh em đấy thôi, mãi mãi ởcạnh bên em, không một ai dám cướp thằng bé đi đâu!” Viên Nhuận Chi há hốc miệngnhìn về phía Kỷ Vũ Ngang, sau đó lại nhìn người phụ nữ trung niên thân hình gầyguộc đang nằm gọn trong vòng tay của anh, cảm thấy chẳng hiểu tình huống lúcnày ra sao.

Bây giờ đang xảy ra chuyện gì thế? Tại sao bản thâncô lại có cảm giác đang xem một bộ phim tình yêu khổ sở của Hồng Kông? Kỷ đẹptrai tại sao lại xưng mình là “Bình Viễn”? Người phụ nữ kia tại sao cũng ôm lấyanh rồi gọi là “Viễn”? Lại còn nói là có người muốn cướp đi đứa con của họ -VũNgang? Kỷ đẹp trai không phải chính là Kỷ Vũ Ngang sao?

 Bỗng nhiên,cô sực nhớ lại lời nói của bác sỹ khi nãy, bất giác vỗ nhẹ lên đầu, bây giờ côđã biết người phụ nữ này là ai. Cô mím chặt môi, nhìn Kỷ Vũ Ngang bằng đôi mắtthương xót.

Đúng lúc này, ánh nắng mặt trời bên ngoài luồn qua tấmrèm tràn vào trong phòng, anh ôm chặt lấy người mẹ của mình. Hai người trông giốngnhư đang tắm nắng, lại giống như đôi tình nhân ngọt ngào, ấm áp, khiến cô có cảmgiác xót thương khó diễn tả bằng lời.

Kỷ Vũ Ngang đỡ mẹ mình ngồi lại trên chiếc giường, dỗdành bà nằm xuống. Y tá cầm theo mũi thuốc an thần đã chuẩn bị trước đó bướcvào phòng, Trang Vân Hà vừa nhìn thấy mũi tiêm, lập tức bật người ra khỏi giường,chỉ vào y tá rồi nói: “Mày định làm cái gì? Viễn đang ở đây, tao không sợ chúngmày đâu?”

Kỷ Vũ Ngang ôm chặt lấy mẹ mình, dịu dàng nói: “VânHà, bọn họ không phải là người xấu, họ đều là bác sỹ và y tá, em mau nhìn y phụchọ mặc trên người kìa, đều là màu trắng cả. Em đang bị ốm, cho nên phải tiêmthuốc!”

Trang Vân Hà đưa mắt nhìn quanh về phía Viên NhuậnChi, nhìn thấy chiếc áo phông, quần soóc bò của cô, lập tức trợn tròn mắt lên,chỉ vào cô rồi thét lên đầy kích động: “Y phục cô kia đâu phải là màu trắng? Côta nhất định là người xấu, muốn đến đây cướp đi Vũ Ngang của chúng ta!”

Bỗng nhiên bị Trang Vân Hà chỉ trỏ, Viên Nhuận Chi cảmthấy vô cùng kinh hãi, biết trước như vậy cô đã khoác tấm áo trắng bên ngoài rồimới vào.

Bây giờ đi ra ngoài mặc chắc vẫn còn kịp, thế là côliền quay người bước đi. Lúc này, giọng nói trầm ồm, dịu dàng của Kỷ Vũ Ngang lạivang lên: “Vân Hà, cô ấy không phải là người xấu, cô ấy là nhà cung cấp vật liệucho anh, nghe nói em bị bệnh nên cũng đi theo sang đây thăm em”.

Viên Nhuận Chi nghe thấy lời này, lập tức quay ngườilại rồi bước tới trước giường: “Cô là Vân Hà đúng không? Xin chào, Kỷ tiên sinhchính là khách hàng VIP của công ty chúng tôi. Nghe nói hai người mới sinh đượcmột em bé vừa đẹp trai vừa đáng yêu, cho nên tiện đường qua đây ghé thăm cô vớiem bé. Em bé của cô tên là Vũ Ngang đúng không? Đó là một cái tên rất hay, khíchất tuyệt vời, sau này lớn lên nhất định là một anh chàng đẹp trai, khiến baocô gái phải chết mê chết mệt”.

Kỷ Vũ Ngang kinh ngạc đưa mắt nhìn về phía Viên NhuậnChi, đôi mắt trong sáng của cô đang ra hiệu cùng anh. Trang Vân Hà nghe thấy lờitán tụng con trai Vũ Ngang của bà lập tức bế chú gấu bông nhỏ trong tay mìnhcho cô xem, vui vẻ nói: “Đúng thế, đúng thế. Vũ Ngang của tôi vừa ngoan lại vừanghe lời. Có điều trước đó bị một người mặc áo trắng dọa cho sợ quá, vừa khóc vừaquấy. Tôi giận cô ta làm cho Vũ Ngang khóc, nên đã bóp cổ cô ta”.

Nói xong, Trang Vân Hà liền đưa tay về phía trước mặtViên Nhuận Chi làm động tác như thể bóp cổ ai đó.

Trước một động tác nguy hiểm như vậy, Viên Nhuận Chicảm thấy hơi hoảng sợ, khóe miệng bất giác co giật một hồi, thân hình dần lui vềphía sau. Cô sực nhớ trong túi quần mình có một chiếc kẹo mút, vội vã lấy ra, rồiđưa cho Trang Vân Hà. “Này, cái này tôi tặng cho Tiểu Vũ Ngang, là kẹo mút củahãng Bất Nhị Gia đó. Tôi thích ăn mùi vị trà sữa, đảm bảo Tiểu Vũ Ngang ăn rồisẽ hết khóc, hết quấy ngay thôi!”

Trang Vân Hà nhìn chiếc kẹo mút bọc đẹp bên ngoài,do dự một hồi rồi nói: “Có thật thế không?”

 Viên NhuậnChi lập tức bóc lớp vỏ bên ngoài ra nói: “Không tin thì cô nếm thử coi”.

 Trang Vân Hàđưa đầu lưỡi ra liếm thử, mùi vị thanh nhạt của trà sữa dần tan trong miệng, bàvui vẻ nhận lấy chiếc kẹo mút, sau đó đưa cho chú gấu bông nhỏ màu trắng ăn.“Tiểu Vũ Ngang, mau nếm thử món kẹo mút dì tặng cho con này!”

Nghe thấy tiếng “dì”, Viên Nhuận Chi liền đỏ bừng cảkhuôn mặt lên, không ngờ lại khiến Kỷ đẹp trai phải chịu thiệt thòi. Cô thật sựkhông hề cố ý…

Cô lén lút nhìn sang phía Kỷ Vũ Ngang, anh đang mỉmcười nhìn cô, đôi mắt thâm sâu, đen láy đang vui mừng, lấp lánh. Trái tim củaViên Nhuận Chi đang đập mãnh liệt trong lồng ngực. Trời ơi, Thượng Đế ơi, ThánhMẫu ơi, cô cảm thấy như mình sắp ngộp thở vậy. Viên Nhuận Chi hít một hơi thậtsâu. Cứ như vậy cô đứng trong phòng bệnh, nhìn Kỷ Vũ Ngang ở bên cạnh mẹ mìnhTrang Vân Hà, mãi cho tới khi tinh thần Trang Vân Hà dần dần ổn định lại, sauđó tiêm một mũi trấn tĩnh bà ngủ thiếp đi, anh mới đứng dậy.

Viên Nhuận Chi theo Kỷ Vũ Ngang ra bên ngoài. Giẫmchân lên bờ cỏ xanh mượt phía dưới, bọn họ nhanh chóng quay về phía trước tòanhà NB bên cạnh, thời gian trôi qua thật quá nhanh! Cô mím chặt môi nhìn vàochiếc mũi của mình rồi lấy hết mọi dũng khí, liền nói với Kỷ Vũ Ngang đang đứngcách mình khoảng hơn một mét: “Hôm nay thật sự cảm ơn anh rất nhiều. Tôi phảiquay về công ty bây giờ!”

“Người nói lời cảm ơn phải là tôi mới đúng. Cảm ơncô dã tặng cho mẹ tôi chiếc kẹo mút Bất Nhị Gia!” Kỷ Vũ Ngang đút hai tay vàotúi quần, khóe miệng nhoẻn cười. “À, cũng không có gì”.

Viên Nhuận Chi lúc này mới cảm thấy mình thật ngốcnghếch, cô hoàn toàn không biết phải nói gì, đành ngô nghê đưa tay lên gãi đầugãi tai.

Kỷ Vũ Ngang lại mỉm cười, bỗng nhiên tiếng điện thoạivừa quen thuộc vừa xa lạ vnag lên, nhìn ba chữ hiển thị trên màn hình, Kỷ VũNgang bất giác nhíu chặt đôi mày nói: “A lô?”

Đầu dây bên kia điện thoại, người nào đó chẳng buồnchào hỏi, trực tiếp đi vào vấn đề: “Người phụ nữ mà tôi phái tới có ở bên chỗanh không?”

Kỷ Vũ Ngang “ừm” một tiếng rồi đáp: “Có”.

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, ngữ khí lại cứng rắnhơn trước vài phần: “Mau bảo cô ta nghe điện thoại!”

Kỷ Vũ Ngang cau chặt đôi mày, nghe khẩu khí này anhcó thể nhận ra Kỷ Ngôn Tắc đang không vui. Kỷ Ngôn Tắc lấy theo họ mẹ, cũng cóthể coi là người nhà họ Kỷ, đương nhiên cũng là một trong những quái thai của Kỷgia. Kỷ Ngôn Tắc là một người kiệm lời, mỗi lần quay về nhà họ Kỷ, nói chuyện vớingười nhà tuyệt đối không có bất kì câu thừa thãi nào. Nhiều lúc giấu cảm xúcchân thực của bản thân rất kĩ, có lúc lại chẳng che đậy gì, chỉ nói một câucũng đủ khiến cho cho cả nhà tức đến mức chết đi sống lại.

Còn người phải chịu đựng nhiều nhất chính là Kỷ lãothái gia, người chủ gia đình họ Kỷ, cũng là ông nội của Kỷ Vũ Ngang, ông ngoạicủa Kỷ Ngôn Tắc. Thời gian lâu dần, mọi người trong nhà đều kính trọng mà tránhxa Kỷ Ngôn Tắc, bởi vì tất cả đều biết được tính khí của vị thiếu gia này quáilạ, bất thường, khó dây.

Anh nheo nheo đôi mắt, liếc nhìn Viên Nhuận Chi, đưatay ấn vào nút bật loa, đợi một lúc rồi đưa di động cho cô bảo: “Kỷ tổng bêncông ty đang tìm cô đấy!”

“Hả?” Viên Nhuận Chi vô cùng kinh ngạc, lúc này vẫncòn nghiên cứu xem rút cuộc tại sao sắc mặt của Kỷ đẹp trai lại kì quái như vậy,bây giờ lại nghe thấy Kỷ Ngôn Tắc đang tìm mình, cô vỗ mạnh vào đầu mới sực nhớra mình để quên di động trong xe.

Thôi toi rồi, trước khi đi, Kỷ Ngôn Tắc đã dặn dò côđi sớm về sớm, bây giờ cô đã dằn dứ ở đây biết bao lâu rồi, không hiểu tên khốnnày lại nghĩ ra trò gì để giày vò cô đây? Vì đôi chút phần trăm doanh thu, làmngười đến được độ như cô, bà nhà nó, thật sự bi thảm.

Cô nhận lấy chiếc di động, đặt bên tai nói: “A lô”Ai ngờ đầu dây kia truyền lại giọng nói bình thản như không, lãnh đạm của KỷNgôn Tắc: “Viên Nhuận Chi, xin mời cô ngay lập tức quay về công ty cho tôi!”

Giọng nói lớn đột nhiên vang lên khiến cho cô đinhtai nhức óc, theo ý thức cô đưa di động ra xa khỏi tai mình, nếu như không nểtình đây là di động của Kỷ đẹp trai, cô nhất định sẽ vứt nó đi không chút do dự.

Tên khốn khiếp này đúng là bị thần kinh, bảo quay vềcông ty thì cô sẽ về ngay, cần gì phải nói lớn tiếng thế làm cô sợ hãi, may màkhông có tiền sử bệnh tim mạch. Chỉ để tâm thầm rủa Kỷ Ngôn Tắc, cô hoàn toànkhông ý thức được rằng, không phải Kỷ Ngôn Tắc đang lớn tiếng mà do di độngđang để chế độ bật loa ngoài.

Cô dập điện thoại, cau chặt đôi mày, hít một hơi thởsâu rồi đưa trả chiếc di động cho Kỷ Vũ Ngang, ngần ngại nhìn anh mỉm cười rồinói: “Thật ngại quá, tôi phải quay về công ty đây!” Nói xong, cô liền mở khóa rồivội vã ngồi vào xe.

Làm anh em họ bao lâu nay, Kỷ Vũ Ngang chưa bao giờthấy Kỷ Ngôn Tắc đối xử với phụ nữ như thế. Nghĩ vậy, anh bất giác nhìn lại kỹcàng người phụ nữ đang mỉm cười vô cùng đáng yêu nọ. Chiếc xe vừa mới khởi động,anh liền đưa tay ra, khẽ gõ vào cửa kính ô tô. Viên Nhuận Chi hạ cửa sổ xuống,tỏ ra nghi hoặc hỏi: “Kỷ tiên sinh, có chuyện gì thế?”

 Anh mỉm cườidịu dàng nói: “Liệu cô có thể nhớ rõ mười một chữ số không?”

“Hả?”Viên Nhuận Chi hoàn toàn mơ hồ.

“138 518 XXX XXX”.

 Nhanh chóng đọcsố di động của mình ra, anh lại nhoẻn miệng cười dặn thêm: “Đi đường cẩn thận!”Nói xong, anh liền quay người đi vào bên trong tòa nhà.

138 518 XXX XXX…

“138 518 XXX XXX”. Viên Nhuận Chi ngây ngô đọc lại từngchữ số một trong dãy mười một chữ số nọ lần nữa, khi nhận ra rằng đây chính làsố di động của Kỷ Vũ Ngang, cô bất giác trợn to mắt, một giây sau cô kích độngmỉm cười sung sướng. Cô lập tức lấy di động ra định lưu lại số điện thoại này,chợt nhìn thấy bảy cuộc điện thoại nhỡ, mở ra xem, tất cả đều bắt đầu bằng số“138 518…”, có điều của tên Kỷ biến thái đáng ghét kia. Sau ngàn lần nguyền rủadãy số này, nhập số của Kỷ Vũ Ngang rồi lưu lại, cô mới nhìn chiếc di động, mỉmcười ngốc nghếch, sau đó lái xe trở về công ty.

hết chương 5


Chương 6: Gian tình

 “Mùa xuân ởđâu đây? Mùa xuân ở đâu đây? Mùa xuân ở ngay trong tòa nhà NB. La la la la lala, la la la la la la…”

Trên suốt dọc đường lái xe về công ty, Viên NhuậnChi không ngừng ngân vang khúc ca mùa xuân của mình, không lúc nào ngắt quãng.

 Trước khi bướcvào Bộ phận Thị trường, cô thò đầu vào do thám, chỉ thấy mỗi Hạ Nguyệt Cúc ởbên trong. Hạ Nguyệt Cúc vừa nhìn thấy cô đã nói: “Ây da, Kỷ tổng tìm em có việcgấp đấy, chốc chốc lại ra ngoài hỏi em đã về hay chưa!”

Viên Nhuận Chi ngó ngó nghiêng nghiêng, nhận thấytrong phòng làm việc không có ai khác, mới lên tiếng hỏi: “Anh ta đang ở đâu rồi?Chị có biết anh ta tìm em có chuyện gì không ạ?”

“Cậu ấy đến nhà ăn dùng bữa rồi. Hình như lại muốnem đưa sản phẩm mẫu đến Đại học Sư phạm đó!”Hạ Nguyệt Cúc nói.

“Lại đi đưa sản phẩm mẫu sao? Dự án Đại học Sư phạmkhông phải do Tiểu Dạ Ca phụ trách sao?” Cô hoàn toàn không hiểu tại sao mình lạiphải đem sản phẫm mẫu đến Đại học Sư phạm?

Hạ Nguyệt Cúc nói thêm: “Tình hình cụ thể thế nào chịkhông biết, đợi Kỷ tổng dùng bữa trưa xong đi lên đây, không phải là em sẽ biếtsao? Em đã ăn cơm trưa chưa?”

“Dạ chưa…”. Viên Nhuận Chi nghiến răng nghiến lợi thầmrủa một tiếng. Kể từ khi chuyển sang Bộ phận Thị trường, ngày nào anh cũng saibảo cô chẳng khác nào cu ly, cửu vạn kiêm lái xe, buổi sáng đi đưa gạch, buổichiều không biết lại bắt bê vác cái gì đây.

Hạ Nguyệt Cúc nói; “Đã một giờ rồi đấy, em vẫn chưaăn thì mau đi ăn nhanh lên, đợi chút nữa là không còn thức ăn đâu.”

“Ừ nhỉ!” Cô phải đi ăn trước đã, sau khi ăn no mớicó sức khỏe để làm việc. Cô liền nhìn Hạ Nguyệt Cúc, vẫy vẫy tay rồi vội vộivàng vàng chạy xuống nhà ăn công ty.

 Khi đến nhàăn nhân viên, cả phòng ăn chỉ còn lại có vài ba người, Viên Nhuận Chi vừa liếcqua đã nhìn thấy ngay Kỷ Ngôn Tắc.

Cô mở hộp cơm ra, do dự không biết có nên lại đấy ngồikhông. Sau cùng, nhân dân tệ vẫn cứ chiến thắng trái tim kiêu ngạo kia của cô,Viên Nhuận Chi liền bê đồ ăn ngoan ngoãn bước lại gần chỗ anh.

“Kỷ tổng, anh tìm tôi sao?” Khuôn mặt cô tươi cười hớnhở. Sau khi nhận được ánh mắt lạnh lùng màu hổ phách kia, cô lập tức tắt nụ cười,từng đợt nước miếng chẹn ngay cổ họng, khiến cô không nói được lời nào. Khôngphải cô chỉ quay về muộn có một chút thôi sao, anh có cần phải dùng ánh mắt đểgiết người không?

Cô bắt đầu giải thích lí do tại sao mình lại quay vềcông ty muộn: “Tôi không hề dùng thời gian làm việc đi ra ngoài làm việc riêng,anh đừng báo cáo linh tinh cùng với Tang tổng. Kỷ tiên sinh có thể làm chứngcho tôi. Lúc đó, bất ngờ mẹ của Kỷ tiên sinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chonên tôi cũng đi theo xem có giúp đỡ được gì không. Anh ấy là khách hàng quan trọngcủa công ty chúng ra, khách hàng gặp khó khăn, thân là Trợ lí của Tổng Giám thịtrường, tôi đương nhiên không thể làm ngơ được!”

Từng lời từng chữ của cô đều hợp tình hợp lí.

Kỷ Ngôn Tắc vẫn nhìn cô bằng ánh mắt bình thản,không nói tiếng nào. Sau vài giây, khi cúi đầu ăn nốt miếng cơm cuối cùng, anhquay người đặt đũa bát vào rổ thu dọn rồi bước nhanh ra khỏi nhà ăn.

 Viên NhuậnChi đưa thức ăn vào miệng, nhìn thấy bóng dáng rời đi của Kỷ Ngôn Tắc, sắc mặttỏ ra vô cùng ngây ngô. Cô nhồm nhoàm nhai số thức ăn trong miệng, nhớ lại ánhmắt Kỷ Ngôn Tắc nhìn mình, trong sát khí đáng sợ có ẩn giấu đôi chút oán khí. Nếungười nào không biết rõ mọi chuyện còn tưởng rằng cô đã làm chuyện gì có lỗi vớianh ta.

Cô bất giác ớn lạnh cả người, vội vã gắp thức ăn lênmiệng nhanh chóng giải quyết xong bữa trưa. Sau khi để đũa bát vào rổ thu dọn,mông cô như gắn động cơ, vội vã phóng lên văn phòng.

Khi quay về Bộ phận Thị trường, Hạ Nguyệt Cúc đánh mắtra hiệu cho cô, Viên Nhuận Chi mang theo trái tim thấp thỏm bất an đi vào trongphòng làm việc. Kỷ Ngôn Tắc đang đứng trước bàn làm việc, không biết đang gọiđiện cho ai, tóc mái màu đen phía trước trán che đi một phần đôi mắt màu hổphách tuyệt đẹp. Lúc không nói chuyện, đôi môi anh lúc nào cũng mím chặt lại.

Tuy rằng bát tự của Kỷ Ngôn Tắc không hợp với cô, nhưngnói cho cùng người ta cũng là cấp trên của cô. Sư tỷ tuy rằng thích trêu chọccô, nhưng thời gian lâu dần, cô cũng học được cách quan sát sắc mặt của ngườikhác. Vào những lúc cấp trên không vui, thái độ có lợi cho bản thân nhất chínhlà ngoan ngoãn ngậm miệng, không nói lời nào cả.

Cô rón rén chân tay, nhẹ nhàng quay về ngồi trướcchiếc bàn máy tính cũ kĩ của mình, vừa mới ngồi xuống thì anh cũng dập máy xuống.Cô giả vờ đặt tay che trước mắt, sau đó đưa mắt lén nhìn qua kẽ hở ngón tay củamình, vừa hay bắt gặp được đôi mắt tràn đầy nộ khí của anh.

 Biều hiệntrên khuôn mặt Kỷ Ngôn Tắc vô cùng nghiêm nghị. Anh nhìn Viên Nhuận Chi một lúcrồi mới thu ánh mắt lại, giọng nói lãnh đạm như thường ngày: “Mau theo tôi đếnkho!”

“Ồ, dạ được…”.

Cô bĩu bĩu môi, nhanh chóng đi theo sau. Hai người bướcra khỏi phòng làm việc liền nhìn thấy Hạ Nguyệt Cúc đưa tay ra hiệu cho cô, ýmuốn nói: “Sao mà giẫm vào trúng đuôi cọp thế?”

Khóe miệng cô khẽ co giật, tiếp đó nhún vai tỏ vẻ vôtội, không biết nói gì. Ai ngờ cô bất giác đâm sầm vào bức tường thịt phía trước.Cô khẽ day chiếc mũi đau đớn, ngước mắt lên nhìn về phía Kỷ Ngôn Tắc đang đibình thường đột nhiên dừng bước lại. Khuôn mặt anh vẫn là núi băng ngàn nămkhông đổi thay.

Kỷ Ngôn Tắc bình thản nhìn cô, đi về phía Hạ NguyệtCúc giao phó việc gì đó, sau đó mới quay người đi ra khỏi Bộ phận Thị trường.

Viên Nhuận Chi đi theo Kỷ Ngôn Tắc đến kho trữ hàng ởtầng một. Suốt cả đường đi, Kỷ Ngôn Tắc không hề dặn dò cô xem tẹo nữa sẽ phảilàm gì, đi đâu, cũng chẳng chất vấn tại sao công việc chỉ mất tầm ba mươi phútmà cô đi hơn tiếng đồng hồ mới quay về đến công ty.

Bọn họ bước vào trong kho, Hoàng Chí Cương trong Bộphận kho, mặt cười thân thiện bước ra đón tiếp: “Kỷ tổng, bệ ngồi, đường chữ L,bộ xả nước bồn cầu và giật nước mà anh dặn tôi đã chuẩn bị xong rồi!”

“Cảm ơn nhiều!” Sắc mặt của Kỷ Ngôn Tắc có phần dịudàng hơn, nhưng vừa quay sang Viên Nhuận Chi, lại khôi phục nhiệt độ lạnh băngcó thể làm người ta chết cóng. Anh chỉ vào đống đồ trên mặt đất nói với cô: “Cômau ôm cái này rồi đi theo tôi!” Nói xong, anh liền cúi người xuống cầm đườngchữ L, bộ xả nước bồn cầu và giật nước rồi đi ra khỏi kho trước.

Viên Nhuận Chi nhìn chiếc bệ ngồi bằng sứ trắng tinhkhiết, sau đó lại nhìn anh thảnh thơi một tay cầm ba thứ đồ kia một cách nhẹnhàng, hoàn toàn không biết phải nói gì.

Trong điện thoại, anh ta gấp gáp gọi cô quay về chỉlà để bê chiếc bệ ngồi này sao? Tại sao lại đối xử với cô như thế? Ít nhiều gìcô cũng là một phụ nữ. Sáng nay là viên gạch, cho dù đầu bếp ở nhà ăn trưa nay cókhuyến mại thêm cho cô một miếng lạp xưởng thì cũng không có nghĩa cô sức khỏecường tráng như đại lực sỹ.

Ở tòa nhà NB, lúc ban đầu không hề biết được thân phậncủa nhau, vậy mà Kỷ Vũ Ngang vẫn lịch sự đưa tay trợ giúp cho một người xa lạlà cô. Cùng mang họ Kỷ, cùng là những người đàn ông thân cao trên mét tám, tạisao lại khác nhau đến vậy? Quả nhiên, đàn ông tốt chỉ cần so sánh là biết ngay.

“Thế gian sao có một người đàn ông như thế này tồn tạichứ?” Cô nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến mức hai má đỏ rực, nắm chặt nắm đấm,hoa chân múa tay lung tung, bẻ ngón tay kêu răng rắc, đấm mạnh vào chiếc bóng dầnkhuất xa của anh, sau đó mới cúi xuống ôm chiếc bệ ngồi kia lên.

Hoàng Chí Cương đỡ giúp cô một tay, cảm thấy kì lạliền hỏi: “Hả? Chi Chi, em không biết vai phải của Kỷ tổng bị thương sao?”

Viên Nhuận Chi tỏ vẻ không mấy tin tưởng: “Hả? Vaiphải của anh ta bị thương sao? Làm gì có chuyện đó? Sáng nay anh ta vẫn còn bêviên gạch rất nặng mà!” Bị thương? Thôi cho xin đi! Rõ ràng đang viện cớ đểgiày vò cô mà thôi.

Lần này lại đến lượt Hoàng Chí Cương không thể nàotin tưởng được nói: “Hả? Tại sao em không biết chứ?”

Viên Nhuận Chi kêu lên đầy khổ sở: “Biết cái gì chứ?Em nói này Cương ca ca, anh có gì cứ nói thẳng ra, cái bệ ngồi này nặng lắm!”

“Buổi chiều hôm qua khi Kỷ tổng bế em về công ty,đúng lúc đang tu sửa lại tường ngoài tầng hai, để bảo vệ cho cái đầu của em, Kỷtổng đã dùng vai phải đỡ lấy thanh gỗ có đường kính mười phân rơi xuống. Tất cảmọi người đều lại gần hỏi thăm xem Kỷ tổng có sao không, rõ ràng anh ấy đangnhăn nhó mặt mày vẫn luôn miệng nói không sao, sau đó lại tiếp tục bế em lênvăn phòng!” Hoàng Chí Cương dùng ngôn từ đơn giản nhất, nhanh chóng nhất một hơitường thuật lại chuyện Kỷ Ngôn Tắc bị thương ngày hôm qua, không hề ngừng nghỉchút nào, sau khi hít một hơi thật sâu anh bổ sung thêm: “Hầy… anh đã kể xong”.

Khóe miệng Viên Nhuận Chi liên tục co giật khi nghechuyện Kỷ Ngôn Tắc vì bảo vệ mình mà bị thanh gỗ làm tổn thương vai phải, côkinh ngạc đến mức không nói được lời nào.

Cô vẫn không dám tin vào tai mình, lên tiếng hỏi lạilần nữa: “Thế nhưng, em chẳng nghe thấy ai nói anh ấy bị thương cả…”

Hoàng Chí Cương làm động tác như thể vừa thu lạicông lực, sau đó lại nói thêm: “Hoàn toàn chính xác, anh không hề lừa em đâu.Hôm qua anh cũng có mặt ở đó, không tin em đến mà hỏi người ở Bộ phận Thi côngxem”.

Lúc này, bên ngoài truyền vào giọng nói không vui:“Viên Nhuận Chi, rốt cuộc cô còn lần lữa trong đó bao lâu nữa đây?”

Hoàng Chí Cương liền nói: “Mau ra đi, Tiểu Triệu vẫncòn đang đứng ở Đại học Sư phạm chờ em mang mấy thứ này tới đấy. Giang hồ cấp cứumà!”

“Tôi tới ngay đây!”Viên Nhuận Chi gật gật đầu, ômchiếc bệ ngồi nhanh chóng bước ra ngoài. Kỷ Ngôn Tắc nhìn thấy cô bước tới, liềnquay người bước ra bãi đỗ xe. Đi mãi cho đến chiếc BMW màu đen anh mới dừng lại,mở cốp sau ra, cất ba thứ đồ kia vào trong, sau đó nhìn về phía Viên Nhuận Chiđang bê chiếc bệ ngồi về phía mình, bình thản nói: “Cô mau đặt đây đi!”

Viên Nhuận Chi nhìn chiếc BMW trước mắt, khóe miệng bấtgiác co giật. Chiếc bệ ngồi này có lẽ là chiếc bệ ngồi tốt số nhất thế giới, trướckhi bị ô nhiễm có thể ngồi lên chiếc BMW, coi như có chết cũng được an lòng.

 Viên NhuậnChi đặt xong chiếc bệ ngồi kia, đậy nắp cốp sau lại rồi hỏi Kỷ Ngôn Tắc: “Đâylà xe của anh sao?”

Kỷ Ngôn Tắc không hề trả lời thẳng vào câu hỏi củacô mà đi về phía bên ghế phụ. Trước khi mở cửa bước vào, anh quay sang nói cùngcô: “Cô mau qua lái xe đến trường Đại học Sư phạm. Triệu Dạ Quần đang chờ chúngta đấy!”

“Ừm…”. Viên Nhuận Chi đáp một tiếng, nhanh chóng vàotrong xe.

Kỷ Ngôn Tắc ngồi tựa vào ghế phụ bên, khoanh tay ômngực nhắm mắt dưỡng thần. Viên Nhuận Chi nhìn chằm chằm vào vai phải của anh,nhìn trước nhìn sau, nhìn trên nhìn dưới cả người anh. Bỗng nhiên, Kỷ Ngôn Tắcmở mắt ra nhìn trừng trừng về phía cô. Cô kinh hãi giống như một đứa trẻ làm việcxấu bị bắt gặp tại trận, vội vã quay đầu nhìn ra phía trước.

Hai tay nắm chặt vào chiếc vô lăng, cố gắng để cho hơithở và nhịp tim mình bình thường lại. Kỷ Ngôn Tắc cau chặt đôi mày nói: “Còn chưalái xe đi sao?”

Viên Nhuận Chi bĩu bĩu môi, sau cùng không nhẫn nhịnđược nói ra những lời trong lòng mình: “Nghe nói, vai phải của anh bị thanh gỗrơi vào gây tổn thương? Tại sao không thấy anh nói tiếng nào?”

Khi biết được anh ta bị thương vì che chắn cho chiếcđầu của mình, cho dù giữa hai người có biết bao chuyện ân oán, khó chịu, tronglòng cô ít nhiều cũng cảm thấy ái ngại, cảm kích.

“Nói ra rồi sẽ không đau nữa sao?” Kỷ Ngôn Tắc bìnhthản lên tiếng.

Viên Nhuận Chi mím chặt môi, nhắm chặt mắt, hai taynắm chắc vào vô lăng, trong lòng lại trào dâng ngọn lửa tức giận. Đúng tà đến tứcchết vì tên khốn này mất thôi! Rõ ràng biết được bản thân mình đang “tàn tật”,lại còn tỏ vẻ anh hùng bê gạch bê ghiếc, bị thương nặng hơn thì có liên quan đếchgì đến cô? Rõ ràng cô đang thành thật quan tâm đến anh ta, không ngờ còn bị lạnhnhạt như vậy. Cô đúng là đần độn mới cảm thấy thiếu sót và áy náy trước tên đànông chết tiệt kia.

Cô liếc mắt sang mỉa mai anh ta một câu: “Cũng đúngmà, có nói ra cũng vẫn đau như vậy. Con người anh sao nói chuyện hay và hợp lýthế không biết!” Trong lòng cô lại âm thầm bổ sung thêm một câu: “Đau cho anhchết đi, đáng đời!”

Nói xong, cô đạp mạnh vào chân ga, vội vã quay vôlăng, ô tô nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ xe. Dù gì cũng không phải là BMW của cô,làm hỏng cũng chẳng sao.

Hưm! Hưm! Hưm!


Thân người của Kỷ Ngôn Tắc rung mạnh theo sự xoaychuyển của chiếc ô tô. Do nhất thời không thận trọng, vai phải của anh lại đậpvào cửa xe, đau đớn đến mức cau chặt đôi mày lại. Anh nghiến chặt răng, quaysang khẽ thét Viên Nhuận Chi: “Cô lái xe kiểu gì thế? Không biết là lúc mới nổmáy thì phải đi chậm thôi sao?”

Nhìn thấy Kỷ Ngôn Tắc nhíu chặt mày lại, Viên NhuậnChi vui như mở cờ trong bụng, ngoài miệng vẫn nói: “Kỷ tổng, hai chúng ta đãlàm lỡ nhiều thời gian rồi, Tiểu Dạ Ca vẫn còn đang ở một nơi xa xôi chờ đợimà. Anh cố gắng chịu uất ức một chút, ngồi cho vững nhé!”

Cô lại đạp mạnh chân ga, chiếc xe phóng đi như tênbay. Chiếc ô tô tiến thẳng tới phía trước cổng trường Đại học Sư phạm.

Triệu Dạ Quần nhìn thấy hai người, liền nhanh chóngtiến tại gần. Triệu Dạ Quần nói mấy câu cùng với Kỷ Ngôn Tắc, sau đó mở cốp saura, bê hết mấy thứ đồ kia vào phía trong tòa nhà làm việc.

Kỷ Ngôn Tắc lãnh đạm nhìn Viên Nhuận Chi rồi nói:“Cô cứ tự nhiên ngồi trong xe hay ra chỗ nào chơi cũng được, chút nữa xong việc,ra ngoài tôi sẽ gọi điện cho cô!”

“Dạ”. Viên Nhuận Chi lại ngoan ngoãn gật đầu nhận lệnh,nhìn thân hình cao lớn của Kỷ Ngôn Tắc dần dần biến mất trong tòa nhà làm việc,trong lòng cô lại khinh bỉ anh thêm lần nữa.

Triệu Dạ Quân lúc này nói chuyện cùng với Kỷ Ngôn Tắc,cô đều nghe thấy hết.

Trong tòa nhà Kí túc xá sinh viên mới xây, có mộtchiếc bệ ngồi vệ sinh xảy ra chút vấn đề. Không biết vì lí do gì, chiếc bệ ngồinày rò rỉ nước, khiến cho cả tầng đó bốc mùi hôi thối giữa mùa hè nóng nực. Bâygiờ bên trường học nhận định rõ ràng là vấn đề ở thiết kế nội thất, chất lượngsản phẩm có vấn đề, cho nên từ chối thanh khoản.

Vừa sáng ngày ra Triệu Dạ Quân đã đến khu thi công,anh cũng đã đến thăm qua tình hình ở khu vệ sinh đó, đây thuộc về trách nhiệm củabên thi công lắp đặt. Do liên quan đến nhiều nguyên nhân không tiện nói ra, bêntrường học ngầm ra hiệu cho Triệu Dạ Quần không cần biết là lỗi của bên cung cấpnội thất hay bên thi công lắp đặt, trước tiên phải giải quyết gọn gàng mọi chuyệnở nhà vệ sinh này dã, thì việc thanh khoản, tất toán mới hoàn thành được. TriệuDạ Quân đã gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại cho Kỷ Ngôn Tắc, đơn xinthay lại được thông qua, nhưng những đồ dùng để thay đổi phải được đưa đến trườnghọc trước 3 giờ chiều hôm nay.

Viên Nhuận Chi biết thùa khúc mắc trong vụ việc này.Mọi người thường hay cho rằng trường học chính là nơi thuần khiết, trong sángnhất xã hội, thật sự ở đâu cũng như nhau hết, ở đâu cũng bị ảnh hưởng, vẩn đụcbởi cơm áo gạo tiền mà thôi. Cái gì mà thuần khiết, tất cả đều là phù vân màthôi.

Nếu như cứ đứng trước tòa nhà đợi Kỷ Ngôn Tắc vớiTriệu Dạ Quần vào trong nói chuyện trên trời dưới đất thì cô có là đồ ngốc. Đãđến Đại học Sư phạm thì sao có thể không tới thăm Hậu Sơn được nhiều người đồnthổi? Vừa vào đầu tháng Bảy, sinh viên trong trường vẫn chưa nghỉ học hết, cóngười chuẩn bị thi tốt nghiệp, có người chuẩn bị về quê, lúc này vẫn còn ở lạihoàn tất những thủ tục sau cùng. Vừa nghĩ tới việc có thể tận hưởng những phútgiây thoải mái, Viên Nhuận Chi vô cùng kích động. Bây giờ không cần phải nghe lờitường thuật sinh động của Triệu Dạ Quần nữa, cô sắp sửa được chứng kiến tận mắtluôn.

Tòa nhà làm việc này cách Hậu Sơn không xa lắm, TriệuDiệp Ca từng đưa cô tới đó theo đường tắt, chỉ mất có vài phút là tới nơi.

 Cô lấy lạitinh thần, đặt chế độ chuông ở trong phòng họp, nhét vào trong túi quần soóc rồithẳng bước tiến về Hậu Sơn của Đại học Sư phạm. Giữa tiết trời mùa hè nóng nực,ánh nắng lại gay gắt thế này, may mà còn có bóng râm của cây cối, nếu không lànda thế nào cũng khô cháy, đen đúa. Viên Nhuận Chi đưa tay vuốt mồ hôi, vào giữatrưa trời nắng gay gắt, vì Hậu Sơn nổi tiếng trong Đại học Sư phạm, cô cũng đâucó dễ chịu gì cho cam!

Cô hứng khởi tiến về hai bên bờ cây cỏ kín mít trênsườn núi. Lần trước cùng tới đây với Triệu Dạ Quần, cô chưa được ngắm cảnh vậtgì hết, lần này nhất định không thể bỏ lỡ được.

Đi ven theo bờ cỏ dại, cô nhìn về phía các đôi sinhviên nam nữ đang quấn quít yêu đương lẫn nhau. Nào là nữ sinh cầm quyển sáchcùng nghiên cứu nội dung bên trong với nam sinh, nào là nam sinh nhắm mắt gốilên đùi của nữ sinh. Có một đôi cùng lưng tựa lưng ngắm bầu trời tán gẫu, hoàntoàn không hề nhìn thấy cảnh KISS mãnh liệt, khác hẳn những gì Tiểu Dạ Ca vẫnthường khua môi múa mép.

Địa điểm không hề sai, nơi này vô cùng kín đáo. Lẽnào Triệu Dạ Quần ngày nào cũng khoác lác?

Cô thận trọng di chuyển, để tránh kinh động đến nhữngnam nữ sinh viên kia. Khi đang định quay đầu bỏ cuộc, đột nhiên cô nhìn thấy thứgì vàng vàng, trắng trắng trên mặt đất. Nhìn xuống dưới thì ra nó đang lăn lăntrên mặt đất, thời gian chưa lâu lắm. Tuy rằng cô có cảm giác ghê tởm không nóithành lời, nhưng dòng máu cuồng loạn trong cơ thể cô bỗng đột ngột trào dâng,suýt chút nữa biến thành người sói vươn đầu hú lớn.

Mấy bạn trẻ này thật chẳng biết giữ gìn vệ sinh môitrường gì cả, bỏ mặc không lo đến con cháu thì thôi, ngay cả cái thứ rác thảicòn lại này cũng có thể vứt bừa bãi thế chứ?

Giây trước vừa mới rủa người ta không nhân đạo, đếngiây sau cô đã phấn chấn, vui vẻ tiến về phía trước.Thời gian không phụ nhữngngười có lòng, cuối cùng cô cũng bắt gặp được một đôi.

Kỷ Ngôn Tắc và Triệu Dạ Quần rời khỏi nơi thi công,quay về phía trước ô tô, lấy di động gọi điện thoại cho Viên Nhuận Chi mấy lần,vậy mà đi động vẫn cứ truyền lại duy nhất một thông điệp: “Số điện thoại quýkhách đang gọi đang nằm ngoài vùng phủ sóng, xin quý khách vui lòng gọi lạisau!”

Triệu Dạ Quần cũng lấy di động của mình ra gọi đến sốcủa Viên Nhuận Chi, điện thoại vẫn nằm ngoài vùng phủ sóng. Bỗng nhiên, anh vỗmạnh lên đùi rồi thét lớn: “Tôi biết con nha đầu thối này đang ở đâu rồi!”

Lời nói vừa dứt miệng, anh liền tỏ ra hối hận ngay tứcthì. Kỷ Ngôn Tắc thấy anh thần bí, quái lạ, liền cau mày gặng hỏi: “Cô ta ởđâu?”

Triệu Dạ Quần ấp a ấp úng: “À… Kỷ tổng, hay là anhquay về trước đi, tôi sẽ đi tìm cô ấy rồi sẽ quay về công ty sớm thôi!”

Nói xong, anh đang định tiến thẳng về Hậu Sơn, ai ngờđôi vai bị vỗ mấy phát. Triệu Dạ Quận quay đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng, nghiêmnghị của Kỷ Ngôn Tắc rồi nghe thấy anh hỏi: “Anh nói đi, rốt cuộc cô ta đang ởđâu?”

Triệu Dạ Quần mỉm cười gian tà: “Ở… Hậu Sơn”.

Đột nhiên, sắc mặt nghiêm nghị của Kỷ Ngôn Tắc sầm hẳnlại. Anh mím chặt môi không nói lời nào, quay người bước nhanh về phía Hậu Sơn.Triệu Dạ Quần đưa tay sờ lên mũi, muốn bật cười thành tiếng mà không dám, ngoanngoãn đi theo Kỷ tổng lên núi.

Cách đó vài mét, một đôi tình nhân đang say đắm traonhau nụ hôn nồng cháy, hôn đi hôn lại, sau cùng nam sinh liền đưa tay luồn vàophía trong y phục của nữ sinh, nữ sinh õng ẹo một lúc rồi hai người lại càngdính chặt vào nhau hơn…

Khổng Tử từng dạy: “Phi lễ không nhìn, phi lễ khôngnghe”. Nếu tiếp tục nhìn thì mắt sẽ mọc chắp mất, đã xác định được những chuyệnTriệu Dạ Quần nói là sự thật, thế nên cô không cần thiết phải ở đây cản trở việctốt của người ta nữa.

Viên Nhuận Chi hít một hơi thật sâu rồi lấy chiếc diđộng từ túi quần ra, quyết định chụp một tấm ảnh lưu niệm để minh chứng chochuyến đi khảo sát thực tế lần này. Sau này nửa đêm mộng mơ, có thể lấy ra đểquan sát, nghiền ngẫm.

“Dù gì đây cũng không phải lần đầu mình làm việc thấtđức, làm thêm lần nữa cũng có sao?” Cô tự nhủ trong lòng.

Cô đưa di động lên chụp hình đôi trai gái đang quyếnluyến không dời kia, đổi mấy góc độ liền, với ý đồ chụp được bức ảnh đẹp và sắcnét nhất.

Cô ấn vào nút chụp, nghe thấy “tạch” một tiếng, hìnhảnh tình yêu nhiệt thành đã được ghi lại. Cô đang định xem hình ảnh chụp như thếnào, chỉ trong nháy mắt chiếc di động trong tay đã bị cướp mất. Cô kinh ngạc, vộivã quay đầu, trước mắt xuất hiện một đôi giày da màu đen của đàn ông, đưa ánh mắtlên trên vừa hay bắt gặp đôi mắt phẫn nộ của Kỷ Ngôn Tắc.

Anh ta bắt đầu xuất hiện ở đây từ lúc nào chứ?

Cô chớp chớp mắt đầy nghi ngờ, khuôn mặt anh tuấnkia vẫn còn nguyên vẹn, trái tim cô đập mạnh còn vầng trán thì toát đẫm mồ hôi.Chết toi rồi, nếu như để anh ta nhìn thấy cô chụp bức hình gì thì danh tiếngtrong sạch cả một đời của cô sẽ bị hủy hoại. Không suy nghĩ gì thêm, cô đứng bậtdậy, đưa tay cướp lại chiếc di động của mình. Kỷ Ngôn Tắc né tránh bàn tay củacô, giơ chiếc di động lên cao. Khi nhìn thấy hình ảnh hiện lên màn hình di động,khuôn mặt tuấn tú của anh liền sầm lại.

“Này, mau trả lại cho tôi!” Viên Nhuận Chi nhìn thấyngón tay của anh di chuyển trên các phím di động, như đang muốn xóa bỏ hình ảnhđó đi, nên chẳng bận tâm đến thứ gì nữa mà nhào về phía anh.

Điều bất hạnh chính là, cô quên rằng dưới chân mìnhlà hòn đá, hòn đá này được chọn là nơi ngồi xuống nghỉ ngơi sau một thời gianđi tham quan ngắm cảnh.Bị vấp chân vào hòn đá, cô hoàn toàn mất thăng bằng, cảngười xông thẳng về phía trước.

Kỷ Ngôn Tắc đứng ở phía trước đang chú tâm vào việcxóa hình ảnh, còn chưa dự cảm được chuyện sắp xảy ra với bản thân, lúc quay ngườilại thì cả thân người của Viên Nhuận Chi đã đổ sập lên người anh, đập mạnh vàovết thương bên vai phải. Động đúng chỗ đau, anh chẳng thể nào chống đỡ nổi, cảngười rung động mạnh rồi đổ về phía sau.

Vào khoảnh khắc ngã xuống, mọi chuyện thành ra thếnày, đôi môi của Viên Nhuận Chi đáp chuẩn xác lên bờ môi của anh, đương nhiênlà một chiếc hôn rất mãnh liệt, rất mạnh mẽ. Thời gian lúc này dường như ngừngtrôi, tất cả mọi thứ xung quanh đều như bất động, im lìm.

Cho dù Viên Nhuận Chi mở mắt to đến mức nào, phía trướcvẫn là một khoảng mơ hồ, tất cả còn lại chỉ là cảm giác nóng ấm truyền lại từ bờmôi, cùng với cảm giác tiếp xúc với một thân hình cao lớn, rắn chắc. Tất cả nhữngcảm giác này đều khiến cô khủng hoảng, khiếp hồn, bây giờ mới có thể ý thức đượcrằng đây là một chuyện vô cùng, vô cùng đáng sợ.

Cô đang muốn dùng hai cánh tay để chống thân ngườilên, sau đó nhanh chóng thoát thân, ai ngờ vừa mới chuyển động có đôi chút, KỷNgôn Tắc ở phía dưới lại hít một hơi thở sâu, đôi mày cau chặt lại. Thì ra haitay cô đang chống lên bờ vai của anh, dùng đôi vai của anh làm điểm tựa. Nhìnthấy anh đau đớn đến mức nhắm nghiền mắt lại, cô cảm thấy vô cùng hoang mang,hai tay nhanh chóng chuyển xuống dưới bờ cỏ, khó khăn lắm mới giữ vững đượcthân trên, thì cả người lại lần nữa đè hết lên Kỷ Ngôn Tắc.

Kỷ Ngôn Tắc lại khẽ kêu một tiếng, bên mép truyền lạicảm giác đau đớn, than dài một tiếng rồi nói: “Ngay cả việc bò dậy từ thân ngườikhác cô cũng không biết sao?”

 Lần thứ hai nằmđè lên người anh, Viên Nhuận Chi có cảm giác muốn chết đi, khí huyết đảo lộn, cảkhuôn mặt đỏ bừng như quả cà chua.

“Anh không kêu thì tôi không biết tự mình đứng dậychắc?” Nếu như không phải nghe thấy tiếng rên của anh ta, cô làm sao mà trượttay được chứ…

Cô bực bội nhắm mắt lại, vận hết mọi sức lực rời khỏicho xong, dù cho cô giẫm phải anh ta, cũng chẳng liên quan gì đến cô. Mới chốngngười cách đất được một khoảng, phía sau liền truyền lại một giọng nam cao:“Này, hai bạn sinh viên, giữa thanh thiên bạch nhật thế này, hai người có thểkiềm chế cảm xúc hơn được không?”

Viên Nhuận Chi giật mình, nhanh chóng quay đầu lại,nhìn thấy một ông chú đang đứng phía sau, vẫn còn chưa kịp nói tiếng nào, thìông chú này lại trợn mắt trợn mũi nói thêm: “Mấy đứa trẻ hiện nay, bố mẹ mấtbao nhiêu mồ hôi, xương máu nuôi ăn học, các anh chị xem mình đang làm trò gìđây? Chỉ làm ra những chuyện thương phong bại tục, thật đúng là càng ngày đạo đứccàng kém cỏi. Quần áo thì mặc ngắn cũn cỡn, không sợ bị muỗi đốt sao?”

Nghe nói vậy, Viên Nhuận Chi bèn mắt chữ A mồm chữ Onhìn lại quần áo trên người mình. Chết mất thôi! Áo phông bị cuộn lên trên, sắpsửa lên đến tận phần ngực, cả phần eo đều bị lộ cả ra ngoài, lại cộng thêm chiếcquần bò ngắn, đôi đùi trắng nõn bị lộ ra, ngồi lên trên người Kỷ Ngôn Tắc. Haingười đang thể hiện đúng cảnh “nữ trên nam dưới”, muốn người khác không nghĩ chệchsang hướng xấu cũng khó.

Cô lại đưa mắt nhìn Kỷ Ngôn Tắc đang bị đè phía dưới,vừa hay chạm đúng đôi mắt thâm sâu của anh, trong đó ẩn chứa rõ rệt nét chán nản,thất vọng. Lúc này cô thật sự sống không bằng chết. Khóe miệng của Kỷ Ngôn Tắckhẽ nhếch lên, để lộ rõ nụ cười.

 Thừa cơ ViênNhuận Chi đang dừng lại, anh đưa cánh tay trái ôm lấy eo của cô, lật người, cuốicùng đã có thể ngồi dậy. Đương nhiên lúc này Viên Nhuận Chi lại nằm xuống dướibãi cỏ, sau đó, anh bình thản như không đứng dậy.

Viên Nhuận Chi bị anh xoay chuyển đến mức hoa màychóng mặt, khó khăn lắm mới ngồi dậy được, lại bắt gặp sắc mặt sầm sì, khinh bỉcủa ông chú lúc nãy. Cô chẳng để tâm đến việc tìm Kỷ Ngôn Tắc tính sổ, đã vộithét lớn trước mặt ông chú thích lo chuyện bao đồng kia: “Cái gì mà thươngphong bại tục? Chẳng qua tôi chỉ bất cẩn ngã xuống đất thôi!"

Ây da, khóe miệng đau quá, vừa mới nói chuyện lạicàng nhói thêm, trong miệng còn truyền đến vị tanh của máu, nhất định là bịrách da rồi.

Cô đưa tay lên lau bên mép, trên ngón tay toàn làmáu. Ông chú kia xếch mày lên, “hưm” một tiếng đầy khinh bỉ rồi nói: “Hàng ngàyít nhất cũng có trên mười đôi nam nữ nói với tôi những lời tương tự, tưởng tôibị chứng trì nộn tuổi già sao? Nhìn lại cây cối tươi tốt, đồng cỏ mơn mởn, hoanở khắp chốn ở đây xem, đều bị hai người giẫm nát cả rồi, lại còn khiến chúngtôi phải lãng phí nhiều thời gian với các cô cậu nữa. Hai người thuộc khoa nào,lớp nào? Mau theo tôi về Phòng giáo viên!”

Nét mặt của ông chú tỏ ra tráng liệt vô ngần, lờinói ra câu nào câu nấy đều vô cùng có lí. Tới tuổi này, chắc ông cũng sắp về hưurồi, vậy mà lại bị phân về đây truy quét hành động thiếu ý thức của đám thanhniên. Nếu như không phải trường học nhận được nhiều thư tố cáo, kiến nghị điềuchỉnh lại đạo đức sinh viên, ông cũng đâu cần phải vất vả chạy đôn chạy đáotrên Hậu Sơn vào một ngày nắng nóng thế này. Hàng ngày phải qua đây bắt quảtang sinh viên làm bậy, ông cảm thấy vô cùng chán nản, chướng tai gai mắt vôcùng.


Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com