Chương 19: Hoàng tử
Những ngày tháng bận rộn trôi qua rất nhanh. DịpLễ Giáng sinh, Kỷ Ngôn Tắc vắt nát óc suy nghĩ, bài trí nghi thức cầu hôn hoatươi, ánh nến lãng mạn, tuyệt mỹ duy nhất ở trong căn nhà của mình, sau đó đeochiếc nhẫn đặt làm trước đó vào tay của Viên Nhuận Chi.
Viên Nhuận Chi nhìn chiếc nhẫn thuộc cùng một hệthống hình dạng với chiếc bát âm nọ, vô cùng kì quái trên tay mình, chỉ có thểdùng vài chữ ngắn ngủi để bày tỏ suy nghĩ trong lòng mình – bó tay! Tại sao chiếcnhẫn cầu hôn của người ta lúc nào cũng tuyệt đẹp lãng mạn, trong khi chiếc nhẫncủa cô chẳng khác nào chiếc máy điện tâm đồ?
Tuy rằng nhẫn cưới hơi xấu một chút, thế nhưnghoàn toàn không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui như Tết của cô. Khuôn mặt cô hớnhở, hân hoan không khác gì một nụ hoa mới nở, vì vậy mà lại nhận được sự khinhbỉ mãnh liệt từ Kỷ Ngôn Tắc.
Lễ Giáng sinh vừa qua, Kỷ Ngôn Tắc liền nhận đượcquyết định đi công tác, cho nên công việc tìm ảnh viện chụp ảnh cưới đều đặtlên vai Viên Nhuận Chi cả.
Vào ngày cuối tuần, Viên Nhuận Chi lôi theo TằngTử Kiều chạy qua mấy ảnh viện áo cưới, may mắn là sau cùng cũng chọn ra được mộtnơi tuyệt nhất. Sau đó, Tằng Tử Kiều có việc bận đột xuất, chỉ còn lại mỗi mìnhcô đi dạo phố, cũng chẳng còn hứng thú gì nữa, cho nên cô liền lái xe về nhàluôn.
Viên Nhuận Chi đỗ chiếc QQ xinh xắn màu xanh lácây của mình gọn gàng. Vừa mới xuống khỏi xe, đang định bước vào thang máy củahầm đỗ xe, một bóng người vội lướt đến trước mặt cô rồi nói: “Viên tiểu thư?”
Giọng nói cứng nhắc bằng tiếng phổ thông khiếnViên Nhuận Chi dừng bước, nhìn về phía người đang đến, chính là vị tiên sinh mặcbộ đồ trắng đi cùng bố của Kỷ Ngôn Tắc. Có điều hôm nay ông đã chuyển sang mặcmột bộ vest màu đen, chứ không phải bộ trang phục màu trắng phiêu linh như hômtrước.
Cô khẽ gật đầu chào hỏi: “Xin chào, ông tới đểtìm Kỷ Ngôn Tắc sao? Anh ấy đi công tác rồi!”
Kamuda đặt tay lên phần ngực phải của mình hànhlễ cùng Viên Nhuận Chi, lại tiếp tục nói với cô bằng giọng phổ thông không mấychuẩn xác: “Không, lần này tôi đến đây là muốn mời Viên tiểu thư đến gặp chủnhân nhà tôi”.
“Chủ nhân nhà ông?” Viên Nhuận Chi cảm thấy nghihoặc, nhớ lại hôm trước Kỷ Ngôn Tắc đã nhắc đến tên của bố mình rồi nói tiếp:“Modolna tiên sinh?”
“Đúng vậy, chủ nhân bảo tôi tới đây tìm tiểuthư!” Kamuda đáp.
Viên Nhuận Chi suy ngẫm một lúc, nhún vai bìnhthản đáp: “Được thôi!”
Vừa nói dứt lời, một chiếc Bentley màu đen từ từtiến lại gần, Kamuda cung kính mở cửa xe cho cô rồi nói: “Viên tiểu thư, xin mời!”
Chiếc xe quá đỗi khoa trương, hành động quá đỗikì lạ này khiến Viên Nhuận Chi nhất thời khó lòng thích ứng.
Chiếc xe chạy thẳng về vùng ngoại ô, nhanh chóngdừng ở một hội sở riêng biệt.
Viên Nhuận Chi vừa mới xuống xe đã có hai ngườiđến dẫn đường cho cô. Cô đưa mắt nhìn về dãy phòng theo phong cách Nhật Bản,trong lòng cảm thấy nghi hoặc, bước chân vô cùng thận trọng.
Người phục vụ nhanh chóng dắt cô đến một cănphòng, vừa mới vào trong, mấy người phục vụ phía sau đã nhanh chóng kéo cửa lại.
Viên Nhuận Chi nhìn thấy bố của Kỷ Ngôn Tắc đangngồi trước chiếc bàn thấp, chuyên tâm nghiên cứu trà đạo.
Modolna nghe thấy tiếng mở cửa liền ngước đầulên, nhìn Viên Nhuận Chi mỉm cười nói: “Viên tiểu thư, rất vui được gặp cô tạiđây!”
Một mình đi gặp trưởng bối nhà chồng khiến ViênNhuận Chi cảm thấy không thoải mái lắm, cô thầm hít một hơi thật sâu rồi gật đầuchào hỏi: “Cháu chào chú ạ!”
Modolna mỉm cười đáp: “Xem ra Nick đã nhắc đếnta trước mặt cháu rồi. Mời ngồi!”
“Dạ vâng ạ!” Cô gật gật đầu, quỳ trước chiếc bànthấp trước mặt.
“Cháu thử ngụm trà do ta pha xem sao?” Modolnađưa một ly trà nhỏ ra trước mặt cô.
“Cảm ơn chú!” Cô nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ,căng thẳng nắm chặt lấy chiếc ly.
Modolna liền nói: “Nghe nói Viên tiểu thư dự địnhkết hôn cùng với Nick?”
“Dạ vâng, đúng vậy ạ!” Cô bất giác cau mày.
Modolna lại nói thêm: “Cháu có yêu Nick không?”
Viên Nhuận Chi bất ngờ ngây người ra, hoàn toànkhông ngờ Modolna lại thẳng thắn hỏi câu này.
Yêu hay không yêu vỗn dĩ là việc riêng tư củahai người. Theo quan niệm của người Trung Quốc, sẽ không bao giờ tùy tiện nóinhững thứ tình cảm say mê, cuồng nhiệt nhất của con người ngoài miệng thế này.Trước mặt Kỷ Ngôn Tắc, cô còn chẳng dám nói đến chuyện này chứ đừng nói là trướcmặt một trưởng bối vừa mới gặp mặt có hai lần, nếu như bàn luận về chuyện này,cảm thấy cứ quái dị, lạ thường kiểu gì đó.
Khuôn mặt cô ửng hồng, chậm rãi gật gật đầu, haitay không ngừng xoay chuyển chiếc ly trà.
Modolna đột nhiên bật cười lớn rồi nói: “Sắp kếthôn rồi, một câu hỏi thế này cũng khiến Viên tiểu thư phải suy nghĩ lâu như vậysao?”
Khuôn mặt đỏ ửng của Viên Nhuận Chi cứng đờ lại,nhíu chặt đôi mày, nâng cao phòng bị nhìn về Modolna đang ngồi trước mặt mình rồinói: “Cháu không nhận thấy có thể phán đoán mình có yêu thương một người thôngqua việc thốt ra ngoài miệng nhanh hay chậm. Không biết hôm nay chú tìm cháu đếnđây là vì chuyện gì đặc biệt ạ?”
Modolna đặt bình trà xuống. “Ồ, cũng chẳng cóchuyện gì đặc biệt, chỉ là muốn mời cháu uống trà, nói chuyện tán gẫu một lúcmà thôi”.
Viên Nhuận Chi nhìn động tác rót trà của ông,hoàn toàn không cho rằng ông mời cô đến đây đơn giản là để thưởng thức trà đạo,tán gẫu đôi điều.
Đang suy ngẫm, cô lại nghe thấy Modolna hỏithêm: “Nick đã nhắc đến dảo Barents với Viên tiểu thư chưa?”
“Dạ?”
“Xem ra Nick vẫn chưa giới thiệu cho cháu biết,đảo Barents là quốc thổ của chúng ta, là viên minh châu sáng nhất trên Ấn ĐộDương”.
“Cháu đã nghe A Tắc nhắc đến”.
“Thật sao?” Modolna mỉm cười rồi nói thêm: “Cháucó biết tên đầy đủ của Nick không? Tên đầy đủ của thằng bé là Emi l Nick FanModolna Dreykanoro Isot to”.
“Cái tên dài quá…” Ngay từ khi còn học đại họccô đã nghe nói những người ở Trung Đông có tên vừa kì lạ vừa dài, có người cảtên lẫn họ dài cả thảy ba mươi âm tiết. Lần đầu tiên biết được cái tên khác củaKỷ Ngôn Tắc cô cảm thấy hơi buồn cười.
“Lần đầu tiên nghe thấy cái tên dài như vậy, cóphải cháu cảm thấy rất buồn cười không? A Mai, mẹ của Nick lần đầu tiên nghe thấytên của ta cũng phản ứng y hệt như cháu lúc này”.
Modolna rót cho Viên Nhuận Chi thêm một ly trà rồinói tiếp: “Viên tiểu thư, ta muốn hỏi cháu một câu hỏi, nếu như một cuộc hônnhân không có tình yêu, chỉ xây dựng trên nền tảng lợi dụng tiền bạc, địa vị lẫnnhau, cháu có chấp nhận cuộc hôn nhân như vậy không?”
Câu nói của Modolna khiến cho Viên Nhuận Chi bỗngnhiên hoảng sợ. Cô vội vã uống ngụm trà rồi tỏ ra trấn tĩnh nói: “Cháu xin lỗi,cháu không hiểu ý của chú mấy, có chuyện gì thì chú cứ nói thẳng luôn đi ạ!”
Modolna đặt bình trà xuống, rồi nói thêm: “Viêntiểu thư với Nick hồi học đại học luôn đối đầu với nhau, sau này bởi vì biến độngtrong công việc mới trở thành đồng nghiệp, bỗng nhiên phải lòng người kia, rồidần dần manh nha thành tình yêu. Dù cho là đối đầu trước kia hay tình yêu bâygiờ, Viên tiểu thư vẫn luôn luôn bị thu hút bởi sự quyến rũ của Nick nhà ta.Viên tiểu thư đã nhìn thấy hình ảnh của Nick khi còn nhỏ chưa?”
Ông cầm một vài bức ảnh rồi đặt ra trước mặtViên Nhuận Chi.
Viên Nhuận Chi mở to mắt, nhìn vào một hàng ảnhbày ra trước mặt. Cô cầm một bức lên, trong ảnh là một cậu bé, mặc áo trắng, đầuđội vương miện, ngồi đọc sách trên một chiếc sofa sang trọng, hoa lệ. Khuôn mặtanh tuấn, trắng trẻo đó chính là của Kỷ Ngôn Tắc.
Kỷ Ngôn Tắc, tại sao… anh lại đội vương miệntrên đầu?
Cầm một bức ảnh khác lên, người con trai kia đãtrưởng thành, mặc đồ cưỡi ngựa, tay cầm chiếc roi ngựa màu trắng, vẫn là khuônmặt đó, tuấn tú hơn người nhưng thêm đôi chút cao ngạo, oai phong.
Mỗi một tấm ảnh đều thể hiện một phương diệnkhác của Kỷ Ngôn Tắc.
Cô chỉ vào tấm ảnh Kỷ Ngôn Tắc đội chiếc vươngmiện trên đầu, run rẩy đưa lời hỏi: “Cái này… tại sao anh ấy lại ăn mặc thếnày?”
“Nhìn thái độ của Viên tiểu thư, là biết ngayNick chưa từng nói cho cháu biết về chuyện này. Ngoại trừ thân phận là cháu ngoạicủa Kỷ đại lão gia của Tập đoàn Thiên Vũ ra, Nick còn là Hoàng tử kế thừa ngaivàng của đảo Barents”.
Hoàng tử kế thừa ngai vàng? Đây là khái niệm gì ởthời hiện đại này chứ?
Viên Nhuận Chi run run đặt tấm ảnh xuống.
“Viên tiểu thư, cô đã từng nghĩ tới việc, tạisao đột nhiên Nick lại muốn kết hôn cùng cô không?” Modolna bê bình trà lên,rót thêm cho Viên Nhuận Chi một ly nữa.
Viên Nhuận Chi bất giác nhíu chặt đôi mày lại,nhìn vào đôi mắt tràn đầy ý chế giễu của Modolna, bình tĩnh đáp lại: “Kết hônchính là kéo dài hạnh phúc cho tình yêu của hai chúng cháu”.
Sau khi nghe thấy câu này, Modolna nghiêm mặt nói:“Tình yêu khiến con người ta mù quáng, vĩnh viễn không nhìn nhận rõ được vấn đềcốt lõi. Có lẽ đối với cháu, đây được coi là tình yêu chăng?”
“Nick là người ưu tú nhất trong số tất cả concháu đời sau của dòng họ Isot to chúng ta. Thế nhưng từ nhỏ tính cách nó đã mạnhmẽ, nổi loạn, thằng bé căm ghét thân phận của mình. Nick thường nói thân phậnnày đã trói buộc tự do của mình, tước bỏ tất cả mọi sở thích của bản thân. Vànăm mười tám tuổi, thằng bé nói sẽ sinh sống tại Trung Quốc, ta liền đồng ý.Vào năm tốt nghiệp đại học, ta yêu cầu thằng bé quay về đảo Barents nhanh chóngtiến hành hôn lễ, nó không chịu, rồi đàm phán cùng với ta, nói nêu như cuối nămnay nó tìm được một nửa còn lại mà mình yêu thương, đồng thời kết hôn thì takhông được ép nó quay về làm hoàng tử kế thừa ngai vàng đảo Barents nữa. Nếukhông, nó nhất định phải quay về đảo Barents cùng ta!” Modolna đứng dậy, đi đếnbên cửa sổ, nhìn về cây tùng phía xa xăm.
Bàn tay Viên Nhuận Chi run run, bê ly trà rấtlâu mà không hề uống.
Modolna lại tiếp tục nói thêm: “Ta đã đồng ý vớihẹn ước này. Cháu có biết lí do tại sao không? Bởi vì Nick của ta có huyết thốnghoàng thất cao quý, con mắt của nó cao hơn mọi thứ, cho dù nội tâm thằng bé cócăm ghét đảo Barents đến mức nào, thì nhất định cũng sẽ phải quay về hòn đảoBarents tuyệt đẹp đó mà thôi. Nửa năm trước, gia tộc Isot to của chúng ta chọncho Nick hai người vợ xinh đẹp, ưu tú, đợi Nick quay về hoàn tất mọi thủ tục.Thế nhưng chuyện bất ngờ lại ập đến, thông qua mẹ thằng bé ta biết được nó đanghẹn hò với một người phụ nữ”.
Nói đến đây, Modolna đã quay về ngồi trước mặtViên Nhuận Chi, nhìn cô từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, quan sát thái độtrên mặt cô có gì biến đổi bất thường không.
Sắc mặt của Viên Nhuận Chi càng ngày càng trắngbệch, trái tim dường như bị một hòn đá lớn đè nặng lên, hô hấp khó khăn, bàntay đang cầm ly trà bất giác nắm chặt lại.
Vào khoảng một tháng trước, Kỷ Ngôn Tắc đã nói vớicô rằng đảo Barents là một nơi mà người đàn ông có thế lấy mấy người vợ cùng lúc,còn nửa năm trước, cũng chính là lúc anh đề nghị cô làm bạn gái của anh.
“Cháu thực tình không hiểu chú nói với cháu nhữngchuyện này thì có ý nghĩa gì? Cháu với anh ấy đã hẹn hò được nửa năm nay vàchuyện nửa năm trước, chú đã sắp đặt hôn sự cho anh ấy hoàn toàn là hai chuyệnkhác biệt”. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng mỉm cười, miễn cưỡng bản thân thậttrấn tĩnh.
Cô đâu phải là kẻ ngốc. Người mù cũng có thể nhậnra Modolna hoàn toàn không hi vọng cô cùng Kỷ Ngôn Tắc ở bên nhau, cho nên mớivô duyên vô cớ tìm cô đến đây nói mấy lời này. Mấy bộ phim với tiểu thuyết tìnhcảm gay cấn chẳng phải đều diễn và viết như vậy sao? Ha ha, thật không ngờ cô lạivấp phải chuyện này.
Modolna bật cười thành tiếng: “Viên tiểu thưđúng là một người thông minh. Nghe cách Viên tiểu thư nói chuyện, có thể nhậnra cháu là người theo chủ nghĩa tình yêu hoàn mỹ, tuyệt đối không chấp nhận ngườithứ ba xen vào. Đáng tiếc là ngay từ khi Viên tiểu thư bắt đầu ở bên cạnh Nicknhà ta, thì mọi chuyện đều đã khập khiễng hết cả. Cháu hiểu được bao nhiêu vềcon người của Nick?”
Cô hiểu bao nhiêu về con người của Nick? Đâychính là lời thoại thường được những bậc phụ huynh phá vỡ hạnh phúc đôi uyênương lấy ra dùng.
Viên Nhuận Chi bi ai nhận ra rằng, bản thân thậtsự chưa từng hiểu thấu đáo về con người của Kỷ Ngôn Tắc.
“Modolna tiên sinh, chú tìm cháu đến đây vào khoảngthời gian này, cháu nghĩ chú đã lên kế hoạch chu tất rồi. Từ nãy đến giờ chúnói nhiều như vậy chẳng qua là vì muốn nói cho cháu biết rằng, anh ấy kết hôncùng cháu không phải vì yêu cháu, mà vì không muốn quay về đảo Barents, khôngmuốn làm Hoàng tử kế thừa ngai vàng, không muốn lấy hai người vợ mà gia tộcIsot to nhà chú đã sắp đặt sẵn cho anh ấy, anh ấy muốn có được tự do. Từ đầuchí cuối, chú không nói thẳng ra, nhưng kì thực mục đích sau cùng của chú chínhlà muốn cháu chia tay với anh ấy, đúng không ạ?” Viên Nhuận Chi hai tay nắm chặtvào nhau, bất giác bật cười nói: “Hôm ấy, cháu còn trách anh ấy tại sao lại nổinóng với chú như vậy, bây giờ cháu nghĩ người không hiểu con người anh ấy thậtra là chú mới phải”.
Modolna ngây người nhìn Viên Nhuận Chi mấy giây,sau đó lên tiếng: “Cho dù là từ believe (tin tưởng) thì ở giữa cũng vẫn chèn mộtchữ lie (nói dối). Tình yêu bắt đầu từ một lời nói dối thì sau cùng cũng sẽ kếtthúc bởi sự dối trá mà thôi. Cháu có thể thử kết hôn vào ngày mùng 1 tháng Mộtnăm tới xem thế nào!” Nói xong, ông liền đi ra ngoài cửa.
Vào khoảnh khắc Modolna đi ngang qua thân ngườiViên Nhuận Chi, khuôn mặt cô kiên trì giữ mãi nụ cười tươi tắn, xán lạn.
Căn phòng rộng rãi, giản dị nhất thời chỉ còn lạimỗi mình cô, không còn đối tượng tranh luận nữa, cũng chẳng cần thiết phải mỉmcười thêm nữa.
Lời nói của Modolna trước khi đi liên tục vang vọngtrong đầu cô.
Viên Nhuận Chi chán nản buông tay xuống, run runlấy chiếc di động ra, không ngừng gọi đến số di động của anh, còn đầu kia chỉtruyền lại giọng nói lạnh lùng: “Số máy quý khách vừa gọi nằm ngoài vùng phủsóng…” Giọng nói lạnh lùng truyền tới, khiến cả người cô run lên bần bật.
Bây giờ, cô đang muốn làm gì chứ? Tại sao nhất địnhphải gọi điện ngay cho Kỷ Ngôn Tắc?
Cô gập di động lại, cố gắng giữ cho thân thểmình thôi run rẩy. Rõ ràng, cô đang ngồi trong căn phòng có lò sưởi, vô cùng ấmáp, vậy mà thân người cô vẫn lạnh lẽo lạ thường.
Không ngờ tình tiết sướt mướt con gái nhà nghèogả vào hào môn bị ngăn cản thường có trong tiểu thuyết và phim truyền hình lạixảy ra trong cuộc đời cô. Hơn nữa, thứ cô gặp phải không chỉ là hào môn mà cònlà hoàng thất, là quốc gia trên hòn đảo nhỏ vô danh trên Ấn Độ Dương.
Cô đưa hai tay lên che mặt, không ngừng vuốt haibên má, nhằm mục đích khiến các cơ giãn mềm ra.
Không phải cô đang nằm mơ mà cô cảm nhận được việcnày.
Tại sao đang yên đang lành Kỷ Ngôn Tắc lại biến thànhmột hoàng tử chứ? Anh không phải là một thư sinh mặt trắng cả ngày cao ngạo haysao? Anh không phải là tên Tổng Giám thị trường biến thái suốt ngày chỉ biết bắtcô chạy khắp các công trường xây dựng sao? Anh không phải là người đàn ông vôduyên vô cớ đều thích chọc ghẹo, gây chuyện với cô sao? Anh không phải là ngườiđàn ông ba tốt “oai phong ở văn phòng, đảm đang chuyện bếp núc, quyến rũ nơiphòng the” hay sao?
Bỗng nhiên tiếng nhạc chuông quen thuộc vanglên, tâm tư của cô đột nhiên ngưng lại.
Là Kỷ Ngôn Tắc.
“Tìm anh sao?”
Viên Nhuận Chi hít một hơi thật sâu, cố gắng dồnnén cảm xúc hoang mang của bản thân: “Ồ, không có chuyện gì, chỉ là em ấn nhầmsố mà thôi…”
“Em lúc nào cũng thẹn thùng không đúng chỗ, nhớanh thì cứ nói thẳng ra”.
Lúc này, cô không còn chút tâm trạng nào để nóiđùa cả, im lặng vài giây cô liền nói: “Hôm nay lúc đi dạo phố, em ghé qua xembói, ông thầy bói bảo em rằng ngày 31 tháng Mười hai năm nay không phải là ngàylành đi lấy Giấy đăng kí kết hôn…”
“Vậy ông ấy nói thời gian nào mới tốt?” Giọngnói của anh có đôi phần lạnh lùng.
“Năm sau, ngày mùng một tháng Một!” Cô ôm chặtmiệng, kinh ngạc vì bản thân như bị quỷ nhập hồn, đã do thám anh theo đúng nhưlời Modolna nói.
Kỷ Ngôn Tắc đáp lại một cách bất cần: “Từ trướcđến nay anh không tin bói toán. Đừng nghe thầy bói phán linh tinh, gần đây bọnlừa đảo thủ đoạn, mánh khóe ngày càng tinh vi hơn. Bây giờ anh không ở bên cạnhem, cái đầu không mấy tinh thông kia của em phải thận trọng, đừng để bị ngườita lừa gạt đấy!”
“Đâu phải là phán đoán linh tinh, em cũng cảm thấyngày đầu tiên của năm mới đi lấy Giấy chứng hôn đầu tiên trong cuộc đời dù gìcũng tốt hơn là vào lúc ngày tận tháng cùng”.
“Em nhất định muốn làm phiền các nhân viên ở CụcDân chính vào cái ngày Tết nhất như vậy sao?”
“Nếu như ngày mùng 1 tháng Một không được, thìchúng ta lấy ngày mùng 4 tháng Một cũng được. Như vậy thì không bị coi là làmphiền người ta rồi đúng không?” Cô nắm chắc lấy điện thoại, mong chờ câu trả lờicủa anh, tuy nhiên ngay sau khi nghe thấy câu trả lời của anh, mọi hy vọng củacô đều dập tắt hết.
“Không được, như vậy muộn quá. Sớm một hôm còn tốthơn là muộn một hôm”.
“Tại sao anh cứ nhất định phải chọn ngày 31tháng Mười hai chứ? Nếu như em kiên quyết chọn ngày mùng 1 tháng Một thì sao?”Cô không thể nào nhẫn nhịn được nữa, thét lên lớn tiếng.
Đầu dây bên kia im lặng một quãng thời gian khálâu. Một lúc sau, cô mới nghe thấy giọng nói trầm ồm của Kỷ Ngôn Tắc: “Hôm nayem làm sao thế? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không có!” Cô mím chặt môi, nhỏ nhẹ đáp lại.
“Ngày mai anh sẽ quay về, đừng suy nghĩ lungtung đấy!”
“Dạ”.
Bỗng nhiên, cánh cửa mở ra, một người phục vụ đứngbên ngoài cửa, cung kính hỏi Viên Nhuận Chi đang ngồi ngây người trước mặt bàn:“Viên tiểu thư, xin hỏi cô có muốn dùng bữa không ạ?”
Viên Nhuận Chi kinh ngạc quay đầu lại hỏi: “Cómiễn phí bữa tối không?”
“Có, thưa Viên tiểu thư. Modolna tiên sinh nóingài ấy sẽ thanh toán mọi chi phí phát sinh ở đây. Vậy nên tiểu thư muốn dùngthứ gì cũng được ạ!” Người phục vụ liền đưa thực đơn cho cô.
“Ông ấy sẽ trả tiền?” Cô liếc mắt nhìn các mónăn trên thực đơn, đều là món ăn Nhật Bản, cô liền ngước mắt nhìn người phục vụrồi nói: “Có đồ ăn theo kiểu Pháp không?”
“Xin lỗi cô…”
“Không phải anh nói là tôi muốn ăn gì cũng đượcmà!”
“Thật ngại quá…”
“Nếu như không có đồ ăn kiểu Pháp thì mau hoàntiền lại cho tôi!”
“Cái này…”
Đây cũng là lần đầu tiên Viên Nhuận Chi gây sựvô lí khi tới nhà hàng dùng bữa, nhất quyết đòi ăn kiểu Pháp tại nhà hàng đồ Nhật.Nếu như nơi này không thể cung cấp đồ ăn theo kiểu Pháp thì phải hoàn lại số tiềnModolna tiên sinh sẽ trả cho đồ ăn theo kiểu Pháp mà cô định gọi.
Sau một hồi điều đình, nhà hàng không còn cáchnào khác đành phải gọi điện xin chỉ thị của Modolna tiên sinh. Sau khi nhận đượccái gật đầu của Modolna tiên sinh, nhà hàng lập tức phái người lái ô tô đi tớinhà hàng đồ ăn kiểu Pháp nổi tiếng ở trung tâm thành phố mua đồ ăn về cho cô. Tấtcả mọi chi phí phát sinh, nhà hàng ứng trước, sau cùng Modolna tiên sinh sẽthanh toán sau.
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.15giay.xtgem.com. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ
Trong phòng ăn sang trọng, Viên Nhuận Chi nhìncác nhân viên phục vụ bận bịu bê đồ ăn lên, đồ dùng bát đĩa vô cùng hoa mỹ.Chưa xét đến đồ ăn, chỉ nhìn mỗi đồ dùng, bát đĩa đã cảm thấy vô cùng hứng thú,thoải mái khó diễn tả bằng lời.
Bữa ăn theo kiểu Pháp này có thể coi là bữa ăncô lấy từ chỗ Modolna tiên sinh về. Từ trước đến nay, cô chưa từng được ăn mónăn Pháp vẫn được định danh là đỉnh cao của nghệ thuật ẩm thực thế giới, cho nênlần này, tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này được.
Cô không phải là công chúa, thế nhưng cũng cầncó một bữa ăn ngang hàng cùng quý tộc, để bộc lộ rõ thân phận và giá trị conngười mình.
Cô giơ cao chiếc ly đựng rượu vang màu hồng đỏ,nhấp thử một ngụm, liếc qua năm ủ rượu, 2003. Mùa thu năm 2003, lần đầu tiên côvà Kỷ Ngôn Tắc gặp nhau.
Cô mỉm cười, ăn một miếng gan ngỗng. Gan ngỗng tỏara một mùi vị đặc thù không lẫn vào đâu được, rõ ràng là vừa chua vừa ngọt, vậymà ăn đến sau cùng lại cảm thấy vừa đắng vừa cay. Cô không hiểu nổi tại sao nhiềungười thích ăn thứ này đến vậy? Chẳng ngon lành chút nào, kém xa so với món bíttết do Kỷ Ngôn Tắc đích thân làm.
Cô lại thử một miếng sò gai, thật sự rất khó ăn,không ngờ lại có mùi vị mặn mặn đắng đắng. Đây không phải là món ăn nổi tiếngnước Pháp sao? Tại sao mùi vị lại khó ăn đến vậy chứ?
Bữa ăn theo kiểu Pháp lần này không hiểu đã tiêutốn mất bao nhiêu tiền, nhưng nhìn hình thức này chắc cũng phải đạt tiêu chuẩncủa khách sạn năm sao trở lên? Tại sao lại có món ăn vừa mặn, vừa đắng thế nàychứ?
Cô đặt dao dĩa trong tay mình xuống, nhấc ly rượuvang bên cạnh lên ngửa cổ cạn sạch, vẫn cảm thấy vừa mặn vừa đắng, hoàn toànkhông nhận ra hương vị ngọt mà rượu vang mọi khi vẫn có. Chả lẽ rượu đạt tiêu chuẩnkhách sạn năm sao cũng là đồ giả sao?
Cô đứng bật người dậy, quyết định đi tố cáokhách sạn năm sao lừa gạt khách hàng nên bất cẩn làm rơi cả chiếc dĩa cùng daodĩa trên bàn xuống mặt đất.
Người Trung Quốc bình thường tại sao lại khôngdùng đũa, mà lại bắt dùng dao dĩa, đang chịu tội sao? Nhìn xem, cầm không chắc,lại còn rơi xuống đất nữa.
Cô cúi người xuống nhặt lên, nước mắt ấm nướcnhư thể diều mất dây, rơi đầy trên mặt thảm, và cả mu bàn tay của cô nữa.
Đáng lẽ cô không nên để tâm đến những lờiModolna tiên sinh đã nói. Cho dù ông có nói gì đi nữa thì mục đích sau cùng vẫnlà để cho cô biết rằng mình không xứng với Kỷ Ngôn Tắc, muốn cô phải nhanhchóng chia tay anh. Da mặt cô dày là vậy, tại sao lại để tâm đến chuyện này chứ?Lẽ nào, người khác bảo cô chia tay là cô phải chia tay hay sao? Cô đâu phải làkẻ ngốc?
Đúng thế, cô không phải là kẻ ngốc, cho nên, côcũng có tình cảm. Modolna tiên sinh nói rất đúng, cô là người theo chủ nghĩahoàn mỹ, không chấp nhận bất cứ một người thứ ba xen vào tình cảm của mình.
Cô ngồi bệt xuống thảm trải sàn, nhắm chặt mắt lại,cố gắng để cho nước mắt không tuôn rơi nữa, thế nhưng trái tim cô vẫn đau nhóitừng cơn.
“Cho dù là từ believe (tin tưởng) thì ở giữacũng vẫn chèn một chữ lie (nói dối). Tình yêu bắt đầu từ một lời nói dối thìsau cùng cũng sẽ kết thúc bởi sự dối trá mà thôi.”
“Chi Chi, nếu như trước ngày 31 tháng Mười hai,A Tắc cầu hôn em thì em hãy lấy cậu ta, còn nếu như không thì mùng 1 tháng Mộtnăm sau hãy chia tay cùng cậu ta, đợi anh quay về, anh sẽ lấy em!”
Những lời nói này vang vọng bên tai cô.
Lúc đó, cô còn cảm thấy kì lạ tại sao Kỷ VũNgang lại biết chắc chắn Kỷ Ngôn Tắc sẽ cầu hôn cô. Nếu như cái giao kèo màModolna tiên sinh nói là thật, vậy thì chắc hẳn Kỷ Vũ Ngang đã biết chuyện nàytừ lâu rồi.
Cho nên, sự thật bây giờ chính là, Kỷ Ngôn Tắcchỉ coi cô là một con cờ có thể kết hôn và lợi dụng để thoát khỏi ràng buộc củabản thân. Không tìm được người thích hợp, tìm một người hoàn toàn xa lạ, khôngbiết chút gì về nhau để kết hôn, chi bằng tìm một người phụ nữ quen thuộc, dễđiều khiển chi phối còn hơn. Còn cô lại là một lựa chọn thích hợp chăng? Lẽ nàomọi chuyện chính là như vậy?
Cô vốn tưởng rằng Kỷ Ngôn Tắc cầu hôn cô là vì độnglòng yêu cô trong thời gian nửa năm nay.
Nếu những lời Modolna tiên sinh nói là một tráilựu đạn thì lúc cô gọi điện do thám Kỷ Ngôn Tắc xem có thể đổi ngày đăng kí kếthôn không lại chính là châm ngòi nổ, khiến cho toàn bộ thế giới nội tâm hoàn mỹ,lãng mạn, hạnh phúc vô biên của cô trong nửa năm nay sụp đổ hoàn toàn.
Cho dù là từ believe (tin tưởng) thì ở giữa cũngvẫn chèn một chữ lie (nói dối)
Tình yêu bắt đầu từ một lời nói dối thì sau cùngcũng sẽ kết thúc bởi sự dối trá mà thôi…
Cô đã từng tự nhủ cùng bản thân, cho dù hẹn ướcnửa năm kết thúc, cô nhất định có thể mỉm cười đối mặt, hồi phục tâm trạng vuivẻ. Trên thực tế, cô nhận ra bản thân không hề kiên cường như mình vẫn nghĩ.
Kỷ Ngôn Tắc thật sự không thể kết hôn cùng côsau ngày 31 tháng Mười hai năm nay sao?
Ngày 31 tháng Mười hai, một ngày chẳng có ýnghĩa gì mấy với đại đa số mọi người, nhưng lại vô cùng quan trọng với Kỷ NgônTắc.
Sáng sớm hôm ấy, anh đã lái xe đến căn nhà đơngiản của Viên Nhuận Chi.
Vốn dĩ, anh cho rằng hai người sẽ cùng xuất pháttừ nhà anh, ai ngờ, hôm qua khi vừa xuống sân bay, anh liền nhận được tin nhắncủa Viên Nhuận Chi: “Một ngày trước khi kết hôn, tân lang, tân nương không nêngặp nhau, hôm nay em sẽ về nhà mình ở!”
Khi nhận được tin nhắn này, anh bất giác nhíu chặtmày lại, cảm thấy vô cùng bất lực trước quy tắc của ông cha, tổ tông. Có điềucòn may, chỉ mất có một hôm thôi! Anh đã đợi nhiều năm như thế rồi, thêm mộtngày cũng không nhằm nhò gì cả.
Thế nên, anh nhanh chóng nhấn nút nhắn tin lại:“Em đi ngủ sớm đi, đừng có nghịch ngợm muộn quá. Sáng sớm ngày mai anh sẽ đếnđón em!”
Một lúc sau, anh mới nhận được tin nhắn trả lờicủa cô, chỉ có duy nhất một chữ: “Dạ”.
Chỉ một chữ “Dạ” đơn giản ngắn gọn đó thôi màkhiến anh day dứt, suy ngẫm cả đêm, cảm giác khó diễn tả bằng lời.
Thậm chí anh còn âm thầm khinh bỉ bản thân: “KỷNgôn Tắc à, Kỷ Ngôn Tắc, cậu đúng là chẳng có bản lĩnh gì hết, chẳng qua chỉchăn đơn gối chiếc có một hôm nay thôi, cô đơn khó chịu điều gì chứ?” Mấy hômtrước đi công tác, cũng không hề khó chịu, trằn trọc giữa lúc đêm khuya thếnày.
Anh đưa tay nhấn chuông cửa, đợi một lúc lâu vẫnchưa thấy Viên Nhuận Chi ra mở, trong lòng cảm thấy cô cùng lo lắng, hoảng loạn.Thế là anh liền lấy chìa khóa dự phòng mở cửa bước vào. Sau khi vào trong nhà,anh nhìn thấy mọi thứ trong nhà vẫn bình thường, vô sự, hoàn toàn không có dấuhiệu rối loạn gì hết, lúc này mới cảm thấy an tâm hơn đôi chút.
Rốt cuộc là cô đã đi đâu? Anh lấy di động ra,nhanh chóng nhấn nút gọi, đầu kia điện thoại truyền lại giọng nói lạnh lùng, vôcảm: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách đang gọi hiện đã tắt máy…”
Giọng nói vô cảm đó vang vọng bên tai anh, khiếntrái tim anh quặn thắt, buốt giá.
Gập di động lại, anh vỗ nhẹ lên vầng trán củamình, cố gắng khiến bản thân giữ được bình tĩnh.
Nhớ lại cuộc điện thoại hôm trước của cô, nhữnglời cô đã hỏi, anh nắm chặt hai tay lại.
Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó!
Bố anh vẫn luôn trấn tĩnh như vậy, khiến cho anhtưởng rằng không có chuyện gì xảy ra hết.
Anh thật sự quá đỗi ngây thơ!
Trước tiên, Kỷ Ngôn Tắc lái xe đến Cục Dânchính. Khi đến nơi, tất cả đều là từng cặp, từng cặp tình nhân chờ đợi đến lượt,anh hoàn toàn không thấy bóng dáng Viên Nhuận Chi đâu hết.
Anh hy vọng có thể tìm thấy cô ở nơi này, thậtkhông ngờ lại nhận được một kết quả hoàn toàn đối ngược.
Sau khi đi vài vòng quanh đó, anh vội vã rời khởiCục Dân chính, vừa chạy thẳng xuống hầm đỗ xe, vừa bấm số điện thoại mà anh vôcùng căm ghét, tức tối.
Chờ rất lâu mới có người nghe máy.
“Xin chào điện hạ Emi l, xin hỏi ngài có việc gìkhông?” Là giọng nói của Kamuda.
“Ông ấy bây giờ đang ở đâu? Ta muốn gặp ông ấy,nói cho ta biết chỗ các người đang ở!”
“Bẩm điện hạ Emi l, ngài đã không dùng kính ngữ!”
“Kamuda đại nhân, nếu như ngài muốn dạy lễ nghicho ta thì ta có thừa thời gian để đùa giỡn cùng ông”. Giọng điệu của Kỷ Ngôn Tắclạnh giá đến mức cực điểm.
“Thưa điện hạ Emi l, xin ngài bớt giận!” Kamudabình tĩnh nói địa chỉ khách sạn mà họ đang ở.
Kỷ Ngôn Tắc dập điện thoại liền lái xe tới đóngay lập tức. Khi tới khách sạn mười sáu tầng đó, trong tầm nhìn của mình, anhchỉ thấy toàn những người mặc đồ màu trắng, những người hầu hết cúi đầu hành lễtrước anh một cách cung kính.
Lúc này, một người từ từ bước lại chỗ anh.
Anh ngước mắt lên nhìn người bước tới, chính làKamuda, người từ nhỏ đã hầu cận bên phụ vương, khuôn mặt ông vĩnh viễn chỉ códuy nhất một biểu cảm nghiêm nghị: “Bẩm điện hạ Emi l, xin mời ngài đi bênnày!” Không nói bất cứ câu thừa thãi nào, Kamuda đưa tay lên chỉ đường.
Kỷ Ngôn Tắc đi theo Kamuda đi vào căn phòng VIPdành cho cấp nguyên thủ quốc gia.
Modolna đang tựa lưng bên sofa đọc báo, nghe thấttiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Kỷ Ngôn Tắc nộ khí xung thiên bước lạigần. Modolna mỉm cười nói: “Thật đúng là khiến cho người ta vui mừng, kinh ngạc.Ta nghe mẹ con nói, hôm nay con với Viên tiểu thư sẽ đến Cục Dân chính mà, đúngkhông? Thế nào rồi, đột nhiên cảm thấy hối hận hả? Dự định cùng ta quay về đảoBarents sao?”
Chỉ là một nụ cười bình thường như mọi khi,nhưng Kỷ Ngôn Tắc biết ngay rằng phán đoán của mình không hề sai. Phụ vương đãim lặng cả tháng trời nay không có lý gì lại không hành động gì cả.
“Cô ấy đang ở đâu? Rốt cuộc ngài đã giấu cô ấy ởđâu rồi?” Kỷ Ngôn Tắc mím mạnh bờ môi, phẫn nộ vô cùng, chỉ muốn thét lớn vào mặtông.
Modolna xua xua tay rồi nói: “Nick, con nói gìthế, ta không hiểu!”
“Đừng giả vờ nữa, Modolna tiên sinh, phụ thân đạinhân của con ạ. Rốt cuộc ngài đã đem cô ấy giấu đi đâu rồi?”
Modolna nhíu chặt đôi mày nói: “Cho dù ở góc nàotrên thế giới thì bắt cóc đều là hành vi phạm pháp. Con cảm thấy ta có gây ranhững chuyện ngốc nghếch như vậy không?”
“Nếu như không phải là ngài thì còn ai vào đây nữa?Ngài có dám thề trước mặt Chúa rằng mình chưa từng gặp cô ấy không?” Kỷ Ngôn Tắcnhìn chằm chằm vào bố mình, đôi mắt màu hổ phách không ngừng biến đổi màu sắc đậmnhạt vì quá đỗi tức giận.
Modolna mỉm cười lãnh đạm nói: “Ta có thể thềtrước Đức Chúa, ta không hề bắt cóc cô bé, rốt cuộc cô bé đó đi đâu, ta thật sựkhông biết gì cả, nói không chừng nó đang đứng đợi con trước Cục Dân chính đấy”.
Kỷ Ngôn Tắc bật cười lạnh lùng lắc đầu nói:“Ngài đã từng hứa với con rằng, chỉ cần cuối năm nay con thật sự tìm được ngườiphụ nữ tốt mà mình thật lòng yêu thương, đồng thời kết hôn với cô ấy vào ngày31 tháng Mười hai, cũng chính là ngày hôm nay, thì ngài sẽ trả lại tự do chocon. Thì ra, ngài hoàn toàn không hề giữ chữ tín!”
Sắc mặt Modolna sầm hẳn đi: “Từ nhỏ đến lớn, tađã hứa cùng con rất nhiều chuyện, thế nhưng điều sai lầm lớn nhất của ta chínhlà để cho con được ở bên cạnh mẹ con nhiều năm đến thế. Từ trước đến nay, takhông thích ép buộc người khác, cho dù là với cô bé đó hay là đối với con, tachỉ nói những điều ta nên nói, hơn nữa đó hoàn toàn là sự thật. Còn về việc haiđứa suy nghĩ thế nào thì đó là chuyện riêng của hai đứa. Ta không hề ngăn cảncon, càng không ép con không được kết hôn cùng cô bé. Bây giờ cô bé không thấyđâu, con không thể nào đẩy hết trách nhiệm cho ta được. Ngay từ ban đầu, ta đãnhận thấy cô bé đó hoàn toàn không xứng với con. Ta càng không thể cho phép convì muốn rời khỏi ta, rời khỏi đảo Barents mà kết hôn cùng một người mình khôngyêu thương, hủy hoại hạnh phúc cả cuộc đời mình được!”
“Làm sao mà ngài biết con không yêu cô ấy? Có xứngđáng hay không phải do con nói mới được. Từ trước đến nay, con chưa từng nhậnthấy bất cứ điểm gì ở cô ấy không xứng với con. Con bỏ ra thời gian năm năm trờimới có thể đợi được cô ấy, nếu như không thể ở bên cạnh cô ấy mà theo ngài về đảoBarents kết hôn cùng nhiều người phụ nữ một lúc, như vậy mới được gọi là hủy hoạihạnh phúc cả cuộc đời của con!”
“Theo những gì ta biết, cô bé đó có thật sự yêucon hay không vẫn còn là một ẩn số. Con có thể lừa được mẹ mình, có thể lừa gạtđược người nhà họ Kỷ, nhưng chắc chắn không lừa gạt được ta, đừng quên là con từnhỏ đã lớn lên bên ta. Bây giờ cô bé biến mất, như thế đã quá đủ dể chứng minhthứ tình yêu giữa hai đứa hoàn toàn là nực cười, đủ để chứng minh cô bé hoàntoàn không yêu con, chẳng có chút dũng khí nào tin tưởng con hết. Tại sao con lạingốc nghếch đến mức vì một người phụ nữ như vậy mà từ bỏ chức vị hoàng tử kế thừangai vàng chứ?”
Lời nói của phụ thân đã đánh trúng vào nơi yếu mềmnhất trong trái tim Kỷ Ngôn Tắc. Đúng vậy, đến tận giây phút này, anh vẫn khôngthể nào xác định được rốt cuộc Viên Nhuận Chi có yêu anh không. Tuy rằng anh cảmnhận được sự thay đổi ở cô, cô đã cho anh thấy hết mọi cảm xúc hỷ, nộ, ái, ố củabản thân. Thế nhưng, anh cũng cảm nhận được cô luôn dựng lên một phòng tuyếnphòng thủ sau cùng, rốt cuộc sau tuyến phòng thủ đó ẩn giấu những gì, anh khôngxuyên qua được mà cũng chẳng hiểu thấu.
Anh thét lên như thể chế giễu chính bản thânmình: “Cho dù cô ấy đang lợi dụng con thì đã sao chứ? Cho dù cô ấy không yêu conthì đã sao nào? Con đâu có yêu cầu cô ấy nhất định phải yêu con? Chỉ cần mộtmình con yêu cô ấy là đủ rồi. Ai nói là vì cô ấy nên con mới từ bỏ ngôi vịhoàng tử kia? Từ trước đến nay, con chỉ muốn sống một cách tự do tự tại, ngàicó hiểu không? Tại sao ngài nhất định muốn khống chế cuộc đời của con chứ?”
“Tự do tự tại? Con nhìn xem con sống tự do tự tạiđã gây ra những việc gì chứ? Hàng ngày đều phải chạy đôn chạy đáo trên công trường,chẳng khác nào một lao động chân tay. Mẹ con đã dạy dỗ con vậy sao? Làm cho conngười có huyết thống cao quý của hoàng tộc như con ti tiện đến tột cùng”.Modolna hoàn toàn nổi cáu, Emi l của ông nhất định phải trở thành người nối dõivương vị của ông sau này.
“Huyết thống cao quý của hoàng tộc? Kính thưaModolna tiên sinh, ngài cảm thấy bản thân mình có nực cười không? Người khôngcao quý nhất trong số những người con của ngài có lẽ chính là con đấy. Nói khónghe một chút, con không phải là tạp chủng sao?
“Bốp” một tiếng, Modolna đứng bật dậy, tát mạnhmột cái vào mặt anh rồi quát: “Bây giờ con còn có thể nói ra những lời thô tụcvậy sao? Ta không cho phép con sỉ nhục người mẹ của mình như vậy, càng khôngcho phép con coi thường huyết thống cao quý của dòng tộc Isot to đang chảytrong người con. Ta hoàn toàn không thể tự quyết được việc mình có mấy người vợ,Hữu Mai mẹ của con vĩnh viễn là người phụ nữ mà ta yêu thương nhất trên đờinày. Thế nhưng tình yêu không phải thứ duy nhất của người đàn ông, ta không thểvì tình yêu mà từ bỏ đảo Barents đã sinh thành, nuôi dưỡng và cần đến ta được.Cho dù ta đã từng rời khỏi mảnh đất đó xa đến mấy, thì đó mãi mãi chính là nơita cần và muốn được quay về. Ta không thể cho Hữu Mai được thứ duy nhất, thếnhưng ta phải đem ngôi vị duy nhất, cao quý nhất trao cho đứa con của Hữu Mai.Con chính là con trai cả của Modolna ta, bởi vì có danh nghĩa là con trưởng tamới có thể làm như vậy được. Như vậy cả dòng tộc Isot to mới không thể nào phảnđối chuyện này. Con có hiểu không?”
“Ngài bị thần kinh rồi! Mẹ căn bản không cần đếnthứ tình yêu đánh đổi bằng chiếc vương miện kia!”
“Nể tình thánh ý của Đức Chúa, ta sẽ tha thứ chonhững lời nói bất kính của con!” Modolna hoàn toàn phớt lờ đi nỗi phẫn uất củaKỷ Ngôn Tắc, quay người lại dặn dò Kamuda đang đứng bên ngoài cửa: “Kamuda đạinhân, hãy đi chuẩn bị, chúng ta lên đường về nước!”
“Dạ, thưa chủ nhân!” Kamuda đặt tay bên ngực phải,cúi đầu hành lễ rồi nói thêm: “Xin hỏi, điện hạ Emi l có về nước cùng chúng taluôn không?”
Kỷ Ngôn Tắc nhìn Kamuda bằng đôi mắt đằng đằngsát khí, nếu như ánh mắt có thể giết người thì chắc hẳn Kamuda đã chết cả trămlần rồi.
Modolna lạnh lùng “hưm” một tiếng rồi nói:“Trung Quốc có câu nói cổ gọi là “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”. Nó vẫn còn phảiđến Cục Dân chính nữa. Cục Dân chính còn chưa đóng cửa thì nó sẽ không bỏ cuộcđâu. Cứ mặc nó đi, dù gì qua 12 giờ đêm nay, nó nhất định phải theo chúng ta vềnước. Vẫn còn lại thời gian một ngày, cứ để cho nó chờ mỏi mòn đi!”
Kỷ Ngôn Tắc nắm chặt bàn tay lại, áp chế mọi nộkhí trong lòng, quay người rời khỏi căn phòng.
Sau khi bước ra khỏi khách sạn, anh lại tới CụcDân chính một lần nữa.
Không biết anh đã vứt biết bao nhiêu mẩu thuốcvào chiếc thùng rác trước cửa Cục Dân chính, cũng chẳng nhớ nổi mình đã nhìn đồnghồ cả thảy bao nhiên lần.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đấy trời đãchuyển sang hoàng hôn.
Nhân viên trong Cục Dân chính nhìn anh bằng ánhmắt đầy hối tiếc, chỉ vào cửa lớn, âm thầm nhắc anh đã đến giờ họ tan làm.
Kỷ Ngôn Tắc mỉm cười đầy cay đắng, bàn tay đeo đồnghồ đút trong túi quần, bắt đầu từ lúc này, anh không cần thiết phải xem đồng hồnữa.
Sau cùng anh đã thua cuộc.
Anh không thua trong đánh cược mà anh thua trongtình yêu.
Anh vứt nốt điếu thuốc đang hút vào trong thùngrác, quay người đi ra khỏi Cục Dân chính.
Đèn đường không biết từ khi nào đã bừng sáng hếtcả lên, anh đứng bên lề đường, nhìn từ phía đèn điện lấp lánh. Trong gió rétmùa đông, khuôn mặt người đi đường vẫn hiện rõ nét hân hoan, hớn hở trong dịp TếtDương lịch.
Bên kia con đường, một bóng dáng khoác y phụcmàu trắng quen thuộc lọt vào tầm nhìn của anh.
Cách một con đường tấp nập người xe đi lại, anhnhìn cô vô cùng bình tĩnh.
Kỷ Ngôn Tắc chờ đợi bên cửa Cục Dân chính baolâu thì Viên Nhuận Chi đứng ở phía đối diện bấy nhiêu lâu.
Cô đã nhìn thấy tất cả mọi thứ. Anh liên tục hútthuốc, thi thoảng lại đưa tay lên nhìn đồng hồ, đôi mày anh nhíu chặt lại, điđi lại lại trong Cục Dân chính đầy lo lắng, phiền muộn.
Cô chưa thấy hôm nào thời gian trôi qua chậm chạpnhư hôm nay. Đã mấy lần cô định xông qua bên này, kéo anh đi vào trong đăng kí,thế nhưng nỗi đau đớn trong lòng lại cưỡng ép cô phải chờ đợi.
Trong thời gian chờ đợi ngỡ tưởng dài hàng thế kỉấy, cô nhận ra bản thân mình ích kỷ, tàn nhẫn hơn bất cứ ai trên thế giới này.
Kỷ Ngôn Tắc từ từ bước lại chỗ cô, đứng ngay trướcmặt cô, nhìn thẳng vào cô không nói tiếng nào.
Viên Nhuận Chi ôm chặt tay trước ngực, giống nhưmột đứa trẻ phạm sai lầm, cúi đầu thấp xuống, không dám hít thở quá mạnh.
Kỷ Ngôn Tắc là người lên tiếng phá vỡ bầu khôngkhí im lặng trước. Anh đanh mặt hỏi cô: “Tại sao hôm nay lại chơi trò mất tíchthế này hả?”
“Bởi vì em không muốn kết hôn vào hôm nay. Ngoàihôm nay ra, hôm nào cũng được, chỉ cần không phải là hôm nay là được rồi!” Cô mỉmcười ngẩng đầu lên, bản thân cô không biết nụ cười này khó coi tới mức nào, mỉmcười mà cay đắng não nề, đôi mắt không kiềm chế được cảm xúc mà phủ lên lớpsương mù u sầu.
“Chỉ vì không muốn kết hôn vào hôm nay? Đơn giảnnhư vậy thôi sao?” Anh bật cười lạnh lùng.
Cô gật gật đầu, nước mắt bật ra khỏi khóe mắttuôn rơi trên má.
“Vậy tại sao em lại khóc lóc thảm thương thếnày?”
“Bởi vì em không thể nào cười được!” Cô lập tứcđưa tay lên, gạt hết những dòng nước mắt trên má.
“Có phải em có rất nhiều chuyện muốn nói với anhkhông?”
“Đúng thế, em có rất nhiều chuyện muốn nói cùnganh, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu cho đúng”. Đôi mắt cô lại longlanh đầy nước, cô cố gắng nén nhịn để nước mắt thôi rơi.
“Không sao cả, em muốn nói gì thì cứ nói. Bây giờanh sẽ đứng ở đây, đợi em mở miệng hỏi anh”. Anh nhận thấy bản thân lúc nàybình tĩnh một cách lạ thường. Từ sáng cho tới tận lúc này, anh vẫn đừng chờ ởđây, chưa từng rời khỏi, anh mong cô sẽ xuất hiện. Trong quá trình đợi chờ lâudài mà mệt mỏi đó, thậm chí anh còn nghĩ rằng nếu như thật sự gặp được cô, anhnhất định sẽ bổ đôi não của cô ra xem bên trong rốt cuộc chứa những thứ gì. Thếnhưng điều nực cười là, vào khoảnh khắc bước ra khỏi Cục Dân chính, nhìn thấycô, anh lại vô cùng bình tĩnh, bản thân cũng chẳng thể nào hiểu nổi tại saomình lại có thể kiềm chế tâm trạng đến tận lúc này.
“Cho dù là từ believe (tin tưởng) thì ở giữacũng vẫn chèn một chữ lie (nói dối). Tình yêu bắt đầu từ một lời nói dối thìsau cùng cũng sẽ kết thúc bởi sự dối trá mà thôi… Khi bố anh nói những lời này,em thật sự không thể hiểu nổi thâm ý sâu xa ẩn chứa trong này. Sau hai ngày suyngẫm cặn kẽ, hồi tưởng lại mọi chuyện, em thấy những lời ông nói cũng có đạo lýriêng của nó. Giao kèo nửa năm lúc trước thật ra chỉ là một trò lừa đảo. emnghĩ làm vậy để trả nợ, anh cũng vì muốn tốt vẹn cả đôi đường. Đến sau đó, em mớibiết rằng đây chỉ là suy nghĩ ngây ngô của bản thân. Tuy rằng, em vẫn chưa nhìnthấy hòn đảo tươi đẹp của anh – đảo Barents, thế nhưng em rất hân hạnh được gặphoàng tử kế thừa ngai vàng tuấn tú, sức hút mê người của hòn đảo đó”. Cô hít mộthơi thật sâu, mỉm cười nhìn thẳng vào mắt anh rồi hỏi: “Kỷ Ngôn Tắc, anh làhoàng tử, đúng không?”
“Đúng vậy”. Anh biết rằng đã đến lúc mình phải đốimặt với mọi chuyện.
“Thế nhưng anh căm ghét thân phận này của mình bởivì địa vị đã tước mất quyền tự do của anh, cho nên anh cũng lập nên một giaokèo cùng phụ vương của mình, nếu như hôm nay kết hôn thì sẽ không phải làm mộthoàng tử kế thừa ngai vàng nữa, đúng không?”
“Đúng vây”. Khuôn mặt lạnh lùng, bình tĩnh như mộtmặt hồ lặng sóng.
“Kỷ Ngôn Tắc, tại sao anh lại cầu hôn em? Anh cóyêu em không?” Cô cố gắng kìm nước mắt, thốt ra câu hỏi mà bản thân muốn hỏi nhất.
“Viên Nhuận Chi, rốt cuộc em đang muốn biết nhữnggì, nói hết ra một lần có được không?” Đôi mắt anh hơi nheo lại, không trả lờitrực tiếp câu hỏi của cô.
Không nhận được câu trả lời của anh, cô mím chặtmôi lại, nhìn đôi môi gợi cảm, tuyệt đẹp của anh cũng đang ngậm kín lại, tronglòng dâng lên nỗi đau đớn, xót xa khó mà nhẫn nhịn nổi.
“Không sao, anh không trả lời em cũng không saocả”. Cô mỉm cười đau khổ lắc đầu, bắt đầu nói năng lộn xộn thiếu kiểm soát: “Đốivới em mà nói, mất mặt cũng không phải chuyện ngày một ngày hai nữa. Bắt đầu từkhi gặp anh, da mặt em coi như đã không còn nữa. Thật ra, lúc anh đưa lời cầuhôn, anh không biết rằng em thấy vui vẻ, hạnh phúc thế nào đâu. Em là một ngườiphụ nữ cao ngạo, thẹn thùng, rõ ràng trong lòng vô cùng sung sướng, hứng khởi,nhưng ngoài mặt lại cứ tỏ vẻ chẳng mấy quan tâm. Từ trước đến giờ, em hoàn toànkhông biết tình cảm anh dành cho em ở mức độ nào, không dám hỏi lại càng khôngdám nghĩ tới. Nếu như không có sự việc em cưỡng ép, chiếm đoạt anh thì cũng chẳngcó ngày hôm nay. Ai yêu trước người ấy sẽ thua trước, ai yêu nhiều hơn người ấysẽ càng thua nhiều hơn. Cho nên em vẫn luôn tự nhủ với bản thân rằng không đượcphép yêu anh, không được động lòng trước anh, cứ cố gắng vượt qua thời gian nửanăm này là được. Bây giờ nghĩ lại, bản thân em thật ngu ngốc biết bao. Nếu nhưđã thật lòng yêu một người, thật sự có thể phân định xem ai yêu nhiều hơn, íthơn được sao? Tiểu Kiều nói rất đúng, thà rằng trong lòng bức bối khó chịu, chibằng nói ra một cách thẳng thắn, bày tỏ tình cảm cùng anh, bị từ chối thì đãsao chứ? Cùng lắm là chạy về căn nhà nhỏ bé, trốn vào một góc khuất từ từ đợi vếtthương lành lại. Em cũng đâu phải chưa làm chuyện này bao giờ, ai bảo em là ngườimặt dày mày dạn chứ? Rõ ràng biết là không nên yêu anh, thế mà em vẫn chẳng thểnào quản thúc bản thân không động lòng trước anh. Kỷ Ngôn Tắc, anh muốn cười nhạoem thì cứ việc cười không sao cả. Anh cầu hôn em chỉ vì muốn trốn tránh bố anh,muốn trốn tránh dòng tộc Isot to cũng không sao hết…”
Đôi mắt màu hổ phách của anh bỗng nhiên âu sầuhơn bao giờ hết, anh âm trầm hỏi: “Em đã nghe hết giai điệu trong chiếc hộp bátâm anh tặng cho em chưa?”
Cô lắc lắc đầu, nhanh bước tiến về phía trước,ôm chặt phần thắt lưng của anh, vùi mặt vào trước khuôn ngực săn chắc của anh,khóc lóc nghẹn ngào: “Em không muốn biết cái gì nữa, không để tâm điều gì nữa.Kỷ Ngôn Tắc, ngày mai chúng ta kết hôn có được không?”
Vì sao cầu hôn lại không quan trọng, anh có yêucô không cũng chẳng quan trọng nữa rồi.
Cô chẳng thể nào chịu đựng được nỗi đau khổ khimất anh.
Cô hối hận, hối hận vô cùng vì hôm nay không đilàm thủ tục đăng kí kết hôn cùng với anh, hối hận vì bản thân đi lại không mụcđích, không lí do như một con điên trên con đường này suốt một ngày trời.
“Được, ngày mai chúng ta kết hôn!” Nụ cười hânhoan nhẹ nhàng hiện lên trên khuôn mặt anh.
Năm năm chờ đợi, nửa năm nỗ lực, đâu là lần đầutiên anh cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô.
Anh đưa tay ra, ôm chặt cô vào trong lòng, đặtđôi môi lên vầng trán của cô, giống như một thứ bảo vật quý nhất trên thế giới.
Yêu một người nào đó không nhất thiết lúc nàocũng phải nói thành lời.
Anh không phải là một người giỏi thể hiện tìnhyêu bằng lời nói, chuyện như vậy, anh chỉ làm duy nhất một lần, đáng tiếc là, đếntận bây giờ, cô vẫn chưa biết. Không sao cả, anh sẽ đợi tới ngày mà cô nhận rađiều đó.
Đêm hôm đó, hai người bên nhau ái ân mặn nồng,chưa bao giờ lại nhiệt tình và cuồng điên đến vậy, cứ như thể đến sáng hôm sau,họ sẽ mất nhau vậy.