Chương 16: THÓI QUEN CÓ EM BÊN CẠNH.
Toàn thân đã dần cử động lại sau một đợt hôn mê
sâu, thần trí cũng đã tỉnh táo lại nhưng sao đầu lại đau thế này?
Phong đưa mắt nhìn sang bên cạnh, một người con gái đang gục đầu bên
cạnh giường của anh, hàng mi dài quyết rũ, bờ môi hồng nhạt, chiếc cổ
thon dài, trắng trẻo, vành tai nhỏ nhắn, xinh xinh, nhìn thoáng qua
cũng biết là một mỹ nhân nhưng cô gái này là ai, tại sao lại nằm bên
cạnh anh? Tại sao anh lại ở trong bệnh viện? Chuyện gì đã xảy ra? Đầu
anh tại sao lại đau thế này? Anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người con
gái đó, trong lòng len lỏi một cảm giác vừa xa lạ vừa gần gũi, bất
giác anh đưa tay lên vuốt má cô như một thói quen.
- Phong, anh tỉnh rồi sao?- Tinh Á tỉnh giấc khi cảm thấy có cái gì đó
chạm vào mình, bèn ngẩng đầu lên hỏi. Thấy vậy,anh bất giác rút tay
lại thật nhanh.
- Cô là ai? Tại sao lại ở đây?- Phong mơ hồ hỏi. Cùng lúc đó Quân,
Nam, An, Đan tiến vào.
- Phong, cậu tỉnh rồi à?- Nam vui mừng hỏi.
- Ừ, mà chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao mình lại nằm ở cái nơi quái
quỷ này? À, các cậu có biết cô gái này là ai không?- Phong hỏi.
- Cậu bị mất trí à?- Nam hỏi lại.
- Mất trí gì? Các cậu có bạn gái từ khi nào vậy? À, Đan, em và Quân
đang quen nhau à? Sao mình không biết gì thế nhỉ?- Phong ngơ ngác nhìn
quanh.
- Phong, anh bị mất trí nhớ rồi.- An thốt lên.
Mọi người chuyển hướng sang Tinh Á, cô ngồi lặng im như một cái xác
không hồn. Người mình yêu thậm chí là sắp trở thành phu quân của mình
lại không nhớ ra mình là ai. Trời ơi! Chuyện này sao Tinh Á có thể
chịu nổi đây?
- Là chứng mất trí nhớ có chọn lọc.- Quân nói. Trước đây anh cũng đã
từng gặp một người mắc chứng này sau một tai nạn giao thông, trí nhớ
không mất hết hoàn toàn nhưng sẽ mất đi một phần ký ức, y học gọi đó
là chứng mất trí nhớ có chọn lọc, không có thuốc phục hồi, chỉ có thể
dựa vào bệnh nhân và thân nhân mà thôi.
Tinh Á nghe qua cụm từ đó cũng không ngạc nhiên là mấy, cô đứng
lên rồi lao ra ngoài, lúc chạy ngay qua Đan, Đan cảm nhận được Tinh Á
đang khóc.
- Thằng điên này, cô ấy là hôn thê của cậu đấy.- Nam gào lên.
- Cô ấy là ai? Mình không biết nhưng mình có cảm giác gì đó quen thuộc
lắm. Giống như mình đã từng quen cô ấy vậy.- Phong thú nhận.
Cô ngồi xuống một chiếc ghế đá, nước mắt cứ thế trào ra, dạo này
cô hay khóc, cô dần trở nên yếu đuối như thế này từ khi nào vậy? Từ
xa, Đan nhìn thấy, Tinh Á đang đau, trong tim Đan cũng cảm thấy đau
theo. Đan tiến lại gần, ôm lấy Tinh Á.
- Không sao đâu Tinh Á, nhất định anh ấy sẽ nhớ lại cậu thôi mà.
- Có thể nhớ lại sao? Anh ấy còn không nhận ra mình là ai thì sao mà
nhớ lại nổi?- Tinh Á khóc nghẹn ngào.
- Trước đây, bao nhiêu lần anh ấy đã khổ sở vì cậu rất nhiều, bây giờ
chẳng lẽ cậu không thể ở bên cạnh anh ấy sao? Chỉ cần cậu dành nhiều
thời gian cho anh ấy, nấu những món ăn mà trước đây cậu đã từng nấu
cho anh ấy anh, giúp anh ấy thư giãn khi anh ấy căng thẳng, trò chuyện
với anh ấy, giúp anh ấy nhớ lại chuyện cũ, cậu cứ từ từ thôi, kiên
nhẫn là được mà, cậu đừng vội vàng. Mình tin anh ấy sẽ nhớ lại cậu mà.
- Không phải mình không làm được nhưng mà mình không quen với thái độ
mà anh ấy dành cho mình, nó thật xa lạ. Trước giờ anh ấy luôn ân cần
lo cho mình từng li từng tí, cũng nào cũng dịu dàng nhưng mà bây giờ
những thứ đó thật sự xa lạ, anh ấy còn không nhớ ra mình nữa, Đan à,
mình đau lòng lắm.
- Tinh Á, mình biết cậu đang rất đau nhưng mà cậu phải cố gắng.
- Mình sẽ nghe lời cậu.
- Bây giờ cậu về tắm rửa thay đồ rồi ăn chút gì đó cho lại sức đi, anh
Phong ở đây đã có bọn mình chăm sóc rồi. Về nghỉ ngơi đi, tình hình
công việc ở JK cũng ổn định rồi, không có gì lo lắng đâu.
- Ừm.- Cô gật đầu rồi đi về.
Đan trở vào phòng bệnh, nhờ Quân và Nam ở đó trông coi Phong còn Đan
và An sẽ tới chỗ anh Vika. Anh ấy cũng mới nhắn tin là muốn Đan và An
đến.
- Hai người đi được không?- Nam lo lắng hỏi.
- Không sao đâu, bọn em đâu phải trẻ con.- An cười.
Tại một nhà kho bỏ hoang, một tên người Mỹ gốc Trung to con
đang bị một đám người hành hạ nhưng hắn nhất quyết không nói ra một
chút thông tin nào. Máu chảy loang lỗ trên sàn, bốc lên mùi tanh tanh
và mùi mồ hôi khiến người ta có cảm giác buồn nôn.
- Hắn không khai sao?- An hỏi.
- Bị câm lại còn mù chữ khai bằng cái niềm tin à?- Đan nói
- Thế anh định hành hạ hắn đến bao giờ?- An nóng lòng hỏi.
- Anh giở hết “món” rồi nhưng không được.- Vika nhún vai.
- Thế thì coi như vô dụng, khử hắn đi.- Đan nói.
- Ok, anh đang có ý định đó đây.- Vika cười rồi ra hiệu cho đàn em khử
luôn tên đó.
Đan và An thất vọng trở về, Vika vẫn cho người truy tìm, anh không thể
để mấy baby đáng yêu này thất vọng được.
Tại một nơi khác, có một tên đang nở một nụ cười mãn nguyện.
Hắn ta nghiến răng nguyền rủa và rắp tâm lên tiếp một kế hoạch mới
nhằm phục vụ cho mục đính trả thù của mình. Có vẻ như hạnh phúc vẫn
chưa thực sự đến với cô và anh rồi….
Buổi chiều, Phong được Nam đưa về nhà, còn Quân
thì bận ở lại văn phòng giải quyết công việc. Phong là trụ cột của tập
đoàn, bây giờ cậu ấy thế này thì Quân có ba đầu sáu tay cũng không thể
gánh hết công việc của tập đoàn được, Nam thì công tác, ngoại giao
thường xuyên nên Quân đành nai lưng ra gánh hết. Trong khi đó tại JK
thì mọi việc vẫn thuận buồm xuôi gió, một phần là nhờ Tinh Á vẫn bình
tĩnh đi làm, phần còn lại là do tập thể nhân viên hùng mạnh của tập
đoàn nên cho dù người lãnh đạo không trực tiếp quản lý thì nhân viên
vẫn luôn biết công việc của mình là gì mà không cần phải phân công hay
dặn dò gì cả.
Vừa bước vào nhà, Phong đã cảm thấy một mùi hương đặc biệt
tỏa ra từ bếp, nhà cửa được dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ đến nỗi không
một hạt bụi nào vương lại, anh tiến vào trong bếp, ngạc nhiên khi thấy
một cô gái xinh đẹp đang loay hoay làm bữa tối. Mỗi món ăn đều mang
một mùi hương riêng, khác hẳn với những món ăn ở các nhà hàng mà anh
đã từng thưởng thức.
- Anh xuất viện sớm vậy?- Cô mỉm cười hỏi.
- Cô…tại sao cô lại ở nhà tôi?
- Anh đi tắm đi, em nấu sắp xong rồi.- Cô không trả lời câu hỏi của
anh mà chuyển sang vấn đề khác.
- Tôi đang hỏi cô là tại sao cô lại ở nhà của tôi?- Ánh mắt lẫn ngữ
điệu của anh đều rất lạnh lùng. Những biểu hiện đó trước giờ anh vốn
không dành cho cô mà.
Nghe anh hỏi vậy, chiếc muỗng trên tay cô rơi xuống đất, trong lòng
tràn trề nỗi thất vọng. Cô đang cố gắng thích nghi với tình hình hiện
giờ nhưng tâm lí cô hoàn toàn không thể thích nghi được với thái độ
lạnh nhạt của anh đối với cô. Cô đã quen với kiểu cưng chiều của anh,
nay lại như thế này, cô không thể chấp nhận được. Nước mắt cô lăn
xuống, cô đứng bất động. Thấy cô khóc, anh chợt cảm thấy trái tim mình
khẽ nhói lên từng đợt, không đau dữ dội nhưng lại đau âm ỉ. “Cô ấy là
hôn thê của cậu đấy”. Anh nhớ lại lời nói của Nam, cô ấy là cô thê của
anh thật sao? Anh đi đến bên cô, vòng tay qua ôm lấy cô, nước mắt cô
thấm vào áo anh khiến trái tim anh đã đau lại càng đau hơn.
- Tôi xin lỗi, em đừng khóc.- Trái tim anh luôn mềm yếu trước cô, nay
thấy cô khóc vì mình như thế nên cho dù anh có mất trí nhớ thì cảm
giác ấy vẫn không bị mất đi.
- Em đã xin lỗi rồi mà, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?- Cô nói
qua làn nước mắt.
- Tôi xin lỗi mà.- Anh ôm chặt lấy cô. Anh không biết cô ấy với anh,
trước đây có mối quan hệ gì nhưng bây giờ có lẽ anh phải chấp nhận sự
hiện diện của cô bên cạnh anh.- Em đang nấu ăn mà em cũng phải để tôi
đi tắm chứ?- Anh mỉm cười rồi hôn lên má cô, khuôn mặt này thật sự
khiến anh liều lĩnh làm theo thói quen của mình mà không một chút lo
sợ.
- Anh…đừng lạnh nhạt với em được không?- Mắt cô ầng ậng nước.
- Tôi sẽ không làm em khóc nữa, okay?
- Ừm…
Anh buông cô ra rồi lên phòng tắm, lúc này anh không nhớ ra cô là ai
nhưng ban nãy, lúc ở bên cô, anh cảm thấy cô rất quen thuộc, trái tim
anh còn nhói đau khi cô khóc chứng tỏ mối quan hệ trước đây của anh và
cô không phải là mối quan hệ bình thường. Bữa cơm tối hôm đó, anh cảm
thấy rất vừa miệng, món nào cũng ngon, hương vị vẫn như trước đây,
nhìn cô tâm trí anh bất giác hiện lên một hình bóng cô gái quen
thuộc……
Những ngày sau đó, cô luôn xuất hiện vào lúc anh căng thẳng vì
công việc, giúp anh giải quyết một số vấn đề, cung cấp cho anh một số
thông tin mà anh không có, làm những động tác mát-xa khiến anh thoải
mái hơn. Mỗi chiều đi làm về anh luôn được ăn các món ngon mà cô tự
tay nấu, lúc làm việc cũng có sự góp mặt của cô, tối đến lúc ngủ anh
cũng ôm ấp cô theo thói quen, mọi việc cứ dần trôi qua như vậy, ngày
nào cũng lặp lại như một vòng tuần hoàn nhưng chính điều đó lại khiến
anh hạnh phúc bên người con gái đó cho đến một ngày, cô đột ngột biến
mất, anh về nhà thì không thấy bóng dáng bận bịu nấu nướng của cô đâu.
Trong lòng anh thoáng một chút hụt hẫng. Tiếng chuông điện thoại reo
vang, anh nhấc máy.
Phong: Alo.
Tinh Á: Anh, em bận đi công tác đột xuất nên không về được, anh ở nhà
ăn cơm rồi nghỉ sớm, đừng thức khuya nhé.
Phong: Khi nào….khi nào em về?
Tinh Á: Xong việc em sẽ về ngay.
Phong: Ừm….
Cô cúp máy, trong lòng rạo rực niềm vui nho nhỏ, ít ra thì anh vẫn cần
có cô bên cạnh như một thói quen không thể thay đổi. Còn anh thì đã
quen với sự hiện diện của cô, thiếu hơi cô chắc anh không chịu nổi.
Hai ngày trôi qua, cô vẫn chưa về, trong lòng anh đã buồn
còn buồn hơn, trong căn biệt thự rộng thiếu vắng bóng dáng cô thì
không khác gì một căn nhà hoang. Anh khẽ thở dài rồi bước lên phòng.
Nhưng….trên chiếc giường êm ái kia, thân thể mảnh khảnh đó đang chìm
trong giấc ngủ, anh tiến lại gần, khom người hôn nhẹ lên môi cô, mùi
hương trên người cô lan tỏa khắp mọi cảm quan của anh. Tắm rửa xong,
anh xuống bếp nấu nướng bữa tối rồi lên gọi cô dậy.
- Tinh Á, dậy đi em.
- Ưm….anh….anh đi làm về lúc nào vậy? Sao không đánh thức em?- Cô hỏi.
- Em ngủ như chết vậy sao tôi đánh thức nổi?- Anh nhéo mũi cô.
- Ưm…tại đi máy bay về, em mệt quá nên ngủ thiếp đi, không biết gì cả.
- Tôi hiểu mà.
- …….
- Xuống ăn cơm thôi.
Bữa cơm tối, anh nấu vẫn ngon như trước, xem ra sau bốn năm anh
vẫn không hề mất đi phong độ và đẳng cấp.
Tối hôm ấy, anh đã “phạt” cô vì cái tội bỏ anh mà đi công tác
khiến cô thiếu chút nữa là chết vì thiếu oxy, toàn thân cũng bị anh
“phạt” để lại những dấu tích màu đỏ hồng.
“Thằng khốn, sao cái mạng mày lớn vậy? Xem ra không tiễn mày
xuống gặp Diêm Vương không được mà.” Đâu đó rít lên một tràng căm hận,
quyết tâm trả thù đến cùng, nhất định không buông tha cho cô và
anh
Chương 17: CON TIN ĐẮT GIÁ.
Hạnh phúc của cô và anh mới chớm nở thì lại bị kẻ
khác phá nát, cô và anh đã trải qua biết bao đau khổ vậy mà vẫn không
được yên thân sống hạnh phúc bên nhau. Tại sao lại trớ trêu như vậy?
Chẳng lẽ ông trời thích đùa giỡn với hạnh phúc của cô và anh đến vậy
sao?
Buổi chiều, như thường lệ, cô đi làm về, vừa xuống mở cổng
thì bất chợt cô bị một ai đó chụp thuốc mê, cảnh vật trước mắt cô nhòe
đi, mờ dần, mờ dần rồi tối sầm lại, toàn thân trở nên nhẹ bỗng, ngã
vào vòng tay của kẻ thủ ác, túi thực phẩm trên tay cô rơi phịch xuống
đất sau đó cô bị kẻ thủ ác đó bế lên xe ô tô, phóng đi mất hút. Đúng
lúc đó tại văn phòng làm việc của DK, Phong đang cầm chiếc nhẫn bạc có
khắc tên cô mà trước đây anh tặng cô lên ngắm nghía bỗng nhiên chiếc
nhẫn rơi xuống đất, tay cầm nhẫn của anh run lên. Chuyện gì đây? Sao
tay mình lại run lên như vậy? Trong lòng nhen nhóm cảm giác bất an,
theo phản xạ quen thuộc của mình, anh vội vàng lấy điện thoại ra gọi
cho cô. Một tràng “tút” dài vang lên, anh nôn nóng, tại sao cô lại
không nghe điện thoại chứ? Nếu là đang ở trong phòng họp thì cô sẽ tắt
nguồn luôn chứ không thể để chuông thế này. Mãi một lúc sau mới có tín
hiệu bắt máy nhưng không phải là giọng nói quen thuộc của cô mà anh
vẫn từng nghe thấy, đây là giọng nói của một kẻ xa lạ, chính xác là
của đàn ông.
Kẻ xa lạ: Chậc, nhớ vợ nên gọi sao?
Phong: Anh là ai? Sao lại cầm máy của Tinh Á?
Kẻ xa lạ: Tao là ai không quan trọng, cái quan trọng là cô vợ tài sắc
của mày đang nằm trong tay tao. Mày muốn cứu vợ thì đến địa chỉ
abc/xyz/123 này, nếu không nhanh thì tao không thể kìm chế nổi đâu, vợ
mày xinh đẹp thế này….không tranh thủ thưởng thức thì hơi uổng phí,
hahahahahahahahahahaha.
Phong: Mày muốn gì?
Kẻ xa lạ: Cái đó tao nghĩ là mày biết.
Phong: Tiền ư? Bao nhiêu?
Kẻ xa lạ: Mày nghĩ vợ mày đáng giá bao nhiêu? Không phải cô ta là vô
giá đối với mày sao? Bọn nhà giàu như mày lúc nào cũng chỉ nghĩ được
đến đó, cho dù mày có dâng cả DK cho tao thì cũng không đủ để cứu cô
vợ của mày về đâu. Vả lại thực chất tao cũng không cần tiền cái tao
cần là…..TRẢ THÙ….(cúp máy)
- Phong, cậu ký mấy cái bản hợp đồng này đi, gấp lắm đó.- Nam vừa cầm
xấp hợp đồng đi đến chỗ Phong thì Phong đã hất xấp hợp đồng đó xuống
đất, khuôn mặt hiện rõ vẻ lo lắng.
- Dẹp đi, mình có việc khác còn gấp hơn.- Nói xong, anh chạy đi với
vận tốc tên lửa khiến Nam và Quân ngơ ngác nhìn nhau, chẳng hiểu gì
cả.
- Cậu ấy làm gì mà chạy như ma đuổi vậy nhỉ?- Nam nhíu mày hỏi.
- Ma đuổi, cậu ấy cũng chẳng chạy như thế đâu, kiểu này chỉ có thể là
Tinh Á thôi.- Quân điềm nhiên nói.
- Nhưng mà cậu ấy đang lo lắng cái gì đó, nhìn gấp lắm.
- Tinh Á không phải là mối lo của cậu ấy sao?- Quân cười…nhưng
xoẹt…một suy nghĩ xẹt qua đầu Quân, “Tinh Á là mối lo”, chẳng lẽ
Tinh Á đang gặp nguy hiểm? Nghĩ đến đây bản thân của Quân cũng len lỏi
những nỗi lo sợ không tên….Cậu lấy điện thoại cho Tinh Á. Bên kia là
tiếng một người đàn ông.
Kẻ xa lạ: Oh, ông anh trai yêu quý cũng gọi cho cô em gái của mình à?
Quân: Ai đó?
Kẻ xa lạ: Mày nên lo cho tính mạng cô em của mày thì hơn là việc biết
tên tao đó.
Quân: Mày đã làm gì em gái tao?
Kẻ xa lạ: Mày nghĩ xem, cô em của mày xinh đẹp thế này, là đàn ông với
nhau cả, chẳng lẽ mày không hiểu “nhu cầu thiết yếu” của cánh mày râu
sao?
Quân: Tao cấm mày không được đụng đến em gái tao, nếu không mày sẽ
phải trả giá đắt đó.
Kẻ xa lạ: Hahahahahahaha, chồng lo cho vợ, bây giờ lại có cả anh trai
lo cho em gái, xem ra Tinh Á rất có phước rồi.
Quân: Đừng nói nhiều, mày đang ở đâu?
Kẻ xa lạ: abc/xyz/123. Càng nhiều người đến càng tốt, hahahahahahaha.(cúp máy)
Quân cúp máy, nói lại với Nam sau đó cả hai cũng lao đi như tên lửa, ở
JK Đan và An cũng nhận được tin báo từ Vika nên cũng cấp tốc đến địa
chỉ đó, Tinh Á vốn đã không thể đánh nhau từ sau cái vụ đua xe ở trên
đèo Chiết Lã, bây giờ không thể tự vệ được.
Ngồi trong xe, lao đi với vận tốc lớn nhất, vượt qua cả đèn
đỏ, mặc cho cảnh sát bám dai dẳng ở phía sau, Phong vẫn lao vù vù, tuy
không nhớ ra cô là ai nhưng những ngày tháng qua sống chung với cô
không khác gì vợ chồng, trong lòng Phong bỗng cảm thấy lo lắng khi mất
cô, nỗi sợ ấy thực sự là điểm yếu của anh, cô chính là mối lo của anh,
lòng anh nóng như lửa đốt, nếu cô có bị xâm phạm thì hẳn đó là vết
thương không thể chữa lành, anh lo lắng, mong anh có thể đến kịp lúc,
tên đó là ai? Tại sao lại muốn trả thù anh chứ? Mà trả thù thì liên
quan gì đến Tinh Á? Tại sao lại bắt cô để làm con tin? Trái tim cồn
cào, toàn thân cũng run lên một cách sợ hãi.
Tại một chung cư bỏ hoang, cô nằm trên một chiếc giường sạch sẽ
tuy nhiên cũng khá êm ái.
- Mỹ nhân, sau bao nhiêu năm không gặp, nhìn em vẫn xinh đẹp như thế,
anh sẽ không làm hại em đâu, yên tâm nằm ngủ một giấc đi nhé? Cục
cưng, anh hận em nhưng lại rất yêu em, em có biết không hả? Em có biết
thân thể của em là một liều thuốc độc khiến cánh đàn ông bọn anh không
thể không trúng độc không hả cục cưng?- Kẻ xa lạ đó khẽ hôn lên má cô
rồi đứng lên đút tay vào túi quần, đủng đỉnh dàn xếp trận địa trả thù.
Trong lúc hắn đủng đỉnh thì có biết bao nhiêu người đang lo sốt vó,
phóng xe như điên đến địa điểm đó. Phong đi đầu tiên nên anh cũng
không có cơ hội chuẩn bị vũ khí, những người đi sau thì được trang bị
cẩn thận hơn.
Có vẻ cuộc chiến trả thù, cứu người này sẽ đổ nhiều máu và mất nhiều
mạng đây, nhưng trong số nhiều người đổ máu và mất mạng đó liệu có cô
và anh không???
Chương 18: CUỘC GIẢI CỨU ĐẪM MÁU.
Phong dừng xe trước khu chung cư bỏ hoang, một bên
là gạch đá đổ nát, một bên là nhưng tên người ngoại quốc to con, da
đen có, da trắng có, mặt tên nào cũng hung dữ và trên tay hay mặt đều
có những hình xăm kỳ quái, đặc biệt là trên tay chúng cầm vũ khí, dao,
mã tấu, khúc côn, Phong nhìn lại mình, trên người chẳng có lấy một cái
gậy gỗ chứ đừng nói đến là được trang bị vũ khí đàng hoàng như bọn
kia. Tay không bắt giặc ư? Nhưng mà Tinh Á đang nằm trong tay bọn
chúng mà tiền không phải là thứ chúng cần, kiểu này thì phải liều mình
xông vào hang bắt cọp thôi. Nghĩ vậy, Phong mặc kệ là mình không có vũ
khí cũng cứ dấn thân vào đã, sau đó thì tùy cơ ứng biến, lúc này phải
bình tĩnh kéo dài thời gian chờ nhóm của Đan đến. Trên người Tinh Á
luôn đem theo thiết bị định vị nên chắc chắn Đan sẽ biết, anh cũng
biết rằng trong chiếc đồng hồ cô tặng anh cũng có thiết bị định vị nên
việc tìm ra nơi này không khó tuy nhiên vấn đề là thời gian, Tinh Á
đang nằm trong tay chúng, không biết sống chết thế nào? Bọn khốn đó
chắc không dại gì mà bỏ qua cho cô đâu. Anh lấy lại bình tĩnh rồi đi
vào bên trong mà không gặp bất cứ cản trở nào.
- Cũng nhanh nhỉ?- Một giọng nói vang lên.
- Tinh Á đâu?- Phong hỏi.
- Tao nghĩ mày nên lo cho cái mạng của mày trước thì hơn đó, để xem
mày có sống sót để đến cứu cô vợ tài sắc của mày không?
- Đừng có nói nhiều.
- Mày làm gì mà phải nôn nóng, tao nằm bên cạnh vợ mày nãy giờ còn
chưa nôn nóng thì mắc gì mày phải nôn nóng lên như vậy? Mày yên tâm
đi, sau khi mày xuống gặp tổ tiên thì tao sẽ ăn ngon ngủ yên, đầu ấp
tay gối với vợ mày mà không lo gì cả cho nên đợi đến lúc đó, tao cũng
không nôn nóng lắm, hahahahahahaha.
- Thằng khốn, câm miệng lại.
- Nói đi nói lại nãy giờ ít ra mày cũng nên nhận ra tao chứ nhỉ?
- Mày…..- Phong nhíu mày nhìn, thì ra là tên đó, cái tên trước đây
bị Tinh Á từ chối, lại bị Nam ra tay sỉ nhục, hắn, chính là Mạc Thiết
Bình, tập đoàn Mạc Diêu nhà hắn đã bị An phá hủy, cô em gái Mạc Thiết
Loan của hắn cũng bị Đan cho người tông xe vào khiến cô ta phải ngồi
xe lăn suốt đời, thế nên lần này hắn chọn con tin đắt giá là Tinh Á để
trả thù luôn Phong, Nam, Quân, Đan, An. với số lượng người thế này thì
không thể nào đánh hết được.
- Sao? Nhận ra tao chứ?
- Mày không là cái gì với tao cả, việc có nhận ra mày hay không tao
cũng không cần quan tâm, nói đi, Tinh Á đâu?
- Hahahaha, mày không quan tâm tao là ai cũng được nhưng mà mày ít ra
cũng nên tỏ ra quan tâm đến tính mạng vợ mày một chút, cô ta đang ở
trong tay tao mà. Nói thật, tao yêu cô ta thật nhưng nếu cần thì tao
cũng sẵn sàng lôi đầu cô ta ra để tính sổ đó, cô ta đã làm cho em gái
tao cả đời không thể đi lại được, mối hận đó tao phải trả thay cho em
tao, sau khi loại được mày, tao sẽ từ từ bắt cô ta nếm trải sự đau khổ
mà bao nhiêu năm qua tao đã phải chịu đựng.
- Thả cô ấy ra.
- Mày nên nhớ ở đây tao mới là người có quyền ra lệnh.
-…….
Cùng lúc đó ở phía ngoài, nhóm của Đan đã đến, Quân và Nam
cũng vậy, anh Vika đưa vũ khí cho từng người còn An và anh ta thì đủng
đỉnh tay không.
- Vũ khí của hai người đâu?- Nam hỏi An.
- Em đã không thể cử động mạnh sau trận đua xe ở đèo Chiết Lã cho nên
có cầm vũ khí cũng thua thảm hại thôi thì đành thể hiện tài thiện xạ
vậy.- An điềm nhiên nói.
- Còn tôi thì trước giờ hay chơi “kẹo đồng” quen rồi vả lại bọn chúng
đông như kiến cỏ thế kia, đánh để hao sức à? Phải để dành sức cứu baby
xinh đẹp chứ?- Vika giải thích.
- Bên ngoài này để em và mấy nhóc này giải quyết, mọi người vào trong
đi. Theo tín hiệu phát ra từ thiết bị định vị của Tinh Á thì muốn đến
chỗ cô ấy phải mất nhiều vòng mà cơ cấu khu chung cư này cũng khá rắc
rối, hơn nữa số lượng người cũng rất nhiều, chính xác là muốn đến chỗ
Tinh Á thì phải vượt qua năm hàng rào phòng thủ toàn người là người,
không cẩn thận là toi mạng ngay. Đây là hàng rào phòng thủ đầu tiên
trong năm hàng rào phòng thủ, em và mười lăm người giải quyết hàng rào
này, từ đó cứ vào bên trong là chia ra, mỗi hàng rào cần mười sáu
người, sau khi giải quyết xong sẽ chạy vào hỗ trợ. Riêng anh Vika và
An sẽ đi lên tầng năm, Tinh Á chắc chắn đang ở trên đó, hai người hãy
đưa Tinh Á ra ngoài rồi hãy quay lại hỗ trợ cho bọn em là được. Thống
nhất vậy nhé? Nhớ bảo toàn lực lượng.- Đan bàn kế.
- Ok.
- Cẩn thận.- Quân nhắc nhở.
- Ừm, anh cũng vậy nhé?- Đan mỉm cười rồi cùng mười lăm người xông lên
mở đường máu cho mọi người xông vào. Đến hàng rào thứ hai thì Nam cùng
mười lăm người khác ở lại, hàng rào thứ ba thì Quân cùng mười lăm
người nữa giải quyết, đến hàng rào thứ tư thì thấy Phong và cái tên
Mạc Thiết Bình đó đang đối đầu nhau, cả hai đều chưa bị thương chứng
tỏ nãy giờ Phong đã dùng võ mồm để kéo dài thời gian chờ mọi người đến
cùng hợp tác đối phó. Vika và An thì đã ở bên ngoài, leo tường lên
tầng năm cứu Tinh Á trước nhưng họ đâu biết chính tầng năm lại là tầng
đông người nhất, căn bản là hai người họ có mười khẩu súng trong tay
cũng không thể đánh đổ cái hàng rào này được mà mấy anh em thì đã ở
lại bên dưới hỗ trợ cho Phong rồi.
- Hay để anh làm mồi nhử bọn chúng còn baby thì xông vào cứu Tinh Á?
- Không được, để em làm mồi nhử cho.
- Không cần hai người phí sức đâu, cứ để bọn này giải quyết cho.- Anh
Khương Tân và cô bạn Bích Trâm của An và mấy người khác xuất hiện ngay
trên tầng trên.
- Oh, sao biết vậy?- Vika hỏi.
- Con nhóc Đan đó đâu có ngu để hai người đi vào chỗ chết, bọn này vừa
tới, bọn chúng không có súng, chỉ có dao và khúc côn, bọn tôi cùng
xông thẳng vô một lượt, hai người hãy đợi khi nào bọn chúng gục gần
hết rồi hãy xông vào, Tinh Á nằm ở phòng cuối cùng ấy.- Anh Tân nói.
- Ok.
Nhưng người tính không bằng trời tính, tên Mạc Thiết Bình đã chạy
được lên tới chỗ Tinh Á trong lúc Phong cùng mấy anh em giải quyết
hàng rào phòng thủ thứ tư, bây giờ Tinh Á đang ở trong tay hắn, nếu
manh động thì sẽ gây nguy hiểm cho Tinh Á. Tình hình bây giờ vô cùng
bất lợi. Nếu cứ liều lĩnh xông vào thì không biết hắn sẽ làm gì Tinh
Á. Vừa đánh vừa lo cho Tinh Á, Phong đã bị một tên đánh lén, hắn vung
gậy đánh vào đầu anh khiến anh ngã gục xuống đất, đầu óc anh hơi nhức
buốt nhưng bù lại, anh lại nhớ lại được tất cả. Anh gọi tên cô nhưng
mãi không có tiếng trả lời.
Mình đang ở đâu đây? Phong, anh đâu rồi? Tinh Á mơ màng rồi dần
dần trở lại với hiện thực, nhìn lại mình, cô thấy mình đang nằm trên
một chiếc giường tuy nhiên tay chân không hề bị trói nhưng lại có
người nằm bên cạnh cô.
- Cục cưng, em tỉnh rồi hả? Sao ngủ ít vậy?- Thiết Bình vuốt má cô
nhưng cô đã hất bàn tay dơ bẩn đó ra trước khi bàn tay đó chạm vào mặt
mình.
- Thì ra là anh, chuyện lần trước cũng là do anh làm phải không?
- Cục cưng, em nói đúng rồi, nhưng mà em nên biết sự thông minh của em
đôi lúc cũng có hại đó.- anh ta cười.
- Câm miệng.
- Được thôi.- Anh ta đè cô xuống giường, cưỡng hôn cô nhưng bị cô hất
ra lại còn ăn một cú đạp của cô.
- Tại sao? Chẳng phải cô đã không thể cử động mạnh hay sao?
- Đối với tôi, không có gì là không thể, lần này tôi sẽ giải quyết
anh.- Cô nói rồi rút cây súng từ trong áo khoác của mình ra, nhắm
thẳng tim Thiết Bình nhưng do tác dụng của thuốc mê vẫn còn nên tay cô
không thể xác định vị trí chính xác nên đã bắt trật, viên đạn trúng
ngay cánh tay trái của anh ta, cô cũng từ từ ngã xuống…đúng lúc đó
thì mọi người xông lên, người của Thiết Bình cũng đổ xô ra, lại một
cuộc chiến đẫm máu nữa và nguy hiểm hơn là lúc này cô đang ở trong tay
tên Thiết Bình đó, hắn cũng được một đám người to con bao quanh bảo vệ
nên rất khó để cứu Tinh Á, thời điểm cả hai bên căng thẳng như dây đàn
này thật sự rất đáng sợ, Tinh Á thì như cá nằm trên thớt, có muốn
thoát cũng không được….
Không khí nặng nề, căng thẳng bao trùm lấy mọi
người, người bên Phong thì không dám manh động bởi vì lưỡi dao sáng
loáng trên tay Mạc Thiết Bình đang kề sát cổ Tinh Á, chỉ một bước chân
thôi cũng có thể lấy mạng của Tinh Á ngay trong chớp mắt, bên Thiết
Bình cũng căng thẳng không kém, uy danh lẫy lừng của Vika trong thế
giới ngầm có mấy ai không biết, lần này toàn súng thế kia thì có kẻ
điên mới liều lĩnh xông vào. Hai bên nhìn nhau bằng những cái nhìn nảy
lửa có thể bắn ra những tia lửa điện kinh hồn, còn người con gái tài
sắc đang nằm trong tay tên đó vẫn đang bị tác dụng của thuốc mê khống
chế, mơ mơ màng màng.
- Sao lại tự tạo điểm yếu cho mình vậy chứ?- Thiết Bình châm ngòi
khiêu khích, ánh mắt đắc ý của hắn thực sự khiến người ta chỉ muốn móc
ra cho đỡ ngứa mắt.
- Thực ra Tinh Á cũng chẳng phải điểm yếu gì, bọn tao đến đây cốt yếu
là ép cô ta sang nhượng lại cổ phần và chiếc ghế chủ tịch tập đoàn JK
mà thôi, sau đó mượn tay bọn mày giết luôn cô ta, bọn tao đỡ phải ra
tay.- Đan bước lên nói bình thản, khuôn mặt thách thức và cũng không
có chút lo lắng gì. Trông không khác gì là đang muốn giết Tinh Á để
đoạt được tất cả những thứ mình muốn. An nhíu mày nhưng chợt hiểu ra ý
đồ của Đan.
- Bây giờ chỉ cần ép cô ta chịu nhường JK cho bọn tao thì bọn tao sẽ
rút lui ngay.- An cũng bước lên vài bước để phối hợp vai diễn với Đan.
- Hai con ả này, bọn mày định lừa tao sao?- Thiết Bình cười nhạo báng.
- Tin hay không tùy mày, bọn tao chỉ cần JK và tiện thể nếu bọn mày
khử luôn cả mấy tên DK này thì càng tốt, bọn tao vừa có được JK vừa có
cả DK mà không mang tiếng ác.- Đan nói.
- Hai con tiện nhân, chồng của bọn mày mà bọn mày cũng không tha sao?-
Tên Thiết Bình đó phẫn nộ.
- Có gì mà mày phải tức, chồng con gì, để đoạt được DK thì đem thân ra
trao đổi cũng không vấn đề gì, bọn tao cần tiền hơn cần tình, cả con
nhóc ốm tong teo đang ở trong tay mày cũng giống bọn tao thôi, tình là
chỉ để lừa thiên hạ, cốt yếu trong tình là có tiền. Bạn bè cũng chỉ là
phương tiện lợi dụng nhau thôi.- An cười đểu. (hai bà chị này cũng
mạnh miệng zữ ha, chồng mình ở đó mà dám nói thế, liều mạng rồi, sau
vụ này chắc khó sống đây ^o^)
Nhìn họ lúc này, từ lời nói đến nét mặt, trông không khác gì là thật,
điều này khiến tên Thiết Bình đó có đôi chút lơ là, lưỡi dao trên tay
hắn cũng dần rời khỏi cổ Tinh Á trong trạng thái vô giác, đúng lúc đó,
đầu súng đã dí sát thái dương hắn……mà người cầm khẩu súng ấy là
Tinh Á, cô đã tỉnh từ lúc Đan bước lên nói nhưng cố nằm im đợi thời cơ
thích hợp, cái chiêu này của Đan thật không khác chiêu “điệu hổ li
sơn” là mấy, trong tình huống căng thẳng không được phép tạo điểm yếu
cho bản thân, đó là quy tắc. Mọi người thấy vậy bèn đồng loạt xông lên
đánh nhau loạn xạ, tiếng súng, tiếng vũ khí va đập thật không khác gì
mấy bộ phim hành động trên ti vi, cảnh tượng máu me khắp nơi, người bị
thương ngã xuống, người ra đi cũng nhiều.
Tinh Á cầm súng nhưng không nỡ bắn hắn, dù gì tập đoàn nhà hắn
cũng đã bị An phá hủy, em gái hắn cũng không thể đi lại bình thường
được, bố mẹ hắn cũng đã phải sống trong cảnh truy đuổi của các con nợ,
bản thân cô cũng không muốn bàn tay mình vấy máu thêm nữa, cô cũng
muốn đoạn tuyệt với cái quá khứ máu me uy danh của mình. Trong lúc bản
thân hơi dao động không biết có nên cho hắn một con đường sống hay
không thì cô thấy một tên đang định đâm lén Phong từ phía sau, cô
buông súng lao đến ôm lấy anh từ phía sau….phập…một âm thanh nghe
thấy rõ dù là đám đông xung quanh đang hỗn chiến, Phong quay lại đỡ
lấy thân thể cô đang ngã xuống,dòng máu ấm nóng từ nhát dao đâm vào
lưng cô chảy xuyên qua từng kẽ ngón tay của anh, tên Thiết Bình cũng
nhanh tay nhặt lấy súng của cô và bắn, viên đạn nhắm thẳng cánh tay
trái của Phong, máu của anh hòa quyện với máu của cô, thật ấm nóng,
hai thân thể ôm lấy nhau ngã gục xuống, máu của họ hòa chung vào những
giọt nước mắt rớt rơi trên khuôn mặt Tinh Á, nụ cười hạnh phúc có nhau
lúc tử nạn nở trên môi họ.
- Tinh Á, bây giờ anh đã có thể nói anh yêu em rồi.- Phong cố gắng nói.
- Phong, em cũng yêu anh…trọn đời trọn kiếp…. nếu có kiếp sau,
em..vẫn sẽ yêu anh…..- Cô thều thào.
Quân và Nam nhanh chóng đưa họ vào viện, hy vọng bác sĩ có thể cứu họ,
cho họ có một cơ hội hưởng trọn hạnh phúc bên nhau, họ đã trải qua quá
nhiều đau khổ rồi, chẳng lẽ một con đường trải hoa hồng hạnh phúc cũng
không thể dành cho họ hay sao? Vika và Khương Tân thì đích thân dần
cho tên Thiết Bình đó một trận nhừ tử, đánh đến nổi hắn ta gục trên
vũng máu nhưng vẫn không buông tha, đúng lúc đó, Đan và An bước đến,
nhắm súng vào tên đó và bóp còi, loại người này giết bớt đi cho đỡ
chật đất. Đan giết hắn một phần là để trả thù cho vụ tai nạn giao
thông của Phong trước đây và một phần là vì hắn đã bắt cóc Tinh Á để
rồi kết cục giữa hai người họ bây giờ chẳng biết sống chết thế nào.
Đúng là ra tay như vậy thì có hơi ác nhưng vẫn chẳng bằng tâm địa ác
độc của hắn, hắn có biết phá nát hạnh phúc của kẻ khác là ác độc lắm
không? Mà cái hạnh phúc ấy của họ đâu phải dễ dàng mà có được…..
Thu dọn tàn cuộc, họ đến bệnh viện nhưng hai người kia vẫn
đang nằm trong phòng cấp cứu. Vết đâm đó, có thể sẽ gây tử vong, còn
phát đạn ở tay Phong vẫn có thể cứu…..
Hy vọng ông trời có mắt….
Hãy cho họ được sống hạnh phúc bên nhau sau những tháng ngày đau khổ….
Hãy để cho họ nói: họ yêu nhau