Insane
Đọc truyện

Đã là chuyện của hôm qua - Phần 2


Tiêu Khiết thực sự đã gầy đi rất nhiều. 

Tiêu lão đau lòng khi cô con gái thân yêu một mình phải chống đỡ nơi chốn phồn hoa đô hội này. Thêm đứa cháu đáng yêu nhưng nhiều bệnh...Bây giờ nó ở trong ngôi biệt thự cao cấp này, bên cạnh người đàn ông đó, có nghĩa là lại một lần nữa tự chui đầu vào rọ, vướng thêm không ít khổ đau. 

-Ba mẹ đã bán hết nhà cửa ở quê. Chỉ được có 15 vạn. Con mang trả cho cậu ấy đi rồi theo ba mẹ về. Chúng ta có rau ăn rau, có cháo ăn cháo nhưng cả nhà có nhau. Vậy là đủ rồi con à! 

Người cha của Tiêu Khiết vẫn hiền lành như thế. 

-Ba à...Con...Thực sự số tiền này...không cần đâu...Anh Diệp Vũ không buộc con phải làm gì hết. Chẳng qua là con muốn Niệm Bằng có cha nên mới chấp nhận anh ấy. Dù sao thì... 

-Niệm Bằng cũng là con của con mà. 

Diệp Vũ bỗng dưng xuất hiện. 

Người đàn ông này hắn từng gặp 6 năm trước khi theo Tiêu Khiết về quê. 

Ông lam lũ, chất phác trong dáng điệu quê kệch. Nhưng tấm lòng của ông, sự yêu thương của ông dành cho gia đình thì thật ấm áp và đáng kính biết bao. 

-Chào cậu... 

Tiêu Khiết chết sững bởi câu Diệp Vũ vừa nói " Niệm Bằng là con của con mà". 

Anh đã biết? 

Tiếp theo sẽ là gì? 

-Con mời ba mẹ vào nhà...Con có chuyện muốn thưa cùng ba mẹ. 

—————— 

Căn phòng khách của Diệp Vũ bình thường vốn lạnh lẽo, hôm nay có khá đông người. 

Niệm Bằng đưa đôi mắt ngây thơ nhìn ông bà ngoại, mẹ, cậu ba và chú. Sao mọi người đều không nói gì? 

-Mẹ ơi! Con...đói... 

-Niệm Bằng ngoan...Lại đây với cậu. Cậu đưa con đi ăn nhé? 

-Dạ... 

Còn lại những người trong câu chuyện cần giải quyết: 

-Cậu định thế nào? 

-Niệm Bằng là con trai con...Tiêu Khiết là vợ của con...Con xin ba mẹ cho con được bù đắp những thiếu sót trong 6 năm nay. 

-Vợ của cậu? Cậu và con tôi có đăng ký kết hôn không? 

Đăng ký kết hôn? 

Diệp Vũ chỉ nghĩ một đám cưới để tuyên bố với mọi người quyền sở hữu. Sau 1 năm, khi Tiêu Khiết đã phải chịu đủ hành hạ, hắn mới có thể dẹp mối hận xưa, làm lại từ đầu. 

Hoàn toàn không ràng buộc pháp lý, không cho con người ti tiện như cô ta hưởng quyền lợi người vợ, có thể gây khó khăn cho Diệp Vũ sau này. 

-Con và Tiêu Khiết chưa có đăng ký kết hôn. 

-Cũng không có về quê tế tổ, thăm bà con họ hàng. Cậu cũng không đưa Tiêu Khiết nhà tôi sang thăm nhà cậu. Đám cưới thực chất là một bản hợp đồng để cậu thuận tiện hành hạ nó thôi. Tôi nói có đúng không? 

-......... 

Diệp Vũ im lặng. Tiêu Khiết cũng không thể nói gì. 

-Con gái tôi không phải là tiểu thư danh giá gì. Nhưng nó là do chúng tôi sinh ra. Đến bây giờ, tôi vẫn tự hào con tôi là người trong sạch. Lương làm kế toán của nó 1 tháng chỉ có 3500 tệ, quả thật ít ỏi nhưng nó không bán thân, không làm việc gì xấu hổ. Cậu không có tư cách gì để khinh rẻ nó, xem nó là người tồi tệ để chà đạp cho thỏa mãn lòng tự ái của cậu. Người như thế, dù cậu có gia tài hàng tỷ, tôi cũng không để cho con gái mình làm vợ cậu đâu. 

Lòng Diệp Vũ rất đau....Đau vô hạn...Người cha này không đánh hắn, không nặng lời với hắn, nhưng những lời nói của ông còn hơn những lưỡi dao bén cắt vào tâm hắn...Hắn là gì?...Cho là mình đúng...Lấy tư cách gì để khinh bỉ Tiêu Khiết...Lấy tư cách gì để mua cô như một món hàng. 

-Ba...là con cam tâm tình nguyện trả nợ cho anh ấy. 6 năm trước con vì tự tôn của mình bỏ rơi anh ấy. Con hại Diệp Vũ mất hết lòng tin...Con có lỗi.... 

Bao giờ cũng là đứa con gái khờ khạo của ông đứng ra nhận lỗi. 

Tiêu lão không thể quên cái đêm nó trở về từ Thượng Hải, cố mỉm cười, tỏ ra cứng cỏi " Con và Diệp Vũ chia tay rồi"... 

Ừ, thì chia tay. 

Khi nó dẫn chàng trai trẻ này về, quả thật ban đầu ông bà rất thích. Tươi tắn, tràn đầy sức sống và tư tưởng chín chắn. Ông bà đã nghĩ sau khi con kết hôn, sẽ bán một phần mảnh vườn, cộng thêm tiền lương của vợ chồng chúng nó trả góp đợt đầu một căn hộ ở Thượng Hải. Phải làm việc trên đó sau này mới có hy vọng khá lên chứ về quê heo hút, rồi sẽ như đời cha mẹ mà thôi. 

Cho đến khi người đàn ông đó xuất hiện. 

Ông ta có con trai, ông bà cũng có con gái. Nhà ông ta giàu có nên con được ăn học bên Mỹ, tươi lai tươi sáng. Tiêu lão nghèo, chỉ có thể cho con gái học cao đẳng, kiếm cho mình một nghề lương thiện mà làm. Tiêu Khiết con ông tuy không phải là thiên kim tiểu thư cao quý nhưng nó là bảo bối trong lòng ông bà. Làm sao mà vì yêu một đứa con trai, lại bị khinh khi đến vậy. 

Tiêu Khiết cũng rất lý trí. 

Gia cảnh tuy đạm bạc nhưng ba mẹ cô đã hy sinh cả cuộc đời cho con gái. Một nắng hai sương trên cánh đồng, tối về còn đan lát kiếm tiền thêm. Tiêu Khiết nhớ, khi cô lên Thượng Hải thi cao đẳng, cha cô đã bất chấp nguy hiểm, nhận lời làm phu khuân vác thuốc lá lậu sang biên giới, kiếm mấy ngàn tệ làm lộ phí cho con yên tâm học hành. 

Tấm thân ba mẹ sinh ra, không phải để cho người ta vùi dập, khinh khi vì trót yêu một công tử hào môn danh gia thế phiệt. 

Tiêu Khiết cũng như cha mẹ, không hy vọng chồng tương lai của mình phải thật giàu có. Chỉ cần anh yêu thương cô là được. Suốt mấy năm học tập, Tiêu Khiết cũng được nhiều thiếu gia đeo đuổi,song cô không dám yêu họ. Bản thân Tiêu Khiết hiểu rất rõ, cách biệt giai cấp nghiệt ngã đến dường nào. 

Trời khéo trêu ngươi khi cô gặp Diệp Vũ. 

Trong công ty Tiêu Khiết làm thực tập sinh ngày đó, Diệp Vũ là kiến trúc sư chính tuy mới ra trường được vài năm. Anh thích cô và đeo đuổi...Tiêu Khiết xiêu lòng bởi chính con người anh...Nông nổi, cuồng nhiệt nhưng cũng tỉnh táo và lý trí đến kỳ lạ...Dù đêm đó, cô không tỉnh táo và Diệp Vũ cũng không kềm chế được mình. Nhưng thuộc về anh, được Diệp Vũ yêu, đối với Tiêu Khiết, không còn gì nuối tiếc. 

Say đắm như thế, nhưng cũng chính cô quyết định cắt đứt là cắt đứt. Lạnh lùng, tàn nhẫn đến nỗi Tiêu Khiết cũng phải rùng mình. 

Vì bản thân cô không có lỗi gì để phải chịu đựng người ta sỉ nhục. 

Cha mẹ Tiêu Khiết cũng không có lỗi, không đáng bị cái người lẽ ra là thông gia đó buông ra những lời cay đắng, ném vào mặt họ cái câu : " Muốn bao nhiêu?" 

Cửa Hào môn vốn sâu như biển, những người bình thường như Tiêu Khiết không mong sẽ bước chân vào. 

Người cha, người mẹ nào cũng muốn con được hạnh phúc. Vì biết chốn đó là nơi không dành cho con gái, Tiêu lão càng không muốn Tiêu Khiết trở thành nạn nhân, đau đớn cả đời. 

Chấm dứt... 

Nhưng... 

Diệp Vũ ngày đó đã điên cuồng, phẫn nộ.Tại sao đang hạnh phúc? Tại sao cô đang tâm biến anh thành một kẻ khờ? 

Tiêu Khiết có lỗi với anh. Cô lý trí, cô không chịu người khác sỉ nhục,song Tiêu Khiết không nghĩ tới Diệp Vũ sẽ như thế nào khi đột ngột đang trên thiên đường bị đá xuống vực sâu? 

Phản bội... 

Diệp Vũ đã chuẩn bị sẵn một khẩu súng. Nếu không biết rõ nguyên nhân, hắn sẽ cùng cô trầm luân địa ngục. Đã không phải là của mình, Diệp Vũ cũng không để cô thuộc về ai. 

Nếu năm đó cha hắn không sai người bí mật bắt cóc, đưa hắn sang Mỹ, giam lỏng hắn nửa năm trong nhà thì có lẽ...tất cả đã kết thúc một cách đau thương. 

Bây giờ, hạnh phúc đang kề cận. Dù bằng mọi giá, dù dùng tất cả thủ đoạn hắn cũng không bao giờ để nó tiếp tục rời khỏi mình. 

-Con xin ba mẹ...Tiêu Khiết là vợ con...Niệm Bằng là con của con...Con xin ba mẹ giao cô ấy cho con...Con sẽ làm mọi cách để Tiêu Khiết không đau lòng...để mẹ con cô ấy được hạnh phúc. 


-Không cần làm vậy đâu... 

Tiêu lão thở dài...6 năm Tiêu Khiết một mình chống chọi, không tìm cho mình một chỗ  dựa. Ông cũng hiểu đứa con gái này vẫn còn yêu Diệp Vũ...Yêu rất là nhiều. 

-Tiêu Khiết à...Con nghĩ sao? 

Tiêu bà bây giờ mới lên tiếng. 

Tiêu Khiết cũng không thể giấu lòng mình được nữa. Giây phút cô thấy anh quỳ xuống dưới chân ba mẹ, cô đã hiểu, cửa hào môn kia tuy sâu như bề, cô không có tham vọng bước vào nhưng không thể vì nó mà lại một lần nữa buông rơi hạnh phúc của chính mình. 

-Con và Niệm Bằng đều cần anh Vũ...Con... 

-Ba mẹ hiểu rồi...Dù sao Niệm Bằng cũng cần ba...-Tiêu lão quay sang Diệp Vũ- Tôi hy vọng cậu đã nói được thì sẽ làm được. Làm cha mẹ không mong gì hơn là con cái được sống hạnh phúc...Từ từ cho tôi thấy, Tiêu Khiết của chúng tôi không chọn lầm người. 

-Dạ... 

Có một số người làm cha làm mẹ thường mong gả con gái vào chốn hào môn để được sung sướng, nhưng họ không nghĩ không hẳn hào môn đã dễ dàng chấp nhận con gái mình, cho cô ta một cơ hội để thay đổi. 

Ông bà  đã lo sợ cho con quá nhiều. Giờ có lẽ cũng là lúc để cho nó tự trưởng thành, đi tìm cho mình một cuộc sống thích hợp, xây dựng gia đình thuộc về nó, bên cạnh người mà nó yêu thương... 

————— 

Tĩnh lặng... 

Tiêu Khiết không biết Diệp Vũ đang nghĩ gì...Anh chi lặng lẽ nhìn cô, từ lúc về phòng đến giờ: 

-Anh xin lỗi! 

Vòng tay Diệp Vũ bỗng mở ra, ôm lấy Tiêu Khiết vào lòng...Chỉ một lời xin lỗi, biết có đủ không, nhưng ngoài nó ra Diệp Vũ cảm thấy những lời nói khác đều là vô nghĩa: 

-Không cần phải xin lỗi em...Em gạt anh trước mà... 

-Lúc đó anh còn rất trẻ...không có kinh nghiệm...Nhưng bây giờ thậm chí còn tệ hơn trước...Chỉ biết nghĩ tới mình. 

Người đàn ông đáng yêu nhất là khi họ nhận mình sai. 

Tiêu Khiết mỉm cười... 

Đủ lắm rồi... 

Em không còn nhớ tới gì nữa cả. Bao đau khổ, vất vả, ủy khuất đều như một giấc mộng hôm qua. 

-Ngày mai anh sẽ đưa em về gặp ba mẹ anh... 

Gặp ba mẹ anh? 

Diệp Vũ nhận thấy cô đang run... 

Nỗi đau từ những lời sỉ nhục, những tờ nhân dân tệ vẫn còn rành rành...Cả những lời ném vào ba mẹ cô nữa. 

-Đừng sợ...Có anh đây...Anh hứa với em, anh sẽ cùng gánh với em. Nếu em không thích chốn hào môn sâu như bể đó, anh sẽ cùng em bơi đến bờ mà. 

Cha mẹ của anh chỉ có mình Diệp Vũ. Cô là bảo bối của ba mẹ mình, thì anh cũng là tất cả của ba mẹ, là niềm hy vọng, người mà họ yêu thương nhất. 

Vì một gia đình này mà từ bỏ một gia đình khác...Có nên không? 

-Em sẽ cố bơi...Chỉ cần khi em mệt, anh quăng cho em một cái phao. Được không? 

Cô cười thật đẹp. 

Diệp Vũ ngơ ngẩn.Tay anh vén những sợi tóc mai, âu yếm: 

-Được chứ...Anh làm được...Nhất định làm được... 

6 năm dài xa cách khiến cho nụ hôn càng thêm nồng nhiệt. Không cần đè nén, không cần đóng kịch, Diệp Vũ và Tiêu Khiết say mê tận hưởng những phút giây chỉ có hai người... 

Đêm như lắng lại... 

Sâu và dài hơn...Trong ánh mắt đắm đuối của anh, Tiêu Khiết thả mình dâng hiến. Đêm nay cô không say mà đầu óc cứ lâng lâng như người say rượu...Giờ phút hai thân thể hòa làm một, nụ cười hạnh phúc rạng ngời trên môi Tiêu Khiết...Cô chỉ muốn gọi mãi cái tên đã trở thành thân thiết với mình: 

-Diệp Vũ...Diệp Vũ...Anh...... 

Buổi sáng, Tiêu Khiết đã thấy một cảnh nhộn nhịp hiện ra trước mắt. 

Trong khi đang bận rộn làm bữa sáng thì Diệp Vũ và Niệm Bằng đùa giỡn phía trên nhà. Tiếng trẻ con cười khanh khách hòa cùng giọng trầm trầm của cha làm cho căn nhà bỗng trở nên vô cùng ấm áp. Mỉm cười hạnh phúc, Tiêu Khiết bỗng có chút nuối tiếc...Đã bao lâu rồi, cô không cho Niệm Bằng cái quyền được chơi đùa với cha ruột của mình: 

-Chạy đi đâu! 

Niệm Bằng chạy vội vào nhà bếp, đằng sau Diệp Vũ đeo một chiếc mặt nạ đuổi theo nó. Ôm chặt lấy chân mẹ, Niệm Bằng vẫn cười: 

-Mẹ...mẹ...quái  vật... 

-Anh đừng có hù con như vậy chứ- Tiêu Khiết liếc anh- Tối Niệm Bằng ngủ sẽ bị giật mình đó. 

-Không đâu Niệm Bằng nhỉ...Niệm Bằng là chiến sĩ siêu nhân vô địch, sao lại giật mình vì quái vật được, đúng không nè? 

-Yeah! 

Hai bàn tay, một to lớn, một bé xíu đập mạnh vào nhau. 

-Thôi...cả hai vào ăn sáng đi! Niệm Bằng còn phải đi học nữa... 

-Hôm nay cô Tăng đi thử áo cưới nên sẽ có cô khác dạy thay. Con ở nhà một hôm được không mẹ? 

-Không được...Con lại lười rồi... 

-Ba bảo sẽ cho con đi chơi công viên mà...Đi mẹ! 

Ba... 

Từ lúc nào Diệp Vũ đã dụ dỗ được con trai gọi mình là ba nhỉ? 

Liếc nhìn ánh mắt tỏ ra vô tội của anh, Tiêu Khiết phì cười. Được rồi...Dù sao cũng là lần đầu tiên, Niệm Bằng được sống trong tình yêu của người cha ruột. 

-Thế cũng được...Hai ba con đi đi! Mẹ thì phải đi làm... 

-Em đi làm à? 

-Vâng....Hết hạn nghỉ phép của em rồi. Em cũng không thông báo là mình kết hôn với Cty nên không được nghỉ thêm đâu. 

-Em về làm ở chỗ anh đi...Làm việc khác chỗ nhau, nhiều lúc... 

-Không...-Sợ Niệm Bằng nghe thấy những lời càn rỡ anh có thể nói, Tiêu Khiết vội ngắt lời- Giám đốc Trần có ân với em, đối xử với em cũng rất tốt. Em không muốn nghỉ việc đâu... 

-Rồi...rồi...Anh hiểu. Em đi làm đi, cha con anh đi chơi riêng với nhau, mua kem không để dành phần luôn.Ha Niệm Bằng? 

-Mẹ ơi! Mẹ đừng lo...Niệm Bằng có tiền tiết kiệm, Niệm Bằng sẽ mua cho mẹ mà. 

Câu nói ngây thơ con trẻ khiến Diệp Vũ và Tiêu Khiết nhìn nhau, sau đó bật cười: 

-Niệm Bằng của mẹ ngoan lắm...Mẹ cám ơn Niệm Bằng nha. 

-Không có gì... 

-Trưa cha con anh ghé công ty đón em nha...Sau đó cùng đến sở hộ tịch. Anh muốn làm thủ tục đổi họ cho con và đăng ký kết hôn. Chúng ta sẽ là một gia đình... 

Tiêu Khiết im lặng... 

Đăng ký kết hôn, chính thức là người nhà họ Diệp...Là vợ của anh. Niệm Bằng sẽ là Diệp Niệm Bằng...Nhưng lại không được ghi vào gia phả gia đình. Một mai con lớn khôn, nếu hỏi về gia thế của mình, vợ chồng họ sẽ nói sao? 

Nhưng cô không muốn Diệp Vũ mất hứng. 

-Được rồi...Trưa mình nói tiếp nha anh! 

———————— 

Đây là lần đầu tiên Niệm Bằng được đến một khu vui chơi lớn như vậy. 

Mẹ đi làm thường, khi được nghỉ chỉ có thể đưa Niệm Bằng đi chơi ở công viên gần nhà. Dù cũng rất vui nhưng đến đây còn vui hơn. Tận mắt chứng kiến những trò chơi chỉ được thấy trong ti vi, cậu bé con 5 tuổi ồ lên thích thú... 

-Ba ơi...Con đi cái đó được không? 

-Được chứ...Nhưng tàu lượn siêu tốc thì nguy hiểm lắm...Con phải đi với ba thôi. 

-Dạ... 

Hàm răng sún và nụ cười rạng rỡ. 

Ba đã lỡ mất rất nhiều thời điểm. Lúc con chập chững những bước đầu tiên. Khi con bi bô tập nói...Khi con khóc quấy đòi ăn...Dù là lý do gì đi nữa...Ba cũng có lỗi với con... 

Với mẹ con là khi phải sinh con một mình trong phòng sinh...Giây phút con chào đời, trong cơn đau đó, có lẽ mẹ đã cần một bàn tay nắm chặt lấy, một khung ngực rộng cho mẹ dựa vào mà đấm thật mạnh" Đau quá Diệp Vũ ơi!" 

Xin lỗi vẫn không bao giờ là đủ...Bù đắp thì thế nào mới là vừa. 

Dùng cả đời này nhé, hai mẹ con? Hai người mà Diệp Vũ đã nợ món nợ tình mà bản thân hắn cũng mong muốn, không bao giờ được trả xong. 


Buổi trưa, hai cha con Diệp Vũ cùng đến công ty của Tiêu Khiết. 

Trong lúc Diệp Vũ liên hệ với nhân viên ở quầy tiếp tân để liên lạc với Tiêu Khiết thì Niệm Bằng một tay nắm lấy tay hắn, mắt dáo dát xung quanh. Thấy một người đằng xa, bé kêu lên vui vẻ: 

-Cô Đan Đan... 

-Tiểu Bằng- Đan Đan cười tươi khi cậu bé chạy tới ôm lấy mình-Tiểu bảo bối đi thăm mẹ à? Con đi với ai vậy? 

-Với ba... 

Tống Đan sửng sốt nhìn người đàn ông đang tiến về phía mình với nụ cười thân thiện: 

-Ba...Con nói là...là giám đốc Diệp sao? 

-Chào cô Tống! 

-Ba... 

-Niệm Bằng ngoan...Ba xin phép cô tiếp tân rồi. Mình lên phòng mẹ con đi! 

-Là thật à?-Tống Đan vẫn còn nửa tin nửa ngờ- Giám đốc Diệp...à không...anh đúng là cái gã khốn kiếp...không...bạn trai của Tiểu Khiết 6 năm trước sao? 

-Vâng...Tôi là tên khốn ấy đây. 

Tống Đan nhớ tới thái độ bần thần của Tiêu Khiết khi gặp Diệp Vũ trong buổi đính hôn của phó tổng Trần...Ánh mắt Diệp Vũ lúc đó cũng vậy. Một người chưa quen biết, nhất định sẽ không tỏ vẻ dữ dội lẫn bi thương đó lúc mới nhìn thấy đối phương. 

Nhưng thật không ngờ hai người lại có mối quan hệ như vậy. 

Cái cô Phạm Như Lâm tại Cty Hoàn Bảo kia có lẽ biết chuyện này sẽ tức đến ói máu. Cái thái độ như thể là phu nhân giám đốc của cô ta...Bây giờ con thì cũng nhận rồi, Tiêu Khiết của cô không phải sẽ một phát ngọt ngào giành lấy cái địa vị đó chứ? 

-Tôi..tôi không có ý gì khác đâu...-Tống Đan xua tay- Phòng của Tiểu Khiết ở lầu 2. Anh đi thong thả. 

-Cảm ơn cô! 

Có lẽ Tiêu Khiết đã có những người bạn thật tốt. Với những người ấy thì dù có bị gọi là tên khốn nạn cũng chẳng có hề gì. 

-Mẹ!!!! 

-Niệm Bằng....-Tiêu Khiết hôn lên đôi má phúng phính của con trai, âu yếm- Sáng giờ đi chơi có vui không con? 

-Dạ vui...Ba chụp nhiều hình lắm. Mai sẽ rửa ra cho con mang đến lớp khoe với các bạn... 

-Ừ... 

-Đi thôi em...Giờ này cũng hơi trễ rồi. Đến sở hộ tịch đăng ký xong thì đi dạo luôn. Tối nay anh cho hai mẹ con đi dạo một vòng Thượng Hải... 

-Anh à-Tiêu Khiết chợt ngập ngừng-Hay là khoan...khoan đi anh! Tới khi nào gia đình anh chấp nhận mẹ con em...Thật lòng em rất sợ chuyện ngày xưa...Nếu sau ngần ấy năm mà em...Sỉ nhục em thì cũng không sao...Nhưng ba mẹ em...Em không muốn... 

Diệp Vũ im lặng... 

Đôi mắt Tiêu Khiết vẫn còn chút gì đó ủy khuất pha lẫn đau thương... 

Chuyện 6 năm trước? 

-Em có thể kể rõ ràng chuyện đó cho anh nghe không?  Anh có thể hình dung...song vẫn còn mơ hồ lắm... 

6 năm trước... 

Tiêu Khiết trở về từ Thượng Hải, vừa vui lại vừa buồn... 

Diệp Vũ bảo là sẽ đưa ba mẹ đến thăm gia đình cô. Cả hai sẽ làm lễ đính hôn, đăng ký kết hôn sau khi cô tốt nghiệp và có việc làm. 

Một buổi chiều... 

Gian hàng bán hoa quả của mẹ cô đột nhiên bị một đám người hung dữ đến phá nát...Rồi ngày nào cũng có kẻ đến gây sự. Em trai cô mới học lớp 9 cũng đột ngột mất việc làm thêm vì người chủ không muốn thuê nó nữa. 

Một buổi chiều khác... 

Một đôi vợ chồng sang trọng cùng một cô gái xinh đẹp, ăn mặc lộng lẫy tìm đến nhà Tiêu Khiết, bảo họ là cha mẹ của Diệp Vũ. Diệp Vũ là đại thiếu gia duy nhất của tập đoàn kinh doanh khách sạn Diệp Hiên Đế, tương lai sẽ thay mặt cha mẹ tiếp quản gia đình. Anh cũng đã có vị hôn thê, tiệc đính hôn đã tổ chức. Tiêu Khiết chỉ là một cô gái qua đường trong cuộc sống buồn tẻ nơi đất khách của anh thôi. 

Tiêu Khiết không tin như vậy. 

Diệp Vũ là chân thành...Cô muốn anh đến gặp mình nói cho rõ ràng...Người đàn ông khinh khỉnh bảo Tiêu Khiết chỉ là hạng con gái quê mùa, không có tư cách gì bước chân vào nhà anh, cần tiền thì ông ta sẽ đưa cho... 

Một xấp chi phiếu, có sẵn chữ ký và để trống chỗ những con số...chỉ chờ Tiêu Khiết điền tên của mình vào... 

Cô không tin... 

Ba cô trả lại xấp chi phiếu đó. 

Họ nhục nhã Tiêu Khiết, cô có thể vì Diệp Vũ mà chịu đựng...Còn xúc phạm đến ba mẹ cô, những con người hy sinh cả đời vì con cái, tuyệt đối chẳng thể nào quên. 

Tiêu Khiết không thể tiếp tục để cha mẹ mình bị sỉ nhục...Cô cũng thương Diệp Vũ..Có những người thân chỉ biết khinh rẻ người khác.Trong lòng họ ngoài trân trọng danh vọng, địa vị có chỗ nào dành để yêu thương? 

-Em nói ba mẹ anh cùng đến à? 

-Dạ... 

- Còn có vị hôn thê? 

-Anh cũng muốn em xin nghỉ vài ngày để đi gặp một người. Anh tin dù rất ích kỷ, cực đoan nhưng đó không phải là kẻ nhẫn tâm, chỉ biết rẻ khinh người khác. 


Đọc tiếp: Đã là chuyện của hôm qua - Phần 3

Tieu thuyet tinh yeu Đã là chuyện của hôm qua
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com