XtGem Forum catalog
Đọc truyện

Con Dâu Nhà Giàu - Phần 46


Chương 252: Phiên ngoại 1: Chu Thiến

Sau tuần trăng mật, cuộc sống của chúng tôi lại trở về với quỹ đạo bình thường nhưng đó chính là cuộc sống mà tôi muốn. Sau khi kết hôn, tôi vẫn làm trợ lý cho Khắc Y nhưng may mắn là cha mẹ chồng lần này không còn phản đối tôi nữa. Tôi cảm thấy bọn họ đã thay đổi rất nhiều, nhất là cha chồng tôi, tính cách cũng ôn hòa đi nhiều. Nghe nói phụ nữ có thời kì mãn kinh, lúc này tính cách vô cùng nóng nảy, khi nào qua giai đoạn đó thì lại bình thường. Chẳng lẽ đàn ông cũng có giai đoạn này?

Chúng tôi đều có công việc riêng của mình, công việc của Hi Thành cũng không ít, thường phải làm việc đến nửa đêm mới về. Anh ấy thường nói với tôi:

-  Thiến Thiến, vừa nghĩ đến em đang ở nhà chờ, lòng anh lại nóng như lửa đốt, làm gì cũng có tinh thần

Tôi cười, thực ra tôi cũng như vậy thôi. Mỗi sáng mở mắt đã thấy anh ấy ở ngay bên cạnh, cảm giác đó thật khó mà hình dung, giống như… trái tim đang tan ra.

Rất nhiều người đều cảm thấy tôi được ông trời thiên vị, rất may mắn, tôi cũng không phủ nhận điều này. Nếu không nhờ ông trời thiên vị thì sao tôi có thể gặp được Hi Thành, tôi sao có thể bước vào cuộc sống cua anh ấy? Tôi cảm thấy, kiếp trước nhất định chúng tôi đã có duyên nợ, đừng nói tôi sến, thực sự tôi cảm thấy như thế, bằng không thì sao có thể giải thích mọi chuyện đã xảy ra này? Nhưng tôi thực sự cảm ơn ông trời, cho dù ông ấy đã từng khiến tôi rất đau khổ nhưng nếu phải trải qua nỗi đau đó mới có được sự ngọt ngào ngày hôm nay thì bảo tôi phải chịu nhiều đau khổ hơn tôi cũng chấp nhận.

Những ngày cuối tuần, chúng tôi sẽ dẫn Thế Duy đến vùng ngoại ô dã ngoại, chụp được rất nhiều ảnh chụp. Chụp được nụ cười sáng lạn của Thế Duy, chụp được cảnh Triệu Hi Thành nhìn tôi đầy tình cảm, chụp được cảnh cha con Thế Duy chơi đùa vui vẻ. Chúng tôi rất vui vẻ, trời xanh, mây trắng, gió nhẹ, sông nhỏ, hoa cỏ, cây rừng, tất cả đều rất tốt đẹp. Các bạn tôi nhìn những bức ảnh này đều nói chúng tôi cười trông giống nhau như đúc, tôi nghe mà rất vui vẻ.

Thế Duy vẫn gọi tôi là “cô” nhưng thằng bé vẫn rất thân thiết, gần gũi tôi. Trẻ con có suy nghĩ của riêng nó, trong tim nó có một chỗ chỉ dành cho mẹ, thật ra đây là điều rất khó mà làm được, điều này cũng chứng tỏ, Thế Duy có một trái tim rất trong sáng.

Bạn à, có lẽ bạn sẽ nói, có đứa trẻ nào lại không trong sáng sao? Không phải, Thế Duy nhà tôi không giống thế, tôi có cảm giác, sự trong sáng này của thằng bé sẽ luôn được giữ mái. Chờ đến khi nó lớn, sự trong sáng này sẽ khiến không biết bao cô gái bị mê hoặc đây. Cho nên tôi cũng không bắt ép nó, cũng chẳng để ai bắt ép nó. Thằng bé thích gọi tôi là gì cũng được, mặc kệ là thế nào tôi vẫn biết là nó yêu tôi cũng như tôi yêu nó vậy, thế là đủ rồi, thật đó, thế là đủ rồi.

Không lâu sau, Trương Bân cũng đã trở về, anh chàng này tôi vẫn rất xem trọng, lần này anh ấy cũng không làm tôi thất vọng. Trương Bân vượt qua được cuộc thi của công ty mà trở thành stylist chính.

Mấy năm nay công ty phát triển rất tốt, đã xây dựng được rất nhiều chi nhánh ở các thành phố khác nhau, giờ đang là lúc rất cần nhân tài. Như Hồ Gia Hào anh trai của Hồ Giai Giai được điều đi Thượng Hải trở thành giám đốc chi nhánh ở đó. Nghe anh ta nói, Hồ Giai Giai đã ra tù từ lâu, giờ không làm stylist nữa mà làm người mẫu. Nói thật, cô ấy trông khá xinh đẹp, dáng người cũng không sai, làm người mẫu cũng dễ nổi tiếng, chỉ mong cô ta có thể nghiệm ra bài học mà làm người cho đến nơi đến chốn

Trương Bân trở thành stylist chính, ngay hôm sau đã đến cửa hàng trang sức mua một chiếc nhẫn kim cương, đêm đó cầu hôn Tiểu Mạt. Tuy rằng tôi không tận mắt nhìn thấy nhưng tôi nghĩ nhất định là rất lãng mạn, rất cảm động bởi vì khi Tiểu Mạt gọi về báo tin cho tôi, giọng cô ấy rất kích động, nghẹn ngào. Tôi thực sự vui mừng thay cho cô ấy

Một tháng sau, bọn họ cử hành hôn lễ, tuy không long trọng như tôi và Hi Thành nhưng rất ấm áp ngọt ngào. Nhìn cảnh bạn thân cười đầy hạnh phúc khiến tôi không nhịn được mà bật khóc. Triệu Hi Thành ở bên cười nói:

-  Nhìn em kia, ngốc quá, người ta cười còn em thì lại khóc

Tôi đáp:

-  Em cũng muốn cười nhưng chẳng hiểu sao lại thành khóc, chẳng ngừng lại được, chẳng rõ là đạo lý gì nữa

Hi Thành vươn tay dịu dàng lau nước mắt cho tôi, sau đó ôm tôi vào lòng, để tôi dựa vào vai anh, anh nhẹ nhàng thì thầm vào tai tôi:

-  Đồ ngốc…

Mỗi người phụ nữ đều nên có một bờ vai có thể dựa vào, không phải là để ỷ lại mà chẳng qua lúc bạn cần, bờ vai đó có thể cho bạn dựa vào, giống như là trái tim tìm được bến đỗ.

Tôi đã tìm được rồi, mà bây giờ Tiểu Mạt cũng đã tìm được

Tôi còn nhớ rõ khi chúng tôi còn nhỏ, lúc đó cha mẹ Tiểu Mạt còn chưa ly hôn, Tiểu Mạt rất vuiu vẻ hạnh phúc. Sau khi mẹ tôi qua đời, cô ấy hay dẫn tôi về nhà, bảo mẹ nấu cơm cho tôi ăn, cô ấy nói:

-  Thiến Thiến, mình chia mẹ cho cậu, cậu cũng có mẹ, cậu đừng đau lòng

Cô ấy mãi mãi không biết, hôm đó về nhà tôi đã khóc rất nhiều, tôi biết, Tiểu Mạt sẽ là bạn của tôi cả đời.

Cũng chẳng lâu sau nữa, cô ấy cũng không còn mẹ, cha mẹ ly hôn, mẹ cô ấy bỏ nhà mà đi, để lại cô ấy cho cha. Cô ấy khóc nói với tôi:

-  Thiến Thiến, mình không còn mẹ để chia cho cậu nữa….

Tôi biết cô ấy đau lòng cỡ nào. Mẹ tôi là bệnh mà phải đi nhưng mẹ cô ấy thì thực sự bỏ rơi cô ấy. Tôi đột nhiên cảm thấy, cô ấy còn đáng thương hơn tôi. Hôm đó, cô ấy đã ôm tôi khóc thật lâu.

Tình bạn của chúng tôi được hình thành như vậy, chúng tôi là bạn mà cũng là người thân, cả đời này sẽ là bạn tốt, là chị em tốt.

Tôi thật sự là một người may mắn

Ngay khi Tiểu Mạt và Trương Bân đi hưởng tuần trăng mật, tôi phát hiện mình mang thai. Mọi người không biết Hi Thành đã vui thế nào đâu. Nếu đem bức ảnh anh ấy hoa chân múa tay nhảy nhót tung lên mạng thì nhất định sẽ khiến mọi người choáng váng, ai mà nghĩ được một Triệu Hi Thành lạnh lùng lại có thể có những lúc như vậy. Nếu đối thủ trên thường trường của anh nhìn thấy thì có cười sặc sụa hay không? Đương nhiên, tôi không thể làm thế được, Hi Thành đáng yêu như thế chỉ có tôi mới được nhìn thôi, người con gái khác nghĩ cũng đừng nghĩ!

Sau bốn tháng siêu âm là sinh đôi, lúc này đến ngay cả cha chồng tôi cũng rất kích động, cười tươi như hoa nở, điều này khiến tôi cảm thấy, thì ra mặt cha chồng tôi cũng có rất nhiều nếp nhăn… Mẹ chồng tôi thì khỏi phải nói, mỗi lần nhìn tôi, ánh mắt bà đều dịu dàng, cười tươi như hoa mà nhìn xuống bụng tôi thì lại càng vui vẻ. Có phải là người lớn rất thích nhìn thấy những sinh mệnh chào đời? Có lẽ là vì thấy huyết mạch của mình được kéo dài mà cao hứng? Có lẽ sau này tôi già đi, nhìn thấy vợ Thế Duy mang thai mắt cũng sáng bừng?

Người vui nhất đương nhiên là tôi, có hai sinh mệnh nhỏ đang lớn dần trong tôi, cảm giác này chỉ có người làm mẹ mới có thể hiểu. Đó là cảm giác biết ơn, cảm động khiến người ta vui vẻ muốn khóc. Tôi lại thực hiện quá trình dưỡng thai như hồi mang thai Thế Duy, cùng con ca hát, trò chuyện, tôi cảm thấy Thế Duy sở dĩ thông minh như vậy là vì lúc mang thai tôi luôn ca hát, trò chuyện với con. Hi Thành mỗi ngày cũng đúng giờ tan tầm mà về cùng tôi, vỗ bụng tôi mà đoán vị trí của các con. Nhưng lúc mọi người đều rất vui thì tôi lại phát hiện, Thế Duy không vui. Tôi biết những đứa trẻ mẫn cảm rất sợ em bé sinh ra sẽ cướp đi sự chú ý của mọi người, tôi phải hứa với nó, trong lòng mọi người, Thế Duy và em bé đều như nhau, mọi người sẽ không vì em bé mà không yêu Thế Duy nữa thì cậu nhóc mới vui trở lại.

Đủ chín tháng mười ngày, tôi thuận lợi sinh ra đôi baby dễ thương này, một trai một gái, là thai long phượng. Mọi người đều rất vui vẻ. Triệu Hi Thành chẳng để ý đến ánh mắt của mọi người mà hết ôm lại hôn tôi

Không thể không nói, tôi thật sự là người quá may mắn.

Chương 253: Phiên Ngoại Hi Tuấn

Mọi người đều nói tôi là ngôi sao nổi tiếng nhất Châu Á, ai cũng nói tôi là một ngôi sao rất thành công, người đàn ông thành công. Ngôi sao thành công thì tôi phủ nhận, có được vị trí hôm nay cũng không phải là công của mình tôi được, đúng thế, là một ngôi sao, tôi thành công

Nhưng là một người đàn ông, tôi cũng tính là thành công sao? Tôi thật sự không có đáp án. Trước sau tôi chỉ yêu hai người con gái nhưng cả hai đều không yêu tôi. Chị dâu Thiệu Lâm không nói, chị và anh vốn có tình cảm sâu đậm, tôi không nên thầm thương trộm nhớ chị. Đây là tôi sai. Không có được Thiệu Lâm, tôi cũng không oán không hận.

Nhưng còn Chu Thiến? Vì sao giữa tôi và anh cả cô ấy lại chọn anh? Cô ấy đã nhiều lần nói rõ, cũng nhiều lần ám chỉ tôi đừng theo đuổi để tránh khổ sở sau này. Tôi cũng từng nghĩ đến việc buông tay nhưng tôi tự nhủ với chính mình, khó khăn lắm mới gặp được người con gái khiến tôi động lòng, chưa đến phút cuối thì không thể dễ dàng buông tay. Nhưng không ngờ, phút cuối đó lại đến quá nhanh. Khi tôi nhìn thấy cô ấy đau lòng và anh cả hấp hôi trong mớ đổ nát đó, tôi biết tôi nên buông tay, chẳng gì có thể sánh bằng tình cảm trải qua sống chết này. Tình cảm của bọn họ đã đến độ sẵn sàng hi sinh vì đối phương thì tôi còn có thể làm gì? Tôi nghĩ đã đến lúc tôi rời đi, cũng chẳng phải là rời đi, tôi vốn chưa từng chạm được vào trái tim cô ấy. Có khi tôi cảm thấy mình thật thất bại, nếu tôi là một người đàn ông thành công, nếu tôi thực sự tốt thì vì sao cô ấy lại không thích tôi?

Không ai có thể trả lời tôi.

Bề ngoài, tôi tỏ ra thoải mái đón nhận kết cục này, tôi có sự kiêu ngạo của mình, tôi không muốn thất tình rồi còn bị đối phương đến an ủi, nói cái gì mà xin lỗi, không phải anh không tốt… Tôi không chịu nổi, tôi muốn là người bước đi trước, tôi muốn để cô ấy thấy bóng dáng thoải mái của tôi. Cô ấy vĩnh viễn không biết lúc đó tôi đau lòng cỡ nào nhưng chỉ như vậy thì sau này chúng tôi mới có thể thoải mái mà tiếp tục làm bạn bè

Mọi người đều nghĩ người như tôi tìm bạn gái là chuyện dễ dàng. Là cậu hai của tập đoàn Triệu thị, lại là minh tinh nổi tiếng, chỉ cần nói một lời là có hàng tá cô gái xếp hàng. Nhưng thật sự là vậy sao? Không phải đâu, mọi người chỉ biết tôi là cậu hai Triệu Hi Tuấn, siêu sao Hi Tuấn chứ có ai thực sự hiểu tôi? Chính bản thân tôi mà thôi. Chỉ có hai người con gái nhưng cả hai đều không yêu tôi, siêu sao thì có là gì? Trong mắt bọn họ chẳng có ý nghĩa gì hết

Xung quanh có không ít các cô gái, bọn họ chỉ biết nói với tôi rằng: “Hi Tuấn, anh thật tuấn tú, em rất thích nghe anh hát, rất thích xem phim của anh”. Hoặc dùng ánh mắt si mê nhìn tôi, những người này chỉ có thể là người hâm mộ cứ không thể thành người yêu được. Thật đó, đối diện với bọn họ tôi vẫn phải giữ hình tượng, giữ chừng mực, thực sự quá mệt mỏi, tôi không chịu được.

Cũng có một số cô gái trong ngành có tình cảm với tôi, bọn họ muốn cùng bước bên tôi chẳng qua chỉ là mượn danh tiếng của tôi để nổi tiếng. Còn có ý nghĩa gì nữa?

Là tôi sai, tôi không nên tỉnh táo như vậy, tôi nên hồ đồ một chút mới đúng. Hôm nay có rượu hôm nay uống thì có lẽ đã vui vẻ hơn nhiều. Nhưng tôi không làm được, cho nên tôi yêu Chu Thiến, nhưng cô ấy không yêu tôi, cũng là chuyện chẳng có cách nào…

Trợ lý của tôi nói tôi sống trong vòng luẩn quẩn, chẳng có ham mê nào xấu, cũng chẳng có hứng thú đặc biệt với cái gì, nói như thế đến tôi cũng cảm thấy bản thân không bình thường, nhưng thật sự không bình thường sao? Tôi chẳng qua chỉ khao khát một tình cảm chân thành như anh cả và chị dâu, như anh cả và Chu Thiến. Lại nói, tôi thực sự rất hâm mộ anh, anh ấy có thể gặp được hai người con gái tốt như vậy, mỗi lần đều biến tôi thành kẻ thất bại. Tôi nhất định là có chỗ không bằng anh, là ở đâu? Tôi đau khổ suy nghĩ

Sau này nhìn anh cả và Chu Thiến kết hôn, nhìn bọn họ ở trên sân khấu hứa hẹn bên nhau trọn đời, nhẹ nhàng ôm hôn thì mắt tôi không khỏi ươn ướt. Giờ khắc đó tôi thực sự chúc phúc cho bọn họ. Tuy rằng tôi không có được cô ấy nhưng cô ấy vẫn là người tôi yêu, anh cũng là người tôi kính trọng, ngoài chúc phúc bọn họ tôi thực sự không có suy nghĩ gì khác. Ừm… Cũng có, lúc ấy trong tôi cũng có ý nghĩ: rồi tôi cũng sẽ có ngay được như bọn họ sao?

Nhìn bọn họ ôm nhau, đột nhiên tôi cảm thấy thật cô đơn. Tôi có cảm giác sợ hãi, có lẽ cả đời này tôi cũng không tìm được người như vậy…

Sau này, một người con gái khác đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của tôi, cô ấy là trợ lý của tôi

Tôi vốn có hai trợ lý, trong đó một người từ chức đi nước ngoài du học, sau đó gọi cô gái tên Tử Kỳ này thay thế, trở thành trợ lý quản lý việc sinh hoạt của tôi. Ban đầu tôi rất ghét, sao lại là một cô gái? Rất bất tiện! Nhưng Tử Kỳ nghiêm mặt nói với tôi:

-  Anh chưa thử thì làm sao mà biết là tôi không làm được?

Ma xui quỷ khiến, tôi giữ cô ấy lại

Sau đó tôi mới phát hiện đó là một quyết định sai lầm. Cô ấy tuyệt đối phù hợp để làm mẹ tôi, cô ấy bắt đầu quản đông quản tây, ví dụ bắt tôi phải ăn sáng, mặc kệ tôi ngủ say cỡ nào cũng đều ép tôi thức giấc. Tôi cáu giận, cô ấy lại nghiêm túc nói:

-  Phải ăn uống cho có giờ giấc, nếu không sẽ không tốt cho cơ thể

Tôi rất ghét cô ấy. Còn nữa, cô ấy không thèm bàn bạc mà tự ý hủy đi một số bữa tiệc xã giao, tôi hỏi thì cô ấy lại nghiêm túc mà đáp: thời gian này phải nghỉ ngơi cho tốt, chuyện xã giao râu ria không cần để ý.

Cứ thế này mãi, Phật cũng phải cáu, tôi tự thấy tính tôi rất tốt, tôi cũng không thích nổi cáu với trợ lý nhưng cô ấy luôn có cách để châm ngòi cơn giận trong tôi. Điều này, tôi rất phục cô ấy!

Cuối cùng cũng có một ngày tôi không nhịn được mà nhìn cô ấy gào thét, muốn đuổi việc cô ấy. Lúc ấy còn có rất nhiều người ở đó, ai cũng kinh ngạc nhìn tôi bởi vì chưa bao giờ tôi giận dữ như vậy

Cô ấy cúi đầu, đến khi ngẩng đầu thì mắt đã rơm rớm. Tôi nghĩ đến chết tôi cũng sẽ nhớ rõ vẻ mặt của cô ấy lúc đó. Lúc này tôi mới phát hiện thì ra cô ấy rất xinh đẹp, thực sự rất xinh đẹp, da trắng như tuyết, mặt mày như tranh vẽ. Vì sao tôi chưa từng phát hiện?

Cô ấy nhìn tôi, nước mắt long lanh rồi nhẹ nhàng nói:

-  Anh thực sự không hiểu sao? Tôi chỉ là đang quan tâm anh thôi…

Giọng cô rất khẽ, có cảm giác như chất chữa nỗi đau vô tận. Tôi không khỏi ngây ra, trong lòng dâng lên một cảm giác khó mà nói rõ, dường như có một sợi dây khẽ thắt chặt trong tim.

Cô chã chực khóc, lại mím chặt môi mà cứng rắn xoay người bỏ đi. Tôi chẳng nghĩ ngợi gì vội đuổi theo, đến hành lang thì đuổi theo được cô ấy. Một khắc đó, tim tôi đột nhiên trở nên thoải mái vô cùng, như có cái gì đó vốn đè nặng trong lòng đã lâu lại dần biến mất

Cô ấy dường như không nghĩ rằng tôi sẽ đuổi theo cô ấy, đôi mắt đẹp mở to, khó tin nhìn tôi. Gò má còn có một giọt nước mắt trong suốt khiến người ta nhìn vừa yêu vừa xót. Tôi ôm cô ấy vào lòng…

Chuyện sau này không cần tôi nói mọi người nhất định cũng biết, mọi chuyện đều là nước chảy thành sông. Tôi lúc này mới hiểu được, Chu Thiến không chọn tôi không phải vì tôi không tốt mà vì duyên phận của cô ấy không phải là tôi. Giống như duyên phận của Tiểu Kỳ chỉ là cô tôi chứ không phải là của ai khác, không thể nói rõ được.

Tôi thật sự không nên hoài nghi chính mình.


HẾT.


Trang Chủ » Truyện » Tiểu thuyết » Con Dâu Nhà Giàu
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com