Chương 236: Nửa năm sau
Một tuần sau, Chu Thiến và Tiểu Mạt cùng tiễn Trương Bân ra sân bay. Hôm sau, Chu Thiến đến Yêu Ti Lệ chính thức đi làm.
Từ sau khi kết thúc cuộc thi, có rất nhiều công ty đều liên lạc vớiChu Thiến mời cô về làm. Có công ty còn hứa hẹn sẽ để cho cô vị trí quan trọng nhưng Chu Thiến đều khéo léo từ chôi. Làm trợ lý của Khắc Y, được học tập theo Khắc Y mới là điều Chu Thiến hằng mơ ước, giờ đã có thểthực hiện được, sao cô có thể buông tay?
Với việc Chu Thiến đến làm, Yêu Ti Lệ đương nhiên rất hoan nghênh.Chu Thiến như miếng ngọc thô, chỉ cần hơi mài dũa thì tương lai sẽ tỏasáng vô cùng. Thậm chí còn có thể trở thành một Khắc Y thứ hai. Cho nênYêu Ti Lệ lập tức kí hợp đồng năm năm với Chu Thiến, thậm chí còn đồng ý hai năm sau sẽ tạo điều kiện cho cô ra nước ngoài đào tạo, khi trở vềnhất định sẽ được thăng chức
Chu Thiến đương nhiên rất vui.
Thời gian sau đó, Chu Thiến bắt đầu theo Khắc Y hối hả ngược xuôi,lăn lộn khắp các thành phố lớn. Đến lúc này cô mới biết Khắc Y được chào đón cỡ nào, bận rộn cỡ nào! Cô thậm chí cũng từng thử thức ba ngày bađêm như ông chỉ vì tạo hình chỉnh thể cho một người khách. Cuồng làmviệc chính là từ dùng để chỉ những người như Khắc Y. Nhưng Chu Thiến cảm thấy sự vất vả này rất có giá trị bởi vì cô đi theo Khắc Y, tiếp xúcđược với rất nhiều người, muôn hình muôn vẻ, làm thiết kế cho nhữngngười khác nhau, học được rất nhiều điều, kinh nghiệm phong phú hơn rấtnhiều.
Đồng thời, Khắc Y cũng rất hài lòng với Chu Thiến. Cô gái này khôngnói nhiều nhưng tâm tư rất linh hoạt, rất hiểu ý người. Có khi mình làmviệc quên ăn thì cô còn mua cơm cho mình. Không giống trợ lý nam, lúcTrương Bân làm trợ lý, thường thường hai người cùng nhịn đói đến 2,3ngày thì mới nhớ ra là phải ăn cơm. Hơn nữa cô cũng có thể chịu vất vả,cho dù là thức suốt đêm cũng chẳng phàn nàn một câu. Quan trọng nhất là, cô rất có năng lực, giúp mình giảm đi rất nhiều việc. Thậm chí một sốthiết kế không quá quan trọng, Khắc Y cũng tin tưởng mà giao cho ChuThiến làm.
Cứ như vậy, nửa năm lặng lẽ trôi qua
Trong nửa năm này cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện. Chu Thiến qua công việc bận rộn mà dần dần gạt đi nỗi đau mất Triệu Hi Thành. Cô chỉ cần ở trong thành phố thì tuần nào cũng cùng Tiểu Mạt đến thăm Thế Duy. Cókhi là đến nhà trẻ của Thế Duy, có khi là đến Triệu gia. Nhưng mỗi lầnđến Triệu gia thì đều tránh thời gian Triệu Hi Thành ở nhà. Thế Duy dầndần lớn hơn, càng lúc càng hiểu chuyện, nói năng cũng lưu loát hơn. Mỗilần gặp Chu Thiến đều sà vào lòng cô mà cằn nhằn rất nhiều chuyện, trong đó cũng sẽ nhắc đến Triệu Hi Thành, cậu bé nói:
- Cha hay uống rượu, bà nội không vui
- Cha rất ít cười, bà nội bảo chắc công ty bận
- Bà nội nói sắp tới sinh nhật của Thế Duy rồi, nhưng bà ngoại nhắc đến sinh nhật của Thế Duy thì lại khóc
Đôi mắt trong veo của Thế Duy đầy sự khó hiểu:
- Vì sao bà ngoại khóc?
Chu Thiến ôm Thế Duy, khẽ thở dài mà nói:
- Bởi vì bà ngoại nhớ mẹ Thế Duy
Thế Duy chớp chớp đôi mắt to
- Thế Duy cũng nhớ mẹ, cha cũng rất nhớ mẹ
Chu Thiến khẽ thơm lên má thằng bé:
- Thế Duy ngoan lắm
Sự trưởng thành của Thế Duy khiến cô vui vẻ nhưng sự theo đuổi của Hi Tuấn lại khiến cô không biết phải làm gì. Nửa năm này, chỉ cần anh cóthời gian thì sẽ xuất hiện bên cô, thậm chí còn không quan tâm tin đồnày nọ. Nếu không phải vì Chu Thiến luôn chú ý thì chỉ sợ tin đồn về hai người sớm đã bay đầy trời
Anh dùng thân phận bạn bè mà xuất hiện bên cạnh cô, rất có chừng mực, cũng không gây áp lực cho cô. Nhưng chính vì như thế mới khiến ChuThiến khó xử. Có đôi khi Hi Tuấn sẽ mời cô đi ăn cơm. Lúc cô bận thì lại xuất hiện với cặp lồng cơm trên tay. Lúc cô thức đêm làm việc thì mangđồ ăn khuya đến. Vẻ mặt luôn ấm áp tươi cười mà nhìn cô. Lặng lẽ thểhiện quan tâm, trân trọng. Đến ngay cả Khắc Y cũng nói với Chu Thiến:
- Hi Tuấn có ý với em, em nên suy nghĩ đi. Cậu ấy tuy là ngôi sao nhưng lại rất tốt với em, nhân phẩm cũng rất tốt, là người đàn ôngđáng để trao gửi. Bỏ lỡ thì đáng tiếc lắm.
Quả thực Chu Thiến cũng rất cảm động. Cô và Triệu Hi Thành đã khôngthể bên nhau, về sau vẫn là sẽ cùng người đàn ông khác kết hôn, sinhcon. Nhưng người đàn ông đó có thể là bất kì ai chứ tuyệt đối không thểlà Hi Tuấn. Cô sao có thể làm em dâu Triệu Hi Thành? Cho dù mọi ngườikhông biết thì cô cũng không làm được. Hơn nữa như vậy thì cơ hội gặp Hi Thành sẽ càng nhiều. Nói thật, giờ cô vẫn chưa thể nào tự nhiên mà đốidiện với Hi Thành cho được.
Cho nên với sự quan tâm của Triệu Hi Tuấn, Chu Thiến không tiện nóirõ nhưng thường ám chỉ cho Hi Tuấn là không thể. Hi Tuấn cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu ý cô. Nhưng chỉ cần cô chưa chọn người đànông nào khác thì anh sẽ không buông tay.
Mà Hi Thành, nửa năm này cô luôn cố ý né tránh nên hai người chưa từng gặp lại.
Cứ như vậy, nửa năm qua đi, thu đi đông đến. Thời tiết trở nên rét buốc, khắp thành phố chìm trong màu trắng của tuyết.
Mà Chu Thiến đang chuẩn bị hành lý đi Nhật Bản. Ngày mai cô và Khắc Y sẽ cùng sang Nhật Bản để tham dự tuần lễ thời trang. Mà Khắc Y chính là nhà tạo hình được yêu thích.
Tiểu Mạt vừa giúp cô thu dọn hành lý vừa nói:
- Thật không ngờ Khắc Y còn nổi tiếng như vậy, mấy năm rồi, cứ đến đợt này là ông lại được mời sang Nhật Bản tạo hình.
Chu Thiến mỉm cười nói:
- Thầy Khắc Y có sự độc đáo của mình, so với những bậc thầy trên thế giới cũng chẳng kém chút nào
Tiểu Mạt có chút tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc là ở Kyoto, nếu ở Tokyo thì có thể giúp mình thăm Trương Bân được
Chu Thiến cười:
- Cho dù là ở Tokyo thì mình cũng không có thời gian đâu, cậu cũng biết Khắc Y rồi đấy, một khi đã làm việc là quên ăn quên ngủ, làmsao để mình đi được
Tiểu Mạt lè lưỡi:
- Cũng đúng, được rồi, không làm khó cậu nữa. Mình và Trương Bân chat qua QQ cũng được.
Hôm sau, Chu Thiến và Khắc Y bay sang Nhật Bản.
Kyoto là một trong hai trung tâm kinh tế, là thành phố lớn thứ hai của Nhật Bản
Đi máy bay xong đã có người đến đón bọn họ đến một khách sạn 5 saonghỉ ngơi. Ngày mai chính là buổi khai mạc tuần lễ thời trang, hôm naybắt đầu đi gặp qua người mẫu trước
Chu Thiến và Khắc Y cũng chỉ nghỉ ngơi một chút rồi đã đến hộitrường. Bên tổ chức mời một phiên dịch đi theo. Buổi chiều, Chu Thiến và Khắc Y đều cùng các nhà thiết kế bàn bạc, thảo luận mà Khắc Y thì chủyếu là phụ trách tạo hình của mấy người mẫu chính. Khắc Y nhìn người mẫu mặc trang phục trình diễn xong thì nhanh chóng phác thảo ý tưởng. Haingười làm việc đến khi trời tối mịt mới quay về khách sạn.
Năm giờ sáng, Triệu gia.
Triệu Hi Thành đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánhthức. Buổi tối anh đi tiếp khách uống rượu không ít, rất đau đầu. Anhvừa day day trán vừa tìm điện thoại
- Sếp Triệu!
Là Lý Thêm, giọng vô cùng lo lắng. Lý Thêm tuyệt đối không vô duyênvô cớ gọi điện cho anh vào lúc này, lòng Triệu Hi Thành dâng lên dự cảmkhông hay
- Chuyện gì?
- Sếp Triệu, tối qua ở Kyoto xảy ra động đất cấp 8
Triệu Hi Thành nhíu mày:
- Thế thì sao?
- Là thế này, anh bảo tôi theo dõi về Chu tiểu thư, cô ấy giờ đang ở Kyoto
- Cái gì?
Tim Triệu Hi Thành như chìm xuống.
Chương 237: Động đất
Chu Thiến và Khắc Y làm xong thì cùng phiên dịch đi ăn cơm. Lúc tớigần khách sạn, Khắc Y đột nhiên nhớ ra còn một số tài liệu quên ở hộitrường, vốn định quay lại lấy nhưng Chu Thiến thấy vẻ mặt ông mệt mỏithì nói:
- Thầy cứ đi nghỉ ngơi trước đi, để em đi cũng được.
Khắc Y day day thái dương nói:
- Em chưa quen thì liệu có đi được không
- Không sao, em bảo anh Trương (người phiên dịch) đi cùng một chút là được
Khắc Y nhìn người phiên dịch, anh ta nói:
- Không sao, để tôi đưa cô ấy đi
Khắc Y thực sự mệt mỏi, gật gật đầu nói với Chu Thiến:
- Được, em đi cẩn thận, đi nhanh về nhanh!
- Thầy cứ yên tâm!
Đến khách sạn, Khắc Y xuống xe, Chu Thiến và phiên dịch lại quay vềhội trường. Đến hội trường, phiên dịch đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, cúp máy rồi thì ngại ngùng nói với Chu Thiến:
- Chu tiểu thư, ngại quá, giờ tôi có chút việc phải đi trước, dù sao cũng đến đây rồi, cô có thể tự đi không?
Chu Thiến không muốn làm khó anh ta nên nói:
- Không sao, tôi tự tìm được, anh có việc thì cứ đi thôi
Lúc sắp đi phiên dịch dặn cô:
- Lúc về khách sạn cô chỉ cần đọc tên khách sạn hoặc đưa danh thiếp của khách sạn là được. Kyoto rất an ninh, cô đừng lo
Phiên dịch đi rồi, Chu Thiến dùng thẻ làm việc mà vào hội trường, lúc này trời đã tối muộn, trong hội trường ngoài nhân viên an ninh và nhânviên phải làm việc thêm thì cũng chẳng còn mấy người. Chu Thiến đi vàophòng làm việc lúc trước, tìm được tài liệu ở trên bàn, đang chuẩn bịrời đi thì đột nhiên căn phòng chao đảo khiến người Chu Thiến bị đẩy bật qua chỗ khác, suýt thì ngã xuống. Cô vội vịn vào cạnh bàn, còn chưađứng vững thì lại lảo đảo, thậm chí sự rung động còn lớn hơn lúc trước.Chu Thiến chỉ cảm thấy mọi thứ đều rung lên, cả căn phòng như con thuyền giữa sóng lớn. Bàn ghế đều di chuyển, rung động phát ra tiếng ầm ầm.Giấy trong văn phòng bay toán loạn.
Chu Thiến hoảng sợ mở to mắt, trong đầu hiện lên hai chữ: “Động đất”. Lòng cô hoảng sợ, chiếc bàn trước mặt không ngừng di động mà phát ranhững âm thanh khủng bố. Chu Thiến hoàn toàn mất đi trọng tâm, cả ngườidi động theo chiếc bàn, căn bản không thể đứng vững.
Ánh đèn sáng nhấp nháy, bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát dồndập, dường như hàng vạn người đang đổ ra đường, những tiếng la hét, than khóc. Chu Thiến không hiểu tiếng Nhật, nghe vậy lại càng thêm hoảng sợ.
Chu Thiến đối mặt với cơn động đất đáng sợ này, cô sợ hãi, thực sự sợ hãi. Cô chưa từng gặp phải tình huống này, hoàn toàn không biết phảilàm sao. Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, đi ra ngoài! Cô muốn rangoài!
Nhưng cơn động đất vẫn còn tiếp tục, vách tường đã bị nứt ra. LòngChu Thiến càng thêm hoảng loạn, cô rất muốn kêu to, rất muốn cao giọngkêu “cứu mạng” nhưng họng như bị cái gì đó chẹn lại, không thể nói đượcgì. Cô nhìn chằm chằm về phía cửa, nghiến răng mà chạy qua.
Nhưng vừa đi được hai bước, sàn nhà lại như sóng trào mà rung lên, cô như con thuyền nhỏ giữa đại dương, hoàn toàn không có chỗ bám víu. Côđịnh vịn vào chiếc bàn nhưng bàn ghế lại đồ dồn về một phía khác. Cômuốn đứng lên nhưng lại hoàn toàn không thể. Động đất khiến mọi thứ rung động, ngay cả lục phủ ngũ tạng cô cũng như rung lên, vô cùng khó chịu.
Cô cắn răng mà chạy về phía cửa, dù là chết thì cô cũng phải đi rangoài. Cô không muốn chết một mình ở đây, chết ở nơi đất khách quêngười, chết ở chỗ không có người thân, bạn bè. Cha còn ở quê chờ cô, sắp đến sinh nhật của Thế Duy, cô mua quà sinh nhật cho thằng bé nhưng cònchưa kịp tặng.
Còn cả Hi Thành, cà Hi Thành nữa… Nửa năm qua, mỗi đêm khuya cô đơncô đều nhớ tới anh, trong giấc mộng cô luôn nhìn thấy bóng dáng của anh. Nếu lần này có thể sống sót, nếu lần này có thể sống sót…
Tôi không thể chết ở đây được! Tôi phải chạy ra! Tôi phải sống
Cô nghiến chặt răng chạy về phía trước, sức lực dồn vào tay thì mớicó thể bò chậm trong cơn động đất này. Chỉ một lát, hai tay cô đã rớmmáu. Nhưng cửa lớn đã ở ngay trước mặt, rất nhanh thôi là đã ra đến cửarồi
Nhưng còn chưa kịp vui, lại ầm ầm một tiếng, tủ lớn bên cạnh rung lên rồi đổ xuống, chắn ngay chỗ cửa lớn.
Chu Thiến hận không thể khóc òa lên nhưng cô biết giờ không phải làlúc để khóc. Khe nứt trên tường càng lúc càng lan rộng, căn phòng có thể sập xuống bất cứ lúc nào, nếu không muốn bị chôn sống thì phải mauchóng tìm đường ra ngoài.
Chu Thiến vịn vào tủ mà đứng lên nhìn quanh. Ngoài cửa lớn còn có một cửa sổ lớn có thể chui ra được nhưng cửa sổ lại tít ở góc kia cănphòng, cách chỗ cô đứng vài thước, căn phòng thì đang rung lên như nhảymúa, cô có thể bình an chạy qua bên kia không?
Mặc kệ, thế nào cũng phải thử một lần, còn hơn là dây dưa để rồi bị chôn sống ở đây.
Chu Thiến lảo đảo đi về phía cửa sổ, chưa được hai bước, trên đầu đột nhiên có một mảnh vữa lớn nện xuống đầu, mắt Chu Thiến tối sầm lại rồingã xuống đất, bất tỉnh nhân sự
Cũng chẳng biết qua bao lâu, Chu Thiến nghe loáng thoáng có người gọi tên cô:
- Chu Thiến, Chu Thiến, em ở trong này sao?
Ban đầu giọng nói rất xa, nhưng càng lúc càng gần hơn như thể là ởngay ngoài cửa. Ý thức của Chu Thiến dần dần tỉnh táo lại, cô chậm rãiđứng lên, cẩn thận lắng nghe.
- Chu Thiến, Chu Thiến…
Nước mắt Chu Thiến lập tức trào ra, bởi vì giọng nói này quá quenthuộc, giọng nói từng xuất hiện trong những giấc mơ đêm về của cô
Cô ngẩng đầu, đầu đau nhức, cô vừa sờ thì đã thấy tay đầy mái
Lúc này đã không còn động đất, mọi thứ đều bình ổn lại. Cửa sổ bịphá, ánh mặt trời theo khe hở tiến vào. Thì ra trời đã sáng! Cô hôn mê ở đây suốt một tối. Cô nhìn khe hở qua vách tường, nhẹ thở phào, cảm ơntrời đất, khi nãy tường không bị đổ nếu không cô đã bị chôn sống.
Bên ngoài, tiếng gào càng lúc càng lo lắng, Chu Thiến vội đáp:
- Em ở đây!
Vừa lên tiếng mới phát hiện yết hầu thực sự rất đau
Đám người bên ngoài nghe được tiếng của cô thì vội chạy đến bên cửa lớn, giọng nói đầy sự vui mừng:
- Chu Thiến, em ở bên trong sao?
- Đúng, em ở trong này, cửa bị chặn rồi, em không ra được.
Chương 238: Dư chấn
- Chu Thiến, em sao rồi? Không bị thương chứ?
Giọng nói này vô cùng thân thiết
Sống mũi Chu Thiến cay cay, nghẹn ngào đáp:
- Chỉ bị thương nhẹ thôi, không sao cả
Bốn phía tĩnh lặng, ngoài cửa cũng yên tĩnh đến quỷ dị, nơi này nhưthể bị bỏ quên vậy nhưng lòng Chu Thiến lại không hề sợ hãi, bởi vì… Anh đã đến, anh ở ngay bên ngoài, anh sẽ nhanh chóng đi đến bên cô…
- Chu Thiến, còn đường ra nào khác không?
- Không còn nữa, cửa sổ cũng bị chặn rồi
- Cửa chính bị cái gì chặn?
- Là một chiếc tủ lớn, đổ ngang xuống đất, em không dựng lên được. Giọng Chu Thiến hơi khàn khàn.
Giọng nói bên ngoài đột nhiên trở nên thật dịu dàng, đầy sự trấn an:
- Chu Thiến, đừng sợ… anh sẽ nghĩ cách phá cửa.
Chu Thiến đứng ra cửa, nhẹ nhàng đáp
- Em không sợ
Có anh ở bên, em chẳng sợ gì cả.
Ngoài cửa anh không nói thêm gì, sau đó chỉ nghe thấy những tiếnglách cách, đột nhiên một tiếng ầm vang giữa không gian yên tĩnh này
Tim Chu Thiến đột nhiên thắt lại, lo lắng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì? Anh không sao chứ?
Ngoài cửa, anh nhẹ nhàng đáp:
- Anh không sao, vừa tìm được chiếc búa. Chu Thiến, em lùi về sau đi, anh phá cửa
Giọng nói của anh cũng chẳng có gì là bất ổn, Chu Thiến yên lòng lùivề phía sau vài bước. Sau đó lại bắt đầu nghe những tiếng ầm ầm, loảngxoảng. Chỉ chốc lát sau cửa đã bị phá ra một góc nhỏ, nhìn qua góc đó có thể thấy được loáng thoáng khuôn mặt anh.
Anh lại dùng thêm sức, tiếp tục mở rộng chỗ hổng đến khi có thể chuivừa người thì mới dừng tay. Anh quăng búa, sau đó vội đi vào.
Anh vội tiến vào, đứng trước mặt cô. Quần áo bẩn thỉu đã chẳng cònnhìn ra màu gốc, có chỗ còn loang lổ vết mát, quần áo bị rách vài chỗ,bên tay còn có mấy vết thương nhỏ. Khuôn mặt tuấn tú cũng bẩn loang lổ,mồ hôi nhễ nhại trông rất tiều tụy nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại đặcbiệt sáng rõ
Lúc này, anh đang nhìn cô, trong mắt không rõ là vui hay buồn, thần sắc này khiến Chu Thiến không thể áp chế bản thân được nữa
- Hi Thành!
Cô khẽ gọi rồi liều lĩnh mà nhào vào lòng anh. Thân hình cao lớn,vòng tay ấm áp đã đem lại cho cô sự an toàn vô hạn. Nước mắt của cô lặng lẽ thấm ướt áo anh
Triệu Hi Thành cũng ôm chặt lấy cô, nhìn thấy cô vẫn bình an vô sựthì anh mới yên lòng. Trời mới biết lúc anh nhận được tin cô ở Kyoto anh đã lo lắng cỡ nào. Sự đau khổ, lo lắng như tảng đá lớn đè ép anh đếnkhông thở nổi.
Anh không thể ngồi yên chờ tin của cô, vừa nghĩ đến cô gặp bao nguyhiểm thì tim anh lại như đao cắt. Bất kể thế nào anh phải tận mắt thấycô an toàn, tận mắt xác định cô bình an vô sự. Bất kể thế nào, anh phảitìm được cô.
Anh bỏ mặc lời khuyên can của Lý Thêm, đáp máy bay riêng đến Kyoto (hix, giàu như là ..)
Giờ Kyoto như địa ngục trần gian, động đất 8.5 độ richter đã phá hủyrất nhiều công trình kiến trúc. Căn nhà này cũng đang lung lay sắp đổ.Những người may mắn còn sống được Chính phủ giúp đỡ mà rời khỏi Kyotonhưng vẫn còn đại bộ phận dân chúng bị mắc kẹt chờ cứu viện. Thông tinliên lạc, nguồn điện, nguồn nước đều gián đoạn như một tòa thành bỏhoang. Phần lớn Kyoto đều bị hủy hoại, quân đội được điều động để cứutrợ nhưng không thể làm xuể, vẫn phải chờ thêm cứu viện từ phía chínhphủ và nước ngoài.
Đầu tiên, Triệu Hi Thành qua mối quan hệ mà tìm được nơi ở của nhữngngười may mắn sống sót nhưng thực sự không tìm được Chu Thiến mà chỉthấy Khắc Y. Khắc Y hối hận nói với anh chuyện Chu Thiến giúp ông đếnhội trường lấy tài liệu, khả năng là bị nhốt ở đó. Triệu Hi Thành vôcùng lo lắng, vội tìm đến cảnh sát Nhật yêu cầu giúp đỡ. Cảnh sát vốnrất bận rộn, nghe yêu cầu này cũng chỉ có thể đáp:
- Ngại quá, tiên sinh, rất nhiều người đang chờ chúng tôicứu, chúng tôi phải đến những khu đông người trước. Về phần hội trườnganh nói kiến trúc rất kiên cố lại có đồ phòng chống, chống đỡ qua vàingày hẳn là không sao đâu
Triệu Hi Thành nổi điên nhưng đây là Nhật Bản, không phải là địa bàncủa anh. Anh sao có thể biết cô đang nguy hiểm mà bỏ mặc? Dưới tình thếcấp bách, Triệu Hi Thành hỏi rõ địa điểm của hội trường đó rồi một mìnhtìm đến
May quá, cảm ơn trời đất, cô không sao, cô còn sống!
Triệu Hi Thành ôm chặt Chu Thiến, chưa bao giờ thành tâm cảm tạ thần linh như vậy
Một lát sau anh buông cô ra, hai tay xoa mặt cô:
- Để anh xem xem, chỗ nào bị thương?
Nương theo ánh sáng, anh phát hiện miệng vết thương trên đầu cô, sắc mặt lập tức trở nên lo lắng:
- Chảy nhiều máu thế nào còn nói là bị thương nhẹ?
Chu Thiến lau nước mắt, nhìn anh mỉm cười nói:
- Chỉ bị chút vết thương này thôi đã là may mắn rồi. Còn có thể sống mà gặp lại anh, bị thương nặng hơn nữa em cũng cam
- Em nói năng ngốc nghếch gì thế? Nào, chúng ta rời khỏi đây trước đã
Triệu Hi Thành nắm tay cô, ý bảo cô trèo qua chiếc tủ kia mà đi ra ngoài.
Chu Thiến vừa mới đứng lên, đột nhiên căn phòng lại rung lên. Nhữngtiếng loảng xoảng vang lên không ngớt. Cửa sổ, bàn ghế, đèn, thậm chí là chiếc tủ lớn, mọi thứ đều rung động. Bên ngoài cũng như vậy, tiếng ầmầm như từ bên trên rơi xuống cái gì đó, nhìn lại thì thấy một mảnh trầnnhà rơi xuống bịt kín đúng lỗ hổng của cửa kia.
Triệu Hi Thành hét lớn:
- Không hay rồi! Là dư chấn! Mau trốn xuống gậm bàn đi
Anh nắm chặt tay cô mà chạy về phía cái bàn. Gạch đá từ trần nhà thỉnh thoảng lại rơi xuống mà nện vào người bọn họ.
Bọn họ một tay ôm đầu khó nhọc chạy về phía chiếc bàn đang rung lênkia. Chỉ còn cách một thước, mặt đất càng rung động hơn, bọn họ căn bảnlà đứng cũng không vững chứ đừng nói đến di chuyển. Nếu Chu Thiến khôngnhờ Triệu Hi Thành giữ chặt thì sớm đã ngã lăn ra mà bị gạch đá từ trêntrần rơi xuống vùi lấp.
Triệu Hi Thành nhìn bức tường sắp đổ, trong lòng nhớ lại lần đầu tiên gặp phải động đất. Nơi này vốn đã bị tổn hại nặng nề, giờ lại thêm dưchấn chắc hẳn sẽ không chống đỡ thêm được. Một khi nhà sập, bọn họ không bị đè chết thì cũng là chôn sống. Đường sống duy nhất chính là trốn vào dưới chiếc bàn kia
Triệu Hi Thành nhìn nhìn chiếc bàn lại nhìn Chu Thiến ở bên, độtnhiên nghiến răng dùng hết sức đẩy Chu Thiến đi. Bất ngờ không kịp đềphòng, Chu Thiến bị anh đẩy ngã vào gậm bàn, mà bên tai lại truyền đếntiếng Triệu Hi Thành hét:
- Mau trốn vào gậm bàn
Chu Thiến nghe Triệu Hi Thành quát thì không nghĩ ngợi gì xoay trồnvào gậm bàn, xoay người nhìn lại Triệu Hi Thành thì đã thấy người anhkhông ngừng loạng choạng, căn bản là không thể bước đi. Anh cúi người,dang rộng hai tay miễn cưỡng đứng vững lại
Đất đá không ngừng rơi xuống nện lên người anh, rất nhiều chỗ chảy máu
Chu Thiến nóng nảy, một tay bám vào chân bàn, một tay vươn về phía anh
- Hi Thành, nắm lấy tay em
Triệu Hi Thành vươn tay về phía cô nhưng không cẩn thận mà ngã xuống, không thể duy trì sự cân bằng nữa. Anh ngã xuống nhưng không thể đứngdậy, đất đá nện lên người anh nhưng anh vẫn gọi:
- Chu Thiến, em ở đó đứng nhúc nhích, dư chấn sẽ nhanh chóng qua đi thôi, em đừng lo.
Chu Thiến sao có thể mặc kệ anh, cô khó nhọc đi về phía anh, định kéo anh qua
Đột nhiên, căn phòng phát ra tiếng nổ, cửa sổ thủy tinh vỡ thành hàng trăm mảnh mà văng ra khắp nơi, sau đó trên nóc nhà nứt ra một khe lớn.Vách tường vốn đã nứt ra giờ hoàn toàn sụp đổ
Chu Thiến sợ ngây người, cô mở to mắt nhìn cảnh tượng chỉ có thể nhìn thấy trong phim này. Sau đó lập tức bừng tỉnh, sống chết mà kéo TriệuHi Thành trốn vào gậm bàn:
- Hi Thành, anh đứng lên đi! Phòng sắp sập rồi
Triệu Hi Thành cũng muốn đứng lên nhưng anh vừa cử động thì một tảngđá từ trên nện xuống đùi anh. Triệu Hi Thành không nhịn được mà kêu lênmột tiếng đau đớn, trán toát mồ hôi, không thể nhúc nhích thêm được.
- Hi Thành! Hi Thành!
Chu Thiến kêu to, nước mắt trào ra:
- Em sẽ nhấc tảng đá đi, anh cố chịu nhé
Vừa định đi qua thì Triệu Hi Thành đã giữ chặt cô lại, anh nhìn cô,khuôn mặt đầy máu, mồ hôi và bụi bẩn không còn nhìn rõ diện mạo thật.
Anh nhìn cô đầy kiên định:
- Chu Thiến, đừng lo cho anh, em mau trốn và gậm bàn đi, phòng sắp sập rồi, đó mới là chỗ an toàn
Chu Thiến gào khóc:
- Không! Muốn trốn thì cùng trốn…
Cô nhìn anh, nước mắt rơi không ngừng, nhẹ nhàng thêm một câu:
- Phải chết thì cùng chết
Ánh mắt cũng rất kiên định:
- Anh đừng lo, em sẽ bê tảng đá đó đi
Nhưng ông trời như cũng chẳng thương hại cho bọn họ, ngay tại khi Chu Thiến vừa định bước ra thì lại ầm một tiếng, căn phòng như bị bàn tayvô hình bóp nát mà sụp xuống.
Càng nhiều đất đá rơi xuống bên cạnh Triệu Hi Thành, trên người cũngcó không ít đất đá nện vào. Triệu Hi Thành ngẩng đầu thấy một tảng đálớn đang rơi về phía Chu Thiến mà Chu Thiến còn không hay biết gì, vẫnchỉ cố gắng gạt đi những lớp đất đá trên người anh
Cả người anh bị chặn lại, căn bản không thể động đậy nhưng trong nháy mắt này, chẳng biết sức lực từ đâu truyền tới, anh giữ chặt tay ChuThiến rồi đẩy cô về phía bàn. Chu Thiến bị bất ngờ mà ngã về phía chiếcbàn nhưng đầu đập vào chân bàn, hôn mê bất tỉnh
Mà Triệu Hi Thành vì đột nhiên dùng nhiều sức như vậy, bức tường bên cạnh lập tức đổ xuống, nặng nề đập lên người anh
Yết hầu Triệu Hi Thành dâng lên cảm giác ngòn ngọt. Phụt một tiếnganh đã phun ra một ngụm máu, hai mắt tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự.
Chương 239: Lời nói tận đáy lòng trong màn đêm 1
Nhật Bản là một đất nước nhiều thiên tai, hầu như tháng nào cũng gặpđộng đất nhưng động đất lớn như vậy quả thực ít gặp, lần này Nhật Bản bị tổn thận nặng nề. Trung tâm dư chấn cách trung tâm Nhật Bản không xanên chẳng những nhiều công trình kiến trúc bị phá hủy mà số người thiệtmạng cũng không ít. Hơn nữa, động đất lớn kéo theo sóng thần, sóng thầnquét quanh vùng duyên hải của Nhật Bản tạo nên tổn hại rất lớn. Nhấtthời, cả thế giới đều đổ dồn về Nhật Bản. Mỗi ngày đều có rất nhiều quân đội của một số quốc gia đến Kyoto cứu trợ. Nhưng dư chấn không ngừng,công tác cứu trợ khó mà tiến hành, tốn không ít thời gian.
Lúc này, Triệu gia đã biết Triệu Hi Thành một mình chạy đến Kyoto. Triệu lão gia đứng ở đại sảnh chi vào mặt Lý Thêm mà mắng:
- Sao cậu có thể để nó đi một mình! Vì sao cậu không ngăn nólại! Cho dù không ngăn được thì cũng phải sai nhiều người đi cùng nóchứ!
Lý Thêm cũng rất lo lắng:
- Lúc đó rất vội, không tìm thấy ai, sếp Triệu rất vội nên đi một mình, tôi không ngăn lại được
Tình hình thực tế là, lúc ấy anh tìm được mấy người anh em nhưng bọnhọ nghe nói là phải đi vào vùng động đất thì có chút do dự. Thiên tai là chuyện không thể ngăn cản, ở lại đó, chỉ chút rủi ro thì tính mạngkhông còn nữa. Mà Triệu Hi Thành cũng chẳng có thời gian dây dưa với bọn họ nên đi trước, anh dặn Lý Thêm ở nhà tìm một số người đi cứu viện.Sau này, Lý Thêm cảm thấy chuyện lớn như vậy hẳn nên nói với Triệu lãogia mới được, vạn nhất xảy ra chuyện gì, anh cũng không gánh vác được
Triệu phu nhân lau nước mắt nói:
- Nó vội vàng đi qua đó làm gì. Nơi đó nguy hiểm như thế, đến đó chẳng phải là chịu chết hay sao?
Lý Thêm ấp úng trả lời:
- Hình như là đi cứu một người tên là Chu Thiến!
- Chu Thiến!
Triệu phu nhân và Triệu Hi Tuấn cùng ngẩng phắt dậy, kinh ngạc nhìn Lý Thêm. Triệu Hi Tuấn sốt ruột hỏi:
- Ý anh là Chu Thiến đang ở Kyoto
- Đúng thế, cô ấy đang ở Kyoto nên sếp Triệu mới sốt ruột vội đi
Triệu lão gia tử nghi hoặc hỏi:
- Nó đi cứu Chu Thiến làm gì?
Thực ra điều ông khó hiểu là, Hi Thành và Chu Thiến có quan hệ tốt từ bao giờ?
Lòng Triệu phu nhân có một dự cảm, vội nói với chồng:
- Giờ không phải lúc nói chuyện đó, giờ phải mau chóng đi tìm người sang đó cứu bọn họ mới được.
Triệu lão gia tử thoáng trầm ngâm rồi nói với Lý Thêm:
- Cậu lập tức đi tìm chuyên gia cứu viện, bằng mọi giá phảimời được bọn họ rồi nhanh bay quay Kyoto mà cứu Hi Thành về cho tôi.Nhanh, nhất định phải nhanh lên
- Vâng thưa Chủ tịch, tôi biết rồi
Lý Thêm gật đầu đáp ứng, sau đó vội bước ra ngoài. Triệu Hi Tuấn nghĩ nghĩ rồi đi theo anh Lý Thêm, gọi giật Lý Thêm lại.
- Tôi đi cùng anh!
Triệu Hi Tuấn nói với Lý Thêm.
Chu Thiến lạnh quá mà tỉnh lại, cảm giác nhiệt độ xuống thấp hơn rấtnhiền, cơn lạnh như ướp cô đông cứng lại. Cô mở to mắt, trước mắt làcảnh tối đen như mực, vươn tay không nhìn thấy năm ngón, như thể đang ởtrong một phần mộ vậy
Cô chậm rãi đứng lên, đầu đụng vào cạnh bàn, lúc này mới nhớ tới lúccuối cùng, Hi Thành đã đẩy cô về đây. Miệng vết thương trên đầu vẫn cònđau, ót truyền đến những cơn đau buốt. Chu Thiến sờ sờ rồi chậm rãi đira, theo trí nhớ mà đi về phía Triệu Hi Thành.
Dư chấn qua đi, bốn phía lại vô cùng tĩnh mịch không chút tiếng động, chỉ có tiếng bước chân của cô.
Chu Thiến cảm thất rất lạnh, tuy rằng cô mặc một chiếc áo lông nhưngvẫn thấy lạnh. Cô càng không ngừng run run, vừa đi vừa khẽ gọi Triệu HiThành. Cô không dám lớn tiếng, trong không gian tĩnh mịch này, hơi lớntiếng một chút cũng đủ để cảm thấy khủng bố, như có thể đánh thức điềugì đó đáng sợ vậy
- Hi Thành, Hi Thành…
Vài tiếng sau, cô nghe được một tiếng rên khe khẽ, vừa định đi quathì lại bị một tảng đá lớn chặn lại. Chu Thiến chẳng còn cách nào, đànhphải đứng đó gọi anh:
- Hi Thành, Hi Thành…
Chỉ chốc lát, bên kia truyền đến giọng nói mỏng manh của Triệu Hi Thành:
- Chu Thiến, em có sao không?
Giọng nói có chút suy yếu nhưng vẫn nghe được tiếng anh trả lời cũng khiến Chu Thiến an tâm hơn nhiều
- Em không sao, em vẫn ổn, còn anh thế nào rồi?
Bên kia, Triệu Hi Thành hơi cử động như hòn đá trên người chặn lại,căn bản không thể động đậy nổi, ngực hơi hơi đau, có cảm giác không thởđược. Hơn nữa chân như bị thương, chỉ hơi cử động một chút là cảm giácđau đớn lại truyền đến. Anh muốn hét lớn nhưng không muốn làm Chu Thiếnlo lắng nên chỉ nói:
- Anh không sao, chỉ là bị chặn lại, không dậy được
Anh nhìn bốn phía, tối như mực, hẳn đã là buổi tối
Chu Thiến không nhìn thấy anh thì không yên tâm, cô men tới gần hơn, đột nhiên lại hỏi:
- Triệu Hi Thành, vì sao anh lại đến đây… Anh biết rõ nơi này rất nguy hiểm, vì sao còn muốn đến đây?
Triệu Hi Thành nghe được giọng nói cô đơn của cô thì lòng đau đớn.Thôi, còn chẳng biết có sống được đến ngày mai hay không, có lẽ bọn họđều sẽ chết ở đây, còn giấu diếm làm gì nữa. Anh không muốn trước khichết còn điều gì tiếc nuôi
Anh nhìn về phía tiếng cô phát ra, tuy rằng không nhìn thấy cô nhưng ánh mắt vẫn rất si ngốc
- Nếu anh không đến thì cả đời này anh sẽ phải hối hận
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên giữa chốn đổ nát này khiến người ta muốn rơi lệ
Chu Thiến dựa vào đó, nước mắt tuôn rơi:
- Nhưng giờ anh bị kẹt ở đây, có lẽ cũng chẳng còn sống được nữa, chẳng lẽ anh không hối hận sao?
- Khi đó sao nghĩ được nhiều như vậy, anh chỉ biết anh phải đến bên em. Chỉ cần có thể ở bên em, có gì mà hối hận.
- Hi Thành, em không hiểu, chẳng phải anh chê ghét em sao? Vì sao còn đến đây cứu em?
- Chu Thiến, em thực sự không hiểu sao? Cũng đúng, anh đã nói nhiều lời vô tình như vậy, đương nhiên em không hiểu…
Anh khẽ ho khan, miệng lại cảm nhận mùi máu tanh ngọt dâng lên, ngực càng thêm đau đớn, anh lặng lẽ nhổ đi búng máu rồi nói:
- Nhưng Chu Thiến à, đó không phải là những lời anh thực sựmuốn nói, là em cố em mình làm tổn thương em để em rời xa anh
Chu Thiến ngẩng phắt lên, nhìn về phía anh, trong bóng đêm, đôi mắt của cô đầy sự sợ hãi
Triệu Hi Thành chậm rãi mà nói như là có chút khó nhọc, thỉnh thoảngcòn thoáng dừng lại, nặng nề thở dốc vài tiếng. Chu Thiến không khỏi lolắng hỏi:
- Hi Thành, anh thế nào, giọng anh không ổn lắm đâu
Cô không đến gần anh được, không nhìn thấy anh, cảm giác bất lực này càng khiến cô sợ hãi. Cô rất sợ anh sẽ xảy ra chuyện.
- Anh không sao, chỉ là bị đá chẹn vào nên hơi khó thở
- Vậy anh đừng nói nữa, nghỉ ngơi một chút đi, đừng lãng phísức lực, có lẽ đội cứu viện sẽ nhanh chóng tìm được chúng ta!
- Không, anh phải nói, nói vài câu có làm sao đâu. Khó khăn lắm anh mới có được dũng khí này, anh muốn nói hết ra
Anh sợ vạn nhất bây giờ không nói thì sẽ chẳng còn cơ hội nữa.
Khóe miệng anh lại có một tia máu tươi chảy ra.
Chương 240: Lời nói tận đáy lòng trong màn đêm 2
Nhiệt độ càng lúc càng thấp, Chu Thiến không nhịn được mà run run,xoa xoa tay mình đồng thời, dạ dày cô cũng sôi lên, yết hầu khô rát. Côcũng chẳng rõ mình đã bao lâu rồi chưa ăn uống gì. Cô vừa lạnh, vừa đóilại vừa khát. Nhưng tất cả những điều này cô chỉ có thể yên lặng chịuđựng, Hi Thành giờ đã rất khó chịu, không thể lại để anh phải lo lắngcho mình nữa
Bên kia, Triệu Hi Thành lén lau đi máu tươi nơi khóe miệng, thở hổn hển rồi nói:
- Vợ anh đã mất được hai năm, anh rất yêu cô ấy, anh từngnghĩ, cả đời này, ngoài cô ấy ra thì anh sẽ chẳng yêu ai nữa. Thật đó,anh thực sự nghĩ như vậy, có lẽ anh sẽ kết hôn với người con gái khácnhưng trong lòng anh sẽ chỉ có cô ấy. Cho đến giờ, cuộc sống của anhluôn chìm trong kí ức ngọt ngào với cô ấy. Tuy rằng phần lớn rất cô đơnnhưng kí ức về Thiệu Lâm là điều duy nhất an ủi cho cuộc đời anh. Anh đã cho rằng cả đời này anh đều sẽ sống cuộc sống như vậy mãi mãi…
Triệu Hi Thành thoáng dừng lại, nói một tràng dài này khiến anh khó thở, anh nặng nề hít sâu vài hơi.
Chu Thiến nghe đến đó thì nước mắt lã chã. Cô bưng miệng, không để mình khóc thành tiếng
- Nhưng Chu Thiến à, trời cao lại để anh gặp em… Anh khôngbiết đây có phải là thử thách cho anh không. Anh không biết vì sao lạithế, Chu Thiến, anh chẳng biết từ khi nào, trong tâm trí anh chỉ toàn là bóng dáng của em. Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, anh thật sự khôngbiết là chuyện gì xảy ra, giống như là trời định vậy, anh cũng biết làvì sao lại thích em, anh không nói rõ được. Có lẽ là lúc em cười rộ lên, có lẽ là lúc em nói chuyện, có lẽ là lúc em bế Thế Duy, thậm chí có khi là khi em cáu giận với anh. Anh không biết, anh không thể nói rõ ràngđược, nhưng Chu Thiến, em nhân lúc anh không hề phòng bị mà đi vào lònganh, chờ đến khi hình bóng của em in sâu trong lòng anh, thật sâu thậtsâu không thể gạt bỏ đi được nữa thì anh mới phát hiện, sao có thể thếđược? Chu Thiến, anh yêu Thiệu Lâm như vậy, trong lòng anh chỉ có thể có mình cô ấy, cô ấy vì cứu anh mà chết, anh sao có thể để cho người congái khác thay thế vị trí của cô ấy trong lòng anh? Anh không thể làm như vậy được, lí trí của anh không cho phép, lòng anh cũng không cho phép.
Anh thao thao bất tuyệt nói xong giọng nói càng trở nên suy yếu nhưng trong không gian chật hẹp mà yên tĩnh này lại khiến lòng Chu Thiến rung động thật mãnh liệt.
- Anh muốn xóa bỏ hình bóng của em trong lòng anh nhưng lầnnào cũng khiến anh đau thấu tim gan. Em như đã chiếm vị trí quan trọngtrong lòng anh, mỗi lần muốn gạt đi như mang theo máu thịt. Anh nóinhững lời tuyệt tình chỉ là vì muốn bức em rời xa anh, anh ép bản thânkhông được nhớ em, anh nghĩ rằng anh đã làm được nhưng chẳng có lúc nàoanh không nhớ đến em. Khi nhìn thấy em và Hi Tuấn, anh rất ghen tị, anhghen tị với nó khi nó có thể thoải mái gần gũi bên em. Mỗi lần em cườivới nó đều khiến anh thật khó chịu. Hôm đó em ở phòng hóa trang hỏi anh, em bảo em chỉ là một người bình thường thì anh có yêu em không? ChuThiến khi yêu em, anh chưa từng nghĩ đến chuyện đó… Nhưng mà, anh khôngthể chấp nhận em, trong lòng anh rất đau nhưng anh nghĩ rồi nó sẽ quađi, nhưng không hề, dần dần mọi cảm giác trở nên chết lặng nhưng chưatừng biến mất. Anh dùng công việc mà tự làm mình trở nên u mê, dùng rượu để quên đi mọi thứ nhưng những giấc mơ đêm về, nỗi đau ấy vẫn quá daidẳng…
- Chu Thiến, thật tốt, giờ anh đến đây bên em, tuy rằng bịnhốt ở đây nhưng anh đã có thể nói ra những gì anh suy nghĩ, anh chưatừng được thoải mái như vậy, anh thực sự rất vui, anh không hề hối hận.Chu Thiến, em có thể nắm tay anh không? Vươn tay lại đây nào, anh muốnnắm tay em
Nước mắt Chu Thiến lại càng rơi nhiều, tuy rằng bị nhốt ở đây, tuyrằng tính mạng bị uy hiếp, tuy rằng rất lạnh, rất đói, rất khát nhưnglòng cô lại rất vui vẻ, rất ngọt ngào. Cô muốn cười nhưng nước mắt lạicứ rơi, cô vội vã lau nước mắt rồi sờ soạng, cuối cùng tìm được một kẽhở mà vươn tay qua
- Anh chạm được tay em không? Hi Thành?
- Ở đâu?
Triệu Hi Thành sờ soạng lung tung trong bóng đêm, cuối cùng cũng chạm vào tay Chu Thiến, bàn tay cô lạnh như băng không chút ấm áp.
Tay Chu Thiến được anh nắm trong lòng bàn tay, tay anh không còn nóng như bình thường nhưng vẫn rất ấm. Chu Thiến yên tâm, ít nhất anh khôngbị lạnh
Bọn họ nắm chặt tay, Chu Thiến chảy nước mắt, nhẹ nhàng nói:
- Anh đúng là đồ ngốc, không, là em, em mới là đồ ngốc, emchẳng biết gì cả, chỉ lo trách móc anh, Hi Thành, đáng lẽ ra em nên nóisớm cho anh mới đúng. Thực ra…
Triệu Hi Thành đột nhiên cắt ngang lời cô:
- Tay em sao lạnh thế? Em lạnh à? Xem ra anh nói nhiều mà quên mất việc quan trọng
Anh rút tay về rồi nói:
- Chu Thiến, em đến chỗ ngăn bàn, tìm tòi đi, trước khi anhđến đây, cảnh sát Nhật Bản đã nói, bình thường ở Nhật đều có dự trữ sẵnđồ cứu trợ ở trong này, bên trong nhất định có nước và đồ ăn, thậm chícả nến nữa, em thử tìm đi.
Bị Triệu Hi Thành cắt lời, Chu Thiến tạm thời bỏ qua những lời địnhnói. Lúc này tìm nước và đồ ăn mới là quan trọng nhất, chỉ cần bọn họcòn sống thì nhất định sẽ có cơ hội để nói.
Chu Thiến cẩn thận men theo đường cũ mà đi đến bên bàn, thật cẩn thận tìm kiếm
- Tìm được chưa, thử lục hết các ngăn tủ đi em!
Chu Thiến mày mò, tìm được một cái hộp nhỏ
- Tìm được rồi!
Chu Thiến cao hứng kêu lớn
- Mở ra đi, bên trong nhất định sẽ có nến và diêm
Chu Thiến mở hộp ra, răng va lập cập mà sờ soạng một hồi, đụng phảimột thứ tròn tròn gì đó, hẳn đó chính là nến. Mò mẫm một hồi cô cũng tìm được bật lửa, vội vàng cẩn thận châm nến.
Ánh sáng mỏng manh chiếu lên căn phòng, Chu Thiến nương theo ánh đènmà nhìn, chỉ thấy xung quanh tường đều đổ nát, chỉ còn lại không giannho nhỏ quanh bàn này. Không khí cũng thông thoáng, xem ra là chưa hoàntoàn bị phá hoại. Cô muốn nhìn qua chỗ Triệu Hi Thành nhưng bị đất đáche lấp, không nhìn được anh.
Nhưng anh như nhìn thấy cô bởi vì anh lại nói:
- Đừng vội tìm anh, nhìn xem còn cái gì nữa không
Chu Thiến cúi đầu, nương theo ánh nến mà nhìn, có hai túi đồ ăn, bêntrong là bánh bích quy, mấy cục đường và vài gói đậu phộng, còn có haichai nước. Chu Thiến vội báo lại cho anh nghe
Triệu Hi Thành nghe xong thì nói:
- Mấy cái này có lượng calo rất cao, có thể bổ sung thể lực, hẳn có thể chống đỡ được mấy ngày
Chu Thiến thu xếp gọn lại rồi nói:
- Hi Thành, giờ em qua chỗ anh
Chương 241: Em là Thiệu Lâm
Chu Thiến ôm chiếc hộp nhỏ trong lòng rồi cầm ngọn nến mà dò dẫm đitới, tới chỗ bị chặn thì cầm nến cẩn thận chiếu qua, phát hiện bên cạnhcó một khe hở có thể đi vào. Lòng Chu Thiến mừng rỡ, cô vội ôm chiếc hộp rồi đi qua khe hở kia
Bên tai truyền đến tiếng Triệu Hi Thành đầy quan tâm:
- Cẩn thận!
Vừa mới đi qua là đã nhìn thấy Triệu Hi Thành. Anh bị một tảng đá lớn đè lên. May mà còn một đoạn tường ở bên chưa đổ chặn bớt lại, nếu không chỉ sợ lúc này đã Triệu Hi Thành đã chẳng còn nói chuyện được nữa. ChuThiến hoảng sợ nói:
- Hi Thành, anh đừng cử động, phía trên anh còn một đoạn tường chưa đổ
Triệu Hi Thành ừ một tiếng
Chu Thiến đem ngọn nến đến trước mặt Triệu Hi Thành, nương theo ánhnến mà nhìn rõ anh hơn. Sắc mặt anh bị tro bụi vấy bẩn nhưng khóe miệngcó chút máu
Chu Thiến hoảng sợ, lại đi đi qua một chút, cô vội lau vết máu của anh, lo lắng nói:
- Hi Thành, anh bị hộc máu sao? Có phải là bị đá đổ vào mà bị thương?
Bị thương nội tạng không phải là chuyện nhỏ. Chu Thiến vô cùng lo lắng
Triệu Hi Thành nhìn cô cười cười:
- Đừng lo, anh chỉ là dập môi thôi, anh không sao, đừng có lo
- Thật không?
- Thật mà!
Triệu Hi Thành nhìn cô mỉm cười nhưng yết hầu lại có một ngụm máutươi trào lên, Triệu Hi Thành phải cố hết sức để nuốt ngược trở lại.
Chu Thiến không biết có phải là anh nói dối hay không nhưng cô mong là anh nói thật. Cô mở chiếc hộp ra nói:
- Nhìn đi, bên trong có nhiều thứ lắm, ngoài nữa, đồ ăn còn có cả bao tay, áo mưa nữa.
Triệu Hi Thành nhìn nhìn rồi nói:
- Áo mưa này chắc chắn là có thể giữ ấm, Chu Thiến em mặc vào đi
Chu Thiến nhìn anh:
- Anh lạnh không? Hay anh mặc đi!
- Anh là đàn ông, sợ gì lạnh. Em sờ xem, tay anh ấm lắm. Hơnnữa lúc trước anh đã uống nhiều rượu, giờ chưa lạnh được đâu. Huống chigiờ cũng chẳng thể mặc được
Chu Thiến gật gật đầu, giờ quả thật cô rất lạnh nhưng ở đây rất hẹp,khó mà mặc vào. Cô phủ chiếc áo mưa trên người, không biết có phải vìtác dụng tâm lý mà cảm giác ấm lên rất nhiều
- Người Nhật nghĩ chu đáo thật, cái gì cũng chuẩn bị cả. Chu Thiến nói.
- Bọn họ phải sống chung với động đất, đương nhiên là có kinh nghiệm. Nhưng động đất lớn như vậy cho dù giàu kinh nghiệm cũng khó màphòng bị được
Chu Thiến lấy ra một túi đồ ăn, cẩn thận mở ra, lấy một chiếc bánh quy đưa tới bên miệng Triệu Hi Thành:
- Hi Thành, ăn chút gì đi đã
Triệu Hi Thành lắc đầu, nói:
- Giờ anh không đói, em ăn trước đi
Đồ ăn ở đây có hạn, đội cứu viện cũng chẳng biết bao giờ mới tìm đếnđược, mình đã thế này rồi chẳng biết có còn sống được hay không, đươngnhiên nên để đồ ăn cho Chu Thiến. Cơ hội sống của cô ấy mới cao hơn mộtchút. Đương nhiên phải làm cho cô không nghi ngờ
Nhưng Chu Thiến sao tin được:
- Hi Thành, anh đừng lừa em, lúc anh tới vẫn là ban ngày, giờ đã muộn thế này, sao anh có thể không đói? Hi Thành, chúng ta phải cùng sống sót, nếu anh không ăn thì em cũng không ăn
Mũi Triệu Hi Thành cay cay, một lát sau anh mới há miệng mà khẽ cắn miếng bánh:
- Được rồi, anh ăn, em cũng ăn đi
Nước mắt Chu Thiến không tự chủ được mà trào ra. Cô cũng cắn một miếng bánh, nước mắt mặn chát thấm vào miệng.
Ngực Triệu Hi Thành đột nhiên đau đớn, anh cố nhẫn nại, không để lộ chút đau đớn nào rồi vội thổi tắt nến
- Sao thế? Sao lại tắt nến?
Chu Thiến cảm thấy kỳ quái.
Triệu Hi Thành chờ cơn đau qua đi thì mới nén đau trả lời:
- Nến đốt không được bao lâu, chúng ta cũng chẳng biết còn phải ở trong này đến khi nào, tiết kiệm một chút thì hơn
Nói xong câu này, Triệu Hi Thành chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ như bị ai cào cấu, anh không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu tươi rồi hokhan kịch liệt, nhưng vì ho lại tác động đến vết thương, máu lại càngtrào ra nhiều hơn
Chu Thiến thấy có vấn đề, lòng lại hoảng hốt, cô lo lắng hỏi
- Hi Thành, anh làm sao vậy? Anh thế nào rồi?
Lòng cô dâng lên nỗi sợ hãi. Cô không nhìn thấy gì nhưng tiếng ho của anh lại khiến cô đau lòng vô cùng. Cô vội vàng tìm bật lửa để đốt nến.
Nghe tiếng động, Triệu Hi Thành vội nắm lấy tay cô, giờ bất luận thếnào cũng không thể để cô nhìn thấy anh lúc nào, cô nhất định sẽ rất lolắng. Anh cố gắng trấn áp sự khó chịu, hít sâu một hơi, cố gắng bìnhtĩnh nói:
- Anh… anh không sao… khụ khụ… chỉ là khi nãy sặc nước bọt… không sao…
Nhưng cho dù anh khống chế thế nào thì giọng nói vẫn có chút run run:
- Đừng đốt nến… để dành sau này dùng…
Anh như sắp ngạt thở, ngực đau đớn, đầu váng mắt hoa, miệng tràn ngập mùi máu tươi, anh cảm thấy toàn thân như chẳng còn sức lực gì
Chu Thiến nghe giọng anh càng lúc càng không đúng thì lòng càng sợhãi, vội giãy khỏi tay anh rồi mặc kệ anh phản đối mà châm nến.
Theo ánh nến, nhìn rõ bộ dáng của anh, Chu Thiến hoàn toàn hoảng sợ.Cho dù là đối mặt với động đất cô cũng không sợ như vậy. Miệng anh đầymáu, xung quanh cũng loang lổ những vết máu, đỏ đến chói mắt, đỏ đếnkinh tâm động phách. Vẻ mặt bị bụi đất bám vào cũng không che được sắcmặt tái mét của anh. Đầu anh gục xuống đất, đôi mắt tối đen nhìn cô. Ánh nến chập chờn trong mắt anh có một thần thái khác thường.
- Hi Thành, Hi Thành…
Chu Thiến đau lòng gọi tên anh, tay run run mà lau đi máu nơi khóe miệng anh, nước mắt như đê vỡ mà trào ra:
- Hi Thành, sao có thể thế này, anh sao rồi, anh đừng làm em sợ!
Chu Thiến khóc gọi, không còn áp chế được sự sợ hãi trong lòng nữa
Miệng cô run run, cả người cũng run run, cô khóc rống, hoàn toànkhông biết nên làm gì, cô chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này.
Triệu Hi Thành thấy cô đau lòng như vậy thì lòng cũng rất khó chịu,anh vươn tay nắm tay cô, tay cô giờ có chút lạnh nhưng tay Triệu HiThành vẫn nóng bừng, bàn tay to của anh ấm đến độ như thấu đến lòngngười, nhưng dần dần độ ấm càng lúc càng chẳng còn.
Chu Thiến dùng sức xoa tay anh, muốn cho anh chút ấm áp, cô khóc nói:
- Hi Thành, anh nhất định phải kiên trì, đội cứu viện sắp đến rồi! Chúng ta sẽ được cứu. Hi Thành, anh không thể có chuyện được,chúng ta sẽ không sao hết. Về sau chúng ta còn có thể có những ngày vuivẻ, Hi Thành, anh đừng rời bỏ em.
Triệu Hi Thành nằm rạp trên đất, nhẹ nhàng nói:
- Chu Thiến, Hi Tuấn là người tốt, nó rất yêu em, anh biết… nó có thể chăm sóc em chu đáo, anh có thể yên tâm…
Tim Chu Thiến như bị ai cào xé, đau không thể kiềm chế
- Hi Thành anh nói cái gì thế, từ đầu đến cuối em chỉ yêuanh, em không cần sống với ai cả, em chỉ cần anh thôi, không phải là HiTuấn, không phải là bất kì ai. Em muốn ở bên anh và Thế Duy… cho nên anh nhất định phải kiên trì, đừng bỏ lại em…
Cô đau khổ nắm chặt tay anh như thể chỉ có vậy mới có thể tiếp thêm sức mạnh cho anh
Ý thức của Triệu Hi Thành càng lúc càng mơ hồ:
- Đây là trời cao trừng phạt anh… trừng phạt sự dối trá, phản bội của anh… Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, anh có thể đi tìmThiệu Lâm, chỉ là không biết cô ấy có trách anh không…
Ánh mắt anh dần trở nên vô hồn:
- Anh thấy Thiệu Lâm rồi, cô ấy đang đi tới đây, cô ấy đến đón anh… thật tốt…
Khóe miệng anh tươi cười, ánh mắt dần khép lại
Trong nháy mắt này, Chu Thiến như chết sững, mất đi toàn bộ ý thức,ngơ ngác nhìn anh sau đó òa lên khóc. Cô nắm chặt tay Hi Thành, khóc lóc mà kêu:
- Hi Thành, anh đi đâu tìm Thiệu Lâm! Anh không tìm được đâu! Hi Thành, em chính là Thiệu Lâm! Em luôn ở bên cạnh anh, em luôn ở bêncạnh anh! Là em không tốt! Là em quá ích kỉ! Em chỉ lo lắng cho bản thân mà chưa từng nghĩ đến cảm xúc của anh, là em không tốt, Hi Thành, anhmở to mắt nhìn đi! Thiệu Lâm ở ngay bên anh thôi! Hi Thành, em khôngchết, em sống lại đây, em đến tìm anh, chúng ta đã sắp có thể bên nhaurồi, vì sao lại xảy ra chuyện này, Hi Thành… Hi Thành…
Chu Thiến gào khóc, lớn tiếng gọi tên anh, lòng cô đau đớn đến tuyệtvọng, áy náy, hối hận vô cùng. Cảm giác đau đớn này khiến cô hận khôngthể chết ngay đi cho rồi
- Thiệu Lâm?…
Đột nhiên Triệu Hi Thành nhẹ nhàng hỏi
Chu Thiến ngừng lại, cô nghĩ mình nghe nhầm, không dám chớp mắt mànhìn anh, tim như ngừng đập theo, lại thấy anh chậm rãi mở mắt
- Hi Thành, Hi Thành.
Chu Thiến vừa khóc vừa cười, nắm lấy tay hắn, nước mắt tẩm ướt khuôn mặt.
Triệu Hi Thành mở mắt nhìn cô, hai mắt như sáng lên:
- Chu Thiến, em vừa nói gì? Em nói lại đi!
Trong mắt anh là sự khó tin hiện rõ
Chu Thiến liên tục gật đầu, nước mắt trào ra không ngừng nhưng khóe miệng lại tươi cười:
- Hi Thành, em chính là Thiệu Lâm, em biết điều này rất khótin nhưng em thực sự là Thiệu Lâm! Hai năm trước bị chết, em tỉnh lạithì phát hiện mình ở ngay trong cơ thể này, hơn nữa là hai năm sau. Emkhông biết đã xảy ra chuyện gì, chuyện này rất khó tưởng tượng nhưng màem thực sự là Thiệu Lâm. Em nhớ rõ tất cả mọi thứ về chúng ta. Hi Thành, em nhớ khi em và anh ở bên cửa sổ ngắm hoa, cùng tản bộ dưới ánh trăng, cùng chọn tên cho con, chúng ta chọn rất nhiều tên, anh còn nói nhữngcái tên này đều rất hay, về sau sinh thêm em bé thì đều dùng. Còn nữa,chúng ta vẫn muốn đi như chưa có cơ hội đên Cửu Trại Câu. Hi Thành, emthực sự là Thiệu Lâm, anh không phản bội em, cả hai lần anh đều chỉ yêuem mà thôi!
Chương 242: Ngọt ngào trong đổ nát
Triệu Hi Thành run rẩy vươn tay về phía mặt cô, người đàn ông dù ởthời khắc phải chịu nhiều nỗi đau về thể xác nhất vẫn chỉ yên lặng nhẫnnại, không rên một tiếng lúc này lại rơi nước mặt. Đây chẳng rõ là nướcmắt buồn hay vui nhưng nước mắt nhanh chóng thấm ướt khuôn mặt anh. Cảmxúc không thể khống chế, anh vội lấy tay ôm mặt, như đứa trẻ con òa lênkhóc. Anh không biết phải hình dung tâm tình lúc này của mình bằng từngữ nào. Như thể món bảo bối anh trân trọng cứ ngỡ là đã biến mất mãimãi lại đột nhiên xuất hiện trước mặt. Không, như thế vẫn chưa đủ đểhình dung tâm tình của anh, bởi vì trên đời này chẳng có gì quý giá bằng Thiệu Lâm.
Trong nháy mắt khi cô nói ra điều này, anh đã tin ngay không chútnghi ngờ. Đây là trời cao ban ơn cho anh, vì sao anh phải nghi ngờ?
- Thiệu Lâm… Thiệu Lâm…
Anh nức nở nói, cảm xúc này như khiến sự đau đớn trong lòng anh giảm đi rất nhiều
Chu Thiến cố gắng đến gần hơn một chút, tảng đá kéo chặt eo cô khiếncô có chút đau đớn nhưng cô mặc kệ, cô chỉ muốn đến bên Hi Thành.
Cô đến gần anh rồi gạt tay anh ra, tự mình lau đi nước mắt cho anh,sau đó hôn lên môi anh. Nụ hôn nhẹ nhàng nhưng chứa chan tình yêu sayđắm. Môi cả hai đều run run, nước mắt hai người hòa vào nhau mà thấm vào miệng hai người, mặn chát nhưng cũng thật ngọt ngào.
Thật lâu sau, cô mới rời khỏi bờ môi anh:
- Hi Thành, xin lỗi, em hẳn là nên nói sớm cho anh nhưng emthấy Tống Thiệu Vân ở bên cạnh anh, cô ấy có bề ngoài của Thiệu Lâm cònem lại quá bình thường. Em do dự, trong lòng em có suy nghĩ ích kỉ, emhi vọng anh sẽ yêu một Thiệu Lâm bình thường như thế, là em không tựtin. Lúc nghe anh nói em không xứng thì em đã hoàn toàn lùi bước. HiThành, là em không tốt, là em sai mới khiến anh phải chịu nhiều đau khổnhư vậy
Nước mắt của cô không ngừng trào ra, trong mắt đầy sự áy náy
Triệu Hi Thành rơi lệ lắc đầu, sau đó dùng trán mà cọ vào trán cô, chóp mũi hai người chạm vào nhau mà cọ cọ
- Cái gì cũng không quan trọng, Thiệu Lâm, chỉ cần em cònsống, chỉ cần em ở bên anh, bất kể em có trở thành ai thì anh cũng rấtvui rồi
Chu Thiến lau nước mắt:
- Hi Thành, anh không trách em sao?
- Cái này không phải là em sai, là vận mệnh trêu ngươi, làkhảo nghiệm của ông trời cho chúng ta. Là vì anh đã nói quá nhiều lờituyệt tình với em, sao có thể trách em được! Anh là kẻ ngốc, rõ ràngthấy em quá quen thuộc còn không thể liên hệ lại được, giờ nghĩ lại,Thiệu Lâm, thì ra em có biến thành ai thì trái tim anh vẫn hướng về em
- Hi Thành, gọi em Thiến Thiến đi, giờ em là Thiến Thiến, anh gọi em là Thiệu Lâm chỉ e mọi người sẽ sợ, ngoài anh và Tiểu Mạt sẽchẳng có ai tin em đâu
- Không cần ai tin cả, anh chỉ biết anh muốn ở bên em, không ai có thể ngăn cản được
Bọn họ hôn nhau say đắm, như thể đến tim cũng đập loạn cùng nhau
- Hi Thành, vừa rồi anh khiến em sợ chết khiếp, anh có khỏe không? Anh cảm thấy thế nào? Chu Thiến lo lắng nhìn anh.
Triệu Hi Thành sờ sờ ngực:
- Giờ đã không còn đau như trước nữa rồi, Thiến Thiến, em yên tâm, giờ chẳng ai có thể tách rời chúng ta nữa, cho dù là thần chếtcũng vậy, nếu hắn ta mà đến anh cũng sẽ đuổi hắn ta đi
Chu Thiến nín khóc mà mỉm cười, Triệu Hi Thành cũng cười cười, đột nhiên lại ho khan hai tiếng, Chu Thiến lo lắng hỏi:
- Anh còn đùa, uống nước nhé, uống nước có lẽ sẽ cảm thấy khá hơn
Nói xong, cô lấy trong hộp chút nước mà đưa đến bên miệng anh
Triệu Hi Thành uống được hai ngụm nước rồi Chu Thiến lại khuyên nhủanh ăn thêm một chút. Có lẽ là tác dụng tâm lý mà anh cảm thấy thư tháihơn nhiều, tảng đá lớn đè nặng trong lòng biến mất trong nháy mắt, thoải mái vô cùng.
Bên kia, công tác cứu viện mau chóng được triển khai.
Ngày thứ ba sau động đất, Nhật Bản bắt đầu có tuyết rơi, không đếnmột tối tuyết đã dày đến nửa thước khiến cho công tác cứu trợ càng thêmkhó khăn. Dư chấn dần biến mất, quân cứu trợ các nước đã được đưa đếnnhững vùng bị thiệt hại mà bắt đầu công tác cứu trợ. Dưới sự giúp đỡ của cảnh sát địa phương, những vùng đông dân được cứu trợ trước mà nơi ChuThiến lại không thuộc phạm vi ưu tiên
Triệu Hi Tuấn và Lý Thêm mời thêm mười mấy chuyên gia cứu trợ, mangtheo đủ các dụng cụ mà hình thành một đội nhỏ để đến Nhật Bản. Nhiệm vụchính của bọn họ là tìm Triệu Hi Thành. Lý Thêm vì luôn được Triệu HiThành dặn dò theo dõi Chu Thiến nên biết, tìm được Chu Thiến thì chắcchắn sẽ tìm được Triệu Hi Thành.
Triệu Hi Tuấn thông qua các mối quan hệ mà tìm được Khắc Y đang chuẩn bị về nước. Biết được Chu Thiến vẫn còn mắc kẹt, Khắc Y vô cùng kinhngạc:
- Chu Thiến còn chưa thoát hiểm sao? Tổng giám đốc Triệu chẳng phải đã đi tìm cô ấy sao?
Triệu Hi Tuấn lo lắng:
- Giờ ngay cả anh tôi cũng mất liên lạc rồi
Khắc Y cả kinh nói:
- Vậy phải nhanh lên, Chu Thiến ở đó rất lâu rồi, như vậy đi, tôi dẫn mọi người đi, tôi biết Chu Thiến ở đâu
Mắt Lý Thêm sáng bừng lên:
- Vậy tốt quá
Đoàn người nhanh chóng xuất phát, ngã tư đường có rất nhiều chỗ bịngăn lại không thể thông xe, các nhân viên cứu trợ lúc chưa thể thôngđường thì chỉ có thể đi bộ, bọn họ cũng không ngoại lệ.
Dọc theo đường đi nơi nơi đều trắng xoá một mảnh, tuyết lớn phủ lênnhững nơi hoang tàn đổ nát này, cũng khiến những người đang mắc kẹt càng thêm nguy hiểm. Bởi vì nhiệt độ thấp sẽ lấy đi nhiệt lượng và thể lựccủa bọn họ mà tính mạng càng thêm nguy hiểm. Trên đường có rất nhiềucông trình kiến trúc như sắp đổ, rất nhiều người đứng bên đường khóc lóc hoặc mải mê tìm kiếm người thân của mình trong chốn phế tích.
Sau động đất, Kyoto hoàn toàn thay đổi, Khắc Y chỉ dựa vào trí nhớnên cũng không hoàn toàn chính xác, phải mất khá nhiều thời gian mới tìm được đến hội trường. Mọi người nhìn hội trường đổ nát mà tim chìmxuống. Kiến trúc lớn như vậy mà đã sụp đổ, không thể dùng tay không màtìm kiếm được, phải cần máy móc. Nhưng khắp nơi đều cần máy móc, ngườiNhật sẽ cho bọn họ mượn sao?
Triệu Hi Tuấn trầm mặt xuống, kiên định nói:
- Bất kể dùng giá nào cũng phải cứu bọn họ ra
Dưới đống đổ nát, Chu Thiến và Triệu Hi Thành hoàn toàn không biếtbên ngoài là thế nào, bọn họ vẫn đang đắm chìm trong niềm vui sướng,hạnh phúc này
Không lâu sau, xung quanh bắt đầu có những ánh sáng chiếu vào. TriệuHi Thành tắt nến, hai người nằm đối diện nhau như vậy mà tâm sự. Vốn dĩdưới tình huống này hẳn không nên nói chuyện, bảo tồn thể lực mới đúngnhưng hai người lại rất vui mừng, thậm chí quên đi cả sợ hãi.
Chu Thiến nhỏ giọng kể lại mọi chuyện cho Triệu Hi Thành, nói cho anh giờ cô còn có cha, có gia đình, cảm giác rất ấm áp. Còn nhắc đến chuyện đến Triệu gia, đến Triệu thị tìm anh như đều bị đuổi
- Lúc ấy em thực sự rất khó chịu, rõ ràng ở rất gần anh như không thể tiếp cận với anh được. Chu Thiến bĩu môi nói.
Triệu Hi Thành cầm tay cô mà khẽ tát vào mặt mình:
- Đúng, đều là anh sai, nếu để em tìm được anh thì chưa biết chừng bây giờ em đã mang thai em trai cho Thế Duy rồi
Mặt Chu Thiến ửng đỏ, may mà ánh sáng ảm đảm nên không sợ bị anh nhìn thấy, nếu không anh lại trêu chọc cô
Cô lại nói tiếp:
- Sau này qua Tiểu Mạt mà em vào Triệu gia, nhìn thấy anh thì rất vui, đang chuẩn bị nói cho anh thì lại thấy Tống Thiệu Vân xuấthiện