Polly po-cket
Đọc truyện

Bỗng dưng muốn chết - Phần 10


Trong tiếng cười hi hi ha ha vui vẻ, từng cái xác lặng lẽ biến mất. Tô Liễu ngừng việc múa hát, gửi một tin nhắn riêng cho Nguy Hại Tứ Phương: “Cảm ơn sự giúp đỡ.”
Nguy Hại Tứ Phương không trả lời, nhưng một hồi lâu sau, hắn ta đột nhiên quì một chân xuống. Kế đó xuất hiện dải cầu vồng kết bằng hoa hồng nối thẳng tới chỗ Tô Liễu. Phía dưới cầu vồng là khung chat hình trái tim đỏ thắm.
Nguy Hại Tứ Phương nói với Bỗng Dưng Muốn Chết: “Anh sẽ chung tình với em cả đời này, làm bạn gái anh nhé!”
Cùng lúc, trên màn hình của Tô Liễu xuất hiện thông báo lựa chọn nho nhỏ: Người chơi Nguy Hại Tứ Phương gửi tới bạn ‘Tỏ Tình Thảo”, bạn có chấp nhận tình cảm đó không? Nếu không trả lời sau ba phút, coi như từ chốì.
Xoẹt xoẹt xoẹt!!!
Một tiếng sét rung chuyển bầu trời đêm khiến Tô Liễu choáng váng.
Không cần suy nghĩ, cô click luôn “Từ chối”, nội dung trong khung chat hình trái tim đỏ thắm lập tức chuyển thành: Bỗng Dưng Muốn Chết nói với Nguy Hại Tứ Phương: Lần đầu gặp gỡ, chúng ta còn chưa hiểu rõ về nhau, đa tạ đã bày tỏ tình cảm, tiếp xúc một thời gian sẽ nói sau.
[Hiện Thời] Điện Phong Phiên: Nha đầu thối dám từ chối tình cảm của anh Nguy Hại.
[Hiện Thời] Nguy Hại Tứ Phương: Thuận ta thì sống, chống ta thì chết.
Lời vừa dứt, một vốc lãnh tiễn xoẹt bay tới. Tô Liễu tròn mắt nhìn nhân vật Tiểu Ngược của mình bị hạ sát trong nháy mắt.
[Hiện Thời] Nguy Hại Tứ Phương: Hỡi các anh em, chúng ta tạm biệt nữ vương rồi tiếp tục lên đường đánh BOSS!
Lập tức phía dưới màn hình của Tô Liễu ào ạt tin nhắn.
“Nguy Hại Tứ Phương gửi tới xác chết của bạn một chiếc hôn gió”
“Điện Phong Phiến gửi tới xác chết của bạn một chiếc hôn gió ”
“XXX gửi tới xác chết của bạn một chiếc hôn gió.”
Tô Liễu khóc dở mếu dở. Thế giới rộng lớn này, quả thật hạng người nào cũng có.
[Gia Tộc] Minh Yểm: Chúa ơi, lần đầu tiên gặp kẻ giở mặt còn nhanh hơn giở sách kìa.
[Gia Tộc] Doanh Vũ: Đã nói rồi mà, làm gì có kẻ nào mắt lệch tới mức chọn bà la sát Tô Tô chứ, thì ra là đùa thật! Cần mua “Tỏ Tình Thảo”, chấp nhận giá cao.
Tỏ Tình Thảo là vật phẩm trong phiên bản mới, do BOSS 72 ngẫu nhiên rơi ra. Tỏ Tình Thảo có rất nhiều loại: đậm sâu, sét đánh, phóng đãng…
Được Doanh Vũ đoái thương, liền mấy ngày sau đó, Tô Liễu gần như ngạt thở giữa Tỏ Tình Thảo. Đọc nhiều Tỏ Tình Thảo con tim mỗi lần chết là một lần yêu, mỗi lần yêu là một lần chết của cô đã dần sống lại.
Đang cầm trong tay một Tỏ Tình Thảo lấy được từ Doanh Vũ thì thấy Vô Liêu Sát Sát Yêu bặt tin đã lâu vừa online. Tô Liễu lập tức quất ngựa chạy tới chỗ chàng.
Ngay từ xa đã thấy bóng chàng ngồi dưới gốc liễu trước cửa khách trạm, mình mặc khôi giáp, tay khoanh trước mắt nhìn chăm chú rừng đào phía bên kia sông.
Tô Liễu xuống ngựa, lấy hết dũng khí đưa ra lá “Tỏ Tình Thảo đậm sâu”.
Trên màn hình, thiếu nữ mắt long lanh nhìn chàng trai, hai tay e lệ vuốt vuốt mái tóc dài xõa trước ngực. Trong khung chat hình trái tim đỏ thắm hiện lên hàng chữ: Bỗng Dưng Muốn Chết nói với Vô Liêu Sát Sát Yêu: Không biết tự lúc nào hình ảnh anh đã in sâu trong trái tim em. Em nghĩ, mình đã yêu anh đậm sâu. Thế còn anh?
Một giây… Hai giây… Một phút.. Ba phút trôi qua.
Chàng trai vẫn không nhúc nhích, nội dung trong khung chat chuyển thành: Vô Liêu Sát Sát Yêu nói với Bỗng Dưng Muốn Chết: Con người em rất tốt, nhưng anh chỉ coi em như người em gái, xin lỗi nhé!
Vẫn biết là hệ thống tự động trả lời, nhưng Tô Liễu thực sự đau lòng. Cô lạch cạch gõ bàn phím, trong lòng nghĩ: coi như mất một Tỏ Tình Thảo, nhưng trong tay vẫn còn mấy lá. Chi bằng dùng cho bằng hết, nếu có bị từ chối thì cũng là… phóng lao theo lao.
Đúng lúc cô phóng “chiếc lao” thứ N thì trên kênh hiện thời.
Vô Liêu Sát Sát Yêu: “Hey, Tiểu Ngược tới lúc nào thế?”
Tô Liễu không trả lời, nhân lúc anh có mặt, bạo gan gửi tiếp một lá Tỏ Tình Thảo. Thiếu nữ trên màn hình tự động chuyển sang tư thế quay lưng về phía chàng trai. Mái tóc bay bay trong gió, nàng nghiêng mặt hất cằm, tay phải giơ cao, ngón tay trỏ ngoắc ngoắc.
Từ khung chat hình trái tim đỏ thắm bật ra một câu rất phong tình: Bỗng Dưng Muốn Chết nói với Vô Liêu Sát Sát Yêu: Tối nay em rất cô đơn. Mau đến đây với em…
Đây…đây…đây… là Tỏ Tình Thảo phóng đãng sao?
Tô Liễu mặt méo xẹo.
Công ty sản xuất game dùng từ kinh khủng quá!
Cô vội vàng gửi tin nhắn cho Vô Liêu Sát Sát Yêu: “Muội click nhầm, Sát Sát, mẹ sai muội ra siêu thị mua ít rau, lát nữa gặp sau!”, nói xong dứt khoát out khỏi game.
Giao diện đã đóng, nhạc đã tắt, Tô Liễu thở dài, lấy tay che khuôn mặt nóng bừng. Cô tự phân tích suy luận về hành động đột ngột out của mình: Haizz, mình quả thật là rất ngây thơ, rất trong sáng, vừa tỏ tình mà đã xấu hổ muốn độn thổ.
Tít tít… Tít tít…
Có tin nhắn, Tô Liễu mở ra xem, cô bạn thân hồi cấp ba rủ đi dạo phố, Tô Liễu bèn thay chiếc váy chữ A màu trắng yêu thích rồi ra xin phép bố mẹ. Trước lúc ra khỏi cửa, cô ngắm nghía một hồi trong gương và buột miệng bảo: “Mẹ, gu thẩm mĩ lần này rất được, thế là mẹ hay bố chọn mua chiếc váy này ạ?”
“Gì cơ?” Đang xem dở chương trình nghệ thuật tổng hợp trên tivi trong phòng khách, mẹ cô ngước nhìn và băn khoăn: “Cái váy này không phải do con tự mua sao?”
Hả? Tô Liễu ngẩn ngơ, định hỏi lại nhưng thấy có điều gì đó không đúng, nên đành cười hi hi cho qua: “Con muốn hỏi chiếc váy mà mẹ đang mặc cơ.”
Cái này? Ha ha… là bố con chọn đấy, mẹ thấy trông hơi già. Mẹ cô cưòi.
“Đẹp đấy chứ ạ, trông rất trang nhã và sang, mẹ mặc rất hợp”. Con đi đã nhé, tối con không ăn cơm nhà đâu. Con chào bố mẹ.” Tô Liễu nói như máy rồi chạy biến.
Suốt buổi chiều cô hồn xiêu phách lạc. Tô Liễu không nghĩ ra anh Thịnh Hoan tặng váy cho cô là có ý gì?
“Cần Cần này, anh trai cậu có mua quần áo cho cậu bao giờ không?” Tô Liễu hỏi cô bạn đi cùng.
“Đập chết cậu bây giờ, lứa bọn mình phần lớn đều là con một, lấy đâu ra anh trai?” Cần Cần vừa ăn kem vừa nói. “Có điều, anh chị họ của mình thỉnh thoảng cũng tặng mình quần áo.”
“Uhm.” Tô Liễu gật gù và bừng tỉnh ngộ.
Anh Thịnh Hoan không có em gái nên rất nuông chiều cô. Còn nhớ trước lúc lên cấp ba, có thứ gì anh cũng phần cô và Tiểu Triệt. Lần này chắc anh tình cờ nhìn thấy chiếc váy ưng ý nên đã mua tặng cho cô. Nhưng… sao anh lại để lẫn trong đám đồ bố mẹ cô gửi nhỉ! Nếu cô không vô tình hỏi mẹ, có phải là mất công anh không?
Tối về đến nhà, vẫn còn sớm, Tô Liễu liền lấy hết dũng khí gọi điện cho Sở Thịnh Hoan. Trong lúc chờ máy, cô cũng hơi run. Nhưng đã suy nghĩ kĩ, sẽ cảm ơn trước, rồi hỏi giá tiền, chắc là rất đắt. Tiếp đó, cô sẽ nói là không thể tự nhiên nhận quà, đợi tới khai giảng sẽ cùng Tiểu Triệt mời anh một bữa cơm để tỏ lòng cảm ơn. Thế nhưng, vừa nghe tiếng anh gọi tên mình, Tô Liễu đã quên hết những toan tính vừa rồi.
Và thế là, đoạn hội thoại diễn ra như sau:
“Liễu Liễu?”
“Vâng, anh Thịnh Hoan, em có làm phiền anh không?”
“Không, vẫn còn sớm mà.”
Im lặng.
“Anh Thịnh Hoan, cái váy đó là anh mua ạ? Em cám ơn anh nhé!” Tô Liễu nghĩ không ra câu gì để làm mềm tình huống, đành đi thẳng vào chủ đề. “Bao nhiêu tiền thế ạ?”
“Em thích là được rồi.” Ngập ngừng vài giây, đầu máy bên kia hạ giọng: “Có phải mất tiền đâu. Anh đưa khách hàng đi chợ, ông ấy mua quần áo cho vợ, còn anh thì đột nhiên nghĩ tới em. Dù gì công ty cũng thanh toán, nên anh chọn chiếc váy này.”
“Thế cũng được ạ? Chế độ đãi ngộ của công ty anh thật tốt!” Tô Liễu cười hưởng ứng, nhưng vừa nói xong đã chợt nhận thấy, câu nói vừa rồi của anh Thịnh Hoan hơi…lạ.
Ông khách hàng mua đồ cho vợ, còn anh thì…nghĩ tới cô. Điều này nghĩa là sao?
Tô Liễu ngượng ngùng. Rất nhanh cô tự an ủi mình rằng bọn họ đến cửa hàng quần áo nữ, nên anh Thịnh Hoan có nghĩ tới Tiểu Triệt cũng vô ích. Ha ha, là cô gặp may thôi, làm gì có ý khác nào chứ!
“Cũng tàm tạm.” Sở Thịnh Hoan khẽ cười, “Dù sao cũng rất hào phóng với khách hàng.”
“Anh Thịnh Hoan, mặc dù anh nói không mất tiền nhưng em vẫn thấy rất áy náy. Đợi tới khi vào năm học, em sẽ mời anh và Tiểu Triệt đi ăn. Lần này em kiên quyết không cho anh thanh toán, anh mà còn giành với em, em sẽ trả anh tiền đấy!” Biết Thịnh Hoan không trông thấy khuôn mặt đầy sợ hãi của mình, Tô Liễu nói liền một hơi, nửa như thương lượng, nửa như đe dọa.
Nói xong, đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, rồi giọng nói trầm ấm vang lên: “Liễu Liễu, nếu vào năm học em không bận thì giúp anh chọn một ít đồ đạc trong nhà nhé. Có người đồng nghiệp nhận xét là nhà anh đơn điệu quá, rèm cửa không đẹp, lại không có cây cảnh.”
Ồ, Tô Liễu thấy có chút bất ngờ, sao đột nhiên anh Thịnh Hoan lại chuyển sang đề tài này? Lòng thầm nghĩ vậy, nhưng miệng đã nhanh nhẹn đáp: “Được ạ, nhưng mà…” Tô Liễu rụt rè: “Thực ra em cũng không biết nên mua gì cả, mọi thứ trong nhà em đều do mẹ em mua đấy ạ.”
“Không sao, mua gì cũng được, tới lúc đó anh đi với em” Trong điện thoại có tiếng cười khe khẽ: “Thế nhé, em đi ngủ sớm đi, con gái phải ngủ sớm một chút.”
“Vâng ạ, em chào anh.”
“Tạm biệt em, ngủ ngon nhé!”
Tô Liễu đã… mất ngủ.
Cúp máy rồi cô mới ý thức được mình vừa nhận lời anh Thịnh Hoan điều gì!
Trang trí phòng? Trời ạ, như thế tần suất gặp nhau chẳng phải sẽ rất dày sao? Được rồi, cô thông minh dự đoán rằng khi vào năm học, mình sẽ rất rất bận. Sẽ hoàn toàn không có thời gian để mời anh Thịnh Hoan và Tiểu Triệt ăn cơm. Cũng không có thời gian giúp anh đi chọn đồ nữa.
Sau hai ngày trăn trở về chiếc váy, Tô Liễu đã thôi không nghĩ nữa.
Ngày lại ngày trôi qua, được vài hôm, trong trò chơi lại xảy ra một việc lớn… Haizz, chính xác là hỉ sự, đám cưới lại của Yêu Tinh Áo Choàng và Chiến Ngự Lâm Lâm.
Bà cô già Yêu Tinh vì tấm lệnh bài Kiến Quốc mà cải giá với Thiên Địa Bất Nhân, cắt đứt quan hệ vợ chồng với Chiến Ngự Lâm Lâm trong game, chuyện này Tô Liêu sớm đã biết, cũng chính vì chuyện đó mà cô đã mời Tiểu Triệt ra ngoài ăn cơm nhằm an ủi cậu ta, sau đó thì cô đã tỉnh lại ở nhà anh Thịnh Hoan.
Mặt đỏ bừng bừng, Tô Liễu vội nghĩ tiếp về đám cưới kỳ dị kia.
…Sao lại cưới lại?
…Sao không cưới Thiên Địa Bất Nhân?
Không kìm nổi sự tò mò, Tô Liễu quyết định tìm Tiểu Triệt trong game để hỏi.
[Nói Thầm] với Chiến Ngự Lâm Lâm: Này, cậu cưới lại?
[Nói Thầm] Chiến Ngự Lâm Lầm: Ừ ừ, gần như thế.
Thế nào là gần như, tối mai đã cử hành đám cưới rồi mà….Tô Liễu không còn gì để nói.
Thực lòng, cô không hiểu Tiểu Triệt nghĩ gì khi quyết định cưới lại, cũng như trước đây, vì sao cậu ta lại bỏ rơi cô không một lời giải thích.
Mọi người đều làm việc theo phong cách riêng, lựa chọn theo cảm giác riêng của mình. Bạn không thể nói người khác đã sai, cũng không thể đảm bảo mình tuyệt đối đúng. Nếu thay đổi góc nhìn, kết luận về sự việc cũng sẽ khác đi.
Con người, sự việc, tình cảm, ai đúng ai sai, chỉ mình mình mới hiểu.
Im lặng hổi lâu, cô nhẹ nhàng gõ bàn phím: “Vậy… xin chúc mừng.”
[Nói Thầm] Chiến Ngự Lâm Lâm: Cũng xin chúc mừng. Tiểu Ngược, cậu chuẩn bị kết hôn cùng Kiêu Dương phải không? Nói nhỏ với cậu nhé, con ngưòi Kiêu Dương huynh rất tốt, vừa đẹp trai lại vừa không quái tính giống cô em Yêu Yêu. Cậu nhớ giữ cho chắc nhé, hi hi.
Chúc mừng…
Tô Liễu nhìn hai chữ nhức nhối trước mặt. Cô lắc đầu, gửi lại một icon mặt cười lớn rồi chấm dứt chủ đề tại đây.
Đột nhiên, cô cảm thấy chán nản vô cùng, cảm thấy chuyện mấy ngày trước mình đã từng tức giận khi biết Tiểu Triệt bị bà cô già Yêu Tinh bỏ rơi thật nực cười. Như cuộc điện thoại hôm ấy, nói là ném trả cô ta những ấm ức tủi nhục đã phải chịu, thực ra cũng để đòi lại công bằng cho Tiểu Triệt.
Có trời biết Tô Liễu cực kỳ chán ghét việc phải cười nhạo chửi bới kẻ thứ ba! Yêu cũng yêu rồi, chia tay cũng chia tay rồi, từ đầu đến cuối đều là việc của hai người, không cần phải liên lụy đến người khác.
Vì vậy cô chưa bao giờ nói với Tiểu Triệt chuyện bà cô già Yêu Tinh gọi điện cho mình để thị uy, vì vậy cô chỉ lẳng lặng tìm cách lấy lại thăng bằng cho bản thân.
Thật đúng là nực cười! Trong khi cô còn đang tức giận thay cho cậu ta thì cậu ta đã kịp… cưới lại bà cô già kia!
Giống như được giác ngộ! Cô đột nhiên nhận ra, quyết định tham gia game để giành lại Tiểu Triệt thật ấu trĩ. Suy cho cùng, tình cảm giữa hai người chỉ là tình cảm anh em hàng xóm lâu ngày đâu đã kịp phát triển thành tình yêu nam nữ. Những kỉ niệm của hơn hai mươi năm lớn lên bên nhau khiên Tô Liễu mờ mắt, cô từng nghĩ rằng hai người rấi hợp nhau. Nhưng, một tình bạn chừng ấy năm vẫn chưa đủ nâng đỡ cả con đường phía trước của hai người.
Cho dù tình cảm có thể từ từ vun đắp, nhưng còn phải xem người kia có muốn đi cùng mình suốt cuộc đời hay không?
Từ nay về sau, Tiếu Triệt chỉ là người bạn thanh mai trúc mã của cô.
Từ nay về sau, chuyện riêng của cậu ta không liên quan gì tới cô.
Từ nay về sau, cô sẽ chuyển thẳng những cuộc gọi của Khâu Kiều Nhan vào máy di động của cậu ta.
[Nói Thầm] Chiến Ngự Lâm Lâm: Tiểu Ngược, cậu coi thường tôi lắm phải không?
[Nói Thầm] với Chiến Ngự Lâm Lâm: Chuyện gì?
[Nói Thầm] Chiến Ngự Lâm Lâm: Thì, chuyện Yêu Yêu vì Quốc lệnh mà đi theo Thiên Địa Bất Nhân, khiến ta mất mặt, giờ lại…
[Nói Thầm] với Chiến Ngự Lâm Lâm: Ồ, tình yêu chân chính là phải biết vượt qua mọi tự ái và không ngừng tha thứ. Tôi hiểu cậu.
Tô Liễu hững hờ gửi kèm một icon động viên cho chàng chiến binh trẻ tuổi đang đau khổ.
[Nói Thầm] Chiến Ngự Lâm Lâm: Mặc dù quyết định làm thế, nhưng vẫn thây buồn. Không biết nói thế nào, haizz.
Có thể vì tình cảm đã khác, rung động đã hết, nên cuộc đối thoại cũng nhạt dần. Liếc nhìn đổng hồ dưới góc phải máy tính, Tô Liễu quay sang chào tạm biệt người bạn cùng đi giết quái với mình, rồi cố nói với Tiểu Triệt “Không ai ép buộc cậu cả, Lâm Lâm. Nếu không làm tổn thương người khác thì hãy cứ làm những gì khiến mình thấy vui là được.” Nói xong, cô lịch sự cáo từ và logout.
Tô Liễu quyết định tập trung chơi game, không màng chuyện nam nữ gái trai. Vì vậy, cô cũng tỏ thái độ hờ hững trước đám cưới được dư luận quan tâm kia. Không ngờ, đang cùng Lão Đại và Minh Yểm tỉ tỉ giết quái luyện cấp, chợt thông báo màu vàng chói của hệ thống hiện ra khiến cô giật thót mình.
Hệ thống: Người chơi Quả Táo Bạch Tuyết cướp rể thành công, người chơi Yêu Tinh Áo Choàng và Chiến Ngự Lâm Lâm thành thân thất bại.


Cưóp rể? Bạch Tuyết cướp Tiểu Triệt?
Đầu óc Tô Liễu rối bời. Trong tiếng BOSS ngã rầm rầm cô vội vã gửi tin nhắn lên kênh chat gia tộc: “Cướp rể? Bạch Tuyết, Bạch Tuyết, Bạch Tuyết!!”
“Tô Tô, ra khỏi tổ đội đi, mình add cậu.” Doanh Vũ vừa nói vừa mời Tô Tô gia nhập tổ đội tạm thời.
Tô Liễu chọn “Chấp nhận” trong nỗi ưu tư, kênh chat tổ đội lập tức bật sáng.
[Tổ Đội] Doanh Vũ: Ha ha ha, mình và Bạch Tuyết đã trả thù được cho cậu rồi
[ Tổ Đội ] Bỗng Dưng Muốn Chết: ?? Chuyện gì thế? Bạch Tuyết đâu?
[Tổ Đội] Bạch Tuyết: Để Doanh Vũ kể cho chị nghe. Em đang ấp ủ một câu nói thật hay ho để đặt dấu chấm hết cho công cuộc cướp rể thành công.
[Tổ Đội] Doanh Vũ: Tô Tô, vừa rồi mình và Bạch Tuyết đăng kí tham gia PK trong trò đoạt hôn. Bạch Tuyết may mắn, đối thủ của cô bé bị rớt mạng, nên đã giành chiến thắng thành công. Còn mình đen đủi, vừa vào phòng thi đấu một phút thì đã bị Kiêu Dương hạ gục.
[Tổ Đội ] Bỗng Dưng Muốn Chết: Bị Tử Hỏa hạ gục? Tiểu Thích cậu cướp bà cô già Yêu Tinh làm gì, đầu óc có vấn đề sao?
[Tổ Đội] Doanh Vũ: Xin cậu, mình là nick nữ, chỉ cướp rể thôi. Kiêu Dương Tự Hỏa canh giữ Chiến Ngự Lâm Lâm, ha ha, không giữ em gái mà lại giữ em rể, sợ cậu ta chạy mất chắc?
[Tổ Đội] Bỗng Dưng Muốn Chết (toát mô hôi) Trí tưởng tượng của cậu thật phong phú!
Trò “đoạt hôn” trong Anh hùng rất độc đáo. Hai bên nhà trai và nhà gái chọn ra hai người đứng canh gác cửa trước cửa sau của cô dâu chú rể trong vòng một tiếng. Những người chơi tham gia đoạt hôn lần lượt tới thách đấu theo thứ tự đăng kí, nêu đánh thắng người gác cửa sẽ được bế người đẹp về.
Tham gia đoạt hôn phải nộp cho bà mối một ít tiền gọi là phí nghịch chuyển thiên duyên. Người giữ cửa đẳng cấp rất cao và trong khoảng thời gian làm nhiệm vụ, họ đuợc phép chỉ đấu tay đôi với từng người đoạt hôn, nếu bị đánh gần chết sẽ được khôi phục lại, liên tục sử dụng chức năng sát thương.
Tóm lại, phần mềm thiết kế thiên về phía gia chủ, nên rất ít ngưòi chơi muốn tới đoạt hôn. Cuối buổi lễ, phòng thi đấu sẽ biến thành nơi phát bao lì xì. Cả đám sẽ hớn hở nộp một chút lệ phí cho bà mối rồi đến đây để nhận lì xì của cô dâu chú rể.
Đúng lúc Tô Liễu định hỏi Bạch Tuyết về người giữ cửa đột nhiên bị rớt mạng kia thì trên kênh thu phí bất ngờ bật ra hai câu nói quái dị.
[Thế Giới ] Yêu Tinh Áo Choàng: Thịnh Thế Hoan Đằng, ý gì? Lâm Lâm đã tin tưởng ngươi như thế, sao ngươi để người khác vào, phá hoại hôn sự của bọn ta!
[ThếGiới] Yêu Tinh Áo Choàng: Thịnh Thế Hoan Đằng ngươi có ý gì? Lâm Lâm đã tin tưởng ngươi như thế sao ngươi lại cố ý để người khác vào phá hoại hôn sự của bọn ta!
Câu nói tựa viên sỏi ném xuống mặt hồ, khiến bốn bề bắt đầu dậy sóng. Trong chốc lát, những người hiếu kì những kẻ xấu tính, những đứa tọc mạch từ đâu đổ tới thổi phồng câu chuyện.
[Thế Giới] Bôi Bôi Sơn: AAAAAAAAA… là Thịnh Thế Hoan Đằng sao? Lẽ nào Thần Thú đại nhân không ủng hộ cuộc hôn nhân này?
[ Thế Giới] Bắc Phong Nã Cá Xuy: Rõ như ban ngày, Chiến Ngự Lâm Lâm hình như là anh em kết nghĩa của đại nhân. Nếu là ta, ta cũng chẳng để cho người anh em của mình lấy mụ đàn bà năm dạ ba lòng.
[Thế Giới] Nhẫn Giả Thâm Khuê: Lệnh huynh nói chí phải!
[Thế Giới] Bối Bôi Sơn: Bắc Phong, Bắc Phong, hình như có lệnh truy sát huynh trên kênh thế giới đây!
[ThếGiới] Hồng Trần Nhất Kỵ Phi Tử Tiếu: Kẻ nào ghen ghét nói Yêu Yêu năm dạ ba lòng? Hừm, chuyện của người khác đâu đến lượt các người lo. Chiến Ngự Lâm Lâm đã đồng ý làm đám cưới, lũ chó các ngươi sủa ích gì?
[Thế Giới] Doanh Vũ: Ôi ôi cô em, bọn ta chỉ nói chuyện đám người bẩm sinh đã thích chuyện ong bướm thì việc gì đến cô em, cô em kêu quang quác lên làm gì?
Trong số chuỗi tin chat liên tiếp, không thấy bóng các nhân vật chính.
Tô Liễu tìm bảng danh sách người chơi, hệ thống Thịnh Thế Hoan Đằng đang online. Cô phần nào đã hiểu sự việc.
Việc Bạch Tuyết đoạt hôn thành công chắc chắn do anh Thịnh Hoan tạo điều kiện. Còn về lí do, cũng giống như cô trước đây, anh thấy bất bình thay cho Tiểu Triệt nên đã nhẹ nhàng dạy cho Yêu Tinh một bài học
Khi còn nhỏ, mỗi lần biết cô và Tiểu Triệt bị bắt nạt, anh luôn im lặng song sẽ âm thầm đi trả thù. Việc Khâu Kiều Nhan cùng Tiểu Triệt, chắc thời gian đầu anh Thịnh Hoan cũng vui vẻ tác hợp. Nhưng sau bao việc xảy ra, anh bắt đầu thấy ghét cô vì đã không thèm đếm xỉa đến tình cảm của cậu em mình, nên đã chuyển sang phá đám.
Và đương nhiên, có lẽ Tiểu Triệt cũng đã thổ lộ với anh Thịnh Hoan ý nghĩ không muốn kết hôn của mình, nếu không thì… anh đã tìm cách khác, thay vì làm cô ta mất mật ngay trong đám cưới.
[Thế Giới] Yêu Tinh Áo Choàng; Thịnh Thế Hoan Đằng, ta biết là ngươi đang online. Nam từ hán dám làm dám chịu, đừng như con rùa rụt cổ nữa. Sao ngươi lại đốì đâu với ta?
[Thế Giới] Tiểu Bố: Yêu Tinh này, có việc gì đóng cửa bảo nhau, đừng loa lên thế giới làm gì.
[Thế Giới] Chiến Ngự Lâm Lâm: Đừng gây sự nữa, Yêu Yêu, PM đi.
[Thế Giới] Yêu Tinh Áo Choàng: Tôi nhịn quá lâu rồi. Lâm, anh Thịnh Hoan nhà anh không thích tôi điểm gì làm ơn nói thẳng ra. Cớ sao cử ngáng chân tôi thế? Lần trước phản đồ bị trục xuất, anh ta đã giết tôi, lần này lại phá hoại đám cưới của chúng ta. Sở Thịnh Hoan, nói mau, ta đã đắc tội gì với ngươi?
Khâu Kiều Nhan điên cuồng loa khắp thế giới, ai can ngăn cũng không được. Cô ta một mực chĩa mũi dùi về phái Thịnh Thế Hoan Đằng. Lát sau, các thanh âm dần biến còn lại nỗi thổn thức của Yêu Tinh bao phủ cả thế giới
[Thế Giới] Kiêu Dương Tự Hỏa: Thịnh Hoan, vừa rồi tiểu khu bị mất điện à?
Sau cùng, Khâu Kiêu Dương đã phải lên tiếng
[Thế Giới] Sở Thịnh Hoan Đằng: Không phải
Giọng điệu thản nhiên, không giải thích, cũng chẳng xin lỗi, rõ ràng là một hành động cố ý.
Thịnh Hoan vừa lên tiếng, cả kênh thế giới yên lặng đợi những lời tiếp theo của anh. Nhưng mãi một lúc lâu vẫn chỉ có hai chữ treo ở trên cao kia.
[Thế Giới] Yêu Tinh Áo Choàng: Không phải mất điện vậy là cố ý! Tại sao ngươi cứ nhằm vào ta thế hả? Hết lần này tới lần khác, ta vì nể mặt Tiểu Triệt mà bỏ qua cho ngươi, nào ngờ ngưoi càng ngày càng quá đáng!
[Thế Giới] Kiêu Dương Tự Hỏa: Người anh em, xin hãy nói rõ lí do trước toàn thể người chơi trong server. Ta cũng không thiên vị, Yêu Yêu nếu sai phải xin lỗi. Nhưng việc của bọn trẻ, chúng ta đừng nên quản. Là hai đứa giận dỗi nhau chút thôi.
[Thế Giới] Chiến Ngự Lâm Lâm: Kiêu Dương huynh, Yêu Yêu, việc này không liên quan tới Thịnh Hoan huynh, ta đã thấy mất mặt, nên không muốn kết hôn nữa.
[Thế Giới] Kiêu Dương Tự Hỏa: Lâm Lâm, ta biết nhưng việc làm của Yêu Yêu khó có thể chấp nhận. Nhưng hôn lễ hôm nay không ai ép buộc đệ cả. Một khi đệ đã đồng ý đổng ý tái hợp thì không nên hành xử như vậy.
[Thế Giới] Thịnh Thế Hoan Đằng: Chẳng có gì không nên cả. Tiểu Triệt, đệ hãy nhớ câu này: người cho ta một, ta đáp lại người mười, người nợ ta một ta đòi người một trăm
[Thế Giới] Kiêu Dương Tự Hòa: Thịnh Hoan, đừng quá thù hận như thế. Ta chi có một đứa em gái bướng bỉnh, nể tình huynh đệ, mong huynh hãy bỏ qua cho nó.
Kiêu Đương Tự Hỏa vừa dứt lời, cả thế giới lại lặng yên
Cũng như những người chơi đang online khác, Tô Liễu trân trân nhìn kênh chat.
Hôm nay là ngày gì thế này? Tử Hỏa cùng anh Thịnh Hoan sao có thể lôi nhau ra trước bàn dân thiên hạ như vậy?
Thứ vũ khí nước mắt của bà cô Yêu Tinh quả thực là ghê gớm.
Ngay cả mẫu người.. như anh Thịnh Hoan mà cũng bị cô ta kéo lên kênh thế giới nói chuyện đời tư. Giữa lúc Tô Liễu đang lòng đầy cảm thán, kênh chat thế giới vụt hiện một câu dài dằng dặc.
[Thế Giới] Thịnh Thế Hoan Đằng: Không phải riêng huynh có em gái, cũng không phải riêng em gái huynh lá ngọc cành vàng. Kiêu Dương, đã nói thì nói cho hết nhé. Em gái huynh, ta đây thấy chướng mắt từ lâu rổi. Việc cô ta giở trò với Liêu Liêu nhà ta, ta không bao giờ quên. Nhưng nể mặt Tiều Triệt nên đã bỏ qua. Nào ngờ đến Tiểu Triệt cũng lại bị ức hiếp. Yêu Tinh Áo Choàng, ngươi nghe cho rõ đây, từ nay vể sau đừng để ta trông thây, nếu không hễ gặp là ta giết!
Mặt đất như rung chuyển, còn lòng Tô Liễu trào dâng cảm xúc khó tả, một nỗi uất nghẹn bỗng dưng vỡ òa.
Anh ấy nói: Không phải riêng huynh có em gái, cũng không phải riêng em gái huynh lá ngọc cành vàng.
Anh ấy nói: Việc cô ta giở trò với Liễu Liễu nhà ta, ta không bao giờ quên.
Cô chớp chớp đôi mắt bồ câu và thấy cay cay nơi sống mũi, bỗng chốc, nước mắt nhạt nhòa. Nỗi tủi thân tưởng chừng đã quên từ lâu chợt dội về. Tô Liễu mím môi nhì chăm chăm hàng tin nhắn của anh Thịnh Hoan, hít một hơi thật sâu và sung sướng mỉm cười qua làn nước mắt.
Cả thế giới bàng hoàng giây lát rồi điên cuồng trở lại
[Thế Giới] Bối Bối Sơn: Chẹp chẹp, truy sát lệnh cấp đại thần thật khiếp.
[Thế Giới] Nhẫn Giả Thâm Khuê: Tò mò quá, Liễu Liễu mà Thịnh Hoan đại thần nhắc tới là ai thế? Em gái à? Nàng có trong game này không? Tiểu Triệt là Chiến Ngự Lâm Lâm sao? Tò mò quá!
[Thế Giói] Hồng Nhan Phi Tuyết: Oa oa oa. vừa rồi mình cảm động quá… Thịnh Thế đại nhân đẹp trai quá đi… Đại nhân ơi, vì người mà thiếp hiến dâng lần đầu loa thu phí này!
[Thế Giới] Yêu Tinh Áo Choàng: Sở Thịnh Hoan, ngươi nói ta nghe, ta đã làm gì Tô Liễu hả? Người Lâm Lâm yêu là ta, ta có gì sai chứ? Ta gọi điện nói cô ta đừng lãng phí thòi gian nữa thì có gì sai?
[Thế Giới] Bảo Khí Giang Hồ: Đừng mang những ân oán cá nhân đời thường lên kênh thế giới.
[Thế Giới] Tiểu Bố: Đúng thế.
[Thế Giới] Chiến Ngự Lâm Lâm: Nàng từng gọi điện cho Liễu Liễu sao?
[Thế Giới] Thịnh Thế Hoan Đằng: Mẹ kiếp, Khâu Kiêu Dương, quản cho chặt cô em đang phát điên của huynh lại!
[Thế Giới] Kiêu Dương Tự Hỏa: Yêu Yêu, muội có ngay đi không, coi như ta xin muội đây. Thịnh Hoan, là em ta sai. Có dịp mọi người gặp nhau một lần, ta sẽ nói nó xin lỗi Liễu Liễu nhà huynh.
[Thế Giới] Yêu Tinh Áo Choàng: Đầu óc anh có bị bệnh không thế? Sao em phải xin lỗi cô ta, vì sao chứ?
[Thế Giới] Doanh Vũ: Vì ngươi là đồ óc bã đậu, vì ngươi là đồ ngốc, là kẻ điên, đồ thần kinh, dở hơi, đồ tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân!
[Thế Giới] Thiên Địa Bất Nhân: Kiêu dương huynh, xin huynh đừng vội vàng trách mắng Yêu Tinh, đệ cảm thấy có sự hiểu nhầm.
[Thế Giới] Doanh Vũ: Hiểu nhầm cái con khỉ! Mẹ kiếp, Thiên Địa Bất Nhân, ông đây còn tưởng ngươi là kẻ tử tế, không ngờ cũng đủ là đồ tiểu nhân núp váy mụ đàn bà đê tiện.
[ThếGiới] Tạc Dạ Tiểu Thẩn: Doanh Vũ, Mẹ kiếp, ta chửi cả nhà ngươi, đồ ghen ăn tức ở.
[Thế Giới] Doanh Vũ: Nhà nào có chó điên mau ra dắt về. ông đây không chấp lũ hèn hạ sợ lệnh truy sát phải dừng nick phụ để sủa lung tung.
Bị Doanh Vũ khiêu khích, Tạc Dạ Tiểu Thẩn (nick phụ của Tạc Dạ Tinh Thần) liền phản kích. Thế là cả thế giới náo loạn chửi bới, nước bọt văng tứ tung, tổ tông bị lôi ra bằng hết, cho đến các loại bộ phận trên cơ thể cũng lần lượt bị phơi bày. Sau cùng, đám người điên cuồng chửi để mà chửi, nỗi phẫn uất của Yêu Tinh Áo Choàng theo đó chìm nghỉm luôn.
Tính tang… Tính tang…
Tiếng nhạc chuông di dộng vang lên thảnh thót trong đêm. Tô Liễu dời mắt khỏi màn hình, với tay nhặt chiếc di động ở trên bàn.
‘Liễu Liễu…” Tiếng nỏi trầm âm dịu dàng, “Em chưa ngủ?”

...........

Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.15giay.xtgem.com Chúc bạn đọc truyện vui vẻ.

........

“Dạ, anh Thịnh Hoan, em chưa.” Tô Liễu nói khe khẽ, giọng vẫn hơi sụt sịt.
“Sao thế em bị cảm à?” Đầu dây bên kia lập tức cảm nhận được sự khác lạ.
“Không ạ!.” Tô Liễu hít một hơi thật sâu và mím chặt môi
Bỗng nhiên, cô thấy xúc động đến mức muôn kể cho anh nghe tất cả.
Bỗng nhiên, cô muốn nói lời xin lỗi anh, xin lỗi về thái độ sợ hãi xa lánh anh trong suốt sáu năm qua.
Vụ cưỡng hôn tình cờ năm đó, ngoài việc bắt đầu cơn ác mộng triền miên của cô, còn khiến cô nhận ra rằng, anh là người đàn ông có thể làm cô tổn thương. Cảm giác sợ hãi khủng khiếp tới mức cô quên mất một điều: anh là anh trai, là anh Thịnh Hoan luôn bảo vệ cô từ nhỏ .
Vì luôn trốn tránh, nên quan hệ trở nên xa cách. Nhớ lại những chuyện ngày trước, Tô Liễu không ngừng nhắc nhở mình rằng anh đối với cô rất tốt nhưng trong tim, cô chưa thấy rung động. Chưa từng.
“Anh Thịnh Hoan”, Cô khẽ gọi, rổi ngập ngừng hồi lâu, “Muộn thế này rổi, anh gọi em có việc gì không ạ?”
“Ồ, không có gì.” Anh trả lời sau một lúc im lặng.
“Chỉ là…”
“Liễu Liễu, nếu bị ai bắt nạt, em nhớ nói với anh, anh sẽ dạy cho chúng một bài học.” Anh đột nhiên buông lời, giọng hết sức bình thản.
Tô Liễu thoáng nghẹn ngào, đưa mắt nhìn lên màn rồi nhanh chóng vượt qua nỗi xúc động, Cô vờ tỏ ra vui vẻ “Em có còn bé nữa đâu, mà để cho người khác bắt nạt? Anh Thịnh Hoan yên tâm, giờ em ghê gớm lắm rồi!”
“Ha ha..” Tiếng cười trầm ấm làm rung cả máy. Niềm vui lâng lâng ngập tràn, xóa tan nỗi lạnh lẽo trong đêm.
Nói chuyện xong với anh Thịnh Hoan, tâm trạng của Tô Liễu tốt hơn rất nhiều. Và những tranh chấp trong trò chơi chỉ là chuyện nhỏ
Thế là cô nói với Doanh Vũ.
[Tổ Đội] Bỗng Dưng Muốn Chết: Tiểu Thích, đừng chửi nữa mình đột nhiên rất khâm phục bà cô già Yêu Tinh
[Tổ Đội] Doanh Vũ: Cậu vừa bị quạt trần rơi vào đầu à?
[Tổ Đội] Bỗng Dưng Muốn Chết: Cô ta ngông cuồng như thế mà vẫn hiên ngang đứng giữa đất trời, thật anh dũng, thật anh dũng biết bao!
[Tổ Độí ] Quả Táo Bạch Tuyết: Ha ha ha, vậy là em có thể viết đoạn kết cho bản anh hùng ca bi tráng. Ha ha ha, làm văn khó quá, em loay hoay cả ngày trời mà vẫn loanh quanh với bốn mươi chữ giới thiệu khái quát. Em phải học cách chị Tiễu Ngược tung hứng bà cô Yêu Tinh Áo Choàng mới được.
[Tổ Đội] Doanh Vũ: Bạch Tuyết tức khí à? Sao cứ ha ha ha mãi thế?
[Tổ Đội ] Quả Táo Bạch Tuyêt : Em thấy kiểu cười này của anh rất hay, nên copy paste làm lời dẫn…
[Tổ Đội] Bổng Dưng Muốn Chết: Chưa thấy người đã thấy cười, đó là phong cách của người đẹp Vương Hy Phượng trong Hồng Lâu Mộng, ngưỡng mộ ngưỡng mộ.
[Tổ Đội ] Doanh Vũ: Người đẹp sao? Vương Hy Phượng sao, Tiểu Ngược và Bạch Tuyết hai người nổ chết mình rồi đấy!
Tô Liễu nhìn màn hình mỉm cười, cho tới khi Bạch Tuyết đáng yêu tung ra một trái lựu đạn.
Hệ thống: Người chơi Quả Táo Bạch Tuyết hủy bỏ hôn ước với Phu quân Chiến Ngự Lâm Lâm. Lý do: hồi sau sẽ rõ.
[Loa] Quả Táo Bạch Tuyết: Với tư cách hot girl đòi sống có lí tưởng và trên tinh thần học hỏi nghiên cứu bản cô nương đã bắt tên đàn ông mắt lé nhất server về để tận mắt quan sát
[Loa] Quả Táo Bạch Tuyết: Nhận thấy tên này đầu 4 sừng, râu mọc quặp, lại thêm chứng quáng gà, coi Phan Kim Liên như báu như ngọc.
[Loa] Quả Táo Bạch Tuyết: Trân trọng giới thiệu, người đàn ông mặc váy đời mới nhất! Xin mọi người một tràng pháo tay…
[Loa] Doanh Vũ: Độp độp độp…
Quả Táo Bạch Tuyết gửi tin rất nhanh, chắc hẳn đã viết sẵn bên cạnh rồi copy paste liên tục. Tô Liễu chưa kịp phản ứng thì các kênh chat khác đã rầm rầm phản hồi. Không nghỉ ngợi nhiều, Tô Liễu vội nhắn lên kênh Tổ Đội.
[Tổ Đội] Bỗng Dưng Muôn Chết: Bạch Tuyết, em đang ở vị trí nào?
[Tổ Đội] Quả Táo Bạch Tuyết: Ha ha ha, chơi loa tốn kém nhưng đã quá, nick đỏ rồi, đỏ rồi…;
[Tổ Đội] Doanh Vũ: Tiểu Ngược, Tiểu Ngược, cậu không phải đến nữa. Việc này không liên quan tới cậu. Mình và Bạch Tuyết đã sớm tính đến việc bị truy sát rồi.
Tô Liễu mở địa đồ, nhìn vị trí của các thành viên trong tổ đội. Minh Yểm tỉ tỉ đang cùng Tô Liễu giết quái, cô quay sang nói với tỉ tỉ vài câu rồi quất ngựa thẳng tiến. Nhưng mới đi được nửa đường thì gia tộc có thông báo.
Quả Táo Bạch Tuyết đã rút khỏi gia tộc NP Những Nữ Vương Của Trời Xanh.
Doanh Vũ đã rút khỏi NP Những Nữ Vương Của Trời Xanh.Tiếp đó, Lão Đại và Minh Yểm tiỉtỉ nhập vào tổ đội.
[Tổ Đội ] Lão Đại: Tiểu Thích, Quả Táo, hai đứa giở trò gì?
[Tố Đội] Doanh Vũ: Bọn em rút khỏi gia tộc để tránh gây liên lụy cho cả nhà.
[Tổ Đội] Quả Táo Bạch Tuyết: Đúng thế Minh Yểm tỉ tỉ cứ mặc bọn em, em và Doanh Vũ đã bàn với nhau rồi, nếu đoạt hôn thành công sẽ khiến bà cô già Yêu Tinh phải mất mặt
[Tổ Đội] Doanh Vũ: Mẹ kiêp, con chó đó cậy quyền cậy thế không cho cô ta vài cái bạt tai thì không phải là người.
[Tổ Đội] Bỗng Dưng Muốn Chết: Em cũng muốn rút khỏi gia tộc. Minh Yểm tỉ tỉ, Lão Đại, em cùng Tiểu Thích và Bạch Tuyết là được rồi. Hai người đừng tới nữa nhé! Vài ngày nữa, sự việc lắng xuống, bọn em sẽ lại đăng nhập gia tộc
[Tổ Đội] Lão Đại: Đợi đã… Mặc dù trên thế giới đang chửi bới loạn xị, nhưng chưa có ai phát lệnh truy sát cả.
[Tổ Đội] Quả Táo Bạch Tuyết: Thật ạ? Em còn không dám nhìn thế giới.
Đưa Doanh Vũ và Bạch Tuyết nhập gia tộc trở lại, Tô Liễu mới yên tâm nhìn lên thế giới và loa phát thanh. Quả nhiên, đám đông vô tích sự vốn thích đâm chọc đang gầm gào trên đó. Nhưng tuyệt nhiên không thấy anh em Kiêu Dương hay anh Thịnh Hoan và Tiểu Triệt lên tiếng.
Trong lúc Tô Liễu đang băn khoăn, chợt cô nhìn thây cột máu của Doanh Vũ và Bạch Tuyết đang từ màu đỏ chuyển sang màu xám và phía dưới máy tính có mấy hàng chữ.
“ Tô Tô, mình bị anh Thịnh Hoan nhà cậu giết rồi, ha ha ha” Cố Phi cười hi hi nói.
“Cậu có kể với Bạch Tuyết việc của mình chưa đấy?” Tô Liễu gửi một cái icon bực bội và hỏi.
“Không, cậu yên tâm, chừng nào cậu chưa cho phép sẽ không nói với bất cứ ai. Nhưng, anh Thịnh Hoan đối tốt với cậu như thế mà cậu quyết không nhận mặt sao?” Cố Phi lại hỏi
“Vừa rồi mình hơi xúc động nên cũng định thú nhận nhưng sau lại thôi vì thấy mất mặt quá. Đúng như cậu đã nói động cơ tham gia trò chơi của mình thật ngớ ngẩn và vớ vẩn” Tô Liễu buồn rầu nói.
Cố Phi: “Nha đầu cậu cuối cùng cũng tỉnh ngộ, lão phu đây cũng thấy yên lòng.”
Tô Liễu: “Cút…”


May mà thao tác cưỡi ngựa được thiết kế tự động, nên Tô Liễu có thể vừa nói chuyện vừa chạy thẳng tới chỗ Doanh Vũ và Bạch Tuyết
Đến nơi, cảnh anh Thịnh Hoan đáng kính đang chà đạp hai ngưòi bạn yêu quý của mình trong tưởng tượng lại không hể xuất hiện, ngược lại, chiến binh tay cầm Hình Thiên Phủ đang bị một đám người của hành hội Tân Tinh bao vây.
Phía xa xa có mây đen vần vũ cùng tiếng ngựa dập dồn vọng tới Tô Liễu chưa kịp nấp thì đã bị đánh chết.
[Tổ Đội] Quả Táo Bạch Tuyết: Chết rổồ, chị Tiểu Ngược đột nhiên em lại phải lòng Nguy Hại Tứ Phương – kẻ si mê chị làm thế nào bây giờ, làm thế nào bây giờ ?
Tô Liễu choáng váng. Để mặc thi thể Tiểu Ngược nằm lăn dưới đất, ba người bọn họ quay sang nói chuyện với nhau.
[Tổ Đội] Quả Táo Bạch Tuyết: Chị Tiểu Ngược đừng miệt thị em nhé! Vừa rồi, khi Nguy Hại phi ngựa lao tới đánh nhau với Thịnh Thế Hoan Đằng, em thấy tựa như có muôn vàn sao sa xuống trước mặt. Chàng tựa như một thiên tướng giáng phàm, mình khoác Ngữ Thái khôi giáp, chân đạp Thất sắc Tưởng Vân, cứu em thoát khỏi con nguy nan.
[Tổ Đội ] Doanh Vũ: Bài diễn văn lần này còn hay hơn cả cái đoạn phải mất mấy chục phút mới nghĩ ra vừa rồi của em. Nói thật, có lẽ anh hoa mắt. Nhưng em đã bị miễu sát bởi cái phất tay của Nguy Hại Tứ Phương lúc đánh nhau với Thịnh Thế Hoan Đằng, đúng không? Bạch Tuyết, không phải có ý đả kích em, nhưng anh nghe nói một người anh em của Nguy Hại Tứ Phương bị Thịnh Thế Hoan Đằng giết rất thảm. Vì thế, hai người bọn họ có tư thù, chứ không phải hắn tới để cứu em đâu.
[Tổ Đội] Quả Táo Bạch Tuyết: Em hận anh, em hận anh, em hận anh! Ahhh, em vừa xem đoạn ghi hình trận đấu, đúng là em bị Nguy Hại Tứ Phương giết
[Tổ Đội] Bỗng Dưng Muôn Chết: Bạch Tuyết đừng khóc nữa. Theo kinh nghiệm của chị, cách em và Nguy Hại gặp nhau chính là sự khởi đầu của một mối tình si. Trong tiểu thuyết có viết thế này, cho dù về sau có yêu đến long trời lở đất, yêu đến quên sống quên chết, người đàn ông vẫn giữ lại hình ảnh của người phụ nữ đã từng bị anh ta làm tổn thương.
Vậy là, dù cho Thần Thú đại nhân Nguy Hại Tứ Phương rõ là kẻ biến thái, kẻ bội tình, kẻ dan díu với rất nhiều nữ nhân theo lời đồn đại thì cô nữ sinh lớp mười một – Quả Táo Bạch Tuyết đáng yêu – vẫn đem lòng yêu mến hắn ta một cách vô điều kiện.
Một lần sau khi bị chém giết chết đi sống lại, sống lại hết đi vô số lần, cô bé đã được Nguy Hại để mắt tới
“Chị Tiểu Ngược, em định chat webcam với anh ấy. Anh ấy không chê con gái xấu, nhưng làm bạn gái anh trông phải xinh xắn.” Quả Táo Bạch Tuyết gửi tin nhắn cho Tô Liễu.
Tô Liễu lặng người, suy nghĩ một lát rổi khuyên “Em còn nhỏ, nói vài ba câu cùng Nguy Hại qua trò chơi là xong. Tuyệt đối không nên tùy tiện gặp mặt. Chị có cảm giác, người này lớn tuổi hơn em rất nhiều, em phải cẩn thận đấy!”
“Em thích người già dặn mà.” Bạch Tuyết chuyển chú đề và add một icon mặt cười lớn.
Tô Liễu cũng gửi một icon mặt cười và không nói gì thêm. Thật ra, cô không biết nên khuyên gì, còn nhớ ngày mới chơi Ngụy Tấn Phong Lưu, cô cũng như Bạch Tuyết bây giờ, đã si mê một nick con trai. Kết quả anh ta cưới một nữ game thủ khác, khiến cô thật sự đau lòng, buồn mất nửa tháng trời. Giờ nghĩ lại thấy thật ngốc nghếch.
Tình yêu trên mạng vốn là thế. Lần thứ nhất điên cuổng, lần thứ hai thường thường, còn về sau, chỉ là một trái tim khô cằn đáng thương.
Kết hôn hay ly hôn, chẳng qua chỉ là hai cái click chuột, chỉ cần… đừng phát triển ra ngoài cuộc sống thật.
Thời gian nghỉ hè nhiều, Tô Liễu ngày ngày vùi mình trong game để luyện cấp. Thi thoảng còn dùng tiền tiêu vặt mua chìa khóa rương báu, mở lấy ít trang bị, nên thăng cấp khá nhanh- Chẳng bao lâu, cô đã lên tới cấp 130.
Trong game này, dưới cấp 140 còn tương đối dễ. càng về sau, số điểm kinh nghiệm để được tăng cấp dần nhiều lên. Và phải bỏ tiền ra mới có thể lên cấp được.
Hôm đó, có nhiệm vụ đi giết quái ở địa đồ công cộng , khi dùng Quyển Trục tới thẳng lữ điếm truyền tống, Tô Liễu 0 out khỏi giao diện và lên diễn đàn chính thức xem chiến lược
Trên thực tế, để đánh BOSS, ngoài thao tác chiên đấu linh hoạt, game thủ còn cần xem chiến lược để bắt đúng nhịp.
Khu chiến lược và khu tin tức không ở cùng một chỗ. Nhưng sau khi xem chiến lược xong, Tô Liễu đột nhiên nhớ tới việc xảy ra mấy ngày trước đó, liền chuyển sang khu tin tức
Quả không ngoài dự đoán, những topic liên quan đẽn việc suy đoán mối quan hệ giữa cô, Tiểu Triệt và Khâu Kiều Nhan mọc lên như nấm sau mưa.
Nội dung của topic trên cùng mới thật gay cấn, đại ý là: Chiến Ngự Lâm Lâm vốn đang yêu em gái của Thịnh Thế Hoan Đằng. Nhưng qua trò chơi, đã quen Yêu Tinh Áo Choàng, vì cô ta xinh đẹp, dịu dàng hơn em gái của Thịnh Thế Hoan Đằng nên Chiến Ngự Lâm Lâm đã thay lòng đổi dạ, nhưng Thịnh Thế muội muội lại không chịu buông tay, năm lần bảy lượt tới tìm cậu ta hòng cứu vãn tình yêu. Do đó, Yêu Tinh Áo Choàng đã giấu Chiến Ngự Lâm Lâm, gọi điện mắng mỏ Thịnh Thế muội muội vì đã bám riết người yêu của cô ta không chịu buông tay. Thịnh Thế Hoan Đằng đương nhiên tức giận trước việc em gái bị bỏ rơi. Nhưng chuyện tình cảm không thể ép buộc, hơn nữa Chiến Ngự Lâm Lâm cũng là em kết nghĩa của anh ta. Vì vậy, Thịnh Thế Hoan Đằng đành nén nỗi uất ức, đổ mọi tội lỗi lên đầu Yêu Tinh. Hiềm nỗi anh trai Yêu Tinh lại là bạn thân nên Thịnh Thế Hoan Đằng không thể ra tay. Cho tới khi Yêu Tinh Áo Choàng quay sang Thiên Địa Bất Nhân…
Tô Liễu tức giận muốn nổ tung.
Đoạn văn với lời lẽ khách quan kia thực ra là đang đẩy cô vào vai trò của một người con gái đáng thương đã bị bỏ rơi mà không chịu buông tay.
Quả nhiên, comment phía dưới đều là những nội dung đại khái như:
“Tuy thông cảm với Thịnh Thế muội muội, nhưng vẫn cảm thấy cô nàng này thật quá ngốc. Người yêu đã thay lòng thì có hạ thấp mình cũng phỏng ích gì? Hãy giữ cho mình chút sĩ diện. Đàn ông con trai lành lặn thiếu gì.”
“Suy nghĩ của tôi về Thịnh Thế muội muội tựa như Lỗ Tấn đối với chị Tường Lâm: thương người bất hạnh mà giận người không biết đấu tranh!”
Đương nhiên, cũng có những coment khác chửi mắng Yêu Tinh.
“Ôi chao, giờ đây kẻ thứ ba cũng được nói lí sao? Đã cướp người yêu của người ta mà lại còn gọi điện đến chửi rủa. Thật là vô liêm sỉ! Ta mà là Thịnh Thế muội muội, thì đã vả nát cái miệng không biết xấu xa kia.”
“Mình cảm thấy nội tình có vấn đề. Ai mà biết được, là Thịnh Thế muội muội níu kéo hay Chiến Ngự Lâm Lâm muốn bắt cá hai tay? Thịnh Thế muội muội không phải người trong game, trên đây chỉ là cách diễn giải một chiều.”
Lại có comment theo kiểu giật gân:
“Sao không ai nghĩ rằng là vì Thịnh Thế Hoan Đằng thầm yêu Yêu Tinh Áo Choàng, ha ha ha, ta còn nhớ, hai người đó trước kia từng ngồi Tình Lữ Quy Xa. Sau này Yêu Tinh hết xuất giá lại cải giá, nên quan hệ giữa họ mới dần phai nhạt.”
Đọc tới commen nói anh Thịnh Hoan thầm yêu Khâu Kiều Nhan, Tô Liễu suýt sặc nước. Mọi ưu phiền bỗng dưng tan biến. Trình độ suy diễn của đám “người cõi trên” này ngoài sức tưởng tượng của cô.
Tô Liễu bò ra bàn ho sặc sụa, vội rút giấy ăn từ ngăn kéo ra lau nước mắt. Sau đó, cô đóng diễn đàn rồi quay trở lại chơi lúc này đang được để ở chế độ cưỡi ngựa tự động.
Vì con đường từ lữ quan thông ra bên ngoài vừa thẳng lại rộng, không có chỗ rẽ. Nếu gặp chỗ rẽ thì ngựa vẫn tiếp tục thẳng tiến, còn gặp chướng ngại vật thì sẽ đứng lại, thật đơn giản! Có điều… Có điều… chuyện gì đã xảy ra thế này?
Phía xa xa một dòng nước chảy uốn lượn quanh núi đá, bên hồ nước liễu rủ lơ thơ, có.. mấy con quái thú mới bị giết và… một thi thể đàn ông… Biến dạng. Cô hoàn toàn không hiểu gì. Bảng ghi chép ở cột chiến đấu vẫn còn hiển thị:Ngựa chiến của bạn đã giẫm phải người chơi Kiêu Dương Tự Hỏa khiến người này bị thương, trừ 25 điểm.
Người chơi Kiêu Dương Tự Hỏa dùng dây cương quất bạn ngã ngựa. Lật lại những tin nhắn còn lưu lại ở cửa sổ chat.
[Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hỏa: Tiểu Ngược, nàng nỡ mưu sát phu quân của mình, lại đang tâm để vó ngựa chà đạp khuôn mặt anh tuấn của ta.
Tô Liễu điều khiển thiếu nữ trong game nhảy tới bên cái xác giả chết, rồi giẫm đạp một hồi cho thỏa sức. Cô nói: “Đây là sự trừng phạt đối với kẻ dám ức hiếp con gái nhà lành! Ta thay mặt trăng trừng phạt nhà ngươi.”
[ Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hòa: Chỉ cần nương tử vui, muốn thế nào cũng được. Nhưng vì hạnh phúc tương lai cùa nương tử, ta không thể không dặn nàng, một câu. Nàng làm ơn tránh chỗ huyệt đan điền dưới rốn một gang hộ ta nhé!
Khục khục…
Tô Liễu đáng thương lại bị sặc nước. Cô đây cái cốc ra xa, sau này sẽ không bao giờ uống nước trong khi chơi game nữa. Sau khi gửi một chuỗi những dấu chấm lửng, thây ma gỉa chết kia lại bắt đầu lảm nhảm.
[Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hỏa: Thật đúng là trời định. Tiểu Ngược, thật không ngờ sau bao nhiêu sự việc đã xảy ra, cuối cùng, nàng vẫn ngã vào lòng ta.
Sau tiếng nổ long trời lở đất, Tô Liễu thấy đầu óc mình hết sức mông lung. Kể từ khi được nghe giọng của Kiêu Dương, lại được gặp mặt anh ta ngoài đời – một người con trai hào hoa phong nhã, Tô Liễu thực sự không thể hiểu nổi. Sao anh ta có thể hóa thân thành một ông chú Tự Hỏa già chơi trống bỏi thế này? Gặp lần nào là nổ tung trời lần ấy.
Tô Liễu rùng mình, cô bắt đầu lạch cạch gõ trả lời.
[ Hiện Thời] Bỗng Dưng Muốn Chết: Cho dù là tiếng sét gian tình chăng nữa, thì Tử Hỏa ngươi cũng đã chọn nhầm đối tượng rồi. Chỉ cổ ngựa của ta mới ngã vào lòng ngươi thôi.
[Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hỏa: Tiếng sét… gian tình? Từ này nàng đánh sai rồi, quả thật quá biến thái.
[Hiện Thời] Bỗng Dưng Muốn Chết: Ngươi thật quá… dâm đãng. Ý của ta là, ngươi và con ngựa Tiểu Thông Hoa của ta vừa gặp đã.. phải lòng nhau, sao, có gì sai à?
[Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hỏa: Ahhhh! Nàng không thế tỏ ra thục nữ một chút cho ta vui lòng sao.
[Hiện Thời] Bỗng Dưng Muốn Chết: Được thôi. Nể tình bạn bè, thỉnh thoảng ta sẽ cho ngươi mượn Tiểu Thông Hoa chơi trò… biến ái. Ngươi sẽ không phải đi tìm tình yêu nữa.
[Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hỏa: Tiếu Ngược, mấy hôm nay tâm trạng ta thật sự rât tồi tệ, nàng làm ơn hiểu biết một chút có được không?
Những ngón tay đang gõ bàn phím của Tô Liễu đột nhiên dừng lại
Lần trước, anh Thịnh Hoan lên kênh thế giới công kích Kiều Nhan, Tử Hỏa bị kẹt ở giữa, thật ra cũng rất khó xử. Cô nghĩ một lúc rồi từ từ gõ: “Phải chăng đã cắt đứt tình huynh đệ với Thịnh Thế Hoan Đăng rồi?”
“Không phải.” Khâu Kiêu Dương nhanh chóng trả lời, “Huynh đệ bọn ta không bao giờ nảy sinh hiềm khích vì cái chuyện cỏn con này, ha ha.” Ngập ngừng giây lát, Kiêu Dương tiếp tục nhắn: “Ta buồn vì em gái mình kia, haizz, sao nó chẳng ngoan hiền như em gái ai kia chứ?”
Câu chuyện chuyển hướng sang Khâu Kiều Nhan, nên Tô Liễu nhất thời im lặng. Cô tuyệt đối căm ghét bà cô này, e rằng nói đến sẽ khó lòng kiềm chế nổi cơn giận. Thôi thì đành im lặng, lặng lẽ nhìn từng tin nhắn liên tiếp được gửi đến .
“Trước lúc lên ba Yêu Yêu rất ngoan ngoãn dễ thương. Nàng nói xem tại sao càng lớn nó lại càng khó bảo đến thế, chẳng như mọi người vẫn nói: lên ba làm sao mười tám thế đó chút nào. Nó nói với mẹ ta rằng ta ham chơi cùng lũ bạn rượu, khiến bà đùng đùng xuất hiện những lúc ta tụ tập cùng bạn bè khiến ta muốn phát điên. Tiểu Ngược, tại sao con gái lại thích mách lẻo thế nhỉ?”
Đã bị gọi đích danh, lại phải trả lời câu hỏi… hết sức tế nhị này nữa chứ! Ôi trời! Tô Liễu cười ngất.
[ Hiện Thời ] Bỗng Dưng Muốn Chết: Ồ! trước tuổi mười lăm ta cũng hay mách lẻo lắm. Em gái ngươi hẳn vẫn còn rất trẻ con.
[Hiện Thời ] Kiêu Dương Tự Hỏa: Nỏ đã hai sáu tuổi rồi.
[Hiện Thời] Bồng Dưng Muốn Chết: Oh, vậy là một cô em gái có thân hình ngự tỉ nhưng lại có trái tim của Loli rồi
Tô Liễu làm ra vẻ hiểu biết.
[Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hỏa: Đúng thế! Nó giống như một đứa trẻ mà ta cần không ngừng tha thứ và bao dung. Phải rồi, Tiểu Ngược, em gái ta có nhiều việc không phải với nàng, nàng đừng đế ý nhé. E rằng muốn nghe lời xin lỗi của nó thì chắc phải chờ tới ngày tận thế. Vì vậy, ta thay nó nói với nàng. Thành thật xin lỗi nàng.
Nhìn tới câu này, Tô Liễu thấy rối bời. Nếu như đơn thuần là trò chơi, cô sẽ xua tay cho qua. Nhưng việc giữa cô và Khâu Kiều Nhan, sao có thể một câu xin lỗi là cho qua được.
Đang lúc buồn bã chưa biết trả lời thế nào, trên kênh chat riêng của Tô Liễu bật ra hàng chữ.
[Nói Thầm] Doanh Vũ: Tô Liễu! Tô Liễu! Tô Liễu! Cậu mau lên diễn đàn mà xem, ảnh của cậu đã bị post lên đó rồi! Có cả tên trường nữa! Tô Tô ơi Tô Tô, cậu đã bị lật tẩy rồi!!
Cái gì? Tô Liễu thất kinh, vội vàng để lại lời nhắn “có việc phải đi” với Tự hỏa rồi lập tức đổi giao diện.


Chương 14: Mĩ nữ vô địch

Nhân vật bị lật tẩy trên diễn đàn là Tô Liễu – cô sinh viên năm hai khoa mĩ thuật trường H. Không phải là Tiểu Ngược trong trò Anh hùng. Điều này khiên cô thở phào nhẹ nhõm. Vì cho dù Tô Liễu và Tiểu Ngược là một, song ảnh hưởng của việc một trong hai người bị lật tẩy là hoàn toàn khác nhau. Nếu Tiểu Ngược bị phát hiện thì Tô Liễu cũng khó mà chạy thoát. Hai người hợp thành một người, thì những kỳ tích của Tiểu Ngược cùng những ân oán với Tiểu Triệt và Khâu Kiều Nhan trong khoảng thời gian gần đây, haizz chắc chắn sẽ kinh thiên động địa, không chừng còn ảnh hưởng lới cuộc sống thật nữa
Còn cô sinh viên Tô Liễu của trường H bị phát hiện, trường hợp này đơn giản hơn nhiều, vì Tô Liễu vốn không có điều ong tiếng ve gì, hơn nữa, lại không phải là người trong trò chơi.
Sau khi bình tâm trở lại, Tô Liễu mới bắt đầu giở xem chủ đề. Hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, cô không sao nhịn được cười. Tựa như lời bài hát Tiểu anh hùng Na Tra.
“Là cô ta, cô ta, Khâu Kiều Nhan, kẻ thù của chúng ta, là cô ta, bà cô già bị bại não.”
Vì bà cô già đã gào lên trên kênh thế giới: “Ta đã làm gì Tô Liễu chứ?”
Thế là những kẻ rỗi hơi bẩm sinh đã lên Baidu tìm cái tên này, và thật không may, mạng trường cô đã đăng cả tên lẫn ảnh Tô Liễu.
Năm ngoái Tô Liễu có bài tập vẽ thực tế, lại đúng dịp Festival nghệ thuật của trường, nên đã được trao một giải thưởng tượng trưng: Giải nhì cuộc thi vẽ XX. Do đó mới có ảnh cô ôm khung tranh thắt nơ và đứng cười ngây ngô trên bục trải thảm đỏ.
Còn nhớ, vì giải thường phù du này mà Tô Liễu đã phải vắt óc để nghĩ ra chủ đề cho bức tranh theo đúng tinh thần “Năm giữ gìn, bốn đẹp, ba yêu” . Cảm ơn trời xanh, cảm ơn mây trắng, cảm ơn mặt đất, cảm ơn cuộc sống, cảm ơn tất cả những gì tôi đã thấy. Ngợi ca gió nhẹ, ngợi ca mưa ngâu, ngợi ca mặt trời ngợi ca cầu vồng, ngợi ca tất thảy cảnh đẹp trên thế gian.
Mí mắt giật liên hồi, Tô Liễu vội đưa chuột xuống phía dưới bức ảnh- Quả nhiên, ở đó có cả tác phẩm của cô lẫn tuyên ngôn rất trừu tượng kể trên cũng bị paste lại.
Trên QQ, Doanh Vũ gửi tin nhắn: “Tô Tô, bức ảnh này đẹp đấy, vừa rồi mình đã xem tất cả những comment bên dưới, đa phần đều khen cậu ngây thơ, duyên dáng, đáng yêu
Tô Liễu cười muốn chảy nước mắt. Tay ôm khung tranh, một bộ mặt nghiêm trang khi lên nhận thưởng, được chụp ảnh cũng chẳng thèm tạo dáng, đẹp ở chỗ nào không biết. Haizz nếu sớm biết có ngày hôm nay, khi đó cô đã trang điểm thật đẹp trước khi lên nhận giải xem mèo nảo cắn mỉu nào.
Với tâm trạng bối rối khó tả, Tô Liễu lật giở từng trang comment
“Trời ạ, đây là Thịnh Thế muội muội sao? Đại mĩ nhân, đại mĩ nhân, hết sức tự nhiên và trong sáng”
“Trẻ hơn, xinh hơn, cuốn hút hơn Yêu Tinh Áo Choàng! còn là nữ sinh trong trắng, lại học mỹ thuật, hẳn đời sống tinh thần rất phong phú. Thật không hiểu sao Chiến Ngự Lâm Lâm lại đòi chia tay?”
“Giờ mình đã hiểu, hẳn Chiến Ngự Lâm Lâm thấy mình đã sai nên muốn níu kéo Thịnh Thế muội muội. Rồi Yêu Tinh Áo Choàng phát điên vì ghen và gọi điện quấy rối”
“Nhìn tranh Thịnh Thế muội muội vẽ mà xem, cả văn của nàng nữa, thật là sâu sắc”
“Quá đỉnh, xét cả nội dung lẫn hình thức, nâng đều hơn hẳn Yêu Tinh.”
“Thịnh Thế Hoan Đằng, kêu em gái chơi game đi! Thịnh Thế Hoan Đằng, kêu em gái chơi game đi “
Tô Liễu hết toát mồ hôi lại mỉm cười mãn nguyện, đắc ý. Cuối cùng là cảm giác lâng lâng… Cô chợt nhận ra, những kẻ rỗi hơi đã vô tình làm được một việc tốt
Haizz! Giá như sớm biết việc post ảnh có thể giúp minh hướng dư luận, chuyển bại thành thắng trong trận với Yêu Tinh thì cô đã sớm làm việc này rồi. Tiếp tục kéo sang trang sau, bắt đầu có những comment lạc điệu.
“Vóc dáng không chuẩn, ti vi màn hình ẳng, là thiếu nữ… chưa dậy thì.”
Tô Liễu thấy cay mũi, đau khổ nghĩ ngợi: Lẽ nào mình đã ôm cả khung tranh trước ngực mà họ vẫn nhìn qua đuợc sao? Lẽ nào cỡ B đã là số áo ngực nhỏ nhất hay sao? Cảm giác lâng lâng lên đến tận … trần nhà…bỗng rơi phịch xuống đất
Tiếp tục xem
“Có rất nhiều người trùng họ lẫn tên, cái cô Tô Liễu trên Baidu này chắc gì là Thịnh Thế muội muội”
“Em gái Thịnh Thế Hoan Đằng sao lại họ Tô?”
“Chắc không phải em ruột mà là em họ.”
“Đảm bảo 90% là Thịnh Thế muội muội, vì hình như Chiến Ngự Lâm Lâm cũng học ở trường đại học danh tiếng đó mà
“Hà hà, cô bé xinh quá, lại có vẻ ngoan hiền.”
“Mĩ nhân! mĩ nhân! mĩ nhân!”
“Thịnh Thế Hoan Đằng, kêu em gái chơi game đi! Thịnh Thế Hoan Đằng, kêu em gái chơi game đi!”
Tiếp tục đọc được những lời khen ngợi, Tô Liễu kiêu hãnh đứng bật đậy. Nhân lúc tâm trạng còn vui vẻ phấn chấn, cô chạy ra ngoài phòng khách, đứng trước tấm gương và xoay vài vòng.
Tô Liễu vẫn biết mình trông xinh xắn, nhưng thật bất ngờ khi mọi người còn đánh giá cô đẹp hơn Khâu Kiều Nhan.
Hi hi hì… Cô gái bé nhỏ xinh đẹp quay đầu lại, nói với bố mẹ đang ngồi xem tivi: “Bố mẹ, con cảm ơn bố mẹ đã ban tặng cho con nhan sắc này”
Chẳng buồn ngước lên nhìn, mẹ cô buông câu: “Ôi chao, vịt con xấu xí.”
Vẫn biết chỉ là câu đùa, nhưng Tô Liễu đang lúc tâm phơi phới nên thấy không vui, cô bĩu bĩu môi: “Con có chỗ xấu chứ? Con…” Không tìm được tính từ nào mô tả vẽ mĩ miều tuyệt đỉnh, cô đành xuống giọng: “Hai mắt, một , miệng có chỗ nào xấu chứ? Mẹ nói con xấu là coi thường tất cả loài linh trưởng trên đời này đấy!
Nói rồi cô phụng phịu quay về phòng. Lúc đóng cửa, Tô Liễu nghe thấy mẹ quay sang hỏi bố: “Ông này, đặc điểm của linh trưởng là các ngón tay có thể tách rời để cầm nắm, phải không? Hình như chương trình Thế giới động vật cách đây vài hôm có nhắc tới thì phải.”
Tô Liễu …
Chỉ một vài phút ngắn ngủi, sau khi cô điều chỉnh lại tâm trạng, ngồi xuống trước máy tính lật xem trang tiếp theo, hệ thống đã hiển thị: Topic đã bị xóa.


Trên QQ biểu tượng của Doanh Vũ nhấp nháy liên hồi. Tô Liễu mở ra xem, có ba tin nhắn.
Thứ nhất: “Haizz, Tô Tô cậu yêu cầu admin xóa topic rồi sao? Tiếc quá! Dù sao mình cũng cảm thấy nếu để cũng không ảnh hưởng gì cả, vì trên website trường cậu cũng vẫn còn đăng ảnh mà.”
Thứ hai: “Ha ha ha, xóa đi cũng tốt. Đứa bạn cùng phòng mình vừa rồi xem xong liền cao hứng chạy sang tòa nhà bên cạnh khoe ầm lên rằng cậu là mĩ nữ đệ nhất thiên hạ rồi.”
Thứ ba: “Mình dám chắc mạng trường cậu sẽ bị nghẽn đó, vì có nhiều người lên xem..
Đọc xong từng dòng tin nhắn, Tô Liễu chỉ biết ngửa mặt trên trời và gửi đi những dấu chấm lửng.
Sau đó nói “Thật ra mình không sợ bị người khác nhìn, mình chỉ sợ những cao thủ ở tận chân trời gốc bể nào đó Photoshop thôi. Tiểu Thích, cậu có thể tưởng tượng được việc sẽ biến thành rùa rụt đầu hay người vượn, hay siêu nhân thậm chí là mèo Coffe không?”
Tô Liễu đoán, người yêu cầu admin xoá bỏ topic không ngoài anh Thịnh Hoan hoặc Tiểu Triệt. Có điều thân phận cô hiện vẫn chưa bị lộ nên không tiện hỏi. Hơn nữa sự việc xảy ra quá nhanh, mà cô cũng không làm gì sai trái nên không sợ. Chẳng qua mọi người lên xem ảnh rồi bàn tán chuyện tay ba giữa cô, Tiểu Triệt và Khâu Kiều Nhan mà thôi
Chuyển sang giao diện trò chơi, Tô Liễu thấy Khâu Kiêu Dương vẫn đứng nguyên chỗ cũ, tuy có để status: Đã ra ngoài
Cô lập tức lên ngựa thẳng tiên hướng BOSS nhiệm vụ. Nhưng chưa được hai bước, trên kênh thế giới đã lại lao xao bàn tán câu chuyện vừa rổi
[Thế Giới] ice0ye: Ha ha, mình đã được nhìn ảnh của Thịnh Thế muội muội rồi, xinh hơn Yêu Yêu nào đó nữa kia
[Thế Giới] Hồng Nhan Phi Tuyết: Đồ ngông cuồng!
[Thế Giới] Hồng Trần Nhất Kỵ Phi Tử Tiếu: Ảnh chụp thì có gì đáng nói, chẳng qua là do góc chụp đẹp thôi. Có bản lĩnh đọ người thật việc thật.
[Thế Giới] Bối Bối Sơn: Chân nhân chân nhân chân nhân.
[Thế Giới] Hỏa Tinh 1+1: Tiếc là Thịnh Thế muội muội lại không chơi game…
[Thế Giới] Tiểu Bố : Thịnh Thế Hoan Đằng, kêu em gái chơi game đi! Thịnh Thế Hoan Đằng, kêu em gái chơi game đi!
Tô Liễu càng đọc càng thấy vui. Đột nhiên cô nhận thấy mình thật thông minh khi không thừa nhận thân phận với anh Thịnh Hoan và Tiểu Triệt. Nếu không, người bị bại lộ tính vừa rồi không phải Tô Liễu mà chính là Tiểu Ngược. Tô Liễu tự nhận mình cây ngay không sợ chết, nếu có bị lộ danh tính cũng không sao, nhưng từ sau khi quen biết với Doanh Vũ, trong đầu Tô Liễu chỉ mơ mộng một cảnh tượng. Tiểu Ngược oai phong kiêu hãnh đứng trên đài cao, lạnh lùng nhìn bà cô Yêu Yêu bị bắt trói trong xe tù, rồi… Nữ vương Tiểu Ngược cất tiếng cười thần sầu quỷ khốc mà bảo rằng : Yêu già kia, cuối cùng ngươi cũng có ngày hôm nay, ha hha,ta chính là Tô Liễu! Một tia chớp lóe sáng rạch ngang bầu trời, nhạc game chuyển thành đoạn lồng tiếng khi độc thoại của bộ phim hoạt hình kinh điển She ra – nữ thần mặt trời – Tô liễu… Tô Liễu.. (Đề nghị mọi người tự điều chỉnh âm lượng khi xem).
Tô Liễu đang mơ màng tưởng tượng, bỗng:
[Nói Thầm ] Admin Mạc Mạc Yên Vân: Chào em, Tô Liễu.
Admin kia đấy! Admin trong truyền thuyết tìm cô có việc gì nhỉ? Tô Liễu hơi sững lại.
[Nói Thầm] Bỗng Dưng Muốn Chết: chào anh, anh Admin.
[Nói Thầml Admin Mạc Mạc Yên Vân: Người ta là chị mà.
Tô Liễu add một icon toát mồ hôi.
[Nói Thầm] Admin Mạc Mạc Yên Vân: Chị vừa gọi điện thoại cho em mà không được.
[Nói Thầm] Bỗng Dưng Muốn Chết: Em đăng kí số điện kí túc xá, mà giờ đang nghỉ hè ạ. Chị cứ nói trong game cũng được ạ.
[Nói Thầm] Admin Mạc Mạc Yên Vân: Cũng được. Là thế này công ty bọn chị dự định quay dip quảng cáo cho Anh Hùng vào tháng Mười Một tới. Quay người chơi thực trang của trò chơi. Thay mặt nhóm dự án, chị có lời mời tham gia, em thấy có được không?
Tô Liễu vẫn nghệt mặt ra nhìn, vẫn chưa hiểu sự tình thế nào
[Nói Thầm] Bỗng Dưng Muôn Chết: Ah, có phải ngẫu nhiên được bốc thăm trúng thưởng không ạ?
[Nói Thầm] Admin Mạc Mạc Yên Vân: Không phải thật ra là do hôm nay, chị đã thấy ảnh chụp của em trên diễn đàn, cho rằng em rất thích hợp với kế hoạch của bên chị. Thù lao dành cho hoạt động rất khá. Mặc dù hiện giờ chưa đặt ra định mức cụ thể, nhưng chị đã thấy các món quà lưu niệm rồi, đẹp và cũng đều là hàng xịn đấy. Diễn đàn… ảnh chụp… Thì ra chị Admin này cũng là người ưa tám chuyện, Tô Liễu trầm ngâm. Có điều.. người ta nói cô hợp với hoạt động quảng cáo của họ, nghĩa là họ thừa nhận diện mạo xinh đẹp của cô?
Cảm giác bực bội trước câu nói đùa vừa rồi của mẹ chợt tan biến, và con tim đã vui trở lại.
[Nói Thầm] Bỗng Dưng Muốn Chết: Hey, thật xấu hổ, thực ra em cũng bình thường thôi mà!
[Nói Thầm] Admin Mạc Mạc Yên Vân: Em gái khiêm tốn quá, ha ha, em thực sự rất xinh đẹp!
Khen nữa đi mà, khen nữa đi, thêm vài câu nữa thôi. Tô Liễu thầm nghĩ vậy, miệng cười rất tươi, đang lúc đắc ý, thì chị Admin lại đột ngột chuyển hướng câu chuyện
[Nói Thầm] Admin Mạc Mạc Yên Vân: Đúng rồi, việc làm quảng cáo tuyên truyền chị nói vừa rồi cũng không gấp sau này chị sẽ liên hệ lại với em, trước mắt có một việc rất quan trọng cần em gái giúp đỡ..
[Nói Thầm] Bỗng Dưng Muôn Chết: Việc gì à?
[Nói Thầm] Admin Mạc Mạc Yên Vân: Chị nhờ em giải thích giúp với người chơi Thịnh Thế Hoan Đằng là người tự động đăng bài viết và quản trị mạng không tiện khống chế. Sau này bọn chị sẽ cố gắng xóa bỏ hoặc khóa các thông tin xâm phạm đời tư người khác.
Tô Liễu lặng lẽ rơi nước mắt..
Thì ra, đây mới là trọng điểm của chị Admin, còn câu chuyện về nhan sắc của cô… mới trẻ con làm sao, hu hu hu.
[Nói Thầm] Bỗng Dưng Muốn Chết: Em không thể giải thích được, điều đó… Thực ra nick này là em chơi giấu anh Thịnh Hoan.
[Nói Thầm] Admin Mạc Mạc Yên Vân: Anh ấy đã gọi điện thoại mắng cho cô bé trực tổng đài một trận, rồi nhờ luật sư phát đơn kiện… Thôi được, chị sẽ liên hệ trực tiếp với anh ấy. Em yên tâm, chị sẽ bí mật về nick của em. Công ty trò chơi tuyệt đối giữ kín thông tin cá nhân của khách hàng.
Ôm tâm trạng chán chường, Tô Liễu nhìn biểu tượng của chị Admin chuyển sang màu xám. Vừa định bước đi, cô đã bị chị Minh Yểm kéo vào một tổ đội khoảng mười người
Nhìn kĩ nick của các thành viên trong tổ đội nhận ra đều là bạn bè cũ trong trò Ngụy Tấn, Tô Liễu phần nào hiếu ra vấn đề.
Cô chỉ gặp cả nhóm một lần nhân dịp chụp COSPLAY tự phát hồi lớp mười một và đều vẫn xưng hô bằng nick. Nhưng dù sao, cũng đã chụp mấy bức ảnh tập thể.
Năm năm trôi qua, thiếu nữ trờ thành thanh nữ, nhưng dung mạo không thay đổi nhiều.
Thôi được, chị Minh Yểm, em xin thừa nhận em đúnh là cô bé Tô Liễu bị bỏ rơi đang gây xôn xao diễn đàn kia.” Tô Liễu thực thà nói.
Xuy Phong: “Bị bỏ rơi?”
Tô Liễu: “Vâng ạ, em đã làm xấu mặt các chị.”
Minh Yểm; “Chuyện là thế nào?”
“Kể ra rất dài…” Tô Liễu đành phải kể lại câu chuyện việc vô tình bị phản bội, rồi việc gọi điện thoại tới lăng mạ
Có những chuyện, kể lần đầu cảm giác đau, kể lần hai thấy sầu, nhưng kể tới lần thứ ba thì như đang kể chuyện người khác. Chỉ hơi bực tức một chút thôi. Tô Liễu cũng kể luôn ra lí do trẻ con đưa cô tới với game Anh hùng này. Và tất nhỉên, cô lập tức nhận đủ những lời chỉ trích nặng nề.
Sau khi các chị lần lượt lên tiếng mắng mỏ khiển trách cô thì lại đến lượt các anh.
Thiên Vi Thùy Xuân: “Lão Đại, em thấy việc trốn diễn đàn chưa thể xong được. Hồi chúng ta chụp COSPLAV rất đông, mà Tô Tô thì nổi bật như một nữ vương LoLi.”
Cái gì mà… nữ vương Loli? Rõ ràng BOSS Sơn m oai phong lẫm liệt như thế. Tô Liễu sa sầm nét mặt, đưa tay lau mồ hôi, rồi hạ nhiệt độ điều hòa xuống thêm vài độ nữa.
Đôn Tại Tường Giác Đẳng Hổng Hạnh: “Tôi thấy chuyện chẳng có gì, ấn tượng về một lần gặp gỡ tình cờ từ năm năm vể trước rất dễ phai nhạt”
Minh Yểm: “Đúng thế. Ảnh COSPLAY mà gia tộc chúng ta post lên khi đó hoàn toàn ngẫu nhiên. Khả năng nhận ra ngườ thật gần như bằng không.”
Doanh Vũ: “Có lẽ phải đợi thêm hai ngày nữa mới nên ra kết luận, vì khó đảm bảo răng Tô Tô đẵ không bị chụp trộm
Tô Liễu: “Không phải cậu thì là ai, dám post ảnh của lên diễn đàn!!!”
Giờ càng nghĩ càng giận. Còn Doanh Vũ thì vẫn miệng phân bua: “Lão gia coi trọng nhà ngươi nên thêm ảnh trong trò Ngụy Tấn lên diễn đàn đó chứ
Thế rồi hai bên tiếp tục đôi co, đưa chủ đề câu chuyện đi xa tít tắp. Khi vòng quay lại, chị nghe chị Minh Yểm tóm tắt: “Được rồi, vậy chúng ta quyết định nâng cấp gia tộc thành hội. Cả nhà chịu khó chiêu mộ thành viên mới khai hoang. Chúng ta không thể giúp Tô Tô trả thù ngoài đời nhưng trong game phải cho đôi cẩu nam nữ kia một bài học. Nếu trong mấy ngày tới đây, không ai trên điễn đàn phát hiện ra Tô Liễu chính là Tô Tô trong trò Ngụy Tấn thì đề nghị cả nhà tiếp tục giữ bí mật. Tô Tô của chúng ta tuy không sợ bị lộ nhưng cũng không nên tùy tiện để lộ, Phải chờ thời cơ thích hợp để dạy cho Yêu Tinh một bài học đích đáng
Vài ngày trôi qua, không thấy có ai phát hiện ra Tô Liễu và tấm ảnh mĩ nữ mà Doanh Vũ đã post lén diễn đàn chính là một người. Yêu Tinh Áo Choàng vẫn bặt vô âm tín, Bạch Tuyêt thì mê mải với Nguy Hại Tứ Phương. Không có ai tụ tập đi đánh BOSS/ không có ai rảnh rỗi di truy sát, cuộc sống trôi qua thật yên binh.
Cuối tuần, Tiểu Triệt kết thúc kì thực tập, anh Thịnh Hoan đưa cậu ta về và cả hai kiên quyết mời Tô Liễu đi ăn bằng được.
Đèn đường đã sáng, không khí trời chiếu vẫn vương chút oi ả của cái nắng ban ngày. Ba anh em thong thả rảo bước trên phố. Tô Liễu thấy rất áy náy. Sau khi xảy ra sự việc mấy ngày trước cô rất muốn kể hết mọi chuyện với anh Thịnh Hoan. Nhưng không hiểu vì sao mà cô không thế mở miệng. Liếc nhìn hai người con trai đang bước đi lặng lẽ, Tô Liễu chợt nhận ra họ có vẻ day dứt. Bởi vậy, cô lại càng áy náy.
Áy náy thì áy náy, nói thôi, nói thôi. Kết quả, cô chưa kịp lên tiếng thì Tiểu Triệt đã tuyên bố; “Liễu Liễu này, mình và Kiều Nhan chia tay rồi.”
Hả? Tô Liễu ngước mắt nhìn, vẻ ngờ vực. Dưới ánh đèn đường buổi hoàng hôn, khuôn mặt khôi ngô của cậu ta trông thật lạ. Như vừa được giải thoát thoáng đau đớn, mà cũng như đang vui sướng.
Nếu chia tay rồi, vậy thì…
Tô Liễu khẽ nói: “Tốt quá, mình luôn không thích cô ta
Câu nói này… thật vớ vẩn!
Lâm Lập Triệt cười cười: “Nếu cậu mà thích cô ây thì mói thật là nguy ấy!”
Cậu ta nghiêng đầu, nhìn người con gái đi bên cạnh, đột nhiên lòng nhói đau. Trong đầu dường như vang lên giọng nói của Khâu Kiều Nhan trước lúc bỏ đi: “Tôi chửi rủa Tô Liễu thì sao? Anh thích cô ta vậy sao còn bỏ rơi cô ta chạy theo tôi? Lâm Lập Triệt tôi nói cho anh biết, là tôi bỏ anh chứ không phải anh bỏ tôi đâu nhé! Các người đều là đám tiện nhân có số bị… đi chịu trách nhiệm? Anh điên chắc, với thân phận của anh mà đòi chịu trách nhiệm, được thôi, thu nhập hàng tháng trên tiên triệu thì hãy tới nhà tôi cầu hôn.”


Liễu Liễu, thật xin lỗi, xin lỗi xin lỗi. Lâm Lập Triệt lòng không ngừng lẩm nhấm.
Đến đèn xanh, cậu ta cố ý cầm tay Tô Liễu dắt qua đường với vẻ tự nhiên. Sau lưng hai người, một ánh măt bực bội nhằm thẳng vào bàn tay của Lâm Lập Triệt.
Có một quán ăn Hồ Bắc rất ngon ở cuối phố đi bộ. Đường không xa nhưng cũng không gần, phải mất tầm hai mươi phút mới tới. Không đặt chỗ trước, đến đó giờ này phải xếp hàng chờ rất lâu. Bởi vậy, cả ba liên đi quanh, vì dù sao cũng chưa đói bụng.
Sở Thịnh Hoan không hề nói gì từ lúc gặp mặt. Anh đi phía bên phải Tô Liễu, vừa đi mở đường cho cô vừa tự cười khổ. Lúc nào cũng vậy, lúc chưa gặp thì thấy có bao điều muốn nói. Nhưng khi gặp rồi ngoài mấy câu hỏi thăm thông thường, anh chi còn biết im lặng.
Phía bên kia, Tiểu Triệt lại lên tiếng: “Liễu Liễu, anh mới nhận lương. Em thích gì, anh mua tặng em.”
“Tiểu Triệt cậu đừng xưng anh với mình được không? Nghe mà nổi hết da gà.” Tô Liễu nghênh mặt lên đáp “Thôi đi, chỗ tiền lương thực tập ít ỏi đó, coi như mình không biết, cậu có thể trả lại tiền nhà tiền sinh hoạt mà hàng thang, bố mẹ phải gửi cho cậu được rồi đấy.”
Sở Thịnh Hoan nghe thây vậy tỏ ra thích thú.
Nhân cơ hội đó, anh tiếp lời: “Vậy anh mua cho em nhé”
“Không được”, Tô Liễu lắc đầu. “anh còn phải danh tiền cưới vợ này, tiền vay mua nhà này, cả tiền mua xe nữa”
“Liễu Liễu, sao cậu lại hiểu rõ tình hình tài chính của đàn ông bọn mình thế!” Lâm Lập Triệt trợn tròn mắt
“Cậu biết đấy, các bà các mẹ ở khu chúng ta vốn thích buôn chuyên mà.” Tô Liễu lườm Lập Triệt.Cô nghĩ bạn trai tương lai của con gái bác nào vừa đẻ mấy con chó con mình còn biết nữa là mấy chuyện vốn chẳng có gì là bí mật này
Sở Thịnh Hoan buồn bã. Thực ra tiền nhà đã được trả hết từ lâu, xe là do công ty cấp lạì bao cả tiền xăng dầu. Chỉ vì mẹ anh ngàv nào căn dặn phải để ra khoản này khoản kia nên anh mớinói còn phải trả tiền nhà hàng tháng. Không ngờ.. haizzz liệu Liễu Liễu có cho rằng anh không đủ thực lục tài chính để mang lại hạnh phúc cho vợ tương lai không? Liếc nhìn cô gái như một nữ quản gia bé nhỏ, anh quyết tâm tự nhủ: Được rồi, vài hôm nữa mình phải nói với mẹ là được thưởng một khoản tiền công hoàn thành dự án và đã trả hết tiền nhà
Ăn xong thì trời đã tốỉ hẳn, người đi bộ rất đông,các biển hiệu chói lóa đèn nhâp nháy.
Suốt buổi tối, đầu óc Sở Thịnh Hoan không để tâm, trước mắt anh chỉ hiện ra hình ảnh hai bàn tay đang bỏ anh lại rất xa. Vì vậy, trên đường về, thấy Tiểu Triệt định vòng qua nắm tay Tô Liễu, anh lập tức kiên quyết bước tới nhanh và cầm ngay lấy bàn tay bé nhỏ đang chấp chới trước mắt. Sở Thịnh Hoan khẽ kéo tay cô về phía mình, cúi đầu làm ra vẻ tự nhiên: “Cẩn thận nhé em. Tuy ở đây không đến mức như Hàn Châu nhưng vẫn nên thận trọng, sang đường trên làn đường dành cho người đi bộ vẫn phải ngồi xe tăng mới an toàn,”
Một câu pha trò nhạt hết sức được anh nói bằng giọng nghiêm túc.
Lâm Lập Triệt sa sầm sắc mặt. Còn Tô Liễu thì khựng người lại, ngoan ngoãn cười phụ họa: “Ha ha ha ha, anh Thịnh Hoan thật thích nói đùa.”
Tô Liễu nhìn sang bên kia đường, rồi khẽ liếc về bàn tay đang nằm trong tay anh Thịnh Hoan lòng thầm than: Vạch sang đường thật quá dài.
Vạch sang đường quả thật rất dài, nhưng đã đi qua anh Thịnh Hoan vẫn quên không buông tay cô ra.
Còn cô càng tập trung sự chú ý vào bàn tay, thì sự gượng gạo ngày càng xuất hiện rõ nét. Cuối cùng, không thể được nữa, cô nhẹ nhàng rút tay về, nhưng bàn tay anh tuy khẽ nắm hờ nhưng lại chặt đến bất ngờ. Làm thế nào bây Làm thế nào bây giờ?
Tô Liễu lo lắng, mắt lén lén liếc về phía bàn tay mình lien tục, môi mấp máy nhưng không thể thốt nên lời. Nói thế nào bây giờ?
Nói rằng: Anh Thịnh Hoan, em không sợ khi đi qua nhưng em lại rất sợ anh, anh làm ơn buông tay em ra ? Hay nói, làm thế này trông rất kỳ quái, nói rằng em nhớ còn nhỏ anh một mình đeo ba chiếc ba lô đi phía trước, còn và Tiểu Triệt dắt tay nhau líu díu theo sau. Thỉnh thoảng anh vẫn quay lại mắng bọn em đi chậm?
Tô Liễu nghĩ mãi nghĩ mãi, trong đầu chợt xuất hiện bức tranh xa xưa năm nào. Trong ký ức của cô: Khuôn mặt anh tuấn thoáng nét thiếu sự kiên nhẫn từ từ quay lại, bực tức mắng: “Hai đứa chân đã ngắn lại còn lề mề, chẳng trách luôn bị người khác bắt nạt”
Nhớ tới bộ dạng bực bội vì sốt ruột của anh, Tô Liễu thấy trong lòng âm áp lạ, tâm thế cũng như thoải mái hơn. Nhưng đôi mắt long lanh của cô thỉnh thoảng vẫn liêc trộm anh.
Một lần, hai lần, ba lần. Haizz, vẫn thây thật kỳ quái
Không quay đầu sang song vẫn cảm nhận được, Sở Thịnh Hoan cố gắng phớt lờ ánh mắt vừa nghi hoặc vừa ngượng ngùng của Tô Liễu. Anh cố làm ra vẻ thản nhiên, nhưng trong lòng vẫn dấy lên cảm giác mình thật lôi thôi nhếch nhách. Cảm nhận về làn da ấm mịn truyền từ lòng bàn tay vào tới tận tim anh khiến trái tim đập rộn ràng và run rẩy.
… Run rẩy. Biết chắc tay mình đang run như bị điện giật, Thịnh Hoan vội buông tay ra, vừa quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt đầy kinh hãi của Tiểu Triệt. Mất mặt quá… Trong lòng anh lẩm nhẩm ba từ đó, rồi đột nhiên anh thấy tức giận, nỗi giận không rõ nguyên nhân. Chỉ là cầm tay Liễu Liễu dắt đường thôi mà, sao hai đứa đều nhìn anh như kẻ đại bất đạo thế, có điều… hình như chính anh cũng thấy như vậy. Để che gỉẵu sự ngượng ngùng, Sở Thịnh Hoan quay sang bên trái và hỏi như không có chuyện gì: “Liễu Liễu em ạnh phải không? Vừa rồi anh thây em run… run.”
Rỏ ràng anh muốn phủ nhận hành động mấl mặt vừa rồi của mình, sau khi nói một câu khổ hiểu như thế anh cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú thoáng hiện lên sự bối rối và ngượng ngùng
Ngay cả người vốn suy nghĩ hết sức rõ ràng như Tô Liễu cũng đột nhiên cũng thấy bối rối. Cô sờ sờ vào cánh tay, vỗ thử lên má, hết sức kinh ngạc nghĩ: lẽ nào đúng là vừa rồi mình đã 1ạnh đến phát run? Lẽ nào bàn tay run rẩy kia không phải là taỵ anh Thịnh Hoan? Tô Liễu thoảng nghĩ tới hình ảnh hầm để xe tối như mực bọn cướp hung hăng, một người con trai điềm tĩnh lạ lùng và… đôi bàn tay khẽ run lên. Liệu có phải là, liệu có phải là anh Thịnh Hoan đang xấu hổ? Trong đầu vừa xuất hiện suy luận này, mắt và tai Tô Liễu bỗng thấy tỉa chớp lóe sáng, tiếng sấm nổ đùng đùng, sao rơi khắp mặt đất. Choáng váng.
“Vừa rổi có gió, giờ hết lạnh rồi ạ.” Tô Liễu đành phải thừa nhận “sự thực” rằng mình vì muốn làm điệu nên đã ăn mặc phong phanh
“Ừ, vậy thì tốt rồi.” Sở Thịnh Hoan hờ hững đáp, sắc mặt rất phức tạp, hai tay nắm chặt anh cau mày nghĩ: nếu sau này vẫn thế, nếu cô chỉ cần mở to hai mắt nhìn anh chớp chớp là anh lại run rẩy và… không thể làm gì được nữa… Anh ngước đôi mắt khô khốc lên nhìn trời. Những vì sao nháy mắt cười bộ dạng thê thảm của chàng quân tử.
Tô Liễu lặng im không nói, Sở Thịnh Hoan thoắt thoắt vui, Lâm Lập Triệt trầm tư suy nghĩ, ba người chìm trong ba tâm trạng riêng khác nhau, khiến con đường trở nên ngắn hơn.
Hôm sau, Tô Liễu theo mẹ tới nhà bà ngoại mấy ngày. Khi cô trở về, anh Thịnh Hoan đã quay lại Hàng Châu. Lâm Lập Triệt thì giam mình tự học tiếng Anh, hình như có người bà con sẽ tài trợ cho cậu ta đi du học.
Mấy ngày liền không vào game, Tố Liễu có chút cắn rứt. Gia tộc vừa nâng cấp thành hành hội, thời điểm giêt quái hết sức cần người, thế mà cô lại vắng mặt trong lúc “tổ quốc nguy nan”, quả thực là có lỗi với đất nước, với hành hội, với gia tộc
Trong lúc cô đang ăn năn, kênh chat hành hội chợt bật. Tô Liễu nhận ra gia tộc mình đã nhập vào một hành hội tên gọi “Hoa Lệ Phi Thăng”.
[Hành Hội] Giản Yết Tính Trừu Phong: Mẹ Kiếp, bà mày lại bị người cùa hành hội Tân Tinh giết rồi. Sao muôn yên ổn luyện cấp thôi mà cũng khó thế chứ.
[Hành Hội] Nguyên Thất Thập: Lũ chó Nguy Hại và Tiểu Trục, một tay ôm gái một tay sát hại đàn bà con gái nhà người khác.
[Hành Hội] Doanh Vũ: Bạch Tuyết em phải rõ ràng cho anh, hoặc là đi theo hẳn, hoặc là hắn phải nghe em.
[Hành Hội] Quả Tảo Bạch Tuyết: Em xin lỗi, em xin lỗi anh, xin lỗi. Chị Trừu Phong, chị đang ở đâu để em tới gặp chị.
[Hành Hội] Giản Yết Tinh Trừu Phong: Lạy thánh Ala. Không liên quan gì tới cô. Tôi chỉ ngẫu hứng than thở vậy thôi- Còn nói chuyện e sẽ vượt sức chịu đựng.
[Hành Hội] Yên Yên: Đúng thế, bọn chúng quả là quá sức không biết điều
Tô Liễu đọc một lượt thấy có tin nhắn của Cố Phi: ‘Mình nhìn mà chỉ muốn đập cho thằng cha đó một trận thòi.”
“Có phải bọn Nguy Hại Tứ Phương lại gây sự gì không?” Tô Liễu hỏi.
Thật ra việc này cũng không nằm ngoài dự đoán. Vì tuy rộng nhưng khu vực luyện câp có hạn. Gia tộc thành thành hội, đất chật người đông, những mâu thuẫn kiểu này không có cách nào hòa giải. Chỉ có một cách duy nhất là… chiến đấu “Ưhm.” Cố Phi trả lời ngắn ngọn.
“Nguy Hại cư xử với Bạch Tuyết thế nào?” Im lặng một lúc Tô Liễủ hỏi tiếp.
“Bề ngoài thì rất tốt, những nơi Bạch Tuyết có mặt người của Tân tình đều không ra tay giết hại chúng ta, có điều…” dừng lai chốc lát, Cố Phi gõ liền một mạch: “Có điều theo như lời Bạch Tuyết phó hội trưởng Mĩ Diêm Ngưu Ngưu rất hay gây sự với Bạch Tuyết, mà Nguy Hại lại rất xem trọng con bò đó.”
Tô Liễu trầm ngâm, vừa than thở với Doanh Vũ được mấy câu, đã thấy Lão Đại hô hào trên kênh hành hội: “Để giành bảo địa luyện cấp, chuẩn bị chiến đấu với hành hội Tân Tinh”.
Vậy là, trận chiến hành hội nổ ra dữ dội. Mười mấy ngày sau đấy, ngày nào Tô Liễu cũng ngập chìm trong chém giết và bị giết, mất trang bị rồi lại kiếm trang bị. (Các hành hội trong một nước chém giết nhau, nick sẽ bị đỏ và bị mất các trang bị đang có.)
Số lượng thành viên của Hoa Lệ Phi Thăng không nhiều, đẳng câp cũng không cao. Nhưng người nào người nấy đeu hiếu chiến, phải ấm ức chịu cảnh bị chèn ép bao lâu nay nên đều không sợ chết, không sợ tiêu tiền, ngay như Tô Liễu cùng lắm chi cả tiền tiêu vặt của tháng sau để mua Nguyên Bảo phòng lúc hồi sinh tại chỗ.
Lúc mọi người đã chuẩn bị tính thần chiến đấu trường kỳ, phía hành hội Tân Tinh gửi bồ câu đưa thư tới xin hòa giải
Nguy Hại khéo léo trình bày, đại ý là hắn ta không muốn cho Bạch Tuyết phải khó xử, đồng thời cũng rất ngưỡng mộ chí khi quân tử của Lão Đại… Cuối cùng, hắn ta nói mọi người đều là người trong một nước, hai hành hội nên để dành sức lực để đối phó với bên ngoài chứ không nên tàn sát lẫn nhau. Thay vì tranh giành bảo địa như hiện giờ, chi bằng đôi bên hợp sức đi công chiếm các kho tư nguyên dồi dào trong các thành trung lập trên địa đồ.
Lão Đại rất anh minh, nhân cơ hội này liển đưa ra vấn để phân chia bảo địa luyện cấp và các nguyên tắc chung sống hòa bình.
Cuối cùng, mâu thuẫn giằng co giữa hai bên đã được giải quyết.
Họa lệ phi thăng vẫn chịu thiệt một chút, nhận về mình chừng 40% tư nguyên. Nhưng như thế đã tốt hơn trước rất nhiều rồi. Ngoài ra, bên ngoài bắt đầu có những lời bóng gió: Nguy Hại Tứ Phương yêu mĩ nhân hơn cả giang sơn. Quả Táo Bạch Tuyết đã biến cây thiết bổng của hắn thành chiếc giũa móng tay.
Tô Liêu và Cố Phi nghe vậy toát cả mồ hôi hột, trên UT vang lên một giọng nói vui vẻ: “Ai dza không phải như thế ,Nguy Hại sẽ không làm như thế..”
“Đam mê nữ sắc, hôn quân vô đạo ư?” Tô Liễu không kìm được liền tiếp lời Bạch Tuyết. Kết quả bị Cố Phi túm ngay lấy cơ hội này chê cười việc cô dùng sai thành ngữ.


Đọc tiếp: Bỗng dưng muốn chết - Phần 11

Trang Chủ » Truyện » Tiểu thuyết » Bỗng dưng muốn chết
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com