Diệm bang thống trị toàn bộ xã hội đen lớn nhỏ ở Đài Loan, khống chế toàn bộ kinh tế và chính trị ở trung Đài Loan, lực ảnh hưởng nhanh chóng khuếch trương đến bắc Đài Loan và nam Đài Loan, hình thành một thế lực bóng tối lớn mạnh.
Diệm bang khởi nguồn từ ba mươi năm đầu thời dân quốc, do tổ tiên Hắc gia dùng mồ hôi và máu, tiền tài cùng thế lực tích tụ mà thành, mà bang chủ Hắc gia đương nhiệm tên gọi là Hắc Lạc Kiệt.
Năm nay ba mươi, Hắc Lạc Kiệt đang ở thời kỳ đỉnh cao của đời người, thế lực và tiền tài có thể cho anh có được tất cả mọi thứ, mà anh lại dùng tất cả lợi thế, mở rộng bản đồ Diệm bang càng lớn, lực ảnh hưởng cũng càng ngày càng xa.
Anh trời sinh lạnh lùng vô tình, khi đối mặt kẻ với thù, anh dũng mãnh như sư tử tàn bạo hung ác. Sở dĩ hiếm khi có người dám nói năng lỗ mãng hoặc làm kẻ thù của anh, bởi vì đó chính là tự tìm đường chết.
Hắc Lạc Kiệt lạnh lùng đứng ở cửa sổ văn phòng nhìn xuống phía dưới, nơi này là tầng cao nhất của tòa nhà trung tâm, đứng ở đây như dẫm nát tất cả mọi thứ trên đời dưới chân.
Chỉ cần anh muốn, trên đời này tuyệt không có thứ Hắc Lạc Kiệt anh không chiếm được!
Đã lâu rồi!
Thời gian anh chờ đợi đã lâu rồi!
Anh nhẹ nhàng gõ xuống, tiếng kêu chưa dứt, một bóng người khác trong phòng nhanh chóng hiện lên, người tới đứng khoanh tay, cung kính chờ chỉ thị của anh.
"Đưa cô gái kia đến cho tôi." Hai mắt anh lóe lên ánh sáng nóng rực, mười năm chờ đợi không phải chuyện dễ, hiện thời phải kết thúc chờ đợi thôi.
"Cô gái nào ạ? Xin bang chủ chỉ rõ." Vệ sĩ năm năm như bóng với hình bên cạnh Hắc Lạc Kiệt, đột nhiên nghe thấy mệnh lệnh của đại ca không khỏi khó hiểu, cô ta là ai vậy kìa?
Bang chủ chính trực tráng niên, cần đàn bà để phát tiết là chuyện bình thường, nhưng từ trước đến nay chuyện thu xếp phụ nữ chẳng bao giờ cần đến bang chủ lo lắng, đối với bang chủ mà nói đàn bà nào cũng có tác dụng như nhau, anh cũng không phí tâm tư với chuyện phụ nữ.
Vả lại, chưa bao giờ có người phụ nữ nào dám can đảm làm phiền nhiễu hoặc dây dưa với bang chủ, vì bang chủ của Diễm bang có tiếng máu lạnh tuyệt tình, chưa bao giờ có người phụ nữ nào dám vuốt râu hùm.
Bên cạnh bang chủ có cô gái khác sao?
Hắc Lạc Kiệt lạnh lùng nhìn về phía vệ sĩ của anh, trong miệng lạnh như băng trào phúng đầy sát khí nói: "Loại chuyện này còn phải hỏi à, vệ sĩ như cậu hình như quá nhàn rỗi nhỉ."
"Thuộc hạ tuân mệnh!" Vệ sĩ vội vàng lui ra, tình nguyện đi đến chỗ văn phòng hai vị phó bang chủ một chuyến, cũng không dám ở lại đây nữa.
Anh mang theo bụng đầy nghi vấn, bước đi như bay, thầm nghĩ người phụ nữ kia rốt cuộc là ai đây?
Bang chủ chưa bao giờ từng quan tâm đến phụ nữ, tự nhiên lại muốn người phụ nữ đó?
Mặc kệ như thế nào, nếu bang chủ mở miệng, anh tuyệt đối sẽ đưa đến vì bang chủ!
******
Hệ thống Diệm bang chia làm hai phía, phó bang chủ Tiết Trấn Kỳ bên phải xử lý toàn bộ chuyện võ, phó bang chủ Đồng Thiệu Vĩ bên trái toàn quyền xử lý chuyện văn.
Mặc dù văn võ phân quyền, mỗi người đều có hệ thống quản lý, nhưng việc liên quan đến cả văn và võ, hai người thường hỗ trợ lẫn nhau
Tả hữu phó bang chủ và bang chủ là bạn tốt từ bé, cha bọn họ cũng là phần tử trung thành của Diệm bang, Tiết Trấn Kỳ và Đồng Thiệu Vĩ từ nhỏ đã thề nguyện trung thành với Hắc Lạc Kiệt.
"Trời ạ! Bảo tôi phải tìm ở đâu đây?" Nghe lời của Hắc Lạc Kiệt xong, Đồng Thiệu Vĩ hào hoa phong nhã có phong độ của người trí thức day day huyệt thái dương, cố gắng nhớ lại người phụ nữ như theo lời của bang chủ?
"Đây không đơn giản à, triệu tập tất cả những người phụ nữ từng qua tay bang chủ, cùng đưa đến cho bang chủ!"
Tiết Trấn Kỳ nói xong, nhấc điện thoại lên, trực tiếp làm chủ quản thu xếp phụ nữ cho bang chủ, anh sẽ đi xử lý vấn đề khó giải quyết này.
"Cậu lập tức cho 45 đứa đến văn phòng xử lý chuyện cho tôi, cái gì? Tôi là ai? Tôi là người có thể lập tức xẻ nhà cậu thành 108 mảnh!" Từ diện thoại liên tiếp truyền đến tiếng xin lỗi, lúc này anh mới vừa lòng cúp điện thoại.
"Dọa anh ta có thể giải quyết vấn đề sao?" Đồng Thiệu Vĩ lãnh đạm liếc mắt nhìn anh, cũng không nghĩ là Tiết Trấn Kỳ có thể giải quyết vấn đề trước mắt.
Bang chủ từ trước đến nay chẳng quan tâm đến cô gái nào, chỉ sợ người phụ nữ từng lên giường với bang chủ, bang chủ cũng chưa từng cẩn thận quan sát khuôn mặt của họ, vậy người bang chủ muốn chắc không phải là những phụ nữ đó.
Nhưng anh ta muốn ai chứ?
Bang phái và tập đoàn trong Diệm bang rất nhiều, trong bang cũng có không ít nữ trung hào kiệt, cũng chưa từng thấy bang chủ có hảo cảm gì với con gái.
Các trưởng bối Hắc gia mong ước bang chủ có thể sớm ngày thành gia lập nghiệp, nhưng không ai dám đề cập trước mặt bang chủ. Nếu không thể buộc anh kết hôn, bọn họ trước mắt cũng chỉ có thể chờ mong bang chủ không cẩn thận một cái, có vài đứa con riêng, để bọn họ hoàn thành mộng ôm thằng cháu chống gậy. Chỉ tiếc đến nay vẫn không có tin tức, làm cái đại lão Hắc gia nóng ruột.
Ngay khi Đồng Thiệu Vĩ đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, Vương Đại Liên chuyên thu xếp phụ nữ cho bang chủ vọt vào, sợ tốc độ hơi chậm phải về nhà nhặt xác của người nhà. Ai chẳng biết hữu phó bang chủ là phần tử nổi tiếng nóng nảy, lại to gan lớn mật, không có chuyện gì là anh không dám làm.
"Hữu phó bang chủ, không biết thuộc hạ làm sai chuyện gì? Xin phó bang chủ tha mạng!" Trong lòng Vương Đại Liên run sợ cầu xin tha thứ, để Tiết Trấn Kỳ có thể cho đường sống. "Tôi hỏi cậu, bang chủ gần đây có hài lòng với người nào hay không?" Tiết Trấn Kỳ bực bội hỏi. Đúng là do thằng nhóc này thu xếp chuyện không tốt, khiến lòng bang chủ sinh bất mãn.
"A? Bang chủ không hài lòng chuyện em thu xếp ạ?" Vương Đại sững sờ hỏi lại.
"Bang chủ vừa rồi hạ lệnh: Đưa người phụ nữ kia đến cho tôi!' cậu nghĩ đây là ý gì? Có phải người phụ nữ cậu tìm có vấn đề gì không?" Tiết Trấn Kỳ thật muốn đá tên vô dụng này ra ngoài, đỡ phải chướng mắt.
"Đưa người phụ nữ kia đến cho tôi!" Vương Đại ngơ ngác lặp lại một lần, tiếp theo dùng sức lắc đầu, "Hữu phó bang chủ, em thật sự không biết mà! Cứ hai ngày em lại đưa chân dài đến cho bang chủ, mỗi lần đều là những cô gái khác nhau, bang chủ cũng chưa từng yêu cầu người phụ nữ nào đến lại lần nữa! Em thật sự không rõ người phụ nữ kia là ai?"
"Không biết? ! Cậu là cái thứ gì vậy!" Tiết Trấn Kỳ trong cơn giận dữ xắn tay áo lên, muốn trút một bụng lửa trên người tên khốn này. "Cậu đủ rồi!" Đồng Thiệu Vĩ không phải là xin cho Vương Đại, nếu không phải chuyện của bang chủ, sinh tử của anh ta chẳng quan hệ với anh. Anh lạnh lùng hỏi: "Bang chủ gần đây không có yêu cầu gì đặc biệt sao?"
Vương Đại lắc đầu nói: "Bang chủ cũng không yêu cầu loại phụ nữ nào."
"Đi xuống đi."
"Vậy người nhà của em..."
Tiết Trấn Kỳ giận dữ gào thét: "Cậu lại không cút đi cho tôi, tôi lập tức phái người làm thịt bọn họ!"
Tiếng anh chưa dứt, Vương Đại lập tức lao ra ngoài, một giây cũng không dám nhiều lời.
Đồng Thiệu Vĩ lại day huyệt thái dương, thầm nhớ lại những năm gần đây có người phụ nữ nào từng có quan hệ đặc biệt với bang chủ. Ngay khi anh nghĩ đến đầu nổ tung, trong đầu rối loạn bỗng chợt lóe linh quang ——
Có rồi! Anh rốt cục nhớ ra một người duy nhất kia.
Trời ơi! Anh làm sao có thể quên cô ấy chứ?
Anh đột nhiên đứng thẳng người, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, "Tôi biết là ai rồi."
"Xin tả phó bang chủ chỉ rõ." Vệ sĩ vội vàng nói.
"Bạch Sấu Hồng!" Giọng anh rõ ràng phun ra ba chữ này.
"Bạch Sấu Hồng?" Vệ sĩ vẫn ngô nghê.
Tiết Trấn Kỳ gầm rú giống như thấy quỷ nói: "Bạch Sấu Hồng? ! Làm sao có thể là cô ta?"
Ba mươi năm, Hắc Lạc Kiệt chưa bao giờ có tình cảm đặc biệt với phụ nữ, bao gồm cả mẹ anh.
Vừa sinh ra anh đã gánh vác sứ mệnh kế thừa Hắc gia, sau một tuổi liền cắt đứt tất cả liên hệ tình thân với mẹ, bắt đầu nhận chương trình huấn luyện nghiêm khắc, mẹ anh lấy chồng là người gia trưởng, không dám nói lời phản đối với quyết định của chồng.
Mười năm trước, tả hữu phó bang chủ và Hắc Lạc Kiệt đi xử lý chuyện quan trọng, lại phải dừng xe ở một con đường tắt, vì ở phía trước có hai phe đang ẩu đả.
Bọn họ cũng chẳng có hứng thú với chuyện đánh nhau trẻ con này, chỉ lẳng lặng chờ đợi bọn họ phân thắng bại.
3 phút trôi qua, phe thắng lợi kiêu ngạo dùng sức đá đạp vài cái với phe thua trận, lập tức cười rời đi.
Đám người đánh thua chật vật đứng lên, Bạch Chí Quần đi trước cầm gậy gõ, khó chịu nhìn về BMW dừng ở bên, hai mắt lộ ra hơi thở tàn bạo.
"Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy à?" Nói xong, gậy gỗ trong tay anh ta dùng sức đập về phía BMW, nhất thời tạo thành vết lõm.
Tiết Trấn Kỳ ngồi trước giận dữ mở cửa xuống xe, bọn họ vốn không để ý đến những thằng nhóc này, nhưng chúng dám can đảm khiêu khích thậm chí ra tay, dù thế nào anh cũng phải cho chúng một bài học.
"Muốn chết à?"
"Bằng mày cũng đáng á?" Bạch Chí Quần ngang ngược nói, ánh mắt cực kì khinh thường nhìn anh.
Tiết Trấn Kỳ liếc xéo anh ta một cái, "Đánh thua người ta còn dám kiêu ngạo như vậy."
"Không cần nói nhiều như vậy, muốn đi qua đây, để lại tiền mua đường đi!" Bạch Chí Quần làm rõ ý đồ của anh ta, hôm nay phe mình tổn thất trầm trọng, nếu không tìm dê béo kiếm ít tiền, tiền thuốc men của họ phải lấy ở đâu đây?
"Muốn tiền, vậy phải xem nhóc có bản lĩnh không." Tiết Trấn Kỳ vừa nói vừa sắn tay áo, thiên tính khát máu bắt đầu lên men trong cơ thể.
"Còn phải nhìn xem nhóc còn mạng không." Đồng Thiệu Vĩ cũng xuống xe, ngồi xe lâu làm cho người ta eo mỏi lưng đau, anh cũng muốn vận động gân cốt, giáo huấn tên nhóc sinh sau này cũng là vận động không tồi.
"Nói lời tạm biệt còn quá sớm, ra tay đê!" Bạch Chí Quần căn bản không tin hai người đàn ông trước mắt này rất lợi hại, tốt xấu gì anh còn có hơn mười thủ hạ.
"Bang chủ?" Hai người cung kính xin chỉ thị.
"Phế chúng đi!" Hắc Lạc Kiệt lạnh lùng như dao, dưới sự sửng sốt của người trẻ tuổi; giọng nói lạnh băng kia như truyền đến từ địa ngục.
Nhận lệnh bang chủ, Tiết Trấn Kỳ và Đổng Thiệu Vĩ lập tức lập tức tấn công đám thiếu niên kia, dễ dàng đánh chúng ngã xuống đất, hơn mười tên mặt mũi bầm dập chất thành một đống, trong miệng đau thương hô ái ui~~.
Tiết Trấn Kỳ lôi Bạch Chí Quần sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, đi đến bên cạnh xe cung kính hỏi: "Bang chủ, tên này xử lý thế nào ạ?"
Bạch Chí Quần lúc này đã rõ bản thân chọc đến người không nên dây vào, cả người run run nhìn cửa sổ xe BMW màu đen, nghĩ mình sắp toi, nếu không có bàn tay to của Tiết Trấn Kỳ nắm cổ áo anh ta, chỉ sợ anh ta đã dúi dụi trên mặt đất.
"Xử trí theo bang quy." Bốn chữ lạnh như băng lại truyền ra từ trong xe.
Bạch Chí Quần nhất thời cảm thấy giống như bị gió âm thổi qua, hai mắt hoảng sợ nhìn phía Tiết Trấn Kỳ, muốn làm rõ cái gì gọi là bang quy? Ước chi mình còn có một đường sống.
"Thằng nhóc, dám chọc vào đây, chỉ còn đường chết, mày chịu chết đi!" Tiết Trấn Kỳ nhanh chóng cầm gậy gỗ dưới đất, dùng hết toàn lực đánh lên đầu Bạch Chí Quần——
"Dừng tay! Các người đang làm gì? !"
Một giọng nữ sắc bén vang lên làm tay anh dừng lại giữa không trung, ánh mắt khó hiểu nhìn về chỗ phát ra tiếng nói.
Đồng Thiệu Vĩ nhếch mày đánh giá cô bé đang đi thẳng đến chỗ họ.
Bạch Sấu Hồng từ xa đã nhìn thấy em trai bị một gã đàn ông cao to túm cổ áo, cô còn chưa kịp lên tiếng đã thấy kẻ kia cầm gậy gỗ định đánh em trai cô, cô hoảng sợ phát ra một tiếng thét chói tai, chạy như bay đến chỗ họ, không để ý ánh mắt khác thường của họ, che trước em trai cô.
Cô chẳng e dè mở mắt nhìn Tiết Trấn Kỳ cầm gậy gỗ trong tay, tư thế mãnh liệt bảo vệ em trai làm mọi người giật mình.
"Các người muốn làm gì?"
"Cô bé, không phải chuyện của cô, tránh ra!" Tiết Trấn Kỳ vội đuổi một đứa trẻ không hiểu chuyện đi.
Cô bé kia mặc đồng phục học sinh Quốc Trung, tuổi còn nhỏ, không hề sợ hãi chuyện trước mắt, thằng nhóc được bảo vệ thì đã sớm sợ gần chết, cô thật là gan dạ dũng cảm.
Nếu là bình thường có lẽ anh sẽ để cho thằng nhóc vô dụng phải nhờ con gái che chắn này một con đường sống, chỉ tiếc bang chủ đã hạ lệnh, anh không thể cũng không dám trái lệnh.
Bạch Sấu Hồng nhìn em trai thích gây chuyện nơi nơi nói: "Em lại gây rối à?"
Bạch Chí Quần không dám nhìn thẳng vào mắt cô, cũng không dám thừa nhận là bản thân đi khiêu khích trước, đáng thương nói: "Giờ nói cũng làm gì, bọn họ muốn làm thịt em!"
Cô dời mắt nhìn về phía Tiết Trấn Kỳ, giọng điệu kiên quyết nói: "Tôi sẽ không cho anh động vào một sợi lông tơ của nó, có bản lĩnh anh giết tôi trước đi!" Nói xong, cô xoay người ôm chặt lấy thằng em trai cao lớn, tuyệt không để người ta dễ dàng xúc phạm
Tiết Trấn Kỳ nhất thời ngơ ngác, khó hiểu nhìn Bạch Sấu Hồng tình nguyện hy sinh tính mạng.
Trong xe đột nhiên truyền ra một tiếng phẫn nộ, "Nó là thế nào với cô?"
"Muốn giết cứ giết, tất phải hỏi nhiều!" Cô quật cường không để ý, quan hệ của họ liên quan gì đến anh?
Tiết Trấn Kỳ và Đồng Thiệu Vĩ nghe vậy chấn động, bọn họ kinh ngạc không phải vì cô bé dám tranh luận với bang chủ, mà là bang chủ lại mở miệng nói chuyện với cô!
Thật ra bọn họ cũng không muốn làm hại cô bé trước mắt, chỉ là bọn anh không có quyền, cũng cảm thấy bất an thay cô, sợ bang chủ hội không có tính nhẫn nại vì phiền hà mà định giải quyết cô.
"Trả lời còn đường sống, không trả lời, cả hai cùng chết!" Giọng vô tình lạnh như băng làm người ta không rét mà run.
Tiết Trấn Kỳ và Đồng Thiệu Vĩ dò xét nhìn nhau một cái, cố nén xúc động muốn nói với cô: đừng nghi ngờ, mau nói ra, bằng không bang chủ không nói đùa đâu.
Bạch Sấu Hồng không để ý tới vấn đề của anh, nói thẳng: "Hãy bớt nói nhảm đi, một mạng đổi một mạng, thả nó ra, tôi tình nguyện chết thay nó!"
Người trong xe không nhẫn nại nổi giận gầm lên một tiếng: "Trả lời!"
Nghe thấy tiếng rống giận này, Tiết Trấn Kỳ và Đồng Thiệu Vĩ càng giật mình cằm thiếu tý nữa đến rơi xuống, nhìn bang chủ luôn giữ bình tĩnh, tự nhiên lại nổi giận với cô bé này?
"Nói điều kiện trước đi, anh muốn một mạng, tôi cho anh, anh thả nó đi!" Bạch Sấu Hồng không chịu ảnh hưởng cơn rống giận của anh, cố ý nói ra lời hứa hẹn.
"Không thương lượng! Muốn mạng sống phải trả lời!" Trong lời của anh không có một tia cứu vãn đường sống. Anh muốn gì tuyệt không ai dám cự tuyệt, càng không ai dám can đảm ra điều kiện yêu cầu.
Cô là người đầu tiên, nhưng anh cũng không có ý phá lệ vì cô.
"Nó là em trai tôi." Hai mắt cô ánh lên nghi ngờ, không biết vì sao anh ta lại muốn biết quan hệ của họ, cái này thì liên quan gì đến anh chứ.
Nhìn hai người đàn ông ngoài xe cũng chẳng phải hạng người bình thường, mà họ vô cùng cung kính với người trong xe, nghĩ đến thân phận của người đó cũng không phải thường, sẽ là ai đây nhỉ?
"Đi!"
Nghe vậy, Tiết Trấn Kỳ và Đồng Thiệu Vĩ nhanh chóng ngồi trở lại trong xe, xe lập tức nghênh ngang mà đi.
Bạch Chí Quần không thể tin được mình lại giữ được một mạng như thế.
Bạch Sấu Hồng lại không hiểu vì sao họ lại dễ dàng buông tha cho em trai và cô như thế.
Bọn họ rốt cục là ai?
Song chuyện này chẳng liên quan gì đến cô, người bình thường như cô, chỉ cần ngày qua ngày bình an vui vẻ là tốt rồi, có một số việc không nên biết nhiều.
******
Trong BMW, Hắc Lạc Kiệt như có suy nghĩ nhìn phía trước, trong lòng tựa hồ tính toán cái gì.
Tiết Trấn Kỳ và Đồng Thiệu Vĩ lại cảm thấy quái dị với chuyện xảy ra lúc trước, dựa theo thường lệ, bang chủ tuyệt không tha thứ cho kẻ khiêu khích mình, dù không lấy mạng cũng phế tay chân, hôm nay tự nhiên vì nữ sinh đó mà tạm tha cho thằng nhóc kia, thật quá quái dị.
Nhìn bang chủ máu lạnh vô tình, tự nhiên lại động lòng từ bi? !
"Tôi muốn tất cả tư liệu về cô bé đó, không cho phép kẻ nào động vào cô ấy!" Hắc Lạc Kiệt trầm giọng hạ lệnh. Anh muốn cô bé kia, biểu tình không sợ không ngại kia của cô, lay động trái tim băng giá của anh thật sâu.
Tiết Trấn Kỳ và Đồng Thiệu Vĩ lại rơi mắt kính lần nữa, nếu họ có đeo mắt kính.
Bang chủ tự nhiên dùng từ "Muốn" á?
******
Hôm nay sau mười năm, một câu "Đưa người phụ nữ kia đến cho tôi" của Hắc Lạc Kiệt, tả hữu phó bang chủ Diệm bang đảm nhiệm trọng trách, tự mình đi trước, chỉ vì hoàn thành mệnh lệnh của bang chủ.
Một chiếc xe dài bay nhanh trên đường, ba người trên xe đều có tâm sự, sau khi yên lặng 20 phút, rốt cục có người phá vỡ im lặng mở miệng.
"Đúng là Bạch Sấu Hồng sao?" Cận vệ của Hắc Lạc Kiệt có điểm lo lắng hỏi, dù sao nếu làm hỏng chuyện này, người đầu tiên bị đập chính là anh.
"Đúng vậy, tôi cũng rất nghi ngờ, đã qua mười năm, cậu xác định bang chủ thật sự chỉ định cô ta sao?" Tiết Trấn Kỳ cũng làm mặt nghi ngờ, anh bỏ lỡ hai hội nghị đàm phán cũng không muốn trở về tay không.
Đồng Thiệu Vĩ tao nhã châm thuốc, hít sâu nói: "Các cậu ngẫm lại xem, có người phụ nữ nào đã từng xuất hiện đặc biệt trước mặt bang chủ chưa? Tôi có thể chắc chắc nói cho các cậu biết, không có, tuyệt đối không có. Bang chủ thậm chí còn lạnh như băng với mẹ mình, gặp mặt chỉ biết nhìn lạnh lùng, lời nói có thể dùng đầu ngón tay mà đếm. Huống hồ bang chủ năm đó còn nói anh ấy muốn cô ta, cậu quên rồi à?"
"Nhưng mười năm nay bang chủ chưa từng nhắc đến cô ta." Tiết Trấn Kỳ vẫn cảm thấy nghi ngờ, năm đó tư liệu cuộc đời của Bạch Sấu Hồng đã đưa đến trên tay bang chủ vào ngày hôm sau, từ sau ngày đó, bang chủ chưa từng hỏi đến bất kỳ chuyện gì về Bạch Sấu Hồng.
Đúng là cô ấy sao? Đoán sai thì sao?
Chẳng lẽ phải nói với bang chủ: Xin lỗi, chúng em đoán sai rồi, lần sau sẽ sửa ạ.
Chỉ sợ bọn họ chẳng còn mạng mà sửa!
"Năm đó cô bé vẫn là nữ sinh mười lăm tuổi, thời gian mười năm vừa vặn đủ để cô bé trưởng thành. Cậu đừng nói cho tôi biết, cậu đã quên sạch chuyện bang chủ muốn bảo vệ cô ấy rồi chứ!" Đồng Thiệu Vĩ liếc xéo anh nói. Sau khi đoán ra người cần tìm có thể là Bạch Sấu Hồng, Tiết Trấn Kỳ giống như ngồi trên lửa vội vàng về văn phòng, nửa giờ sau mới nhích người đến Bộ Đại Bộ (tên huyện ở Quảng Đông).
Tiết Trấn Kỳ mất tự nhiên ho khan hai tiếng mới thừa nhận nói: "Bang chủ sau lần ra lệnh đó thì không bao giờ nói gì nữa, cho nên năm thứ ba tôi đã quên rồi."
Đồng Thiệu Vĩ nguy hiểm nháy hai mắt, "Cô ấy còn ở trong Bộ Đại Bộ không?" Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, chỉ sợ bọn họ phải xách đầu mà đi gặp bang chủ
Nghe vậy, Tiết Trấn Kỳ càng thêm mất tự nhiên giật mình, "Chắc là còn."
Chắc là còn? Nếu không phải xe đang chạy nhanh, Đồng Thiệu Vĩ sẽ không lưu tình đánh đến, để anh mấy ngày mấy đêm không xuống giường được. "Có ý gì?"
"Nghe nói mấy tháng trước còn có người nhìn thấy cô ấy ở Bộ Đại Bộ." Tiết Trấn Kỳ chột dạ trả lời.
Việc này có thể trách anh sao? Anh đến năm thứ ba mới lơ đi, ai bảo bang chủ từ sau ngày đó chẳng nhắc đến cô ấy nữa, anh cũng đã quên sự tồn tại của nhân vật này rồi, sao biết bang chủ đột nhiên...
"Mấy tháng trước?" Đồng Thiệu Vĩ cao giọng hỏi.
"Cô ấy chỉ là dân thường, chắc không có việc gì đâu." Tiết Trấn Kỳ cố nhớ lại một màn mười năm trước kia, cô gái nhỏ dáng vẻ thanh tú, không tính là kiều diễm động lòng người, chắc không có người dám can đảm ăn mất.
"Nếu cô ấy đã lấy chồng, hoặc là đã có bạn trai? Hơn nữa cô ấy còn có một thằng em trai chuyên môn đi gây chuyện đúng không? Nếu cô ấy đi mất rồi, tôi xem cậu ăn nói với bang chủ thế nào." Đồng Thiệu Vĩ lạnh lùng nói ra chuyện nghiêm trọng.
"Nếu như cô ấy lập gia đình rồi, tôi sẽ tìm người làm thịt chồng cô ấy. Bạn trai càng đơn giản, trực tiếp bảo nó phắn. Về phần đi rồi... Không thể nào, tôi nghĩ cô ấy không thể đâu!" Tiết Trấn Kỳ nghĩ đến rụng cả tóc, nếu người phụ nữ bang chủ muốn đúng là Bạch Sấu Hồng, mà có người đã sớm hái đi đóa hoa này của bang chủ, anh không dám tưởng tượng kết cục của bản thân sẽ thê thảm thế nào.
"Cậu cầu nguyện đi!" Đồng Thiệu Vĩ nói châm chọc. Khiến cho Tiết Trấn Kỳ hao tổn tâm trí, anh chẳng để ý đến anh ta, ai bảo anh ta lấy quá nhiều lợi ích của mình, đáng đời!
"Có lẽ... Có lẽ người bang chủ chỉ căn bản không phải cô ấy." Tiết Trấn Kỳ ôm một tia hi vọng nói.
"Cậu có người nào khác à? Nếu không cậu đến đối mặt với bang chủ, xem người anh ấy muốn có phải Bạch Sấu Hồng không là được." Bang chủ rất ít lời, anh có thể hỏi ra được mới là giỏi.
Tiết Trần kýkhông lời nào để nói, anh không sợ trời không sợ đất, chỉ không dám đi vuốt râu hùm. "Coi như là cô ấy vẫn tốt đi, bang chủ tìm cô ấy rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Cậu cho là bang chủ tìm cô ấy nói chuyện phiếm à? Ngu dốt!" Đồng Thiệu Vĩ mắng nói. Anh cũng không cho rằng bang chủ sẽ tìm cô nói chuyện phiếm, hoặc là ôn lại chuyện năm đó. "Dù Bạch Sấu Hồng vẫn chưa lấy ai, nhưng chúng ta cũng không thể nói với cô ấy: 'Bang chủ của chúng tôi muốn em, đây là vinh hạnh trời biển của em.' Rồi cô ấy sẽ ngoan ngoãn đi theo chúng ta trở về." Tiết Trấn Kỳ càng ngày càng cảm thấy chuyện khó có thể xử lý, anh thà đi sống mái chiếm địa bàn với người ta, cũng không muốn đau đầu vì vấn đề người đàn bà của bang chủ.
"Sai! Đây là vấn đề của cậu, không là vấn đề của tôi." Đồng Thiệu Vĩ mỉm cười lắc lắc ngón trỏ, vui sướng khi người gặp họa nói.
"Có ý gì?" Anh không vui quát.
"Vấn đề tìm người tôi đã giải quyết cho cậu, còn lại chỉ là vấn đề của cậu, người có mang về hay không, tự cậu xử lý, dù sao loại chuyện bắt người này không nằm trong phạm vi của tôi, đồng chí, cố lên ha!"
"Cậu như thế mà cũng gọi là anh em à?"
"Lần sau khi cậu bàn chuyện làm ăn với tôi, nhớ đến lời này, rồi hãy nói!" Đồng Thiệu Vĩ nhún vai nói, Tiết Trấn Kỳ giận đến tý nữa thì đánh ra một quyền.
..............
Bạn đang đọc tiểu thuyết tại wapsite www.15giay.xtgem.com Chúc bạn đọc tiểu thuyết vui vẻ.
...........
Trong nhà trẻ, truyền ra tiếng hát của trẻ em, tuy rằng chữ không rõ ràng, âm cũng hát không quá chuẩn, nhưng trong tiếng hát tràn ngập nét ngây thở của trẻ con.
Tiếng đàn mượt mà trôi ra theo tay Bạch Sấu Hồng, xung quanh cô có ba bốn đứa bé 4, 5 tuổi, người người vui vẻ hát theo tiếng đàn.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, nhiều đứa bé còn chưa ngậm chiếc miệng xinh xắn lại, mếu máo xin xỏ: "Cô ơi!"
"Hết giờ rồi, các con cũng thấy cô mệt chứ, cô cũng phải nghỉ mà!" Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Bạch Sấu Hồng che ý cười, "Được rồi, mau dọn sách vở đi, tan học nhé! Cha mẹ các con đang chờ bảo bối về nhà đấy!"
Phần lớn trẻ em ở đây vui vẻ chuẩn bị về nhà, nhưng có vài đứa bé vẫn vây quanh cô.
Cô thích ở cùng bọn trẻ, đối mặt với ngôn ngữ ngây thơ của chúng, luôn khiến cô vui vẻ.
Tô Yến Ny dùng thân thể bé xinh cọ vào người Bạch Sấu Hồng, dùng giọng trẻ con mềm mại nói: "Cô ơi, cô cũng đến nhà con chơi được không cô? Cha con muốn mời cô ăn cơm."
"Không được! Cô muốn ăn cơm với cha tớ!" Lộ Tuệ Liên vội vàng nói, không cam lòng khi cô giáo nó thích bị đứa bạn cướp đi, liều liều chết chen vào giữa Tô Yến Ny.
Bạch Sấu Hồng biết bọn nhóc đều đến từ các gia đình mồ côi (cha hoặc mẹ), cũng rất rõ họ rất quý cô, đáng tiếc cô không có hứng thú với họ, hơn nữa lợi dụng trẻ con hồn nhiên là hành vi cô khinh thường nhất.
Cô nhịn không vui xuống, dịu dàng nói: "Không được đâu! Các con phải về nhà với cha mẹ, cô cũng phải về nhà với cha mẹ!"
Dỗ bọn nhóc lên xe rồi, cô dọn dẹp xong thì ra về.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô đi dạy nhạc, sáu ngày một tuần sáng đến nhà trẻ dạy học, buổi chiều về nhà dạy dương cầm. Chủ nhật là ngày nghỉ ngơi của cô, ra ngoại ô tản bộ hoặc chăm sóc cha mẹ.
Cô nổ xe máy trước nhà trẻ, chuẩn bị lên đường về nhà.
Không chú ý đến một chiếc ô tô đỗ ở bên, lại càng không để ý đến khi cô rời đi, chiếc xe kia cũng chạy theo sát phía sau cô.
******
"Là cô ấy à?" Hai mắt sắc của Tiết Trấn Kỳ nhìn thẳng Bạch Sấu Hồng đằng trước, muốn tìm ra bóng dáng năm xưa trên người cô.
"Đúng ạ!" Chu Chí Thanh cung kính trả lời.
"Tốt lắm, công lao của cậu tôi sẽ nhớ." Tiết Trấn Kỳ khen ngợi.
Khi anh lo lắng Bạch Sấu Hồng không biết tung tích, người có nhiệm vụ bảo vệ Bạch Sấu Hồng vẫn tiếp tục chấp hành nhiệm vụ nhiều năm qua, cho dù nhiều năm trước anh đã quên mệnh lệnh này, những người đó vẫn làm hết nghĩa vụ để ý đến hành tung của cô, Chu Chí Thanh là một người trong đó.
Năm đó Diệm bang ra lệnh muốn người trong Bộ Đại Bộ phải nghiêm mật bảo vệ Bạch Sấu Hồng, nhưng không ai biết nguyên nhân vì sao, chỉ biết là người cao nhất trong bang hạ lệnh.
Mọi người bắt đầu chú ý đến nhân vật Bạch Sấu Hồng này, thấy cô nhiều lần không sợ hãi bảo vệ cậu em trai ngang ngược, bọn họ không khỏi cực kỳ bội phục với lòng gan dạ của cô, dù phía trên đã hủy lệnh bảo vệ, bọn họ vẫn đang thay phiên bảo vệ.
Mười năm cho đến khi Bạch Sấu Hồng học xong trung học, đại học, tốt nghiệp rồi vẫn luôn ở Bộ Đại Bộ, nghề nghiệp là cô giáo dương cầm.
Cô chưa kết hôn, cũng không có bạn trai, nhưng người theo đuổi cô rất nhiều, mà nguyên nhân cô cự tuyệt chủ yếu là do em trai cô Bạch Chí Quần, anh ta chuyên đi gây chuyện, cách sống thì phóng túng.
Vợ chồng Bạch gia là nhân viên nhà nước đã về hưu từ hai năm trước, hiện thời kinh tế trong nhà toàn dựa vào tiền hưu của vợ chồng Bạch gia và tiền lương của Bạch Sấu Hồng. Sự phung phí của Bạch Chí Quần tạo thành áp lực rất lớn cho cô, tiền lương của cô toàn cho Bạch Chí Quần làm tiền tiêu vặt.
Đúng là dạng người ăn cơm chùa!
Tiết Trấn Kỳ bực bội nắm chặt tay, nếu để anh gặp tên Bạch Chí Quần, nhất định sẽ tẩn chết tên kia, bởi vì anh ta đã mất hết mặt mũi đàn ông rồi.
"Thật ra... Thật ra chúng tôi cũng không bảo vệ tốt cô Bạch, thiếu chút nữa thì cô ấy đã bị em trai mình bán đi." Chu Chí Thanh ngập ngừng nói.
"Cái gì? Cậu nói rõ ràng cho tôi!" Tiết Trấn Kỳ tý nữa va vảo nóc xe.
"Em trai cô ấy nợ tiền đánh bạc, chủ nợ đến cửa đòi nợ, Bạch Chí Quần chẳng có tiền, bọn họ liền muốn bắt cô Bạch đi."
"Cô ấy có bị sao không?" Nếu không ở trên xe, Tiết Trấn Kỳ sẽ nhảy lên mất. Nếu có người dám động đến người của bang chủ, mà anh bảo vệ không chu toàn, anh còn mạng không chứ?
"Khi chúng tôi biết tin, lập tức phái người đi xử lý, mọi người kiếm tiền trả nợ cho Bạch Chí Quần, bọn họ lập tức thả cô Bạch về, cũng uy hiếp bọn chúng không được động đến cô Bạch."
"Làm tốt lắm!" Mạng của anh được giữ rồi."Tìm cơ hội dạy dỗ Bạch Chí Quần."
"Tuân mệnh!"
Ánh mắt anh chuyển sang Đồng Thiệu Vĩ nói: "Có cách gì tốt có thể thần không biết quỷ không hay đưa cô ấy đi không?"
"Gây mê cô ấy!"
******
"Bang chủ, đã đưa cô ấy đến biệt thự ạ." Cận vệ của Hắc Lạc Kiệt kính cẩn bẩm báo.
"Chuẩn bị đến biệt thự!" Hắc Lạc Kiệt vốn lạnh lùng khi nghe thấy cô đã đến biệt thự, hai mắt sâu tối hiện lên nét cười, khuôn mặt lạnh giá như có gió xuân thổi qua.
Làm cận vệ của bang chủ năm năm, lần đầu nhìn thấy trên gương mặt lạnh lùng và vô tình của bang chủ có biểu hiện khác, anh không khỏi cảm thấy may mắn, nếu anh không hoàn thành nhiệm vụ này, không dám tưởng tượng bang chủ sẽ tức giận cỡ nào.
Nhưng, anh vẫn cảm thấy khẽ bất an, rốt cục người phụ nữ bang chủ chỉ có phải Bạch Sấu Hồng không? Nhưng nếu không phải, vậy đống lửa kia sẽ bốc đến đâu đây.
Vệ sĩ lặng lẽ đi sau Hắc Lạc Kiệt, trong lòng không chỉ có buồn bực, Bạch Sấu Hồng có sức quyến rũ mạnh đến mức làm bang chủ đổi tính sao?
Bang chủ thấy cô hôn mê như thế sẽ phản ứng thế nào?
Anh thừa cơ Hắc Lạc Kiệt nói chuyện với người quản lý, bấm điện thoại cho Đồng Thiệu Vĩ, bẩm báo tình hình mới nhất.
Khi Đồng Thiệu Vĩ biết được Hắc Lạc Kiệt đi về biệt thự, không khỏi có chút giật mình, chợt dặn dò vệ sĩ tùy cơ ứng biến, anh và Tiết Trấn Kỳ sẽ lập tức chạy đến biệt thự.
Khi Hắc Lạc Kiệt đến biệt thự, trên mặt không tự chủ được hiện lên nét toan tính.
Mười năm chờ đợi rất lâu, rốt cục anh cũng chờ đến giờ phút này.
Chờ không kịp người hầu đến mở cửa xe, anh mở cửa xe xuống xe, đi nhanh đến phòng mình.
Bỗng có thay đổi, tên giúp việc kia ngây ngốc nhìn tay mình, tiếp theo ngẩng đầu nhìn bóng dáng Hắc Lạc Kiệt đi nhanh.
Trong biệt thự, biết được bang chủ về, nữ quản gia biệt thự đã chuẩn bị bữa ăn mang đến thư phòng, thấy Hắc Lạc Kiệt vội vã đi vào phòng, không khỏi sửng sốt.
Bang chủ từ trước đến nay đều ở trong thư phòng hoặc làm việc ở công ty, thường nửa đêm mới trở về phòng, sao hôm nay lại đột nhiên về phòng trước?
Hắc Lạc Kiệt đẩy cửa phòng ra, hai mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm người nằm trên giường, lập tức đi nhanh đến bên giường, ngồi cạnh mép giường nhìn dung nhan ngủ say, bàn tay to nhẹ nhàng chạm vào hai má non mềm của cô.
Người con gái thanh tú trước mắt này, là cô gái kiên cường bảo vệ người thân năm đó ư?
Anh muốn tìm được bóng dáng năm đó từ khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Năm đó cách cửa sổ xe màu đen, anh biết cô không nhìn thấy anh, nhưng anh lại quan sát tỉ mỉ từng tiếng nói động tác của cô.
Từ khi anh mười sáu tuổi, bên cạnh chưa từng thiếu phụ nữ, đối với phụ nữ anh không hiểu thương tiếc là cái gì, phụ nữ với anh mà nói chỉ có công dụng phát tiết.
Ngực to mà ngốc nghếch, ăn nói nhàm chán, hơn nữa lòng tham không đáy, khiến cho anh không thể sinh ra hảo cảm và hứng thú, cho đến khi anh gặp cô.
Nói thẳng tanh, bàn ngoại hình, cô kém hơn những người phụ nữ anh đã gặp. Huống hồ năm đó cô chỉ có mười lăm tuổi, nhưng cô lại hấp dẫn mãnh liệt ánh mắt anh.
Năm đó cô vì bảo vệ em trai, lấy thân hình bé bỏng làm lá chắn, không để người khác làm hại em trai cô. Khi đó cả người cô như sáng rực, hấp dẫn anh rất nhiều.
Chưa bao giờ có người phụ nữ nào bảo vệ ai trước mặt anh, cũng chưa từng có ai dám đối đầu với anh, chưa từng có người nào làm thế, bao gồm cả mẹ anh.
Khi anh chính mắt thấy cô không để ý đến an nguy tính mạng của mình, chỉ nguyện để người nhà bình an, cô làm lay động ý chí sắt đá lạnh lùng vô tình của anh, ngoại lệ bỏ qua cho người nhà của cô.
Lúc ấy anh đã nói với bản thân: anh muốn cô!
Anh muốn cô làm mẹ của con anh, anh muốn mẹ của con anh phải là người kiên cường biết bảo vệ gia đình, thật lòng yêu trẻ con.
Mà không phải chỉ vì làm phu nhân bang chủ Diệm bang, loại hôn sự vì lợi ích này, anh khinh thường, mẹ của con anh đã sớm được định, là Bạch Sấu Hồng.
Anh cho cô thời gian mười năm tự do để trưởng thành, mười năm sau cô sẽ thuộc về Hắc Lạc Kiệt anh.
Mười năm không hề hỏi về cô, không muốn để mình phân tâm, lý do khác là muốn để cô tự do tự tại mà phát triển.
Thời gian mười năm rất dài, anh nhìn khuôn mặt ngủ say và thân hình mảnh khảnh của cô, không thể không thừa nhận cô gái bé nhỏ năm đó đã trưởng thành.
Trên khuôn mặt thanh tú đã bớt đi nét trẻ con, tóc đen dài như mây rơi trên gối, tay anh xốc chăn lên, cẩn thận đánh giá dáng người cô, mặc dù hơi gầy nhưng đường cong lung linh, ý cười nhạt hiện trên khóe miệng anh, ngón tay âu yếm nhẹ vuốt đôi môi đỏ mọng của cô.
Chợt, anh phát hiện có gì đó không đúng, nhanh chóng đứng lên, tức giận quát: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Ba người ngoài cửa đợt lệnh, Đồng Thiệu Vĩ, Tiết Trấn Kỳ và cận vệ của anh nghe thấy tiếng rống giận vội vàng mở cửa đi vào, nghe bang chủ quở trách.
Bọn họ thầm nghĩ trong lòng, nguyên nhân bang chủ rống giận là gì?
Là tìm sai người? Hay là cô ấy hôn mê bất tỉnh?
Hắc Lạc Kiệt trầm mặt xuống nhìn chằm chằm ba người trước mắt, ánh mắt nghiêm khắc tỏ vẻ anh đang chờ đáp án của họ.
Cận vệ nhận mệnh nhận tội: "Xin bang chủ thứ tội, thuộc hạ không biết người bang chủ muốn là ai, đành phải đi xin chỉ thị của hai vị phó bang chủ."
"Bang chủ, em đoán chắc hẳn là Bạch Sấu Hồng." Vẻ mặt Đồng Thiệu Vĩ tự tại nói ra suy đoán của anh.
Ánh mắt Hắc Lạc Kiệt nghiêm khắc khiến Tiết Trấn Kỳ lo lắng không thôi, anh không sợ trời không sợ đất chỉ sợ bang chủ.
"Bang chủ, Thiệu Vĩ đoán là Bạch Sấu Hồng, nhưng em cảm thấy không phải. Nếu bang chủ muốn cô ấy, sao lại chờ mười năm lâu như vậy? Huống hồ mười năm này bang chủ lại chẳng nhắc đến cô bé, cho nên em đã gỡ lệnh bảo vệ cô ấy từ bảy năm trước rồi, đỡ phải lãng phí sức người. Em đã sớm nói với Thiệu Vĩ tuyệt đối không phải cô ấy, nhưng bọn anh không nghe, mới có thể đưa sai người. Bang chủ, xin anh nói thẳng thiên kim cô anh muốn là của nhà nào, hay là minh tinh điện ảnh nào, thuộc hạ lập tức đưa đến." Anh cho rằng bang chủ tức giận là đưa sai người, vội vàng nói ra tất cả, khẩn cầu bang chủ có thể bớt giận.
Đồng Thiệu Vĩ nghe vậy, không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay anh. Đúng là đồ ngu! Chẳng lẽ anh không nhận ra người đưa đến không nhầm, sai ở chỗ là hôn mê bất tỉnh. Nếu đưa sai người, từ lúc vào phòng bang chủ đã tức giận, không chờ thêm lâu như vậy mới giận dữ, thật ngốc!
Tiết Trấn Kỳ tự cho là thông minh nói ra tất cả chuyện đáng trách của mình, giờ không thể cứu anh nữa rồi
"Bảy năm trước đã gỡ lệnh bảo vệ? !" Hắc Lạc Kiệt nghe vậy sắc mặt đại biến, mười năm anh có thể đặt toàn bộ tâm tư lên sự nghiệp, chỉ vì nghĩ là cô được bảo vệ an toàn dưới thuộc hạ của anh, không ngờ có người dám bỏ qua cô, vậy em trai cô gặp tai họa cũng dính lên người cô.
Không ngờ Tiết Trấn Kỳ đáng chết lại gỡ lệnh bảo vệ từ bảy năm trước, lửa giận lấp đầy lòng dạ anh, quả đấm như sắt đánh đến khuôn mặt Tiết Trấn Kỳ, nhất thời thấy sao bay bay.
"Bang... Bang chủ?" Trúng một quyền này, Tiết Trấn Kỳ lúc này mới bừng tỉnh, anh không tìm sai người, nếu người không sai, vì sao bang chủ còn muốn đánh anh?
"Cậu dám bỏ qua mệnh lệnh của tôi!" Trên mặt Hắc Lạc Kiệt hiện lên thần sắc khát máu.
"Em... Bang chủ..." Tiết Trấn Kỳ cầu cứu nhìn về phía Đồng Thiệu Vĩ, người phía sau lặng lẽ ra dấu bốn sáu, ám chỉ vừa rồi khi ở ngoài cửa chờ lệnh của bang chủ, hai người đang thảo luận vấn đề hợp tác, lợi ích 5.5, hiện thời anh thừa cơ uy hiếp nâng cao lợi ích.
"Bảy năm qua cô ấy có xảy ra chuyện gì không?" Hắc Lạc Kiệt nắm chặt hai đấm, nếu nghe thấy đáp án thừa nhận, anh nhất định sẽ dạy dỗ Tiết Trấn Kỳ một chút.
Tiết Trấn Kỳ nghe vậy, cả người lạnh run. Lớn lên từ bé với bang chủ, biết rõ tuyệt đối không đánh lại bang chủ, hiện thời cũng chỉ có nhịn đau gật đầu để Đồng Thiệu Vĩ bắt chẹt.
Đồng Thiệu Vĩ lập tức bẩm báo qua chuyện của Bạch Sấu Hồng, cũng nhấn mạnh Tiết Trấn Kỳ lãnh đạo, thủ hạ cứu kịp thời, ai cũng sai cũng có công, ưu khuyết điểm đều có.
"Hủy sòng bạc kia!" Hắc Lạc Kiệt lạnh lùng phun ra những lời này.
Tiết Trấn Kỳ vội vàng gật đầu, không dám nói thêm gì.
"Ai hạ lệnh làm cô ấy hôn mê?" Ánh mắt Hắc Lạc Kiệt nhìn về phía Bạch Sấu Hồng vẫn ngủ say trên giường, giận không thể rống hỏi.
Tiết Trấn Kỳ vội vàng trả lời: "Là Đồng Thiệu Vĩ!" Hừ! Buộc anh chia lợi ích, như vậy anh sẽ làm Đồng Thiệu Vĩ ăn cũng vất vả. Đồng Thiệu Vĩ tý nữa thì ra tay đánh anh, thật muốn xóa sạch vẻ mặt đắc ý của anh, nhưng anh không dám lỗ mãng trước mặt bang chủ, chỉ có thể thầm hận trong lòng, thản nhiên nói: "Thuộc hạ không muốn kinh động quá nhiều người, không thể không hạ lệnh hôn mê cô ấy, mới có thể thuận lợi đưa cô ấy về."
"Tôi không cần người phụ nữ của tôi như một khúc gỗ trên giường, làm cho cô ấy tỉnh lại, hai giờ sau tôi sẽ đến." Nói xong, Hắc Lạc Kiệt xoay người bỏ đi, ném lại vấn đề để bọn họ xử lý.
Đồng Thiệu Vĩ thấy bang chủ ra khỏi phòng, chợt đánh Tiết Trấn Kỳ một đấm, Tiết Trấn Kỳ không phòng bị nhận trọn một đấm, nổi giận gầm lên một tiếng rồi lập tức lao vào, không đến 20 phút, trên người hai người đều đầy vết thương.
"Hai vị phó bang chủ, bớt bực đi thôi! Mệnh lệnh của bang chủ nên xử lý như thế nào ạ?" Vệ sĩ rảnh rỗi mở miệng xin chỉ thị, cũng không muốn bọn họ còn chưa làm gì đã đánh chết đối phương, đến lúc đó người rắc rối sẽ là anh.
Đồng Thiệu Vĩ tao nhã phủi âu phục, không thú vị nói: "Loại vấn đề này nên xin chỉ thị của hữu phó bang chủ, dù sao loại chuyện mờ ám này anh ta giỏi nhất."
"Cậu nói cái quái gì thế, bại hoại như cậu thì nhã nhặn lắm đấy, còn dám nói tôi." Tiết Trấn Kỳ cười nhạt với lời của anh.
"Ít nhất còn hơn cậu nhiều."
"Mẹ kiếp, còn muốn so nữa à?" Tiết Trấn Kỳ nắm tay lại, chuẩn bị ký Đồng Thiệu Vĩ một cái.
"Hai vị phó bang chủ, mệnh lệnh của bang chủ chỉ còn lại nửa tiếng ạ." Vệ sĩ sốt ruột kêu lên.
Đồng Thiệu Vĩ nhìn vào gương trang điểm, cầm giấy lau vết máu cẩn thận, "Bang chủ có nói chuyện này tôi phụ trách à?"
"Không." Anh không thể không thừa nhận bang chủ cũng không nói chuyện này do ai phụ trách.
"Vậy liên quan gì đến tôi? Tôi còn phải đến Đài Bắc chủ trì hội nghị, không tiếp!" Đồng Thiệu Vĩ định bỏ đi, lại bị anh giữ chặt lại.
"Vậy chuyện này do ai phụ trách?" Loại chuyện này anh cũng không muốn phụ trách nhé! Anh chỉ là cận vệ, không xử lý loại chuyện này. ánh mắt chuyển đến Tiết Trấn Kỳ.
"Nhìn tôi làm gì? Không nghe thấy bang chủ nói tôi đi phá sòng bài à, ông đây không rảnh nói chuyện tào lao với cậu!" Tiết Trấn Kỳ nói xong liền đi ra ngoài cửa, rồi cũng bị giữ chặt lại. )
Mỗi tay cận vệ kéo một phó bang chủ, cầu xin nói: "Vậy rốt cuộc phải làm sao bây giờ?"
"Tôi đoán, Bạch Sấu Hồng chắc không đến một giờ sẽ tỉnh lại." Nói xong, Đồng Thiệu Vĩ kéo tay anh ra nhanh rời đi.
"Thằng nhóc, bằng cậu cũng muốn ngăn tôi à?" Tiết Trấn Kỳ tôn trọng bạo lực hai ba quyền liền đánh anh ngã xuống đất, dùng hết cả những xui xẻo ban nãy của anh đánh lên người anh ta.
Anh không quan tâm đến đau đớn, nhanh chóng chạy vội tới cửa lớn ngăn hai người lên xe, "Tôi rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?"
Đồng Thiệu Vĩ cười nhẹ, "Nhóc, chuyện của phụ nữ từ trước đến nay do ai phụ trách thu xếp?"
Anh nảy ra ý kêu lên: "Vương Đại!"