Tiểu Miêu cả kinh, muốn di động cái mông chuẩn bị chạy trốn, lại cảm thấy tay của anh đã đụng chạm đến cánh hoa ấm áp của mình, làm cho cô giống như bị điện giật.
Chưa bao giờ có một người đàn ông nào thân mật đụng chạm qua cô như thế, ngón tay của anh bừa bãi đùa bỡn vườn hoa thiếu nữ, làm cô không nhịn được bật ra tiếng thở dốc.
"A... Không muốn..." Cô giãy giụa eo muốn né tránh động tác vuốt ve của anh, cũng đang vô tình trợ giúp tay của anh càng thêm xâm nhập sâu hơn.
"A! Chớ đi vào..." Cô cảm thấy mình đơn giản không cách nào hít thở, bởi vì cô vạn vạn không nghĩ tới anh cư nhiên dùng ngón tay tiến vào nơi đó...
Chưa bao giờ có dị vật xâm nhập hoa kính bởi vì ngón tay anh mỗi tấc tiến vào mà nhạy cảm co rút lại .
Anh cảm thấy ngón tay mình bị cô co chặt lại, động nhỏ hẹp đầy ướt át hút lấy.
"Em thật chặt."
"Nói nhảm, còn là lần đầu tiên a!"Tiểu Miêu rống to, nhưng thân thể cũng không dám lộn xộn.
Nghe được như vậy, Anh lộ ra vạn phần mừng rỡ cười, sau đó nằm ở bên cạnh cắn vành tai của cô, lẩm bẩm nói: "Phải không? Vậy thì tốt quá."
"Tốt cái rắm!" cô muốn kéo cái tay không an phận giữa hai chân của mình ra, nhưng là anh không nghĩ muốn làm cho cô mãn nguyện. Tà mị ở nới ướt át ấm áp trong cơ thể cô chậm rãi kéo ra đưa vào , đồng thời ở sau lưng của cô ấn xuống liên tiếp những nụ hôn nhiệt tình.
"Anh bảo đảm sẽ làm cho em lần thứ nhất liền nghiện, sẽ cố gắng ."
"Cố gắng cái gì?" Cô mắc cỡ đỏ mặt gầm nhẹ. Người đàn ông này cho mình là Ngưu Lang a! Như vậy cố gắng chào hàng, thật mau tức chết cô.
Bất quá, từ hạ thể không ngừng truyền tới từng trận khoái cảm lại làm cô toàn thân tê dại, lý trí của rõ ràng nhắc nhở cô, không thể mặc cho anh tiếp tục nữa. Nhưng là, thân thể của cô lại không nghe lời, chỉ có thể nằm lỳ ở trên giường liên tiếp thở gấp, cắn môi dưới thừa nhận tay anh ở trong động hoa của mình ngang tàn xâm lược
"Ừ... A..." cái miệng nhỏ hồng nộn không cách nào khắc chế bật ra liên tiếp tựa như khóc nhẹ vừa tựa như tiếng rên rỉ.
Nghe được cô phát ra thanh âm kích tình, làm nam căng của anh sớm không còn chịu nổi rồi, anh cũng không muốn nhẫn nại nữa .
Tiểu Miêu còn nằm lỳ ở trên giường cố gắng thở, anh cũng đã sớm cởi áo quần, dáng đầy dục vọng, đem cái mông của cô nâng lên, để cho mình kiên định chống đỡ ở giữa nơi mềm mại . . .
"Không... A..." cô sợ cả người muốn bò đi, nhưng nam nhân sớm bị dục hỏa thiêu đốt này không cho toại nguyện
Hai tay của anh cầm lấy eo mãnh khảnh, sau đó dùng sức đem cô kéo hướng mình, đồng thời anh cũng đem cự vật dũng mãnh to lớn ngoan ngoan xâm nhập trong hoa kính thiếu nữ non nớt...
"A... Thật là đau..." phòng tuyến cuối cùng của thiếu nữ bị một đao cậy mạnh công phá mãnh liệt, vì đau đớn nước mắt lập tức tựa như trân châu rơi xuống, một giọt một giọt nhỏ xuống ở trên gối, thấm ướt dần.
Ngàn Thần biết mình quá gấp, quên mất đây là lần đầu tiên của cô, phải đối cô nhẹ nhàng, nhưng là, chuyện cho tới bây giờ, anh chỉ có thể tiếp tục đi tới, không cách nào lui được.
"Tiểu Miêu, buông lỏng, một lát sẽ hết đau." Hắn ôn nhu dụ dỗ.
"Van cầu anh... Không muốn tiến vào nữa... rất là đau... Em... Em dùng miệng..." Tiểu Miêu đau đến không thể suy nghĩ trước khi nói, ngay cả lời nói xấu hổ này cũng nói được, chỉ cầu có thể giải trừ phần đau đớn này.
Giống như không an phận, Tiểu Miêu không ngừng giãy dụa, làm anh cũng không chịu nổi được nữa, bởi vì nghe cô kêu khóc mà cố gắng kiềm chế ham muốn của mình.
Ngàn Thần trong người dục vọng bị thức tỉnh ngay lập tức đem cô ôm lấy , để cho cô tựa vào trên người của mình, sau đó hai tay nắm ở hông Tiểu Miêu, cưỡng bách cô trên dưới di động.
"A... Không cần..." Tiểu Miêu thân thể mảnh mai yêu kiều theo anh trên dưới luật động kịch liệt đung đưa.Tay nhỏ bé bắt được cánh tay của anh, bởi vì lần đầu đau đớn móng tay hãm sâu vào trong bắp thịt của anh.
"Muốn, nhất định là được." Anh không cảm thấy đau, nhưng bởi vì không thể chiếm được cô hoàn toàn nên tâm càng đau hơn, làm ra hành động không cách nào tránh khỏi chọc cô khóc thút thít. Thân thể anh không cách nào khống chế mãnh liệt co lại đong đưa, đối với thân thể tuyệt mĩ của cô mà nghiện, một chút cũng không muốn buông ra .
Tiểu Miêu cả người như không có xương mặc cho anh phía dưỡi mạnh mẽ ra vào, không còn khí lực phản kháng, chỉ còn lại tiếng rên rỉ từ cái miệng nhỏ xinh đẹp bật ra.
"A... A..." Cái gì mà rất thoải mái khoái hoạt? Mới là lạ!Cô đau muốn chết.
Lúc này, phía sau cô nam nhân kéo ra đưa vào càng lúc càng nhanh, càng mạnh bạo hơn, mỗi một cái so với trước càng mãnh liệt, cô cảm thấy anh cơ hồ muốn đâm thủng mình.
"Không cần... Van cầu anh..." Tiểu Miêu vô lực úp sấp trên giường, chỉ có thể vểnh lên cái mông, hai tay thật chặt bấu lấy ra giường, giống như tiểu động vật phát ra hơi thở yếu ớt yêu kiều. Vốn tưởng rằng phần đau đớn này vĩnh viễn sẽ không hết, sẽ đau mãi cho đến kết thúc, nhưng là trong lúc này, đau đớn ở tiểu huyệt từ từ thối lui, cô có thể cảm nhận được rõ ràng từng cỗ khoái cảm đang lan dần khắp người.
Mặc dù anh thô bạo luật động ra vào, không ngừng cùng hoa kính mềm mại ma sát, nhưng là, dần dần, ở tiểu huyệt nhỏ này, cô cư nhiên chậm rãi rịn ra một cổ dịch vị khoái cảm. Tiểu Miêu cảm giác được sự tồn tại của anh ở bên trong mình, cũng càng lúc càng có cảm giác tuyệt vời
"A... Ừ..." cô cái miệng nhỏ bật ra rên rỉ thoải mái , eo cũng tự giác cùng anh luật động. Ngàn Thần hiểu cô đã gần đạt được khoái cảm, có thể cùng anh chia xẻ niềm vui sướng hoan ái nam nữ.Vì vậy, anh yên tâm đoạt lấy cô, hai tay cũng dọc theo lưng đi tới trước ngực cô đang đung đưa hai vú, vuốt ve âu yếm hai nụ hoa nhỏ mềm mại.
Tiểu Miêu bị hành động của anh làm cho run lên, đồng thời người cũng lên đến cao triều lần đầu tiên trong đời
"Em là của anh, là của anh." Bên trong tiểu huyện cuồng dã ra vào, Ngàn Thần đem tất cả dục vọng cùng tình cảm của mình, không có chút nào cất giữ toàn bộ phóng thích vào bên trong của Tiểu Miêu
Được một người đàn ông ôm chắc trong vòng ngực ấm áp vững chãi là như vậy a! Tiểu Miêu nghĩ thầm, cảm giác chẳng qua chỉ là thêm một người cùng cô giành chăn bông, như thế mà thôi.
Nhưng là, cô bây giờ thống hận căm ghét nhất là người đang giám giành chăn bông với mình
Tiểu Miêu dùng sức kéo lại, chăn bông có thể đoạt lại được, bất quá, cô còn không kịp dương dương đắc ý, thì lại cảm giác bên cạnh mình có cái gì đó rất ấm áp, cường tráng. A...không! là nam nhân tuấn dật lõa thể tiêu sái nằm ngủ.
Rất khó không chú ý đến giữa hai chân...kia chí khí dương cao, khổng lồ hùng vĩ, so với chủ nhân của hắn một dạng, rất lớn lối kiêu ngạo.
Tiểu Miêu nhìn chung quanh, nhớ lại ngày hôm qua rất phong tình.
Trời ạ, trời ạ! Cô cư nhiên cũng học người khác làm mất sự trong trắng, lão mẹ a, con là thành con gái hư, thật xin lỗi.
Tiểu Miêu vội vàng muốn xuống giường tìm áo quần, nhưng là mới vừa cử động, giữa hai chân liền truyền đến một trận đau đớn.
"A!" Cô khẽ kêu một tiếng, vội vàng lấy tay che miệng thuận tiện xem anh có hay không tỉnh lại.
Hoàn hảo không có tỉnh.
Tiếp, cô lại bắt đầu tìm quần lót.
Đang mặc y phục lại, chuẩn bị muốn bỏ chạy thì lại không kìm được nhìn lại anh một cái.
"A!" cô không nhịn được phát ra một tiếng ca ngợi thở dài.
Tại sao có thể có nam nhân ngay cả tướng ngủ cũng đẹp trai như vậy, bộ dáng ngủ say như đứa trẻ ngây thơ, nhưng là nằm ở trên giường trần truồng lại cỡ nào làm cho người ta đỏ mặt tim đập!
Cô lại nghĩ tới đêm qua, thật muốn ban thưởng cho anh một bạt tai.
Anh thật là quá thô bạo, không nghĩ tới anh dáng dấp lịch sự, nhân tài xuất chúng, vậy mà, đằng sau con người đó chính làm một loại cầm thú.
Hảo! Nếu tỉnh lại đúng lúc cô nhất định cho ăn giày!
"Chào buổi sáng."
Thanh âm một người giống u hồn thình lình ở bên tai của cô nhẹ nhàng nói. Tiểu Miêu theo bản năng vươn tay nắm quyền, sau đó hung hăng vung lên!
"A!" tiếng kêu cực kỳ bi thảm lập tức truyền đến, chỉ thấy Ngàn Thần hai tay che lỗ mũi ngã xuống giường gào khóc.
Nghe anh kêu gào thê thảm như vậy, cô có hay không hạ thủ quá nặng?
"Uy! Anh không sao chứ?"
Tiểu Miêu đi tới bên cạnh, vội vàng muốn nhìn một chút vết thương của anh, kết quả khóe mắt vừa đưa ra, phát hiện góc tường có một tiểu chuột sư huynh đang nhìn mình...Không thể nào? Quán trọ này không sạch sẽ sao? Có chuột!
"A!" cô cũng không còn suy nghĩ nhiều, thét lớn nhảy lên giường, chỉ sợ nó sẽ bò qua .
"A!" Trên giường nam nhân cũng đồng thời phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Không thể nào? Người dáng dấp lớn như vậy, cũng sẽ giống như tiểu nữ sinh sợ con chuột đó?
"Em dẫm lên tiểu huynh đệ của anh! Mèo ngốc."
Tiểu Miêu cúi đầu nhìn, lập tức giật mình, phát hiện mình giữa đầu gối và bắp chân đang vững vàng đè ở huynh đệ của anh .
"Xin lỗi, xin lỗi." Cô dùng dằng muốn rời đi, kết quả ở trong hỗn loạn, bàn tay không cẩn thận lại đè xuống huynh đệ của anh lần nữa.
Nong nóng, mềm nhũn ... Hai người bốn mắt giao tiếp, chỉ thấy sắc mặt anh xanh mét, lỗ mũi anh tuấn cũng đã hồng hồng , giống như mũi ông già noel a.
"Thật buồn nôn." Tiểu Miêu lập tức rút tay về, ở trên ra giường nhanh chóng qua lại lau.
Cái gì? Ghê tởm?
Ngàn Thần mắt đen nhíu lại, gương mặt tuấn tú trầm xuống, mặc dù huynh đệ của anh gặp công kích của cô, đau chết, nhưng là, phái nam danh dự phải lấy lại.
"Nói gì ghê tởm!" Anh tựa như Ngạ Lang bổ nhào phi thân đè lên cô, khuôn mặt tuấn mỹ chỉ cách cô mấy tấc mà thôi. "Quên tối hôm qua cái ghê tởm đó làm cho em rên rỉ đến trời sáng sao?" Anh xấu xa nói, lộ ra mỉm cười chết người .
"Ít nói hưu nói vượn, em là đau đến kêu thành tiếng." một câu nói hình dung đúng nghĩa cô bi thảm như thế nào, đó chính là"Anh thì thoải mái, còn tôi thì chỉ có khổ" .
Ngàn Thần đột nhiên vươn tay, ôm lấy mặt của cô, thâm tình nói: "Tiểu mèo ngốc, anh không phải cố ý làm đau em."
Đó! Là đang nói xin lỗi sao? Coi như anh còn có chút tính người. Tiểu Miêu nghĩ thầm.
"Biết là tốt rồi."
"Bất quá, đừng lo lắng, lần này anh nhất định sẽ rất ôn nhu, rất ôn nhu, để cho em tuyệt không cảm thấy đau."
Cô một hồi kinh ngạc, sau đó liều mạng khước từ anh, "Anh đừng mơ tưởng em sẽ cùng với anh nữa, ngày hôm qua hết thảy... Chúng ta coi như là tình một đêm là được."
"Tình một đêm?"
"Đúng, đại gia vui đùa một chút là tốt rồi."
Tiểu Miêu tựa hồ thấy một cổ lửa giận từ tròng mắt xinh đẹp đen sâu của anh thoát ra, ngay sau đó như điên cuồng thiêu cháy .
"Vui đùa một chút là tốt rồi?" Thanh âm của anh lạnh lùng.
"Đúng vậy!" Nếu không thì làm làm sao? Nếu như bị lão mẹ ở Đài Nam biết được, cô nhất định sẽ bị giết chất mất, cho nên vô luận như thế nào cũng nhất định cùng anh nói cho rõ ràng.
"Dù sao anh ăn cũng đã ăn rồi, cũng nên thu tay lại, em biết rõ, anh đối với em chỉ là một loại tình cảm muốn chinh phục, nam nhân ai cũng thích như vậy để chứng minh mình rất.... Được rồi... Dù sao em không phải là rất rõ ràng sao! chỉ là hy vọng... hai người chúng ta mọi chuyện nên ngừng tại đây thôi."
"Em nghĩ bởi vì anh đã có được em, cho nên sẽ phải vứt bỏ em?" Vẻ mặt của anh càng thêm nghiêm túc.
"Em chỉ là thay anh giải quyết phiền toái...sau này."
Anh đột nhiên buông cô ra, sau đó vẻ mặt âm trầm nói: "Muốn chơi đùa phải không? Được, vậy thì tới chơi đi!"
"A?" cô không hiểu ý tứ của anh, hơn nữa anh thoạt nhìn thật hung dữ, đang tức giận sao?
Ngàn Thần đứng lên, sau đó ngồi trên ghế salong, hai tay khoác lên trên ghế dựa, hai chân cũng tức giận mở lớn ra, giống như là ngồi ở long ỷ của hoàng thượng một dạng.
Duy nhất làm người ta tim đập dồn dập không thôi chính là anh không có mặc y phục.
"Tới đây."
"Cái gì?"
"Tới phục vụ! Đến trước mặt của tôi thể hiện cô là người có mị lực, chứng minh cô có khả năng quyến rủ được tôi." Anh từng chữ từng câu mang theo lực sát thương.
"Em chỉ . . . . ."
"Dùng miệng của cô cùng hai tay, tôi luôn luôn đều là như vậy vui đùa hưởng thụ chút khoái cảm."
Tiểu Miêu nghe thế mới biết anh là giận thật, bất quá, cô còn tức hơn. Anh tại sao muốn cô làm việc này... cho dù đã từng có thân mật với nhau nhưng cô căn bản cũng sẽ không làm như vậy.
Tiểu Miêu đối với anh lắc đầu một cái.
"Không muốn? xấu hổ?" anh giễu cợt .
Cô không lên tiếng, chẳng qua là quật cường nhìn chằm chằm anh.
"Giúp anh cái đó, tôi và anh như vậy sẽ không còn liên quan gì nhau nữa?"
Anh trầm mặc, nhưng tư thái là khiêu khích .
Đáng giận! làm thì làm, nghĩ là cô sợ sao? Dù sao khi ra khỏi căn phòng này, cô hi vọng có thể khôi phục như trước là được rồi, tuyệt xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hãy nghĩ, cái kia là soái ca đẹp trai, lại miễn phí, coi như mình không chấp nhất đi. Chỉ giờ phút này, cô chấp nhận làm một cao mèo dâm đãng a! Dù sao có thể là nữ nhân được Hoàng thái tử xem để trong lòng, muốn một cuộc kích tình, cô như vậy cũng coi kiếm được chút lời.
Còn có, cô muốn trả thù!
Tối hôm qua anh đã hành hạ cô đến chết đi sống lại, lần này đổi lại sẽ là cô.
Cô đi tới trước mặt của anh, đưa ra tay nhỏ bé, vừa đụng đến, làm hai người giật nảy mình phản ứng mãnh liệt.
Cô thật đúng là không biết làm thế nào để hạ thủ....
"Thế nào? Ngay cả việc muốn làm cho nam nhân vui vẻ cũng không giám, còn nói cái gì vui đùa một chút là tốt rồi."
"Anh câm mồm ." Tiểu Miêu tức giận.
Anh là câm mồm, nhưng ánh mắt càng thêm lạnh như băng, phảng phất đang cười cô, nói cô không làm được nổi một trò chơi dẫm đãng
Cô biết nếu như bị anh nói trúng, về sau cô còn có cơ hội gì đối kháng anh? Một khi kháng cự không được, cô rất sợ mình trở thành thiếu nữ yếu ớt, tâm sẽ bị anh giữ.
Cá tính không chịu thua của cô giúp cô lấy dũng khí há cái miệng nhỏ ra, đưa ra cái lưỡi nhỏ đinh hương chạm vào tiểu huynh đệ nhẹ nhàng liếm. Cô có thể cảm nhận được thân thể anh hơi chấn động, nhưng là rất nhanh lại khống chế được.
Tiểu Miêu cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ làm chuyện như vậy, càng không có nghĩ tới lại với nam nhân này, hơn nữa cô phát hiện, mùi vị của anh chẳng những không có cho cô cảm giác ghê tởm, ngược lại còn có một loại mùi vị nam nhân tinh khiết .
Cô tựa như đang liếm một cây kem, nhiệt tình qua lại, sau đó đi tới đỉnh đầu nhạy cảm nhất , tay nhỏ bé cũng đồng thời trên dưới vuốt ve.
Len lén nhìn của phản ứng anh . Hả? Không có phản ứng?
Nghe nói nam nhân đều thích nữ nhân hầu hạ như thế, nhưng là anh trừ dục vọng càng lúc càng bộc phát ra, cư nhiên mặt lại không chút thay đổi!
Anh không phải là cũng muốn say mê, hưởng thụ dục tiên dục tử ở bộ dạng này sao? Chẳng lẽ đúng như anh nói, cô cái gì cũng không biết, ngay cả làm cho nam nhân phát ra dục hỏa đốt người cũng không làm được
"Vì sao lại dừng?" Anh đột nhiên lạnh lùng ra lệnh , "Không cho phép ngừng."
Tiểu Miêu kiên định đem nam căn của anh bắt lấy ngậm vào, hết liếm rồi cắn nhẹ. Nhất định phải làm cho anh khuất phục, cho anh biết cô cũng có thể làm cho anh điên cuồng!
Mãi nghĩ, Tiểu Miêu bỗng cảm thấy miệng có vị chua, đang muốn buông ra thì anh đột nhiên bưng lấy đầu nhỏ của cô, ép vào sâu hơn, để cho mình ở trong miệng nhỏ cô luật động ra vào nhanh hơn, sâu hơn. Cái miệng nhỏ bị anh nhét đến phình to lên, hơn nữa sao quá thô lỗ, hại cô không cách nào hít thở được. Tiểu Miêu quơ múa hai tay nhỏ bé, ý bảo cô không thể tiếp tục.
Cứu mạng a! Cô không muốn trở thành người duy nhất bởi vì bú liếm hít thở không thông mà chết.
Nhưng anh tựa hồ không khống chế được mình, vẫn nhanh chóng luật động, cảm thụ cái miệng nhỏ của cô đang mang đến vô cùng khoái cảm.
Anh biết anh sắp đi ra. Tự cho là mình có thể khắc chế được, cho là có thể dùng loại phương pháp này trừng phạt cô, trả thù cô. Nhưng cô lại mang cho sự trả thù đầy thích thú.
Khi một cổ quen thuộc khoái cảm xông thẳng lên đầu, anh đem mình thật sâu chống đỡ ở trong cổ của cô, sau đó một hồi nóng bỏng bắn ra...
Tiểu Miêu bị hành động của anh làm cho giật mình, muốn trong miệng phun ra dịch trùng, anh lại đưa tay nắm cái mũi nhỏ của cô
"Nuốt xuống."
Cô không thể làm gì khác hơn là nuốt xuống, nhưng là vì ủy khuất nước mắt cũng lúc này vô thanh vô thức từ hốc mắt lăn xuống .
Nhìn thấy nước mắt của cô, Ngàn Thần cảm thấy tâm tựa hồ bị một đôi tay vô hình hung hăng níu lấy .
"Cô làm gì khóc?"
Rõ ràng chọc người tức đến hộc máu chính là cô, anh tức giận cũng là lẽ tự nhiên, thế sao hiện tại đổi thành cô khóc rồi?
Tiểu Miêu chạy về bên giường, không muốn cho anh nhìn thấy bộ dạng chật vật như vậy của mình. Cô cũng không muốn khóc a! Nhưng nước mắt chính là không nghe lời cứ xông ra
Rơi lệ thế này, cô rốt cuộc biết rõ một chuyện.
Cô thích anh.
Cũng bởi vì như thế, cho nên khi anh đem mình làm thành kỹ nữ, vô tình đùa bỡn thì cô cảm thấy tâm mình đau, đau như bị ai cắn xé.
Giờ mới hiểu được cô thích anh sủng ái, mặc dù có chút bá đạo, tự đại, nhưng có thể cho cô cảm nhận được cô còn đối với người nào đó có một chút ý nghĩa
Bất quá, giờ biết được đã quá muộn.
Nghĩ đến anh mới vừa rồi vô tình nhìn mình, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có bất kỳ biểu cảm gì, biết rõ cô thật chẳng qua là thứ cho anh vui đùa một chút, cô đối với anh một chút ý nghĩa cũng không có. Ô ô!
"Tiểu Miêu?"
"Tôi thừa nhận thua, tôi không chơi nữa." Tiểu Miêu tức giận lấy tay lau đi nước mắt. Xoay người đi tới cửa, vừa mới cầm tay nắm cửa, liền bị tay anh mạnh mẽ có lực đè xuống tay cô.
Tiểu Miêu nhẹ nhàng nâng lên cặp mắt đầy lệ nhìn lại anh, bốn mắt giao tiếp một khắc, trong hai người tình cảm tràn đầy cũng không che giấu được nữa.
"Vậy thì không cần chơi." Anh khàn khàn nói, vốn là cố ý lộ ra ánh mắt lạnh như băng che lấp đi sự cuồng nhiệt đang bộc phát trong người
Trong căn phòng, không khí khẩn trương rồi lại buông lỏng tràn ngập, không có một người nào mở miệng nói chuyện.
Thật lâu sau
"Vậy thì sao?" Tiểu Miêu tuyệt vọng hỏi.
"Yêu anh là tốt, không được phép kháng cự." Anh nói nhỏ, giọng nói như gió xuân êm ái, cũng tựa cứng như sắt thép đầy kiên quyết.
Tiểu Miêu chu cái miệng nhỏ nhắn, kháng nghị nói: "Tại sao tôi phải yêu anh, mà không phải là anh yêu tôi?"
Đột nhiên, ánh mắt của anh trở nên ôn nhu làm người ta không cách nào hô hấp, nụ cười trên khóe miệng của anh hiện ra
"Bởi vì..."
"Bởi vì như thế nào?"
"Anh đã sớm yêu em, đã sớm đầu hàng, không phản kháng." Nói vừa xong, anh bá đạo ôm hông của cô, thật sâu hôn lên môi.
Tiểu Miêu bị hôn đến choáng váng, không cách nào suy nghĩ, chỉ có một việc duy nhất tràn đầy trong đầu
Anh nói anh đã sớm yêu cô?
Trời ạ! cô đang nằm mộng sao?