Kế tiếp một tuần lễ, Ngàn Thần hoàn toàn làm như lời mình nói, cùng cô học chung một lớp lại càng không vắng mặt buổi nào. Nhất thời, cô ở trong toàn trường liền trở thành tâm điểm, liên tục bị nhiều người " truy sát".
Ngày hôm đó là ví dụ điển hình……..
"Uy! cô là Lâm Tiểu Miêu?"
Tiểu Miêu nhìn thấy trước mặt mình là một đám nữ nhân nhìn có vẻ không có ý tốt gì, bộ dạng thân thiện một chút cũng không có , cản trở đường đi của cô.
"Đúng a!"
"Mau nói, cô cùng Ngàn Thần là quan hệ gì?"
Tiểu Miêu nhìn gương mặt kia mang đầy ghen ghét, cô thấy liền biết rõ trong lòng. Những nữ nhân này đem cô coi là cái đinh trong mắt, đại tình địch, nếu như không nghĩ cách xử lý tốt tình huống này, có lẽ ngày mai hoặc là sau một ngày nào đó, trên sông sẽ xuất hiện một xác nữ nhân vô danh là cô a.
Ô ô! Người ta còn chưa có kết hôn sanh con nha! Quan trọng hơn là, cô còn có lần đầu tiên còn chưa thử qua, hưởng thụ khoái cảm mà nữ nhân cần trải qua.
Tuyệt đối không thể bởi vì tên xú nam nhân kia mà cuộc đời của Tiểu Miêu cô bị phá hủy.
Tiểu Miêu nặn ra một nụ cười, giả bộ thanh âm mềm mại nói: "Đó! Anh ta và tôi một chút quan hệ cũng không có, anh ta là anh ta, còn tôi là tôi, các người xem chúng tôi xét hết mặt này đến mặt khác đều bất đồng, tôi lại càng không xứng với anh ta thì làm sao có thể có quan hệ gì được."
"Đừng trưng bộ mặt tươi cười đó ra , cô mau đem lời nói rõ ràng minh bạch nói cho tôi nghe" Dẫn đầu chính là cái nữ sinh khẩu khí hung ác nhất.
Ai! Thật hy vọng mình cũng có được một phần nghị lực kiên trì kia, đối với người mình muốn, người mình yêu thương đều có thể bất chấp tất cả.
"Được rồi, được rồi! Tôi nói, tôi nói, Ngàn Thần là bởi vì đối với tay phải bị thương của tôi mà cảm thấy có lỗi, cho nên tạm thời trong thời gian này ở bên cạnh tôi giúp đở, nghĩa là có một chút trách nhiệm ấy mà. . . . . ."
"Tôi đã nói mà, Ngàn Thần là một người tốt, hơn nữa còn rất có trách nhiệm." Một người khác tóc thiết kế theo mốt hiện nay của các nữ sinh, vì thần tượng của mình mà tung hô.
"Thì ra là anh ấy chỉ là muốn phụ trách nhiệm, không phải là đối với nữ nhân này có ý tứ." Một người khác tiểu béo muội dùng sức gật đầu một cái, bộ dáng như cô ta từ lâu đã biết rõ chuyện này.
"Như vậy thì được, Ngàn Thần quả nhiên không phải là người không có mắt nhìn ."
Câu nói này giống như cây gậy đâm thẳng vào Tiểu Miêu, a…cô cũng không đến nổi tệ vậy chứ?
Huống chi, lời nói cũng không nói xong, người cũng vẫn còn ở đây, vậy mà liền bị các người bỏ quên, giành nhau nói…Thật là đủ quá rồi.
"Các vị học tỷ, nếu như không có chuyện nữa, tôi có thể đi đi!" Nếu không mau rời khỏi đi nữa, nhất định sẽ phát sinh việc giết người. Tiểu Miêu thở phì phò nghĩ tới.
"Ừ!"
A! Tự do. Tiểu Miêu vội vàng xoay người như muốn chạy trốn, thì lại bị gọi lại.
"Chờ một chút."
Tiểu Miêu dừng bước, nhìn trước mắt các nữ nhân làm thành một vòng, nhiệt liệt thảo luận, cái loại không khí đó giống như trong chợ bán quán ăn rất giống nhau.
"Để chứng minh thanh bạch của cô, tối mai ở ××, chúng ta có tụ hội, cô hãy cùng Ngàn Thần đến"
"Cái gì?" Thiên! Lão mẹ bảo cô lên Đài bắc đọc sách học hành, không được đi đến các quán đêm nha.
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ."
"Làm sao? Không muốn?" Một nữ sinh cao lớn trong đám một thanh kéo lấy cổ áo Tiểu Miêu, hung hăng nói: "Chẳng lẽ những điều cô vừa mới nói tất cả đều nói dối, cô nghĩ muốn độc chiếm Ngàn Thần?"
"Không có." Tiểu Miêu nhỏ giọng nói.
Thấy cô một bộ mềm mại lại không giống như có ý định gì, những người khác nhìn cũng rất hài lòng, lúc này mới thả cô ra.
"Nhớ, tối mai."
Tiểu Miêu cũng không có thể nói không muốn, không phải sao? cô tại nội tâm ô ô khóc. Bất quá, khóc về nhà hãy khóc, cô cũng không quên nhanh lên một chút thoát đi nơi này hiện trường thiếu chút nữa xảy ra án mạng .
Tiểu Miêu một cước bước vào phòng học, đập vào mắt chính là nhìn thấy một đống nữ sinh vây tại một chỗ, bên kia là một nam nhân đang ngồi, mặt lạnh như băng.
Người nam nhân kia chính là Ngàn Thần.
Nhìn hắn toàn thân tản ra một cổ sát khí dọa người , thật là đáng sợ đó!
Tiểu Miêu theo bản năng muốn quay đầu lại bỏ chạy, nhưng là không còn kịp rồi, hắn đã phát hiện ra cô.
Giống như là Hắc Báo nhìn thấy con mồi, Ngàn Thần hai chân thon dài lập tức đi về phía cô.
"Tiểu mèo ngốc, cô tới trễ, có biết hay không?" Khẩu khí của anh giống như là đang bắt thê tử muốn trốn khỏi lão công, vừa cay lại lãnh.
Anh ghét nhất là chờ người, vậy mà hết lần này tới lần khác con mèo nhỏ lại làm cho anh đợi, bất kể là mười phút hay là một canh giờ, đối với anh mà nói, đều là không thể chịu được .
"Hả!" Cô sửng sốt một chút, từ lúc nào hắn cũng kiêm luôn chức vụ thầy giám thị rồi?
"Cô có sao không vậy?"
"Không có a! Tôi thì làm gì có chuyện?"
"Cô quên mình là một mèo ngốc sao? Tôi sợ cô ở đây trên đường. . . . . ."
Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, cô vừa nghe, ánh mắt lập tức bắn ra một đạo muốn giết người.
"Rống! Anh mắng tôi ngu ngốc."
"Tôi từ ngày mai sẽ đưa cô đến trường, không cho phép đi xe đạp nữa ." Nghĩ đến hình ảnh cô một tay đi xe đạp, Ngàn Thần thiếu chút nữa muốn rớt tim ra ngoài. Cô nghĩ mình là có khả năng đặc biệt của mèo sao?
Lần đầu tiên anh cảm thấy nếu như có ai đó ăn trộm xe đạp của cô đi thì tốt, anh chẳng những sẽ không báo cảnh sát, còn có thể cảm tạ tên trộm kia, nếu không có một ngày mèo nhỏ này nhất định sẽ bị té cho mặt mày bầm dập .
"Dựa vào cái gì?" Cô không phục hỏi .
"Dựa vào tôi là bạn trai của cô "
"Hừ! Anh nhỏ giọng một chút, ai bảo anh là là bạn trai của tôi? Anh muốn cho toàn bộ thế giới mọi người hiểu lầm chúng ta có quan hệ kỳ quái sao?" Tiểu Miêu đè thấp âm lượng cố gắng khống chế cơn tức.
Anh nhíu mày, một đôi tròng mắt đen xinh đẹp nhìn cô, phảng phất giống như nhìn người con gái anh yêu cả một đời nhưng cô lại nhẫn tâm cầm dao đâm một nhát vào tâm anh.
Chán ghét, hôm nay cũng không phải ngày cá tháng tư, hiện tại đừng có đùa việc bọn họ từ khi nào đã thành cặp trai gái yêu đương.
"Cô sợ cùng tôi có quan hệ?" Ngàn Thần âm điệu không khỏi đề cao.
Theo bản năng, cô liền nói ra lời trong lòng…, "Đúng vậy! Tôi còn muốn có người nào đó để ý thăm hỏi đến mình"
"Hỏi thăm cái gì?" Anh mặt lạnh, không chút lưu tình ép hỏi .
Đương nhiên là hỏi thăm cô là một Tiểu Miêu khả ái cùng thiện lương a! Sau đó cô có thể tự cao tự đại nhìn thẳng mặt ba nữ sinh dát thủ khi nãy mạnh miệng nói "Mau,mau tới đây gặp tôi..." .
"Dù sao hai chúng ta cũng không cùng một thế giới, anh là Hoàng thái tử, tôi nhiều lắm chỉ xem như là một nha hoàn mà thôi." Cô âm lượng ép tới thấp hơn, tức chết người nam nhân kia như vậy lại cố ý nói lớn tiếng, không sợ người khác nghe thấy sao?
Cô không cần nhìn cũng biết hiện tại bốn phía một đống người đang trợn to mắt, rửa tai lắng nghe một màn hay này.
Oa! Thái tử cùng dân nữ yêu nhau, nhất định là có đại kết cục bi thảm, mọi người nghĩ thầm, trên TV đều diễn như vậy , không môn đăng hộ đối, ở chung một chỗ với nhau nhưng gặp rất nhiều đau khổ.
Tiểu Miêu phảng phất ở trong mắt mọi người thấy được những lời này, làm ơn đi, cô cũng không phải đang cùng hắn hẹn hò, cho nên cái tưởng tượng bi thảm như vậy tất nhiên sẽ không bao giờ phát sinh trên người cô a.
"Dù sao "
Ngàn Thần đột nhiên cắt đứt lời của Tiểu Miêu, đưa ra hai tay ôn nhu nâng lấy mặt của cô, dùng giọng nói hết sức cưng chìu: "Tiểu mèo ngốc, cô cũng đừng lo xa nữa, ngoan ngoãn nghe lời, tôi tan lớp ở cửa trường học chờ cô, đừng quên."
Những lời này đã khiến cho mọi người há mồm ngậm một miếng khí lớn, kế tiếp anh ở trên trán của cô ấn xuống một nụ hôn nhẹ, có thể làm cho kinh thiên động địa!
Hắn Đại thiếu gia đi bộ, giữ cô ở lại bên cạnh khiến ai cũng tò mò không hiểu, còn có rất nhiều ánh mắt ghen tỵ.
Trời ạ! Xú nam nhân, anh là cố ý chơi tôi ! Tiểu Miêu tại nội tâm điên cuồng hét lên, bất quá, cô chỉ có thể cúi đầu thật thấp , làm bộ mình bề bộn nhiều việc, bề bộn nhiều việc, tốt nhất bận đến không có thời gian nghĩ đến đại ôn thần kia nữa.\
Để cho Ngàn Thần đưa cô về khi tan học? !
Vậy chẳng phải là nhảy đến sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch? Cô sao có thể tự tìm đường chết đây!
Tiểu Miêu đến bãi đậu xe lấy xe đạp Tiểu hồng của cô, tính toán trong đầu không nói hai lời xông thẳng trở về nhà trọ.
Nào biết, vừa đến nơi để xe, xe của cô cư nhiên không thấy!
Sẽ không bị trộm chứ?
Tiểu Miêu lập tức cảm thấy tâm hoảng ý loạn, từ phía đông chạy tới phía tây, lại từ tây liền chạy đến phía đông, nhưng, làm sao tìm cũng không thấy.
Là ai như vậy không có lương tâm, cư nhiên trộm đi chiếc Tiểu Hồng thân thiết lâu nay của cô
"Tại sao khóc? vì sợ tôi trừng phạt sao?"
Một thanh âm lạnh như băng ở trước mặt Tiểu Miêu truyền đến, làm cô toàn thân sửng sốt, nâng lên đôi mắt đẫm lệ vừa nhìn
Nụ cười luôn ôn nhu quen thuộc đâu không thấy, Ngàn Thần nay lại giống như lần đầu gặp mặt đầy tức giận, lạnh băng như người xa lạ.
Anh sãi bước đi về phía cô, vừa đi vừa rống, "Tôi không phải đã bảo đứng trước cổng trường đợi sao? Cô có biết hay không để tôi chờ mất bao lâu, lại bị mọi người nhìn vào cười nhạo, cô…"
Tiểu Miêu cuối cùng cũng không nhịn được, khi anh vừa đi đến trước mặt, cô liền nhào vào trong ngực của anh, khóc ồ lên.
Ngàn Thần đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó không thể tin được, lửa giận nhanh chóng từ trong bụng chảy xuống chân rồi biến đi mất
"Được rồi! Tôi sẽ không mắng cô, đừng khóc nữa!" Anh lầu bầu, bàn tay vỗ nhẹ vai của Tiểu Miêu.
Anh không phải chưa từng thấy nữ nhân khóc trước mặt mình, bất quá, duy chỉ có nước mắt của cô lại làm cho anh loạn cả lên.
"Người ta…. Tiểu Hồng không thấy nữa!" Tiểu Miêu thút tha thút thít nói, thẳng ôm anh, chôn ở ngực của anh khóc, quên đồng học có thể sẽ thấy cảnh này.
May là các bạn học cũng đã tan lớp, không có ai thấy hai người bọn họ ôm nhau, bằng không chờ Tiểu Miêu tâm tình khôi phục, cô nhất định sẽ hối hận muốn chết.
"Tiểu Hồng?"
"Là xe đạp – người thân của tôi! Ô ô!" Cô đem nước mắt chảy nhiều hơn làm ước một mảng áo trắng trước ngực của anh.
Ngàn Thần sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn trời, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc. Sẽ không có quỷ thần đi! Ông trời a, anh mới nghĩ tới tốt nhất có người trộm đi phương tiện giao thông của con mèo nhỏ này, liền thật sự có người đến trộm.
Thật là không thể tin được!
"Anh sao lại lộ ra vẻ mặt cao hứng?" Cô chần chờ một chút, sau đó mở miệng lên án, "Không phải là anh trộm chứ?"
"Tôi sạo lại phải trộm chiếc xe đạp ấy? Tôi có xe đưa đón."
Đúng a ! hắn là công tử có tiền, trên dưới đi học có xe đưa đón, nào có giống như cô mệnh khổ! Ô ô! Tiểu Hồng. . . . . .
Cô càng khóc càng lớn tiếng hơn.
"Được rồi, đừng lo lắng, tôi trước giúp cô đi tìm, đừng khóc." Nói xong, anh liền nhanh chóng hướng bãi đậu xe từng nơi bắt đầu tìm, ngay cả thùng rác đều không bỏ qua cho.
Tiểu Miêu rất muốn mắng hắn có phải hay không đại ngu ngốc! Làm gì đi lật thùng rác? Xe đạp cũng không thể để vào đó! Bất quá cô chỉ có thể đứng tại chỗ lo lắng khóc.
Thật thái quá rồi, Lâm Tiểu Miêu.
Nhìn anh trán đầy mồ hôi vì cô tìm xe đạp, đối với người hô phong hoán vũ như anh ở trong trường học này mà nói, Thái tử làm như vậy thật bị ủy khuất nha. Nghĩ đến mình mới vừa độc ác muốn lợi dụng sự tốt bụng của anh, Tiểu Miêu liền cảm thấy cô rất quá đáng.
"Uy! Không cần tìm nữa! Nhất định không tìm được đâu." Tiểu Miêu bỏ đi, ngay cả xe đạp cũng muốn trộm, tên trộm kia nhất định cũng không tốt đẹp gì.
"Nhưng là cô . . . . ." Anh đi tới, gương mặt tuấn tú không che giấu được sự lo lắng: "như vậy không sao chứ?"
"Không sao, mua chiếc xe khác là tốt rồi." Chẳng qua là không còn vật lão mẹ tặng nữa rồi, ô! Mẹ! nữ nhi bất hiếu!
Một đôi bàn tay đột nhiên ôm lấy cô, vỗ vỗ: "Thôi nào, đừng khóc."
Anh chỉ thích dáng vẻ cô hung hăng, không quen nhìn cô khóc sướt mượt như thế này, thật làm tim anh đau vô cùng. Mà anh lại không biết dỗ nữ sinh.
Trước kia, có khi nào anh dụ dỗ nữ sinh, đều là những nữ sinh kia tự tìm đến bên cạnh.
"Tiểu Hồng là quà sinh nhật mẹ tặng cho tôi, bà giấu ba cất tiền riêng mua cho tôi, là người nào không có lương tâm trộm mất.... Ô ô! Hắn nhất định sẽ không chết tử tế! Tốt nhất vừa ngồi lên xe đạp liền tông phải cột điện.....ô... Tiểu Hồng...."
Bất quá dỗ mãi cũng không tiến triển được gì, lại càng khiến cho nước mắt của cô như vậy càng chảy nhiều hơn…
"Đừng khóc, tôi sẽ đau lòng." Anh thương yêu hôn lên nước mắt cô, mỗi động tác hôn đều vô cùng ôn nhu, giống như nâng nịu một bảo bối cả đời này của mình.
Hắn hôn nước mắt, hôn khéo léo xuống mũi, sau đó hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô.
Tiểu Miêu bởi vì quá thương tâm, cũng quên để ý anh thừa cơ sỗ sàng, ngược lại dị thường đón nhận nụ hôn mềm mại của anh, nhìn hai người rất tự nhiên, hai tay của cô không kìm được vòng qua cổ của anh, vong tình hôn trả lại.
Đối mặt với sự hưởng ứng nhiệt tình, Ngàn Thần kinh ngạc vừa mừng vừa lo nhìn cô: "Tiểu Miêu?"
Cô mở ra cặp mắt sương mù, sau đó đột nhiên cứng đờ người lại.
Không thể nào! Cô vừa mới làm chuyện gì? !
Cô quay đầu lại vừa nhìn, thì ra là sau lưng mình có cây đại thụ chống đỡ , cô lần nữa quay đầu đối mặt với Ngàn Thần, phát hiện anh đã sớm nắm chặc cơ hội đưa ra hai tay đặt tại trên cây, đem cô ôm trong vòng ngực, để cho cô không thể động đậy bỏ chạy mất .
"anh ... ."
"Tôi hoan nghênh cô tới ôm, muốn ôm bao lâu cũng có thể." Hô hấp của hắn thổi lất phất qua mặt của cô, Tiểu Miêu có thể cảm nhận được thân thể ấm áp cùng thân hình rắn chắc của anh đang đè nặng mình.
"Anh đừng mơ có thể dùng lời ngon tiếng ngọt tới dẫn dụ tôi." Tim của cô đập quá nhanh, hại cô thiếu chút nữa hô hấp không được.
"Không tin? Tôi chỉ đối với cô mới có thể như vậy." Lửa tình thiêu đốt làm thanh âm trầm thấp của anh trở nên thêm khàn khàn, "Tôi có thể đối với cô lời ngon tiếng ngọt yêu thương cực kỳ lâu."
Tiểu Miêu nhìn chăm chú vào anh, ánh mắt lóe sáng, muốn cười nhạo, "Bao lâu? Biển cạn đá mòn?"
Anh khẽ mỉm cười, làm cô trong lòng không khỏi một hồi xao động.
"Đến khi cô không muốn nghe nữa."
Khóe miệng cô cũng gợi lên một đường cong, "Vậy chẳng phải tôi mất đi một chút niềm vui rồi?"
"Sẽ không , ngược lại , tôi sẽ đem đến cho cô nhiều niềm vui hơn."
Tiểu Miêu cảm thấy anh một giây kế tiếp lại thâm sâu hôn miệng nhỏ cô, tay nhỏ bé của cô chống đỡ ở ngực anh, lòng bàn tay truyền đến tim anh đang đập mạnh.
Thì ra là cũng sẽ khẩn trương a!
Phát hiện nho nhỏ này cũng làm cho cô hết sức thỏa mãn, vô cùng đắc ý.
Tiểu Miêu phóng túng đắm chìm mình trong cảnh ngọt ngào hấp dẫn , dù sao anh ta là cũng là người lấy đi nụ hôn đầu của mình, hơn nữa anh ta hôn rất tốt a, lại đẹp trai như vậy, cô nên hảo hảo nắm chặc cơ hội này . Tiểu Miêu chột dạ khuất phục nghĩ tới.
Cô không tự chủ được vuốt ve, cái đụng chạm nhẹ này giống như là thứ kích thích, làm anh phát ra một tiếng rên rỉ vui vẻ.
Tiểu Miêu mơ hồ cảm nhận được bàn tay to của anh ở trước ngực mình dao động, sau đó liền kéo vạt áo của cô ra, một tay thăm dò vào che lấy bộ ngực sữa của cô.
Cách áo lót mỏng, Ngàn Thần tựa hồ không hài lòng việc đụng chạm gián tiếp như vậy, bàn tay to của anh liền đem áo cùng y phục của cô cởi ra, lộ ra bộ ngực tuyết trắng tràn đầy co dãn. Sau đó anh giống như dã thú đói bụng , nắm thật chặc thứ rất tròn mềm mại này, giống như sợ cô sẽ biến mất.
Tiểu Miêu bản năng giãy giụa thân thể, nhưng là chống cự rất yếu ớt một chút hiệu quả cũng không có, ngược lại càng làm cho thân thể anh càng kích động.
Trời chiều hoàng hôn xuất hiện đầy sắc quang, chiếu vào tế trên da thịt tuyết trắng của Tiểu Miêu, càng làm nổi bật hơn, vô cùng mịn màng.
"Em thật là đẹp..." Anh nhẹ giọng khen ngợi, đầu thấp dần hôn xuống bộ ngực của cô, giống như bé trai ngậm vào làm cho nụ hoa nhỏ của cô sớm đứng thẳng.
Tiểu Miêu hung hăng thở ra một ngụm khí lớn, khoái cảm tự ngực lan ra, đây là khoái cảm trước giờ cô chưa từng trải qua. Anh một tay kia vuốt ve một bên vú, lửa nóng ở miệng không ngừng thay phiên liếm láp, từng trận khoái cảm hướng Tiểu Miêu tập kích, làm cô toàn thân không tự chủ được mà run rẩy.
"A..." Cô cắn môi dưới không muốn làm cho mình kêu thành tiếng, vậy mà càng muốn nhịn, lại bật ra tiếng thở gấp càng thêm mê người, càng muốn kháng cự, càng lâm vào trong cuống dã kích thích.
Hai tay của cô không tự chủ ôm lấy đầu của anh, hướng anh đòi hỏi nhiều hơn
"Thật xinh đẹp, rất hấp dẫn a!" Hai tay của anh ở hai bên trên vú xoa lấy, giống như nhào bội mì, lỗ mũi ở hai bên trên vú tham lam ngửi, từng trận mùi thơm thiếu nữ truyền đến, bướng bỉnh dùng chóp mũi ở hai bên điểm nhẹ một chút. Tiếp, anh dùng răng nhẹ gặm lấy nụ hoa nhỏ nhô ra, trên bộ ngực sữa tuyết trắng nhanh chóng hiện ra hai đóa Tiểu Hoa đỏ, thoạt nhìn mê người cỡ nào .
"A..." Cô thật sâu thở hào hển, lông mày xinh đẹp thật nhíu chặt vào một chỗ, hai mắt nhắm lại khẽ cắn đôi môi, hai tay ấn đầu của anh, giống như đang nhẫn nại sự hành hạ nào đó, trên mặt khả ái vô cùng hấp dẫn.
Bất chợt, có một tiếng vang đánh thức hai người đang cuồng liệt kích tình, Tiểu Miêu dẫn đầu khôi phục lý trí.
Trời ạ! Cô thiếu chút nữa đang ở bãi đậu xe trường học phô bày tất cả nhiệt tình rồi , nếu có người đi qua... " Em muốn về nhà." "Anh đưa về." "Không cần." Cô bắt lấy y phục, như là đang chạy trốn mãnh thú, nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.
Tiểu Miêu không nhìn thấy nam nhân phía sau cũng không nhúc nhích, chẳng qua là si ngốc nhìn thân ảnh càng lúc càng nhỏ, chậm rãi tràn đầy một loại tình cảm ấm áp.