Xem ra hẳn là cô rất nhanh chóng sẽ chuyển đến Cao Hùng, nói thật, cô có điểm luyến tiếc khi rời khỏi nơi này, còn có bạn tốt Nhã Viện, không nghĩ tới khi cô nghe được mình và mẹ phải chuyển đến Cao Hùng lại có thể không cảm thấy gì, còn nói có rảnh sẽ xuống phía nam thăm cô, xem ra người khổ sở cùng luyến tiếc cũng chỉ có cô.
Về đến nhà, cô tùy ý ăn bữa tối đơn giản, lúc sau có chút lười biếng ngồi ở trong phòng khách xem TV, nhưng không lòng dạ nào ở mà xem TV, căn bản là không biết diễn viên kia đang nói cái gì, liền đơn giản đi tắm rửa.
Mới tắm rửa sạch sẽ xong, cô thấy điện thoại di dộng trên bàn vang lên, nghe thấy tiếng nhạc chuông quen thuộc kia, cô kinh sợ, là Hạ Tuấn Bình gọi tới.
Cô đưa tay cầm lấy di động. Phải nhận sao?
Nhưng cô đã đáp ứng với mẹ sẽ không gặp mặt anh nữa, cô không thể lại làm cho mẹ thương tâm.
Sau đó, tiếng nhạc chuông ngừng.
Trong chốc lát, truyền đến tin nhắn-
"Anh đang ở dưới lầu nhà em, xuống dưới, anh có lời muốn nói."
Anh ấy ở dưới lầu? cô khẩn trương tiêu sái đi đên cửa sổ nhìn xuống dười, chỉ nhìn thấy xe, người chắc hẳn đang ngồi trong xe.
Đứng ở cửa sổ giữ, cầm di động, cô quay về nhắn tin cho anh.
"Tuấn, em không thể gặp mặt anh, anh trở về đi!"
"Em nhanh lên xuống dưới!"
"Không được."
"Anh sẽ đợi cho đến khi em xuống."
Cái gì? Sao tự nhiên lại ngang ngạnh vậy, cô nên làm cái gì bây giờ? Cô lại đi nhìn dưới lầu. Xe vẫn đậu ở chỗ này, anh thật sự muốn chờ sao?
Nhưng cô đã đáp ứng với mẹ, cô không muốn nói dối bà......
Mặc kệ, mặc anh là được rồi, anh muốn đợi cứ để cho anh đợi.
Trở lại sô pha ngồi xuống, cô mở TV ra, quyết định không cần để ý đến chuyện anh chờ ở bên ngoài
Chỉ là...... Lòng của cô cũng nhịn không được mà nghĩ về anh, anh rốt cuộc còn chuyện gì muốn nói với cô?
Lấy qua tay cơ, cô truyền tin ngắn cho anh.
"Anh muốn nói cái gì, cứ nhắn tin là được rồi, em sẽ không xuống lầu."
Đợi hồi lâu, không có tin nhắn trả lời, cô lại đi đến cửa sổ, xe anh vẫn còn ở đây, như vậy anh không muốn quay về thật sao?
Thật là, rốt cuộc nghĩ muốn nói gì với cô?
Cô đã quyết định cùng mẹ chuyển nhà, mặc kệ anh phải cùng cô nói cái gì, đều vô dụng.
"Tuấn, anh nhanh trở về đi, em sẽ không đi xuống gặp mặt anh."
Vẫn là không có tin trả lời.
"Tuấn, rốt cuộc anh muốn thế nào?" Cô lại truyền một tin nhắn nữa.
Lần này hắn trả lời.
"Em xuống dưới đi"
Vu Tâm Lăng không biết mình nên coi anh như thế nào bây giờ, với cá tính của anh, nếu cô không xuống dưới anh nhất định sẽ vẫn chờ.
Nên làm cái gì bây giờ?
Bắt,cấu,cào xoa đầu, cô quyết định xuống lầu, muốn lại một lần nữa nói chuyện với anh, xin hắn về sau không nên đến tìm cô.
Đi ra khỏi cửa khu nhà, sau đó cô nhìn thấy Hạ Tuấn Bình từ trong xe đi ra.
" anh rốt cuộc muốn nói cái gì?"
"Mẹ em đang ở đâu? Anh muốn hỏi thăm bà."
Nghe được anh muốn tìm mẹ mình, Vu Tâm Lăng kinh hoảng không thôi: "Tuấn, anh tìm mẹ em làm cái gì?"
Không phải nói hỏi thăm sao? Xem ra cô là không nghe lời của anh muốn đi vào: "Anh có lời muốn nói với bác gái."
"Anh muốn nói với mẹ em chuyện gì?"
"Lên lầu trước rồi nói sau."
"Không cần lên, mẹ em hôm nay đi Cao Hùng, phải chiều Chủ Nhật mới có thể trở về."
"Thật không?"
"Tuấn, anh rốt cuộc muốn nói chuyện gì với mẹ em, không cần cùng bà nói, nói với em cũng giống nhau." Vạn nhất anh nói gì đó làm cho mẹ lại tức giận, bà lại té xỉu, làm sao bây giờ?
"Được, để anh nói với em, chúng ta kết hôn."
Cô cũng không biết mình về đến nhà như thế nào, úc, đúng rồi, là Tuấn mang cô lên lầu.
Anh nói cái gì? Anh muốn cùng cô kết hôn? Đây là sự thật chăng? Nhưng anh không phải muốn kết hôn với thiên kim của công ty thực phẩm Long Hoa sao?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn hiện lên bộ dạng kinh ngạc, Hạ Tuấn Bình thật sự cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.Anh nói muốn cùng cô kết hôn, cô có cần phải kinh ngạc như vậy không?
Nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, anh cúi thấp mặt xuống. Cô tiếp tục sững sờ không có vấn đề gì, anh hôn cô, bởi vì cầu hôn qua đi, đương nhiên tiếp theo phải là một cái hôn nồng nhiệt, tuyên cáo hai người quyết định kết hôn.
"Ngô, Tuấn......"
Anh sao lại có thể thừa dịp cô ngẩn người mà hôn cô? Tâm tình của cô đã muốn đủ loạn. Cô nghĩ muốn xoay đầu, nhưng đã bị cặp tay to kia gắt gao bắt được, không thể động đậy, cảm giác đầu lưỡi của anh lại qua đây, cô bị động nhận nụ hôn của anh, thậm chí cuối cùng thấy anh không cố ý đùa, lại cùng anh giao triền hôn nồng nhiệt.
Nụ hôn này không giống với những nụ hôn lần trước, tràn ngập nhiệt tình, nhưng tựa hồ có chút ôn nhu, làm cho người ta cảm thấy được cảm giác ngọt ngào.
"Tuấn, anh thật sự muốn kết hôn với em sao?"
Đang cầm mặt của cô, lại vừa hôn: "Đúng vậy."
"Nhưng anh không phải muốn kết hôn cùng thiên kim của công ty thực phẩm Long Hoa sao?"
Anh tại trên gương mặt trắng mịn kia hạ xuống khẽ hôn thật sâu: "Anh chưa từng đáp ứng muốn kết hôn với cô ta, đó là do báo chí viết bậy."
"Nhưng lần trước chính mồm anh nói là phải cùng đối phương kết hôn, không phải sao?" Lúc ấy, sau khi anh ra khỏi phòng, cô còn khóc rất thương tâm.
"Đó là bởi vì anh rất tức giận nên cố ý nói như vậy."
"Cái gì? Cố ý?" Anh có biết cô đã chảy bao nhiêu nước mắt không?
"Chúng ta kết giao, ở cùng một chỗ đã mười năm, chẳng lẽ em không biết người phụ nữ anh muốn chỉ có mình em, muốn kết hôn nhân cũng chỉ có em sao."
Anh trước kia còn đã nghĩ tới chuyện kết hôn với cô? Ánh mắt Vu Tâm Lăng mở lớn hơn nữa.
Theo biểu tình của cô, anh biết, người phụ nữ ngu ngốc trước mắt cô cái gì cũng không biết, chẳng lẽ anh chưa nói, cô sẽ không biết nói sao? Thật là, giống như hồi học trung học, việc gì nhất định cũng phải nói rõ ràng, cô mới có thể hiểu.
Vu Tâm Lăng cảm giác giờ phút này lòng của cô đang nhẹ bay, bởi vì Tuấn nói, người phụ nữ anh muốn, muốn kết hôn chỉ có cô, hơn nữa cũng nói phải cùng cô kết hôn.
Thấy cô nở nụ cười, Hạ Tuấn Bình thật sự cảm thấy buồn cười. Không biết ai lúc trước còn khóc rầm rầm, bất quá anh thích nhìn cô cười, ngay từ đầu anh chính là bị nụ cười hồn nhiên của cô mê hoặc, hiện tại cũng là giống nhau, nụ cười của cô vẫn ngọt ngào mê hoặc người như trước.
"Tuấn, Anh...... Ngô!" Cô nghĩ muốn hỏi lại một lần nữa, anh thật sự muốn cùng cô kết hôn chứ, nhưng người đàn ông bá đạo này đã hôn cô.
Hắn hôn trượt tới cổ của cô, nhẹ nhàng mút: "Anh cảm thấy trên người em thơm quá."
Cảm thấy hơi thở của anh quá nóng, làm cho Vu Tâm Lăng đỏ mặt: "Đó là do em vừa mới tắm xong."
"Thật sự thơm quá." Ngửi thấy trên người cô mang theo mùi hương thơm của xà phòng, Hạ Tuấn Bình cảm thấy được bản thân đói bụng. Anh đã nhiều ngày qua chưa có chạm vào cô, mà toàn thân cô không nên phát ra mùi hương hấp dẫn anh.
"Phòng của em là gian nào?"
Oanh! Khuôn mặt nhỏ nhắn nhiệt độ thẳng tắp lên cao: "Anh hỏi phòng của em, là là là...... Muốn làm cái gì vậy?" Căng thẳng khẩn trương, cô nói chuyện có chút nói lắp.
Anh nhẹ vỗ về hai gò má đỏ ửng của cô: "Bởi vì thoạt nhìn em giống như rất muốn anh làm gì đó với em."
"Em em em...... Nào có, rõ ràng chính là anh......" Không thể nhìn thẳng vào anh, Vu Tâm Lăng rũ xuống nói, đầu cúi thấp.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng đến không thể hồng hơn, Hạ Tuấn Bình cảm thấy cổ dục vọng kia trong cơ thể rục rịch, anh đại khái biết phòng của cô là gian nào, khẳng định là gian trên cửa phòng có một con gấu nhỏ rất đáng yêu.
Nắm tay cô cùng nhau tiến vào phòng của cô.
Nhìn anh bỏ đi quần áo, lộ ra có cơ thể kiện mỹ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nóng lên, khi ánh mắt cùng cặp con ngươi đen kia gặp nhau, cô lại xấu hổ quẫn không thôi.
"Không cần nhìn lén, anh biết em rất thích cơ thể anh, em có thể thoải mái xem không có vấn đề gì." Anh mang ý trêu đùa mà đối mặt nhìn cô, giống như là muốn làm cho cô nhìn cho đủ
"Em không có nhìn lén." Hai tay của cô đang che lại khuôn mặt đang nóng lên của mình.
Cô chỉ cảm thấy thân thể anh, đường cong mạnh mẽ, rất có mỹ cảm, cô thật sự không phải cố ý muốn nhìn lén, hơn nữa tốc độ anh cởi quần áo sao lại nhanh như vậy? Lập tức liền cởi hết toàn bộ.
Hạ Tuấn Bình xấu xa kéo hai tay che mặt của cô ra, đặt ở trên vùng ngực trần trụi của mình
"Em cũng có thể sờ sờ xem."
Rất xấu hổ ác! Nhưng...... cơ thể của Tuấn thật sự rất rắn chắc, trời ạ! Cô đang làm cái gì?
Anh cầm hai bàn tay nhỏ bé của cô đang muốn trở về, phóng tới dục vọng nam tính đang ngẩng lên giữa hai chân kia của anh, là trêu cợt cũng là khát vọng, tiếng nói tràn ngập gợi cảm mà trầm thấp hấp dẫn nói: "Giúp anh."
Nóng quá! Làm hại thân cô cũng không hiểu sao cũng nóng lên. Cô không phải không muốn giúp anh, nhưng mỗi lần đều làm cho cô rất thẹn thùng, tựa như hiện tại, hai chân của cô không nghe lời sai bảo mà yếu đuối ngồi trên mặt đất.
Hạ Tuấn Bình thân thể ngồi xổm xuống, bên môi cầm khêu gợi cười xấu xa: "Nhanh như vậy liền tự động ngã xuống rồi, như thế nào, em nghĩ muốn anh như vậy sao?"
"Tuấn......" Anh rõ ràng biết không phải là như vậy.
Từ trên sàn nhà kéo cô lên, hai người song song hướng trên giường, anh nóng bỏng hôn cô, mà cô cũng hôn lại, đưa tay gắt gao ôm lấy anh.
Anh nói muốn cùng cô kết hôn, như vậy cô về sau có phải là có thể giống như từ trước đến nay ở bên anh hay không? Cô thật sự rất thích anh, rất thích anh.
"Em nói mẹ em bao giờ thì trở về?"
"Chiều chủ nhật." Mẹ nói như vậy.
Anh cúi xuống môi đỏ mọng: "Tốt lắm, vậy chúng ta vẫn làm được đến trưa chủ nhật...."
"Sao có thể...... Ưm!" nghi ngờ của cô bị một tiếng kêu kiều diễm thay thế, có người đã muốn dùng hành động chứng minh.
Tưởng tượng rốt cuộc người dưới thân trở thành vợ của anh, tâm tình của Hạ Tuấn Bình vô cùng hưng phấn, dục vọng trong cơ thể lại mãnh liệt.
Có lẽ anh sớm nên cầu hôn cô....
Không đợi thư ký thông báo, không có gõ cửa liền trực tiếp đập cánh cửa tiến vào văn phòng của anh, toàn bộ công ty dám làm như thế, cũng chỉ có một người- Hạ Nhĩ Bình.
"Hạ Tuấn Bình, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh."
"Mời nói."
"Vì cái gì anh lại đem dự án Vĩnh Tường chuyển chi lão tứ đi làm, cái kia không phải anh phụ trách sao? Anh không sợ cái tên ngu ngốc kia làm hỏng sao?" Vĩnh Tường là một đại lý của công ty địa ốc nổi danh, hai bên từ mấy tháng trước đã nói chuyện hợp tác.
"Kỳ thật dự án đã thảo luận không sai biệt lắm, lão Tứ tiếp nhận, có thể cho nó học tập thêm một ít kinh nghiệm quản lý, hơn nữa, cậu nên đối với lão Tứ có chút tin tưởng, dù sao hai cậu cũng là cùng mẹ sinh ra." Bọn họ đều là vợ hai sinh ra, còn có Lão Thất trước mắt đang du học ở Mỹ cũng thế.
"Bởi vì là cùng một mẹ sinh ra, nên tôi so với người khác hiểu rõ lão Tứ như thế nào, tên kia chỉ so với ngu ngốc thông minh một chút mà thôi." Nhưng vẫn là ở vào trình độ ngu ngốc.
"Cậu có thể giúp nó." Hạ Tuấn Bình đề nghị.
"Đó là dự án của anh, tôi mới không cần nhúng tay vào!" Đột nhiên như là nhớ tới cái gì, Hạ Nhĩ Bình chất vấn: "Hạ Tuấn Bình, anh nói thế, không phải anh muốn tính toán rời khỏi công ty chứ?" Cho nên mới đem các dự án quan trọng chuyển cho lão Tứ, không chỉ như thế, anh ta còn trả lại cho lão Ngũ rất nhiều công việc.
Hạ Tuấn Bình cười không đáp.
"Anh lại tự nhiên nhìn tôi cười? Anh quả nhiên rất kỳ quái."
"Có cái gì tò mò, chúng ta là anh em chứ không phải kẻ thù."
"Anh em?" Hạ Nhĩ Bình giương lên mi: "Anh sẽ không phải ai đó giả mạo đấy chứ? Hạ Tuấn Bình chân chính ở nơi nào?"
"Hạ Nhĩ Bình, không còn chuyện gì, cậu có thể quay về văn phòng."
............
Bạn đang đọc tiểu thuyết tại waspite www.15giay.xtgem.com Chúc bạn đọc truyện tiểu thuyết vui vẻ.
............
"Anh sẽ không không phải muốn học người ta cái gì chỉ cần mỹ nhân không giang sơn đi?" Thật sự rất kỳ quái, càng nghĩ càng thấy kỳ quái, chẳng những đem công việc phân phối đi ra ngoài, lại tự nhiên còn nói với hắn là anh em, điểm này cũng không giống với Hạ Tuấn Bình ngày thường.
"Hạ Nhĩ Bình, tôi cảm thấy cậu hẳn là nên tranh thủ cố gắp vào vị trí nối nghiệp thật tốt đi, nhưng ngàn vạn lần đừng bị lão Tứ cùng lão Ngũ đuổi theo."
"Hai đứa đấy muốn đuổi theo tôi? Đừng nói giỡn, nếu là đổi thủ cạnh tranh của tôi chỉ là tổ hai người ngu ngốc đó, như vậy, trò chơi cạnh tranh này sẽ không chơi vui."
Lúc này thư ký thông báo, toàn bộ khách hẹn đã đến đây, Hạ Nhĩ Bình không thể không trước rời đi, nhưng anh vẫn cảm thấy rất không thích.
Bởi vì anh nhìn ra được lão Đại đã ôm quyết tâm nhất định phải rời đi
Không được, anh không thể làm cho loại sự tình này phát sinh.
Từ nhỏ đến lớn, Hạ Tuấn Bình đều là đối thủ cạnh tranh của anh, anh không để cho anh ta cứ như vậy rời khỏi cuộc chiến.
Suy nghĩ qua đi, anh đi đến văn phòng của cha.
Buổi tối, Vu Tâm Lăng nhận được điện của một số lạ, đối phương nói cô ta gọi là Lí Thi Mạn, hiện tại đang ở dưới lầu nhà cô, muốn cô lập tức xuống lầu, nói là có chuyện muốn nói với cô.
Lí Thi Mạn? Vu Tâm Lăng nhất thời không có nghĩ được gì, hoang mang tiêu sái xuống lầu, ai là Lí Thi Mạn? Cô quen biết cô ta sao? Mở cửa nhà trọ ra, nhìn thấy một cô gái ăn mặc rất thời trang, thoạt nhìn rất bốc lửa rất khêu gợi, cô xác định mình không có quen biết cô ta.
"Xin hỏi cô là ai?"
"Lời đầu tiên để tôi giới thiệu một chút, tôi là thiên kim của công ty thực phẩm Long Hoa Lí Thi Mạn, nói như vậy cô hẳn đã biết tôi là ai chứ?" Thật là, vừa nghe đến tên cũng phải biết cô là ai chứ, cô ta thật là nữ hầu gái của Hạ Tuấn Bình sao?
Sao lại không biết gì như vậy.
Cô tuyệt đối không phải ăn no không có việc gì làm mới đến tìm Vu Tâm Lăng, tất cả đều là bởi vì chiều nay cha mới nói với cô, ông đã cùng Hạ gia chọn ngày được lành, tháng sau sẽ làm lễ đính hôn của cô và Hạ Tuấn Bình trước, cha cũng nói, bác Hạ cũng cam đoan với ông, Hạ Tuấn Bình đã cắt đứt đi lại với người phụ nữ bên ngoài.
Cô tuy rằng rất muốn nói không, nhưng là mẹ của cô cần dùng tiện, thật là, người đàn ông Hạ Tuấn Bình kia thoạt nhìn không phải cũng không nguyện ý kết hôn cùng cô sao? Vì cái gì một chút động tác cũng không có?
Thật sự không thể tưởng tượng được, cô đành phải chạy tới tìm Vu Tâm Lăng.
Cô nghĩ tới, một người đàn ông ở bên một người phụ nữ mười năm, sao có thể nói tách ra là liền tách, cho dù thật sự phải tách ra, cô cảm thấy Vu Tâm Lăng cũng nên chạy tới tìm cô, hoặc là đi đến công ty cô làm loạn, tốt nhất đem sự tình nháo lớn lên, như vậy còn đính hôn cái gì!
"Xin hỏi...... cô tìm tôi có chuyện gì sao?" Vu Tâm Lăng thật sự bị dọa đến ngây người.
Vì cái gì mà Lí thi mạn lại đột nhiên đến tìm cô, chẳng lẽ cô ta nghe nói đến chuyện cô cùng Tuấn sẽ kết hôn? Nhưng Tuấn không phải nói tạm thời đừng nói ra ngoài, chờ anh sau khi chính thức nói chuyện với mẹ cô rồi mới công bố ra ngoài sao?
Đánh giá phản ứng của cô, Lí Thi Mạn là mặt mày nhăn lại.
Cho dù vừa mới ngẩn người, bây giờ còn một bộ dáng rất sợ hãi, vừa thấy đã biết là một cô gái chậm chạp, như vậy cô phải làm như thế nào để giựt dây để cô ta đến công ty làm loạn? Chỉ sợ còn chưa có đi, cũng đã bị dọa khóc trước.
Hiện tại, cô nên làm như thế nào?
Còn có biện pháp gì có thể ngăn cản việc đính hôn sao?
Vu Tâm Lăng khẩn trương vô cùng, Lí Thi Mạn đặc biệt tìm đến cô, nhưng lại không nói rõ nguyên nhân tìm đến cô, hơn nữa thoạt nhìn bộ dáng rất tức giận. Cô nên làm cái gì bây giờ? Phải gọi điện thoại cho Tuấn sao? Cô có mang di động xuống dưới, nhưng ở trước mặt cô ấy gọi điện thoại cho hắn, lại không tốt lắm.
Mới vừa muốn gọi điện thoại cho Hạ Tuấn bình, điện thoại cho tay cô liền rung lên, lại là số điện thoại cô chưa từng gặp qua.
"Tôi là cha của Tuấn Bình."
"Hạ hạ hạ......"
Một bên Lí Thi Mạn rất hoang mang không biết ai gọi điện cho Vu Tâm Lăng. Trông bộ dạng bị dọa của cô, là bị người nào dọa đến thế không biết?
" ập tức đến nhà của tôi, địa chỉ là......" nói xong địa chỉ, lại lời ít mà ý nhiều nói: "Tôi muốn gặp cô, còn nữa, không được để cho Tuấn Bình biết." Không đợi cô trả lời, liền chặt đứt trò chuyện.
Vu Tâm Lăng hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người. Vì cái gì mà cha của Tuấn lại muốn gặp cô?
"Uy, cô không sao chứ?" Xem ra bị dọa đến không nhẹ: "Vừa rồi là ai gọi điện thoại cho cô?"
"Là, là...... Là cha của Tuấn bình." kinh hoảng, Vu Tâm Lăng thành thật trả lời.
"Bác Hạ gọi điện thoại cho cô? Ông ta muốn làm cái gì?"
"Ông ấy nói muốn gặp tôi, ông ấy có đọc địa chỉ cho tôi nghe, nhưng tôi đã quên mất." Bởi vì quá mức khiếp sợ, đầu cô hoàn toàn trống rỗng.
Lí Thi Mạn biết Hạ gia ở nơi nào, trước đây cô có đi cùng cha đến vài lần.
Đột nhiên, linh quanh trong đầu cô chợt lóe: "Tôi biết nhà của Hạ gia ở nơi nào, tôi có đi xe đến, để tôi đưa cô đi."
"Sao? Cô muốn đưa tôi qua đấy?"
"Đúng, đi thôi, xe của tôi ở phía trước."
"Nhưng việc này rất kì......"
"Không có vấn đề gì." Cô phải khẩn cấp đi cùng Vu Tâm Lăng đến Hạ gia, xem phát sinh chuyện gì, có lẽ, cô có thể từ giữa làm vạch trần phá hư, hắc hắc.
"Cô đi lên lấy túi đi, tôi ở chỗ này chờ cô."
"Được."
Vu Tâm Lăng nói với mẹ là phải đi ra ngoài mua ít đồ này nọ, rồi đi theo Lí Thi Mạn đi đến Hạ gia.
"Này."
"Có chuyện gì?"
"Cô nhất định phải mang kính mắt sao? Chẳng lẽ không có kính sát tròng sao? Nhìn bộ dáng ngộc như vậy, bác Hạ nhất định sẽ không vừa lòng." Cô như là hảo tâm nhắc nhở, nhưng lại là nói thẳng trực tiếp, không nể tình.
Vu Tâm Lăng cũng không cảm thấy bị xúc phạm, vội vàng không ngừng mà trả lời: "Có, tôi để kính sát tròng trong túi, tôi lập tức đổi."
Cô đổi kính sát tròng tay nhỏ bé hơi hơi run rẩy. Cô không biết vì sao bác Hạ lại muốn gặp nàng, tựa như cô không biết vì cái gì mà Lí Thi Mạn đến tìm cô, vừa rồi cô có hỏi, nhưng cô ấy vẫn không có trả lời.
Giờ phút này lòng của cô rất khẩn trương, rất muốn gặp Tuấn.
Hạ Chính Đức không nghĩ tới chính Lí Thi mạn lái xe đưa Vu Tâm Lăng lại đây, bởi vậy thời điểm nhìn thấy cô, ông có kinh ngạc không nhỏ.
"Thật có lỗi, bác trai, bởi vì thời điểm bác gọi điện cho cô ấy, vừa lúc cháu đi tìm cô ấy, liền thuận tiện lái xe đưa cô ấy tới gặp bác." Lí Thi Mạn cũng nhìn về phía bác gái bên cạnh thăm hỏi: "Xin hỏi, cháu ở trong này có tiện hay không a? Nếu đúng như vậy, thì cháu đi trước là được rồi."
"Nếu đã đến đây, sẽ không nên rời đi, cháu ở trong này cũng được, bác trai đây sẽ đem sự tình xử lý thật tốt." trước mặt Lí Thi Mạn đem mọi chuyện phiền toái giải quyết hết, cũng có thể làm an lòng cô ta.
"Vâng." Lí Thi mạn hướng một bên ngồi xuống.
Ngồi ở bên cạnh chồng Giản Tư Phương đánh giá Vu Tâm Lăng. Cô ấy chính là người con gái con trai mình thích sao? Là đứa nhỏ hồn nhiên đáng yêu, tuy rằng không xinh đẹp bằng Thi Mạn, nhưng là thoạt nhìn rất đơn thuần, thì ra đứa con thích cô gái như vậy.
Nhưng, nhìn đến bộ dáng cùng vẻ mặt sợ hãi của cô gái, làm cho bà cảm thấy đau lòng.
"Ba đứa nhỏ, mặc kệ có lời gì muốn nói, trước hết mời khách nhân ngồi xuống đi."
"Cô ta không cần ngồi xuống, đứng là tốt rồi."
"Như vậy thực thất lễ."
"Đủ rồi, bà câm miệng, sự tình này để tôi xử lý, bà không cần nói nữa." Hạ Chính Đức mạnh mẽ muốn vợ không nên xen mồm vào. Đối phó với loại phụ nữ sống chết phải bám lấy kẻ có tiền này, căn bản là không cần nói cái gì lễ phép.
Giản Tư Phương bất đắc dĩ. Từ trước đến nay chồng nói gì thì là như thế, bà hoàn toàn không có quyền lợi xen vào, hơn nữa cũng không quan tâm có hay không có người khác ở dưới, lớn tiếng nói chuyện với bà, đối với bà không hề có lời lẽ tôn trọng.
Hạ Chính Đức nhìn Vu Tâm Lăng, trực tiếp đi vào trọng điểm: "Cô muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi Tuấn Bình?"
"A?" Bác trai hiện tại đang hỏi cái gì?
Vu Tâm Lăng không có nghe rõ ràng, nhưng Hạ Chính Đức xem ra, là đang muốn đùa giỡn, bởi vậy hắn quát lớn: "Đừng giả ngu, trả lời nhanh lên, cô muốn bao nhiêu tiền, mới bằng lòng rời khỏi Tuấn bình."
"Ba đứa nhỏ, đừng có hung dữ với khách nhân như vậy." Nhìn cô ấy đều đã sợ hãi.
"Tôi không bảo bà xen mồm vào!" Hạ Chính Đức gầm giận lên với vợ.
Hôm nay ông từ Ngươi Bình mới biết, tiểu tử Tuấn Bình kia đang lục tục đem công việc của mình chuyển ra bên ngoài, một bộ dáng muốn rời khỏi công ty, làm cho ông kinh ngạc không thôi.
Tiểu tử kia thật sự vì người phụ nữ này mà từ bỏ quyền thừa kế sao?
Ông tuy rằng rất tức giận, nhưng dù sao cũng là con của mình, hơn nữa nếu không phải người phụ nữ này bên ngoài giựt giây, đứa con làm sao có thể làm những chuyện như thế?
Bởi vậy ông để cho trợ lý đi điều tra số điện thoại của Vu Tâm lăng, hiện tại, mặc kệ cô ta muốn bao nhiêu tiền, chỉ cần không phải quá mức, ông đều cho cô ta, sau đó phải cô ta phải lập tức cút đi.
Vu Tâm Lăng hiểu được. Nguyên bản bác trai tìm đến cô là muốn cho nàng tiền, sau đó để cho cô rời khỏi Tuấn, loại sự tình giống như phim truyền hình vẫn chiếu, nàng hiểu được.
Nhưng, cô thực sự thích Hạ Tuấn Bình.
"Bác, bác trai, thực xin lỗi, cháu thật sự rất thích Tuấn Bình, cháu đã đồng ý với anh ấy sẽ không rời khỏi anh ấy, sẽ vẫn sẽ ở bên anh ấy." Đêm cầu hôn đó, Tuấn nói cả đời bọn họ đều phải ở bên nhau, cô đã đáp ứng rồi.
"Thích? Cô thích nó vì cái gì, không phải là thích tiền của nó thôi sao." Hạ Chính Đức giễu cợt nói: "Tôi nói cho cô biết, hiện tại tôi muốn cho ngươi tiền, cô cầm rồi cút đi, nếu cô vẫn tiếp tục dây dưa, đến cuối cùng, cô ngay cả tiền cũng không lấy được, mà tiểu tử kia cũng sẽ bị tôi đuổi ra khỏi cửa."
Lời nói của ông, không chỉ làm cho Vu Tâm Lăng cùng Lí Thi Mạn khiếp sợ không thôi, ngay cả vợ của ông cùng bị dọa đến sợ hãi.
"Ba đứa nhỏ, chẳng lẽ cũng đã từng nói với Tuấn Bình như vậy sao?" Thấy chồng cam chịu, Giản Tư Phương hoàn toàn không thể tin. Trách không được ngày đó đứa con lại hỏi bà, nếu có một ngày anh bị đuổi ra khỏi cửa, bà làm sao bây giờ?
Cùng chồng kết hôn đã hơn ba mươi năm, bà biết rõ ràng ông là một thương nhân mẫu mực, chỉ riêng lợi nhuận là toan tính, nhưng Tuấn Bình là con của ông, ông lại đem nó ra giống như thương phẩm mà buôn bán, thật sự làm bà rất thương tâm, cũng rất khó chấp nhận, nếu thực sự có một ngày như vậy, bà nhất định sẽ cùng đứa con cùng nhau rời đi.
"Bác trai, bác nói muốn đuổi Tuấn Bình ra khỏi cửa sao?" Đây là thật vậy chăng?
"Đúng vậy!" Hạ Chính Đức như đinh đóng cột nói xong: "Nếu nó không đáp ứng hôn sự, như vậy nó cũng không phải con của Hạ Chính Đức ta, đừng nói ta một đồng tiền cũng không cho nó, mà ta còn đuổi nó đi ra ngoài."
Lí Thi Mạn quả thực xem đến ngây người. Wase, bác trai Hạ so với cha cô còn đáng sợ hơn, hơn nữa thoạt nhìn không giống như đùa, Như vậy Hạ Tuấn Bình cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà?
Nghe thấy Hạ Tuấn Bình nếu tiếp tục ở một chỗ với cô, sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, điều này làm cho trong lòng Vu Tâm Lăng từng trận đau đớn.
Trước đây tâm tình anh không tốt, chính là bởi vì bác trai nói với anhnhư vậy sao? Nhưng cuối cùng anh vẫn muốn ở bên cạnh cô, còn nói muốn kết hôn với cô, hiện tại nàng mới biết được, thì ra anh yêu cô như vậy.
Thật khổ sở, Vu Tâm Lăng khóc lên.
Cô rất muốn xin lỗi anh, lần sau nhìn thấy anh, cô nhất định sẽ ôm anhthật chặt, nhưng bọn họ có lẽ sẽ không gặp lại, bởi vì cô không thể hại anh bị đuổi ra khỏi nhà.
Đêm đó Tuấn cầu hôn với cô, cô rất vui sướng, thế cho nên đã quên nếu anh ở bên cạnh cô, liền không thể kế thừa công ty của cha, kết quả hiện tại, không chỉ là rời đi khỏi công ty, mà anh còn có thể bị đuổi ra khỏi nhà, anh vì cô hy sinh nhiều như vậy, mà cô có năng lực vì anh làm cái gì đây? Tưởng tượng đến như vậy, cô khóc càng nhiều hơn.
"Đứa nhỏ, con đừng khóc." Giản Tư Phương cũng không cầm được hốc mắt đỏ lên.
Một bên Lí Thi Mạn cũng không có nói chuyện. cô cảm giác rằng Vu Tâm Lăng là thật tâm yêu Hạ Tuấn Bình, bởi vì tiếng khóc của cô ấy, thực đơn thuần cũng thực chân thành, trách không được tên Hạ Tuấn Bình kia không buông tha cho cô ấy.
"Ô ô......" Vu Tâm Lăng hút hạ mũi, nghẹn ngào nói: "Thực xin lỗi, hết thảy đều là lỗi của cháu, cháu sẽ rời khỏi anh ấy, sẽ không gặp mặt anh ấy nữa, mọi người cũng không cần cho cháu tiền, cháu sẽ đi."
Cô vừa khóc vừa hướng cửa đi đến, mà Giản Tư Phương cùng Lí Thi Mạn đều đi theo, nhau đi đến phòng bên ngoài.
"Vu Tâm Lăng, cô ở chỗ này chờ tôi, tôi đi lái xe lại đây."
"Không cần, Lí tiểu thư, cám ơn cô, nhưng tôi muốn tự mình đi về." Cô rất muốn đi tìm một góc, sau đó khóc thật lớn một hồi.
"Vẫn là bác báo lái xe đưa con trở về?" Giản Tư Phương cũng khóc theo.
"Ô, không cần, cám ơn mọi người, cháu đi về trước, gặp lại."
Nhìn cô ấy khóc rời đi, Lí Thi Mạn đi đến một bên, lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Hạ Tuấn Bình, nói cho anh ta biết, nữ hầu gái của anh ta vừa mới khóc thật sự thảm từ nhà anh ta đi ra ngoài, điện thoại kia rất nhanh mất tín hiệu, xem ra anh hẳn là sẽ lập tức chạy tới.
Nói xong điện thoại, cô quay người lại, bị người đàn ông đứng ở phía sau làm cho hoảng sợ. Là Hạ Ngươi Bình, một cậu ấm lang thang càn rỡ, tất cả mọi người đều nói anh ta như vậy
"Anh dọa người a." Thật là, nếu ngọn đèn tối một chút nữa, cô sẽ nghĩ đến đấy là ma.
"Cô làm chuyện gì xấu sao? Thoạt nhìn bộ dáng có điểm chột dạ."
Người đàn ông này rốt cuộc đang nói cái gì? "Tôi nào có làm chuyện gì xấu, nếu không phải có anh cùng ma giống nhau đi đến sau lưng người khác không một tiếng động, tôi sẽ bị dọa nhảy dựng sao?" Nghĩ muốn cùng cô đấu, cánh cửa đều không có, cũng không đi hỏi thăm xem ngoại hiệu của Lí Thi Mạn cô, là nữ nhân siêu cấp dã man.
"Vì cái gì lại gọi điện thoại cho Hạ Tuấn Bình, cô không phải rất muốn gả cho anh ta sao?"
"Ai muốn gả cho anh ta, Đại tiểu thư bây giờ còn không muốn lập gia đình."
"Vậy cô không nghĩ muốn gả cho Hạ Tuấn Bình."
"Vô nghĩa." Hạ Ngươi Bình ngang ngược chỗ nào, bất quá chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi
"Không muốn gả, cho nên mật báo cho tạp chí, nói Hạ Tuấn Bình có kết giao thân mật với học muội đã mười năm, có thể còn đem tư liệu điều tra của mình, đều kính tặng hết, tôi không có nói sai chứ?" Hạ Ngươi Bình cười khẽ, tiếng cười tự tin lại tiêu sái.
Lí Thi Mạn kinh hãi không thôi, cô muốn nhìn rõ dụng ý của người đàn ông này, nhưng hai con ngươi này so với bóng đêm còn đen hơn, căn bản không thể nào dò xét: "Anh rốt cuộc đang nói cái gì? Tôi nói cho anh biết, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói lại không thể nói linh tinh."
"Thực thật có lỗi, tôi chưa bao giờ ăn cơm bậy bạ, hơn nữa tôi ưa ăn cơm Tây."
"Không tốt." Đều khi nào thì, vừa nói lại vừa cười lạnh.
"Thì ra cô biết là tôi đang chê cười, chúng ta đây vẫn còn có điểm ăn ý." Hạ Ngươi Bình nhìn người phụ nữ này biểu tình kích động lại ra vẻ bình tĩnh trước mắt. Nói thật, cô chẳng những bộ dạng rất được, hơn nữa, còn rất thú vị.
"Hạ Ngươi Bình, tôi cảnh cáo anh, tốt nhất đừng nói lung tung."
"Tôi cũng không có nói lung tung, tôi chính là có căn cứ."
Lí Thi Mạn cảm thấy tim mình đập thật sự mau.
"Cô biết không? Tôi vẫn cảm thấy được bài báo kia viết rất thú vị, phóng viên có thể thật sự rất nhàn rỗi, mới điều tra ngay cả tổ tông mười tám đời của Vu Tâm Lăng đều rõ ràng như thế, lại đến, điều cười hay nhất là tiêu đề." Anh ta nhếch miệng cười: "Trên tấm ảnh chụp kia nhân vật cũng chỉ có ba người, tiêu đề cũng kiên quyết viết thậ to, giống như viết cái gì mà vợ chưa cưới đau lòng lúc sau thương tâm muốn chết, tôi nhớ rõ vài từ đặc biệt kia."
Lí Thi Mạn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đúng vậy, là cô đi tìm bạn bè giúp đỡ việc này, tư liệu của Vu Tâm lăng cũng là do cô cung cấp, điều kiện duy nhất chính là muốn đem chuyện cô ủy khuất thực sự viết, dụng ý chính là muốn cho sau khi cha nhìn đến, một mạch hủy bỏ đám hỏi.
Anh ta rốt cuộc là làm sao mà biết được?
Nghe anh nói chỉ nhìn đến ảnh chụp? Người này không phải dùng từ càn rỡ để hình dung, căn bản là cái gì ma, xin người ghét quỷ!
"Anh muốn thế nào?"
"Hẳn là tôi nên hỏi cô phải làm như thế nào mới đúng chứ, có phải nên ngăn chặn miệng của tôi hay không, không cho tôi đi nói linh tinh khắp nơi?"
"Được, anh muốn bao nhiêu tiền?"
Cô vừa mới nói xong, bỗng dưng bị Hạ Ngươi Bình kéo qua: "Tôi dạy cho cô, ngăn chặn miệng một người, là không cần đến tiền, một nụ hôn là đủ rồi." Anh cúi xuống phủ hôn lên đôi môi thoạt nhìn vô cùng cá tính cùng mê người kia
Lí Thi Mạn như thế nào cũng không nghĩ tới anh lại có thể hôn cô, hơn nữa ngay cả đầu lưỡi đều xâm nhập vào, căng thẳng khẩn trương, cô dùng sức đẩy anh ra, đỏ mặt tía tai mắng: "Anh cái đồ đại sắc phôi, anh có biết đây là nụ hôn đầu tiên của tôi hay không!" Vừa nói xong, cô lập tức hối hận, mặt càng đỏ hơn.
"Nụ hôn đầu tiên? Không thể nào, lớn như vậy mới nụ hôn đầu tiên?" Hạ Ngươi Bình rất kinh ngạc.
"Ai cần anh lo!" Được tiện nghi còn khoe mẽ: "Tóm lại, anh cũng đã hôn, anh không được đem chuyện kia nói ra."
Nói xong, một khắc cô cùng không muốn ở lại nổi giận đùng đùng rời đi. Sau khi trở về, cô nhất định sẽ phải hướng chỗ ở của anh ta vẩy muối lên.
Về phần cái hôn kia, coi như là bị quỷ hôn đến, quên đi.
Lần sau mà cô gặp lại anh, cô nhất định sẽ cho anh đẹp mặt.
Sau khi rời khỏi Hạ gia, Vu Tâm Lăng vừa đi vừa khóc, cô không biết là vì mình bị buộc phải rời khỏi Hạ Tuấn Bình, hay là đau lòng anhvì cô mà bị đuổi ra khỏi nhà, tóm lại, cô cảm thấy rất khổ sở.
Đi rồi không biết bao lâu, cô nghe có người ấn còi ô tô trên đường, nàng không nhìn xem ai đang bấm loạn. Người ta đều đang thương tâm muốn chết, người kia còn có tâm tình bấm còi loạn lên.
Đột nhiên tiếng nhạc chuông điện thoại trên tay nàng vang lên. Là Tuấn gọi tới.
Phải nghe sao?
Cô lung tung lau nước mắt, không muốn cho anh biết nàng đang khóc, sau đó ấn nút nghe máy
"A lô, Tuấn, anh tan ca rồi a?"
"Em nhìn về phía bên trái xem."
Anh ở trong này sao? Cô khẩn trương quay đầu lại. Ngã tư đường có mấy người, nhưng không thấy Tuấn, như vậy anh muốn cô xem cái gì nha? Vừa rồi cô còn nghĩ anh đang ở đây.
"Ngu ngốc, trái phải đều không phân biệt rõ ràng, em xem chính là bên phải, hiện tại hướng bên trái xem."
Cô xem sai hướng? Vu tâm lăng lần này nhìn về phía bên trái đường, cửa kính xe đánh xuống, sau đó cô nhìn thấy Hạ Tuấn Bình ngồi trong xe.
Anh thật sự đến đây? "Tuấn, sao anh lại ở chỗ này?"
"Nơi này không thể dừng lâu, em nhanh lên lên xe."
"Nhưng......" Cô vừa mới nói không thể gặp lại anh.
"Muốn anh xuống xe đem em lên sao?"
Vu Tâm Lăng đóng di động, đi qua mở cửa xe, ngồi vào trong xe.
"Tuấn, sao anh biết em ở nơi này?" Trùng hợp gặp được sao? nhưng anh không phải nói đợt này công việc rất nhiều chuyện bận rộn, mỗi ngày đều phải tăng ca sao?
"Lí Thi Mạn gọi điện thoại cho anh, nói em đi gặp cha mẹ nói chuyện."
"Lí tiểu thư gọi điện thoại cho anh?" Cô ấy không phải vì Tuấn Bình mà chạy tới tìm cô nói chuyện hay sao? Chẳng lẽ không đúng?
"Làm gì mà kinh ngạc như vậy? Muốn chúng ta kết hôn chính là cha mẹ hai bên, anh cùng cô ta, cả hai cũng không thích đối phương, cũng không muốn kết hôn cùng đối phương." Ngày đó ở N.T anh đã biết, anh thậm chí hoài nghi chuyện lên báo đó có liên quan với cô ta.
Bất quá sau anh lại không có điều tra, dù sao anh đã quyết định cự tuyệt hôn sự, chuyện xấu lên báo kia có liên quan đến cô ta hay không, một chút cũng không ảnh hưởng.
"Vậy cô ấy vì sao lại đến tìm em?" Mãi cho đến cuối cùng, cô cũng không biết Lí Thi Mạn vì sao tìm đến cô.
"Em không cần phải nghĩ nhiều, có lẽ cô ta chính là nhàm chán."
"Phải không?" Thì ra Lí tiểu thư không thích Tuấn, cũng không muốn gả cho anh, cho nên mới gọi điện thoại cho cô, như vậy lần sau nhìn thấy cô ấy, hẳn là phải nói cảm ơn cô ấy.
"Anh muốn biết cha đã nói với em những gì." Tuy rằng anh không có ở đây, nhưng Lí Thi Mạn đại khái cũng nói qua, anh nghĩ hẳn là giống như lần trước cha nói với anh: "Cha anh có phải nói muốn đem anh đuổi khỏi nhà hay không, từ nay về sau anh sẽ không phải là con của ông?"
"Tuấn......" Là nàng hại anh trở nên đáng thương như vậy, cô vừa muốn khóc.
Hạ Tuấn Bình đem xe dừng ở một nơi có thể dừng: "Em không cần để ý lời cha nói, em chỉ cần anh nói với em, anh yêu em, anh muốn lấy em, muốn được ở bên cạnh em cả đời."
"Tuấn......" Anh còn làm cho cô muốn khóc hơn: "Nhưng anh sẽ bị đuổi ra khỏi nhà."
"Như vậy em nguyện ý thu lưu anh sao?"
"Nhưng......"
"Em chỉ cần trả lời, có nguyện ý thu lưu ( thu nhận và giúp đỡ) anh hay không?"
"Em đương nhiên nguyện ý, Nhưng......" Nghe hiểu được lời nói tiếp theo, ngón trỏ của anh để trên môi đỏ mọng của , không cho phép cô, nói thêm gì đi nữa.
"Anh chỉ cần có em, có thể ở một chỗ cùng em, như vậy là đủ rồi." Hạ Tuấn Bình vươn tay: "Đến đây, lại đây một chút, ôm một cái."
Vẻ mặt của anh rất ôn nhu, Vu Tâm Lăng nhìn xem đều mê say, cô đi đến bên cạnh, cùng anh thâm tình ôm, hai người cũng không nói gì nữa, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của nhau.
"Chờ một chút anh lái xe đưa em trở về."
"Vâng."
"Anh nghĩ thuận tiện đi chính thức hỏi thăm bác gái."
"Vâng."
Về sau cô đều đã nghe anh, sau đó càng yêu thương anh thêm.
Trương Anh Tuyết nhìn thấy Hạ Tuấn bình đột nhiên tới chơi, vô cùng kinh ngạc. Như thế nào, anh ta còn chưa buông tha sao?
"Bác gái, thật có lỗi, cháu cùng Tâm Lăng đã kết giao mười năm, hiện tại mới đến thăm hỏi bác, thật sự rất xin lỗi."
Ánh mắt của bà ở mười ngón tay của bọn họ đang đan vào nhau. Bọn họ không phải quyết định phải......
"Cháu hôm nay đến, là muốn thỉnh cầu bác đáp ứng hôn sự của cháu và Tâm lăng, cô ấy đã đồng ý lời cầu hôn của cháu."
"Hai đứa muốn kết hôn?" Bà có nghĩ đến mục đích hôm nay Hạ Tuấn Bình đến, nhưng không nghĩ tới anh thật đúng là mở miệng.
"Nhưng không phải anh sẽ cùng thiên kim tiểu thư gì kết hôn sao?"
"Đó là tạp chí viết bậy bạ, trên thực tế, ngay từ đầu cháu đã không đáp ứng hôn sự."
" nh thật sự muốn kết hôn với Lăng Lăng nhà chúng tôi?"
"Đúng, cháu yêu cô ấy, mười năm nay chỉ yêu một mình cô ấy, về sau cũng sẽ chỉ yêu cô ấy thôi".
Hạ Tuấn Bình cùng Vu Tâm Lăng thâm tình nhìn nhau, sau đó nở nụ cười.
Trương Anh Tuyết nhìn ra được bọn họ là thực tình yêu nhau, trên thực tế ngày đó ở bệnh viện, bà đã biết.
Bà phải phản đối sao? Không, nhìn thấy hai người yêu nhau như vậy, bà không nên nói lời phản đối, bà đã từng nghĩ tới, con gái có thể được người đàn ông xuất sắc như vật yêu, là chuyện thực may mắn, đặc biệt người đàn ông này đối với con gái mình tình cảm rất sâu.
Nhưng cho dù bà đáp ứng tốt lắm, thì người nhà của anh ta thì sao?
"Hai đứa nói muốn kết hôn, nhưng người nhà của anh thì sao, bọn họ...... Sẽ không phản đối sao?" Dù sao kết hôn không phải chuyện của hai người.
"Hôm nào cháu sẽ sắp xếp mẹ cháu đến gặp mặt bác gái."
"Mẹ, mẹ là đáp ứng con cùng tuấn bình kết hôn sao?" Vu tâm lăng rất sợ mẹ tiếp tục phản đối chuyện này, nên khi nhìn thấy thái độ tự hồ mềm mại của bà thì cảm thấy rất vui vẻ.
"Không đáp ứng được không? Con đã muốn đem nó ôm chặt như vậy." Nhìn thấy bộ dạng con gái ỷ vào anh ta, có thể thấy được bình thương anh ta yêu thương nó như thế nào, hết thảy chính là tự nhiên tốt đẹp như vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Tâm Lăng đỏ bừng: "Mẹ, sao mẹ lại làm con xấu hổ như vậy." Cứ việc thẹn thùng, bàn tay bé nhỏ vẫn cùng bàn tay lớn nắm lấy gắt gao.
"Bác gái, cám ơn bác đã đáp ứng hôn sự của chúng cháu."
"Cháu nhất định phải đối xử tốt với Lăng Lăng, biết không?" bà làm sao lại có thể không thích con rể như nó đâu.
Hy vọng hai người trẻ tuổi bọn họ sau khi trải qua rất nhiều chuyện, có thể đến được hạnh phúc.