Buổi tối, Hạ Tuấn Bình tâm tình buồn bực ngồi ở uống rượu N.T.
Tâm tình đã muốn đủ phiền, kết quả vừa mới rời khỏi công ty gọi điện thoại cho người con gái kia, muốn cô đến đây ăn tối cùng anh, cô nói đã có hẹn, đang cùng người khác ăn cơm rồi lập tức tắt di động.
Cô lại còn dám tắt máy?
Vẫn chờ cô gọi điện thoại cho anh, kết quả thủy chung đợi không được, chẳng lẽ cô không có nghe đến chuyện anh kết hôn sao?
Cố tình chủ động gọi điện thoại cho cô lại đụng phải cái đinh mềm mại, một cỗ phiền muốn ở trong lòng anh giống như bình ga vô cớ bốc lửa. Rốt cuộc cô đã đi gặp ai, cùng ai ăn cơm, anh không phải đã nói, khi anh gọi cô phải đến ngay sao? Dám không nghe lời anh nói!
Anh nhìn viên đá trong ly, trong suốt trong sáng, tựa như ánh mắt của cô, thoạt nhìn vô cùng trong sáng không tỳ vết, mà cô trong lúc hoan ái, một đôi mắt to xấu hổ mang bộ dáng khiếp sợ, thường khiến cho anh không khống chế được......
Hạ Tuấn Bình phát hiện khi mình nghĩ đến người con gái nhỏ kia, dục vọng lại bắt đầu, rất muốn đem cô gắt gao ôm vào trong lồng ngực.
Anh luôn nghĩ rằng, cô gái nhỏ họ Vu kia, sẽ không phải là nữ phù thủy chứ, mà anh lại bị trúng độc của cô, hơn nữa còn rất sâu rất sâu.
Anh buồn khổ mà uống rượu. Tối hôm qua anh cũng không đến buổi gặp, bởi vậy sáng sớm hôm nay cha liền đùng đùng nổi giận đến văn phòng của ông, đối với chuyện anh thất lễ, ngoại trừ trách cứ ra, cũng nói rất nặng lời, nếu anh thật sự cự tuyệt hôn sự, như vậy đừng nói không có khả năng làm người thứ kế, mà cũng sẽ không phải con của ông Hạ Chính Đức, bởi vì ông không có đứa con không nghe lời và làm cho ông mất mặt như vậy.
Anh hiểu rõ tính tình của cha, biết cha không phải người hay nói giỡn, có lẽ trước đấy, anh cũng đã biết nếu anh không đáp ứng hôn sự này, kết quả chính là như vậy.
anh cầm lấy di động, lại gọi cho người phụ nữ kia, kết quả vẫn là tắt máy, làm cho anh tức giận muốn ném vỡ điện thoại.
Lúc này có một người phụ nữ đang đi về phía anh, đang muốn mở miệng kêu đối phương cút ngay, thì nhìn rõ ràng người đang đi tới, anh buồn bực hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn cô.
"Hạ Tuấn Bình, chỉ có một mình anh sao? Nữ hầu gái trong truyền thuyết của anh đâu?" Lí Thi Mạn hỏi. Với một mái tóc dài đen nhánh, cô từ nhỏ chính là một mỹ nhân bại hoại, bởi vậy cho dù giờ phút này chỉ đeo trang sức trang nhã nhất, thì vẫn là nữ khách nhân đẹp nhất trong quán đêm nay.
"Giống như cô nhìn thấy, nơi này chỉ có mình tôi." Anh cùng Lí Thi Mạn không tính quen thuộc, chỉ là có chung bạn bè, bởi vậy trong những lần đi sinh nhật có gặp mặt nhau vài lần.
Nhớ rõ khi mới quen cô ta, ánh mắt của cô ta đều nhìn lên trên, một biểu tình không nhìn thấy sự tồn tại của người khác, làm cho anh không khỏi liên tưởng đến nhị lão gia Hạ Ngươi Bình nhà anh, thằng nhóc kia cũng luôn có vẻ mặt này, bộ dạng kia giống nhau như đúc.
" Thật là, người ta muốn đến riêng xem nữ hầu gái trong truyền thuyết của anh, lại chưa có tới, hôm nay tôi không phải đi một chuyến về tay không sao?" vẻ mặt Lí Thi Mạn không hờn giận: "Hạ Tuấn Bình, lập tức call cho nữ hầu gái của anh lại đây."
Thật sự cái dạn không coi ai ra gì kia cùng với Hạ Ngươi Bình rất giống nhau, ngay cả nói cách nói chuyện đều rất giống! "Nhàm chán!" Anh lạnh nhạt trả lời một câu, sau đó mặt không chút thay đổi tiếp tục uống rượu.
Nếu bị người ta nói nhàm chán, liền yếu thế mang theo mông ẩn đi, như vậy cô sẽ không kêu là Lí Thi Mạn! "Như thế nào, không phải là nữ hầu gái của anh không nghe lời, ạnh gọi cô ta không tới, cho nên mới một mình ngồi ở đây uống rượu giải sầu?"
Hạ Tuấn Bình lạnh lùng liếc cô ta một cái, không nói gì.
"Dùng vẻ mặt này, không phải là bị ta nói trúng chứ?" đôi môi xinh đẹp gợi lên một chút đắc ý cười yếu ớt: "Nữ hầu gái không phải muốn đổi chủ nhân mới chứ? Với lại, dù sao chủ nhân này cũng phải nhanh kết hôn, cô ta chắc là muốn đổi chủ nhân mới."
Mặc dù không rõ Lí Thi Mạn đứng ở chỗ này nói với anh những lời này để làm cái gì, nhưng cô ta đã nhắc nhở anh một việc, người con gái nhỏ kia không phải bởi vì tin tức anh kết hôn, nên mới không muốn nhìn thấy anh, nên tắt điện thoại đi?
Thật là, nếu không gọi điện hỏi cho rõ ràng, thì ít nhất cũng phải nhận điện thoại!
Vừa nghĩ đến chuyện cô có thể khóc, Hạ Tuấn Bình thấy không thể ngồi được, anh lập tức đứng dậy, quyết định đi đến nhà cô tìm cô, đêm nay anh nhất định phải gặp được cô, ngoại trừ muốn gặp cô ra, anh cũng muốn nói cho cô biết chuyện liên quan đến quan hệ tương lai của bọn họ.
Đề tài này anh chưa từng nói qua với cô, bất quá chưa nói qua không có nghĩa là anh không nghĩ tới, người phụ nữ kia khẳng định sẽ kinh ngạc đến há hốc mồm.
Về phần Lí Thi Mạn nói đổi chủ nhân mới kia, chuyện đó căn bản không có khả năng, mười năm nay, tại trên người cô gái nhỏ kia anh đã hạ bao nhiêu tâm huyết, người ngoài không thể nào hiểu được, anh căn bản là không có khả năng sẽ bỏ cô đi.
Nhìn anh nhanh chóng rời đi, Lí Thi Mạn không vì anh bỏ đi mà tức giận, khuôn mặt xinh đẹp trong suốt kia nở nụ cười tươi tắn, trong đó hiện ra vài phần quỷ quyệt.
Bảo cô phải gả cho Hạ Tuấn Bình? Kính nhờ, cô ngay cả liếc mắt nhìn anh dục vọng đều không có, như thế mà gả được? Nhưng cha của cô bình thường luôn sủng nịnh cô lần này lại rất kiên trì ngoài ý muốn thậm chí uy hiếp sẽ đóng tất cả tài khoản tín dụng của cô lại, cô đành phải nghĩ biện pháp khác.
Tóm lại, cô bây giờ còn không muốn lập gia đình.
Cũng trong thời gian này, bàn tay nhỏ bé của Vu Tâm Lăng cầm di động mà run rẩy, cô không nghĩ tới Hạ Tuấn Bình nhiều ngày không gọi cho cô lại có thể gọi vào lúc này, có lẽ là quá mức khẩn trương, bởi vậy cô chỉ nói hai câu đơn giản liền tắt máy.
Tâm tình của cô rất phức tạp, bởi vì nàng rất sợ anh truy vấn cái gì đó, mà lúc quay về cô sẽ không biết nên trả lời như thế nào, hơn nữa, cô cũng sợ anh gọi điện thoại tới để nói lời chia tay.
Tóm lại, cô còn cần một ít thời gian để điều chỉnh tâm tình của mình, sau đó, cô sẽ chúc phúc cho anh.
"Là bạn của cô gọi điện tới sao? Kỳ thật cô có thể nhận nghe, tôi không có vấn đề gì."
Lời nói của Củng Phàm làm cho cô phục hồi tinh thần lại, cảm thấy ý tứ thật không tốt, cô thầm nghĩ vì chuyện của mình mà đã quên giờ phút này đang ăn cơm cùng anh ta. Củng phàm chính là đối tượng mà bạn của mẹ giới thiệu đến, mẹ nói, không muốn gây áp lực cho bọn họ, coi như là kết giao bạn bè, bởi vậy người giới thiệu bọn họ cũng không tham dự.
Vừa rồi cô cùng Củng phàm có tự giới thiệu một chút, biết anh ta làm việc trong một tạp chí, là thợ chụp ảnh, trừ bỏ làm ở tạp trí, thì ngày nghỉ anh ta kiêm chức chụp ảnh cho cửa hàng áo cưới, giúp cô dâu chú rể chụp những bộ ảnh cưới thật đẹp, nghe nói là làm công việc này rất thoải mái và thú vị.
"Thật có lỗi, vừa rồi tôi nên phải tắt máy." Cô đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi da.
"Cô cũng không cần thấy có lỗi, tôi thật sự không có vấn đề gì." Củng Phàm có lễ cười: "Đúng rồi, tôi rất ngạc nhiên, bộ dáng của Vu tiểu thư đáng yêu xinh đẹp như vậy, sao lại không có bạn trai?"
Đối mặt với ca ngợi của anh ta, Vu Tâm Lăng chỉ nhẹ nhàng cười. Hôm nay mẹ yêu cầu cô nhất định phải mang kính sát tròng, không nói được mẹ, cô đành phải sửa thành mang kính sát tròng, trước kia mẹ cũng đã từng bắt cô mang kính sát tròng, thế nhưng cô đều lấy thói quen mang kính mắt từ nhỏ nên cự tuyệt.
Bởi vì, Tuấn không thích cô mang kính sát tròng.
Ngoại trừ đi cùng với anh ra bên ngoài, thời điểm khác cũng không cho phép em mang kính sát tròng.
Vì sao?
Anh nói không cho là không cho, chuyện khác em không cần hỏi nhiều.
Vu Tâm Lăng đang nghĩ Hạ Tuấn Bình nói lời này với cô lúc nào.
Cô nhớ ra rồi! Là năm nàng thi đại học vào mùa hè năm ấy, đó cũng là một năm làm cho quan hệ bọn họ có nhiều thay đổi.
Phát hiện mình lại phân tâm khi nghĩ đến chuyện của Hạ Tuấn Bình, nàng ở bên trong lòng hít một hơi thật sâu. Cô không thể tất cả trong đầu đều luôn luôn nghĩ đến chuyện của anh.
Củng Phàm nhìn nàng cúi đầu, không biết suy Vu Tâm Lăng đang suy nghĩ gì chẳng hạn.... Vừa rồi anh ca ngợi là xuất phát từ thiệt tình, bởi vì cô thực sự là cô gái ngọt ngào, cô gái như này làm cho người ta vừa thấy sẽ cảm thấy rất thích, điềm điềm tĩnh tĩnh, làm cho người ta không thể dời mắt được, trách không được......
Anh không có quên công việc của mình đến đây hôm nay, bởi vậy mở miệng nói: "Vu tiểu thư, cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
"Sao cơ?" Cô có chút thất thần.
"Tôi vừa mới hỏi cô, thật sự chưa có bạn trai sao?" Anh hỏi lại một tiếng.
"Đúng, tôi chưa có bạn trai nhưng lại có người thích." Cô không nghĩ che dấu tâm tình của mình: "Còn nữa, thực sự xin lỗi, nói thực ra, tôi hiện tại không muốn kết giao bạn trai."
"Vì sao? Là bởi vì người cô thích kia sao sao?" Củng Phàm truy vấn.
Vu Tâm Lăng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, vấn đề kia tựa hồ như là một thói quen, mười năm nay, bởi vì Hạ Tuấn Bình không ngừng xuất hiện ở bên người cô, lúc trước mặc dù ở bên Mỹ, nhưng vẫn không ngừng gọi điện thoại cho cô, bởi vậy ngoại trừ lúc làm việc, thời gian của cô đều bị anh chiếm dụng, việc kết giao bạn trai này, cô chưa từng nghĩ tới, mà cũng không có thời gian.
"Thật có lỗi, tôi hình như đã thất lễ quá, hỏi hơi nhiều."
"Không phải như vậy, là tôi không biết trả lời anh như thế nào." Vu Tâm Lăng cảm thấy chính mình mới là thất lễ: "Người tôi thích là học trưởng thời trung học, tuy rằng chúng tôi không phải như quan hệ nam nữ nhưng mười năm nay chúng tôi luôn ở cùng nhau, nên anh nhất định sẽ cảm thấy kỳ quái đi? Không phải quan hệ nam nữ, mà lại cùng ở một chỗ mười năm."
Củng Phàm cười tỏ vẻ: "Không đâu, nếu tôi có học muội đáng yêu như vậy, ta nghĩ cho dù đã tốt nghiệp, vẫn sẽ duy trì liên lạc với cô."
"Cám ơn." Vu Tâm Lăng cũng cười, nhưng trong nụ cười có chứa sự chua xót: "Tuy rằng tôi thực sự thích người kia, nhưng nghe nói anh ấy sắp kết hôn."
Lúc này di động của Củng Phàm vang lên, anh nhìn Vu Tâm Lăng nói thành thật có lỗi, lúc này mới nhận nghe.
"Phải không? Tôi biết rồi." Anh dập máy, rồi lại hướng nàng giải thích: "Vu tiểu thư, thật có lỗi, tôi hiện tại có công việc, có thể phải đi trước, hôm nào tôi sẽ mời cô ăn cơm nhé."
Vu Tâm Lăng nhẹ lay động đầu: "Không có vấn đề gì, anh không cần để ý, công việc quan trọng hơn."
"Tôi lái xe đưa cô trở về."
"Không cần đâu, thời gian còn rất sớm, tôi tự mình đi xe về là được rồi."
"Không được, đưa thục nữ trở về là phép lịch sự cần thiết."
"Làm như vậy thì anh có tới kịp làm việc không?" Cô hỏi, sau đó phát hiện anh ta đang nhìn cô không nói chuyện: "Làm sao vậy?"
"Vu tiểu thư, thành thật mà nói, về sau cô không nên dễ dàng tin tưởng người khác như thế."
"Có ý gì?" Nàng thâm thúy mà nhìn anh ta. Anh ta đang nói cái gì, vì sao cô nghe không hiểu? Còn có, hiện tại nói là thật lòng, chẳng lẽ vừa rồi không phải?
"Cô rất đơn thuần, có người không phải giống như bề ngoài mà cô nhìn thấy, đối phương có thể là người xấu, cô về sau bản thân phải cẩn thận một chút, còn nữa, tôi muốn hướng cô thật lòng xin lỗi."
Vu Tâm Lăng thật sự là càng nghe càng mơ hồ. Củng Phàm rốt cuộc đang nói cái gì? Vì cái gì mà phải hướng nàng giải thích?
"Tôi biết cô sẽ không hiểu lời nói của tôi, không có vấn đề gì, tôi hiểu là tốt rồi, còn nữa, cô cứ đơn độc tinh khiết đáng yêu như vậy, người cô thích mà anh ta lại đi lấy người khác thì hắn sẽ tiếc nuối, nhưng tôi thấy cô nên cảm nhận bắt đầu tìm hiểu một người đàn ông khác xem."
Những lời sau này của anh ta, cô nghe hiểu, bởi vậy nàng ngọt ngào mà cười: "Cám ơn anh."
"Chúng ta đi thôi, tôi đưa cô về nhà."
"Vâng."
Hạ Tuấn Bình lái xe đi vào trước một tòa nhà nhỏ, Vu Tâm Lăng cùng mẹ nàng ở trong tòa nhà trọ cũ năm tầng này, sau đó anh nhìn thấy phòng cô vẫn tối. Cô gái nhỏ kia thật sự là đi ăn cơm cùng bạn, giờ còn chưa có về nhà.
Anh quyết định ngồi ở trong xe chờ cô. Chỉ là, cô tắt máy là vì nguyên nhân gì?
Khoảng qua hai mươi phút, một chiếc xe con sản phẩm trong nước đứng ở trước mặt, anh nhìn thấy một nam một nữ từ trên xe đi xuống, khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt xanh mét, trong mắt đen lửa giận bùng cháy, một người đàn ông xa lại đang cầm bàn tay nhỏ bé của Vu Tâm Lăng, khi mà cô đối với đối phương mỉm cười, anh rốt cuộc ngồi không được mở cửa xe, đi về phía bọn họ.
Mới vài ngày không thấy, cô đã quên ai mới là chủ nhân của cô sao? Lại dám cùng một người đàn ông khác ở cùng nhau, hơn nữa, amj không phải đã nói không cho phép cô mang kính sát tròng sao?
"Vu Tâm Lăng!"
Nghe được thanh âm quen thuộc kia, làm cho Vu Tâm Lăng đang cùng Củng Phàm nói lời cảm ơn lại hoảng sợ: "Tuấn, Tuấn bình?" Nhìn thấy bộ dạng Hạ Tuấn Bình tức giận, cô hoảng loạn lập tức rút tay về.
Hiện tại không đếm xỉa tới cô, dù sao hắn cũng sẽ giáo huấn cô thật tốt. Anh trợn mắt nhìn về phía người đàn ông đưa cô trở về: "Anh là ai?"
"Tuấn Bình, người này là......" Vu Tâm Lăng gấp đến độ đỏ mắt. Tuấn thoạt nhìn rất tức giận, nên làm cái gì bây giờ? Cô không biết anh sẽ chạy tới nhà để chờ cô.
"Tôi là đối tượng xem mắt mà mẹ cô ấy giới thiệu."
"Cái gì? đối tượng xem mắt?" Hạ Tuấn Bình đem nắm tay của Vu Tâm Lăng lên, lực đạo không nhỏ: "Em bỏ anh để chạy đi xem mắt?"
"Tuấn Bình, không phải như vậy." Không chỉ Hạ Tuấn Bình kinh ngạc, mà Vu Tâm Lăng cũng thế. Cô không biết vì cái gì mà Củng Phàm lại nói như vậy, bởi vì không phải nói chỉ đến làm quen với đối phương hay sao?
"Đi!" Hạ Tuấn Bình gần như thô bạo lôi kéo cô đi đến phía trước đi.
.............
Bạn đang đọc tiểu thuyết tại waspite www.15giay.xtgem.com Chúc bạn đọc truyện tiểu thuyết vui vẻ.
...........
"Chờ một chút!" Củng Phàm kéo lại tay kia của Vu Tâm Lăng: "Vậy anh là ai?"
"Anh không có tư cách hỏi, buông ra nhanh lên!"
"Củng Phàm, anh buôn nhanh lên, bằng không Tuấn Bình sẽ tức giận." Vu Tâm Lăng sốt ruột mà tránh né, nhưng anh ta nắm rất chặt, vẫy không ra.
Củng Phàm tuyệt đối không sợ ánh mắt tàn khốc kia phóng đến: "Vu tiểu thư, anh ta chính là người cô thích mười năm sao? Nhưng cô không phải nói hai người không phải quan hệ nam nữ sao, hơn nữa anh ta gần đây sẽ kết hôn? Như vậy anh ta cũng không đủ tư cách tùy tiện mang cô đi như vậy."
"Củng Phàm......"Cô quả thực muốn khóc, cô không biết vì sao Cũng Phàm lại nhắc tới nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ anh ta không cảm thấy Tuấn đang rất tức giận sao?
Hạ Tuấn Bình sắc mặt lộ vẻ lo lắng: "Em còn nói gì với anh ta nữa?"
"Không, không có." Cô lắc lắc đầu, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Anh đi đến chỗ Củng Phàm, trợn mắt mà bắt lấy tay anh: "Mặc kệ cô ấy nói với anh cái gì, và anh đã nghe thấy cái gì, nhưng đời này cô ấy sẽ là của tôi, hiện tại, buông cô ấy ra!"
Củng Phàm lúc này mới buông bàn tay nhỏ bé của cô ra, Hạ Tuấn Bình lôi kéo cô, đi về hướng xe anh.
Vu Tâm Lăng cơ hồ có thể nói là bị nhét vào trong xe, Hạ Tuấn Bình nghiêm mặt mà lách qua xe, sau đó ngồi vào trong chỗ người lái.
Thẳng đến khi xe chuyển động, đi ra đến đường cái, anh thủy chung vẫn không nói gì, điều này làm cho Vu Tâm Lăng cảm thấy thực sợ hãi, tim càng đập nhanh hơn.
Cô chưa từng thấy Tuấn tức giận như vậy.
Anh muốn đi đâu đây?
Cô có phải nên giải thích một chú hay không, cô kỳ thật không muốn cho mẹ lo lắng nên mới chịu đáp ứng cùng Củng Phàm gặp mặt......
Lắc lắc ngón tay, cô nhát gan mà mở miệng: "Tuấn, thực xin lỗi, cái kia......"
Không có nhìn về phía cô, Hạ Tuấn Bình nhìn hầm hầm vào phía trước chất vấn: Kính mắt của em đâu?"
"Ở trong túi của em." Cô vội vàng từ trong túi lấy ra mắt kinh, gỡ kính sát tròng xuống, sau đó mang mắt kính lại.
Biểu tình của Hạ Tuấn Bình vẫn như trước giận không thể át, mà cô quyết định đem nói cho hết lời: "Tuấn, thực xin lỗi, em sở dĩ sẽ đi-"
"Câm miệng!" Thanh âm của anh lạnh lùng rống lên.
Nhìn thấy Hạ Tuấn Bình vẫn tức giận như vậy, Vu Tâm Lăng thật sự không biết nên làm cái gì mới tốt bây giờ.
Mà sau khi bọn họ rời đi, Củng Phàm cảm thấy trên cổ tay trái đau đau, anh giơ tay lên, vén cao ống tay áo, quả nhiên, mặt trên có vết tích bầm máu.
Anh biết người mang Vu Tâm Lăng đi là ai, là Đại thiếu gia Hạ Tuấn Bình của tập đoàn.
Tuy rằng cảm thấy có điểm thực xin lỗi Vu Tâm Lăng, nhưng vì công việc, anh cũng không có biện pháp.
Củng Phàm nhìn xuống bốn phía, sau đó đến một chiếc xe màu đen ở dừng trước mặt, anh vừa đi tới gần xe, cửa kính lái xe tự động hạ xuống
"Ảnh chụp thế nào?" Anh hỏi.
"ok, không có vấn đề, toàn bộ đều đã chụp được."
Từ trong tầng hầm đỗ xe đi thang máy lên lầu, Vu tâm lăng cơ hồ có thể nói là bị Hạ Tuấn Bình kéo đi, cô cảm thấy cổ tay phải đau nhức không thôi, có thể thấy được anh tức giận như thế nào.
Vừa đi vào nơi ở của anh, nàng thậm chí là bị bàn tay to kia dùng sức quăng đến trên sô pha.
Hạ Tuấn Bình bởi vì quá mức tức giận thở hồng hộc. Anh như thế nào cũng không nghĩ đến cô luôn luôn nghe lời, lại dám sau lưng anh đi xem mắt một người đàn ông khác, nếu hôm nay anh không có đi tìm cô, thì cô có phải về sau sẽ tiếp tục gặp mặt người đàn ông kia hay không?
Gần đây anh đã bị tình hình hiện tại phải kết hôn kia làm cho vô cùng khó chịu, bây giờ cô còn như vậy, không thể nghi ngờ là ở trong bình xăng lại bỏ thêm một cây diêm, làm anh tức giận, như vậy cô phải trả giá thật đắt.
Bộ dạng của Hạ Tuấn Bình không nói lời nào, thực sự làm người ta cảm thấy sợ hãi: "Tuấn, thực xin lỗi, làm ơn hãy nghe em giải thích, sự việc không phải giống như Củng Phàm nói như vậy......"
"Anh nghe nói mỗi người đều có một thời kì phản nghịch, hiện tại là em đang trong thời kì đấy sao?" Đêm nay cô, chẳng những không nghe lời anh, còn bắt tay có mưu kế, sau đó chạy tới xem mắt, trước kia, cô tuyệt đối không có lá gan làm như vậy!
"Không phải như vậy, kỳ thật là em không muốn làm cho mẹ em lo lắng......" Đối mặt với sự tức giận của Tuấn, cô cảm thấy thật ủy khuất, bởi vì rõ ràng do anh không cần cô trước, không phải sao?
Vừa mới nhìn thấy anh đến nhà tìm cô, tuy rằng kinh ngạc nhưng cũng cảm thấy rất cao hứng, không nghĩ tới anh còn có thể đến tìm cô chỉ tưởng tượng đến anh cùng người phụ nữ khác kết hôn, cô lại cảm thấy không thở được, tâm tình ẩn nhẫn nhiều ngày, giờ phút này nên phát tiết đi ra.
"Tuấn, em không biết vì cái gì anh lại tức giận như vậy, người nên tức giận không phải là em sao? Anh không phải sắp cùng thiêm kim của công ty thực phẩm Long Hoa kết hôn sao?" cô thật sự rất khó chịu.
"Bởi vì nghe nói anh muốn kết hôn, cho nên liền khẩn cấp chạy đi xem mắt, còn cùng người ta nói em không có bạn trai, là như thế này sao?" Anh cảm thấy mười năm tâm huyết này tất cả đều uổng phí, anh tuy rằng cố gắng làm cho cuộc sống của cô không thể không có anh, mà cô hiển nhiên cũng không hiểu được vì anh mà tranh thủ cố gắng.
Nghe nói anh phải kết hôn, cô thậm chí cũng không gọi điện thoại cho anh, cứ như vậy ngây ngốc nghĩ rằng anh thật sự muốn kết hôn với người khác?
Chẳng lẽ tâm cơ mười năm nay của anh đối với cô đều là uổng phí sao, ngay cả so với lời đồn đều không bằng?
Ý nghĩ này của cô muốn làm cho anh tức giận đến bạo mạch máu sao?
"Có lẽ, anh nên đem em trói lại." Trói lại để dạy giỗ. Anh vừa dứt cà- vạt ra vừa nói.
" Cái gì?" Anh phải buộc cô? Anh là đang nói giỡn sao?
Hạ Tuấn Bình đi về phía cô, từ trước anh đã có ý tưởng đem cột cô vào bên người, hiện tại, là cô làm cho anh đem ý tưởng này hoán đổi thực hiện. Anh kéo hai tay của cô qua, lại dùng cà- vạt đem chúng nó cột lại với nhau.
"Tuấn?" Trong lòng Vu Tâm Lăng dâng lên một trận sợ hãi, cho dù trước kia có hung dữ thế nào với cô, cũng không làm loại sự việc này: "Tuấn, anh không cần làm như vậy, xin lỗi, em biết mình sai rồi, lần sau em sẽ không làm như thế nữa."
"Còn có lần sau?"
"Không có lần sau, Tuấn, anh buông ra nhanh lên." Cô cầu xin, giãy dụa, làm cho mắt kính của cô rơi xuống tấm thảm trên mặt đất.
Hạ Tuấn Bình không nhìn cô cầu xin: "Kế tiếp, anh nên buộc ở đâu?"
Vu Tâm Lăng phát hiện anh thật sự sẽ làm, lại nghe đến anh còn muốn tiếp tục buộc, trong lòng hoảng hốt làm cho cô sợ hãi khóc lên.
"Tuấn, anh buông ra nhanh lên, van cầu anh, không cần làm như vậy, ô......" Người này không phải Tuấn mà nàng đã quen biết.
"Em khóc cái gì? Làm sai còn dám khóc."
"Tuấn, em sẽ giải thích với anh, về sau em sẽ thật sự ngoan ngoãn nghe lời anh nói, cũng sẽ không đi xem mắt, anh làm ơn đừng làm như vậy, anh như thế làm cho em cảm thấy rất sợ hãi rất sợ hãi......" Cô che mặt khóc rống lên.
"Em cho là khóc sẽ không chịu trách nhiệm gì sao?"
"Ô ô ô......" Cô tiếp tục thất thanh khóc.
Mặc dù rất tức giận, nhưng chung quy không thể không nhìn cô khóc, xem ra cô thật sự bị sợ hãi, nhát gan như vậy, lại còn dám chạy đi thân cận, anh phải đánh cô thật đau một chút.
Nhưng, ý niệm muốn trừng phạt nàng trong đầu của anh, đã bị bại bởi nước mắt của cô.
"Được rồi, đừng khóc, anh hay đùa với em thôi, anh sẽ không buộc em nữa."
"Ô ô......"
"Nếu em còn tiếp tục khóc, anh thật sự sẽ đem e trói lại."Anh sẽ rất vui mừng để có thể đem cô trói lại.
Nghe thấy anh nói như vậy, Vu Tâm Lăng lập tức ngừng khóc, cô hấp hấp cái mũi, cúi thấp xuống mà nhìn lén. Anh không phải thật sự sẽ trói cô chứ?
Hạ Tuấn Bình từ trong túi quần lấy ra một cái khăn tay, lau nước mắt trên mặt cô, sau đó đưa khăn tay tới chỗ hai tay cô bị trói" Tự lau nước mũi của mình đi."
Nhận lấy khăn tay, Vu Tâm Lăng lau nhẹ nước mũi của mình. Xác định anh sẽ không trói cô lại, cô mới nhẹ nhàng thở ra, nội tâm sợ hãi cũng giảm đi không ít.
Lau nước mắt nước mũi sạch sẽ xong, tâm tình của cô cũng bình tĩnh lên rất nhiều: "Tuấn, thực xin lỗi, anh không cần tức giận, em biết mình sai rồi, còn nữa, có thể giúp em buông lỏng dây ra không?"
Cô nhìn ca-vat trên tay, anh đưa tay ra, không phải cởi bỏ cà -vạt trên tay cô, mà ôm cô vào lòng, sau đó đi vào phòng.
Đem cô đặt ở trên giường, anh vẫn không cởi bỏ cà- vạt trên tay cô, không chỉ như thế, anh kéo tay cô lên cao, để ở trên hoa văn được khắc màu bạc trên đầu giường.
"Tuấn, anh không phải nói sẽ không trói em nữa sao?" hai tay của Vu Tâm Lăng cơ hồ không thể nhúc nhích.
"Anh không có buộc em."
"Chính là tay của em......"
Thân hình cao lớn áp chế trên người cô, Hạ Tuấn Bình chế trụ cằm của cô, đưa khuôn mặt nhỏ nhắn kia nâng lên: "Đêm nay em thực sự đã làm cho anh tức giận." Anh cúi đầu dùng sức hôn lên cái miệng nhỏ nhắn còn đang muốn nói của cô, giống như phát tiết mà nhanh chóng cuốn lấy cái lưỡi nhỏ kia, bắt đầu thoát quần áo của hai người.
Trừ bỏ áo sơ mi trên thân bởi vì hai tay bị trói mà không thể cởi, chỉ có thể mở ra, Vu Tâm Lăng cơ hồ có thể nói là trần như nhộng, ngay cả quần nhỏ đáng yêu cũng không còn, Hạ Tuấn Bình cũng giống nhau thân thể trần trụi.
Anh nhìn thân thể tinh tế trắng nõn dưới thân mình, ngực của cô không lớn nhưng cũng rất kiên quyết, eo của cô rất nhỏ, hơn nữa đường cong rất đẹp, anh biết rõ cảm thụ ôm cô có bao nhiêu thoải mái mềm mại, lúc cô không ngừng cố gắng kêu lên, luôn luôn làm cho anh cảm thấy không khống chế được, cô chính là hấp dẫn anh như vậy.
Vu Tâm Lăng cảm thấy hô hấp của mình không hiểu sao mà cứ dồn dập lên, đều bởi vì cặp con ngươi đen kia vẫn đang nhìn vào thân thể của cô, cố tình trói tay cô lên trên, ngăn chặn cô không thể chắn, thật sự xấu hổ muốn chết.
"Tuấn, anh buông tay ra nhanh lên." Cô không cần bị nhìn thấy trống trơn như thế, rất mất mặt.
Hạ Tuấn Bình không nghe thấy yêu cầu của cô, sau đó phát hiện ra anh đang nhìn chăm chú xuống dưới, người dưới thân mình hơi hơi run rẩy, mà khuôn mặt nhỏ nhắn kia đã sớm nhuốm hồng giống như quả cà chua.
"Em hiện tại đang rất căng thẳng, hay là cảm thấy hưng phấn?"
"Như thế nào có thể coi là hưng phấn!" Thấy là cô đều đang khẩn trương sợ hãi được không? Vu Tâm Lăng xấu hổ mà khép hai chân nhỏ lại. Cho dù bọn họ cũng đã từng có vô số lần thân mật hoan ái, nhưng cô trời sanh tính thẹn thùng nên vẫn không thể buông thả ra được.
"Nhưng anh thấy rằng, em thực sự rất hưng phấn." Anh đưa tay tách hai chân của cô ra, thân thể nam tính để ở trên đó, ác ý mà dùng lửa nóng dâng trào, cọ nhẹ vào nơi nữ tính mềm mại kia, lập tức khiến cho cô kêu lên một tiếng, mà anh còn nở nụ cười: "Thực sự rất mẫn cảm."
"Không phải như vậy, là anh...... A!" Anh lại đụng nhẹ vào cô một chút
Anh cúi đầu hôn vào nụ hoa trắng mịn kia, nhiều ngày như thế, vẫn ngọt ngào động lòng người như vậy, thân thể nhẹ nhàng lay động, từng chút lại từng chút một nhẹ nhàng đụng chạm, dụ dỗ nội tâm khát vọng của cô. Giờ phút này cô muốn ôm anh thật chặt, thân thể nóng lên lại muốn càng nhiều......
Kỳ thật từ lúc bắt đầu sợ hãi, cô đã nghĩ muốn ôm anh, cô cũng nói không nên lời cái loại cảm giác này, thực sự sợ hãi rồi lại nghĩ muốn thân cận anh, cảm thấy được ở trong lồng ngực của anh là một nơi cô cảm thấy rất an toàn.
Hiện tại nàng muốn anh, muốn ôm anh, cũng muốn được anh ôm chặt lấy.
"Tuấn, không thể bỏ tay được sao? Bởi vì em muốn ôm anh." Mắt to ngấn lệ quang, cô muốn nghĩ ôm anh đến sắp khóc.
"Em thật sự muốn ôm anh như vậy?"
"Vâng."
" Về sau còn dám làm loạn tắt máy không?"
"Không dám."
"Còn dám sau lưng anh đi xem mắt không?"
"Sẽ không."
"Anh thích em ngoan ngoãn nghe lời."
Hạ Tuấn Bình hôn cô một chút, đưa tay cởi bỏ cà- vạt, khi đôi tay nhỏ bé kia vươn ra ôm lấy anj, thì anh cũng gắt gao mà đem cô ôm lấy.
Anh cởi áo còn lại trên người cô, da thịt hai người cùng dán vào nhau, thân mật ôm, sau đó hôn đối phương nồng nhiệt, tình cảm mạnh mẽ mở ra vào ban đêm.
Anh tiến nhập vào trong cơ thể cô, bắt đầu di chuyển, thân thể của Vu Tâm Lăng giống như có tiết tấu, cùng anh va chạm mà lắc lư, làm cho hai người kết hợp càng sâu nhập mà hoàn mỹ, điên cuồng mà yêu cầu đối phương......
Sau nhiều lần kịch liệt hoan ái, Hạ Tuấn Bình lộ vẻ thỏa mãn mỉm cười, trên tay ôm thiên hạ mềm mại cơ hồ sắp bất tỉnh.
Hoan ái hôm nay, so với trước kia đều kích thích điên cuồng hơn, có lẽ bởi vì có nhạc đệm xen vào, cảm giác cũng không tệ lắm, nhưng anh không quên phẫn nộ của mình.
Khi hơi thở hai người dần dần bình ổn lại, lý trí cũng thu về không ít, về chuyện nên xử lý, thì vẫn phải đi đối mặt.
"Em không phải từ trên tạp trí nhìn thấy chuyện anh muốn kết hôn đấy chứ?"
Thân mình Vu Tâm Lăng khẽ run xuống, Hạ Tuấn Bình nhắc đến làm nàng lại nhớ đến chuyện hắn sắp kết hôn vừa rồi nàng gần như đã quên mất..
Hắn nhìn cô: "Nếu anh nói đó là sự thật?"
Quả nhiên là thật! Tuy rằng cô đã sớm biết, nhưng nghe chính miệng anh nói ra, lòng của cô so với lúc xem trên tạp trí còn khó chịu hơn, đặc biệt trước đó một khắc bọn họ còn gắt gao triền miên.
"Em có cái gì ... không muốn hỏi anh sao?" Anh muốn cho nàng một cơ hội cuối cùng, chờ cô mở miệng bảo anh giải thích, dù sao tình cảm của bọn họ như thế nào, cô hẳn là rất rõ ràng.
Cô có thể hỏi cái gì? Khi chưa chứng minh được chuyện hắn kết hôn, cô xác thực có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh, bao gồm rốt cuộc anh coi cô là người như thế nào, anh có coi nàng trở thành bạn gái của anh hay không?
Nhưng hiện tại, một vấn đề nàng cũng không có.
Người trong lòng tuy rằng không có mở miệng trả lời, nhưng anh rõ ràng phát hiện thân thể của cô hơi hơi run rẩy, điều này làm cho hai tay anh ôm cô càng co rút nhanh.
"Em không có vấn đề gì muốn hỏi anh, cũng không có lời khác muốn nói với anh sao?" Cô cư nhiên lựa chọn không nói lời nào, chẳng lẽ biết anh phải kết hôn, cô sẽ trơ mắt mà nhìn anh lấy người phụ nữ khác như vậy sao?
Cảm thấy mình mệt mỏi quá, Vu Tâm Lăng nhắm hai mắt lại, cô cảm thấy anh buông cô ta xuống giường, thanh âm nghe thập phần tức giận.
"Em hãy nghe cho kỹ, cho dù anh có cùng người phụ nữ khác kết hôn, thì quan hệ của chúng ta vẫn không thay đổi gì, vẫn giống như hiện tại em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh."
Nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, cô khóc rống lên thất thanh.
Hạ Tuấn Bình đi vào phòng khách uống rượu, bởi vì hắn sợ khi mình trở lại phòng sẽ không khống chế được.
Mặc dù rất tức giận, nhưng anh vẫn không muốn cô bị thương.
Anh che chở cho cô như vậy, nhưng cô gái nhỏ này thì sao? Lại không hề lên tiếng nếu cô nói ra lời chúc phúc, nói thật, anh tuyệt đối không kinh ngạc.
Anh không biết trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì, bọn họ đều ở cùng nhau đã mười năm, cho dù cô ngốc nghếch, không thể biết anh suy nghĩ cái gì, nhưng ít ra cũng cùng anh tình ý tương thông một chút chứ, mười năm nay cô chính là người phụ nữ duy nhất ở bên cạnh anh,anh sao lại có thể đi theo người phụ nữ khác kết hôn chứ?
Qua nhiều năm như vậy, anh nghĩ rằng mình đã thành công làm cho cô hiểu được đời này cô chỉ có thể thuộc về anh, không nghĩ tới cô vẫn là không hiểu anh, bị cô đánh bại.
Đêm nay biết cô chạy đi xem mắt, tâm tình của anh trở lại giống như năm đó cô học đại học, sợ cô ngốc ngếch sẽ bị người khác bắt cóc, bởi vậy anh tiên hạ thủ vi cường ( ra tay trước), để cho cô trở thành người của anh, nhưng hiện tại, anh phải làm như thế nào, mới có thể làm cho cô hoàn hoàn thuộc về anh?
Xem ra chỉ có kết hôn.
Nhưng vấn đề trước mắt còn tất nhiều, anh sẽ phải giải quyết một đống người, mà anh cũng không thích làm việc theo cảm tính.
Buông chén rượu, đi trở về phòng, anh nhẹ nhàng mà lên trên giường, cô gái nhỏ trên giường đã đang ngủ, sau đó anh nhìn thấy nước mắt loang lỗ trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, có thể thấy được vừa rồi cô đã khóc nhiều như thế nào.
Vì quá tức giận phản ứng của cô, nên vừa rồi anh mới cố ý nói những lời đó, vậy, ai bảo cô không tin tưởng vào trái tim anh, nhưng khi thấy những giọt nước mắt này, nhất thời làm cho anh nhịn không được mà hôn lên. Thật sự là người phụ nữ ngu ngốc, anh rốt cuộc nên bắt người có cái đầu ngốc nghếch này làm sao bây giờ?
Nhớ tới cha đã từng hỏi qua anh, có thể yêu cô bao lâu? Anh sở dĩ không có lập tức trả lời, bởi vì anh đang nghĩ đến, bọn họ có thể sống bao lâu, có lẽ tám, chín mươi tuổi đi, như vậy anh sẽ yêu cô đến lâu như thế.
Thâm tình mà ôm cô gái nhỏ kia ngủ, Hạ Tuấn Bình thỏa mãn mà nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Đến cuối tuần anh sẽ đi Hongkong một chuyến, chờ anh trở về, anh sẽ phải theo sát cô nói chuyện, chính là chuyện về đám hỏi, còn có, tương lai của bọn họ.
"Cái gì, cậu nói cái gì?" Ba một tiếng, Đinh Nhã Viện bẻ gẫy chiếc đũa đang cầm ở trên tay: "Hạ Tuấn Bình tên kia thật sự nói với cậu những lời này sao?"
Sau khi tan ca, hai người đến một quán trà gần công ty ăn cái gì, các cô lựa chọn vị trí trong góc tối, ít người, nói chuyện, bởi vì từ lúc biết chuyện Hạ Tuấn Bình phải kết hôn, tâm tình của Vu Tâm Lăng cũng rất không tốt.
Vu Tâm Lăng một lần nữa lấy thêm một đôi đũa đưa cho cô: "Đừng bẻ gãy nữa, như vậy quá lãng phí."
"Giờ là lúc nào, mà cậu còn để ý mình bẻ gẫy một cây đũa." Tức chết người, hại cô lại muốn bẻ gẫy thêm chiếc đũa: "Mình hỏi cậu, điều cậu vừa nói có phải là sự thật không?"
"Uh, chính miệng Tuấn Bình nói với mình là anh ấy phải kết hôn, còn nói cho dù anh ấy kết hôn, thì quan hệ của mình và anh ấy vẫn không thay đổi, muốn mình ngoan ngoãn ở bên cạnh anh ấy." Biết rõ bạn tốt sẽ tức giận, cô vẫn nhịn không được đem lời của Tuấn nói cho Nhã Viện biết, bởi vì tâm tình của cô rất buồn bực, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Mấy ngày hôm trước Tuấn đi Hongkong công tác, anh nói qua cuối tuần sau trở về.
Kỳ thật, lúc trước còn chưa đi theo anh chứng mình, thì cô cũng đã nghĩ tới, nếu là thật sự, cô sẽ điều chỉnh tâm tình thật tốt, sau đó chúc phúc cho anh, muốn anh không cần vì chuyện của cô mà cảm thấy phiền lòng.
Thế nhưng buổi tối hôm ấy khi anh nói như vậy đã hại cô không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt, bởi vì ở trong lòng của cô, cũng rất muốn ở bên anh, cô không thể tưởng tượng về sau sẽ không còn được gặp lại anh. Mười năm qua Tuấn luôn ở trong cuộc sống của cô.
"Cậu lần này không phải đang tính toán lại ngoan ngoãn nghe lời, thật sự tiếp tục ở bên người của anh ta chứ?" Thấy bạn tốt không nói gì, Đinh Nhã Viện cầm lấy đũa, đang nhẫn nại để không bẻ gãy nó: "Tâm lăng, cậu thật sự không hiểu ý tứ của Hạ Tuấn Bình sao, hay là làm bộ như không hiểu?" Dựa vào những gì cô nhìn thấy, hẳn là vế sau, không thể đối mặt với sự thật, không rời khỏi tên kia.
"Lòng mình rất hoảng loạn, mình cũng không biết nên làm như thế nào."
"Cái gì mà nói cậu không biết làm như thế nào? Đương nhiên là lập tức cho tên kia một quyền! Anh ta sao có thể ích kỷ yêu cầu cậu sau khi hắn kết hôn nối nghiệp lại vẫn cùng anh ta duy trì quan hệ hiện tại?" Nếu cô ở d9o1, nhất định sẽ làm cho tên kia đẹp mặt.
Vu Tâm Lăng không trách bạn tốt mắng cô như vậy, bởi vì cô cũng biết sau khi anh kết hôn mà vẫn kết giao là không tốt, giống như bạn tốt nói, cô rất muốn làm bộ như không hiểu.
"Cậu biết không? Rất nhiều kẻ có tiền ngoài trừ vợ cả ra thì bên ngoài, bình thường đều còn có vợ hai, vợ ba, vợ bốn, vợ năm, vợ sáu muốn bao nhiêu cũng có, cậu nghĩ muốn trở thành vợ hai của người ta sao?"
"Vợ hai?"
"Không phải sao? Anh ta muốn tiếp tục như thế, không phải là có ý muốn đem cậu nhận làm vợ bé sao?" Đinh Nhã Viện nghĩ đến loại này sẽ chỉ có trên tạp trí, không nghĩ tới sẽ phát sinh ở trên người bạn tốt: "Hạ Tuấn Bình thật sự rất quá đáng, còn chưa có kết hôn mà đã bắt đầu nhận vợ hai, mình xem nếu làm không tốt về sau anh ta còn lấy thêm vợ ba, vợ bốn! "Kẻ có tiền chính là yêu loạn lên như vậy.
Tuấn về sau còn có vợ ba, vợ bốn? cô thật không nghĩ xa như vậy, nếu là thật, so với bây giờ nàng nhất định sẽ khó khăn hơn gấp trăm lần ......
Nhìn thấy ánh mắt đỏ khổ sở của bạn tốt, Đinh Nhã Viện mới cảm thấy mình hình như đã nói hơi quá: "Tâm Lăng, thực xin lỗi, có phần cậu không cần để ý, nhưng mình thực sự chỉ muốn tốt cho cậu, mình rất sợ tương lai cậu sẽ bị tổn thương. Thành thật mà nói, tất cả đều nên trách mình."
"Nhã Viện, chuyện này không liên quan đến cậu."
"Sao lại không liên quan đến mình? Nếu như năm đó mình không lấy truyện tranh vào trong phòng y tế cho cậu, thì hôm nay sẽ không có phát sinh việc này, đều do mình."
Nhìn bộ dáng tự trách của bạn tốt, Vu Tâm Lăng cảm thấy thực sự đau lòng: "Không phải như vậy, Nhã Viện, thật sự không có phải do cậu mà."
"Tâm lăng, nhân cơ hôi này cậu hãy cùng Hạ Tuấn Bình cắt đứt quan hệ được không, nhìn cậu như vậy, càng rơi vào càng sâu, mình thật sự không biết về sau cậu sẽ sống như nào." Dù thế nào đi chăng nữa, lúc này đây cô nhất định phải bắt bạn tốt cùng Hạ Tuấn Bình chia tay.
"Nhã viện......"
"Còn nữa, nếu bác Vu mà biết được cậu làm vợ hai, bác nhất định sẽ khổ sở giống như mình."
Nghĩ đến mẹ cô, cô không khỏi nhớ tới câu chuyện hai người nói lúc trước, giống như Nhã Viện nói, nếu mẹ cô biết, nhất định sẽ rất thương tâm.
Nàng không thể tưởng tượng được mẹ sẽ thất vọng và khổ sở đối với cô, nhưng cô nên làm cái gì bây giờ?
Cô thật sự thực yêu Tuấn, cảm thấy về sau sẽ không bao giờ ... có thể thương người khác giống như thương anh nữa.
"Tâm Lăng, mười năm, mình biết tình cảm của cậu đối với Tuấn Bình rất sâu, nhưng chia tay cho dù khổ sở, cậu nhất định vẫn phải làm như vậy." Thương tâm khổ sở chỉ là nhất thời, về sau cô sẽ có hạnh phúc chân chính của chính mình, ít nhất ở trước mặt bác gái có thể nói người này là bạn trai con
"Nhã Viện, mình cảm thấy có chút đau đầu."
"Uh, đã biết, mình sẽ không nói nữa." Cô đương nhiên biết bạn tốt đang phải chấp nhận khổ sở cùng đả kích, cũng không muốn cứng rắn bắt buộc cô.
"Đúng rồi, bạn trai mình được hoãn nhập ngũ, có rảnh mọi người cùng nhau đi ăn một bữa, thuận tiện tâm sự luôn, xem cậu thích dạng con trai như thế nào, bên cạnh anh ấy có rất nhiều bạn bè còn độc thân"
"Nhã viện, mình hiện tại không có tâm tình đi giao lưu bạn bè." Nhớ tới chuyện lần trước Hạ Tuấn Bình rất tức giận, theo bản năng, Vu Tâm Lăng lập tức liền cự tuyệt.
"Không được, cậu phải kết bạn với nhiều người vào, mới có thể biết thế giới này nam nhân không chỉ có mình Hạ Tuấn Bình." Trước kia cô thực sự nên bắt buộc đi cô đi giao lưu quan hệ bạn bè: "Tuy rằng cậu nói là lần thân cận trước gặp đối tượng cậu không thấy có cảm giác gì, nhưng không có nghĩa là đối với những người đàn ông khác cũng thế."
"Chỉ là......"
"Tốt lắm, đừng lập tức cự tuyệt, mình cũng đâu bắt cậu phải đi giao lưu ngay bây giờ đâu, hãy ngẫm nghĩ lại lời mình nói thật tốt, mình thật sự không muốn nhìn thấy cậu khổ sở, tương lai bị thương tổn."
Đúng vậy, Nhã Viện giống như chị em ruột thịt với cô, cô biết cô ấy chỉ muốn tốt cho mình: "Cám ơn cậu, Nhã Viện, mình sẽ suy nghĩ thật kỹ."