Bây giờ là 6h30’ tối, lúc xuất phát từ BCV là 4h, vậy là đã 2 tiếng rưỡi trôi qua mà cả đám vẫn còn loay hoay ở ĐN. Mình và P được gia đình này tiếp đãi rất hiếu khách, 2 đứa tranh thủ mượn toilet thay quần áo khô (nói thật đi trong bão áo mưa mặc cứ như ko mặc ấy, ướt từ đầu tới chân, ướt luôn cả cái quần xì). Quan trọng là còn 2 xe kia (4 đứa) đang chạy cời cời ngoài trời mưa bão. P có vẻ rất lo cho tụi nó, đang gọi điện và tìm cách hướng dẫn tụi nó tới căn nhà này để cả đám gặp nhau. Thằng con trai cả của vợ chồng chủ nhà trông cao to đen hôi thế mà lại tốt bụng, nó biết đường sá ở ĐN thế nào nên hướng dẫn để P nói lại cho tụi kia tìm đường. Mình công nhận tụi kia trâu thật, chạy thế này mà no ko lạnh, nhìn lại tấm thân èo uột của mình ko đủ để che chở cho P, vừa chạy xe chút đã lạnh run, mình tự ti vl các bác ạ.
Nửa tiếng sau (tức 7h) thì 2 xe kia cũng tìm được căn nhà. Cứ tưởng tụi nó sẽ chịu ở lại nhà này để qua bão đi tiếp, nhưng ko đỡ được các bác à, tụi nó đòi đi ngay. Dcm nó chứ, có cần phải như vậy ko, người ướt như chuột lột từ trên xuống dưới, lạnh run cầm cập, đi là đi thế nào. Mình và P nhìn nhau 1 cái giống như là chịu thua rồi, P chơi với nhóm này thân lắm, tụi nó muốn về và bắt P phải về cùng do để P ở lại DN ko yên tâm, giống như sợ P bị mình ăn thịt ấy. Uổng công mình nãy giờ hỏi bác chủ nhà gần đây có ks ko, 1h bao nhiu tiền, 2h bao nhiu, qua đêm bao nhiu,…
Có biến rồi, tự nhiên P nt rủ mình đi café, thôi mình post tạm file gốc mình gõ trong word chưa chèn emotion vào, đọc đỡ đi, dự là đi xong có chuyện hay kể tiếp các bác nghe. Hứa đấy
Akay chim cú là thế nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra bình thường, P đã phải chiều theo tụi nó rồi, mình mà bật lại khác nào đối đầu với P. Thôi kệ mẹ, cả đám tụi nó đáng thúc giục ngoài cửa, lại lật đật mặc cái áo khoác ướt nhẹp, trùm thêm cái áo mưa, chào gia đình tốt bụng đó rồi lên xe đi theo tụi nó đi đường vòng về SG (theo cái đường ngã ba VT – quốc lộ 51 – SG ấy). Bên ngoài mưa đỡ hơn khi nãy nhưng vẫn còn lớn, gió vẫn rát mặt, may mà có cái áo khoác P nhường cho mình :(mặc dù áo là của mình), còn P thì ngồi phía sau chả có áo ấm gì, chỉ trùm cái áo mưa lên, đệch mẹ, vẫn biết là tụi kia nó quan tâm P nên mới bắt P về cùng, nhưng mà quan tâm kiểu này có chết dân ko. Cứ để đấy mình và P vào ks thức 1 giấc, à ko, ngủ 1 giấc tới sáng thì đâu có khổ sở thế này, có khi còn sướng nữa chứ. Bạn bè buồn cười vl.
Từ lúc bước ra khỏi nhà, chạy được chừng 500m thì có 1 vũng nước lớn giữa đường, xe của cặp kia chạy ngang vũng nước thì xịt xịt mấy phát rồi tắt cmnl. Yeah, chuyện vui xảy ra, xe của mình và P vẫn ok, của U và R vẫn ok, xe bị ướt bugi là xe của cặp tạm gọi là TT (do tên của thằng lái là Tr, con ngồi sau là Th). Cả đám lại dắt xe lên vỉa hè gần đó để sửa, trong thời tiết mưa gió bão bùng. Nói thật với các bác mình muốn chửi thề lắm rồi nhưng vẫn cố kìm nén trong lòng, cảm giác như tiêu chảy mà ko được đi ị vậy, ức vl.
Thằng Tr cố đề máy sửa xe gần 20’ mà ko lên nổi. Vỉa hè là của 1 cửa hàng bán tạp hoá, chủ nhà thấy vậy bước ra nói là cách đó 50m có 1 chỗ sửa xe. Thế là thằng R lái xe của nó đẩy thằng Tr tới chỗ đó (1 xe kè 1 xe chết máy ấy mà). Mình thì ở lại với 3 đứa con gái, nhìn tụi nó cũng tội, ba mẹ khó quá làm khổ con cái. Chủ tạp hoá bảo:
-Mấy đứa vào nhà ngồi cho đỡ lạnh
Rồi sai 1 đứa lấy ghế ra cho ngồi (hình như là con bả). Mình và 3 đứa con gái ngồi trong nhà. 2 đứa mà bị ba mẹ thúc giục về thì đang nói chuyện điện thoại với ba mẹ nó, hứa là sẽ về nhanh chóng, tới lúc này mình bó tay rồi, ba mẹ kiểu gì thế này. Tự nhiên mình thấy lạnh toàn thân, rờ trán thì nóng hổi, dcm nó sốt rồi. Quay qua hỏi bác chủ nhà:
-Bác ơi bác có bán panadol ko cho con mua 1 vỉ (hỏi vậy thôi chứ tiệm tạp hoá làm sao có bán thuốc)
-Bác ko có bán nhưng con uống đỡ 1 viên đi
Nói rồi bác lục trong cái hộp đưa cho mình 1 viên panadol, mình định móc tiền ra trả thì bác nói cất vô đi bác ko lấy. Mình uống viên thuốc panadol mà thấy ngọt các bác ạ, giống như viên thuốc có pha tình người trong đó (xạo cho giống đoạn trên vậy thôi chứ thực ra thuốc đắng thấy mẹ). Uống xong mình nói:
-Con cảm ơn bác.
Bác trả lời tỉnh rụi:
-Có gì đâu con.
Bác còn nói vào nhà nằm cho đỡ nhức đầu nè con, nhưng mình cũng ngại nên từ chối, phần vì mình cũng ko như đầu, chỉ sốt thôi.
Từ hồi lên sg học đến giờ đã là 3 năm rồi, ko khi nào mình cảm nhận được cái tình giữa con người với nhau như lúc này. Sống trên sg bon chen mệt nhọc, cái gì cũng tiền bạc, tiền là trên hết, cứ bước ra đường là tốn tiền, ko tốn ít cũng tốn nhiều. Đến chơi gái còn phải trả tiền, đổi lại chút tình cảm 1h 2h trong ks để xua đi cái cô đơn trong người, con gái như vậy bị đời đặt cho 1 cái biệt danh mà đọc lên mình nghe mặn đắng nơi cuống họng: phò. Và thằng quan hệ với nó là thằng đi đá phò. Mình học về kinh tế nhưng nhiều lúc ko hiểu tiền là gì, mình chỉ nhớ hồi xưa Jimmy Nguyễn có hát: “Tiền là giấy, ta mất nhau vì đây. Đừng nói chi ân tình xưa”
Ngồi được 20’ thì tự nhiên anh con cả của chủ gia đình tốt bụng khi nãy phóng ra ngay cái nhà mình đang ngồi (anh cao to đen hôi ấy, anh này thì nhiệt thôi rồi). Đếch hiểu tại sao ảnh tìm được chỗ mình và 3 đứa con gái đang ngồi để tới, chắc P gọi cho ảnh để hỏi đường (trước khi rời khỏi nhà gia đình đó P ko quên xin sdt lỡ có lạc đường thì gọi hỏi, công nhận thông minh ghê ). Không ngờ ảnh nhiệt tình quá phóng xe ra luôn. Sau khi nghe trình bày thì ảnh phóng lên chỗ sửa xe, cái chỗ mà thằng R và thằng Tr đang ở đó để sửa ấy. Lát sau thì 3 người (anh đen hôi, thằng R và Tr) về lại chỗ mình. Anh đen hôi nói với thằng Tr:
-Xe của em bị ướt bugi chứ có gì đâu mà phải tháo bánh xe ra (mấy thằng chỗ sửa xe nói phải tháo bánh ra), dắt xe về nhà anh có đồ nghề rồi anh sửa giùm cho (công nhận anh này nhiệt tình đừng hỏi).
Thế là anh ta dẫn đường về lại cái nhà hồi nãy, thằng R đẩy thằng Tr. Lát sau chỉ có thằng R và Tr quay lại thì kết quả mới vl các bác ạ. Anh đen hôi đếch sửa được xe, bị hư gì đó mà phải tháo bánh ra mới sửa được (đúng như chỗ sửa xe người ta nói), mà ảnh thì đếch biết sửa. Thôi kệ +1 cho anh vì cái nhiệt tình, -10 vì anh làm tụi em ngồi chờ trong vô ích.
Những tưởng tụi nó sẽ bỏ cuộc mướn ks ngủ, nhưng ko, tụi này cố chấp vl. Tụi nó đưa ra phương án là mình và P sẽ chạy trước, nếu có CSGT thì gọi lại báo tụi nó, còn tụi nó thì thằng R đẩy thằng Tr (tức là Tr và Th vẫn ngồi trên xe chết máy, thằng R lái xe chở con U, đẩy xe của thằng Tr đi). Sao cũng được, bố mày mất hết kiên nhẫn rồi, cái sướng ko thích lại thích cái cực. Cứ y kế hoạch mà làm: mình chở P đi trước, tụi nó kè nhau ở sau. Cơ mà mình thấy tụi nó phóng cũng nhanh lắm, đến đây thì mình phục sát đất tụi nó về độ máu liều rồi. Kè xe như vậy gặp ổ gà ổ vịt đầy đường tụi nó né như phim các bác ạ. Cứ có ổ gà là 2 xe tách nhau ra, ổ gà lọt chính giữa, hết ổ gà thì sáp vô lại đẩy tiếp, có lúc đi trên đường nhỏ, nhìn đèn pha xe tải chạy ngược chiều mà nhầm thành đèn 2 xe chạy song song, vậy mà tụi nó vẫn nhìn rõ và né ngon lành, tụi này chắc max skill Avoid của Phantom Assassin rồi (mình chơi Dota các bác ạ). Cứ thế tụi nó chạy hết 1 mạch về sg luôn, cỡ 70km chứ ít đâu. Nhưng mình phải kể cả đống diễn biến trên đường đi về nữa, chứ đâu kết thúc vậy được, phải nói là trần ai khoai củ vl.
Lúc này là 8h tối, mình và P chạy trước tụi kia như kế hoạch. Mưa đã đỡ hơn nhưng vẫn còn lạnh lắm, gió thổi từng cơn buốt da thịt. P ngồi phía sau mặc cái áo mưa mua ở tiệm tạp hoá khi nãy. Bất chợt mình cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, chính là vòng tay của P. P gục đầu lên vai nhưng ko còn ôm mình nữa. Mình nói:
-Ôm tôi đi P
Mình cảm nhận từ từ 2 tay của P từ phía sau ôm lấy mình. Mưa cũng đã gần dứt, chỉ còn lâm râm và từng cơn gió cũng nhẹ hơn. Mình và P đang chạy trên 1 con đường 2 chiều rộng thênh thang, chính giữa là hàng đèn đường màu vàng, xung quanh ko có 1 ai ngoài 2 đứa. Cảnh tưởng lúc này lãng mạn so với fim Hàn Quắc ko kém là bao (tất nhiên là ko có vụ ung thư với đụng xe chết lãng nhách như tụi nó).
Mình và P đi trước ngoài nhiệm vụ hóng CSGT thì còn nhiệm vụ hỏi đường, vì tụi kia ko biết đường về, tụi nó chỉ chạy theo mình. Địa điểm cần đến trước tiên là ngã ba Vũng Tàu, hỏi người dân họ nói đi thẳng còn 20km nữa là tới. Mình cứ thế chở P, dẫn đường cho tụi kia, P đã quá mệt, ngồi sau lưng gục lên vai mình và ôm mình. Thời tiết lúc này đã khá hơn rất nhiều, mưa đã dứt hẳn, lành lạnh chứ ko buốt giá như khi nãy, và có P ngồi sau lưng nên mình cảm thấy bình an trong lòng, cứ thế mà tiến thẳng thôi. Sau lưng tôi là 1 người con gái giỏi giang, kiên cường, luôn tỉnh táo trong mọi trường hợp và tìm cách xử lí tình huống ko mệt mỏi. Tôi đã từng hôn P 2 lần nhưng giờ đây P ko hề hay biết. Trong lòng tôi biết rất rõ P ôm tôi cho đỡ lạnh vậy thôi chứ tôi hoàn toàn ko phải là “1 ai đó” trong tâm trí của P. Tính của P lúc nào cũng vậy, vui vẻ, hoà đồng. Biết bao nhiêu lần mình chứng kiến P ôm cánh tay của tụi trong giảng đường để làm dáng chụp hình, đặc biệt khi đó là tụi con trai. Mình biết tính P vậy thôi nhưng mình vẫn cảm thấy 1 cái gì đó trống rỗng. Bây giờ mình mới thấm thía lời của bài hát Một vòng trái đất: một vòng trái đất, em ngồi đây, anh ngồi đây, bên cạnh nhau ngỡ như thật xa, ko dám nhìn, ko nói gì, dường như chúng ta chưa hề quen…