Chap 4 : Chuyến đi chơi thác. Trang cuối lưu bút…
Không biết tự bao giờ tôi rất thích nghe Quick and Snow show. Có lẽ bị lây từ bà chị 2. Hồi đó nhà Tôi còn chiếc đài Sony cũ… lúc trước bố mua với giá 2 chỉ vàng. Loa hỏng, nghe tiếng bé và bị lẫn tạp âm nhiều. Trước thì bố vẫn nghe nhạc vàng, mẹ hay nghe chèo, cải lương nhưng giờ thì bỏ không trong tủ. Cứ đến 8h10 Chủ nhật là 2 chị em ghé sát tai vào chiếc đài nghe những đoạn nhạc nước ngoài, những tâm sự được gửi lên. Dù bây giờ anh Quang đã già ( >35 ) còn Ngọc Ánh thì >42 hay sao ấy, giọng không còn được như trước. Kịch bản có phần sơ sài và không còn làm nhiều người xúc động nữa… Tôi rất thích show chia tay cuối cấp, gồm 4 chương trình, có thể bật nghe đi nghe lại mà ko chán. Lúc nào cũng có cả ở trong PC lẫn điện thoại. Nhiều lúc như bắt gặp chính mình trong đó, cũng là tâm trạng cuối cấp, cũng là 1 tình cảm còn dang dở chưa nói với người ngồi cùng bàn trong suốt tháng năm…
Những ngày tháng cuối cùng của THPT trôi qua nhanh thật. Lúc nào đi lớp cũng là cảm giác chia xa, hụt hẫng. Dù nói đấy, cười đấy… nhưng những suy nghĩ mông lung thì chắc hẳn ai cũng có. Nhưng những ngày tháng cuối ấy, tôi lại ko được ngồi gần em… cô đã chuyển chỗ tôi xuống cách đó tận 4 bàn để dẹp loạn cái tổ dưới. Ngẫm ra thì học giỏi nhưng ko có tiếng nói, bố mẹ không năng quan hệ thì cũng chỉ như con tốt thí trong bàn cờ của cô mà thôi. Xa em, ko gì có thể bù đắp được. Muốn nói chuyện cùng em chẳng nhẽ lại suốt ngày lượn lờ ở bàn đầu em ngồi, thế thì lại được thể cho mấy đứa trong lớp trêu… Đối với 1 thằng hiền lành như Tôi có lẽ suy nghĩ thế là hợp lí, nhưng đối với người khác thì đúng là khờ khạo quá thể. Rồi ngồi cùng bàn tôi có 1 đứa hình như thích tôi. Luôn tìm cách trêu tôi mỗi lần tôi lén nhìn em ở bàn đâu đắm đuối từ bàn dưới… Nó cũng là cản trở để mỗi lần tôi định len lén nói chuyện với em. Rồi Tôi cũng hỏi được em câu : Tôi chuyển đi bà có buồn ko ? Em chỉ khẽ cười và đáp : Có chứ ^^
Tình cảm của một chú gà gô công nghiệp…nếu diễn đạt bằng lời chắc chỉ có thể nói là : quá nhát. Nhưng Tôi đã từng rất hạnh phúc khi giữ nó trong tim, trong tâm trí, tâm hồn vẫn còn chưa lớn lắm của mình. Có thể ví như nó như 1 dòng suối nhỏ, tuy chảy bé róc rách, nhưng ngày ngày nó vẫn đem nước mát đổ xuống nuôi dưỡng đất cằn… Dạo này lớp có lắm đứa mang lưu bút quá. Những quyển sổ đủ hình dáng, đủ màu sắc, đủ hương thơm nữa… mà chủ yếu là của lũ con gái. Mấy thằng còn trai chắc ko có thằng nào đủ tỉ mẩn và hâm hâm để đi chọn rồi trang trí vẽ vời đủ thứ lên đó…tôi viết cho nhiều người, nhưng lưu bút em đưa thì cứ khất lần mãi. Định bụng sẽ dành hôm cuối cùng gặp mặt, để dành những lời ý nghĩa nhất để viết cho em…
Buổi liên hoan chia tay trước khi thi tốt nghiệp cấp 2 diễn ra thật nhanh. Lũ chúng tôi rủ nhau đạp xe đi chơi ở cái thác nho nhỏ trong huyện cách đó khoảng 10km gì đó. Em bắt tôi đèo… Vì đường khá xa lại nhiều đoạn lên và xuống dốc nên đoàn xe bị tách ra dần. Lắm lúc chỉ còn mỗi tôi với em trên cả đoạn đường. Xung quanh là cảnh vật yên bình. Cảm giác thật lạ, lắng đọng như 1 dòng suối mát đang chảy. Em ngồi đằng sau, huyên thuyên đủ thứ. Em hỏi tôi sau 4 năm học nhớ nhất ai, tôi nói đó là em. Em ko đáp chỉ đấm thùm thụp vào lưng tôi = =. Cái cảm giác trải dài rồi như đang vẫn tiếp tục lớn lên, tôi cảm tưởng nó đang tiến tới một cái gì đó… một hy vọng xa xôi nào đó cho tương lai phía trước chăng ? Một thằng lẻo khẻo như tôi, chở đằng sau em có lẽ cân nặng còn có phần nhỉnh hơn tôi chút xíu =D… chỉ thấy hạnh phúc, ko thấy nặng nề gì cả. Thật lạ. Nhưng tôi cũng cố bắt em đổi chỗ để tôi được ngồi sau, để ngắm em từ sau. Một cảm giác gì đó, đây là lần cuối cùng, lần cuối còn được bắt gặp cái bóng hình mà suốt 4 năm qua, có lúc tôi đã coi nó là động lực để đến lớp ư ? Tôi khẽ gục đầu vào lưng em… mùi tóc thơm thoang thoảng, cảm giác dịu mát của con gái tràn ngập trong tâm trí. Yên bình… hạnh phúc… có lẽ phút giây này kéo dài mãi nếu như chúng tôi không bắt kịp mấy đứa cùng lớp.
Đến nơi… đường vào khá khó khăn. Qua nhiều khúc suối đầy đá rêu mọc đầy, trợn trượt. Em níu vai tôi đi trên những phiến đá, còn tôi thì phải lội xuống nước = =!… Chờ bạn bè đã ở hết một chỗ, đang cười nói vui vẻ ăn uống. Còn tôi lẳng lặng ra một chỗ, móc lưu bút đã giữ của em. Chọn trang cuối cùng viết nắn nót từng dòng. Có lẽ tôi nhớ mang máng rằng đã viết như thế này :
“Mỗi người mỗi nơi, mỗi người một cuộc đời. Sẽ nhớ những năm tháng bên nhau không thể nào quên. Những hoài niệm sẽ mãi còn trong tâm trí…Màu gì cho những điều gì như vậy, màu của Lãng Quên chăng ?
Tớ sẽ rất nhớ bạn. Rất nhớ. Bởi vì tớ ko thể dấu đi ánh mắt của mình, nhìn bạn với một ánh mắt khác. Bạn cũng sẽ nhớ tới tớ chứ ?
Dù sau này có thế nào đi chăng nữa, tớ vẫn sẽ nhớ có một người ngồi cạnh mình trong gần 4 năm. Nhớ có một người con gái như bạn, rất quan trọng với mình…7760119 ”
Khi đi về, mấy đứa con gái khác rủ em đi cùng để nói chuyện. Thành ra tôi đi một mình, đua với mấy thằng con trai nên đạp nhanh… về tới nhà đứa bạn đã hẹn trước tốp của em tầm 20 phút. Nhưng xe em đi gặp trục trặc, hình như phải dắt bộ đến 3km hay sao ấy. Tôi mải đùa với lũ bạn mà quên khuấy đi mất. Khi thấy em thất thểu đi lên…Hình như em giận lũ bạn đi trước, giận lây cả Tôi. Tôi lại gần em, muốn trêu để em vui… Tôi bảo : “ Hay là Tôi cõng Bà lên nhé”. Ko ngờ em làm thật = =, một thằng lẻo khẻo ít lao động nặng mà chịu trên lưng một khối lượng gần bằng mình ( ngày ấy Tôi gầy lắm, chắc được cỡ 45kg ) có hơi quá sức . Nhưng có lẽ không bao giờ quên được cái cảm giác ấy… Ngực của em đè trên cái lưng khẳng khiu của Tôi, cả mùi hương của cơ thể em, mùi thơm ngát trên tóc em. Hơi thở của em khẽ phà vào tai Tôi. Tôi như chết trân mấy mấy s rồi mới định thần mà cõng em đi được… Chưa bao giờ có cảm giác Em lại gần Tôi như thế, quá gần… Tôi quá hạnh phúc sao ?
Rồi đến lúc đã ăn uống xong… tôi gọi em ra sau nhà để trả lại quyển lưu bút. Lấy hết can đảm của mình, nhìn thẳng vào mắt em. Tôi ôm chầm lấy em, một cái ôm mà đáng lẽ ra Tôi phải làm từ lâu rồi. Bao tình cảm dồn nén, bao cảm xúc qua tháng năm mà không ngôn từ nào có thể diễn tả hết được. 2 chúng Tôi cứ như vậy, yên lặng không ai nói câu nói cho đến khi em khẽ bảo : cậu làm tóc tớ rối hết cả rồi. Không muốn giây phút này kết thúc như vậy, Tôi đã nói : “ Cậu sẽ chờ mình chứ ?” Em khẽ gật đầu ngượng ngịu và bảo : “ Trước mắt còn những kì thi, mình muốn 2 chúng ta cùng cố gắng. Được chứ, hứa với mình…”
Vậy là lại phải dồn sức cho một mục tiêu mới : Thi đỗ vào trường Chuyên Tỉnh. Kiến thức thì có rồi, giờ chỉ cần thêm niềm tin, cần thêm động lực. Hình bóng của em, những lời em đã nói với tôi giờ đã thêm sức mạnh. Sức mạnh để chiến đấu và phải chiến thắng…
Nhưng……………………………………..
Khi chưa yêu, mưa là thứ ngăn cản những cuộc vui mà tạm quên đi mục đích sống
Khi đã yêu, mưa là thứ ngăn anh và em đến bên nhau. Nhưng cũng có khi lại là thứ để anh nói lên lòng mình. Mưa lạnh buôt, tay anh lạnh nắm chặt bàn tay em đang run rẩy…
Khi hết yêu, mưa là thứ mang lại nỗi buồn. Mang lại cô đơn và mang lại cả nỗi nhớ em da diết
Chap viết về một lần vấp ngã trong những lần vấp gã Tôi đã từng nếm trải. Nhưng nó lại bắt đầu cho cú shock, cho vết trượt mà có lẽ đến hết cuộc sống này, Tôi cũng chẳng thể quên…
Chap 5 : Loser
Tôi quyết định thi vào chuyên văn. Mặc dù bố muốn Tôi thi Toán… nhưng do mấy cái giải và chuyện chị tôi học chuyên văn ( lớp E ) nên bố cũng xuôi. Tôi cũng hoàn toàn có thể thi Toán vì tôi học khá chắc mấy môn chính, nhưng có lẽ vì em cũng thi Văn. Một ảo tưởng, hy vọng nhỏ nhoi : được học cùng lớp em…
Trong suốt thời gian ôn thi 1 tháng ở ngôi trường mới, tôi chỉ gặp em đúng 2 lần. Vội vã, có phần ngượng ngùng. Chỉ là những câu hỏi bâng quơ hỏi thăm nhau. Phải dồn sức lực và tâm trí cho mục tiêu còn ở phía trước, Tôi tự hứa với mình như vậy…Học bằng tất cả sức lực. Bằng tất cả niềm tin, bằng tất cả cố gắng bản thân… 1 thằng nhóc mới lớn đang nghĩ rằng mình đang cố gắng vì bản thân mình, hy vọng của ba mẹ và cả của 1 người con gái nữa. Nhưng, mọi thứ ko dễ dàng như thế…Phải, ko dễ dàng với tất cả mọi người, đâu riêng gì Tôi. Thành công mà dễ dàng quá thì có lẽ người đạt được cái thành công đó cũng ko vui vẻ đâu…
Nhớ những ngày đi học dưới trời nóng bức, lúc nào cũng > 30*. Những ngày đọc văn nhiều đến nỗi ngớ ngẩn. Nhập tâm…lúc đó Tôi thực sự thấy văn hay, thấy được những chân lí cao đẹp được rút ra từ chúng. Những đêm làm toán đến tận 2-3h sáng…
Và ngày thi cuối cùng cũng đã đến. Vì là trường chuyên của tỉnh nên có rất nhiều học sinh từ khắp các nơi đổ về. Ngày thi diễn ra suôn sẻ, đề không khó lắm cũng có thể nói là trúng tủ được vì tác phẩm đó Tôi rất thích và đã tìm hiểu rất nhiều : Hình tượng người chiến sĩ trong tác phẩm Mảnh trăng cuối rừng của Nguyễn Minh Châu. Tôi cảm thấy mình làm bài hoàn hảo đến nỗi nhiều ngày sau khi thi xong, cảm giác lâng lâng vẫn còn. Toán làm khá tốt, văn vòng 1 đề dễ có cả phần Ngữ Pháp cơ bản. Văn vòng 2 thì như đã nói ở trên…
1 tuần sau thì có điểm. Ngày đi xem điểm, tôi tự tin nói mình sẽ đỗ đến cả 100% chứ ko phải là 99% nữa. Trường đông nghẹt người xem điểm, cả phụ huynh lẫn mấy đứa cũng thi như Tôi. Kia rồi, phòng thi của mình…26 đ trong khi lớp E chuyên Văn lấy có 21,5. Đỗ rồi, tôi khẽ reo lên trong mồm… bắt gặp mấy đứa trong lớp cũ cũng đi xem. Hình như chúng nó cũng đỗ cả, vì tất cả đều cười tươi mà.
………………
………………
………………
………………
Nhưng…Tôi không tin vào mắt mình nữa. Cạnh cột điểm tổng có thêm chữ Đ và H. Nhìn nhanh xuống dưới chú thích thì Đ là Đỗ, H là hỏng. Và canh thẳng số báo danh của mình, 1 chữ H tuy nhỏ thôi, nhưng đủ đánh tan nụ cười trước đó. Tan nát, tất cả chấm hết, trời đất tối sầm. Tôi thừa đến 4,5 điểm tổng nhưng thiếu 0,25 điểm chuyên ( phải đc 6/10 thì tôi chỉ đc 5,75/10 ). 1 con số nhỏ nhoi, nhưng thế là xong…
Tôi tự lùi nhanh ra khỏi đám đông, tránh xa lũ bạn quen biết. Lấm lét ra nhà để xe lấy xe… trả vé mà luống cuống làm rơi đến 2 lần. Ông bảo vệ chỉ còn biết lắc đầu thông cảm. Đạp xe như điên dại, gào thét đến khản cả cổ… mọi thứ như tối sầm trước mắt Tôi. Vậy là sao ? Thế là sao ? Là hết mày biết ko ? Tôi cứ nhắc đi nhắc lại những câu như vậy
Trời đã mưa rồi…đạp xe không biết thế nào là sống thế nào là chết dưới cơn mưa tầm tã, gay gắt. Thật là lạ, trời vừa mới đẹp vậy mà… Ông trời đang khóc vì thương cảm cho số của tôi long đong lận đận ư ? Những đợt nước như táp vào mặt, đau buốt. Ko biết là nước mưa đang chảy nhạt nhòa trên mặt hay là nước mắt Tôi nữa. Mưa và nước mắt hòa quyện, Tôi chỉ còn thấy cay cay nơi sống mũi, mắt đỏ au, nhòe đi… Vị mặn chát rồi đắng ngắt lan tỏa nơi miệng
Trở về nhà sau khi đã hét chán chê… ướt như chuột lột và lên cơn sốt vì dầm mưa suốt 2h. Nhìn bộ dạng ấy mọi người trong nhà cũng đã đoán ra… Tôi chờ đón tiếp đến viễn cảnh tiếp theo. Bố đi làm về… Tôi đã làm ông quá thất vọng. Nếu như lẽ thường có lẽ thì Tôi phải chịu một trận đòn nặng vì làm ông phật ý. Nhưng chính những lời ông nói ra, mỉa mai thằng con trai của mình đã như hàng loại những con dao găm vào tim Tôi. Tôi không trách Bố, không trách bất cứ một ai…Tôi vô dụng, đã phụ niềm tin và hy vọng của gia đình. Rồi Mẹ và các Chị khuyên Tôi đừng buồn nhiều, đừng nản chí. Ko đỗ Chuyên thì học trường khác vẫn được, họ bảo Tôi nghỉ vài ngày cho đỡ mệt rồi tiếp tục ôn để thi trường PT còn lại trong TP…
Ngày hôm sau, Tôi sau 1 đêm khó khăn lắm mới ngủ được. Anh thằng bạn đi xem điểm về bảo Tôi vẫn Đỗ vì thấy Tôi thừa nhiều điểm đến thế… buồn cười thật, tôi phải biết hơn ai chứ. Không biết Tôi đã nghĩ gì mà lại tự nhiên khóc rống lên trước mặt họ. Điên chăng ? Hay cảm thấy mình đang bị xúc phạm nặng nề ?… Tất cả mấy đứa thi chuyên đều thuộc hàng top trong lớp, Tôi đứng nhất nhì lớp, vậy mà. Chán nản, những ngày sau đó Tôi chẳng thèm đi ôn nữa mà dành cả buổi chơi CS ở 1 quán game gần trường, luôn đặt cái nick name Người đang vô cùng tuyệt vọng. Ngày đi thi ở trường kia, cũng lại gặp mấy đứa bạn… như thói đời, và như thường lệ lại chịu trận trước những lời hỏi han bâng quơ, dè bỉu rằng tại sao học như Tôi mà lại ko đỗ nổi Chuyên. Chẳng nhẽ nói mình không may mắn,rằng hãy nhìn những gì trong quá khứ Tôi đã làm, chẳng nhẽ nói rằng học tài thi phận… nói thế nào đi chăng nữa thì cũng ko thể làm khác đi sự thật rằng Tôi đã trượt mục tiêu mà Tôi đã chắc mẩm nó rất dễ dàng với mình.
… kẻ thua cuộc. Thằng nói trước bước ko qua ? Thằng vô dụng ? Dù có tự sỉ vả đến thế nào, cũng chẳng thể ngăn đc nỗi thất vọng, buồn, chán chường của Tôi. 15 tuổi… bị vùi dập, bị nghiến nát 1 niềm tin ? Tôi có phải đã quá cường điệu cái thất bại ấy ko ?
Xem ra khiếu viết của mình ko đc nhiều người quan tâm . Nhưng mình vẫn sẽ cố gắng để hoàn thành cái project này, bởi nó dành cho những kỉ niệm khắc khoải của mình. Vì có lẽ, ngay cả trong hiện tại… mình cũng đã bỏ lỡ nhiều thứ, lắm lúc thành 1 kẻ lạc lõng.
Con người ta sống có thể ko có tình yêu ko nhỉ . Đã quen sống vậy cũng 3 năm rồi. Từng có người đến, rồi họ lại đi. Họ ko thể chịu nổi cái tính hay đùa cợt và hời hợt của Tôi… Một thằng mà quen với nỗi buồn, thích sống với kỉ niệm, sống với quá khứ thì sao có thể quan tâm đến ai được ? Với Tôi, hạnh phúc thuộc về thứ đã mất, thuộc về thứ mà mình ko thể có được….
Tiếp tục câu chuyện, Chap hôm nay sẽ là Break… not break heart
Chap 6 : Break…
Cái gì là tan vỡ, là gục ngã… cái gì có thể khiến con người ta quay ngoắt với những gì mà người ta vẫn con đó là đúng. Từng là điều mà người ta tin… vậy mà tại sao ? Một cú sốc ghê ghớm, hay đó chỉ là vấp ngã bé như con muỗi trong cuộc đời. Chỉ vì lòng tự trọng của 1 thằng mới 15 tuổi đang có phải dựa vào bấu víu vào… để rồi nó thay đổi. Nó không còn bao giờ tin vào những điều tốt đẹp mà nó đã từng đọc trong sách, không còn tin vào bất cứ thuyết giáo, đạo lí nào. Rằng ở hiền sẽ gặp lành, rằng cố gắng sẽ được đền đáp, rằng cuộc sống không bất công với bất cứ ai… và, rằng thì là nó đã thua cuộc, đã bại trận.
Tại sao lại như vậy ? Hiển nhiên thất bại kia không thể làm nó gục ngã đau đớn đến nỗi thằng bé ấy không thể đứng dậy được. Trượt vì học Ngu nên Trượt, đơn giản thế thôi, trách được ai…Nó đã từng nghĩ vậy. Nhưng Nó gục ngã bởi nó đã thấy một sự thật khác, sự thật đằng sau mọi chuyện…
Tôi thi trường kia… về đào tạo có tiếng chắc chỉ đứng sau trường Chuyên Tỉnh. Điểm á khoa… nhưng Tôi cũng ko vui nổi. Ngày ra xem danh sách xếp lớp, Tôi cũng chẳng đến nỗi hoảng hốt khi không có tên mình trong danh sách. Có lẽ cái nỗi buồn đã chiếm trọn trong tâm trí rồi. Trước đó Bố Tôi đã nộp đơn cho Tôi vào học hệ lớp thường của trường Chuyên. Lớp chúng tôi gọi là Lớp Nhô, nôm na là hệ ngoài ngân sách. Ko được học bổng, phải đóng học phí…Tôi có 2 lựa chọn, một là học ở đây, hoặc là rút hồ sơ sang trường kia. Vì dù sao mình cũng đã trượt rồi. Gđ động viên mãi, Tôi mới quyết định, đúng hơn là miễn cưỡng sang học Lớp Nhô… Có lẽ đây cũng là quyết định sai lầm của Tôi
Ngày nhập trường, cảm giác lạc lõng. Một phần vì chưa quen trường mới, một phần vì mình nghĩ thua thiệt người khác. Nhất là nhìn thấy các bạn cũ, chúng nó xúng xính áo quần, tươi cười nhập trường… còn lại mình Tôi. Đó cũng chỉ là cảm giác bình thường mà thôi… Nhưng kìa thử nhìn xem : con bảo vệ còn có suất vào lớp chuyên, cũng học bổng như ai. Tôi có gặp lại mấy thằng mà mình biết chắc nó học như thế nào, vậy mà nó vẫn Đỗ đó, lại đỗ lớp mà tôi đã hỏng thi… Tự trấn an mình rằng : Nhỡ đâu nó ôn luyện tốt, thi lại may mắn trúng tủ thì sao. Việc gì cứ phải ghen ăn tức ở với nó…
Công bằng là gì nhỉ ? Có phải nó áp dụng cho tất mọi người. Hay Công Lý là gì ? Nó có phải là khái niệm về Nhân Quả mà bất cứ ai cũng phải chịu không ? Có lẽ cái suy nghĩ về cái gọi là công bằng là những điều Tôi đã lấy trong vô vàn những cuốn sách đã từng đọc. Tôi luôn nghĩ rằng nó có ở bất cứ đâu. Hồi cấp 1, Tôi còn nhớ, chắc kể lại vẫn xấu hổ : thằng bạn gần nhà gọi sang chơi, thấy mấy thằng hút thuốc… Tôi với trọng trách là lớp trưởng đã mang ra tận lớp tố cáo với Cô giáo. Rồi cái lần hồi lớp 9, thằng bạn gần nhà được điểm 10 khi trả bài Hóa 1 tiết. Tôi được có 8 trong khi bài tôi trình bày ngắn gọn, sạch sẽ và đủ hơn. Lấy bài lên tận bàn cô hỏi, bà ấy chỉ cười rồi xoa đầu Tôi =D… Nghĩ ra thì, ồ chỉ vì thằng kia nó học thêm nhà bà ấy. Còn Tôi thì đến năm lớp 9 mới đi học duy nhất có 4 tháng môn Toán. Lần đó Tôi vẫn nhớ cái cảm giác tắc nghẹn ở cổ không nói lên lời, phải chạy ngay ra vườn cây phía sau dẫy nhà 2 tầng của trường mà xả cơn tức và giấu đi những giọt nước mắt.
Rồi cái cảnh mà Tôi từng mường tượng cũng đã diễn ra. Lớp tôi học ở tầng 2, còn các lớp chuyên thì từ tầng 3 trở đi. Đan xen cái cảm giác thua thiệt là những cái nhìn mà Tôi biết đó là sự khinh khỉnh, coi thường thật sự… Lớp Tôi là lớp mà nếu như học sinh ở các lớp chuyên nếu xét học lực 1 kì không đủ sẽ bị chuyển xuống. Và sao nhỉ, được 3 tháng, Tôi đã thấy những thằng, những đứa mà mình biết là nó dốt, nó vẫn đỗ Chuyên và bây giờ nó bị xuống lớp Tôi… Có lẽ càng ngày Tôi càng nhận ra đằng sau sự thật việc tuyển sinh là gì. Đó là sẽ có khoảng 30-40% xuất ngoại giao dành cho con em các vị có quan hệ , có tiền… Chuyên Tỉnh ư ? Đến con bảo vệ còn có xuất thì những râu ria đi sau của các vị trong rồi ngoài trường có thể kể hết ko ?
Đó, cũng chỉ là lẽ đời. Phải, lẽ đương nhiên thôi mà. Cái cuộc sống trước đây và bây giờ thì lúc nào chả cần tiền và quan hệ, có chăng nó ít hay nhiều, nó lộ hẳn ra hay nó biến tướng ở 1 dạng nào đó mà thôi.. Nhưng bởi vì nó xẩy ra với 1 thằng như Tôi. Nhận ra cái sự thực phũ phàng đó, tôi suy sụp, tôi chán nản. Rất lâu sau này, chị hai mới nhận định ( bà ấy học sư phạm ) rằng đó là cú sốc tâm lí ở tuổi dậy thì. Nếu không quan tâm đúng cách, nó sẽ đi theo những chiều hướng xấu thế nào thì có trời mới biết hết được. Có lẽ trong câu chuyện này Tôi đã rất nhiều lần nói đến cái cụm từ : Thằng nhóc 15 tuổi. 1 thằng trẻ con mới lớn, có lẽ nó đã suy nghĩ quá xa, quá sâu về cái thất bại của nó. Nó luôn tự so sánh, mổ xẻ cái lỗi lầm – mà đáng lẽ ra nó phải coi là 1 chuyện nho nhỏ trong cuộc sống. Nó lắm lúc ở trên cao quá, nó tự mãn quá ? Nên khi rớt xuống cái bịch, không phanh. Ko ai hiểu, cũng như chẳng ai đưa 1 bàn tay ra đỡ…
Và cuối cùng…cuối cùng thì tất cả những gì tôi từng nghĩ là đẹp đẽ cũng đã kết thúc. 15 tuổi, thảng thốt nhận ra cs này ko giống trong sách. Ko giống trong những câu văn tôi đã học, những triết lí về sự hoàn hảo. Bất giác nhận ra rằng : Ko phải cứ người tốt rồi sẽ luôn gặp điều tốt, càng ko có 1 thứ gọi là CÔNG LÝ CÔNG BẰNG CHO TẤT CẢ…
Vậy còn Em thì sao, còn những lời hứa giữa Em và Tôi. Còn những hoài niệm khi trước thì sao ?……
Đến chap này đã là 1 tuần rồi . Câu chuyện của mình chắc cũng sẽ kết thúc rất nhanh thôi. Đơn giản, nó chỉ là những hoài niệm khắc khoải mà thôi
Tối nay sẽ là chap 7. Còn khoảng 2 chap nữa nhưng thú thực là mình chưa viết đc dòng nào, ngoài cái title đã nghĩ ra. Sẽ phải đặt bút 1 cách thật cẩn thận, sẽ phải là vậy. Đó là 3 năm học ĐH, 3 năm với những kỉ niệm về em, những cuộc hội ngộ. Hợp rồi lại tan… Khắc khoải. Những sự việc vừa xảy ra, hay nói đúng hơn là mỗi lần em xuất hiện.. lại khuấy đảo cái cs mà mình đang cố gắng bình lặng. Ngay cả chuyện mình viết ra thế này, có lẽ cũng để xả bớt cái bức bối trong lòng. Ty, có phải đó là Ty…hay chỉ là mong chờ đến ngu ngốc và tuyệt vọng về thứ mà mình ko thể có đc. Thứ mà có quá nhiều ngăn cách ?
Chap 7 này là quãng thời gian hết sức u tối. Có thể nói là vậy… Tôi ko mong ai rút ra đc kinh nghiệm gì. Vì có lẽ ngay từ đầu, mọi người đã có thể chọn một cách sống khác với Tôi, cách sống tiến lên chứ ko đứng lại để rồi nghĩ và dằn vặt quá nhiều…