Insane
Đọc truyện

Sinh viên và ký túc xá - Phần 10


về đến trường, mình lặng lẽ bước về phòng, mở cửa, quăng balo xuống, thả mình xuống giường, nhắm ghiền mắt và cố thả cho suy nghĩ được tự do. Mình thấy sợ, sợ một cái gì đó mà mình cũng chưa hình dung ra được nó là cái gì, nhưng vẫn thấy sợ.

Mình nằm với bao nhiêu cái suy nghĩ trong đầu, những suy nghĩ về em, những gì đã qua, những gì sắp tới. Kỷ niệm đã qua giống như một cuốn phim, cứ tua đi tua lại thật chậm trong trí nhớ của mình, quá khứ ngọt ngào bao nhiêu thì hiện tại lại đớn đau bấy nhiêu!

Mình nằm nghĩ mà ứa nước mắt, kỉ niệm ơi, hãy ngủ yên! đừng quay về làm nỗi đau thêm dài...

Mình thiếp đi lúc nào ko biết.

Tỉnh dậy lúc trời cũng ngả dần về chiều tối, trời nhập nhoạng, cái khung cảnh ảm đạm lại càng làm mình thấy buồn hơn bao giờ hết! thím nào ở trong cái hoàn cảnh như mình chắc cũng hiểu!

Mình uể oải, cảm giác chân tay chả có sức lực gì nữa, nặng nề!

Đứng lên lại ngồi xuống, lại nhớ đến em, nhớ đến những lúc còn được gần nhau. Rồi lại tự hỏi, ko biết giờ em đang làm gì, có nhớ đến mình ko! Nghĩ mà thấy tủi thân vkl  mắt cứ cay xè!

Thèm được chạy đến bên em, ôm em trong lòng, thèm đc ôm bờ vai gầy của em, thèm được hôn lên mái tóc em! thèm hơi ấm bên em

Bao nhiêu suy nghĩ dồn về, mình ngồi phịch xuống giường, ko thể nào tưởng tượng được, chân mình ko còn chút sức lực nào cả.

Sống mũi cay xè, một cái gì đó vô hình nhưng ép chặt vào ngực...mình thở mạnh...

hù..ù...ù...

với tay lấy gói thuốc, mình châm một điếu, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa!

Trời nhập nhoạng tối, ánh đèn đường mập mờ, xa xa chiếu về, thỉnh thoảng, vài con mèo đùa nhau trên bờ tường, tiếng chó xa xa...tất cả cộng với cái tâm trạng của mình tạo lên một cái cảm giác trống rỗng, lạnh lẽo và cô đơn không tả! Mình chưa thể quen ngay với việc, cuộc sống ko còn em!

Sợ! tự nhiên mình có cảm giác ấy, một cái gì đó vô hình, mơ hồ làm mình thấy thế, trong vô thức, mình quờ tay với chai rượu lần trước mua chưa kịp uống, vặn nút chai, mình uống 1 hơi dài. Cay. cái cổ họng gần 1 ngày chưa được tý thức ăn nào chạy qua chợt như thắt lại khi bị cái thứ chất lỏng cay và nóng kia chạy qua! nó thắt chặt lại, rồi nó bóp thật mạnh, khiến mình ko chịu được, phun ra toàn bộ chỗ rượu vừa uống. nước mắt nước mũi chảy kèm nhèm, chợt nấc lên, nức nở như một đứa trẻ con! Mình ôm mặt, sụt sùi...cố lên nào, bao nhiêu lần bị đấm vào mồm còn ko khóc, sao giờ lại khóc...

mình với chai rượu, nhấp từng ngụm nhỏ, rồi lớn dần lên, từng ít một...một hơi dài...rượu, nước mắt, nước mũi...mình k dám nghĩ đến khuôn mặt của mình lúc đó nó như thế nào nữa

châm thêm một điếu thuốc, mình ngồi nghĩ về chính bản thân mình, lần đầu tiên trọng chuyện này, mình nghĩ về mình! nhưng những ý nghĩ về em cứ chen vào tất cả. không có em nữa rồi, mình sẽ như thế nào đây, sao mình lại đánh mất chính mình của ngày xưa, cái ngày mà chẳng có ai bên cạnh, cái ngày mà đối đầu với thằng z, mình lúc nào cũng cứng rắn để suy nghĩ và tính toán mọi chuyện, thế mà giờ đây, mình lại như thế này!

Vừa ngồi, vừa uống, vừa hút, hết chai rượu thì cũng là lúc những ngụm rượu đầu tiên ngấm đến não thì phải. mình thấy hoa mắt, người nóng bừng, được 1 lúc thì lăn ra ngủ cmn mất

Sáng hôm sau, đang ngủ thì nghe tiếng gõ cửa. mình loạng quạng dò dẫm ra mở cửa, vừa mở đc cánh cửa thì mình nhắm tịt mắt lại vì cái ánh nắng rọi vào!

- Em xuống với anh rồi đây!

vẫn là giọng nói ấy, mình choàng tỉnh. là em! em đang đứng ngay trước mắt mình, mới 1 ngày ko gặp em thôi, sao cảm giác như đã lâu lắm rồi. Mình định lao vào ôm em, ôm em như cái ngày-cái ngày trước khi mẹ em xuống, nhưng ko kịp nữa rồi. Em đã lao vào mình trước, dựa vào vai mình em nức nở!

- em xuống rồi đây, em xuống với anh rồi đây! anh ơi!

không kìm được cảm xúc, mình cũng ôm chặt lấy em, cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc em..

- là em phải ko? là sự thật đung ko em?

em đẩy nhẹ mình ra

- em đây mà! em của anh đây mà!

đôi bàn tay gầy gò, vuốt lên hai má mình, rồi lau những dòng nước mắt.

- em xuống từ sớm. xuống xe em về đây ngay!

- ừm em đi xe mệt lắm ko! mà vào nhà ngồi nghỉ đã.

căn phòng nhỏ, mùi thuốc lá, mình rượu tạo lên một thứ mùi thật kinh khủng.

em ngồi xuống giường! lấy quần áo của mình:

- anh đi tắm đi!

mình ngượng ngùng, mình hôi hám quá, đầu tóc thì bơ phờ.

- ừ

Mình tranh thỉ đi tắm, thơm tho tý để gần em đỡ ngại :")

Lúc quay vào, em đã dọn dẹp xog căn phòng nhỏ nhỏ, mọi thứ đều đước sắp xếp gon gàng! mình ko còn nhận ra đây là căn phòng mà hôm qua... nữa

Một nụ hôn nhẹ, ánh mắt em hiền từ nhìn mình:

- anh ở nhà ngoan, em ra chợ xíu em về!

em về với 1 đống đồ, vài thứ linh tinh, thức ăn!

em nấu rất khéo, toàn món mình thích, chỉ đơn giản là một đĩa thịt kho tàu, một đĩa khoai tây xào, một chén cơm nóng, ấm hơi bàn tay em, cũng đủ để lòng mình ấm lại!

Nhưng đâu đó, cái tương lai, gần thôi, có lẽ chỉ là cái ngày mai, nó vẫn ở đâu đó, quanh đây, chỉ chờ những lúc mình thấy cuộc sống nhẹ nhàng hơn, thấy em vẫn còn đây, ngay bên cạnh là nó lại thúc vào trong suy nghĩ của mình, đánh thức mình dậy khỏi cái cảm giác nhẹ nhàng và ấm áp kia!

"chỉ còn hôm nay được ăn cơm em nấu nữa thôi"

cái ý nghĩ đáng ghét như hàng ngàn cây kim chọc vào trái tim mình, nhói đau, xót xa.

cầm chén cơm trên tay mà mình rưng rưng hàng nước mắt (định dùng từ lệ nhưng thấy sến pà cố  ) em hiểu, vì em cũng đang như thế!

- anh ăn đi kẻo đồ ăn nguội hết rồi 

- ừm...mình đặt bát xuống, xoa đi những giọt nước mắt

- hãy sống cho ngày hôm nay anh ạ  em hiểu anh đang nghĩ gì, và em cũng thế!

- ừ! anh nhớ em dặn rồi.

Mình ăn nhiều lắm, ko biết vì đói, hay vì ... sợ sẽ ko bao giờ đc ăn cơm cùng em ntnay nữa!

Ăn xong, em bưng mâm đi rửa, tranh thủ vò luôn mấy cái quần áo của mình!

Mình ngồi bật máy tính, khẽ mở Bức thư tình đầu tiên

Em bước vào....tiếng nhạc khe khẽ

- Mấy bữa nay ở ghê thế ông lão của tôi ơi! Dù sau này có thế nào, anh cũng nhớ, phải biết tự chăm sóc mình đấy nhé! ốm là em nhéo vào mông đới

- anh nhớ em dặn rồi!

em leo lên giường, 2 tay khoác lên vai mình ôm chặt.

em thở nhẹ vào tai mình, kéo mình nằm xuống!

mình run lên trong vòng tay em.

em ngồi trên bụng mình, tay em khẽ bấm từng nút cúc áo..

mình đưa tay lên giữ 2 tay em lại! em áp sát xuống mặt m! nụ hôn nóng bỏng...mình thả tay em ra, luồn qua lưng em, ôm chặt em, áp sát vào người mình.

Em ngồi thẳng lên, bấm nốt hàng cúc. chiếc áo sơ mi nhỏ rơi xuống...khuôn ngực em hiện ra, đầy đặn trong chiếc áo chip màu trắng...

Mình run lên từng hơi thở, mồ hôi toát ra đầm đìa. Mình đè em xuống, 2 tay giữ chặt 2 tay em, qua từng hơi thở, tiếng mình đứt quãng sát tai em:

- ngốc ah! dừng lại đi!

em giằng tay ra, ôm ghì lấy mình, nấc lên, mãi mới thành lời:

- không...

đỡ em ngồi dậy, em ngồi trong lòng mình!

- dù sau này có thế nào, em vẫn muốn được làm vợ của anh, dù chỉ một lần! chỉ một lần cũng đc!

- anh ko biết nói thế nào nữa em a! Anh yêu và muốn em lắm, nhưng.....

- ..ko nhưng gì cả, em hiểu anh đang nghĩ gì, em hiểu cả những gì anh dành cho em! em ngắt ngang lời mình rồi ghì mình xuống!

- anh luôn cho em cảm giác an toàn! k bao giờ em hối hận vì đã yêu anh và ...!

update___

hôm đó, 2 đứa ở bên nhau cho đến tận sáng hôm sau! và thực sự đã là của nhau.......

(chắc ăn gạch vì tả sơ sài nhưng hình như mình k có khiếu viết về mấy cái 18+ nên dù viết đi viết lại mấy lần nó cứ lọc cọc nên mình sẽ bỏ qua đoạn này )

sáng hôm sau:

- Anh...anh xin lỗi!

- không, ngốc của em, anh ko có lỗi gì cả, ko ai có lỗi gì cả, em là của anh, và dù có thế nào đi nữa, sẽ luôn là như vậy!

2 đứa đi ăn bún mắm xong quay về, xách đồ lên nhà em!

- Hôm nay em muốn "vợ chồng" mình đi chơi được ko anh!

lần đầu tiên em dùng 2 từ vợ chồng, nghe sao ấm áp và gẫn gũi đến thế.

update___

đang gõ thì có khách, vội vàng sumbit! các thím thông cảm!

_____

2 đứa dành cả ngày để bên nhau, cùng lang thang qua những con đường, những hàng cây, và nhất là cây đa cổ thụ, nơi mà cả cuộc đời có lẽ ko bao giờ mình quên, những khoảnh khắc ngọt ngào mà cũng đầy vụng về, hấp tấp của mối tình đầu!

Trời dần về chiều, mặt trời dường như cố chiếu nốt chút ánh sáng còn lại, rọi lên từng áng mây chút nắng vàng vọt!

2 đứa bên nhau chẳng muốn về, như vẫn muốn níu kéo một cái gì đó! một thứ gì đó vẫn còn ở đây, thật gần nhưng sao với ko tới!

Nhưng chẳng thể nào ngồi mãi được, mình dắt tay em, đi về. 2 cái bóng lặng lẽ bước trên đường!

Tới nhà, mình thèm được ôm em lắm, thèm được hôn em lắm, nhưng chợt như có cái gì đó, ngăn bước chân mình lại! Em giữ chặt bàn tay mình:

- Đêm nay, em muốn ở cùng anh! có được không anh! Em sợ, ngày mai...

- ngốc ah! ngày mai thì sao nào?

- ngày mai.....em ko biết. nhưng em sợ...em thấy sợ khi nghĩ đến ngày mai.

mình vuốt nhẹ mái tóc em, rồi xoa nhẹ má em!

- cố lên em nhé, dù ngày mai có ra sao, thì hãy cố gắng, như bé lật đật em nghe! ngày mai có ra sao thì hãy nhớ, anh vẫn luôn dõi theo từng bước chân em! dù anh ko còn được bên cạnh em, ko còn được lo cho em thì em vẫn phải cố gắng, nhớ chưa!

nói xong mà mình k cầm được nước mắt. Động viên em thế thôi nhưng chính mình cũng đang sợ cái "ngày mai"

Mình quay lưng, ko biết là quay lưng để bước hay quay lưng vì sợ em nhìn thấy mình khóc (dù nhìn thấy mấy lần rồi  ) nhưng bàn tay em đã níu bàn tay mình.

- Ở lại với em anh nhé!

mình chẳng thể nào từ chối được. lặng lẽ cùng em bước vào phòng!

phòng em cũng ko lớn lắm, chỉ đủ để chứa những thứ cần thiết! nhưng sao thấy trống trải thế. Em vẫn ngồi đây, ngay bên cạnh, mà sao thấy xa xôi thế

2 đứa lặng lẽ ngồi, 2 dòng suy nghĩ nhưng đều chung một cảm xúc! có lẽ lúc này, chẳng cần phải nói gì, 2 đứa ôm nhau thật chặt, ôm như sợ lỏng tay là đứa kia sẽ trôi xa mất 

Một lúc. em nằm xuống gối lên đùi mình, đôi bàn tay nhỏ cứ nắm chặt tay mình, mình nhẹ nhàng nằm xuống bên em, em khẽ nhấc đầu. gối lên tay mình, rồi dũi vào ngực mình

Hôm sau, mình dậy sớm, em vẫn còn chìm trong giấc ngủ, có lẽ hôm qua với em hơi mệt, mình khép cửa rồi đi về. Sợ rằng khi nhìn thấy ánh mắt em, mình ko thể nào rời ra được. đành phải thế này, đằng nào cũng thế, như thế này có lẽ sẽ tốt hơn cho cả em..

Nhưng mình ko nghĩ ra rằng, hai đứa vẫn còn chạm nhau trên lớp học...

mình trốn những buổi học còn lại để tránh gặp em! chẳng hiểu vì sao mình làm thế nữa! nhưng thực sự, mình thấy sợ khi phải nhìn vào ánh mắt ấy, sợ khi thấy dáng gầy của em, sợ rằng khi gặp em, mình lại òa khóc, lại ko dám nhìn vào cái sự thật phũ phàng.....mình và em phải xa nhau

kỳ thi hết học phần như lấy đi nốt chút sức lực còn lại của mình, tuy ko phải cuối cùng nhưng cũng đủ để mình rũ rượi và gầy đi trông thấy!

mình rã rời cầm sách lên giảng đường vào những buổi tối tự học!

Tối nào mình cũng cầm sách lên, để trốn khỏi căn phòng lạnh lẽo, cô đơn mà cứ buổi chiều tối, nỗi nhớ em, khát khao em lại ùa về!

Quá khứ ơi hãy ngủ yên, kỷ niệm ơi, đừng dày vò trái tim nữa!

Hôm ấy, mình cầm sách lên giảng đường! Ngồi được một lúc nhưng ko hiểu sao bóng dáng em cứ chập chờn trong suy nghĩ! mình gấp sách, đi ra ngoài, dạo quanh giảng đường!

Cũng nơi này đây, mình và em đã có biết bao kỷ niệm, êm đềm, ấm áp và ngọt ngào, sao giờ đây chỉ còn lại một mình và bóng tối phía trước! Nặng nề lê từng bước qua từng dãy nhà...tiếng nói, tiếng cười của em vẫn như còn bên tai, như ngay lúc này đây em vẫn ở cạnh, ngay bên cạnh mình, gần lắm, gần như có thể nghe rõ từng hơi thở của em, như có thể cảm nhận được hơi ấm của em!

Mình đến khu sân thượng, nơi có nhiều kỷ niệm với em nhất, nơi mà khi trốn học 2 đứa vẫn trốn ra đây, em cầm bút, ghi confessions  vẽ lên những hình nguệch ngoạc

Mình lặng lẽ nhìn xung quanh, màn đêm bao phủ tất cả!

Chợt điện thoại rung, mình lấy điện thoại ra. Là em gọi  mình chưa kịp ấn nghe thì em đã tắt! mình bấm số gọi lại.

- Tối nào em cũng ở đây đợi anh!

Là em! em đang đứng ngay sau mình! Mình quay lại, ôm em thật chặt, như sợ thả ra em sẽ biến mất vào màn đêm kia, sẽ biến mất theo những kỷ niệm ngọt ngào!

update

Mình biết, lẽ ra ko nên nhưng... tình cảm dành cho em bùng lên, chẳng nghĩ được gì... nỗi nhớ, tình yêu đã chiến thắng tất cả. Nó ko cho lý trí một cơ hội kịp làm gì!

Ôm em thật lâu... bao nhiêu cảm giác lại ùa về, êm đềm và ấm áp... Ước gì, thời gian ngừng trôi mãi để được bên nhau. chỉ cần như thế này thôi, với mình lúc đó cũng đã đủ rồi!

2 đứa ngồi nhìn nhau chẳng nói được gì, được bên nhau, nghĩ tới những gì đã qua, những gì sắp tới có lẽ cũng làmd 2 đứa chẳng có time để nói! và có lẽ, lúc này ko cần phải nói nữa! được gần nhau, hơi ấm dành cho nhau cũng đã nói lên tất cả!

- Lẽ ra anh ko nên làm thế!

- Ko sao! em hiểu anh mà! nếu là anh, em cũng sẽ làm như thế.

Mình nhìn em đắm đuối 

Nụ hôn trao nhau trong hơi thở nồng nàn, có lẽ, ngoài tình cảm dành cho nhau, giờ đây còn có cả khát khao, thèm muốn!

- Em nhớ anh nhiều lắm!

- Anh biết...nhưng anh k dám liên lạc với em, anh nghĩ như thế có lẽ tốt hơn! cho cả anh và em!

- Em k dám, ko dám nhìn vào sự thật nữa anh ạ  em ko dám tin là em đang dần mất anh.

- Anh cũng thế mà, ngốc a! Dù thế nào, cũng vẫn phải cố gắng thật nhiều em nhé!

- Nhưng...

- anh hiểu, anh hiểu em mà! cuộc sống chẳng bao giờ trọn vẹn cả em a, mọi thứ chẳng bao giờ đc như mình mong muốn! Anh cũng đau lắm, cũng xót lắm e a, nhưng biết làm sao được!

- em ko muốn  em ko bao giờ muốn xa anh cả. Không có anh, rồi mọi thứ sẽ thế nào 

- em đừng nghĩ thế! giờ, chính anh cũng đang có cảm giác đó, nhưng k sao đâu ngốc của anh a! rồi cả anh và em sẽ quen dần! quen dần với cảm giác đó! và....dù có chuyện gì, thì em cũng đừng quên nhé, anh sẽ luôn ở phía sau em, gần em lắm, và dõi theo từng bước chân em...

Em gục đầu vào vai mình........im lặng.....

- Anh thương em lắm! mà chẳng biết làm gì cho em cả.....em ơi!

- anh cứ ngồi cho em dựa vào là đc rồi 

- ukm, em đừng nghĩ gì cả, hay cứ coi anh như một thằng phản bội, một thằng chẳng ra gì, như thế, có lẽ sẽ tốt hơn em a cho cả anh và em..

- anh đừng nghĩ thế, tội em lắm! anh sẽ mãi ở đây - em cầm tay mình đặt lên ngực - trong trái tim em...

- anh hiểu! nhưng nếu được như thế, có lẽ là điều tốt nhất bây giờ em a! Còn thương anh thì em hãy cố quên anh đi, em nhé!

-  em....

- em có thể mà, đúng ko? cố lên em nghe!

- Có những lúc em tưởng như luôn sẵn sàng để đón nhận tất cả, nhưng thực sự, khi gặp anh rồi, em ko thể .....

- đừng ngốc như thế. bằng giá nào cũng phải làm được, và quan trọng nhất là việc học, đừng để cái gì ảnh hưởng đến chuyện đó em nhé! đừng để bme nói là vì chuyện tình cảm mà ảnh hưởng đến việc học...nghe em!

- vâng ạ! em nhớ rồi.

- từ mai, dù thế nào, cũng phải cố, em nhé. Em hiểu anh nói mà? đúng ko em?

- em hiểu! em hiểu anh a!

- ukm. Giờ, trước hết là thi thố cho ngon lành đã, rồi tính tiếp! em nhé!

- âu kê anh!

rồi em ngồi im lặng trong vòng tay mình cả buổi tối.....2 đứa đã có 1 buổi tối thật ngọt ngào bên nhau!

Mọi chuyện có vẻ đơn giản hơn mình nghĩ, không phải vì đã hết yêu ngay, mà có lẽ, do cả 2 đứa đã ý thức được cái hiện thực phũ phàng và học được cách chấp nhận nó!

Từ hôm sau, dù vẫn gặp em, nhưng mình đã chủ động và cố gắng, ít nói chuyện hơn, nếu có cũng chỉ là những câu xã giao...

Và chậm chậm, 2 đứa đã dần quen với việc k có nhau, chậm chậm bước ra khỏi cuộc đời nhau.............


Hết.


Trang Chủ » Truyện » Truyện hay » Sinh viên và ký túc xá
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com