Đọc truyện

Quả Tennis Định Mệnh - Phần 5


Sáng hôm sau... 
Dường như mọi ngóc ngách của học viện Phụng Hoàng nếu như ko hỏi nhau về cảm giác từ đêm dạ vũ thì cũng là hồ hởi bàn tán về ~ chuyện xảy ra đêm qua tại buổi tiệc…Đa phần có vẻ thích thú vì cuối cùng cũng đã ai đó đã chịu đứng ra cho “Hắc phù thuỷ” 1 bài học… 
Cô bạn Tiểu Thuý vừa quét chỗ rác cuối cùng vào ky vừa nói: 
- Vừa chảnh vừa dữ, bị tát cũng đáng. 
Cô bạn của Thuý- Ngọc Nga cũng khá tán thành với vẻ thích thú. 
- Thứ con gái không ra gì ấy chỉ làm xấu hổ con gái học viện Phụng Hoàng thôi…Xem hôm qua nó nổi điên lên thật thú vị làm sao. 
- May mà Hạo Tinh còn hiền,gặp mình,mình cho sẽ thế này… và thế này nữa…! 
Tiểu Thuý vừa nói vừa giơ cao chổi quất vào ko khí 1 cách nhiệt tình khiến cho Nga cười sặc sụa. Sau,cô học trò cũng kết thúc bằng 1 cụm từ quen thuộc… 
- Đáng đời! 
Tuệ Mẫn vừa bước vào. Cô nhóc thoáng nghe nhg vờ như chẳng có gì, thản nhiên bước xuống bàn mình.Thế nhg khi đi ngang Tiểu Thuý,cô nhóc liền vờ như vô tình đưa chân ra làm té cô bạn học. Tiểu Thuý té thật đau! 
Tuệ Mẫn lại thản nhiên bước tiếp. Tiểu Thuý đứng phắt dậy,chạy theo nắm cổ áo Mẫn xốc lên. Mẫn cũng không vừa,gạt tay Tiểu Thuý ra. Cả 2 lao vào đánh. Phải đến khi cô chủ nhiệm bước vào mới chịu buông nhau ra. Cả 2 bị bắt lên phòng giám thị đứng phạt cả buổi… 
Đám bạn cùng lớp với Hạo Tinh đi ngang nhìn Tuệ Mẫn rồi chụm đầu xì xầm to nhỏ. 
- Con nhóc bị Hạo Tinh tát tại buổi tiệc phải không? Hứ,cái mặt kênh kiệu thấy mà ghét. 
- Mà hạo Tinh sao rồi nhỉ? 
- Tội bạn ấy qua. Không biết có qua khỏi không nữa. 
- Vẫn còn trong phòng cấp cứu, tình hình có vẻ không ổn cho lắm. 
- Tự dưng lại bị xe đụng. Bên cảnh sát bảo là do lỗi của bạn ấy. Tự dưng lại lao ra đường khi đèn đỏ làm tài xế trở tay ko kịp. 
- Họ bảo bạn ấy chết chắc... 
Mẫn chạy khỏi phòng giám thị đuổi theo kéo vai họ lại: 
- Các bạn nói Hạo Tinh bị gì hả? 
- Liên quan gì tới cô? 
- Nói đi. Coi như... tôi năn nỉ vậy... Mẫn bỏ đi sự cao ngạo mà hạ giọng... 
- Bày đặt mèo khóc chuột sao? 
- Các cô muốn nói gì cũng đc.Cho tôi biết Hạo Tinh bị gì đi.Xin các cô mà! 
- Tối qua bạn ấy bị xe đụng, đang trong tình trạng rất nguy hiểm.Vừa ý bạn chưa? 
- Nói…nói dối! Các người…lừa tôi! 
Mẫn bỏ đi. Cô ko hiểu sao lòng lại thấy lo lắng,bức rức...Cô bé khóc, khóc rất nhiều. 

Cả ngày trời cô nhóc chui vào phòng và tấm tức khóc, chẳng ăn chẳng uống. Trà Mi mấy lần gọi điện tới nhưng Mẫn không bắt máy. Mi báo cho Mẫn tình hình của Hạo Tinh vì cô bé biết Mẫn đang rất muốn biết. Hắn vẫn chưa có chuyển biến gì tốt.Tình trạng ấy đêm nay nếu ko có khả quan thì có thể ko qua khỏi… 
Mẫn lo lắng và tự trách mình,có phải vì mình đã bảo hắn đi chết đi,cho nên…Mẫn ko muốn cuộc cãi cọ đó là hình ảnh cuối cùng về hắn.Cô ghét hắn,muốn hắn biến mất nhg ko phải là bằng cái cách như vậy. Cô nhóc…muốn gặp hắn… 

Nửa đêm, Mẫn ra khỏi nhà để đến bệnh viện. 
Thoáng thấy bóng Tuệ Mẫn lấp ló tại hành lang bệnh viện, Trà Mi than đói và cùng Khải Tú với Bi ra ngoài kiếm chút gì ăn để Tuệ Mẫn tự nhiên.Vì hơn ai hết,Mi hiểu cái “tôi” của cô bạn lớn dường nào. 
Trước phòng bệnh của Tinh nhìn vào, Mẫn phân vân, nửa muốn bước vào, nửa lại không. Nhưng trong vô thức, bàn tay cô bé đẩy cửa lúc nào không biết. 
Hắn nằm đấy, bất động làm Tuệ Mẫn thấy xót xa. Cô bé tiến tới, nhìn hắn mà ko ngăn đc mình đừng khóc.Cái cảm giác hắn sẽ nằm đó,bất động và ko nói gì nữa làm cô muốn ngẹt thở.Cô bước tới gần hắn hơn và cúi xuống bên giường hắn, nhẹ nhàng cầm tay hắn. 
- Hạo Tinh, tỉnh lại đi. Anh đừng chết mà, Tinh. 
Cô bé gục đầu lên ngực hắn, tay vẫn cầm lấy tay hắn. 
- Tôi… vẫn ko thể gạt đi mọi ký ức về anh, chắc anh không biết đâu, phải không Hạo Tinh? Có phải tôi quá khờ ko khi đặt hết niềm tin yêu vào anh,để rồi khi bị bán rẻ,tôi ko thể tha thứ đc. Tôi lấy cái cớ đó để tự biện minh cho tội lỗi mình gây ra cho anh,tôi đã khiến anh giã từ sàn đấu.Tôi hận anh,và chính sự im lặng và lặng lẽ chấp nhận thương tật về mình của anh làm tôi thêm căm ghét anh.Anh khiến tôi trở thành 1 vai phản diện đáng nguyền rủa…mà cả chính tôi cũng căm ghét bản thân mình… 
“Mẫn thoắt chốc lại nhìn đồng hồ. Hạo Tinh đến trễ đã gần một tiếng. Cô bé vẫn kiên nhẫn ngồi trên ghế đá đợi. 
Cuối cùng Tinh cũng đến. 
- Tinh! Em ở đây! 
Trông hắn có vẻ không được vui. Mẫn cũng không muốn hỏi nếu như hắn không muốn nói. Cô bé đem ra hộp cơm mà bản thân đã dành cả buổi sáng để nấu nướng. Cô bé cố không cho hắn thấy những vết cắt và vết phỏng khắp tay mình. Đây là buổi hẹn đầu tiên, cũng là lần đầu cô nhóc xuống bếp, vụng về nhưng chứa chan tình cảm. 
- Anh ăn đi. 
Hắn cười. Trong nụ cười có chút gì gượng gạo. 
- Em nấu à? 
- Vâng… Chắc là không ngon lắm. 
Sự lúng túng hiện rõ trên nét mặt và cử chỉ làm Tuệ Mẫn trở nên đáng yêu lạ lùng. Hắn không sao ngăn con tim mình đừng lỗi nhịp mỗi khi nhìn cô bé. Tuệ Mẫn quá bé bỏng, và hắn thì khát khao được che chở cô nhóc bằng đôi tay mình. 
- Ngon lắm. 
- Thật không? 
Trông hắn ăn rất ngon nên lòng của cô bé cảm thấy rất vui sướng và tự hào. Mẫn thò tay bốc một miếng bỏ vào miệng. Sau đó lại vội vàng nhăn mặt mà nhả ra ngay. Dở tệ! 
Mẫn nhìn hắn, vừa ngượng ngùng, vừa trách móc. Hắn vẫn ăn rất ngon. 
- Anh đang trêu em phải không? 
- Ngon thật mà. Đây là lần đầu tiên anh ăn món ăn của một cô gái nấu cho mình. 
- Chẳng phải có nhiều người hâm mộ anh lắm sao? 
- Nhưng chỉ có một trong số họ là đặc biệt thôi. 
- Ai thế? 
Hắn không trả lời, chỉ cười và nháy mắt với Mẫn. Cô bé rúc rích cười, thật hồn nhiên, đáng yêu. Hắn nắm tay Mẫn: 
- Đi, chúng ta ra sân đánh vài sec đi. Anh có 1 chiêu mới muốn cho em coi đây. 
- OK. Bữa hôm ấy, Tuệ Mẫn rất vui. Nhưng niềm vui nhanh chóng tan đi.Hắn đột ngột bỏ đi sau khi nghe 1 cú ĐT càng khiến cho cô bé có linh cảm xấu. Cũng tối hôm đó, hắn gọi điện cho cô bé, bảo chỉ muốn nghe giọng nói… Nhg sau đó thì ko thể bỏ xuống…. 
- Em đây. Mới đó mà nhớ em rồi à? 
- Em còn thức không? Nếu ngủ rồi thì mai anh gọi lại… 
- Em còn thức! Em… em không ngủ được. 
- Tại sao? 
- Bí mật. 
Cô bé nói với một giọng bí ẩn. Hắn im lặng. Mẫn bỗng sực nhớ: 
- Anh gọi cho em có chuyện gì không? 
- Anh muốn nghe giọng của em, vậy thôi. 
- Mai… mình gặp nhau ở chỗ cũ nhé? 
- Không được rồi. Anh.. sắp ra sân bay. 
- Anh lại đi? Sao sang nay anh ko nói gì ? Mẫn thật sự ngạc nhiên. 
- Ừ. 
- Bao lâu? 
- Vài tháng. 
- Nhớ gọi cho em nhé? 
- Không được đâu, ban huấn luyện khó lắm. 
- Nhưng… 
- Anh phải cúp máy đây. 
- Mỗi ngày em sẽ ra sân bay đợi anh, 
- Không cần đâu, 
- Nhất định em sẽ đợi. 
Mẫn cúp máy. Cô bé thấy buồn, nhưng cô bé hiểu và thông cảm cho hắn. 
Mấy tháng liền sau đó, cứ tan học, cô nhóc lại đến sân bay đợi, hoặc sưu tập tin tức về hắn, thu lại không sót trận đấu nào của hắn và bắt chước tập theo. 
Tháng 12 năm đó, hắn cũng về. 
- Hạo Tinh! Hạo Tinh! 
Tiếng của Tuệ Mẫn hòa vào dòng người. Khi hắn đi ngang qua cô bé, cô bé biết hắn đã thấy mình, nhưng hắn lại tỏ ra lạnh nhạt như không hề quen biết. Người ta xô đẩy làm rớt hộp cơm cô bé nấu dành riêng cho hắn xuống đất, rồi thản nhiên dẫm đạp lên nó. Mẫn đã bỏ ra bao nhiêu công sức,mong 1 ngày Tinh sẽ nếm thử vì bây giờ thì nó đã rất ngon rồi, vậy mà… 
Tuyết rơi dày vào tháng 12. Dù thấy trong người hơi khó chịu, Mẫn vẫn tìm đến nhà thi đấu để xem trận đấu của hắn. Không có gì ngạc nhiên khi hắn thắng tuyệt đối. Người ta hô vang “Hoàng tử Tennis”. Mẫn chẳng cần biết Hoàng tử Tennis là ai. Trong lòng Mẫn chỉ có một người tên Hạo Tinh, một người cô bé rất yêu quý. Một lần nữa, Mẫn kiên nhẫn đứng đợi hắn bên ngoài nhà thi đấu. Và rồi hắn cũng đi ra, cùng với bạn hắn.Mẫn nghĩ hắn tỏ ra ko biết cô nhóc chỉ vì ko muốn cô bị kéo vào ~ scandal do sự nổi tiếng của hắn gây ra.Vì vậy cô nhóc nép vào phía sau cầu thang đợi cho tới lúc hắn chỉ có 1 mình.Nhờ vậy mà hắn đã ko biết Mẫn cũng ở nhà thi đấu hôm ấy… 
- Tinh thần của bạn bữa nay có vấn đề. Bạn bỏ lỡ rất nhiều cú dứt điểm. 
- Rei, cho điện thoại của mình đây. 
- Đây. 
Hắn gọi cho ai đó rồi thất vọng cúp máy.Hắn vừa định cất ĐT đi thì 1 cuộc ĐT gọi đến,thái độ hắn có gì đó ko ổn. Người bên kia nói gì đó với hắn,hắn gật đầu với vẻ đầy miễn cưỡng rồi cúp máy. 
Hắn đột ngột dừng lại ở bậc tam cấp. 
- Sao bạn không đi nữa? 
- Mình sực nhớ mình có hẹn. 
- Con gái ư? 
- Ừ. 
- Có phải cô bé bạn từng kể với mình? 
- Con bé đó… mình bỏ lâu rồi. 
- Sao thế? Lúc nào mình cũng nghe bạn kể về cô ấy. 
- Đó là vì mình vẫn chưa tìm được đối tượng mới. 
- Xinh hơn à? 
- Xinh hay không là chuyện nhỏ. Quan trọng là tiền. Mình đã tìm được một cô gái rất giàu có, quen thế mới có tương lai. 
- Bạn nói thế thì tội cho cô bé kia quá. 
- Ừ thì tội, nên mình cho cô ta de lâu rồi. Đã lâu lắm mình không liên lạc. 
- Bạn đúng là đểu thật đấy. 
Bọn họ cười. Mỗi nụ cười của họ cứ như mỗi nhát dao xoáy sâu vào tim cô bé. Cô nhóc rồi thu rút lại phía sau cầu thang,cố ngăn ko cho tiếng nấc nghẹn bật ra khỏi vành môi… 
- Con đã nghe chưa hả? Cậu ta là loại người đó đó. 
- Ba… 
Ông Âu ko biết đã xuất hiện từ bao giờ và đến bên cạnh con gái yêu quý của mình,an ủi nó.Lòng ông đau biết bao nhiêu khi nhìn thấy báu vật của mình khóc… Ông nhất quyết phải bảo vệ báu vật của mình bằng mọi giá ! 

Bạn đang đọc truyện tại http://15giay.Xtgem.Com chúc các bạn vui vẻ

Cô bé nhìn ông với đôi mắt ướt đẫm. Rồi ngay sau đó,Mẫn thấy đầu óc quay cuồng… Cô bé ngất đi trên tay ông vì cơn sốt hành hạ…” 
Sáng hôm sau, Hạo Tinh qua cơn nguy hiểm như một kỳ tích. Trà Mi vội báo tin ngay cho Tuệ Mẫn bằng điện thoại, nhưng cô bé đã không có ở nhà. 

Hạo Tinh dần mở mắt. Người đầu tiên hắn thấy là Trà Mi… 
- Tinh, anh tỉnh rồi. 
- Em không… đi học sao? 
- Một chút em đi.Chưa tới giờ mà. 
- Tối qua…hình như Tuệ Mẫn đã tới đây, có đúng không? 
- Sao anh biết? 
Tinh không nói gì. Trong cơn mê, hắn vẫn cảm nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay của cô bé, từ giọt nước mắt của cô bé, ấm áp, trìu mến. Đó là thứ linh dược kỳ diệu đã kéo hắn khỏi bàn tay tử thần. 
“Mùa đông đó…Suốt 1 thời gian dài hắn ko đc gặp mặt cô bé của hắn.Nỗi nhớ da diết như gặm nhắm từng mảnh hồn của hắn… “Tuệ Mẫn, giờ đây anh bỗng nhớ em da diết. Anh muốn chạy đến bên em ngay khi có thể. Nhưng cha em và nguời của ông ấy xuất hiện bất cứ đâu em đến. Anh không thể tiếp cận em mà tránh được sự kiểm soát của ông ấy. Anh chỉ có thể giả vờ không thấy em, hoặc phải thờ ơ với em chứ không còn cách nào khác. Hôm qua, khi em đến xem anh thi đấu, anh đã thấy em, và không chỉ mình em, còn có cha em cũng ở đó. Ông ấy đã gọi điện cho anh và sắp cho anh một kịch bản vô cùng vô lí. Anh chẳng biết ông ấy làm vậy để làm gì. Anh đã muốn gọi điện cho em, nhưng ông ấy lại xuất hiện và ra hiệu cho anh phải nói những gì ông ấy bảo anh trước đó. Thật không hiểu ông ta làm gì. 
Sau đó, anh chạy vội đi tìm em khi thấy ông ấy không còn ở đó nữa.Nhg 1 lần nữa anh lại thất vọng… Em ko biết anh nghĩ tới em nhiều thế nào đâu.Anh ước gì có thể đc nhìn thẳng vào mắt em,nắm lấy tay em.Anh ước đc thấy nụ cười hiền lành và giọng nói trong trẻo của em… Khoảng thời gian xa em,anh nhận ra… Hạo Tinh sẽ chẳng còn là Hạo Tinh nếu ko có Tuệ Mẫn. Lúc này đây, anh rất muốn gặp em, Mẫn ơi… Anh ko chịu đc nữa rồi,anh phải gặp cha em để nói rõ chuyện này.Anh… anh yêu em…” 
Gấp lại trang nhật ký, hắn quyết định mặc thêm áo vào và ra ngoài. Hắn tìm đến nhà Trà Mi không mấy khó khăn. 
- Vào đi! Anh đi đâu vào thời tiết này cơ chứ? 
- Anh có chuyện muốn nhờ em. 
- Em sẵn sàng. 
- Em sắp xếp cho anh và Mẫn gặp nhau được không? Hiện giờ anh không thể trực tiếp liên lạc với cô ấy. 
- Tại sao? 
- Lí do thì anh không thể nói được,anh đã hứa rồi. 
- Mẫn nó bị bệnh nên nghỉ học mấyhôm rồi. Em có qua thăm. Hình như nó đang có chuyện buồn. Chắc vì đã lâu mà anh không liên lạc với nó. Tại sao vậy? 
- Anh có khổ tâm thật mà. 
Lại có chuông cửa.Vừa chạy ra mở cửa vừa nói với Tinh: 
- Anh ướt hết vì tuyết rồi.Anh lấy đỡ cái áo của anh trai em mà thay. Em xuống nhà coi là ai. Cứ tự nhiên, anh của em cũng cao cỡ anh, em nghĩ là vừa. 
- Cảm ơn em. 
Mi xuống nhà. Cô bé thấy Mẫn vừa mới tới. 
- Mẫn, bạn còn bệnh mà,sao ko nằm ở nhà nghỉ ngơi? Có cần gì cứ gọi điện bảo mình là đc rồi ! 
- Mình buồn quá. Tối nay cho mình ở đây với bạn nhé? 
- Ừ. 
Mi nắm lấy tay Mẫn. Bật chợt Hạo Tinh xuất hiện từ trên lầu mà không hề biết Mẫn đến. Hắn ở trần, tay cầm cái áo của anh Trà Mi. 
- Mi à, cái này được không vậy? 
Mẫn sững sờ nhìn hắn, rồi nhìn sang cô bạn thân từ tấm bé với ánh mắt chua chát. 
- 2 người… tại sao lại gạt tôi chứ? 
Mẫn bỏ đi. 
- Hiểu lầm rồi. Mẫn! Anh… 
Hạo Tinh đuổi theo nhưng Mẫn đã vào taxi. Hắn chạy theo xe một đoạn rất dài nhưng vẫn không đuổi kịp. Bực mình, hắn đá mạnh vào cây cột điện, rồi rủi lại bị bong gân…Đau,nhg hắn ko nghĩ gì khác ngoàii việc phải làm thế nào cho cô bé hiểu…
Hôm sau, hắn đợi cô bé trên đường về nhà, ngay quãng vắng người qua lại nhất,có lẽ hắn nghĩ nơi này sẽ tránh đc tai mắt của cha Tuệ Mẫn. 
Vừa thấy hắn, Mẫn quay lưng bỏ đi. Hắn cà nhắc đuổi theo. 
- Để anh giải thích. 
- Tôi không cần nghe! 
- Chuyện hôm qua chỉ là hiểu lầm thôi. 
- Không bàn đến chuyện hôm qua cũng được. Những gì anh nói với bạn anh ở cầu thang nhà thi đấu mấy hôm trước thì sao? 
- Chuyện gì? 
- Đừng đóng kịch với tôi. Tôi không ngốc đến thế đâu. 
- Chẳng lẽ… em đã nghe… Ko, đó là một cái bẫy của… 
- Vậy là anh thừa nhận đã nói ~ điều đó? 
- Phải. Nhưng… 
Mẫn giơ tay tát hắn đau điếng. 
- Cút đi! Và đừng nói quắn theo chân tôi nữa. Anh cho mình là ai? Anh tưởng Tuệ Mẫn này chỉ biết có anh thôi sao? Anh lầm rồi! Trên đời này còn khối kẻ hơn anh. 
- Đừng trẻ con như thế. Nghe anh nói đi đc ko! 
Hắn chụp lấy tay Mẫn nhưng cô bé gạt ra và mạnh tay xô hắn đi. Trong một khoảnh khắc rất nhanh, hắn mất thăng bằng,ngã xuống và lăn nhiều vòng xuống cầu thang,Mẫn đã cố với theo nhg ko kịp. Lưng hắn đập mạnh vào 1 thanh sắt đầy góc cạnh. Hắn hét lên một tiếng đau đớn rồi gục đi… 
- Hạo Tinh! 
Mẫn toan chạy xuống nhưng một bàn tay chụp cô bé lại. 
- Hắn giả vờ thôi.Hắn chỉ đóng kịch để con thương hại,Mẫn à.Con lại muốn mắc bẫy sao? Đi thôi con! 
- Ba… Chắc là không đâu. Phải coi anh ấy có sao không đã. 
- Mặc kệ nó! Theo ta! 
Ông kéo tay cô bé và lôi thật mạnh vào xe. Để mặc hắn nằm đấy một mình giữa bão tuyết, tỉnh táo nhưng không cử động được,những cơn đau đớn tột cùng chạy dọc sống lưng, muốn kêu cứu nhưng không cất được thành lời, quãng đường đó lại ít người qua lại… Tuyết cứ nhẹ rơi như phủ lên người hắn 1 lớp áo trắng phau lạnh lẽo như áo tang… Màn đêm dần buông…Ngày hôm ấy là cái ngày định mệnh làm thay đổi cả cuộc đời hắn… Hắn nằm liệt trên giường đúng 1 tuần.Tới ngày thứ 8, hắn có thể cử động lại được nhưng bác sĩ lại thông báo với hắn một tin khủng khiếp, nó hoàn toàn quật ngã hắn: Hắn không thể tiếp tục thi đấu được nữa, nếu không, hắn sẽ bị tàn phế suốt đời. 
Vậy rồi,chấn thương buộc hắn phải lặng lẽ giã từ sự nghiệp khi đang ở đỉnh cao. Cú sốc đó đối với hắn quá lớn. Trong suốt những ngày ở bệnh viện, hắn mong Tuệ Mẫn sẽ tới. Hắn âm thầm gặm nhắm nỗi đau của mình.Để rồi khi thời gian càng dài,đối với Tuệ Mẫn, hắn bị bão hòa giữa tình yêu và sự căm hận. Ngày qua ngày, hắn càng thêm căm hận người con gái đó đã đem bất hạnh đến cho cuộc đời hắn. Đó cũng là lúc hắn nhận ra mình quá yêu người ấy, yêu quá nhiều đến mức bao che tội lỗi cho họ, chấp nhận lặng lẽ biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời họ. 
Ngày cuối cùng khi hắn xuất viện, cô bé đã tới. Hắn đã vui mừng biết chừng nào. Nhưng đáp lại sự mong chờ của hắn là khuôn mặt lạnh tanh, lời xin lỗi nhạt nhẽo và… tiền, rất nhiều tiền… 
- Ba tôi bảo tôi đem tới cho anh, coi như là đền bù. Đổi lại… 
- Đổi lại báo chí sẽ không bao giờ biết sự thật về tai nạn của tôi? 
- Phải. 
- Các người đúng là cha con, cứ luôn cho tiền là vạn năng. Tôi đã nhìn lầm em rồi, Tuệ Mẫn à. 
- Tôi không ngu ngốc và ngây thơ như anh vẫn tưởng, đúng không? 
Ngạo mạn, trâng tráo, trước mặt hắn là một Tuệ Mẫn hoàn toàn xa lạ. 
- Hãy đem tất cả ~ thứ này ra đi cùng với sự ác độc và hợm hỉnh của các người đi.Tôi ko cần mớ tiền này vẫn sống tốt đc. 
- Để coi với cái tấm thân vô dụng này anh còn ngạo mạn được bao lâu. Anh hết thời rồi,anh ko thấy sao? 
- Tôi thế này là tại ai hả? 
- Đã bảo tôi không cố ý. Vậy sao anh không kiện tôi ra toà đi? Sau đó sẽ được một khoản tiền lớn. Khỏi cần phải vắt óc giở trò ong bướm với ai nữa cả. 
- Tôi không đê tiện như vậy. 
- Nhưng với tôi thì có đó. Anh tưởng tôi mến anh thật sao? Đóng kịch phải đóng cho giống. Anh đang bị tôi đem ra làm trò chơi mà không biết. Đây mới chính là bộ mặt của tôi. Sao? Thất vọng lắm à? 
- Cút ngay! 
- Không cần đuổi, tôi cũng sẽ đi ngay thôi. 
- Và đem theo mớ rác rưởi này luôn đi. 
- Chê ít ư? 
- Không. Số tiền đó tôi có mơ cũng không mơ tới. Nó đã giúp tôi nhận ra bộ mặt trâng tráo của em, nó giúp tôi nhận ra mình xuẩn ngốc đến mức nào. Tuệ Mẫn, em nghe đây! Tôi hận em, suốt đời này tôi sẽ hận em!”


Đọc tiếp: Quả Tennis Định Mệnh - Phần 6

Trang Chủ » Truyện » Truyện hay » Quả Tennis Định Mệnh
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com

Pair of Vintage Old School Fru