XtGem Forum catalog
Đọc truyện

Quả Tennis Định Mệnh - Phần 3


Có 1 cô bé con đứng trơ vơ ngoài cổng trường như đang đợi 1 ai đó. Chân nó vẽ ~ vòng tròn nhỏ trên đất 1 cách thờ ơ. Lâu lâu,nó ngước lên nhìn chúng bạn với đôi mắt thèm muốn.Các bạn ấy đều có cha mẹ tới rước… Nó ko hiểu sao,từ lúc nó hiểu chuyện nó đã ko thấy cha mẹ đâu. Nó có 2 người anh trai rất mực thương yêu nó.Nó chưa bao giờ hỏi các anh nó vì sao nó ko có ba mẹ…Song,hôm nay nó cãi nhau tới ẩu đả với 1 thằng nhóc cùng lớp vì cậu ta bảo cô nhóc ko có cha mẹ tới đón vì họ đã tự tử để trốn nợ… Tuy nó là con gái nhg nó đánh thằng bé kia ko ra mặt mũi nữa. Giờ đây,trong cặp nó là 1 lá thư mời mà… nó ko dám phải nói sao với 2 anh về chuyện này… Việc ấy làm nó suy nghĩ vẩn vơ từ lúc tan học tới giờ… Nó chợt nghĩ tới 1 người có thể giúp nó- “nhà tư vấn tâm lí”… 
- Bi! 
Nó giật mình khi nghe ai gọi mình. Đó là anh trai của nó. Bộ đồng phục cho thấy cậu ta chắc cũng vừa mới tan lớp là chạy vội qua đây ngay. 
- Anh Ti! 
- Đợi anh lâu không ? 
- Em mới ra thôi ạ. 
- Về nhà thôi nhóc. 
- Nhưng em còn đợi bạn.Nó chần chừ ko đi,dù anh nó đã nắm bàn tay bé xíu của nó 
- Bạn ấy tới không thấy sẽ về thôi. Bi ngoan, anh Hai còn phải đi làm nữa đó. 
- Dạ. Bi ngoan ngoãn gật đầu. 

Hai anh em đi được một lúc thì Mẫn tới,với đáng điệu vội vàng vì biết mình trễ hẹn với cô bé con. Không thấy cô bé, Mẫn cảm thấy buồn.Từ bao giờ ko biết Bi đã thành người bạn tri âm của cô ,là người Mẫn ko e dè bộc lộ cái tôi cô độc của mình … 
Buồn,thế rồi cô nhóc lại gọi điện rủ đám bạn đi vũ trường… 
Trong tiếng nhạc sập sình, các cô cậu bé mặt mày non choẹt nhg lại khoát lên người ~ bộ cánh mát mẻ,diêm dúa như cố tỏ ra ~ tay chơi sành sỏi ,lắc lư đến thoát loạn theo những vũ điệu cuồng nhiệt, ồn ào.Nơi đây có 2 loại người rõ rệt: ~ kẻ tiêu tiền ko thấy xót và ~ kẻ đổ biết bao mồ hôi để có ~ đồng lương còm cỏi. Hạo Tinh cũng là 1 trong số ấy.Nơi đây,hắn từng thấy bao sự bất công của kẻ giàu người nghèo,nhg hắn chưa bao giờ cho mình cái quyền đc ganh tị hay tự ti về thân phận mình.Hắn lặng lẽ giữa mọi người,ko muốn quá nhiều sự chú ý.Từ lâu hắn đã lãng quên chuyện mình từng là tâm điểm của vũ trụ.Hạo Tinh hôm nay chẳng là ai cả giữa cái xã hội này… 
1 anh bạn đồng nghiệp cất tiếng gọi khi công việc của họ ngập đầu.Kèm theo đó tiếng càu nhàu… 
- Tinh, đem một chai rượu cho bàn số 8 . Bọn choai choai bàn số 8 đó thật hợm hĩnh quá,mày phục vụ giùm tao nhé! 
- Đc rồi. 
Hắn bưng chai rược đến bàn số 8.Dường như khi ấy có mấy người đã ra sàn nhảy rồi,chỉ còn lại 1 cô gái ăn mặc phông phanh gục mặt lên bàn. 
- Thưa cô, của cô đây. 
Tuệ Mẫn ngước đầu lên, ánh mắt là ngà của người đã say. Thấy hắn, cô bé cười gằng,với tay cầm ly rượu ra hiệu cần rót thêm 1 ly.Dường như cô bé ko nhận ra hắn.Hắn tần ngần 1 lát làm Mẫn cáu lên. 
- Tôi cần thêm rượu,anh mù sao?Muốn tôi nói với quản lí của anh ko hả?Đợi tiền phục vụ chứ gì?Đây,và phục vụ đi chứ! 
Cô đặt tờ bạc lên bàn rồi cười.Lòng hắn đau lắm,nhg được thôi!Hắn đâu muốn mất việc.Hắn nghiên chai rót rượu vào cái ly cứ xiêu vẹo vì cầm ko vững của Mẫn.Cô nhóc nâng ly lên ực từng ngụm,uống như thể muốn ko còn là mình nữa! Ly thứ 3,cô bé giật luôn cái chai để tự rót cho mình. 
- Sao… có thứ phục vụ chậm chạp… như anh chứ hả ! Cô nhóc cáu gắt,càu nhàu… 
Hắn định ngăn lại ,nhưng …khi thấy cô bé gục khóc, hắn thôi ý định. “Cứ uống đi, có lẽ như thế sẽ giúp em khá hơn.” 
Hắn đến gặp quản lí, xin nghỉ một buổi, nhưng bị từ chối. 
- Cậu không thấy khách khứa đang đông sao hả? 
- Tôi sẽ làm bù vào ngày mai mà.Làm thêm giờ cũng ko lấy lương. 
- Tôi mặc kệ cậu. Nếu cậu muốn nghỉ thì tôi cho cậu nghỉ luôn, không một đồng lương. 
Hắn nhìn người quản lí trong 1 phút,thêm 1 phút để suy nghĩ rồi nói: 
- Cũng được, tôi xin nghỉ. 
- Cậu… 
Hắn tháo bảng tên ra để lên bàn rồi quay ra bàn số 8, nơi Mẫn đã gục đi vì rượu. 
- Về thôi. 
Hắn quàng tay Tuệ Mẫn lên cổ mình và bế cô bé lên,ra ngoài đón taxi đưa về nhà cô. Trên đường đi,cô nhóc nôn hết ra người hắn,rồi sau đó lại ngon lành dụi đầu vào vai hắn mà thiếp đi.Hắn chỉ thở dài nặng nề… 
“ Tuệ Mẫn,sao em lại thế này chứ hả?...” 
Cuối cùng chiếc taxi cũng dừng lại trước 1 toà biệt thự lớn,kính cổng cao tường với lối trang trí cổ điển nhg hiện đại và đầy nghệ thuật… Hắn bế cô nhóc xuống,rối rít xin lỗi tài xế rồi dìu cô nhóc về phía cổng mà bấm chuông. Vừa mở cửa, bà vú già ngạc nhiên nhìn hắn 1 hồi mới sực hoảng hốt khi thấy cô chủ mình bên cạnh hắn. - Cô chủ!
- Cô ấy chỉ say một chút thôi, không có gì đâu. 
- Cậu đưa cô ấy lên phòng giúp, để Vú pha nước nóng.Trên lầu 1 phòng đầu tiên đấy. 
- Dạ. 
Hắn ngoan ngoãn gật đầu rồi cõng Mẫn trên lưng để vào trong rồi lên lầu.Vừa mở cửa ra, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là poster của hắn-khi mà hắn còn đứng ở đỉnh cao phong độ. 
Đặt Mẫn lên giường, hắn cẩn thận kéo mền đắp lại để cô bé khỏi lạnh vì bộ trang phục mỏng manh kia. 
- Chanh nóng đây. 
Bà vú bước vào. Hắn lễ phép cầm ly nước khỏi tay bà vú. 
- Để cháu ạ. 
Cẩn thận, dịu dàng, hắn đút cho cô bé từng muỗn một. Bà vú nhìn hắn gật gù. Sau đó, hắn lại nhẹ nhàng đặt Tuệ Mẫn xuống và xin phép ra về.Hắn ko muốn đụng độ với “ông ấy” lúc này,trong hoàn cảnh này. Khi hắn xuống dưới nhà thì có tiếng chuông ĐT,bà Vú vội vã chạy bắt máy.Hình như là của “ông ấy” . 
- Dạ,Cô chủ…ko sao ạ…Bữa nay cô chủ… đánh banh về mệt quá nên ngủ rồi ,ko thể nghe điện thoại của ông đc ạ…Ông chủ lại đi công tác nữa sao?...Vâng,tôi sẽ nhắn lại với cô ấy ạ. 
Bà vú cúp máy rồi quay qua hắn,lúc hắn đang đứng ngay cửa để xin phép ra về… 
- Cháu về, Vú chăm sóc cô ấy nhé. 
- Tôi tiễn cậu ra cửa. 

Ra khỏi cửa căn nhà cao rộng và sang trọng đó, hắn chợt hiểu ra từ đâu Tuệ Mẫn có lối sống buông thả,bất cần đó. Ngày trước,khi biết Tuệ Mẫn,chưa bao giờ hắn đặt chân tới đây và cũng ít khi Mẫn kể chuyện gia đình mình cho hắn nghe. Hắn đi bộ về nhà-hôm nay hắn mà về sớm giờ này thế nào Khải Tú cũng biết chuyện hắn đã bị đuổi việc và lo lắng. Hắn ko muốn các em mình quá bận tâm lo cho hắn… 
Đường phố Ocean về khuya vẫn tấp nập,và dường như chẳng ai thèm quan tâm tới hắn. Trong đầu hắn miên man nhớ lại những chuyện ngày trứơc… 

“Chậm rãi bước vào phòng cách ly, hắn vẫn mong tìm thấy một bóng dáng quen thuộc giữa đám đông người chen lấn tiễn hắn.Cả đêm qua,hắn cứ cầm ĐT và hi vọng,dù chỉ 1 tin nhắn ngắn ngủn… Chắc là cô nhóc quên,nhg có lẽ hôm nay sẽ nhớ chăng? Cô nhóc đã đứng thật lâu giữa trời mưa đón hắn kia mà… 
Nhưng không, hắn thất vọng lên máy bay...Hắn ko hề biết rằng Mi chưa bao giờ đưa số ĐT cho cô bé của hắn,cũng như đã gây cho cô bé sự thất vọng ê chề về hắn… 
Nửa năm sau, hắn trở về Ocean không báo trước vì không thích sự ồn ào, nhưng vẫn không thoát khỏi đám báo chí nhiều chuyện. Thoáng thấy Tuệ Mẫn, hắn muốn chạy đến cô bé ngay lập tức nhưng bị đám đông chen lấn, cản trở. Khi thoát ra đc thì cô bé đã không còn ở đó nữa… 
“Tuệ Mẫn,sao mình lại muốn gặp cô nhóc đó tới vậy?Phải chăng… mình đã thích cô nhóc thật rồi? Cứ nghĩ đến cô bé là mình…” 
Hắn cười một mình. 
Sau đó vài hôm, hắn tới coi một giải đấu có cô bé tham dự. Lúc này, Tuệ Mẫn đã thực sự khác so với hồi đấu với hắn hơn hai năm trước. Đấu đơn đã thế, khi đấu cặp với Trà Mi, sức mạnh của cả hai lại càng tăng thêm nhờ sự ăn ý phối hợp thật nhịp nhàng. Kết thúc trận đấu, hai đứa nhảy cỡn lên vui mừng. Hắn rời khỏi khán đài , đứng trước phòng giải lao của vận động viên đợi cô bé nhưng lại 1 lần nữa ko gặp mà chỉ gặp Trà Mi.Cô nhóc khá ngạc nhiên vì thấy Tinh.Hắn đã cải trang rất khéo để ko bị nhận ra… 
- Anh đã tới xem bọn em đấu phải không? 
- Có. Tuyệt lắm! 
- Em mời anh đi uống nước nhé? 
- Không, anh đợi 1 người…Hắn ko nói mà ánh mắt ko ngừng tìm kiếm.Mi hiểu hắn tìm ai rồi. 
- Hôm nay là ngày ba mẹ nó ra tòa. Vừa đấu xong là nó chạy đến đó ngay. 
- Có chuyện gì vậy? 
- Chuyện người lớn ấy mà. Em bảo nó đừng đi nhưng nó nói phải đi. Chẳng ích gì. Vì họ cương quyết li dị từ lâu rồi. Chỉ tội cho nó, mấy bữa nay nó buồn lắm… Chưa bao giờ em thấy nó buồn như vậy cả...” 

*** Sáng hôm sau,Mẫn lăn tròn 1 vòng xuống giường đau điếng,nhờ thế mà cô bé bừng tỉnh,để rồi thấy toàn thân tê cứng,đầu nặng ì ra: 
- Đầu mình đau quá!... Sao mình lại ở đây?Hôm qua… 
Mẫn vỗ thật mạnh vô đầu cho tỉnh rồi lồm cồm bò dậy. 
- Vú ơi! 
Bà vú vội chạy lên. 
- Cô chủ gọi có chuyện gì? 
- Sao con lại về nhà đc vậy?Hôm qua ai đưa con về ? 
- Một thanh niên. 
- Hoàng hay bạn bè anh ta? 
- Không. Một bạn thanh niên trông tử tế lắm ạ. 
“Ai nhỉ? Hình như hôm qua mình đã gặp… Không, chắc không phải là hắn đâu.” 

Thay đồ để đến lớp, Tuệ Mẫn cũng chẳng quan tâm lắm đến tiết kiểm tra hôm nay. 
Ra chơi… 
Kiều Lan đặt quyển sách trước mặt Mẫn rồi hỏi: 
- Làm bài được không? 
- Không. 
- Mình làm được gần hết. Tối qua làm gì mà hôm nay mặt mày trông hốc hác như vậy? Có phải là… 
- Vũ trường. Biết rồi còn hỏi. 
- Bạn đã chọn được ai để đi cùng đến buổi tiệc Haloween năm nay chưa? 
- Mình hả? Thiếu gì? Tối nay sẽ bốc thăm hên xui.Đi với 1 người mãi chán lắm. Còn you ? 
- Mình đã chọn Hạo Tinh lớp 12A1 làm bạn nhảy đó, bạn thấy sao? 
Mẫn nhìn Lan-cô gái mặt đỏ bừng… Mẫn thấy khó chịu,nhg vờ như ko… 
- Bạn tranh sao lại với Công chúa? 
- Vậy mới hay.Mình nắm đc tẩy của anh chàng mà.Mọi người sẽ hết hồn,vì cậu ta quá giống Hoàng Tử Tennis,như vậy ko thú vị sao?Mà hình như là anh ấy cũng thích mình đấy.Mình đề nghị là anh ấy bằng lòng ngay. 
- Mình không quan tâm!Bạn đang làm phiền mình đấy. 
Dằn quyển sách lên bàn, Tuệ Mẫn cấm cúi đi ra khỏi lớp trước sự ngạc nhiên của Lan và sự dè bỉu của ~ người khác. Đụng ngay Hạo Tinh ở hành lang. Tuệ Mẫn giận dữ nhìn hắn rồi bỏ đi. Hắn cũng chẳng hiểu nguyên do.Mọi ngày ko phải cô bé sẽ vờ như hắn ko tồn tại hay sao?Sự tức giận này là gì?Hắn lại làm gì khiến cô nhóc ngứa mắt hay sao? 

******** 

Buổi chiều, tại phòng tập, Tuệ Mẫn tập luyện điên cuồng, toàn những đường banh sát thương, trúng vào những điểm yếu của hình nhân. Đến cuối buổi tập, hình nhân cũng móp méo. Tuệ Mẫn bực bội bẻ gãy cây vợt. 
“Giả dối,sao ~ kẻ như hắn ko biến mất khỏi thế giới này cho xong!” 
Mẫn quăng cây vợt đi rồi nằm lăn trên sân,mặt ngửa lên đăm đăm nhìn lên trần nhà thi đấu. Khi đó,~ kí ức ngọt ngào mà cô nhóc muốn xóa đi lại ùa ạt tràn về,làm tim cô đau lắm… 

“Đó là 1 buổi chiều buồn.Ko biết có phải tại chiều buồn hay đó chính là tâm trạng Mẫn lúc ấy.Tuệ Mẫn yên lặng ngồi trên thành cầu, tay cầm chặt quả tennis,mắt buồn nhìn xa xăm… 
- Cà phê không? Nó luôn giúp anh mỗi lúc anh có vấn đề cần suy nghĩ. 
Có 1 ly cà phê bỗng chìa ra trước mặt Mẫn.Cô nhóc ngạc nhiên nhìn qua và thấy người ấy-với nụ cười thật hiền lành… 
- Sao anh biết em ở đây? 
- Anh thấy em lúc em rời khỏi tòa. Đừng giận Trà Mi, do anh rặng hỏi mãi thôi. 
Im lặng 1 hồi,cô bé mới chậm rãi nói: 
- Họ cưới nhau để làm gì khi mà ngay từ đầu họ đã không yêu nhau và nghĩ tới chuyện bỏ nhau? 
Cô nhóc hỏi và nhìn Tinh bằng ánh mắt chua chat vô cùng. Tinh thở dài rồi gác tay lên thành lan can cầu,giọng hắn thật trầm ấm… 
- Anh cũng không biết ,cũng ko hình dung đc. 
- Tất nhiên là thế. Bởi vì anh sinh ra trong một gia đình hạnh phúc,anh sẽ ko bao giờ hiểu điều này! 
- Em nghĩ thế sao? 
Hắn quay qua nhìn vào mắt cô nhóc… 
- Báo chí nói vậy mà. 
- Bởi đó là những gì dư luận muốn nghe.Hoặc là dư luận muốn sự thật phải là như thế đó. 1 thần tượng thì nên có 1 lai lịch sáng sủa,đáng ngưỡng mộ. Đó gọi là trò ma thuật của báo chí,nhóc ạ. 
- Kể cả 1 loạt tin bảo rằng anh hẹn hò với chị Jessi. 
- Jessi?Vậy em đã tin ? Hắn cười phì vì sự ngây ngô đó. 
Cô bé im lặng 1 hồi,sau đó nhảy xuống khỏi lan can cầu,nhìn hắn dò xét thật lâu rồi mới nói: 
- Sự thật không phải sao? 
- ừhm...Hắn gật đầu. 
Cô bé ngạc nhiên nhìn hắn.Hắn cười buồn,trong ánh mắt ấy đầy tâm trạng,tay hắn vịn lan can,còn ánh mắt nhìn xa xăm về phía đường chân trời … 
- Đó là chuyện của 6 năm trước rồi. Hắn bắt đầu kể . Cha mẹ anh… họ đã cùng nhau tự tử vì phá sản. Sau đó, họ hàng thì thi nhau bòn rút những gì có thể. Lúc đó anh chỉ mới 11 tuổi. Một đứa trẻ 11 tuổi thì có thể làm gì đây? Nếu như người ta không phát hiện ra anh một cách tình cờ thì đã không có Hạo Tinh hôm nay.Đã ko có con người được mệnh danh là Hoàng Tử Tennis gì đó.Với anh,cuộc sống bây giờ là ngoài sức tưởng tượng,anh chưa bao giờ mơ tới. Vì thế, báo chí cứ thêu dệt bao nhiêu thứ anh cũng ko quan tâm. Cứ để họ viết ~ gì mà người ta muốn đọc.Miễn đừng đi quá giới hạn là đc. 
Câu chuyện của Hạo Tinh đã làm đôi mắt nai kia ươn ướt... 
- Thì ra câu chuyện của anh còn buồn hơn của em nhiều.Em hạnh phúc hơn anh, vì ít ra em vẫn còn ba mẹ. Xin lỗi vì đã khơi lại chuyện buồn của anh. 
Hắn lại cười.Hạo Tinh ngày ấy là chàng trai rất hay cười.Vì thế mà luôn thu hút người đối diện... Trong ấy có Tuệ Mẫn... 
- Ko đâu,anh phải cảm ơn vì em đã chịu lắng nghe đó chứ.Nói ra đc chuyện giấu kín trong lòng thật dễ chịu làm sao! 
Hắn quay qua nhìn cô bé,thình lình nói: 
- Đừng bắt chước cách đánh của anh, nó sẽ làm em không phát huy hết tiềm lực của mình đâu. - Anh có thể nhận ra sao ?... Em... Em có thể làm gì chứ? Ngoài bắt chước lối đánh của 1 thiên tài như anh ? 
- Có chứ, em rất thông minh và nhạy bén. Em là một thiên tài. 
Cả hai im lặng một lúc.Gió hè tinh nghịch như chạy đùa chung quanh họ,níu họ lại gần nhau hơn. Tay hắn tìm lấy tay cô bé... 
- Những bài viết trên báo… đừng tin nó. Thật ra… anh cũng đã mến một người … Anh nghĩ mình đã mến cô ấy nhiều lắm rồi.Và anh ko muốn cô ấy hiểu lầm.Anh muốn nói với cô ấy là…anh muốn bảo vệ cô ấy… 
Hắn nói, mặt đỏ bừng, nóng rang, quay đi chỗ khác.Vụng dại,lúng túng... 1 Hoàng Tử Tennis khi lần đầu nói ra ~ lời xuất phát từ tim mình cũng đáng yêu như bất cứ bọn con trai mới lớn nào khác mà thôi. 
- Ai cần biết chứ.Đó là… chuyện của anh mà… 
Mẫn ngượng ngùng nói mà quay ra chỗ khác, nghe tim mình rung lên thật mạnh,tay vẫn ngoan ngoãn trong tay hắn... 
Mối tình đầu trong sáng của họ bắt đầu từ đó và như thế đó...Nhg ánh chiều buồn hôm ấy như cũng đồng thời dự báo 1 kết cục không vui...” 
Mẫn miên man quay về với thực tại. Cô nhóc ko hiểu sao mình cứ nhớ về câu chuyện cũ của quá khứ thế này?1 quá khứ làm tim cô đau,đau đến nghẹt thở mỗi khi nhớ đến… Đã dặn lòng đừng nhớ,thế sao vẫn ko thể quên ? Mối tình đầu của Tuệ Mẫn đã đến và ra đi, đem theo cả 1 Âu Tuệ Mẫn... hồn nhiên,ngây thơ-đến ngu dại- của tuổi 15 thuở ấy...


Đọc tiếp: Quả Tennis Định Mệnh - Phần 4

Trang Chủ » Truyện » Truyện hay » Quả Tennis Định Mệnh
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com