pacman, rainbows, and roller s
Đọc truyện

Phòng Trọ Ba Người - Phần 5


Nhiệm cười khảy:

- Mày làm như mày với em Sương dạo này không “anh anh em em” vậy! Nói thật với mày là tao biết hết.

Chuyên ấp úng:

- Thì tao có… chối đâu!

Mẫn dang hai tay, hệt như trọng tài quyền Anh, dõng dạc phán:

- Vậy là huề! Khỏi cãi!

Rồi Mẫn quay sang Nhiệm, trách:

- Còn mày, sao không cho em Thủy mượn cuộn băng mới mà đưa băng cũ chi vậy?

- Thì tao đã nói rồi! Để cho em nghe lại bản “Lay all your love on me”!

- Sao phải nghe lại bản đó?

Nhiệm xoa cằm:

- Thì để… phòng xa. Biết đâu những điều em Thanh Hương “tố cáo” trong thư nó… đúng thì sao! Do đó, tao mượn bản nhạc để dặn em: “Lay all your love on me!”. Hãy dồn tất cả tình yêu của em cho anh! Đừng có chia cho thằng Mẫn một chút xíu nào hết, dù nó có mon men tới xin xỏ, lạy lục…

Mẫn “xì” một tiếng:

- Thôi đi mày ơi! Mày làm như ai cũng quen cái thói năn nỉ, ỉ ôi với bọn con gái như mày! Tao thèm vào em Thủy! Em Thanh Hương của tao còn dễ thương hơn em Thủy của mày gấp một trăm lần!

Thấy Mẫn chê bai người yêu của mình, Nhiệm cáu tiết:

- Đừng có nói dóc! Nếu người yêu của mày dễ thương sao mày không dám giới thiệu với tụi tao?

Bị phản đòn thình lình, Mẫn bối rối:

- Không phải là không dám! Nhưng tao còn phải hỏi ý kiến em…

Nhiệm trề môi:

- Ý kiến cái con khỉ! Tháng trước mày cũng bảo để hỏi ý kiến, tháng này cũng vậy. Ý kiến cái quái gì mà lâu dữ vậy!

Mẫn tặc lưỡi:

- Em còn lưỡng lự…

Nhiệm nhún vai, giọng ngang phè:

- Có cái chuyện cỏn con vậy mà cũng lưỡng lự! Theo tao, mày nên cho em “de” là vừa!

- Hứ! Nói như mày!

Rồi không để cho Nhiệm kịp “chất vấn” tiếp, Mẫn đứng dậy bỏ đi tắm. Anh sợ ngồi nán lại, Nhiệm thắc mắc tới thắc mắc lui một hồi, rồi thêm “nhà phân tích” Chuyên xen vào hạch hỏi, anh sẽ lúng túng để lộ bí mật của mình mất.

Chương 13:

Thu Thảo hỏi Mẫn:

- Chuyện của anh tới đâu rồi?

- Chuyện gì?

- Chuyện anh với chị Thủy đó!

- À, nói chung là tốt.

- Chỉ có đọc thấy mấy lá thư em viết cho anh không?

- Có.

- Chỉ có nói gì không?

- Nói.

- Nói sao?

- Nói “đồ cà chớn”.

Thu Thảo giật mình:

- Nói em hả?

Mẫn cười:

- Không. Nói tôi.

Thu Thảo cũng cười:

- Rồi anh trả lời sao?

Mẫn hấp háy mắt:

- Tôi bảo: “Cà chớn gì đâu! Con bé Thanh Hương này nó yêu anh chứ anh… đâu có thèm yêu nó”.

Thu Thảo “xì” một tiếng:

- Anh nói vậy, sức mấy chị Thủy tin.

Mẫn gật gù:

- Lúc đầu thì không tin. Nhưng sau thì tin.

- Thật không?

- Thật. Bởi vì mấy lần thấy Thanh Hương hẹn đi chơi, cô ta “canh me” tôi sát nút. Tới giờ hẹn, thấy tôi nằm lì trên giường nghe nhạc, không buồn nhúc nhích, cô ta tin liền.

Thu Thảo cười:

- Vậy bây giờ em có phải viết thư cho anh nữa không?

Mẫn trợn mắt:

- Tiếp tục chứ! Thu Thảo mà ngưng “cung cấp” thư cho tôi một cái, tình hình xấu đi liền.

Thu Thảo rụt cổ:

- Dữ vậy hả?

- Chứ sao! Tình hình an ninh hiện nay vẫn đang còn bị đe dọa. Khi nào mọi việc đã suôn sẻ, tôi sẽ báo cho Thu Thảo biết. Lúc đó, Thu Thảo khỏi cần viết thư nữa.

Thu Thảo mỉm cười dễ dãi:

- Ừ, nếu vậy thì em sẽ tiếp tục “nhiệm vụ” của mình.

Mẫn sực nhớ ra một chuyện tối quan trọng. Anh dặn:

- Nhưng từ nay trở đi, Thu Thảo đừng bao giờ nhắc đến tên Thủy trong thư nữa nghen!

- Sao vậy? Bộ chị Thủy giận hả?

- Ừ. Cô ta cảm thấy bị xúc phạm. Cô ta bảo là mình bị bêu riếu.

Thu Thảo tròn mắt:

- Em có bêu riếu gì đâu!

Mẫn gãi đầu:

- Thì Thu Thảo không bêu riếu, nhưng cô ta lại cảm thấy như vậy. Thế mới kẹt!

Thấy “ông thầy” có vẻ khổ sở ghê quá, Thu Thảo động lòng từ bi:

- Thôi thì em sẽ không đụng đến chị Thủy của anh nữa.

Nói xong cô ngoan ngoãn lấy tập ra học, không chờ Mẫn giục tới giục lui như mọi hôm.

Tới giờ giải lao, Mẫn ngả người vào lưng ghế và lơ đãng nhìn quanh. Không thấy con gấu bông đâu, anh ngạc nhiên hỏi:

- Thu Thảo cất con gấu bông đâu rồi?

Bị hỏi thình lình, Thu Thảo lộ vẻ bối rối:

- Con gấu bông… hả…?

- Ừ, con gấu bông. Mọi khi tôi vẫn thấy nó trên kệ sách kia mà! Đâu rồi?

Thu Thảo thở dài:

- Em trả rồi!

Suýt chút nữa, Mẫn đã nhảy dựng lên. Anh trố mắt:

- Cái gì? Thu Thảo trả rồi à? Trả cho ai? ,br> Thu Thảo nhìn xuống đất:

- Thì trả cho anh Phúc.

Mẫn lại hỏi, sau một thoáng ngập ngừng:

- Sao Thu Thảo lại làm vậy?

Thu Thảo nhún vai:

- Không thích nữa thì trả chứ sao!

Giọng cô có vẻ bực bội pha lẫn chút giận dỗi khiến Mẫn đâm ra ngại ngần. Anh ngồi im một lúc lâu. Nhưng rồi không nén được tò mò, anh rụt rè hỏi:

- Có chuyện gì giữa hai người phải không?

Thu Thảo không đáp, nhưng cô khẽ gật đầu.

- Chuyện gì vậy? – Mẫn hắng giọng – Thu Thảo có thể nói cho tôi biết được không?

Thu Thảo dường như muốn tránh ánh mắt dò hỏi của Mẫn. Cô nhìn ra sân. Những bông hồng, những bông thược dược như thẫm lại dưới ánh nắng chiều gay gắt. Cây ổi già như chưa ra khỏi giấc ngủ trưa, những chiếc lá bám vào cành hững hờ và lười biếng, thỉnh thoảng lại uể oải đong đưa theo từng cơn gió hiếm hoi. Hết trưa nhưng chưa tới chiều, mọi vật có vẻ bất động, không thèm xê dịch và không khí thì đặc quánh lại thành khối hệt như câu trả lời đang đông cứng trong lòng Thu Thảo. Cô phân vân nửa muốn nói nửa muốn không.

Thái độ của Thu Thảo khiến Mẫn băn khoăn:

- Chuyện khó nói lắm hả?

- Cũng chẳng đến nỗi khó nói lắm! – Thu Thảo cảm thấy hơi tự ái trước câu hỏi của Mẫn, cô quyết định chẳng thèm giấu giếm – Anh Phúc tình cờ thấy em đang viết thư cho anh.

- Rồi sao? – Mẫn giật thót.

- Ảnh gặng hỏi! – Thu Thảo chớp mắt.

Mẫn rất muốn hỏi “anh ta hỏi sao?” nhưng anh cảm thấy rất khó mở miệng. Anh ngồi im nhìn Thu Thảo, hy vọng cô sẽ kể tiếp.

Quả vậy, sau một tiếng thở dài cố nén, Thu Thảo nói tiếp, giọng chậm rãi nhưng không giấu được nỗi xúc động:

- Em nói sự thật. Em kể cho ảnh nghe về chuyện của anh. Nhưng ảnh không tin. Thế là… ảnh làm ầm ĩ lên.

Thu Thảo ngừng lời. Mặt cô đỏ lên. Có lẽ cô cảm thấy xấu hổ khi nói về chuyện đó.

Còn Mẫn thì nhấp nhổm như ngồi phải lửa. Anh không hề ngờ cái trò chơi nghịch ngợm của mình lại là nguyên nhân dẫn đến sự hiểu lầm tai hại giữa Phúc và Thu Thảo. Vì vậy lòng anh vô cùng áy náy.

Anh nhìn Thu Thảo bằng ánh mắt xốn xang và nín thở hỏi:

- Thế là cãi nhau?

Thu Thảo nhún vai:

- Cãi làm gì cho mệt! Em trả lại con gấu bông. Và tất cả những thứ khác.

Mẫn tặc lưỡi:

- Thu Thảo làm vậy e rằng quá đáng!

- Chẳng có gì là quá đáng! – Giọng Thu Thảo quyết liệt – Một khi ảnh đã tỏ ra là một con người thiếu tế nhị, và nhất là thiếu lòng tin vào người khác. Hơn nữa, giữa em và ảnh chưa có gì rõ ràng để ảnh tự cho mình cái quyền la lối om sòm với em.

Mẫn hỏi, giọng phiền muộn:

- Anh Sơn biết chuyện này không?

- Biết! – Thu Thảo gật đầu – Ngay sau đó, anh Phúc đi nói với anh Sơn.

Mẫn lo lắng:

- Anh Sơn nói gì không?

Thu Thảo chớp mắt:

- Không! Anh Sơn hoàn toàn tin lời em.

Thu Thảo nói bằng giọng tỉnh bợ Trong khi đó, Mẫn toát mồ hôi hột. Anh không ngờ có một ngày câu chuyện bí mật tưởng chỉ có anh và Thu Thảo biết lại lộ ra tùm lum như vậy. Cứ nghĩ đến chuyện mai mốt giáp mặt với Sơn, anh cảm thấy lúng túng và xấu hổ đến chín người.

Nhưng mặt khác, việc Sơn hiểu rõ và thông cảm “nhiệm vụ đặc biệt” của Thu Thảo lại khiến anh nhẹ nhõm. Anh nói với Thu Thảo:

- Như vậy, chuyện Thu Thảo và anh Phúc cũng chưa đến nỗi nào! Anh Sơn hoàn toàn có thể giải thích và thuyết phục anh Phúc về việc hiểu lầm vừa qua.

- Tất cả đã muộn rồi! – Thu Thảo cắn môi – Sau khi chuyện đó xảy ra, chiều nào anh Phúc cũng chở một cô gái lượn qua lượn lại trước nhà em, ý chừng muốn trêu tức em…

Mẫn chép miệng:

- Nhưng chắc gì giữa anh Phúc và cô gái kia đã có gì với nhau?

Thu Thảo hừ mũi:

- Có gì hay không, điều đó không quan trọng! Cái chính là anh Phúc đã xử sự không như một người đàn ông.

Mẫn vô cùng ray rứt khi thấy mình không thuyết phục được cô học trò bướng bỉnh. Anh thở dài:

- Tất cả là do lỗi ở tôi!

- Anh chẳng có lỗi gì trong chuyện này! – Thu Thảo phản đối – Thậm chí nhờ vậy, em mới có cơ hội nhận diện con người chính xác hơn. Điều đó chẳng tốt cho em hơn sao?

Mẫn ngồi im, anh chẳng biết phải nói gì. Thu Thảo đã nói vậy, có nghĩa là cô chẳng cần anh trả lời. Nhưng mặc dù cô cho là đã rút ra những kết luận bổ ích từ sự rạn nứt tình cảm giữa cô và Phúc và cô đón nhận điều đó một cách bình thản, anh vẫn không thoát khỏi tâm trạng dằn vặt, bứt rứt. Cái ý nghĩ vì anh, chính tại vì anh, vì câu chuyện bịa đặt về một cô Thủy hình sương bóng khói kia, sự rắc rối dẫn đến chia tay của Thu Thảo và Phúc mới xảy ra cứ dày vò anh suốt buổi dạy hôm đó.

Nó cứ lẵng nhẵng bám lấy đầu óc anh làm anh không thể tập trung vô bài giảng được đến nỗi đã mấy lần Thu Thảo phải lên tiếng chỉnh anh về những con tính cộng sai.

Mẫn rầu thúi ruột.

Đã vậy, về đến nhà, thấy Nhiệm ngồi ủ rũ như con gà mắc mưa nơi góc bàn, anh lại càng rầu hơn.

Nghe tiếng động, Nhiệm ngẩng đầu lên.

Thấy Mẫn, anh thều thào như người sắp chết:

- Cứu tao, mày ơi!

Mẫn ngán ngẩm:

- Làm gì mà kêu cứu hoài vậy? Bộ sắp chia tay tụi tao để ra đi hả?

- Đi đâu?

- Thì đi về… bên kia thế giới chứ đi đâu!

Nhiệm thản nhiên gật đầu:

- Ừ, có khi phen này tao “đi” thật!

Mẫn hoảng hồn. Anh sực nhớ Nhiệm là cái đứa nói gì làm nấy. Nó nói kiểu này không khéo nó định “đi” thật. Nghĩ vậy, Mẫn không dám cà rỡn nữa. Anh ngó Nhiệm, lo lắng hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Nhiệm ảo não:

- Em Thủy bỏ tao đi lấy chồng!

Mẫn giật mình:

- Đừng có tung tin vịt, mày! Em lấy chồng sao tụi tao không biết? Hễ đám cưới là pháo nổ đì đùng…

Nhiệm tiếp tục thở dài:

- Đám cưới thì chưa! Nhưng mà sắp!

- Hừm! Sắp thì nói làm gì!

Nhiệm quắc mắt:

- Sao lại không nói! Chuyện tày trời như vậy mà mày kêu tao tỉnh bơ hả?

Mẫn lại hỏi:

- Đám hỏi chưa?

Nhiệm ngẩn người:

- Đám hỏi hả? Đám hỏi cũng… chưa luôn!

Mẫn nhăn mặt:

- Vậy sao mày dám cả quyết em sắp lấy chồng?

Nhiệm chép miệng:

- Thì em bảo với tao vậy.

- Em bảo hồi nào?

- Hồi chiều.

Mẫn nhíu mày:

- Em có bảo em định lấy ai không?

- Không.

- Nhưng mày phải biết chứ?

Nhiệm lắc đầu:

- Tao cũng… không biết nốt! Em chỉ nói vậy thôi!

Mẫn cảm thấy mình đang lạc vào một trận đồ bát quái, tám cửa đều tối mò. Anh ngồi xuống ghế, đối diện với Nhiệm:

- Mày kể đầu đuôi câu chuyện nghe coi! Tại sao em lại tuyên bố xanh dờn như vậy?

Nhiệm hắng giọng:

- Chả là hôm trước đi chơi với nhau, tao ngứa tay lục lọi túi xách em. Tình cờ thấy tờ chứng minh nhân dân của em, tao cầm lên coi và thế là tao biết được hôm nay là ngày sinh nhật của em. Hôm qua tao lùng sục khắp nơi trong thành phố và cuối cùng mua được cho em một món quà đẹp hết biết. Đó là một cái hộp kim chỉ nhỏ bằng bàn tay, có dạng cuốn sách, trông xinh xắn đáo để, bên trong không thiếu thứ gì: kim, chỉ, dao, kéo… món nào cũng nhỏ xíu như thể đồ chơi…

Nghe Nhiệm cà kê dê ngỗng lâu lắc, Mẫn sốt ruột:

- Kể lẹ vô chuyện chính đi! Mày cứ vòng vo tam quốc hoài!

- Yên chí! Sắp tới chỗ quan trọng rồi! – Nhiệm sửa lại thế ngồi và kể tiếp, giọng căng thẳng – Hồi chiều tao rủ em đi chơi và nhân lúc thuận tiện, tao rút hộp kim chỉ ra tặng em. Em cầm lấy món quà tao đưa với vẻ ngạc nhiên: “Quà gì vậy?”. Tao nói: “Quà sinh nhật cho em đó”. Em lộ vẻ xúc động thấy rõ. Hình như mắt em rưng rưng. Và em âu yếm nhìn tao, nói: “Trên đời này chỉ có anh là nhớ ngày sinh nhật của em. Ngay cả bố mẹ em cũng chẳng nhớ ngày hôm nay là ngày gì!” Lúc đó tao thấy thương em ghê, và không biết ma xui quỉ khiến thế nào, tao lại hào hứng bốc phét: “Không những anh nhớ như đinh đóng cột ngày sinh của em mà ngay cả ngày chết…”. Đang thao thao bất tuyệt, bỗng phát hiện ra mình nói hớ, tao liền thắng rét một cái, miệng câm như hến. Nhưng tai em thính như tai mèo. Em nhìn tao bằng ánh mắt kinh hãi: “Anh vừa nói gì ngày sống ngày chết đó?”. Nhanh trí còn hơn Trạng Quỳnh, tao trớ liền: “À, anh định nói là không những ngày sinh của em mà ngay cả ngày chết của… ông nội em anh cũng nhớ không sai một mảy”. Tưởng nói vậy cho qua truông, ai dè ông nội già cốc đế của em vẫn còn sống nhăn, thế mới khổ! Em liền lồng lên: “A, anh trù cho ông nội em mau chết phải không?”. Tao nghe lạnh toát sống lưng, mặt mày méo xẹo, còn miệng thì ú ớ như thằng ngọng xem chuông. Ai mà biết được ông nội em ham sống dai đến như vậy! Nếu biết, tao ngu gì mà đụng đến cái ông Bành Tổ thời nguyên tử đó, tao dẫn ông cố hoặc ông tằng của em ra là ngon ăn rồi!

Câu chuyện “thương tâm” của Nhiệm khiến Mẫn cười chảy nước mắt. Anh vừa cười vừa hỏi:

- Sau đó thì sao?

Nhiệm buồn xo:

- Còn sao nữa! Em tuyên bố sẽ bỏ tao, cái thứ miệng mồm độc địa, và em đi lấy chồng!

Mẫn lại cười bò. Nhiệm gắt:

- Cứu giùm tao không cứu! Cứ cười hoài!

Mẫn lắc đầu:

- Tao chịu! Chuyện tày trời như thế này phải nhờ tới thằng Chuyên!

Nhiệm nguýt Mẫn một cái dài cả chục cây số:

- Đồ… ba trợn!

Rồi anh lại bó gối ngồi thu lu trên ghế, vừa gặm nhấm nỗi buồn vừa ngóng cổ chờ Chuyên.

Mẫn bỏ đi tắm. Lẫn trong tiếng nước chảy ào ào, anh nghe giọng ngâm ồ ề của Nhiệm từ ngoài vọng vào:

- Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc

Em có chồng rồi anh tiếc lắm thay!

“Có chồng đâu mà có chồng! Em Thủy mới hù một phát, tên Nhiệm này đã quýnh lên như gà mắc đẻ rồi!”, Mẫn bật cười khiến nước chảy vào miệng làm anh ho sặc sụa.

Khi Mẫn thay đồ bước ra thì vị cứu tinh của Nhiệm cũng vừa về tới.

Thấy Chuyên cầm cái hộp giấy nhỏ nhỏ, dài dài nơi tay, Mẫn hỏi:

- Gì vậy mày?

Chuyên giơ cái hộp lên trước mặt, lắc lắc:

- Cây viết.

- Mới mua hả?

- Ừ.

- Chi vậy?

Chuyên nháy mắt:

- Tặng người đẹp chứ chi!

- Em Sương hả?

- Chứ còn ai! Chẳng lẽ tao tặng… em Thủy!

Nhiệm đang rầu rĩ, lại có chuyện đang định nhờ vả Chuyên nên anh không buồn phải kích lại lời châm chọc của Chuyên như mọi khi. Anh chỉ ngồi nhếch mép cười ruồi.

Nhớ đến chuyện của Nhiệm khi nãy, Mẫn buột miệng hỏi Chuyên:

- Quà sinh nhật phải không?

- Sinh nhật đâu mà sinh nhật! Buổi học vừa rồi, em đánh mất viết, phải mượn viết tao. Thế là tao tự thấy có “nghĩa vụ” phải mua cho em một cây viết mới.

Đột nhiên, Nhiệm vọt miệng:

- Tặng viết khơi khơi như vậy chẳng có ý nghĩa gì!

Chuyên giật mình ngó Nhiệm:

- Mày nói vậy là sao?

- Ý tao muốn nói là cây viết mày tặng hay cây viết mua ngoài chợ, đối với em cũng chẳng khác gì nhau.

Chuyên tím mặt:

- Sao lại không khác?

Nhiệm vẫn bình thản:

- Khác gì đâu! Cây viết nào cũng là cây viết! – Rồi anh nghiêm mặt, “chỉ đạo” – Muốn khác, mày phải ra ngoài đường Lê Lợi, thuê người ta khắc một cái gì đó lên cây viết. Như vậy, nó vừa khác với cây viết mua ngoài chợ, lại vừa có ý nghĩa, mỗi lần nhìn thấy cây viết, em sẽ có cảm tưởng như nhìn thấy… bản mặt xấu trai của mày.

Không thèm chấp nhất đòn “đá hậu” của Nhiệm, Chuyên gật gù tán thưởng:

- Ý kiến mày hay đấy! Tao sẽ khắc tên em lên cây viết.

Nhiệm bĩu môi:

- Khắc tên thì xoàng quá! Tên người yêu thì mình phải khắc vào… tim. Còn trên cây viết phải khắc thứ khác!

Chuyên dao động:

- Ví dụ thứ gì?

Nhiệm gục gặc đầu:

- Những câu thơ chẳng hạn.

Chuyên khịt mũi:

- Mày lúc nào cũng thơ với thẩn! Muốn tặng thơ, chẳng thà ra hiệu sách mua đại một tập thơ tặng em quách cho rồi. Chứ còn khắc trên viết thì được bao lăm! Lèo tèo chừng một, hai câu là cùng!

Nhiệm “hứ” một tiếng:

- Nói như mày đâu có được! Mình khắc một, hai câu nhưng là một, hai câu thâm thúy, hàm súc, ý nghĩa lênh láng, còn hơn tặng cả một tập thơ luễnh loãng, hời hợt, chẳng đâu vào đâu.

Trước sự hùng biện của Nhiệm, Chuyên bị thuyết phục ngay. Anh phấn chấn hỏi:

- Theo mày, tao nên khắc câu gì?

Nhiệm xốc cổ áo, trịnh trọng:

- Mày nên khắc câu thơ chữ hán: “Nhất nhật… ”

Nhiệm chưa đọc dứt câu, Chuyên đã nhăn nhó cắt ngang:

- Lúc nào mày cũng cà rỡn được! Mày định bảo tao khắc câu “Nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại” chứ gì? Một ngày “ủ tờ” bằng ngàn năm…

Nhiệm vội vàng xua tay:

- Bậy! Người đứng đắn như tao đời nào lại xui mày khắc cái câu xúi quẩy đó. Ý tao muốn nói đến câu thơ của Giả Đảo đời Đường: “Nhất nhật bất kiến sương, tâm nguyên như phế tỉnh”, dịch thơ là “Một ngày chẳng thấy sương rơi, khác chi giếng cũ lâu đời bỏ hoang”. Cái hay của câu thơ nằm ở chỗ “sương” vừa có nghĩa là giọt sương vừa có nghĩa là em Sương của mày. Một ngày không thấy em, lòng mày như giếng khô, hệt như chung cư bị cúp nước vậy. Khắc cái lâm li, thống thiết đó lên cây viết, tao bảo đảm khi nhìn thấy, em sẽ xúc động ngất xỉu tại chỗ liền.

Chuyên khoái quá:

- Hay lắm! Tao sẽ đi khắc câu đó ngay bây giờ!

Rồi đang lúc hứng khởi, Chuyên không tiếc lời “bốc” Nhiệm lên mây xanh:

- Tao không ngờ mày “đầu cơ tích trữ” nhiều câu thơ độc đáo như vậy. Đúng là một thiên tài chứ không phải chơi! – Rồi Chuyên tặc lưỡi hít hà – Tao phải kiếm cách đền ơn mày vụ này mới được.

Nhiệm “chớp” liền:

- Mày khỏi kiếm chi cho mất công. Tao có sẵn một cách đây rồi.

Thấy Nhiệm “bố trí” sẵn, Chuyên hơi hoảng. Anh hỏi, giọng cảnh giác:

- Cách đâu sẵn vậy mày? Bộ mày tính “gài thế” tao hả?

- Tao “gài” mày làm gì! Cách này dễ thôi!

- Mày tính bắt tao làm gì đó? – Chuyên hỏi lại, giọng vẫn còn đề phòng.

Nhiệm cười buồn:

- Dễ thôi! Gỡ giùm tao cái này chút!

Chuyên đoán ra ngay:

- Tơ lòng hả?

- Ừ.

Chuyên chọc:

- Tơ lòng mày sao rối hoài vậy? Chắc là tơ “dỏm” rồi!

- Thôi đi mày! – Nhiệm cau mặt – Tao đang “tang gia bối rối” đây mà mày còn “đía”!

Chuyên làm mặt nghiêm:

- Đầu đuôi sao kể nghe coi!

Chỉ đợi có vậy, Nhiệm sụt sùi dốc bầu tâm sự.

Nghe xong câu chuyện “bi thương” của Nhiệm, Chuyên thở dài:

- Đời khổ thật! Chuyện tao cũng giống y như mày!

Nhiệm trố mắt:

- Nghĩa là sao?

- Nghĩa là em Sương cũng tuyên bố sắp đi lấy chồng.

- Giỡn hoài!

- Tao giỡn mày làm gì!

- Sao kỳ vậy? Bộ mày cũng trù ẻo ông nội của em hả?

Chuyên lắc đầu:

- Ông nội em chết lâu rồi!

- Thế thì tại sao? Hay là mày với em hục hặc nhau?

Chuyên lại lắc đầu:

- Không! Quan hệ giữa tụi tao vẫn vô cùng êm thắm!

Nhiệm vò đầu:

- Thế thì tại sao em lại đòi đi lấy chồng?

Chuyên nhún vai:

- Ai biết!

Nhiệm lại hỏi:

- Mày có biết em định lấy ai không?

Chuyên gật đầu:

- Cái đó thì biết!

Nhiệm mở to mắt:

- Ai?

Chuyên cười toe:

- Tao chứ ai!

Nhiệm đá cái ghế kêu “rầm” một tiếng:

- Dẹp mày đi! Giỡn chẳng đúng lúc chút nào!

Chuyên cười hề hề:

- Thì thấy mày buồn buồn, tao giỡn chút xíu cho mày… giải khuây.

- Giải khuây cái con khỉ! Tao đang cần mày “gỡ rối tơ lòng” giùm tao chứ cóc cần mày làm trò hề. Muốn thọc lét, tao đi xem Bảo Quốc được rồi.

Chuyên thôi cười. Anh ngó Nhiệm, phán:

- Nói chung, chuyện trục trặc của mày cũng dễ giải quyết thôi. Nhưng bây giờ tao phải đi khắc cây viết. Tối về, tao sẽ “tham mưu” cho mày, bảo đảm “dứt điểm” cái một!

Nhiệm nhìn ra ngoài trời:

- Giờ này tối rồi mà đi đâu!

Chuyên đứng dậy. Anh bỏ hộp viết vào túi áo, nói:

- Mới tối thì ăn nhằm gì! Tao đi một lát về ngay.

Nói một lát nhưng Chuyên đi lâu thật lâu. Không biết Chuyên còn la cà ở những đâu nữa nhưng khi anh về đến nhà, Mẫn đã ngủ mất. Chỉ có Nhiệm vẫn kiên trì thức đợi.

Vì vậy, Mẫn không biết Chuyên đã trao cho Nhiệm “bửu bối” gì để cột chân em Thủy. Nhưng sáng ra, thấy Nhiệm mặt mày tươi tỉnh, Mẫn đoán thứ “bùa phép” của Chuyên hẳn phải thiêng lắm.

Quả vậy, chiều hôm sau, mặt Nhiệm càng tươi, y như cây héo đã ngấm nước. Qua ngày hôm sau nữa thì mặt Nhiệm đã hơn hớn như hoa mùa xuân.

Chỉ có Chuyên là cau có.

Buổi tối, vừa tặng quà cho Sương xong, Chuyên về nhà hỏi Nhiệm:

- Hai câu thơ “Một ngày chẳng thấy sương rơi…” ai dịch mà hay quá vậy mày?

Nhiệm khoe:

- Tản Đà dịch đó! Ông này là vua dịch thơ.

Chuyên nghiến răng:

- Tảng đá chứ Tản Đà quái gì!

Nhiệm “teo”:

- Làm gì mày sửng cồ với tao vậy?

Chuyên sừng sộ:

- Tao chưa bóp cổ mày là còn may, chứ sửng cồ thì ăn thua gì! Hừm, mày làm tao quê mặt với em Sương!

Nhiệm vờ vịt:

................

Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.15giay.xtgem.com Chúc bạn đọc truyện vui vẻ.

............

- Làm gì mà quê mặt?

Chuyên gầm lên:

- Mày đừng có làm bộ ngờ nghệch! Thơ Giả Đảo làm gì có “kiến sương kiến khói”! Tao nghe lời mày, cứ tương đại vô, hóa ra ông già em là dân Hán học, em cũng rành ít nhiều thơ Đường. Thế là em cười vào mũi tao: “Hai câu của Giả Đảo là “Nhất nhật bất tác thi, tâm nguyên như phế tỉnh”, một ngày không làm thơ, lòng như giếng hoang, chứ làm gì có “kiến sương”?”. Tao chống chế: “Cái đó là do anh cố ý sửa lại cho nó phù hợp với… thời đại”. Em cười ruồi: “Vậy tại sao anh còn để tên Giả Đảo ở dưới?” – “Chứ chẳng lẽ anh để ở trên?”, tao pha trò một câu cho qua truông rồi vội vã đánh bài chuồn, tóc gáy cứ dựng đứng cả lên.

Nghe Chuyên hung hăng kể lể, Nhiệm cười khì:

- Tưởng gì! Thấy mày sửa thơ người xưa để nịnh em, em càng khoái chứ sao!

Mặt Chuyên hầm hầm, giọng bốc lửa:

- Khoái cái con khỉ! Lát nữa, tao sẽ nộp cho em Thủy cuộn băng “tấu hài” của mày!

Cú phản đòn của Chuyên khiến Nhiệm thất sắc:

- Thôi mà Chuyên! Chỗ anh em với nhau…

Chuyên quay mặt đi, gọn lỏn:

- Tao không thèm anh em với mày!

Nhiệm nuốt nướt bọt:

- Nhưng mà tao thèm!

Cái kiểu pha trò tửng tửng của Nhiệm khiến Chuyên không thể giận lâu hơn được. Anh đành phải phì cười:

- Đồ… ba trợn!

Chương 14:

Nhận được điện tín dưới thị trấn đánh lên báo tin mẹ ốm, Mẫn khăn gói về ngay.

Vội đi, Mẫn không kịp báo tin cho Thu Thảo. Anh chỉ đủ thời gian viết ngoáy một tờ đơn xin phép nhờ Chuyên ngày hôm sau lên trường anh nộp giùm.

Thu Thảo không hề biết một tí gì về chuyện này. Vì vậy cô vô cùng băn khoăn khi thấy Mẫn bỏ liền hai buổi dạy, chuyện trước nay chưa từng xảy ra. Thấp tha thấp thỏm, cô đoán non đoán già đủ thứ, hoặc giữa anh và Thủy đang xảy ra chuyện gì ghê gớm, hoặc anh bị đụng xe, hoặc anh đang ốm liệt giường, có khi anh… chết rồi cũng nên. Càng nghĩ, cô càng lo sốt vó.

Cho tới buổi học thứ ba, vẫn không thấy Mẫn xuất hiện, Thu Thảo quyết định đến tìm anh, theo địa chỉ trước nay cô vẫn thường gởi thư.

Chuyên và Nhiệm vừa đi chơi về, chưa kịp thay đồ, đã nghe có tiếng gõ cửa. Tiếng gõ rụt rè cứ vang lên từng chặp.

Nhiệm bước ra mở cửa và ngay lập tức anh đứng chết trân luôn tại chỗ, quên cả hỏi khách là ai.

Mãi đến khi cô gái ấp úng lên tiếng:

- Dạ, anh cho hỏi, đây có phải là nhà anh Mẫn?

Nhiệm mới hoàn hồn. Anh vội vã gật đầu:

- Đúng rồi! Mời cô vào chơi!

Thu Thảo theo Nhiệm vào nhà.

Cô gật đầu chào Chuyên, rồi không đợi Chuyên chào đáp lại, cô hấp tấp đảo mắt nhìn quanh phòng và lo lắng khi không thấy Mẫn đâu.

Cô quay sang Nhiệm, bồi hồi hỏi:

- Anh Mẫn không có nhà hả anh? – Mẫn đi vắng! – Nhiệm gật đầu.

Câu trả lời bình thường của Nhiệm, đối với Thu Thảo, lại giống như sự xác nhận mối nghi ngờ của cô. Trong tâm trạng thảng thốt đó, Thu Thảo hoang mang hỏi:

- Ảnh đang nằm bệnh viện hả?

Nhiệm ngạc nhiên:

- Ai bảo cô vậy?

Thu Thảo bối rối:

- Không ai bảo hết! Tự dưng em nghĩ vậy!

Nhiệm bật cười:

- Làm gì có chuyện đó! Tại cô quá lo đó thôi! Mấy hôm nay Mẫn về thăm nhà. Mẹ ảnh đang ốm.

Thu Thảo thở phào như trút một gánh nặng. Nghĩ đến sự lo lắng vô cớ của mình vừa rồi, cô xấu hổ đỏ bừng mặt.

Chuyên nãy giờ thắc mắc trong bụng, liền lên tiếng hỏi:

- Xin lỗi, có phải tên cô là Thanh Hương?

Thu Thảo thoáng rùng mình nhưng cô kịp thời trấn tĩnh và lắc đầu:

- Anh nhầm rồi! Em tên Thu Thảo!

Chuyên và Nhiệm cùng “ồ” lên một tiếng.

- Hóa ra đây là học trò của “thầy” Mẫn!

Trước sự reo hò ầm ĩ của hai ông bạn của “thầy” mình, Thu Thảo ngượng nghịu ngó lơ ra cửa sổ.

Còn Chuyên và Nhiệm từ khi phát hiện ra Thu Thảo là… Thu Thảo, cóc phải “cô kia” cả hai đâm ra cụt hứng và không khí hồi hộp, căng thẳng từ lúc Thu Thảo xuất hiện đã nhanh chóng biến mất.

Chuyên hỏi:

- Thu Thảo tìm Mẫn có chuyện gì quan trọng không?

Thu Thảo quay lại:

- Đâu có gì quan trọng! Tại thấy ảnh mấy ngày liên tiếp không đến dạy, em tưởng ảnh ốm nên đến thăm.

Nhiệm liếc cuốn tập Thu Thảo cầm nơi tay:

- Còn cuốn tập gì đây?

Thu Thảo ấp úng:

- Đây là… cuốn tập toán của em.

Nhiệm hỏi tới:

- Thu Thảo cầm đi đâu vậy? Có bài toán khó phải không?

Thu Thảo đỏ mặt. Cuốn tập cô cầm theo thật ra chỉ là cái cớ. Nó giúp cô đỡ bối rối khi đến tìm Mẫn. Vì vậy nghe Nhiệm hỏi, cô lúng túng vo tròn cuốn tập và xoay xoay trong tay:

- Vâng! Nhưng thôi, để lúc khác…

Nhiệm chìa tay ra, nhiệt tình một cách trâng tráo:

- Lúc khác gì! Không gặp Mẫn thì đưa đây tụi này giải giùm cho!

Thu Thảo mỉm cười ngượng ngập:

- Thôi, để đợi khi nào anh Mẫn lên…

- Trời đất! Hơi sức đâu mà đợi! – Nhiệm kêu lên – Thu Thảo cứ đưa đây!

Chuyên cũng hùa vô:

- Thu Thảo cứ coi tụi này như Mẫn vậy, đừng ngại gì hết!

Thấy khôngt thể từ chối được, Thu Thảo đành đưa cuốn tập cho Nhiệm, vẻ mặt hơi bẽn lẽn.

Nhiệm đặt cuốn tập trước mặt. Chuyên lập tức kéo ghế xích sát lại. Cả hai mặc dù đang theo học Đại học tổng hợp Văn nhưng vẫn chưa quên những kiến thức môn toán lớp mười hai, nhất là Chuyên, một “cây toán” thời phổ thông trung học.

Vừa lật tập ra, Chuyên và Nhiệm bỗng giật nẩy mình và cả hai bất giác đưa mắt nhìn nhau. Nỗi ngạc nhiên sửng sốt hiện rõ trong hai đôi mắt mở to. Vẻ mặt của Chuyên và Nhiệm như đang muốn hỏi lẫn nhau: “Tại sao nét chữ trong cuốn tập này lại giống như in nét chữ của… Thanh Hương?”.

Trong một thoáng, không ai bảo ai, cả hai chàng trai đều quay lại nhìn Thu Thảo, vẻ dò hỏi.

Thu Thảo nhận ra ngay thái độ khác lạ của Chuyên và Nhiệm nhưng cô không kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Vì vậy, khi Chuyên lại hỏi:

- Thu Thảo là… Thanh Hương phải không?

Thu Thảo hơi chột dạ nhưng cô vội vàng chối biến:

- Khi nãy em đã nói rồi. Em không phải là Thanh Hương. Chắc anh nhầm em với ai.

Chuyên cười tỉnh:

- Nhầm sao được!

Và anh chỉ tay vô cuốn tập:

- Nét chữ của Thu Thảo với nét chữ của Thanh Hương chẳng là một là gì!

Thu Thảo tái mặt. Bây giờ cô mới sực nhớ ra “bút tích” của mình còn lưu lại đầy đủ trên những lá thư gửi cho Mẫn và hai ông bạn quỉ quái này chắc đã “mổ xẻ” không sót một dòng nào. Nhớ lại những lời lẽ tình tứ, thậm chí đôi lúc õng ẹo, mình đã viết trong thư, Thu Thảo ngượng chín cả người. Cô tiếc là mình không thể chui ngay được xuống đất.

Thấy Thu Thảo ngồi lặng trên ghế, mặt mày bàng hoàng, Chuyên và Nhiệm càng tin cô là người yêu của Mẫn. Vả lại, những nét chữ trong cuốn tập là một bằng chứng không thể chối cãi.

Nhiệm vuốt lại cổ áo và đưa tay lên đầu “uốn nắn” lại mái tóc xù lông nhím bất trị, cố tạo vẻ đàng hoàng của một chủ nhà lịch sự tiếp người yêu của bạn, rồi chép miệng đon đả:

- Trời ơi, tụi này nghe Mẫn kể về Thanh Hương hoài mà đâu biết Thanh Hương là Thu Thảo. Đã bao nhiêu lần tụi này kêu Mẫn dẫn người yêu về ra mắt anh em nhưng lần nào Mẫn cũng bảo Thu Thảo chưa cho phép. Hôm nay tình cờ gặp ở đây…

Nhiệm cứ hào hứng thao lao bất tuyệt. Còn Thu Thảo thì dở cười dở khóc. Mỗi lời nói của Nhiệm như một sợi chỉ oan khiên cột chặt cô vào vở bi hài kịch không mong đợi và tai hại hơn, không biết đến bao giờ mới hạ màn này.

Cuối cùng, chẳng đặng đừng, cô đành thầm xin lỗi Mẫn và quyết định chấm dứt màn hiểu lầm dai dẳng này. Cô ngắt lời Nhiệm, giọng cố tỏ ra bình tĩnh:

- Nhưng em không phải là Thanh Hương! Em chỉ là Thu Thảo!

Chuyên vọt miệng:

- Bây giờ thì Thanh Hương hay Thu Thảo gì cũng được! Miễn tụi này được “diện kiến dung nhan” người yêu ông Mẫn là thỏa lòng mong ước rồi!

Giọng điệu hài hước pha cải lương của Chuyên càng khiến Thu Thảo nhột nhạt. Cô nhún vai:

- Em cũng không phải là người yêu anh Mẫn.

Nhiệm nheo mắt:

- Đến giờ này mà Thu Thảo còn chối thì lạ thật! Vậy chứ không phải Thu Thảo viết thư cho Mẫn sao?

Thu Thảo cắn môi:

- Thì em viết. Nhưng anh Mẫn nhờ em viết.

Chuyên và Nhiệm gần như cùng một lúc nhỏm lên khỏi ghế và kêu lên kinh ngạc:

- Cái gì? Mẫn nhờ Thu Thảo viết?

Thu Thảo không đáp. Cô lặng lẽ nhìn xuống đất thay cho câu trả lời.

Nhiệm lại hỏi, giọng chưa hết thảng thốt:

- Tại sao Mẫn lại làm vậy, Thu Thảo có biết không?

Biết không thể giấu được nữa, sau một thoáng ngập ngừng, Thu Thảo đành “cung khai”:

- Anh Mẫn bảo người yêu của ảnh đối xử với ảnh không được tốt. Chị ấy có vẻ… coi thường ảnh. Do đó, ảnh nhờ em giả tên Thanh Hương viết thư cho ảnh. Ảnh bảo đọc những lá thư đó, người yêu của ảnh sẽ trở nên “biết điều” hơn.

Lời giải thích của Thu Thảo càng khiến Nhiệm thắc mắc:

- Người yêu của Mẫn là ai sao tụi này không biết cà? Thu Thảo có gặp cô ta lần nào chưa?

- Chưa! – Thu Thảo lắc đầu.

Nhiệm lại hỏi:

- Mẫn có bảo cô ta tên gì không?

- Có. Anh Mẫn bảo chị ấy tên Thủy.

Trong khi Nhiệm giật nẩy người như đạp phải lửa thì Chuyên cười ha hả. Anh chỉ tay vào người Nhiệm, nói với Thu Thảo:

- Thu Thảo bị Mẫn “xí gạt” đó! Thủy là người yêu của anh này nè!

Đến lượt Thu Thảo trố mắt:

- Ủa, sao kỳ vậy? Hay là anh Mẫn quen một chị Thủy nào khác?

Chuyên khịt mũi:

- Làm gì còn cô Thủy nào nữa!

Sự thật trái ngược và bất ngờ khiến Thu Thảo hoang mang tột độ. Cô chớp mắt, và không hiểu là định nói với Chuyên hay nói với chính mình:

- Sao anh Mẫn bảo…

Nửa chừng , cô bỗng ngừng bặt. Cô chợt nhận ra cái câu nghi vấn cô vừa định thốt lên trong lúc này hoàn toàn thừa thãi. Như một người đi trong sương mù, cô có cảm giác mình đang trôi bồng bềnh và đang bị bủa vây giữa giữa vô số ảo ảnh, và trong mớ hỗn độn mơ hồ đó, cô nghe tiếng nói của Nhiệm văng vẳng bên tai:

- Từ xưa đến giờ, Mẫn chưa hề có lấy một người bạn gái, làm gì có chuyện người yêu!

Thu Thảo bỗng nhiên sực tỉnh. Trong thoáng mắt, cô chợt hiểu ra tất cả.

Với nỗi xót xa ngập lòng, Thu Thảo bùi ngùi đưa mắt nhìn Nhiệm. Nhiệm khẽ ngó đi chỗ khác. Thu Thảo lại quay sang Chuyên. Nhưng Chuyên cũng vội vã tránh tia nhìn thăm thẳm của cô. Anh lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, giả vờ ngắm những trái dầu rơi.

Cũng như Thu Thảo, Chuyên và Nhiệm đã nhanh chóng rút ra từ chuyện tình giả kia những tâm trạng thật của bạn mình.

Tự nhiên, không khí trong phòng im ắng hẳn đi. Hai chàng trai cắm đầu giải toán không nói một lời, ngòi viết hí hoáy lặng lẽ như trong một cuốn phim câm.

Đằng góc bàn, Thu Thảo ngồi một mình một thế giới, lòng bời bời những cảm xúc ngổn ngang.

Cho đến khi Thu Thảo đứng dậy cầm lấy cuốn tập ra về, cả ba không ai nói với ai một lời. Nhưng qua những ánh mắt chớp vội, mọi người đều hiểu rằng họ đang nghĩ đến Mẫn.

Mẫn lên.

Anh hoàn toàn không hay biết gì về cuộc gặp gỡ tay ba xảy ra trong những ngày anh vắng mặt ở thành phố.

Vừa thấy Mẫn xuất hiện ở ngưỡng cửa, Chuyên hỏi thăm ngay:

- Bác ở nhà đỡ chưa?

Mẫn vui vẻ:

- Đỡ nhiều rồi! Nói chung, sức khỏe đã trở lại bình thường.

Mẫn bước vào phòng. Anh đặt túi xách lên bàn, mỉm cười hỏi Chuyên:

- Mấy hôm nay có gì mới không?

- Cũng bình thường! – Chuyên đáp.

Nhiệm bộp chộp:

- À, hôm trước có em…

Đang nói, Nhiệm sực nhớ ra, liền giật mình “bẻ lái”:

-… em… Sương…

Mẫn liếc Nhiệm, tò mò:

- Em Sương sao?

Nhiệm cà lăm:

- À… à, em… đi chơi với thằng Chuyên.

Mẫn hừ mũi:

- Xa một tuần gặp lại, tao thấy mày vẫn chưa bỏ được cái tật ăn nói vô duyên. Em Sương đi chơi với thằng Chuyên thì có gì lạ đâu!

Chuyên trừng mắt ngó Nhiệm:

- Tao thấy mày “tốp” lại là vừa! Ăn nói vô duyên mà cứ đòi nói hoài!

Biết Chuyên “cảnh cáo” mình về cái vụ nói hớ vừa rồi, Nhiệm nhe răng cười giả lả.

Mẫn lại hỏi:

- Mấy hôm nay tao có thư không?

Chuyên tặc lưỡi:

- Không.

- Chắc em Thanh Hương giận tao rồi! – Mẫn chép miệng than thở – Hôm về quê, tao không kịp báo cho em biết. Thế là tối nay lại phải có một màn năn nỉ ỉ ôi ra trò!

Nếu như trước đây, Nhiệm sẽ không bỏ lỡ cơ hội châm chọc Mẫn bằng thích. Nhưng hôm nay, Nhiệm không buồn cà khịa. Trái lại, anh trấn an Mẫn với một vẻ nghiêm trang ít thấy:

- Ôi, chuyện đó chẳng có gì khó! Mày nói lý do mẹ ốm, phải về nhà gấp, là em thông cảm ngay thôi.

Mẫn gật gù:

- Ừ, tao cũng nghĩ vậy.

Rồi anh quay sang Chuyên:

- Tối nay cho tao mượn một, hai ngàn nghen?

Chuyên hỏi, giọng nghi ngờ:

- Mày mới về nhà lên, sao hết tiền được?

Mẫn vỗ túi:

- Tiền thì có đây nhưng chỉ đủ để đóng tiền trọ.

- Nhưng mày cần tiền làm gì?

Mẫn vỗ ngực:

- Thì tao đã nói rồi. Tối nay tao đi chơi với em Thanh Hương.

- Xạo đi mày! Tối nay mày còn phải dạy kèm chỗ em Thu Thảo kia mà!

Mẫn nhăn nhó:

- Thì sau khi dạy xong, tao đi chơi! Nhưng mày có muốn cho mượn tiền không mà truy tới truy lui vậy?

Chuyên cười. Anh móc tiền ra đưa Mẫn:

- Nè! Cho mày luôn đó, khỏi trả!

Mẫn trợn mắt:

- Ái chà chà! Sao tự nhiên mày tốt với tao quá xá vậy nè?

Chuyên không đáp. Anh bước lại giường mở máy nằm nghe nhạc.

Trong khi đó, Nhiệm lui cui đi vo gạo chuẩn bị nấu cơm chiều. Đó là công việc của Mẫn xưa nay. Nhiệm làm không quen nên khi chắt nước, anh làm đổ cả gạo ra ngoài.

Mẫn vừa thay đồ vừa ngạc nhiên quan sát Nhiệm. Thấy Nhiệm lóng ngóng, anh bảo:

- Để đó tao nấu cho!

- Tao nấu được rồi! – Nhiệm từ chối.

Mẫn nhướng mắt:

- Làm gì bữa nay mày siêng bất tử vậy?

Nhiệm không trả lời thẳng câu hỏi của Mẫn. Anh khẽ nói:

- Mày đi xa về mệt, nằm nghỉ đi!

Mẫn không nói gì nhưng anh có vẻ cảm động.

Suốt buổi chiều hôm đó và cả những ngày hôm sau, Mẫn có cảm giác Chuyên và Nhiệm đối xử với anh dịu dàng hơn hẳn trước kia. Thoạt đầu anh tưởng hai tên này đang định “giở trò” với anh, đang định giăng một cái bẫy gì đó, nhưng sau một thời gian chờ đợi, chẳng thấy gì xảy ra, anh không chú ý đến nữa và từ đó anh yên tâm sống trong sự chăm sóc tế nhị và ân cần của Chuyên và Nhiệm.

Cả Thu Thảo cũng đối xử với Mẫn với một vẻ gì đó khác trước. Mẫn cảm nhận được điều đó mặc dù nó không thật rõ ràng, không thể phân tích và không thể gọi tên được.

Cô trở nên ngoan ngoãn hơn. Cô không còn cãi lời Mẫn một cách ương bướng, không còn thích thú châm chọc anh và tìm cách nấn ná kéo dài giờ nghỉ giải lao giữa hai tiết học.

Thu Thảo vẫn thực hiện “nhiệm vụ” viết thư cho Mẫn một cách đều đặn, kiên trì và vui vẻ. Nhưng mặc dù không để ý, Mẫn vẫn nhận thấy những lời lẽ giận hờn, những giọng điệu nghịch ngợm đã hoàn toàn biến mất trong những lá thư gần đây của cô. Thay vào đó là những dòng tâm tình nghiêm trang hơn, và đằm thắm hơn, ít ra đó cũng là cảm giác của Mẫn. Thậm chí đôi lúc Mẫn tưởng như phảng phất đâu đây những tiếng thở dài vọng ra từ những dòng chữ đang lay động trên trang giấy kia.

Những lúc đó, lòng Mẫn không khỏi nao nao, đồng thời anh cũng thầm phục tài “diễn kịch” của Thu Thảo, một cô gái biết cách phủ lên các trang thư giả tạo kia những nỗi buồn vui đủ sức rung động lòng người.

Rõ ràng những thay đổi nhỏ nhoi và tinh tế đó chỉ khiến Mẫn đôi lúc ngạc nhiên nhưng không để lại trong đầu anh một thoáng ngờ vực nào. Mãi chìm đắm trong trò chơi độc đáo của mình, mãi thích thú thưởng thức vẻ tò mò trên gương mặt của Chuyên và Nhiệm về mối tình của anh với “Thanh Hương”, mãi say sưa thông báo những diễn biến trong quan hệ tình cảm giữa anh và “Thủy” trước cặp mắt quan tâm lo lắng của Thu Thảo, Mẫn không hề mảy may chú ý đến sự thay đổi quan trọng nhất: trong những ngày gần đây hầu như không ai, kể cả Chuyên, Nhiệm và Thu Thảo, chủ động khơi gợi hoặc hỏi han về “chuyện tình” của anh, chỉ những khi nào anh hào hứng đề cập đến “Thanh Hương” hoặc “Thủy” thì Chuyên, Nhiệm hoặc Thu Thảo mới lên tiếng hùa theo với một vẻ chân thành đáng tin cậy.

Vì vậy, cho đến lúc này, Mẫn vẫn cứ đinh ninh trong trò chơi tai quái này, anh vẫn là người điều khiển vô hình sau bức màn nhung, anh vẫn là người duy nhất nắm giữ các đầu mối của sự bí mật và chừng nào anh vẫn còn cảm thấy thú vị với trò chơi, chừng nào anh chưa quyết định vén lên bức màn bí mật kia thì lúc đó trước mắt mọi người, anh vẫn là một chàng trai đang yêu và được yêu. Như Chuyên. Như Nhiệm. Như tất cả mọi người.

Chuyên, Nhiệm, và Thu Thảo, mặc dù không ai bảo ai, mỗi người đều tự cảm thấy có trách nhiệm bảo vệ sự bí mật đã không còn bí mật kia của Mẫn.

Để lộ điều đó ra, không chỉ là đổ vỡ một bí mật mà còn làm đổ vỡ một ước mơ, đổ vỡ một tâm trạng mà có khi còn tai hại hơn thế nữa. Bởi, trò chơ của Mẫn suy cho cùng rõ ràng không phải là một trò chơi.

Chương 15:

Rồi cũng đến một ngày Mẫn tự quyết định chấm dứt trò chơi của mình.

Cái quyết định đó đến với Mẫn vào lúc trời chập choạng tối, khi anh đang ngồi một mình trong công viên nhẩn nha nhai một cọng cỏ ướt.

Lúc đó có lẽ khoảng sáu rưỡi chiều. Ngày chưa tắt hẳn, đêm vừa mới tới. Chung quanh Mẫn, những gốc cây, những vạt cỏ, những chiếc ghế đá mỗi lúc một chìm vào một vùng tranh tối tranh sáng, đùng đục và buồn rầu. Trong khoảng nhờ nhờ đó, Mẫn trông rõ những chiếc lá đang thiu thiu ngủ, chúng chúc đầu xuống, bất động, mệt mỏi và thỉnh thoảng lắc lư uể oải theo gió, ngay trên chỗ anh ngồi.

Nền trời chưa đủ tối để anh có thể không nhìn thấy những chiếc lá thiêm thiếp kia in mình lên đó. Nếu như những ngọn cỏ dưới chân anh ngước mắt nhìn lên, hẳn chúng cũng sẽ trông thấy rõ mồn một cái bóng đen phiền muộn của anh.

Đây là công viên Mẫn thường ngồi.

Cứ mỗi lần thực hiện những cuộn hẹn hò với “Thanh Hương”, Mẫn đều trốn Chuyên và Nhiệm ra đây. Suốt mấy tiếng đồng hồ liền ngồi lì trên ghế đá, Mẫn để cho đầu óc mình đi lang thang tùy thích. Anh nghĩ đến kỳ thi sắp tới, đến nghề nghiệp tương lai, đến cha mẹ già ở nhà, đến thị trấn buồn tẻ dưới quê, đến quãng đời thơ ấu dài dằng dặc của mình. Và cuối cùng, bao giờ cũng vậy, anh buộc phải nghĩ đến cuộc đi chơi với “Thanh Hương” tối nay, dựng lên một câu chuyện tình tứ tưởng tượng giữa hai người để lát nữa về nhà biết đường mà trả lời những câu hỏi tò mò của Chuyên và Nhiệm.

Trước nay, Mẫn vẫn tự nhủ những cuộc “tự hẹn hò” ở công viên của mình là một cuộc dạo mát, một thú tiêu khiển lành mạnh, thậm chí là một hoạt động thể dục bổ ích. Đi lại sau bữa ăn cho tiêu cơm, ngồi một mình trong công viên giúp tinh thần tỉnh táo, thư giãn, lại được hít thở không khí trong lành, tất cả những điều đó hoàn toàn đáng mơ ước đối với sức khỏe của bất cứ ai. Với lập luận mang màu sắc y học đó, Mẫn luôn tỏ ra yên tâm với những cuộc hẹn hò của mình.

Nhưng hôm nay, những lý lẽ có vẻ chính đáng đó không còn đem lại cho Mẫn cảm giác bình yên như trước đây nữa. Trong một phút giây chán ngán và buồn rầu, anh bỗng nhận ra tất cả vẻ ngụy biện trong sự tự giải thích của mình. Anh cay đắng hiểu rằng cái ý tưởng về “thú tiêu khiển lành mạnh” của anh chỉ là một sự bào chữa, một sự tự trấn an không hơn không kém. Anh đã tìm cách phủ lên nỗi cô đơn bất lực của mình một lớp sơn hào nhoáng giả tạo chẳng khác nào người thợ kim hoàn đang tìm cách mạ vàng lên một thứ sắt gỉ bỏ đi.

Bóng tối càng lúc càng đậm đặc trong công viên. Những vòm lá sẫm màu thấp thoáng ẩn hiện trong ánh sáng chập chờn hắt lại từ những bóng đèn thủy ngân xa tít bên ngoài. Mẫn quay đầu nhìn quanh. Đây đó trên những chiếc ghế, hệt như chiếc ghế Mẫn ngồi, những đôi tình nhân đang thầm thì to nhỏ. Đắm mình trong hạnh phúc, họ dường như quên hết chung quanh và chắc chắn họ không hề và không cần biết đến sự hiện lẻ loi của Mẫn ở bên cạnh.

Mẫn không ngăn được tiếng thở dài. Anh chợt hiểu ra, kể từ giây phút này, nỗi xót xa chán ngán dã thế chỗ cho sự thích thú trong trò chơi của anh và vì vậy đã đến lúc nó phải chấm dứt.

Mới khi nãy đây, Mẫn còn hỏi vay tiền Nhiệm.

- Chi vậy? – Nhiệm hỏi.

Mẫn cười tươi:

- Thì như mọi lần. Đi xi-nê với em Thanh Hương.

Khác với thường lệ, Nhiệm không buồn vặn vẹo và châm chọc Mẫn. Anh lặng lẽ móc tiền ra đưa Mẫn, lại còn nói:

- Chúc vui vẻ.

“Vui vẻ cái con khỉ!”, Mẫn nghĩ thầm trong đầu và cầm tiền bước ra khỏi nhà.

Cũng như trong những lần “hò hẹn” trước đây, thoạt đầu Mẫn đi lang thang vô định qua các đường phố, thỉnh thoảng ghé bất chợt vào một cửa hàng bên đường, đứng ngắm nghía những con búp bê bằng vải trong các tủ kính, những lọ nước hoa, những hộp chì màu. Ngắm chán, Mẫn lại đi. Rồi lại vào một cửa hàng khác để lơ đãng ngắm những dãy chai rượu đủ màu bày trên quầy như những chú lính xếp hàng. Rồi Mẫn lại thất thểu bước ra.

Lòng vòng như vậy khoảng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Mẫn lại tìm đến công viên quen thuộc và ngồi vào chiếc ghế quen thuộc. Mẫn sẽ ngồi lại ở đó, cột mình vào chân ghế và những nghĩ ngợi lan man, cho đến chừng nào Mẫn đoán là những người đi xem phim xuất bảy giờ đã ra về. Lúc ấy, Mẫn mới đứng dậy, ngáp một vài cái và “chia tay với Thanh Hương” để lê gót về nhà với vẻ mặt hớn hở và đôi mắt lấp lánh một thứ ánh sáng đặc biệt của hạnh phúc.

Nhưng hôm nay, Mẫn cóc cần những thứ đó. Trát lên mặt mình những phấn son hạnh phúc không thật để gạt gẫm Chuyên và Nhiệm đối với Mẫn không còn là trò vui nữa. Rút người vào trong nỗi cô đơn lạnh lẽo, tự dưng Mẫn cảm thấy tội nghiệp mình và anh nhận ra tất cả tính chất bi kịch trong trò chơi tình cảm của mình.

Trong lúc này, hơn ai hết, Mẫn bàng hoàng hiểu rằng khi dựng lên trò chơi oái ăm đó, không phải anh đã đùa với Chuyên, với Nhiệm hay với Thu Thảo, mà thật ra anh đã đùa với chính anh, với chính trái tim cô độc của anh. Anh đã moi trái tim tội nghiệp đó ra khỏi lồng ngực, tước mất của nó sự bình yên lặng lẽ, để tung hứng nó giữa cuộc đời như một diễn viên xiếc. Cho đến khi nó bị bầm dập, bị xây xát và cất tiếng rên rỉ trong lòng tay anh, anh mới nhận ra sự tàn nhẫn ác độc của mình.

Mẫn lại thở dài và nhìn ra chung quanh. Một số cặp tình nhân đã bỏ đi, một số cặp mới đến. Người đi kẻ đến chẳng ai thèm chú ý đến Mẫn. Đã mấy lần anh tính bỏ về nhưng vì không biết đích xác bây giờ là mấy giờ, các rạp xi-nê đã vãn xuất chưa nên anh đành nấn ná ngồi lại với những ý nghĩ buồn thảm xoắn tít trong đầu.

Gần đây, thêm một điều khiến Mẫn sợ hãi. Không biết tự lúc nào, Mẫn đã đồng hóa Thanh Hương với Thu Thảo. Điều đó xảy ra hoàn toàn ngoài ý thức của anh. Trong những ngày vừa qua, anh thường gặp Thanh Hương trong giấc mơ. Cô mang gương mặt của Thu Thảo, nói chuyện với anh bằng giọng nói của Thu Thảo, cười với anh bằng đôi môi của Thu Thảo và nhìn anh âu yếm bằng đôi mắt của Thu Thảo.

Lúc tỉnh dậy, Mẫn hoang mang và khổ sở gạt bỏ tất cả những hình ảnh trong giấc mơ ra khỏi đầu óc của mình. Nhưng qua đêm hôm sau, thừa lúc anh chợp mắt, không còn một chút xíu khả năng đề phòng, Thu Thảo lại hiện đến, nắm tay anh và nói:

- Em là Thanh Hương đây!

Sau những giấc mơ quái dị đó, mỗi lần gặp Thu Thảo, Mẫn luôn cảm thấy ngượng ngập. Anh có cảm tưởng mình đã làm một việc gì đó không đứng đắn và đáng xấu hổ. Ừ thì đã đành là giấc mơ, Mẫn tự giễu cợt mình, nhưng là giấc mơ ở trong đầu mình chứ đâu phải trong đầu người khác.

Những diễn biến đáng lo đó càng cho phép Mẫn kết luận trò chơi của anh đã đi quá xa. Và vì vậy, cần phải chấm dứt trước khi mọi việc trở nên quá muộn. Khi đã quyết định dứt khoát như vậy, Mẫn vô cùng kinh ngạc nhận ra sự thẫn thờ tê dại của mình. Quả thật, anh cảm thấy rất đau lòng khi phải chia tay với mối tình tưởng tượng kia, bởi dẫu là tưởng tượng nó cũng vẫn là mối tình đầu tiên và duy nhất của anh, hơn nữa suốt một thời gian dài sống với mối tình đó, anh cảm thấy nó quen thuộc đến nỗi một khi từ bỏ nó, anh như rơi vào một nỗi trống vắng ghê người.

Dường như có tiếng dế gáy đâu đây sát chỗ Mẫn ngồi. Anh nghiêng đầu lắng tai nghe, giống như thưở nhỏ anh vẫn thường ngóng tiếng dế để lần tìm hang của nó. Tiếng dế thoạt xa thoạt gần, thoạt phải thoạt trái, như muốn đùa cợt với Mẫn. Anh hết nghiêng đầu sang bên này đến nghiêng đầu sang bên khác mà vẫn không xác định được con dế tinh quái kia đang nấp ở đâu. Mải mê với trò chơi tuổi thơ, lòng Mẫn dần dần trở nên thanh thản. Cho đến khi Mẫn rời khỏi công viên, những nỗi muộn phiền trong lòng anh dường như đã nhẹ nhõm hơn.

Ngày hôm sau Mẫn nói với Thu Thảo, giọng cố giữ vẻ bình tĩnh:

- Thu Thảo có biết không…

Đang nói, tự dưng Mẫn ngập ngừng. Anh đang tìm cách diễn đạt thế nào cho lời thông báo của anh không quá đột ngột.

Thấy Mẫn cứ ấp a ấp úng, không chịu nói tiếp, Thu Thảo sốt ruột:

- Anh định nói gì?

Mẫn chép miệng:

- Về cái chuyện viết thư ấy mà!

Thu Thảo trố mắt:

- Chuyện đó sao?

Mẫn nói một cách khó khăn:

- Thu Thảo khỏi cần viết nữa.

Thu Thảo ngập ngừng hỏi, giọng tò mò hơn là thắc mắc:

- Sao vậy?

Mẫn cắn môi:

- Bởi vì… vì quan hệ giữa tôi và Thủy… nói chung là đã êm thấm…

Lời giải thích bối rối và ngượng ngập của Mẫn khiến Thu Thảo không đủ can đảm nhìn vào mắt anh. Cô đưa mắt ngắm những bông hoa đang kiêu hãnh khoe sắc ngoài vường, lòng cố nén một tiếng thở dài.

Mãi một lúc sau, cô mới quay vào, khẽ hỏi:

- Như vậy là kể từ hôm nay em khỏi phải viết thư cho anh nữa?

Mẫn hít vào một hơi dài:

- Thu Thảo chỉ còn viết một lá cuối cùng thôi, lá thư từ biệt!

Mặt Thu Thảo lộ vẻ buồn buồn:

- Lá thư từ biệt? Em biết viết thế nào bây giờ?

Mẫn mỉm cười. Anh thò tay vào túi áo lấy ra một tờ giấy gấp tư đặt lên bàn:

- Thu Thảo khỏi phải lo! Tôi đã chuẩn bị sẵn đây rồi!

Thu Thảo xịu mặt:

- Sao anh không để em tự viết?

Mẫn cười:

- Thu Thảo mới bảo là Thu Thảo không biết viết như thế nào đây mà! – Rồi anh tặc lưỡi, nói thêm – Vả lại, lá thư mở đầu và lá thư kết thúc trò chơi này do chính tay tôi viết thì hay hơn!

Thu Thảo không nói gì. Cô cầm lấy lá thư và mở ra xem:

“Anh thân yêụ

Có lẽ những dòng chữ này là những dòng cuối cùng em viết cho anh. Những cuộc chia tay, nhất là những cuộc chia tay trong tình yêu, bao giờ cũng buồn bã và nhiều xót xa, nhưng em biết làm thế nào được! Em chỉ mong rằng, dẫu chúng ta không còn gặp lại nhau nữa, những kỷ niệm đẹp đẽ trong những giây phút bên nhaụ..”

Lá thư Mẫn viết khá dài, bùi ngùi và cảm động, nhưng Thu Thảo chỉ đọc lướt qua những dòng đầu rồi gấp lại, nhét vào giữa cuốn tập. Rồi cô nhìn Mẫn, nói giọng thoáng lạnh lùng:

- Thôi, học tiếp đi! Còn lá thư thì tối nay em sẽ đọc và chép lại.

Mẫn lúi húi lật sách.

Không khí nặng nề và lặng lẽ đến mức chỉ nghe có tiếng giấy sột soạt.

Suốt buổi học, Thu Thảo không cười, không giỡn. Cô luôn giữ một vẻ mặt nghiêm trang đến khó chịu. Thái độ của Thu Thảo khiến Mẫn đang rầu càng rầu hơn. Anh giảng bài một cách uể oải, đầu óc chỉ mong cho chóng hết giờ.

Cuối cùng thì cái buổi học dài hơn một thế kỷ đó cũng trôi qua. Mẫn thở phào và vội vã đứng dậy. Như thường lệ, Thu Thảo đưa anh ra tới tận cổng.

Hai người đi bên nhau nhưng chẳng ai nói với ai một lời nào. Cho đến trước lúc ra về, Mẫn chỉ nói với Thu Thảo được một câu:

- Sáng mai Thu Thảo nhớ gửi liền lá thư đó cho tôi nghen!

Thu Thảo không trả lời. Cô lặng lẽ khép cổng và quay lưng bỏ vào nhà.

Cả Chuyên và Nhiệm đều ngạc nhiên khi nghe Mẫn buồn bã tuyên bố mối tình của anh và Thanh Hương đang đến hồi kết thúc.

Nhiệm dòm Mẫn lom lom:

- Mày xạo!

- Tao xạo làm gì!

- Mà sao vậy?

- Nói chung là… tao với em không hợp nhau.

Nhiệm vẫn bướng bỉnh:

- Tao không tin!

Mẫn phẩy tay:

- Bây giờ mày không tin thì ít hôm nữa mày sẽ tin. Em bảo là em sẽ còn viết cho tao lá thư cuối cùng.

Chuyên tròn mắt:

- Em có bảo vậy hả?

- Ừ, em còn bảo là mối tình của tao với em thật là đẹp, nhưng…

Nói đến đó, tự dưng Mẫn thoáng bùi ngùi, mặt buồn như sắp khóc. Và anh lặng lẽ đi lại giường nằm úp mặt xuống gối.

Thấy vậy, Chuyên và Nhiệm liền xúm lại an ủi, mặc dù trong thâm tâm cả hai đều nghĩ là Mẫn đau khổ giả vờ.

Chỉ có Mẫn, chỉ có riêng anh là biết mình đang đau khổ thật sự. Đối với Mẫn, đó là một nỗi đau lạ lùng nhưng có thật. Những thực tế giả tạo kia khi đi vào lòng anh đều biến thành những tình cảm bằng xương bằng thịt. Và bây giờ, khi phải chia tay với “Thanh Hương”, lần đầu tiên trong đời Mẫn cảm nhận được thế nào là đau khổ vì yêu. Rõ ràng Mẫn không thể giải thích bằng cách nào khác rằng anh đang dứt bỏ một mối tình và anh đang bị dày vò vì điều đó. Khi phải chia tay với Sương và với Thủy, Mẫn nghĩ, chắc chắn Chuyên và Nhiệm cũng không thể đau khổ hơn anh bây giờ.

Chuyên và Nhiệm không tài nào biết được tâm trạng của Mẫn. Trái lại, lời tuyên bố của Mẫn khiến cả hai cảm thấy nhẹ nhõm bởi cả Chuyên và Nhiệm đều hy vọng rằng cái quyết định sáng suốt đó sẽ giúp Mẫn thoát ra khỏi trò chơi tội nghiệp của mình, cái trò chơi mà không ai nỡ can thiệp.

Nhưng Chuyên và Nhiệm chờ suốt một tuần vẫn không thấy lá thư của “Thanh Hương” đâu.

Nhiệm nhìn Mẫn, nghi ngờ:

- Lá thư cuối cùng đâu mày?

Mẫn ngơ ngác:

- Tao cũng chẳng biết.

- Sao mày bảo vài hôm nữa có? Chắc mày “đía” rồi!

Mẫn nhăn mặt:

- “Đía” đâu mà “đía”! Có thể là bưu điện làm thất lạc!

Hôm sau gặp Thu Thảo, Mẫn hỏi liền:

- Thu Thảo gởi lá thư đó cho tôi chưa?

- Gởi rồi.

- Gởi ngay hôm sau chứ hả?

- Ngay hôm sau.

Mẫn gãi đầu:

- Sao đến bữa nay thư vẫn chưa tới cà?

Thu Thảo vẫn cộc lốc:

- Ai biết!

Thấy Thu Thảo có vẻ giận dỗi vì sự nghi ngờ của mình, Mẫn cười giả lả:

- Chắc là bưu điện làm thất lạc…

Cái câu nửa nghi vấn nửa khẳng định của Mẫn rơi vào im lặng. Thu Thảo vẫn loay hoay nơi góc bàn và đang lục lục tìm tìm gì đó trong đống tập.

Ngồi im lặng một lát, Mẫn đành phải lên tiếng, giọng bối rối:

- Hay là… Thu Thảo viết lại lá thư đó và gửi đi một lần nữa?

- Nếu anh muốn!

Thu Thảo lạnh lùng đáp, vẫn không quay đầu lại.

Chẳng hiểu cô ta tìm cái quỉ gì trong đó, Mẫn tự hỏi và chán nản liếc vào trang sách trước mặt xem thử hôm nay học tới bài gì nhưng những con chữ và những con số không chịu nằm yên; chúng cứ nhảy nhót lung tung như những con rối nghịch ngợm khiến Mẫn phải bực dọc gấp sách lại.

Nhưng mặc dù Thu Thảo đã hứa, suốt cả mười ngày sau đó, ba chàng trai ngóng dài cả cổ vẫn chẳng thấy người đưa thư nào tới gõ cửa.

Nhiệm lắc đầu, tuyên bố:

- Như vậy là thằng Mẫn nói dóc rồi!

Lần này, Mẫn không buồn thanh minh. Anh ngồi bó gối trên giường, mặt mày lầm lì, trong lòng giận Thu Thảo đến tím gan. Rõ ràng cô ta đang giở trò ương bướng nghịch ngợm ra với anh. Cô ta không hiểu rằng đây không phải là chuyện đùa, rằng anh đang muốn chấm dứt càng sớm càng tốt cái trò chơi khốn khổ của mình, rằng anh không muốn dính dáng với cái cô “Thanh Hương” kia một giây phút nào nữa…

Với tâm trạng bực bội đó, Mẫn mang nguyên bộ mặt lầm lì đến gặp Thu Thảo.

Vừa đặt chân vào phòng, anh hỏi ngay, không úp mở:

- Thu Thảo đã gửi lá thư đó đi chưa?

Thái độ gay gắt của Mẫn không hề khiến Thu Thảo bối rối. Cô nhìn thẳng vào mặt anh bằng ánh mắt lặng lẽ xen lẫn trách móc.

Cái ánh mắt đó làm Mẫn lúng túng và anh chợt nhận ra sự sỗ sàng của mình. Trong một thoáng, Mẫn bỗng nhớ lại sai lầm của mình trước đây khi thốt lên câu hỏi ngu ngốc “Tôi treo hình Thu Thảo để làm gì?”. Khổ nỗi, câu hỏi của anh vừa rồi cũng không kém tệ hại hơn.

Thu Thảo vẫn lặng lẽ nhìn anh, không nói một lời.

Sự bực dọc trong lòng Mẫn bỗng chốc bay vèo đâu mất. Chỉ còn lại trong anh sự áy náy, ngượng ngập của đứa trẻ vụng về vừa đập vỡ một món đồ gia bảo. Mẫn nhìn xuống đất, tránh ánh mắt của Thu Thảo và chép miệng lẩm bẩm:

- Chắc bưu điện lại làm thất lạc…

- Không phải tại bưu điện làm lạc đâu!

Giọng nói rõ ràng của Thu Thảo vang lên bên tai khiến Mẫn giật mình ngẩng đầu lên. Sợ mình nghe lầm, anh hoang mang hỏi lại:

- Thu Thảo nói sao?

Thu Thảo thản nhiên:

- Em nói không phải bưu điện làm lạc thư của anh đâu!

Sự khẳng định của Thu Thảo khiến Mẫn ngạc nhiên:

- Sao Thu Thảo biết?

- Sao lại không biết! – Thu Thảo nhún vai, thong thả nói – Bởi vì em đâu có gởi lá thư đó đi.

Mặc dù đã ngờ vực từ trước nhưng đến khi nghe chính Thu Thảo thú nhận điều đó, Mẫn vẫn có cảm giác như sét đánh ngang tai.

- Sao Thu Thảo lại làm vậy? – Mẫn hỏi như người mộng du.

Thu Thảo không đáp. Cô lặng lẽ rời bàn và bước lại đứng bên cửa sổ. Cô tì tay vào khung cửa, nhìn theo những cánh bướm chập chờn trên hàng rào hoa giấy, lòng ngổn ngang bao cảm xúc bồi hồi. Cô không thể nào nói với Mẫn rằng cô không đủ can đảm để viết lá thư đó. Đã nhiều lần, cô kiên quyết ngồi vào bàn với cây viết trên tay, nhưng cứ nhìn vào câu mở đầu “Có lẽ những dòng chữ này là những dòng cuối cùng em viết cho anh”, lòng cô lại thẫn thờ và bàn tay cứ run lên. Cái dòng chữ buồn thảm đó như một lời phán quyết của định mệnh mà cô luôn tìm cách chống lại.

Mẫn không sôi nổi bề ngoài như Phúc. Đối với Thu Thảo, anh bao giờ cũng là một chàng trai tử tế, tốt bụng và chân thành. Từ khi phát hiện ra tâm hồn Mẫn là một nỗi cô đơn thăm thẳm, nỗi cô đơn mà anh đang vất vả tìm cách chế ngự và khỏa lấp, và cái cô Thủy chưa bao giờ xuất hiện kia sẽ không bao giờ xuất hiện trên cõi đời này nữa, Thu Thảo cảm thấy lòng mình vừa nặng nề lại vừa nhẹ nhõm.

Thu Thảo không tìm cách gọi tên tình cảm của mình, cô không buồn biết nó là gì. Cô chỉ biết rõ một điều là cô không thể ngồi viết những dòng thư từ biệt Mẫn một cách bình thản. Lần đầu tiên cô không thực hiện lời đề nghị của anh, thậm chí cô từ chối nó bằng một thái độ hờn dỗi lạnh lùng.

Vì vậy, khi Mẫn lên tiếng than thở, sau một hồi lâu không thấy Thu Thảo trả lời câu hỏi của mình:

- Không có lá thư, kẹt quá! Mấy hôm nay Thủy cứ gây gổ hoài…

Thu Thảo liền quay phắt lại, sẵng giọng:

- Anh nói dối! Làm gì có cô Thủy nào!

Câu nói của Thu Thảo như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào ngực Mẫn. Anh điếng người:

- Thu Thảo nói sao?

- Em nói là anh không có người yêu nào hết! – Thu Thảo lạnh lùng nhắc lại, cánh mũi cô giật giật như sắp khóc – Không có ai hết!

Trong nháy mắt, Mẫn sững sờ hiểu ra trái tim của anh đã bị bóc trần và trò chơi khốn khổ kia đã kết thúc theo cái cách anh không hề dự liệu, nó bẽ bàng hơn và tàn nhẫn hơn.

Mẫn thở dài và cúi đầu nhìn xuống đất.

Chẳng buồn bã, chẳng khổ đau, lòng anh bây giờ chỉ là một nỗi ê chề mệt mỏi, như một người kiệt sức sau canh bạc dài, thua trắng tay mà lòng sao hờ hững.

Thế là hết! – Mẫn cay đắng nghĩ thầm – Hết Thủy. Hết Thanh Hương. Hết Thu Thảo. Chấm dứt những mối tình không bao giờ có. Chấm dứt trò chơi nghiệt ngã và ngu xuẩn. Chấm dứt cả những buổi dạy kèm đáng nhớ. Ngày mai trở đi, mình sẽ không bao giờ đặt chân đến đây nữa!

Mẫn ngước mặt lên và rùng mình khi bắt gặp ánh mắt của Thu Thảo. Cô vẫn đứng đó, nhỏ nhoi, bất động, lưng tựa vào cửa sổ và nhìn anh bằng ánh mắt thăm thẳm. Anh ngạc nhiên và bàng hoàng khi nhìn thấy trên đôi má cô những giọt lệ đang lặng lẽ rơi. Chúng trong suốt và lấp lánh như những viên bi dưới ánh mặt trời.


HẾT.


Trang Chủ » Truyện » Truyện hay » Phòng trọ ba người
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com