Vừa mới đi làm về đến nhà còn chưa kịp cất cái cặp thì ông đã thấy bà vợ của mình, mặt tươi rói nhìn ông cười thật tươi, ông thấy thật lạ, mọi hôm có bao giờ bà vợ mình chào đón mình niềm nở như thế này đâu:
- Có chuyện gì mà em vui thế. Ông Hùng hỏi bà Hoa.
- Tất nhiên rồi, em đang vui chuyện của con Hồng.
- Lạ nhỉ, anh tưởng là em không hài lòng về nó đủ mọi mặt cơ mà, sao tự nhiên lại thay đổi 180 độ thế hả…?
- Anh tưởng là hôm nào cũng giống như hôm nào hả…!
Bà bực mình nhìn ông chồng của mình, hừm ông đánh giá tôi thấp quá đấy.
Thấy bà vợ nhìn mình trừng trừng, ông hoảng quá bà mà tức giận thì chỉ có nước chết đói, ông tự nhủ “thôi phải cố nhượng bộ, nhượng bộ”, vặn lại mình một cái, ông cố dặn ra được một nụ cười dễ thương nhất:
- Thế có chuyện gì hả em…?
- Tôi tưởng ông không quan tâm…!
- Thôi mà cho anh xin lỗi, mà chuyện gì…?
Bà lại cười ngay, bảo ông:
- Hôm nay thằng người yêu của cái Hồng đưa nó về.
- Em bảo cái gì…! Ông Hùng hét lên.
Nhìn bộ mặt xửng xốt của ông chồng, bà thích thú, bà biết ngay mà, thế nào ông cũng có thái độ này.
- Thằng đó nó là ai…?
- Tôi chỉ biết nó tên là Quân, rất đẹp trai, lễ phép, ngoài ra thì tôi không còn biết gì cả.
- Sao bà không hỏi con Hồng.
- Ông nhắc đến nó làm gì, tôi có hỏi nó thì nó một mực bảo là không quen, chắc là nó ngại, nhưng mà hình như là hai đứa đang giận nhau.
- Lạ thật, sao nó có bạn trai mà mình không biết nhỉ.
Nghĩ thế nên ông nói tiếp:
- Này bà có lộn không nó ngoài học và đến nhà con Loan ra thì tôi thấy nó có đi đâu đâu, làm sao có chuyện vô lý như thế được.
- Ông vừa phải thôi, chính mắt tôi trông thấy làm sao nhầm được, thằng Quân nó còn chào tôi, khi thằng kia đi rồi, con Hồng còn nhìn theo nó mãi còn gì.
Nghe bà vợ nói một hồi, ông cũng tin là thật, con bé này cũng kín đáo gớm, chuyện này mà nó cũng dấu ông. Quay sang bà vợ ông hỏi:
- Nó có vào nhà chơi không…?
- Không, nó có việc bận nên xin phép về ngay, nhưng mà ông yên tâm đi, tôi đã bảo con Hồng mai mời nó tới nhà mình dự tiệc rồi.
- Bà tính thế cũng phải.
Ông Hùng vừa cất cái cặp và chuẩn bị đi tắm thì Khoa về, anh nhìn thấy bố mẹ mình đang cười vui vẻ với nhau, anh ngạc nhiên hỏi:
- Hôm nay bố ký được hợp đồng hay sao mà vui thế…?
- Thế ngoài công việc ra thì bố mày không còn niềm vui nào khác hả…? Ông nhìn thằng con trai như đang trách móc.
Khoa gãi đầu không hiểu, chuyện gì đang diễn ra thế, sao tự nhiên hôm nay…
Thấy thế bà Hoa không nhịn được cười bảo:
- Chả là hôm nay người yêu con Hồng nó tới đây…!
- Cái gì…!
Khoa hét còn to hơn cả ông Hùng, bà Hoa thấy thế thì lần này bà không còn chịu nổi nữa, bà cười như chưa bao giờ được cười.
- Mẹ giỡn con phải không…?
- Thằng kia, mày tưởng mẹ mày dảnh hả…?.
Bà tức quá quật lại thằng con trai, nhưng mà bà cũng dịu lại ngay, bà nghĩ cũng phải, cái tin này nếu mà bà nghe từ người khác thì cũng hành động như thế thôi.
- Mà cái thằng điên nào khi không lại yêu con Hồng nhỉ…?
Khoa còn chưa kịp nói hết câu thì…
- Mày nói gí thế hả, dù gì nó cũng là em của mày nên ăn nói cho cẩn thận…!.
Mặc dù bị ấm ức, nhưng thấy mẹ mình đang giận nên anh nói khác đi.
- Dạ, con biết rồi.
Nghe vậy bà hài lòng bảo:
- Thôi hai người đi tắm đi, tôi gọi con Hồng xuống là mình ăn cơm.
Nghe tiếng mẹ nó gọi, Hồng chạy vội xuống nhà.
- Vâng, con xuống ngay…!
Nhìn ba người thân đã ngồi đầy đủ ở bàn ăn, nó yên tâm chọn cho mình một chỗ, rồi ngồi xuống.
- Con mời cả nhà…!
Đang định lấy đũa gắp thức ăn thì…
Nhìn thấy ba người đều đang nhìn nó chằm chằm, nó hết nhìn mẹ, nhìn ba rồi lại nhìn anh trai của nó, nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sao họ có thái độ kỳ quặc thế nhỉ…?
- Sao mọi người không ăn đi…!
Anh nó nhìn nó cười bảo:
- Em cứ tự nhiên…!.
Nó quay sang nhìn bố mẹ nó, thấy họ cũng đang nhìn nó mỉm cười, nó tự hỏi là nó đang rơi vào tình trạng nào, tại sao họ lại có hành động lạ thế…?
Rồi nó tự đặt câu hỏi cho mình:
- Hay là mình đã làm gì sai, không đúng ngoài chuyện chiếc xe đạp ra, nó không gây ra bất cứ chuyện gì khác, vậy thì là chuyện gì…Bực mình nó bảo:
- Mọi người nhìn con như thế thì làm sao con nuốt nổi…!.
- Ờ…! Tiếng của bố nó.
Hai ông bà không nhìn nó nữa, chỉ có anh Khoa của nó là liếc nó một cái rồi thôi. Cả ba cúi xuống ăn, họ ăn nhưng ánh mắt thỉnh thoảng nhìn nhau đầy ẩn ý.
Nó nghĩ mình phải nhanh chóng rời khỏi đây, có ở lại thì nó cũng không nuốt nối, nó ăn đại hai đũa, rồi đứng dậy nói:
- Con no rồi, con xin phép…!
Đang định vọt lên lầu thì có tiếng của ông Hùng:
- Hồng, ra phòng khách đợi bố một chút, bố có chuyện muốn nói với con…!.
- Dạ…!.
Nó cảm thấy tim mình đập rất nhanh, đầu óc của nó căng ra, lúc này có hàng vạn câu hỏi trong đầu nó, nó muốn dự đoán tình huống mà nó sẽ gặp phải là gì, nhưng nghĩ mãi mà nó vẫn không tìm ra được vấn đề.
Không để nó phải nghĩ nhiều, ba người đang nối gót theo nó.
Mình nó ngồi một bên ghế xô pha, bố mẹ nó ngồi đối diện bên kia, còn anh Khoa của nó thì đang đứng dựa vào tường nhìn nó. Nó nghĩ chắc là nó sắp chết đến nơi, mà nó đã gây ra chuyện gì nhỉ…
- Bố có chuyện muốn hỏi con…?
- Dạ, mà chuyện gì hả bố…? Nó hồi hộp hỏi.
- Mẹ con bảo anh chàng ban chiều là bạn trai của con đúng không…?
- Sao…!
Thế mà làm cho nó tốn không biết bao nhiêu mồ hôi hột vì sợ, trời đất ạ chỉ vì một cái tên không quen biết mà làm cho nó khổ sở như thế này. Tức quá nó bảo:
- Con đã nói với mẹ rồi, con và anh ta không quen nhau…!.
Bà Hoa quay sang nháy mắt với ông Hùng, ý bà bảo ông là nó đang ngại đấy…,bắt được tín hiệu của vợ, ông lựa lời bảo nó:
- Bố biết là con không muốn bố mẹ lo lắng vì con xắp phải thi, nhưng mà con yên tâm đi bố không hề cấm cản con trong chuyện này mà ngược lại bố nghĩ nếu hai đứa giải quyết được hiểu lầm với nhau thì con mới tập trung vào thi được, vậy mai nghe lời của mẹ con gọi anh chàng đó tới đây, có gì thì bố giúp cho.
Nghe bố nó phân giải một hồi, nó muốn điên luôn cái đầu, cái gì là giận nhau, cái gì là phân giải, thậm chí anh ta là ai nó còn không biết, mà tên anh ta là gì nó cũng quên luôn rồi, thì làm sao anh ta trở thành bạn trai nó được chứ, đang đau đầu vì sắp phải thi giờ lại thêm cái chuyện từ trên trời rơi xuống này nữa, nó nghĩ tí nữa nó phải xem lại lịch, xem tháng này có đúng là hạn của nó hay không…?
Thấy con gái không nói gì, mà cứ ngồi thừ người ra, hai ông bà quay lại nhìn nhau như thầm bảo ” Chắc là nó đang ngẫm nghĩ lại lời nói của mình, xem có đúng không”, rồi mỉm cười tự nhủ “như thế là tốt con gái ạ”.
Khoa nhìn con bé Hồng anh nghĩ, hay thật con nhỏ em gái của mình bây giờ mà cũng bày đặt có bạn trai, anh tò mò muốn biết cái thằng xấu xố nào mà đi yêu con em nghịch ngợm này của anh, thì giọng nó vang lên…
- Con nghĩ bây giờ con nói gì thì bố mẹ cũng không tin, thôi để thi xong rồi hãy tính…!
- Con nói cũng phải, nhưng mà…! Tiếng của bà Hoa.
Thấy con em nhìn mình với ánh mắt gian gian, anh chột dạ nghĩ “không biết nó đang toan tính gì trong đầu”…
- Bố mẹ không nên lo cho con, con còn cả một quãng đời sinh viên phía trước, nhưng anh con thì đã qua cái thời đó rồi, mà năm nay anh ấy cũng đã 29 tuổi rồi còn gì, bố mẹ nghĩ sao…?
Nó nhếch mép lên nhìn anh nó, nó biết bây giờ mà không có bố mẹ ở đây thì thế nào anh nó cũng cho nó một trận.
Nghe con Hồng nói, bà Hoa nghĩ nó nói đúng, bây giờ chuyện quan trọng nhất của nó là thi cử, còn thằng Khoa thì…
- Khoa thế bao giờ con mới tính đến chuyện kết hôn hả…? Bà Hoa bắt đầu tra vấn.
Con em chết tiệt kia, anh đưa tay lên đe dọa nó như thầm bảo “mày sẽ chết với tao”, thì nó le lưỡi ra trêu anh.
Thấy tình hình đã chuyển hướng, lợi dụng cơ hội nó nói:
- Con xin phép lên phòng học bài…!
- Ừ, con đi di.
Nó mừng quá thế là thoát, quay lại nhìn thằng anh nó, nó cười bảo:
- Chúc may mắn nhé anh trai của em, he he he…!
Khoa tức lắm, muốn cốc cho nó vài cái nhưng nó đã chạy lên lầu mất tiêu rồi, bây giờ đến phiên anh bị hạch tội…
- Dạ, bố mẹ cứ để từ từ rồi con tính…!
- Thế con định để bố mẹ chờ đến bao giờ…!
- Cái đó…!
Anh bí quá không biết trả lời sao, tất cả cũng tại con em của anh, khi không nó lôi anh ra làm bia đỡ đạn.
- Con chưa có bạn gái mà mẹ…!
- Thế còn cái vụ đi xem mặt lần trước thì sao…!
- Cô ta không hợp với con đâu…?
Bà Hoa không còn chịu nổi nữa nên điên lên.
- Ai mày cũng bảo không hợp, vậy mày để cho bố mẹ xuống mồ mà không có cháu bế hả…?
Ông Hùng lên tiếng phản bác.
- Chưa có con dâu mà bà đã lo có cháu…!
- Ông thì biết gì mà nói…! Bà độp lại ông ngay.
Thấy tình hình có vẻ không ổn nên ông nháy mắt cho thằng con như thầm bảo ” Thôi hứa đại đi nếu không thì tao với mày khổ”. Khoa nhìn bố anh đầy cảm kích.
- Khoa con nghe chưa hả…?
Như đã được thông đồng từ trước nên anh nói:
- Vâng…!
- Hết năm nay con dẫn bạn gái về ra mắt mẹ, được chưa ạ…?
Nghe thằng con trai nó hứa, bà Hoa cũng bớt nóng, nhưng bà vẫn phải đe nó, nếu không nó mà lại nuốt lời nữa thì đến bao giờ cái ước mơ có cháu bế của bà mới thực hiện được.
- Thế thì tốt, mà con nói thì phải giữ lời đấy…!
Mỉm cười với thằng con trai xong, ông vỗ vào vai vợ bảo:
- Thôi mình đã mệt rồi, ta đi nghỉ thôi.
Chờ cho bố mẹ đi khuất, bây giờ đến phiên anh xử con em, con ranh kia vì mày mà bao bị xài như cái rẻ rách, anh nghĩ cái xố của anh đúng là xui xẻo khi có một con em như nó.
Gõ cửa phòng nó mãi, mà nó không ra mở cửa, anh nghĩ mình mà không sợ bố mẹ thì cái cửa này đã bị vỡ tung ra rồi.
- Con kia, mày còn không ra mở cửa…!
- Tại sao em phải mở cửa cho anh…?
- Mày mà không mở thì mày chết với tao…!
Anh đe dọa nó, nhưng nó bảo:
- Anh có giỏi thì cứ làm những gì mà anh thích đi, em sẽ méc bố là anh bắt nạt em…!
- Cái trò cũ rích ấy mà mày vẫn còn xài được hả…?
Hai đứa đang cãi nhau thì có tiếng của ông Hùng:
- Hai đứa đang làm gì thế…!
Khoa quay lại bảo bố:
- Không có gì đâu, chúng con chỉ nói chuyện thôi…!
- Lại cãi nhau nữa chứ gì…!
- Dạ đâu có…! Anh chối bay.
- Hai đưa có biết là mấy giờ rồi không hả, còn không mau về phòng đi.
Nghe bố quát anh vội lui về phòng, nhưng trong đầu anh bây giờ đang bốc khói
Còn nó ngồi trong phòng nghe anh nó bị bố quát, nó ôm bụng cười sằng sặc, nó bảo:
- Cho đáng đời, ai bảo dây vào bổn cô nương…!
Trải qua mấy ngày thi đầy cực khổ, cuối cùng hai đứa cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn con Hồng nó bảo:
- Thế là thoát nợ, mà mày có làm được bài không…?
- Có, thế còn mày…?
- Tao cũng vậy…!
- Nếu thế thì chúng ta đỗ chắc rồi, bây giờ phải đi ăn mừng mới được.
- Ừ, mà đi đâu…?
- Tới nhà tao đi, hôm nay mẹ tao đãi tiệc.
- Thôi đi mày, mày thừa biết là tao rất ghét tiệc tùng mà, ngoài ra tao không muốn gặp ông chú ác quỷ của mày.
- Mày nói gì thế hả con kia, ông chú của tao là người tốt nhất trên đời, mày không được quyền phê phán chú của tao.
Nghe con bạn ca xong, nó bảo:
- Nếu thế thì mày về mà giữ lấy ông chú của mày, còn tao thì vọt đây.
- Khoan đã…! Loan gọi với theo.
- Cái gì nữa…!
- Tao xin mày đó đến nhà tao đi…!
Nhìn cái mặt giả bộ như xắp khóc của nó, Hồng không nhịn được cười nên bảo:
- Thôi được rồi, đi thì đi.
Nghe nó nói xong, Loan sướng quá hét lên thật to:
- Dô…!
- Con khùng kia mày có im cái miệng đi không, người ta đang nhìn hai đứa mình kìa…!
- Kệ họ, tại tao đang vui mà.
Lắc đầu nó bó tay với con nhỏ bạn, hai đang chuẩn bị đèo nhau về thì…
- A, chào cô bé, mình lại gặp nhau…!
Nó quay sang nhìn, thì ra là một anh chàng đi chiếc xe mô tô đỏ, anh ta nheo mắt nhìn nó cười:
- Sao ngây người ra nhìn anh thế, bộ thấy anh lạ quá hả…?
Con Loan bấm vào tay nó hỏi:
- Mày quen anh ta à…?
- Không, tao không biết anh ta…!
- Này, em nói thế làm anh buồn đó nha, em không nhớ ai đã đưa em về tận nhà à…?
Nó gõ hai cái vào đầu, nó cố nhớ lại xem đã gặp anh ta ở đâu, bận thi và học nên nó đã gạt hết mọi chuyện ra một bên, mà anh ta nói gì nhỉ…”…đưa em về…”. À đúng rồi, cái tên trên xe buýt, vì anh ta mà mình bị cả nhà hiểu lầm, vì anh ta mà mình suýt đứng tim, vì anh ta mà…
Nhìn cái mặt lúc xanh, lúc đỏ của nó, Quân không khỏi cười thầm, cô bé này dễ thương thât, hôm gặp nhau trên xe buýt, anh chỉ muốn trêu cô thôi nên đi theo về tận nhà, nhưng mà nói chuyện với nó một hồi, anh đã bắt đầu thấy thích, tìm hiểu mãi anh cũng biết được nó thi hai trường và hôm nay anh cố tình ra đây là để gặp nó…
- Sao em đã nhớ lại anh chưa, mà em cũng kỳ lạ thiệt, tên của anh dễ nhớ thế mà em lại quên.
Nó nhìn anh ta tức tối, nó bảo:
- Anh đúng là sao chổi mà, anh có biết vì anh mà tôi bị bố mẹ coi như tội phạm không hả…! Nó phải quát anh ta cho bõ giận.
- Thế bố mẹ em giận em chuyện gì…?
- Chuyện…!
Nó đang định nói, bố mẹ nó hiểu lầm hắn là bạn trai của nó, nhưng mà như thế thì nó sẽ xố hổ chết mất, không được, nó không thể nói ra, thôi thì mặc xác hắn.
Kéo tay con bạn, nó bảo:
- Mình về…!
- Thế còn anh ta…!
- Mặc xác anh ta…!
Nó còn chưa kịp nổ máy cái xe, thì anh ta đã nắm tay lái của nó, anh ta nhìn nó cười:
- Sao em không giới thiệu bạn của em cho anh, dù gì thì mình cũng đã quen nhau rồi mà.
- Ai quen anh hả…! Nó tức quá hét.
- Buông ra cho tôi còn về…!
Nhìn thấy nó và anh chàng lạ mặt đang cãi nhau, trong đầu con Loan hình thành nên nhiều câu hỏi, và nó tự chả lời luôn.
- Anh ta là ai, con Hồng nó nói nó không quen, a ha, hay là bạn trai của nó nhỉ, đúng rồi chắc là nó và anh ta giận nhau, nên anh ta mới phải tới đây để xin lỗi, nhưng mà con này tệ thiệt, có bạn trai mà không chịu giới thiệu cho bạn bè gì hết, được mình phải cứu anh ta thôi, ai chứ con Hồng, nó mà giận thì…
- Dạ, em là Loan, bạn của Hồng, rất vui được biết anh.
- Chào em, anh là Quân.
- Mặc kệ nó, anh ạ, mai là nó lại quên hết ý mà, anh đừng chấp nó làm gì, mà anh có bận gì không, hôm nay nhà em có tiệc mời anh tới chơi.
Nhìn Hồng một cái anh bảo:
- Không, anh không bận gì, cám ơn em nhé.
- Có gì đâu anh, thôi mình đi.
Nghe hai người đối đáp với nhau, nó tự hỏi không biết cái con kia nghĩ gì mà mới hắn tới, hay là nó thích tên này, nếu thế thì mặc xác nó vậy.
Nhưng nó đâu hiểu rằng, hai đứa đang hiểu lầm ý của nhau, Loan thì tưởng Quân là bạn trai của Hồng, còn Hồng thì nghĩ Loan bắt đầu thích Quân. Nếu mà hai đứa nó có thể đọc được ý nghĩ của nhau thì…
Trên đường về nhà, nó im lặng suốt mặc con bạn nó và Quân nói chuyện, nó cảm thấy chán và nghĩ, được rồi khi mình tới nhà nó, là mình chuồn ngay, gặp cái tên sao chổi này và ông chú ác quỷ của nó cùng một lúc thì mình về nhà ngủ còn sướng hơn.
Quân nhìn Hồng, thấy cô chỉ chăm chú vào lái xe, hình như không muốn nói chuyện, anh mỉm cười thích thú nghĩ, cô bé này được đấy, dám lờ cả anh, nhưng mà không sao, anh thích những cô gái như thế này, mà đã lâu lắm rồi, anh không còn cảm giác bị thu hút bởi con gái nữa, nhưng cô bé này lại cho anh một ấn tượng đặc biệt nên anh muốn tìm hiểu và gần gũi với cô hơn.
- Đến nơi rồi…!
Nghe tiếng của nhỏ Loan, anh dừng xe, nhìn căn biệt thự trước mặt anh thấy nó cũng to thiệt, nhưng so với nhà anh…
- Ta vào thôi.
- Ừ…!
Nhìn thấy con Loan tung tăng đi trước, nó lắc đầu chịu thua, đúng là con nhỏ điên khùng, bây giờ nó bỏ đi để lại mình với tên sao chổi này, bực mình quá đi mất.
Dắt được cái xe vào ga ra, anh nhìn nó hỏi:
- Em ghét anh hả…?
-…?
- Em không nói, chắc là em thích anh chứ gì…?
Đến nước này thì nó không thể im lặng được nữa rồi.
- Anh là cái máy nói hay sao, mà ai bảo là tôi thích anh hả…? Nó bực mình đáp lại.
- Thế em không biết là càng giận càng yêu à…?
Anh nháy mắt nhìn nó cười, anh nghĩ nói chuyện với cô bé này thật vui.
Còn nó cảm thấy hôm nay nó thật xúi quẩy nên mới gặp phải cái tên điên này, nhìn anh nó bảo:
- Tiệc ở trong nhà, anh đi theo tôi.
- Cuối cùng em cũng có một câu nói tử tế với anh, nhưng mà em có thể gọi tên anh được không…?
- Dạ, tôi không có được cái hân hạnh để làm điều đó…!
Nhìn cái vẻ mặt phụng phịu như bị bắt nạt của nó lúc này, làm cho anh không thể nhịn được cười nên…
- Ha ha ha…!
- Bộ, tôi nói tức cười lắm hay sao mà anh cười như điên thế…! Nó điên tiết hỏi.
Anh còn chưa kịp trả lời nó thì con Loan từ đâu chạy tới.
- Thôi em xin hai người, vào nhà ngay đi, còn nhiều thời gian cho hai anh chị tâm sự mà…!
- Con kia mày bảo cái gì hả…?
- Mày cũng nên tha thứ cho anh ấy đi, giận cũng vừa phải thôi…?
-…? Nó nhìn con Loan không hiểu.
Vừa kéo con Hồng đi nó vừa tra vấn:
- Con kia, mày có coi tao là bạn bè không, có người yêu mà cũng dấu, mày sợ tao cướp mất hả…?
Con Loan vừa nói xong, con Hồng quay sang đánh cho nó một cái vào đầu.
- Mày làm cái gì thế…?
- Tao phải đánh cho mày tỉnh, tao đâu có quen anh ta, mà anh ta trở thành bạn trai tao khi nào hả…?
Con Loan nhìn con Hồng với vẻ mặt thiểu não:
- Rõ khổ cho mày, học hành nhiều quá nên lú lẫn, có người yêu mà cũng quên, nếu thế tao mà cướp mất thì mày đừng có trách…!
Nhe thấy thế nó mừng quá bảo:
- Mày làm nhanh lên nhá, mày mà làm vậy thì tao càng mừng.
Bữa tiệc hôm nay rất đông người, nó tự hỏi hôm nay mới chỉ là chúc mừng con Loan thi xong, nếu nó mà thi đậu nữa thì không biết còn đông như thế nào.
Cố lắm nó mới tìm được một chỗ để ngồi, bây giờ nó chỉ muốn được yên thân thôi, cầm ly nước lên nó uống một ngụm thật to như thể nó cố nuốt cục tức xuống bụng vậy. Nhưng mà ông trời hình như không hiểu nỗi lòng của nó, nên vừa đặt ly nước xuống, nó đã thấy tên sao chổi đứng ngay trước mặt.
- Em chốn nhanh quá đấy, làm anh tìm mãi mới thấy…!
- Anh tìm tôi có chuyện gì, mà ở đây đông người như vậy, không có ai cho anh quậy phá hay sao…!
Không thèm cãi lý với nó, anh ngồi xuống đối diện với nó, anh bảo:
- Anh biết, nhưng mà anh thích nói chuyện với em hơn…!
- Còn tôi thì không có gì cần nói với anh cả…!
Đang định đứng lên thì nó thấy con Loan dẫn một con nhỏ khác tới, nó chỉ con nhỏ đó và nói:
- Đây là Phương, bạn của em.
- Chào…! Phương nói.
Chỉ vào nó và Quân, Loan bảo:
- Đây là Hồng, bạn thân của tao…!
- Còn đây là anh Quân người yêu của nó…!
- Cái gì…!
Nó hét lên như điên, nó quên mất là chưa chào con bạn mới.
- Mày nói cái gì thế hả…!
Nhưng mà Quân thì lại rất thích thú nên anh nói luôn:
- Chào em…!
- Chào anh…!
Nó chưa kịp đính chính lại thì con Loan bảo:
- Chúng ta ra nhảy đi, em thấy ban nhạc chơi hay lắm…!
Cả nhóm hưởng ứng ý kiến của nó, nhìn cái vẻ mặt đang mỉm cười của anh ta là nó muốn điên lên rồi, nó tự hỏi là tại sao chứ, tại sao hết người này đến người khác hiểu lầm mối quan hệ của nó với hắn chứ, tại sao…nó nghĩ bây giờ nó sẽ điên lên mất, không được nó cần phải vào phòng vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo, nó nhìn mọi người, rồi bảo:
- Mọi người cứ ra trước đi, mình phải vào phòng vệ sinh một tí.
- Vậy thì đi nào…! Con Loan sung sướng hét lên.
Chờ cho họ đi xong, nó cũng bỏ đi luôn, nó quá mệt với cái không khí đầy CO2 này rồi, vặn vòi cho nước chảy, nó lấy tay té nước vào mặt, làn nước mát làm cho nó tươi tỉnh lại được một chút, soi mình trong gương nó thấy một khuôn mặt đang nhìn mình, nó biết nó có một nước da trắng hồng và khuôn mặt xinh xắn của mẹ, mái tóc đen dài, còn vóc dáng của nó thì nhiều người bảo nó có thể đi thi làm người mẫu, nhưng mà tính tình của nó thì lại giống con trai, nó thích mặc những bộ quần áo thật bụi, nên nhiều lúc nhìn nó, mẹ nó bảo mẹ nó sinh nhầm nó làm con gái.
Vỗ nhẹ hai cái vào má, nó phải tìm cách ra khỏi đây, nó cần về nhà để ngủ, nó nghĩ đã thi xong rồi, nó muốn được bình yên trong căn phòng của nó, nó thở dài, đành đi tìm con bạn và cáo lỗi họ vậy.
- Bốp…!
Cái trán của nó đau điếng, nó muốn nhìn lên xem là ai, để mắng cho một trận, cái tội đi mà không chú ý gì hết dám va vào nó, nhưng khi nhìn kỹ tác giả thì nó há hốc mồm…
- Anh…!
- Cô…!
- Anh đi thế hả, đường rộng như thế mà anh va vào tôi là thế nào…?
- Còn cô thì tâm hồn treo ngược cành cây hả…?
- Anh…?
Nó tức nghẹn họng, bực mình hết biết, vừa bị tên sao chổi làm phiền bây giờ lại thêm tên ác quỷ này nữa, đúng là…
- Cô còn làm gì đấy, còn không mau xin lỗi đi…!
- Tại sao tôi phải xin lỗi anh…!
- Va vào người ta, mà cô còn làm bộ hả…?
- Ai va vào ai trước…?
- Có chuyện gì thế…?
Cả hai đình chiến quay sang thì thấy bọn cái Loan đang đứng nhìn hai người.
Nó chán quá quay luôn đi, nhưng…
- Này, cô có biết lịch sự tối thiểu không hả…? Hắn cố quát theo nó.
Nó lắc đầu nghĩ mình mà không xin lỗi thì cũng không yên, thôi thì đành nhượng bộ lần này vậy.
- Dạ, cho tôi xin lỗi anh…!
Nhưng nhìn vẻ mặt của nó thì chẳng có gì là biết điều cả.
Anh vẫn còn nhìn nó tức tối nói:
- Cô xin lỗi với thái độ đó mà nghe được à…!
- Này, tôi đã xin lỗi anh rồi, anh còn muốn gì nữa…!
- Ít ra cô cũng phải xin lỗi một cách thành khẩn chứ…!
Nó không còn sức để mà cãi cọ nữa, may mà con Loan cứu nó:
- Thôi chú, tha cho nó đi, hôm nay nó mới thi xong nên nó còn mệt…!
- Thôi cũng được, nhưng mà cô ta…!
- Ai thế hả…? Quân hỏi.
Mải chú ý vào câu chuyện cãi cọ của hai người mà Loan quên không giới thiệu bạn cho chú của nó biết, nó quay sang các bạn hối lỗi và nói:
- Đây là chú Tuấn của mình…!
- Chào chú…!
- Chào chú…!
Chỉ vào Phương và Quân, Loan bảo chú của nó:
- Đây là Phương và Quân.
- Chào hai đứa.
Nó nhìn chú nó bảo:
- Còn con nhỏ này chú biết rồi.
Giọng của chú nó đầy mai mỉa:
- Đúng thế, có lẽ suốt đời chú cũng không quên.
- Anh…!
Thấy bọn trẻ đang tập trung lại một chỗ, bà Thảo bước đến hỏi:
- Này, sao mấy đứa không ra đây vui chơi đi, mà còn đứng đấy làm gì…!
- Vâng, con ra ngay…!
Nói xong nó bỏ đi một mạch, nó nghĩ hôm nay đúng là xui xẻo, phải gặp hai tên mà nó ghét nhất, nhưng mà không sao bổn cô nương đây vốn là người dễ chịu mà, hai tên chết tiệt kia cừ chờ đấy, sẽ có lúc nó làm cho bọn họ thật thê thảm, nghĩ tới cái viễn cảnh ấy, nó mỉm cười thật ngọt mà không biết tên Quân đang nhìn nó…
Từ lúc quen nhau đến giờ, anh mới gặp con nhỏ được hai lần nhưng mà lần nào cũng cãi nhau, anh chưa bao giờ thấy cô cười với anh cả, nhưng nay anh thấy được nụ cười thiên thần của nó, anh nhìn nó ngơ ngẩn…, sờ lên trái tim mình anh thấy nó đang đập loạn nhịp, anh không thể tin được chỉ có hai lần thôi mà anh đã bắt đầu yêu rồi sao…
- Anh Quân, anh làm gì mà thần người ra vậy…? Loan hỏi.
- Không có gì…! Anh bối rồi trả lời.
Loan mỉm cười nhìn anh, công nhận anh ta đẹp trai thiệt và vui tính nữa, con Hồng nó thật may mắn mới có được một người yêu như anh, nhưng nghĩ lại con Hồng nó cũng thật quá đáng, anh đã cất công tới đây xin lỗi nó rồi mà nó còn làm tàng…
- Anh yên tâm đi, em sẽ giúp anh xin lỗi nó…!
- Hả…? Anh không hiểu Loan đang nói gì.
- Không sao đâu mà, em hứa là sẽ giúp được…!
- Mà em sẽ giúp anh chuyện gì…? Anh nhìn nó ngơ ngác hỏi.
Loan nghĩ rõ khổ cho cái anh này, bị người yêu giận đến nỗi tâm trí cũng không ổn định nữa.
- Không phải anh và con nhỏ Hồng đang yêu nhau sao, chắc là anh làm cho nó buồn nên anh tới đây xin lỗi nó chứ gì…?
-…?
Phải mất một lúc anh mới hiểu được vấn đề, trời ạ thì ra anh đang bị hiểu lầm là người yêu của Hồng, anh muốn đính chính lại nhưng mà nghĩ cũng hay, biết đâu đây là cơ hội tốt cho anh, chẳng phải Loan là bạn thân của Hồng sao…
- Đúng rồi, mà em định giúp anh bằng cách nào…?
Nghe anh nói thế nó sung sướng, nó cứ tưởng là đang giúp được con bạn thân nhưng nếu nó biết được sự thật thì…
- Dễ thôi, anh có số điện thoại của nó chứ…?
Anh gãi đầu ra vẻ là người vô tội, anh bảo:
- Xin lỗi em, mặc dù anh có xin nhưng mà Hồng không cho…!
- Anh đưa điện thoại đây…!
Anh mừng quá, mỉm cười thật tươi đưa điện thoại của mình cho nó.
- Cảm ơn em nhiều nhé…!
- Không có chi, em giúp anh cũng như giúp bạn em thôi…!
- Nếu em đã giúp anh thì em giúp cho chót, em có thể cho anh biết sở thích của Hồng là gì không…?
Nó nghi ngờ hỏi anh:
- Anh hỏi như vậy để làm gì…?
- Anh chỉ muốn biết để khi nào hai đứa giận nhau thì anh còn biết mà chiều…!
- À…!
Nó gật ngù như đã hiểu, nhưng mà nếu nó nhìn thấy ánh mắt gian gian của anh nhìn nó thì nó sẽ hối tiếc về điều này. Nó lấy một tờ giấy, ghi một lô lốc những thứ mà nhỏ Hổng thích, nó biết quá rõ về nhỏ Hồng, cũng phải hai đứa chơi thân với nhau từ nhỏ mà.
Nhận tờ giấy mà nhỏ Loan đưa, anh mỉm cười thật tươi với nó, với một giọng nói nồng nàn nhất anh bảo:
- Cảm ơn em nhiều lắm, nếu mà chuyện của hai đứa bọn anh giải quyết được thì anh sẽ hậu tạ em…!
- Có gì đâu anh, mà anh nhớ là phải đối xử tốt với con bạn em nhé, anh mà làm nó buồn thì không xong với em đâu…!
- Anh hứa mà…!
Nhìn thấy con Hồng đang đứng cạnh bể bơi, nó bảo anh:
- Nó kìa, sao anh không lôi nó ra sàn nhảy đi…! Loan gợi ý.
- Em nói đúng, thôi anh đi đây…!
- Vâng…!
Anh vừa quay đi thì nhỏ Phương tới, nó hỏi:
- Anh Quân là gì của mày…?
- Anh ta là người yêu của nhỏ Hồng…!
- Vậy hả, tao xin lỗi, mà nhìn hai người đó đẹp đôi ghê…!
- Thế còn mày…? Nhỏ Phương hỏi Loan.
- Tao thì sao…?
- Người yêu của mày đâu…?
- Dạ, em không muốn bị đeo gông sớm như ai kia…!
Nghe Loan nói, Phương đỏ mặt, nheo nheo mắt nhìn nó, nhỏ Loan hỏi:
- Vậy anh gì nhỉ, à anh Phong của mày đâu rồi…?
- Tao làm sao mà biết…!
- Chứ không phải nếu anh ta có ho một tiếng là mày cũng biết à…!
- Con kia…!
Phương tức quá đuổi theo Loan, chẳng may nó bị vấp vào sợi dây cáp, cô nghĩ số phận của mình thế nào cũng phải nằm viện thì…
Đầu tiên nó cảm nhận được ai đó đang ôm eo của nó, sau đó nó xoay một vòng và cuối cùng thì mặt nó kề sát mặt một tên đàn ông.
Nó không biết diễn tả cảm giác của nó như thế nào nữa, chỉ là nó đang đỏ mặt và tim của nó đập rất nhanh. Chưa kịp nghĩ mình rơi vào tình huống nào thì anh ta bảo:
- Cô còn không mau buông ra…!
Nó giật mình nhìn lại, thì trời ạ, nó đang ôm cứng anh ta, mặt kề mặt, nó nghĩ chỉ một chút xíu nữa thôi là đã chạm môi rồi.
Nó vội buông anh ta ra và lí nhí bảo:
- Xin lỗi anh…!
Anh ta không thèm bảo nó thế nào, rồi quay đi, trong nó bây giờ là cảm giác lẫn lộn giữa biết ơn và tức giận, nó nghĩ “vì anh cứu tôi nên tôi không chấp, nhưng đừng có vì thế mà lên mặt”. Nó lẩm bẩm:
- Hứ, đồ kiêu căng…!
Đứng nhìn pha hành động vừa rồi, con Phương kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời, nó nghĩ cái cảnh đó chỉ có ở trên phim thôi thế mà nó lại được nhìn thấy ngoài đời thế này thì…
Nhìn anh ta đi rồi, nó bước đến hỏi con bạn:
- Anh ta là ai vậy mày…?
- Tao không biết…!
- Tao tưởng mày biết, vì anh ta cứu mày mà…!
- Con bạn chết tiệt kia, mày không hỏi bạn mày có bị làm sao không, mà mày lại hỏi một tên lạ hoắc làm gì, bạn bè thế hả…!
Chờ cho nó xổ một hồi, Phương nheo mắt nhìn nó.
- Này, anh ta cũng được đấy, hay là mày thích anh ta rồi…!
Nó không bảo gì cả, lấy tay bấm cho con bạn một cái, làm cho con Phương hét toáng lên:
- Á đau…!
Nó kêu to quá đến nỗi những người xung quanh cũng phải quay lại nhìn.
- Con kia, có thế thôi mà mày kêu lên kinh thế hả…?
- Mày cứ thử đi rồi biết…!
- Ngu gì lại đi đánh mình…!
- Thế mày coi tao là gì, là cái bịch bông của mày à…? Nó tức quá hét lên.
- He he he…!
Nó cười thật đểu và bảo:
- Mà có khi là thế thật…!
Nó nhìn con bạn như muốn nghiền nát nó ra, chúng nó biết nhau từ nhỏ, hai gia đình có quan hệ họ hàng ruột thịt với nhau, nhưng do gia đình nó ở xa nên thỉnh thoảng mới gặp được nhau, nhưng bây giờ thì có lẽ thường xuyên hơn vì nhà nó vừa mới mua được một biệt thự ở gần đây.
Hai đứa đang đùa nhau chí chóe như khỉ thì anh ta tới.
Nó nhìn thấy anh ta nhưng cũng chẳng thèm bảo anh ta câu nào, thấy thế anh ta nhếch mép lên bảo:
- Này, cô kia, ai vừa cứu cô hả, mà tại sao gặp ân nhân cô lại quay đi như thế…?
- Trong hai đứa chúng tôi anh hỏi ai…? Nó khiêu khích.
- Tất nhiên là hỏi cô rồi, còn ai vào đây nữa…? Anh bực mình nói.
- Nhưng mà tôi không có quen anh…?
- Cô…?
Anh nghe nó trả lời, anh tức quá bảo:
- Tôi chưa thấy ai vô ơn như cô…!
- Này, anh ăn nói phải cho cẩn thận, anh bảo ai vô ơn hả…?
Không để cho anh ta nói kịp, cô đã bảo:
- Lúc nãy anh cứu tôi, không phải tôi đã cám ơn anh rồi còn gì, mà anh có thèm bảo tôi thế nào đâu, đồ kiêu căng…!
- Cô…!
- Có chuyện gì thế hả Đăng…? Tiếng của chú Tuấn.
- Không có gì…!
Tiến lại gần thấy có cả con bạn của Loan đang ở đấy, anh hỏi:
- Hai đứa đang ở đây à, thế mà chú tưởng là đã đi đâu chơi rồi chứ…?
- Cháu cũng định đi nhưng mà gặp cái tên điên này nên cháu vẫn chưa đi được…!
- Cô bảo ai điên hả…?
- Anh chứ còn ai…!
Thấy thằng bạn thân và con cháu đang gân cổ lên cãi nhau, anh không hiểu gì cả, quay sang hỏi con Phương, anh hy vọng là nó biết.
- Có chuyện gì vậy hả Phương…?
- Dạ, không có gì đâu ạ, chỉ là do hiểu lầm thôi…!
Nhìn hai chiến sĩ đang nhìn nhau gườm gườm, anh thấy tình trạng này sao mà giống anh với con nhỏ Hồng thế nhỉ, lắc đầu anh bảo “đúng là oan gia mà”.
- Đồ nhỏ mọn…!
- Cô bảo ai nhỏ mọn hả, biết như thế thì tôi cho cô đo đất cho rồi, thật phí công cứu một người như cô…!
- Ai cần anh phải cứu, mà nói thật phải lựa chọn giữa việc nằm viện và mang ơn anh thì tôi thà nằm viện còn hơn…!
- Đúng là con nhỏ chanh chua…!
- Đồ kiêu căng…!
- Cô…!
- Anh…!
Tuấn chịu hết nổi, anh nghĩ mình phải ra tay mới dập tắt được, nếu không chúng nó sẽ chơi tới sáng luôn:
- Thôi cho tôi xin, ai người có biết là đang ở đâu không hả…?
Nghe tiếng quát nhẹ của Tuấn hai đối thủ mới giật mình nhìn xung quanh, đúng bây giờ họ đang là tâm điểm chú ý của mọi người.
Thấy đã yên ổn, anh nói:
- Chúng ta cũng nên giới thiệu làm quen nhau đi…!
Chỉ vào Loan và Phương anh bảo:
- Đây là Loan cháu tao và đây là Phương bạn nó…!
- Còn đây là Đăng…!
Anh chưa nói hết câu thì…
- Tôi thèm vào biết anh…!
- Cô tưởng tôi cần quen cô lắm hả…!
Tuấn nghĩ nếu để tình trạng này kéo dài, thì tất cả mọi người ở buổi tiệc này sẽ xem hai đứa chúng nó là diễn viên kịch mất, thế là anh lôi thằng bạn của anh đi.
- Đi nào, vào trong rồi nói chuyện…!
Mặc dù đi theo Tuấn nhưng anh không quên quay lại nhìn nó một cái “cháy da”.
Nhận lời mời của thằng bạn về công tác tại Việt Nam, Tuấn muốn nhờ anh giúp nó quản lý công ty, vừa mới xuống sân bay là anh về đây ngay, thì gặp phải cái con nhỏ chanh chua đó, càng nghĩ anh càng tức, nhưng mà nghĩ cũng lạ thật từ bao lâu nay anh vẫn là người trầm tĩnh cơ mà, sao tự nhiên anh lại hành động như trẻ con thế nhỉ…
- Tao không ngờ là con cháu của mày lại đanh đá đến thế…!
Lắc đầu Tuấn nhìn thằng bạn bảo:
- Mày mà gặp thêm con nhỏ bạn của nó nữa, thì mày mới biết…!
- Không lẽ mày có cái hân hạnh ấy…!
- Phải…!
Hai thằng nhìn nhau cười xòa, Tuấn bảo Đăng:
- Thôi dẹp cái chuyện không đâu ấy đi, mà mày định ở đây lâu không…?
- Tao giúp mày ổn định xong thì tao về…!
- Ừ, thế cũng được, mà chuyện bên ấy mày đã xắp xếp ổn thỏa rồi chứ…?
- Công việc của tao đã bàn giao lại cho thằng Trung, còn chuyện gia đình thì có gì đâu, sang đây tao thấy thoải mái hơn, vì mày biết đấy mẹ tao lúc nào cũng ca cẩm chuyện tao không lập gia đình, đến điên cả cái đầu…!
Vỗ vai thằng bạn, Tuấn an ủi nó:
- Thì tao có khác gì mày đâu, nguyên cái vụ đi xem mắt thôi là tao đã thấy ngán rồi, tao viện lý do là bận chuyện của công ty để chốn tránh, đầu tiên thì mẹ tao còn nhịn nhưng sau này bà không lúc nào để tao yên…!
Hai thằng bạn cùng lắc đầu thở dài, ai mà đi qua thì lại tưởng họ mất mát một cái gì lớn lắm.
- Hành lý của mày đã chuyển về đây hết rồi chứ…? Tuấn hỏi.
- Ừ, nhưng mà sống ở đây tao ngại lắm, hay là mày để cho tao ra ở khác sạn đi…!
- Tao cũng muốn như mày nhưng mà anh chị tao không cho, mày cũng biết tính của anh tao rồi đấy, thôi mày coi như là nể tao mà dọn về đây ở vậy…!
Hai người còn đang bàn luận thì có tiếng cười trong trẻo của con Hồng…
- Này, chúng mày làm gì thế hả…?
Quay sang thằng bạn, Tuấn bảo:
- Cô bạn thân của con Loan đấy…!
Tò mò anh nhìn sang thì thấy đó là một cô bé 17, 18 tuổi, rất đẹp và anh thích nhất là mái tóc đen dài của cô, nhìn quanh anh cũng phải lắc đầu, không biết cô ta đi dự tiệc hay là đi xem nhạc Rock…?
- Tao đã nói là không nhảy rồi mà…! Hồng hét lên với bọn bạn.
Mặc Hồng có muốn hay không con Loan và con Phương cố kéo nó, giằng co mãi cuối cùng Hồng cũng phải chịu và bảo:
- Thôi tao đầu hàng, nhưng mà một bài thôi đấy nhé, tao còn phải về…!
- Mày cứ ra nhảy đi, lúc ấy thì không ai giữ mày…! Loan nói.
Loan nháy mắt với Quân như thầm bảo ” Cơ hội của anh đấy”.
Mỉm cười cảm kích, Quân theo sau Hồng.
Còn Loan chạy ngay ra ban nhạc, nó muốn yêu cầu một bài thật lãng mạng, thay vì nhạc sôi động thì nó muốn Quân và Hồng nhảy đôi.
Thấy nhạc tự nhiên chuyển tông, mà nhảy một mình thì vô duyên quá, Hồng đang định rời sấn khấu thì…
- Cô bé nhảy với anh một bài nhé…!
Nhìn thấy cái tên sao chổi này là Hồng chán lắm rồi, nhưng mà nó đã lỡ hứa với con bạn, bây giờ mà nuốt lời thì cũng không xong, nó nghĩ bạn nhảy thì bạn nhảy có chết đâu mà sợ, nên nó bảo:
- Một bài thôi đấy…!
- Anh biết rồi…! Quân mỉm cười nhìn nó.
Tiếng nhạc vang lên, nó và anh ta xoay vòng, dù gì nó cũng là một con bé ưa thể thao, nên mấy cái môn nhảy này đâu có làm khó nó được, mà hình như anh ta cũng đâu kém, vừa nhảy anh ta vừa ôm sát vào người nó, làm cho nó rất khó sử, nó biết cái điệu nhảy này là như thế nhưng mà với tên này nó cảm thấy không thoải mái, nó muốn kết thúc cho nhanh, thì con bạn Loan của nó lại chơi ác.
Loan bảo mấy anh nhạc công:
- Anh có thể chuyển sang giai điệu nhạc chậm được không…?
- Được…!
Loan mỉm cười, nó nghĩ thế là mình đã giúp được cho hai người làm hòa rồi đấy nhé…!
Nhưng Loan đâu biết được rằng con Hồng đang rất khổ sở, còn Quân thì lại mỉm cười sung sướng, anh nghĩ cơ hội của mình đây rồi, cuối cùng cũng có thể được gần con nhỏ.
Hồng không chịu đựng được nữa nên nó bảo:
- Tôi không nhảy nữa đâu, chào anh tôi về…!
Nhưng Quân đã ôm nó lại, anh thì thầm vào tai nó:
- Chỉ một lúc nữa thôi, nhạc cũng xắp hết rồi…!
Hồng chưa bao giờ ôm ai ngoài bố mẹ nó và con bạn của nó cả, thế mà hôm nay nó bị một thằng con trai ôm vào lòng, nó tức lắm muốn đẩy Quân ra, nhưng anh ta giữ nó chặt quá, nhìn từng đôi đang nhảy xung quanh mình, nó cảm thấy chóng cả mặt, nó nghĩ bao giờ nó mới thoát ra được cái tình trạng oái oăm này…
Hít lấy mùi thơm trên tóc của Hồng, Quân cảm thấy hôm nay là ngày may mắn nhất của anh, anh mỉm cười có lẽ anh đã thích con nhỏ này thật rồi, nghĩ mà cũng hay, mặc dù anh có nhiều bạn gái nhưng anh chưa yêu ai thật lòng, vì anh nghĩ họ thật chán ngắt, chỉ cần thích là anh có thể có được bất cứ ai. Họ đến với anh cũng chỉ vì nhà anh giàu, anh lại có những thứ mà bọn con gái cần, nên tất cả với anh chỉ là một khoảng trống trong trái tim.
Nhớ lại lần gặp Hồng, đó là lần đầu tiên anh đi xe buýt, anh chỉ muốn biết cảm giác phải chờ đợi là như thế nào, anh đi mà không có đích, đi chỉ vì thích, đang buồn chán thì bị một con nhỏ ngã vào lòng, tóc của con nhỏ bay vào mũi anh, mùi hương trên tóc con nhỏ là mùi hương mà anh thích nhất, nhìn đôi mắt tròn xoe đang nhìn mình, đôi mắt đó thật buồn, nhìn con nhỏ anh biết đó không phải là cô gái đẹp nhất mà anh từng gặp nhưng dáng đứng và ánh mắt nhìn xa xăm của con nhỏ đã làm cho con tim anh thổn thức, anh đã mời con nhỏ ngồi, nhưng con nhỏ đã từ chối anh, và đó là lần đầu tiên anh gặp một cô gái không cố gây ấn tượng với mình, để biết được điện chỉ nhà con nhỏ anh đã phải theo con nhỏ về tận nhà, với những cô gái khác thì chỉ cần anh hỏi là xong, nhưng mà anh cảm thấy có một cái gì đó rất đặc biệt nó thôi thúc anh, anh muốn được đi theo con nhỏ. Cái cảm giác được bảo vệ ai đó thật tuyệt, mà đã bao lâu rồi nhỉ, anh tự hỏi mình kể từ ngày mẹ anh mất đi, anh mới có cảm giác này, đúng rồi mùi hương trên tóc của con nhỏ là mùi hương của mẹ anh, có lẽ vì thế mà anh luôn cảm thấy ấm áp khi gần con nhỏ…
Khi ánh sáng bật lên cũng là lúc vòng một của buổi tiệc kết thúc, các đôi lần lượt rời sân khấu, Hồng bước ra mà tâm hồn như trên mây, không phải vì nó bắt đầu thích Quân, mà là cái cảm giác bị ôm trong vòng tay một thằng con trai lâu như thế nó không quen, hai con bạn nhìn nó mỉm cười đầy ẩn ý, nó không muốn biết và cũng chẳng muốn tìm hiểu, bây giờ mong muốn duy nhất của nó là nó có thể ra về…
Thấy anh Quân nhìn con Hồng say đắm nhỏ Loan bật cười, nó nghĩ xem ra kế hoạch của nó đã thành công mỹ mãn, nó tự hào mình là một người thông minh và là một người bạn tốt, nhưng nếu con Hồng mà biết được thì nó chỉ có nước chết.
- Cảm ơn em nhiều lắm…! Quân nhìn Loan hạnh phúc nói.
Loan giơ hai ngón tay lên lắc lắc nó bảo anh:
- Không có chi…!
Thấy bộ dạng khả nghi của hai người, Hồng hỏi con Loan:
- Mày đang âm mưu gì thế hả…?
- Tao có làm gì gì đâu, mà mày cũng đa nghi vừa thôi…! Loan chối biến.
Mặc dù con Loan nó nói thế, nhưng Hồng vẫn cảm thấy trong chuyện này có gì đó không ổn, nếu vào lúc khác thế nào nó cũng truy cho ra, Hồng nghĩ “thôi bây giờ tạm tha cho nó vậy, hôm khác hỏi nó cũng không muộn”.
Tiếng nhạc phần hai của buổi tiệc bắt đầu vang lên, vài cặp đã ra sân khấu.
Nhìn cả bọn đang tập trung lại với nhau, quay sang thằng bạn, Tuấn bảo:
- Chúng ta cũng ra làm một bài chứ…?
Lúc này Đăng đã thấm mệt, anh chỉ muốn được tắm rửa, nghỉ ngơi, nhưng thấy thằng bạn từ lúc nhìn thấy Hồng ra nhảy với Quân, anh cảm thấy nó có gì đó không ổn, nên anh bảo nó:
- Ừ, thì ta đi nào…!
Tiến đến gần bọn con Loan, Tuấn hỏi:
- Loan, cho bọn chú nhập bọn được không…?
Mặc dù người Tuấn hỏi là Loan nhưng mắt anh lại nhìn Hồng.
Hồng không hiểu Tuấn nhìn mình như vậy là có ý gì, nó ghét hắn nên bảo:
- Dạ, xin cứ tự nhiên, ở đây đâu có ai cấm anh đâu, mà anh phải xin phép…!
Nghe giọng nói đầy chua cay của Hồng, phải lúc khác thì Tuấn đã cãi nhau với nó rồi, nhưng hôm nay anh có ý định riêng nên chỉ im lặng…
Hồng nhìn Tuấn không hiểu, không lẽ anh ta tự nhiên lành đột xuất, nó muốn biết trong đầu anh ta đang nghĩ gì nhưng mà nó đành chịu, cuối cùng Hồng nghĩ, thôi mặc kệ anh ta, mà nếu anh ta kiếm chuyện với mình bây giờ thì mình cũng chẳng còn sức để mà tranh đấu nữa, nó lắc đầu một cái rồi cũng im luôn.
Loan thấy nhạc nổi lên thì cũng muốn ra sân khấu nhảy, nó đang định đi thì Đăng bảo nó:
- Tôi nghĩ tốt nhất là cô nên ở lại đây, nếu cô mà ra đó thì người ta lại cười cho, nhìn cái tướng của cô thì nhảy nhót gì…?. Giọng anh đầy mai mỉa.
- Anh…! Loan tức mình hét.
- Vậy anh có dám so tài với tôi không…?
Loan khoanh tay trước ngực, mặt hếch lên, nó nhìn Đăng đầy khiêu khích.
Nhìn bộ dạng thách thức của Loan, Đăng bực mình bảo:
- Nhảy thì nhảy, cô tưởng tôi sợ cô à…!
- Thế thì đi…!
Cả hai đối thủ lần lượt kéo nhau đi, bỏ lại bốn người ở lại lắc đầu nhìn họ.
Lẽ ra phải thương cảm cho con bạn, nhưng Hồng lại mỉm cười như là ai đang cho cô quà, a ha, nó nghĩ thế là cuối cùng con Loan cũng có oan gia rồi đấy, thế mới là bạn bè chứ, ít ra bây giờ nó cũng hiểu được nỗi lòng đau khổ của mình. Môi nó mỉm cười, mắt nó nhìn ra sân khấu…
Tuấn nhìn Hồng ngạc nhiên, “Cô ta mà cũng biết cười cơ à…?”, anh tưởng con nhỏ này ngoài cãi nhau và nói những lời chanh chua ra, thì làm sao có nụ cười đẹp như thế này được, mà thôi nghĩ nhiều làm gì bây giờ mình cần làm là…
Chìa tay ra trước mặt Hồng, Tuấn bảo:
- Cô sẽ nhảy với tôi một bài chứ…?
Ngạc nhiên nhìn Tuấn, Hồng không biết anh ta mời nó ra nhảy có phải là một trò đùa không, nhưng mà như thế thì cũng không sao, nó vừa trải qua cái cảm giác ngột thở với tên sao chổi rồi, bây giờ lại thêm tên ác quỷ này nữa, chắc là nó điên mất.
Mỉm cười, Hồng nói:
- Xin lỗi anh, phiền anh chọn người khác vậy, lúc nãy tôi vừa nhảy xong, nên hơi mệt, mong anh thông cảm.
Hồng cữ ngỡ lời từ chối lịch sự của mình sẽ làm cho Tuấn xiêu lòng, nhưng trong đầu anh bây giờ lại nghĩ khác, cô tưởng viện lý do mệt mà thoát à, cô càng mệt thì tôi càng muốn hành, tôi phải lấy lại những gì mà cô gây ra cho tôi.
Tuấn nhìn Hồng với vẻ mặt đầy thương cảm, anh bảo nó:
- Nếu chỉ biết nhảy duy nhất một bài đó thôi thì đừng ngại, cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cô, cô biết mà đã dốt thì phải tìm thầy giỏi mà học…!
- Anh…!
Tức quá mà, Hồng nghĩ mình muốn tránh mà hai cái tên này cứ làm phiền, thôi thì voi không tránh kiến, thì kiến tránh voi vậy.
- Tôi mà sợ anh à, đi…!
Hồng nói xong bỏ đi trước, còn Tuấn thì mỉm cười theo sau, anh không ngờ chỉ một câu khích tướng của mình, mà con nhỏ này dễ dàng xập bẫy như vậy…
Quân nhìn theo bóng Hồng và Tuấn, anh cảm thấy như có ai đang bóp nghẹt tim mình, anh nghĩ là mình đang ghen, mặc dù anh biết họ chỉ là bạn nhảy thôi, nhưng…
- Mình cũng ra nhảy đi anh…! Tiếng của nhỏ Phương.
- Ừ, mình đi thôi…!
Tay cầm ly rượu và một đĩa bánh trên tay, bà Thảo bảo ông Toàn:
- Ông nhìn mấy đứa kìa, sao hôm nay chúng nó có vẻ thân nhau thế nhỉ…?
- Bà nói vậy là sao…? Ông Toàn không hiểu nên hỏi.
Bà Thảo nhìn ông chồng, chán nản bà nói móc:
- Ông thì lúc nào cũng chỉ biết đến công việc, ngoài ra ông có quan tâm đến ai đâu…!
Nghe cái giọng của vợ, ông bực mình đáp:
- Bà nói thế mà nghe được à, tôi cũng quan tâm đến con Loan, đến bà đấy thôi, nhưng mà có chuyện gì…?
- Chuyện này có vẻ hay lắm ông ạ…! Bà mỉm cười rồi nói tiếp.
- Ông nghĩ sao nếu Tuấn và Hồng, Đăng và con Loan nhà mình là một cặp…?
Ông Toàn không vội đáp mà ông quay sang nhìn bà vợ mình một lúc.
Bà Thảo thấy hành động kỳ lạ của ông chồng nên bà gắt:
- Ông nhìn cái gì thế hả, tôi hỏi ông sao ông không trả lời…?
- Bà có bị điên không, chúng nó cách xa nhau về tuổi tác như thế thì nên duyên cái nỗi gì…!
Bà Thảo biện bác lại ngay:
- Bây giờ vấn đề tuổi tác đâu còn quan trọng nữa, mà cơ bản là chúng nó có yêu nhau không…!
- Nếu bà nói vậy thì cũng được, để mai tôi hỏi hai đứa kia xem…!
Bà trách ông chồng:
- Ông không biết tâm lý gì hết, cứ để cho chúng nó tự nhiên, khi nào cần thì chúng nó sẽ nói cho mình biết thôi…!
- Ờ…!
Trong khi hai ông bà đang nhìn lũ trẻ đầy hy vọng thì…
- Cô nhảy cũng không tệ…! Quân bảo Hồng.
-…!
Quân nhếch mép cười bảo:
- Thầy đang khen trò, mà trò yên lặng không nói, có gì bất mãn hả…?
- Anh có thôi đi không, hôm nay tôi không muốn cãi lý với anh…!
- Sao thế, mọi hôm cô ương bướng lắm mà…?
Hồng thấy mình thật dại, khi không lại trở thành con dối của anh ta, mà cũng đúng anh ta muốn trả thù mình mà, cô tự nhủ “Anh hùng trả thù mười năm chưa muộn”, hôm nay mình mệt rồi nên mình chịu thua, nhưng mai thì…
- Anh cứ ở lại mà nhảy nhé, tôi về…!
Nói xong câu đó Hồng chạy thật nhanh, nó không muốn nghe thêm lời nào của anh ta nữa.
- Con nhỏ kia…!
- Hồng…!
Cả Quân và Tuấn đều gọi Hồng cùng một lúc, hai người quay sang nhìn nhau, không nói gì rồi lại quay đi.
Không còn hứng thú nữa, Quân rời đi vì anh muốn tìm xem Hồng ở đâu để đưa cô về, còn Tuấn cũng hết lý do để nhảy vì đối thủ của anh trốn mất tiêu rồi, con nhỏ này đúng là trẻ con, ai lại bỏ đi như thế chứ, lắc đầu anh lấy một lý rượu cho lên môi uống, mà cái tên Quân kia là gì của Hồng nhỉ, không lẽ hắn ta là bạn trai của con nhỏ đó, anh thấy thật thương cảm cho anh chàng.
Ngồi nhìn thằng bạn anh với con Loan vẫn đang tiếp tục tranh đấu, anh bật cười:
- Mình và nó đúng là khổ, hai đứa lại đi vướng vào hai con nhỏ vừa ương bướng, vừa nghịch ngợm này…!
Đăng và Loan vì quá say vào thắng thua nên đã thi triển hết khả năng của mình, mọi người đều đứng dạt sang cả hai bên xem họ nhảy.
- Anh chịu thua chưa hả…? Tiếng của Loan.
- Cô thua thì có…! Quân trả lời nó.
- Đã vậy thì tôi sẽ chơi với anh tới cùng…!
- Xem cô có còn sức không…!.Anh thách thức.
- Loan, con để cho anh Đăng còn nghỉ ngơi chứ…! Tiếng của bà Thảo.
- Nhưng, mà mẹ…!
Loan đang định nói là chưa phân định được thắng bại nên nó không muốn dừng, nhưng bà Thảo trừng mắt nhìn nó, nên nó đành thôi.
- Vâng…!
Loan quay đi mà không quên le lưỡi với Đăng, nó hếch mặt lên như thầm bảo ” chuyện của tôi và anh chưa xong đâu”.
Đăng lắc đầu chịu thua, anh nghĩ đúng là hết cách với con nhỏ này, mà anh cũng đã quá mệt rồi, nếu mà thi nữa thì anh chỉ có nước đầu hàng sớm, nhưng Loan cũng đâu hơn gì anh, chẳng qua là nó quá bướng thôi.
Vừa chạy xe trên đường, Hồng vừa nghĩ, mình bỏ về như thế này liệu có quá bất lịch sự không, lẽ ra mình phải chào bố mẹ Loan và bọn nó một tiếng, nhưng tất cả cũng tại hai cái tên chết tiệt kia, làm cho đầu óc nó lúc nào cũng phải căng ra để đối phó nên còn tâm trí đâu để mà nhớ đến cái chuyện này nữa, nó nghĩ thế nào hai bác cũng giận nó, cũng chịu thôi đành để mai nó tới xin lỗi vậy.
Đang vi vu hít gió trời thì…
- Có người bị tông vào xe…!
Nghe tiếng hét thất thanh Hồng vội dừng xe ngay lại, nó muốn biết là có chuyện gì đang diễn ra.
Dựng xe vào một chỗ và rút chìa khóa ra, Hồng vội bước lại phía bên kia đường, ngay trước mặt nó là một người đàn bà 50, 51 tuổi đang nằm trên vũng máu, giấy tờ trong chiếc xắc tay đã bị văng tung tóe, thấy họ bu lại đông mà không ai gọi điện thoại cấp cứu, sẵn máu anh hùng nổi lên, nó quát:
- Mọi người còn làm gì đấy hả, còn không mau gọi xe cứu thương đưa bệnh nhân tới bệnh viện đi…!
- Con bé nói đúng đấy, ai có điện thoại thì gọi điện ngay đi, bà ta sắp chết đến nơi rồi…!. Một ông lão nói.
- Gọi đi…! Lại thêm một người khác.
Còn nó thì bước tới chỗ bệnh nhân nằm, nó muốn kiểm tra xem bà ta bị thương ở chỗ nào, nếu bị thương ở đầu hay cổ thì nó nghĩ không nên di chuyển nếu không bà ta sẽ chết ngay lập tức, nhưng mà may quá bà tay chỉ bị gãy chân và xung quanh người có nhiều vết xước, tuy chảy máu nhiều nhưng không đến nỗi nguy hiểm tới tính mạng.
Hồng quay sang mọi người hỏi:
- Ai có băng, hai cái nẹp và một cái kéo không…?
Hồng vừa dứt lời, thì bà lão ở ngay đấy chạy về nhà lấy mọi thứ mà nó cần.
Hồng băng bó và kẹp lại chân một cách thành thục trước những con mắt khâm phục của mọi người xung quanh, nó nghĩ nếu mà nó thi đậu, thì nó cũng sẽ là một bác sĩ trong tương lai.
Một lúc sau thì xe cứu thương tới, một ý tá hỏi nó:
- Em có quen bệnh nhân hả…?
- Dạ, không ạ, em chỉ tiện đường qua đây thôi…!
- Em có thể đi cùng chúng tôi đến bệnh viện không…?
Hồng nhìn chiếc xe máy của mình dựng ở bên kia đường, còn đang phân vân thì…
- Em cứ đi đi, cứ để nó cho anh…! Tiếng của Quân.
Quân thấy Hồng bỏ về, anh cũng lấy xe chạy theo, chạy được một lúc anh cũng đuổi kịp được Hồng, nghe thấy tiếng quát của con nhỏ, anh sợ quá cứ tưởng con nhỏ bị làm sao, anh vội tiến lại thì thấy Hồng đang lo cấp cứu cho một người bị tai nạn, nhìn hành động đầy tình người và dũng cảm của nó, anh nghĩ mình đã không thích lầm con nhỏ.
- Vâng, vậy thì em giao nó cho anh vậy…!
Quân ngạc nhiên nhìn Hồng, con nhỏ vừa mới nói gì nhỉ, từ “em” sao mà ngọt ngào thế.
Còn Hồng thì quá vội, nó bước lên xe mà không hay rằng, nó vừa cho anh chàng Quân một phút ngẩn ngơ chỉ vì lời nói vô thức của nó.
Bác sĩ đã khám sơ qua cho bệnh nhân, ông quay sang bảo Hồng:
- Cháu làm tốt lắm, rất đúng kỹ thuật, mà cháu học ở đâu thế…?
- Dạ cháu học ở trường, chỉ là những bài sơ cứu đơn giản thôi mà…! Hồng khiêm tốn trả lời.
Bệnh nhân có vẻ đã hơi tỉnh, mặc dù mặt bà đã tái đi vì mất máu, nhưng bà cố mỉm cười với nó:
- Cám ơn cháu nhiều, nếu không có cháu thì…!
- Bác nghỉ đi, đừng cố nói nữa, ai trong hoàn cảnh này cũng sẽ làm như vậy thôi…!
Cuối cùng chiếc xe cũng đến được cổng bệnh viện, mọi người chạy ra chuyển bệnh nhân lên giường bệnh và đẩy vào trong, có lẽ bà cần được khám và làm vài xét nghiệm.
Cầm địa chỉ và số điện thoại trên tay, Hồng chạy ngay ra buồng điện thoại, nó cần gọi cho người thân của bệnh nhân:
- A lô, xin hỏi ai đó…! Tiếng một cô gái.
- Dạ, chị có phải là người thân của bà Phạm Thị Hồng Nhung không ạ…?
- Đúng rồi, mà có chuyện gì xảy ra với mẹ của tôi hả…? Tiếng nói đầy lo lắng.
- Dạ…!
Hồng ngập ngừng không muốn nói, nhưng chuyện này liên quan đến tính mạng con người, mình không nên chần chừ nữa, nên nó nói luôn:
- Mẹ chị bị tai nạn giao thông, bây giờ em cho chị điện chỉ, phiền chị đến ngay…!
- Thế hả…! Tiếng la thất thanh.
Hồng cúp máy mà thẫn thờ, nó hiểu tâm trạng của chị lúc này, chắc là chị đang lo lắng cho mẹ chị ấy lắm, nếu mà trường hợp này rơi vào nó thì nó cũng thế thôi…
Ngồi đợi được mười phút thì nó thấy có một chị khoảng 25, 26 tuổi, đang hớt hải chạy đến, mới nhìn Hồng đã thấy chị rất đẹp, một vẻ đẹp dịu dàng đầy nữ tính, chả bù cho nó tính tình thì như con trai, nó đoán chị là con của bệnh nhân nằm trong kia.
- Chào chị, em là người gọi điện cho chị.
Chị nhìn nó rồi run run giọng hỏi:
- Mẹ chị sao rồi…?
Nó trấn tĩnh chị:
- Không sao đâu, mẹ chỉ chị bị gãy chân và một vài vết thương nhẹ, nói chung là ổn.
Chị thở phào nhẹ nhõm, bây giờ chị mới nhìn kỹ con nhỏ trước mắt mình, con bé vẫn còn trẻ, chắc là vừa học hết phổ thông, nhưng mà không phải cô bé này gây tai nạn cho mẹ mình chứ…?
Như đoán được những gì mà chị đang nghĩ, nên Hồng giải thích luôn:
- Em đang trên đường về nhà thì đã thấy mẹ chị bị xe tông rồi, em chỉ sơ cứu và đưa mẹ chị đến đây, còn người gây tai nạn cho mẹ chị đã bị công an bắt đi rồi, chắc tí nữa ông ta cũng tới thôi…!
Mỉm cười như hối lỗi chị bảo Hồng:
- Cám ơn em nhiều lắm, mà em tên gì nhỉ, để chị biết còn tạ ơn…?
- Không cần phải làm thế đâu chị ạ, em chỉ mong khi đi ra đường nếu có lỡ bị gì thì được người ta giúp lại như thế thôi, mà em tên Thu Hồng….!
- Còn chị là Thu Hà…!
Hồng xem đồng hồ, thấy cũng đã muộn, nên nó bảo:
- Em xin phép chị, em phải về, hôm sau em sẽ đến thăm bác…!
- Một lần nữa cám ơn em nhé…! Mắt chị rơm rớm nước mắt nhìn nó.
Cầm tay chị Hà, Hồng siết chặt như bảo chị hãy cố lên.
Vẫy tay chào chị, nó đi về.
Hồng đang nghĩ mình phải đón xe nào về đây, thì thấy Quân đang đứng dựa vào cổng bệnh viện từ lúc nào rồi, Hồng thấy hình như anh đang buồn thì phải.
Hai tay đút vào túi quần, Quân thả hồn mình vào những người đi qua đường, anh không hay Hồng đang đứng sau mình.
Hồng nửa muốn hỏi anh ta tới đây làm gì, nửa lại muốn đi về luôn, nhưng dù sao thì mình cũng quen biết anh ta nên cần phải chào một tiếng, nghĩ thế nên Hồng hỏi:
- Anh tới đây làm gì…?
Giật mình, Quân quay lại, nhìn thấy cô, anh mỉm cười nói:
- Anh tới đây đón em…!
- Nhưng tôi có nhờ anh đâu…!
- Thôi mà, cũng khuya lắm rồi em không biết hả, em mà về muộn không sợ bố mẹ dầy la hay sao…?
Nhắc đến bố mẹ, Hồng mới nhớ cả ngày hôm nay nó không gọi điện về nhà lần nào, thế này thì chết, mẹ nó lại la và mắng té tát nó cho mà xem, ngó ngược, ngó xuôi, Hồng cũng không thấy có chiếc xe ôm, hay tắc xi nào cả.
Quân được nước lại lên tiếng:
- Thế nào cô bé…?
Hết cách nên nó đành nói:
- Vậy thì tôi phiền anh vậy…!
Quân đưa cho Hồng chiếc nón bảo hiểm, anh bảo nó:
- Em đeo vào đi, mà em có cần anh giúp không…?
Hồng giật lấy chiếc nón trên tay anh, nó nói lẫy:
- Tôi làm được…!
- Chúng ta đi nào…!
Gió hôm nay mát thật, ngồi sau lưng Quân, Hồng cảm thấy thật vui, dù anh ta hay cãi nhau với nó, nhưng nó biết Quân là một người tốt, Hồng còn đang suy nghĩ thì…
- Két…!
Chiếc xe phanh gấp làm cho Hồng chúi nhủi về phía trước, hai tay nó ôm cứng lấy Quân, nó cảm nhận được mùi nước hoa toát ra từ cơ thể anh, mấy sợi tóc của anh chọc vào lỗ mũi nó, làm cho nó cảm thấy nhồn nhột, tim của nó đang bắt đầu đập rất nhanh, nếu phải là người khác thì họ đã nhận ra tình cảm của mình rồi, còn nó chỉ là một con bé nhìn thì cứ tưởng là biết hết đời, ngông nghênh lắm, nhưng thật ra nó chẳng biết gì cả, tim nó đập nhanh hơn thì nó lại cho rằng do nó sợ nên tim nó mới thế…
- Anh làm cái gì thế, tí nữa là chết người ta rồi…!. Nó sợ quá nên quát lên.
- Anh xin lỗi, tại vì người ta đi ẩu quá, nên anh…!. Quân hối lỗi đáp.
Hồng thấy Quân nói cũng có lý, anh mà không dừng kịp thì nó và anh cùng vào viện rồi.
- Em có sao không…? Quân hỏi.
- Dạ, em không sao…!. Nó ngọt ngào đáp.
- Sao…! Quân kinh ngạc.
Quân loạng choạng tay lái, chỉ một chút nữa thôi là anh đâm vào vỉa hè.
Quân nghĩ “đã hai lần rồi đấy, con nhỏ xưng “em” với anh, có phải do Hồng bắt đầu thích anh rồi không nhỉ”, anh mỉm cười hạnh phúc, cảm nhận được vòng tay ấm áp của con nhỏ đang ôm mình, anh nghĩ mặc dù suýt chết nhưng mà anh phải cám ơn cú tai nạn vừa rồi.
Hồng lấy tay bầm vào lưng Quân một cái thật đau.
- Á đau anh…! Quân hét lên.
Hồng vẫn còn sợ nên bực mình nó bảo:
- Anh có bị điên hay không, lúc nãy do người ta đi sai thì tôi không nói bây giờ anh lại tự mình đâm xe vào vỉa hè là sao…?
Lấy tay xoa xoa hai cái vào lưng, anh giận dỗi bảo nó:
- Em có biết là đau lắm không, nhưng mà cũng tại em chứ…!
- Sao lại tại tôi…! Nó tức khí hỏi.
Quân lắc đầu, đúng là bó tay với con nhỏ này, chẳng lẽ lại bắt người ta bảo do giọng nói ngọt ngào của em làm cho anh bị điên đảo đến nỗi không điều khiển được tay lái, anh nghĩ nếu mà lâu lâu con nhỏ đột nhiên cười và nói như thế này, thì có lẽ anh sẽ đau tim mà chết mất, cứ nghĩ đến tình huống vừa rồi, cũng may là ít người nếu không thì…
Hồng và Quân vừa đi vừa cãi nhau, thỉnh thoảng những người đi đường nghe được những tiếng kêu “á”,”ư” của Quân, họ đều quay đầu lại xem hai đứa nào mà kêu lên như điên khùng thế, nhưng rồi họ lắc đầu, mỉm cười bảo nhau:
- Thôi chấp làm gì, những người đang yêu đều thế cả…!
Hồng mà nghe được nhưng lời đó thì nó đã không làm thế, nhưng nó còn quá trẻ con nên làm sao mà hiểu được, nó nghĩ nó chỉ coi Quân như Loan mà nó không biết được rằng nó đang tạo cơ hội cho Quân gần nó hơn.
Đến được cổng nhà Hồng, anh nhìn nó nuối tiếc nói:
- Chúc em ngủ ngon nhé…!
Hồng còn chưa kịp đáp lại Quân, thì anh Khoa của nó thò đầu ra bảo:
- Mày có biết mấy giờ rồi không hả, mày đi đâu bây giờ mới về…? Khoa quát.
- Em có việc bận mà anh…! Hồng đáp.
- Mày đi vào mà giải thích với bố mẹ, hai người đang chờ mày trong nhà kìa…!
Hình như Khoa vẫn chưa hết bực nên anh xả tiếp:
- Vì mày mà cả nhà phải nhịn đói đến giờ, con kia mày đi đâu thì cũng phải gọi điện về nhà chứ…?
Quân thấy Khoa quát Hồng, anh không hiểu anh ta là thế nào với con nhỏ, nhưng mà nghe cách nói chuyện thì hình như là anh trai của con nhỏ, anh cảm thấy rất thú vì nhìn anh em họ giống nhau quá cả về tính cách lẫn lối cư xử.
Có lẽ trút gần hết được cục tức, Khoa mới nhìn thấy Quân đang đứng ở đấy, anh ta cũng đẹp trai quá chứ, mà hình như là bạn trai của con Hồng thì phải, a đúng rồi anh chàng Quân đây mà, cái thằng mà cha mẹ mình hay nhắc, nhớ lại buổi nói chuyện hôm trước, anh lại tức điên lên, con em chết tiệt vì nó mà anh bị bắt ép phải lấy vợ sớm, trong khi anh muốn dảnh giang hưởng thụ cuộc đời.
Khoa nghĩ mình phải trả thù nó mới được, nên anh quay sang bảo Quân:
- Anh xin lỗi quên không giới thiệu, anh là Khoa, anh trai của Hồng…!
Dựng chân trống xe xuống, Quân chìa tay ra nói:
- Em là Quân, bạn của Hồng…!
- Bây giờ vẫn còn sớm, em vào nhà chơi chứ…? Khoa mời Quân
Quân quay sang nhìn Hồng rồi nói:
- Vâng…!
Hồng thấy tình hình không ổn, nó nghĩ anh ta mà vào nhà mình chơi là hỏng bét hết, lúc đó mình biết giải thích như thế nào, biết ăn nói ra làm sao đây, da mặt của nó lúc này thay đổi liên tục, nó đang hối hận vì nhờ Quân đưa nó về, nếu mà nó biết anh nó đang chờ nó ở cổng thì…
- Ai bảo anh mời anh ta vào nhà hả…? Hồng hét.
Con Hồng càng tức, Khoa càng khoái, nên anh tỉnh bơ đáp:
- Mời bạn trai của mày vào nhà thì có gì là lạ đâu, mà bố mẹ cũng mong gặp nó lắm…!
Khoa bỏ đi trước, nhưng anh vừa đi vừa nhếch mép:
- Cho mày chết con kia, ai bảo mày dám chọc tức tao, he he he…!
Hồng rơi vào tình trạng dở khóc, dở cười, nó nghĩ không lẽ đuổi anh ta về, không được làm như thế thì mình bất lịch sự quá, mà anh ta cũng có ơn với nó nữa, thôi đành vậy, kiểu này thì bố mẹ nó và anh Khoa lại càng hiểu lầm nó hơn thôi, ôi cái số của tôi…
Than chán Hồng biết nó cũng không thoát được, nên nó cũng nối gót theo anh nó vào nhà.
Quân thì lại có cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng, anh nghĩ sao mình lại như thế này nhỉ, đúng rồi anh sợ bố mẹ Hồng ghét mà như thế đồng nghĩa với việc anh càng khó tiếp cận con nhỏ hơn.
Năm người ngồi trong phòng khách, Hồng thấy bố mẹ và anh Khoa nhìn nó và Quân như thôi miên, nó quay sang xem Quân phản ứng như thế nào, thì nó thấy anh ta vẫn cứ mỉm cười tỉnh bơ, còn nó cứ tưởng bố mẹ nó và anh nó đang ngắm hai con thú trong công viên. Bà Hoa bưng cốc nước, và đĩa trái cây đến, bà bảo:
- Mời cháu uống nước, mà cháu thích uống gì để bác lấy…?/
- Dạ thôi, không cần đâu ạ…! Quân lễ phép trả lời.
Bà Hoa, ông Hùng và Khoa kín đáo quan sát Quân, thấy đó là một chàng trai khoảng 23, 24 tuổi, rất phong độ và rất tự tin, tuy mới gặp mà cả hai ông bà đều rất ấn tượng.
Còn Khoa nhìn Quân như đang thắc mắc, anh không hiểu thằng này nó thấy có điểm gì hay ở con em mình mà nó lại đi yêu, lắc đầu anh nghĩ “mình mà phải yêu một con bé như con này thì mình thà chết hay đi tu còn hơn”…
- Cháu và Hồng nhà bác quen nhau lâu chưa…? Bà Hoa hỏi.
- Dạ cũng mới thôi ạ…! Quân lễ phép trả lời.
Hồng chỉ muốn lên lầu cho xong, nó còn đang do dự thì…
- Cháu tha lỗi cho nó nhé, tại con bé nhà bác nó ương bướng lắm nên nó mới làm cho cháu khổ thế…! Bà Hoa giải thích.
Không để cho Hồng phản bác lại, bà Hoa nói tiếp:
- Nếu cháu yêu nó, thì đành chịu thiệt một chút vậy…!
Đến nước này thì Hồng hết chịu nổi nữa rồi, sao mới gặp lần đầu mà mẹ nó lại coi người ngoài hơn nó thế nhỉ, mà anh ta có là gì của nó đâu, chẳng qua chỉ là tình cờ gặp nhau, rồi quen nhau, mà tất cả là do anh ta ép nó quen anh ta đấy chứ.
- Con đã bảo là con không quen anh ta mà…!. Nó hét lên giải thích.
- Con kia, mày ăn nói như thế hả…!
Bà Hoa hét con gái, ai bảo nó dám làm mất mặt bà.
Nẹt con gái xong, bà nhìn Quân ái ngại, bà bảo:
- Cháu thông cảm nhé…!
Thấy con nhỏ bị mắng Quân cũng xót lắm, anh định lên tiếng bênh con nhỏ, nhưng anh nghĩ đây là lần đầu tiên gặp mặt, mình mà có gì sơ suất thì đừng có hy vọng vào lần sau, anh nhìn nó như thầm bảo anh xin lỗi nhé nhỏ.
- Dạ…!.Quân nhẹ nhàng đáp.
Bà Hoa mỉm cười, gật đầu hài lòng, bà nghĩ mặc dù con Hồng nó nghịch ngợm, nhưng mà có mắt chọn bạn trai, bà càng nhìn hai đứa, bà càng thấy chúng nó xứng đôi, mặc dù mình vẫn chưa biết được cậu ta ở đâu và làm gì, nhưng mà tướng tá thế này thì không thể là người tầm thường được.
Quân không ngờ là số mình may mắn thế, anh được cả nhà của Hồng ủng hộ, anh nghĩ đã qua được một nửa đoạn đường rồi, chỉ còn một nửa nữa thôi.
Bây giờ Hồng mới thấm thía cái cách trả thù của anh nó, nó nhìn anh nó đầy căm hận, còn Khoa thì cứ đứng cười tự nãy đến giờ, anh còn nheo nheo mắt với nó nữa, có lẽ anh nó cảm thấy thỏa mãn lắm nên trông cái mặt mà thấy ghét, còn nó thì đang dầu thúi ruột đây.
- Ngoài cái tên anh ta ra thì con có biết gì về anh ta đâu, mà mẹ bảo con và anh ta yêu nhau hả…? Hồng cố cãi.