Chương 26: Anh đợi em…
Phần 1.
Từ ngày cầm thêm cái điện thoại bên người, Hạ Dương thấy mình chăm chỉ nhắn tin hẳn đi.
Bất kể nơi đâu, bất kể lúc nào nàng cũng có thể buôn dưa lê bán dưa leo được ah
Hơn thế lại ko hề phân biệt đối tượng gì cả
Ví như hôm nay đây…
- Hạ Dương!
- A! giật mình. Gì ạ?
- Trả lời vì sao ta ko giải phương trình theo cách này? Như phong đứng trên bục giảng đã có phần giận giữ. Vì sao a?
Chàng tặng điện thoại cho nàng là để liên lạc với chàng chứ đâu phải để nhắn tin buôn với thằng khác thế kia?
Mắt nhìn thấy người mình yêu “tư tình” với người khác, hỏi làm sao ko đau lòng được ah?
Nộ khí tràn ngập trong đáy mắt, phen này nhất định ko tha.
- Dạ, là vì… nãy giờ có chú ý đâu, làm sao mà trả lời được cơ chứ? Tự nhiên lại… Hạ Dương lúng túng.
Bên dưới bàn luận xôn xao, ko đưa nào dám hé răng giúp đỡ, lần này lớp trưởng phải hi sinh rồi.
Nghe nói em trai của thầy là người yêu của lớp trưởng nha, lỡ lòng nào mà "anh rể tương lai" lại khắt khe với em dâu dữ thế? Vuốt mặt ko nể mũi mà.
Hảo, có kịch hay!
- Mang điện thoại lên đây, hết giờ lên phòng kỉ luật gặp thầy. Phong ca vừa dứt lời thì bên ngoài cũng có tiếng gọi của thầy phó hiệu trưởng:
- Phong! thầy Chung đứng ngoài cửa lớp vẫy nhẹ.
Sau khi ra ngoài gặp riêng mấy phút, Như Phong đi vào, nhìn vẻ mặt ủ rũ của Hạ Dương cũng thấy mủi lòng… nghe chừng đã mỏi chân rồi nha.
Hai, ai bảo nam nhân phải lòng nữ nhân làm chi?
- Hạ Dương ra ngoài gặp thầy Chung 1 lát, cả lớp học tiếp nào.
Vẫn đang đứng ngây ngô ở đó, Hạ Dương thở phào.
Thầy đến thật đúng lúc nha, nếu ko thì phải đứng vầy cả buổi luôn.
……..
- Dạ, dạ….em hiểu rồi ạh. Nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện với thầy Chung, nàng đi vào lớp khuôn mặt tươi rói. Mọi “đau buồn run rẩy chết” hết. Cười toe toét.
- Làm sao mà vui như tết thế hả cô nương? Thùy Dương thắc mắc.
- He he ko vui sao được a, ta thi được 15,5đ haha, giải 3 nha, mốt đi thi vòng nữa, qua là được đi thi quốc gia đó. Haha Khoái quá đi mất. Niềm sung sướng ko thể cưỡng lại được.
- Woa! Chúc mừng nha, được ăn khao rồi nha. Thùy Dương cũng vui lây con bạn thân nè, nhớ lại hôm thi về mặt mũi nó tèm nhem than thở, mệt chết thôi.
Ngay lập tức, sau khi an vị vào chỗ ngồi, nàng nhanh chóng thông báo tin vui với Như Tùng.
Anh ấy thật là thiêng như vậy nha?
Hôm đó làm bài, nàng ko tự tin mấy về phần văn nghị luận văn học vì khi trích thơ thì bị quên mất.
Cả 1 đoạn tứ bình trong bài thơ Việt Bắc trích ra để làm dẫn chứng, nửa chừng ko thể nào nhớ ra được.
Bất quá bài văn phải tẩy xóa nhiều, bẩn nhem, ko ngờ vẫn được giải 3.
Ngay khi thi xong đã gọi điện than thở với anh Tùng, cũng may anh nói ko sao, chắc là bài văn sẽ ko bị trừ điểm đâu, Hạ Dương của anh kiểu gì cũng phải giật giải chứ?
Ui ui… mắt mơ màng, anh ấy đang động viên mình, cái gì mà Hạ Dương của anh chứ?
*********
Văn phòng kỉ luật của trường.
- Em chào thầy ạ! Hạ Dương hết sức kính cẩn cùng lễ phép.
- Ngẩng đầu lên Như Phong nhìn nàng, giọng lạnh lùng, vào đi.
- Dạ! E dè ngồi vào cái ghế đối diện với Như Phong, Hạ Dương âm thầm tự nghĩ lý do để xin lỗi thầy chủ nhiệm…
- Chúc mừng em nha. Như phong bật cười vì cái vẻ khúm núm khó chịu của nàng, giọng trở nên thân mật ngọt ngào.
- Ân? Nàng có chút ngạc nhiên nha.
- Chuyện được giải đó, thầy nghe thầy Chung nói rồi, đến 10/12 tới sẽ đi thi vòng loại ở Chu Văn An.
- Dạ. Em cũng mới biết rồi ạh.
- Rót cho nàng một ly nước, Như Phong nhìn nàng chăm chú ko biết đang suy nghĩ gì, bất chợt bảo nàng 1 câu khiến người đối diện chết đứng, Từ giờ ko được nhắn tin với Như Tùng trong giờ học nữa, biết ko hả?
- Dạ. Hạ Dương lạnh gáy, thế nào mà biết nàng đang nhắn tin với anh Tùng được chứ?
Cũng chính vì nàng sợ quá mà ko để ý rằng, giọng của Phong ca nhà ta có pha chút ghen tuông.
Thế nào mà cần phải nhấn mạnh tên Như Tùng thế kia? Chỉ cần nói ko được nhắn tin trong giờ thôi là đủ rồi nha.
Như Phong cũng như nhận ra mình hơi thái quá, chuyện riêng tư của người ta ko nên kiểm soát thế, nhẹ nhàng lảng chuyện:
- Em đã qua gặp cô Hạnh lấy tiền hỗ trợ chưa?
- Dạ, em lấy rồi ạ, được có 100k bạc, trường mình kiết si thiệt nha thầy, cố ý nhỏ giọng thì thầm tránh tai vách mạch rừng, mấy đưá trong lớp đang kêu ầm lên, đáng lẽ thầy hiệu trưởng phải thuê ô tô xịn đưa em đi thi mới đúng, cả trường có mỗi mình em thui mà, vậy mới oai chứ…. Nàng hứng chí ra vẻ…
- Trời đất, Như phong hơi bất ngờ, người mình yêu thì ra lại hám danh đến thế này cơ à?. Đến hôm đó thầy sẽ đưa em đi.
- Thật ạh? Bằng ô tô của thầy chứ? Nàng khoái nha, ngồi Mer sướng tê phổi đó nha bà con.
- Gật đầu, nhiệm vụ của thầy Chung giao cho thầy đó, 100k đó là hỗ trọ em tiền ăn sáng thôi. Thêm lời nhằm cứu vãn hình tượng nhà trường, ai bảo chàng là thầy giáo làm chi?
Nàng ấy sẽ ko ăn sáng hết 100k chứ?
@_@ @-@
Phần 2:
Oaw…
6h sáng, Hạ Dương nhìn đồng hồ chán nản ngáp dài….
Tối qua nàng ham hố đi chơi về nhà hơi muộn, nói là đi chơi chứ thật ra là đi dạo thì đúng hơn.
Một mình loanh quanh mãi khuôn viên gần nhà mà ko thấy Như Tùng xuất hiện, lòng cũng thoáng một nỗi buồn ẩn chứa.
Anh ấy ko có để tâm đến mình, ko nhớ ngày mai là ngày mình phải đi thi rồi?
Thôi thì kệ người ta đi, người ta còn bao nhiêu việc quan trọng phải làm mà.
Tự nhủ mình như vậy nên nàng anh nhàn thong thả từng bước chân theo lối nhỏ, hưởng thụ sở thích của mình.
Mùa đông thật dễ chịu, cái lạnh lẽo này sẽ làm người ta quên đi những tê buốt trong lòng.
Ai bảo nàng ko có nỗi buồn cơ chứ?
Mới đây nhất, nàng đã vô tình phát hiện ra chuyện động trời.
Trong di động của bố nàng, phần tin nhắn gửi đi có rất nhiều tin nhắn gửi vào số điện thoại của người đó.
Nào là… “tôi yêu thu lắm thu có biết không?”
Nào là .. “thu có ở nhà không để tôi qua chơi”
Nào là….
Thật sự đó là một cú sốc lớn đối với trái tim ngây thơ nhỏ bé của nàng.
Niềm tin tưởng cùng yêu quý ông bố tài giỏi văn thơ của nàng cứ theo từng dòng tin nhắn mà mất đi ko dấu vết.
Làm sao nàng có thể nói với mẹ điều đó được? Rằng mẹ đã bị ông chồng chung sống cùng nhau 20 năm phản bội?
Một cách nhẹ nhàng và phẳng lặng, nàng nói chuyện với bố, “cảnh cáo” ông nếu ko chấm dứt chuyện này nàng sẽ mách mẹ biết.
Chẳng biết kết thúc sẽ đi đến đâu nữa, liệu có như nàng mong đợi?
Mải suy nghĩ mà nàng dẫm phải hòn gạch nào đó, nằm chỏng chơ giữa đường.
Một thân nữ nhi mềm yếu ngã xiêu ngã vẹo.
Cũng may, quần áo mùa đông khá dày, nếu ko thì nàng đã bị xây xước nặng hơn chứ ko chỉ đau chân như bây giờ.
Cà nhắc từng bước, Hạ Dương nhanh chóng thay đồ rồi xách cặp xuống lầu.
- Con gái dậy rồi hả? Mẹ đang tính lên gọi con, vào ăn sáng nhanh rồi đi kẻo muộn. Bà Xuân vẫn luôn luôn lo lắng, chăm sóc nàng như thế.
- Dạ, bất giác nàng cúi gằm mặt buồn bã, nàng tủi thân thay mẹ nàng, lặng lẽ vào ăn sáng.
- Nay con gái đi thi, mẹ đặc biệt thổi xôi gấc đó nha, ăn vào sẽ may mắn, làm bài thiệt tốt ha. Bà Xuân vừa đơm vào bát cho Hạ Dương vừa tếu táo trêu đùa cùng chúc con gái may mắn.
- Dạ, con xin. Đón bát xôi gấc đỏ au đươc phủ lẫn một lớp đậu xanh tán nhuyễn vàng ươm, đưa lên mũi thưởng thức mùi thơm nồng, Hạ Dương chạnh lòng, mẹ nấu cái gì cũng ngon a, lát mẹ đơm cho con vô hộp, con đưa cho thầy Phong nha, nay thầy đưa con đi thi đó ạ.
- Rồi, mẹ làm sẵn rồi đây, nhìn Hạ Dương yêu mến, cố gắng bình tĩnh, làm bài tốt nha. Mẹ rất tự hào về con đó. Hihi
- Dạ, thôi con đi đây kẻo thầy lại đợi ạh. bye bye mẹ. Ăn vội được mấy miếng, nhìn thấy bóng dáng của ông Kim phía ngoài nhà bếp, nàng nhanh nhẹn rời đi.
Ko phải muốn tránh mặt mà là thực tình nàng chưa thể đối diện với bố của mình thôi.
Mở cửa nhà, lập tức có cơn gió mùa đông ập mạnh vào mặt.
Gió làm ta lạnh nhưng vẫn ko bằng cái lạnh buốt trong trái tim.
- Dương! Tiếng mẹ nàng vọng theo, cầm cái này cho thầy giáo nè con, quàng thêm 1 cái khăn cho nàng, hôm nay trời lạnh hơn đó.
- Dạ, con quên mất. Vòng tay ôm cổ bà Xuân, con yêu mẹ lắm ạ. Hihi Dứt lời liền đi luôn ko hề có ý nhìn lại hình ảnh ông Kim ở phía sau đang muốn tiến lại gần con gái.
Quên chuyện này đi đã, tạm thời phải cố gắng vượt qua kì thi này thì hơn.
Thâm tâm tự nhủ mình như vậy, bước chân cũng dứt khoát nhanh mạnh hơn rất nhiều.
- Ra rồi, thầy đợi em lâu rồi nha. Như Phong tắt điếu thuốc, đứng ngoài cửa ô tô mở sẵn chờ nàng nói ý trách cứ.
- Dạ, em xin lỗi, có cái này bù đắp thầy đây. Giơ hộp xôi gấc mẹ nàng chuẩn bị lên, mẹ em làm đó, ngon cực. Cười toe toét.
- Rồi, tha cho em vụ này đó, vào xe nhanh kẻo lạnh.
Ngồi yên vị ở ghế bên cạnh, thắt đai an toàn xong xuôi, Hạ Dương mới nhỏ giọng đề nghị:
- Đi đâu ăn sáng đã thầy, em đói nha, hihi. Nãy nàng ăn có ít thui à, chưa bõ bèn gì cho cái bao tử thân yêu cuả nàng hết.
- Tưởng em ăn rồi chứ? Quay sang nàng với anh mắt hơi có vẻ ngạc nhiên.
- Dạ, ăn tí thui hà, có sợ muộn ko thầy?
- Ko sao, ngồi ăn luôn đi. Tay mở nắp hộp xôi thơm phức, một mùi ấm nóng lan tỏa trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe.
- Woa, nàng có chút ngạc nhiên, ko ngờ mẹ để cho thầy nhiều thế, thiên vị à nha. Nàng ngẩng đầu đưa ánh mắt ghen tị thấy rõ.
- Ha ha, Như Phong cười rạng rỡ, thật là thiên vị sao? Chỉ là hỏi chứ ko mong lời đáp đâu, chàng biết bà Xuân cố tình để nhiều như vậy là vì Hạ Dương ấy mà.
Ăn uống xong xuôi, Như Phong mới bình thản nổ máy xe rời đi.
Đường Hà Nội mùa đông vẫn ko hề thưa vắng đi chút nào, từng người từng người đều vội vã phóng vút xe đi mong chóng đến được một bến đỗ tránh rét.
Nơi ấy có thể là nhà, là công ty, hoặc một văn phòng nho nhỏ hay một quán cà phê ấm áp nào đó?
Nhìn theo những cái xe máy ấy, Hạ Dương bất chợt đặt cho mình câu hỏi.
Cuộc đời này rốt cục là người ta đang theo đuổi cái gì?
Tiền bạc? Đam mê? Tình yêu?
Khi có rồi họ sẽ không đổi dạ thay lòng để chạy theo một cái khác?
- Gì mà suy nghĩ âu tư như vậy? Như Phong nhìn vẻ mặt thất thần của cô học trò nhỏ hỏi thăm.
- Dạ, cũng ko có gì thầy ạ.
- Vậy thì xuống xe đi, đến nơi rồi đó. Chúc em thi tốt nhé. Chàng cũng ko muốn hỏi nhiều, thâm tâm biết rõ cô bé đang có tâm sự khó nói .
- Dạ, bước nhanh xuống xe, thầy cứ đi đâu đó chơi đi, em thi mất 3 tiếng cơ ạh, ngồi đây sẽ chán lắm. Hướng Như Phong nhắc nhở.
- Ừ, thầy biết. Mau vào trường đi. Một miệng giục nàng, một mặt trong lòng như muốn thốt lời, cố gắng lên em, anh sẽ đợi em.
Ko phải chỉ là đợi em thi xong, ko phải chỉ là đợi em 3h đồng hồ.
Anh sẽ đợi em đến khi nào em có thể tin tưởng để nói với anh…
Chương 27: Chuyện bức ảnh cưới…
- Có chuyện gì xảy ra thế hả? Như Phong đứng bên ngoài cửa xe hỏi khi thấy Hạ Dương trở ra.
- Sao thầy biết có chuyện gì ạ? Thầy phải hỏi em có làm bài được ko chứ? Hạ Dương xụ mặt giả vờ dỗi hờn.
- Người ta làm được thì mặt mày hớn hở, ko được thì ỉu xìu như bánh đa gặp nước, nhìn cái là biết ngay, em thì ko vui ko ko xìu, chắc là có chuyện gì rồi. Ko phải là bị bắt quả tang giở tài liệu chứ? Hi hi
- Thầy cứ tưởng ai cũng như thầy sao? Đừng có bụng ta suy ra bụng người nha, mình đi đâu chơi nha thầy. Ngồi lên xe rồi mới nói móc 1 câu.
- Hic, có trò nào bắt nạt thầy thế này chưa nhỉ? Đùng thật là thầy mắc nợ em mà. Than vãn vậy thôi chứ Phong ca vẫn rất vui vẻ lái xe đi. Thành công ngoài dự đoán nha. ( Tg: Đố ai đoán được là có chuyện gì đó? Hehe)
Quả thật, ko có gì qua mắt được ông thầy này!
Hic, khủng thật, Hạ Dương thầm nghĩ như vậy.
- Hi hi Alo, mẹ àh
- Ko, là bố Hạ Dương! Chần chừ 1 lúc ông Kim mới trả lời.
Im lặng hồi lâu, nàng mới khó nhọc cất giọng:
- Có chuyện gì ko ạ?
- À, ừ, hơi bất ngờ vì lời nàng, con làm bài tốt chứ?
- Nhờ gen thơ văn của bố mà con làm ko tệ lắm. Cố gắng kéo dài 2 tiếng thơ văn như để nhắc nhở ông.
- Vậy àh, ngập ngừng, lát con về nhà ăn cơm nhé, nay bố nấu nhiều món con thích lắm đó. Dường như là ông ko biết nói gì hơn ngoài một câu ko ăn nhập gì với chủ đề.
- Thôi khỏi bố ạh, thầy Phong kêu thi xong sẽ đưa con đi ăn nhà hàng, chiều con sẽ về. Vậy nha, con cúp máy đây.
Nói rồi ko đợi chờ, nàng tắt máy.
Bố nấu cơm rất ngon nhưng đã bao lâu rồi bố ko vào bếp chứ?
Lần này, vì nàng mà vào nấu cơm sao?
Muốn nàng tha thứ chuyện kia?
Hay muốn nàng ẻm đi như chưa có gì?
Chỉ cần biết, hiện giờ nàng ko đủ can đảm để đối mặt, chạy trốn là hèn nhát, nhưng chạy trốn để thức tỉnh 1 con người thì nàng sẵn sang nhận mình là kẻ hèn nhát đó.
…
- Này, làm sao thế? Vừa lái xe, Như phong vừa quay sang đánh mắt nhìn nàng hỏi chuyện.
- Gì ah? Giật mình, mải nghĩ lại chuyện vừa xảy ra khi rời khỏi phòng thi mà ko để ý đến trời đất.
- Thầy hỏi em muốn đi đâu? Làm gì mà thẫn thờ như thế?
- A, dạ, đi đâu cũng được ạ, em cũng chưa biết đi đâu chơi. Hic, vì ko muốn về nhà nên nói đại, đã suy nghĩ gì đâu.
- Ừ, thế có chuyện gì ko vui àh?
- Dạ, ko , chỉ là em đang nghĩ lại, bài làm lần này chán lắm chắc là trượt rồi. Nhăn nhở méo xệch.
- Vậy ra là muốn đí chơi giải khuây sao? Ko được thì thôi mà, ko cần lo nghĩ nhiều quá. Chàng biết thừa là nàng đang nói dối nhưng cũng ko muốn vạch trần mà thôi, vào hùa cùng nàng cho nàng vui vẻ.
- Dạ!
Thầy khác với anh Tùng thật nha, nếu là anh Tùng, kiểu gì cũng sẽ nói mình phải tự tin lên, ko được buồn, kiểu gì Hạ Dương của anh cũng sẽ được điểm cao mà…
Ý, còn một người mình ko nhắc đến.
Nếu là cậu ấy, cậu ấy sẽ nói gì?
- Em mượn lap của thầy một chút nhé. Quay sang bên cạnh chớp mắt.
- Ừ, ko cần nhìn thầy như thế. Nhếch môi mỉm cười, cô ấy thật là trẻ con.
Hi hi ha ha, sung sướng mở yahoo.
Từ sau lần đó, mình đã trả lời cho cậu ấy.
Nhưng ko hiểu vì sao mà cậu ấy lại biệt tăm.
- Hi, anh chưa lên mạng ah? Vì sau đó nàng biết được tình cảm cũng như 1 số sự thật về khoai nướng nên đã đổi cách xưng hô như vậy cho thân thiết.
- Em vừa làm bài thi xong đấy, buồn lắm vì chẳng viết được nhiều.
- Em đang rất buồn anh ạ, mà anh vẫn đang tìm em ư?
- Em đã ở đây sao anh ko trả lời em 1 tiếng?
- Nếu ko là em sẽ theo người khác để mặc anh đó. Hihi
Gửi những dòng tin nhắn viết vội chẳng có logic nào cả, Hạ Dương mệt mỏi thả lỏng người vào ghế, mắt nhắm lim dim.
Nếu có 1 ngày anh ấy xuất hiện, mình sẽ chọn ai?
Anh Tùng hay anh ấy?
Máy tính vẫn để mở, Hạ Dương ko biết có một người đang thả hồn lơ lửng đâu đây.
Xuống xe đi nào. Gọi nàng tỉnh giấc mộng đẹp, cô bé này có lẽ hôm qua lại lo lắng quá mà ngủ muộn đây.
- Ý, đến nơi rồi hả thầy? Định nhắm mắt thư giãn mà lại ngủ quên mất, mình thật là vô ý vô tứ đi.
Bước ra khỏi xe, một cảm giác khoan khoái, không khí thật trong lành như cùng nhau ùa vào trong những giác quan của Hạ Dương.
Những cơn gió vẫn thổi mang theo tiếng lá xào xạc trong không gian thật thanh bình.…
Tia nắng héo hon của mùa đông ko làm người ta thêm ấm áp mà như lạnh hơn với từng đợt gió rít liên hồi.
Giữa lòng thành phố xô bồ nhộn nhịp này lại có một nơi như vậy.
- Công viên bách thảo này liệu có đủ 100 loại cây như tên của nó ko thầy nhỉ?
- Thầy cũng ko biết, có muốn đếm thử ko? Chuyện này thì chàng cũng đành bất lực.
- Vậy nha, quay sang chàng hí hửng, mình cùng đếm thầy nhé.
- Ố ồh, bị hớ rồi, mình chỉ đùa vậy thôi mà? Hic, ừ cùng nhau đếm thử xem.
Thế nên…
Trong cái lạnh lẽo của mùa đông, và yên ắng bình lặng của khu vườn bách thảo, người ta nhìn thấy 1 đôi trai gái, cùng bên nhau đi dạo dưới những tán cây giờ đã khô lá.
Người con gái thì luôn cười rạng rỡ, chạy đi chạy lại giữa những gốc cây, chỉ trỏ vào những thân cây vẻ hào hứng.
Chàng trai chỉ lẳng lặng theo sau, mỉm cười ngắm nhìn người con gái của lòng mình.
Chốc chốc lại thẫy cô gái ấy hùng hùng hổ hổ, gân cổ lên cãi điều gì đó, có vẻ như chàng trai đã ko làm tròn nhiệm vụ của mình.
- Làm sao mà thầy có trí nhớ như kém như vậy cũng có thể làm thầy giáo, thậm chí là tổng giám đốc công ty được nhỉ? Bố thầy thật là.... ko có mắt nhìn người mới giao trọng trách cho thầy như vậy. haizz….. Đi bên cạnh Như Phong, Hạ Dương chán nản. Đếm đến bao nhiêu rồi nhỉ?
Chỉ mỉm cười một cách thật tình cảm, Như Phong ko thanh minh, ko tranh luận với cô bé.
Giây phút này…. Thật hạnh phúc.
Biết bao giờ mới được cùng cô ấy sánh vai như vậy?
Lẳng lặng tận hưởng…
- Xin lỗi, anh chị có thể giúp chúng tôi một chuyện này được ko ạ? Một người đàn ông lạ lẫm đột ngột xuất hiện trước 2 người cầu xin.
Quay sang Như Phong vẻ ngơ ngác bất ngờ, mắt như muốn hỏi chuyện gì thế này, có nên giúp người ta ko, Hạ Dương ko đáp.
- Có chuyện gì vậy? Như Phong thì bình thản hơn, ko biểu lộ cảm xúc.
- Chẳng là thế này, chúng tôi đang làm một bộ sưu tập ảnh cưới trong mùa đông, nhưng đột nhiên người mẫu của chúng tôi ko thể đến được vì tai nạn, chẳng hay anh có thể để chị đây giúp chúng tôi ko?
- Ồ, là như vậy sao? Quay sang Hạ Dương, tùy ý của em thầy ko biết nhá.
Hắc, tự nhiên lại giao trách nhiệm cho người ta, người ta đâu biết gì nha, cười ngập ngừng e ngại, thật tình ko muốn giúp tí nào, sắp đến giờ ăn trưa rồi. Từ chối thế nào nhỉ?
- Xin lỗi, anh nhìn em này, chỉ vào mình có ý nói dung nhan tâm thường, chiều cao khiêm tốn như nàng thật ko làm người mẫu của họ đâu, có lẽ ko giúp được đâu ạ.
- Ồ, đừng lo lắng, chúng tôi có các phụ kiện cần thiết rồi ah, hiểu được ý nói của cô nữ sinh trung học, anh chàng khéo léo thuyết phục, hơn nữa, nếu em chịu giúp, cùng tôi sẽ có thù lao xứng đáng mà. Vì đang rất gấp, ko kịp liên hệ với người mẫu khác, xin em hãy giúp đỡ.
Ui cha! Chỉ cẩn nghe đến tiền thù lao là mắt đã sáng rực rỡ…
Mê tiền là một cái tội mà…
Thôi thì nhịn đói một chút vậy.
…..
Sau một hồi tô tô trát trát đủ thứ linh tinh lên mặt, Hạ Dương thở phào.
Sau này cưới mà phải trang điểm như thế này chắc mình sẽ nghẻo trước khi gặp chú rể mất. hic…
Mặc 1 chiếc váy cưới màu trắng tuyết, xỏ đôi giày nhung trắng, Hạ Dương bước ra từ phòng thay đồ cười rạng rỡ.
- Thầy xem, em đẹp ko? Hihi 2 tay bồng 2 bên váy, Hạ Dương nhí nhảnh. Thật là mình rất đẹp đó nha, nãy mình còn ko nhận ra mình nữa là?
- Ừ, rất đẹp. Nhìn nàng ngờ nghệch, cô bé mặc chiếc váy này thật đẹp.
Hạ Dương cũng thật vô tư đứng tạo dáng theo hướng dẫn của nhiếp ảnh gia mà ko để ý có một ánh mắt dõi theo mình ko rời…
Ah. Tư thế này…?
- Xin lỗi, Như Phong dùng 1 bàn tay che ống ngắm, vẫy Hạ Dương lại phía mình, nói với thợ ảnh, ko nên chụp những kiểu nhạy cảm như vậy.
- Ah, vâng xin lỗi anh. Nhìn ánh mắt lạnh như băng, người này chột dạ, ko phải là thầy trò sao, có ảnh hưởng gì ko chứ?
- Chuyện gì vậy thầy? Cùng lúc đó đến nơi Hạ Dương hỏi.
- Ko có gì, quay sang nàng mỉm cười trìu mến, có lạnh ko? Kéo chiếc áo khoác bông mềm mại trên vai nàng lên cao một chút, ân cần chu đáo.
- Dạ, ko lạnh lắm thầy ạ, váy mùa đông mà, giờ người ta có thiết kế kiểu này, những cô dâu cưới mùa đông sẽ ko sợ lạnh nữa nhỉ. Hi hi Ngẩng đầu lên nhìn Như Phong.
Vô tình, chạm vào đôi mắt “thần sâu” của chàng, Hạ Dương bất ngờ, giật mình thẫn thờ, ko biết phản ứng ra sao, chỉ đơn giản là cảm thấy, đôi mắt ấy như muốn hút sâu những gì là của mình, cũng háo hức ngắm nhìn đôi mắt ây, khuôn mặt ấy ở 1 cự li gần thế này thật hấp dẫn người khác mà…
- Nghỉ chút ăn tí gì đã nhé. Nói với nàng đồng thời quay qua người kia như muốn lấy ý kiến.
- Dạ, bụng em cũng đang biểu tình đây này. Hihi
2 người tiến lại ngồi trên chiếc ghế đá gần đó.
Như Phong đỡ nàng ngồi xuống, giúp nàng chỉnh lại chân váy, nhìn nàng ôn nhu:
- Đợi chút, tí nữa sẽ có đồ ăn đến.
- Dạ, nay đi chơi hơi mệt nhưng thích thật. Hai, ngẩng đầu nhìn những chiếc cành xác xơ, mà có bao nhiêu cây trong này thầy nhỉ?
- Haiz, ko ngờ cô bé vẫn nhớ, quên rồi mà, để lần sau đếm lại đi.
- Ý, mà em đau chân quá, đi giày cao gót ko quen thầy ạ, cúi xuống định tháo đôi giày cao những 10cm ra thì đã có ngwoif nhanh tay hơn.
- Để thầy giúp. Nhẹ nhàng cởi giày cho nàng, Như Phong cưng chiều khiến Hạ Dương có chút ngượng ngùng, khuôn mặt như đỏ hơn nhưng ko có ý từ chối, ngồi lại dựa lưng vào ghế nhắm mắt tận hưởng.
Nhưng mà không khí này nhanh chóng bị phá vỡ bởi giọng nói của anh thợ ảnh ban nãy:
- Woa, đồ ăn đến rồi đây, 2 người ăn ngon miệng nhé, chúng tôi sẽ ngồi bên kia. Chỉ tay ra phía mọi người ở một thảm cỏ gần đó.
Vừa nhồm nhoàm hút tùn tụt từng sợi mì tôm, Hạ Dương vừa thổi phì phù:
- Mùa này ăn mì tôm thật là ngon nha, lại ko lo nổi mụn thầy ạ. Hi hi
- Ừ, ăn nhanh ko nguội mất. Ở bên nàng thì chàng ăn gì mà chẳng ngon chứ?
………..
Tối hôm ấy.
- Anh hai, Như Tùng đứng tựa lưng ngoài cửa phòng gọi Như Phong, ba đang chờ điện thoại của anh kìa.
- Vậy à, ừ, anh ra ngay. Nói rồi đặt những thứ đang cầm trên tay xuống bàn, chồng lên trên một quyển gì đó, nhanh chóng qua cửa rời đi.
Khó hiểu nha.
Anh hai xem gì mà lại có vẻ mặt thẫn thờ như thế, lại còn ngồi cười ngây ngốc nữa chứ?
Ý, cái đó không phải là tài liệu trợ lí vừa mang đến ban tối hay sao? Nhìn mép tờ giấy mà Như Phong đặt xuống ban nãy, Như Tùng thắc mắc.
Tò mò thế nhỉ?
Là cái gì ta? Xem tài liệu và ngồi cười sao?
- Này, làm cho anh một bát mì tôm nhé. Như Phong bất thình lình quay lại, dặn dò em trai, đừng đứng đó nữa, mau đi làm đi. Suýt nữa thì chết, để Như Tùng nhìn thấy thì nguy.
- Dạ, giật nảy mình vì mưu đồ bất thành, suýt nữa thì bị phát hiện, may mà chưa có động đến nó. Haiz, thở dài trở ra nấu cơm tối.
Bữa ăn…
Như Tùng đã y lời làm cho anh trai 1 bát mì thơm ngon, một ít rau cải, một ít thịt bò, thêm một quả trứng và cà rốt.
Thật là hảo thơm ngon nha, bất quá, người thưởng thức lại ko phải là chúng ta.
Sau một hồi lắc đầu tỏ ý thất vọng, Như Phong vẫn lảm nhảm mãi một câu điệp khúc ko thôi:
- Vẫn ko phải, lạ nhỉ?
- Có chuyện gì sao anh hai? Ko ngon àh?
- Ừ, anh thấy thiếu vị gì đó. Ngẩng đầu lên nhìn Như Tùng băn khoăn.
- Mọi khi anh vẫn ăn thế này mà? Muốn thêm vị gì nữa sao?
- Thôi bỏ đi, anh lên phòng chút, em ăn mình đi nhé.
Dứt lời liền rời đi để lại cho ai đó ánh mắt bất mãn buồn bực. Anh hai hôm nay làm sao ta?
Sự thật là…
Vì một người con gái mà thôi.
Như Phong đang muốn tìm lại hương vị của buổi trưa nay…
Hương vị còn thiếu cũng là thứ mà Như Tùng ko thể thêm vào trong bát mì của mình.
Hương vị của tình yêu…
Thứ mà anh ấy muốn là ở bên người anh yêu thương để cùng ăn một bữa cơm, nói chính xác thì dù nó là một bát mì bình thường thì anh vẫn thấy ngon ngọt hơn cả sơn hào hải vị ở trên đời.
Bất giác, Như Phong đưa những ngón tay lên, chạm vào khuôn mặt của Hạ Dương.
Khuôn mặt tươi tắn, cười rạng rỡ, nổi bật giữa một màu xanh cây lá.
Dù vậy vẫn ko làm cho đôi mắt em biết cười…
Đúng vậy, đôi mắt ấy dường như vẫn phảng phất một nỗi buồn đâu đây, ánh mắt ấy ko cười…
Và anh biết, em đang buồn, một nỗi buồn sâu kín em ko thể nói với ai cả.
Anh ước chi mình có thể san sẻ cùng em?
Nhìn những tấm “ảnh cưới” của Hạ Dương chụp với mình, Như Phong ko biết mình phải làm sao để có thể buông tay?
Trả lại em với những gì em đang muốn theo đuổi, đâu thể buộc em lại với mình chỉ vì một mối quan hệ đã trôi vào dĩ vãng?
Trái tim nhói đau, Như Phong buông những tấm ảnh xuống, lẳng lặng thở dài.
Càng cố gắng rời xa, càng ko thể rời xa.
Trò đùa số phận và mình là người thua cuộc?
Chương 28: Đêm giáng sinh!
Mấy hôm nay đã cật lực thật ko uổng công. Hạ Dương nhìn tấm khăn len mình vừa đan xong cười thỏa mãn.
Vì chuẩn bị quà cho giáng sinh của Như Tùng mà thời gian này nàng đang lao tâm khổ tứ, đan đi đan lại ko biết bao nhiêu là cái khăn rồi.
Âu cũng là ông trời thương tiếc cho nhan sắc tuổi 18 của nàng mà để nàng hoàn hảo kết thúc một món quà ý nghĩa.
Chiếc khăn len này sẽ làm anh Tùng cảm động lắm, khó khăn lắm mới hoàn thành được, hôm ấy nhất định sẽ thổ lộ với anh ấy. Hạ Dương ôm tấm khăn áp lên ngực mình nghĩ thầm, rồi mỗi ngày đông anh ấy sẽ quàng cái khăn này lên cổ, mỗi giây mỗi phút mình sẽ ở bên anh ấy, gần gũi như thế...
Không phải ngẫu nhiên mà nàng lại có quyết định này, cũng chỉ là vì chuyện của anh chàng khoai nướng...
Sau khi nói chuyện với anh ấy về nỗi băn khoăn lo lắng của mình về gia đình, anh ấy đã trả lời tin nhắn của nàng.
Anh ấy nói, rồi mọi chuyện sẽ qua...
Anh ấy nói, em háy cứ sống với tình cảm của mình, đừng để quá khứ ám ảnh hay đeo bám...
....
Anh ấy đã nói rất nhiều, rất nhiều....
Dường như, anh ấy đã tìm được nửa kia cho mình và ko còn theo đuổi ước vọng tìm thấy Nắng Hạ nữa...
Haiz.... Như vậy cũng tốt, mình cugnx sẽ ko phải băn khoăn chọn một trong hai
Dù sao, người thực tình thực vẫn tốt hơn.
Lần này nhất quyết phải làm tới cùng. Cố gắng lên! Hạ Dưong tự nhủ lòng mình như vậy.
Cẩn thận gấp gọn cái khăn quàng vừa đan xong, Hạ Dương mở cửa sổ đứng ra ngoài ban công.
Từ nơi đây, nàng có thể cảm nhận được cái lạnh của mùa đông, cái lạnh của lòng người, cũng như nó giúp nàng quên đi chuyện của gia đình.
Dù chưa có cái kết cuối cùng trong chuyện này nhưng mối quan hệ cha con cũng đã được cải thiện, nàng ko còn mất tự nhiên khi đối mặt với ông Kim nữa.
Ít nhất, những lời của anh ấy cũng khiến lòng mình ấm lại. Hít một hơi sâu hương thơm hoa sữa, Hạ Dương như chìm mình trong những lời nói của khoai nướng.
Anh ấy là người như thế nào nhỉ?
Một con người sâu sắc, chín chắn, nhạy cảm, thông mình., hài hước..
Có lẽ là như vậy.
Nghe cảm giác của mình mà xem, anh ấy thật giống với một người...
Thầy Phong đúng là mẫu người như vậy nha?
Mình cũng muốn gặp anh ấy một lần xem sao.
Hí ha hí hửng với ý định của mình, Hạ Dương thích thú cầm hộp quà hình trái tim ra khỏi nhà.
Bên trong là cái gì chắc ai cũng biết rồi ah.
Còn cái hộp này là nàng tự đi mua đấy.
Anh ấy sẽ bất ngờ lắm về món quà này cho mà xem. Hiihi
…
Chết tiệt. Hạ Dương hâm hực. Làm sao mà đóng cửa im ỉm thế ko biết?
Chuông lâu thế mà ko có ai mở cửa?
Nhà vẫn có người mà? Lạ nhỉ? Ko lẽ mình lại cứ thế xông vào, tặng quà rùi chạy vọt đi?
Đang miên man thì thấy cánh cổng bật mở, bên trong là một thân ảnh quen thuộc cùng với giọng nói trầm ấm:
-Có chuyện gì đấy Dương?
-Ah, thầy, nhanh tay giấu hộp quà ra sau lưng, giáng sinh thầy ko đi đâu chơi sao? Hạ Dương thắc mắc, nghĩ thầm, ko lẽ thầy để người yêu một mình trong ngày giáng sinh này? ( Cái chị mà Hạ Dương nhìn thấy Như Phong ôm ở ven hồ ý, ai ko nhớ đọc lại nha)
-Ừ, thầy bận chút việc, chưa đi được. Như Phong quay đi, ko nhìn thẳng vào mắt Hạ Dương mà nói dối. Trái tim như quặn thắt nhói đau.
Cũng chính vì vậy mà Hạ Dương nàng ko thể nhìn thấy một đôi mắt đỏ ngàu, đôi mắt đỏ chứa đựng bao đau thương, sầu khổ, xót xa. Nàng ấy vẫn hồn nhiên:
-Anh Tùng đâu rồi hả thầy?
-Thầy ko biết, ăn tối xong đã ra ngoài rồi, có lẽ đang ở khuôn viên mọi khi. Như Phong đưa cho nàng một gợi ý, phải cố gắng lắm chàng mới có thể giữ bình tình để chỉ dẫn cho nàng.
-Ah, vậy ạ, em đi ra đấy đây, chúc thầy giáng sinh vui vẻ nha. Nhí nhảnh quay đầu đi, đồng thời tay cũng nhanh thu về, nàng chỉ có đan 2 cái khăn thui àh, một sẽ là của nàng, một sẽ là của anh Tùng, ko thể tặng cho thầy được.
Nàng ko hề biết rằng, Như Phong đã biết tất cả.
Chàng biết nàng đang chuẩn bị tặng quà cho Như Tùng.
Chàng biết nàng sắp rơi vào đau khổ, tuyệt vọng.
Chàng biết nàng sẽ khó mà đứng vững….
Nhưng phải làm sao đây, chàng có thể làm gì cho nàng được đây?
Buồn bực, chàng vẫn dựa lưng vào tường, nhìn theo bóng Hạ Dương đang mờ dần…
Nghĩ lại….
Buổi trưa nay….
-Anh hai, đây là Minh Nguyệt, bạn gái em. Như Tùng ấp úng giới thiệu trước mặt anh trai.
-Ah, Như Phong thoáng giật mình, chuyện này là….
-Anh đừng giận, em với Nguyệt yêu nhau lâu rồi, em đang tính chuyện kết hôn, ba má cũng biết chỉ còn anh thui.
-Vậy sao? Như Phong hỏi mà ko hỏi, hướng ánh mắt chăm chú nhìn cô gái tên Minh Nguyệt. Chào em, moon!
-Dạ, anh Phong. Có chút thẹn thùng, khó xử trong đôi mắt, cô gái nhẹ giọng đáp.
-Anh hai, em hi vọng anh sẽ đồng ý. Như Tùng hốt hoảng khi thấy anh trai mình nhắc lại cái tên đó rồi quay đi.
Dừng lại bước chân còn dang dở, Như Phong cố thốt lời:
-Ko sao. Anh chúc em hạnh phúc. Và nhanh nhất, anh dùng tốc độ mình có thể trở về phòng. Trong khi đó vẫn nghe thấy lời cám ơn của Như Tùng và lời đề nghị bữa ăn tối giáng sinh do 2 đứa tự làm.
Chuyện này là thế nào?
Sao lại có thể như vậy?
Nắng Hạ của mình sẽ ra sao khi biết sự thật này?
Tại sao Như Tùng ko yêu cô bé mà mình lại ko thể nhận ra?
Quả là số phận, mình ko thể… Như Phong ngồi vật vã trên ghế làm việc tự trách mình.
Tại sao Như tùng có tình cảm với Moon mà mình ko hề biết?
Moon là tên mà anh đăt để gọi riêng cô em gái của người yêu.
Anh đã rất rất yêu cô ấy, cho đến một ngày cô đột ngột bỏ đi, lấy chồng ngoại quốc, anh tuyệt nhiên ko còn lien lạc gì với gia đình cô ấy, cũng như cả Moon nữa.
Vậy mà…?
Trớ trêu làm sao, Moon với Tùng lại là một đôi?
Kí ức thay nhau trở về, những miền kí ức xa thẳm nay lần lượt hiện lên mồn một trong đầu anh.
….
….
…
-Anh Phong, xuống ăn tối với chúng em đi, mọi thứ đã xong cả rồi. Minh Nguyệt từ ngoài cửa nói vọng vào phòng.
-Moon! Như Phong mở cửa cho Minh Nguyệt, nhắc lại tên cô, vào phòng anh chút.
-Dạ!
-Em thật sự yêu thằng Tùng chứ? Chàng đi thẳng vào vấn đề vướng mắc trong long ko ngại ngần, thậm chí còn phảng phất chút ít sự thô lỗ, em sẽ ko như chị gái em?
-Anh Phong! Minh Nguyệt ngắt lời, cố kìm nén sự tức giận, em ko phải là chị em, lẽ nào anh vẫn chưa quên được chị ây?
-Ko, anh đã quên từ lâu rồi, Như Phong cười nhạt, em ko nghĩ anh lại chung tình đến mức như vậy chứ?
-Vậy tại sao anh lại hỏi em thế?
-Anh chỉ ko muốn lịch sự lặp lại mà thôi, moon ạh, Như Tùng sẽ ko chịu đựng nổi đâu.
-Em biết, anh Phong, em ko phải là chị em, anh chỉ cần biết như vậy thôi là đủ ah, hơn thế, em yêu anh ấy. Nàng nhìn thẳng vào mắt Như Phong tin tưởng.
-Ừ, anh mong 2 đứa hạnh phúc. Như Phong mỉm cười nhẹ nhàng mà mang theo cả một mùa xuân ấm áp. Chị em vẫn tốt chứ? Cùng Minh Nguyệt bước đi, Như Phong vẫn hỏi chuyện.
-Dạ, chị ấy rất tốt anh ạ. Minh Nguyệt đáp qua loa cho xong chuyện, nàng ko muốn gợi nhắc lại chyện xưa.
-Ừ.
Bước đi và thầm nghĩ,
Nắng Hạ ơi, anh ko thể giúp em được nữa.
Em phải tự mình vượt qua thôi, 2 người họ là của nhau…
Bịch! Tiếng hộp quà của Hạ Dương rơi xuống đất một cách phũ phàng.
Hạ Dương ngỡ ngàng trước những gì mình đang nhìn thấy….
Anh Tùng…
Anh ấy đang ôm hôn một người con gái, 2 người họ đang…
Vì sao?
Chuyện này là sao?
Anh ấy có người yêu ?
Một loạt câu hỏi dồn dập hiện ra trong ý nghĩ, Hạ Dương ko hề biết được, nước mắt mình đang từng giọt lặng lẽ lăn trên gò má.
Hóa ra…
Muốn rời đi mà chân ko thể nào cất bước…
Cảm thấy sức lực mình như bị rút cạn, Hạ Dương ngồi phịch xuống đất ôm mặt khóc.
Những giọt nước mắt ấy chỉ lặng lẽ rơi ra, và lăn đi, rồi lách qua kẽ tay nàng đáp xuống đất mẹ.
Tuyệt nhiên, ko thêm một tiếng nức nở nào cả, ko có tiếng thút thít như trẻ con…
Hạ Dương cũng chẳng biết tại sao mà mình lại khóc, chỉ thấy tim mình có cái gì đó thoáng qua, đau nhói.
Nàng khóc và ko để ý đến đôi trai gái kia đang làm gì, và đôi trai gái ấy cũng chẳng hệ biết đến sự tồn taị của nàng, vẫn đắm chìm trong mật ngọt tình yêu họ trao cho nhau…
Có lẽ, Hạ Dương sẽ cứ ngồi thế khóc mãi nếu ko có một bờ vai cho cô tựa vào:
-Dương! Như Phong nhẹ nhàng đến bên cạnh nàng, ôm nàng, để nàng khóc ở trong bờ ngực mình ko kiêng kị.
Lúc này đây chàng ko cần biết đến lễ nghi thầy trò, chàng mặc kệ người ta sẽ nghĩ như thế nào,…
Chàng chỉ cần biết, chàng phải che chở người con gái mình yêu thương…
Hạ Dương cũng biết là Như Phong đang ôm nàng, nhưng ko hiểu sao, nàng ko hề phản kháng, mà đơn giản, chỉ ở trong lòng người ta để khóc.
Cảm thấy mình thật ngốc nghếch, khờ khạo…
Cái chính là…
Như Phong càng ngày càng ôm siết nàng vào lòng mình vỗ về như trẻ nhỏ thì Hạ Dương càng ngày lại càng khóc to hơn.
-Ko sợ Như Tùng sẽ biết sao? Như Phong bó tay đành dùng biện pháp cuối cùng.
-Ah!
-Ui!
-Thầy sao ko? Hốt hoảng.
Chẳng qua tại nàng ta giật mình, xấu hổ nếu như để Như Tùng biết được, quả nhiên ngay lập tức nín khóc, ngẩng đầu lên nhìn.
Vô tình mà va chạm vào cằm Như Phong đau điếng khiến chàng kêu lên.
-Ừ, ko sao, làm gì mà khóc ghê thế? Như Phong tròng ghẹo nàng.
-Có gì đâu, em muốn khóc thôi mà. Nhìn ra phía sau lưng Phong ca, nàng biết 2 người kia đã rời đi mới đánh trống lảng, sao thầy lại ở đây?
-Haiz, thầy chỉ là đi ngang qua thấy có một con mèo mít ướt nào đó, bận lòng ko muốn hại nó đỏ mắt nên phải chạy lại dỗ dành thôi ấy mà. Như Phong cố tình dài giọng.
-Thầy này, Hạ Dương lườm ổng một cái sắc lẹm, quần thầy mặc chưa kéo khóa kìa, ốc ko lo nổi mình ốc lại còn lo cho rêu. Nguýt một cái thật dài, ai bảo dám trêu nàng cơ chứ?
-Ah, Như Phong giật mình nhìn xuống kiểm tra, thấy hoàn toàn bình thường thì có chút tức tối, dám trêu thầy vậy hả cô bé. Giơ tay dọa đánh nàng khiến nàng chạy tán loạn.
- Ah, thầy giáo bắt nạt học sinh này. Vừa chạy vừa hét lớn.
2 người đùa nhau đến khi mệt đứt hơi thì ngồi thở phì phò
- Thầy…., thù dai thế,… tha..cho em…, mệt chết mất.
- Ừa, sau này ko được nói thế á, con gái gì mà vô duyên.
- Hi hi, tại thầy dám cười em mà. Hạ Dương chống chế.
- Thôi về đi, muộn rồi. Kéo nàng đứng dậy.
- Ah, còn caí này, chợt nhớ ra, Hạ Dương quay lại cầm hộp quà lên.
- Gì đây? Quà giáng sinh cho thầy hả? Thầy rất vui lòng để nhận nó đấy. Dứt lời liền đưa tay giành lấy hộp quà của nàng ko để cho nàng từ chối.
- Ah, nhìn nó tiếc nuối, nhưng ko biết phải làm sao để lấy lại, đằng nào cũng chẳng để làm gì, tặng lại cho thầy cũng được, nghĩ thầm.
- Giáng sinh vui vẻ. Đột nhiên Như Phong đưa cho nàng một hộp quà, có đi có lại mà. Nhoẻn miệng cười nhìn nàng.
- Ah, cảm ơn thầy. Nàng mở ra…
- Thế nào? Thích chứ?
- Dạ, đẹp quá thầy ạ. Nhìn sợi dây chuyền mang hình mặt trời với những tia nắng, rồi nhìn sang Như Phong, nàng cảm ơn chàng rối rít.
- Để thầy giúp em. Nhẹ nhàng đeo nó vào cổ nàng, thầm mong em sẽ mãi là những tia nắng rực rỡ.
- Thầy cũng xem là cái gì đi. Hướng chàng mong ngóng, ko có giá trị lắm đâu, em tự làm đấy.
- Ừ, woa, em tự đan đấy hả? Ý, lại còn giống cái khăn trên cổ em nè. 2 cái là một đôi hả?
- Dạ, hihi, như vậy thì ai nhìn cũng biết chúng ta là thầy trò nha. Nàng lém lỉnh nói lái đi. (Hic, ai nghĩ là thầy trò thì ta đi đầu xuống đất.)
- Ừ, thầy trò mình cùng có giáng sinh thật vui vẻ nha.
Dù ko phải dành cho anh nhưng anh sẽ trân trọng nó Nắng Hạ à.
Bở vì…
Rồi sẽ có một ngày nó là của anh!
Dù sao cũng ko phải tặng cho thầy, nhưng thầy đã thích thì cứ mang nó đi.
2 người mỗi người có suy nghĩ khác nhau nhưng vẫn đang lặng lẽ sánh bước cùng nhau trở về…