Em gọi điện anh Hai, gọi hắn để mượn quyển Bố già của Mario Puzo (em biết ổng có cuốn này, để trên bàn làm việc). Em xuất hiện ở nhà ổng sau đó 15p, trong lúc ổng đi kiếm xem quyển ấy ổng để đâu và hết sức ngạc nhiên vì tự nhiên em mê đọc sách, thì em hốt ngay cái thẻ nhà báo của ổng đút vào túi. Lúc í, tay chân em cứ như ko có xương vậy, nhưng em vẫn cứng người lên, để ổng khỏi nghi ngờ.
Hồi sau cầm quyển sách về, éo thèm xem như thế nào luôn, em phi một mạch ra chỗ mà con H. thường hay đứng. Em chỉ muốn cầm quyển sách dày cộm này, phang cho bẹp đầu nó, để nó ngộ ra rằng, trên đời còn khối thứ có thể kiếm tiền mà ko vạch ổ cắm ra cho mấy chục cái usb đút vào ấy.
Đến dân phòng theo hướng dẫn của nó, em mặc nhiên trình thẻ nhà báo của anh em ra, em nói "xin lỗi anh, em là nhà báo ... ở tòa soạn TT, anh cho em gặp H.".
Một hồi sau, em bị ánh mắt của thằng cha dân phòng dò xét, kiểu làm khó dễ nhau ý mà. Em bắt đầu hành sự theo kiểu tào lao nhất mà em nghĩ ra. Em kêu nó ngồi xuống, bày đặt rút cái điện thoại ra (e dùng ai phôn ạ ) bật thu âm. Em bắt đầu phỏng vấn cái thằng trực dân phòng đó...
Mấy câu hỏi tào lao đề cao nó, dạng như "anh cảm thấy mình đã hi sinh gì cho sự nghiệp trật tự của xã hội", "cống hiến cho tổ quốc, có bao giờ anh thấy mình...đuối sức chưa",... Sau một hồi lừa đảo, em nói là con H. là người của em, được cài vô để thị sát tình hình gà thả vườn trong thời gian qua. Thằng nhỏ tin răm rắp...
Tụi em vừa bước ra khỏi cái đồn dân phòng đó thì lực lượng CA vừa tới (chắc tới để lấy lời khai í mà). Con nhỏ ngồi trên xe, run run, ôm em chặt cứng. Còn trong suy nghĩ em lúc ấy, chỉ có duy nhất một vấn đề, làm sao cho cái thẻ này trở về với vị trí cũ...
Đây là lần liều mạng đầu tiên (hình như cũng là cuối cùng) mà em đã từng dám làm với một lực lượng lớn như vậy. Ngẫm ra cũng siêu nhân.
Hôm đó, em chở con maclinux về, em nổi khùng, tát nó một cái như trời giáng. Con nhỏ lặng lẽ bước vô nhà, để em ở lại giữa đường vắng hoe, với hàng trăm/ngàn câu trả lời khó tả.
Sau đó tầm vài phút, lão anh Hai em điện. Ổng nói ở đầu dây nguyên văn thế này "lực lượng dân phòng ở P... Q... vừa gọi qua, biểu nhà báo ... không đăng tin vừa xảy ra hồi khuya. Mày về đây liền cho tao, 10 nữa có mặt, tao chờ, mang theo cái thẻ".
Chưa bao giờ lão anh của em hắn giận dữ, đúng hơn tuýp người của ổng là tuýp người khá điềm đạm, giống như dùng ổ SSD, nhẹ êm, nhanh nhẹn.
...
Tính em liều mạng, nhưng trong lúc liều mạng thì em ko hề nghĩ tới cái mạng mình như thế nào hết, chỉ sau khi cái mạng đã toàn vẹn trở về, còn nguyên seal thì em mới có cảm giác sợ.
Như lúc này vậy, thằng anh của em chắc nó đang nổi khùng vì chuyện em đem cái mã vạch của nó cứu một đứa là gái. Hắn bắt em đến đó sau 10p, e tính sơ sơ, nếu chạy 50km/h thì cũng mất hết 15p, nên em cứ đi từ từ, vừa đi vừa tưởng tượng xem hắn sẽ...bung hàng em theo hình thức nào.
Đầu em tưởng tượng ra khá nhiều thứ, gọi điện về quê để báo server cắt cập nhật, đánh lòi ổ cứng, overclock cho tới chết. Hức, hình thức nào cũng dã man, man rợ hết. Tưởng tượng một hồi, suy nghĩ cách nói đối phó mãi ko ra, em đành đến trực diện, đưa thẻ lại cho thằng anh của em, rồi nói "em xin lỗi". Được có 3 chữ. Lúc đó ổng quát em cái gì đó liên quan tới ngu, bò, heo vịt, đại loại như e gần giống với tụi động vật thường hay nằm trên bàn nhậu. Hồi sau, chị dâu em xuất hiện, bả biểu là thằng nhỏ còn con nít, ứng xử vậy ko trách nó được. Gặp anh thì anh cũng làm z thôi
Kể lại chuyện này mới zui, ông anh em quen chị dâu em hồi 2 người còn học phổ thông cơ. Lúc đó ba mẹ 2 nhà cấm ghê lắm, vì sợ ảnh hưởng chuyện học. Em toàn bao che cho hắn nửa đêm chui rào ra để đi hẹn hò với bồ. Có lần, bà chị bị 2 cái server bắt được, đánh đòn quá trời, ổng vác mặt tới chỗ nhà chị em, chịu đòn thay. Vừa nói xong, cái server đực của bà chị lấy cây đập vô lưng thằng anh em đến nỗi về nhà có mấy vệt đỏ luôn. Sau đó, về nhà, ổng còn bị 2 server nhà em phang cho vài chập nữa. Nên xét về mức độ dại gái, thì nhà em có gen duy truyền. Hehe.
Nhờ bà chị dâu dễ thương, em thoát chết, nhưng ko đơn giản như vậy, ông anh em biểu từ giờ em mà dính dáng tới cái con maclinux kia nữa, là ổng ko thèm đụng tới em nữa, thích làm gì thì làm. Đối với em, chuyện này giống như đe dọa "giữa gia đình với con mac đểu kia, mày chọn đi", nên em cũng lo lắng lắm lắm luôn.
Thời gian sau đó, viện trợ kinh tế của anh Hai dành cho em giảm xuống 1 nửa, server nhà em cũng chỉ tầm đó ko hơn ko kém, tiền chi tiêu của em chỉ vừa đủ, hổng dư được đồng nào. Em bị đưa vô thế bí, vì thằng ipod của em trước giờ toàn uống sữa của em mua, giờ hổng biết xoay sở sao nữa, em cũng éo rõ cái con đó có còn làm gì để ra tiền ko.
Khoảng thời gian chăm ăn, chăm uống, chăm ngủ cho thằng ipod ku Bim với em là khoảng thời gian đẹp nhất. Em bị bệnh thèm nói, nên cứ suốt ngày bồng nó ra hành lang của nhà trọ nói chuyện tào lao con cóc con nhái để nó cười thé lên (éo biết nó hiểu cái wái gì hok nữa). Các bác ko hiểu đâu, mỗi lần nó cười nhe lợi ra, cứ như rằng từ ram 256 chuyển sang ram 4gb vậy ấy, cảm giác vừa sướng, vừa đã.
Thằng ipod ku Bim nhà em thích chơi trò ú à ú à, em cứ che mặt lại, ú à là nó nằm ra mà cười như ông địa. Hồi tầm 7 tháng tuổi lúc em đang tập thằng nhỏ tập đi, nó đi tầm được 3-4 bước gì đó là ôm em chặt cứng. Sau đó, em cứ pu pu pa pa để nó tập nói theo, mà nó chỉ cứ è ẹ phát bực. Một hôm, tự dưng lúc đi được vài bước là nó nhào tới ôm em cười khanh khách, còn nói pa pa. Dù em biết, cái nói này nó chỉ là bắt chước em thôi, nhưng em nghe mà cảm động phết.
Còn mẹ nó, tức cái maclinux giao diện đẹp mà cấu hình thấp kia, ko biết lúc ko có em nó như thế nào, chứ lúc em đang ngồi đó, nó éo thèm quan tâm thằng nhỏ đến một cái nhìn, chỉ ngồi loay hoay với cái mặt, cái mụn, cái tóc, nhìn muốn wánh.
Từ hồi viện trợ của em bị cắt, tự dưng em ngại xuất hiện chơi với ipod ku Bim, em có cảm giác nhớ nó, nhưng áy náy với cái gì đó ngài ngại làm cản chân em.
Hôm ấy, con điên đó lại gọi, em biết ngay là nó dù sđt lạ, vì chỉ có nó mới lựa giờ thiêng để gọi cho em như thế. Em quyết ko bắt máy, dù em lo lắng đến phát điên. Hồi sau, nó gửi 1 tin nhắn, nội dung ngắn gọn "Bim bị sốt, T. qua chở nó đi bệnh viện được ko". Em chỉ nhớ lúc ấy em gọi điện ngược lại, nói bâng quơ cái gì đó, rồi em bay đến ngay chỗ 2 mẹ con nhà nó. Vừa chạy mà tim em loạn nhịp cả lên. Hức, em chỉ cầu trời là thằng ipod nhà em đừng có bị gì, hok là chắc cả đời này em hối hận đến chết.
Em chở thằng nhỏ đến bệnh viện thì thằng nhỏ đã nóng hâm hấp rồi. Hệch như rờ zô cái fan tản nhiệt của laptop zị. Em hỏi bác sĩ, bác sĩ bảo đang chờ kết quả. Em cứ ngồi một chỗ để đợi. Còn mẹ nó thì cùng nó vô phòng khám.
Một hồi bước ra, con nhỏ biểu thằng ipod của em bị sốt do viêm phổi gì gì đó. Em nghe mà sợ gì đâu. Em chạy tới chỗ bác sĩ, nói điều trị thằng nhỏ lẹ lẹ giùm con đi. Ổng bắt em ký tên, với ghi biên bản gì gì đó để nhập viện. Bác sĩ hỏi "anh là gì của thằng nhỏ", em trả lời ko cần suy nghĩ "ba nó". Vừa trả lời xong, ông bác sĩ cười đểu "thằng nhỏ họ Trần, anh họ Nguyễn, cha con đường nào?". Lúc này mặt em nóng bừng bừng (vì xấu hổ), và đơ họng, hông biết phải nói sao luôn. Bác sĩ kêu, đóng viện phí.
Thật ra thì thằng nhỏ được đặt tên theo họ mẹ nó, cũng phải, vì nếu đặt theo một cái họ nào đó lạ wắc, như họ Nguyễn chẳng hạn, thì sau này lỡ lớn lên nó hỏi "mẹ ơi, sao con họ Nguyễn vậy mẹ?" lúc đó chắc thằng google cũng bó chiếu toàn tập.
Trong ví em lúc ấy còn được tầm 500k, viện phí là 2 triệu. Một hồi, con maclinux kia gọi đt vay một đứa (chắc hành nghề chung với con nhỏ), 20p trôi qua, viện phí đã được đóng. Tự dưng em có cảm giác mình giống như hàng phế thải, bị ra rìa. Hệch như iphone 5 vừa ra là thằng 3gs liền biến khỏi danh sách của apple vậy.
Vừa đưa tiền xong, tụi dở hơi đó nắm đầu con maclinux, biểu "mày trốn đâu mấy tuần nay?" con nhỏ nói "con em bệnh". Em chạy lại thì con maclinux cũng nói "T. đừng xen zô chuyện của H. nữa, H. tự giải quyết được". Hồi sau, tụi nó nắm tay con maclinux đi ra khỏi viện, con nhỏ chỉ quay lại biểu "coi chừng Bim giùm H.". Em chỉ biết ngồi im một chỗ, dù rằng tâm trí bấn loạn giữa 2 điểm, bên là ipod ku Bim bên là mẹ nó.
Em chờ đợi, chờ đợi và chờ đợi. Em hỏi bác sĩ tầm đâu chục lần về ipod ku Bim, câu trả lời chỉnh quanh quẩn, đang khám, đang kiểm tra, đang cấp cứu,... làm em muốn khùng hơn nữa.
Em ngồi ở viện khá lâu, một hồi sau bác sĩ bảo chuyển giường lên phòng bệnh (bệnh viện tư nên phục vụ khá chuyên nghiệp), em đi theo, nhìn nó nằm nhỏ xíu trên cái giường bệnh, tự dưng em thấy tim mình cũng đau nhói theo luôn.
Kết quả là nó bị viêm phổi, phải điều trị ở đây tầm vài ngày. Em lên phòng bệnh với thằng ipod ku Bim tầm được nửa tiếng, thì con maclinux của em lết về. Lết đúng nghĩa ạ, mặt mày nó bầm tím, cái áo bị xệ vai méo qua một bên, áo ngực hình như bị xé toạt ra. Em lo lắng hỏi "có chuyện gì vậy?" con nhỏ biểu "hành xử kiểu cave nó vậy". Lúc này em hơi bàng hoàng một chút, nhìn nó thê thảm, thảm thương, thấy tội gì đâu. Nhưng em ko hỏi thêm được gì nữa, chỉ biết ngồi nhìn nó lấy tay buộc lại cái áo ngực trên vai, mà nó ko dám khóc.
Em được chuyển sang hệ học nâng cao cũng trong tháng đó, em bán cái ai phôn của mình để đóng viện phí với mua sữa cho thằng ipod ku Bim. Hơi tiếc chút xíu, nhưng nó cũng éo phải là gì.
Chuyện có lẽ sẽ tạm dừng tại đây, và hầu như hổng có gì mới nếu như ko có sự tham gia của Ultrabook, một nhân vật không mới-nhưng lạ.
Việc em bán aiPhone đc anh Hai em biết liền sau đó, cái này thiệt ra là quà tặng của ổng cho em hồi đầu năm. Thời đó ai có được iphone 3G cũng thuộc hàng VIP lắm rồi chứ ko fải giỡn. Và ổng bắt đầu nhìn em với một thái độ khác.
Em nói với chị dâu em về chuyện này, bả cũng ko đồng ý với cách hành xử của em cho lắm. Bả biểu, thường thì người ta ko dễ dàng chấp nhận chuyện một đứa con trai dại gái tới mức điên khùng như em, nhưng bả tin rằng em đã làm đúng. Và nếu em ko làm thế, thì chắc cũng chẳng ai trong những người đó sẽ chết, nhưng họ sẽ ko thể nào có được những khoản thời gian yên ổn được.
Em ngẫm nhiều về chuyện này. Hôm đó, em gặp lão anh Hai của em, em bảo với hắn rằng, với maclinux, em hok hề yêu, hok hề thương 1 chút nào nữa. Em thương thằng nhỏ như con người với con người với nhau thôi. Em sẽ trở lại bình thường sau khi 2 mẹ con nó đủ để lo cho nhau. Nói vậy chứ e cũng bí lắm, éo biết làm sao và khi nào để con maclinux kia đủ tiền để nuôi 2 mẹ con nó nữa.
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, thì hôm sau, con ultrabook ra thêm 1 bài báo, nội dung căn bản là kể về một con "đĩ" lừa gạt sinh viên, chiếm aiphôn rồi gài hàng đẻ tùm lum tùm la gì đó. Bài báo này khá là hot, và hổng biết vì sao, ông anh hai của em, thiên về việc ủng hộ tờ báo đó hơn là ủng hộ những hành động vừa qua của em.
Em hổng biết thế đó là gì nữa. Một bên là việc học chất chồng vì nâng hệ, một bên là một thằng bé cần em hơn mẹ của nó, một bên là ông anh mà em kính nể hơn bất kỳ ai, một bên là không có gì cả, bấn loạn. Một máy ko thể cài quá nhiều hệ điều hành, cũng như 2 con chuột hổng thể nào sử dụng cùng lúc trên màn hình máy tính. Em quyết định bỏ đi một vài thứ.
Em gọi về nhà, hỏi mẹ em một câu liều mạng "mẹ có muốn có con nuôi hok?" và nói vòng vo mấy lí do tào lao. Mẹ em quát một hồi rồi cúp máy. Tưởng đã tiêu tùng, sau đó, mẹ em lại gọi điện và hỏi thông tin về thằng nhỏ. Tự dưng có chút ánh sáng lóe lên trên bầu trời. Em mừng như trúng số.
Nhưng hôm sau, em nhận được một cuộc gọi của anh Hai, ổng biểu "mày đừng có mà lừa gạt ba mẹ! tao ko muốn nói thêm với mày nữa".
Các bác ơi, em chỉ muốn chết quách đi cho rồi, giữa bên tình, bên nghĩa, và bên nhân. Bên nào với em cũng nặng nề hết. Bỏ thì thương, vương thì tội. Thời gian đó kinh khủng lắm. Không biết diễn tả thế nào nữa. Có lần, em quyết tâm ko quan tâm tới mẹ con nó, nhưng nhớ lại cảm giác thằng ku Bim ôm mình chặt cứng, rồi suốt ngày gặp em là nó cười tít mắt, hay đơn giản là những lúc nhìn nó ngủ trên cánh tay của em thui, là em chợt mềm nhũn như một đứa con gái. E ko fải thích trẻ con, nhưng em cảm nhận cái gì đó ràng buộc giữa em và nó. Mỗi ngày, em đến chơi với nó giống như một món quà mà ai đó trao cho em z. Khó tả lắm, chỉ biết được rằng đoạn đường em chạy từ trường về nhà mẹ con nó, là đoạn đường mà em chờ đợi hạnh phúc nhứt mà em từng trải.
Nhưng nói ai hiểu? hiểu ai nói! Có hôm, gọi điện cho Ultrabook, biểu nó rằng nó nhìn đời nhạt quá, chỉ nhìn một khía cạnh thôi. Nó quát lại em "còn hơn là đồ gà mờ!" câu này làm em như bị xúc phạm, nhưng e quả đúng là một thằng gà mờ thật. Ngu gì mà ngu dữ.
Những ngày sau đó, con maclinux đi làm nhiều hơn, nó bảo rằng nếu nó ko làm, tụi kia sẽ rạch mặt nó. Em thấy bắt đầu ớn ớn cái giới linux này. Chúng nó (tụi core-linux, tụi má mì) đúng là hok có tình người. Và những đứa ubuntu, fedora, centOS,... cũng hệch như thế. Chỉ đồng tiền mới là tất cả.
Hồi hổm em lên mạng đọc mấy truyện về đĩ điếm, có truyện kể về một con đĩ còn zin, đĩ thiên thần, tâm hồn của đĩ,... đại loại thế, em ko nhớ tựa, của một tác giả đồng tính viết (có viết sách gì gì đó nữa). Đọc xong, thấy bọn người trong truyện chắc làm linux ở thiên đường, nên mới có những thứ ko thể nào có ngoài thực tế được. Em ghét những loại văn chương mơ mộng bay bổng, hiển nhiên đó, hiện tại đó sao chúng nó ko viết, lại đi kể về một thứ xa vời ở đâu đó, để những người đọc cả tin, họ cảm thấy cuộc đời họ đang sống quá bất công, quá đen tối, và họ tìm mọi cách để đến được với cái "thiên đường" nào đó trong truyện. Và tới khi họ biết rằng thiên đường ấy ko tồn tại thì có lẽ mọi thứ đã quá trễ.
Thiên đường của maclinux của em cũng vậy, nó mê tiểu thuyết (éo hiểu sao lại thi vào cntt, dù rằng nó học ko hề tệ). Hồi xưa, lúc hai đứa mới biết nhau, nó toàn đọc những thứ truyện tình cảm vớ vẩn. Nhiều khi em nghĩ, chính vì những thứ đó mới làm khoảng cách của em với nó rời xa nhau đến như vậy, giống như android vs ios, song song và ko bao giờ chạm vào nhau ở điểm đầu cũng như điểm cuối.
Và rồi các bác biết ko, một ngày đẹp trời nọ, mẹ con nó bỏ đi. Căn nhà trống hoác. Không một lời chào... Chợt em cảm giác mình được giải thoát, cảm giác có cái gì đó đã rời khỏi bản thân mình, cảm giác như ai đó vừa cứu mình khỏi địa ngục, vừa buồn, vừa vui... Em éo hiểu em như thế nào nữa.
Sau đó em nhận được cuộc gọi từ ultrabook, nó biểu, chính nó là người kêu 2 mẹ con nhà ipod ku Bim rời SG và về quê. Em ko biết lí do chính nào làm con Ultra hành xử như vậy, chỉ biết một điều, chuyện của em còn vài đoạn ngắn nữa...trước khi 2 mẹ con nó rời xa em mãi...
Hổm rài em cũng đã có biết lớp em đọc được bài viết này trên voz, hôm rồi lên lớp e có nghe mọi người bàn tán thoáng qa. Tuy bây giờ chỉ học chung vs mọi người có 1 môn thôi, nhưng em cũng hi vọng với em, mọi người hãy giữ thái độ như từ trước tới giờ, đừng đổi, em thấy ko quen. Và đừng lên VOZ công khai tên tuổi em ra, lúc ấy, e nghĩ sẽ có vài người bị tổn thương á. Cám ơn cả lớp!
Có 1 bác tác giả núp lùm ở Voz rủ em ra sách, em nói thiệt, là e ko có khiếu văn chương, nên rủ e thì e cũng z thôi. Đợi chừng nào em viết ra được phần mềm viết văn, lúc ấy rủ e cũng chưa muộn (tầm vài ngàn năm gì đó).
Sau khi 2 mẹ con nó bỏ đi, em gọi con Ultra hỏi vì sao lại có thể hành động như vậy được? nó nói với em thẳng thừng, là muốn giải thoát cho em, và vì em còn nhiều hơn những thứ cần lo phía trước. Em cảm động lắm lắm luôn.
Em ko oán trách nó, nhưng em chẳng hiểu tại sao tình cảm em dành cho nó ko thể hơn được những cảm xúc bạn bè bình thường. Chắc do em đang xài con laptop cũng kha khá đẹp rồi, nên hàng ultra ko còn hấp dẫn đối với em nữa.
Tầm vài hôm nữa, có một số điện thoại lạ gọi cho em, em ngẫm trong đầu là con Maclinux đó, em nôn nóng được biết tin của con thằng ipod ku Bim của mình, nên reo chừng 5 giây là em bắt máy ngay. Nhưng không phải. Ai đó ở đầu dây toàn chửi thề, nội dung chính là hỏi em giấu con maclinux kia ở đâu? và nếu nó ko trả tiền cọc 50triệu gì gì đó thì chúng nó tìm tới tận nhà để giết con nhỏ. Mặt mày em tái mét, em chỉ biết nói "tui với H. ko liên lạc với nhau cả tháng rồi".
Em đem chuyện này kể cho anh Hai nghe, ổng biểu tụi linux core đó, nói giỏi, nhưng éo làm được cái quái gì đâu, quá lắm là đập, đánh, chứ ko dám giết. Em hỏi ổng "lỡ người ta tạt axit con maclinux thì sao" ổng dửng dưng, nó tự lo cho nó được!
Em suốt ngày lo bò trắng răng, lo windows có màn hình xanh mấy pác ạ. Ngoài việc ngồi code trâu bò, thì lo lắng là cái thứ 2 mà em có thể làm tốt. Vậy các bác cũng biết được em vô dụng như thế nào rồi đó.
Hôm ấy, Ultrabook gọi điện cho em, hỏi em là muốn xuống An Giang ko? Em ngạc nhiên há lè mồm, con nhỏ biểu nó biết nhà của maclinux, và nó cũng thương Maclinux lắm, nhưng cách giải quyết của em trước giờ là ko hề hiệu quả, giống như vòng lặp while với điều kiện n=1, cứ lặp mãi mà hok hề có kết thúc.
Có thời gian em trách con Ultra này ghê gớm lắm kìa, hổng hiểu sao em đã từng hận nó, ko ngờ với tuổi nhỏ hơn em, mà nó có thể có suy nghĩ chững chạc và thấu đáo đến tận tình. Đúng là dân Nhân Văn OS có khác. Còn em, giống 1 thằng Android, chạy cả đống ứng dụng để rồi toàn bị treo máy.
Và hành trình về An Giang của tụi em bắt đầu! Và cũng là hành trình kết thúc gần 3 năm ròng rã với những tình yêu mơ hồ. Em sẽ viết liền bây giờ, để các bác đọc luôn. Nhưng chắc hơi lâu à nhen! Trong ngày nay thôi!
Em về An Giang qua một bến phà gì đó quên rồi, cũng ko lớn lắm. Đi taxi tầm 30p là tới một con hẻm ở đường Trần Hưng Đạo, hình như là chưa qua chỗ Công viên. Em tới đây một lần rồi nên nhìn đường cũng ko quá lạ. Đi sâu vô con hẻm đó là một vùg nông thôn toàn lúa với nước. Em hổng tin được là đồng ruộng có thể tồn tại song song với thành thị như ở đây. Nhìn mát mắt nhưng cũng buồn thúi ruột.
Lội bộ tầm 3 cây số thì em tới được một căn nhà...bán ve chai. Căn nhà này khá nát, nhưng được cái là xung quanh toàn cây cối nên mát mẻ. Em thấy vừa lo, vừa sợ, em ko biết thằng ku Bim có nhận ra em ko nữa, và hai mẹ con hiện tại sống ra sao đây.