Tô Nhất Minh thất kinhhồn vía, hoảng hốt hơn cả ông ta, lùi lại mấy bước, đẩy cánh cửa khép hờ phòngkế bên lao vào, rồi vừa sợ hãi vừa hiếu kỳ quan sát bên ngoài qua cánh cửatrong suốt phía sau.
Phía sau bỗng có tiếngbước chân đi tới, Tô Nhất Minh vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy mấy người mặcáo blu trắng đang tiến về phía anh. Không đợi Tô Nhất Minh có phản ứng, đámngười đó đã đi qua anh mở cửa lao ra ngoài. Cảnh kế tiếp Tô Nhất Minh chỉ thấytrên tivi, nó giống như cuộn băng ghi hình của cảnh sát chống tội phạm 110.Cuối cùng bao giờ cũng là cảnh sát tóm gọn tên tội phạm. Tô Nhất Minh mắt mởtrừng trừng nhìn đám người mặc áo blu trắng cố sức ấn ông già đó ngã ra đất rồilôi ông ta đi
Tô Nhất Minh vô cùngkinh ngạc khi chứng kiến cảnh đó. Anh không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, mộtlát sau đám người đó lại vừa nói vừa cười mở cửa bước vào.
\\\"Cũng may Ngô sưhuynh lợi hại, hành động quyêt đoán mới có thể khắc chế được ông ta, nếu ông tachạy ra khỏi khu vực bệnh viện thì phiền phức to rồi\\\". Giọng một nữ bác sĩtrẻ măng như rót mật vào tai, Tô Nhất Minh nhớ ra đó là bác sĩ Tiểu Hà đã mắnganh lần trước,
\\\"Đương nhiên rồi,ai bảo sư huynh tôi to khỏe thế này chứ?\\\". Một nam bác sĩ cao to như bòmộng dương dương tự đắc vỗ ngực xưng oai.
\\\"Ha, ha, chính xác.Bác sĩ Ngô dịu dàng bác ái, nhưng cơ bắp thì vạm vỡ như lực sĩ!\\\". Một bácsĩ nam đi kế bên nói, không biết là nịnh bợ hay chế giễu.
Tô Nhất Minh nhíu mày,ánh mắt săm soi cơ thế của bác sĩ Ngô, quả thật cơ bắp cuồn cuộn, săn chắc, lộqua chiếc áo blu trắng.
\\\"Anh là…\\\" Cácbác sĩ đang cười cười cười nói nói, cuối cùng cũng nhìn thấy Tô Nhất Minh.
\\\"Tôi tìm bác sĩTrình Vũ Phi\\\". Tô Nhất Minh lập tức nở nụ cười thật thà.
Một nữ y tá có nụ cườidễ thương đột nhiện xuất hiện, vừa cười vừa thì thầm gì đó vào tai mấy bác sĩ,Tô Nhất Minh nghe được loáng thoáng hai chữ \\\"phân chó\\\".
Đám bác sĩ bỗng nhìn TôNhất Minh bằng một con mắt khác, nhiệt tình hơn, bác sĩ Ngô nhìn Tô Nhất Minhtừ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên, rồi như hiểu ra điều gì, \\\"Ồ,anh là bạn trai của Trình Vũ Phi? Tôi là Ngô Chấn Phong, là sư huynh của VũPhi. Bó hoa hồng vàng buổi sáng là anh gửi tặng Vũ Phi đúng không, còn cả vítiền hiệu LV nữa, khiến cho biết bao cô gái trẻ ở đây đỏ mắt ghen tị đấy.\\\"
Không biết có phải vìnghe được hai chữ \\\"phân chó\\\" không mà khóe miệng của Tô Nhất Minhgiật giật, nụ cười vẫn rạng rỡ.
\\\"Tại sao lại tặngbác sĩ Trình hoa hồng vàng? Có phải anh đã làm khiến cô ấy không vuikhông?\\\" Bác sĩ Tiểu Hà vẫn nhanh miệng nhất.
\\\"Sao dám? Hoa hồngtượng trưng cho tình yêu, tặng cô ấy chỉ để nói tôi yêu cô ấy thôi.\\\" TôNhất Minh vô cùng thành khẩn.
\\\"Hoa hồng vàngchẳng lẽ không phải có ý nghĩa xin lỗi sao?\\\" Tiểu Hà có chút băn khoăn.
\\\"Thật không? Tôichỉ biết hoa hồng tượng trưng cho tình yêu. Mấy thứ khác phức tạp quá, tôi cũngkhông rõ nữa.\\\" Tô Nhất Minh vò vò đầu, mặt lộ vẻ tội nghiệp, lập tức nhậnđược sự đồng cảm của cô gái trẻ, Tiếu Hà lập tức dẫn anh đi tìm Trình Vũ Phi.
Tô Nhất Minh bị Trình VũPhi lôi vào một chỗ vắng vẻ, trong lòng vẫn còn sợ hãi kể lại cho cô nghe cảnhtượng mà mình vừa chứng kiến, tất nhiên không quên thêm mắm dặm muối cho câuchuyện thêm li kì. Trình Vũ Phi cảm thấy biểu hiện khoa trương của anh vô cùngđáng yêu, đưa tay bẹo bẹo má anh: \\\"Không sao đâu. Đó là hội chứng ở phòngchăm sóc đặc biệt. Bệnh nhân ở trong môi trường chăm sóc đặc biệt quá lâu, cóngười bỗng nhiên bị mất thăng bằng về thần kinh. Vừa nãy là một bệnh nhân bịphát bệnh, xuất hiện hoang tưởng, cho rằng tất cả mọi người đều muốn giết ôngta, nhân lúc y tá không để ý đã nhảy ra ngoài từ cửa sổ phòng chăm sóc đặcbiệt. Anh sợ à?\\\"
Tô Nhất Minh bị câu nóicuối cùng làm cho tự ái, lạnh lùng hừ một tiếng, \\\"Anh chỉ hiếu kì thôi. Sợgì chứ? Vũ Phi… Bệnh nhân đó bị bắt về rồi sẽ đối phó thế nào với ông ấy?\\\"
\\\"Đối phó? Bệnh nhânđâu phải là kẻ địch của bọn em. Ông ta có thể nhảy ra khỏi cửa sổ xem ra khôngcần phải ở chăm sóc đặc biệt nữa. Dự định sẽ cho ông ấy về để người nhà chămsóc. Thường thì thay đổi môi trường lại có người nhà ở bên cạnh, bệnh về thầnkinh sẽ có chuyển biến tốt.\\\"
\\\"Trên người ông ấycó treo lủng lẳng một cái bịch ni lông, bên trong không biết là thứ gì?\\\"
\\\"Nước tiểu. Em nhớlà ông ấy có lắp ống dẫn tiểu, trên người tất nhiên là phải treo túi tiểu cánhân rồi.\\\"
\\\"…\\\" Tô NhấtMinh kết thúc câu chuyện, \\\"Không ngờ công việc của bọn em lại vất vả vàcao quý như vậy.\\\"
\\\"Vâng… ở Trung Quốcbác sĩ là lao động tay chân, có thể xếp vào đội ngũ áo xanh, tuy chúng em mặcáo trắng.\\\" Trình Vũ Phi nhún vai tự hào. \\\"Không phải em đã nói vớianh hôm nay em trực rồi ư, sao anh lại đến đây?\\\"
\\\"Anh hiếm hoi lắmmới được rảnh rỗi như hôm nay, đến trực cùng em.\\\"
\\\"Không được. Lúctrực em sẽ rất bận… Đợi khi em rảnh em sẽ ở bên anh được không? Thời gian saunày còn dài mà.\\\"
\\\"Sai rồi Vũ Phi,đừng có tin vào những câu nói vớ vẩn đại loại như tình cảm sâu đậm thì cho dùxa cách cũng không bao giờ thay đổi. Tình yêu không phải là nỗi nhớ khắc cốtghi tâm, mà là sớm tối bên nhau. Cuộc sống này thay đổi quá nhanh, chẳng có gìđuổi kịp thời gian. Chúng ta đều rất bận rộn, thời gian bên nhau không nhiều.Thời gian xa cách lâu ngày tình cảm cũng phai nhạt dần. Lần này coi như anhquấy rầy em, mai mốt nếu anh bận em cũng có thể đến quấy rầy anh… Nếu khôngtình cảm chẳng giữ được lâu.\\\"
Tô Nhất Minh dáo dác nhìnxung quanh không có người, hôn trộm cô một cái. Đã trải qua mấy cuộc tình, chodù không tiếp thu được bài học nhưng đúc kết trong bài học thì anh có thừa khảnăng, đây là những lời ruột gan anh.
Trong khoảnh khắc đóTrình Vũ Phi nhớ lại những chuyện đã qua, bác sĩ lúc nào cũng bận rộn, đặc biệtlà những bác sĩ có bản lĩnh. Cô luôn xót xa khi thấy Mục Thuần vất vả, cố hếtsức không làm phiền anh, không để những chuyện nhỏ nhặt không vui của mình quấyrầy anh. Mục Thuần luôn cảm thấy cô độc mạnh mẽ, thậm chí phàn nàn về sự lạnhnhạt của cô. Lúc đó cô thật chậm hiểu, không hiểu tâm tư của Mục Thuần. Bây giờnghĩ lại cô thấy việc chia tay với Mục Thuần là do cô không cho anh ta thấytình yêu sâu đậm và sự quan tâm hết lòng sau vẻ lạnh nhạt ấy của cô, là do cô đãđẩy Mục Thuần vào tay người khác.
Cô lắc đầu xua đi nhữngchuyện đã qua, nắm chặt tay Tô Nhất Minh, \\\"Đúng rồi, Nhất Minh, món quà làdo anh tặng à? Sau này đừng phô trương như vậy nữa nhé. Hoa rồi cả chiếc ví đắttiền nữa, khiến người ta nghĩ em đang bám lấy đại gia…\\\"
Ánh mắt Tô Nhất Minhchợt lóe lên điều gì đó, \\\"Bám đại gia tốt chứ sao, chứng tỏ em có sức mêhoặc lớn. Đàn ông có tiền đều háo sắc, không thể nhìn bề ngoài là đánh giá hếtđược… Đúng rồi, em có thích món quà đó không?\\\"
Trình Vũ Phi thích thúmỉm cười, lại kéo Tô Nhất Minh vào phòng nghỉ. Một bó hoa hồng vàng thật to đãđược cắm cẩn thận vào lọ, nhìn rất chói mắt. Trình Vũ Phi lấy ra chiếc ví LVđưa cho anh, \\\"Đẹp thật đấy, cám ơn anh.\\\"
Tô Nhất Minh cầm chiếcví, nhướng mày, \\\"LV? LV nghĩa là gì? Low Value? Giá trị thấp?\\\"
\\\"…\\\" Trình VũPhi nhìn anh cười, chỉ nghĩ anh đang nói đùa.
Tô Nhất Minh lật đi lậtlại chiếc ví, cười càng kỳ quặc, \\\"Lúc trước anh đọc được một bài thơ ởtrên mạng, viết rất sâu sắc \\\"Biển khơi ơi, em toàn là nước, tuấn mã ơi, bốnchân của mi, người đẹp ơi, em thật đẹp, phía dưới mũi là cái miệng xinhxắn…\\\"
Trình Vũ Phi cảm thấy TôNhất Minh đang trêu mình, không nhịn được cười, lại cảm thấy anh có chút lạcđề, bỗng nhiên lại lôi bài thơ đó vào. Không biết bài thơ sâu sắc này có phảilà của một trường phái mới nào sáng tác hay không? Chủ nghĩa siêu thực?
Thời gian rảnh rỗi ở bêncạnh Tô Nhất Minh trôi qua nhanh chóng, Trình Vũ Phi xem đồng hồ, đã hơn mườigiờ, cô ngầm bảo Tô Nhất Minh phải về rồi. Tô Nhất Minh lưu luyến nhìn chiếcgiường ở phòng trực, \\\"Ở đây có nhiều giường thế này, hôm nay anh có thể ởlại đây được không?\\\"
Trình Vũ Phi thất kinh,\\\"Không được! Buổi tối bệnh nhân có thể đến gõ cửa, lỡ bọn họ nghe thấy cótiếng người… sẽ đồn đại lung tung.\\\"
\\\"Vậy anh sẽ giả vờlà khóc, oa oa oa… Người ta có hỏi thì em nói là trẻ sơ sinh.\\\"
\\\"…\\\"
\\\"Có phải em sợngười khác nghĩ bác sĩ Trình chưa kết hôn mà đã có em bé không, ảnh hưởng đếndanh tiếng của em?\\\"
\\\"Không thể cóchuyện đó, anh khóc khó nghe như vậy, người ta chắc chắn sẽ cho rằng anh là embé cú mèo.\\\"
\\\"…\\\"
Tô Nhất Minh có năn nỉ ỉôi thế nào cũng không lay chuyển được trái tim sắt đá của Trình Vũ Phi, đànhlủi thủi ra về, sắp tạm biệt anh không biết xấu hổ giở trò lưu manh với TrìnhVũ Phi.
Tô Nhất Minh đi rồi,Trình Vũ Phi vẫn còn ngây ngất, sau đó cô dáo dác nhìn ngó khắp phòng, quay trởlại phòng trực ban mới phát hiện chiếc ví LV đã không cánh mà bay. Cô lùng sụckhắp nơi không thấy mới do dự gọi cho Tô Nhất Minh: \\\"Nhất Minh, anh cóthấy chiếc ví đó ở đâu không?\\\"
\\\"Ví tiền mất rồi à?Trong đó có những gì? Tiền? Giấy tờ tùy thân?\\\"
\\\"Chiếc ví LV ấy. Emkhông thấy đâu cả… Hình như hồi chiều lúc đưa cho anh xem, anh chưa trả lại choem đúng không?\\\"
\\\"Cái đó hả? Mất thìmất, dù sao cũng là của tặng mà, hơn nữa \\\giá trị thấp\\\ nên em cứ coi như làkhông có đi. Em nên mừng vì chưa để bất cứ thứ gì trong đó…\\\"
\\\"Ấy… nhưng đó là doanh tặng mà…\\\"
\\\"Không sao cưng à,để hôm khác anh tặng em một chiếc còn đẹp hơn nữa.\\\"
Không biết có phải do ảogiác không Trình Vũ Phi cảm thấy hơi thở phì phì của Tô Nhất Minh giống nhưloài rắn đang phun nọc độc.
\\\"Ừm. Để em tìm lạiđã.\\\" Trình Vũ Phi rầu rĩ nói xong rồi cúp điện thoại, rồi lại lục tung cảphòng lên lại một lần nữa, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích chiếc ví. Thế làxong, quà của anh ấy bị mình làm mất rồi, anh ấy nhất định sẽ nổi giận… TrìnhVũ Phi vô cùng buồn bã.
Tô Nhất Minh cúp điệnthoại, tức giận chửi mẹ kiếp, rồi ném chiếc ví trong tay ra ngoài cửa sổ.
Mấy ngày liền tâm trạngTrình Vũ Phi lúc nào cũng nặng nề, cô không dám gọi điện cho Tô Nhất Minh. Hoahồng cũng đã héo, những thứ đẹp đẽ thường không chịu nổi thử thách thời gian.
Mùa xuân đến thật rồi,trên cây hạnh to lớn trong bệnh viện, những chiếc lá non hình cánh quạt khẽkhàng nở ra, e ấp trong gió, như đứa trẻ đang quan sát thời tiết xem có thíchhợp để ùa ra chơi đùa hay không.
Một chiếc Buick mới cóngdừng trước mặt Trình Vũ Phi, Chung Viễn thò đầu ra, \\\"Bác sĩ Trình, lên xeđi, tôi đưa cô về.\\\"
Trình Vũ Phi đứng khựnglại, kiên quyết từ chối, \\\"Không cần đâu, chủ nhiệm Chung, việc lần trướcanh nói với tôi, tôi…\\\"
Chung Viễn nhe răngcười, \\\"Lên đi rồi nói, bệnh viện tấp nập như thế này người quen nhìn thấylại gây ra lắm điều thị phi.\\\"
Trình Vũ Phi có một linhcảm, vội vàng mỉm cười, nghe lới mở cửa bước lên xe, \\\"À, chủ nhiệm Chung,cô gái bị viêm cơ tim nặng ở chỗ chúng tôi chuyển lên khoa anh lần trước dùngECMO, bây giờ thế nào rồi.\\\"
\\\"Cô gái đó hả? Rấttốt, đã xuất viện rồi. Bác sĩ Trình, ghế sau có nước uống, cô tự lấy nhé, đừngkhách sáo.\\\"
\\\"Đây là… xe mới củaanh à?\\\" Trình Vũ Phi nhìn khắp lượt nội thất bên trong xe, không tồi chútnào, đẹp hơn Satana nhiều.
Chung Viễn cười ha ha,\\\"Tôi ấy à, không giữ được tiền, có chút tiền tiết kiệm là nghĩ đến tiêuxài. Đã nhiều năm đi làm rồi mà ngoài hai căn nhà và quỹ giáo dục dành cho QuảQuả ra, tài sản của tôi còn lại đủ loại máy chụp ảnh mà thôi…\\\"
\\\"Chủ nhiệm Chung,sở thích của anh là sưu tầm máy chụp ảnh?\\\"
\\\"… Nhiếp ảnh. Sởthích của tôi là nhiếp ảnh… Đó là nghệ thuật, nghệ thuật của ánh sáng và hìnhảnh…\\\" Chung Viễn chống tay trước trán khoa trương, không biết thế nào màxe lảo đảo suýt nữa đâm phải con lươn giữa đường.
\\\"…\\\" Trình VũPhi mở nắp chai nước, đang nghĩ cách khéo léo từ chối đề nghị lần trước củaChung Viễn, lại bị câu nói của anh làm cho thất kinh, suýt nữa bị sặc.
\\\"Cho nên.. Tôi mớicố tình tặng em chiếc ví, tôi thấy em là người quản lý tiền rất giỏi, sau nàytiền của tôi sẽ giao hết cho em, để em quản lý… Tôi và tiền của tôi, đều do emquản lý.\\\" Chung Viễn cười hơi bối rối, cẩn thận quan sát biểu hiện củaTrình Vũ Phi qua kính chiếc hậu.
Chương 28: Chiếc ví hiệuLV (2)
Trình Vũ Phi phải cốgắng lắm mới che giấu được sự kinh ngạc của mình, trong đầu cô lóe lên rấtnhanh biểu hiện kì lạ và lời nói kỳ quái của Tô Nhất Minh. Chết rồi! Món quàkhông phải là do Tô Nhất Minh tặng.
“Chủ nhiệm Chung… chiếcví đó là anh tặng ư? Cón bó hoa hồng vàng nữa…” Ôm tia hi vọng nhỏ nhoi TrìnhVũ Phi mở miệng hỏi, trong lòng cầu mong trời xanh có mắt.
Tiếc là ông trời sắt đálại muốn đùa cợt cô, giọng nói của Chung Viễn bỗng ngần ngừ. “Ừ, nghe nói hoahồng vàng tượng trưng cho sự xin lỗi, lần trước anh thật xin lỗi, vì quá vộinên đã để em thanh toán. Còn chiếc ví, nghe nói nhãn hiệu đó rất được các quýcô ưa chuộng… Em không thích sao?”
Chung Viễn lặng lẽ laumồ hôi, anh không biết phụ nữ thích gì, cũng không quan tâm, tuy trong khoa bácsĩ y tá rất nhiều nhưng vị trí của anh ở đó đường đường là một trưởng khoa nênkhông thể nói những chuyện riêng tư cá nhân trong bệnh viện. Những điều này đềulà do anh hỏi han bà thím nhiều chuyện rút ra kết luận. Không biết có giúp íchgì được hay không? Anh cười gượng gạo, sợ mình lỗi thời, đã qua cái tuổi yêuđương bảy tám năm rồi, đã không còn theo kịp thời đại nữa rồi, nói gì đến quàtặng?
Trình Vũ Phi hoàn toànnhụt chí, “Chủ nhiệm Chung, anh… lúc nào cũng ga lăng như vậy sao? Tặng quàcũng không xưng danh tính, người nhận được không biết mình đã nhận cái tình củaai.” Cô định lên tiếng trách móc nhưng lại không có gan, chỉ khéo léo phàn nàn.
“Tôi đã xưng danh tínhrồi đó thôi, trong chiếc ví tôi có để một tấm thiệp, còn viết một bài thơ… Emkhông thấy ư?”
Thơ! Trình Vũ Phi lậptức nhớ đến bài thơ mà Tô Nhất Minh tự dưng nhắc đến, thôi chết rồi, tấm thiệpđó đã bị Tô Nhất Minh nhìn thấy! Cô tuyệt vọng ôm đầu, thật sai lầm! Sai lầm!Hôm đó cô vừa nhìn thấy quà liền cho rằng đó là Tô Nhất Minh tặng, chiếc ví đóquý giá như vậy, cô không nỡ mở ra xem.
“Bài thơ…bài thơ gìthế?” Trình Vũ Phi giọng run run, tốt nhất là đừng quá thẳng thừng mà cũng đừngquá ướt át.
“Em thật chưa xem à? Đólà một bài thơ chế lại từ bài “Bướm trắng” của Đởi Vọng Thư…” Chung Viễn dừngxe, “Đến rồi. Bác sĩ Trình, tôi…”
Trình Vũ Phi buồn rầungồi thẳng lên, cắt ngang lời của Chung Viễn, nhằm tránh tình thế khó xử, “Chủnhiệm Chung, anh rất tài giỏi, nhưng tôi đã có bạn trai rồi. Xin lỗi, tôi khôngquen bắt cá hai tay…cho nên…”
Khoảnh khắc ấy Trình VũPhi cảm thấy hoa mắt, cô rõ ràng nhìn thấy nỗi xót xa hiện lên trong mắt ChungViễn.
Chung Viễn lặng lẽ nhìncô, hồi lâu mới mỉm cười gượng gạo, “Tôi đã chậm một bước rồi. Là…người đàn ôngtrong quán cà phê hôm nọ?”
“Vâng. Xin lỗi chủ nhiệmChung, hôm anh mời tôi ăn cơm, vì quá ngạc nhiên nên tôi không kịp phản ứng…đểanh hiểu lầm…Mấy hôm nay tôi cứ nghĩ hoài không biết phải giải thích với anhnhư thế nào. Kết quả…hại anh phải tốn kém…”
“Hê hê, là do tôi quávội vàng thôi. Là đồng nghiệp em đã mời tôi ăn một bữa no say, tôi tặng em quàcũng là thấu tình đạt lý… Bác sĩ Trình, việc này em không nên bận tâm làm gì”
“Chủ nhiệm Chung… Chiếcví đó, thật sự rất đẹp, tôi rất thích. Có thể tính là tôi nhờ anh mua giùmkhông? Tôi trả lại tiền cho anh…”
Chung Viễn đăm đăm nhìncô, trong lòng chua xót, từng ấy năm trời, anh cũng là người từng trải, ngườiđàn ông đó cử chỉ tùy tiện, lời nói cợt nhả, chẳng đáng tin chút nào. Những lờicợt nhả thường là những lời không thật lòng. Những lời như thế anh không thểnói, mà có nói cũng chẳng thể tin được, chẳng ích lợi gì.
“Bác sĩ Trình, đừng cốchấp như vậy. Em nên nghĩ thoáng một chút. Cứ trói chặt mình vào một cái câythì thật là ngốc nghếch.” Giọng nói của Chung Viễn nhẹ nhàng như gió thoảng, dùđó là cái cây họ Mục hay họ Tô, tiếc là phần then chốt này anh lại không dámnói ra.
Trình Vũ Phi bước xuốngxe, vẫn còn suy nghĩ phải làm thế nào để giải quyết êm thấm chuyện này, mặcChung Viễn nói tạm biệt rồi nhanh chóng mất hút khỏi tầm mắt mình.
Trình Vũ Phi gọi điệncho Tô Nhất Minh, không nghe máy, một lát sau có một tin nhắn gửi đến. Anh đangbận đàm phán, xong sẽ gọi lại cho em. Nhưng chẳng có cuộc điện thoại nào gọiđến. Hôm sau, cô lại gọi cho anh nhưng vẫn kết quả như thế. Ba ngày liền, TrìnhVũ Phi không thể kiên nhẫn hơn được nữa, cô không biết Tô Nhất Minh đang nghĩgì. Chẳng lẽ Chung Viễn tặng hoa cho cô là đắc tội với anh ấy ư? Nhưng hôm đóanh ấy rất vui vẻ mà.
Buổi tối cô đến nhà TôNhất Minh, chẳng ai đáp lại tiếng chuông cửa của cô, bảo vệ ở tòa nhà này rấtnghiêm ngặt, đến cửa thang máy cô cũng chẳng bước vào được, đành đứng ở cửa hầmđể xe chờ Tô Nhất Minh về. Nửa đêm cô ngủ gục được một lát thì tiếng còi xechát chúa làm cô bừng tỉnh.
Cô vẫn chưa định hìnhđược mình đang ở đâu thì Tô Nhất Minh chạy lại ôm lấy cô, “Vũ Phi? Sao em lạingồi đây?”
Trình Vũ Phi mơ mơ màngmàng dựa vào anh đứng dậy, chân tê dại như chẳng phải là của mình, sau một hồimới nói được nên lời, “Mấy giờ rồi? Anh về rồi à?”
Tô Nhất Minh cho xe vàohầm xong, Trình Vũ Phi mới phát hiện thấy một bên mắt bầm tím của anh, lúc nàycô mới hoàn toàn tỉnh táo, “Nhất Minh, anh bị đâm xe à?”
Tô Nhất Minh ôm lấy cô,đặt một nụ hôn lên trán cô, “Ngốc ạ. Sao em lại ngồi ở cửa hầm xe lúc nửa đêmthế hả? Suýt nữa anh đã đâm phải em rồi…Nguy hiểm lắm biết không? May mà anhkịp thời chuyển hướng, tiếc là đâm vào tường.”
Lên đến nhà, bật đèn rồimới nhìn rõ bộ dạng của Tô Nhất Minh, thần sắc anh trông có vẻ rất mệt mỏi, mắttrũng sâu, sắc mặt xanh xao, Trình Vũ Phi không khỏi kinh ngạc, “Sao vậy NhấtMinh? Xảy ra chuyện gì? Sao giống như con gà bị nhúng nước thế?”
“Mấy hôm nay anh phảiđàm phán với người nước ngoài, ngày nào cũng bàn bạc đến tận khuya, bốn giờsáng phải thức dậy, xem lại giấy tờ, nghiên cứu bước tiếp theo phải làm gì. Ănsáng xong là lại tiếp tục đàm phán…mỗi ngày chỉ ngủ hai ba tiếng. Nhưng dù saocũng thấy được sự thắng lợi rồi.” Tô Nhất Minh quăng mình lên sô-pha, khôngnhúc nhích.
Mấy ngày liền chỉ ngủhai ba tiếng đồng hồ! “Nhất Minh, như vậy không được, nguy hiểm tính mạng, anhbiết chứ? Em có biết một người, trẻ tuổi tài hoa, vì công việc mà thức trắng babốn ngày liền, kết quả ảnh hưởng đến tim và chết rồi…” Trình Vũ Phi bị lạnhnhạt ba ngày liền, lẽ ra phải ôm một bụng tủi thân, nghĩ sẽ đến hỏi tội Tô NhấtMinh, nhưng với tình hình lúc này, cô lo lắng cho sức khỏe của Tô Nhất Minhnhiều hơn.
“Không sao, sức khỏe anhrất tốt. Đúng rồi, Vũ Phi, mấy hôm nay em liên tục gọi cho anh có việc gì vậy?Ngày nào cũng đàm phán đến nửa đêm, anh sợ làm phiền em nghỉ ngơi nên không dámgọi lại.”
Trình Vũ Phi do dự mộtlát rồi thẳng thắn nói với Tô Nhất Minh, “Nhất Minh, chiếc ví lần trước là doChung Viễn tặng em.”
“Anh biết.” Tô Nhất Minhmệt mỏi tựa người vào sô-pha nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Em đã từ chối anh ấy.”
Tô Nhất Minh mở mắt.“Tốt lắm!”
“Chiếc ví đó đâu rồi?”
“Anh vứt đi rồi”
“Vứt rồi? Đồ quý giá nhưvậy sao anh lại vứt đi?” Trình Vũ Phi tức nổ đom đóm mắt.
“Sao? Em muốn dùng nó à?Anh không thể chịu đựng được.”
“Không phải! Em muốn trảlại cho anh ấy.”
“Không thích hợp.” TôNhất Minh đứng dậy, từ ngăn kéo lấy ra một chiếc ví giống hệt. “Anh ta là đànông, không thể dùng ví của phụ nữ, lại càng không thể tặng cho người phụ nữkhác. Anh đã mua một chiếc ví đàn ông, em đi trả lại cho anh ta, như vậy khéo léohơn.”
“…” Trình Vũ Phi im lặngmột lúc, “Bài thơ đó viết những gì vậy?”
“Không nhớ nữa, chỉ cảmthấy vô vị và ngốc nghếch, gần giống với bài thơ hôm đó anh đọc cho em nghe.”
“Rốt cuộc là viết nhữnggì? Em có quyền được biết mà.” Trình Vũ Phi có chút tức giận.
Tô Nhất Minh do dự mộtlát, cuối cùng lấy ra một tấm thiệp. Chữ viết của Chung Viễn không thể nói làđẹp nhưng lại rất có phong cách:
Một chú bướm trắng xinh
Dang rộng đôi cánh nhỏ
Một Phiến trắng lẻ loi
Khép đôi cánh trắng lại
Một phiến trắng lẻ loi
Một chú bướm trắng xinh
Dang rộng đôi cánh nhỏ
Sự cô đơn trống vắng
Khép đôi cánh đi ngủ
Sự trống vắng cô đơn.
Trình Vũ Phi cảm thấytrái tim mình nhói đau. Cái cảm giác quen thuộc đó, sự cô đơn quen thuộc đó,cũng từng gặm nhấm trái tim cô rất nhiều đêm, bây giờ bỗng nhiên lại được hâmnóng bởi lời của một người khác, cô cảm thấy xót xa vô cùng.
Nhất Minh vươn tay ra ômlấy cô, “Vũ Phi, có anh đây, em không phải là cánh bướm lẻ loi…”
Trình Vũ Phi run rẩy ômlấy Tô Nhất Minh, trong lòng chỉ thấy buồn bã xấu hổ. Tô Nhất Minh nhìn thấutâm sự của cô, thì thầm vào tai cô, “Bác sĩ Trình, anh cảm thấy tức ngực…”
Trình Vũ Phi rùng mình,vội vàng hỏi theo phản xạ, “Tức ngực? Bắt đầu từ lúc nào? Có cần đi bệnh việnkhám không?”
“Chính là từ lúc nhìnthấy bó hoa hồng vàng đó. Tức ngực mấy ngày liền, ăn không ngon ngủ không yên.Bác sĩ Trình, em khám cho anh xem…”
Trình Vũ Phi cố bìnhtĩnh lại, cô vừa có một quyết định quan trọng, cô quyết định sẽ dấn thân vàotình yêu này bất chấp hậu quả, không thể do dự chần chừ, suy tính thiệt hơnnữa. Cô đưa tay bẹo má Tô Nhất Minh, nói bằng giọng của một nhà chuyên môn, “Cóphải là dị ứng với phấn hoa hồng không? Không giống. Em cảm thấy anh quá mệtmỏi đó thôi, đi ngủ sớm một chút sẽ khá hơn đấy.”
Tô Nhất Minh cười nhẹ,lấy ra một vật đưa cho cô, “Vũ Phi…anh cũng mua một chiếc ví, coi như là đền bùcho em”
Trình Vũ Phi ngây ngườira nhìn hai chữ cái LV to đùng tin ở mặt trên, “Lại là low value?”
“Đây là anh nhờ ngườichế tác ra đấy, không dắt tiền nhưng là độc nhất vô nhị đấy. Em xem kĩ xem,không những là LV, còn có chữ khác nữa
Trình Vũ Phi chăm chúnhìn, quả nhiên phía trên còn có mấy chữ cái khác, trước LV là SYM, phía sau làCYF. Tim cô nhói lên, không thốt nên lời, chỉ nghe Tô Nhất Minh thì thầm bêntai, “LV có nghĩa là Love, còn những chữ cái khác là tên của chúng ta, đặt cạnhnhau có nghĩa là Tô Nhất Minh yêu Trình Vũ Phi…” [1]
[1] SYM chữ viết tắt từtên tiếng Trung của Tô Nhất Minh “Su Yi Ming” ; CYF là chữ viết tắt của tênTrịnh Vũ Phi “Chung Yu Fei”.
Nói đến đây Tô Nhất Minhcảm thấy mặt mình nóng lên, anh tự cười mình đúng là càng lúc càng lạc hậu,nghệ thuật tán gái lão luyện như thế mà mới nói ra câu này ra mặt mày đỏ lựng,tim đập thình thịch. Và như để che giấu sự bối rối của mình, anh chồm người tớihôn Trình Vũ Phi.
Tiết xuân ở Giang Namcàng ngày càng khô hanh, môi Trình Vũ Phi hơi nứt nẻ. Anh vô cùng xót xa dùnglưỡi liếm môi cô cho đến khi chúng trở nên mềm mại mới từ từ hôn sâu. Do sựtiếp xúc, kích thích này, anh cảm thấy cơ thể TrìnhTrình Vũ Phi trong tay anhbỗng từ từ trở nên mềm nhũn, mềm đến nỗi có thể vo thành viên, mặc sức vần vò.
Trình Vũ Phi bị câu nóicủa Tô Nhất Minh làm cho cảm động đến rưng rưng, gần như không còn sức khángcự. Đến khi phát hiện chiến trường đã chuyển lên giường cô mới bắt đầu thấyhoảng loạn. Tiếc là giây phút đó cô đã bị nanh vuốt của con sói già kẹp chặt,không còn đường thoái lui. Nụ hôn cùng những mơn trớn, vuốt ve của Tô Nhất Minhnhư cuồng phong ập đến tới tấp, còn cô lại như cánh bướm trắng nhỏ nhoi trongtrận cuồng phong đó, vừa hoảng sợ vừa không biết phải làm gì.
Trận cuồng phong bỗnggiảm dần thành một cơn mưa rào, rồi vội vàng tắt ngấm, Tô Nhất Minh lau giọtnước mắt trào ra từ khóe mắt cô, giọng khàn khàn, “Sao thế? Anh quá thô bạochăng?”
Trình Vũ Phi vẫn cònhoảng loạn lắc đầu, không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Tô Nhất Minh, cũngkhông muốn hùa theo, chỉ nằm yên. Tô Nhất Minh dần dần cân bằng lại dục vọng,nhẹ nhàng hôn cô, giọng nói có chút thất vọng, “Anh quá vội vàng, dã làm em sợ.Vũ Phi, khuya lắm rồi, em ngủ đi.” Nói rồi anh nằm thẳng người lại bên cô, nhẹnhàng thở ra.
Trong thoáng chốc cuồngphong dừng tạnh hẳn, Trình Vũ Phi vô cùng ngạc nhiên, “Nhất Minh…”, cô vòng tayôm lấy anh, cảm động vì sự dịu dàng của anh. Tô Nhất Minh mỉm cười, “Lưu manhcáo già vẫn là lưu manh cáo già, bản chất không đổi, chỉ có điều anh là một gãlưu manh có đạo đức, muốn ăn thịt cũng phải có sự chuẩn bị kĩ lưỡng. Đêm naykhông phải là anh từ bi tha cho cô bé quàng khăn đỏ đâu, mà là lực bất tòngtâm, chưa có thời gian chuẩn bị ăn món thịt cô bé quàng khăn đỏ, lại không muốnăn qua loa cho xong, đành phải đợi vậy.”
“…” Sự xúc động vừa mớinhen nhóm trong lòng, Trình Vũ Phi có chút tức giận rụt tay về, thuận tay véoanh một cái.
“Ừm…đương nhiên nếu emchủ động thì là ngoại lệ. Anh cũng có thể hi sinh một chút, ăn tươi nốt sống côbé quàng khăn đỏ, đủ mùi vị có lẽ kém ngon đi một chút…” Tô Nhất Minh lại chồmlên người cô, Trình Vũ Phi sợ đến nỗi ngoẹo đầu giả chết, không nhúc nhích.
Cùng với tiếng cười hêhê của anh, một chiếc chăn to nhẹ nhàng đắp lên người Trình Vũ Phi. Hơi ấm từchiếc chăn nhanh chóng lan tỏa, có chút gì mờ ảo nhưng cũng có thể xem là ấmáp. Suốt đêm quả nhiên không có chuyện gì xảy ra, dù hai người lần đầu tiên nằmcạnh nhau, đều ngủ không ngon giấc.
Bốn giờ sáng Tô NhấtMinh tỉnh dậy, làm vệ sinh cá nhân xong vội vàng ra khỏi nhà. Trình Vũ Phi ngạingủ tiếp bèn dậy chuẩn bị bữa sáng cho anh. Lúc sắp đi, Tô Nhất Minh ôm chặtlấy cô, đặt lên môi cô một nụ hôn dài, rồi thì thầm vào tai cô, “Về nhà dưỡngthịt cho săn chắc một chút, lần sau anh sẽ làm thịt cô bé quàng khăn đỏ …”Trình Vũ Phi tức đến nỗi muốn cắn anh một cái.
Chương 29: Món thịt côbé quàng khăn đỏ (1)
Hai ngày sau, đàm pháncuối cùng cũng kết thúc, Tô Nhất Minh mời Trình Vũ Phi đi ăn.
“Đàm phán thắng lợi rồichứ?” Trình Vũ Phi hỏi.
“Không thể nào. Đàm phánấy mà, đôi bên đều phải nhượng bộ một bước hòng tìm thế cân bằng có lợi nhấtcho cả hai.”
“Nhất Minh…phải cẩn thậnsức khỏe đấy. Đừng cố sức quá.” Trình Vũ Phi lại giở giọng nhà chuyên môn, đangđịnh giảng một bài sức khỏe thường thức thì nhìn thấy Tô Nhất Minh cười, “Khôngcố đâu có được, anh không phải công tử con nhà giàu, cũng chẳng phải kỳ tàitrong kinh doanh, chỉ còn cách cố gắng hơn người ta mới may ra kiếm được tiền.Đàm phán thì chưa được tính là khổ, muốn nói đến khổ phải kể đến áp lực tinhthần kìa.”
Nét mệt mỏi thoáng quatrên mặt Tô Nhất Minh, những ngày vất vả gian khổ khi lập nghiệp tựa như mớingày hôm qua. Hồi đó, mỗi khách hàng đều rất quan trọng với anh, trước mặt họTô Nhất Minh luôn phải hạ mình. May mà bây giờ những công việc như thế này đềudo giám đốc marketing đi thay, những khách hàng lớn cần mình đích thân đi lấylòng không còn nhiều. Anh trả lương cho anh ta thật cao, bởi vì anh thấy anh tarất vất vả, vừa phải lấy lòng khách hàng, vừa phải lấy lòng ông chủ, còn phảitỏ ra happy, rõ ràng vất vả hơn mình ngày trước rất nhiều.
“Vũ Phi, em ăn mặc đơngiản quá, trên người chẳng đeo đồ trang sức gì cả, em đến cửa hàng xem đi,thích cái gì cứ mua.” Tô Nhất Minh tâm sự bời bời, lấy đũa khoắng tới khoắnglui trong bát nhưng chẳng gắp thứ gì.
“Trang sức? Bác sĩ khôngthể đeo mấy thứ đó, bất tiện lắm, nhất là bác sĩ ở khoa cấp cứu như em.” TrìnhVũ Phi khó hiểu nhìn Tô Nhất Minh, “Hôm nay thức ăn đều rất ngon, sao anh khôngăn? Mệt lắm hả anh?”
Tô Nhất Minh chỉ cảmthấy có bức bối không nói ra được, “Không mua trang sức thì cũng có thể mua thứkhác, ăn này, dùng này, mặc này.”
“Không có thời gianrảnh. Em vừa phải đi làm, vừa phải ở bên anh, bận rộn lắm.”
Tô Nhất Minh đằng hắngmột tiếng, muốn nói nhưng lại thôi, cười có chút kì quặc. Trình Vũ Phi lấy làmkhó hiểu, cảm thấy nụ cười của anh không được bình thường nhưng lại không biếtkhông bình thường chỗ nào.
Cuối tuần Trình Vũ Phivừa bước ra khỏi khoa cấp cứu đã nhìn thấy Tô Nhất Minh đứng tựa cửa nhìn đắmđuối thứ gì đó trên tay.
“Học đòi xem sách từ lúcnào thế? Lại còn chăm chú nữa chứ, đừng nói với em là anh muốn thi tiến sĩnhé.”
Tô Nhất Minh trề môi,“Sách thì đã từ lâu không xem rồi, em biết anh là dân buôn bán mà, rất kỵ chữthua. Còn tiến sĩ ấy à, anh cũng muốn dụng tâm mua cái bằng ấy lắm, tiếc làkhông có thời gian đi học. Cuối tuần này chúng ta đi thành phố N nhé, ở đó cónhà máy của anh, phải đi giải quyết một số việc, đều liên quan đến sổ sách.”Rồi anh đột nhiên hạ giọng, thì thào vào tai cô, “Cô bé quàng khăn đỏ ơi, emcùng đi với anh, phải chuẩn bị kĩ lưỡng nhé, đừng để nước đến chân mới nhảy,không kịp đâu…”
Trình Vũ Phi đờ ra, mặtđỏ lựng, ấp úng định tìm cớ khước từ nhưng lại bị Tô Nhất Minh kéo lên xe,“Đừng có lại nói em bận trực ban, anh đã điều tra rõ ràng lịch làm việc của em.Cuối tuần này em rất rảnh rỗi, em ở đây một mình làm gì? Anh không yên tâm.”
Tô Nhất Minh trước naykhông quen lái xe đường dài nên mang tài xế đi cùng. Anh cùng Trình Vũ Phi ngồiở hàng ghế sau, trên đường đi ngoài những lúc chăm sóc bình thường ra anh đềuvùi đầu vào sổ sách. Trình Vũ Phi hiếm có cơ hội quan sát anh như thế này, vừachu môi hút nước vừa len lén quan sát anh.
Cằm Tô Nhất Minh rấtđẹp, góc cạnh rõ ràng, giữa cằm có một đường chẻ rất thu hút, dưới làn da sạchsẽ trơn nhẵn có thể nhìn thấy những sợi râu lún phún ẩn hiện, giống như nhữngthanh kiếm nhỏ xanh xanh, lại giống như những hạt giống đang muốn nảy mầm. Mắtanh cũng rất đẹp, giống như một hạt lúa mạch dài, không to lắm nhưng đen láy,long lanh sâu thẳm, dễ khiến người ta không ngăn được sự thôi thúc muốn đưa taychạm vào.
Trình Vũ Phi nhìn đến đờđẫn, Tô Nhất Minh bỗng quay đầu sang nhìn cô mỉm cười, “Có phải muốn sờ mộtchút không?”
Trình Vũ Phi không ngờtrước mặt tài xế mà anh lại dám giở trò lưu manh, cô bị sặc nước ho sặc sụa,mặt đỏ gay, rồi cô trấn tĩnh lại thản nhiên đưa tay ra mơn trớn từ mắt xuốngmiệng rồi lần xuống cổ và dừng ở xương quai xanh của anh, tỉ mỉ từng chút một,không để sót bất cứ chỗ nào.
“Thế nào?” Tô Nhất Minhvẫn giữ vẻ bình thản, đưa mắt cười hỏi.
“Rất đẹp. Cằm khôngngắn, yết hầu không cao, cổ dài, về giải phẫu cổ rất rõ ràng, đặt ống khí quảnhay chôn ống trong tĩnh mạch cổ đều rất dễ dàng. Em rất thích.” Trình Vũ Phitỉnh queo.
Tô Nhất Minh sợ hãi hứmột tiếng rồi như con sói đói chồm người tới khóa chặt miệng cô, “Lại nói nhữnglời khủng bố rồi! Em biết anh nhát gan còn dọa thế hả…”
Trình Vũ Phi cười thầmtrong bụng, nhẹ nhàng vòng tay qua vai anh, ôm lấy anh, dịu dàng mà mãnh liệtđáp lại anh. Nhưng chợt nhớ trên xe còn có tài xế, mặt bỗng chốc đỏ lên nhưgấc, cúi gằm mặt xuống không dám ngước lên.
Anh tài xế không dòmngang liếc dọc, cũng chẳng tỏ bất cứ thái độ gì, rõ ràng đã quá quen với nhữngcảnh như thế này, Trình Vũ Phi đoán già đoán non, không vui trong lòng.
Đến thành phố N Tô NhấtMinh càng chú tâm vào công việc. Anh sắp xếp để một nhân viên lanh lợi ở đó đưaTrình Vũ Phi đi thăm thú thành phố. “Anh xin lỗi Vũ Phi, thật ra anh không cóthời gian ở bên em, lại còn đưa em đến đây. Anh thật ích kỷ quá…Anh nhớ em quá,chỉ muốn tận dụng cơ hội để được ở gần em, cho dù chỉ là một khắc, cho dù chẳnglàm được việc gì. Em đừng giận anh nhé…” Tô Nhất Minh nhìn cô, ánh mắt đầy vẻcầu khẩn. Trình Vũ Phi cười. Đúng là tay lưu manh cáo già xảo quyệt! Nghe nhữnglời như thế có người phụ nữ nào mà giận được kia chứ.
May mà mọi việc thuậnlợi hơn dự kiến, chiều hôm sau Tô Nhất Minh đã giải quyết xong công việc, anhlập tức về khách sạn, xách theo hai chai rượu vang.
“Rượu á?” Trình Vũ Phicó chút ngạc nhiên.
“Anh mua từ lần đi Pháp.Gần đây công việc bù đầu, hiếm có thời gian rảnh rỗi, phải thư giãn chút chứ.”Tô Nhất Minh lấy ra hai chiếc ly thủy tinh, rót rượu vào rồi đưa cho Trình VũPhi cười đầy ngụ ý, “Hôm nay anh gọi món thịt cô bé quàng khăn đỏ, cưng ạ.”.Dưới ánh đèn, ly rượu vang lấp lánh hệt như viên hồng ngọc quý.
Chuyện gì phải đến cuốicùng cũng đến, cứ õng ẹo năm lần bảy lượt cự tuyệt cũng chẳng có lợi lộc gìngoài cái hư danh trung trinh tiết liệt, chi bằng nhắm mắt đưa chân tận hưởngcái sự sung sướng ở đời này. Trình Vũ Phi cắn môi, cũng cười đầy ngụ ý, “Anhgọi món thịt cô bé quàng khăn đỏ à? Không phải tự mình làm? Chuyện này mà anhcũng để người khác làm thay được sao?”
Có người gõ cửa. Tô NhấtMinh đặt ly rượu xuống ra mở cửa. Nhân viên phục vụ bê các món ăn vào. “Anh đâucó nói cái món thịt kia. Em hấp tấp gì vậy cưng? Trời chưa tối mà…Phải cho côbé quàng khăn đỏ no bụng cái đã, kẻo lát nữa làm thịt lại không có sức. Tô NhấtMinh cười xảo quyệt, mở nắp vung ra, “Cưng ơi, đây là món thịt cô bé quàng khănđỏ mà anh gọi đấy.”
Trình Vũ Phi tức đến nỗitối sầm mắt lại, trong đĩa, thịt cá ngừ sống tươi ngon xếp xen kẽ với sò đỏsống tạo thành hình chiếc khăn quàng đỏ vô cùng đẹp mắt. Lưu manh! Mình đã quávội vàng, lại thua nữa rồi!
Không để Trình Vũ Phikịp tìm ra kế sách trả đũa, Tô Nhất Minh đưa ly rượu cho cô, “Uống rượu khôngchẳng có hứng thú gì, chi bằng chúng ta chơi trò tửu lệnh nhé?”
“Chơi thế nào?” Trình VũPhi cảnh giác nhìn anh.
“Lại nghĩ đâu đâu nữarồi. Chúng ta lần lượt ra câu hỏi, ai không đáp được thì phải uống phạt, nếukhông uống thì phải làm theo yêu cầu của người kia.” Tô Nhất Minh híp mắt cườinham hiểm.
“Đây là nghề của em. Tốtthôi.”
Tô Nhất Minh nhìn vị bácsĩ nhân dân thật thà, đắc ý cười, “Vậy anh bắt đầu trước nhé. Câu hỏi thứ nhất,năm người con gái tắm mười người đàn ông đứng nhìn, là câu thành ngữ gì?”
“Lưumanh!”
“Sai rồi, có bốn chữ.”
“Anh là lưu manh.”
“Không đúng. Là thànhngữ mà.. cái này nhiều lắm chỉ được tính là tục ngữ.”
“…”
“Là ngũ quang thập sắc.Bác sĩ uống rượu đi.”
“Tô Nhất Minh, anh thậtlà kẻ hạ lưu…”
“Uống rượu đi, bác sĩ.Không uống cũng được, phải chịu phạt đấy. Hình phạt của anh rất đơn giản, cởiáo…”
Trình Vũ Phi trừng mắtnhìn anh, uống cạn ly rượu.
“Tốt, đến em ra câuhỏi.” Tô Nhất Minh quỷ kế thành công, nhìn mặt Trình Vũ Phi từ từ đỏ lên, mừngnhư mở cờ trong bụng.
“Câu hỏi của em rấtđoàng hoàng. Con hổ nào không ăn thịt người?”
“Hê hê, đầu óc đen tốinhư thế làm sao có câu hỏi đoàng hoàng? Là Range Rover [1]
[1] Phiên âm Hán Việt làLộ Hổ
“Range Rover là cái gì?”
“Xe, xe chạy đườngtrường đó.”
“Không đúng. Đáp án làcon thằn lằn” [2]
[2] Phiên âm tiếng việtlà Bích Hổ
“Range Rover cũng đúngvậy, còn nữa, dây thường xuân [3], hổ giấy cũng không ăn thịt người…Bác sĩ à,câu hỏi của em có vấn đề, phạt rượu! Tự phạt một ly…”
[2] Phiên âm tiếng việtlà Bà Sơn Hổ
“…”
Chơi mấy lượt, Tô NhấtMinh luôn tìm cách co kéo, dùng tất cả mưu ma chước quỷ, cuối cùng chỉ bị uốngcó hai ly, còn bao nhiêu rượu đều vào bụng Trình Vũ Phi. Cô uống nhiều nên máđỏ hây hây như hoa màu xuân, mắt long lanh như nước mùa thu, toàn thân như mộttrái dâu đỏ mọng nước, ấy, không đúng, giống như cô bé quàng khăn đỏ tươi ngon.Tiếc là cô lại rất tỉnh táo, nụ cười vẫn bình thản dịu dàng, tư duy rõ ràng. Tônhất Minh vô cùng ảo não, anh lắc đầu, “Vũ Phi…em nói giải câu đó là nghề củaem, sao lại toàn thua thế?”
“Em đâu có nói giải câuđố là nghề của em. Những câu đố này chắc chắn chỉ có tay hạ lưu suốt ngày chénthù chén tạc tiếp khách như anh mới biết được. Em nói là uống rượu là nghề củaem.” Trình Vũ Phi cười nhạt, nhìn chằm chằm Tô Nhất Minh, đôi mắt dịu dàng rơmrớm nước. Tô Nhất Minh lập tức lúng túng, vò đầu bứt tai, đứng ngồi không yên.
“Vậy anh không chơinữa…Anh sao dám múa rìu qua mắt thợ. Anh uống nhiều rồi, hoa mắt rồi…Hình nhưmắt anh có đeo kính hồng ngoại thì phải, sao lại thấy em không mặc quần áo thếkia? Em đang mê hoặc anh…”
Trình Vũ Phi cười lýtrí, “Em là bác sĩ, em biết, chẳng có loại hoa mắt nào như thế hết. Anh khôngsay, nếu không chơi nữa thì phải chịu phạt…”
“Vậy em phạt đi, anhchịu thua rồi, bác sĩ Trình à, vẫn là em lợi hại…Sao, phạt gì nào?”
Trình Vũ Phi mỉm cười,vươn tay ra, từ từ cởi áo ngoài của Tô Nhất Minh.
Chương 30: Món thịt côbé quàng khăn đỏ (2)
Mãi đến khi Trình Vũ Phicởi nút áo sơ mi của anh, Tô Nhất Minh mới như tỉnh sau cơn mơ, “Vũ Phi, emđịnh…định làm gì vậy?”
“Anh chẳng phải nói trênngười anh không có chút thịt thừa nào sao? Để em kiểm chứng một chút.”
Tô Nhất Minh từ từ nângcằm Trình Vũ Phi lên, cô quả thật là nhân tài, mặt không chút biến sắc, khôngxấu hổ cũng chẳng có vẻ gì là đùa giỡn, “Thì ra anh đã tìm được một bác sĩ háosắc? Vậy cũng tốt, ông ba bị gặp bà mẹ mìn, đúng là trời sinh một cặp…”
Trình Vũ Phi vẫn tỉnhbơ, véo vào bắp tay anh một cái. Tô Nhất Minh la thất thanh, “Bác sĩ Trình, emhạ độc thủ như vậy sao? Có phải đã điểm huyệt rồi không? Sao lại đau thế chứ?”
“Đây là huyệt thần kinhquay. Dây thần kinh quay bắt đầu từ chỗ này nên chỉ cần ấn nhẹ một cái là đãđau buốt.”
“Đâu phải là ấn nhẹ! Tayem độc quá đấy bác sĩ ạ, lại còn trái tim ác nữa chứ!” Tô Nhất Minh uất ức làubàu, cắn răng xuýt xoa, rồi bẻ quặt tay Trình Vũ Phi ra phía sau, áp sát ngườicô, “Vũ Phi…ít ra em cũng phải để anh chủ động chứ…”
Trình Vũ Phi nhắm mắtlại, toàn thân run rẩy, cô vẫn thấy có chút sợ hãi. Tô Nhất Minh dịu dàng hôncô, từ môi đến tai, rồi thì thầm, “Đừng sợ…sẽ rất vui vẻ, anh bảo đảm…”. Vũ Phitrong vòng tay anh lại càng run rẩy, Tô Nhất Minh phải vất vả lắm mới kìm đượclý trí, trầm tư một lúc, tiếp tục trấn an cô, “Vũ Phi, thật ra anh…”
Phía ngoài có tiếng gõcửa, Trình Vũ Phi bị đè ở dưới động đậy bất an. Tô Nhất Minh dùng sức khống chếkhông cho cô cử động. Tiếng gõ cửa mỗi lúc một rõ ràng, gấp gáp hơn, Trình VũPhi kinh hãi cố nhoài người ra, “Có chuyện gì xảy ra rồi ư? Nhất Minh, đâykhông phải khách sạn trá hình chứ?”
Tô Nhất Minh vội vàngtrấn an vị bác sĩ nhân dân miệng hùm gan sứa, cũng không kịp để ý đến bộ dạngquần áo xốc xếch, tức giận mở cửa, “Sao thế? Cháy à?”
Ngoài cửa lố nhố mấy cặpthanh niên nam nữ, sặc mùi rượu, cười nói ngả ngớn, trong đó có một nam thanhniên diện âu phục, đi giày da, nhưng xốc xếch lôi thôi còn hơn Tô Nhất Minh,trên đầu còn gài một bông hoa đỏ to tướng. Anh chàng đó chắc chắn đã say bí tỉ,ngoạc miệng nói với Tô Nhất Minh, “Anh trai à…hôm nay, hôm nay tôi…trưởng thànhrồi!”
“Hừm! Lũ nát rượu! Thanhniên bây giờ hay thật đấy? Đúng là chẳng ra làm sao. Khách sạn năm sao thế nàysao lại để bọn bợm rượu vào đây phá rối khách cơ chứ!” Tô Nhất Minh bị phá đámlàm lỡ mất việc đại sự, tức tối đóng sầm cửa lại, lầm bầm chửi vài câu, quaysang thấy Trình Vũ Phi cảnh giác cầm chai rượu vang đứng núp ở một góc, lập tứcdịu giọng, “Vũ Phi? Em cầm chai rượu làm gì thế?”
“Ấy…Nếu gặp người xấu emsẽ phang luôn…” Trình Vũ Phi còn chưa hết hoảng loạn.
Tô Nhất Minh rầu rĩ,chẳng dễ dàng gì mới tạo được không khí, bây giờ lại phải bắt đầu lại từ đâu!Anh vòng tay ôm lấy Vũ Phi, “Không sao. Đây là khách sạn năm sao, công tác anninh rất tốt. Không xảy ra chuyện gì đâu…” Rồi cúi đầu xuống hôn cô, muốn nhanhchóng khơi gợi cảm giác rạo rực trong cô. Nhưng phía ngoài hành lang lại cótiếng ồn ào, bước chân bước thình thịch, tiếng la hét gọi nhau í ới khiến chobuổi tối lẽ ra yên tĩnh trở nên ầm ĩ.
Trình Vũ Phi dựng tailên nghe ngóng, do dự một lát, “Hình như có người ngất xỉu…Em ra xem thế nàonhé?”
Không đợi Tô Nhất Minhphản đối cô đã mở cửa bước ra ngoài, một lát sau nhân viên khách sạn đến báovới Tô Nhất Minh rằng có một vị khách trong khách sạn đột nhiên phát bệnh,Trình Vũ Phi đang ở hiện trường cứu người, có lẽ một lát nữa mới quay lại.
Đi nghỉ dưỡng mà còn cấpcứu bệnh nhân? Tô Nhất Minh cảm thấy vị bác sĩ nhân dân này thật thích lochuyện bao đồng, anh càu nhàu một câu rồi đi rót tách trà, kiên nhẫn ngồi trêngiường chờ nguyên liệu của món shashimi cô bé quàng khăn đỏ trở về.
Lúc Trình Vũ Phi vềphòng thì Tô Nhất Minh đã ngủ say, vẫn mặc nguyên áo quần, giày vẫn chưa cởi.Trình Vũ Phi giúp anh thay quần áo, tiện thể quan sát thân hình mà anh luônmiệng tự hào. Không đẹp như lời anh khoe khoang, bụng hơi phình lên một lớp mỡdày, không gợi cảm cho lắm, nhưng có chút gì đó đáng yêu của trẻ con.
Trình Vũ Phi khom ngườicúi xuống hôn Tô Nhất Minh, anh đã ngủ say như chết, chẳng có phản ứng gì,quầng mắt hơi thâm chứng tỏ anh ngủ không đủ giấc. Trình Vũ Phi nhớ hôm qua anhlàm việc quên ăn quên ngủ, cô lắc đầu, cẩn thận đắp chăn cho anh rồi nhẹ nhàngnằm xuống ôm lấy anh.
Tô Nhất Minh tỉnh gấicthì trời đã gần trưa, Trình Vũ Phi đã dậy từ sớm, quần áo chỉnh tề đang ngồixem mạng internet.
Tô Nhất Minh vô cùngbuồn bã vì bỏ lỡ một cơ hội. Anh lập tức nhảy xuống giường, chạy đến bên TrìnhVũ Phi, ôm lấy cô nũng nịu như một chú cún con, “Vũ Phi…hôm qua em nỡ để anh ởđây một mình lâu đến thế? Chăn đơn gối chiếc anh không tài nào ngủ được…”
Trình Vũ Phi tỉnh bơ,“Ồ? Vậy sao chưa đến mười phút sau em trở về thì trên giường đã có một con heođang ngáy khò khò rồi?”
“…” Tô Nhất Minh nóilảng, “ Không tới mười phút? Cấp cứu bệnh nhân nhanh thế à?”
Trình Vũ Phi cứng họng,cuối cùng cười khì, “Chuyện hôm qua thật là kì lạ. Anh đoán tay bợm rượu ấy làngười thế nào?”
“Anh nghe nói bây giờmột số thanh niên rỗi hơi chơi trò cảm giác mạnh gì đó. Hừ, đúng là loạn hếtrồi…Mấy thứ vớ vẩn đó có ý nghĩa gì đối với sự phát triển của xã hội chứ?” TôNhất Minh toét miệng cười, ưỡn ngực ra, rồi đạo mạo làm động tác vuốt râu.
Trình Vũ Phi cười ngặtnghẽo, “Không ăn chơi thì phí đời còn gì? Nhưng anh đoán sai rồi, hôm qua làngày hoàng đạo, trong khách sạn có tổ chức tiệc cưới, anh chàng cắm bông hoatrên đầu là chú rể. Khách sạn tặng cho đôi uyên ương một đêm ở đây, kết quả làtối hôm qua bạn bè thân thiết của cô dâu chú rể đến phá động phòng, ra cho chúrể một đề khó là phải đi gõ cửa từng phòng trong khách sạn, nói với người ta làhôm nay tôi đã trưởng thành rồi.”
“Ngày hoàng đạo? Ái chà,Vũ Phi, sao chúng ta lại để lỡ một ngày tốt để vui vẻ như thế chứ?”
“Đồ hạ lưu! Anh đoán xembệnh nhân đó phát bệnh gì?”
“Sao lại phát bệnh?Chẳng lẽ liên quan đến mấy tay bợm đó? Hay là tức quá lên cơn đau tim giốnganh?”
“Hê hê…Đó là một ngườiđàn ông, hôm qua cùng tình nhân đi đến đây…”
“Ấy…xem ra hôm qua đúnglà ngày tốt để vui vẻ, Vũ Phi, có thể kéo dài đến hôm nay được không?”
Trình Vũ Phi liếc anhmột cái, “Người đàn ông đó đang vui vẻ thì nghe thấy tiếng gõ cửa, tưởng là vợđến bắt quả tang, hoảng sợ quá độ trúng gió ngất xỉu…Lúc em đến đó thì bọn họđã gọi xe cấp cứu, em chỉ giúp anh ta giự hơi thở. Mấy phút sau xe cấp cứuđến…thú vị là ở đoạn này, vị bác sĩ trên xe cấp cứu vừa nhìn thấy người đàn ôngđó đã kinh ngạc thốt lên, “Sao lại là anh ta?’”
“Vậy hôm qua chắc chắnkhông phải ngày tốt. Chẳng lẽ là hôm nay? Á! bác sĩ Trình, aty em độc thật đấy,em biết là em véo đau lắm không hả…”
Trình Vũ Phi hừ mộttiếng, “Đầu óc anh toàn những chuyện bậy bạ, véo để anh tỉnh táo một chút…cólợi cho sức khỏe mà.”
“Đâu có, em đừng nghĩoan cho anh. Đầu óc anh vô cùng trong sáng…Vậy là bác sĩ trên xe cấp cứu biếtgã xui xẻo đó à?”
“Vị bác sĩ đó vui vẻ nóivới em, lần trước người đàn ông này ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt bị vợ bắt quảtang tại trận, anh ta sợ quá, lên cơn đau tim, cĩng chính vị bác sĩ này đưa anhta vào bệnh viện. Không ngờ hôm nay lại gặp anh ta, đúng là u mê không chịutỉnh ngộ mà…”
“Còn anh thì u mê mónthịt cô bé quàng khăn đỏ…” Tô Nhất Minh cúi thấp đầu xuống dùng môi mơn trớnsau gáy cô, rồi bất chợt cắn một cái.
Máu nóng trong ngườibỗng trào dâng, Trình Vũ Phi vội tránh môi anh, “Còn em thì muốn ăn tim sóiđây, có không?”
“Em muốn ăn cũng đượcthôi…có điều…Vũ Phi, em sẽ dùng cái gì để đâm anh.”
“…”
“Em nghĩ xem, anh địnhdùng cái gì để đâm cô bé quàng khăn đỏ?”
“…”
“Bộ phận nào của anhcứng có thể dùng để đâm?”
“Đồ gian xảo!” Trình VũPhi quả thực không thể nhịn gã lưu manh này được nữa.
Tô Nhất Minh cười hì hì,lấy cằm cọ cọ vào mặt cô, “Là râu đó! Râu anh rất cứng. Ấy, nói thật đi, vừarồi có phải em nghĩ bậy đúng không?”
Quả nhiên qua một đêm,Tô Nhất Minh râu ria lởm chởm, những sợi râu thô cứng liên tiếp cọ vào mặtTrình Vũ Phi rát rát. Trình Vũ Phi lại thua một ván, tức giận cắm vào cằm TôNhất Minh một cái…
Tô Nhất Minh la oai oái,“Hôm nay không được, buổi chiều anh còn phải đi gặp khách hàng, ăn sáng xong làphải về nhà ngay. Phải giữ hình tượng chứ…”
Trên đường về Tô NhấtMinh mặt mày ủ dột, chốc chốc lại thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa xe.
“Anh sao thế? Rượu hômqua là rượu giả à? Không đúng, em hiện giờ rất tỉnh táo mà…”
“Vũ Phi, xem ra mai mốtđi nghỉ dưỡng, thuê khách sạn nhất định phải hỏi kỹ có tổ chức tiệc cưới haykhông…”
“…”
“Anh đang nói cái gã xuixẻo đó. Vận anh tốt, không cần phải làm thế.”
“…”
“Anh may mắn mới gặpđược em, bây giờ chẳng có người phụ nữ nào khác lọt vào mắt anh nữa rồi, nênchẳng cần phải làm thế.’
“Anh…Đồ gian manh! Lừađảo!”
“Á! Bác sĩ, em có biếttay em độc lắm không hả…”
Ch ương 31: Ngày cátháng tư khó quên
Hôm đó bắt đầu bìnhthường như mọi ngày, mãi đến khi sư huynh nhận được một món quà bí ẩn, Trình VũPhi mới nhớ ra là ngày Cá tháng tư.
Đó là một cái hộp nhỏđược gói rất tinh tế, được chuyển phát nhanh đến bệnh viện.
“Dư Nhân Kiệt? Anh hìnhnhư đâu có quen với người này.” Sư huynh Ngô lấy làm kì lạ.
“Có khi nào là ngườithầm thương trộm nhớ anh tặng không?” Tiểu Hà hỏi với nụ cười đầy ẩn ý.
“Nhưng đây là tên đànông mà. Có thể là bệnh nhân của tôi…” Ngô Chấn Phong đoán mò, mở gói quà ra.
“Đàn ông thì không thểyêu thầm anh…” Tiểu Hà nheo nheo mắt, quay đầu sang, nhìn thấy vật trên tay NgôChấn Phong, không nhịn được, cười bò lăn bò càng. Một số bác sĩ trẻ có mặttrong văn phòng lúc đó cũng đang cười sặc sụa.
Trình Vũ Phi ở ngoàihành lang nghe thấy tiếng cười đùa trong văn phòng, liền bước vội đến mở cửa,“Sao thế? Có phải tôi đã bỏ lỡ gì rồi không?”
Tiểu Hà cười đến nỗi mỏicả miệng không nói được, dù gì cũng là đàn ông, bác sĩ Tiểu Hoàng lanh lẹ đáplại câu hỏi của bác sĩ cấp trên, “Có người tặng bác sĩ Ngô quà, là…ha…ha…là mộtchiếc áo ngực…”
Tặng Ngô sư huynh áongực? Trình Vũ Phi kinh ngạc quay sang, nhìn thấy sư huynh đang ngượng ngùng,quả nhiên chiếc áo ngực anh đang cầm trên tay rất đẹp, rất khêu gợi, trên haicúp ngực tinh xảo thêu hai móng vuốt chó sói đầy lông lá.
Trình Vũ Phi nhịn khôngđược cười ngặt nghẽo, “Sao thế sư huynh? Có phải anh giở trò với ai bị bắt tạitrận không, nên tặng thứ này để chế nhạo anh?”
“Sao thế được? Sư huynhcủa em là người quang minh chính đại, chắc chắn có người nào đó muốn chơi anh,nhưng cây ngay không sợ chết đứng! Cái gã Dư Nhân Kiệt này là ơi cơ chứ? Thậtquá bỉ ổi!” Sư huynh tức giận nghiến răng.
“Dư Nhân Kiệt? Trời ạ!Hôm nay là ngày 1 tháng 4! Là ngày Cá tháng tư! Có người muốn đùa với anhthôi…” Trình Vũ Phi cuối cùng vỡ lẽ, “Nhưng mà sao lại tặng thứ này? Chắc chắncó ý gì đó đúng không sư huynh?” [1]
[1] Trong tiếng Trung,Dư Nhân Kiệt đọc cùng âm với ngày Cá tháng tư
“Bác sĩ Ngô chẳng phảilà vị thánh tình yêu với bộ ngực vạm vỡ đấy ư…” Một người nào đó lên tiếngkhiến cả phòng cười rộ lên.
Trình Vũ Phi giờ mới vỡlẽ, sư huynh trước nay đều rất mềm mỏng với mọi người, nên thường bị các bác sĩkhác trêu chọc, xem ra bọn họ âm mưu cùng nhau nghĩ ra trò trêu đùa này, bày tỏlòng kính mến đối với vị thần có bộ ngực vạm vỡ này.
Tô Nhất Minh vẫn xuấtquỷ nhập thần, mấy ngày liền không ai tìm được anh, nghe đâu ra nước ngoài rồi.Buổi trưa Trình Vũ Phi nhận được một cuộc điện thoại bí ẩn, người đàn ông trongđiện thoại gằn giọng nói: “Cô là bác sĩ Trình Vũ Phi đúng không, cô có biết TôNhất Minh đang làm gì không?”
Trình Vũ Phi ngờ vực,“Anh là ai?”
“Tôi là ai không quantrọng, quan trọng là người đàn ông bên cạnh cô không đáng tin. Tôi có một tấmhình, lát nữa về sẽ cho người đưa đến cho cô.”
“Rốt cuộc anh là ai?”
Trong điện thoại chỉnghe tiếng tút tút, người bên kia đã cúp máy.
Đây là trò đùa ngày Cátháng tư? Hay là…Tô Nhất Minh đã đắc tội với ai đó trong làm ăn? Hay là…tai bayvạ gió? Trình Vũ Phi cảm thấy không vui.
Sư huynh mở cửa bước vàođưa cho Trình Vũ Phi một lá thư, “Vũ Phi, vừa nãy có một người đàn ông nhờ anhđưa cho em cái này, mở ra xem đi, chắc chắn là tiền bồi dưỡng của bệnh nhân.”
Tiền bồi dưỡng? Trình VũPhi hừ một tiếng, là một bác sĩ khoa cấp cứu, cô không mong lập được côngtrạng, chỉ mong không có sai sót gì, đâu có dám mong tiền bồi dưỡng. Hơn nữa,làm gì có chuyện tặng tiền mà nhờ người đưa.
Vừa mở phong bì, cô cảmthấy hụt hẫng vô cùng. Quả nhiên là một tấm hình, trong hình Tô Nhất Minh đangôm một người phụ nữ, điệu bộ rất thân mật. Tô Nhất Minh nhìn thẳng ống kính,vẫn nụ cười rạng rỡ chân thành ấy. Người phụ nữ quay lưng lại ống kính, dángngười thon thả, mái tóc vàng mượt óng ả.
Không chỉ ăn vụng mà cònăn vụng món Tây nữa cơ đấy! Trình Vũ Phi không để ý cắn phải lưỡi, đau la oaioái. Sư huynh thấy không ổn vội chuồn êm, văn phòng rộng rãi bỗng chốc trở nêntrống trải lạnh lẽo vô cùng. Trình Vũ Phi co người lại, cất tấm hình rồi lạitiếp tục viết bệnh án.
Sắp hết giờ làm thì điệnthoại Tô Nhất Minh gọi đến, “Cưng ơi, anh về rồi này! Tối nay chúng mình đi ănnhé!”
“Không được, cả ngày làmviệc em mệt mỏi lắm rồi, em chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi sớm.” Trình Vũ Phi miễncưỡng như không có chuyện gì xảy ra.
“Nhưng cơm thì phải ănchứ. Anh đến đón em, ăn xong chúng mình cùng đi spa thư giãn.”
Trình Vũ Phi vừa bước rangoài thì thấy Tô Nhất Minh đang đứng bên xe ôtô mỉm cười nhìn mình, rồi làmnhư vô tình, cô đi về hướng khác, hòng tránh mặt người mà mình không muốn gặplúc này.
Tô Nhất Minh đã có chuẩnbị trước, vội bước đến dang tay ôm cô vào lòng, “Em nói mệt mà sao bước đi hănghái thế?”
Trình Vũ Phi cố thoátkhỏi vòng tay Tô Nhất Minh, còn anh thì thầm vào tai cô “Cò cưa với anh vậy vuikhông? Kéo cưa lừa xẻ, anh nào khỏe về ăn cơm vua, anh nào thua về bú tí mẹ…”
Trình Vũ Phi nổi cơnthịnh nộ, “Tô Nhất Minh, anh có liêm sỉ không vậy?”
Tô Nhất Minh mặt đấy oanức, “Tất nhiên là có, anh rất sĩ diện mà, nhưng em lại không giữ cho anh. Anhmới về, còn đang mệt vì chênh lệch múi giờ mà đã chạy ngay đến tìm em, em còngầm gừ với anh chẳng khác gì một chú mèo nhỏ. Làm sao đây, cần sĩ diện thìkhông có vợ, cần vợ lại mất sĩ diện, chỉ còn cách không cần sĩ diện rồi…”
Trình Vũ Phi mềm lòng,Tô Nhất Minh thừa cơ hôn cô mấy cái rồi lôi lên xe.
“Rốt cuộc là có chuyệngì?” Trên bàn ăn, Trình Vũ Phi làm mặt lạnh nín thinh, Tô Nhất Minh lại chẳnglấy gì làm sốt ruột, chỉ rào trước đón sau như thật, “Bị người ta hiếp đáp hả?Ai dám bắt nạt bác sĩ nhà anh thế? Nói anh biết đi, anh sẽ đến cạo nửa đầu hắn,một bên lông mày cũng cạo luôn, để hắn ra dường không dám nhìn ai…”
Trình Vũ Phi không nhịnđược cười khúc khích, nhưng vội nhớ ra nên nghiêm mặt lại, có chút lúng túng,“Lại nói xằng bậy gì thế?”
“Không phải sao? Vậy emtự bắt nạt mình rồi. Có mấy cách để em tự bắt nạt mình, một là về thể xác, thídụ như cắn phải lưỡi mình, vấp trúng dây điện ngã u đầu, bước hụt chân vào hốxí…”
“Nói mò…” Trình Vũ Phitức cành hông.
“Hai là về tinh thần.Thí dụ như chấp nhặt chuyện không đâu này, tự làm khổ mình này…”
Trình Vũ Phi cúi đầu.
“Đoán đúng rồi à?” TôNhất Minh nháy mắt.
“Không đúng.” Trình VũPhi càng tức giận, “Chính là anh bắt nạt em!”
Tô Nhất Minh trầm ngâm,thận trọng hỏi cô, “Em biết đọc suy nghĩ của người khác? Sao biết anh định bắtnạt em? Anh vốn dĩ định chờ đến tối.”
“Đừng có mơ!”
Tô Nhất Minh tủm tỉm,“Mơ cũng không được sao? Mơ đâu có phải đóng thuế. Em bá đạo quá đấy!”
“…” Trình Vũ Phi nhanhchóng ăn hết thức ăn trong đĩa rồi đứng dậy bỏ đi. Chuyện tấm hình kia cô khôngbiết làm sao để nhắc đến cho khéo, cô không muốn trực tiếp tra vấn Tô NhấtMinh, không muốn mình giống như bà la sát đánh ghen trên tivi, hét vào mặtchồng khi phát hiện chồng tòm tem: “Mấy ngày trước anh đã làm cái gì? Cùng vớiai? Các người tằng tịu với nhau bao lâu rồi…” nhưng cô lại không thể bỏ qua,không thể giả vờ như không có chuyện gì, chỉ còn cách né tránh.
Tô Nhất Minh đưa tay kéolại, Trình Vũ Phi loạng choạng thế nào mà ngã ngồi lên đùi anh, giằng co đếntội nghiệp, “Tô Nhất Minh, đây là chỗ công cộng!”
“Em muốn đến chỗ chỉ córiêng hai ta cũng được, anh đưa em về nhà ngay bây giờ.” Tô Nhất Minh lại thìthầm vào tai cô.
Trình Vũ Phi bất lựctrước một Tô Nhất Minh mặt dày mày dạn, tỏ vẻ khó chịu ngồi dịch ra mép ghế.
“Bác sĩ, em tức giậncũng phải nói có đầu có cuối, bằng không anh nghĩ quẩn, anh là thích chấp vặt,tự hành hạ mình. Em như vậy anh mấy đêm không ngủ được cho xem.”
Trình Vũ Phi cũng khôngbiết Tô Nhất Minh nói thật hay đùa, tức tối nguýt anh một cái, lấy trong túixách ra một tấm hình, nhẹ nhàng đặt trước mặt anh.
“Ảnh đẹp quá chứ, trônganh đẹp trai quá!” Tô Nhất Minh cầm tấm ảnh lên, nói tỉnh bơ.
Trình Vũ Phi lặng lẽtrợn mắt nhìn anh, lại đứng dậy đòi bỏ đi, một lần nữa bị anh kéo trở lại.
Tô Nhất Minh lấy ra mộtbức ảnh khác đưa cho cô, Trình Vũ Phi ngẩn người ra. Bức ảnh trước mặt cô cũngcùng một khung cảnh, chỉ khác góc chụp. Trong bức ảnh, người phụ nữ tóc vàngquay mặt về phía ống kính, là một phụ nữ trung niên trên năm mươi tuổi, thầnthái ung dung nhã nhặn, dáng người vẫn thon thả, mái tóc vàng vẫn mượt mà óngả.
“Phụ nữ Tây…đúng là gừngcàng già càng cay.” Ngẩn người hồi lâu Trình Vũ Phi cuối cùng ấp úng nói.
“Đây là một cô giáo anh quenhồi học ở trường đại học L. Lần đi này lại may mắn gặp được cô, vẫn thần tháithanh thoát đó.”
Trình Vũ Phi cảm thấy sựviệc rất kỳ quặc: “Tấm hình này…rốt cuộc là chuyện gì thế nhỉ? Nhưng ai vô côngrỗi nghề lại đi gọi điện thoại rồi gửi tấm hình này cho em?”
Tô Nhất Minh cười ungdung, “Ngoài anh ra thì còn ai vào đây nữa. Đây là một trò đùa ngày Cá thángtư. Cá tháng tư vui vẻ, cưng của anh!”
“…”
Tô Nhất Minh dường nhưđã liệu trước Trình Vũ Phi sẽ nổi trận lôi đình, nên vẫn nhấn nhá, thong thả,“Anh muốn qua trò đùa này nói với em, bất cứ thứ gì cũng có hai mặt của nó,giống như tấm hình này, chụp ở những góc độ khác nhau sẽ gây ra cho em nhữngcảm nhận khác nhau. Có rất nhiều phụ nữ vừa gặp đã thích anh, một số còn chủđộng dâng hiến cho anh. Nhưng anh đã từng rất thật lòng yêu một vài lần nhưngđều không có kết quả. Vì sao vậy? Vì ban đầu những người con gái đó đều chỉnhìn thấy mặt đáng yêu của anh, nhưng đến khi ở bên cạnh anh rồi họ mới pháthiện ra anh có rất nhiều khuyết điểm. Anh cũng vậy. Cứ thế dần dà tình yêu giữaanh với họ phai nhạt dần.”
“Có nhất thiết phải dùngđến chiêu trò này không? Anh nói là được rồi, cái đạo lý nông cạn này em cũnghiểu”.
“Cưng à, hai lần trướcchúng mình…Lần đó anh phát hiện em rất lo lắng rất sợ hãi.’
“Vô liêm sỉ!”
“Đây đâu phải việc gìđáng xấu hổ, nói gì đến vô liêm sỉ. Anh có nghĩa vụ dập tắt nỗi lo lắng sợ hãitrong em. Anh đã suy nghĩ rất kỹ, em sở dĩ lo sợ là vì thật ra vẫn chưa có lòngtin với tình yêu của anh.’
Trình Vũ Phi im lặng.
“Anh không muốn hứa hẹnnhững việc quá lâu sau này, nhưng anh có thể đảm bảo, anh đối với em là thậtlòng. Không hề có một chút gì là đùa giỡn em, cũng không hề có ý nghĩ vô tráchnhiệm. Ấy…cái này nói hơi quá, thật ra anh cũng có vài lần có ý nghĩ bỉ ổi…Songbây giờ thì anh rất thật lòng.”
“Đồ trứng thối!”
“Trứng của anh em chưanhìn thấy mà, sao biết thối? Anh chỉ muốn dẹp bỏ thành kiến của em đối với anh,nhưng thấy rằng nếu chỉ nói với em khơi khơi thì không có sức thuyết phục, đànhphải nhân ngày Cá tháng tư nghĩ ra trò đùa này để nói với em rằng anh rất thậtlòng, muốn được ở bên em, tình nguyện bộc lộ những thiếu sót, khuyết điểm củamình để em thấy, đồng thời muốn diện kiến, chấp nhận, bao dung những khuyếtđiểm của em. Anh nỗ lực hết mình với hy vọng có thể đi đến hôn nhân với em, tuykết quả cuối cùng không phải mình anh muốn là được.”
“Đồ lừa đảo…!” GiọngTrình Vũ Phi mềm mỏng trở lại.
“Không tin à? Tục ngữnói đúng, ở lâu mới biết lòng người, có nghĩa là chúng mình ‘ấy ấy’ bên nhauthời gian dài em sẽ hiểu được lòng anh…Đến lúc đó em sẽ không thấy anh là tênlừa đảo nữa.”
“Lưu manh!”
“Em lại nghĩ bậy rồi.Anh nói “ấy ấy’ có nghĩa là trò chuyện, gặp gỡ, không hề có ý gì khác…”
“…”
Tô Nhất Minh phải giảđiên giả khùng khổ sở, nói sùi bọt mép mới nịnh được bác sĩ nhà ta vui. Tiếc làbác sĩ sau khi bị biến thành kẻ ngốc không cười rạng rỡ, ôm chầm lấy anh nhưanh tưởng tượng, mà vẫn kiên quyết về nhà. Tô Nhất Minh vô cùng rầu rĩ, kếhoạch ăn thịt cô bé quàng khăn đỏ hôm nay coi như đổ sông đổ bể. Nhưng anh vẫntỏ ra là một quý ông lịch sự đưa cô bé quàng khăn đỏ về nhà.
Cửa vừa mở ra, một ngườiđàn ông trùm kín mặt, chĩa họng súng đen ngòm vào Trình Vũ Phi, Tô Nhất Minhkhông kịp nghĩ gì quăng chiếc laptop nặng trịnh anh đang xách giùm Trình Vũ Phivề phía tên trộm khiến hắn nằm đo đất.
Giọng Điền Thiêm vanglên từ góc nào đó, “Chị Phi Phi, Cá tháng tư vui vẻ! Á! Gia Văn anh không saochứ?” Cùng lúc đó, sát thủ đang nằm dưới đất thè chiếc lưỡi đang chảy máu racười ha hả.
Trình vũ Phi thở hắt raquay sang nhìn Tô Nhất Minh, “Nhất Minh, anh lại phạm lỗi rồi.”
Điền Thiêm rút khăn bịtmặt của người đàn ông nọ ra, Trình Vũ Phi cuối cùng cũng được diện kiến dungnhan bạn trai cô bé. Không ngờ lại là người quen, chính là anh chàng ra taynghĩa hiệp đánh nhầm Tô Nhất Minh trong vụ cướp điện thoại, theo lời giới thiệucủa Điền Thiêm tên cậu ta là Vương Gia Văn.
Sau nhiều ngày vật vã ởphòng cấp cứu, Tô Nhất Minh vui vẻ nhìn cục sưng to đùng trên đầu Vương Gia Văncười cười, “Không sao đâu. Tôi có kinh nghiệm rồi, hai ngày là hết sưng, haituần là hết vết bầm. Nhóc ạ, cậu sức khỏe tốt, chắc chắn sẽ nhanh hơn mộtchút…” Nhưng điều làm Tô Nhất Minh muốn nhảy cẫng lên chính là Điền Thiêm xótbạn trai, muốn cậu ta ở lại phòng để tiện chăm sóc. Trình Vũ Phi thừ người ra,cuối cùng thất thểu theo Tô Nhất Minh đến nhà anh, để không gian riêng tư chohai cô cậu.
Người Trung Quốc mắc mớgì phải chúc tụng ngày lễ của phương Tây chứ.” Trình Vũ Phi làu bàu khi bướclên xe của Tô Nhất Minh.
Tô Nhất Minh không đáp,chỉ đắm đuối hôn cô, lửa tình nhanh chóng bốc lên ngùn ngụt, Tô Nhất Minh khókhăn lắm mới kiềm chế được mình, khởi động xe phóng đi.
Về đến nhà Tô Nhất Minhtiếp tục nhảy xổ vào, nhóm lửa tình trên người bác sĩ Trình, Trình Vũ Phi ngaygiây phút quan trọng nhất vẫn kìm lòng, “Nhất Minh…Em bận rộn cả ngày, muốn đitắm đã…”
Tô Nhất Minh thở ra nhènhẹ không muốn rời tay, Trình Vũ Phi đẩy anh ra, chạy trốn vào nhà tắm. Cô từtừ cởi bộ quần áo, hồn để tận đâu đâu. Hôm nay có quá nhiều việc xảy ra, cô vẫnchưa kịp suy nghĩ kĩ, cô muốn nhân lúc được ở một mình bình tĩnh suy xét mộtchút.
Cửa mở, Tô Nhất Minhxuất hiện với nụ cười trên môi, “Cửa nhà tắm không đóng, anh nghĩ đó là mộthành động khiêu khích.”
Trình Vũ Phi kinh hãithét lên, chui tọt vào phòng tắm đứng, “Không phải…anh hiểu lầm rồi…Em chỉ làquên đóng cửa.”
Tô Nhất Minh vẫn ungdung mỉm cười, Trình Vũ Phi bỗng sực nhớ ra phòng tắm đứng trong suốt, không cóbất kỳ sự che chắn nào. Cô hoảng loạn nhấn nút vòi sen, hy vọng hơi nóng sẽ làmmờ kính. Một tiếng kêu thất thanh, cô nhảy dựng lên. Tiếp đến là tiếng hátvang.
Tô Nhất Minh vẫn ungdung, mở cửa bước vào phòng tắm đứng, “Ừm, anh là ca sĩ trong nhà tắm đấy, bìnhthường không có thời gian ca hát, lại thêm hát không hay nên chỉ có thể hátrống lên lúc tắm cho mình nghe, bởi vậy anh mới lắp đặt nhạc trong phòng tắm,chỉ là mấy bài nhạc xưa, anh vừa nghe vừa hát theo. Cưng ơi…trong phòng tắm nàycó rất nhiều nút, anh dạy em cách dùng nhé.”
Tô Nhất Minh liếc sang,thấy Trình Vũ Phi đang gập người che chắn, hai tay ôm chặt trước ngực, hệt nhưmột dấu hỏi lớn với hàng tá câu hỏi trong đầu.
Anh hít một hơi thậtsâu, ấn nút, một luồn nước ấm bắn thẳng vào mặt Trình Vũ Phi, cô lại la lên oaioái, đưa tay vuốt nước trên mặt quên cả nỗi sợ hãi, đứng thẳng người dậy, ngỡngàng nhìn Tô Nhất Minh, hệt như một dấu chấm than mời mọc.
Tô Nhất Minh không thểkìm chế hơn được nữa, vội vàng cời quần áo của mình.
Một giọng ca nữ ngọtngào êm dịu vang đến, đúng là bài hát cũ, Bao nhiêu dịu dàng bao nhiêu nướcmắt, chuyện xưa như sương khói bay đi không trở lại…
Trình Vũ Phi có chúthiếu kỳ, “Giọng nữ hát sao anh theo kịp? Hát mấy câu em nghe xem…”
Tô Nhất Minh suýt chútngất đi, “Bây giờ ư? Bây giờ anh chẳng nghĩ được gì nữa hết. Bác sĩ à, em chẳngcó tình người chút xíu nào! Anh ức chế rất lâu rồi…Em thương hại anh với, đừngcó đối xử với anh không có tình người như vậy…”
Nước chảy xuống, từ từlàm ướt tóc Trình Vũ Phi, rồi đến cơ thể. Từng tia nước men theo cơ thể mĩ miềucủa cô. Bất kỳ người đàn ông chân chính nào cũng không thể vượt qua được thửthách này, huống hồ gì một gã lưu manh cáo già đã bị ức chế mấy tháng qua. TôNhất Minh không thể đợi thêm một giây phút nào nữa, hơi nóng bốc lên che đi tấtcả.
Một màn đắm say, bịn rịnkhông rời.
Ch ương 32: Sống trongcăn hộ cao cấp thật bất tiện (1)
Khi Tô Nhất Minh tỉnhdậy thì Trình Vũ Phi đã đi mất. Căn nhà đẹp đẽ của anh bỗng trở nên trống trảilạ lùng, không có một dấu vết gì để lại. Lúc ấy Tô Nhất Minh có hơi lo sợ,nhưng khi vào bếp, nhanh chóng phát hiện một nồi mì nóng hổi, anh yên tâm trởlại. Trình Vũ Phi đã dậy sớm nấu mì cho anh, chứng tỏ cô vẫn còn quan tâm đếnanh…Tô Nhất Minh lắc lắc đầu, dẹp bỏ những ý nghĩ kì lạ trong đầu, mình sao ấynhỉ? Có được thì phải có mất. Cô ấy làm sao không quan tâm đến một người giỏigiang như mình được chứ?
Ăn bát mì mặn chát TôNhất Minh nhăn mặt nhíu mày, đành bỏ bữa sáng tình yêu, chuyển sang uống sữa.Lâu nay sức khỏe của anh không được tốt, thường xuyên thức khuya, đành giảiquyết bữa sáng ở tiệm cà phê gần công ty. Nhưng hôm nay anh có hẹn với kháchuống trà vào buổi sáng.
Đó chính là giám đốc mớicủa công ty Vu Tuy Văn, họ Châu. Giám đốc Châu vừa lên nhậm chức đã chiếu tướngngay Tô Nhất Minh, không hiểu sao lại kiểm tra hàng hóa của anh, phát hiệnkhông ít hàng không đúng quy cách, bởi thế chuyến hàng lần này bị trả lại.
Vì đã từng làm việc ởcông ty nước ngoài một thời gian dài, Tô Nhất Minh rất coi trọng chất lượnghàng hóa, coi đó là điều kiện tiên quyết quyết định sự sống còn của công ty.Anh đích thân kiểm tra những sản phẩm không đúng quy cách, xác nhận không phảido nhà máy của mình sản xuất nhưng anh không biết phải làm thế nào để thuyếtphục lão Châu, công ty lớn thì hiếp đáp khách hàng, khách hàng lớn lại hiếp đápcông ty nhỏ. Trên thương trường chỉ dùng thực lực để nói chuyện. Lão Châu rõràng là không quan tâm đến nhà cung cấp, nhưng Tô Nhất Minh không thể để mấtkhách hàng lớn như vậy, anh đành phải nhẫn nhịn. Hơn nữa anh biết vận đen củamình đến rồi.
Trước nay anh vẫn nịnhngười tiền nhiệm của lão Châu là lão Vương, ông ta rất thích anh nên trước giờviệc làm ăn của họ rất vui vẻ. Thời nào vua nấy, thời của lão Vương đã kếtthúc, Tô Nhất Minh đã biết trước phiền phức sẽ ùn ùn kéo đến. Anh luôn tìm cáchlấy lòng lão Châu. Anh đã đến thành phố B thăm hỏi lão mấy lần nhưng lần nàogặp anh lão Châu cũng miệng cười mà mắt không cười khiến anh rất khó đoán đượcý của lão ta.
Anh từng hỏi thăm Vu TuyVăn về sở thích của lão Châu. Vu tuy Văn đúc kết trong bốn chữ với vẻ vô cùngbí hiểm: tham lam nham hiểm. Anh cũng tùy lộ liễu bày tỏ với Vu Tuy Văn ý muốnanh ta làm cầu nối cho mình và lão châu kết giao nhưng bị Vu Tuy Văn từ chốithẳng thừng. Vu Tuy Văn thanh sạch nho nhã nhưng là người rất có cốt cách, anhthẳng thừng nói với Tô Nhất Minh: “Lão Châu là người thích khoe khoang, vị tríđó lão ta chẳng ngồi được lâu, lão ta cũng rất nguy hiểm, tốt nhất là đừng đụngđến.”
Nhưng Tô Nhất Minh khôngthể mất đi miếng thịt béo bở này được, nhất là gần đây kinh tế toàn cầu đang códấu hiệu suy thoái, thị trường nước ngoài đang bị thu hẹp dần, ảnh hưởng đếnlưu lượng vốn của Tô Nhất Minh. Không có sự giúp đỡ của Vu Tuy Văn anh đành đơnthương độc mã ra trận, tìm đủ mọi cách tiếp cận lão Châu. Cuối cùng gần đây lãoChâu đã có vẻ dễ dãi hơn trước, lần này đến đây còn chủ động gọi điện cho TôNhất Minh mời anh đi uống trà sáng.
Tất nhiên không chỉ làuống trà, Tô Nhất Minh nằm lòng điều đó nhưng anh vẫn không thể nào nắm bắtđược suy nghĩ của lão Châu, uống đã đầy một bụng trà mà lão Châu vẫn lảngtránh, không muốn vào vấn đề chính, câu chuyện chỉ xoay quanh chuyện làm ăn.Lúc Tô Nhất Minh gần như tuyệt vọng thì lão Châu mới nói một câu: “Không biếtgiám đốc Tô có sở thích gì? Tôi thì rất thích đồ cổ, lại mê ngọc như điếu đổ,mê nhất là ngọc cổ.”
Tô Nhất Minh tinh thầnrúng động, thích ngọc cổ? Chẳng lẽ lão Châu muốn ám chỉ điều gì? Có phải mìnhsau này có thể tặng những món ngọc cổ đắt tiền không? Lão Châu lại tiếp tụcthong thả nói: “Chỉ cần thấy ngọc tốt tôi không tiếc gì tiền mua. Hôm qua tìmđược ở chợ đồ cổ mấy món ngọc xịn, mất của tôi hơn hai trăm ngàn. Giám đốc Tôkhông biết có hứng thú với ngọc không? Anh xem thử xem.” Nói rồi móc từ trongtúi ra một món đồ bằng cẩm thạch đưa cho Tô Nhất Minh.
Tô Nhất Minh nghệt mặtra một lát, trong đầu lóe lên tia hi vọng. Anh giả vờ trịnh trọng cầm món đồlên, đưa lên ánh nắng mặt trời quan sát kỹ, rồi lại nhẽ nhàng gõ vào mặt ngọc,tán thưởng, “Ngọc tốt! ngọc nguyên miếng, không tì vết, sao chỉ đáng giá haitrăm ngàn, hai trăm ngàn còn mua không được. Anh Châu thật tinh mắt!”
Lão Châu ồ một tiếng, từtừ nhấp một ngụm trà, hình như không có ý cất ngọc đi. Tô Nhất Minh trong lòngcàng chắc chắn, anh giả vờ vui mừng, “Giám đốc Châu, anh biết không, tôi cũngrất say mê sưu tầm ngọc. Vốn dĩ người quân tử không nên tranh đoạt những thứngười khác yêu thích nhưng tôi cảm thấy mình có duyên với miếng ngọc này, đànhmột lần làm tiểu nhân vậy, tôi mua nó hai trăm ngàn, không biết giám đốc Châucó nỡ bán không?”
Lão Châu chau mày, liếcTô Nhất Minh một cái, cười giả lả, “Hêhê, thì ra giám đốc Tô cũng cùng sở thíchvới tôi. Quân tử nên làm việc tốt cho thiên hạ, vậy tôi đành nén xót xa bán nócho anh.”
Tô Nhất Minh lập tức nởmột nụ cười thành khẩn, rưng rưng ôm miếng ngọc bỏ vào túi xách. Quân tử Châulạnh lùng nói vài câu khách sáo nữa rồi đứng dậy cáo từ. Tiểu nhân Tô làm điệubộ mừng rỡ tiễn ông ta.
Đợi lão Châu đi khuấtkhỏi tầm mắt, Tô Nhất Minh mới tắt nụ cười trân môi, chửi thầm trong bụng rồilấy miếng “ngọc” ra xem. Quả đúng là một miếng ngọc đáng giá ba tệ, loại nàybán đầy ngoài đường. Tô Nhất Minh vung tay, món đồ xanh ngọc bích vẽ một đườngvòng cung trên không trung rồi rơi thẳng vào thùng rác.
Cao! Cao tay thật! Rờikhỏi quán trà Tô Nhất Minh cuời gằn trong bụng. Nhận hối lộ kiểu này chẳng maykiện ra tòa cũng không có bằng chứng để buộc tội. Cái món đồ ấy tôi đã bỏ haitrăm ngàn để mua đấy? Một miếng thủy tinh bình thường ư? Vậy là do tôi khôngtinh mắt mua nhầm hàng dỏm, bị người ta lừa. Còn anh lại bỏ ra hai trăm ngànmua lại của tôi, đó là do mắt anh còn hồ đồ hơn mắt tôi. Tôi chẳng biết gì hết,tôi cũng là người bị hại.
Tất nhiên Tô Nhất Minhkhông tiếc số tiền đó. Lão Châu luôn kiếm cớ làm khó làm dễ mình, nếu nó đemlại lợi ích cho mình thì quá hời đi chứ.
Về đến công ty Tô NhấtMinh bận rộn tới tận chiều mới có chút thời gian rảnh gọi điện cho Trình VũPhi.
“Cưng ổn chứ? Có chỗ nàokhông khỏe không?” Giọng đầy ẩn ý, anh thấy khoái chí khi đối phương hạ giọngđến mức thấp nhất có thể, cơ hồ như tiếng muỗi kêu vo ve bên tai. “Ừm…không cógì. Ấy…anh…”
Tô Nhất Minh cười thầmtrong bụng, dường như nhìn thấy gương mặt của bác sĩ lúc đó, từ từ, từng chúttừng chút một đỏ lên, hồng nhuận như trái đào mọng nước. Anh liếm liếm môi, cốgắng hết sức để giữ bình tĩnh mà vẫn dịu dàng gọi tên cô, “Vũ Phi…Anh nhớ em.Anh muốn em…đến ở với anh. Anh muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy em, từng giờtừng phút cảm nhận sự tồn tại của em ở bên mình. Em đến nhà anh chứ?’
Trình Vũ Phi im lặng rấtlâu, Tô Nhất Minh cảm thông cho sự do dự xấu hổ của người con gái nết na tronglần đầu tiên, quyết tâm để cô có thời gian suy nghĩ. Thế là anh chuyển đề tàinói vài câu chọc cười cô rồi mới gác máy. Sốt ruột sẽ không ăn được miếng đậuphụ nóng hổi, tình yêu giống như một món canh hầm thịt, để lửa riu riu thì mùivị mới ngon. Tất nhiên, mặc dù biết chắc chắn tin tốt lành sẽ mau chóng đếnnhưng Tô Nhất Minh vẫn có chút đứng ngồi không yên.
Tin tốt lành đến rấtnhanh, tuy có chút rắc rối. Hôm đó Tô Nhất Minh có chuyện bực bội ở công ty thìquản lí chung cư gọi điện đến nói bắt được một người khả nghi, hình như làphường trộm cắp.
Tô Nhất Minh tức giậntrong điện thoại, “Ăn trộm? Vậy thì bắt lên công an đi, có liên quan gì đến tôichứ?”
Đầu dây bên kia ấp úng:“Nhưng…cô ta nói là bạn anh…”
“…” Tô Nhất Minh lửagiận bốc lên ngùn ngụt, là ý gì? Mình kết bạn với phường trộm cắp ư? Không đợianh nổi nóng, một giọng nói tội nghiệp vang lên trong điện thoại: “Nhất Minh.”
“…” Tô Nhất Minh càngtức giận, không nói lời nào lao ra khỏi văn phòng.
“Là vợ tôi. Giống kẻtrộm chỗ nào? Các người làm trò trống gì không biết?’ Tô Nhất Minh trước nayđều không muốn làm khó dễ những nhân viên bảo vệ, nhưng lần này anh thực sự rấttức giận.
Tô Nhất Minh kỳ thực đãđổi nhà mấy lần, đến đâu anh cũng chào hỏi quản lý của tòa nhà. Lương ở mỗi nơicó chút khác biệt nhưng trình độ bảo an đều tầm tầm như nhau, có khác chỉ làthái độ. Theo kinh nghiệm của Tô Nhất Minh, bảo an thường cho bạn của bạn là kẻtrộm nên chặn từ ngoài cửa, khiến bạn của bạn cảm thấy mất mặt, như trộm thậtsự lại chẳng bắt được tên nào. Chỉ duy nhất có điểm khác nhau là bạn nộp phíquản lý càng cao thì thái độ của bảo an đối với bạn tỏ ra kính trọng hoặc giảvờ kính trọng hơn một chút.
“Ồ, thì ra là Tô phunhân! Xin lỗi, xin lỗi.” Dù sao cũng là chung cư cao cấp, thái độ của bảo vệquả nhiên cung kính thành khẩn, “Tô phu nhân không chịu đăng kí ở đây, lại cònkéo một vali to đùng cho nên có chút…khả nghi. Xin lỗi…ông Tô, mong ông thứ lỗicho thân phận thấp cổ bé họng của chúng tôi, thời buổi bây giờ rất khó kiếmviệc…”
Tô Nhất Minh tức giận hừmột tiếng. Cái gọi là đăng ký nhân thân thật ra là sỉ nhục người khác, giốngnhư lúc anh đến lãnh sự quán, ra vào đều phải trình chứng minh thư, bỗng cảmthấy mình đến địa bàn của người khác, thân phận thật thấp hèn. Anh nhớ lầntrước bạn học tại Mỹ, Uông Toại Lương đến thăm anh, vì ngoại hình đen đúa, ănmặc lại tùy tiện, cộng thêm mấy năm ở Mỹ tự do quen rồi, không chịu ngoan ngoãntrình chứng minh thư bị bảo vệ tạm giữ lao động công ích. Tô Nhất Minh phảimuối mặt đến bảo lãnh cho cậu ta ra.
Về đến nhà Tô Nhất Minhdọa cậu ta, “Toại Lương, sau này cậu đừng có mà ngông cuồng như thế nữa! May màđây không phải là Thâm Quyến, tôi có một người bạn, bị bất ngờ kiểm tra trênđường phố Thâm Quyến, không đem theo giấy tạm trú, lập tức bị bắt giữ lao độngcông ích sửa đường sắt hai tuần, sau đó trả về địa phương, lúc đó anh ta đangphụ trách một đơn hàng, ông chủ anh ta tìm không thấy sốt ruột muốn nhảy lầu.”
“Thật ư?” Uông ToạiLương khiếp đảm.
“Đương nhiên, rất nhiềuđường sắt được xây dựng nên như thế đấy.” Tô Nhất Minh nét mặt nghiêm trang.
“…” Uông Toại Lương chớpchớp đôi mắt nhỏ xíu, không hiểu sao anh vừa ra đi có mấy năm mà đất nước đãthay đổi chóng mặt đến thế, mãi đến khi anh nhìn thấy Tô Nhất Minh tủm tỉm cườimới biết mình đã bị lừa.
“Hứ! Cậu dám giễu cợt tớhả?” Uông Toại Lương tức giận đấm Tô Nhất Minh một cái.
Tô Nhất Minh cười cườicho qua chuyện, mà không nói cho anh ta biết đó hoàn toàn là chuyện có thật.
Bảo an cúi mình luônmiệng xin lỗi hai người, Tô Nhất Minh tuy trong bụng không hài lòng, nhưngngười ta đã nhận lỗi, cúi mình nghe mình la mắng rồi, còn muốn gì nữa? Có cầnphải than phiền với quản lý khiến anh ta mất việc không? Tô Nhất Minh ghìm cơngiận, làm người anh yêu vui vẻ là việc cấp thiết hơn.
“Sao em không muốn đăngký?” Tô Nhất Minh nhẹ nhàng ôm cô, hạ giọng hỏi.
“Phải đăng ký nơi làmviệc. Em sợ bệnh viện biết em lén ở cùng người khác.”
“Bệnh viện cũng quản lýchuyện này nữa sao?” Tô Nhất Minh suýt phì cười.
“Không. Nhưng lan truyềnra ngoài ảnh hưởng không tốt đến thanh danh.”
“…” Tô Nhất Minh quaysang, nhìn thấu lo lắng trong lòng cô.