Chương 1 : Chốn giang hồ của Trình Vũ Phi
\\\"Phù!\\\" TrìnhVũ Phi thổi tắt ngọn nến cắm trên bánh sinh nhật, không nén được tiếng thở dài.Vậy là đã tròn hai mươi chín tuổi. Mới hai năm trước đây thôi cô không hề nghĩđến việc mình sẽ trở thành gái “ế” đến cái tuổi \\\"già nua\\\" hai mươichín này. Ngoài công việc ổn định đến phát chán ra, bản thân dường như chẳng cóthứ gì.
\\\"...Ú...\\\" Bọn\\\"yêu nữ\\\" bên cạnh reo hò không ngớt Trình Vũ Phi trừng mắt nhìn cáccô bạn gái quý hóa của mình bằng đôi mắt ướt. Ngoài Điền Thiêm thuê chung nhàvới cô, còn lại đều là bạn học, đồng nghiệp của cô. Bọn họ đều đã lập gia đình.Những cô bạn quý hóa đó sau khi lấy chồng chẳng còn được như xưa, chẳng còn cáicảnh chỉ cần một cuộc điện thoại là đội mưa đội gió đến. Ai cũng bắt đầu đùnđẩy thoái thác. Thường chỉ khi ông xã buổi tối bận nhậu nhẹt tiếp khách, cácnàng không chịu nổi cảnh vò võ một mình mới vời được các nàng ấy đến.
\\\"Chị Phi Phi, vừanãy chị ước gì thế? Có phải là hy vọng câu được một ông xã rùa vàngkhông?\\\" Điền Thiêm cười hi hi nhìn Trình Vũ Phi, ánh mắt mơ màng, khuônmặt đầy háo hức.
\\\"Ấy ấy! Không cầnanh xã rùa vàng! Rất nhiều chàng trong số đó là gay Phi Phi muốn một chàng vạmvỡ cơ! Loại nội công thâm hậu trên giường ấy!\\\" Bàng Hồng to giọng trutréo.
Các \\\"yêu nữ\\\"ngưng vài giây rồi lại ré lên. Trình Vũ Phi có chút ngượng ngùng nhìn BàngHồng, \\\"Đừng có mà vấy bẩn bông hoa của tổ quốc, Hoàng bà bà ạ! Điền Thiêmvẫn còn là một tiểu cô nương đây!\\\"
Bệnh viện cũng là chốngiang hồ đặc biệt, ở đó có một số luật giang hồ rất kỳ quái, trong đó có mộtđiều là: Khoa ngoại có trai thanh, khoa nội có gái lịch, còn khoa phụ sản toànlà bọn nam nữ thô bỉ.
Bàng Hồng chính là điểnhình cho những nữ bác sĩ khoa phụ sản thô bỉ đó, giọng nói oang oang, bước điphăm phăm, mở miệng là toàn chuyện đen tối, lời nói sặc mùi phim cấp ba, mọingười mới tặng cho biệt danh Hoàng bà bà. Đương nhiên chỉ có những chị em trongnhóm của Trình Vũ Phi mới gọi như thế. Nhưng Hoàng bà bà lại lây được một ôngchồng vô cùng đẹp trai nho nhã, học rộng hiểu nhiều.
Bởi vậy Trình Vũ Phi thởdài nói vói Hoàng bà bà, \\\"Thật không tài nào hiểu nổi chồng cậu sao lại cóthể chịu được cậu cơ chứ!\\\"
Hoàng bà bà chẳng hề bậntâm, nhe răng cười, \\\"Tri nhân tri diện bất tri tâm! Phi Phi, cô không biếtđây thôi, tôi là một trái chuối, còn anh ấy lại là quả trứng gà’\\\
Trình Vũ Phi không hiểu,nhưng với phong cách ngôn ngữ \\\"kinh thiên địa, động quỷ thần\\\" củaBàng Hổng nãy giờ, cô ngay lập tức có liên tưởng không mấy sạch sẽ đến thứ đầyđen tối là một trái chuối với hai quả trứng. Thế nhưng tiếp đó Bàng Hồng lại nóirất trong sáng: \\\"Trái chuối ấy mà, vỏ vàng ruột trắng, tâm hồn tớ vẫn rấttrong sáng; còn trứng gà đấy à, ngoài trắng trong vàng, ngoài mặt thì đạo mạolắm thật ra bên trong đầy một bụng cặn bã…”
Trình Vũ Phi thộn mặtra. Nhưng dù sao đi nữa, tình yêu của hai người họ ai cũng biết, thật khiếnngười ta ngưỡng mộ. Trình Vũ Phi không đôi co nữa, chỉ thấy mừng cho cô bạnthân.
Còn nam bác sĩ khoa phụsản thô bỉ như thế nào, Trình Vũ Phi chỉ có thể lấy mấy vị trưởng khoa phụ sảntrong bệnh viện mình ra làm ví dụ. Bác sĩ trưởng khoa nghe đâu đã từng có quanhệ tình ái với tất cả các nữ bác sĩ bất kể tuổi tác của khoa phụ sản. Thỏ chỉăn cỏ quanh tổ của mình mà, yêu từng người từng người một, không chút lãng phíthời gian và tài nguyên. Sau đó chàng ta sang bên kia đại dương tìm hư danh,mấy năm sau trở về bệnh viện tiếp tục gặm cỏ quanh tổ, nhanh như điện xẹt chỉtrong vòng một tháng kết hôn với một nữ bác sĩ mới về khoa trẻ trung, xinh đẹp.Thế là cô bồ cuối cùng trước khi xuất ngoại của anh ta bị trúng đòn, lập tứcxin nghỉ dài - hạn.
Tiếng tăm của con ngườinày đối với bọn Trình Vũ Phi như sét đánh ngang tai. Năm đó, khi anh ta từ Mỹtrở về, Trình Vũ Phi vẫn đang học cao học, .
Bàng Hồng lôi cô đến đểtận mắt xem người đàn ông cường tráng này. Hai người giả vờ đọc bảng tuyêntruyền sức khỏe dán trên tường ngoài hành lang, thực chất là đang đợi chiêmngưỡng vị thánh tình yêu cấp cao ấy. Đọc đi đọc lại đến bảy tám lượt chứng u xơtử cung, kinh nguyệt không đều trên bảng tuyên truyền thì con người đó mới từphòng bệnh bước ra. Nhưng kết quả làm Trình Vũ Phi vô cùng thất vọng. Một ngườiđàn ông với vẻ ngoài vô cùng bình thường, không có một chút hấp dẫn. Vậy mànhiều năm nay Trình Vũ Phi cứ lo lắng thay cho anh ta, không biết anh ta xử lýthế nào khi đối diện với một tá những cô bồ trước đây trong khoa của mình.
Một vị trưởng khoa nữalà bạn học tiến sĩ của Mục Thuần. Nghe nói lúc học tiến sĩ, anh ta từng dẫn mộtcô gái trẻ về ngủ qua đêm, buổi tối tiếng thở gấp gáp, tiếng rên rỉ đầy khoáicảm làm cả dãy nhà tiến sĩ cũng run rẩy theo. Không ai biết đêm đó có bao nhiêutiến sĩ dứt áo ngồi dậy, bứt rứt không yên, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầunhớ cố hương, chỉ biết sau đêm đó mấy ngày, dãy nhà tiên sĩ dậy lên làn sóngkhăn gói về quê thăm người thân.
Còn một vị trưởng khoanữa... chuyện riêng tư của người ta, thôi không nói nữa. Song Bàng Hồng đã đánhgiá ba vị \\\"sừng sỏ\\\" của khoa phụ sản như thế này: một vị thánh đatình, một kẻ cuồng si sắc dục, và một tên đồng tính.
* * *
Sáng hôm sau Trình VũPhi cùng Điền Thiêm di làm. Đã bắt đẩu vào mùa đông, cơn gió lạnh thổi quakhiến những chiếc lá xanh dài của cây long não rung lên xào xạc. Điền Thiêm kéokéo chiêc mũ lưỡi trai nghịch ngợm đáng yêu trên đầu, tiếp tục đề tài hôm qua:\\\"Chị Phi Phi, một năm mới lại sắp đến rồi, năm mới không khí mới. Chúng tanhất định phải tìm cho ra anh xã rùa vàng đây!\\\" Điền Thiêm là em họ củaLương Vệ - bạn học của Trình Vũ Phi - sau khi tốt nghiệp liền đền chốn phồn hoađô hội này tìm ông anh họ. Lương Vệ tìm giúp cho một việc văn thư ở một công tytư nhân. Người nhà của cô thì không yên tâm để con gái ở một mình. Thế là LươngVệ bèn tìm đến người bạn học độc thân hiếm hoi là Trình Vũ Phi, sắp xếp cho emgái ở cùng với cô cho có chị có em. Tiểu cô nương này năm nay mới hai mươi hai,toàn thân toát ra vẻ trẻ trung, gương mặt tròn trĩnh hồng nhuận giống như quảtáo đỏ Phú Sĩ tươi ngon.
Trình Vũ Phi buông tiếngthở dài, nói: \\\"Điền Thiêm, chị đã là \\\"gái già\\\" rồi, không thểnào tìm được anh xã rùa vàng nữa. Thí dụ nhé, em Điền Thiêm đây là quả táo PhúSĩ đỏ tươi còn chị đã là quả táo vàng héo khô rồi, vài năm nữa sẽ thành táo bàbà nhăn nheo. Em nghĩ xem, trong một rừng táo Phú Sĩ đỏ au mọng nước để lẫntrong thứ táo vàng là chị, bán mười đồng một cân, nếu em là đàn ông, em sẽ mualoại táo nào? Bởi thế chị chỉ còn nước đại hạ giá, bán rẻ năm ba đồng... tìmmột chàng kém hơn một chút vậy.\\\" .
Điền Thiêm không phục,\\\"Sao lại thế được? Nếu em làm đàn ông nhất định sẽ chọn chị Phi Phi! Nóichuyện có duyên này, thân thiện dễ gần này, học vị cao, công việc tốt…Những ngườiđàn ông đó sẽ phát hiện chị Phi Phi không phải là một quả táo vàng mà là mộtquả kiwi, nhiều dinh dưỡng, vị lại ngon…”
Trình Vũ Phi bèn ngậmtăm. Cô là người rất sáng suốt, hiểu rất rõ giá trị của mình. Không hề tỏ vẻ tađây, cũng không hề tự hạ thấp mình. Tuy cô biết mình đã là gái già, nhưng cũngkhông đến nỗi bạ đâu lấy đó. Còn với loại đàn ông không biết phân biệt đâu làtáo đâu là kiwi thì cô chỉ còn cách quyết định kính nhi viễn chi.
Nhưng vị tiểu cô nươngmới lớn này vẫn tiếp tục ôm giấc mộng đẹp: \\\"... Như chị em thường nói, mộtchàng đẹp trai, thân thiện dễ gần, lại giàu có thì chính là con rùa biến, rấtphong độ... quan trọng nhất là anh ta còn độc thân, chàng trai như vậy thật làhoàn hảo... là con rùa biển vàng..”
Trình Vũ Phi cười thầm,cô cũng từng trải qua tuổi của Điền Thiêm, mơ mộng viển vông, không thực tế.Mỗi người con gái đều có ước mơ biến thành nàng Lọ Lem. Điền Thiêm mỗi tuần ănbí ngô một lần, là hy vọng một ngày nào đó sẽ có một cỗ xe bí ngô đến đón cô đigặp hoàng tử rùa vàng. Còn Trình Vũ Phi mỗi tuần cũng ăn bí ngô một lần, nhưnglà vì ăn thực phẩm thô sẽ có lợi cho sức khỏe.
Cứ như thế cho đến khihai người đón trạm xe buýt. Trạm xe người qua người lại tấp nập, vô cùng náonhiệt. Điền Thiêm vẫn ríu rít với giấc mơ của mình, nhìn những người xung quanhcó ý cười nhạo. Trình Vũ Phi có chút ngượng ngùng. Một vật gì đó bay vút quachiếc lá nhựa ruồi thấp lè tè, Trình Vũ Phi tiện tay tóm lấy nó, đưa cho ĐiềnThiêm, \\\"Rùa vàng này... tặng em đây...\\\"
Điền Thiêm rốt cuộc cũngtỉnh giấc mơ giữa ban ngày, liếc nhìn vật ở trên tay, kêu rối rít, \\\"Điềmlành nhé! Một con bọ... rùa! Nhìn này chị Phi Phi, chị sẽ may mắn gặp được mộtanh xã rùa vàng đây!\\\" Con bọ rùa xui xẻo bỗng nhiên bị thay đổi môitrường, nó hoảng loạn, thầm hối hận không nên dậy sớm như thế vào một ngày mùađông, gặp phải hai cô gái si tình. Nó bò quanh lòng bàn tay của Điền Thiêm mấyvòng, cuối cùng dang đôi cánh thô ráp bay đi...
Chương 2 : Tình yêu của Trình Vũ Phi
Trình Vũ Phi nhanh chânnhảy lên xe buýt, vẫy tay tạm biệt Điền Thiêm. Anh xã rùa vàng... Đúng là ngốcnghếch nhưng cũng không thể trách Điền Thiêm được, con bé không biết vết thươnglòng của mình.
Cô còn nhớ mùa xuân nămđó khi cô chia tay vói Mạc Thuần, Bàng Hồng vô cùng đau khổ thốt lên: \\\"Ôitrời ơi! Vũ Phi, cô thật ngốc quá đi! Sao lại dễ dàng từ bỏ như thế chứ? Mấtmột con rùa vàng lãng xẹt như vậy ư?\\\"
Mục Thuần là anh xã rùavàng, điểm này Trình Vũ Phi biết rất rõ. Bác sĩ khoa ngoại dù là ở trong hayngoài bệnh viện đều là anh xã rùa vàng hàng thật một trăm phần trăm. Một là vìmĩ nam khoa ngoại đông, hai là ví tiền bác sĩ khoa ngoại dày. Mục Thuần chínhlà đại diện xuất sắc nhất trong số các mĩ nam khoa ngoại. Nhìn dáng đứng củaanh khi mặc blu trắng mới hiểu hết được mức độ tinh túy của thành ngữ ngọc thụ lâmphong [1]. Anh là bác sĩ khoa ngoại lồng ngực, thuộc top những người có thunhập cao nhất ở khoa ngoại mà thu nhập của bác sĩ khoa ngoại thì thường cao hơnbác sĩ khoa nội đến mấy lần. Thực ra, ai cũng biết Mục Thuần là một trong bốnđại công tử của bệnh viện. Mỗi bệnh viện đều tự bầu ra tứ đại công tử của mình,cơ bản đều là bác sĩ khoa ngoại. Để được lọt vào tứ đại công tử thì ngoài dungmạo tuyệt vời ra còn phải tài giỏi, có gia thế nữa. Bản thân Mục Thuần là tiếnsĩ, tay nghề phẫu thuật giỏi, lại là con nhà danh giá. Bệnh viện có luật củabệnh viện, xuât thân giàu có chưa chắc đã được mọi người ngưỡng mộ, nhưng xuấtthân danh giá chắc chắn sẽ được mọi người chào đón. Cha mẹ Mục Thuần đều làgiáo sư của các trường đại học danh tiếng, cha anh còn là viện sĩ Viện xâydựng. Chỉ điểm này thôi đã đủ khiến người đời thèm muốn.
[] Miêu tả con người cóvẻ đẹp thanh thoát
Nhưng Trình Vũ Phi lạiđánh mất một chàng rùa vàng như vậy. Cô buồn bã gạt nước mắt hỏi Bàng Hồng,\\\"Làm sao giữ được bây giờ?\\\"
Bàng Hồng lại tiếp tụcnhảy dựng lên, \\\"Ngốc ơi là ngốc! Tìm cách đưa hắn lên giường chứ còn gìnữa? Phải cho hắn biết thế nào là sự mê hoặc của phụ nữ, phải làm cho hắn mêđắm, không lúc nào không nghĩ đến, như vậy thì hắn mới nhớ đến cậu chứ!\\\"
Trình Vũ Phi càng khócto hơn. Cô không biết làm thế nào. Trong học tập và công việc cô luôn tỏ ra làngười thông minh, lý trí, nhưng trong cuộc sống sao cô lại hồ đồ như thế có lúccòn ngốc nghếch nữa. Cô thích Mục Thuần cơ mà, cô cũng chẳng phải là cô gáihoang tưởng cổ hủ, cô muốn hiến dâng cho Mục Thuần nếu như anh ta chủ động.Nhưng lúc nào Mục Thuần cũng tỏ ra là một quân tử đường hoàng, anh ta khôngmuốn, cho nên Trình Vũ Phi cũng không thể chủ động dâng hiến, rốt cuộc cô vẫnlà một cô gái kiêu kỳ. Hơn nữa, cô cảm thấy trước sau gì cô với Mục Thuần cũngkết hôn, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, có gì phải gấp gáp chứ?
Nhưng cô không ngờ, tấtcả lại thay đổi trong tích tắc. Mọi chuyện cho dù chắc như đinh đóng cột thìmột lúc nào đó cũng xảy ra điều ngoài ý muốn, huống hồ tình yêu trong sáng giữacô và Mục Thuần làm sao có thể bình yên vô sự được?
Mỗi bệnh viện đều cóluật về tình yêu, trong đó có một điều là: y tá yêu bác sĩ, đặc biệt là bác sĩkhoa ngoại. Nhiều y tá mới mười bảy, mười tám tuổi đã bắt đầu đi làm, bước chânvào giang hồ, mỗi người đều có dung mạo trẻ đẹp nhưng tâm lý già dặn. Đó làđiều mà những nữ bác sĩ mọt sách có học hết cử nhân rồi lại học lên thạc sĩcũng chẳng thể lĩnh hội được.
Trong đó y tá phòng phẫuthuật không biết có phải là muốn để các bác sĩ khoa ngoại mát mắt hả dạ haykhông mà ai cũng thuộc hàng quốc sắc thiên hương, đặc biệt là đôi mắt lúngliếng, mà chắc chắn là đã qua dao kéo. Ôi, làn thu thủy nét xuân sơn lộ rangoài chiếc khẩu trang trắng lúc nào cũng liếc mắt đưa tình. Lại còn lau mồ hôicho các bác sĩ đang phẫu thuật một cách vô cùng dịu dàng tình tứ, da thịt đụngchạm, cái cảm giác kích thích ấy chắc chắn là rạo rực hơn nhiều cái gọi là hồngnhan tri kỷ. Những bác sĩ ngoại khoa khôi ngô tuấn tú ngày ngày đối diện vớinhững đôi mắt tựa mặt hồ thu long lanh, ngày ngày hưởng thụ sự dịu dàng của cácngười đẹp, không động lòng mới là lạ.
Trình Vũ Phi còn nhớ mùaxuân năm đó Mục Thuần cúi đầu nói với cô, \\\"Anh xin lỗi, Phi Phi. Anh đãphạm sai anh phải có trách nhiệm với cô ta.. \\\"
Câu này báo cho Trình VũPhi hai tin: Một là anh ta chắc chắn đã ngủ với cô gái đó, hai là anh ta rõràng là muốn chia tay. Điều này làm Trình Vũ Phi vừa kiêu ngạo vừa thê thảm.Kiêu ngạo là vì cô có con mắt nhìn người, chọn được một người đàn ông vô cùngcó trách nhiệm. Chẳng giống như anh cả Thành Long, nói là mình bị trúng kế hồly tinh, phạm phải sai làm mà bât kỳ người đàn ông nào cũng phạm phải. Thê thảmlà vì người đàn ông của cô hóa ra lại tầm thường đến vậy. Thì ra trong lòng anhta, tình yêu ba năm không bằng cuộc tình một đêm, tình yêu ba năm có thể khôngchịu trách nhiệm mà một đêm cuồng nhiệt lại cần anh ta chịu trách nhiệm.
Thế là Trình Vũ Phi rấtđộ lượng ồ lên một tiếng, quay người đi thẳng, để người đàn ông thấy sự dứtkhoát từ đằng sau mình. Cô chạy một mạch đến nhà Bàng Hồng khóc đến ngất đi.Mùa xuân năm đó, trong tiếng tru tréo chửi rủa của Bàng Hồng, thế giới hạnhphúc của Trình Vũ Phi tan theo mây khói, tình yêu hoàn hào của cô cũng tan biếnnhư bong bóng xà phòng.
Mục Thuần cũng giống nhưtất cả đàn ông trên đời không quên được tình cũ, hết lần này đến lần khác tìmcách lượn lờ trước mặt Trình Vũ Phi. Nhân dịp hội chẩn anh ta đến khoa cô khoemẽ. Mặc dù với thâm niên của anh ta thì không cần phải đích thân đến như vậy.Có lúc anh ta nhẹ nhàng hỏi cô có khó khăn gì không, có cần giúp đỡ không, rồilại giải thích về nỗi khổ tâm hồi đó của mình.
\\\"Phi Phi... Em biếtlà anh không được lựa chọn mà... em rất mạnh mẽ, không yếu đuối như cô ta... emcó học thức, có năng lực, nhưng cô ta thì ngoài anh ra chẳng có gì hết... chonên anh...\\\"
Trình Vũ Phi lập tức tỏthái độ xem thường quay người bỏ đi, là người lớn cả phải biết chịu trách nhiệmcho hành của mình chứ. Nói cắt đứt là cắt đứt, sao lại còn kể lể dài dòng nhưđàn bà thế chứ?
Thế là Trình Vũ Phi chọnđược thời điểm thích hợp bình phẩm về một người đàn ông ngay trước mặt MụcThuần \\\"Tôi ghét nhất cái bọn đàn ông mồm miệng xoen xoét, kể lể dài dòng!Việc đã làm, bát nước đã hắt đi! Trên đời này làm gì có việc gì lưỡng toàn kỳmĩ chứ!\\\"
Từ đó trở đi Mục Thuầnhoàn toàn biến mất, không còn xuất hiện trước mặt Trình Vũ Phi thêm lần nàonữa. Dù sao anh ta cũng là người đàn ông thông minh.
Việc Trình Vũ Phi chiatay Mục Thuần trở thành đề tài đàm tiếu, là tin sốt dẻo trong bệnh viện nhưngcũng nhanh chóng lắng xuống. Bởi vì đã có một tin khác hay ho hơn gâv ra sónggió làm chấn động cả bệnh viện. Một bác sĩ khoa nội thật thà như đếm lại ngoạitình với một đồng nghiệp, vợ ông tự tử bất thành, được chở vào bệnh viện cấpcứu. Khoan hãy nói chuyện ngoại tình của vị bác sĩ xui xẻo bị bại lộ, em vợ anhta chạy đến bệnh viện đổ thêm dầu vào lửa, trước mặt bao nhiêu bác sĩ và bệnhnhân, tặng cho người thứ ba một cái tát như trời giáng. Nhưng dũng cảm nhấttrong câu chuyện này chính là bác sĩ \\\"bồ nhí\\\" kia, sau khi bị cái bạttai nổ đom đóm mắt đó vẫn tiếp tục công việc của mình như chưa từng có chuyệngì xảy ra.
Tin tốt chưa ra khỏinhà, tin xấu đã bị đồn ngàn dặm, câu chuyện này lan truyền khắp các ngõ ngáchtrong bệnh viện với tốc độ chóng mặt. Hai người đó bỗng trở thành người nổitiếng khắp bệnh viện, các bác sĩ y tá cứ rảnh là xếp thành hàng dài, từng tốptừng tốp một kiếm cớ đến khoa của hai bác sĩ nọ để được nhìn tận mắt người thậtviệc thật. Rất nhiều người: dân thường có, người nổi tiếng có, đưa ra nhữngđánh giá về chuyện này.
Một người may mắn đã ghilại được vài câu dũng cảm như sau:
Một thường dân đang nằmviện nói: \\\"Tốt! Tiểu tử này có tiềm năng! Sau này có thể làm trưởng khoa!Bây giờ phải cố gắng, để tránh sau này có cố cũng không được!\\\" (Ở bệnhviện rất nhiều trưởng khoa ít nhiều đều từng bị tai tiếng).
Một trưởng khoa khoangoại tim mạch nói: \\\"Các cô cậu dẫn tôi đến gặp bác sĩ \\\"người thứba\\\" đó đi! Tôi muốn lôi cô ta đến khoa tim mạch, bênh tình của các bệnhnhân ở khoa tôi ngày càng xấu đi nhanh chóng, cần có một bác sĩ có tố chất tâmlý vững vàng, dũng cảm như thế đến chữa trị...\\\"
Trong bệnh viện hàng nămđều có bầu chọn nhân vật đứng đầu bảng tin tức giật gân do nhóm người nhiềuchuyện bầu ra, không năm nào là không có, mà càng ngày càng đặc sắc. Đúng thậtlà nước sông Trường Giang sóng sau xô sóng trước, càng về sau càng dữ dội. Vịbác sĩ khoa nội hiền như cục đất ấy tất nhiên được bầu chọn là nhân vật nổitrội năm đó.
Đó chính là chốn gianghồ nơi bệnh viện của Trình Vũ Phi, ba bốn ngàn nhân viên, mỗi ngày không ít thìnhiều đều có kịch để xem. Đời người như một vở kịch, cô là người diễn, cũng làngười xem.
Trình Vũ Phi rất đúnggiờ đẩy cửa khoa cấp cứu, bước vào chốn giang hồ của cô. Hôm nay là ngày côtrực, hy vọng bệnh nhân không quá đông, nhưng thời tiết quá lạnh. Thời tiếtlạnh như vậy, những bệnh nhân được đưa đến đây đều rất nặng. Thật ra cô khôngbao giờ ngờ được có ngày mình lại trở thành gái già. Cô không giống với nhữnggái già vì quá cao ngạo nên ế. Cô không hề kén chọn đàn ông, cô nguyện cùng mộtngười đàn ông tay trắng vươn lên, đồng cam cộng khổ. Nguyên nhân là tại MạcThuần, bởi vì anh ta quá ưu tú, không chỉ làm lỡ quá nhiều thời gian của cô màcòn ngăn cản bước tiến của những người đàn ông mon men muốn tiếp cận cô. Saukhi chia tay Mạc Thuần, Trình Vũ Phi một thời gian dài thu mình vào vỏ ốc đếnkhi tỉnh ra, định thần lại thì đã thành gái già từ lúc nào. Công việc của ngàyhôm nay quả nhiên rất bận rộn, hầu như không một phút nào được ngơi tay. Đếnhơn mươi một giờ tối, có một bệnh nhân đau ngực được đưa đến, vừa đo diện tâmđồ cô đã chẩn đoán được ngay là nhồi máu cơ tim cấp tính. Thời tiết này rất dễxảy ra sự cô tắc động mạch ngoài ý muốn, bệnh nhân có tên Vương Bảo Quốc này cóchút đặc biệt, anh ta được một bảo vệ trực đêm nào đó đưa đến.
Phải lập tức tiến hànhphẫu thuật, mà người thân của Vương Bảo Quốc đều ở thành phố B. Không có ngườithân thật không tiện chút nào. Nhưng rồi bệnh nhân đưa cho cô một số điệnthoại, nói là của một người bạn. Y tá gọi theo số điện thoại này, bảo người bạnđó đến bệnh viện.
Chương 3 : Chiến trường của Tô Nhất Minh
Tô Nhất Minh bước xuốngxe cảm thấy mình thật lặng lẽ, nhớ lại lúc đi mua xe ngay từ phút đầu tiên anhđã chọn chiếc Volkswagen Phaeton này, anh thấy chất lượng và tính năng củaPhaeton là tốt nhất, nhưng không bắt mắt bằng Mercedes Benz, BMW hoặc Porsche,nhìn bề ngoài chẳng khác gì chiếc Passat. Mercedes hay BMW dịch sang tiếngTrung đều là những cái tên nghe thật kêu và có ý nghĩa cát tường, cho nên ngườiTrung Quốc luôn ưu tiên chọn hai loại xe này.
Anh thì chê hai cáithương hiệu này dễ gây sự chú ý. Có quá nhiều người biết đền tiếng tăm của nó.Các phương tiện truyền thông khắp nơi ngày nào cũng đưa tin các vụ án cướp xeMercedes, BMW, chính vì thế anh lập tức từ bỏ ý định tậu cho mình xế hộp củahai thương hiệu này.
Tô Nhất Minh không biếtmình có phải là đại gia hay không, nhưng anh cho rằng người lắm tiền ở TrungQuốc nên lặng lẽ một chút thì hơn. Tâm lý ganh tức với người giàu có rất nặngnề, mỗi năm đều có đại gia nằm trong top những người giàu nhất hoặc ở xungquanh Tô Nhất Minh bị giết chết. Tô Nhât Minh cho là vì bọn họ quá huênh hoang.Rất nhiều người giàu có tội, đó là sự thật mà ai cũng biết, có lẽ có người sẽngụy biện rằng nó có liên quan đến thế chế của Trung Quốc. Nhưng anh cứ giấu sựgiàu có của anh đi một chút đừng nhảy vào bộ máy chính quyền, đừng nhảy ratrước mặt công chúng thì không được sao? Tô Nhất Minh thấy trên mạng có mộtngười giải thích thế nào gọi là \\\"vô đối\\\", chính là nói, \\\"Anhtuyệt quá rồi, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta bức tử!\\\"
Tô Nhất Minh không hyvọng bị người khác bức hại cho nên anh làm người vô cùng lặng lẽ. Tô Nhất Minhrất ít khi mua những đồ xa xỉ đắt tiền dễ gây sự chú ý, nhưng anh cũng có giớicủa mình mà trong giới ấy bạn không thể quá tồi tàn, bạn phải cho những ngườitrong giới ấy biết bạn có vốn liếng để gia nhập cuộc chơi, bọn họ mới công nhậnbạn, mới làm ăn với bạn. Để vẹn cả đôi đường, anh đã nghĩ nát cả óc. Nát óc suynghĩ những phụ kiện đàn ông có thể đeo ví dụ anh mua đồng hồ hiệu Blancpain.Blancpain là hiệu đồng hồ danh tiếng, nhưng lại không nổi tiếng bằng PatekPhilippe hay Vacheron Constantin. Chỉ một từ, lặng lẽ!
Đương nhiên, thật ra cònmột nguyên nhân khiến anh mua chiêc đồng hồ này. Anh có một chiến hữu đang làmviệc ở Tập đoàn đồng hồ Swatch, đã vậy còn nhảy được lên trụ sở chính ở ThụySĩ. Tô Nhất Minh đi công tác Thụy Sĩ tiện đường ghé thăm chiến hữu, cơ ngơikhông tồi chút nào. Thế là tự dưng nảy ra ý định mua một chiếc đồng hồ. Muốnủng hộ kinh tế châu u, chi viện cho Thụy Sĩ hoặc giả chí ít cũng là ủng hộngười anh em đang làm ở tập đoàn Swatch này.
Thật ra trong lòng anhbiết rất rõ kinh tế châu u không cần anh ủng hộ, tập đoàn Swatch cũng chẳng cầnanh phải cống hiến. Sau đó anh cùng với Lục Dã Bình vừa nhâm nhi vừa phân tíchnội tâm mình, \\\"Thật ra muốn nói với cậu bạn đó là đừng nghĩ chỉ mình cậuta làm nên sự nghiệp vẻ vang châu u, anh em ở Tổ quốc cũng sống có sắc có vịlắm đấy... Trung Quốc của chúng ta chẳng kém cạnh bất cứ nước nào...
Lục Dã Bình chẳng thèmrào trước đón sau, \\\"Mẹ kiếp! Đừng có lấy lòng yêu nước ra mà lấp liếm!Chẳng qua là thấy người ta tài giỏi muốn ăn thua đủ với người ta thôi. Suy nghĩcủa cậu ấy à, tớ đây đi guốc trong bụng. Thật ra cậu muốn nói với anh ấy rằng,tớ ở tập đoàn đồng hồ Swatch liệu có mua nổi một chiếc Blancpain không? Tớ muanổi đấy! Nói gì thì tớ cũng tài giỏi hơn cậu!\\\"
Thế là Tô Nhất Minhchẳng còn lời nào để nói, ẩm ức nốc một ngụm rượu. Lục Dã Bình, cái tay bạn giànày nói thật chẳng nể nang gì, vậy mà mình lại thích tự đưa đầu cho hắn chửi,trong lòng ấm ức nhưng lại có chút thinh thích. Suy cho cùng, ông bạn già nàynói trúng phóc.
Gã đàn ông có thân phậnnhư Tô Nhất Minh, muốn nghe lời nói thật chẳng dễ dàng chút nào. Trong giới làmăn, tất cả đều là lang sói, ngoài mặt thì tâng bốc nhau nhưng trong lòng lạitính toán với nhau. Anh muốn chân thành, sự chân thành tuyệt đối. Tô Nhất Minhđối đãi chân thành với bạn bè có tiếng trong giới. Ngay cả cấp dưới của anhcũng tỏ thái độ vô cùng kính trọng và thần tượng anh, khiến anh chẳng còn đượcnghe những lời nói thật lòng.
Một luồng gió lạnh buốtda thốc tới, anh dựng cổ áo lên, thít chặt áo khoác. Mùa đông đã đến rồi khôngkhí ban đêm dường như có vô số những hạt băng li ti, chỉ cần hít thở là chúngđâm vào mũi khiến anh cảm thấy đau rát.
Anh vội bước nhanh vàokhoa cấp cứu, đi chưa được vài bước đã giật nảy mình. Bệnh nhân đông vô kể,bệnh nhân nằm la liệt cả ở dưới sàn nhà trên những chiêc cáng màu đen khắpphòng, trông không khác gì một trại tị nạn. Anh thỉnh thoảng vẫn đến bệnh việnlớn gần nhà để kiểm tra sức khỏe định kỳ, nhưng đều tìm bác sĩ quen, chẳnggiống như những người bình thường khác phải chịu đau đớn vì bệnh tật. Bệnh việnJ cũng là một bệnh viện cao cấp có tiếng, chẳng thể ngờ điều kiện ở bệnh việnlại kém đến vậy. Nhưng vẫn còn tốt chán, bệnh nhân tuy đông nhưng giờ này đềuđã ngủ hết, hành lang yên ắng, thỉnh thoảng mới nghe thấy một vài tiếng rênđau. Anh cứ thế đi một mạch đến phòng cấp cứu khoa nội.
Bên trong bác sĩ mặc áoblu trắng không ít, cũng có vài người mặc thường phục, không biết là bệnh nhânhay là người thân, đang nói chuyện với bác sĩ.
\\\"Tôi là bạn củaVương Bảo Quốc. Tôi vừa nhận được điện thoại của bệnh viện đây nói là anh ấy bịnhồi máu cơ tim...\\\". Tô Nhất Minh không biết nên gặp ai, tiến đến một nhómbác sĩ lịch sự tự giới thiệu mình. Các bác sĩ đều dừng tay quay sang nhìn, mấybác sĩ nữ còn liếc nhìn anh mấy cái nữa. Tô Nhất Minh lấy làm đắc ý, anh biếtmình khá điển trai, lại từng du học ở nước ngoài, từng làm việc ở các công tyxuyên quốc gia, thêm vào đó cái gan làm giàu tích lũy được sau bao năm lăn lộntrên thương trường, có khiêm tốn thế nào chăng nữa vẫn rất nổi bật trong đámđông.
Một bác sĩ nữ trẻ mănglên tiếng, \\\"Người nhà bệnh nhân phòng số 6 đến rồi! Anh đi theo tôi…”
Tô Nhất Minh cảm thấy côgái trẻ này có gì đó mờ ám mấp máy môi định nói gì nhưng lại thôi. Quả nhiên côgái đó chu môi, lạnh lùng dẫn anh vào phòng cấp cứu.
Ông bạn chí cốt Lục DãBình thường nhận xét anh: trọng sắc khinh bạn. Vừa bước vào phòng cấp cứu TôNhất Minh nhìn thấy không phải là ông bạn Vương Bảo Quốc mà lại là nữ bác sĩ códáng người dong dỏng cao, mặt mũi thanh tú. Cô ta còn rất trẻ, khó đoán tuổi,nhưng Tô Nhất Minh rốt cuộc vẫn là người đàn ông giàu kinh nghiệm, dựa vào trựcgiác có thể đoán cô ta sắp ba mươi rổi. Bởi vì mặt cô ta tuy vẫn còn ngây thơnhưng lại không có cái vẻ bất cẩn đời của những cô bé trẻ người non dạ. Tô NhấtMinh biết con gái gần ba mươi đều có một vẻ xinh tươi khác lạ, như cô gái nàyđây.
Nữ bác sĩ trẻ con lúcnãy kính cẩn gọi, \\\"Bác sĩ Trình, người nhà bệnh nhân giường số 6 đến rồiạ!\\\"
Trình Vũ Phi quay đẩulại nhìn Tô Nhất Minh từ trên xuống dưới, nhanh chóng tóm tắt bệnh trạng củaVương Bảo Quốc cho anh nghe: \\\"Một mạch máu ở tim bị tắc, giống như phíatrước đang có chiến tranh mà đường vận chuyển lương thực lại bị tắc nghẽn,lương thực không tới kịp, quân của một tuyến sẽ đói chết. Cần phải làm phẫuthuật khai thông nó trở lại, chúng tôi cần có người ký tên để hoàn tất thủtục.\\\"
\\\"Giám đốc Vương...chị nhà có biết không?\\\" Tô Nhất Minh quay đầu sang hỏi Vương Bảo Quốc. Đâylà việc rất cấp bách. Vương Bảo Quốc lại là khách hàng lớn nhất của mình. Anhđã mất không biết bao nhiêu công sức mới tạo được quan hệ làm ăn với anh ta,còn phải nhờ cậy Vu Tuy Văn, người bạn nối khố của anh bây giờ đang làm cán bộcấp trung ở một công ty lớn làm cầu nối.
Thương trường như chiếntrường, sai một li đi một dặm. Lần này Tô Nhất Minh nhất định phải làm giám đốcVương hài lòng, mới có thể bảo đảm những nước cờ mà anh đã đi không vô ích,nhưng cũng không thể gánh trách nhiệm quá lớn này. Phải chắc chắn ngộ nhỡ lãoVương có chuyện gì người nhà cùa anh ta không thể đổ hết lên đầu mình.
Trình Vũ Phi thay bệnhnhân trả lời: \\\"Bệnh nhân sẽ tự ký tên, anh chủ yếu là làm thủ tục. Chúngtôi đã gọi điện cho người nhà bệnh nhân rồi, anh mau đi nộp tiền làm thủ tụcđi, bệnh này không thể đợi được đâu.\\\"
Thế là Tô Nhất Minh thởphào nhẹ nhõm, vội vàng đi nộp tiền. Tất cả xong xuôi anh mới cảm ơn vị bác sĩTrình tư duy rõ ràng lời nói xúc tích dễ hiểu đó, rồi còn giả vờ ngạc nhiênhỏi: \\\"Sao lại nhồi máu cơ tim cơ chứ? Phải chú ý những gì để đề phòng bệnhạ?\\\"
Trình Vũ Phi nhìn anh tamột cái: \\\"Bởi vì háo sắc, tim của bạn anh bị thẻo một miếng thịtđấy.\\\" Trình Vũ Phi không phải là đồ ngốc, nửa đêm canh ba quần ảo xốc xếchđược bảo vệ vũ trường đưa đên, sao lại bị nhồi máu chứ? Không phải đã rõ nhưban ngày rồi sao? Hơn nữa, đây không phải trường hợp đầu tiên cô gặp.
Tô Nhất Minh đằng hắngmột tiếng, cảm thấy cô bác sĩ này nói chuyện thật thú vị, không nén được liếcnhìn cô mấy lượt. Thật ra lý do Vương Bảo Quốc phát bệnh anh biết rất rõ. Hômqua vì để lấy lòng ông ta, anh đã dẫn ông ta đến một hộp đêm vô cùng nổi tiếng,vung ra vài vạn thuê ngươi phục vụ, còn phục vụ thế nào thì anh không quan tâm.Sau đó Tô Nhất Minh tự lái xe về nhà. Nằm chưa kịp ấm chăn thì điện thoại báotin dữ của bệnh viện lôi anh đến đây.
Trong phòng cấp cứu, đợisắp xếp đâu vào đó xong, Tô Nhất Minh không nhịn được châm một điếu thuốc hút.Thật ra anh chẳng phải nghiện thuốc, chì là đã quá nửa đêm mà lịch làm việc banngày của anh dày đặc, anh thật sự mệt mỏi vô cùng, muốn hút một điếu cho tỉnhtáo. Cô bác sĩ trẻ dẫn anh vào lúc nãy nện gót thình thịch xông đến, \\\"Này!Trong bệnh viện không được hút thuốc! Anh có đầu óc không vậy?\\\"
Tô Nhất Minh vội vàngdập thuốc, anh tin chắc thái độ bông đùa khi nãy của anh đã làm cô gái này tứcgiận. Lức đang làm thủ tục anh có hỏi cô ta một vài điều, thái độ của cô ta vôcùng hung dữ. Thật ra Tô Nhất Minh đã định gọi thêm người đến giúp nhưng vìmuốn lão Vương thấy mình là một người nghĩa khí, anh mới đơn thương độc mã chạyđến, quáng quàng lo thủ tục. Bây giờ anh hơi hối hận, cái bệnh viện này giốngnhư mê cung, chạy mấy vòng bở cả hơi tai cũng chẳng tìm thấy chỗ làm thủ tục.Anh bỗng nhớ đến câu nói \\\"vọng sơn chạy chết ngựa\\\" [1], bây giờ thìnên đổi thành \\\"vọng bệnh viện chạy chết cái thằng tôi\\\" mới đúng.
[1] Ý nói việc nhìn thìdễ lúc làm mới thấy khó
Thế là Tô Nhất Minh cóchút ấm úc, gượng gạo quay về đứng cạnh Vương Bảo Quốc, đúng lúc bắt gặp ánhmắt bác sĩ Trình đang nhìn mình, chẳng đặng đừng khéo léo phàn nàn, \\\"Bácsĩ thực tập ở đây hung dữ quá.”
Trình Vũ Phi nhìn thẳnganh nói: \\\"Tiểu Hà không phải là bác sĩ thực tập.\\\"
\\\"Ồ? Cô ta trông...còn nhỏ tuổi, còn ngây thơ.\\\" Ý Tô Nhất Minh thật ra là muốn nói cô gái đóchẳng có đầu óc chút nào.
Trình Vũ Phi cụp mắtnói: \\\"Học nhiều. Trường học cũng giống như tủ lạnh, có tác dụng giữtươi.\\\" Nói câu này cô bỗng nghĩ đến bản thân mình, chẳng phải mình khôngcòn ngây thơ sao? chẳng phải vì học quá nhiều nên mới đánh mất nhiều thứ đósao? Lúc còn đi học, Mục Thuần có đề cập đến chuyện nhưng cô muốn đợi đến khitốt nghiệp. Tốt nghiệp xong thì lại muốn có thời gian để quen dần với công việctrong khoa...Kết quả là, quen việc rồi thì cũng mất luôn người đàn ông củamình.
Chương 4 : Tình yêu của Tô Nhất Minh
Tô Nhất Minh lại cảmthấy lời nói của bác sĩ Trình thốt ra làm kinh động lòng người. Chợt nhớ đếnLục Dã Bình, anh bỗng ngộ ra một điều. Lần trước Vu Tuy Văn từ thành phố B đến,Tô Nhất Minh dẫn anh đến tìm Lục Dã Bình để lai rai, lúc về Vu Tuy Văn nói: \\\"LãoLục chẳng thay đổi chút nào\\\". Tô Nhất Minh cũng thấy như vậy, ông bạn giàvẫn y như thời đại học, mở miệng là nói lời khó nghe, ai cũng dám mắng nhưngnghĩ kỹ thì thấy rất có lý, rất sâu sắc. Tô Nhất Minh trước nay vẫn không hiểutại sao, bây giờ vừa nghe những lời bác sĩ Trình nói bỗng nhiên hiểu ra, lãoLục đúng là từ trước đến nay đều ờ trong trường học, học thạc sĩ rồi đến tiếnsĩ, sau đó ờ lại trường. Chẳng lẽ đây là nguyên nhân khiến anh ta không hề thayđổi suốt mười mấy năm trời? Hóa ra anh ta suốt ngày ướp mình trong tủ lạnh.
Lần đó còn một việckhiến Tô Nhất Minh rầu rĩ. Hôm đó Tô Nhất Minh hỏi Vu Tuy Văn: \\\"Vậy cậuthấy tớ thế nào? Có thay đổi gì không? Có phải đã có biểu hiện của tuổi già rồikhông?\\\" Thật ra trong lòng anh muôn biết mình có già đi hay không. Anhluôn chú ý tập luyện để duy trì thân thể khỏe mạnh, cùng rất chú ý chăm sóc bảnthân, có thời gian rảnh rỗi là cùng với chị em đi spa thư giãn. Vu Tuy Văn imlặng không đáp, mãi tới khi đến khách sạn, mới nhẹ nhàng nói: \\\"Cậu ấy à, thayđổi lớn nhất là chẳng còn tình người nữa rồi...\\\" Lần đó Vu Tuy Văn đã vàokhách sạn rất lêu rồi mà Tô Nhất Minh vẫn chưa rời khỏi, thật quá bất ngờ! Nghenhư sét đánh giữa trời quang.
Không có tình người...Chẳng trách mình lúc nào cũng thấy có chỗ nào đó không ổn, đúng là sống thiếuchút hơi ấm cùa tình người. Cả ngày thác loạn trong cái thế giới đó, lâu dầnnhiễm phải rất nhiều thói xấu giả tạo. Bản thân lại chưa có gia đình, tuy bêncạnh không lúc nào thiếu bóng hồng nhưng xét cho cùng anh chẳng đối với ai sâuđậm thành tâm giống như một người vợ cả. Vì thế Tô Nhất Minh một lần nữa thươngcảm cho mình không có vợ.
Thật ra Tô Nhất Minhbiết yêu lần đầu tiên khi còn ở kí túc xá. Học kỳ hai năm thứ nhất, khi các cậubạn vẫn chỉ biết đánh bài bày trò với nhau thì anh đã biết để ý đến hoa khôicủa khoa, cô ấy học trên anh một khóa, lại còn có bạn trai. Lần đó với sự bồngbột và bị kích động, anh đã liều lĩnh ngỏ lời với cô hoa khôi đó, kết quả làlúc người đẹp vẫn chưa nói câu nào thì anh đã bị người yêu của cô ta dần chomột trận nhừ tử.
Lần đó khi Tô Nhất Minhmặt mày thâm tím về đến kí túc xá, Lục Dã Bình đang nằm ở giường trên suy luậnvề triết học. Cậu ta như người khổng lồ kẻ cả nhìn xuống Tô Nhất Minh, kêu lênmột tiếng thất thanh rồi từ trên gìưòng nhảy xuống, nhanh chóng biến thành mộtngười lùn thấp hơn Tô Nhất Minh một cái đầu. Chú lùn Lục nói lớn: “Trời ơi! Aidám đánh lão tứ của chúng ta ra nông nổi này? Tưởng anh em ta sẽ để yênchắc?\\\". Cái giọng oang oang của cậu ta vừa dứt năm anh em trong phòng nhấtloạt xông ra cửa, đến ngay cả học trò ngoan của thầy cô, tỉ mỉ như phụ nữ VuTuy Văn cũng có mặt. Năm người hùng hùng hổ hổ chạy khắp giảng đường, lục soáttừng lớp từng lớp một, cuối cùng cũng tìm ra cái tên lưu manh đang lợi dụng chỗkhông người ve vãn hoa khôi của khoa. Năm chàng không nói lời nào, xông vàođánh đấm túi bụi tên tiểu tử đáng ghét đó.
Mây năm sau, Tô NhấtMinh xem phim của Châu Tinh Trì, xem đến đoạn họ Châu nói phủ đầu người khác:\\\"Một mình thách đấu có nghĩa là một mình mày thách đấu với năm người chúngtao, còn đánh hội đồng là năm người chúng tao đánh một mình mày.\\\" Anh chợtnhớ đến cảnh tượng lúc đó, nở nụ cười đắc ý. Thật ra, kết quả ẩu đả tập thể lầnđó vô cùng thảm hại. Bảo vệ trường đương nhiên không để yên rồi, nhanh chóngkéo đến hiện trường, lôi năm người anh em nhốt ở phòng bảo vệ. Mãi đến khi chủnhiệm khoa đến bảo lãnh, họ mới được tha. Trải nghiệm này khiến cho cuộc sốngnhàm chán, ảm đạm của bọn họ có màu sắc rực rỡ hơn.
Cái tay Lục Dã Bình tínhkhí ngạo mạn, đã đắc tội với không ít thầy cô, lần này chẳng ngạc nhiên chútnào khi nhận được tờ cảnh cáo từ hội đồng trường. Tờ cảnh cáo đó đi theo Lục DãBình suốt cho đến khi Tô Nhất Minh chạy vạy khắp nơi, bỏ rất nhiều công sức rúttờ giấy đó từ trong tập hồ sơ của Lục Dã Bình ra khi cậu ta vừa thi đậu tiếnsĩ, và đốt luôn lúc đó.
Song bất ngờ là ở chỗ,sau lần làm anh hùng đó, hoa khôi của khoa lại kết Tô Nhất Minh, cùng anh trảiqua cuộc sống sinh viên vừa cô đơn vừa nhiều sắc màu. Cuối cùng, vào năm thứ tưđại học, khi Tô Nhất Minh gặp khó khăn khi tìm việc làm, hoa khôi đã rời bỏanh, ngã vào vòng tay một người lắm tiền nhiều của. Mối tình đầu của Tô NhấtMinh kết thúc như thế đấy.
Anh không phải là khônghận cái cô hoa khôi đó, nhưng may mà Tô Nhất Minh là người biết nhìn về phíatrước, hơn nữa cũng nhờ chuyện đó mà trưởng thành hơn. Người đàn ông đó tuyhình thức không bắt mắt nhưng có tiền, có nhà có một công việc mọi người đều aoước.
Con người phải đi lên,nước lại chảy xuống, Tô Nhất Minh nghĩ mình dựa vào cái gì mà không cho hoakhôi xinh đẹp rạng ngời theo đuổi cuộc sống tốt đẹp hơn? Dù trong những ngàybất đắc chí, Tô Nhất Minh cũng tin rằng tiền đồ của mình sẽ tươi sáng, tiềm lựcmạnh hơn nhiều cái gã ấy.
Thế nhưng, suy cho cùngphụ nữ không giống đàn ông, không có tầm nhìn xa trông rộng, bởi thế Tô NhấtMinh tha thứ cho cô hoa khôi đó, tiện thể cũng giải thoát cho bản thân. Songmối tình đó cũng dạy Tô Nhất Minh nhiều điều.
Vào năm thứ tư đại họcanh hiểu ra rằng: chỉ có một nhóm anh em biết đánh nhau là chưa đủ, có lòngchân thành và dệt mộng lứa đôi với phụ nữ cũng không đủ. Không có gì nổi trộithì ngay cả người phụ nữ của mình cũng sẽ giữ không nổi.
Năm đó Tô Nhất Minh hạquyết tâm sẽ làm nên nghiệp lớn, từ bỏ ý định tìm việc làm, nghiến răng dùngtài sản tích lũy mấy chục năm của cha mẹ đi du học. Những sự việc cứ theo đó màphát triền: vùi đầu học tập, trở về nước, làm nhân sự cấp cao, mở công tyriêng, trở thành đại gia.
Thật ra thất tình đốivới đàn ông hay phụ nữ đều là một trải nghiệm hết sức đau khổ. Tô Nhất Minh nhớđến lời bài hát của Vương Kiệt: \\\"Kể từ bây giờ sự dịu dàng đang đối mặtvới nguy cơ tuyệt chủng, và cuộc đời lại thêm một sát thủ của tình yêu.\\\"
Nhưng anh không cho làthế, anh cảm thấy như vậy là người đàn ông nhu nhược, vô tích sự, kiếm cớ biệnhộ cho thứ mình không giữ được. Anh cảm thấy mình chẳng vì lần thất tình đó màtrở nên thê thảm, chẳng vì một lần ăn phải trái táo chua mà cho rằng tất cả táotrên đời này đều chua.
Anh vẫn cứ là anh, tíchcực nghiêm túc đi tìm một nửa còn lại của mình. Nhưng mãi vẫn chưa tìm thấy,đường tình thật quá trắc trở. Mới đầu Tô Nhất Minh còn bị bồ đá mấy lần, saunày tình yêu của anh mới đi vào quỹ đạo của nó. Cái gọi là quỹ đạo chính là:hòa hợp tình dục - nhạt như nước ốc - không để lại hậu quả.
Sau này Tô Nhất Minh nhàcao cửa rộng, nhìn lại quá khứ, tổng kết đường tình của mình, anh thấy vẫn chưađịnh được tiêu chuẩn. Lúc đầu anh đặt ra tiêu chuẩn quá cao, chỉ thích những côgái xinh đẹp vào loại bậc nhất, nhưng những cô gái này lại thích những món đồmà lúc đó Tô Nhất Minh không có khả năng đáp ứng, nên họ xem thường anh. Sauđó, đến khi anh thành người lắm tiền nhiều của, tiêu chuẩn lại càng cao, anhmuốn tìm một cô gái tốt, chí ít là không chỉ chăm chăm nhìn vào ví tiền củaanh.
Đúng là anh cũng tìmđược một vài cô gái tốt, không thích ví tiền của anh, nhưng những cô gái đókhao khát sự hòa hợp về tâm hồn, muốn có một tình yêu lãng mạn. Đáng tiếc làlúc đó, khi đã trở thành người có tiền, Tô Nhất Minh bận rộn liên miên, lạikhông đáp ứng được điều các cô gái mong muốn, vậy là họ vẫn cứ xem thường anh.
Tình yêu của Tô NhấtMinh cứ thế chạy tới chạy lui giữa vạch xuất phát và đích đến trong cái vòngtròn gồ ghề ấy. Lúc này anh vừa cắt đứt với cuộc tình đã đến giai đoạn nhạt đếnmức không thể nhạt hơn. Tuy Tô Nhất Minh cũng buồn trước cảnh phòng không gốichiếc của mình, nhưng là một thanh niên thành công trong sự nghiệp, tiêu chuẩncủa anh vẫn vô cùng cao. Anh muốn thưởng thức dần dần cảnh sắc của thế gian,nên không hề gấp gáp trong việc tìm vợ, chậm mà chắc vẫn hơn.
Chương 5 : Mỗi câu chuyện cổ tích đều khởi đầunhạt nhẽo (1)
Tô Nhất Minh chờ đến khigiám đốc Vương được phẫu thuật xong, đưa vào phòng hồi sức theo dõi mới rờikhỏi bệnh viện. Lúc này trời đã sáng, do bản năng trọng sắc khinh bạn, trướckhi ra về anh lại lần nữa chạy đến phòng cấp cứu, muốn tìm cơ hội đối đáp vàicâu với cô bác sĩ Trình có nhiều điểm thú vị kia.
Bệnh nhân đến khám rõràng nhiều hơn cả ban đêm, đứng thành vòng tròn vây quanh bác sĩ, bác sĩ Trìnhnhư bị chôn vùi trong đám người lố nhố ấy. Tô Nhất Minh khó khăn lắm mới lenđược vào trong. Vừa lúc được chứng kiên một bệnh nhân đang tìm bác sĩ Trìnhphàn nàn: \\\"Tôi bị cảm, sốt cao mười mấy ngày mới khỏi, tiêu tốn những hơnmột ngàn tệ cơ đấy.”
Trình Vũ Phi mỉm cườigiải thích: \\\"Vì mười mấy ngày vừa rồi ngày nào bác cũng đến khám bệnh...Hơn nữa trong sổ khám bệnh có viết, chính bác yêu cầu truyền dịch. Truyền dịchmười mấy ngày phải tốn từng ấy tiền bác ạ.\\\"
\\\"Nhưng ngày nào tôicũng sốt đến 40 độ cả. Tôi thấy bệnh của mình rất nặng, đương nhiên phải đikhám bệnh rổi, tôi đã sai sao?\\\"
\\\"Nhưng...\\\"
\\\"Bệnh viện các côlại nói là tôi chỉ bị cảm, vế nhà uống nhiều nước là khỏi. Không có chút tráchnhiệm nào hết. Tôi đương nhiên không thể đồng ý, bệnh của tôi nặng như thế phảiyêu cầu truyền dịch! Chẳng lẽ đó cũng là sai sao?\\\"
Trình Vũ Phi đành cườigượng, \\\"Bác không sai, nhưng bệnh viện nói đúng đấy, bệnh cảm sẽ tự khỏi,ở nhà uống nhiêu nước và uống một ít thuốc hạ sốt là được, ngày nào truyền nướcbiển cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa, bác cảm thấy bệnh của mình rất nặng màchỉ tốn một ngàn tệ đã chữa khỏi lẽ ra nên vui mừng mới phải..”
\\\"Nhưng cuối cùngbác sĩ vẫn chẩn đoán là bệnh cảm thường...\\\"
\\\"Thì vốn dĩ chỉ làcảm thường thôi mà..”
\\\"Khám cho một ngườibị cảm sao lại lấy của người ta những một ngàn tệ, ăn cướp à?\\\"
\\\"Đó là bởi vì bácmuốn truyền nước biển..\\\"
\\\"Các cô xem, bị cảmmà phải tốn một ngàn tệ có lý không?\\\"
\\\"...\\\"
Tô Nhất Minh nhè nhẹ lắcđầu, nhìn bác sĩ Trình đang bối rối chưa biết trả lời thế nào, trong lòng cóchút thông cảm. Bệnh nhân từng tốp từng tốp ập đến, hom nửa giờ đồng hồ mà vẫnchưa tìm được cơ hội nói chuyện, Tô Nhất Minh thở dài, gồng mình len ra khỏiđám đông. Một đêm không ngủ, anh cũng cảm thấy mệt rồi…
Chưa được vài ngày, TôNhất Minh đã nhận được tin tức chính xác từ Vu Tuy Văn: Lão Vương tuổi đã cao,bây giờ lại có bệnh, chắc chắn là phải về hưu sớm. Thay thế lão Vương vào vịtrí đó là một tay mới hoàn toàn. Thời đại của lão Vương qua rồi, giá trị củaông ta cơ bản không còn nữa. Là một doanh nhân, Tô Nhất Minh nhạy bén chuyểnhướng, bắt đầu nghe ngóng sở thích và thân thế của giám đốc mới. Song anh vẫncho người đến chăm sóc lo liệu cho lão Vương, Tô Nhất Minh biết rất rõ, tuy cómột sổ người không giúp được gì cho bạn nhưng muốn giở trò phá bĩnh thì rất dễ,chỉ cẩn tung ra một tín thất thiệt, hoặc làm một động thái nhỏ cũng đủ hủy hoạimột hợp đồng lớn, thậm chí bạn chưa lập hiểu ra chuyện gì thì đã bị ám hại rồi.
Đạo lý \\\"hòa khísinh tài\\\" được Tô Nhất Minh vận dụng rất khéo léo, triệt để. Hơn nữa, dùgì đi nữa, anh cũng là một người hoài cổ. Lão Vương trước đây rất quan tâm đẽncông việc kinh doanh của anh. Uống nước nhớ nguổn, anh cũng nên thể hiện mộtchút huống hổ lão Vương bây giờ thành ra thế này. Cho nên Tô Nhất Minh đã đíchthân đến bệnh viện thăm lão Vương đến mấy lần, tiện thể đến khoa cấp cứu nhìntrộm bác sĩ Trình một chút, nhưng không biết có phải là thời gian không khớphay không mà chẳng thấy cô đâu.
Không ngờ mấy hôm sau,Tô Nhất Minh nhìn thấy bác sĩ Trình ngay ở công ty của mình. Công ty Tô NhấtMinh thuê hẳn một tầng của một tòa nhà nổi tiếng ngay trung tâm thành phố. Buổisáng hôm đó khoảng mười giờ, lúc dừng xe ở phía dưới tòa nhà, anh nhìn thấyTrình Vũ Phi đang đứng cách đó không xa, hình như đang đợi ai đó. Bác sĩ Trìnhmặc quẩn áo bình thường trông có chút quê mùa, lại có chút trẻ con.
\\\"Bác sĩTrình!\\\" Tô Nhất Minh mừng rỡ gọi, thò đầu ra ngoài cửa xe cười tít mắt
Trình Vũ Phi nghe tiếnggọi quay lại nhìn, ngẩn ra lát người đàn ông này trông quen quen nhưng khôngnhớ là đã gặp ở đâu, chắc là bệnh nhân của mình. Cô đành cười giả lả, trả lờixã giao, \\\"Chào anh!\\\"
Thật ra là bác sĩ mỗingày gặp rất nhiều người, nếu chú ý tích lũy quan hệ, muốn có mối quảng giao làđiều rất dễ dàng. Nhưng việc này đối với người có tâm tính hiền lành ít nói nhưTrình Vũ Phi lại là một khó khăn. Cô rất hay gặp người lạ trên đường nhiệt tìnhđến chào hỏi cô. Mọi lần như vậy cô luôn cảm thấy bối rối. Còn nhớ một hôm côđang mua bánh chiên ở một trạm xe buýt, không ngờ người bán hàng lại là bệnhnhân của cô, nhất quyết không lấy tiền bánh, khiến cô vô cùng khó xử, sau đó côkhông dám đến đó mua bánh nữa. Người bán hàng đó nằm mơ cũng không nghĩ rađược, rằng quá nhiệt tình cũng khiến mình mất đi một khách hàng.
Tô Nhất Minh càng cườitươi hơn, bác sĩ Trình bây giờ trông không chỉ quê mùa và trẻ con mà còn cóchút ngố nữa, sao chẳng giống với thái độ lạnh lùng, sắc bén ở bệnh viện nhỉ?Không để lỡ cơ hội, thời cơ không đến hai lần, Tô Nhất Minh vội vàng xuống xe,cười nói, \\\"Bác sĩ Trình đền đây có việc gì vậy?\\\"
Trình Vũ Phi lại ngớ ngườira một lần nữa, do dự không biết có nên nói chuyện với người đàn ông lạ mặt nàykhông. May mà lúc đó Điền Thiêm từ trên tầng chạy xuống gọi chị Phi Phi, giảithoát cho cô khỏi vòng vây khó xử. Sau đó Điền Thiêm quay sang, thấy Tô NhấtMinh đang tươi cười đứng cạnh Trình Vũ Phi, lập tức ngượng đỏ mặt; hồi lâukhông nói nên lời.
Trình Vũ Phi ngạc nhiênkhi thấy biểu hiện của Điền Thiêm, cho rằng cô bé đang hiểu lầm mối quan hệgiữa mình và người đàn ông lạ này, vội vàng giới thiệu, với cô bé, \\\"Đâylà... một bệnh nhân của chị…”
Tô Nhất Minh giật mình,nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện. Tuy anh có ấn tượng sâu sắc với cô bác sĩ nàynhưng người ta rõ ràng là chẳng nhớ mình một chút nào. Điều này làm tổn thươngđến tình cảm tốt đẹp mà anh có với cô, nhưng đồng thời cũng kích thích anh.
\\\"Vâng... tôi làbệnh nhân của bác sĩ Trình, có ấn tượng sâu sắc đối với bác sĩ. Lần trước hơibị tức ngực nên đến khám bệnh tại khoa cấp cứu, bác sĩ Trình đã đo điện tâm đồcho tôi, kết quả là nhìn nhầm báo cáo số liệu, chỉ định bệnh sai, khiến tôiphải chích mấy mũi thuốc, rút bốn ống máu... sau đó mới phát hiện ra sai lầm,nhưng đã làm tôi sợ điếng người. Ha ha...\\\", Tô Nhất Minh cười nham hiểm,bịa ra một câu chuyện như thật.
Thật ra đó là trảinghiệm của Lục Dã Bình. Một hôm Lục Dã Bình cảm thấy tức ngực, Tô Nhất Minh chởanh ta đến một bác sĩ quen khám bệnh. Vị bác sĩ đó vô cùng lịch sự, khám rấtkỹ, còn đo điện tâm đồ miễn phí cho anh ta, nào ngờ cái máy đo điện tâm đồ cóvấn đề, bác sĩ liếc một cái liền bảo bệnh Lục Dã Bình đã đến hồi nguy kịch.Tiếp theo đó nháo nhào báo cho người nhà đến truyền máu cứu mạng... Đến khi vợLục Dã Bình tay chân bủn rủn, mắt đỏ hoe chạy đến, bác sĩ mới phát hiện mìnhnhầm, không biết có phải là ấn nhầm nút trên máy hay không mà tờ giấy kết quả inra lâu gấp mấy lần bình thường, nhịp tim đo được chỉ bằng một nửa bình thường.Tim Lục Dã Bình rất khỏe. Anh ta tức ngực bởi vì hàng ngày uống rượu quá nhiều,đau dạ dày, dẫn đến viêm thực quản trào ngược.
Vị bác sĩ lúc đó vô cùngbối rối liên tục xin lỗi ba người. Lục Dã Bình cứ ngỡ mình sắp từ giã khỏi cõiđời nên ngồi thu lu một chỗ ủ rủ khổ sở, nhưng cái giây phút biết được tínhmạng mình an toàn anh ta chẳng hề thở phào nhẹ nhõm, mà mắt còn tối sầm lại nhưsắp ngất đến nơi. Vì tưởng mình sắp chết, lúc lòng đau như cắt, lương tâm trỗidậy, anh ta thú thật với vợ qua điện thoại rằng mình có một số tiền tiết kiệmcất giấu đã lâu. Đó là số tiến anh ta kiếm được bao năm qua, nhưng bây giờ thìthế nào chẳng bị vợ lột sạch
Lần đó Tô Nhất Minh vôcùng khó chịu, cảm thấy rất mất mặt nhưng cũng chẳng thể phàn nàn vì vị bác sĩthật ra cũng vì quá nhiệt tình, hơn nữa cũng chưa để xảy ra hậu quả nghiêmtrọng. Sau đó rất lâu, anh không dám đến nhà Lục Dã Bình, sợ vợ anh ta nhắc lạichuyện này mà cười vào mũi. Nhưng bây giờ anh lại thấy chuyện đó cũng có ích vìmặt bác sĩ Trình đang bắt đầu đỏ lên, giống như Điền Thiêm, thẹn thùng khôngnói được lời nào.
Trình Vũ Phi hôm quatrực, cả đêm không ngủ, giờ cảm thấy hơi chóng mặt, đầu óc quay mòng mòng,không nhớ mình có từng làm cái việc như thế không, nhưng người đàn ông này cóchút quen quen, hơn nữa người ta nói rất rõ ràng rành mạch và chuyên nghiệp,không giống như đang bịa đặt. Cho nên cô thấy rất xấu hổ, cảm giác giống như kẻtrộm bị chủ nhà bắt được vậy, đến khi cô nghe thấy Điền Thiêm ấp úng gọi mộttiếng giám đốc Tô, sự xấu hổ của cô lại càng lên đến đỉnh điểm.
Chương 6 : Mỗi câu chuyện đều khởi đầu nhạt nhẽo(2)
Trình Vũ Phi nhanh chónglấy lại bình tình. Đây chính là vị giám đốc Tô mà Điền Thiêm suốt ngày nhắc đếnvới lòng ngưỡng mộ ư? Cô không ngờ mình cũng có mắc mớ với người này. Sợ anh tathù dai, đem lại phiền phức cho Điền Thiêm, cô lập tức mở miệng xin lỗi Tô NhấtMinh, \\\"À... xin lỗi, giám đốc Tô. Bây giờ tôi xin trịnh trọng xin lỗi anh,vì lần trước tôi đã gây ra những tổn thất tình thần và vật chất cho anh.\\\"
Tô Nhất Minh không ngờbác sĩ Trình lại dễ dàng tin lời bịa đặt của mình đến như vậy, độ lượng xoa xoatay cười nói, \\\"Chuyện đã qua, không nhắc lại nữa, hơn nữa tôi cũng chẳngbị tổn thất gì. Bác sĩ phải suy nghĩ nhiều hơn người bình thường mà, đó là phảicó trách nhiệm với bệnh nhân. Đúng rồi, bác sĩ Trình đang muốn đi đâuvậy?\\\" Anh biết mình không thể đùa quá lố. Dọa cô bác sĩ có phần hồ đồ nàychạy mất dép thì mất vui.
Tâm trạng Trình Vũ Phivô cùng nặng nề, đầu óc lại càng hỗn loạn, \\\"Hôm qua tôi vừa trực đêm, bâygiờ đang muốn về nhà...\\\"
Tô Nhất Minh ồ lên mộttiếng, mở cửa xe, nhiệt tình mời mọc, \\\"Nhà bác sĩ Trình ở đâu? Để tôi láixe đưa cô về. Tôi cũng đang có một vài vấn để về y học muốn nhờ bác sĩ chỉbảo\\\". Tô Nhất Minh thể hiện thái độ vô cùng thành khẩn Trình Vũ Phi khôngcó cách nào từ chối, đành bước lên xe.
Chiếc Pheaton nổ máy laođi, lúc này Điền Thiêm mới hoàn hổn, vội vàng kêu thất thanh một tiếng, nhảycẫng lên. Hôm nay chị Phi Phi gọi điện nói quên đem chìa khóa nhà, đến công tycô là để lấy chìa khóa, nhưng khi cô tung tăng từ trên lầu xuống, lại nhìn thấyông chủ đáng kính của mình đang nói chuyện với chị Phi Phi, nhất thời kíchđộng, chân tay bối rối, quên luôn cả việc chính.
Trình Vũ Phi cũng pháthiện ra sai lầm của mình, nhưng chiếc xe đã lao vun vút trên đường rồi. Cô lạithấy ngại nếu đề nghị Tô Nhất Minh quay xe lại, đành khó chịu nhìn mông lung rangoài cửa xe.
\\\"...Lúc tôi sinhra, tiếng khóc rất vang, bố tôi nói đứa bé này đúng là có tiếng khóc làm mọingười kinh động, cho nên mới đặt cho tôi cái tên là Tô Nhất Minh. Hê hê...không biết cao danh quý tánh của bác sĩ Trình là gì?\\\" Tô Nhất Minh phá vỡsự im lặng.
\\\"Trình VũPhi\\\". Trình Vũ Phi lòng nặng nề.
\\\"Có ý nghĩa gì đặcbiệt không?\\\" Tô Nhất Minh tiếp tục trêu cô.
\\\"Không có... ồ, hômtôi sinh ra là một ngày mưa tầm tã, bố tôi định gọi tôi là Trình Phi. Sau đólên phường làm khai sinh cho tôi, người ta nói tốt nhất nên đặt tên ba chữ, tỉlệ trùng lặp ít, bố tôi muốn cho xong chuyện, liền chiết tự chữ Phi ra thànhhai chữ Vũ Phi.\\\" Trình Vũ Phi hồn để đâu đâu, đầu óc quay mòng mòng, muốntìm cái cớ để xuống xe.
\\\"Bác sĩ Trình, tôimuốn hỏi, đau dạ dày thì nên làm gì?\\\" Tô Nhất Minh nhìn Trình Vũ Phi mộtcái qua kính chiếu hậu, tiếp tục diễn theo kế hoạch của mình.
Nhắc đến vấn đề chuyênmôn, Trình Vũ Phi lập tức lấy lại tinh thần, khôi phục lại sự tự tin của mộtngười giỏi chuyên môn: \\\"Đau vào lúc nào? Lúc đói đau hay lúc no? Có ợ chuakhông? Anh nên đi soi dạ dày. Bênh viện chúng tôi có một bác sĩ trẻ cũng bị đaudạ dày, đi soi mới biết là bị ung thư dạ dày. Cũng may là phát hiện sớm, phẫuthuật rất thành công\\\".
Nội soi dạ dày... Tócgáy Tô Nhất Minh dựng đứng cả lên, nghĩ đến cái ống dài dài lành lạnh đó, anhtoát mồ hôi hột. Kế hoạch của anh vốn dĩ là như vậy, bịa đại ra một triệu chứngnào đó để hỏi bác sĩ Trình, sau đó đến bệnh viện nhờ cô khám bệnh giúp, làmphiền cô vài lần rồi theo đà mời cô đi ăn, cám ơn sự giúp đỡ của cô, cứ thế chođến khi con mồi cắn câu. Cái chiêu này đã được anh sử dụng nhiều lần trước đóvà lần nào cũng thành công. Thế nhưng bây giờ, nếu phải nội soi dạ dày, anh cảmthấy sự hy sinh là quá lớn.
Anh thận trọng suy nghĩmột lát rồi nói: \\\"Ừm, thật ra tôi có một người bạn, cụ thể thế nào tôicũng không rõ... Bác sĩ Trình, cô có thể cho tôi số điện thoại, hôm khác tôi sẽđưa anh ta đến cô khám xem sao.\\\"
Trình Vũ Phi đọc số điệnthoại rồi nhiệt tình dặn dò một hơi: \\\"Anh đưa anh ta đến khám trước đã,buổi sáng không được ăn gì, nếu cần thiết sẽ trực tiếp nội soi dạ dày.\\\"
Tô Nhất Minh mồ hôi chảyròng ròng gật gật đầu, lái xe đến một khu nhà kiểu cổ, theo lời Trình Vũ Phidừng xe trước một căn nhà.
\\\"Không mời tôi vàonhà sao?\\\" Nhìn Trình Vũ Phi bước xuống xe, Tô Nhất Minh nói một câu xưanhư trái đất. Không ngờ câu nói này làm vị bác sĩ nhân dân khó xử. Cô không thểmời anh ta vào nhà, tất nhiên không phải vì sợ Tô Nhất Minh nổi máu dê, cũngkhông phải kiêng kỵ trai đơn gái chiếc. Giữa ban ngày ban mặt, đối phương lạilà ông chủ cùa Điền Thiêm nói thế nào cũng phải lịch sự một chút, nhưng côkhông có chìa khỏa, bản thân còn không vào nhà được nữa là. Nhìn điệu bộ khó xửcủa Trình Vũ Phi, Tô Nhất Minh cười, ôn tồn hỏi: \\\"Không tiện à? Không tiệnthì để lần sau vậy.\\\"
Trình Vũ Phi cười ngượngngùng, may mà Tô Nhất Minh không nói gì thêm nữa, lịch sự cáo từ. Chiếc xe từtừ quay đầu chạy ra khỏi khu dân cư. Trình Vũ Phi thở phào, nhưng vẫn chưa thểvào nhà, đành phải gọi cho Điền Thiêm lần nữa, hẹn giờ đến lấy chìa khóa.
Tô Nhất Minh thuận đườngđến gặp một khách hàng đã hẹn trước, đàm phán thành công mấy điều còn chưathông nhất khi trao đổi qua e-mail và điện thoại trước đó, sau đó lại lái xe vềvăn phòng. Không ngờ lại gặp Trình Vũ Phi dưới lầu, vẫn đứng ở chỗ lúc nãy mìnhnhìn thấy. Anh cảm thấy rất kỳ lạ, trực tiếp xuống xe đi tới, cười cười nói vớiTrình Vũ Phi, \\\"Cuộc đời thật có rât nhiều chốn để gặp nhau, bác sĩ Trình,chúng ta lại gặp nhau rồi.\\\"
Trình Vũ Phi quay đầulạt cảm thấy hôm nay đúng một ngày xui xẻo, trả lời như một cái máy, \\\"Chàogiám đốc Tô\\\"
\\\"Gọi tôi là Nhất Minhlà được rồi. Gọi giám đốc Tô nghe rất xa cách. Trước lạ sau quen mà!\\\" TôNhất Minh cười rạng rỡ. Mọi việc đang tiến triển vô cùng thuận lợi, nếu cứ vớitốc độ thế này, chẳng bao lâu có thế nuốt chửng cô bác sĩ này vào bụng.
Trình Vũ Phi đang địnhnói gì đó thì Điền Thiêm chạy ra. Một lần nữa vô cùng ngạc nhiên khi thấy ôngchủ của mình lại đứng cạnh chị Phi Phi cười rạng rỡ như hoa, Điền Thiêm lập tứchá hốc mồm lắp bắp, \\\"Gi...ám... gi...ám đốc Tô... Tôi không phải... khôngphải thường xuyên ra ngoài trong lúc làm việc... Thật ra đây là lần đầu tiêntôi ra ngoài... không... lần thứ hai...\\\" Điền Thiêm vô cùng khổ sở, đi làmchưa được bao lâu, vừa ra ngoài một chút đã bị giám đốc bắt gặp, mà một ngàybắt được hai lần. Ông chủ sẽ nghĩ thế nào đây? Bắt gặp một lần còn có thể ngụybiện là ngẫu nhiên, bắt gặp hai lần thì sao? Là tất nhiên? Điền Thiêm bỗng dưngtoát mổ hôi hột. Trình Vũ Phi ngẩn người, nhìn thấy tình cảnh vô cùng nguyhiểm, vội vàng giải thích rõ đầu đuôi với Tô Nhất Minh. Tô Nhất Minh thể hiệnmình độ lượng không tính toán, cười rạng rỡ: \\\"Bác sĩ Trình không phải lạivề nhà sao? Tôi đưa cô về nhé. .. dù sao cũng đã biết đường rồi.”
Trình Vũ Phi chưa baogiờ cảm thấy ngượng ngùng đến vậy, thật ngu ngốc quá đi. Cô cầm chìa khóa, laumồ hôi, khéo léo từ chối, để tránh Tô Nhất Minh lại khách khí một lần nữa, vộivàng vẫy taxi, vội vàng bước lên xe và nhanh chóng mât hút trong tầm mắt của TôNhất Minh.
Điền Thiêm lập tức chuồnêm trước khi chiếc taxi mất hút khỏi tầm mắt của ông chủ, bây giờ chỉ còn lạiTô Nhất Minh một mình hăm hở đứng đó ngẩng cao đầu gọi điện thoại cho Lục DãBình.
\\\"Dã Bình à? Dạ dàygần đây thế nào rồi?\\\"
\\\"Tốt... uống thuốcbác sĩ kê đơn đỡ hơn rất nhiều rồi \\\"
\\\"Có cần đi khám lạikhông? Tôi vừa quen một bác sĩ Trình độ cao, đến đó khám đi...\\\" Tô NhấtMinh nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Lục Dã Bình mới có thể hy sinh vì nghiệp lớn.
\\\"Không cần... tôiđang rất ổn mà.\\\" Trong lòng Lục Dã Bình cảm thấy rất ấm áp, đúng là anh emgiường dưới giường trên năm nào, tình sâu như biển.
\\\"Đi khám lại đi... nội soi dạ dày\\\"
\\\"Không! Vừa mới nộisoi rồi, lần đó rõ ràng là họ muốn lấy mạng tôi.\\\"
\\\"Làm lại đi, lầntrước bác sĩ nói phải kiểm tra định kỳ, có khả năng có thay đổi mà, lỡ biếnthành ác tính thì sao....
Lục Dã Bình cuối cùngcũng cảnh giác, \\\"Miệng cậu xui xẻo vừa thôi! Chẳng phải cậu chính là cáitên khiến quỹ đen của tôi bị lộ sau bao năm dành dụm sao? Bây giờ lại còn muốnhăm dọa tôi bệnh tình nguy kịch lần nữa à... không làm.. không đời nào.\\\"
Tô Nhất Minh im lặng mộtlúc, cuối cùng cũng nói thật \\\"Đó là một nữ bác sĩ.\\\"
Lục Dã Bình ở đầu dâybên kia bỗng trở nên hứng thú, giọng nói lên đến quãng tám, nhấn nhá ngọt nhạt,\\\"Con gái? Này... Nhất Minh... cậu lúc nào cũng quyết tâm lấy tôi ra làmvật hy sinh đó hả? Tốt quá nhỉ? Nếu cậu đã cao thượng như vậy thì anh đây cũngvun vén cho cậu! Dùng cái mạng già này hầu quân tử vậy!\\\"
\\\"Vớ vẩn!\\\" TôNhất Minh mắng, \\\"Để tôi hẹn với cô ấy, rồi sẽ thông báo với cậu sau.\\\"Tô Nhất Minh cúp máy, bực bội hừ một tiếng.
Câu chuyện trở thành vậthy sinh của Lục Dã Bình là một điển cố hồi còn ở ký túc xá. Thời đó, mỗi ngàysau khi ký túc xá tắt điện, phòng Tô Nhất Minh đều có buổi tọa đàm trên giườngnửa tiếng đồng hồ, đề tài xoay quanh những người phụ nữ thần bí và lôi cuốn. Cómột lần cả bọn bàn về chủ đề không nên lấy con gái làm nghề gì.
\\\"Nhân viên bán vétrên xe buýt không thể lấy, bởi vì cô ta lúc nào cũng nói nhích vào trong mộtchút, nhích thêm vào trong chút nữa! Huấn luyện viên dạy múa cũng không thểlấy, cô ta thường nói 1-2-3-4, 2-2-3-4, đổi vị trí, làm lại lần nữa!... Giáoviên tiểu học cũng không thể lẩy... cô ta luôn miệng nói, làm không tốt, phạtlàm lại 100 lần!...”
Lúc đó Tô Nhất Minh hỏi:\\\"Vậy lấy một nữ bác sĩ thì sao? Cô ta sẽ như thế nào?\\\"
Lục Dã Bình im lặng nãygiờ mới lên tiếng, \\\"Tôi nghĩ... có lẽ cô ta sẽ dùng bông thẩm cồn diệtkhuẩn cậu nhỏ của cậu trước...\\\"
Thế là ầm ĩ cả mộttiếng, cả phòng như muốn nổ tung, sau một trận thảo luận nóng vô cùng kịch liệtvề đề tài thời sự này, cuối cùng vẫn chưa tìm ra tiếng nói chung, Lục Dã Bìnhdõng dạc nói lời sau cùng: \\\"Các anh em! Đây quả thật là một đề tài cao cảvà đầy ý nghĩa, đáng để chúng ta bỏ công sức nghiên cứu cả đời... Ai nào... aithử trước đây, ai sẽ là vật hi sinh để tìm ra chân lý đây?\\\"
Đã mấy năm qua rồi,trong bọn ngoài Tô Nhất Minh còn độc thân ra thì ai cũng đã vợ con đề huề, vậymà vẫn chưa có ai có cơ hội làm vật hi sinh. Tô Nhất Minh đã từ lâu không cònnhớ đến câu chuyện này nữa, không ngờ Lục Dã Bình lại nhớ dai đến vậy. Đúng làtên xấu xa, Tô Nhất Minh tức tối mắng thầm hắn ta, nhưng lại thấy khoan khoáivô cùng…
\\\"Tin sốt dẻo! Tinsốt dẻo! Phi Phi... tỏ tình rồi! Tỏ tình rồi!\\\" Buổi trưa Trình Vũ Phi đangnghỉ trong văn phòng Bàng Hồng chạy như bay đến, tay cầm một tờ báo, tựa vàocạnh bàn thở dốc.
\\\"Lại có tin giậtgân gì thế?\\\" Mắt Trình Vũ Phi sáng lên. Cuộc sống trong bệnh viện thật ravô cùng khô khan đơn điệu, hiếm hoi lắm mới có một chuyện náo nhiệt. Vì vậy màtừ đàn ông đến phụ nữ của bệnh viện đều rất hiếu kỳ với tin giật gân. Trình VũPhi cũng thích, miễn đừng dính líu tới bản thân.
Bàng Hồng lấy lại hơi,đưa tờ báo cho Trình Vũ Phi. Thì ra lại là cái anh chàng thần tình yêu trongkhoa của cô nàng, chẳng ngờ có một bệnh nhân viết bài đăng báo, chỉ đích danh,công khai tỏ tình với chàng ta!
Trình Vũ Phi lấy tay tựađầu, tâm trạng phấn chấn. Lợi hại! Thật quá lợi hại, các cô gái trẻ thời naythật là... bạo dạn, không biết xấu hổ mà.
\\\"Bác sĩTrình.\\\" Một người đứng ngoài cửa gọi cô, Trình Vũ Phi ngẩng đầu lên, nhìnthấy nụ cười chân thành của Tô Nhất Minh.
\\\"Đây là Lục DãBình, bạn tôi. Tôi đã hẹn với cô rồi đúng không, hôm nay tôi đưa anh ấy đến nộisoi dạ dày.\\\" Tô Nhất Minh mỉm cười nhã nhặn giới thiệu với Trình Vũ Phi,tiện thể cũng khoe luôn hàm răng trắng sáng đều tăm tắp của mình.
Trình Vũ Phi lịch sự gậtđầu, đang định dẫn họ đến phòng nội soi thì bị Bàng Hồng chặn lại.
\\\"Anh chàng đó làai? Cười rất nham hiểm.\\\" Bàng Hồng thì thầm vào tai cô.
Trình Vũ Phi nhìn TôNhất Minh một lát rồi phản bác, \\\"Sao lại thế? Người ta cười thật thà thếmà.\\\"
\\\"Nham hiểm, vô cùngnham hiểm. Hơn nữa tóc lại rất ít sắp thành sân bay rồi. Những anh chàng tóc ítthường rất háo sắc, tin tớ đi, tớ có kinh nghiệm phong phú mà…”
\\\"Cậu mà có kinhnghiệm phong phú á? Bác sĩ khoa tiết niệu nói câu này thì tớ còn tin. Bác sĩkhoa phụ sản như cậu, toàn nhìn thấy phụ nữ.\\\" Trình Vũ Phi cười cười mắng,rồi quay lại nhìn, tóc Tô Nhất Minh rất dày mà. Cô quét mắt nhìn cái đầu bóngloáng của Lục Dã Bình, mới hiểu ra Bàng Hồng đang nói đến ai, trong lòng nhẹnhõm hẳn, \\\"Điều đó là... không thể, người ta là phó giáo sư, sao có thể nhamhiểm được... những cái đầu thông minh thường không mọc tóc mà.\\\"
Cách đó không xa, Lục DãBình cũng đang rì rầm với Tô Nhất Minh, \\\"Cô này được đấy chứ... Hai ngườiđã tới đâu rồi? Tô Nhất Minh đắc ý khoe khoang, \\\"Sắp rồi. Chỉ cần cậu hisinh một chút...\\\"
Chương 7 : Việc thực thi kế hoạch không theo kịpsự thay đổi (1)
Mọi việc đều thuận lợi,dạ dày Lục Dã Bình quả nhiên tốt hơn lần trước rất nhiều. Xong việc, theo kếhoạch đã định, Tô Nhất Minh đánh tiếng mời Trình Vũ Phi dùng bữa để bày tỏ lòngbiết ơn. Lục Dã Bình hi sinh thật không uổng phí chút nào, Trình Vũ Phi vui vẻnhận lời. Tô Nhất Minh có phần đắc ý tự mãn, đây đúng là tuyệt kỹ công phu củaanh, trăm trận trăm thắng, mỗi lần cưa gái, anh đều làm ra vẻ chân thành mongcác nàng giúp mình việc vừa sức nhưng lại vô cùng rắc rối vớ vẩn gì đó, sau đómời các nàng đi ăn, rồi nhanh chóng kết thân. Lần này cũng chẳng phải ngoại lệ.
Chỉ có một điều khiếnanh đau đầu là Lục Dã Bình nhất quyết đòi là người chiêu đãi, hơn nữa lại chọnmột nhà hàng bình dân, nói là chuyên các món canh của người Miêu. Tô Nhất Minhchê ở đó quá tầm thường, cảm thấy mất mặt muốn đổi một nhà hàng lớn có phongcách một chút, nhưng Lục Dã Bình trợn mắt mắng một tràng, \\\"Không trách cậuthì còn trách ai đây? Nếu không phải tại cậu thì mười bảy vạn trong quỹ đen củatôi làm sao lộ thiên trước mắt bà vợ yêu quý của tôi được? Tôi không phảithương gia như cậu lúc nào cũng rủng rỉnh tiền, tôi phải mặc cả từng đồng từngcắc ở ngoài chợ, mỗi tháng tiết kiệm từ tiền rau thịt từng chút... đâu có dễdàng...\\\"
Tô Nhất Minh biết khôngthể nói lại được với Lục Giã Bình đành ngậm tăm, rầu rĩ theo anh ta đến nhàhàng rồi ngoan ngoãn ngồi đợi Trình Vũ Phi như đứa con thơ chờ mẹ đi làm về.
Trước đây Tô Nhất Minhđi du học, cuộc sống thiếu thốn trăm bề. Anh lại không đi làm thêm, mọi thờigian rảnh rỗi anh đọc sách, hoặc đi xã giao tạo mối quan hệ. Với vốn tiếng Anhđặc sệt giọng Trung Quốc, anh kết thân với bọn choai choai Tây, la cà ở cácquán bar, cùng đi xem ca nhạc, rèn luyện vốn tiếng Anh dở dở ương ương củamình, thu hẹp sự khác biệt giữa hai nền văn hóa Đông – Tây. Nhân dân tệ đổi rangoại tệ chẳng được bao nhiêu. Anh phải thắt lưng buộc bụng, mua loại gạo nátrẻ nhất ở siêu thị, bánh mì nửa đêm, giá cả chỉ bằng một phần bảy bánh mì mớira lò. Mà cũng phải tranh mua với anh em da đen. Cuộc sống thiêu thốn trăm bề,tiền không đủ chi tiêu.
Anh nhớ cái Tết cô đơnnơi xứ người năm đó, anh mua một quả dưa chuột một bảng Anh về làm món gỏi dưachuột, còn nướng cả gà Tây, nấm, mãn nguyện ăn một bữa cơm tất niên đạm bạcnhất trong cuộc đòi. Thế mà ngày hôm sau, anh nhận được một số tiền chuyểnkhoản và một bưu kiện. Tiền chuyển khoản là do những huynh đệ cùng phòng nămnào quyên góp, bưu kiện là do Lục Dã Bình gửi cho toàn là thức ăn khô như nấmhương, mộc nhĩ, khô cá...Lúc đó Lục Dã Bình đang học thạc sĩ. Tưởng tượng racảnh Lục Dã Bình phải xoay xở thế nào với hơn hai trăm tệ tiền trợ cấp thạc sĩđể tiết kiệm gửi cho mình, ôm gói bưu kiện mà nước mắt Tô Nhất Minh rơi lã chã.
Nhiều năm trôi qua, TôNhất Minh hoàn toàn lột xác những thứ còn giữ lại được không nhiều, trong đó cótình bạn với Lục Dã Bình. Đây là thứ đáng giá nhất trong cuộc sống vốn lạnhlùng ở chốn thị thành. Tuy nhiên anh vẫn tiếp tục bắt nạt Lục Dã Bình như thờiđại học, ép uổng cậu ta, chế giễu cậu ta, nhưng tận đáy lòng, tình bạn với LụcDã Bình chính là điểm tựa chắc chắn, đáng trân trọng trong lòng anh.
Chỉ ở đó, anh mới có thểthoải mái bộc lộ con người thật của mình, không kiêng dè cười đùa cợt nhả, thậmchí mắng chửi thổ lộ những uất ức trong lòng. Tô Nhất Minh cảm thấy Lục Dã Bìnhtuy ác mồm ác miệng, nhưng trong lòng luôn nghĩ cho mình, bởi thế Tô Nhất Minhchẳng bao giờ so đo với cậu ta, thường đều nghe theo ý của cậu ta .
Một cô gái trang điểm ănmặc hợp thời trang bước vào, cởi áo khoác ngoài, để lộ tấm thân bốc lửa quachiêc áo len cổ sâu, bộ ngực trắng nõn phập phổng qua làn áo len mỏng nhấp nhôtheo từng bước đi õng ẹo. Tô Nhất Minh kín đáo liếc nhìn cô gái, rồi nhã nhặnthu ánh mắt về, nhìn nồi canh bốc khói trước mắt, mặc cho tim đập thình thịch.Lục Dã Bình không chút ngại ngùng dán cặp mắt hau háu vào cô gái cho đến khi côta ngồi xuống chỗ của mình. Trong cái khoảnh khắc cô ta cúi đầu gập eo ngồixuống đó... ôi chao... xuân tình phơi phới...
Lục Dã Bình xem chừng đãthỏa mãn, vui vẻ quay đầu lại, nhăn nhở nói với Tô Nhất Minh, \\\"Cái cúi đầukia sao quá đỗi lả lơi, tựa hai chiếc màn thầu trắng mềm vừa đụng tới đã nởra.\\\"
Tô Nhất Minh bĩu môi,đang định chế giễu vài câu thì bỗng nghe tiếng của Trình Vũ Phi, \\\"Hai anhđến sớm vậy? Các anh đang nói gì thế?\\\"
Tô Nhất Minh vội vàngquay lại, cười đon đả với Trình Vũ Phi, \\\"Bác sĩ Trình... Chúng tôi đangnói đến thơ của Từ Chí Ma... ‘Cái cúi đầu kia sao quá đỗi dịu dàng, tựa đóa sene ấp chao ngang trước làn gió mát’.\\\"
Trình Vũ Phi ngồi xuống,ngờ vực hỏi, \\\"Nhưng tôi rõ ràng vừa nghe các anh nói đến màn thầu.\\\"
\\\"Cửa sắt nghìn nămdầu vững chắc, đốt bùn một nấm cũng chôn vùi\\\" [1] . Tô Nhất Minh sắc mặtkhông đổi, thầm đắc ý với sự cơ biến của mình, \\\"Chúng tôi đang nói về thơđời Tống. Lục Dã Bình rất có tâm hồn văn chương, trước đây là người trẻ yêu vănđây.\\\"
Lục Dã Bình khinh khỉnhnhìn Tô Nhất Minh, cười nhạt chế giễu, \\\"Cậu mới là người trẻ yêu văn đó...Bác sĩ Trình, cô phải nhìn cho rõ nhé, Nhất Minh là một thương nhân nho nhã...rất nghệ sĩ đấy\\\\\\
Lục Dã Bình nhanh chónggọi món, ba người vui vẻ thưởng thức.
[1] Trong nguyên tác,một nấm ở đây chi nấm mộ, tiếng Trung gọi là thố màn thầu.
Thật ra cái kế hoạch nàycủa Tô Nhất Minh chẳng mới mẻ gì, Trình Vũ Phi đáng nhẽ nên nhận ra, bởi vìtrước đây Mục Thuần cũng dùng chiêu này để theo đuổỉ cô.
Ngày đó Trình Vũ Phiđang làm thí nghiệm nuôi một loại tế bào, Mục Thuần cũng cẩn loại tế bào đó,qua sự giới thiệu của người quen, anh ta liền đến hỏi tế bào gốc, Trình Vũ Phinhiệt tình chia làm mấy bình tế bào cho anh ta, lúc đó hai người mới quen nhau.Mục Thuần vừa nhìn thấy Trình Vũ Phi đã thấy có cảm tình với cô, rung độngtrước vẻ thuần hậu giản dị của cô. Thế là Trình Vũ Phi phát hiện tế bào cô chiacho Mục Thuần lần nào cũng đều chết rất nhanh, còn Mục Thuần đáng thương thìvẫn ba ngày hai cữ đến tìm cô lấy tế bào. Cô cảm thấy rất kỳ lạ, những tế bàoung thư giống như cỏ dại sống rất dai, một ống tế bào chỉ trong bốn ngày đãthành ba ống, bốn ngày nữa thành chín ống, cứ như vậy sinh sôi nảy nở theo cấpsố nhân. Trình Vũ Phi nhìn tế bào của mình đều mạnh khỏe, không hiểu sao tế bàocủa Mục Thuần lại chịu số phận hẩm hiu như thế vắt óc giúp anh ta phân tíchnguyên nhân. Sau đó sát thủ tế bào, tiến sĩ Mục Thuần, vì thường xuyên đến làmphiền Trình Vũ Phi nên trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy, bèn mời cô đi ăn,hết lần này đến lần khác, sau đó nữa, hai người quyết định đặt mối quan hệ đặcbiệt đó, lúc này Trình Vũ Phi mới kinh ngạc phát hiện ra tế bào của Mục Thuầnkhông chết nữa, mà còn sinh sôi nảy nở. Sau đó nữa, Mục Thuần mới thẳng thắn kểcho cô hay mưu mô của mình, thẳng thắn thừa nhận mình đã tự tay hạ độc những tếbào bé nhỏ vô tội đó. Trình Vũ Phi ngoài mặt cười cười, nhưng trong lòng nghĩđàn ông thật là giảo hoạt
Thế nhưng Trình Vũ Phikhông mảy may nghi ngờ Tô Nhất Minh, vì qua lời nói của Điền Thiêm, Tô NhấtMinh quá hoàn hảo. Người đàn ông tài giỏi như vậy sao có tâm địa bỉ ổi được?Tuyệt đối không thể! Hơn nữa, anh ta là ông chủ của Điền Thiêm, cứ cho là vìĐiền Thiêm đi chăng nữa thì cô cũng cần phải kính trọng anh ta một chút. Bởithế cô không hề do dự nhận lời dùng bữa cùng anh ta.
Lục Dã Bình thật sự lolắng cho gã độc thân Tô Nhất Minh, anh cảm thấy bác sĩ Trình rất được. Thật ranhững người bạn gái trước đây của Nhất Minh đều được cả, nhưng tên tiểu tử nàytrong túi vừa có chút tiền là đã không biết mình họ gì rồi, nhiều người phụ nữtốt đều bị anh ta vùi hoa dập liễu.
Chính vì thế Lục Dã Bìnhvô cùng khách khí với Trình Vũ Phi, anh ta tìm những lời ngon ngọt, nịnh bợnghề nghiệp của Trình Vũ Phi, \\\"Bác sĩ Trình thật là y thuật cao siêu, chỉmột lát mà đã nhìn ra được bệnh dạ dày của tôi.\\\"
Trình Vũ Phi khiêm tốnnói vài câu. Tô Nhất Minh cười gằn trong bụng, đó không phải là do mình nói chocô ấy biết sao? Mà mình sao lại biết được, chẳng phải là do cậu ta đã từng nộisoi dạ dày trước đây sao? Nêu không nói ra, không chừng bác sĩ Trình cũng sẽ đođiện tâm đồ, chẩn đoán bệnh hiểm nghèo cho cậu ta, rồi lại làm lộ ra cái quỹđen mà cậu ta khó khăn lắm mới giấu nhẹm được.
Không biết có phải làthần giao cách cảm hay không Dã Bình lại dẫn câu chuyện đến cái kinh nghiệm đauthương của mình lần trước, \\\"Bác sĩ Trình thật sụ có kinh nghiệm phong phú,không giống như một số bác sĩ, xem mạng người như cỏ rác! Lần trước tôi thấytức ngực đi khám bác sĩ, vị bác sĩ đó đo điện tâm đồ cho tôi, kết quả là xemnhầm số liệu chẩn đoán tôi bị bệnh hiểm nghèo, hại tôi bị tiêm mấy mũi lãngxẹt, lấy bốn ống máu tươi... dọa tôi sợ chết khiếp\\\\\\
Đầu Tô Nhất Minh nhưmuốn nổ tung, không đế ý húp một ngụm lớn canh nóng bị phỏng miệng, kêu lên mộttiếng thất thanh. Anh muốn tìm cái gì đó mát mát uống, nhưng ly rượu trước mặtlại là rượu đế, anh nhăn nhó đau khổ, không chút khách khí, với tay cầm nguyênly sữa chua trước mặt Trình Vũ Phi cho vào miệng, lưỡi lè ra hệt như rắn.
Lục Dã Binh khinh khỉnhcụng ly với Tô Nhất Minh, \\\"Nhất Minh, cậu cũng được xem là đàn ông mà!Uống rượu nào! Đừng uống sữa của bác sĩ Trình... Muốn uống tối về nhà uống…”
Cũng may mà Trình Vũ Phikhông nghe thấy những ám muội trong lời nói của Lục Dã Bình, chỉ cảm thấy nhữnglời anh ta nói trước đó nghe rất quen tai, nhìn Tô Nhất Minh đầy ý vị. Tô NhấtMinh giả vờ tỉnh rụi: \\\"Ấy... Dã Bình cũng từng bị như vậy sao? Thật khéoquá..., rồi nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho chiến hữu. Lục Dã Bình nhận được ámhiệu, hiểu ra tình hình, giơ nắm đấm lên, ý là, đừng lo, anh đây sẽ lo liệu chocậu!
Sau này Tô Nhất Minh nhớlại kế hoạch thất bại này, rút được kết luận là câu chuyện thay đổi quá nhanh,vượt ngoài tẩm kiểm soát. Lục Dã Bình sau khi nhử nhử nắm dấm ra hiệu cho ngườianh em của mình xong liền quyết định biến lời hứa cua mình thành sự thật, bắtđầu khoác loác vô tội vạ, đưa Tô Nhất Minh lên tận mây xanh, \\\"...Nhữngdoanh nghiệp tư nhân ở Trung Quốc đều không được chính sách hỗ trợ từ chínhphủ, không những bị những doanh nghiệp quốc doanh lớn chèn ép mà còn phải đốiphó với doanh nghiệp nước ngoài, sinh tồn trong sự cạnh tranh vô cùng gay gắtđó. Nhất Minh cả ngày nát ốc suy nghĩ làm cách nào biến tiền trong túi ngườikhác thành của mình... Đây là một công việc vô cùng khó khăn, hao tổn rất nhiềutrí lực, bác sĩ Trình, cô xem, tóc của cậu ta đã rụng rất nhiều…”
Tô Nhất Minh đưa tayvuốt vuốt mái tóc dày đen bóng trước đây là niềm kiêu hãnh của mình, vô cùngrầu rĩ. May mà cô nữ phục vụ trẻ trung xinh đẹp mang thức ăn đến kịp thời, cắtngang những lời ba hoa chích chòe của Lục Dã Bình.
Trình Vũ Phi cũng cảmnhận được sự ngượng ngùng của Tô Nhất Minh, nhìn cái đầu bóng loáng chỉ còn mộtít tóc của Lục Dã Bình, nhịn cười, chỉ món ăn vừa mang lên để chuyển đề tài,\\\"Đây là... là món gì thế?\\\"
Kẻ thích lên mặt đàn anhLục Dã Bình vừa nghe hỏi mắt đã sáng rõ, vòng vo, \\\"Bác sĩ Trình đoán thửxem, thứ này ấy mà... con người cũng có, món này là gọi cho Nhất Minh đây, bởivì cậu ấy dùng nó rất nhiều.\\\"
Trình Vũ Phi xâu chuỗilại sự việc, chợt hiểu ra, \\\"Ồ... hiểu rồi hiểu rổi, ăn gì bổ nấy. NgườiTrung Quốc rất xem trọng mà.\\\"
Lục Dã Bình thích chícười tít mắt, gật đầu liên tục.
Tô Nhất Minh ít nhiềukhông vui, thầm nghĩ: đúng là làm nghề y, quả nhiên thoáng hơn những phụ nữthường khác... phóng khoáng... anh rầu rĩ gắp hai miếng pín bò dài dài nhét vàomiệng, lại nghe Trình Vũ Phi reo lên \\\"Óc heo... chắc chắn là óc heo rồi!Để giám đốc Tô bổ óc đây mà...\\\"
Tô Nhất Minh ho sặc sụa,hai miếng pín bò vừa mới nuốt xuống suýt chút đã trào lên mũi lòi ra ngoàichẳng khác nào cảnh tượng tráng lệ \\\"nhị long thổ tu\\\" trong truyềnthuyết. Mặt Lục Dã Bình hiện rõ sự bất ngờ, trong chốc lát không tìm được lờinào để đáp lại.
Trình Vũ Phi không mảymay phát hiện ra những bất thường trên bàn ăn, cẩn thận gắp một miếng pín bòcho vào việc nhấm nháp, \\\"Hừm? Sao không giống óc người thế nhỉ?”
\\\"Hả? Bác sĩTrình... cô... cô ăn óc người rồi sao?\\\" Lục Dã Bình kinh ngạc há hốc mồm,cằm suýt chút nữa rớt xuống đất. Tô Nhất Minh vội vàng nhét thức ăn vào cáimiệng đang mở to của cậu ta, ý muốn cậu ta câm miệng, nhưng Lục Dã Binh đang bịkích động bởi lời nói của bác sĩ Trình, lập tức nhổ thức ăn ra, ánh mắt hiếu kỳnhìn bác sĩ Trình chờ đợi câu trả lời.
\\\"Ấy... tôi chỉ cảmthấy không giống với cấu tạo não người thôi... không có rãnh và thùy..Trình VũPhi từ tốn giải thích.
Tô Nhất Minh trợn ngượcmắt, bụng thầm nghĩ bác sĩ Trình mới đúng là óc heo, rõ ràng đã ngộ nhận gàthành vịt lại còn đòi gà phải giống vịt, lại còn phải có rãnh có thùy nữa!Không biết thành quái vật gì nữa đây?
Lục Dã Bình một lần nữakhoái chí cười ha hả, \\\"Không phải, không phải... đây không phải óc heo.Cái thứ này ấy à, tuy con người có, nhưng không phải ai cũng có... nói thế nàynhé, trên người Nhất Minh có, trên người cô không có... Không, nên nói là trênngười cô hiện giờ không có, nhưng đợi đến tối về nhà Nhật Minh giở trò hèn hạvới cô, trên người cô thế là có rồi...\\\"
Tô Nhất Minh đầu óc cứngđờ, biết là hỏng chuyện rồi.
Chương 8: Việc thực thi kế hoạch không theo kịpsự thay đổi (2 )
Trình Vũ Phi tối sầmmặt, dù gì thì cũng đã lăn lộn trong môi trường bệnh viện mấy năm, cô đâu cóđần độn đến mức không hiểu cái thứ gì trong món ăn vừa được bê lên đó, thếnhưng đó vẫn chưa phải là mấu chốt, mấu chốt ở đây là lời Lục Dã Bình vừa mới nói.Bọn đàn ông khi tụ tập với nhau thường hay nói về chủ đề nhạy cảm, nhưng trướcmặt chị em phụ nữ bọn họ chưa một lần thất thố, hơn nữa, đều là đồng nghiệp,làm sao có thể nói huỵch toẹt ra được. Không giống như vị giáo sư đại học ngồitrước mặt đây, mới lần đầu gặp mặt, lại đi nói những lời dơ bẩn như vậy. Côkhông đẩy ngã ghế đứng dậy bỏ đi là còn nể mặt Tô Nhất Minh. Không đúng! Thậtra là ... nể mặt Điền Thiêm.
Tô Nhất Minh vò đầu bứttai, anh thử chuyển đề tài, nói đến thời tiết trở lạnh thất thường hôm nay, bácsĩ Trình rõ ràng chẳng chút hứng thú với cái kiểu trò chuyện mà người Anhthích. Anh lập tức giả vờ thành trí thức yêu nước thương dân, quan tâm đếnchuyện quốc gia đại sự, chính sách cải cách y tế, bác sĩ Trình lạnh lùng đáp:“Đúng là phải sửa đổi. Người dân không hài lòng, những người làm công tác y tếcàng không hài lòng, chính sách này đúng là có vấn đề”. Rồi lại cúi đầu khôngnói thêm gì nữa.
Trong lúc Tô Nhất Minhvắt óc tìm cách cứu vãn tình thế thì Lục Dã Bình lại nhảy xổ ra, anh ta thấy TôNhất Minh chẳng ra làm sao, cướp lời của mình rồi lại đi nói toàn những chuyệnchán phèo vô nghĩa. Anh ta cười hì hì vỗ vai Tô Nhất Minh, cao giọng nói: “Bácsĩ Trình, biết người biết mặt mà không biết lòng, phụ nữ nên học cách nhìn hiệntượng mà thấy được bản chất. Vì sao Nhất Minh lại trở thành người đàn ông thànhcông, tôi đã tổng kết rồi, đó là vì lá gan của cậu ta lớn, dám làm những việcmà người khác không dám. Điểm này từ thời đại học tôi đã nhìn thấy. Lúc đó kýtúc xá mà chúng tôi ở người ta quản lý rất nghiêm. Sinh viên nữ không được phépđến ký túc xá nam. Nhưng lúc đó gan Nhất Minh đã to hơn người thường rồi, dámdẫn hoa khôi của khoa về phòng, còn ở qua đêm nữa chứ. Hại bốn anh em chúng tôiphải đi xin ngủ nhờ ở phòng bên cạnh, còn lo ngay ngáy cho cậu ta suốt đêm. Kếtquả ngày hôm sau cô đoán xem thế nào? Tên tiểu tử này đi khập khà khập khiễng,tại sao lại như vậy? Ha ha, chính là vì hoa khôi nhà ta trong lúc hành sự làmđộng tác khó “Hoàng long đại chuyển thân”, không cẩn thận nên làm trẹo chânhắn...”
Tô Nhất Minh chỉ cònthiếu muốn hộc máu tươi chết ngay tại chỗ. Anh không hiểu Lục Dã Bình hôm naytrúng phải tà thuật gì. Mồm tên tiểu tử này không có khóa, không có gì là khôngdám nói, điểm này thì anh biết, nhưng cũng chỉ là khi tụ tập bọn đàn ông vớinhau thôi, chứ trước mặt phụ nữ cậu ra rất văn vẻ nho nhã kia mà. Anh cũng biếtLục Dã Bình không những nhân phẩm không được tốt đẹp cho lắm, mà tửu phẩm cũngrất kém, uống rượu nặng một chút là bắt đầu “phun châu nhả ngọc”, nhưng tửu lượngcủa cậu ta lại rất tốt, rất ít xảy ra tình huống say bét nhè. Nhưng hôm naykhông biết thế nào, anh cảm thấy không thể kiểm soát được tình hình nữa rồi.
Tô Nhất Minh trầm ngâmsuy nghĩ, thấy rằng cơ sự đã đến nước này thì chỉ còn một con đường duy nhất cóthể đi đó là ôm ngực lăn đùng ra giả bệnh, cắt ngang cái bữa tối vô nghĩa này,thoát khỏi sự mất mặt ê chề này. Nhưng anh không làm như vậy. Một là, trước mặtngười có chuyên môn mà diễn trò này muốn thành công là vô cùng khó khăn, hainữa, anh có chút do dự, anh không muốn để người đẹp bác sĩ thấy mình là một tênbệnh hoạn, là một bác sĩ, chọn đối tượng chắc chắn sẽ rất chú trọng đến sứckhỏe.
Không biết có phải làthần giao cách cảm hay không mà khi Tô Nhất Minh đang có ý định giả bệnh thìLục Dã Bình bỗng dưng ôm ngực từ từ trên ghế ngã xuống đất...
Tô Nhất Minh từ phòngcấp cứu bệnh viện J bước ra, anh cảm thấy hôm nay thật quá mất mặt. Anh nhìnmặt trời bắt đầu ló rạng phía chân trời, nói với Trình Vũ Phi: “Trời sắp sángrồi, bác sĩ Trình, để tôi đưa cô về nhà.”
Trình Vũ Phi lịch sựnhưng lạnh nhạt từ chối, “Không cần đâu, tôi đón xe đi trước đây. Anh còn phảichăm sóc bạn anh nữa mà... Anh ta có thật là giảng viên đại học không thế?”
Tô Nhất Minh nhìn vẻ mặtmệt mỏi mà lạnh lùng của Trình Vũ Phi, gượng gạo giải thích, “Ừm... Dã Bìnhbình thường không như vậy, tại cái chai rượu đó mà ra cả, anh ta thường ngàyđĩnh đạc, phong độ lại dí dỏm thân thiện nên rất được học trò quý mến. Hôm qua,tuyệt đối ngoài ý muốn...”
Trình Vũ Phi khẽ gậtđầu, “Tôi hiểu rồi, có thể thông cảm. Bình thường mọi người ai cũng mang bộ mặtgiả, hiếm hoi mới có lúc lộ nguyên hình.”
“...” Tô Nhất Minh khôngbiết phải đáp lại như thế nào.
Trình Vũ Phi lịch sự mộtcách bất thường từ biệt Tô Nhất Minh, Tô Nhất Minh vẫn cố níu kéo giải thích:“Ấy... Bác sĩ Trình, những lời Dã Bình nói, cô đừng để bụng nhé. Với cái cô hoakhôi nọ, không phải như cậu ta nói đâu. Tôi bây giờ là một gã lưu manh nhưnglúc đó vẫn là một thanh niên trong sáng... tuyệt đối không có làm cái chuyệnthị phi đó đâu...”
Thật ra Tô Nhất Minh bịoan, tối đó nam thanh nữ tú mải mê tâm sự, trong phút chốc bỗng quên đi tất cả,quá giờ, kí túc xá tắt đèn đóng cửa, hoa khôi không về được, đành phải ngủ lạiphòng của anh. Anh cũng không chút khách khí lùa đám anh em vào sinh ra tử nhưlùa vịt sang phòng bên cạnh ngủ nhờ. Nhưng Tô Nhất Minh ngày đó là một thanhniên mới biết yêu lần đầu, không hiểu gì, suốt đêm không ngủ ngồi canh cho hoakhôi xinh đẹp, mà không dám dụng đến một sợi lông chân của hoa khôi. Anh thấymình đêm đó giống hệt một cây pháo bông, run cầm cập như sốt rét nhưng trongđầu đầy những cảnh hoan lạc chốn bồng lai, cứ bứt rứt như vậy cả đêm, đến 4 giờsáng, anh đoán là cổng ký túc xá đã mở bèn đích thân tiễn hoa khôi về. Trênđường đi không gặp bất kỳ ai, đến khi hoa khôi ra khỏi cổng thuận lợi rồi, anhvừa thở phào nhẹ nhõm quay lại mới phát hiện bác Ngô bảo vệ cổng đang há hốcmồm kinh ngạc nhìn mình.
Để bịt miệng bác Ngô,anh phải chạy nước rút đến siêu thị mở cửa hai tư giờ gần trường, móc hết tiềnmua một bao thuốc hiệu Trung Hoa, rồi lại chạy nước rút về đút lót cho bác bảovệ. Trong quá trình chạy đi chạy về đó anh đã bị sái cổ chân. Nhưng khi đámchiến hữu vừa mở mắt dậy thấy Tô Nhất Minh mắt thâm quầng, chân bị trẹo, cả kýtúc xá sôi lên sùng sục, vô số câu chuyện ly kỳ hấp dẫn về cái đêm phong tìnhdiễm lệ đó lan truyền ra khắp ký túc xá một thời gian dài. Nào là bị hoa khôiđạp xuống giường trật chân, nào là trong lúc cao trào quá kích động tự mình rơixuống giường, nhiều không kể xuể. Tô Nhất Minh sùi bọt mép giải thích, thề thốtđủ kiểu cũng không có tác dụng. Cái hạn đen đủi này theo Tô Nhất Minh suốt mườimấy năm trời, đến tận hôm nay lại một lần nữa bị lôi ra ánh sáng làm hỏng hếtviệc của anh. Tô Nhất Minh thật sự khóc không thành tiếng. Nói thật, versionhôm nay là lần đầu tiên anh nghe được, Tô Nhất Minh tuy đã từng lên giường vớivài người phụ nữ, nhưng cái động tác khó “Hoàng long đại chuyển thân” anh quảthật chưa từng thử. Ở một góc độ nào đó, anh thật ra là một người khá bảo thủ.
Nhưng Trình Vũ Phi chẳngcó chút hứng thú nào với quá khứ của anh, cũng chẳng muốn biết tới cùng, cô gậtđầu lấy lệ, vẫy taxi bỏ đi.
Tô Nhất Minh ủ rũ cúiđầu trở về phòng cấu cứu, Lục Dã Bình cũng chẳng xảy ra chuyện gì lớn, đang nằmco quắp trên chiếc giường bệnh chật chội gáy khò khò. Cũng may là các y tá nểmặt Trình Vũ Phi đã có đãi ngộ đặc biệt, bệnh nhân thật sự quá đông, nhiềungười thậm chí đến chiếc xếp tồi tàn cũng không có mà nằm.
Tô Nhất Minh không chútkhách sáo lay Lục Dã Bình đậy, “Cậu ngủ ngon thật đấy. Kế hoạch bao gái hoànhảo của tớ đều bị cậu phá tan tành rồi đó.”
Lục Dã Bình ngơ ngác,“Tôi có làm chuyện gì đâu.”
“Cậu còn muốn làm gìnữa? Cậu là tên lưu manh, thô thiển dung tục, chọc ghẹo bác sĩ Trình.”
“Cậu chẳng phải cũng làlưu manh sao? Đàn ông không phân biệt lưu manh hay không lưu manh, chỉ phânbiệt nghiêm túc hay không nghiêm túc thôi.”
“Nhưng sao cậu lại nóivới con gái nhà người ta những lời chết tiệt đó?”
“Con gái nào? Cô tachẳng phải là người của cậu rồi sao?”
“Tôi đang định theo đuổingười ta, lại bị cậu thọc gậy bánh xe...”
“Trước đó tôi hỏi cậuđến mức nào rồi, cậu chẳng nói là sắp rồi là gì.”
“Thì vốn dĩ ăn một bữacơm xong là sắp rồi, bây giờ thì bị cậu phá hoại, chắc chắn chẳng còn hi vọnggì nữa.”
“Đó là do tôi uống phảirượu giả, mất hết lý trí, nên không bình thường, không thể trách tôi được...”
“Vậy chẳng lẽ trách tôi?Chằng phải cậu nhất quyết đòi đi cái nhà hàng rách nát đó sao, tôi đã đề nghịlà đi nhà hàng sang trọng rồi cơ mà.”
“Nhà hàng nhỏ thì đãsao? Tôi thường ăn ở đó có sao đâu, cậu vừa đến đã có chuyện, đó là do vận cậunăm nay đen, về mà đi chùa thắp nén hương giải hạn đi!”
“Cái nhà hàng đó sao lạibán rượu giả chứ... thật quá thể rồi!”
“Bà chủ nhà hàng là quảphụ, một mình nuôi con rất khó khăn. Chắc chắn những nhà hàng khác thấy bà takinh doanh tốt nảy sinh đố kỵ ngầm hại bà ta thôi! Cậu còn nhớ chứ, lần trướccó một nhà hàng làm ăn phát đạt bị đối thủ đầu độc chết đấy! Người ta cũng chỉbán một bình rượu giả thôi, mà đâu có ảnh hưởng gì đến tính mạng.”
“Tiền là do tôi trả,uống phải rượu giả phải nhập viện mà còn đi nói đỡ cho người ta, cảm kích ngườita không đầu độc mình chết, cậu thật là...” Tô Nhất Minh cuối cùng nổi trận lôiđình.